Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cheonghwa Jin

Cheonghwa Jin
Chương 120


Mùi vải cháy khét lẹt len vào khoang mũi Cheong Hwiseon, khiến ông cau mày nhìn Muwon với vẻ hốt hoảng.

Thay vì bước ra ngoài, Muwon lại đứng sừng sững trước mặt Hajin.

Bị trói chặt, chỉ hở mũi và miệng, Hajin cong gối cười khùng khục.

"Hyung-nim!"

Jupiter nhanh trí gọi to, nhưng động tác của Muwon còn nhanh hơn.

Anh rút dao gấp từ túi áo, rạch thẳng vào tay mình.

Rồi bất ngờ đá ngửa Hajin xuống, nắm chặt bàn tay cho máu phun ra.

Máu đỏ sẫm nhỏ xuống miệng Hajin, nhuộm đỏ cả hàm răng lộ ra.

Hajin giãy giụa muốn nhổ máu ra, nhưng Muwon giẫm mạnh giày lên mặt, ép hắn phải nuốt.

Cái nóng rực như sắt nung tuôn xuống cổ họng.

"Cậu đang làm cái gì vậy...?"

Cheong Hwiseon bật dậy, hoảng loạn kêu lên.

Nhưng Muwon chỉ thản nhiên nhìn xuống Hajin, im lặng đếm nhẩm trong đầu.

Khi anh đếm đến khoảng hai mươi, kẻ từng cười cả khi mắt bị xuyên thủng kia gào thét, quằn quại như đang bị thiêu sống từ bên trong.

Khi Muwon nhấc chân ra, Hajin khạc máu, thân thể giãy đạp đến mức những cành gỗ trói chặt liên tục gãy răng rắc.

Hắn vặn vẹo người trong tư thế méo mó, từng mạch máu xanh nổi đầy cơ thể.

Máu rỉ ra từ mắt, tai, mũi, miệng, tóc trắng loang đỏ đến mức chẳng còn chút sắc bạc nào.

Rồi đột ngột, mọi chuyển động dừng lại.

Đôi mắt đục mờ, vằn đầy tia máu, trào ra máu thay vì lệ.

Cheong Hwiseon vội bắt mạch - nhưng không còn gì để bắt nữa.

"...Chết rồi."

Cheong Hwiseon ngồi sụp xuống trước thi thể Hajin, ngước nhìn Muwon.

Không thể tin nổi vẻ dửng dưng của anh, ông đưa mắt nhìn quanh, nhưng những Hành tinh cũng chỉ trơ trơ đứng nhìn.

Ông sững sờ.

Dù Peira có ngông cuồng đến đâu, anh vẫn chỉ là kẻ thống trị Thị trấn Cheonghwa.

Sao có thể thách thức Hwang, thế lực hùng mạnh nhất Lục địa Thứ Nhất?

Tin Hajin mất tích chắc chắn đã bay đến tai họ Hwang rồi.

"Peira không biết sự tàn nhẫn của bọn họ... vì hắn chưa bao giờ nếm trải."

Cheong Hwiseon buông tiếng lẩm bẩm u ám.

Ông nhớ lại: vốn dĩ, hoa Cheonji của Lục địa Thứ Nhất do gia tộc Cheong tạo ra và quản lý.

Nhưng từ khi Hwang Honui lên nắm quyền, chức quản lý ấy bị cướp mất.

Cheong không thể chống lại, bởi toàn bộ cậy cối trên Lục địa Thứ Nhất đều nằm trong tay Hwang Honui.

Muwon nắm cổ áo, kéo Cheong Hwiseon đang bàng hoàng ngồi xuống ghế, hất phăng mũ khỏi đầu ông, rồi thản nhiên ngồi lên bàn.

"Không phải cậu vừa bảo cuộc thương lượng thất bại sao?"

"Peira đâu có thương lượng.

Chúng tôi đe dọa."

Muwon giơ bàn tay đã thôi chảy máu ra, như minh chứng.

Hajin vừa chết sau khi uống máu đó.

Cheong Hwiseon nhìn chằm chằm bàn tay khô máu kia, mặt tái nhợt.

"Ra ngoài hết."

Lệnh ban ra, các Hành tinh đồng loạt bước khỏi khoang, chỉ Mars còn ngần ngại nhìn xác Hajin.

Khi cửa đóng lại, Muwon khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh Cheong Hwiseon.

"Cheongyeon... là người của gia tộc Cheong."

Cheong Hwiseon nuốt khan, cố giữ chút can đảm còn sót lại.

"Nhưng tại sao người của gia tộc Cheong lại cắm rễ ở Thị trấn Cheonghwa?"

Muwon lấy điếu thuốc mới, kẹp giữa môi.

Anh bật tắt nắp Zippo liên hồi, âm thanh lách tách như kim đồng hồ đếm ngược.

"Tôi từng nghi Yihwa bị người Hwang bắt cóc, nhưng không có bằng chứng."

"Bị bắt cóc?"

"Nghe nói Hwang Honui tìm người kế vị, nhưng sự thật... lão vẫn trẻ trung dù đã gần trăm tuổi.

Ai cũng nghi ngờ lão hút lấy sức mạnh từ huyết thống thuần khiết.

Có lời đồn... lão ăn cả chính con ruột mình."

Cuối cùng, lửa bật sáng, khói thuốc phủ lên giọng Muwon.

"Vậy nên chúng bắt cóc Cheong Yihwa để hiến tế.

Nhưng bà ấy thoát được, rồi chạy đến Thị trấn Cheonghwa."

Cheong Hwiseon gật đầu, mặt nhăn lại vì khói thuốc.

"Vì sao không quay về nhà mình?"

"...Lúc đó cô ấy mang thai.

Có lẽ thấy rời khỏi Lục địa Thứ Nhất sẽ an toàn hơn."

Ngón tay Cheong Hwiseon xoay xoay hạt giống vừa cất trong túi.

Nếu đúng vậy, Cheongyeon đã được mang trong bụng từ lúc ấy.

"Vậy ra, mục đích là vì Cheongyeon."

"Vì dược sĩ?

Không.

Ông muốn cậu ấy trở thành người quản lý hoa Cheonji Lục địa Thứ Nhất, đúng không?"

Muwon dí mạnh điếu thuốc xuống bàn thép, tàn lửa hắt khói mỏng rồi tắt ngúm.

"Cậu nghĩ tôi đang giam giữ tộc Kwon làm con tin?"

Ông nhai kẹo cao su, hương bạc hà lan mát lạnh.

"Họ tự bước chân đến thôi."

Muwon giật hạt giống khỏi tay Cheong Hwiseon.

Ông kháng cự trong chốc lát rồi buông xuôi - trong khoang Peira này, ông chẳng thắng nổi anh.

"Vậy cậu định giấu Cheongyeon sự thật."

Muwon không đáp, chỉ bước khỏi khoang, dặn Hành tinh canh giữ.

Cheong Hwiseon nhìn theo, nuốt nụ cười cay đắng.

Trong lịch sử Hwa, chưa từng có chuyện nâng cả một lục địa lên từ đáy biển.

Với ông, giấc mộng của tộc Kwon chỉ là bóng ma đuổi theo ảo tưởng.***Khi Muwon bước từ tầng hầm hai lên tầng một, đã thấy Cheongyeon lững thững trong cabin, dáo dác nhìn quanh.

Chắc chắn cậu không biết Cheong Hwiseon bị giam dưới kia.

Muwon tăng tốc, tiếng bước chân khiến Cheongyeon ngoảnh lại.

Đôi mắt nâu xám bừng sáng, má đỏ hồng, nụ cười nở rộ.

Cậu cắm đầu chạy đến, tựa như một đóa hoa nở rộ lao thẳng về phía anh.

Nhưng cớ gì mà thằng nhóc đó lại cười với anh như thế?

Tim Muwon trĩu nặng.

Hay đúng hơn, anh cố tình đè nén bước chân, vì sợ chính mình sẽ lao tới trước, dang tay ôm lấy Cheongyeon.

Khi cúi mắt xuống, Cheongyeon đã đứng ngay trước mặt, hơi thở gấp gáp.

Cậu ríu rít,
"Haa, vừa nãy ở trong mái vòm..."

Bất ngờ, Muwon kéo cậu vào lòng, siết chặt.

Gương mặt Cheongyeon vùi trong ngực anh.

Một lực chấn động vô hình đánh thẳng vào tim Muwon.

'Chết tiệt... lần này mình thực sự xong rồi.'
Muwon đành thừa nhận - Cheongyeon như hạt bồ công anh bay vào, cắm rễ bên trong anh.

Từ trái tim, đến lý trí, len lỏi khắp ngóc ngách - không cách nào nhổ bỏ.
 
Cheonghwa Jin
Chương 121


Cheongyeon thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tae Muwon.

Lúc nãy, ngay khi vừa trông thấy cậu, anh đã bất ngờ nhào đến ôm chặt, mặc cho Cheongyeon bảo nghẹt thở cũng không buông.

Chỉ đến khi nện một cú vào lưng Muwon, cậu mới được thả ra.

Từ đó đến giờ, anh không thốt một lời nào.

Không còn cách nào khác, Cheongyeon viện cớ có thứ muốn cho anh xem, rồi dẫn anh đến mái vòm, đứng trước đóa hoa Boksu vừa nở bên cạnh mộ của Darahan.

Một bông hoa Boksu đơn độc khẽ đung đưa, lắc lư trong cơn gió nhẹ.

"Nhìn này.

Nó lại nở rồi."

Muwon chẳng hề phản ứng trước bông hoa.

Anh vẫn im lặng, chỉ chăm chú nhìn Cheongyeon.

Cậu bỗng thấy bất an, chẳng rõ mình có làm gì khiến anh khó chịu không.

Giá mà anh quát tháo hay nổi nóng thì còn dễ chịu hơn-sự im lặng này mới thật sự khiến cậu bối rối.

"Đóa Boksu này... tôi có thể lấy không?"

Đây chính là lý do Cheongyeon tìm Muwon.

Trong lòng cậu thấp thỏm, sợ rằng anh sẽ dẫm nát bông hoa, hoặc lại bật lửa đốt đi như lần trước.

"Vì sao lại hỏi tôi?"

Câu nói buông ra thản nhiên ấy khiến sự căng thẳng trong cậu bất chợt tan biến.

"Bởi vì đây là tàu của anh, Muwon-nim."

Tae Muwon ngước nhìn lên đỉnh mái vòm hình tròn, rồi thò tay vào túi.

Trông anh như vô thức tìm thuốc lá, nhưng rút ra lại là một cây kẹo mút.

Anh xé giấy bọc một cách cẩu thả, rồi chìa cây kẹo nho ra.

"Mái vòm này là của em."

Miệng Cheongyeon khẽ há ra vì câu trả lời bất ngờ.

Cây kẹo nho khẽ gõ vào răng cửa, khiến cậu vô thức ngậm lấy.

"Đây... là của tôi sao?"

Cậu ngơ ngác, quên cả nhả ra cây kẹo vốn thuộc về Tae Muwon.

"Vụ cá cược coi như hủy, nên tôi không thể cho em nửa con tàu Peira nữa.

Nhưng mái vòm này cũng đủ rồi."

Cheongyeon chợt nhớ đến cuộc cá cược lúc trước.

Trên Lục Địa Thứ Nhất, Tae Muwon đã nói rằng nếu không quyến rũ được cậu trên đường đến Hwang, anh sẽ cho cậu nửa con tàu Peira.

Nhưng chưa kịp đến Hwang, cậu đã bị bắt cóc.

Cậu cứ nghĩ anh đã thất bại trong việc quyến rũ mình, nhưng thực chất, giữa họ đã nảy sinh tình cảm.

Theo đúng giao kèo, cậu vốn chẳng được gì.

"Sao?

Không đủ à?

Muốn luôn cả con tàu Peira?"

Anh vẫn bận tâm chuyện trước đó.

Khi ấy, Cheongyeon chỉ bốc đồng mà đòi hỏi, muốn chọc tức một Tae Muwon ngạo mạn.

"Tôi nói rồi.

Muốn lấy con tàu Peira thì... chết tiệt, phiền phức quá."

Anh chợt ngắt câu, buông một tiếng chửi.

Nhưng lời chửi không hướng về Cheongyeon, mà như là mắng chính mình.

Anh hất mạnh chiếc đèn trời đặt trên ghế, rồi ngồi phịch xuống.

Tựa hồ như đang nguyền rủa bản thân, anh lẩm bẩm "điên thật" vài lần.

Cheongyeon rút cây kẹo khỏi miệng, đứng lặng trước hoa Boksu.

Mình... thật sự có thể lấy nó chứ?

"Vậy thì tôi cũng phải có được."

Bất chợt, giọng nói của Muwon vang lên trong tâm trí.

Đó chính là những gì anh từng nói trong tiệm của Hwang Ran, ở Lục Địa Thứ Nhất.

"Em muốn con tàu Peira?"

"Rắc rối thật."

"Vậy thì tôi cũng phải có được."

"Tôi không thể trao bản thân cho một người chưa từng nếm thử."

"Thử rồi mới quyết định thì sao?"

Cheongyeon nắm chặt cây kẹo, lén ngước nhìn Muwon.

Ánh mắt họ chạm nhau, Cậu giật mình, vai run lên, phải siết chặt lấy thanh que mảnh để không làm rơi kẹo.

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi không hề muốn con tàu Peira."

Không muốn bị xem là kẻ tham lam với một con tàu bản thân chẳng thể quản nổi, càng không muốn để lộ rằng mình đã rung động với Tae Muwon, Cheongyeon lựa lời dứt khoát.

Muwon khẽ bật cười, nhưng nụ cười chẳng có chút ấm áp nào.

Anh chống chân dừng hẳn chiếc ghế xích đu, cởi áo khoác ngoài, mở cúc áo vest.

Sau đó, anh lấy ra một điếu thuốc, ngậm nơi môi, đặt hai khuỷu tay lên đùi.

Tư thế thì chẳng ra dáng gì, nhưng bộ đồ chỉnh tề lại khiến cả người anh toát lên vẻ nghiêm nghị.

Dù vậy, anh không hề có ý định châm thuốc, chỉ ngậm như thế.

Nhớ lại, hình như anh chưa từng tự mình châm thuốc khi có người khác bên cạnh-lúc nào cũng có Hành tinh làm hộ.

Vì vậy, Cheongyeon cẩn thận hỏi:
"Cần tôi châm lửa giúp anh không?"

Trong đôi mắt vàng rực như chứa cả mặt trời bỗng bùng lên một ngọn lửa.

"Chết tiệt, cậu là đàn em của tôi chắc?"

Ánh nhìn quá dữ dội khiến Cheongyeon vô thức lùi lại một bước.

Cảm thấy ở lại thêm sẽ chẳng có kết cục tốt, cậu cố nén giọng lí nhí:
"Vậy... tôi sẽ lấy hoa Boksu."

Cậu chẳng dám nói thêm "mong anh đừng đổi ý", vì sợ sẽ châm ngòi thêm.

Nhân lúc vừa lùi về phía bông hoa, Cheongyeon cúi xuống, cầm kéo tỉa chuẩn bị sẵn, hít một hơi thật sâu.

'Cạch!'
Một tiếng giòn vang lên khi cắt, mùi hương Boksu lập tức tỏa ra, ngập tràn cả mái vòm, át đi mùi mặn của gió biển, lan tỏa hương ngọt ngào khắp nơi.

Cheongyeon một tay cầm kẹo, một tay nâng bông hoa, ánh mắt hướng ra xa như dõi theo vệt hương.

Muwon nhìn cậu không chớp mắt.

Giữa tâm bão hương thơm, Cheongyeon vẫn bình lặng, khiến ngay cả gió cũng như say mê, lùa qua mái vòm, làm lá cây và cánh hoa thì thầm.

Ánh sáng như tỏa quanh Cheongyeon, đứng giữa khu vườn của mình.

Bông hoa Boksu không hề trách kẻ đã hái nó, mà còn dịu dàng quấn lấy cậu, như thể vẫn luôn chờ khoảnh khắc này.

Tưởng mình hoa mắt, Muwon dụi mắt, nhưng khi mở ra, trước mặt anh chỉ còn mùi hương nồng nàn.

"Tôi đi trước đây."

Cheongyeon vội thu kéo, toan rời mái vòm.

"Ra ngoài khi mặt trời lặn."

Cậu thoáng nghi hoặc, nhưng khi thấy chiếc đèn trời dưới đất, liền khẽ gật.

"Nếu lại ăn sống thì chuẩn bị bị trói ra boong tàu đấy, hiểu chưa?"

"Tôi sẽ không làm thế nữa."

Cheongyeon thấy oan ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp.

Dù gì Tae Muwon cũng từng cứu mạng cậu.

Khi cậu vừa ra khỏi mái vòm, âm thanh bật nắp Zippo vang lên, cho thấy anh đã châm thuốc.

Có khi nào... anh nhịn vì biết mình không thích mùi thuốc?

Cheongyeon cẩn thận đặt bông Boksu vào túi áo vest, rồi về phòng.

Cậu tùy tiện rút một cuốn sách trên kệ, kẹp bông hoa vào như đánh dấu trang, rồi khép lại.

Dự định sẽ lấy ra khi thả đèn trời.

Trong lúc trả sách về chỗ cũ, cậu vô tình chạm phải cuốn sổ nhật ký hải trình.

Ý nghĩ rằng Tae Muwon từng ngồi đây viết nhật ký khiến lòng cậu chợt dậy lên cảm giác khó tả.

Cheongyeon khẽ vuốt chiếc bàn, chiếc ghế quen thuộc.

Nếu thật sự anh ấy đã nhịn vì mình...

Nhưng Tae Muwon có phải kiểu người biết quan tâm đâu?

Nếu anh đọc được những ý nghĩ này, hẳn lại mắng cậu "đồ đầu óc chỉ toàn hoa".

Cheongyeon bỏ kẹo nho lại vào miệng.

Thì đã sao nếu mình nghĩ tích cực chứ?

Thói quen gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực từ sớm vốn là cách sinh tồn của cậu.

Ở một mình dễ lắm chìm trong u ám, nên cậu tập tự động nhìn về phía trước.

Dù Tae Muwon có bạo ngược, nhưng khu vườn hoa này là do chính tay anh nuôi dưỡng.

Cheongyeon mỉm cười khẽ, má phồng lên vì viên kẹo.

Lo lắng về hoa Boksu được gỡ bỏ, cậu như trút được gánh nặng.

Thật kỳ lạ-cậu lại nhận một đóa Boksu từ người từng lật tung cả thị trấn Cheonghwa để truy lùng kẻ buôn lậu hoa Boksu.

Càng kỳ lạ hơn, đứa trẻ năm nào cậu từng thấy trên núi Cheonghwa, lại chính là Tae Muwon.

Nhưng rốt cuộc, năm đó anh đã nói gì với cậu?

Vì đó là ngôn ngữ của Lục Địa Thứ Mười Một, đến giờ cậu vẫn chưa biết, lòng chỉ càng tò mò hơn.

Có lẽ tối nay, khi thả đèn trời, nếu thuận tiện, cậu sẽ hỏi.

Cheongyeon cứ thế thong dong bước đến phòng ăn, chẳng hề nhận ra rằng giờ đây cậu di chuyển trong con tàu Peira tự nhiên chẳng khác nào đi lại trong thị trấn Cheonghwa.

Khi lên boong lúc mặt trời đã lặn, Muwon đã đứng chờ.

Cheongyeon nghĩ anh sẽ ở mái vòm, nhưng hóa ra anh lại ở giữa boong, trò chuyện cùng Mars.

Ngay khi Cheongyeon xuất hiện, ánh mắt cả hai lập tức hướng về phía cậu, câu chuyện cũng dừng lại.

Gió biển lạnh lẽo thổi qua, khiến Cheongyeon trong bộ vest chỉnh tề khẽ rùng mình.

Mùa đông ở thị trấn Cheonghwa tuy không đến mức đóng băng, nhưng cái rét ban đêm vẫn có thể lạnh thấu xương.

Muwon vung tay, ném chiếc áo khoác hờ trên vai cho Cheongyeon.

Theo phản xạ, cậu bắt lấy, sững người nhìn anh.

"Khoác vào đi."

Cheongyeon không từ chối.

Cậu mặc áo vào, chiều dài vượt quá bắp chân do chênh lệch vóc dáng, nhưng nhờ thế lại càng chắn gió hiệu quả hơn.

"Có gì cần, xin cứ gọi."

Mars cúi đầu cung kính chào Cheongyeon rồi rời vào boong.

Trên bầu trời thị trấn Cheonghwa, những chiếc đèn trời đã rực rỡ tựa tinh tú.

Từ con tàu Peira cao lớn nhìn xuống, người dân đang mừng lễ trưởng thành, lần lượt thả từng ngọn đèn bay lên trời.

Trong tay Muwon cũng cầm một chiếc đèn trời.

Khi anh đưa ra, Cheongyeon đón lấy, vẻ mặt thoáng căng thẳng.

Được thả đèn ở tuổi này-cậu từng chỉ có thể đứng nhìn lúc mười chín tuổi.

Giờ đây, cảm giác không phải cảm động dạt dào, mà lại mang theo chút ngậm ngùi, xen lẫn lòng biết ơn dành cho Tae Muwon.

Cheongyeon khẽ dịch lại gần anh.

Cậu định mượn bật lửa, nên giơ phần tim đèn lên.

Nhưng Muwon chỉ nhìn thẳng vào gương mặt cậu, không hề có ý lấy lửa.

Ngay khi Cheongyeon sắp mở miệng-
Rắc!

Ầm!

Một âm thanh như cây cổ thụ vặn gãy vang lên.

Gần như cùng lúc, một cú chấn động dữ dội đánh thẳng vào con tàu Peira, vang rền khắp boong như bị công phá từ bên dưới.

Cheongyeon chao đảo, nhưng được Muwon ôm chặt lấy, đèn trời rơi khỏi tay cậu.

Cái đèn trong tay Muwon cũng lăn xuống sàn.

Két!

Rắc!

Sàn boong lại bị đội lên.

"Tae Muwon...!"

Một tiếng quát khàn đục vang lên.

Cheongyeon ngoảnh lại-người lao ra từ khoang tàu chính là Cheong Hwiseon.

Bên hông ông rỉ máu, máu tươi loang đỏ cả áo.

Ầm!

Rầm!

Một cú chấn động khác như đạn pháo giáng xuống, những tấm sắt ghép boong kêu "choang, choang" rồi văng khỏi chốt.

Từng kẽ hở mở rộng, một thân cây khổng lồ trồi lên, xuyên qua sàn.

Đó là một thân cây trắng như bạch dương, trên mình lại chi chít vô số con mắt.

"Lũ khốn nhà Hwang... khặc, chết tiệt!"

Cheong Hwiseon loạng choạng, ôm vết thương, thở dốc từng hơi.

"À, thì ra tên đó vẫn chưa chết."

Giọng Tae Muwon nhẹ hẫng, nhưng khiến sống lưng Cheongyeon lạnh buốt.

Hai chiếc đèn trời đan vào nhau vừa rồi, giờ bị gió cuốn phăng, biến mất trong biển đêm.
 
Cheonghwa Jin
Chương 122


Thị trấn Cheonghwa vốn không hề có cây bạch dương.

Lần đầu tiên trong đời Cheongyeon nhìn thấy nó chính là lúc này.

Và thứ cậu đối diện không phải một mầm non, mà là một cây bạch dương trưởng thành, hệt như đã sống hàng chục năm.

Thân cây phủ lớp vỏ trắng, chi chít hàng trăm con mắt đen ngòm.

Cây bạch dương kia không chỉ mọc vọt lên, mà còn lan rộng ra xung quanh, vươn thẳng lên trời, ép thủng cả sàn boong với tiếng răng rắc ghê rợn.

Cheongyeon cũng có thể khiến cây nở hoa, mọc lên.

Nhưng cậu biết, để làm thế, cậu phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.

Giống như hồi bé, khi cậu khiến cái cây trong Tòa Nhà Hàng Hải lớn lên rồi lịm đi, hay lần cậu ăn hoa Boksu tươi, phát huy sức mạnh vượt xa thường ngày, để rồi chìm vào hôn mê.

Nhưng giờ đây, cậu chẳng cảm nhận được chút sinh khí thực vật nào từ cây bạch dương kia.

Thay vào đó chỉ là một luồng khí đen tối rợn người...

Bee-!

Một con đại bàng xé toạc bầu trời đầy đèn trời, cất tiếng kêu sắc lạnh, như cũng cảm nhận được hiểm họa sắp tới.

Rắc!

Từ hàng trăm con mắt đen trên thân cây khổng lồ, vô số mũi giáo sắc nhọn đồng loạt phóng ra.

Không-đó là những nhánh cây xù xì mọc vụt ra, như những mũi thương bằng sắt, chớp mắt đã quét khắp boong tàu.

Tiếng hét vang dậy.

Những cành nhọn xuyên qua thân thể các Peira, máu đỏ tươi loang trên lớp vỏ trắng của cây bạch dương.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, Cheongyeon không kịp hiểu nổi, dù trước mắt cậu là một thân cây không mang lá, mà mang những xác người bị ghim trên cành.

Cây lẽ ra phải hướng về ánh sáng, nhưng cây bạch dương này lại cúi rũ xuống, biến thành hung khí tàn sát.

"Tae Cheonoh!

Sơ tán toàn bộ Peira!"

Tiếng hét của Tae Muwon vang như lệnh quân.

Lúc đó, Cheongyeon mới nhận ra mình đang được anh bế đi.

Trong tay anh không còn là đèn trời, mà là một cây rìu, liên tục bổ xuống chặt phăng những nhánh cây chắn lối.

Cheongyeon cố gắng ngẩng đầu khỏi bờ vai của anh.

Những thân cây mọc loạn đan chằng chịt như một tấm lưới, chặn đứng lối thoát.

Giữa đó, vô số thi thể thủy thủ Peira vẫn còn mắc trên cành.

"Không...

đó không phải là cây...!"

Cheongyeon gào lên, nhưng tiếng gọi chẳng thể chạm tới Muwon.

Những Peira còn sống sót và cả Hành tinh đang dốc sức chặt cây, châm lửa, nhưng lửa chẳng bén nổi.

Từ những con mắt trên thân cây, cành mới lại sinh ra, dữ dội lao xuống.

Hàng chục mũi giáo gỗ đồng loạt phóng về phía Mars.

Cheongyeon hoảng hốt hét lên bảo cô tránh đi.

Nhưng làm sao dễ dàng né được từng ấy nhánh cây.

Một cành xuyên thẳng qua vai cô.

Máu phun ra, nhưng Mars vẫn nghiến răng, giơ rìu chặt đứt phần cành xuyên qua vai mình.

Cheongyeon từng nghĩ mình có thể điều khiển toàn bộ cây cỏ ở thị trấn Cheonghwa.

Nhưng cậu đã sai.

Cây bạch dương này không hề có sự sống mà cậu có thể cảm nhận.

Cậu hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tàn sát.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Trước đó, Cheong Hwieon đã xuất hiện từ khoang tàu, miệng nhắc đến Hwang...

Tae Muwon, giữa lúc chém văng những nhánh cây phóng về phía mình, bỗng dứt khoát bỏ ý định rời tàu Peira.

Anh đổi hướng-thẳng về phía mái vòm.

Lạ lùng thay, nơi ấy lại không bị cây bạch dương lan tới.

Thứ cây kia dường như không thể chạm vào mái vòm.

Lẽ ra anh đã buông ra những lời chửi rủa, nhưng lúc này Muwon chỉ tập trung vào Cheongyeon.

Nhìn cậu, người vốn quá hiền lành để ngăn được cảnh Peira bị tàn sát, anh càng chắc chắn đây không phải loài cây bình thường.

Và mái vòm chính là nơi an toàn nhất cho Cheongyeon.

"Ầm!"

Anh tung cửa mái vòm, đặt Cheongyeon xuống.

Rồi-choang!

Anh vung rìu chém mạnh vào trụ sắt bao quanh vòm.

Tiếng chấn động dữ dội lan truyền, các trụ sắt nối lên đỉnh vòm rung rần rần theo phản ứng dây chuyền.

"Peira!

Ai chưa thoát được, nhanh vào mái vòm!"

Gân cổ Muwon căng đỏ như muốn nổ tung.

Gió lạnh lùa vào trong vòm, thấu xương.

Cheongyeon ngồi sụp xuống đất, ngước nhìn anh.

Không chỉ cổ, máu còn chảy từ vết rách nơi vai anh, chắc hẳn đã bị cắt bởi cây bạch dương khi chiến đấu.

"Muwon-nim... anh đang chảy máu."

Các Hành tinh nghe lệnh, đang mở đường cho Peira, nhưng vẫn chưa ai kịp vào vòm.

"Em mà ra, em chết chắc."

Muwon gạt tay Cheongyeon đang định chạm vào vết thương, rồi xoay người, lao thẳng ra ngoài.

Cánh cửa đóng sập lại, để Cheongyeon chỉ còn biết sững sờ nhìn bóng anh biến mất.

Cậu chẳng thể chạy theo-chỉ khiến anh vướng bận thêm.

Cheongyeon hiểu, chính nhờ Muwon chắn tất cả mà cậu mới còn nguyên vẹn.

Lồng ngực nghẹn cứng, cậu chỉ biết ôm chặt lấy đùi, dằn xuống nỗi bất lực.

Trên đời này... thật sự có loài cây nào mà Hwa không thể cộng hưởng sao?

Dù Cheongyeon có thể khống chế mọi cây cỏ ở thị trấn Cheonghwa, thì với thứ này, cậu hoàn toàn bó tay.

Nếu dùng cây khác quấn lấy nó, e chỉ gây rối tầm nhìn, hoặc làm hại thêm đồng đội.

Cậu cố đè nén sự tuyệt vọng, tự buộc mình phải nghĩ tỉnh táo.

Cheong Hwiseon đã xuất hiện, mang thương tích, miệng nhắc đến Hwang.

Cậu cũng nghe rằng Hwang Hajin đã thoát đi...

Chẳng lẽ...

Cánh cửa mái vòm bật mở.

Hy vọng người bước vào là Tae Muwon, Cheongyeon vội ngẩng đầu.

Nhưng người xuất hiện lại không ngờ tới.***
Bộ lễ phục vốn gọn gàng của Tae Muwon nay đã rách tả tơi, chẳng còn phù hợp để gọi là trang phục trưởng thành nữa.

Anh lột phăng áo khoác, lấy nó lau qua dòng máu vẫn chảy ròng ròng nơi cổ.

Chỉ có Hwang Hajin mới có thể gây ra vết thương này.

Anh không hiểu vì sao gã đó vẫn chưa chết.

Có lẽ máu của mình vốn không có tác dụng như chất độc đối với tộc Hwa, hoặc cũng có thể bọn Hwang đã giở trò gì lên cơ thể hắn-thứ gia tộc lộn xộn ấy vốn luôn thế.

Nhưng với Tae Muwon, quá trình không hề quan trọng.

Anh không có quá khứ, chỉ có hiện tại.

Ai muốn giết anh, thì anh giết lại trước.

Chuyện xảy đến thì anh đối diện.

Từ trước tới giờ anh vẫn sống như vậy, và hiện tại cũng sẽ như vậy.

"Hyung-nim!

Ai có thể rời đi đều đã sơ tán rồi!"

Saturn vung kiếm điên cuồng, chặt phăng từng thân cành.

Nhưng cứ mỗi cành bị chém gãy, lại có vô số cành khác trồi lên, chẳng khác nào chặt ngọn cỏ mà cỏ lại mọc gấp bội.

"Thằng nhóc kia, bỏ cái việc vô ích đó đi, mau vào trong mái vòm!"

Lối thoát đã bị chặn kín.

Một nhánh cây thì dễ chém, nhưng cả trăm nhánh quấn lại thì thành bức tường kiên cố.

Trên gương mặt những thành viên Peira và Hành tinh còn sót lại không còn vẻ kính nể, chỉ còn lại sự khiếp sợ.

Chính họ đã mất đi quê hương vì sự sụp đổ của tộc Hwa, chứng kiến lục địa bị nhấn chìm.

Tộc Kwon-kẻ từng được xem là sở hữu sức mạnh thể chất vô song trên lục địa-giờ đây lại hoàn toàn bất lực trước "thiên nhiên".

"Nó là con chúng ta!

Darahan, em và ta!

Hậu duệ duy nhất của Kwon và Hwa!"

"Các người chỉ lợi dụng ta cho lòng tham của tộc Kwon!

Các người muốn biến nó thành một con quái vật!"

"Cho dù là vậy, cũng đừng chối bỏ tình cảm ta dành cho em.

Darahan, em không được làm thế..."

Ngày ấy, khi người mẹ giận dữ đáp lại tiếng gào thét của người cha, bà đã gọi đứa con mình sinh ra là quái vật.

Tae Muwon không hề chùn tay, rìu bổ xuống chặt phăng cành cây chặn lối.

Anh cảm nhận được ngay.

Thứ này chỉ là một khúc gỗ mục.

Sự thật đã được hé lộ bởi đứa trẻ anh từng cứu mạng ở thị trấn Cheonghwa năm xưa, một Hwa đã từng ngăn chặn sóng thần của Lục Địa Thứ Nhất, từng khiến rong biển vươn lên bao bọc lấy nơi ấy như một bức tường bất khả xâm phạm - Cheongyeon.

Người đứng đầu tộc Kwon-cha anh-ắt hẳn đã biết đến sự kỳ diệu đó từ lâu.

Tae Muwon chém không ngừng những cành cây sinh ra từ hàng ngàn "con mắt" mục ruỗng kia, tiến thẳng xuống khoang dưới.

Khi đã nhận ra đây chỉ là khúc gỗ mục, những nhánh cây phóng về phía anh chẳng khác nào sự giãy chết của một sinh mệnh chưa từng nếm ánh sáng hay giọt nước nào.

Hàaa...

Anh dừng lại nơi bậc thang dẫn xuống khoang, ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời.

Trái ngược với những cành cây đang chĩa xuống mặt đất như mạng nhện, anh lại ngẩng cao đầu, hệt như một loài cây hướng dương tìm về ánh sáng.

Những chiếc đèn trời lấp đầy bầu trời nay đã biến mất.

Mặt trời cũng bị che khuất bởi bóng tối.

Nhưng trong màn đêm ấy, đôi mắt Tae Muwon vẫn sáng rực.

Anh tiếp tục vung rìu, chặt phá cành lá lan tràn khắp nơi, tiến sâu xuống khoang.

Tàu Peira giờ đây trông như đã bị bộ rễ của cây bạch dương gặm nhấm toàn bộ.

Thứ mùi máu nồng nặc từ những người đã chết-bị xuyên thủng hay bị nghiền nát bởi rễ-bủa vây, khiến cảnh tượng càng thêm rùng rợn.

Cuối cùng, sau khi chém nát những rễ cây chắn lối, anh đến gần nhà kho.

Muwon vung rìu, bổ tan chướng ngại chặn trước cửa.

Phập-!

Nhưng thứ phun ra không phải nhựa cây, mà là máu đỏ tươi, văng tung tóe lên mặt anh.

Trong khoảnh khắc ấy, Muwon theo bản năng nhận ra: chính máu của mình đã hòa lẫn vào đó.

Làn máu đang tuôn xối xả như đang báo trước một điềm gở.

"Trong lúc mang thai con, mỗi ngày ta đều uống thuốc độc.

Ta chỉ ước rằng có thể chết đi cùng con vẫn còn trong bụng ta..."

"Thế nhưng con lại giống hệt người cha bị nguyền rủa ấy của con.

Ngay cả chất độc chí mạng đối với tộc ta, con cũng coi như dinh dưỡng, để rồi ra đời một cách khỏe mạnh.

Thay vào đó, máu và dịch của con trở thành chất độc với chính tộc ta."

Tộc Kwon thèm khát sức mạnh của tộc Hwa, nên đã lợi dụng Darahan.

Họ tạo ra đứa trẻ giữa tộc trưởng Kwon và một thành viên huyết thống thuần khiết của Hwa, mong đứa trẻ đó sẽ kế thừa cả hai sức mạnh.

Nhưng người mẹ ấy đã gieo độc vào chính dòng máu của mình.

"Hãy về mà nói với tên cha khốn kiếp của con.

Ngay cả khi ta chết, thì ước vọng của hắn cũng vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực."

Tae Muwon bật cười chua chát, máu đỏ loang khắp thân thể.

Lúc này, anh đã hiểu vì sao Cheongyeon-một người thuần huyết-vẫn an toàn dù đã uống máu của anh, trong khi Hwang Hajin-một kẻ lai-lại phản ứng dữ dội như trúng phải kịch độc.

Máu anh không phải là chất độc với toàn bộ tộc Hwa.

Máu Darahan chảy trong anh vốn là một lời nguyền-chỉ nhắm thẳng vào những kẻ lai, không phải huyết thống thuần khiết.

Anh không thể sinh con cùng bất kỳ ai, kể cả người của tộc Hwa.

"Dòng máu giết chết những kẻ lai tạp..."

Nếu anh có con, đứa trẻ ấy cũng chỉ là một người lai, và nó sẽ chết ngay từ khi chưa kịp thành hình trong bụng mẹ.

Tae Muwon đưa bàn tay nhuốm máu lên, quệt ngang gương mặt đỏ lòm.

Thế nhưng, giữa cơn máu me hỗn loạn, anh lại bật cười-một nụ cười đầy mỉa mai.
 
Cheonghwa Jin
Chương 123


Muwon không nhịn được mà bật cười.

Một người lai như anh lại dám khao khát một thuần huyết như Cheongyeon, thật nực cười.

Anh vốn chẳng mảy may quan tâm đến chuyện duy trì huyết thống.

Darahan liệu có biết không, khi bà cố gửi anh đến thị trấn Cheonghwa-nơi có đứa con của Yihwa?

Rằng một kẻ lai bẩn thỉu sẽ thèm muốn và làm vấy bẩn một thuần huyết?

Muwon không dừng tay.

Rìu trong tay anh chém mạnh, xé toạc từng rễ cây chắn ngang cửa kho.

Máu tràn xuống sàn, lênh láng như nhựa cây.

Anh biết chỉ cần chặt nát rễ, thân và cành cũng chẳng thể sống sót.

Vậy nên anh cứ thế bổ xuống, ép chúng phun ra hết thứ máu hôi thối ấy.

Cây bạch dương vốn vươn lên đầy đe dọa bỗng khựng lại.

Thân cây phình to bắt đầu sụp đổ, lún xuống sàn.

Tiếng ầm ầm vọng từ boong tàu phía trên đủ để đoán ra chuyện gì đang diễn ra.

Khi những bộ rễ to như thân người phun máu xối xả, toàn bộ cây lập tức héo quắt lại, co quắp thành một hình thù ghê rợn.

Những rễ khô quắt, tựa như vốn rỗng rễ ngay từ đầu, giờ dính chặt xuống sàn một cách thảm hại.

Khi Muwon dẫm lên, chúng tan vụn như cát bụi.

Mùi thối nồng nặc tràn ngập không khí.

Anh dùng rìu gạt sạch đống tàn tích chắn trước cửa kho.

Cây bạch dương giờ chẳng khác gì một thứ rác rưởi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.

Trong khoang kho, ánh trăng len vào qua khoảng trống nơi thân cây từng đâm xuyên trần.

Chính cái thân giờ đây đã teo tóp, biến thành một mầm cây mục nát, lại mọc xuyên qua lưng kẻ gục trong ghế.

Đúng như dự đoán, Hwang Hajin chính là kẻ ký sinh của cây bạch dương.

Rễ cây mục rữa giờ sụp đổ quanh thân hắn.

Mái tóc nhuốm đỏ máu lấp lánh dưới ánh trăng.

Muwon giẫm qua vũng máu, bước trên đống rễ thối rữa, rồi đưa lưỡi rìu nâng cằm Hajin lên.

Hơn nửa thân hắn đã biến dạng thành thứ vỏ cây cứng như đá.

"Ư...

ừ..."

Ít ra gương mặt hắn vẫn còn giữ được đôi chút hình dạng con người, chỉ bị đường vỏ cây chạy chéo từ trán xuống một bên mắt nuốt chửng.

"À... tại sao lại thành ra thế này?

Tôi đâu cố ý.

Chính anh đã cho tôi uống..."

Đôi môi Hajin run rẩy, mắt còn lại chớp mở trong tuyệt vọng.

"Ha... máu tộc Kwon có lẫn Boksu sao?"

Hắn khẽ cười khan, nhìn xuống thân thể đang dần hóa gỗ.

"Giờ thì anh tiêu đời rồi.

Hừ, cha tôi chắc sẽ hút cạn máu anh cho xem..."

"Ông ta nhằm vào mái vòm trước khi mò đến tiệm thuốc."

"Haa...

Vậy ra anh biết Boksu sẽ nở à?

Ha, bọn Kwon đó đã tạo ra cái quái gì thế?

Muốn giết sạch ngoài thuần huyết sao?

Hahaha..."

Muwon chẳng thèm để tâm.

Cái cách Hajin nói huyên thuyên, anh biết rõ hắn chỉ đang cố vớt vát mạng sống.

Những lời thú nhận ấy chẳng có giá trị gì.

Ngay lúc anh nhấc rìu, sẵn sàng bổ xuống đầu hắn-
ẦM!

RẦM!

Hai chấn động dữ dội đâm thẳng vào thân tàu Peira liên tiếp.

Con tàu nghiêng mạnh, Muwon phải ghim rìu xuống sàn để giữ thăng bằng.

Thân thể cứng đờ của Hwang Hajin lăn lông lốc từ ghế xuống sàn.

Lần này không giống những cú chấn động phát ra từ bên trong-đó là công kích từ bên ngoài.

Đại bác, hoặc ít nhất là cú va chạm dữ dội từ tàu lớn khác.

Muwon lập tức ngẩng lên.

Ánh sáng chói hơn cả ánh trăng bùng lên từ boong.

Ngọn lửa dữ đang lan theo cây bạch dương mục nát.

Trong khoảnh khắc, hình ảnh Cheongyeon trong mái vòm lóe lên trong tâm trí anh.

Anh lao đi, từng nhát rìu cắm xuống giữ thăng bằng, rồi phóng vút từ tầng hầm thứ hai lên boong tàu.

Thêm một tiếng nổ dữ dội, con tàu chao đảo kịch liệt.

Trên bến cảng, tiếng thét vang dậy.

Người của Peira lao đi dập lửa.

Nhưng Muwon chỉ nhắm thẳng về mái vòm, xông qua biển lửa.

Và rồi, vài chiếc tàu tan nát hiện ra trong tầm mắt-hàng loạt chiến hạm đã đâm thẳng vào tàu Peira.

Ngọn lửa bùng lên từ mũi tên lửa bắn từ những chiến hạm ấy, bén vào cây bạch dương.

Kẻ tấn công không cần hỏi cũng biết-gia tộc thống đốc Hwang đã đến.

Và khi chúng đã ở đây, không gì đảm bảo Cheongyeon còn an toàn trong mái vòm.

Muwon ngước đôi mắt vàng nhìn lên đỉnh mái vòm.

Từ đầu đến chân vòm bị quấn chằng chịt bởi cỏ cây, dây leo, những nhánh xanh nhỏ bé nhưng đan kín, không chừa lấy một kẽ hở.

Dù vậy, nếu lửa lan đến đây, mái vòm cũng chẳng thể giữ.

Anh biết rõ con đường này-nơi anh đã đi qua cả ngàn lần.

Dù cây cối che phủ, anh vẫn nhớ chính xác vị trí lối vào.

Vừa vung rìu định chém, chúng bỗng tự tách ra, như tránh né lưỡi rìu dữ tợn.

Là Cheongyeon cho phép anh vào, hay là thực vật cầu sinh, anh không rõ.

Muwon xông thẳng vào, ánh mắt đảo khắp nơi.

Cheongyeon, khoác áo khoác của anh, đang ngã trên sàn vì con tàu rung lắc.

Cậu ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt hoang mang.

Bên cạnh cậu là Saturn, Venus, và Cheong Hwiseon.

Ông ta dù bị đâm ở hông vẫn còn tỉnh táo, gương mặt chỉ tái nhợt, máu có lẽ đã được kìm lại nhờ sự trợ giúp của thực vật.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Chưa kịp nghe hết, Muwon đã bế bổng thân hình mảnh khảnh kia lên.

Cậu có dựng được mấy bức tường bảo vệ quanh mình, nhưng không phải lúc để khen ngợi.

"Chúng ta phải rời đi.

Hai đứa, mang tên đó xuống tàu ngay!"

Anh ra lệnh cho Saturn và Venus, rồi quay lại định bổ rìu chém lối ra.

Nhưng không cần-cây cối lại tự tách ra như lần trước.

Saturn cõng Cheong Hwiseon, Venus theo sát sau, cả bọn băng ra ngoài theo Muwon dẫn đường.

Trong vòng tay Muwon, Cheongyeon cảm nhận rõ sức nóng rát bỏng.

Tàu Peira-con tàu lừng danh, mảnh đất nổi trên biển, con tàu được xem như bất khả xâm phạm-giờ đang chìm trong biển lửa.

"Cháy rồi... phải dập lửa ngay!"

"Im miệng!

Muốn cháy luôn cả cổ họng hả?!"

Lửa nóng đến mức hít thở thôi cũng có thể đốt cháy dây thanh quản.

Người của Peira trên bờ đang phun nước từ vòi, nhưng chẳng ăn thua.

Ngọn lửa quá lớn, cầu nối đất liền cũng rực cháy, không thể tiến gần.

"Saturn!

Nhảy xuống biển!

Bảo cả Venus nữa!"

Saturn lập tức truyền lại cho Venus qua khẩu hình, rồi không chần chừ, ôm Cheong Hwiseon nhảy thẳng xuống.

Venus cũng lao theo.

Muwon siết chặt Cheongyeon trên vai, rồi bế gọn vào lòng.

Cheongyeon vòng tay ôm cổ anh, nhìn thẳng vào mắt:
"Tôi... tôi có thể làm được.

Thật đó, tôi nghĩ tôi làm được."

"Đệt!

Ngay cái kênh em còn suýt chết đuối, giờ lại đòi bơi giữa biển sao?!"

"Không phải!

Không phải bơi!

Tôi có thể làm...

Đừng nhảy!"

Cậu ôm anh thật chặt, ngăn anh lao xuống.

Ngay lúc Muwon định bật ra một câu chửi thề nữa, một luồng sáng xanh lam rực rỡ chợt bùng lên từ vai Cheongyeon.

Thứ ánh sáng ấy xanh hơn cả màu lửa, lấp lánh như đàn đom đóm, lan tràn từ mái vòm phủ đầy cây cỏ.

Ánh sáng xanh lam lan theo gió, hệt như thị trấn Cheonghwa.

Như sóng biển ngập tràn sắc hoa xanh, như chính Cheonghwa được tái sinh trong cơ thể Cheongyeon.

Ngay khi Muwon còn đang định ôm chặt cậu mà nhảy-
Ào!

Một cột nước khổng lồ trồi lên từ biển.

Không khí đang cháy bỏng phút chốc bị dập tắt bởi làn sóng lạnh buốt.

Từ lòng biển trước thị trấn Cheonghwa, một khu rừng rong biển vươn mình, bủa vây con tàu khổng lồ.

Là rong lươn, dài mềm, ngấm nước biển, vươn cao hơn cả tàu Peira.

Chúng cúi đầu, quất thẳng vào ngọn lửa.

Thân rong chứa đầy nước xối trào, bao trùm con tàu trong nháy mắt.

Biển nước ụp xuống, xối ướt hai người trong vòng tay nhau.

Tiếng nước rơi tong tong từ người Cheongyeon vang lên rõ mồn một trong vòng tay Muwon.

Lửa tắt ngay tức khắc.

Rong lươn ngập tràn nước đã rút về biển, trả lại mặt nước phẳng lặng.

"Con tàu...

Nó quý giá với anh lắm mà, Muwon."

Cheongyeon run rẩy trong làn nước lạnh buốt.

Muwon bật cười khan.

Con tàu Peira vốn chỉ là một tài sản.

Nó chưa bao giờ là thứ anh coi là quý giá hay cần giữ gìn.

"Vết bỏng..."

Cậu không dám chạm vào vết đỏ hằn nơi cổ anh.

"Không sao.

Sẽ lành nhanh thôi."

Muwon ôm chặt Cheongyeon hơn nữa-người đang run lên vì lạnh.

Ánh mắt anh hướng về phía những chiến hạm đang chìm xuống, sau khi dồn cả lực tông thẳng vào tàu Peira.

Gia tộc Hwang đã công khai tuyên chiến.

Và anh nhất định sẽ bắt chúng trả giá tương xứng.
 
Cheonghwa Jin
Chương 124


Một phần ba boong tàu Peira và hơn nửa khoang dưới lòng tàu đã bị cây bạch dương phá hủy.

Các kỹ sư ước tính việc sửa chữa sẽ mất ít nhất một tháng.

Chỉ riêng việc lấp kín những hố thủng từ khoang chứa hàng đã mất từng ấy thời gian, vậy nên để khôi phục toàn bộ con tàu, e rằng sẽ còn lâu gấp nhiều lần.

"Hai tuần."

Tae Cheonoh, với con diều hâu bịt mắt đậu trên vai, lạnh lùng ra tối hậu thư.

Đám kỹ sư tụ tập tại tầng một tòa nhà Hàng Hải xôn xao-lịch trình đó là bất khả thi.

"Chúng tôi có hai mươi ba người.

Cho dù chia ca làm cả ngày lẫn đêm, không ngủ nghỉ, thì cũng phải mất hơn một tháng."

Một lão kỹ sư già với thân hình vạm vỡ lên tiếng bằng giọng khàn đặc.

Bọn Peira lập tức quát tháo vì ông dám cãi lại lệnh của ông chủ, nhưng Tae Cheonoh khoát tay ngăn lại.

Dẫu sao, lời của kỹ sư già nhất thị trấn Cheonghwa cũng đáng để hắn phải suy xét.

"Nếu đưa thêm chừng mười kỹ sư kỳ cựu từ Lục Địa Thứ Nhất sang thì sao?"

"Chỉ riêng việc đi về Lục Địa Thứ Nhất cũng đã mất hai tuần.

Khi ấy vẫn phải cần nguyên một tháng."

Dù cho có đi nhanh đến mấy, kết quả vẫn đúng như lão nói.

Peira có vô số tàu, nhưng chiến hạm thì chỉ duy nhất một-tàu Peira.

"Hai mươi ngày.

Nếu xong trong thời hạn đó, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền ban đầu."

Nét mặt nhóm kỹ sư lập tức sáng bừng.

Thù lao Peira đề nghị vốn đã là con số kếch xù, gấp đôi số ấy đủ để sống nửa năm chẳng cần làm gì.

"Mars."

Tae Cheonoh gọi một trong các Hành tinh đứng sau.

"Có mặt, thưa boss."

"Dẫn bọn nhóc, cưỡi Swordfish sang Lục Địa Thứ Nhất, mời về khoảng mười kỹ sư kỳ cựu."

Vừa nghe nhắc đến Swordfish, sắc mặt Mars khựng lại đôi chút.

Con tàu ấy không lớn, nhưng khả năng cơ động thì vô đối, nên thường được điều đi trong những tình huống như thế này.

Chỉ là, Mars chưa bao giờ ưa nổi cái tên đó.

Đặt cho diều hâu là Pegasus đã kỳ quặc, nay lại gọi chiến thuyền là Swordfish-quá tởm.

"Tôi sẽ đi bằng tàu nhỏ của mình.

Cũng nhanh không kém Swordfish."

Mars đáp lại bằng giọng châm chọc, nhưng Tae Cheonoh lại gật đầu hài lòng.

"Những người còn lại, dẫn đàn em đi cọ rửa tàu Peira, hỗ trợ kỹ sư.

Anh em, chúng ta còn từng trải qua nhiều tình cảnh kinh khủng hơn thế này nhiều nên vững vàng lên nào!"

Bầu không khí nặng nề của Peira và Hành tinh vì cuộc tấn công tàn khốc dần được xua đi nhờ giọng nói dõng dạc của Tae Cheonoh.

Quả thật, trước khi được mệnh danh là "vùng đất trên biển", bọn họ đã bao lần thoát chết trong gang tấc.

Và suốt hơn năm năm qua, chưa từng thua một trận nào.

Sự thật là, chính qua biến cố lần này, Peira mới nhận ra mình đã quá dễ dãi.

Nhất là từ ngày neo ở thị trấn Cheonghwa, sự yên bình nơi đây khiến họ vô thức buông lỏng cảnh giác.

"Giải tán!

Mục tiêu: xong trong hai tuần!"

Tiếng hô vang như thú dữ của đám Peira đáp lại mệnh lệnh sấm sét.

Nhìn khí thế trở nên rắn rỏi, Tae Cheonoh chợt nghĩ, có khi vụ tấn công của lũ Hwang khốn kiếp này lại là phúc trong họa.

"Còn Muwon đâu?"

Khi mọi người đã tản đi, Tae Cheonoh hỏi Jupiter.

Hắn cũng đang quấn băng trên đôi tay bỏng vì dập lửa.

Năng lực hồi phục của tộc Kwon giúp vết thương không để lại sẹo, nhưng nỗi đau thì chẳng khác người thường.

"Hyung-nim đang ở tiệm thuốc của dược sĩ."

Nghe đến tên Cheongyeon, Pegasus há mỏ kêu to một tiếng.

"Jupiter, chẳng phải cậu nhóc đó đúng là thiên tài sao?

Dù nhìn kiểu nào cũng vậy."

"Vâng, vâng."

Jupiter đáp nhát gừng.

Tae Cheonoh vỗ mạnh vào lưng hắn, coi như tha cho lần này.

"Nhưng sao Cheongyeon lại phải ở cái tiệm thuốc bé tẹo đó?

Bảo cậu ấy anh sẽ cho hẳn một phòng lớn trong tòa Hàng Hải, không, nguyên cả một tầng cũng được."

"Để em đi nói với cậu ấy nhé?"

"Anh tự đi thì hơn?"

"Vâng!

Cảm ơn boss!"

Tae Cheonoh sững người trước sự liều lĩnh trắng trợn ấy, rồi bật cười.

Anh đoán Jupiter cố tình tạo không gian riêng cho Muwon và Cheongyeon trong tiệm thuốc.

Đã hai ngày trôi qua từ cuộc tấn công do bọn Hwang gây ra.

Dù ngọn lửa được Cheongyeon dập tắt kịp thời, nhưng xác của Hwang Hajin-cái xác tưởng đã hóa gỗ-lại hoàn toàn biến mất.

Khi tình hình được kiểm soát, cuộc điều tra kỹ lưỡng cho thấy Hajin đã bị đưa đi giữa hỗn loạn.

Một sợi cáp thép dài được phát hiện, kéo từ boong thủng xuống tận khoang chứa thứ hai.

Chiếc tàu tấn công Peira vốn không treo cờ, chẳng rõ danh tính.

Nó đã chìm hoàn toàn, không cách nào biết được có bao nhiêu kẻ trên tàu, và liệu có ai sống sót.

"Tóc trắng..."

"Boss, tóc anh làm gì có sợi bạc nào đâu."

Neptune, kẻ hay mặc áo ba lỗ, buột miệng từ phía sau.

Tae Cheonoh không đáp, chỉ nhớ lại dáng vẻ Hwang Hajin với mái tóc trắng.

Cả đời anh, số lần thấy người trẻ mà tóc bạc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên là khi còn rất nhỏ-nhưng ấn tượng kỳ lạ đó khắc sâu trong ký ức.

Một người đàn ông có làn da trắng đến nỗi mạch máu xanh nổi rõ hơn bình thường.

Người đàn ông đó từng là khách của Tae Jaeseong-cha anh, phó thủ lĩnh tộc Kwon.

Dù ký ức mơ hồ, hình ảnh ấy vẫn hiện ra-một vẻ đẹp kỳ bí nhưng đầy quái dị.

Rùng mình, Tae Cheonoh cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng.

Ngoái nhìn lại, bóng hình năm xưa kia lại giống Hwang Hajin đến kỳ lạ.

Giống đến mức, nếu không biết thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, anh hẳn đã nghĩ đó là cùng một người.

Chỉ còn một khả năng-người đàn ông hôm ấy cũng đến từ gia tộc thống trị Hwang.***Cộp, cộp-cộp cộp.

Âm thanh cây gậy gõ xuống mặt đất vang vọng vào bên trong tiệm thuốc đang mở cửa.

Muwon, ngồi tựa hờ hững trên chiếc ghế cạnh chiếc bàn áp sát khung cửa sổ, lơ đãng liếc về phía phát ra âm thanh ấy.

"Chết tiệc thật, ông già đó sống dai ghê."

Anh liếc mắt về phía căn phòng trong, nơi Cheongyeon đang bận rộn.

Lúc nãy, vừa thấy mấy con tôm hùm và tôm sú to bằng cẳng tay bày bán ở chợ cá, anh đã mua về.

Cheongyeon lập tức xỏ găng cao su, hăng hái bắt tay vào chuẩn bị, chỉ bảo anh rằng nếu có khách thì gọi.

Muwon quay lại nhìn ông lão đang dò dẫm bước tới với cây gậy.

Chính lão ta đã từng lừa Cheongyeon, chỉ trả 5 hwan mà lấy thuốc trị ho đáng giá 50 hwan.

Cộp, cộp.

Như đang thử xem cửa tiệm đóng hay mở, ông lão đưa gậy gõ về phía lối vào.

Không gặp vật cản, đôi mắt mù lòa bỗng trợn tròn.

"Cheongyeon!

Là cháu đấy à, Cheongyeon?!"

Lão hấp tấp bước vào, rồi đột ngột xoay về phía chiếc bàn.

Muwon đứng lên hờ hững, đầu lão ta liền ngoái theo chuyển động ấy.

"Ừ, Cheongyeon ở đây."

"...Hah!

Cậu!

Đừng hòng lừa được tôi lần nữa!

Cậu không phải Cheongyeon!"

"Tưởng chỉ mắt ông có vấn đề, hóa ra đầu óc cũng hỏng nốt.

Người ta lớn thì cao lên chứ.

Hay ông lại muốn mua thuốc trị ho giá 5 hwan?"

"Tôi hỏi cháu tôi cho chắc rồi!

Nó nói tiền đưa tôi không phải 5 hwan, mà là 50 hwan!

Thằng bé còn thề trên vong linh cha mẹ nó!"

"Vậy dắt cháu ông đến đây.

Ba mặt một lời."

Ông lão thở hổn hển, bỏ ra ngoài, nói rằng đứa cháu đang đánh janggi ở xưởng rèn gần đó.

Trông ông tức tối như bị xử oan.

Muwon xoay người nhìn lên kệ, chỗ Cheongyeon từng phải kiễng chân mới lấy được gói thuốc trị ho.

Với anh thì chẳng cao gì, cái túi giấy có nhãn "thuôc ho" lồ lộ trước mắt.

Anh vừa định đi vào phòng trong, tự hỏi sao Cheongyeon chuẩn bị lâu thế thì...

"Ông ơi!

Hôm nay con phải dạy thằng điếm đó một bài học!"

Giọng cậu trai trẻ, đầy vẻ ngạo mạn, vang lên.

Với đôi mắt và đôi tai bén nhạy, Muwon chẳng cần tập trung cũng nghe rõ mồn một.

Tiếng ông lão vội vàng can ngăn vang lên đôi ba lần.

Rồi ngay trước cửa là tiếng nhổ nước bọt "phẹt", tiếp sau đó là giọng điệu đầy hằn học.

"Thằng khốn!

Mày dám gọi tao với ông tao là đồ lừa đảo à?!"

Muwon, lúc đó còn đang hướng về căn phòng trong, liền ngẩng đôi mắt lạnh lùng lên trần nhà rồi bật cười nhạt.

Anh xoay người.

Trước mắt anh là một gã trai trạc tuổi, trên tay và chân xăm kín hình, đôi mắt trợn to như hóa đá, còn sững sờ hơn cả ông lão lúc nãy.

Cánh cửa phòng trong bắt đầu hé ra vì tiếng huyên náo, nhưng Muwon đã kịp kéo mạnh tay nắm cửa.

"Có chuyện gì thế?

Muwon?

Ngoài đó có chuyện gì vậy?"

-giọng Cheongyeon vọng ra, bị gỗ chắn lại nghe thật xa xăm.

Muwon cúi xuống, nhặt sợi dây vải rơi trên sàn, quấn quanh nắm cửa rồi buộc chặt vào cột sắt của kệ trưng bày.

Bên trong có tiếng lắc mạnh, nhưng cánh cửa không nhúc nhích.

"...T-Tae Muwon."

Tên thanh niên kia lắp bắp, nhìn anh trong chiếc áo sơ mi hoa cúc mà mặt cắt không còn giọt máu.

Muwon sải bước dài, khí thế ngùn ngụt áp sát, gằn giọng:
"Vừa nãy mày gọi ai là thằng khốn?"

Trên đôi môi đang nhếch cười, đôi mắt vàng của anh lóe lên một tia sáng rợn người.
 
Cheonghwa Jin
Chương 125


Tên thanh niên xăm kín cả người, từ tay đến chân toàn những hình thù dữ tợn, lắp bắp há miệng rồi ngậm lại.

Khuôn mặt hắn như không thể nào hiểu nổi tại sao Tae Muwon lại có mặt trong tiệm thuốc của Cheongyeon.

"Đ-đây là hiểu lầm thôi, tôi, tôi gọi là-áck!"

Rắc!

Ông lão mù rú lên hoảng hốt khi nghe tiếng xương mũi gãy.

Gã trai lăn lộn trên đất, còn chẳng kịp nhận ra cú đấm của Tae Muwon đã giáng thẳng vào mặt.

Một đấm, toàn bộ răng cửa bị hất văng, máu phun xối xả từ mũi và miệng.

Hắn ôm mặt, lồm cồm lật người, trườn đi như một con sâu rút.

Muwon lập tức túm cổ áo, nhấc bổng hắn dậy như vác một đứa trẻ.

Rồi trong tư thế đó, anh thẳng tay nện thêm một cú vào mặt.

Hàm răng vỡ nát, khuôn mặt biến dạng không còn nhận ra nổi.

Ông lão run rẩy vung gậy đánh loạn vào người Tae Muwon.

"Có lẽ cháu ông cũng chẳng cần đôi mắt nữa đâu, hả?"

Cú đấm lần này lao thẳng vào hốc mắt.

Gã trai đã bất tỉnh, chỉ còn treo lủng lẳng trong tay Tae Muwon.

Ông lão mất sạch sức, ngã sụp xuống đất khóc rấm rứt.

Muwon buông cổ áo, thân hình nặng trịch đổ xuống với một tiếng thịch.

"Thế nào?

Tưởng có cháu thì muốn làm càn hả?

Bị gọi là kẻ lừa đảo thì thấy nhục nhã?

Đm, nói thẳng ra đi ông già.

Ông biết từ lâu rồi."

Có lẽ ông lão xấu hổ vì bao năm qua vẫn vờ như không biết vụ mua thuốc trị ho 5 hwan.

Nhưng cháu trai thì cứ ngoan cố phủ nhận, thậm chí còn lôi cả cha mẹ đã khuất ra thề thốt.

Ông lão chắc chắn đã tự nhủ trong lòng: máu mủ ruột rà thì không thể sai.

Nhưng sự thật thì...

ông đã tự lừa dối mình.

Nước mắt đọng thành dòng trên gương mặt nhăn nheo.

Ông lần mò trong không khí, ôm lấy thân thể cháu trai bất tỉnh.

Ông không kêu cứu, chẳng hỏi xem có ai ngoài kia không.

Ông biết cũng vô ích thôi-ở thị trấn Cheonghwa, có vô số mạng người nằm xuống vì những lý do tầm thường hơn thế này.

"T-tôi sai rồi.

Cháu tôi sai rồi.

Từ nay, sẽ không, sẽ không bao giờ bén mảng tới đây nữa."

KÉT-!

Đúng lúc đó, con chim ưng sà xuống, đậu gọn trên vai Tae Muwon.

Trên ngọn đồi, bóng dáng vạm vỡ của Tae Cheonoh hiện ra, bước xuống.

Ánh mắt anh ta đảo quanh, từ Muwon đến cảnh tượng tan hoang.

Khi tiến lại gần, anh ta còn ngó quanh tìm Cheongyeon, nhưng không thấy đâu.

"Ờm...

Chuyện quái gì đang diễn ra đây?"

Ánh mắt rơi xuống ông già đang khóc nức nở.

Còn áo sơ mi hoa cúc của Tae Muwon thì lấm tấm máu.

Ầm!

Tiếng động lớn vang lên từ trong tiệm.

Cánh cửa bật mở, Cheongyeon hớt hải chạy ra.

Dây buộc đã đứt.

"Cái gì thế này?!"

Cậu thở dốc, đi dép ngược, tay vẫn mang găng cao su.

Đôi mắt nhìn xung quanh: Muwon, rồi Tae Cheonoh, rồi hai ông cháu dưới đất.

Và khi trông thấy mặt mũi thằng cháu nát bét trong vòng tay ông lão, Cheongyeon trợn tròn mắt, kinh hãi tột độ.

"Ông...

Ông ơi!

Sao lại thành ra thế này...!"

Cheongyeon quay ngoắt sang nhìn Muwon.

"Chêt tiệt, cái gì cũng đổ lên đầu tôi hả?"

Muwon gắt.

Cheongyeon giật mình, nhưng trong lòng cậu đã chắc chắn: chính Muwon là kẻ gây ra.

Chít chít-!

Pegasus bay vòng tròn trên đầu, hót trong trẻo.

"Đm thằng khốn!"

Tae Cheonoh bất ngờ đá mạnh vào gã thanh niên nằm lịm.

Ông lão cố gắng che chở, nhưng sức đã cạn, chỉ còn ngả người ôm chặt lấy.

"Thân thể thì xăm loang lổ như tấm vải rách, đi hù dọa thiên hạ.

Thằng tồi khốn nạn này."

Cheonoh hét lên, như muốn Cheongyeon nghe thấy.

Rồi anh ta vác cả ông lẫn cháu lên vai một cách dễ dàng, máu từ miệng mũi gã trai vẫn nhỏ tong tong xuống đất.

"Sao lại làm thế này?

Lý do là gì?"

Cheongyeon đứng cạnh Muwon, hỏi dồn.

"À thì, thằng nhãi này dám khiêu khích tôi- boss của Peira.

Giờ thì tôi đi đây."

Tae Cheonoh nháy mắt với Muwon, ý nói: Nợ tao một bữa lớn.

Muwon chỉ nhếch mày, lấy áo chùi máu trên nắm đấm.

Những bông cúc trắng nay loang đỏ, không còn phân biệt là hoa hay máu.

Anh cởi phăng áo, lộn ngược, dùng để lau sạch vết dính.

Cheongyeon ngơ ngác nhìn theo bóng Cheonoh leo lên đồi.

Trong đầu cậu vẫn còn lởn vởn tiếng cãi cọ về vụ "kẻ lừa đảo".

"Này... anh ấy sẽ không làm hại ông lão đâu, đúng không?"

"Ừ."

"Nhưng... sao anh ta lại gây chuyện..."

Cheongyeon siết nhẹ nắm tay.

Những ngày qua cậu đã chứng kiến quá nhiều máu, chỉ cần thấy vết đỏ vương vãi trên đất thôi cũng khiến tay chân tê lạnh.

Pegasus chao liệng trên đầu, kêu lích chích như xin đáp xuống vai cậu.

Cheongyeon toan đưa vai, nhưng Muwon đã tóm lấy, ném con chim ra ngoài.

"Ổn thôi."

Cheongyeon thoáng thất vọng, khẽ thốt.

Muwon lại cuộn chiếc áo đã thấm máu, buộc chặt lên vai cậu.

"Ngồi im thì chỉ rước họa."

Anh có thể nói "ngồi im thì sẽ bị thương", nhưng ánh mắt và nét mặt của Muwon chỉ nói đúng một điều đó.

Con chim ngoan ngoãn quay lại, lần này đậu vững vàng trên vai Muwon.

Đôi cánh vỗ nhè nhẹ, bộ lông vẽ nên những đường nét đối xứng hoàn hảo.

"Đẹp thật."

Cheongyeon buột miệng khen.

Con chim "chíp" khẽ một tiếng, như đáp lời.

Muwon bỗng đặt bàn tay to lên đầu anh, rồi kéo cả hai vào lại trong tiệm.

"À, sao Tae Cheonoh đến đây?"

"Có việc cần tìm tôi."

Cheongyeon gật đầu.

Tin tàu Peira bị tấn công, thương vong nhiều, chưa kịp lắng xuống thì tin xác Hwang Hajin biến mất lại càng khiến lòng cậu nặng nề.

Nhưng ngoài việc trông tiệm, cậu chẳng thể làm gì hơn.

Mùi thơm của tôm hùm, tôm sú hấp bốc lên nồng nàn.

Cheongyeon liếc ra cửa, lòng lo Muwon lại gây sự với ông chủ quán trọ.

"Chắc... chín rồi."

Cậu quay vào bếp, con chim vẫn đậu trên vai.

Muwon cũng theo vào, khiến căn phòng nhỏ hẹp thêm chật chội.

Nhìn tấm chăn hoa trải ở góc giường, anh khẽ nhếch môi:
"Cậu còn trẻ, sao lại dùng mấy thứ hoa hòe như người già thế này?"

Cheongyeon tắt bếp, liếc lại, ánh mắt nói hộ: Nói ai thì nhìn lại mình đi, lúc nào cũng mặc áo hoa.

Muwon không buồn đáp, chỉ bưng vỉ hấp bằng tay trần, không mảy may sợ nóng.

Cheongyeon giật mình nhớ vết bỏng trên gáy anh, vội kiểm tra.

Đúng như lời anh, vết thương đã lành, chỉ còn chút đỏ nhạt.

Muwon đặt nồi hấp lên bàn, mở nắp.

Hơi trắng bốc mù mịt.

Cheongyeon lật đật theo sau, tay cầm kéo và găng.

Nhưng khi cậu vừa với lấy, bàn tay nóng hầm hập của Muwon chộp cổ tay cậu.

Cơn nóng ấy làm Cheongyeon rùng mình.

Pegasus bay lên, rồi lại muốn đáp xuống vai, song Muwon lần nữa vung tay quẳng nó ra cửa.

Anh lột găng tay Cheongyeon, móng tay khẽ cào vào lòng bàn tay mềm, khiến bụng dưới người kia tê dại.

"...A..."

Anh tiếp tục tháo nốt chiếc còn lại.

Cheongyeon co chân, ngón chân bấu xuống sàn.

Muwon đeo găng vào tay mình, để ánh sáng rọi qua cơ thể rắn chắc, cơ bắp lấp loáng như phủ ánh vàng.

Cheongyeon từng thấy thân hình trần trụi ấy nhiều lần, nhưng trong ánh sáng ban ngày, tỉnh táo hoàn toàn, lại không biết phải nhìn vào đâu.

Cậu cố tình ngoảnh đi, cởi áo Muwon khỏi vai mình.

"Hyung, anh lộ liễu thật."

"Gì cơ?"

"Nhìn trộm mãi.

Hay là muốn ngủ với tôi?"

"..."

Cheongyeon chưa kịp phản ứng, Muwon đã nhét một miếng thịt tôm hùm vào miệng cậu.

"Anh có mắt mọc hai bên à?"

"Cả đằng sau nữa."

Ý nghĩ ngớ ngẩn ấy chợt lóe lên trong đầu Cheongyeon: rằng Tae Muwon có mắt khắp nơi.

Cậu nhai thịt tôm giòn dai, rồi khẽ nói:
"Cháu của ông... là anh đánh đúng không?"

"Đánh trống lảng à?"

"...Miễn là anh không đánh ông ấy."

"Thằng đó hả?

Nó gọi em là thằng điếm."

"Cái gì?

Cậu ta uống rượu sao?

Hễ uống vào là y như biến thành kẻ khác...

Dù sao, cũng cảm ơn anh."

Nếu không có Muwon, Cheongyeon chẳng biết phải làm sao với gã say xỉn hung hăng ấy.

"Quào, nếu là tôi, chắc phải biết ơn đến mức lấy thân báo đáp một lần."

Muwon tháo găng, quăng lên bàn.

Cheongyeon mím môi, không dám thốt thêm.

Muwon bật cười trước cảnh anh lóng ngóng ôm càng tôm, rồi ánh mắt chợt hạ xuống.

Cheongyeon hoảng hốt lấy tay che phần dưới.

Nhưng Muwon đã kịp luồn tay vào giữa chân.

"Chết tiệt, đã hơi cứng rồi."

"...Tại, tại anh cởi áo."

Móng vuốt Muwon trượt xuống, khiến càng tôm rơi lộp bộp.

"Vừa nhìn ngực tôi đã hứng?"

"Anh... nói cái gì...

Ư!"

Muwon ép sát, tì cả thân hình vạm vỡ vào.

Cheongyeon ngửa đầu, đôi mắt vàng rực của Muwon cháy bỏng ngay trước mặt.
 
Back
Top Bottom