Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 80: Chương 80



Có lẽ cấm địa là những thế giới tĩnh lặng và vô hồn như thế. Tĩnh đến mức họ nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của mình.

"Đây là cấm địa gì?" Giọng Diệp Tinh Du nhỏ lại vì xung quanh quá yên tĩnh.

Một thành phố trống rỗng, khó đoán biết...

Bạch Nhược Linh nhìn quanh, rồi lắc đầu: "Không rõ, nhưng... hôi quá..." Một mùi hôi thoang thoảng, như thể những ngôi nhà hai bên đường giấu trứng thối.

Xuyên qua màn sương, cô thấy phía trước, cách họ hơn mười mét, những ngôi nhà thấp bé đã kết thúc, ánh sáng chiếu rọi cuối đường.

Họ nhìn nhau, rồi bước nhanh hơn. Cảnh vật phía trước sáng dần – một không gian rộng lớn vô tận, sương mù dày đặc. Trên bãi đất trống, cỏ lau mọc thưa thớt, lộn xộn.

Sương mù trắng đục bắt đầu chuyển động. Ánh mặt trời chói chang cũng không xuyên thấu được.

"Ghê quá, hôi quá..." Bạch Nhược Linh nhăn mặt, bịt mũi. Mùi hôi càng rõ rệt, không khí ẩm ướt, như thể sương mù bốc mùi.

Diệp Tinh Du cũng che miệng và mũi. Quay đầu lại, những ngôi nhà thấp bé đã biến mất. Chỉ còn họ đứng lẻ loi giữa không gian vô tận.

Đi thêm hai bước, Bạch Nhược Linh nghe tiếng "bụp" dưới chân.

Cô cúi xuống, thấy một vũng nước nông trong suốt. Nước không quá đế giày thể thao của cô.

Trong vũng nước, cỏ mềm mại lay động như tóc, chậm rãi, khiến người ta khó chịu.

"Còn đi tiếp không?" Diệp Tinh Du hỏi ý kiến cô.

Từ khi nào, cậu đã quen hỏi ý kiến cô trước.

"Không cần..." Bạch Nhược Linh vội lắc đầu. Rõ ràng sợ hãi, môi trắng bệch, nhưng cô vẫn kiên cường: "Chúng ta quan sát trước... Trong sương mù có gì không biết..."

Cỏ lau thưa thớt rũ xuống, bất động, buồn bã và vô hồn.

Đột nhiên, như một con sóng nhỏ, một làn nước nông ập đến.

Họ lùi lại một bước.

Sóng đánh đến, rồi rút đi, trở lại bình thường. Bạch Nhược Linh cúi xuống, thấy mực nước không quá đế giày cô. Nhưng nơi họ vừa đứng, nước đã sâu hơn.

Mỗi lần sóng đánh đến, mực nước lại tăng lên?

Cô nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa xe buýt đến...

Một đợt sóng nông nữa ập đến. Như thủy triều, dâng lên rồi rút đi. Gợn sóng phản chiếu khuôn mặt mờ mịt của họ.

Nếu chỉ thế này, họ không cần lo lắng. Nước dâng lên rất chậm.

"Chỗ này không phải vùng đất bất hạnh..." Diệp Tinh Du thì thầm.

Như bị lời cậu đánh thức, đám cỏ lau gần đó phát ra tiếng "ùng ục", như có thứ gì trồi lên từ dưới nước, tròn trịa và bóng loáng, phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa, như một quả trứng khổng lồ màu da người."

Một giây trôi qua, đám cỏ lau rung chuyển, mặt nước tĩnh lặng đột ngột gợn sóng "ào—". Nước b.ắ.n tung tóe, một thân hình mập mạp trồi lên từ giữa đám cỏ – chính là quả trứng bóng loáng kia, là tấm lưng của nó.

Bạch Nhược Linh chưa kịp nhìn rõ, Diệp Tinh Du đã chắn trước mặt cô. Khuôn mặt cậu nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào thứ đó.

Người khổng lồ loạng choạng, miệng ú ớ, lẩm bẩm điều gì đó, từng bước tiến về phía họ.

Mùi hôi thối nồng nặc hơn, phát ra từ người khổng lồ. Khi Bạch Nhược Linh bịt mũi, ép mình nhìn "người" kia, cô không tin vào mắt mình!

Có, có thể đó không còn là người...

Da nó đen xanh tím, căng bóng như sắp nổ tung. Dưới ánh nắng mờ ảo, có thể thấy lớp mô vàng hình tổ ong, bên trong có thứ gì đó run rẩy, như giòi bọ, khiến người ta ghê tởm. Khuôn mặt nó sưng phù, nhãn cầu lồi ra, môi như hai khúc xúc xích Quảng Đông.

"Ọe..." Bạch Nhược Linh suýt nôn.

"Ừng ực."

"Ừng ực."

...

Âm thanh trồi lên từ mặt nước vang vọng. Những "quả trứng" màu sắc kinh tởm trồi lên, không phân biệt được giới tính.

Mặt nước trong suốt đục ngầu, chất lỏng xanh vàng kỳ quái trào ra...

Hai người quay lại, kinh hoàng nhận ra họ đã bị bao vây!

"Vùng đất c.h.ế.t đuối. Đây là... người c.h.ế.t trương..." Bạch Nhược Linh nói gấp gáp, sợ hít phải mùi hôi: "Họ đều là người c.h.ế.t đuối. Ngâm nước lâu mà không ai cứu..."

Diệp Tinh Du hoảng hốt: "Còn bao lâu nữa xe buýt đến?"

"3 phút..."

Diệp Tinh Du nghiến răng. Cậu phải bảo vệ Bạch Nhược Linh, cố gắng cầm cự.

"Ợ—!" Thi thể gần nhất ợ lên, khí hôi thối trắng xóa phun ra, tan vào sương mù, biến thành thứ màu trắng kinh tởm.

Bạch Nhược Linh nghĩ đến đám sương mù mình hít phải là khí từ bên trong những thứ này, suýt nôn thật.

Những t.h.i t.h.ể c.h.ế.t đuối mở miệng, tiếng khóc quỷ dị: "Thay tôi... Thay tôi..."

Như tiếng trẻ con khóc.

Những người khác cũng khóc theo, chậm rãi tiến về phía họ: "Hu hu hu... Thay tôi... Thay tôi..."

"Chết thay tôi đi..."

Bạch Nhược Linh nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du: "Không ổn! Quỷ nước tìm người thế mạng. Chạy mau!"

Cô vừa dứt lời, Diệp Tinh Du đã kéo tay cô, chạy như điên.

Đám quỷ nước trương phình, chậm chạp, không đuổi kịp họ. Nhưng miệng chúng phun ra khí vàng hôi thối, nếu chúng đi nhanh, cơ thể sẽ nổ tung, b.ắ.n ra nước hôi thối và sâu bọ khắp nơi!

Bạch Nhược Linh gần như không thể thở được, vì quỷ nước ợ quá nhiều, sương mù đã chuyển sang màu vàng. Dù không bị quỷ nước bắt, cô cũng có thể bị sương mù thối này g.i.ế.c chết!
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 81: Chương 81



Họa vô đơn chí—

"Á!" Bạch Nhược Linh hét lên, cánh tay bị kéo mạnh!

— Diệp Tinh Du vấp phải một con quỷ nước, khiến cô cũng ngã theo.

"Cậu có sao không!" Cô vội vàng kéo Diệp Tinh Du, cố gắng giúp cậu đứng dậy.

"Chân, chân tớ bị cái gì đó bám lấy rồi!?" Cậu hoảng sợ đạp chân, nhưng không thể đứng lên.

Bạch Nhược Linh quay đầu, thấy mắt cá chân cậu bị quấn bởi thứ gì đó giống rong rêu. Cô gỡ ra, nhận ra đó không phải rong rêu, mà là tóc người.

Tóc mọc đầy tảo xanh, dai và dày...

Tóc quấn chặt, như có sinh mạng, siết chặt hơn! Kéo cậu xuống nước.

"Thay tôi đi, c.h.ế.t thay tôi..."

Những t.h.i t.h.ể kinh khủng vây quanh họ. Bạch Nhược Linh thấy nước mắt chảy ra từ mặt chúng. Nước mắt như vòi nước hỏng, chảy ra không ngừng, tụ lại rồi nhỏ giọt xuống đất.

Hóa ra, nước trên mặt đất là nước mắt vô tận của quỷ nước.

"Nhược Linh, cậu chạy mau, mặc kệ tớ!" Diệp Tinh Du tuyệt vọng hét lên: "Chạy mau!"

"..." Mặt Bạch Nhược Linh trắng bệch, chưa kịp nói gì, chân cô cũng bị kéo mạnh, kéo ra xa cả thước— Cả hai chân cô cũng bị tóc quấn lấy!

Diệp Tinh Du nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Hai người nhìn nhau tuyệt vọng.

"Đừng sợ, tớ giúp cậu thoát ra!" Cậu bò qua, cơ bắp căng hết cỡ, cố gắng kéo tóc ra khỏi chân cô.

"Đừng..." Mắt cô ướt đẫm.

Xe buýt rõ ràng phải đến rồi, sao còn chưa đến!

"Chúng ta có thể c.h.ế.t ở đây rồi." Diệp Tinh Du biết lần này xong rồi. Cậu sợ hãi, nhưng cố gắng mỉm cười: "Trước khi chết, tớ muốn nói..."

Bàn tay quỷ nước trồi lên, nắm lấy chân cậu.

"Tớ, tớ muốn nói..."

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển!

Trước khi họ kịp phản ứng, mặt đất bay lên! Bạch Nhược Linh nhận ra tay cô cũng cảm thấy thứ gì đó mềm mại, căng bóng...

Họ đang bám trên lưng một con quỷ nước khổng lồ?!

Quỷ nước trồi lên, họ rơi xuống làn nước tanh hôi.

Nước lạnh thấm vào quần áo. Dưới mặt nước trong suốt là vực đen không đáy. Cái c.h.ế.t đến gần trong gang tấc.

Rong rêu từ đáy vực trồi lên, kéo họ xuống...

Trong vùng nước sâu đen và tĩnh lặng như Biển Chết, những t.h.i t.h.ể tròn trịa, mập mạp bơi ra từ bóng tối... Vây quanh họ, như những con cá heo mập mạp vui vẻ.

Cảm giác nghẹt thở. Nước tràn vào phổi!

Một chuỗi bong bóng "ùng ục" trào ra từ miệng Bạch Nhược Linh... Chiếc váy trắng của cô xòe ra trong nước, như một con sứa xinh đẹp.

"Bíp—!"

Đúng lúc đó, tiếng còi xe buýt chói tai vang vọng khắp vùng đất c.h.ế.t đuối, xuyên thủng mặt nước dày đặc!

Quỷ nước khóc thút thít, lùi lại: "Không, không..."

"Không cam lòng..."

"Khó khăn lắm mới có người đến..."

"Chết thay tôi đi, xin cô đấy..."

"Ùm."

Một con quỷ nước lảo đảo lùi lại, ngã ngửa vào nước, phát ra tiếng thét thê lương.

"Ùm."

"Ùm."

Con quỷ nước khổng lồ chìm xuống, biến thành quả trứng trắng nổi trên mặt nước, rồi từ từ biến mất.

Rong rêu tan biến, những tòa nhà lại hiện ra. Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du giãy giụa trên mặt đất khô ráo. Nước trên người họ bốc hơi nhanh chóng, phát ra tiếng "xèo xèo", hóa thành khói trắng tan vào không khí.

Xe buýt dừng trước mặt họ.

Người lái xe nhìn hai người ngồi dưới đất, khó hiểu.

Diệp Tinh Du như sống lại, quay người nhanh như cắt, kéo Bạch Nhược Linh, người đang run rẩy, lên xe.

"Sao lại là hai đứa? Không đi học à?" Người lái xe cau mày: "Bố mẹ không quản à? Không học hành, cứ lang thang suốt ngày."

Hai người ngơ ngác.

"Xảy ra chuyện gì? Bị cướp à?" Thấy họ như vậy, người lái xe hỏi: "Có muốn chú chở đến đồn công an không?"

Họ vẫn ngơ ngác.

Người lái xe lắc đầu, nói bọn trẻ bây giờ ngốc nghếch, rồi khởi động xe.

Bạch Nhược Linh tỉnh táo lại, ngơ ngác hỏi Diệp Tinh Du: "Trong vùng đất c.h.ế.t đuối, cậu muốn nói gì với tớ?"

"Hả?" Diệp Tinh Du cũng mờ mịt, rồi ngập ngừng: "Không, không có gì..."

"Ừ..."

Họ vừa thoát chết, vẫn còn hoảng sợ.

"Xe đến muộn 1 phút."

Một lúc sau, Bạch Nhược Linh yếu ớt nói.

"Không sao. Chúng ta thoát rồi."

Bạch Nhược Linh lấy tờ giấy vàng nhàu nhĩ ra, gạch bỏ chữ "Chết đuối" và "Minh hôn", rồi lại gạch bỏ "Rơi".

Diệp Tinh Du ngạc nhiên: "Sao lại gạch cả rơi?"

Cô ủ rũ: "Tuần trước tan học, tớ đến phố ăn vặt, thấy nhiều người rơi từ nhà cao tầng xuống, rồi đuổi theo tớ... Lúc đó tớ tưởng bị ma ám. Giờ nghĩ lại, có lẽ tớ lạc vào cấm địa..."

"Vậy cậu thoát ra kiểu gì?"

“Cũng nhờ chiếc xe buýt và người lái xe này... Ông ấy kẹt xe, bấm còi liên tục. Tớ nghe thấy, chạy về phía đó, dựa vào trí nhớ của ông ấy mà quay lại phố ăn vặt. Lúc đó xe buýt còn xa lắm... Nhưng tớ từng mua trứng luộc trà của một bà cụ, bà ấy vẫn còn trong trí nhớ của tớ, cứu tớ một mạng...”

Bạch Nhược Linh nói năng lộn xộn, nhắc đến trứng luộc trà, Diệp Tinh Du nghe không hiểu.

Nhưng cậu ngưỡng mộ cô. Bạch Nhược Linh không biết gì, đi vào cấm địa rồi thoát ra được.

Cô thật sự rất giỏi...

Trương Bân gọi điện đến.

Bạch Nhược Linh mở loa ngoài.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 82: Chương 82



“Cháu gái, sao chú gọi không được?” Giọng Trương Bân lo lắng.

“Xin lỗi chú Trương, bọn cháu đi kiểm tra tình hình bán sinh linh, có thể tắt âm điện thoại.”

Cô giải thích.

“Vậy à?! Chú lo c.h.ế.t mất, sợ các cháu gặp nguy hiểm.”

“Không sao. Bọn cháu vẫn ổn, đang ở cùng nhau.” Diệp Tinh Du nói: “Chú gấp vậy có chuyện gì?”

Trương Bân nói: “Chú lấy được hai phần tài liệu. Có thông tin nạn nhân vụ án g.i.ế.c người hàng loạt. Chú sẽ chụp cho hai đứa xem. Có một nạn nhân tên Linh Mẫn, học sinh lớp 10/2 trường Thánh Tâm. Cháu gái học lớp 2 đúng không?”

“Ý chú là nạn nhân đầu tiên học cùng lớp với cháu?” Bạch Nhược Linh không tin.

“Đúng vậy. Cô bé chuyển trường vào học kỳ hai, rồi mất tích. Gần hai năm sau mới tìm thấy thi thể.”

Bạch Nhược Linh kinh hãi, không nói nên lời.

Biết có nạn nhân khác với việc nạn nhân là bạn cùng lớp.

Trương Bân nói: “Chú không nhớ gì lúc điều tra ở trường. Nên mới gọi hỏi hai đứa. Các cháu có quen Linh Mẫn không?”

“Không ạ. Cháu lớp 12 mới chuyển đến...” Cô nhìn Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du chuyển đến từ lớp 10, cậu có chút ấn tượng: “Hình như tớ biết cậu ấy. Lớp tớ và lớp 2 học thể dục chung. Cậu ấy có vẻ nhàm chán, hay ngồi một mình, không có bạn. Nghe nói cậu ấy bị lớp xa lánh...”

Cậu nhìn Bạch Nhược Linh, sợ cô để ý chuyện này.

Ngay cả từ ngữ, cậu cũng chọn “xa lánh” cho nhẹ nhàng.

Nhưng Bạch Nhược Linh hỏi: “Cậu còn nhớ cậu ấy thế nào không? Học lực ra sao?”

Cậu lắc đầu: “Không ấn tượng. Cậu ấy bình thường, học lực trung bình, ít nói. Sao vậy?”

Cô im lặng.

Linh Mẫn và Sơn Du giống nhau, mới chuyển đến nên bị bạn học trút giận.

Không.

Chuyển trường không phải lý do chính.

Có lẽ, bắt nạt một người không cần lý do. Cô bị bắt nạt. Linh Mẫn bị bắt nạt. Sơn Du cũng vậy. Trước khi họ đến, có người khác chịu tội thay.

Với tính cách của Hứa Bảo Nam, nếu gặp người quyền thế hơn, cậu ta cũng bị bắt nạt.

Đẹp hay xấu, giỏi hay dở, hướng nội hay hướng ngoại, không phải yếu tố quyết định.

Mà do người ta luôn muốn tìm lý do, để tự an ủi. Thật ra, họ không muốn chấp nhận đây là sự ngẫu nhiên, một sự xui xẻo.

Vì quyền chủ động nằm trong tay kẻ bắt nạt

"Trương Bân hỏi: “Vậy ai bắt nạt cô bé? Các cháu có biết không?”

Bạch Nhược Linh thận trọng: “Cháu sẽ tìm hiểu.”

Không hiểu sao, Trương Bân bị cô thuyết phục: “Được. Các cháu là học sinh, biết nhiều tin hơn chú. Vất vả cho các cháu rồi.”

Ông ấy dặn dò: “Nhưng phải cẩn thận đấy. Nếu nạn nhân đầu tiên là học sinh, hung thủ có thể ở gần trường.”

Diệp Tinh Du nghiêm nghị, nhìn quanh.

Bạch Nhược Linh biết cậu muốn bảo vệ cô. Cô cảm động, nhưng vẫn hỏi Trương Bân: “Tên các nạn nhân tiếp theo là gì?”

“Để chú xem. Trong tài liệu có hết. Nạn nhân thứ hai và ba là Vương Đức Kiện và Cố Quyên. Nạn nhân thứ tư, Ngô Kính Tâm, mất tích. Chú nghi ngờ cô ấy là nạn nhân gần đây. Vì nơi cô ấy mất tích có dấu chân giống dấu chân ở hiện trường.”

Bạch Nhược Linh gật đầu: “Vâng. Cháu hiểu rồi. Chú Trương, bọn cháu lên xe buýt về khu chung cư. Nếu có manh mối, cháu sẽ nói với chú.”

“Được. Chú chụp ảnh tài liệu cho các cháu. Chú... về muộn, có việc ở trường các cháu. Các cháu về nhà đợi, đừng đi đâu.”

“Vâng... Cháu biết rồi.”

Bạch Nhược Linh không hỏi lý do ông ấy đến trường.

Sau khi cúp máy, ảnh được gửi đến. Cô xem xét, Diệp Tinh Du im lặng bên cạnh.

Ảnh không phải đầu người phân hủy, mà là ảnh đời thường của nạn nhân.

Ảnh đầu tiên là Linh Mẫn.

Cô ấy bình thường, đeo kính, mỉm cười ngượng ngùng, tóc nấm. Ảnh của Vương Đức Kiện, Cố Quyên và Ngô Kính Tâm. Họ đều là người trưởng thành, có vẻ đã đi làm.

Bạch Nhược Linh mềm lòng, thấy ảnh nạn nhân thì đau lòng.

Dù là học sinh hay người đi làm, họ nên được sống cuộc đời của mình. Nhưng họ lại bị chặt xác, vứt trong đống rác.

Sự tương phản này khiến cô đau lòng...

Trong bốn người, Ngô Kính Tâm xinh đẹp nhất.

Cô ấy như một bông hoa, xinh đẹp rực rỡ.

Bạch Nhược Linh nhìn điện thoại Ngô Kính Tâm. Cô thấy một vật trang trí hình ngôi sao nam.

Cô nhận ra đó là Tuế Đồng Đồng.

Hồi cấp hai, Bạch Nhược Linh là fan của Tuế Đồng Đồng. Vật trang trí này là quà cho fan VIP, ảnh in chưa từng công khai. Không phải hàng bán trên thị trường.

Cô từng rất ngưỡng mộ nó.

Cô nhìn ảnh rất lâu, đến khi Diệp Tinh Du kéo tay áo cô, họ đã đến cửa khu chung cư Lâm Đường.

Nhưng ở đó có một người—

Hàn Huống đang thất thần đi ra

Dưới ánh mặt trời, da anh ấy biến thành nửa người giấy trong suốt, để lộ thân hình gầy gò phía trên!

"Ối..." Lần đầu thấy cảnh tượng này, Bạch Nhược Linh không khỏi kinh hãi: "Chú Hàn, chú..."

Hình như chú ấy sắp chết.

Nhưng cô không nói ra lời.

Hàn Huống quay đầu, thấy họ thì loạng choạng tiến đến.

Diệp Tinh Du cảm thấy bất thường, bước lên cản anh ấy.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 83: Chương 83



Nhưng Hàn Huống dừng lại cách họ hai mét.

Anh ấy trông rất tệ, đầu nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu, nói những lời khó hiểu: "Cháu gái, g.i.ế.c tôi đi..."

"Cái gì?" Bạch Nhược Linh kinh hoàng: "Chú nói gì vậy?"

"Tôi không muốn sống nữa..." Nước mắt anh ấy tuôn rơi, như thể cơ thể đang cạn kiệt: "Giết tôi đi..."

Diệp Tinh Du chắn trước mặt Bạch Nhược Linh: "Chú, chú tỉnh rồi à? Đừng buồn. Chú còn có thể gặp lại vợ con mà! Chỉ cần chú có ý chí sống..."

"Không." Anh ấy gào lên đau khổ, cắt ngang lời cậu: "Tôi không gặp được. Không gặp được. Vì..." Anh ấy khàn giọng: "Vì Mộc Miên c.h.ế.t rồi!"

Hai học sinh kinh ngạc!

Diệp Tinh Du trấn tĩnh, nói: "Nếu vợ chú mất, chú càng phải sống. Nghĩ đến con chú, nó còn nhỏ, đang đợi chú..."

"Không, không. Mộc Miên c.h.ế.t rồi, tôi sống còn ý nghĩa gì..."

Bạch Nhược Linh nhìn anh ấy đau khổ, hỏi: "Cô ấy c.h.ế.t thế nào?"

Nhưng Hàn Huống không nghe thấy, anh ấy gục xuống, khóc nấc: "Mộc Miên c.h.ế.t rồi, tại tôi vô dụng! Tôi không tha thứ cho mình! Tôi hèn nhát! Tôi có tội! Tôi không đáng sống!"

Trong tiếng gào thét, da anh ấy càng trong suốt. Dưới ánh mặt trời, nó như bị tàn thuốc đốt cháy, loang rộng ra. Cuối cùng, lớp da người mỏng manh bị ngọn lửa vô hình ăn mòn!

Hai bán sinh linh trơ mắt nhìn lớp da người của anh ấy biến mất, thành một người giấy!

Một giây sau, người giấy tuấn tú đứng thẳng dậy, không còn vẻ đau khổ.

"Trường tan học sớm thế à?" Anh ấy mỉm cười với họ, rồi bước đi, không quay đầu.

Một lúc sau, hai người mặt trắng bệch nhìn nhau dưới ánh mặt trời, kinh hoàng và sợ hãi.

Diệp Tinh Du nói: "Chú Hàn... hình như c.h.ế.t rồi..."

Không nói còn hơn. Mặt Bạch Nhược Linh càng căng thẳng và đau xót...

Đột nhiên, cô "Ái da" một tiếng, ôm đầu:

"Đầu tớ đau quá!"

"Nhược Linh..."

Tiếng hét của Diệp Tinh Du biến mất...

Hỗn loạn...

Như thể cô rơi xuống nước lạnh, rồi nổi lên, rồi lại rơi xuống đất. Mưa trút xuống. Mọi người vây quanh cô, bàn tán. Nhưng cô không nghe rõ.

Cô đang ngồi xổm trên đường, trong cơn mưa lạnh thấu xương, hoảng sợ và tuyệt vọng. Cô gào thét.

Cô thấy một người đàn ông trong đám đông.

Cô không thấy rõ mặt, nhưng biết gã ta đang vui sướng.

Gã ta huýt sáo.

Gã ta như một bóng ma giữa đám đông xám xịt, gợi nhớ đến cơn ác mộng phân xác.

Tay gã ta xoay tròn thứ gì đó.

— Hình như là... móc khóa của Ngô Kính Tâm?!

Xoay trái vài vòng rồi dừng lại; xoay phải vài vòng rồi dừng lại.

Gã ta rất vui vẻ, không hề đồng cảm với nỗi đau của cô.

Rồi mọi thứ mờ dần, chìm vào bóng tối.

Bạch Nhược Linh ngất đi

Cửa xe buýt mở ra, Trương Bân bước xuống.

Trường THPT Dân Lập Thánh Tâm—Khi còn sống, ông ấy từng đến đây không ít lần. Ông ấy nhớ rõ cổng trường hoành tráng và phố ăn vặt bên cạnh.

Ông ấy nghĩ mình sẽ không lạc vào cấm địa.

Người lái xe là người giấy. Nhìn nó lái xe thuần thục, chắc chắn là một tài xế kinh nghiệm.

Trương Bân vẫy tay chào, rồi ngồi xổm dưới gốc cây ven đường.

Bắt đầu chờ đợi.

Đôi mắt sắc bén của ông ấy quan sát mọi dấu vết của người giấy và cửa hàng xung quanh.

Nhưng ông ấy thèm ăn. Sau hai điếu thuốc, ông ấy quyết định mua trứng luộc trà.

Tất nhiên, ông ấy nhớ cấm địa mà Bạch Nhược Linh nói. Ông ấy chắc chắn mình nhớ rõ mọi chi tiết xung quanh phố ăn vặt rồi mới đi vào.

Ông ấy đến cuối đường, nói với bà cụ bên bếp lửa: “Ba quả trứng luộc trà, hai cái bánh tráng.”

Bà cụ ngẩng đầu, như một con sâu duỗi mình, đeo găng tay run rẩy, chậm rãi lấy trứng luộc trà đưa cho ông ấy.

“Bà ơi, dạo này buôn bán tốt không?”

Dù đối phương là người giấy, Trương Bân vẫn bắt chuyện.

“Không tốt. Cậu cảnh sát, đừng đến đây nữa.”

Trương Bân đang canh giờ xe buýt, hai giây sau mới tỉnh táo: “Hả?”

Bà cụ người giấy nói nhỏ: “Tôi không đến đây nữa. Cậu muốn ăn thì tự làm đi.”

Trương Bân cầm túi trứng, kinh ngạc: “Bà, ý bà là sao...”

Giọng người giấy yếu ớt, đau lòng: “Cậu cảnh sát, nơi này đáng sợ lắm...”

“Cái gì? Bà sợ gì...” Lạnh sống lưng, Trương Bân cảm thấy bà cụ biết gì đó: “Có ai đe dọa mọi người à?! Bà nói đi, đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ bà!”

Bà cụ lắc đầu, thu dọn đồ đạc: “... Tôi không thể nói. Nói ra, những người chưa đi sẽ chết... Tôi cho cậu hết đấy. Tôi không đến nữa. Họ cũng sẽ sớm rời đi.”

“Bà ơi, rốt cuộc có chuyện gì? Nói cho tôi biết đi!” Trương Bân giữ xe hàng của bà cụ: “Bà tin tôi...”

Bà cụ bỏ xe hàng: “Tôi tin cậu. Cậu cảnh sát là người tốt... Nhưng cậu phải cẩn thận, rất cẩn thận.”

Rồi bà cụ im lặng, thu dọn đồ đạc vào túi vải, nhanh chóng rời đi.

“Bà ơi, bà đi đâu!”

Ông ấy định đuổi theo, nhưng sợ cấm địa.

Xe buýt đến.

Trương Bân quay đầu, rồi nhìn theo bóng lưng bà cụ. Cuối cùng, ông ấy quay lại cổng trường.

Đáng tiếc, người lái xe vẫn là người giấy.

“Thật xui xẻo...” Ông ấy ngồi xổm xuống. Mở túi nilon, thấy hơn hai mươi quả trứng luộc trà—Bà cụ cho ông ấy hết.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 84: Chương 84



Kỳ lạ. Bà cụ biết gì đó. Nhưng bà ấy là người giấy, có gì phải sợ?

Trương Bân nghĩ đến ánh mắt bà cụ nhìn về phía trường học.

Chẳng lẽ trường học có vấn đề?

Ông ấy nhìn cổng trường trên sườn dốc.

Cổng trường hiện đại, biển đá khắc tên trường. Nhưng ông ấy không nhớ rõ tình hình trong trường.

Ông ấy nhìn các cửa hàng trước cổng trường.

Ông ấy đi tới đi lui sau gốc cây, nhìn vào các cửa hàng. Nhiều khách hàng người giấy đang mua đồ. Ông ấy giả vờ mua đồ, không để ai nghi ngờ.

Khi ông ấy đến cửa hàng băng đ ĩa, tim ông ấy đập mạnh.

Phía sau có tiếng còi xe buýt.

Ông ấy quay đầu—Thấy sau cửa kính không phải mặt trắng bệch của người giấy.

Ông ấy nhanh chóng quay lại. Lần này, ông ấy gặp được bán sinh linh mà hai học sinh nói!

Mặt người lái xe hồng hào, cốc nước bên cạnh bốc khói.

Trương Bân lên xe, nhìn chằm chằm người lái xe, thân thiện nói: “Này anh, anh tên gì...”

Người lái xe chỉ vào bảng tên: “Trác Dương Hào. Bạn bè gọi tôi là A Hào.”

Mặt Trương Bân tái nhợt, như gặp ma.

“Sao thế? Mặt anh kỳ lạ vậy...” Người lái xe nhìn ông ấy.

Hành khách gần đây đều kỳ lạ.

“Không có gì...” Ông ấy tìm chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Trác Dương Hào.

Bạch Nhược Linh dần lấy lại ý thức trong căn nhà quen thuộc của Diệp Tinh Du. Ngay khi mí mắt cô vừa khẽ động, cậu ta đã vội vàng thốt lên: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Nếu cậu còn bất tỉnh thêm chút nữa, tớ thật sự sẽ gọi cho chú Trương mất!" Nỗi lo lắng tột độ khiến Diệp Tinh Du gần như mất kiểm soát, cậu sợ rằng nếu Nhược Linh có mệnh hệ gì, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Nhược Linh từ từ ngồi dậy, chiếc khăn ấm trên trán trượt xuống, rơi vào lòng cô. Chắc hẳn Diệp Tinh Du đã chăm sóc cô. Cô mỉm cười bất lực, cảm thấy việc đắp khăn ấm cho người không sốt có chút thừa thãi. "Tớ không sao," cô trấn an cậu, xoa nhẹ thái dương, "Chỉ là vừa rồi tớ bị đau đầu dữ dội... có lẽ do quá sợ hãi." Cô nhìn Diệp Tinh Du, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh báo: "Đừng nói với chú Trương, không cần thiết phải khiến chú ấy lo lắng."

"Ừ, tớ sẽ không nói," Diệp Tinh Du đáp, ánh mắt cậu không rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt của cô. "Nhưng sắc mặt cậu tệ lắm."

Nhược Linh chạm vào má mình. "Thật sao? Tớ không thấy khó chịu gì cả." Cô nhăn mũi, ngửi mùi quần áo. "Tớ muốn đi tắm, người tớ vẫn còn vương mùi tanh của vùng nước c.h.ế.t chóc."

"Cậu chắc là không sao chứ? Đừng cố gắng quá sức..."

Cô mỉm cười dịu dàng. "Tớ biết cậu lo cho tớ mà... Yên tâm đi, nếu tớ thấy không khỏe, tớ sẽ nói với cậu ngay."

"Ừm. Haiz, tất cả là tại tớ..." Diệp Tinh Du tự trách, "Lẽ ra tớ nên che mắt cậu lại." Cậu biết Nhược Linh là một cô gái nhạy cảm và tốt bụng, việc phải chứng kiến cái c.h.ế.t thương tâm như vậy chắc chắn đã gây ra cú sốc lớn cho cô.

Thấy vẻ mặt ân hận của Diệp Tinh Du, Nhược Linh cảm thấy cậu thật đáng yêu, cô đùa: "Nếu không sợ cậu ngất xỉu vì tim đập quá nhanh, tớ đã ôm cậu một cái rồi." Diệp Tinh Du ngẩn người, mất vài giây sau khi bị cô véo tay, cậu mới hoàn hồn.

Trước khi cậu kịp bày tỏ sự mạnh mẽ của mình, Nhược Linh nói tiếp: "Cảm ơn cậu. Tớ thật sự rất may mắn. Nếu phải một mình trải qua cơn ác mộng đó, tớ sẽ rất sợ hãi và cô đơn. Nhưng có cậu ở bên cạnh, tớ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cậu dũng cảm, luôn trò chuyện và làm tớ vui vẻ, thậm chí còn cùng tớ khám phá những nơi nguy hiểm. Tớ thật sự rất biết ơn cậu." Cô thở dài, giọng đầy hy vọng: "Tớ mong chúng ta có thể sống sót... và làm quen lại từ đầu."

Diệp Tinh Du ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch, vội vàng đáp: "Cảm ơn gì chứ! Sao tự dưng lại khách sáo với tớ thế? Với lại, cậu có thể sẽ không thích tớ ở ngoài đời đâu. Tớ là kiểu người 'trong ngoài bất nhất' mà người ta hay nói ấy. Gặp cậu ngoài đời, chắc tớ sẽ sợ hãi bỏ chạy mất. Cậu... cậu cũng có thể sẽ thấy tớ lạnh lùng, thô lỗ, rồi ghét tớ..."

"Tớ sẽ không như thế đâu," Nhược Linh quả quyết lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào. "Tiềm thức của tớ biết cậu là người thế nào mà. Tớ sẽ chủ động làm quen với cậu."

"Vậy... sau khi làm quen thì sao?" Tim Diệp Tinh Du đập loạn xạ, nhưng cậu không dám hỏi.

Nhược Linh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tóm lại, ở đây, tớ chỉ tin cậu. Cậu cũng tin tớ, đúng không?"

"Tất... tất nhiên rồi!" Diệp Tinh Du lâng lâng.

"Vậy là được rồi." Nhược Linh cười, đứng dậy, khẽ nhăn mũi. "Người tớ bẩn quá... Tớ đi tắm trước đã!"

"Ừ, được, được. Cậu vào phòng tắm đi, tớ chỉ cậu cách dùng..."

Phòng tắm nhà Diệp Tinh Du rộng rãi, thiết kế theo kiểu châu Âu với bồn tắm vuông lớn, xung quanh trang trí sỏi và hoa lay ơn vàng.

Khi Nhược Linh vào tắm, Diệp Tinh Du trốn ra ngoài cửa phòng. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy tim đập liên hồi. Lời nói, nụ cười và cái ôm của cô khiến cậu bối rối không yên.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 85: Chương 85



Giờ cô lại còn đang tắm nữa...

Mặt cậu đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm áo thun. "Haiz..." Cậu tựa đầu vào cửa, cố gắng làm mát, nhưng khi nghe tiếng nước róc rách từ phòng tắm, cậu giật mình đứng thẳng dậy.

"Diệp Tinh Du, mày đúng là đồ vô liêm sỉ! Bình tĩnh lại đi!" Cậu quay mặt vào tường, tự véo cánh tay mình. "Đừng có thảm hại thế. Đừng để tao khinh thường mày!"

"Khinh thường ai?"

Diệp Tinh Du giật mình quay lại, thấy Trương Bân đang bước lên cầu thang.

"Chú Trương, chú về rồi..."

"Sao lại đứng trước cửa nhà mình thế?"

"À, Nhược Linh đang tắm trong nhà..."

Trương Bân nhướn mày, mỉm cười đầy ẩn ý. "Lát nữa hai đứa xuống ăn cơm với chú nhé. Chú làm bữa thịnh soạn cho hai đứa."

Khi cả ba lên đến tầng ba, bàn ăn đã bày biện thịnh soạn, món tôm sú đỏ au tỏa hương thơm lừng, đủ thấy tay nghề của Trương Bân không hề thua kém đầu bếp chuyên nghiệp.

Diệp Tinh Du nuốt nước miếng trước mùi thơm hấp dẫn, nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ, báo tin buồn cho Trương Bân: "Chú Trương, chú Hàn... mất rồi."

Trương Bân khựng lại, đôi đũa trên tay rơi xuống bàn.

"Lúc chúng cháu về, đúng lúc gặp chú ấy," Diệp Tinh Du tiếp tục, "Chú ấy nói vợ mình mất rồi. Vợ chú ấy chính là chấp niệm của chú ấy, nên... chú ấy cũng không thể sống tiếp."

"Tự thức tỉnh sao?" Trương Bân kinh ngạc, giọng đầy tự trách. "Sao lại thế này... Nếu biết trước, chúng ta đã không đi tìm chú ấy."

Bạch Nhược Linh bình tĩnh lên tiếng, an ủi Trương Bân: "Chú đừng tự trách. Dù chúng ta không tìm, chú ấy cũng khó lòng sống sót. Chú ấy không còn chấp niệm để bám víu."

Trương Bân im lặng một lúc, rồi lau mặt, ngồi xuống. "Đúng vậy, chuyện đã rồi, nói gì cũng vô ích." Ông thở dài. "Haiz... Sao lại thành ra thế này... Thôi, ăn cơm trước đã."

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí nặng nề. Sau một hồi im lặng, Trương Bân hỏi: "Các cháu xem ảnh chú gửi chưa? Có phát hiện gì không?"

Diệp Tinh Du lắc đầu, nhìn Bạch Nhược Linh với ánh mắt mong đợi. Cậu nhớ cô đã xem ảnh rất kỹ trên xe buýt.

Nhưng Nhược Linh cũng lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối. "Tài liệu ít quá, cháu không tìm ra gì cả."

Trương Bân thất vọng, nhưng rồi ông mỉm cười. "Không sao. Dù gì các cháu cũng chỉ là học sinh... Chậc, tất cả tài liệu ở đây. Chúng ta cùng xem lại. Với trí thông minh của cháu gái, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối."

Nhược Linh vừa ăn vừa liếc nhìn tập tài liệu. "Chú Trương, không phải chú nói có hai phần tài liệu sao?"

Trương Bân khựng lại, ánh mắt lóe lên, nhưng rồi ông cười xòa. "Thật sao? Chắc chú nói nhầm rồi. Chỉ có một phần này thôi."

Bạch Nhược Linh không bỏ qua vẻ lúng túng của ông, chỉ mỉm cười. "Ra vậy."

Cô cảm thấy Trương Bân đang giấu giếm điều gì đó... Một bí mật mà ông không muốn chia sẻ với cô và Diệp Tinh Du.

Diệp Tinh Du không nhận ra sự khác thường, cậu chỉ quan t@m đến việc bắt ác linh. "Vậy sau bữa cơm, chúng ta sẽ đến nhà ai?"

Trương Bân giật mình trước nụ cười bí ẩn của Nhược Linh, vội vàng đáp: "Hôm nay trước khi đi làm, chú đã kiểm tra lại tòa nhà. Phòng 102 tầng một chỉ có người giấy. Bán sinh linh còn lại trong tòa nhà, ngoài chúng ta, chỉ còn Quan Chính Hạo, Từ Mục Hiến, Liễu Thiên Nghi và bà Vương ở tầng bốn."

"Kỳ lạ thật..." Bạch Nhược Linh lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.

"Hả? Kỳ lạ chỗ nào?" Trương Bân cảnh giác.

Ông bắt đầu sợ cô. Nhược Linh quá thông minh, ông lo rằng bí mật của mình sẽ bị cô phát hiện.

"Tại sao phần lớn người trong tòa nhà này đều biến thành bán sinh linh?"

Trương Bân ngẩn người, có vẻ như ông chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bạch Nhược Linh đưa ra suy đoán: "Cháu nghĩ chuyện này có thể liên quan đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của chúng ta."

Diệp Tinh Du vội vàng bịt tai lại: "Đừng nói ra! Tớ không muốn nghe! Lỡ ác linh lừa tớ thì sao!"

"Ha ha..." Bạch Nhược Linh cười, kéo tay cậu xuống. "Tớ chỉ đoán thôi. Cậu đừng căng thẳng. Dù có đoán đúng, tớ cũng không nói với ai."

Diệp Tinh Du hạ tay xuống, cười với cô. Cả hai người khiến Trương Bân cảm thấy khó chịu.

Trương Bân vội vàng cắt ngang: "Được rồi, nói chuyện chính đi. Chú muốn thức tỉnh thêm một người hàng xóm. Cháu nghĩ ai là người thích hợp?"

Bạch Nhược Linh đáp ngay: "Cháu thấy bà Vương là thích hợp nhất. Bà ấy là người già, chắc chắn không phải ác linh. Hơn nữa, có một chuyện cháu rất để ý. Mấy hôm trước, cháu thấy trong phòng bà ấy có một bóng đen... mà hình như bà ấy không biết." Cô hơi sợ hãi. "Lỡ ác linh quấn lấy bà ấy thì sao?"

Trương Bân nhớ lại hình ảnh bà lão chậm rãi bước đi hôm đó.

Ông chậm rãi nói: "Được. Vậy nghe theo cháu. Chúng ta đi xem. Nhưng bóng đen mà cháu thấy có thể không phải ác linh."

Sau bữa cơm, cả ba người cùng nhau lên tầng. Trương Bân vừa mở cửa, nhìn thấy cánh cửa nhà Hàn Nho, nỗi buồn về cái c.h.ế.t của người hàng xóm lại trào dâng trong lòng ông.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 86: Chương 86



Không chỉ tiếc thương cho người đã khuất, sự việc này còn ảnh hưởng lớn đến niềm tin của ông trong việc tìm ra ác linh. Nhưng ông biết mình phải âm thầm tiếp cận đối tượng. Bởi vì hôm nay, trực giác của ông đã mách bảo điều gì đó...

Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa chắc chắn, ông phải giữ kín chuyện này với Bạch Nhược Linh. Tuyệt đối không để cô bé biết...

Nghĩ vậy, ông cố tỏ ra thoải mái, quay sang trò chuyện với Diệp Tinh Du, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Diệp, chú rất quý cậu. Sau này cậu có muốn thi vào trường cảnh sát, cùng làm đồng nghiệp với chú không? Chú sẽ giới thiệu cậu."

Tiểu Diệp này không tệ. Tuy hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có thể dạy bảo được. Cậu ta dũng cảm, nghe lời, tuy không phải chó nghiệp vụ, nhưng còn hơn cả chó nghiệp vụ (*), rất thích hợp làm cảnh sát.

(*) Ở đây, ý tác giả muốn nói về việc thể lực và sự nghe lời của nam chính giống với chó nghiệp vụ nên dễ huấn luyện và thích hợp với nghề cảnh sát. Bài huấn luyện đầu tiên của chó nghiệp vụ chính là vâng lời…

Nhưng Diệp Tinh Du lại tỏ ra hoảng sợ, như thể ông vừa nói điều gì đó khủng khiếp, cậu ta thẳng thừng từ chối: "Không ạ. Chú Trương, cháu không muốn ế vợ."

Nụ cười của Trương Bân cứng đờ.

Cậu bé vừa nãy còn thuận mắt, giờ lại trở nên ngu ngốc đến mức khiến ông muốn bóp cổ cậu ta.

Đúng là hết thuốc chữa!

Cả ba cùng lên tầng, căn nhà của bà Vương im ắng lạ thường.

Trương Bân tiến đến gõ cửa. Một lúc sau, tiếng sột soạt vang lên từ bên trong.

"Ai vậy..." Giọng nói khàn khàn, như vừa tỉnh giấc.

"Bà ơi, cháu là cảnh sát ở tầng dưới, đến kiểm tra an ninh thôi ạ."

Mắt mèo trên cửa nhấp nháy, rồi cánh cửa hé mở.

"Sáng sớm kiểm tra rồi mà, giờ lại kiểm tra nữa à?" Bà Vương mặc áo thun trắng, khoác áo len mỏng, ngáp dài. Mái tóc bạc mỏng dài có chút rối bù, nhưng lại toát lên vẻ đáng yêu.

"Gần đây có trộm ạ. Cháu phải đảm bảo an toàn cho cư dân. Bà có mất gì không? Cháu kiểm tra cửa sổ giúp bà nhé?"

"Tôi không mất gì cả..." Bà Vương tránh sang một bên, "Mời vào. Kiểm tra chỗ nào?"

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du cũng bước vào. Căn nhà của bà Vương bày biện đồ gỗ màu vàng ấm áp, cùng vô số đồ đạc lặt vặt, tạo cảm giác cũ kỹ và thân quen, như nhà của ông bà.

"Ngồi đi, ngồi đi. Tôi pha trà." Bà Vương mời khách, rồi hỏi: "Hai cháu học sinh cũng đến giúp sao? Tình nguyện viên à?"

Không ai đáp lời. Họ đều đang nhìn bức ảnh đen trắng trong phòng khách.

Trong ảnh là một ông lão cười hiền từ.

Bà Vương quay lại, thấy họ nhìn bức ảnh, bình thản nói: "Đó là ông bạn già của tôi."

"Bà... bà đừng buồn ạ..." Bạch Nhược Linh khẽ nói.

"Có gì đâu mà buồn." Bà xua tay, "Ông ấy mất hơn mười năm rồi."

"Sao bà không ở cùng con cháu ạ?" Trương Bân hỏi.

"Tôi đến đây sống cùng Liên Thế từ năm ba mươi tuổi, quen rồi. Còn con cháu, chúng nó sống tốt là được." Bà gãi đầu, "Liên Thế là ông bạn già của tôi. Ông ấy thích nơi này. Tro cốt của ông ấy rải xuống biển. Tôi đi rồi, ai ở cùng ông ấy?"

"Vậy bà vẫn luôn ở đây một mình." Bạch Nhược Linh nói.

"Thỉnh thoảng bọn trẻ đến thăm và mang đồ cho tôi."

"Được rồi. Bà Vương, cháu kiểm tra một chút." Trương Bân đứng dậy.

"Ừ ừ, được..." Bà dẫn Trương Bân vào phòng ngủ, "Tôi ở một mình, nên hay quên dọn dẹp..."

Trong phòng khách im lặng, Diệp Tinh Du nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy sao? Bà Vương chắc chắn không phải ác linh rồi."

Bạch Nhược Linh gật đầu: "Chân trái bà ấy bị teo cơ, đi lại còn khó khăn, sao g.i.ế.c người được... Nhưng tớ không biết chồng bà ấy mất rồi. Tớ sợ rằng nếu thức tỉnh bà ấy, mà bà ấy không có chấp niệm, bà ấy sẽ chết."

"..." Diệp Tinh Du cũng lo lắng: "Vậy, dù không nói, đến lúc bà ấy nhớ ra, bà ấy cũng sẽ chết."

Bạch Nhược Linh thở dài: "Chúng ta chỉ có thể hy vọng bà ấy còn nghĩ đến con cháu..."

Nhưng Diệp Tinh Du không lạc quan: "Hình như chấp niệm không dễ thay đổi như vậy..."

Lúc này, Trương Bân đã kiểm tra xong phòng ngủ, bước ra và cười với bà Vương: "Bà nhiều đồ quá."

"Tôi không nỡ vứt, đợi con trai đến vứt. Tôi c.h.ế.t rồi, nó vứt thì tôi cũng không biết, không đau lòng. Người trẻ độc ác lắm. Người già thích đồ cũ." Bà thở dài.

Trương Bân liếc nhìn Bạch Nhược Linh: "Không có gì bất thường."

Bạch Nhược Linh khẽ gật đầu.

Trương Bân hiểu ý cô, quay sang bà Vương: "Bà ơi, kiểm tra chỉ là cái cớ thôi..." Ông cố gắng làm giọng mình tự nhiên nhất có thể, "Bà có thấy chuyện gì kỳ lạ gần đây không..."

Một lúc lâu sau, bà Vương vẫn im lặng.

Trương Bân đành phải nói thêm: "Thế giới hiện tại của chúng ta không phải là thực... Nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật."

Bà Vương lúc này mới lên tiếng. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế sofa, chậm rãi ngồi xuống: "Tôi biết." Bà nói khẽ.

Diệp Tinh Du ngạc nhiên: "Bà biết gì ạ?"

Cậu không chắc bà Vương biết điều gì, và liệu điều đó có trùng khớp với điều họ muốn nói hay không.

Bà cụ bình tĩnh đáp: "Tôi biết mình sắp chết."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 87: Chương 87



Cả ba người đều sững sờ.

Bà từ tốn kể: "Mấy hôm trước, tôi cảm thấy không khỏe. Như đang mơ một giấc mơ dài, không thể tỉnh lại, rất mệt mỏi. Không biết có gì không ổn, nhưng tôi thấy hoa s.ú.n.g trên ban công nở. Liên Thế biết trồng hoa, còn tôi thì không. Sau khi ông ấy mất, mấy bông hoa này chỉ mọc lá, không nở hoa. Không ngờ mấy ngày nay lại nở mấy bông. Ngay khi thấy chúng, tôi biết mình sắp c.h.ế.t rồi. Liên Thế đến đón tôi, ông ấy sợ tôi sợ, nên mới làm hoa nở cho tôi xem."

Cả ba người nhìn ra ban công, hoa s.ú.n.g trắng muốt đang lặng lẽ nổi trên mặt nước. Cánh hoa óng ánh phản chiếu ánh nắng và mặt nước.

Bà Vương thở dài: "Cũng tốt. Ở một mình buồn lắm."

Bà cúi đầu, lau nước mắt.

Trương Bân vội nói: "Bà đừng nghĩ vậy. Bà còn có con cháu..."

"Con cháu có cuộc sống của chúng nó. Tôi có cuộc sống của tôi. Cuộc sống của tôi tốt lắm, không có gì phải tiếc." Bà nói khẽ: "Liên Thế thích xem phim. Mấy năm nay tôi xem nhiều phim hay, nhớ kỹ nội dung, thuộc lòng cả lời thoại, đợi gặp lại ông ấy, tôi sẽ kể cho ông ấy nghe từng câu... Nhiều năm rồi, tôi xem đủ phim rồi. Chúng tôi nên đoàn tụ rồi."

Nói đến đây, bà cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Các cháu tự về nhé, nhớ đóng cửa. À, tôi không tiễn nữa..."

Ra khỏi nhà bà Vương, Diệp Tinh Du gãi đầu: "Chuyện này, có tính là chúng ta đã thức tỉnh bà ấy không?"

Trương Bân ngập ngừng: "Sau khi đóng cửa, chú có cảm giác thân thể bà ấy như trở nên trong suốt..."

Bạch Nhược Linh buồn bã: "Cháu nghĩ, cả ông cụ và chị Mộc Miên, họ đều yêu thương bạn đời của mình. Nếu không, bà Kim Hoa và chú Hàn đã không muốn đoàn tụ với họ, dù phải trả giá bằng mạng sống."

Diệp Tinh Du nhanh nhảu: "Nhược Linh, sau này tớ cũng sẽ yêu thương cậu!"

"Thật sao?" Cô cười: "Vậy tớ phải xem xét kỹ mới được."

"Này này, dừng lại..." Trương Bân đẩy hai người ra, vội vã xuống tầng: "Hai đứa đừng nghĩ nhiều thế. Sống sót quan trọng hơn."

Hai người vội đuổi theo. Bạch Nhược Linh nói thêm: "Giờ nghĩ lại, bóng đen cháu thấy lúc đó chắc là ông cụ. Ông ấy gọi điện cho cháu, nhưng không nói gì khiến cháu sợ. Cháu đoán ông ấy biết cháu thấy ông ấy, nên muốn cháu chuyển lời..." Cô xấu hổ, tự trách: "Lúc đó cháu sợ quá. Nếu cháu đoán ra sớm hơn, bà Vương đã biết chồng mình luôn ở bên cạnh bà ấy."

Diệp Tinh Du an ủi: "Sao trách cậu được. Tớ cũng sẽ sợ thôi."

Khi họ về đến nhà Trương Bân, gần năm giờ chiều, sắp đến giờ Từ Mục Hiến về.

"Chú Trương, chú có thấy chú Hiến có gì bất thường không?" Bạch Nhược Linh hỏi.

"Không có. Tiểu Từ ấy à, cháu cũng biết rồi đấy. Cậu ấy hơi thiển cận, nhưng không phải ác linh..." Trương Bân vuốt cằm. Dù sao thì Từ Mục Hiến ở nhà ông mấy ngày rồi. Cậu ấy lười đến mức không thèm nhặt chai nước tương bị đổ. Người như vậy sao có thể vứt xác mà không để lại dấu vết?

Quan trọng nhất là ông chưa từng cảm thấy tim đập mạnh như hôm nay ở trường.

Dù không quen biết Từ Mục Hiến, Diệp Tinh Du vẫn cẩn trọng: "Muốn thức tỉnh chú ấy, cũng phải xác định chấp niệm của chú ấy trước đã. Nếu không, tỉnh một người, c.h.ế.t một người, tâm trạng không tốt chút nào."

"Ừ. Đúng vậy..." Bạch Nhược Linh đồng tình: "Cứ thế này, không cần ác linh giết, chúng ta cũng tự c.h.ế.t hết."

Trương Bân gật đầu: "Được. Chú biết chừng mực, sẽ dò hỏi khéo léo."

"Vậy chúng cháu đi trước." Bạch Nhược Linh chỉ vào tập tài liệu: "Chú Trương, cháu mang cái này về xem được không?"

"Được, được." Trương Bân suy nghĩ rồi rút mấy trang đầu, đưa phần còn lại cho cô: "Mấy trang này chú chụp cho cháu xem rồi, chú giữ lại nghiên cứu thêm. Cháu cầm phần này đi. Tìm được manh mối gì, nói chú biết."

"Không vấn đề." Cô cười: "Chú đừng nóng vội. Ngày mai cháu và Diệp Tinh Du đến trường hỏi mấy người giấy giúp chú."

"Haiz. Cảnh sát Trương đúng là người tốt..." Trên đường về, Diệp Tinh Du thở dài: "Bố mẹ tớ làm kinh doanh, thường xuyên tiếp xúc cảnh sát. Dù sao cảnh sát cũng là người, không phải ai cũng có trách nhiệm. Có người còn vòi tiền nữa."

"..." Bạch Nhược Linh im lặng, không đáp.

Đến khi mở cửa nhà, Diệp Tinh Du mới nhận ra cô im lặng nãy giờ.

"Cậu sao thế? Có vẻ không vui?"

Cô giật mình: "À, tớ... tớ sợ mẹ lo..." Cô cắn môi: "Chú Trương tốt thật, nhưng chú ấy độc thân, không vướng bận. Nên mới rảnh rỗi mời chúng ta ăn cơm, rồi từ từ tìm người. Tớ thấy chúng ta nên nhanh chóng bắt ác linh, rời khỏi đây..."

Cậu hiểu ra: "Nên cậu muốn đến cấm địa?"

Cô gật đầu: "Tớ nghĩ thế này. Mai chúng ta đến trường trước, tớ hỏi bạn học về chuyện Linh Mẫn. Rồi chúng ta đi tìm cấm địa. Để an toàn, chúng ta vào trễ một phút. Không thể để chuyện như lần trước xảy ra nữa." Cô vội nói thêm: "Nhưng nếu cậu không muốn..."

"Tớ muốn! Cậu quyết định, lên núi đao, xuống biển lửa, tớ cũng đi cùng."

"Ừ. Được..." Cô cười, ánh mắt đầy cảm kích.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 88: Chương 88



Dù sao, trong thế giới đáng sợ này, có Diệp Tinh Du bên cạnh, cô không còn cô đơn nữa.

Sau khi hai người rời đi, nhà Trương Bân lại yên tĩnh.

Ông tự rót hai ly rượu, uống xong, ngồi phịch xuống sofa, tâm trạng rối bời. Trong giấc mơ này, say cũng không mất ý thức. Ông không biết làm gì để tê liệt bản thân.

Tìm ác linh vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nhưng có chuyện khác khiến ông lo lắng hơn.

Ông xoa mặt, cau mày, rồi đứng dậy, về phòng ngủ.

Mở ngăn kéo, trong đống đồ lộn xộn có một tập tài liệu. Ông cầm lên, nặng trĩu. Ông không dám xem lại.

Rồi ông giấu tập tài liệu xuống đáy tủ sách.

Đó là vụ tai nạn giao thông. Có lẽ là vụ án cuối cùng ông nhận trước khi chết, nên ông nhớ rõ như vụ án g.i.ế.c người kia.

Vụ án rất đơn giản. Một người lái xe buýt va chạm với người đi bộ lao ra bất ngờ. Trời mưa, phanh không kịp, người đi bộ tử vong.

Cửa tủ sách đóng lại, tiếng bước chân xa dần.

Trong ngăn tủ tối tăm, ánh sáng yếu ớt xuyên qua khe hở, chiếu vào tên nạn nhân.

Rõ ràng ghi:

Bạch Hâm Lan.

Sau giờ làm, Từ Mục Hiến nhận thấy đường phố vắng vẻ lạ thường.

Ông không hề về muộn, vẫn đúng giờ cao điểm, nhưng xe buýt lại thưa thớt khách, hai trạm trôi qua mà vẫn còn ghế trống.

Ông ngồi ở hàng ghế đầu, nghe tài xế lẩm bẩm: "Hôm nay có lễ gì sao?"

Từ Mục Hiến rất quý mến tài xế này. Khác với những người lái xe mặt mày ủ rũ, người này luôn tươi cười như Phật Di Lặc, tràn đầy dương khí như Trương Bân. Vì thế, ông luôn chọn ngồi gần tài xế.

Nhưng dường như đã thành phản xạ có điều kiện, cứ thấy xe vắng, ông lại bất an nhìn về phía cuối xe.

Không có ai. Ông thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ "sống chung" với Trương Bân đã giúp ông "lây" được chút dương khí. Gần đây, Từ Mục Hiến không còn bị nữ quỷ ám ảnh, ngủ ngon hơn, quầng thâm mắt cũng biến mất.

Nhưng một bất ngờ khác đang chờ ông ở nhà—

Liễu Thiên Nghi đang ngồi trên sofa, chăm chú xem phim trên máy tính bảng.

"Thiên Nghi!" Ông mừng rỡ hét lên: "Sao em về rồi?"

Liễu Thiên Nghi liếc ông, lạnh lùng đáp: "Mệt, nghỉ hai ngày."

"Tốt quá, tốt quá." Ông vui mừng: "Em về rồi, anh không còn sợ nữa."

Cô ấy châm chọc: "Gần đây không bị nữ quỷ đeo bám nữa sao?"

"Gần đây thì không. Anh ở nhà Cảnh sát Trương. Chắc cô ta không dám đến đó. Nhưng em về thì tốt hơn, hì hì, anh có thể về nhà ngủ rồi."

"..." Liễu Thiên Nghi cạn lời: "Tôi là Chung Quỳ (*) hay Thạch Cảm Đương (**)?"

(*) Chung Quỳ: Vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết Trung Quốc.

(**) Thạch Cảm Đương: Tấm bia đá trấn áp tà khí trong phong thủy.

"Em còn lợi hại hơn cả họ. Em là Quỷ Mẫu (*)."

(*) Quỷ Mẫu: Thần thoại về người mẹ ăn thịt con mình.

Mắt Liễu Thiên Nghi dán chặt vào màn hình, buông một chữ: "Cút!"

Từ Mục Hiến hân hoan đồng ý, vội vã trở về nhà Trương Bân để thu dọn chăn màn.

"Cậu không ở lại đây nữa sao?" Trương Bân ngạc nhiên. "Cô Liễu lợi hại đến vậy à? Có thể trấn áp được ma quỷ?"

"Đương nhiên rồi! Hơn nữa, cô ấy là phụ nữ. Phụ nữ đối đầu với ma nữ, sức mạnh ngang nhau. Tôi thì không tiện ra tay, hi hi."

Trương Bân thầm nghĩ, Từ Mục Hiến đúng là người không thực tế. Những lời ngớ ngẩn như vậy mà cũng nói ra được. Nếu nữ quỷ thực sự xuất hiện, đừng nói đến việc ra tay, e rằng Từ Mục Hiến còn sợ đến tè ra quần.

"Tùy cậu thôi!" Trương Bân, lòng đầy tâm sự, không còn tâm trạng khuyên nhủ. Ông tránh sang một bên, nói: "Đừng có ở đó hai ngày rồi lại đòi quay lại đây."

Từ Mục Hiến nhanh chóng cuộn chăn màn và quần áo bẩn của mình, rồi bước ra ngoài. "Thiên Nghi nói cô ấy đang nghỉ phép. Tôi đoán mấy ngày nay cô ấy sẽ ở nhà. Tôi sẽ quan sát tình hình trước. Nếu nữ quỷ xuất hiện, tôi lại phải làm phiền Cảnh sát Trương rồi..."

Trương Bân uể oải xua tay, ý bảo Từ Mục Hiến mau chóng rời đi.

Đêm xuống, tòa nhà chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Bóng tối dày đặc bao trùm mọi ngóc ngách, nếu không có ánh đèn đường hắt lên từ phía dưới, cả tòa nhà có lẽ đã hoàn toàn hòa mình vào màn đêm đen kịt...

Liễu Thiên Nghi đã xem xong phim truyền hình, đang lê dép đi vào phòng ngủ.

Từ Mục Hiến trốn trong phòng mình, lắng nghe tiếng bước chân của cô, cảm thấy như có bùa hộ mệnh, an tâm chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết đã ngủ được bao lâu, khi ông xoay người, tay chạm phải một vật gì đó.

Lúc đầu, cơn buồn ngủ khiến ông không kịp phản ứng. Nhưng đột nhiên, một tia sáng chói lòa lóe lên trong đầu, da gà ông nổi lên khắp người—ông hoàn toàn tỉnh táo!

Đây, đây không phải là cảm giác chạm vào chăn...

Mềm mại và dẻo dai, nhưng lại có độ cứng...

Trời ạ, đây là...

Hình như, hình như là eo của một người?

Eo của một người... phụ nữ?

Có đường cong, nhưng không có hơi ấm, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Hơi lạnh từ cổ tay ông lan ra khắp cơ thể.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 89: Chương 89



Chỉ nhận ra điều này thôi, ông đã kinh hãi đến mức cứng đờ, không dám mở mắt. Bởi vì ông đã bắt đầu cảm nhận được một giác quan thứ sáu kỳ lạ, rằng người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm vào mình...

Người phụ nữ này là ai, không ai rõ hơn ông.

Tuyệt đối không phải là Liễu Thiên Nghi...

Dù cố gắng giả vờ ngủ, ông không thể che giấu được nỗi sợ hãi đang dâng trào.

Mí mắt ông run rẩy, cả cơ thể run lên bần bật. Chiếc giường cũ kỹ của ông bắt đầu kêu cót két rùng rợn!

Người ngoài nghe thấy, có lẽ sẽ nghĩ ông đang làm chuyện gì đó mờ ám với một con quỷ.

Xong rồi. Ông sắp c.h.ế.t rồi!

Nữ quỷ chắc chắn đã phát hiện ra ông tỉnh giấc!

Trong khoảnh khắc, bản năng sinh tồn trỗi dậy, lấn át mọi thứ. Ông bật dậy như một con cá chép vượt vũ môn, ném chăn sang một bên, gào thét thảm thiết: "Cứu mạng! Liễu Thiên Nghi! Cứu mạng! Liễu Thiên Nghi!"

Ông vừa hét vừa lao ra khỏi phòng!

Liễu Thiên Nghi cũng bị tiếng hét của ông làm cho giật mình, lao ra khỏi phòng ngủ. Hai người va vào nhau ở cửa.

"Thiên Nghi, Thiên Nghi!" Chân ông mềm nhũn, quỳ sụp xuống, khóc lóc thảm thiết: "Có ma! Trong phòng anh có ma!"

Liễu Thiên Nghi, vốn đã kinh hồn bạt vía, lại thấy Từ Mục Hiến khóc lóc thảm thiết, bực bội quát lên "Im miệng!" rồi đẩy mạnh ông ta ra. Sau đó, cô dũng cảm đá tung cánh cửa phòng ngủ của Từ Mục Hiến.

Căn phòng trống rỗng, giường cũng trống trơn. Không một bóng người.

Từ Mục Hiến ngơ ngác, sợ Liễu Thiên Nghi bỏ rơi mình, vội vàng giải thích: "Không có ư?! Sao có thể? Hay là trốn dưới gầm giường?" Ông ta quỳ xuống, chổng m.ô.n.g lên tìm kiếm dưới gầm giường: "Cũng không có! Không thể nào! Cô ta ở đây mà! Cô ta đến g.i.ế.c tôi!"

Từ Mục Hiến quỳ rạp xuống đất, đầu óc quay cuồng, vừa khóc lóc vừa nói nhảm nhí, sợ Liễu Thiên Nghi bỏ đi: "Tôi sợ lắm. Cô ta sống ở đây rồi! Cô ta biết tôi sẽ về... Tôi không lừa em đâu!"

"Được rồi." Liễu Thiên Nghi thở dài, giọng đầy bất lực: "Tôi biết anh không lừa tôi."

"Hả? Thật không?" Ông ta ngạc nhiên đến mức bật dậy được: "Em, em tin tôi sao?"

Cô ấy ôm trán, giọng đầy oán hận: "Từ Mục Hiến, đồ ngốc! Anh làm tôi cũng thấy ma rồi đấy!"

Kể từ lần gặp Bác Sĩ Phương ở bãi đỗ xe, anh ta bỗng dưng biến mất.

Mọi người xung quanh dường như đã quên mất sự tồn tại của anh ta. Khi Liễu Thiên Nghi hỏi thăm, họ đều im lặng một cách kỳ lạ trong vài giây, rồi vội vàng chuyển chủ đề.

Sự lảng tránh kỳ quặc này khiến Liễu Thiên Nghi nghi ngờ.

Và rồi, những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra...

Cô ấy không muốn nhớ lại, nhưng cô ấy biết mình không phải được nghỉ phép, mà là xin nghỉ.

Không phải Từ Mục Hiến nói nhà có ma sao? Cô ấy quyết định đối mặt với con ma này trước, tích lũy kinh nghiệm, rồi giải quyết chuyện của mình sau.

Nhưng ai ngờ, con ma này chỉ dám bắt nạt Từ Mục Hiến nhát gan, vừa thấy cô ấy xuất hiện đã biến mất tăm hơi.

Từ Mục Hiến, với kinh nghiệm dày dặn, nhanh chóng lao ra khỏi nhà, chạy thẳng lên tầng ba tìm Trương Bân!

Nửa đêm, Trương Bân đang say giấc nồng thì bị Từ Mục Hiến đập cửa điên cuồng, lôi ra khỏi giường.

"Cậu làm cái quái gì thế hả!" Trương Bân, quần áo xộc xệch, nhìn thấy Từ Mục Hiến thì càng không nói nên lời: "Cậu đang làm cái trò gì thế hả? Đừng nói với tôi là cậu lại bị ma ám đấy nhé!"

"Thật sự bị ma ám mà!" Từ Mục Hiến suy sụp.

"Cậu lại muốn ngủ nhờ nhà tôi hả?"

"Đây không còn là vấn đề ngủ hay không nữa rồi!"

"Cảnh sát Trương, tôi cũng gặp ma rồi." Liễu Thiên Nghi, với đôi mắt thâm quầng, bước lên theo sau.

Trương Bân chưa kịp nói gì, hai người bạn học ở tầng dưới đã nghe thấy động tĩnh, chui ra khỏi chăn, như hai chú chó cảnh sát trung thành, chạy lên tầng: "Chú Trương, có chuyện gì thế ạ!"

Cả hai đều mặc bộ đồ ngủ nhung san hô với hai quả bông xù xù rủ xuống.

Trong chốc lát, trước cửa nhà ông ấy náo nhiệt hơn cả cái chợ.

"Haiz..." Trương Bân che mặt, biết đêm nay không thể ngủ được nữa, đành bất lực mở cửa: "Mời tất cả vào trong..."

Trong phòng khách nhà Trương Bân, Từ Mục Hiến, giọng điệu hốt hoảng, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện gặp ma: "Tôi thề có trời đất chứng giám, nếu tôi nói dối, tôi sẽ c.h.ế.t không yên thân! Con ma đó chắc chắn là một trinh nữ c.h.ế.t oan, nên mới muốn ngủ với tôi! Trong 'Liêu trai' có nói thế!"

Liễu Thiên Nghi trợn tròn mắt, tát mạnh vào đầu Từ Mục Hiến: "Còn có học sinh ở đây, anh nói bậy bạ cái gì thế!"

"À, à... Xin lỗi nhé." Từ Mục Hiến ôm đầu, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi muốn nói là cô ta nằm trên giường tôi... Tôi biết rồi. Cô ta muốn dương khí trinh nam của tôi..."

"Xì—" Liễu Thiên Nghi cười khẩy.

Từ Mục Hiến nóng nảy: "Sao thế? Thái độ của em là sao? Tôi không xứng để bảo vệ trinh tiết của mình à?"
 
Back
Top Bottom