Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 160: Chương 160



Hình như... là mẹ?

Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy mẹ!

“Mẹ!”

Vừa nhận ra đó là bóng dáng của mẹ mình, mắt cô ngay lập tức trở nên nóng rát. Cô muốn đuổi theo, nhưng dù cô có hét lên hay đuổi theo như thế nào thì người trước mặt vẫn càng ngày càng đi xa...

“Mẹ ơi... Mẹ đừng đi được không! Để con gặp mẹ một lần thôi... Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ. Mẹ có biết con kết hôn rồi không? Mẹ có biết có rất nhiều người yêu mến con không? Mẹ không muốn biết con sống có tốt không à? Mẹ nhìn con đi! Con là Nhược Linh!”

Cô gắng sức đuổi theo, van nài trong tuyệt vọng...

“Mẹ! Đừng đi! A—!” Cô hét lên một tiếng, ngã sấp xuống trong nước mưa đỏ như máu, quần áo trên người đều bị m.á.u thấm ướt.

Mẹ, con ngã rồi. Con đau quá, mẹ quay đầu lại nhìn con đi, được không...

Mẹ không nhận ra con à?

Nhưng bóng dáng của mẹ chỉ dừng lại một lúc, sau đó hoàn toàn biến mất vào bóng tối.

Một lúc lâu sau, Bạch Nhược Linh vẫn ngồi ở đó, giống như cô đã biến thành một tượng đá.

Trong cơn mưa lạnh giá, những ngón tay trắng nõn của cô trở nên ướt đẫm và cứng ngắc, chiếc váy màu đen cũng ướt đẫm m.á.u và dính chặt vào chân cô.

Những ngón tay của cô rốt cuộc cũng cử động, cô chống người đứng dậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lại đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Cô hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy một tấm bia đá nằm ngang trên mặt đất, tấm bia đá đó đã bị mưa m.á.u xói mòn đến mức không còn nhìn ra được hình dạng nữa rồi. Nhưng cô mơ hồ nhìn thấy dòng chữ “Thánh Tâm”, loang lổ...

Ngôi trường ở lưng chừng núi chìm trong bóng tối, mọi cửa sổ đều trở thành một cái miệng đen, há hốc ra, như đang khóc hoặc đang la hét. Cánh cửa sổ bị Diệp Tinh Du đập vỡ trước đó vẫn duy trì nguyên dạng...

Nơi này dường như đã mấy chục năm rồi không có người đặt chân đến.

Cô đi qua sân thể dục, nhìn thấy dây thường xuân màu đỏ mọc trên tường đã leo lên khắp nơi, leo vào trong những ô cửa sổ tối tăm, giống như người khổng lồ đen bị thủng hàng ngàn lỗ và đang rỉ máu...

Lệ khí và bóng tối tràn ngập, nơi này đã trở thành một cấm địa mới.

Cô đờ đẫn đi vào, quen đường quen nẻo mà xuyên qua cổng trường, xuyên qua hành lang và đi lên tầng.

Khu giảng dạy vẫn trống rỗng như cũ, những thứ bị lãng quên vẫn còn ở đó, tích tụ một lớp bụi thật dày và đang dần dần mục nát.

Trong tòa nhà, tất cả các bức tường đã hoàn toàn bị mốc đen, m.á.u vẫn không ngừng rỉ ra từ những bức tường đen, dày đặc và nhớp nháp, giống như nội tạng bị thối rữa của một con quái vật đang mắc bệnh nguy kịch.

Tiếng bước chân của cô quanh quẩn trong hành lang, từng bước chân là từng tiếng vọng đáng sợ.

Cô đi lên tầng 4, cây phong đỏ trên cửa sổ của lớp học cũ đã chuyển sang màu đen, giống như bóng ma từ địa ngục đang cố gắng trốn thoát nhưng không thành, chỉ còn lại dấu vết thể hiện sự bất lực.

Bàn tay trắng bệch nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cánh cửa lớp học mục nát.

Trong căn phòng nồng nặc mùi tanh hôi, những hình nhân giấy rách nát ngồi co rúm.

Trên bục giảng, một hình nhân giấy khác cũng đang ngơ ngác nhìn ra cửa.

Ánh mắt kinh hoàng của chúng dán chặt vào bóng hình ác quỷ áo đen nơi cửa ra vào.

Những hình nhân giấy này đã tàn tạ đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Những mảnh giấy đen đỏ chắp vá nham nhở, những khung gỗ gãy vụn được chắp vá tạm bợ.

Thời gian trôi qua, ký ức mờ nhạt, chúng không còn nhớ mình là ai, đã từng là gì.

Nhưng khi Bạch Nhược Linh bước vào, ký ức kinh hoàng ùa về, chúng hoảng loạn bỏ chạy, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

“Xin cậu tha cho chúng tôi...”

“Làm ơn đi mà...”

“Hu hu hu, xin cậu hãy để chúng tôi được siêu thoát... Chúng tôi biết sai rồi... Rốt cuộc cậu muốn gì mới buông tha cho chúng tôi?”

“Tôi xin quỳ xuống... xin cậu tha thứ...”

Hình nhân giấy trên bục giảng thảm hại cầu xin: “Nhược Linh, nhiều năm như vậy rồi, em cũng nên nguôi giận rồi chứ. Tôi xin chịu tội thay chúng nó, xin em hãy tha cho mọi người...”

“Thầy Quách...” Cô nhếch mép, giọng điệu mỉa mai: “Thầy đang nói gì vậy? Em và các bạn hòa thuận lắm mà. Sao thầy lại nói kỳ lạ thế?”

Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm co rúm lại.

“Hơn nữa, sao thầy lại cao thượng thế? Miệng thì nói vì mọi người, nhưng thực chất chỉ muốn tôi tha cho thầy thôi, đúng không?” Cô khinh bỉ nói: “Nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa em đã bị thầy lừa rồi, cứ tưởng thầy thật sự có chút đạo đức của một người thầy chứ...”

Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm run rẩy, khung gỗ trong lồ ng n.g.ự.c kêu cót két: “Chuyện trước kia là tôi sai, được chưa? Là tôi đã không ngăn cản chúng nó. Sau này tôi sẽ thay đổi... Xin hãy tha cho chúng tôi, trước khi quá muộn...”

“Trước khi quá muộn để đi đầu thai à?” Cô hỏi.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 161: Chương 161 (Hoàn)



Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm run lên bần bật: “Bạn học Bạch... Tôi có thể bắt các bạn học quỳ xuống xin lỗi em...”

Bạch Nhược Linh nhìn chúng, vẻ lạnh lùng trên mặt tan biến, thay vào đó là nụ cười dịu dàng: “Thầy thật biết đùa. Linh hồn các người đã tan nát thế này rồi, dù có đầu thai cũng chỉ thành kẻ tàn tật hoặc thiểu năng. Cần gì phải gây thêm phiền phức cho cha mẹ kiếp sau?”

Tiếng khóc than tuyệt vọng của đám hình nhân giấy vang vọng khắp căn phòng.

Bạch Nhược Linh nhẹ nhàng nói: “Thật ra, tôi cũng không ngờ rằng linh hồn lại bị giam cầm bởi kẻ đã g.i.ế.c mình. Các người biết tôi là ác linh, nhưng vẫn kiêu ngạo như vậy, vì không tin tôi sẽ ác độc đến thế, đúng không?”

Cô đóng sầm cánh cửa lớp học, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: “Tôi rất cảm ơn các bạn. Các bạn đã dạy tôi nhiều điều mà trước đây tôi chưa từng biết. Lừa dối, gian trá, lợi dụng, lạnh lùng... đều rất hữu ích. Vậy nên, các bạn à, hãy ở lại đây nhé... Chúng ta sẽ mãi là bạn học của nhau.”

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong căn phòng tối tăm này, trông thật quỷ dị. Cô dịu dàng tuyên án tử hình vô tận cho chúng:

“Cho đến khi các người tan thành tro bụi.”

Tiếng khóc thảm thiết của đám hình nhân giấy vang vọng trong không gian đỏ đen, như một bản hòa tấu vĩnh cửu của nỗi tuyệt vọng.

Cô gái từng dũng cảm đối mặt với ác long, người con gái lương thiện, thông minh và dũng cảm...

Cuối cùng, đã trở thành ác long.

Cô, sẽ mãi mãi là ác long của nơi này.

--Chính Văn Hoàn—

Hứa Bảo Nam biết, câu nói này nghe thật quái dị, nhưng đó là quy luật ở vùng đất hỗn loạn này.

Trước mặt cậu ta là một người đàn ông tr@n truồng, da ông ta chi chít những mảnh gương vỡ.

Những mảnh gương sắc nhọn cắt vào da thịt ông ta, m.á.u chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả người.

Hứa Bảo Nam nhìn vào tấm gương đỏ ngầu, thấy hàng ngàn hình ảnh méo mó của chính mình.

Đôi mắt đỏ tươi, da mặt vàng vọt, tóc tai rối bù, nước dãi chảy dài xuống ngực... Cậu ta trông như một kẻ điên loạn hoàn toàn.

Cậu ta vẫn mặc bộ đồng phục rách rưới của Thánh Tâm. Cậu ta không biết mình đã ở đây bao lâu, cũng không nhớ đã "điều trị" bao nhiêu lần. Hơn trăm mũi tiêm găm vào cơ thể, đánh dấu sự giam cầm của cậu ta.

Cậu ta tê liệt, máy móc hành động theo những sinh vật kỳ quái ở đây, rồi lại trở về căn phòng trắng vô hồn.

Người đàn ông gương quay đầu, nhe răng cười: "Cậu thấy không, cậu sắp khỏi rồi!"

Những mảnh gương cắm sâu vào da thịt ông ta, m.á.u tươi trào ra, nhưng ông ta không hề cảm thấy đau đớn.

"Cái gì? Ông nói gì?" Hứa Bảo Nam ngơ ngác.

"Tôi nói, cậu khỏe hơn nhiều so với lúc mới đến." Người đàn ông gương cười khanh khách.

"Thật sao? Vậy thì tốt..." Cậu ta cũng ngây ngô cười theo.

Bỗng nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang vọng từ trên trời cao: "Hứa Bảo Nam, cậu có biết cậu đáng ghê tởm đến mức nào không?"

"Nhìn cậu thế này, tôi thật sự rất vui vẻ và nhẹ nhõm."

"Khi nào cậu mới chết? Tôi muốn nhìn thấy cha mẹ cậu đau khổ đến tột cùng."

"Họ chỉ đang giả vờ thôi. Họ không hề quan t@m đến cậu. Nếu không, họ đã không bỏ rơi cậu ở hòn đảo này."

"Trên thế giới này, không ai quan t@m đến cậu cả."

"Không ai... quan tâm... đến cậu..."

Lại nữa rồi, giọng nói ấy lại vang lên!

Cậu ta bịt chặt tai, run rẩy bần bật, mắt đỏ ngầu, thì thầm:

"Đừng nói nữa. Làm ơn đừng nói nữa... Những gì cậu nói đều không phải sự thật... Hu hu hu, xin cậu đấy, đừng nói nữa..."

Nhưng dù cậu ta có làm gì, dù có đập đầu vào tường, dù có cào rách tai mình, giọng nói ấy vẫn vang vọng trong đầu cậu ta.

"Hứa Bảo Nam, cậu thật sự khiến người ta ghê tởm."

Cậu ta gào thét trong tuyệt vọng: "Đừng nói nữa... Tôi khó chịu quá, cậu câm miệng đi! Câm miệng! Tôi xin cậu..."

Những người trong hàng nhìn cậu ta với vẻ thích thú, xì xào bàn tán:

"Cậu ta hôm nay hoạt bát quá nhỉ."

"Thuốc của bác sĩ thật hiệu nghiệm."

"Không tệ. Cậu ta sắp khỏi rồi."

Hàng người chầm chậm nhúc nhích. Cuối cùng cũng đến lượt cậu ta, đối diện với con heo khổng lồ.

“Ông... ông có nghe thấy cậu ấy nói không?” Tai cậu ta đẫm máu, nắm chặt cánh tay con heo: “Cậu ấy luôn nói chuyện với tôi!”

Lúc này, cậu ta nhìn thấy một khuôn mặt người khổng lồ trên đường chân trời hoàng hôn. Miệng của nó há ra, chửi rủa cậu ta.

Hóa ra là nó đang nói chuyện!

Là khuôn mặt đó đang nói chuyện!

“Nó đang nói chuyện! Ông nhìn thấy không? Ông mau ngăn nó lại, mau ngăn nó lại đi!” Cậu ta khóc rống lên, nhưng bị con heo túm lấy cổ.

Con heo khổng lồ quan sát vẻ mặt cậu ta, kỹ lưỡng: “Cậu hình như đã khỏi hẳn rồi.”

“Hả?” Mặt cậu ta đầy nước mắt, ngơ ngác hỏi.

“Khỏi hẳn rồi, sao còn ở lại đây trộm thuốc? Cậu có thể xuất viện rồi.” Con heo đẩy cậu ta sang một bên.

Hứa Bảo Nam kinh ngạc đứng đó. Những khuôn mặt xa lạ vây quanh, chúc mừng cậu ta:

“Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng bình thường rồi.”

“Chúc mừng cậu nhé!”

“Sau này đừng có bệnh nữa nhé!”

...

Con heo khổng lồ thấy cậu ta vẫn đứng bất động, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng quát: “Cút đi! Đừng có lãng phí thuốc tiêm của tao ở đây nữa. Không thì tao g.i.ế.c mày đấy.”

Hứa Bảo Nam sợ hãi lùi lại, rồi quay người bỏ chạy.

Cậu ta chạy, chạy trong vô vọng, màn đêm dần buông xuống, nuốt chửng mọi thứ.

Cậu ta không biết mình đang đi đâu.

Đôi mắt đờ đẫn khẽ chuyển, cậu ta nhìn thấy một tấm bia đá tàn tạ bên đường.

“Thánh... Thánh Tâm...” Cậu ta lẩm bẩm: “Đây là cái gì... quen thuộc quá... mình đã nghe ở đâu rồi... Sao mình không nhớ gì hết...”

Hai từ này như một lời nguyền rủa. Chỉ cần cất tiếng, nỗi sợ hãi lại trào dâng.

Khó chịu quá...

Thà ở lại trong căn phòng trắng kia...

Hứa Bảo Nam co rúm giữa những tảng đá, ôm chặt đầu, hòa mình vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.

Ngẩng đầu lên, một bóng hình mảnh khảnh màu đen đang dần khuất xa.

Bóng lưng ấy quen thuộc đến kỳ lạ, cậu ta vô thức đuổi theo.

Đến một khoảng không gian trắng xóa, bóng hình màu đen biến mất.

Cậu ta lạc lõng, không biết mình đang ở đâu, chuyện gì đã xảy ra.

Cậu ta bị giam cầm trong khoảng không gian trắng xóa này. Dù đi lại, la hét thế nào, cũng chỉ là một màu trắng vô tận.

Không biết bao lâu sau, giọng nói ám ảnh lại vang lên.

“Hứa Bảo Nam, là tôi, Bạch Nhược Linh.”

Giọng nói quỷ quái, gieo rắc nỗi kinh hoàng...

Cậu ta run rẩy, một cảm giác tỉnh táo kỳ lạ ập đến.

Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy như thế này, một sự tỉnh táo đến rợn người.

Trong khoảnh khắc, mọi tra tấn ở vùng đất hỗn loạn kia trở nên xa xôi, những mảnh ký ức vỡ vụn ùa về. Trong sự tỉnh táo đến lạnh người, cậu ta nhận ra mình đã tỉnh lại!

Nhược Linh.

Nhược Linh, cô gái mà cậu ta yêu nhất...

Nhưng ngay sau đó—

“Tôi ấy à, về sau, năm nào cũng vẫn sẽ đến. Nếu như có một ngày nào đó tôi không muốn đến nữa thì tôi sẽ nghĩ cách tiễn cậu đi thật tốt.”

Ý thức đã trở lại, nhưng cơ thể vẫn tê liệt. Ngay cả nhịp tim trên điện tâm đồ cũng yếu ớt.

“Hãy chuộc lỗi cho hành động của mình đi...”

Giọng nói quỷ quái tan biến, tiếng bước chân xa dần.

Bên ngoài phòng bệnh, bố mẹ Chu vừa tiễn Bạch Nhược Linh đi, một y tá hốt hoảng lao ra.

Cô ấy chạy về phía họ, vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng đến khó tin—

“Ông Chu, bà Chu!” Cô ấy hít sâu, giọng run rẩy: “Hứa Bảo Nam tỉnh lại rồi!”

Trong phòng bệnh, Hứa Bảo Nam đã mở mắt.

Các bác sĩ vây quanh, kiểm tra cậu ta với vẻ kinh ngạc.

Trong mắt họ, đây là một kỳ tích.

“Đừng… đừng nói với… Chiêu…” Cậu ta cố gắng giãy giụa, nói những lời khó hiểu.

“Cậu ấy đang nói gì vậy?” Một y tá hỏi.

“Không biết.” Bác sĩ lắc đầu: “Mới tỉnh lại, chắc là nói sảng thôi…”

Không, không phải. Tôi không nói sảng.

Chuyện tôi tỉnh lại, tuyệt đối không thể để Nhược Linh biết…

Nếu không, cậu ấy sẽ g.i.ế.c tôi!

- Hết truyện -
 
Back
Top Bottom