Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 60: Chương 60



Bạch Nhược Linh vừa bước chậm vừa cười khúc khích: “Đi thôi! Chúng ta phải có một ngày thật vui vẻ!”

“Vút— Bốp!”

Trên sân vận động vắng lặng, Diệp Tinh Du, như một con công đực đang khoe mẽ, vung tay ném mạnh. Quả bóng trắng lao đi chính xác, đập vỡ cửa sổ phòng làm việc của vị chủ nhiệm giáo dục đáng ghét!

Tà áo đồng phục học sinh của cậu bay phấp phới, tựa như cánh buồm trắng noãn.

Sau khi hoàn thành cú ném ngoạn mục, cậu nhanh chóng kéo Bạch Nhược Linh chạy trốn, ẩn mình vào phòng thể chất gần đó.

Quả nhiên, tiếng gào thét giận dữ của chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng vang vọng khắp sân vận động, khiến cả hai không nhịn được mà bật cười.

Vừa cười, cậu vừa lấy một quả bóng từ trong giỏ, hỏi cô: “Phòng làm việc của chủ nhiệm lớp cậu ở đâu?”

“Thôi bỏ đi, bỏ đi.” Bạch Nhược Linh tựa lưng vào tường, cười khúc khích. “Để mai đi. Mỗi ngày một bất ngờ.”

“Cũng được!”

“Cậu ném bóng chuẩn thật đấy!” Cô vỗ tay tán thưởng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn cậu. “Quả không hổ danh là vận động viên!”

“Này, đừng mà...” Cậu lại đưa tay che ngực, vẻ mặt ngượng ngùng.

“À, xin lỗi, tớ quên mất!” Cô vội vàng an ủi cậu: “Cậu hít sâu đi, nghĩ đến lúc tớ mắng cậu ấy...”

Nhưng cậu chỉ cười xòa: “Sao tớ phải nghĩ đến chuyện đó chứ? Tớ đâu có sở thích tự ngược đãi bản thân!”

Bạch Nhược Linh bật cười trước lời nói bông đùa của cậu.

Cô nhận ra hôm nay mình cười rất nhiều.

Cảm giác như vừa làm lành với một người bạn sau một trận cãi vã, thật sự rất vui vẻ. Tâm trạng cô lúc này nhẹ bẫng, như một quả bóng bay lơ lửng trên bầu trời thành phố giấy.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ồn ào vang lên từ bên ngoài phòng thể chất.

“Chết rồi, có người đến!” Diệp Tinh Du nhìn quanh căn phòng lộn xộn, rồi kéo tay Bạch Nhược Linh: “Nhanh! Trốn vào đây!”

Đó là một góc tam giác nhỏ hẹp giữa tấm đệm nhảy cao và bức tường.

Diệp Tinh Du đẩy Bạch Nhược Linh vào trước, rồi bản thân cũng chui vào, sau đó dùng một tấm đệm ngồi để che chắn.

“Suỵt...” Cậu ra hiệu cho cô gái giữ im lặng.

Bạch Nhược Linh gật đầu, cố gắng nín thở. Không gian quá chật hẹp, chỉ cần cô cử động nhẹ, n.g.ự.c cô đã chạm vào n.g.ự.c cậu.

Quả nhiên, cánh cửa phòng thể chất bật mở, tiếng chủ nhiệm giáo dục vang lên đầy giận dữ:

“Chết tiệt! Lũ học sinh lớp nào trốn học hả? Chắc chắn là trốn ở đây! Để tao mà tìm thấy, tao sẽ cho chúng nó một trận nhớ đời!”

Giọng nói đầy hằn học của chủ nhiệm giáo dục vang vọng khắp căn phòng.

Các giáo viên đi theo chỉ làm qua loa cho có lệ, vì bụi bặm bám đầy trên đệm và các dụng cụ khác, họ chẳng muốn dính bẩn.

Bạch Nhược Linh đang căng thẳng tột độ thì tấm đệm trước mặt bỗng bị ai đó kéo đi!

Một người giấy cúi người xuống, ánh mắt đen láy đột ngột chạm phải hai người họ đang ẩn nấp bên trong. Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt vô cảm của người giấy.

Bạch Nhược Linh sợ hãi đến mức cứng đờ người, giống như một con nai con bị đóng băng, cô bấu chặt lấy vạt áo Diệp Tinh Du, không dám nhìn thẳng vào mắt người giấy.

Vốn là một cô gái ngoan ngoãn, bị người giấy bắt gặp khi đang trốn học, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, dù đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng Diệp Tinh Du nhanh chóng nhận ra đó là cô Lý, giáo viên thường xuyên kiểm tra việc đi học muộn, một người khá dễ tính. Cậu vội vàng ra vẻ cầu xin sự tha thứ.

Người giấy có chút trách móc, nhưng vẫn im lặng cầm tấm đệm che lại cho họ.

“Không có ai ở đây cả, thưa thầy chủ nhiệm. Hay là họ đã trốn ra cổng sau rồi?” Giọng cô Lý đầy bất đắc dĩ.

“Vậy sao? Cũng có thể! Ra cổng sau tìm mau! Không được để chúng trốn thoát!”

Một lúc lâu sau, phòng thể chất mới trở lại yên tĩnh.

“A...” Bạch Nhược Linh sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, gần như ngã nhào vào lòng Diệp Tinh Du. “Vừa rồi tớ sợ đến mức suýt nôn ra mất.”

“May quá, may mà là cô Lý... Cô ấy tốt bụng...” Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn còn đập thình thịch. “Nếu là thầy Vương thì chúng ta xong đời rồi...”

“Nhưng mà sao chúng ta lại sợ người giấy đến thế nhỉ? Họ trông yếu đuối mà.”

“Tớ cũng không biết, chắc là do phản xạ có điều kiện, giống như con ch.ó của Pavlov (*) ấy.” Cậu thở dài, định cúi đầu an ủi cô thì Bạch Nhược Linh bất ngờ ngẩng đầu lên—

(*) Con chó của Pavlov: Thử nghiệm của nhà s1nh lý học, tâm lý học và thầy thuốc nổi tiếng người Nga Ivan Petrovich Pavlov trên các loài chó khác nhau. Từ thí nghiệm, ông rút ra được phản xạ thần kinh hoặc hành vi xã hội có thể được huấn luyện để kích hoạt bằng các k1ch thích khác với k1ch thích tự nhiên có lặp lại, từ đó xây dựng nên định luật cơ bản về hiện tượng phản xạ có điều kiện của động vật.

Đầu mũi nhọn của cô nhẹ nhàng lướt qua môi cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cậu co thắt dữ dội, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, tê dại...
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 61: Chương 61



Máu dồn lên màng nhĩ, một vệt sáng trắng lóe lên trước mắt, cậu suýt chút nữa là lên đường gặp ông bà tổ tiên.

Bạch Nhược Linh cũng giật mình hoảng hốt.

Hai giây sau, mặt cô đỏ bừng như lửa đốt. Bất chấp tất cả, cô đẩy mạnh tấm đệm, bò ra ngoài.

“Khụ khụ...” Cô phủi bụi trên người, cố tình ho lớn để che giấu sự bối rối.

Mãi một lúc sau, Diệp Tinh Du mới hoàn hồn, lờ đờ bò ra ngoài. Đầu óc cậu trống rỗng, đúng như bà Tôn đã nói, hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ.

“Chúng ta... chúng ta vẫn nên đi tìm xem còn bán sinh linh nào khác không...”

Gò má cô gái ửng hồng như trái đào chín, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, cô quay người, vội vã mở cửa bước ra ngoài.

Diệp Tinh Du như một con rối, lững thững bước theo sau cô.

Hai người lẻn vào khu giảng đường, rón rén nhìn vào các phòng học, giống như những tên trộm vụng về.

Những người giấy vẫn đang học bài, giống như những học sinh bình thường. Có người chăm chú nghe giảng, có người lại gục đầu ngủ gật.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng toàn bộ tầng một, họ không phát hiện thêm bất kỳ bán sinh linh mới nào.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục và các giáo viên đã quay trở lại, khiến cả hai vội vàng trốn ra cửa sau.

“Haiz, đúng như tớ dự đoán...” Diệp Tinh Du thở dài. “Mấy ngày nay mắt tớ sắp mờ đi rồi. Chỉ có bác tài xế xe buýt kia là bán sinh linh mới duy nhất mà tớ nhìn thấy.”

Bạch Nhược Linh nghiêng đầu suy nghĩ: “Tớ không hiểu. Những người giấy này dường như vẫn còn lưu giữ một số hành vi có khuôn mẫu. Cậu xem những học sinh vừa rồi, đâu phải tất cả đều giống hệt nhau. Chúng nó cũng biết uống nước, biết lười biếng. Còn có người giấy bi3n thái kia và cô giáo Hoa nữa...”

“Tớ cũng đã nghĩ đến điều này!” Mắt Diệp Tinh Du sáng lên. “Nhưng cũng có thể giải thích được. Giống như người trong mơ, rõ ràng là hình ảnh do chính mình tạo ra, nhưng lại không bị não bộ kiểm soát. Tớ còn mơ thấy những kẻ lạ mặt xông vào nhà và muốn g.i.ế.c tớ, dù chưa từng gặp họ bao giờ. Thật đáng sợ đúng không?”

Bạch Nhược Linh ôm chặt cánh tay, giọng yếu ớt trách móc: “Đúng là rất đáng sợ. Nhưng cậu dọa tớ làm gì? Nói vậy, sau này tớ không dám mơ nữa đâu.”

“Thôi được rồi, được rồi! Cậu chắc chắn mạnh hơn lũ người giấy. Chúng nó chỉ cần bị chọc một cái là rách toạc. Hơn nữa, còn có tớ ở đây. Tớ ‘dày’ thế này, nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!”

Bạch Nhược Linh thở dài, im lặng không nói gì.

Không biết chấp niệm có thật sự tà ác đến thế hay không, nhưng những lời tán tỉnh không ngừng của Diệp Tinh Du thật sự khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

Khi cả hai đang trò chuyện, điện thoại di động của Bạch Nhược Linh reo lên. Cô cầm máy, rùng mình nói: “Cảnh sát Trương gọi.”

“Nhanh, bật loa ngoài lên, chúng ta cùng nghe.” Diệp Tinh Du sốt ruột thúc giục.

Cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Trương Bân vang lên: “Cháu gái, cháu vẫn còn ở cùng cậu học sinh đó chứ?”

“Chú Trương, cháu đây.” Diệp Tinh Du vội vàng đáp.

“Haiz...”

Trương Bân thở dài, không biết nên bắt đầu từ đâu, rồi nhìn quanh văn phòng.

Những đồng nghiệp làm việc cùng ông ngày đêm vẫn ngồi đó, chắc chắn họ không hề hay biết mình đã biến thành người giấy. Họ mặc bộ đồng phục cảnh sát thô kệch làm bằng giấy, vẫn uống trà một cách nghiêm túc. Có người còn vẽ hai vệt má hồng lên mặt, vừa đáng yêu vừa rùng rợn.

Vừa rồi, Trương Bân đã nhìn thấy trong ấm trà cũ kỹ của họ chẳng có giọt nước nào, họ chỉ đang diễn kịch mà thôi.

Trước đây, khi Trương Bân chưa nhận ra sự bất thường, những người giấy trong mắt ông vẫn là những đồng nghiệp bình thường. Giờ đây, khi họ đã "hiện nguyên hình", một người sống sót như ông trong đồn cảnh sát này không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Ngay cả ở sảnh lớn, vẫn có người giấy đến báo án, vẻ mặt chân thật, nhưng nội dung vẫn không đổi.

Ông suy nghĩ một lát rồi nói vào điện thoại: “Có hai chuyện. Thứ nhất, có lẽ chúng ta sắp chết. Cháu gái, chú thật sự không tìm thấy mẹ cháu. Có lẽ cháu chỉ có thể gặp lại bà ấy khi sống lại.”

Bạch Nhược Linh cắn môi.

Dù đã đoán trước được điều này, cô vẫn khó lòng chấp nhận.

Trương Bân tiếp tục: “Chuyện thứ hai là chú tìm thấy một tài liệu rất quan trọng, về một vụ án hình sự lớn. Khi nhìn thấy nó, tim chú đau nhói như muốn nổ tung. Nếu chú có chấp niệm nào đó không thể buông bỏ, rất có thể chính là vụ án này.”

Trương Bân, dựa theo linh cảm của mình, đã tìm thấy thứ ông cần trên bàn làm việc trong đồn cảnh sát.

Hóa ra, chấp niệm của ông luôn nằm ngay trên bàn, nhưng vì ông đã quên đi quá khứ, tài liệu quan trọng này đã bị vùi dưới đáy chồng giấy tờ.

Ông nhìn vào tài liệu, giọng trầm trọng: “Nghe chú nói xong, đừng sợ hãi nhé. Tài liệu này nói rằng trên đảo có một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt. Trong hai năm, hắn đã sát hại ba người, sau đó p.h.â.n x.á.c và vứt bỏ. Còn có một phụ nữ mất tích, chúng tôi nghi ngờ cũng là do hắn gây ra. Hiện tại, chúng tôi đang phối hợp với cảnh sát hình sự để điều tra. Chú là một trong những người phụ trách.”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 62: Chương 62



Diệp Tinh Du và Bạch Nhược Linh rùng mình.

Trương Bân tiếp tục: “Chú có một linh cảm mạnh mẽ rằng kẻ g.i.ế.c người hàng loạt này cũng đang ở đây, trong giấc mơ sắp c.h.ế.t của chúng ta. Chú... dường như cảm nhận được sự tồn tại của hắn...”

Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du đứng đợi xe buýt ở trạm, cả hai đều nóng lòng muốn xem phần tài liệu trong tay Trương Bân.

Cô đã bắt đầu học cách dự đoán tương lai: “Hay là xe buýt đến vẫn sẽ là bác tài xế đó nhỉ? Vì chỉ có bác ấy là người sống.”

Diệp Tinh Du đáp: “Khó mà nói trước được. Trước giờ tớ toàn đi xe buýt do người giấy lái.”

Cô nhón chân lên rồi lại hạ xuống, động tác lặp đi lặp lại không ngừng, dường như tâm trạng đang rất tốt: “Vụ án mà chú Trương nói, cậu có nhớ gì không? Sao tớ không có chút ấn tượng nào vậy?”

“Tớ có nhớ. Cậu không xem TV à? Lúc đó TV nói về vụ án này suốt. Cảnh sát đi tuần tra khắp nơi.”

Bạch Nhược Linh nhớ ra, quả thật, có một thời gian đường phố đầy cảnh sát. Cô còn tưởng là do an ninh trên đảo tốt lên.

“Vậy cậu còn nhớ TV nói gì không? Có manh mối nào mà chúng ta có thể dùng được không?”

“À... Tình tiết điều tra cụ thể thì tớ không nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc nhất là các nạn nhân đều bị phân xác. Tên sát nhân rất ngông cuồng, vứt xác vào thùng rác. Sau đó, một con ch.ó hoang đói bụng xé túi rác tìm thức ăn. Kết quả tất nhiên là kinh khủng. Người đi đường thấy một bàn tay người trong miệng con chó... Quan trọng là hắn dám phạm tội ngược gió (*). Vì sau đó có một người mất tích.”

(*) Phạm tội ngược gió: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ hành vi phạm pháp liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm, đặc biệt khi biết rõ hoàn cảnh bất lợi.

“A...”

Bạch Nhược Linh dừng nhón chân, vẻ mặt kinh hãi, thương xót cho các nạn nhân: “Sao lại tàn nhẫn vậy... Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Nghe nói t.h.i t.h.ể đầu tiên bị g.i.ế.c từ hai năm trước, nhưng đến sau này mới bị vứt cùng nhau...”

Sắc mặt cô gái càng trở nên tái nhợt.

Dù Diệp Tinh Du cũng sợ hãi, giọng cậu vẫn đầy phấn khích: “Nhưng giờ chúng ta có manh mối rồi đúng không? Kẻ g.i.ế.c người có lẽ là ác linh! Hơn nữa, giấc mơ sắp c.h.ế.t này không có nhiều bán sinh linh. Chúng ta không cần mò kim đáy bể nữa.”

Bạch Nhược Linh trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Theo cậu kể, hắn đã g.i.ế.c ba người và bắt cóc một người, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Hắn rất xảo quyệt, chắc chắn không để chúng ta tìm ra dễ dàng... Tớ nghĩ, hắn có thể là một người đàn ông khỏe mạnh. Hắn phải giam cầm một người trong thời gian dài, còn phải giấu xác tận hai năm. Hắn hẳn là sống một mình. Nếu có người nhà, họ cũng thường xuyên vắng nhà hoặc không có khả năng di chuyển...”

“Wow.” Mắt Diệp Tinh Du sáng lên, ngưỡng mộ cô ra mặt: “Cậu mới nghe chút thông tin mà đã suy luận ra được nhiều vậy sao?”

“Tớ chỉ đoán thôi mà...” Cô ngại ngùng cười, rồi nói: “Giả sử tên sát nhân bi3n thái đó không c.h.ế.t và biến thành ác linh, hắn chắc chắn đang ở gần chúng ta. Ít nhất là hắn không rời khỏi khu vực sinh hoạt thường ngày của chúng ta.”

“Đúng vậy. Vậy cậu nghi ngờ ai?”

Cô suy nghĩ: “... Có thể là ông chú hung dữ ở tầng một không?”

Diệp Tinh Du mỉm cười. Cậu biết cô sợ Quan Chính Hạo, nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Có lẽ không phải ông ấy. Tớ nghe thấy ông ấy mắng vợ ở sân. Hình như ông ấy mong con gái đến ở cùng mình. Ông ấy quan t@m đến con gái, không giống người sẽ làm chuyện đó.”

“Có thể lắm. Nhưng cũng có thể vì vợ khống chế con gái nên ông chú mới trở nên chống đối xã hội.” Dù sao thì ấn tượng của cô về Quan Chính Hạo vẫn không tốt.

“Cũng có thể...”

“Nếu nói vậy, chú Trương cũng là một nghi phạm... Chú ấy là cảnh sát, lại sống một mình. Nếu chú ấy làm chuyện này, với khả năng phản trinh sát, sẽ rất khó bị phát hiện, đúng không?”

Nhắc đến điều này, Diệp Tinh Du càng chán nản: “Đúng vậy. Tớ hối hận vì đã nói với chú ấy. Lẽ ra chỉ hai chúng ta âm thầm điều tra là đủ rồi.”

Lúc này, cô gái nghiêng đầu nhìn cậu: “Nhưng... cậu cũng đáp ứng các điều kiện đó mà.”

“Cái gì?” Diệp Tinh Du ngạc nhiên.

“Chặt xác người không hề dễ, cần rất nhiều sức lực. Cậu độc thân, sống một mình, vóc dáng cao lớn, lại chơi bóng chày nên tay rất khỏe, đủ sức chặt xác. Hơn nữa, cậu chuyển đến đây đã ba năm.” Bạch Nhược Linh lùi lại một bước: “Dù là thời gian, hoàn cảnh sống hay thể lực, cậu đều rất phù hợp.”

Diệp Tinh Du kinh hãi, suýt nữa quỳ xuống: “Không, không phải tớ. Thật sự không phải tớ! Nếu là tớ, sao bà Tôn lại đưa bùa gỗ đào cho tớ? Tớ vẫn luôn giữ nó, không có vấn đề gì!”

“Nhưng bà Tôn đó có thật không? Có thể cậu bịa ra.” Cô lùi thêm một bước: “Cậu cũng nói rồi, ác linh rất giỏi nói dối.”

“Cậu, nếu không tin, tớ dẫn cậu đi xem. Tớ còn là học sinh. Mỗi ngày tớ rất bận. Haiz, thật sự không phải tớ. Sao cậu lại nghi ngờ tớ...”
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 63: Chương 63



Bạch Nhược Linh bật cười, tiến lên hai bước: “Sao cậu nghiêm túc vậy? Tớ đùa thôi. Tất nhiên tớ biết không phải cậu. Chắc chắn không phải cậu!”

Diệp Tinh Du đổ mồ hôi. Một người cao lớn như cậu trông rất đáng thương: “Đùa, thật à?”

“Chứ sao nữa? Chúng ta đều là học sinh, ngày ngày đi học về. Cậu làm gì có thời gian làm chuyện đó... Cậu còn phải chuẩn bị thi tốt nghiệp nữa.” Cô mỉm cười, nhìn Diệp Tinh Du vẫn còn ngạc nhiên: “Nhưng cậu cứ giữ vẻ mặt đó, tớ sẽ nghĩ là cậu thật đấy.”

“Không, tớ chỉ không ngờ cậu nghi ngờ tớ.” Cậu vẫn giải thích: “Tớ không chỉ làm bài tập, còn phải tập bóng chày. Mỗi ngày tập xong, tớ mệt đến mức không nghĩ được gì. Chỉ muốn làm bài tập xong rồi ngủ.”

“Haiz...” Bạch Nhược Linh hối hận vì đã trêu cậu: “Tớ biết mà. Tớ đùa thôi. Xin lỗi, làm cậu sợ rồi đúng không?”

Dưới ánh mặt trời, cô gái ngẩng đầu, chân thành dỗ dành cậu.

Thân thể cậu dần thả lỏng.

Nhược Linh đang dỗ mình.

Ý nghĩ đó khiến tim cậu đập mạnh.

Nếu có thêm vài lần như vậy, cậu sẽ không cần ai cứu, tự mình sống lại được?

Bạch Nhược Linh cũng cười, sợ cậu bận tâm, cô hỏi tiếp: “Cậu còn loại được ai nữa không?”

“À... kẻ g.i.ế.c người chắc không phải là bà Vương đâu...”

Bạch Nhược Linh nghĩ đến đôi chân chậm chạp của bà Vương, lên tiếng: “Nhưng biết đâu bà ấy đang giả vờ?”

Cô nhớ lại bóng đen trong căn phòng tối tăm.

“Tớ sống ở đây ba năm rồi, tớ cảm thấy bà ấy không hề giả vờ. Hơn nữa, tuổi bà ấy cao như vậy, sao có thể p.h.â.n x.á.c người được, hơi quá sức. Tớ nhớ nạn nhân có cả đàn ông trưởng thành.” Cậu ngập ngừng nói: “Nhưng chúng ta có thể đến nhà họ xem thử.”

“Đúng vậy! Chúng ta có thể đến nhà hàng xóm để tìm hiểu. Như vậy sẽ phát hiện ra điểm bất thường!”

Nói đến đây, cô nóng lòng muốn quay lại khu chung cư ngay lập tức. Đáng tiếc, xe buýt vẫn chưa đến. Cô ngước nhìn cuối con đường, than phiền: “Sao xe buýt đến muộn thế?”

Họ đã đợi hơn mười phút rồi.

Diệp Tinh Du cũng mất kiên nhẫn: “Hay là chúng ta đi bộ đến trạm kế tiếp? Biết đâu xe buýt đến đó vừa kịp.”

Bạch Nhược Linh thắc mắc: “Vậy khác gì chờ ở đây?”

Cậu gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Đỡ buồn chán hơn?”

Bạch Nhược Linh nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được rồi. Vậy đi thôi. Tớ đứng mỏi lưng quá.”

Họ đi về phía bên trái con đường hình chữ Y trước cổng trường. Dọc đường là những người giấy xám xịt và cửa hàng xám xịt, chỉ có chiếc khăn quàng cổ đỏ rực của Bạch Nhược Linh là nổi bật. Tựa như một vệt m.á.u tươi giữa khung cảnh ảm đạm.

Diệp Tinh Du cứ nhìn trộm cô, cuối cùng khiến cô bực mình. Cô yếu ớt phản kháng:

“Cậu đừng nhìn tớ nữa được không?”

“A, có sao?”

“Có.”

“Ừm... tại vì cậu quàng chiếc khăn này đẹp quá...” Cậu chân thành nói.

Gò má Bạch Nhược Linh lại ửng đỏ.

Diệp Tinh Du thật sự rất giỏi nịnh nọt. Câu nào sến súa cậu cũng nói được.

Cậu hỏi cô: “Vậy về đến nơi, chúng ta đến nhà ai trước?”

Cô lưỡng lự: “Hay là xem tài liệu của chú Trương trước rồi quyết định?”

“Được. Chúng ta nên gọi chú Trương đi cùng. Nếu có xung đột, chú ấy có thể bảo vệ chúng ta.”

“Đương nhiên...” Bạch Nhược Linh định nói gì đó thì dừng lại: “Hả?”

“Sao vậy?”

“Đây... đây là đâu?” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du, nửa người trốn sau lưng cậu.

“Đâu là đâu...” Diệp Tinh Du tỉnh táo lại, nhìn quanh.

Con đường rộng lớn xung quanh bỗng trở nên chật hẹp. Hai bên đường, vốn là khu thương mại, giờ biến thành khu dân cư lụp xụp.

Đây là nơi họ chưa từng đến!

Khu dân cư cũ kỹ, đổ nát. Cửa chống trộm xanh rỉ sét mở toang. Câu đối rách nát dán trước cửa khiến người ta rùng mình.

Nhìn về phía trước, khu dân cư kéo dài vô tận, san sát nhau, chen chúc đến nỗi con đường càng lúc càng hẹp, gần như biến thành một con hẻm nhỏ?!

Dù trời sáng và ánh nắng chan hòa, con hẻm vẫn chìm trong bóng tối, ánh sáng không thể len lỏi đến những ngôi nhà bên trong. Trong bóng tối dày đặc ấy, những âm thanh sột soạt và tiếng thì thầm bí ẩn vang lên.

Điều kỳ lạ nhất là trước mỗi nhà đều có một bát cơm, trên bát phủ giấy đỏ, cắm một đôi đũa.

“Có gì đó không ổn... Chắc chắn có vấn đề!” Bạch Nhược Linh rùng mình, vội vàng kéo tay Diệp Tinh Du: “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Nhưng khi họ quay lại, trước mắt họ là một khu dân cư y hệt, kéo dài vô tận dưới bầu trời ảm đạm.

Diệp Tinh Du lạnh sống lưng, cảm nhận được điều chẳng lành.

Ngay lúc đó—

Những giọng nói yếu ớt vang lên từ khu dân cư:

“Tin vui, tin vui rồi...”

“Cưới rồi, cưới rồi...”

“Đến uống rượu mừng đi...”

“Không có quà à...”

Bạch Nhược Linh kêu lên một tiếng, run rẩy chỉ vào khu dân cư bên cạnh:

“Diệp Tinh Du, nhìn kìa...”

Diệp Tinh Du nhìn theo, kinh hãi lùi lại hai bước, kéo Bạch Nhược Linh ra sau lưng mình.

— Một cái đầu trắng bệch tròn vo xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm nơi cánh cửa!

Cái đầu bóng loáng, giống đầu người nhưng không có tóc, trắng như tuyết. Thân hình và tay chân cũng trắng nhợt.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 64: Chương 64



Nó đưa bàn tay trắng bệch ra, bốc một nắm cơm nhét vào miệng.

Cả hai cứng đờ vì cảnh tượng quái dị.

Đột nhiên! Cái đầu trắng bệch ngẩng lên! Xoay một góc 90 độ, nhìn thẳng vào họ!

Tóc gáy Diệp Tinh Du dựng đứng!

— Đôi mắt người đó trắng dã, chỉ có hai chấm đen nhỏ xíu. Hai má tô hồng, môi đỏ như son.

Cái miệng đỏ tươi nứt ra một khe đen ngòm, kéo dài đến tận mang tai...

Bên trong đỏ đen, không có răng.

“Uống rượu mừng đi...”

Người trắng bệch cất tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nó nói chuyện với họ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau họ.

Theo tiếng nói, một bàn tay trắng bệch khác thò ra từ bóng tối cửa nhà, nắm lấy khung cửa.

Rồi ngày càng nhiều cánh tay thò ra, ngày càng nhiều khuôn mặt trắng bệch ló đầu ra. Tất cả đều giống cái đầu trọc kia, không phân biệt nam nữ.

“Hu hu hu hu.” Bạch Nhược Linh sợ hãi bật khóc, nắm chặt áo Diệp Tinh Du.

“Đừng, đừng sợ!” Giọng Diệp Tinh Du cũng run rẩy, nhưng vẫn cố trấn an cô: “Có, có tớ ở đây!”

Cậu giơ tay chắn trước mặt cô.

Tiếng sỏi rơi và tiếng da thịt cọ xát vang lên:

“Cô dâu đến rồi...”

“Chú rể cũng đến rồi...”

“Uống rượu mừng đi...”

“Sớm sinh quý tử nhé...”

Tiếng nhạc quái dị vang vọng, mỗi lúc một lớn hơn, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Đó là âm thanh rợn người của kèn bầu, thứ nhạc đám ma ai oán.

Bạch Nhược Linh kinh hãi, ánh mắt dán chặt vào nơi phát ra tiếng động. Cuối con hẻm tối tăm, một đoàn người mặc hỉ phục đỏ lòm đang tiến đến. Gương mặt họ nhòe nhoẹt, không rõ hình hài, nhẹ nhàng nâng chiếc kiệu đỏ rực như bay lướt trên không trung. Trong nháy mắt, cỗ kiệu đã áp sát, chỉ còn cách hai người chừng mười mét.

Qua tấm màn sa đỏ phấp phới, Bạch Nhược Linh nhìn thấy một người phụ nữ khoác áo phượng bào đỏ chót, ngồi bất động bên trong. Mấn vàng rẻ tiền lấp lánh trên trán, những sợi tua dài lay động che khuất khuôn mặt trát đầy phấn dày, nhưng không thể giấu đi vẻ thối rữa, đen ngòm. Hai bàn tay đặt trên đùi cũng đen kịt, móng tay nứt nẻ, sơn móng tay đỏ thô ráp lẫn với bùn đất bẩn thỉu.

Phía sau kiệu, đám người thân nhà cô dâu ríu rít cười khúc khích, "hì hì". Những bông hoa nhựa đỏ chói cài trên n.g.ự.c những bộ vest xộc xệch và váy áo lòe loẹt may vội. "Chúc mừng... chúc mừng!" "Chung vui... chung vui!" Họ gật đầu đáp lễ những kẻ mặt trắng nhợt nhạt, tay tung rải những tờ tiền giấy vàng mã, bay lả tả trong không trung.

"Hức... hức... không muốn cưới..." Tiếng chúc tụng ồn ào bị lấn át bởi tiếng khóc nức nở yếu ớt của người phụ nữ, như một tấm lụa mỏng tang. Những giọt nước mắt đen ngòm, đục ngầu, rửa trôi vệt m.á.u trên khuôn mặt.

Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, linh cảm của Bạch Nhược Linh mách bảo rằng nếu chạm trán với cỗ kiệu này, tai họa khó lường sẽ ập đến! "Chúng ta phải đi ngay!" Cô lay mạnh Diệp Tinh Du đang c.h.ế.t lặng vì kinh hãi, gào lên, "Chạy mau!"

Nhưng khi cả hai quay người, họ c.h.ế.t sững. Trong con hẻm hẹp phía sau, một đoàn người áo đỏ cũng đang từ từ tiến đến. Gió lạnh thổi tung vạt áo họ, để lộ lớp vải liệm trắng toát bên trong...

Dẫn đầu đoàn người là chú rể, cưỡi trên con ngựa giấy cao lớn, n.g.ự.c cài bông hoa đỏ thẫm. Bộ vest xám xịt nhăn nhúm, không vừa người. Thân thể hắn cứng đờ, cái đầu dị dạng phồng to, lệch hẳn sang một bên.

Làn da hắn xanh đen, đôi mắt dại đi, trợn trừng, ánh lên màu đỏ và vàng lục ghê tởm. Ai nhìn vào cũng biết hắn đã c.h.ế.t từ lâu.

Chú rể khẽ lắc đầu, một con giòi béo tròn từ trong hốc mắt bò ra, chui vào mí mắt. "Ối..." Diệp Tinh Du vội bịt miệng, suýt nôn thốc nôn tháo.

Con giòi trườn lên, chú rể cũng rơi lệ. Hai hàng mủ vàng chảy dài trên gò má xanh đen, như những con sâu bò chậm rãi, rồi nhỏ xuống bông hoa đỏ trên ngực. Trên bông hoa ấy, dường như cũng có những con giòi vàng đang ngọ nguậy.

Đám quái nhân trắng nhợt ở hai đầu hẻm bắt đầu xôn xao, ngày càng nhiều hơn, chen chúc nhau trước cửa, như những con giòi trắng nổi lên trên mặt nước đen ngòm.

"Ríu rít tiếng chúc tụng vang vọng, gieo rắc sự kinh hãi:

"Kết hôn rồi, kết hôn rồi..."

"Đại hỷ, đại hỷ..."

"Trăm năm hòa hợp..."

"Ăn tiệc thôi, ăn tiệc thôi..."

Hai đoàn rước dâu từ hai đầu hẻm áp sát, trái phải là những bóng trắng nhợt nhạt. Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du đã rơi vào thế gọng kìm, không đường thoát.

Tiếng khóc nghẹn ngào của cô dâu vang lên: "Em gái, làm ơn... thay tôi cưới hắn..."

Chú rể cũng r3n rỉ, nước mắt đen ngòm chảy dài: "Em trai, làm ơn... thay tôi cưới nàng..."

"Không! Tôi không muốn!" Bạch Nhược Linh hét lên, tiếng thét xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

Diệp Tinh Du ôm chặt cô vào lòng, vớ lấy ống sắt gỉ sét từ đống rác bên đường, vung loạn xạ, gầm lên đe dọa đoàn người đang tiến đến:

"Cút đi!"

"Ôi, chàng trai khôi ngô... em trai, hay là cưới tôi đi..."

"Kết hôn thôi... em gái, tôi sẽ đối xử tốt với em..."

"Động phòng... hoa chúc..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 65: Chương 65



"He he, sinh một đứa con trai bụ bẫm..."

"CÚT!!!" Diệp Tinh Du rống lên, cuồng nộ.

Cô dâu và chú rể lảo đảo như bị gió thổi, rồi đáp xuống đất, hai bàn tay khô quắt, thối rữa vươn ra, chực túm lấy vạt áo đồng phục của họ...

Diệp Tinh Du bùng nổ, vung ống sắt không chút do dự. Sức mạnh của một vận động viên bóng chày đạt đến đỉnh điểm!

Hai cánh tay mục nát của cô dâu và chú rể lìa khỏi thân, để lộ những chiếc xương nhọn hoắt, trắng hếu...

"Á á á! Đau quá! Em trai... sao lại nhẫn tâm với hoa ngọc thế..." Tiếng hét chói tai của cô dâu xé tan bầu không khí, như muốn khoan thủng màng nhĩ!

"Tại sao không chịu kết hôn? Ai cũng phải kết hôn... tại sao các người lại là ngoại lệ?"

"Không kết hôn, ta sẽ g.i.ế.c các ngươi..."

Tiếng thì thầm rùng rợn của đám người mặt trắng mỗi lúc một lớn hơn, như tiếng vọng từ địa ngục:

"Giết chúng nó, g.i.ế.c chúng nó..."

"Không kết hôn, phải chết..."

"Chết rồi cũng phải kết hôn. He he he..."

"Kết hôn đi, kết hôn là tốt nhất..."

"Lại được ăn kẹo hỷ rồi, he he he..."

Đầu óc Diệp Tinh Du như muốn nổ tung bởi những lời nguyền rủa. Cậu vung ống sắt vô định. Chú rể mất kiên nhẫn, những chiếc xương trắng nhọn dày đặc co rút lại, lao thẳng vào mắt cậu, mang theo hơi lạnh thấu xương!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc—

"Bíp bíp—! Bíp bíp—!"

Tiếng còi xe buýt vang lên chói tai trong con hẻm hẹp.

Tất cả những con giòi trắng co rúm lại, lẩn vào bóng tối. Cô dâu và chú rể kinh hãi ngước nhìn.

Xe buýt đang đến."

Ánh sáng từ bánh xe xé tan màn đêm, mở ra một con đường thoát hiểm.

Khi xe buýt đến gần, luồng sáng chói lòa biến thành ngọn lửa vô hình. Cô dâu, chú rể và đoàn rước dâu phát ra những tiếng thét chói tai, rồi tán loạn bỏ chạy.

"Không!!!"

Khu dân cư chật hẹp tan biến, như một bức tranh bị lửa thiêu rụi, để lộ con đường rộng lớn, sáng trưng và trạm xe buýt bên cạnh hai người.

Bạch Nhược Linh mở mắt, qua vạt áo đồng phục của Diệp Tinh Du, cô nhìn mọi thứ trước mắt, vẫn còn choáng váng.

Xe buýt dừng lại, cửa xe mở ra.

Đúng như dự đoán, người lái xe vẫn là ông chú mặt hồng hào.

Ông chú toát lên vẻ dương khí mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén quét qua hai người đang ngồi bệt trên đất, rồi cất giọng sang sảng: "Lên xe không?"

Diệp Tinh Du hoàn hồn, cúi xuống bế Bạch Nhược Linh lên xe.

Cửa xe đóng lại.

Người lái xe nhìn chằm chằm hai người, tỏ vẻ không hài lòng: "Cậu học sinh kia, yêu sớm lại còn trốn học à? Quẹt thẻ đi!"

Diệp Tinh Du vội vàng quẹt thẻ. Bạch Nhược Linh, vẫn còn run rẩy, cũng máy móc quẹt thẻ.

Xe buýt lăn bánh.

Không phải giờ cao điểm, xe vắng vẻ, chỉ có ba bốn hành khách giấy, trông như mấy bà mấy cô đi chợ về.

Hai người thất thần tìm chỗ ngồi. Bạch Nhược Linh vẫn còn căng thẳng, mồ hôi lạnh túa ra, run rẩy không ngừng, như vừa thoát khỏi mùa đông khắc nghiệt. Diệp Tinh Du cũng ngơ ngác, hồn vía lên mây. Cả hai đều tái mét, còn trắng hơn cả đám hành khách giấy.

Một lúc sau, cậu mới tìm lại được giọng nói:

"Tớ nghĩ... chúng ta an toàn rồi."

Cậu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng an ủi, mặc kệ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng mình.

"Vừa rồi... chuyện gì xảy ra vậy..." Bạch Nhược Linh run rẩy, giọng nghẹn ngào: "Là ma quỷ sao? Tớ... tớ tưởng mình cũng thành ma rồi chứ..."

Nửa quỷ gặp quỷ... thật nực cười!

Diệp Tinh Du kinh hãi: "Hình như... hình như là minh hôn..."

"Hả? Sao chúng ta lại gặp phải chuyện này..." Cô thì thầm: "Lúc nãy, tớ... tớ tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi."

"... Chúng ta thoát rồi! Không sao đâu!"

Bạch Nhược Linh ngơ ngác một lúc, rồi giật mình nhận ra mình vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du. Cô vội rụt tay lại, ngồi thẳng người.

Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô dần ửng hồng, lan tỏa sắc đỏ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Khụ, vừa rồi... cảm ơn cậu..."

"Bảo vệ cậu là chuyện đương nhiên mà. Cảm ơn làm gì." Diệp Tinh Du nhỏ giọng đáp.

Mặt Bạch Nhược Linh nóng bừng, cả người nổi da gà. Bàn tay và bàn chân lạnh ngắt của cô không chỉ ấm lên mà còn bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dù sợ hãi đến hồn bay phách lạc, cô vẫn nhớ rõ. Diệp Tinh Du cũng kinh hãi không kém, nhưng cậu vẫn chọn bảo vệ cô.

Trên đời này, có bao nhiêu chàng trai nói "Anh là đàn ông, anh sẽ bảo vệ em", nhưng Bạch Nhược Linh biết, đó chỉ là lời nói suông. Bởi vì khi đối mặt với sinh tử, không phải ai cũng dám đứng ra.

Nếu là đám bạn học như Con Gián hay Cá Tạp, chắc chắn họ sẽ đẩy người bên cạnh ra chịu chết.

Cô cúi đầu, lòng chợt thấy ngọt ngào.

Dù thế nào, Diệp Tinh Du cũng mang đến cảm giác "Thích cậu ấy tuyệt đối không sai".

Nhưng cô không thể nói thẳng, vì trái tim mỏng manh của cậu không chịu nổi gánh nặng này.

Nỗi sợ hãi gần như tan biến. Cô quay đầu, định nói chuyện với Diệp Tinh Du, nhưng thấy cậu có vẻ muốn nói điều gì.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 66: Chương 66



"Sao vậy?" Cô khó hiểu: "Biểu cảm kỳ lạ gì thế?"

"À, không..."

"Không khỏe à?"

"Không phải..." Diệp Tinh Du tránh ánh mắt cô, một lát sau mới thú nhận, giọng đầy khổ sở: "Thật ra... chuyện vừa rồi là lỗi của tớ..."

"Hả? Sao lại là lỗi của cậu? Chúng ta đang mơ, gặp chuyện kỳ quái là bình thường mà." Đôi mắt trong veo của cô đầy tin tưởng: "Cậu đừng tự trách."

"Ờ... không phải... Bà Tôn nói, không gian này được tạo ra từ ký ức của chúng ta. Nếu đến nơi mình không biết, ký ức không có, không gian sẽ sụp đổ, sẽ... gặp phải cấm địa... rất nguy hiểm." Cậu nắm chặt tay, chột dạ: "Nhưng tớ... tớ quên mất..."

Một giây sau, Bạch Nhược Linh trợn tròn mắt. Cô không thể tin được cậu lại vô trách nhiệm đến thế!

Ánh mắt cô rực lửa. Diệp Tinh Du rụt cổ như chú heo sữa bị nướng:

"Cho nên tớ đoán... chúng ta đã đến cấm địa đó... Nhưng ký ức về bác tài xế chắc ổn định, nên mới tạo ra đoạn ký ức này..."

"Cho nên bà Tôn đã dặn, mà cậu không thèm để ý, cũng không nói cho tớ biết..." Giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi. Ánh mắt híp lại, giọng điệu đầy nguy hiểm.

Diệp Tinh Du ước gì có cái lỗ nào để chui xuống...

"Xin... xin lỗi..."

"Cậu là đồ ngốc à—!" Lòng biết ơn của Bạch Nhược Linh tan biến, thay vào đó là cơn giận dữ: "Sao cậu có thể vô trách nhiệm đến thế—!! Lỡ cậu c.h.ế.t thì sao hả!!"

Trời ơi! Sao cô lại thích một tên ngốc như vậy chứ?

Đám người giấy trên xe kinh hãi nhìn cô gái nổi giận. Hai tay cô vung vẩy như cánh quạt.

"Chậc chậc." Bà lão người giấy bên cạnh vừa đan len vừa thở dài: "Con gái bây giờ hung dữ thật!"

Sau khi xuống xe, n.g.ự.c Bạch Nhược Linh vẫn phập phồng, cơn giận chưa tan.

Diệp Tinh Du tội nghiệp, không dám hé răng nửa lời.

Thật đáng sợ. Bạch Nhược Linh bé nhỏ nhưng lại bộc phát sức mạnh kinh người. Nếu lúc đối mặt với đám ma quỷ kia, cô cũng dũng mãnh như vậy thì tốt rồi. Chắc chắn lũ quỷ sẽ sợ đến tè ra quần.

Sao lúc đầu mình lại nghĩ cô ấy yếu đuối nhỉ?

"Này!" Cô giơ tay định kéo cậu.

Nhưng cậu giật mình lùi lại, theo phản xạ giơ tay lên đỡ đòn.

Cô bật cười: "Làm gì thế? Tớ không đánh cậu."

Cậu ngượng ngùng, vẫn còn ngờ vực.

"Thật đấy. Lúc nãy tớ giận quá thôi. Cậu còn gì muốn nói không? Nói rõ hết đi. Chúng ta còn phải báo Cảnh sát Trương nữa."

"Hết rồi..." Cậu ấp úng.

"Chắc chưa? Cậu nghĩ kỹ lại đi."

Cậu gãi đầu lúng túng: "Ờ... ở âm phủ không có Tôn Ngộ Không... cái đó có quan trọng không?"

"Cái gì?!" Bạch Nhược Linh tưởng mình nghe nhầm.

"Tớ hỏi bà Tôn có gặp Tôn Ngộ Không chưa. Bà ấy bảo chưa..."

Bạch Nhược Linh thở dài, một tiếng thở dài đầy bất lực.

Diệp Tinh Du càng thấy mình vô dụng.

"Thôi được rồi." Cô chậm rãi nói: "Nếu cậu nhớ ra gì, nhớ nói với tớ."

"Ừ..."

Cô dịu dàng trở lại, cầm tay cậu, thổi nhẹ: "Haiz, mu bàn tay cậu đỏ ửng rồi. Có đau không?"

"Đau c.h.ế.t đi được!" Cậu nói dối, bất chấp nguy cơ tim mình nổ tung.

Bạch Nhược Linh dừng lại, nhận ra cậu giả vờ, lườm cậu một cái, rồi quay người bước vào tòa nhà.

Lúc này, Diệp Tinh Du cảm thấy mình thật đặc biệt.

Trước mặt người khác, cô lạnh lùng và xa cách. Nhưng với cậu, cô không chỉ hóa thành "Phong Hỏa Luân" nóng bỏng để đánh cậu, mà còn lườm cậu. Chẳng phải điều đó chứng tỏ cậu rất khác biệt trong lòng cô sao?

Cậu hạnh phúc quá đỗi.

Hai người gõ cửa phòng 302. Trương Bân đã về trước họ mười phút. Khi ông mở cửa và thấy hai người, ông hỏi dồn dập họ đã đi đâu, như thể trách họ chạy lung tung, rồi nhiệt tình mời họ vào nhà.

Bạch Nhược Linh nhìn quanh: "Chú Trương, nhà chú mới quá."

Nhà Trương Bân không quá sang trọng, nhưng sạch sẽ và mới tinh. Nội thất trắng toát, phong cách IKEA, khiến căn phòng rộng rãi hơn.

Khác hẳn nhà Diệp Tinh Du.

Trương Bân thở dài: "Đồ mới mua cả đấy. Đừng xem thường, đắt lắm. Nếu chú c.h.ế.t thì lỗ to. Biết thế chú mua cái Rolex đeo hai ngày còn hơn. Chú thích cái đồng hồ đó lâu rồi."

Diệp Tinh Du bật cười: "Cảnh sát mà đeo Rolex, người ta cười cho đấy..."

"Chú cũng nghĩ thế. Chú có phải đại gia hay ngôi sao đâu, không xứng! Nhỡ bắt trộm mà rơi vỡ thì tim chú tan nát." Ông tự giễu, rồi rót hai ly trà, đặt trước mặt hai đứa trẻ: "Hai đứa nhất quyết đòi đến trường, có thu hoạch gì không?"

Diệp Tinh Du xấu hổ cúi đầu.

Bạch Nhược Linh tóm tắt chuyện tài xế xe buýt bán sinh linh và đám cưới ma, rồi nhắc nhở: "Chú Trương, chú cẩn thận. Cấm địa nguy hiểm lắm."

Trương Bân nổi da gà, nhưng không hiểu: "Vậy cấm địa bắt hai đứa đi kết hôn?"

Còn biết nghĩ cho người ế à?

Diệp Tinh Du lắc đầu: "Cháu không rõ. Nơi đó giống tụ điểm ác quỷ... Cháu sẽ hỏi bà Tôn."

Trương Bân: "Vậy tài xế người giấy có lạc vào cấm địa được không?"

Bạch Nhược Linh trấn an: "Cháu nghĩ là không. Chú Trương, chú đừng sợ. Ký ức của tài xế xe buýt đã tạo ra lối đi giữa các địa điểm, mà ký ức của chúng ta về xe buýt cũng rất sâu sắc. Nên dù tài xế là người giấy hay bán sinh linh, chỉ cần chúng ta lên xe và đến nơi quen thuộc trong ký ức, xe sẽ không lạc vào cấm địa. Nếu chẳng may lạc vào, chỉ cần xe buýt đến, mà tài xế là ông chú bán sinh linh, cấm địa sẽ bị ký ức trục xuất, chúng ta sẽ có cơ hội trốn thoát."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 67: Chương 67



Trương Bân gật đầu: "Đúng rồi, có lý! Cháu gái thông minh thật!"

Diệp Tinh Du cũng phấn khích phụ họa: "Đúng thế. Cậu ấy học giỏi nhất trường. Siêu thông minh luôn!"

Bạch Nhược Linh dở khóc dở cười.

Cô giỏi nhất chỗ nào chứ? Cũng không đến mức siêu thông minh.

Mà cậu ấy tự hào quá mức rồi.

Cô khiêm tốn vài câu, rồi hỏi về tập tài liệu trên bàn: "Đây là tài liệu đó ạ?"

Trương Bân gật đầu: "Mới một phần thôi. Phần chi tiết hơn ở phòng hồ sơ. Người giấy bắt chú nộp đơn đăng ký, mai mới có."

Bạch Nhược Linh định xem thì Trương Bân cản lại: "Ảnh chụp hơi ghê. Hay là cậu học sinh xem rồi kể lại cho cháu?"

"Chú, cháu và Diệp Tinh Du bằng tuổi mà."

"À, ừ, nhưng cháu là con gái..."

"Con gái thì sao ạ?"

Trương Bân á khẩu.

"Ồ." Bạch Nhược Linh hiểu ý: "Cháu hiểu ý tốt của chú, nhưng cháu không sợ."

Cô không cần ai bảo vệ quá mức.

"Vậy... được rồi!" Trương Bân bỏ tay xuống, không ép nữa.

Lần đầu gặp, ông chỉ thấy cô bé thông minh và đáng thương. Giờ thì ông bỏ chữ "đáng thương" đi.

Thế giới nội tâm Bạch Nhược Linh có sự bình tĩnh và cứng cỏi hiếm thấy.

Chẳng trách Diệp Tinh Du ân cần thế. Cô gái này thật đặc biệt.

"Cậu muốn xem thật à..." Diệp Tinh Du khuyên nhủ: "Chắc chắn đáng sợ lắm. Tối về gặp ác mộng đấy."

Trương Bân đứng dậy: "Hai đứa cứ xem từ từ. Gần trưa rồi, chú đi nấu cơm, ăn cùng nhau nhé."

Đến giờ này thì ai cũng đói. Dù không ăn cũng không sao.

Trong phòng khách yên tĩnh, Bạch Nhược Linh nóng lòng mở tài liệu ra xem.

Mấy trang đầu là tóm tắt vụ án.

Tài liệu ghi rằng từ tháng 2 năm ngoái, ba người dân trên đảo mất tích, hai nữ, một nam. Nạn nhân trẻ nhất, cũng là người đầu tiên, là một nữ sinh 16 tuổi, học cùng trường với cô!

Chân tay cô bé bị đông lạnh lâu nhất, nên khi đưa về đồn cảnh sát thì đã phân hủy nhanh nhất.

Hai người khác cũng bị vứt bỏ cùng cô bé. Theo thời gian mất tích, họ c.h.ế.t vào năm sau đó. Đúng như Diệp Tinh Du nói, các bộ phận cơ thể của ba người được tìm thấy ở những thùng rác khác nhau. Pháp y mất nhiều thời gian để ghép lại. Cuối cùng xác nhận là một vụ g.i.ế.c người hàng loạt.

Hai tháng sau, người thứ tư mất tích. Vụ này cũng được cho là liên quan đến kẻ g.i.ế.c người. Đồng nghiệp nạn nhân khai rằng một ngày trước khi mất tích, nạn nhân nói mình có manh mối quan trọng.

Tài liệu này có vẻ là bản giám định pháp y ban đầu. Thông tin chi tiết về các nạn nhân có lẽ ở tài liệu trong phòng hồ sơ mà Trương Bân nhắc đến.

Lật sang các trang sau, ảnh chụp các bộ phận cơ thể xuất hiện.

Các bộ phận rất sạch sẽ, không có vết thương nào khác, ngay cả vết xước cũng không. Chân tay bị cắt bằng d.a.o và cưa. Vết cắt thô ráp, rõ ràng bị cắt nhiều lần, và không có máu. Bên cạnh có tờ ghi chú: Chân tay được rửa sạch rồi mới đông lạnh.

Chỉ nhìn ba cái đầu với mức độ phân hủy khác nhau, khó mà hình dung được họ khi còn sống...

Kẻ g.i.ế.c người phải có phương tiện di chuyển để chở những túi da rắn lớn như vậy. Việc gã ta không bị camera ghi lại chứng tỏ gã ta rất quen thuộc khu vực này...

Bạch Nhược Linh vừa nghĩ vừa lật trang, hình ảnh càng lúc càng kinh khủng. Cô hơi khó chịu, quay mặt đi.

Trùng hợp là mặt cô sát mặt Diệp Tinh Du. Cậu ta cũng thò đầu vào xem từ lúc nào.

Cả hai giật mình.

Bạch Nhược Linh suýt hôn lên mũi cậu!

"Bốp!"

Diệp Tinh Du bị tát nhẹ.

"Ơ? Sao lại đánh tớ?!" Cậu ngạc nhiên.

Bạch Nhược Linh nắm tay cậu, nhỏ giọng: "Sợ tim cậu không chịu nổi."

"À... Cảm ơn." Cậu sờ ngực, cảm động: "Cậu quan tâm tớ thật..."

Cả hai nhìn nhau, cười ngây ngô.

Cười xong, Bạch Nhược Linh đưa tài liệu cho cậu: "Cậu xem hết chưa? Tớ thấy lạ. Kẻ g.i.ế.c người luôn đông lạnh và bảo quản xác. Nhưng năm nay gã ta lại vứt hết ra ngoài. Chắc chắn có chuyện gì xảy ra, đúng không?"

Diệp Tinh Du gật đầu, vắt óc suy đoán: "Nếu kẻ g.i.ế.c người sống một mình, chẳng lẽ có người quay về?" Cậu chợt lóe lên: "Hoặc là gã ta dọn tủ lạnh để làm kem..."

"Cậu kể chuyện cười kinh dị gì thế..." Bạch Nhược Linh trách móc, mắt nhìn về phía bếp.

"Sao thế? Cậu vẫn nghi ngờ Cảnh sát Trương à?" Cậu hạ giọng.

"Trừ cậu ra, tớ nghi ngờ tất cả."

Diệp Tinh Du phấn khích, tự phân tích: "Nếu là chú Trương... Chú ấy mới chuyển đến đầu năm, có thể vì không tiện giấu xác nên mới vứt đi? Nhưng nhà này cách âm không tốt, còn người mất tích... Có lẽ gã ta có căn cứ bí mật nào đó."

Tiếng nấu ăn vọng ra từ bếp. Giọng Bạch Nhược Linh càng nhỏ: "Vậy đi, nếu đây là ký ức của chú Trương, chắc còn nhiều chi tiết trong nhà chú ấy. Cậu vào bếp nói chuyện với chú ấy, giữ chân chú ấy, tớ tìm dấu vết."

"Được!"

Diệp Tinh Du nhận lệnh, vào bếp.

Trương Bân vui vẻ có người giúp, không nghi ngờ gì, nhờ cậu bóc tỏi. Nhưng lát sau, ông thấy cậu cười tủm tỉm.

"Sao cậu vui thế?" Ông tò mò.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 68: Chương 68



"À, vì Nhược Linh quan tâm cháu..." Cậu cười rạng rỡ.

Trương Bân nổi da gà vì nụ cười vô giá trị của cậu.

Đồ ăn xong, Diệp Tinh Du bưng ra ngoài, cố tình làm ầm ĩ. Trong phòng khách, cô gái đã quay lại, ngồi trên sô pha giả vờ xem tài liệu.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Nhược Linh lắc đầu.

Phòng ngủ chính đầy quần áo bừa bộn. Phòng ngủ phụ ít đồ đạc hơn. Đồ trong WC cũng mới tinh. Cô mở nắp cống kiểm tra, rất sạch sẽ.

Bạch Nhược Linh không biết ký ức có lừa người được không. Hay là người chưa thức tỉnh ký ức sẽ không để lại dấu vết? Có lẽ nên hỏi bà Tôn.

Dù sao, nhà Cảnh sát Trương lại chứng minh ông vô tội.

Trương Bân bưng đ ĩa mì cuộn và cà tím kho ra, hào hứng: "Hai đứa may mắn đấy. Chú không khoe, nhưng cà tím kho của chú ngon lắm! Đồng nghiệp bảo chú lấy vợ được đấy!"

Dù ông vẫn độc thân.

Ông cởi tạp dề, xoa bụng cười: "Chú thích ăn ngọt, nên bụng mới to ra."

Sau đó, ông ấy lại trêu Diệp Tinh Du: "Hồi còn học trường cảnh sát, chú cũng đẹp trai như cậu đấy!"

Diệp Tinh Du cười gượng, có chút chột dạ.

Trước những món ăn hấp dẫn, hai học sinh cấp ba với động cơ thầm kín không khách sáo, quét sạch mọi thứ.

Trương Bân liên tục gắp thức ăn cho Diệp Tinh Du, rồi dặn Bạch Nhược Linh: "Cháu muốn ăn gì thì tự gắp nhé. Chú không tiện gắp cho cháu."

Bạch Nhược Linh gật đầu, ăn rất lịch sự.

Qua hành động của Cảnh sát Trương, có thể thấy ông ấy là người tốt...

Cô quyết định thăm dò: "Chú Trương, cháu và Diệp Tinh Du muốn kiểm tra các bán sinh linh trong tòa nhà này, khoanh vùng ác linh. Chú có gợi ý gì không?"

"Hay đấy. Chú cũng muốn đi xem." Trương Bân nói ngay: "Chú nghĩ nên xem nhà đối diện trước."

Cái bóng lén lút trong đêm tối như một nhân tố bất an, khiến ông không thể yên lòng.

Hai học sinh nhìn nhau.

Bạch Nhược Linh không có ý kiến gì. Dù anh Hàn kia là người giấy, họ cũng loại trừ được một nghi phạm. "Chú Trương nghi ngờ anh Hàn à?"

"Khó nói lắm. Nhìn qua thì cậu ta không giống ác linh." Trương Bân vuốt râu lún phún: "Nhưng nhà cậu ta có gì đó kỳ lạ, khiến người ta phải để ý... Kiểm tra vẫn hơn."

"Giờ này chắc chỉ có vợ anh ấy ở nhà?" Diệp Tinh Du nói: "Hỏi chị ấy trước? Một phụ nữ trẻ trông con, chắc không phải ác linh đâu."

"Được." Trương Bân ăn nhanh: "Hai đứa ăn nhanh lên. Ăn xong đi luôn!"

Sau bữa trưa, ba người đứng trước cửa nhà 301. Bạch Nhược Linh định gõ cửa thì bị Trương Bân kéo lại:

"Cháu gái, cháu đứng ra sau đi."

Bạch Nhược Linh lùi lại vài bước.

Cô không thích bị đối xử như người yếu đuối, nhưng vì Trương Bân có ý tốt nên không phản đối.

Trương Bân vén áo khoác, đặt tay lên khẩu s.ú.n.g bên hông.

Diệp Tinh Du ngạc nhiên. Đây là lần đầu cậu thấy s.ú.n.g thật: "Chú Trương, chú mang s.ú.n.g theo à?"

Trương Bân tái mặt, "Suỵt!" như muốn quỳ xuống trước mặt cậu: "Tôi đi mượn cái loa cho cậu thông báo nhé?"

Diệp Tinh Du vội bịt miệng, áy náy.

Bạch Nhược Linh hỏi: "Chú được mang s.ú.n.g à?"

"Bình thường thì không. Phải xin phép. Người giấy quản lý s.ú.n.g ngốc lắm."

"Súng có tác dụng với ác linh không?"

Trương Bân không chắc: "Bắn đồ vật thì được, nhưng tôi chưa thử với người giấy. Nhưng có còn hơn không..."

Nói xong, ông gõ cửa.

Hành lang im ắng, chỉ nghe tiếng thở của ba người.

Trương Bân gõ thêm vài lần. Hết kiên nhẫn, ông gõ mạnh đến đau cả tay mà không ai mở cửa.

Bạch Nhược Linh tiến lên, cùng Diệp Tinh Du áp tai vào cửa nghe ngóng.

"Không có ai." Cô thất vọng: "Không có tiếng động gì."

"Hay là... chúng ta về đợi?" Diệp Tinh Du có vẻ thoải mái hơn: "Chắc là ra ngoài rồi. Sẽ về thôi."

Trương Bân chưa kịp nói thì—

"Mấy người làm gì trước cửa nhà tôi?" Một giọng nam yếu ớt vang lên.

Cả ba quay đầu.

Hàn Huống đã về!

Sao anh ta về mà không nghe tiếng chân?

"Ơ? Cậu Hàn, cậu về rồi à?" Trương Bân lấy lại bình tĩnh, cười xã giao: "Bây giờ còn chưa đến hai giờ mà!"

Hàn Huống không phải người giấy.

Anh ta mặc vest, vẫn đẹp trai như thường.

Nhưng dáng đi đứng hơi rụt vai, khép tay lại. Người gầy gò, rụt rè.

Lúc này, ánh mắt anh ta đầy nghi ngờ và cảnh giác: "Tôi quên đồ... Sao thế? Cảnh sát Trương, nhà tôi có chuyện gì à?"

"À, không có gì. Hai học sinh này bảo nhà cậu có tiếng động lạ, nên tôi đến xem. Haiz, chắc không phải có trộm đấy chứ? Vào xem cùng nhau nhé?" Trương Bân nói dối.

Hàn Huống im lặng một lát rồi hỏi: "Tiếng động lạ như thế nào?"

Bạch Nhược Linh nhanh trí đáp: "Cháu nghe tiếng phụ nữ hét."

"Không thể nào..." Anh ta đẩy kính, giọng chắc nịch: "Vợ tôi về nhà mẹ đẻ rồi."

Bạch Nhược Linh đỏ mặt. Cô không giỏi nói dối.

Trương Bân cười xòa: "Dù sao trẻ con cũng báo cảnh sát rồi. Tôi không xem không được. Cậu nhìn cháu gái này, ngoan như thế, không nói dối đâu. Hay là vợ cậu ấy về rồi? Chúng tôi xem chút thôi, không có gì thì đi ngay."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 69: Chương 69



Hàn Huống nhỏ giọng: "Nhưng nhà tôi... bừa bộn lắm..."

Trương Bân vui vẻ: "Không sao. Tôi hiểu mà. Nhà ai chẳng bừa bộn? Nhà tôi cũng như ổ chó ấy! Tôi vì an toàn của cậu thôi! Nếu cậu ngại, tôi bảo hai đứa trẻ đợi ngoài này."

Nói xong, ông nhường chỗ mở cửa. Nụ cười ẩn chứa sự ép buộc, yêu cầu Hàn Huống mở cửa.

Mặt Hàn Huống tái mét, nhưng anh ta vẫn chậm rãi mở cửa.

Bạch Nhược Linh như con chồn trắng tinh ranh, mắt đen láy nhìn vào khe cửa.

Trương Bân và Hàn Huống vào trong, cửa đóng lại.

"Kỳ lạ thật..." Bạch Nhược Linh thì thầm với Diệp Tinh Du.

"Cậu thấy gì không?"

"Ờ, thấy gì?" Diệp Tinh Du không tinh ý bằng cô.

"Có giày phụ nữ ở lối vào."

"Tớ không thấy... Nhưng về nhà mẹ đẻ đâu cần mang hết giày đi."

"Mũi giày hướng vào trong." Cô nhíu mày: "Không biết chú Trương có để ý không."

"Ờ..." Diệp Tinh Du chợt hiểu: "Chẳng lẽ tên họ Hàn này nói dối?"

"Đúng thế. Lúc tớ nói nghe tiếng hét, ông ta không phản ứng gì. Như chú Trương nói, vợ ông ta không thể quay về giữa chừng à? Ông ta không lo lắng cho vợ con sao?"

Bạch Nhược Linh lẩm bẩm, như hỏi cậu.

Diệp Tinh Du an ủi: "Không sao. Chú Trương có súng." Cậu kéo cô ra sau lưng: "Cậu đứng sau tớ, có gì thì chạy trước."

Bốn, năm phút sau, cửa mở, Trương Bân ra.

Ông vừa đi vừa cười: "Không có gì là tốt rồi. Chắc cháu gái nghe nhầm thôi."

Ông liếc mắt ra hiệu cho hai học sinh, khẽ lắc đầu.

Cửa hé mở, Hàn Huống đứng chắn bên trong.

Bạch Nhược Linh tranh thủ quan sát Hàn Nho.

Trương Bân vẫn không bỏ cuộc: "Vậy vợ cậu về nhà mẹ đẻ rồi đúng không?"

"Đúng thế..." Hàn Huống nhỏ giọng.

"Ừ ừ, được rồi... Vậy chúng tôi đi đây." Trương Bân cười.

Bạch Nhược Linh không cam lòng, vừa theo Trương Bân về nhà vừa hỏi: "Chú Trương, không có gì sao ạ?"

"Không có ai. Chú kiểm tra kỹ rồi. Tủ quần áo, WC... Nhưng các cháu thấy rồi đấy, cậu ta kỳ lạ... Đừng trách chú nghi ngờ." Trương Bân gãi cằm: "Nên chú không nói thật, cũng không dám làm cậu ta thức tỉnh."

"Đâu chỉ kỳ lạ! Nhược Linh thấy mũi giày vợ ông ta hướng vào trong." Diệp Tinh Du hằn học: "Có khi nào ông ta nhát gan nhưng lại là kẻ g.i.ế.c vợ không!"

Trương Bân cười khổ: "Không thể chỉ vì thế mà kết luận người ta g.i.ế.c vợ được..."

"Nhưng ông ta chắc chắn nói dối." Dù Bạch Nhược Linh không giỏi nói dối, cô vẫn nhận ra người khác đang nói dối.

Mắt Hàn Huống chớp liên tục, cắn môi vô thức. Anh ta đang giấu giếm điều gì?

Cô rùng mình: "Con ông ta cũng không có nhà? Ông ta không g.i.ế.c cả con mình đấy chứ?"

Hai học sinh vừa nói xong, Hàn Huống đã thành kẻ g.i.ế.c người. Trương Bân mơ hồ, cố nhớ lại: "Chú kiểm tra rồi, có đồ dùng trẻ em và cũi, nhưng không có em bé."

Đúng lúc đó, tiếng trẻ con khóc thét vang lên từ nhà đối diện:

"Oa— Oa—"

Trương Bân bật dậy, chạy ra ngoài!

Nắm đ.ấ.m to như bao cát đập cửa, ông hét: "Hàn Nho, mở cửa! Mở ngay! Không tôi b.ắ.n đấy!"

Ông rút s.ú.n.g ra.

"Kẽo kẹt..."

Cửa mở.

Trương Bân xông vào, đẩy Hàn Huống ngã xuống đất, gào: "Con cậu đâu? Vợ cậu đâu? Cậu g.i.ế.c họ rồi à?"

Hàn Huống ngồi bệt dưới đất, bịt mũi, co rúm người lại, bất động.

"Mẹ kiếp, không khai à? Để tôi tìm..." Trương Bân giận dữ, một tay chĩa súng, một tay mở tung các cửa phòng.

Cửa nhà họ Hàn mở toang. Diệp Tinh Du thấy bên trong bừa bộn, nhưng ấm cúng—ảnh cưới trên tường, tường sơn vàng nhạt, ghế sofa vải lanh ấm áp, thảm thêu nhăn nhúm trên ghế.

Diệp Tinh Du ra hiệu Bạch Nhược Linh trốn đi, rồi khóa cửa, chạy vào, quát: "Chú làm gì sai, khai mau! Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng!" Khuôn mặt cao lớn của cậu đầy vẻ dữ tợn.

Bạch Nhược Linh nhìn qua mắt mèo, thấy Diệp Tinh Du như trùm trường.

Hàn Huống ôm mặt, nức nở: "Tôi không làm gì cả!"

"Con cậu đâu? Giấu ở đâu?" Diệp Tinh Du gằn giọng: "Chúng tôi biết hết rồi! Chú có quyền im lặng, nhưng g.i.ế.c người thì c.h.ế.t chắc!"

"Không có... không có..."

Trương Bân tranh thủ lục soát các phòng. Nhưng tiếng khóc trẻ con lúc có lúc không, ông tìm mãi không thấy!

"Mẹ kiếp! Không khai à? Cậu g.i.ế.c vợ rồi à? Giết cả người khác nữa!" Trương Bân nổi giận, túm cổ áo anh ta: "Mẹ nó, cậu còn là người không hả? Con nít bé tí! Con cậu đâu?"

"Tôi không biết!!! Tôi thật sự không biết!" Hàn Huống gào lên, m.á.u mũi chảy ròng: "Tôi không biết con tôi đâu, vợ tôi đâu. Họ mất tích rồi! Đồ đạc còn đó, người thì biến mất! Ngày nào tôi cũng nghe tiếng con khóc, tiếng vợ mắng. Nhưng tôi không tìm thấy họ! Họ như ma ấy! Tôi sắp điên rồi! Tôi chắc chắn điên rồi..."

Trương Bân kinh ngạc buông tay, để mặc anh ta ôm mặt, gục xuống khóc nức nở...

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra... Tôi không tìm thấy họ. Tôi đã nghĩ đến cái chết... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!" Hàn Huống khàn giọng hét lên, rồi cuộn tròn như con nhộng, nằm vật ra đất...

Diệp Tinh Du và Trương Bân nhìn nhau, ngượng ngùng.

Không khí trong nhà Trương Bân nặng nề.

Tiếng khóc trẻ con đã biến mất. Trương Bân và Diệp Tinh Du đã quay lại.

Bạch Nhược Linh không ngờ hai "dũng sĩ" đi bắt ác linh lại mang về một người đàn ông khóc sướt mướt!
 
Back
Top Bottom