Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 90: Chương 90



"Ồ, anh còn trinh." Liễu Thiên Nghi giả vờ thích thú.

"Được rồi, được rồi..." Trương Bân vội vàng hòa giải: "Vậy con ma của Tiểu Từ bò lên giường cậu ta. Còn cô thì sao?"

Liễu Thiên Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: "Bệnh viện chúng tôi bị ma ám rồi..."

"Sao lại bị ma ám?" Lần này là Bạch Nhược Linh hỏi.

Liễu Thiên Nghi l.i.ế.m môi, dường như chuyện này khó nói, nhưng cô ấy vẫn kể: "Ví dụ như đôi khi tôi nghe thấy tiếng đánh bài trong nhà xác... nhưng mở cửa ra thì không có ai. Hơn nữa, gần đây đồng nghiệp của tôi đều xin nghỉ, mà bệnh viện lại duyệt. Chuyện này thật sự rất kỳ lạ. Sau đó tôi cũng xin nghỉ, bệnh viện cũng duyệt ngay. Cứ thế, hai ngày nay y tá trực ban chỉ còn lại một thực tập sinh. Ban đêm, khoa cấp cứu rất bận, không thể chỉ có một người. Nhưng ngay cả thực tập sinh đó cũng không báo cáo thiếu người..."

Cô ấy ôm lấy hai tay, như thể đang run rẩy vì nhớ lại chuyện kỳ lạ ở bệnh viện.

Trương Bân im lặng. Căn phòng tĩnh lặng đến rợn người...

Từ Mục Hiến suy nghĩ rồi nói: "Có phải bệnh viện của em sắp đóng cửa không?"

"Cho dù công ty anh đóng cửa, bệnh viện tôi cũng không đóng cửa! Đồ ngốc!" Liễu Thiên Nghi mắng.

Bạch Nhược Linh thấy Trương Bân nháy mắt với cô và Diệp Tinh Du, như đang hỏi có nên thức tỉnh Từ Mục Hiến và Liễu Thiên Nghi không.

Nhưng chưa đợi họ phản ứng, Từ Mục Hiến đột nhiên cầm lấy tập tài liệu trên bàn: "Ơ? Cái gì đây? Hôm qua không có ở đây."

"Này!" Diệp Tinh Du định ngăn cản thì bị Bạch Nhược Linh giữ tay lại.

Cô nháy mắt với Trương Bân, ý bảo cứ kệ.

Liễu Thiên Nghi thấy ba người trao đổi ánh mắt, tò mò về tập tài liệu, liền thò đầu vào xem.

Trong tập tài liệu là ảnh chân dung của bốn nạn nhân.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, tập tài liệu đột nhiên rung lên, như thể Từ Mục Hiến đang bị động đất.

"Anh run cái gì!" Liễu Thiên Nghi khó chịu nhìn Từ Mục Hiến: "Oa, mặt anh bây giờ giống như thấy ma vậy..."

"Người phụ nữ này... là ai?" Ngón tay run rẩy của Từ Mục Hiến chỉ vào bức ảnh thứ tư.

Trong ảnh, người phụ nữ đứng trước cửa công ty, mặc vest đen, tóc dài đen mượt như nhung.

Chính là Ngô Kính Tâm xinh đẹp.

"Bên cạnh có ghi tên rồi mà?" Giọng Trương Bân trầm xuống. Ông nhìn chằm chằm Từ Mục Hiến, gân tay nổi lên, sẵn sàng hành động: "Sao? Cậu quen cô ấy à?"

"Quen?! Không chỉ là quen!" Từ Mục Hiến run rẩy, hét lên: "Cô, cô, cô ta chính là con ma đó!!!"

Từ Mục Hiến bị trói chặt tay, không thể cử động.

Hai tay ông bị trói vào tay vịn ghế sô pha, khiến ông rơi vào tư thế khó xử, không ngồi yên, nằm cũng không xong. Ông tuyệt vọng kêu lên: “Cảnh sát Trương, anh đang làm cái gì vậy! Sao lại trói tôi? Không phải anh nên đi bắt con quỷ kia sao? Anh biết rõ cô ta là ai rồi mà!”

Diệp Tinh Du cảnh giác, bảo vệ Bạch Nhược Linh sau lưng, tay cầm chặt chiếc vợt đập ruồi.

Thấy dáng vẻ đó của cậu, Từ Mục Hiến càng thêm khó hiểu: “Cậu trai trẻ, cái vợt đập ruồi này là sao?”

Liễu Thiên Nghi, sau khi đọc xong xấp tài liệu, nhìn Từ Mục Hiến với ánh mắt phức tạp: “Này, cô gái xinh đẹp đó thực sự là con quỷ kia à?”

“Sao tôi có thể nhầm lẫn được? Khuôn mặt cô ta đã khắc sâu vào tâm trí tôi rồi, gần như ám ảnh tôi luôn rồi!”

“Vậy có phải anh đang gánh chịu hậu quả cho những việc làm xấu xa của mình không, nên mới bị quỷ ám?”

“Hậu quả?! Việc làm xấu xa?!” Từ Mục Hiến, vì quá hoảng sợ nên chưa kịp đọc hết tài liệu, giờ nghe vậy càng thêm mơ hồ: “Tại sao tôi lại phải gánh chịu hậu quả? Tôi bị cô ta quấy rầy, tôi mới là người bị hại!”

Bạch Nhược Linh đau lòng nói: “Chú Hiến, cháu không ngờ chú lại là người như vậy. Chú làm ra những chuyện như thế, sau khi c.h.ế.t sẽ phải chịu kiếp súc sinh!”

“Không phải… cháu gái, sao cháu lại nói những lời độc ác như vậy!”

“Được rồi.” Trương Bân cuối cùng cũng lên tiếng: “Từ Mục Hiến, tôi trói anh lại không phải vì anh có vấn đề gì. Nhưng chúng tôi cần khám xét nhà anh một chút.”

“Khám xét cái gì? Có thể cho tôi về nhà dọn dẹp trước được không…” Chỉ nghĩ đến việc người lạ bước vào căn nhà bừa bộn của mình, mồ hôi ông đã túa ra.

Nhìn vẻ mặt đó, Từ Mục Hiến càng thêm khả nghi.

Liễu Thiên Nghi nhanh nhẹn lấy chìa khóa ra: “Tôi sẽ phối hợp!”

Lần này Trương Bân thận trọng hơn, cùng cô xuống lầu rồi mới hỏi: “Cô Liễu, cô có người thân nào đặc biệt quan tâm không? Hoặc có nguyện vọng nào muốn thực hiện mà chưa kịp làm không?”

Liễu Thiên Nghi ngạc nhiên trước câu hỏi của ông, nhưng vẫn trả lời: “Tôi muốn lái xe cổ một lần. Nếu không được lái xe cổ ở Ý, tôi c.h.ế.t cũng không nhắm mắt.”



Giọng nói của hai người họ dần nhỏ lại. Trên tầng lầu lại trở về tĩnh lặng. Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du ngồi cạnh nhau, cùng nhìn Từ Mục Hiến.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 91: Chương 91



Nhược Linh khẽ che miệng ngáp một cái, rồi vội vàng ngồi thẳng dậy.

Cô không buồn ngủ, nhưng vẫn ngáp theo thói quen.

“Nhược Linh, nếu cậu buồn ngủ thì dựa vào vai tớ ngủ một lát đi.” Diệp Tinh Du ân cần nói.

Cô cười, lắc đầu.

Từ Mục Hiến, như đang bị tra tấn, bất lực nói: “Này, các người trói tôi lại, ít nhất cũng phải cho tôi biết lý do chứ… Chẳng lẽ trói tôi lại thì con quỷ kia sẽ không tìm đến tôi nữa à?”

“Xin lỗi chú. Bây giờ chúng cháu chưa thể cho chú nhớ lại được.” Bạch Nhược Linh nghiêm túc nói: “Vì chú đang gây nguy hiểm cho chúng cháu.”

“Nhưng từ giờ trở đi, mọi lời nói của chú đều sẽ được ghi lại làm bằng chứng trước tòa!” Diệp Tinh Du nói thêm.

“Trời ạ…”

Từ Mục Hiến hoàn toàn cạn lời.

Con quỷ kia dùng phép thuật gì vậy? Biến tất cả mọi người trong tòa nhà này thành kẻ ngốc hết rồi…

Lần đầu tiên trong đời ông gặp phải cảnh sát trói người và khám xét nhà mà không có lệnh!

Mười phút sau, Trương Bân và Liễu Thiên Nghi trở lại.

"Chú Trương, sao rồi ạ!" Bạch Nhược Linh háo hức hỏi.

Trương Bân lắc đầu: "Không tìm thấy gì cả..." Rồi ông nói thêm: "Chú còn đánh thức cả cô Liễu nữa."

Liễu Thiên Nghi đứng sau lưng ông, sắc mặt nhợt nhạt, vẫn còn run rẩy và nắm chặt tay, dường như chưa thể tin vào những gì vừa xảy ra.

Diệp Tinh Du hỏi: "Chị Thiên Nghi, chị và chú Hiến sống cùng nhau lâu như vậy, có nhớ ra điều gì bất thường không?"

Liễu Thiên Nghi từ từ lắc đầu, không nói gì.

Căn phòng của Từ Mục Hiến đầy quần áo và tất bốc mùi, rõ ràng là người sống rất luộm thuộm. Liễu Thiên Nghi nói: "Anh ta đến thái rau còn không xong, đừng nói đến chuyện c.h.ặ.t x.á.c người."

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du nhìn nhau, hoang mang.

"Từ Mục Hiến, cậu nhìn ba người này xem, có quen ai không." Trương Bân đưa xấp tài liệu đến trước mặt ông, giọng đầy nghi hoặc.

"Không quen, không quen! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Chẳng lẽ họ đều là bệnh nhân cùng bệnh viện tâm thần hoặc cùng nhà hỏa táng sao?"

"Ăn nói cho có đức vào!" Liễu Thiên Nghi tức giận.

"Khoan đã..." Từ Mục Hiến đột nhiên ngồi thẳng dậy, như vừa được khai sáng, trở nên tỉnh táo hơn: "Sao tôi thấy những người này quen mắt thế nhỉ?"

Cả nhóm Trương Bân đều rùng mình, nín thở chờ ông nhớ ra.

Vẻ mặt Từ Mục Hiến dần trở nên nghiêm trọng: "Đúng rồi, tôi có ấn tượng. Lúc trước trên TV có đưa tin về vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, mấy video ngắn cũng nói về nó..." Ông vốn là người thích xem video ngắn, nên nhớ lại được nhiều chi tiết hơn: "Bốn người này, hình như là... nạn nhân thì phải?"

Bốn người trước mặt đều im lặng.

Từ Mục Hiến dù ngốc đến mấy cũng biết mình đoán đúng rồi.

"Vậy các người nghi ngờ tôi là kẻ g.i.ế.c người?"

"Nếu không thì sao? Nếu không, tại sao chú lại thấy hồn ma của... Ngô Kính Tâm?" Bạch Nhược Linh hỏi.

"Tôi... tôi cũng không biết. Câu này phải hỏi con quỷ Ngô Kính Tâm kia chứ? Với lại, dù tôi có g.i.ế.c người, tôi cũng phải g.i.ế.c cái tên sếp khốn kiếp của tôi trước. Tôi g.i.ế.c phụ nữ làm gì? Đến con gà tôi còn không dám giết!"

Không khí trở nên căng thẳng.

Cuối cùng, Trương Bân đưa ra quyết định: "Tiểu Từ, cậu chịu khó ngủ nhờ nhà tôi một đêm vậy."

Từ Mục Hiến lại tỏ ra vui mừng: "Thật sao?! Vậy thì tôi không thiệt thòi đâu. Cảnh sát Trương, tôi thích ngủ với anh!"

Biểu cảm của ba người còn lại trở nên khó tả.

Sau đó, cả bốn người kéo nhau vào bếp để họp bàn.

Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu hửng sáng.

Trương Bân hạ giọng: "Chúng ta vẫn chưa thể khẳng định A Hưng vô tội. Tạm thời cứ giữ cậu ta ở nhà tôi thì hơn. Sáng mai tôi sẽ đến sở cảnh sát, điều tra hồ sơ tội phạm của cậu ta. Nhược Linh, nếu tiện thì cháu đến trường hỏi thăm về Linh Mẫn nhé?"

Bạch Nhược Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Trương Bân nhìn Liễu Thiên Nghi: "Cô Liễu, cô cũng nên bình tĩnh lại. Tối nay chúng ta gặp lại."

Liễu Thiên Nghi vẫn còn ngơ ngác.

Trước khi chia tay, Trương Bân gọi Diệp Tinh Du lại: “Tiểu Diệp, cậu ở lại chút. Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tinh Du là nhìn về phía Bạch Nhược Linh.

Bạch Nhược Linh cũng hơi khó hiểu, nhưng vì có Liễu Thiên Nghi đi cùng xuống lầu nên cô không còn lo lắng nữa. Cô nói: “Vậy hai người cứ nói chuyện đi. Tớ xuống lầu chờ mọi người trước.”

Diệp Tinh Du theo Trương Bân trở lại phòng bếp: “Chú Trương, chuyện gì mà bí mật vậy? Sao không thể nói trước mặt Nhược Linh?”

“À... cũng không có gì quan trọng lắm, chú muốn cậu đi hỏi bà cụ kia một chuyện... Nếu một người g.i.ế.c người mà không có chủ ý, thì có được coi là ác linh không?”

“Không có chủ ý là sao ạ?”

“Tức là...” Trương Bân gãi đầu: “Ví dụ như cậu vô tình va phải người khác, kết quả người đó bị đập đầu mà chết.”

“Ặc...”

“Được không?”

“Chú Trương, chú va phải ai rồi làm người ta c.h.ế.t sao?”

“...”

“...”

“Chú vừa nói là “ví dụ như” mà...”

“À...”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 92: Chương 92



“Tóm lại, cậu hỏi giúp chú chuyện này. Với lại... tạm thời đừng nói cho Nhược Linh biết.”

Diệp Tinh Du khó hiểu: “Tại sao ạ? Nếu chú không hiểu chuyện gì thì cứ hỏi Nhược Linh. Cậu ấy thông minh hơn chúng ta.”

Trương Bân nhìn cậu, vẻ mặt như tiếc rèn sắt không thành thép: “Thằng nhóc này, chuyện này chú sẽ tự nói với con bé. Chỉ là, cậu hỏi trước rồi nói lại cho chú biết đã. Chú cần thời gian để chuẩn bị trước khi nói với con bé, được không?”

Một lúc sau, Diệp Tinh Du mới nghi ngờ gật đầu.

“Cậu đấy...” Trương Bân lắc đầu: “Dù có ở bên bạn gái thì cũng phải biết giữ bí mật trong lòng chứ!”

Diệp Tinh Du không phục: “Chú Trương, chú còn độc thân mà đi dạy đời cháu? Thật không thuyết phục chút nào!”

Sáng sớm, Diệp Tinh Du và Bạch Nhược Linh vẫn đứng đợi xe buýt như thường lệ. Cô gái nhìn quanh quất, rồi kéo tay áo cậu:

“Cậu có nhận ra không?”

“Tớ... tớ nhận ra lâu rồi!” Cậu vội nói.

“Ồ, chuyện chúng ta nhận ra có giống nhau không?” Cô ngẩng đầu, mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, hàm răng trắng như trân châu: “Cậu nói trước đi.”

“Cậu kẻ mascara!”

“...” Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Linh cứng lại, một lúc sau cô mới chán ghét thở dài: “Tớ không kẻ mascara...”

“À...” Mặt Diệp Tinh Du đỏ lên, cậu xấu hổ gãi đầu: “Vậy cậu nhận ra chuyện gì?”

“Người giấy trên đường ít hơn rồi...”

Cậu nhìn quanh, quả nhiên thấy người giấy trên đường không chỉ ít đi mà cả người giấy học sinh đứng đợi xe buýt cũng ít hơn. Nhưng điều không thay đổi là đám người giấy mặc đồng phục học sinh vẫn rất phấn khích khi thấy họ thân mật, còn lén lút giơ điện thoại giấy lên chụp ảnh họ.

Không biết cái vỏ giấy kia có thể chụp được gì.

Xe buýt đến.

Cửa trước mở ra, Trác Dương Hào đang lái xe.

Mọi người nhanh chóng lên xe. Vì vắng người, Bạch Nhược Linh có thể tìm được một chỗ ngồi.

Cô nghe thấy Trác Dương Hào lẩm bẩm:

"Hôm nay vắng người quá..."

Không chỉ vắng người, hầu hết hành khách trên xe đều im lặng.

Bạch Nhược Linh thấy một người giấy đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt chảy dài trên má. Rõ ràng là đang khóc.

Bầu không khí vừa kỳ lạ vừa bất an.

Diệp Tinh Du đứng trước mặt cô, nhíu mày: "Không lẽ trong trường cũng vắng người như vậy... Thật kỳ lạ. Sao người giấy lại biến mất nhỉ..." Dừng một chút, cậu thì thầm: "Cậu nghĩ xem, có nên đánh thức chú lái xe không?"

"Tớ nghĩ bây giờ không nên." Bạch Nhược Linh bình tĩnh phân tích: "Cậu nghĩ xem, mỗi ngày chú ấy lái xe đúng giờ, nên chúng ta mới vào được cấm địa. Nếu đánh thức chú ấy, hành vi của chú ấy sẽ thay đổi. Như vậy, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."

"Được, nghe cậu." Cậu cười đáp, như đang hứa hẹn với bạn gái.

Mặt Bạch Nhược Linh đỏ lên, cô giả vờ lấy quyển sách hóa học ra đọc.

"Rè— Rè— Đến— trạm— Mời xuống xe— Rè..."

Tiếng loa trên xe rè rè.

Hai người xuống xe, theo chân đám học sinh giấy.

"Nhược Linh, thật ra hôm nay tớ định đi tìm bà Tôn..." Cậu ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra.

Nói dối cô khiến cậu rất áy náy. Cậu hối hận vì đã đồng ý với Trương Bân.

"Chú Trương nhờ cậu đi đúng không?"

"Ơ? Sao cậu biết?" Cậu lắp bắp: "Nhưng mà..."

"Tớ biết, chắc chắn có chuyện gì đó chưa thể nói cho tớ biết." Cô cười: "Không sao đâu. Chú Trương có điều muốn điều tra, giống như chúng ta lén lút điều tra cấm địa vậy. Ai cũng có bí mật riêng... Tớ tin khi cậu giải đáp xong thắc mắc của chú ấy, khi chú ấy đã rõ ràng, chú ấy sẽ nói với chúng ta."

Diệp Tinh Du cảm động muốn khóc.

Sao trên đời lại có người vừa thông minh vừa hiểu lòng người như vậy!

Cô ấy không phải tiên nữ sao!

Bạch Nhược Linh cười, lộ ra hàm răng trắng muốt: "Cậu đừng lo tớ sẽ suy nghĩ lung tung. Cậu đi tìm bà Tôn đi, tiện thể hỏi bà ấy vì sao người giấy lại biến mất."

"Được... Nếu bạn học lớp cậu nói chuyện khó nghe thì cậu đừng để ý. Tớ về rồi hỏi sau."

Bạch Nhược Linh nghĩ thầm, cô không quan tâm bạn học của mình nói chuyện thế nào.

Cô nhìn cổng trường vắng vẻ, lẩm bẩm: "Tớ có cảm giác, người ở đây sẽ ngày càng ít đi..."

Hôm nay Sơn Du đến muộn, nhưng cô cho rằng không thể trách cô được.

Mấy ngày nay, bố mẹ cô đột nhiên trở nên kỳ lạ, thờ ơ với cô. Dù vẫn có cơm ăn, quần áo vẫn được giặt, nhưng họ im lặng, ngơ ngác và chậm chạp. Cô nghi ngờ họ ngồi im trong phòng khách suốt ngày, không đi làm.

Sáng nay còn tệ hơn. Không biết bố mẹ cô đi đâu, không gọi cô dậy, cũng không chuẩn bị bữa sáng. Cô vội vã ra đường, bụng đói meo.

Gần trường học có phố ăn vặt, ngày thường rất náo nhiệt. Cô muốn mua chút đồ ăn, nhưng thấy nhiều hàng quán đóng cửa, chỉ có vài quán còn mở, xếp hàng dài.

Thật kỳ lạ...

Cô đứng cuối hàng, liên tục nhìn điện thoại.

Vất vả lắm mới đến lượt, cô bị chen hàng— một người đàn ông to cao chen vào chỗ cô, hung dữ quát:

"Cút sang một bên!"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 93: Chương 93



Sơn Du bị đẩy ngã xuống đất.

"Ông... sao ông lại như vậy..." Sơn Du ứa nước mắt.

Đám đông xung quanh dường như chẳng quan tâm, hoặc có kẻ còn cười nhạo trên nỗi đau của cô.

Chẳng ai giúp đỡ cô.

Sơn Du vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng lại không dám hé răng. Bởi lẽ, cha mẹ cô luôn dặn dò: "Kẻ thường dân như ta không nên phí thời gian vào kẻ khác.", "Con phải tự xem lại mình, đã đủ nhẫn nhịn chưa."

Sơn Du không biết mình phải nhẫn nhịn đến mức nào nữa, nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trạng để cười.

Cuối cùng, cô cũng mua được đồ ăn rồi bước về phía trường.

Càng gần trường, cô càng thấy cảnh vật tối sầm lại.

"Hả?" Cô ngơ ngác ngước nhìn trời: "Sao trời âm u thế này?"

Sáng nay, khi cô ra khỏi nhà, trời vẫn còn chút sương mù, nhưng ánh nắng vẫn xuyên qua, mang theo hơi ấm dịu dàng.

Thế mà, bầu trời trên trường học lại bị mây đen che phủ, như sắp mưa đến nơi.

Vào mùa thu, đảo thường xuyên có mưa dầm, không có gì lạ. Nhưng cô lo lắng nhất là đi muộn sẽ bị giáo quan phạt.

Nhưng thật bất ngờ, hôm nay cổng trường vắng tanh, chẳng có giáo quan nào. Niềm vui bất ngờ khiến cô chạy vội vào trường.

Vừa bước vào lớp, cô định kể ngay chuyện may mắn của mình—

Nhưng cô sững người.

Lớp học tối om, chỉ có thể nhìn lờ mờ. Bạn bè gần như đã đến đủ.

Nhưng ai nấy đều gục mặt xuống bàn, bất động. Chỉ có Bạch Nhược Linh—

Bạch Nhược Linh ngồi giữa lớp, tựa lưng vào ghế, đọc sách, như thể chẳng hay biết gì về sự kỳ lạ xung quanh.

Thấy cô bước vào, Bạch Nhược Linh nghiêng đầu nhìn cô.

Hôm nay, Bạch Nhược Linh mặc chiếc váy trắng, vẻ ngoài thanh khiết của cô rất hợp với màu trắng tinh khôi ấy.

Giữa lớp học tối tăm, làn da cô sáng lên như ánh trăng, vừa thánh thiện vừa quỷ dị.

Sơn Du bị cảnh tượng này làm choáng váng, đứng chôn chân ở cửa một lúc lâu.

Mãi sau, cô mới hoàn hồn, thầm mắng mình: Kỳ lạ, sao mình lại sợ con nhỏ này chứ?

Rồi cô ngẩng đầu, bước về chỗ ngồi.

Tô Tinh Mộng, bạn ngồi cạnh cô, cũng đang gục mặt xuống bàn.

"Tinh Mộng, các cậu đang làm gì thế?" Cô ta nhỏ giọng hỏi.

Cô ta cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra bạn mình chỉ nằm nghiêng mặt chứ không hề ngủ.

Điều này càng kỳ quái hơn!

"Này, các cậu sao thế..." Cô ta khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại như thế này? Đáng sợ quá."

Không có ai trả lời cô ta, tất cả đều cúi đầu xuống.

"Tinh Mộng..." Cô ta dùng sức đẩy: "Sao không nói gì? Các cậu đang làm gì thế?"

Tô Tinh Mộng dường như rất vất vả mà vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của mình, nghiêng đầu qua rồi gật gật đầu, dùng hơi nói:

"Đừng... đừng nói chuyện..."

"Tại sao không nói chuyện? Các cậu bị sao thế? Không khỏe à?"

Lúc này, phía sau lại vang lên âm thanh bàn ghế va chạm.

Tô Tinh Mộng vội vàng nhắm hai mắt lại, Sơn Du cũng sợ đến mức theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.

Là Bạch Nhược Linh đứng dậy.

Thiếu nữ trắng trẻo và xinh đẹp đi đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: "Cậu không ngủ nhỉ!"

Sơn Du chưa từng thấy Bạch Nhược Linh cười với mình.

Hơn nữa, nụ cười của cô giả dối như thế, giống như đeo một cái mặt nạ vậy.

Khắp người cô ta nổi đầy da gà, vừa ghê tởm lại vừa bất an.

Cô ta hỏi ngược lại: "Cậu... muốn làm gì?"

Sao giáo viên còn chưa vào lớp chứ... Không phải đã quá giờ vào học rồi à...

Bạch Nhược Linh cười híp mắt, dịu dàng hỏi: "Tôi muốn cậu chút chuyện.

Có phải cậu đã chuyển đến đây từ lớp 10 rồi đúng không? Cậu có quen Linh Mẫn không?"

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Sơn Du lập tức trở nên cứng đờ.

"Nhìn có vẻ là quen nhỉ." Bạch Nhược Linh hơi cúi người xuống, rõ ràng là một tư thế khiêm tốn nhưng lại mang đến cảm giác áp bức không thể tả nổi: "Có thể tâm sự với tôi về cô ấy không? Nghe nói cô ấy cũng bị bắt nạt. Các người cũng bắt nạt cô ấy giống như bắt nạt tôi à?"

Sơn Du phát hiện ra Tô Tinh Mộng phía sau cô ta đang phát run.

Run rẩy đến mức cái bàn cũng phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.

Bạch Nhược Linh cũng nhìn thấy.

Cô dùng giọng khó hiểu nói: "Tinh Mộng hình như đang sợ tôi..."

"Ai thèm sợ cậu!" Vẻ mặt Sơn Du châm chọc: "Cậu cũng coi trọng mình thật đấy. Chuyện Linh Mẫn liên quan gì đến cậu?! Sao thế? Muốn tìm kiếm sự công nhận từ kẻ thua cuộc à?"

Tô Tinh Mộng kéo ống tay áo của cô ta, nhưng cô ta lại tức giận hất tay ra.

Sự phẫn nộ tích tụ từ sáng sớm đến giờ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Bạch Nhược Linh.

Cô không chấp nhận bị bắt nạt.

Cô muốn trút cơn giận này lên kẻ đang đứng trước mặt.

"Vậy ra, các người đúng là đã bắt nạt cô ấy." Bạch Nhược Linh nghiến răng, giọng nói lạnh lùng.

"Ha, thì sao? Cô định làm gì?" Sơn Du vênh mặt, thách thức.

"Sơn Du, khi mới chuyển đến, chính cô cũng từng bị bắt nạt. Cô biết rõ cảm giác đó tồi tệ đến mức nào. Tại sao cô lại đối xử với tôi và Linh Mẫn như vậy?"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 94: Chương 94



"Cô bị điên à!" Sơn Du gào lên, như bị chạm vào vết thương lòng. "Đừng tưởng có Hứa Bảo Nam chống lưng mà tôi sợ cô!"

"À, ra là cô thuộc loại người đó, loại người đáng khinh, khi mình dính mưa thì đi giật ô của người khác."

Sơn Du đập tay xuống bàn, định lao tới đánh nhau. Nhưng rồi, cô ta lại cười khẩy, tựa lưng vào ghế, độc địa nói: "Bạch Nhược Linh, cô rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, sao không lo cho thân mình trước đi? Hôm qua hầu hạ được mấy thằng? Có đủ tiền ăn cơm không? Mẹ cô già thế rồi, chắc rẻ lắm nhỉ!"

Cả lớp im phăng phắc, tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Một lúc sau, Bạch Nhược Linh cất giọng khàn khàn: "Cô vừa nói gì?"

"Ồ, muốn nghe lại à?" Sơn Du nhếch mép, đắc ý. Nhưng chưa kịp dứt lời, cằm cô ta đã bị nắm chặt.

Bàn tay Bạch Nhược Linh siết chặt, mạnh đến mức tưởng như có thể nghiền nát xương hàm.

Và rồi, một cái tát như trời giáng.

Không phải cái tát bình thường—

Sơn Du nghe thấy tiếng xương sọ mình vỡ vụn trong đầu.

Đau đớn tột cùng, không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng cô ta không "chết", ý thức vẫn vô cùng tỉnh táo.

Trước mắt cô ta, mảng giấy trên đầu người giấy đã rách nát, hai thanh tre cũng gãy vụn.

Thì ra, người giấy cũng có thể bị phá hủy...

Đã yếu ớt như vậy, sao còn dám thốt ra những lời đó...

Nhưng hình như nát vụn cũng chẳng sao, chỉ có tiếng kêu thảm thiết, không c.h.ế.t được, vẫn còn sức sống.

"Á— Á—" Sơn Du ôm mặt, m.á.u đỏ tươi từ chỗ giấy rách tuôn ra, thấm đẫm mảng giấy trắng xung quanh. Tiếng nức nở, r3n rỉ đau đớn vang lên từ lồ ng n.g.ự.c trống rỗng: "Bạch Nhược Linh, mày... mày..." Cô ta nhìn những người giấy xung quanh: "Bọn mày cứ đứng nhìn vậy hả? Sao không ngăn nó lại!"

Những người giấy xung quanh vẫn nằm im lìm, không ai nhìn về phía này. Vài người, giống như Tô Tinh Mộng, đang run rẩy dữ dội.

Bạch Nhược Linh hiểu rõ sự thờ ơ của đám người giấy. Họ đã từng đứng nhìn cô bị bắt nạt, và giờ đây, họ cũng chỉ đứng nhìn Sơn Du chịu đựng. Cô nhìn xuống Sơn Du, ánh mắt lạnh lẽo, thấu xương.

Sơn Du ngước nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ hẹp lấp lánh những giọt nước mắt. Cô ta đã nghĩ rằng Bạch Nhược Linh sẽ mắng chửi, sẽ ép cô ta xin lỗi, nhưng không. Bạch Nhược Linh chỉ nhìn cô ta, đôi mắt đen sâu thẳm, trống rỗng và lạnh lùng.

Ánh mắt ấy... quá quen thuộc...

Sơn Du rùng mình. Trong cơn đau đớn tột cùng, cô ta chợt hiểu ra lý do vì sao đám bạn học lại nằm sấp trên bàn.

Nỗi sợ hãi len lỏi vào từng kẽ xương, thấm vào tận cốt tủy.

"Xin... xin lỗi..." Cô ta run rẩy, trượt khỏi ghế, quỳ xuống đất. "Tớ xin lỗi. Tớ không nên nói như vậy..." Cô ta run rẩy dữ dội, "Tớ... tớ biết sai rồi..."

Bạch Nhược Linh ngồi xổm xuống, nghiêng đầu, im lặng nhìn cô ta.

"Đừng... đừng nhìn tớ như vậy..." Sơn Du ôm đầu, như muốn trốn tránh ánh mắt đáng sợ ấy. "Hu hu, tớ xin cậu, tớ biết sai rồi... Cậu muốn biết chuyện của Linh Mẫn đúng không? Tớ sẽ kể cho cậu... hu hu..."

Nghe vậy, đám bạn học nằm im như xác c.h.ế.t bắt đầu nhúc nhích, như muốn ngăn cản cô ta. Nhưng cuối cùng, họ vẫn nằm im.

Bấy giờ, Bạch Nhược Linh mới lên tiếng: "Nói đi."

"Tớ không biết nhiều về cô ấy. Tớ chỉ biết cô ấy thích nghe nhạc... Cô ấy là fan của ca sĩ Tuế Đồng Đồng..."

Biểu cảm của Bạch Nhược Linh thoáng thay đổi.

Linh Mẫn cũng là fan của Tuế Đồng Đồng...

"Ngoài ra... ngoài ra..." Sơn Du cố gắng nhớ lại, "Cô ấy có yêu qua mạng... Giáo viên chủ nhiệm cũng biết, còn đến nhà cô ấy... Tớ chỉ biết vậy thôi... Đúng rồi, Con Gián và Cá Tạp bắt nạt cô ấy nhiều nhất. Cậu đi hỏi bọn họ... Tớ nói hết rồi, tớ không biết gì nữa..."

Bạch Nhược Linh nhận ra đôi mắt nhỏ của Sơn Du đang láo liên.

Kẻ nói dối.

Bạch Nhược Linh biết rằng Sơn Du đã nói dối, chỉ kể một phần sự thật. Nhưng điều đó không sao, như một trò chơi ghép hình, từng mảnh nhỏ sẽ dần hé lộ bức tranh toàn cảnh.

Ánh mắt cô chuyển sang Lục Hoài An và Chu Nam Vũ: "Hai người, có gì muốn bổ sung không?"

Hai kẻ ồn ào, nhếch nhác ngày thường giờ co rúm lại, im thin thít.

"Con Gián..." Bạch Nhược Linh tiến đến trước mặt Lục Hoài An, giọng nói dịu dàng, "Cậu vốn hoạt ngôn lắm mà, sao hôm nay lại im lặng thế?"

Lục Hoài An nghiến răng, toàn thân run rẩy.

Sau một hồi im lặng, Bạch Nhược Linh đứng thẳng dậy: "Được rồi, xem ra các cậu cần thời gian để nhớ lại. Tôi sẽ đi gặp giáo viên chủ nhiệm trước." Cô mỉm cười, giọng nói chậm rãi, "Dù sao chúng ta cũng là bạn học, còn nhiều thời gian để trò chuyện."

Cô bước ra khỏi lớp, ngôi trường im ắng đến rợn người.

Không có tiếng giảng bài, không có tiếng hoạt động thể thao.

Đi ngang qua một lớp học ở tầng hai, Bạch Nhược Linh thấy vài học sinh ngồi thẫn thờ, im lặng như những người giấy trong đám tang.

Xuống tầng một, rẽ vào hành lang, cô thấy tất cả các lớp học đều vắng vẻ.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 95: Chương 95



Rõ ràng sáng nay người giấy đến trường khá đông, nhưng giờ chỉ còn lại lác đác vài người.

Lớp 12/2 vẫn đầy đủ học sinh, trừ Hứa Bảo Nam không rõ lý do vắng mặt.

Trên đường đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm, Bạch Nhược Linh đi qua lớp học cuối cùng.

Lớp học trống rỗng.

Cô đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn qua lớp kính. Bàn ghế học sinh vẫn còn đó, sách vở chồng chất, bình nước, áo khoác đồng phục treo trên ghế. Tất cả như bị bỏ quên.

Trời âm u, lớp học mang vẻ hoang tàn, bi thương.

Khi cô đang chìm trong suy nghĩ, một thứ màu đen rỉ ra từ khe cửa sổ.

Cô ngạc nhiên nhìn. Thứ màu đen ngày càng rõ nét, ngày càng lớn, rồi nhớp nháp chảy xuống, để lại vệt đỏ sẫm như m.á.u trên kính.

Cô rùng mình, cảm thấy ghê tởm xen lẫn cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Ngón tay trắng nõn của cô chạm vào vệt đen.

Cô đưa lên mũi ngửi, mùi m.á.u tanh nồng.

Tim cô đập mạnh, toàn thân run rẩy.

Cô bừng tỉnh, nhớ ra mục đích của mình, vội vàng lau tay và đi vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm.

Văn phòng giáo viên cũng vắng vẻ như ngoài hành lang. Các giáo viên khác biến mất, chỉ còn giáo viên chủ nhiệm của cô. Nhưng bàn ghế của họ cũng giống như trong lớp học, đồ đạc, quần áo, bình nước... tất cả đều vứt ngổn ngang.

Giáo viên chủ nhiệm ngồi bất động tại bàn làm việc.

Hắn ta cũng là người giấy. Ngoài đôi mắt nhỏ hẹp, hắn ta không khác gì những người giấy khác.

Thân thể cứng đờ, như đang chờ đợi cô, hoặc chỉ đơn giản là đang khô héo ở đó.

"Thầy Quách." Bạch Nhược Linh tiến đến, dù biết rằng tình hình hiện tại không thích hợp để hỏi về Linh Mẫn, cô vẫn thử: "Chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"

Quách Tuấn Trần ngẩng đầu, "Không liên quan đến em."

Giọng ông ta vừa cố giữ vẻ uy nghiêm của giáo viên, vừa lộ rõ sự sợ hãi, nghe rất kỳ quái.

"..." Bạch Nhược Linh bật cười, "Thầy nói phải. Em đến đây để hỏi thầy về Linh Mẫn."

Cô cố ý dừng lại, quan sát phản ứng của Quách Tuấn Trần.

Đáng tiếc, khuôn mặt người giấy quá đỗi sơ sài, đôi mắt nhỏ bé không thể hiện được cảm xúc.

"Linh Mẫn là ai?" Quách Tuấn Trần hỏi ngược lại.

"Cô ấy là học sinh của thầy, thầy không biết sao?"

"Tôi dạy biết bao nhiêu học sinh, làm sao nhớ hết được."

"Nhưng cô ấy đặc biệt. Cô ấy là nạn nhân của một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt. Thi thể cô ấy đã được tìm thấy, cảnh sát hẳn đã đến trường tìm thầy nhiều lần. Sao thầy có thể không nhớ?"

Quách Tuấn Trần cứng giọng, "Tôi đã nói không nhớ, là không nhớ!"

"..." Bạch Nhược Linh nheo mắt, tỏ vẻ không vui.

Dưới ánh mắt chăm chú của cô, khí thế của Quách Tuấn Trần như quả bóng xì hơi.

Có vẻ sợ chọc giận cô, ông ta vội nói, "Em... em cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi già rồi, nhiều chuyện không nhớ được..."

"À, được thôi..." Cô nói, giọng lạnh tanh, "Vậy thầy cứ từ từ nhớ lại. Ngày mai em sẽ quay lại."

Nghe cô nói ngày mai sẽ đến, Quách Tuấn Trần run rẩy.

Nhưng Bạch Nhược Linh đã quay người, chuẩn bị rời đi.

Đi được vài bước, cô đột ngột quay đầu, "Thầy Quách."

"..." Quách Tuấn Trần giật mình.

Lúc này, Bạch Nhược Linh nhận ra rõ ràng sự sợ hãi trong mắt ông ta.

"Thầy Quách, thầy đang sợ em." Cô nói, giọng điệu như đang trần thuật.

"Em nói gì vậy? Tôi... tôi sao phải sợ em!"

"Đúng vậy. Sao thầy phải sợ em? Tại sao thầy phải giấu giếm chuyện của Linh Mẫn... Thật kỳ lạ..." Cô mỉm cười, dịu dàng, "Không sao. Có lẽ em sẽ dần hiểu ra thôi."

Diệp Tinh Du đến tiệm bánh ngọt, nhớ đến tính khí nóng nảy của bà Tôn, cậu nảy ra một ý tưởng. Cậu quyết định mua vài chiếc bánh ngọt để lấy lòng bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ dễ chịu hơn khi cậu hỏi chuyện.

"Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm," cậu lẩm bẩm, hy vọng chiêu này sẽ hiệu quả.

Nhưng khi bước vào tiệm, cậu thấy bên trong vắng tanh.

Không có khách, cũng chẳng có nhân viên bán hàng.

Ánh đèn nhấp nháy, lúc tối lúc sáng. Cậu tiến đến quầy bánh, nhìn xuống lớp kính sạch sẽ. Những chiếc bánh ngọt bên dưới đều bị hỏng, mốc meo, trông như những bông hoa kỳ dị.

Nếu cậu đến nhà Bạch Nhược Linh, cậu sẽ thấy những chiếc bánh này cũng hỏng đến mức tương tự, phủ đầy nấm mốc.

Nhưng kỳ lạ thay, không có một con ruồi nào. Có lẽ trong giấc mơ sắp chết, ruồi cũng không tồn tại.

Diệp Tinh Du cau mày, nhìn những chiếc bánh ngọt với màu sắc kỳ quái. Cậu không thể tìm thấy một chiếc nào trông có vẻ ăn được.

Thật kỳ lạ...

Dù nhân viên có rời đi, lẽ nào họ lại bỏ mặc những chiếc bánh hỏng này ở đây? Và cái két tiền kia, sao lại mở toang thế này?

Tò mò, cậu thò đầu vào xem.

Bên trong két là một xấp tiền âm phủ.

"Vãi..." cậu rùng mình.

Cậu đảo mắt quanh tiệm, nhưng không tìm thấy chiếc bánh ngọt nào mới. Cậu đành lấy một cốc nước từ kệ quà tặng, đặt tiền lên quầy và nói vọng vào không khí: "Không cần thối lại."

Lần này, gọi cho bà Tôn, cậu cảm thấy tự tin hơn nhiều.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 96: Chương 96



Vừa xuất hiện, bà Tôn đã phải đối mặt với một con heo Peppa.

"..." Bà trừng mắt, một lúc sau mới lên tiếng, "Cái quái gì đây?"

"Bà, cháu tặng bà cốc nước."

Heo Peppa biến mất, Diệp Tinh Du lộ ra vẻ mặt tươi cười.

"Tặng tôi?" Bà Tôn cầm cốc nước, săm soi một hồi rồi nhìn cậu, "Sao lại tặng quà? Bắt được ác linh rồi à?"

Diệp Tinh Du tự tin, "Chưa bắt được. Cháu đến để hỏi, nếu một người vô tình g.i.ế.c người, có bị coi là ác linh không ạ?"

"À... Vô tình đến mức nào?"

"Kiểu như hoàn toàn không cố ý, không có chủ định g.i.ế.c người."

Bà Tôn xua tay, "Vậy sao gọi là ác linh được? Cậu nghĩ cho kỹ xem, chữ 'ác' trong ác linh nghĩa là gì?"

Diệp Tinh Du nghe vậy, suy nghĩ một lát, rồi chợt bừng tỉnh: "Cháu hiểu rồi..."

Bà Tôn ngáp dài, vuốt lại mái tóc rối bù, rồi nhét cốc nước vào tay áo: "Còn gì nữa không?"

"À, cháu phát hiện người giấy trong thành phố biến mất hơn một nửa rồi, càng ngày càng ít đi. Cháu không hiểu..."

Bà Tôn suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Đó là vì cậu đã đánh thức quá nhiều bán sinh linh."

"Chuyện này liên quan gì đến việc đánh thức họ?"

"Vì đây là giấc mơ sắp chết. Sự ổn định của giấc mơ phụ thuộc vào nhận thức của người mơ. Càng nhiều người tỉnh thức, bán sinh linh càng nghi ngờ giấc mơ hiện tại, họ muốn vùng vẫy, muốn tỉnh dậy. Như vậy, giấc mơ sắp c.h.ế.t sẽ sụp đổ, người giấy không thể ở lại đây."

Diệp Tinh Du kinh ngạc: "Cái gì?! Sao bà không nói sớm?"

"Nói sớm thì tốt hơn à? Cậu sẽ sợ giấc mơ sụp đổ mà không dám làm gì cả. Cứ thế kéo dài đến khi ác linh tỉnh giấc! Làm việc phải dứt khoát mới tốt."

Diệp Tinh Du nghẹn lời: Chẳng phải vì người cần dứt khoát không phải là bà sao?

"Nhưng nếu giấc mơ sắp c.h.ế.t sụp đổ, chẳng phải nơi này sẽ thành cấm địa, chúng cháu đều c.h.ế.t hết sao?" Cậu hoảng hốt. Cậu c.h.ế.t thì không sao, nhưng nếu Nhược Linh gặp nguy hiểm...

"Không hẳn. Khi giấc mơ sắp c.h.ế.t sụp đổ hoàn toàn, các cậu sẽ vào giấc mơ tiếp dẫn... Nhưng tốt nhất nên giải quyết ác linh khi nó còn yếu và mất trí nhớ trong giấc mơ sắp chết. Nếu nó đi theo các cậu vào giấc mơ tiếp dẫn, dù không nhớ gì, nó cũng sẽ rất mạnh. Lúc đó sẽ khó khăn hơn nhiều."

Diệp Tinh Du choáng váng: "Bà, đây là búp bê Matryoshka à? Giấc mơ lồ ng giấc mơ? Bao giờ cháu mới về được thế giới thực..."

"Làm gì có chuyện đó? Đến giấc mơ tiếp dẫn, các cậu chỉ còn một bước nữa là tỉnh lại, đó cũng là cơ hội cuối cùng để ác linh g.i.ế.c các cậu." Bà Tôn liếc cậu, tỏ vẻ khó chịu: "Nhưng cậu có sinh mệnh mạnh mẽ, chỉ cần không bị ác linh giết, chắc chắn sẽ sống sót."

"Thật ạ?" Cậu vui mừng, mặt rạng rỡ: "Cháu sẽ cố gắng." Cậu nhìn bà Tôn, nhíu mày: "Sao cháu thấy sắc mặt bà tệ hơn lần trước..."

"Vì tôi bận lắm, mệt c.h.ế.t đi được!" Bà nheo mắt: "Cậu hỏi xong chưa? Nơi này sắp sụp đổ rồi. Đây có thể là lần cuối cậu hỏi tôi đấy."

"Cháu... cháu nghĩ là xong rồi..."

Bà Tôn suy nghĩ, rồi cầm tay cậu, vẽ vài đường lên: "Tôi vẫn thấy bất an. Tặng cậu bùa lửa này. Bùa lửa chỉ dùng được trong giấc mơ tiếp dẫn, giúp cậu đốt ảo giác của ác linh. Nhưng chỉ dùng được ba lần, cậu phải cân nhắc."

Diệp Tinh Du nhìn bàn tay mình, thấy hình ngọn lửa mờ ảo.

Bà Tôn dặn dò: "Cậu nhóc, dù trong mơ có bị mổ bụng, chỉ cần không c.h.ế.t hẳn, chỉ cần thoát khỏi những giấc mơ này, cậu sẽ sống sót. Đừng nản lòng. Chúng ta sẽ gặp lại ở dương gian."

Khi bà Tôn biến mất, Diệp Tinh Du không cảm thấy gì khác lạ.

Vì xung quanh vẫn tĩnh lặng như vậy.

Trên đường chỉ lác đác vài người giấy xám xịt. Họ cúi đầu, im lặng bước đi. Ô tô và xe đạp giấy bị bỏ lại hai bên đường, không ai đến lấy.

Diệp Tinh Du cảm thấy mình sắp mắc chứng sợ hãi thành phố trống.

Diệp Tinh Du quay người, vội vã chạy về phía trường học.

Cậu đợi ở cổng trường không lâu thì thấy Bạch Nhược Linh bước ra.

Khu vực gần trường học vẫn còn khá đông người, nhưng thay vì những học sinh mua nước ngọt, giờ chỉ còn một người giấy cô độc tiến về cửa hàng.

Vừa đến gần, Bạch Nhược Linh đã nói: "Người trong trường ít đi nhiều lắm. Nhiều phòng học trống rỗng."

"Khu phố thương mại cũng vậy." Diệp Tinh Du kể lại chuyện giấc mơ sắp c.h.ế.t sắp sụp đổ.

Bạch Nhược Linh im lặng lắng nghe.

Nhưng cô không dễ dàng bị thuyết phục như Diệp Tinh Du. Từ những gì cậu kể, cô nhận ra vài điểm kỳ lạ.

Bà Tôn hoàn toàn lảng tránh câu hỏi thứ hai của cậu.

Bà ấy đang cố tình "tránh nặng tìm nhẹ".

Tại sao giấc mơ sắp c.h.ế.t sụp đổ lại khiến người giấy biến mất?

Mối liên hệ giữa người giấy và giấc mơ sắp c.h.ế.t là gì?

Tại sao bà Tôn lại đưa ra câu trả lời mơ hồ như vậy?

Tuy nhiên, cô giữ những nghi ngờ này trong lòng, tiếp tục cuộc trò chuyện: "Đúng vậy. Cộng cả tớ và cậu, đã có sáu người tỉnh thức. Hàn Huống đã chết, bà Vương có lẽ cũng vậy... Hiện tại chỉ còn chú Quan, chú lái xe và Hứa Bảo Nam chưa tỉnh."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 97: Chương 97



"Haiz, rốt cuộc ai là ác linh? Tớ cảm thấy chú Trương đã biết, nhưng chú ấy không chịu nói."

"Mọi thứ thật kỳ lạ..." Bạch Nhược Linh nói nhỏ.

"Sao thế? Cậu nghi ngờ ai à?"

"Không, ngược lại." Cô mím môi: "Bây giờ tớ lại nghĩ, ác linh không ở trong tòa nhà của chúng ta."

"Không ở trong tòa nhà? Vậy chỉ còn chú lái xe và Hứa Bảo Nam."

"Chưa chắc..." Một lúc sau, cô nói tiếp: "Khi còn sống, hình như tớ đã gặp ác linh đó."

Diệp Tinh Du nín thở, chờ đợi.

Cô nhíu mày: "Tớ chỉ nhớ được một chút. Một bóng dáng mơ hồ, một người đàn ông cao gầy, hắn ta khiến tớ cảm thấy rất lạnh lùng, xảo quyệt. Hơn nữa, bóng dáng đó không giống bất kỳ ai trong tòa nhà..."

"Ý cậu là... ác linh chưa bao giờ để chúng ta tìm thấy?" Diệp Tinh Du kinh hãi. Chẳng phải họ đã lãng phí bốn ngày sao?

"Đúng vậy. Nhưng có thể hắn ta không cố tình trốn tránh, mà là chưa biết mình đã vào giấc mơ sắp chết. Để tránh bị cảnh sát thẩm vấn, hắn ta đang cố gắng ẩn mình."

"Vậy cậu đã hỏi thăm bạn học, có manh mối gì không?"

Bạch Nhược Linh lấy điện thoại ra, phóng to ảnh chụp và đưa cho Diệp Tinh Du xem: "Bạn học tớ nói Linh Mẫn là fan của Tuế Đồng Đồng. Mà Ngô Kính Tâm cũng vậy, hơn nữa còn là fan cuồng, vì móc khóa của cô ấy chỉ có fan cấp cao mới có."

"Tuế Đồng Đồng, ca sĩ nổi tiếng đó à?" Dù Diệp Tinh Du thích thể thao, cậu cũng biết đến anh ta.

"Đúng vậy. Tớ cũng thích nghe anh ấy hát, từng tham gia vào nhóm fan."

"Nhưng Tuế Đồng Đồng giờ là ca sĩ nam hot nhất, nhiều cô gái thích anh ấy cũng bình thường mà, đúng không? Hơn nữa, nạn nhân còn có cả đàn ông. Anh ấy chưa chắc là fan của Tuế Đồng Đồng."

Bạch Nhược Linh im lặng.

Đột nhiên, ánh mắt cô trở nên kỳ lạ, nhìn ra phía sau Diệp Tinh Du, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa giật mình.

Diệp Tinh Du cũng nhận ra, cậu dừng lại hai giây rồi quay đầu nhìn—

Không có gì phía sau cậu cả.

"Sao thế? Cậu thấy gì à?"

Sau lưng cậu chỉ có một cửa hàng băng đ ĩa.

Khoan đã, cửa hàng băng đ ĩa?!

Những người yêu nhạc, dù là fan của ai, cũng không chỉ mua một bài hát. Để khám phá nhiều hơn, họ sẽ đến cửa hàng băng đ ĩa, mua album, tạp chí âm nhạc, poster...

Và "Cửa hàng băng đ ĩa Khánh Giang" là nơi có đầy đủ hàng hóa nhất khu vực này.

"Muốn vào xem không?" Diệp Tinh Du thì thầm.

Bạch Nhược Linh gật đầu.

Cả hai đều căng thẳng, bước đi thận trọng.

Bạch Nhược Linh từng đến đây mua album của Tuế Đồng Đồng, nhưng sau đó không dám quay lại—

Vì cô không muốn lãng phí những thứ không thuộc về mình...

Ấn tượng của cô về nơi này rất sâu sắc. Cửa hàng rộng rãi, chia làm hai gian. Các kệ cao trưng bày album mới, loa phát nhạc của Tuế Đồng Đồng. Quầy thu ngân đầy poster và móc khóa rực rỡ.

Nhưng không có ai ở quầy thu ngân.

Cả hai trao đổi ánh mắt. Bạch Nhược Linh ở gian ngoài, Diệp Tinh Du ở gian trong, cùng nhau tìm kiếm manh mối.

Sau khi xem hết các kệ album, Bạch Nhược Linh không thấy gì bất thường.

Bỗng một người giấy đàn ông xuất hiện, ăn mặc như nhân viên cửa hàng.

"Mua gì?" Hắn ta hỏi, giọng khô khốc.

Bạch Nhược Linh nín thở.

Diệp Tinh Du nghe thấy, vội chạy ra, tự tin nói: "Tôi muốn mua nhạc hot, tìm ở đâu?"

Người giấy nhìn cậu nghi ngờ: "Không thấy các kệ này à?"

Cậu tranh thủ hỏi tiếp: "Ở đây chỉ có một mình anh thôi à?"

"Ngày mai tôi cũng đi." Người giấy nói rồi quay về quầy.

Không tìm được gì.

Diệp Tinh Du thất vọng. Cậu đã nghĩ sẽ tìm được manh mối quan trọng ở đây.

Tiếp theo, họ kiểm tra các cửa hàng trang sức, văn phòng phẩm và búp bê gần đó. Vì không quen thuộc, họ chỉ dám đứng ngoài quan sát. Các cửa hàng đều vắng tanh, chỉ có vài người giấy lơ đãng.

Bạch Nhược Linh liếc nhìn điện thoại, thời gian không còn nhiều, họ phải quay lại cấm địa.

Nhận thấy sự sốt ruột của Bạch Nhược Linh, Diệp Tinh Du chủ động đề nghị: "Hay là chúng ta đến cấm địa trước, có lẽ sẽ tìm được manh mối. Rồi sau đó quay lại cửa hàng băng đ ĩa, cậu thấy sao?"

Bạch Nhược Linh ngạc nhiên trước sự chủ động của cậu, sau đó gật đầu.

Cô chợt muốn nói lời cảm ơn với cậu.

Nhưng Diệp Tinh Du không cho cô cơ hội, cậu kéo cô đi, cười nói: "Nhanh lên, kẻo muộn."

Hứa Bảo Nam lại ốm.

Vốn là người thích vận động, cậu ta luôn khỏe mạnh, chưa từng mắc bệnh kỳ lạ này. Sáng sớm thức dậy, cậu ta còn cảm thấy rất khỏe, nhưng đến giờ học thì triệu chứng chóng mặt lại xuất hiện.

Ngoài ra, cậu ta không thấy khó chịu gì khác.

Sáng nay không có gì bất thường, nhưng cậu ta lại không thể đến trường. Sáng nay cậu ta cũng không uống sữa.

"Rốt cuộc chuyện gì thế này!" Cậu ta nằm dài trên giường, càu nhàu: "Chẳng lẽ mình bị bệnh bạch cầu sắp chết?"

"Đừng nói bậy. Cậu chỉ bị cảm thôi." Chú Tiền đứng bên cạnh nói.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 98: Chương 98



"Triệu chứng này không giống cảm. Hơn nữa, nếu tôi không đến trường, Nhược Linh sẽ bị Dầu Dừa cướp mất! Ông không biết đâu, cậu ấy đang thay đổi thái độ với tôi... Hai người họ lại gần nhau, cậu ấy sẽ bị Diệp Tinh Du giành mất!" Cậu ta hất chăn, định xuống giường, nhưng bị chú Tiền ấn trở lại.

"Cậu chủ, nếu cậu còn bướng bỉnh, tôi sẽ gọi điện cho bố cậu... Cậu biết ông ấy sắp về rồi."

Hứa Bảo Nam ngẩng đầu, nhìn ông ta chằm chằm: "Chú Tiền, ông thay đổi rồi."

Ông ta giật mình, cố giữ bình tĩnh: "À, vậy à..."

"Đúng vậy. Trước đây ông không bao giờ lấy bố tôi ra dọa tôi!" Cậu ta ngã xuống giường: "Ái! Chóng mặt quá."

Chú Tiền im lặng, nhặt chăn đắp cho cậu ta.

Hứa Bảo Nam nằm dài, lẩm bẩm: "Sao tôi thấy hai ngày nay người giúp việc ít đi nhiều thế..."

"À... họ xin nghỉ, cậu ốm nên tôi không nói."

"Cả đám cùng xin nghỉ à?" Cậu ta nói nhỏ: "Tôi cũng không phải người khó tính. Họ xin nghỉ thì cứ để họ..."

"Được rồi, cậu chủ, đừng nghĩ nữa. Dù sao tôi cũng ở đây với cậu."

Cậu ta vùi mặt vào chăn, ấm ức: "Nếu mai không khỏi, tôi phải gọi bác sĩ!"

Đợi cậu ta ngủ, chú Tiền mới ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, trời đã tối, nhà cũng tối. Hai người giúp việc lớn tuổi đang đứng chờ—những người phụ trách dọn dẹp.

"Chú Tiền, chúng tôi phải đi rồi..."

Giọng họ đầy bi thương.

Ông ấy giật mình, rồi cười: "Gặp gỡ là duyên phận. Chúc hai người hạnh phúc."

"Chú không đi à? Nơi này sắp..." Người giúp việc dừng lại, rồi nói: "Sớm muộn gì cậu chủ cũng biết, cũng phải tự đối mặt."

Chú Tiền đau khổ thở dài: "Bảo Nam được tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, như cháu trai mình... Thôi vậy. Mọi người đi đi. Đi đường cẩn thận."

Hai người giúp việc biết không thể khuyên được ông, đành cúi đầu: "Chú Tiền, mấy năm qua chú chăm sóc chúng tôi tốt lắm. Cảm ơn chú. Chú là người tốt. Dù muộn, vẫn còn cơ hội."

"Chú Tiền, hy vọng chuyện của cậu chủ ở đây sớm kết thúc, để chú có thể sớm tìm chúng tôi..."

Họ cảm ơn ông, rồi quay người ra cửa.

Căn nhà họ Chu trở nên trống rỗng, vắng vẻ. Giờ chỉ còn chú Tiền và Hứa Bảo Nam.

Trong cấm địa mới, mọi thứ bị bóp méo.

Bạch Nhược Linh cảm giác mình lạc vào một thế giới hỗn loạn. Cả cấm địa như một bể cá khổng lồ, những vách kính cao ngất hiện ra mờ ảo.

Trên đầu họ là mặt nước gợn sóng, bọt xanh nổi lên, phản chiếu ánh sáng độc hại. Những mảnh đèn neon vỡ vụn, những đôi giày vô chủ... trôi nổi trên bầu trời làm bằng nước, di chuyển theo sóng.

Trên mặt đất, xác người c.h.ế.t nằm la liệt, chồng chất lên nhau, ruồi nhặng bu đầy.

Sau những gì đã thấy ở các cấm địa trước, Bạch Nhược Linh cảnh giác với những xác c.h.ế.t "hiền lành". Cô kéo Diệp Tinh Du đi nhanh hơn.

Phía trước là một ngã tư.

Bên đường, một xác khô bị trói vào cột.

Người ở đây c.h.ế.t theo những cách kỳ quái, tàn bạo.

Diệp Tinh Du nắm chặt gậy bóng chày, có vẻ cũng cảm nhận được sự bất thường.

"Chúng ta... đi vào thôi..."

Diệp Tinh Du bước lên trước: "Cậu cẩn thận, đi sau tớ."

Họ tiến vào, nhưng chỉ vài bước đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một chiếc xe nát vụn, xác người lơ lửng trong không trung, như thể thời gian dừng lại ngay lúc tai nạn.

Trong xe không có ai, chỉ có bốn bóng đen ngưng tụ, miệng há hốc đen ngòm, như đang gào thét.

Bạch Nhược Linh kinh hãi. Chiếc xe không đứng im, nó đang tái hiện vụ tai nạn. Những người bên trong đập vỡ cửa kính, lộ ra gân m.á.u đỏ tươi dưới lớp sương đen. Một con mắt bay ra khỏi hốc, lao về phía Bạch Nhược Linh.

"Cẩn thận!" Diệp Tinh Du kéo cô ra.

Cậu cảm thấy tốt nhất là không chạm vào bất cứ thứ gì ở đây.

Con mắt không lao tới nữa, nó bắt đầu quay ngược lại. Mọi thứ quay về điểm khởi đầu. Chiếc xe lại bị đ.â.m nát, những người bên trong lại c.h.ế.t theo cách khác.

Cái c.h.ế.t lặp đi lặp lại khiến họ kinh hãi. Diệp Tinh Du kéo cô đi: "Chúng ta đi thôi."

"Ừ." Bạch Nhược Linh vẫn không khỏi quay đầu lại: "Tớ đoán bọn họ đang tái hiện lại hiện trường các vụ tai nạn giao thông."

Hai người tiếp tục bước đi, trong không khí sương mù xanh lam và mùi m.á.u tanh nồng.

Hai bên đường là những hàng cây thưa thớt, những vật thể đen ngòm treo lủng lẳng.

Bạch Nhược Linh nhận ra thị lực của mình đã được cải thiện. Cô thấy đó là những t.h.i t.h.ể treo trên cây, đung đưa trong gió. Đôi mắt đỏ ngầu của họ nhìn chằm chằm vào hai người khách không mời.

Cổ của họ bị kéo dài đến mức kinh dị, như thể sắp đứt lìa.

Cô vội vàng quay mặt đi, cố nén cơn buồn nôn, tiếp tục bước tới.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến cuối con đường, trước mặt là một dòng sông đỏ như máu.

"Làm sao qua sông đây..." Diệp Tinh Du nói nửa chừng thì bịt miệng, suýt nôn.

Đó không phải là dòng sông máu, mà là xác c.h.ế.t của vô số trẻ sơ sinh, lấp đầy các khe rãnh, tanh tưởi và kinh khủng. "Dòng sông" chảy xiết, xác c.h.ế.t trơn nhớt trôi dạt.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 99: Chương 99



Bạch Nhược Linh đứng trên bờ, mắt ngấn lệ, thì thầm: "Thật đáng thương."

Những đứa trẻ sơ sinh, lớn nhỏ khác nhau, thậm chí cả những bào thai dẹt như tờ giấy. Đôi mắt chúng trống rỗng, vô hồn, gieo rắc tuyệt vọng.

Lòng cô trào dâng tình mẫu tử, cô muốn nhảy xuống sông, ôm những sinh linh bé nhỏ vào lòng.

"Đừng nhìn nữa." Diệp Tinh Du thấy vẻ mặt cô khác lạ, liền che mắt cô: "Tớ thấy có cây cầu ở bên kia, chúng ta có thể qua đó."

Không còn ánh mắt của những đứa trẻ c.h.ế.t chóc, lý trí của cô dần trở lại.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du đang che mắt mình: "Cậu có thể che mắt tớ như vậy không? Vừa rồi tớ chỉ nhìn dòng sông một chút mà đã muốn lao xuống rồi..."

Diệp Tinh Du cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nóng bừng. Lòng bàn tay cậu bị lông mi cô cọ vào, ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng đi như vậy rất chậm... Cậu liền cởi áo khoác đồng phục, trùm lên đầu cô, rồi bế cô lên.

"Bạch Nhược Linh khẽ rên một tiếng, âm thanh mơ hồ. Cậu nhận ra cô gái này quá gầy gò, cần được bồi bổ thêm.

"Kéo áo che kín đầu vào," cậu nhắc nhở.

"Vâng..." Tiếng cô vọng ra từ lớp vải áo, nhỏ xíu.

Họ bước lên cây cầu sơn đỏ bắc ngang dòng sông đầy những xác hài nhi. Cảnh tượng ấy kỳ dị đến rợn người. Tiếng khóc than ai oán của những linh hồn nhỏ bé vang vọng, xé lòng:

"Mẹ ơi, sao mẹ bỏ rơi con?"

"Ôm con đi, mẹ ơi, con xin mẹ..."

"Cho con được làm con của mẹ..."

"Mẹ sinh con ra đi mà..."

Diệp Tinh Du vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng Bạch Nhược Linh trong vòng tay cậu bắt đầu giãy giụa, cố gắng gỡ áo ra và lao xuống cầu.

Cậu siết chặt vòng tay, giữ chặt lấy đôi tay đang vùng vẫy của cô.

"Diệp Tinh Du, buông tớ ra..." Giọng cô run rẩy, nước mắt trào ra dưới lớp áo. "Cậu không nghe thấy sao? Con chúng ta đang gọi kìa... Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?"

"Được, được, tớ thả cậu ra ngay..." Cậu nói, nhưng chân vẫn bước nhanh, ôm chặt cô băng qua cầu.

Sang đến bờ bên kia, Bạch Nhược Linh mới thôi vùng vẫy.

Dù cảnh tượng những hài nhi c.h.ế.t yểu thật kinh hoàng, nhưng chúng dường như chỉ khao khát một cơ hội được chào đời.

Diệp Tinh Du đi thêm mười mét nữa rồi mới buông cô xuống.

Khi lớp áo được gỡ ra, khuôn mặt Bạch Nhược Linh đỏ bừng như quả cà chua. Cô cúi gằm mặt, bước nhanh về phía trước.

Những lời vừa thốt ra khiến cô chỉ muốn độn thổ!

"Con chúng ta đang gọi"? Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô xấu hổ đến c.h.ế.t mất!

Đúng lúc này, Diệp Tinh Du lại trêu chọc: "Con trai hay con gái vậy?"

Bạch Nhược Linh giận tím mặt, đá mạnh vào ống chân cậu.

"Ái chà, lòng tốt không được báo đáp!" Cậu kêu oai oái."

"Suỵt..." Cô ra hiệu im lặng, hất cằm về phía trước.

Diệp Tinh Du nhìn theo, nhận ra phía sau khu rừng bên kia cầu là một khu dân cư đổ nát, những ngôi nhà xập xệ chen chúc nhau. Căn nhà cao nhất cũng chỉ bốn tầng, kiến trúc cũ kỹ, hoang tàn. Không một bóng người lành lặn.

Một người đàn ông với ruột gan phơi bày đang cố gắng khâu lại vết thương trên bụng.

Từ tầng hầm một căn nhà đổ nát gần đó, tiếng khóc than của một phụ nữ vang lên đầy sợ hãi: "Thả tôi ra... Cứu tôi với..."

Trên lầu cao, tiếng khóc ai oán cũng vọng lại: "Anh ơi, đừng đánh em nữa... Em sắp c.h.ế.t rồi!"

"Mẹ ơi, sao mẹ g.i.ế.c con? Con đã làm gì sai?"

"Cứu mạng... Mày muốn gì? Mày mà tới đây nữa, tao báo cảnh sát..."

Qua ô cửa sổ tầng trệt, họ thấy một cô gái ngồi trước màn hình máy tính, điên cuồng tự hành hạ bản thân: "Đừng chửi tôi nữa... Tôi không quen các người... Sao cứ chửi tôi mãi thế? Tôi không sống nổi nữa... Các người ép tôi chết..."

"Tớ hiểu rồi..." Sau khi nghe một loạt âm thanh quái dị, Bạch Nhược Linh đưa ra phán đoán: "Những người ở đây đều đã chết..."

Cô chỉ tay lên trời: "Chắc chắn là do chất độc." Rồi chỉ vào những ngôi nhà xung quanh: "Bạo lực, trộm cắp, bắt nạt trên mạng..." Sau đó nhìn về phía dòng sông xác hài nhi: "Cả những đứa trẻ kia nữa... Tất cả đều bị g.i.ế.c hại. Họ c.h.ế.t oan khuất, không cam lòng, nên tụ tập ở đây. Nói cách khác, họ không c.h.ế.t vì xui xẻo, mà vì phải chịu đựng những ác ý tột cùng, thậm chí là bị giết..."

Cái c.h.ế.t càng tàn khốc, oán niệm càng lớn...

Diệp Tinh Du không khỏi rùng mình: "Chẳng lẽ chúng ta đã lạc vào vùng đất dữ rồi sao?"

Đúng lúc đó, điện thoại Bạch Nhược Linh reo lên, vẫn là số máy quái lạ kia.

"Alo..." Cô căng thẳng nghe máy.

"Em gái, chị thấy em rồi. Em đã đến vùng đất dữ rồi..." Giọng nữ khàn khàn vang lên.

"Nơi này thực sự là vùng đất dữ sao?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Em không có nhiều thời gian. Chị đang ở đâu? Em đến tìm chị."

"Chị... chị đang ở đâu..." Quả nhiên, người phụ nữ vẫn còn hoảng loạn, mất phương hướng.

"Xung quanh chị có gì đặc biệt không?" Bạch Nhược Linh kiên nhẫn hỏi.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt. Rồi người phụ nữ ghé sát điện thoại, thì thầm vào tai cô:

"Chị biết rồi. Chị ở dưới chân em..."
 
Back
Top Bottom