Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 100: Chương 100



Cô bình tĩnh hỏi tiếp: "Vậy làm sao để em xuống đó?"

"Chị kéo em xuống nhé. Ha ha ha ha..."

Bạch Nhược Linh còn chưa hết kinh ngạc, chân cô đột nhiên bị thứ gì đó nắm chặt!

Cô cúi đầu, thấy một bàn tay trắng bệch, đang phân hủy!

Chỉ một giây sau, đất dưới chân cô như thể hóa lỏng. Cô bị kéo xuống, rơi tự do!

Cô thậm chí không kịp gọi tên Diệp Tinh Du!

"Nhược Linh!!!" Diệp Tinh Du lao tới, chỉ kịp nắm lấy khoảng không!

Bạch Nhược Linh rơi xuống, không phải chìm trong nước mà xuyên qua từng lớp đất. Cô nghẹt thở, cảm nhận áp lực khủng khiếp.

Khi cô tưởng mình sẽ bị giam cầm vĩnh viễn dưới lòng đất, cảm giác khó chịu đột ngột biến mất. Cô rơi xuống một nền đất mềm nhũn.

Mở mắt ra, trước mặt cô là bóng tối mịt mùng như trong hang động. Một lúc sau, các giác quan mới dần trở lại, mắt cô quen với ánh sáng lờ mờ. Lúc này, cô mới nhận ra sự kỳ lạ.

Trong hang động này, xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi. Chúng còn nguyên vẹn, nằm rải rác, chen chúc trên mặt đất. Chúng không cứng đờ, mà đang quằn quại như đàn cá quái dị. Cô rùng mình, khẽ động đậy, rồi cảm thấy vai nặng trĩu...

Có thứ gì đó đang tựa vào vai cô!

Cô chậm rãi quay đầu, đối diện với khuôn mặt trương phình của một xác chết!

Đôi mắt người phụ nữ mờ đục, môi trắng bệch, lợi đen và hàm răng ố vàng bốc mùi tử khí...

Tiếng thét nghẹn lại trong cổ họng, cô gần như không dám thở mạnh.

Đó là Ngô Kính Tâm, người mất tích!

Chẳng lẽ Ngô Kính Tâm đã c.h.ế.t rồi sao?

Đột nhiên, xác c.h.ế.t kia cất tiếng: "Đừng sợ... Chị đưa em đến đây. Chúng nó sẽ không tranh giành với chị đâu..."

Bạch Nhược Linh nhắm nghiền mắt, quay mặt đi, run rẩy vì sợ hãi.

Bàn tay khô khốc nắm lấy cằm cô, ép cô quay lại, giọng điệu ai oán: "Em gái, em quên chị rồi sao?"

"Chị... chị nhắc lại đi..."

"Em không nhớ gì thật sao? Vậy hãy nghe kỹ những lời chị nói."

Bạch Nhược Linh gật đầu lia lịa, nước mắt chực trào.

Ngô Kính Tâm, như một xác sống vô hồn, mấp máy môi: "Em gái, chị khác với những người khác. Họ không cam tâm c.h.ế.t một mình, muốn kéo người khác xuống địa ngục cùng. Nhưng chị thì không. Chị chỉ muốn g.i.ế.c kẻ đã g.i.ế.c chị... nhưng chị không thể." Cô ta nức nở, nước mắt vàng đục chảy dài trên má. Giọng cô ta nghẹn ngào: "Chỉ có em mới làm được, em gái..."

"Người chị muốn em giết... là Từ Mục Hiến sao?"

"Từ Mục Hiến? Hắn ta là kẻ nhu nhược, đến con cá cũng không dám giết..."

"Vậy tại sao chị lại đi theo chú ấy..."

"Em nhầm rồi. Chị chưa bao giờ đi theo hắn ta, là hắn ta bám theo chị. Bởi vì chị là chấp niệm của hắn."

Cô ta dừng lại, rồi điên cuồng nói: "Hắn ta quên mất chị đã chết, luôn muốn gặp lại chị, rồi lại sợ hãi khi thấy bộ dạng này của chị... Ác quỷ không hẳn là người chết. Khi trở thành chấp niệm của người khác, sẽ có hai phân thân xuất hiện..."

Bạch Nhược Linh đã hiểu. Ngô Kính Tâm không thể rời khỏi cấm địa, nhưng vì cô ấy là chấp niệm của Từ Mục Hiến, nên có một phân thân có thể biết được chuyện bên ngoài.

Phân thân đó và phân thân trước mặt cô đều là ác quỷ.

"Vậy ra, chị quen chú Hiến?"

Ngô Kính Tâm nghiến răng ken két: "Quen? Coi như vậy đi. Lúc đó chị tìm được kẻ g.i.ế.c mình, nhưng quá nóng vội, đến khi lên xe mới nhớ ra cần có phương án dự phòng. Chị không dám nói với bạn bè, vì họ sẽ báo cảnh sát ngay. Nên chị mới nói với Từ Mục Hiến..."

Vẻ mặt cô ta trở nên dữ tợn: "Chị nói nếu thấy tin chị mất tích, hãy báo cảnh sát địa chỉ chị muốn đến... Nhưng không hiểu sao hắn ta lại không làm... Chắc là vì hắn ta hèn nhát, ngu ngốc. Hắn ta coi chị là chấp niệm không phải vì thích chị, mà vì biết sự yếu đuối của mình đã hại c.h.ế.t chị!!!"

Thời gian không còn nhiều, Bạch Nhược Linh không rảnh nghe cô ta kể chuyện. Cô hỏi ngay điều quan trọng nhất: "Chị biết ai là kẻ g.i.ế.c người, hãy nói cho em biết! Rốt cuộc là ai!"

Khuôn mặt cứng đờ như xác sống tiến lại gần cô. Đôi mắt cá c.h.ế.t run rẩy, giọng cô ta gấp gáp, điên cuồng: "Em gái, dù là bọn chị, hay người giấy, bọn chị đều biết hết. Nhưng không thể nói trực tiếp cho em biết. Tiết lộ thiên cơ, bọn chị sẽ còn thảm hơn bây giờ gấp vạn lần... Nhưng chị đã hứa sẽ giúp em. Từ Mục Hiến đang bị giam đúng không? Trong căn hộ hắn ta có tài liệu. Em hãy tìm xem. Xem xong em sẽ hiểu. Rồi em sẽ g.i.ế.c được hắn... Em cần tìm cơ hội vào đó. Rất quan trọng..."

"Căn hộ Từ Mục Hiến bị giam... Ý chị là nhà chú Trương?"

"Nhưng em phải nhớ." Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, siết đau điếng: "Chỉ có em mới g.i.ế.c được hắn, đừng trông cậy vào ai, đừng dựa vào ai. Nếu không g.i.ế.c được, em cũng sẽ chết. Hức hức... Cái bàn chải đánh răng chị đưa em, em giấu kỹ không?"

"Cô ta nói cái gì vậy chứ! Bàn chải đánh răng nào?"

Bạch Nhược Linh còn chưa kịp hỏi hết những nghi hoặc trong lòng, tiếng còi xe buýt đã vang vọng trong hang động.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 101: Chương 101



Bạch Nhược Linh hoảng hốt. Không, cô không thể đi lúc này. Ngô Kính Tâm còn chưa trả lời hết câu hỏi của cô!

"Rốt cuộc là ai! Chị nói cho em biết đi. Chẳng lẽ chị không muốn báo thù sao?!"

Nhưng Ngô Kính Tâm đã buông tay cô, đẩy cô ra xa.

"Em gái, dù cuộc đời có những vết nứt, đó cũng là nơi ánh sáng lọt vào..."

Câu nói cuối cùng ấy mờ dần, như sợi vải bị thiêu rụi, lẫn vào tiếng còi xe buýt. Tất cả như chưa từng xảy ra.

"Nhược Linh!" Một bàn tay nóng rực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Mãi sau, cô mới nhìn thấy Diệp Tinh Du trước mặt.

Cậu kéo cô chạy lên xe buýt.

Người lái xe nhìn hai người với vẻ khó hiểu, muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ lẩm bẩm: "Nếu không gặp hai đứa bây, tôi còn tưởng mình lạc vào 'Ngọn đồi câm lặng' rồi đấy."

Trên xe không một bóng người.

Bạch Nhược Linh giơ tay lên, thấy vết hằn đỏ ửng, chứng tỏ lực nắm tay của Diệp Tinh Du mạnh đến mức nào.

"Nhược Linh, cậu vừa đi đâu thế? Chuyện gì đã xảy ra? Cậu có bị thương không?" Cậu thì thầm, giọng đầy lo lắng.

Cậu cũng chẳng khá hơn cô là bao, trông như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Mồ hôi đầm đìa trên trán, chảy xuống cằm. Áo đồng phục rách tươm, gậy bóng chày cong queo.

Bạch Nhược Linh vẫn còn bối rối, không để ý đến vẻ ngoài thảm hại của cậu, vội vàng kể lại những gì mình vừa nghe:

"Tớ... tớ gặp người phụ nữ đó rồi. Người gọi điện cho tớ chính là Ngô Kính Tâm. Cô ta nói chú Hiến không phải kẻ g.i.ế.c người, nhưng chú ấy đã khiến cô ta đau khổ."

"Vậy cô ta có nói ai là kẻ g.i.ế.c người không?"

"Hình như cô ta không thể nói trực tiếp... giống như bà Tôn đã nói, ác quỷ cũng sợ ác linh. Nhưng cô ta muốn tớ xem tài liệu trong ngăn tủ ở nhà chú Trương, nói rằng tài liệu đó sẽ giúp tớ tìm ra kẻ kia..."

Cô cố tình thay đổi từ "gi3t chết" thành "tìm ra".

Diệp Tinh Du ngập ngừng đưa ra kết luận: "Vậy là, chấp niệm của chú Hiến đã tạo ra phân thân của cô ta, và phân thân đó chia sẻ mọi thứ chú ấy nhìn thấy. Ngô Kính Tâm luôn dõi theo chú ấy, nên mới biết trong ngăn tủ nhà chú Trương có tài liệu chứa manh mối về kẻ g.i.ế.c người?"

"Trước mắt là như vậy. Nên chúng ta phải tìm cách lấy được số tài liệu đó."

"..."

Hiếm khi Diệp Tinh Du im lặng.

"Sao thế? Cậu có điều gì băn khoăn à?"

Vẻ mặt Diệp Tinh Du đột nhiên trở nên nghiêm trọng: "Nhược Linh, chúng ta đã đến mấy nơi cấm kỵ rồi. Tớ cảm thấy, dù là ác quỷ hay ác linh, cứ dính đến chữ "ác" thì đều không có ý tốt. Ngô Kính Tâm, tớ không nghi ngờ khi còn sống cô ấy là người tốt. Nhưng giờ cô ấy oán niệm nặng nề đến mức biến thành ác quỷ rồi, tớ thấy cô ấy có âm mưu gì đó..."

"Chỉ là một tập tài liệu thôi mà, có âm mưu gì được chứ?"

"Coi như tớ đa nghi đi. Nhưng nếu ác linh biết lừa dối, thì ác quỷ cũng vậy... Cậu nghĩ xem, chẳng lẽ chú Trương không đáng tin hơn ác quỷ sao? Nếu chú ấy có manh mối về kẻ g.i.ế.c người, sao lại không nói cho chúng ta biết?"

Cô mím môi: "Tớ cũng không hiểu. Nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Đợi xem xong tài liệu đó rồi tính tiếp."

Lúc này, xe buýt rẽ ngoặt. Bạch Nhược Linh mất thăng bằng, theo phản xạ bám lấy tay Diệp Tinh Du.

"Ái..." Cậu đỡ cô, nhưng bản thân lại hít một hơi lạnh.

"Sao thế? Cậu bị thương rồi?!" Lúc này cô mới nhớ ra mình bị bắt đi, quên mất hỏi cậu đã gặp chuyện gì...

"Không sao. Chỉ bị thương nhẹ..." Cậu ôm chặt cánh tay, không muốn cho cô xem.

Sau khi Bạch Nhược Linh bị kéo đi, đám ác quỷ xung quanh cậu lao tới. Một mình cậu khó chống lại nhiều kẻ, và bị một tên cắn.

"Để tớ xem!" Cô kiên quyết kéo tay áo cậu: "Xem xong tớ mới yên tâm."

Cậu không thể từ chối cô, đành vén tay áo lên.

Trên bắp tay săn chắc của cậu có một vết răng sâu hoắm, miệng vết thương đã thâm đen và rỉ máu.

"Cậu... cái này..." Mặt Bạch Nhược Linh tái mét.

Cậu vội vàng kéo tay áo xuống, trấn an cô: "Không sao đâu. Tớ cũng không thấy khó chịu. Bà Tôn nói rồi, chỉ cần chưa c.h.ế.t hẳn, ruột gan lòi ra cũng không sao cả."

"Xin lỗi..." Vết thương kinh khủng kia lại hiện lên trong đầu cô. Cô tự trách vô cùng, nghẹn ngào: "Tất cả là tại tớ..."

Cậu bất lực nói nhỏ: "Sợ cậu nghĩ vậy nên tớ mới không dám cho cậu xem."

Nước mắt Bạch Nhược Linh tuôn rơi. Cô chẳng còn để ý gì nữa, ôm chặt lấy cậu.

Thân thể Diệp Tinh Du cứng đờ. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu rung động mãnh liệt, một cảm giác mềm yếu lan tỏa khắp người.

Cậu thậm chí còn nghĩ: Nhược Linh thương xót mình, khóc vì mình, giờ có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.

Cậu nén cơn đau như muốn nổ tung, nhẹ giọng an ủi cô gái trong lòng: "Không sao đâu. Chúng ta về tìm Thiên Nghi. Chị ấy là y tá, sẽ giúp tớ chữa trị."

Bạch Nhược Linh khóc đến nghẹn ngào.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 102: Chương 102



Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai học sinh cô độc ôm nhau, khẽ lắc đầu.

Khi xe buýt đến trạm, Bạch Nhược Linh đã bình tĩnh hơn. Cô đỡ Diệp Tinh Du lên lầu: "Chúng ta tìm chị Thiên Nghi trước, để chị ấy xem vết thương cho cậu. Còn chuyện ở vùng đất dữ, chúng ta đừng nói với chú Trương vội, được không? Giam chú Hiến ở nhà chú Trương trước, rồi nhờ chú Hiến giúp chúng ta mở cửa. Cậu thấy sao?"

"Ừ... được..." Nói đến đây, mặt cậu lại tái xanh, trán lấm tấm mồ hôi, tay trái ôm c.h.ặ.t t.a.y phải.

Lúc đầu cậu không cảm thấy gì, nhưng giờ cánh tay cậu đau nhức dữ dội.

Chết tiệt. Miệng ác quỷ có độc sao?

Tầng hai, sau khi Từ Mục Hiến bị giam, Liễu Thiên Nghi sống thoải mái hơn. Cô ấy không cần đi làm, không cần ăn cơm, mỗi ngày chỉ xem phim truyền hình. Dù đã xem hết, cô ấy vẫn rất hào hứng.

Giờ hai học sinh tìm đến, một người bị thương. Cô ấy vội phủi vụn khoai tây chiên, tỏ vẻ bình tĩnh của một y tá: "Đồ dùng trong nhà hạn chế, tôi khử trùng cho cậu trước, rồi đến bệnh viện khâu lại!"

Nói xong, cô ấy lấy lọ cồn trong phòng, đưa khăn mặt cho Diệp Tinh Du: "Cắn đi."

Cậu khó hiểu: "Cắn?"

Chưa kịp nói hết câu, lọ cồn đã đổ lên tay cậu.

"Á..." Tiếng kêu thảm thiết bị khăn mặt chặn lại...

Gân xanh trên trán cậu giật liên hồi.

Quả nhiên phải cắn mới chịu được!

Trong cơn đau đầu như búa bổ, cậu bỗng cảm nhận được một vòng tay ấm áp ôm lấy mình.

Bạch Nhược Linh đau lòng ôm chặt cậu, vỗ về như dỗ dành một chú chó nhỏ: "Không sao đâu, không sao đâu..."

Chỗ đầu cậu bị ấn vào có chút... khó xử, khiến cậu quên cả đau đớn. Gò má trắng bệch của cậu ửng hồng.

Cùng với cảm giác ngọt ngào mê muội đó, hàng loạt ý nghĩ lung tung xuất hiện trong đầu cậu...

Liễu Thiên Nghi thấy hai người thân mật quá mức, bèn giả vờ bình tĩnh nói bằng giọng Trương Bân:

"Khụ... Hai đứa tình cảm tốt thì tốt, nhưng đừng làm bậy, nhớ chưa..."

"Chị Thiên Nghi yên tâm." Bạch Nhược Linh nghẹn ngào nói: "Tụi em sẽ không sinh em bé đâu."

Liễu Thiên Nghi, một người độc thân từ thuở bé, suýt chút nữa bị nghẹn: Chẳng lẽ giới trẻ bây giờ hẹn hò thoáng đến vậy sao?

Cô ấy vội vàng dọn dẹp đồ ăn vặt, lắc chìa khóa: "Đi thôi, đến bệnh viện."

Bệnh viện vắng tanh, không một bóng bệnh nhân, chỉ có một y tá trực ban.

"Tiểu Trần." Liễu Thiên Nghi mất một lúc mới nhận ra người giấy trước mặt: "Bệnh nhân có vết thương hở, cần khâu lại."

Y tá Tiểu Trần nhanh chóng chuẩn bị thuốc tê và dụng cụ khâu vết thương cho cô ấy.

Liễu Thiên Nghi dẫn hai học sinh vào phòng. Sau đó, cô ấy tiêm thuốc tê cho Diệp Tinh Du và nói: "Tay nghề khâu của tôi không thể bằng bác sĩ được..."

"Không sao ạ, dù sao cũng chỉ là trong mơ thôi." Diệp Tinh Du nghiến răng nói.

Liễu Thiên Nghi ngồi xuống, sau khi sát trùng lần hai, cô ấy nhẹ nhàng kéo da cậu, dùng kìm kẹp chỉ đen và bắt đầu khâu.

Thuốc tê làm giảm đau, nhưng cậu vẫn cảm nhận được kim chỉ xuyên qua da thịt.

Bạch Nhược Linh lo lắng nhìn cậu, không dám chứng kiến quá trình khâu.

Lúc này, y tá trực ban duy nhất bước vào.

Diệp Tinh Du chú ý đến người giấy mặc áo y tá này có đeo thẻ "Thực tập" trên cổ.

Liễu Thiên Nghi ngẩng đầu nhìn cô ấy, tay run lên, đ.â.m kim vào chỗ chưa tê, khiến Diệp Tinh Du đau đớn kêu lên.

Sau đó, Liễu Thiên Nghi vội vàng cúi đầu, tập trung hơn.

"Chị Thiên Nghi... Không ngờ chị lại đưa bệnh nhân đến đây. Chỗ này chỉ còn mình em." Y tá ngồi bên cạnh, giọng nói non nớt: "Em vừa nãy còn sợ nữa."

"Tiểu Trần..." Cô ấy cố gắng giữ giọng bình thường: "Mọi người đều nghỉ hết rồi, sao em còn ở đây..."

"Đúng vậy. Mọi người sẽ không đến nữa..." Người giấy cô đơn nói: "Nhưng em lo bệnh nhân đến... Nếu có người đến mà em không có ở đây, họ sẽ không được chữa trị. Nên em không đi."

Một nỗi buồn khó tả trào dâng trong lòng Liễu Thiên Nghi. Cô cảm thấy mắt mình nhòe đi, vội đưa tay lau.

Người giấy mỉm cười: "Quả nhiên có bệnh nhân đến."

"Đây có lẽ là bệnh nhân cuối cùng rồi." Liễu Thiên Nghi khẽ nói.

"Vâng. Vậy em yên tâm rồi..."

Nó cúi đầu im lặng vài giây, rồi hỏi: "Chị Thiên Nghi, chị thấy em thực tập có tốt không?"

"Tất nhiên rồi. Tiểu Trần, em vừa tốt bụng vừa có trách nhiệm... Em là một y tá rất giỏi..."

"Nếu bố mẹ em hỏi, chị cũng sẽ nói vậy chứ?"

"Chắc chắn. Lời chị nói đều là thật. Em thực sự rất tuyệt."

Người giấy ngượng ngùng: "Vậy thì tốt rồi. Thật ra bố mẹ em không muốn em làm y tá. Họ sợ em không quen cuộc sống trên đảo, sợ em vất vả. Họ muốn em ở bên cạnh họ hơn..." Nó nhìn ra cửa sổ: "Nhưng em rất vui. Làm y tá là ước mơ của em. Em còn nhớ ngày mình đọc lời tuyên thệ... Một đời trong sạch, tận tụy với công việc, không làm điều ác, không dùng thuốc độc..."

Nghe nó đọc lời tuyên thệ, Diệp Tinh Du quên cả đau đớn.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 103: Chương 103



Cậu và Bạch Nhược Linh nhìn người giấy này, nhận thấy sự kỳ lạ của nó.

Đọc xong lời tuyên thệ, người giấy chậm rãi đứng lên: "Chị Thiên Nghi, chị bận đi. Em... đi đây."

Tay Liễu Thiên Nghi khựng lại.

Cô cảm nhận nỗi buồn trong lòng dần biến thành nỗi đau thấu tim. Cô không dám nhìn Tiểu Trần, vì đang cố kìm nén sự run rẩy và nước mắt.

Cô không hiểu sao mình lại đau lòng đến vậy.

"Cảm ơn chị đã giúp đỡ và dạy dỗ em. Được làm y tá, được làm việc cùng chị, em học được rất nhiều. Em rất hạnh phúc." Người giấy nói xong, nhẹ nhàng cúi đầu, rồi đóng cửa phòng lại.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc sau, Liễu Thiên Nghi lau nước mắt, tự giễu: "Thật kỳ lạ, sao mình lại khóc chứ? Thật mất mặt..."

"Đừng buồn chị Thiên Nghi. Khi chúng ta sống lại, chị sẽ gặp lại họ thôi..." Bạch Nhược Linh dịu dàng an ủi.

Giọng nói trong trẻo của cô xoa dịu trái tim đau nhói của Liễu Thiên Nghi.

"Ừ... Hy vọng vậy..." Cô ấy đáp lời mơ hồ, rồi khâu mũi cuối cùng cho Diệp Tinh Du và băng bó vết thương: "Xong rồi. Dù không biết trong mơ có gì khác biệt, nhưng tốt nhất cậu đừng để nó dính nước."

"Vâng..." Cậu gật đầu.

Ba người cùng ra khỏi phòng khám, hành lang vắng tanh, đến tận sảnh cấp cứu cũng không một bóng người.

Liễu Thiên Nghi đi cuối cùng, trước khi ra khỏi bệnh viện, cô ấy không kìm được quay đầu nhìn lại.

Trong khu cấp cứu, Tiểu Trần đã biến mất.

Tấm thẻ "Thực tập" của cô ấy nằm trên quầy.

"Chị Thiên Nghi!" Bạch Nhược Linh gọi với.

"Ừ, đến đây!" Cô ấy giật mình, vội vàng đuổi theo hai người.

Xe nhanh chóng rời khỏi cổng bệnh viện.

Bệnh viện im lìm, tĩnh mịch.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống hành lang và phòng bệnh, những hạt bụi lấp lánh bay lượn trong ánh sáng.

Dần dần, trên tường xuất hiện những vết nứt nhỏ. Vết nứt như có sự sống, lan rộng và lớn dần từ mọi ngóc ngách...

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt." Những thanh thép chống đỡ tòa nhà rít lên...

Không biết bao lâu trôi qua, một tiếng "rắc" vang lên, cả bệnh viện sụp đổ, kéo theo tất cả mọi người, những câu chuyện và bệnh tật nó từng chứa đựng... tan biến trong làn bụi mù mịt...

Chiều muộn, Trương Bân từ sở cảnh sát trở về, ghé qua thăm Diệp Tinh Du.

Vết thương đã được băng bó, cậu học sinh trông có vẻ ổn. Nhưng mà—

"Hai đứa đang giấu giếm chuyện gì hả?" Trương Bân vẫn còn bực bội, cảm thấy hai học sinh này đang lén lút làm chuyện nguy hiểm sau lưng mình: "Sao tự nhiên lại bị thương thế?"

"Không có gì đâu ạ..." Bạch Nhược Linh nhanh nhảu đáp lời: "Lúc về, bọn cháu mải bàn luận quá nên vô tình lạc vào cấm địa, rồi bị tấn công. May mà có bác tài xế xe buýt đến..."

Cô nói một cách tự nhiên, ánh mắt chân thành và đáng thương.

Vẻ ngoài ngoan ngoãn và thành thật của Bạch Nhược Linh khiến Trương Bân dễ dàng tin lời cô. Ông trách móc: "Đã vào đó một lần rồi, sao còn không cẩn thận chứ... Thế hai đứa có manh mối gì không?"

Bạch Nhược Linh lắc đầu tiếc nuối, rồi hỏi ngược lại: "Chú thì sao? Lý lịch của chú Hiến có vấn đề gì không?"

"Không có gì..." Trương Bân lại đau đầu: "Nhưng chú cũng không dám đánh thức cậu ta..."

Với tình hình hiện tại, Từ Mục Hiến vẫn là nghi phạm lớn nhất. Trương Bân lo sợ nếu sơ suất đánh thức ác linh, sẽ gây họa cho mọi người. Ông sẽ cảm thấy có lỗi với bộ cảnh phục của mình.

Cả ba người im lặng, chìm trong suy tư riêng.

Diệp Tinh Du cảm thấy áy náy nhất. Cậu đã hứa với Bạch Nhược Linh tạm thời giấu chuyện Từ Mục Hiến không phải kẻ g.i.ế.c người, và giúp Trương Bân che giấu việc hỏi bà Tôn. Điều này khiến đầu óc cậu quá tải.

Với IQ của cậu, chơi trò "vô gian đạo" quả là quá sức.

Trương Bân nhìn đường phố vắng vẻ ngoài cửa sổ, nhớ đến một nghi vấn khác: "Lúc chú về, thấy người trong thành phố vắng hẳn..."

Hôm nay ở sở cảnh sát, nhân viên trông coi vũ khí cũng biến mất, chỉ còn hai người giấy lảng vảng.

Bạch Nhược Linh vội vàng giải thích: "À, bà Tôn nói, vì nhiều người thức tỉnh quá nên giấc mơ sắp sụp đổ. Nhưng chú đừng lo, bạn học và thầy giáo của cháu biết gì đó. Họ nói mai sẽ cho cháu manh mối."

Ngày mai...

Trương Bân vô thức cau mày.

Còn phải đợi đến ngày mai sao?

Ông có linh cảm rằng họ không còn nhiều "ngày mai" nữa...

Trời đã tối.

Khi mở mắt, Hứa Bảo Nam thấy hoang mang. Một lúc lâu, cậu ta không biết hôm nay là ngày nào.

Cậu ta bật đèn ngủ, khi thấy mọi thứ quen thuộc mới thở phào.

Nhưng sự kỳ lạ lại ập đến—

Trong nhà quá yên tĩnh...

Yên tĩnh đến mức không giống có người ở, cậu ta nghe rõ cả tiếng thở của mình.

Lúc này, cửa phòng mở ra, chú Tiền đứng ở đó.

Ông ấy đứng giữa bóng tối và ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, khiến người hiền lành như ông ấy trông đáng sợ.

"Cậu chủ, cậu tỉnh rồi. Bữa tối đã xong."

Hứa Bảo Nam vừa nghi hoặc vừa sợ hãi nhìn ông ấy, nuốt nước miếng.

Chú Tiền bước vào, khi đến vùng sáng, gương mặt ông ấy lại trở nên hiền hòa, thân thiện: "Sao vậy? Sao con lại có vẻ mặt như thế?"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 104: Chương 104



Một nghi ngờ đột ngột trỗi dậy trong lòng cậu, như một dây leo mạnh mẽ. Cậu thậm chí cảm thấy người trước mặt thật xa lạ - đây có thực sự là chú Tiền?

Cậu vội vàng cụp mắt xuống, che giấu sự bất an trong đáy mắt, rồi lảng tránh: "Con còn chưa tỉnh hẳn."

Chú Tiền xoa đầu cậu: "Con đói chưa? Ra ngoài ăn sáng nào."

Cậu lơ đãng bước theo, rồi nhớ đến câu hỏi của Bạch Nhược Linh - "Gần đây ông có thấy điều gì bất thường không?"

Cậu thực sự cảm thấy có điều bất thường, mọi thứ xung quanh cậu lúc này đều rất kỳ lạ! Ngôi nhà im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cậu.

"Chú Tiền, Lydia và mọi người đâu rồi? Sao không có ai vậy..."

"Họ xin nghỉ cả rồi..."

"Tất cả mọi người... đều xin nghỉ?"

"Ừ, sao thế?" Ông ấy quay lại, mỉm cười hỏi: "Chẳng phải chú vẫn ở đây sao?"

Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt.

Hôm sau, Hứa Bảo Nam cố tình đặt báo thức và dậy từ rất sớm.

Cậu xỏ dép, rón rén ra khỏi phòng ngủ, một mình đến nhà bếp.

Qua khe cửa, cậu thấy chú Tiền đang rắc một thứ bột nghiền nhỏ vào chiếc bánh sandwich của cậu.

Hứa Bảo Nam kinh hãi tột độ, đầu óc trống rỗng trong vài giây.

Dù có ngốc nghếch đến đâu, cậu cũng hiểu tại sao mình cứ liên tục ốm yếu!

Trong cơn sợ hãi và giận dữ, cậu vội vàng quay về phòng, thay quần áo rồi lẻn ra cửa sau, vào garage dưới tầng hầm.

Trước khi chú Tiền phát hiện, cậu đã lái xe bỏ trốn.

Khi đã an toàn, cậu mới cảm thấy hoang mang.

Từ nhỏ, bố mẹ cậu đã ở nước ngoài, chú Tiền là người nuôi nấng cậu. Vì cậu, dù có những gia đình giàu có khác muốn mời ông ấy đến làm việc, ông ấy cũng từ chối...

Chú Tiền đã xem cậu như con ruột, tại sao ông ấy lại đầu độc cậu?

Nỗi tủi thân dâng trào, nước mắt cậu chực trào ra.

"Liệu có phải vì tiền? Hay ông ấy đã quá chán ngán việc chăm sóc mình, muốn rũ bỏ gánh nặng này?"

Khi cậu ta hoàn hồn, nhận ra mình đang ở cuối con đường, nơi cậu đã đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần - ngôi trường của mình.

Cổng trường vắng lặng, ngay cả những hàng quán ăn vặt vốn tấp nập cũng không một bóng người.

"Vù... vù..." Tiếng gió rít qua thành phố, âm thanh yếu ớt từ trên cao vọng xuống, xuyên qua thân xe, lướt qua những chiếc lá khô trên đường, cọ vào mặt đất xào xạc.

Dù ngồi trong xe, cậu vẫn nghe rõ tiếng gió thoảng bên tai.

Cả thành phố chìm trong một bản nhạc đơn điệu, lặp đi lặp lại.

Cậu nhìn con phố vắng tanh, tự nhủ có lẽ mình đến quá sớm. Cổng trường chắc vẫn chưa mở. Cậu ngả lưng vào ghế, mắt dán lên trần xe, lòng ngổn ngang.

Ánh đèn trần xe nhấp nháy như một dải ngân hà buồn bã, càng khiến lòng người thêm rối bời.

Cậu lại thử gọi cho bố mẹ - như mọi lần, cả hai đều không bắt máy...

Hứa Bảo Nam nhắm nghiền mắt...

Bất chợt, cậu thấy hối hận vì đã bỏ trốn. Rõ ràng chứng cứ rành rành trước mắt. Đáng lẽ cậu nên giữ chú Tiền lại, chất vấn ông ấy tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Nhưng cậu sợ phải nghe những lời tàn nhẫn, tuyệt tình từ chính người mà cậu từng tin tưởng.

Trong cơn bực bội, cậu châm một điếu thuốc, thò tay ra ngoài cửa sổ...

Có lẽ vì những ngày dùng thuốc, cậu thấy buồn ngủ kinh khủng...

"Mau rời khỏi đây..."

"Đừng ngủ ở đây..."

"Đi mau..."

"Tỉnh lại đi..."

Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tay cậu.

Hứa Bảo Nam giật mình tỉnh giấc.

Cậu ngồi thẳng dậy, nhìn quanh quất, nhận ra con đường vẫn vắng hoe.

Nhìn đồng hồ, đã đến giờ vào học rồi, chẳng lẽ cậu đã ngủ quên?

Ngay lúc đó, một chiếc xe buýt rẽ vào góc đường, tiến đến trạm.

Cậu kinh ngạc nhìn cánh cửa xe mở ra, một cô gái thanh khiết như hoa bách hợp bước xuống—

Chỉ có một mình cô đơn độc.

"Nhược Linh!" Ánh mắt cậu ta bừng sáng, ngay khi nhận ra đó là cô, cậu đã lao đến chỗ cô.

Cô gái quay đầu lại.

Không biết có phải ảo giác không, cậu ta thấy Bạch Nhược Linh hôm nay đẹp hơn thường lệ. Vẻ đẹp của cô mong manh, hư ảo, như bọt biển, như một giấc mơ đẹp dễ tan vỡ.

Cậu ta nở nụ cười, không giấu nổi sự vui mừng: "Nhược Linh, thật may mắn khi gặp được cậu, nếu không tớ đã nghĩ mình đang lạc trong mơ. Đường phố vắng tanh, không một bóng người."

"Ừ, tớ cũng thấy lạ." Bạch Nhược Linh đáp, giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng, dường như cô không hề thấy điều gì kỳ lạ.

Chính sự bình thản ấy lại khiến Hứa Bảo Nam có cảm giác gần gũi, như thể họ là bạn bè thân thiết đang trò chuyện.

Cậu ta vui vẻ bước theo cô: "Sao trường học cũng vắng vẻ thế này? Hôm nay được nghỉ sao?"

"Tớ cũng không biết."

Hiếm khi có cơ hội ở riêng với cô, lại thấy thái độ cô không quá lạnh lùng, Hứa Bảo Nam không muốn bỏ lỡ, bèn hỏi: "Hôm qua tớ bị ốm, không đến lớp được. Mấy bạn kia có còn bắt nạt cậu không?"

Bạch Nhược Linh nhìn cậu ta, nở nụ cười dịu dàng, khó đoán: "Bây giờ họ không dám nữa."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 105: Chương 105



"Vậy thì tốt rồi. Tớ đã cảnh cáo họ rồi mà..."

Trước đây, cậu ta sẽ không bao giờ hạ mình nói những lời này. Nhưng giờ đây, cậu ta sẵn sàng làm mọi thứ để Bạch Nhược Linh có cái nhìn khác về mình, như thể đang dâng hiến một báu vật quý giá.

"..."

Đáng tiếc, cậu ta vẫn không nhận được phản hồi từ cô.

Sự nhiệt tình của cậu ta tan biến như một tiếng thở dài vô hình.

Hứa Bảo Nam cảm thấy lúng túng, đành kiên trì hỏi: "Diệp Tinh Du có còn làm phiền cậu không?"

Cô dừng bước, quay lại nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ.

Từ đường lớn đến cổng trường là một con dốc ngắn. Lúc này, Bạch Nhược Linh đứng trên dốc, nhìn cậu ta với vẻ xa cách.

"Sao vậy..." Cậu ta chột dạ.

Dù ánh mắt cô lạnh lùng, tim cậu vẫn đập loạn nhịp.

Cậu ta thật sự thích cô...

Bạch Nhược Linh chậm rãi nói: "Diệp Tinh Du bị ốm, sốt cao nên nghỉ học. Nhưng... cậu lấy tư cách gì để bảo vệ tớ? Nếu cậu chỉ đang so đo, thì cậu còn tệ hơn thế."

Cậu ta cứng họng, lắp bắp: "Được, được, tớ tệ hơn. Nên tớ muốn làm gì đó... để cậu bớt giận." Cậu ta lẩm bẩm: "Sao cậu lại thế? Lần trước... cậu còn thấy tớ ổn mà?"

Cậu ta tưởng rằng họ đã hòa hoãn.

"Cậu nghĩ tớ dễ dàng bỏ qua vậy sao? Hay cậu cho rằng những gì cậu đã làm, đã nói, có thể xem như chưa từng xảy ra?" Cô nói chậm rãi: "Cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời."

Cậu ta xấu hổ, toàn thân cứng đờ.

Một lúc sau, cậu ta mới nói: "Tớ... tớ hiểu. Tớ học dở, văn tệ, không biết nói gì cho cậu vui. Nhưng cậu nói đúng, tớ sai trước. Nên tớ mong cậu tha thứ..."

Bạch Nhược Linh nghiêng đầu, mỉa mai: "Nghe cậu nói như thật lòng hối hận vậy."

"Tớ thật sự hối hận!" Cậu ta vội vàng giải thích: "Nghĩ lại, tớ chỉ muốn mắng mình ngu ngốc... Tớ xin lỗi, trước đây tớ kiêu ngạo, ngốc nghếch... Đến xin lỗi cũng vụng về. Cậu nói tớ nên làm gì đi, chỉ cần tớ làm được, tớ sẽ làm!"

Bạch Nhược Linh nhìn cậu ta, tò mò.

Giọng điệu Hứa Bảo Nam có vẻ thật lòng...

Cô cúi đầu suy nghĩ rồi nói khẽ: "Nếu cậu thật lòng, tớ sẽ vui."

"?!" Cậu ta ngẩng đầu, mắt sáng lên.

Cô như một nữ thần tĩnh lặng, khuôn mặt trắng ngần không chút biểu cảm, giọng nói dịu dàng: "Nếu cậu thật sự muốn tớ tha thứ, thật sự hối hận, tớ sẽ tha thứ cho cậu. Dù sao, ghét bỏ quá nhiều người cùng lúc cũng là một sự tra tấn. Không có cậu, tớ sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Vậy... cậu tha thứ cho tớ rồi sao?" Cậu ta không tin vào tai mình.

Cô quay đi, không nói gì, tiếp tục bước về phía khu giảng đường.

Hứa Bảo Nam coi đó là sự đồng ý ngầm.

Cậu ta vui mừng khôn xiết, suýt nữa bật khóc.

Cậu ta bắt đầu học cách đặt mình vào vị trí người khác - nếu ai đó đối xử với cậu ta như vậy, dù họ có xin lỗi, cậu ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ, thậm chí sẽ tìm cách trả thù. Nhưng Bạch Nhược Linh lại thực sự tha thứ cho cậu ta.

Hóa ra, sự khoan dung mang lại niềm vui lớn đến vậy.

Thảo nào người ta nói khoan dung là một đức tính tốt!

Cậu ta càng yêu Nhược Linh hơn!

Nhưng trong niềm vui sướng, cậu ta không nhận ra bầu trời đã tối sầm từ lúc nào.

Bạch Nhược Linh hỏi: "Cậu có biết Linh Mẫn không?"

Cậu ta ngạc nhiên: "Hả? Sao đột nhiên hỏi về cô ấy?"

"Tớ cần biết mọi thứ về cô ấy. Tớ sẽ rất cảm kích nếu cậu kể cho tớ những gì cậu biết."

"Cậu đừng nghĩ tớ bắt nạt Linh Mẫn nhé? Chuyện đó không liên quan đến tớ. Cô ấy không có chút nổi bật nào. Nếu không phải mấy người kia thỉnh thoảng trêu chọc, tớ cũng không nhớ lớp mình có người như vậy."

"Đó không phải là trêu chọc..." Bạch Nhược Linh nén giận, không muốn nói thêm với cậu ta: "Thôi bỏ đi. Vậy ai là người trêu chọc cô ấy?"

"Mộ Linh Nhi và Sơn Du. Nhưng tớ không rõ nguyên nhân cụ thể. Linh Mẫn như người vô hình vậy. Ngày nào cô ấy cũng gửi thư cho người yêu qua mạng. Mấy người kia còn đồn cô ấy đã... vượt quá giới hạn với người đó..."

"Hả?" Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao họ biết được chuyện đó?"

"Họ cướp điện thoại của cô ấy để xem. Lúc đó cả lớp đều biết..."

Bạch Nhược Linh có thể hình dung được cảnh tượng đó.

Cô còn chưa làm gì đã bị họ tung tin đồn nhảm nhí đến mức không chịu nổi. Nếu Linh Mẫn thật sự làm vậy, chắc chắn cô ấy còn khổ sở hơn nhiều.

"Rốt cuộc các người làm vậy để làm gì..." Cô thở dài, không giấu được sự chán ghét: "Dù cô ấy có làm gì với ai, cũng đâu ảnh hưởng đến các người?"

"Tớ không có làm!" Cậu ta xua tay: "Tớ chưa từng động đến cô ấy."

"Vậy còn Sơn Du thì sao? Có người nói với tớ, năm đó Sơn Du cũng bị bắt nạt. Tại sao các người lại bắt nạt cậu ấy?"

Hứa Bảo Nam gãi đầu, ngại ngùng nói dối: "Ờm... cậu ta... cậu ta kỳ lạ lắm, cứ nịnh nọt mọi người. Bọn tớ muốn thử xem, nếu chửi mắng cậu ta, cậu ta có còn nịnh nọt được không..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 106: Chương 106



Hứa Bảo Nam dừng lại, thở dài: "Thôi được rồi. Tớ biết cậu không thích chuyện này. Sau này tớ sẽ không bắt nạt ai nữa. Tớ hứa, được không?"

Bạch Nhược Linh nhìn cậu ta với ánh mắt phức tạp: "Có khi nào... cái kiểu nịnh nọt mà cậu nói, chỉ là vì Sơn Du mới chuyển trường, muốn hòa nhập với lớp không?"

"Chắc vậy. Nhưng cái vẻ mặt giả tạo của cậu ta khó chịu lắm."

Bạch Nhược Linh đành bỏ cuộc.

Không còn gì để nói nữa.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến khu giảng đường.

Vừa bước vào tầng một, Hứa Bảo Nam kinh ngạc: "Phía bắc kia, cái gì trên tường vậy? Ghê quá..."

Không cần cậu ta nói, Bạch Nhược Linh cũng đã thấy. Trên bức tường trắng tinh, giờ đầy những chất nhầy đen sì. Chất nhầy như từ trong tường chảy ra, vẫn đang chậm rãi lan rộng.

Cô chợt nhớ đến chất nhầy chảy ra từ khe cửa sổ... Mới một ngày mà đã lan rộng thế này sao?

Tim cô đập mạnh, cô đưa tay lên ngực.

Cô ngước nhìn lên, thấy một thứ gì đó như nấm mốc đen đang lan rộng từ cầu thang tối tăm. Chất nhầy đen đỏ chảy ra từ nấm mốc. Dưới đất có vài vũng nước nhớp nháp.

"Hôi quá. Chắc ống nước nhà vệ sinh bị vỡ..." Hứa Bảo Nam bịt mũi, nhìn xuống chân: "Thảo nào không ai đến. Trường cũng không xử lý."

Cậu ta vừa than phiền vừa theo Bạch Nhược Linh vào lớp, rồi giật mình kinh hãi.

Cả lớp đang ngồi ngay ngắn ở đó!

Nhưng kỳ lạ là không ai nói chuyện, không ai đùa giỡn. Tất cả đều nằm im trên bàn, bất động.

Nhưng Bạch Nhược Linh không hề ngạc nhiên, cô vẫn ngồi xuống chỗ của mình.

"Mẹ ơi... Chuyện gì thế này... Đáng sợ quá..." Hứa Bảo Nam ngồi xuống, nhìn quanh: "Ngủ bù à? Tớ tưởng hôm nay được nghỉ. Ai ngờ cả lớp đều ở đây."

Bạch Nhược Linh nghiêng đầu, như nói với cậu ta, lại như nói với mọi người: "Có lẽ họ sợ chúng ta, không dám ngẩng đầu, sợ thấy gì đó đáng sợ."

"Cậu nói vậy... tớ nổi hết cả da gà." Hứa Bảo Nam cười gượng, xoa xoa tay, lòng bất an. Rồi cậu ta nghiêng người đẩy người bên cạnh: "Này, Cá Tạp, sao các cậu lại giả vờ ngủ?"

Thiếu niên đầu trọc tức giận, ấp úng: "Đừng, đừng động vào tớ. Tớ buồn ngủ lắm..."

"Đừng có giả vờ! Ngồi thẳng lên!" Cậu ta đá vào ghế người kia.

Chu Nam Vũ mới động đậy, chậm rãi ngồi thẳng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào bàn.

Hứa Bảo Nam, với bản tính cậu ấm, lập tức ra lệnh: "Đúng rồi, Nhược Linh đang hỏi chuyện về Linh Mẫn. Không phải cậu thích bắt nạt cô ấy nhất à? Kể hết cho Nhược Linh nghe đi."

Chu Nam Vũ run rẩy: "Đại ca, chuyện đó lâu lắm rồi."

"Nói mau! Lề mề cái gì!" Cậu ta lạnh lùng.

Bạch Nhược Linh im lặng quan sát, không ngăn cản.

Chu Nam Vũ cầu xin, rồi cúi đầu lẩm bẩm: "Tớ không nhớ rõ lắm. Tớ chỉ biết cô ấy hay vào một diễn đàn, tên là... Hoa Bỉ Ngạn. Bạn trai cô ấy cũng quen ở đó. Anh ta tốt lắm, còn mua album của Tuế Đồng Đồng cho cô ấy. Chắc vì vậy mà cô ấy... ngủ với anh ta... Gia đình cô ấy khó khăn, chỉ có ông nội chăm sóc, mà ông ấy cũng chỉ thuộc diện hộ nghèo... Thật ra, thầy chủ nhiệm biết rõ nhất. Lúc đó cảnh sát có đến hỏi thầy... Các cậu có thể hỏi thầy..."

"Chỉ có vậy thôi sao?" Bạch Nhược Linh hơi cúi người, nhìn thẳng vào mặt cậu ta: "Còn gì nữa không? Ví dụ như trước khi cô ấy mất tích, có chuyện gì xảy ra?"

Chu Nam Vũ liếc cô, rụt người lại, rồi đột nhiên bật khóc, như sợ hãi cô, nhưng không dám nhìn vào mắt cô.

"Khóc cái gì!" Hứa Bảo Nam mất kiên nhẫn, nheo mắt: "Mau nói! Đừng để tớ đạp cậu!"

Chu Nam Vũ khó khăn nói: "Ông nội cô ấy mất..."

Bạch Nhược Linh nheo mắt: "Liên quan gì đến các cậu?"

"Không, không liên quan..."

"Vẻ mặt cậu không giống vậy." Cô tiếc nuối: "Sao không nói thật?"

"Ông nội cô ấy bị bệnh tim... Tụi tớ không biết. Tớ và Con Gián có lòng tốt, chỉ là... muốn nói cho ông biết, cháu gái ông làm chuyện xấu, bảo ông quản cho tốt..."

Lục Hoài An phía sau cũng run rẩy, làm rung cả bàn ghế.

Hứa Bảo Nam biết rõ bản chất hai người này, hiểu "nói cho" không chỉ đơn giản là "nói". Cậu ta thấy ghê tởm:

"Mẹ kiếp. Sao lúc đó các cậu không nói? Vậy là ông nội cô ấy bị hai cậu tức c.h.ế.t đúng không?"

"Tụi tớ không biết ông ấy bị bệnh tim... Ông ấy xui xẻo thôi!" Chu Nam Vũ nức nở: "Tụi tớ cũng thấy xui xẻo..."

Bạch Nhược Linh hỏi tiếp: "Thầy chủ nhiệm có biết chuyện này không?"

"Biết."

"Thầy không nói gì sao?"

"Thầy bảo tụi tớ đừng nói linh tinh, coi như không có gì. Dù sao cũng không có camera hay gì cả..."

Cô ngồi thẳng dậy: "Vậy sau chuyện đó, Linh Mẫn mất tích luôn..."

"Đúng..." Chu Nam Vũ lúng túng đáp: "Tụi tớ tưởng cô ấy tự tử..."

"Tại sao?" Bạch Nhược Linh nắm bắt điểm bất thường trong lời nói của cậu ta: "Dù cô ấy biến mất, người ta cũng chỉ nghĩ là bỏ nhà đi thôi. Sao các cậu lại nghĩ cô ấy tự tử?"

Chu Nam Vũ hoảng sợ, nhìn quanh, như mong ai đó cứu cậu ta khỏi "thẩm vấn".
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 107: Chương 107



Nhưng mọi người vẫn úp mặt xuống bàn, bất động. Chỉ có Hứa Bảo Nam ngồi cạnh cậu ta, như hổ rình mồi. Cậu ta buộc phải nói:

"Bởi vì... Hoa Bỉ Ngạn là trang web tự tử..."

Bạch Nhược Linh im lặng...

Hóa ra là vậy...

Linh Mẫn từng có ý định tự tử...

Thảo nào...

"Các cậu có biết bạn trai cô ấy tên gì không?"

"Không biết... Thầy chủ nhiệm biết rõ nhất. Cậu có thể hỏi thầy... Xin cậu, tha cho tớ đi. Xin cậu..."

Nói xong, Chu Nam Vũ lại gục đầu xuống, vùi mặt vào tay.

Hứa Bảo Nam nhìn cậu ta với vẻ ghét bỏ, không hiểu sao Chu Nam Vũ lại sợ hãi đến thế.

Cậu ta không đá cậu ta nữa, quay sang hỏi Bạch Nhược Linh: "Cậu có muốn hỏi Con Gián nữa không?"

Cô lắc đầu: "Những gì tớ cần biết, tớ đã biết rồi." Rồi cô nhìn quanh lớp: "Thật đáng tiếc. Chuyện như vậy xảy ra, mà chẳng ai ngăn cản."

Nhưng đám người giấy vẫn giả vờ điếc.

Đúng lúc đó, thầy chủ nhiệm bước vào, sau lưng là một người giấy đeo kính lão.

Thầy chủ nhiệm nói: "Hứa Bảo Nam, em ra đây. Người nhà em đến tìm."

Sắc mặt Hứa Bảo Nam lập tức thay đổi. Những hình ảnh buổi sáng hiện lên trong đầu cậu.

Cậu ta không ngờ chú Tiền lại dám đến trường.

Cơn giận dữ bùng lên, Hứa Bảo Nam quyết định xem ông ta muốn gì!

Cậu ta bước ra, cúi xuống nhìn người đàn ông nhỏ bé, lạnh lùng hỏi: "Chú Tiền, ông đến đây làm gì?"

Chú Tiền nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, cậu về nhà với tôi đi. Cậu vẫn chưa khỏe hẳn..."

Thầy chủ nhiệm cũng phụ họa: "Bạn Hứa, nếu chưa khỏe, em không cần vội đến trường đâu."

"Tôi không thấy mình bệnh." Cậu ta dừng lại, không muốn cãi nhau với chú Tiền trước mặt Bạch Nhược Linh, nên nói: "Thôi được, ra ngoài nói chuyện!"

Nói xong, cậu ta bước nhanh ra ngoài.

Chú Tiền vội vàng cảm ơn thầy chủ nhiệm rồi cúi đầu đi theo.

Thầy chủ nhiệm định đi thì Bạch Nhược Linh cười, bước theo: "Thầy Quách." Nụ cười cô rất dịu dàng: "Em có việc muốn hỏi thầy."

Trong hành lang, tường bong tróc, lộ ra thứ đen đỏ nhớp nháp. Như thể xác c.h.ế.t lột lớp da mốc meo, lộ ra cơ bắp và gân cốt phân hủy.

Văn phòng thầy giáo cũng không khác mấy. Cửa sổ dính đầy chất nhầy đen, khiến căn phòng tối tăm hơn.

Toàn bộ trường học như một con quái vật khổng lồ nhiễm độc, nội tạng thối rữa và m.á.u đang rỉ ra.

"Nếu em đến hỏi chuyện Linh Mẫn, câu trả lời của tôi vẫn là không có gì." Quách Tuấn Trần ngồi tại chỗ, nghiêm mặt.

Bạch Nhược Linh nghiêng người, tựa vào bàn ông ta.

Miệng người giấy giật giật, tức giận nhưng không dám nói.

Cô khoanh tay, giữ vẻ khinh thường, thở dài: "Trường học hiếm khi yên tĩnh thế này."

"Bạn Bạch, nếu không có gì, mời em về lớp." Quách Tuấn Trần lạnh lùng.

"Về lớp làm gì? Giáo viên không đến, không có tiết. Chẳng lẽ học tiếng Anh cả ngày?"

"Tôi ra lệnh cho em—"

Cô cắt lời ông ta: "Thầy Quách, Lục Hoài An và Chu Nam Vũ nói chuyện Linh Mẫn có bạn trai, khiến ông nội cô ấy tức giận mà chết. Thầy biết chuyện này, sao không báo cảnh sát?"

"Bạch Nhược Linh, đừng quá đáng!"

"Ồ, em quá đáng thì sao?" Cô cầm cốc nước trên bàn, nhìn nước trà nâu bên trong.

Nước trà để lâu, có lớp váng dầu mỏng.

Một giây sau, cô đổ cốc trà lên đầu Quách Tuấn Trần.

"A—! Bạch Nhược Linh! Em... em điên rồi!" Người giấy hét lên, vừa giận vừa hoảng sợ lau người.

Nước trà nhuộm áo trắng thành màu trà, bẩn thỉu.

"Thầy, em mong thầy ngồi xuống. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Nếu thầy không hợp tác..."

Cô thở dài: "Em sẽ rất tức giận."

"Ngồi đi." Cô dịu dàng chỉ vào ghế.

Người giấy nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi xuống như một xác sống.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Bạn trai Linh Mẫn là ai? Thầy biết mà. Nói đi."

"..."

Không nhận được câu trả lời, Bạch Nhược Linh biết ông ta đang chống cự.

"Thầy không hợp tác, không sợ em đánh thầy nát bét à?"

Quách Tuấn Trần kinh hãi ngẩng đầu.

Cô mỉm cười gật đầu: "Đừng nhìn em vậy. Em làm được đấy. Dù sao các người cũng chỉ là giấy."

"Không, không! Đợi đã!" Ông ta hoảng hốt giơ tay che trước mặt.

"Nếu thầy quên, em có thể mở đầu thầy ra để thầy nhớ lại." Giọng cô hiền lành, ghé sát quan sát ông ta, lông mi dài như gai nhọn: "Thầy nghĩ kỹ xem."

Giọng thầy chủ nhiệm nghẹn ngào:

"Bạn trai em ấy tên Chước Khánh Giang..."

"Còn gì nữa?"

"Cậu ta hay tặng album cho em ấy."

Thông tin này không mới, Bạch Nhược Linh không vui. Cô túm tóc người giấy, nhẹ giọng: "Mẹ kiếp, hỏi một câu nói một câu hả?"

Người giấy run rẩy: "Vì Chước Khánh Giang là chủ tiệm băng đ ĩa đó."

Bạch Nhược Linh bừng tỉnh: "Tiệm băng đ ĩa trước cổng trường?! Tiệm Khánh Giang?"

"Đúng vậy..." Giọng người giấy khó khăn, như nói ra bí mật cấm kỵ.

Bạch Nhược Linh buông tóc người giấy.

Ký ức mơ hồ bắt đầu ùa về...

"Chuyện này thầy chưa từng nói với cảnh sát à?"

"Chưa..." Những đường gợn sóng tượng trưng cho nước mắt trên khuôn mặt người giấy run rẩy: "Lâu như vậy rồi, người c.h.ế.t cũng c.h.ế.t rồi, tôi còn làm được gì nữa..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 108: Chương 108



Vẻ mặt Bạch Nhược Linh lạnh lùng: "Vậy là, từ đầu đến cuối, Thầy Quách đều biết Linh Mẫn đã trải qua những gì, biết ông nội cô ấy c.h.ế.t thế nào, thậm chí biết ai có thể đã g.i.ế.c cô ấy. Nhưng thầy không nói."

"Tại sao tôi phải nói?" Quách Tuấn Trần đầy oán hận, lý lẽ hùng hồn: "Chính nó không hòa nhập được với bạn bè, không biết kiềm chế, khiến ông nội tức chết! Ha, liên quan gì đến tôi?! Tôi còn chưa trách nó gây rắc rối cho tôi!"

"Thầy không biết hối cải..."

"Tôi chỉ nói sự thật!"

Bạch Nhược Linh thở dài: "Tôi không nghĩ vậy. Tôi thấy thầy không nói vì biết ông nội Linh Mẫn c.h.ế.t rồi, không ai làm phiền thầy nữa. Thầy không muốn dính vào chuyện của một đứa trẻ không quyền không thế. Khi t.h.i t.h.ể cô ấy được tìm thấy, thầy vẫn im lặng, sợ cảnh sát điều tra, phát hiện thầy không làm gì cả, ảnh hưởng đến sự nghiệp của thầy." Cô vỗ nhẹ vào đầu Quách Tuấn Trần: "Thầy Quách, tôi nói đúng không?"

Khí thế của người giấy tan biến theo từng lời cô nói.

Bị bắt nạt, có bạn trai, ông nội chết, Linh Mẫn mất tích. Một chuỗi phản ứng dây chuyền, mà mỗi giai đoạn đều có sự thờ ơ và bao che của Quách Tuấn Trần.

Nếu ông ta phản ứng ngay khi Linh Mẫn mất tích, có lẽ cô ấy đã không chết.

Có lẽ với ông ta, cái c.h.ế.t của một học sinh không quan trọng, quan trọng là tiễn một khóa học sinh đi trong yên bình.

"Người thối nát như thầy sao làm giáo viên được..." Bạch Nhược Linh lắc đầu.

"Tôi... tôi không quen em ấy, quan tâm làm gì?"

"Tôi cũng không biết." Cô cười: "Chỉ là thấy thầy sợ tôi. Nếu chuyện này không liên quan, sao thầy không dám nói?"

Quách Tuấn Trần cứng đờ.

Ông ta quên mất Bạch Nhược Linh thông minh đến mức nào.

Cô thông minh đến đáng sợ...

Chỉ sơ hở một chút, cô đã nắm lấy điểm yếu.

Cô cúi người, dịu dàng: "Thầy, chuyện tôi suýt c.h.ế.t có liên quan đến Linh Mẫn không?"

Người giấy đột ngột quay đầu, góc độ đó trông quỷ dị, như cổ ông ta đã gãy.

Sau một hồi im lặng, giọng ông ta khàn khàn: "Tôi không biết."

Bạch Nhược Linh nhìn chằm chằm ông ta, quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt ông ta. Một lúc sau, cô đứng thẳng dậy.

Người giấy lại nói dối.

"Thầy khó đối phó thật đấy." Cô vỗ nhẹ vào đầu thầy giáo, như vỗ đầu một con chó: "Chỉ biết giữ mình, lại bao che cho nhiều người như vậy. Thầy được thăng chức rồi à? Hình như không phải..."

"..."

"Thầy à, làm người thầy thất bại, sống cũng thất bại." Cô cúi người, thì thầm: "Để tôi đoán nhé. Lúc trước, thầy và các bạn học dám kiêu ngạo vậy vì nghĩ tôi không biết đây là giấc mơ cận tử của mình, đúng không?"

Người giấy r3n rỉ sợ hãi.

"Tôi có cảm giác kỳ lạ. Nếu tôi không đồng ý, thầy và các bạn học sẽ không rời khỏi đây được. Thầy thấy cảm giác này của tôi đúng không?"

Những thanh tre bên trong lớp giấy phát ra tiếng ma sát.

Cô tiếp tục: "Sao không nói gì? Tôi nói đúng không?"

"Bạn Bạch... Tôi, tôi không hiểu em nói gì..." Ông ta lắp bắp: "Tôi biết em có hiểu lầm sâu sắc với tôi và các bạn. Nhưng ban đầu, tôi chỉ muốn tốt cho em..."

"Hiểu lầm à..." Cô cười: "Được rồi, thầy muốn nghĩ sao cũng được. Thật ra, thầy muốn đi cũng được thôi."

Ông ta ngẩng đầu.

"Tôi nhớ, ngày Nhà giáo, tôi có vẽ một tấm thiệp tặng thầy. Thầy đã vứt vào thùng rác nào rồi? Tìm lại được không?" Cô cười: "Nếu tìm được, thầy có thể đi."

Thầy giáo nhìn cô, mắt đầy hoang mang.

"Nếu không tìm được, vẽ lại cũng được."

Cô thản nhiên nói, rồi vẫy tay chào, bước ra ngoài.

Hứa Bảo Nam và chú Tiền trở lại xe, cậu ta tỏ vẻ chống đối rõ ràng.

"Cậu chủ, sao cậu lại tự ý đến trường..." Chú Tiền cầm khăn tay, run rẩy lau mồ hôi, trông rất yếu ớt: "Không nói với tôi một tiếng."

Hứa Bảo Nam khoanh tay, cười lạnh: "Nói với ông thì tôi còn sống được không?"

"Ý cậu là sao..."

"Ý là sao?! Sáng nay ông bỏ gì vào bữa sáng của tôi?!"

Chú Tiền run lên, rồi chậm rãi cúi đầu: "Chỉ là thuốc cảm... Thuốc đắng, tôi sợ cậu không uống..."

"Thuốc cảm? Ông dám nhìn thẳng vào mắt tôi nói không!" Hứa Bảo Nam đỏ mắt, tủi thân giận dữ: "Nếu là thuốc cảm, sao ngày nào tôi cũng khó chịu? Ông... ông muốn g.i.ế.c tôi hả?"

"Không... không thể nào. Cậu chủ..." Chú Tiền hoảng hốt: "Tôi nhìn cậu lớn lên, tôi thương cậu nhất. Sao tôi làm chuyện đó được!"

"Vậy ông nói đi, tại sao!" Cậu ta nức nở.

Chú Tiền há miệng, rồi nói: "Cậu chủ, mai tôi phải đi rồi. Đến giờ, tôi... tôi phải đi..."

"Ông nói gì? Ông từ chức?"

"Không, không phải từ chức... là phải đi..." Ông ta rơi nước mắt: "Trước khi đi, tôi xin cậu một chuyện. Mai, trước khi tối, dù có chuyện gì, cậu cũng đừng đến trường, được không? Hứa với tôi đi."

Cậu ta không hiểu chú Tiền đang làm gì: "Ông phải nói đi đâu trước chứ!"

"Tôi... quê tôi có chút chuyện..."

"Ông lừa ai hả!" Hứa Bảo Nam hét lên: "Tôi chưa từng nghe ông nhắc đến quê nào cả!"

"Xin lỗi cậu. Cậu chủ, tôi phải đi rồi. Vốn... vốn định ở thêm một ngày..."

Một lúc sau, Hứa Bảo Nam nhìn ông ta, mắt đầy thất vọng.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 109: Chương 109



Giọng cậu ta khàn khàn: "Vậy ông cũng muốn bỏ tôi, đúng không? Ông thấy tôi phiền, muốn g.i.ế.c tôi, muốn được giải thoát, đúng không?"

"Không phải! Sao tôi bỏ cậu được? Không g.i.ế.c cậu..." Chú Tiền vừa lau mồ hôi, vừa đau khổ giải thích: "Trời sắp mưa, tôi không thể ở lại... Cậu chủ, tôi coi cậu như cháu ruột. Tin tôi một lần, được không?"

Không khí trong xe căng thẳng. Hứa Bảo Nam tức giận.

Trời mưa thì không ở lại được?!

Nói dối cũng phải có lý một chút chứ!

"Thôi đi. Tôi không hiểu ông nói gì! Ông muốn đi thì đi. Tôi không muốn gặp lại ông." Cậu ta mở cửa xe.

"Cậu chủ, vậy cậu về nhà được không? Qua ngày mai thôi..."

"Chuyện của tôi, ông đừng quan tâm."

"..." Một lúc sau, ông ta mở cửa, bước xuống, đứng cạnh xe, nhỏ giọng: "Cậu chủ, sau này nghe lời chút, đừng làm ông chủ giận..."

"Tôi bảo ông đừng quan tâm nữa!!!" Cậu ta hét lớn: "Ông muốn đi đâu thì đi!"

Mười mấy giây sau, cửa xe đóng lại.

Hứa Bảo Nam lạnh lùng ngồi trong xe.

Rồi cậu ta nhận ra điều gì đó, vội vàng mở cửa, lao ra ngoài.

Chú Tiền đang đi về phía khu thương mại.

"Chú Tiền!!" Cậu ta chạy theo, gọi lớn.

Ông ta quay lại.

"Tôi... lúc nãy tôi giận quá, ông đừng để bụng..."

Hứa Bảo Nam bật khóc nức nở: "Ông đừng đi!"

Chú Tiền khựng lại, bước về phía cậu ta hai bước rồi dừng lại.

Hứa Bảo Nam thấy tia hy vọng, nghẹn ngào: "Tôi... tôi tin thuốc ông cho tôi uống là thuốc cảm. Tôi biết ông muốn tốt cho tôi. Ông đừng đi. Ông muốn tiền đúng không? Tôi sẽ tăng lương cho ông! Ông muốn bao nhiêu tôi cũng cho, không cần trả lại, được không? Nếu ông đi, sẽ không ai quan tâm tôi nữa..."

Chú Tiền rơi nước mắt: "Cậu đừng nói vậy. Ngày mai ông chủ, bà chủ về..."

"Tôi không cần họ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ông nói cho tôi biết đi! Xin ông đấy!" Cậu ta tiến lên, khóc lóc cầu xin: "Ông có khó khăn gì, nói cho tôi biết... Hay ông chê tôi tính tình không tốt? Tôi sẽ thay đổi mà... Ông đừng đi..."

Chú Tiền đau khổ nhìn cậu ta: "Bảo Nam, xin lỗi, tôi phải đi rồi. Nghe lời tôi, về nhà đi, đừng đến trường nữa..." Ông ta nhìn đồng hồ: "Không kịp nữa rồi. Trời sắp mưa. Cậu phải nhớ lời tôi..."

Ông ta quay người, đi về phía sương mù.

"Chú Tiền!" Hứa Bảo Nam khóc thảm thiết: "Chú Tiền! Đừng đi!"

Nhưng ông ta đã biến mất trong sương mù, không quay đầu lại.

Bạch Nhược Linh đến tầng bốn, nhìn ra cửa sổ, thấy xe Hứa Bảo Nam rời trường.

Bên ngoài, bầu trời đen kịt như một gã khổng lồ đang nhìn cô.

Cô đứng ngẩn người trước cửa sổ.

Một lúc sau, chất nhầy đen chảy xuống từ khe cửa. Cô tỉnh táo lại, biết mình phải làm gì.

Cô vào lớp, đóng cửa, khóa trái.

Tay cô cầm gậy bóng chày tìm được ở lớp khác.

Trong ánh sáng mờ ảo, các bạn học vẫn nằm sấp.

Cô nói: "Nằm sấp mãi không phải cách hay. Có những chuyện phải đối mặt. Hôm nay là một ngày tốt. Tôi tìm được người có thể là ác linh, Hứa Bảo Nam cũng xin lỗi tôi. Dù cậu ta chưa thay đổi hoàn toàn, đó cũng là khởi đầu tốt. Tôi đang nghĩ..."

Cô đến cạnh Lục Hoài An: "Ai muốn xin lỗi, sám hối không? Nói đi. Nếu chân thành, tôi sẽ tha thứ. Ai nói trước được tha trước."

Lớp học im lặng.

"Lục Hoài An, cậu không có gì muốn nói à?"

Lục Hoài An nằm im.

Cô vươn tay ra, dễ dàng nắm lấy cái đầu giấy rỗng tuếch của Lục Hoài An, ép cậu ta nhìn mình: "Tôi đang nói chuyện với cậu mà. Sao lại không lịch sự thế?"

Cậu ta nhe răng trợn mắt, che đầu, chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: "Tôi... tôi không làm gì sai cả. Tại sao tôi phải xin lỗi..."

"Không làm gì sai?" Cô nhìn cậu ta với vẻ khó hiểu.

Ngoại hình Lục Hoài An như đầu trâu mặt ngựa. Giờ thành người giấy, mắt cậu ta càng nhỏ, càng hèn mọn.

"Cậu giống hệt vẻ ngoài của mình." Bạch Nhược Linh thở dài rồi cười: "Nhận sai khó vậy sao? Nhận sai khó chịu hơn làm sai à? Hay cậu nghĩ tôi không dám làm gì cậu?"

"Bạch Nhược Linh..." Cậu ta nghiến răng, nước mắt chảy: "Sao cậu nhắm vào tôi? Bọn họ cũng bắt nạt cậu mà! Tôi chỉ nói vài câu thôi. Tôi có làm cậu bị thương đâu?"

"Tôi không muốn nghe vô nghĩa." Cô nói nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn biết cậu có muốn xin lỗi thật lòng không thôi."

"Cậu bảo bọn họ xin lỗi trước đi..."

Cô thở dài, mất kiên nhẫn: "Thôi vậy."

Chưa đợi cậu ta nói hết, Bạch Nhược Linh đã đập đầu cậu ta xuống bàn!

"Răng rắc!"

Tiếng thanh trúc gãy vang lên! Đầu nhọn xuyên qua lớp giấy của cậu ta.

"A—!"

Cả lớp hoảng hốt đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Linh và Lục Hoài An.

Người giấy Lục Hoài An ngồi im, thuốc đen đỏ lẫn trắng vàng chảy ra từ mép giấy, loang lổ trên bàn.

Bạch Nhược Linh vuốt lại tóc.

Lục Hoài An sợ hãi, hét lên: "Bạch Nhược Linh, cậu... cậu làm gì vậy? Tôi đã nói chuyện Linh Mẫn rồi mà? Sao cậu không tha cho tôi?"

"Hả?" Cô cười ngạc nhiên: "Tôi nói sẽ tha cho các cậu à? Chuyện Linh Mẫn liên quan gì đến tôi?"

Lục Hoài An câm nín.
 
Back
Top Bottom