Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Câu Truyện Của Cừu

Câu Truyện Của Cừu
Chương 50: Chương 50



Bà cụ mất kiên nhẫn: "Biết làm gì? Cậu muốn đi cùng họ à?"

Nhìn thấy tiệm bánh ngọt ngay gần, Diệp Tinh Du cảm giác như vừa thoát khỏi một lớp màn mờ ảo.

Đúng lúc đó, một tiếng sấm rền vang xé toạc bầu trời, như thể thế giới đang sụp đổ! Một tia chớp lóe lên, Diệp Tinh Du kinh hoàng nhận ra, chỉ trong nháy mắt, đám người đông đúc trên đường phố đã biến mất hoàn toàn!

Không chỉ những người kỳ lạ kia biến mất, mà cả những người bình thường bên kia lớp màn mờ ảo cũng không còn tăm hơi. Đường phố vắng lặng, không một tiếng động, chỉ còn tiếng lá khô xào xạc dưới làn gió.

Thành phố đã trở nên hoang vắng!

Cậu kinh hãi quay sang nhìn bà cụ áo đỏ.

"Cứ vui mừng đi..." Bà cụ cười nhạo: "Ta rất bận, không phải lúc nào cũng đến đây đâu. Cậu thật may mắn. Đến đây đúng lúc gặp được ta."

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mặt cậu trắng bệch, nhìn quanh: "Mọi người trong thành phố đâu hết rồi?"

"Thật ngốc nghếch, đầu óc vẫn còn mơ màng sao? Nhưng gần đây chắc chắn cậu đã cảm thấy có nhiều điều bất thường. Có thể là những chuyện kỳ quái sắp xảy ra, hoặc những việc cậu muốn làm nhưng không dám, rồi đột nhiên có dũng khí để thực hiện."

Nghe vậy, Diệp Tinh Du lập tức nghĩ đến hành động theo đuổi dũng cảm đến bất thường của mình...

"Nhưng dù tôi có dũng khí đột ngột, thì điều đó có nghĩa lý gì..."

Bà cụ tặc lưỡi, cười khà khà: "Còn có nghĩa gì nữa, nghĩa là cậu sắp c.h.ế.t rồi đó."

"... Cái gì?!"

Câu trả lời quá sốc khiến cậu kinh hãi. Cậu cứ ngỡ mình nghe nhầm.

"Những việc trước đây cậu muốn làm nhất nhưng không dám, sẽ trở thành chấp niệm, nó giúp cậu sống sót." Bà cụ chỉ lên trời, nhe hàm răng vàng khè ra cười: "Bây giờ có người đang cứu cậu. Ta thấy chấp niệm của cậu rất sâu đậm. Khả năng sống sót rất cao. Nhưng nếu lúc nãy cậu đi quá xa, thì khó nói lắm. Dù có sống sót cũng chỉ là người thực vật."

Diệp Tinh Du ngơ ngác như nghe chuyện trên trời rơi xuống, cậu nhìn quanh: "Đây... đây là trò đùa quái quỷ gì vậy? ... Có camera ẩn đúng không?"

Đèn đường nhấp nháy trên con phố vắng tanh. Rõ ràng là chẳng có camera nào.

Bà cụ áo đỏ nhìn cậu thương hại, thở dài: "Haiz, đồ ngốc."

Cậu lại nhìn bà cụ, đầy hoang mang.

"Cậu là học sinh đúng không? Còn nhớ gần đây học gì không? Bố mẹ cậu có liên lạc với cậu không, ít nhất là nói chuyện với cậu? Có lẽ cậu cảm thấy thời gian trôi nhanh, ngoài vài chuyện đặc biệt, cậu chẳng nhớ mình đã làm gì."

"Tôi..." Nghe bà cụ nói, cậu cố gắng suy nghĩ. Quả thật, cậu không thể nhớ rõ chuyện hôm qua.

Bình thường, sau giờ học cậu hay tán gẫu với bạn bè, bàn về giải bóng chày Koshien, hoặc chuyện cô gái cậu thầm mến... Nhưng giờ, ngoài hàng xóm và Bạch Nhược Linh, cậu chẳng nhớ gì cả.

Đầu óc cậu trống rỗng, ký ức ấy đã biến mất.

"Bữa trưa cậu ăn gì, chắc cũng không nhớ nữa nhỉ."

"..."

Thật vậy, cậu thậm chí không nhớ mình đã ăn trưa.

"Đừng phí sức nữa." Bà cụ áo đỏ chế giễu: "Cậu không nhớ vì nó vốn không xảy ra. Mơ là vậy, nhảy từ cảnh này sang cảnh khác, không logic, không trải nghiệm trọn vẹn."

"Ý bà là, tôi... đang mơ?" Cậu nhìn hai tay mình, vân tay cũng mờ nhạt: "Không thể nào. Nếu mơ, sao tôi có ý thức được?"

"Nếu giấc mơ y như thật, sao cậu biết đó là mơ?" Bà cụ thở dài, mất kiên nhẫn: "Nhưng mơ vẫn là mơ. Dù giống thật, não vẫn tạo ra chuyện kỳ quái. Để cậu thấy bất thường, mau chóng tỉnh giấc. Chỉ cần đủ chuyện quái dị, cậu sẽ nhận ra, à, mình đang mơ, hoặc sẽ bước vào giấc mơ mới."

Mặt Diệp Tinh Du tái mét.

Cậu đã mơ một giấc mơ quá chân thực. Trong mơ, cậu đánh răng rửa mặt rồi lên xe buýt đến trường. Nhưng khi mở mắt, cậu vẫn nằm trong chăn—

"Nhưng, mơ thì mơ, sao bà lại nói tôi sắp chết?"

Bà cụ liếc nhìn cậu, kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì cậu thực sự đang cận kề cái chết. Cậu ở thế giới thực đang rơi vào hôn mê sâu. Đại não, để bảo vệ cậu, đã tự động chuyển sang trạng thái ngủ đông, và giấc mơ này chính là kết quả. Giấc mơ cận tử, nó là một loại giấc mơ bị động, một ranh giới mong manh giữa sự sống và cái c.h.ế.t của cậu. Trong giấc mơ này có hai tầng. Tầng thứ nhất là giấc mơ vô thức, nó mô phỏng thực tại, nhưng đầy rẫy những điều bất hợp lý. Nhiều người sẽ lặp đi lặp lại cuộc sống của họ ở đây, rồi c.h.ế.t đi trong hôn mê mà không hề hay biết. May mắn thay, cậu đã gặp ta. Sau khi ta đánh thức cậu, cậu có thể tiến vào tầng thứ hai, giấc mơ có ý thức. Nếu cậu đủ may mắn, cậu có thể hoàn toàn tỉnh lại."

Diệp Tinh Du ngơ ngác, những lời nói của bà cụ khiến cậu choáng váng, đầu óc quay cuồng.

"Nhìn sắc mặt cậu kìa, sống hay c.h.ế.t chỉ trong hai ngày tới." Bà cụ áo đỏ lại nhe hàm răng vàng khè, cười khẩy: "Có lẽ ngày mai cậu sẽ c.h.ế.t đấy! Ta nói ngày mai, nhưng đối với cậu, có thể là cả một khoảng thời gian dài. Thời gian trong mơ trôi qua rất khác biệt."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 51: Chương 51



"Vậy, nếu tôi chết... tôi cũng sẽ biến thành những người mặt cá c.h.ế.t kia sao?"

"Đừng vội nghĩ đến chuyện c.h.ế.t chóc. Chỉ cần cậu có ý chí sống mạnh mẽ, cậu sẽ sống sót. Nếu cậu hoàn toàn mất hy vọng, cậu sẽ chết."

"Tôi muốn sống!" Diệp Tinh Du vội vàng nói: "Tôi không muốn chết!"

"Vậy thì cậu phải tránh xa những nơi cậu không biết. Giấc mơ cận tử, dù gọi là mơ, nhưng nó là một không gian được tạo ra từ ký ức. Một khi cậu bước vào khu vực cậu không biết, nếu ký ức không đủ thông tin về nơi đó, nó sẽ bị coi là nguy hiểm—giống như nơi vừa rồi." Bà cụ trừng mắt nhìn cậu: "Bước vào đường luân hồi coi như cậu may mắn. Vì đó toàn là người tốt. Nhưng nếu cậu vô tình lạc vào cấm địa... Hừ." Bà cụ không nói hết, chỉ bĩu môi: "Được rồi. Ta nói vậy là muốn cậu ngoan ngoãn ở đây chờ người đến cứu. Đừng tự tìm đường chết!"

Nói xong, bà cụ áo đỏ quay người biến mất vào không trung.

Trong chớp mắt, thế giới tĩnh lặng lại trở nên ồn ào, người đi đường và đèn đường xuất hiện trở lại. Xe cộ và những người bán hàng với khuôn mặt nhợt nhạt cũng xuất hiện... Ồn ào và náo nhiệt. Diệp Tinh Du nắm chặt chiếc bánh ngọt trong tay, đứng ngây người giữa ngã tư.

Cậu nhìn những người đi đường kia, kinh hãi tột độ—

Khuôn mặt của người đi đường và những người ngồi trong xe đều kỳ lạ... Những khuôn mặt trắng bệch, rõ ràng là được làm bằng giấy. Trên giấy vẽ những khuôn mặt tròn trịa màu đỏ. Giống như...

Giống như những hình nhân giấy trong cửa hàng bán đồ mã?

Đúng vậy. Càng nhìn kỹ, cậu càng thấy rõ, dưới ánh đèn đường, làn da mờ ảo của họ dần trở nên trong suốt rồi biến mất. Lẽ nào, da thịt của họ đều làm bằng giấy?!

Những hình nhân giấy mặc quần áo giấy, chỉnh tề, đảm nhận các vai trò khác nhau trong thành phố.

Cậu rùng mình, cúi người bên lề đường, suýt nôn.

Cậu cố nén nỗi sợ hãi, lê bước về phía trường học, đầu đau như muốn nổ tung.

Trên đường đi, dù đi bộ hay xe buýt, xung quanh cậu toàn là những hình nhân giấy kỳ dị. Người thì mặc đồng phục học sinh, người thì là nhân viên công sở vừa tan ca... Cậu bị bao vây bởi những hình nhân giấy quái dị, không dám ngẩng đầu.

Hồn xiêu phách lạc, cậu về đến khu chung cư Lâm Đường, nhưng không dám lên nhà. Nếu Bạch Nhược Linh cũng là hình nhân giấy, cậu sẽ gục ngã ngay tại chỗ.

Cậu đứng ngây người dưới lầu, cho đến khi bà Vương ở tầng 4 đi ngang qua.

"Này, cậu học sinh. Sao không vào nhà?"

Cậu quay đầu, kinh ngạc nhận ra bà Vương không phải hình nhân giấy, mà là người thật như cậu.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của cậu, nhưng bà Vương không hỏi nhiều, chỉ dặn dò vài câu rồi vào nhà.

Một lúc sau, Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy le lói hy vọng, cậu kiềm chế nỗi sợ, gõ cửa nhà cô gái.

Cửa mở, dưới ánh đèn vàng ấm áp, một thiếu nữ xinh đẹp như bước ra từ tranh vẽ. Cô không phải hình nhân giấy.

Diệp Tinh Du vui mừng nhưng bối rối.

Tại sao cô và bà Vương không phải hình nhân giấy?

Cậu lại nhìn những món đồ ăn vặt và chiếc khăn quàng cổ trong tay mình...

Liệu chúng có thật không? Hay cũng chỉ là giấy? Trên đường đến đây, cậu đã thử ăn một miếng. Vị ngọt mát của bánh mousse vẫn y hệt...

Giống như trong mơ, cậu vẫn ăn được thịt kho tàu, hương vị không hề thay đổi. Cậu cười khổ.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lẽ nào Bạch Nhược Linh và bà Vương cũng sẽ biến thành người giấy, chỉ là cần thêm thời gian?

Ở phía đối diện, Bạch Nhược Linh mời cậu: "Cậu vào nhà ngồi chút không? Tớ pha trà cho cậu."

"Không, không cần đâu." Cậu hoàn toàn không biết phải đối mặt với cô như thế nào.

Cậu nhớ mẹ thường nói cậu "ngây thơ c.h.ế.t đi được, chẳng giấu được chuyện gì", quả đúng là vậy. Cậu không thể nào giấu Bạch Nhược Linh chuyện này. Có lẽ chỉ cần cô hỏi vài câu, cậu sẽ lỡ miệng ngay.

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái nhìn cậu: "Cậu có chuyện gì buồn à? Sắc mặt cậu tệ quá."

Diệp Tinh Du bỗng trở nên lúng túng. Cậu nên nói thế nào đây? "Xin lỗi, tớ sắp c.h.ế.t rồi. Nên bây giờ cậu chỉ đang sống trong giấc mơ của tớ thôi"?

Lúc này cậu mới nhận ra mình còn quá nhiều câu hỏi chưa kịp hỏi bà cụ kỳ lạ kia.

Trong cơn hoảng loạn, cậu nói linh tinh vài câu rồi bỏ chạy.

Cậu biết, mình trông rất khả nghi. Thôi thì để ngày mai vậy. Ngày mai cậu nhất định phải tìm bà cụ đó để hỏi cho ra lẽ.

Ngày hôm sau, lớp học toàn là người giấy. Dưới ánh mặt trời chói chang, họ trông càng quái dị đến rợn người.

Mồ hôi lạnh túa ra khắp người cậu. Cậu có thể thấy rõ ràng từng người bạn học ở đây đều khác biệt—người giấy vàng, người giấy trắng. Người thì mặt tròn hồng hào, người thì đeo kính tre trông rất lịch sự...

Cậu liếc mắt là nhận ra ngay cậu bạn mập mạp với đôi mắt to tròn kia, chắc chắn là con lai Canada và Bồ Đào Nha trong lớp.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 52: Chương 52



Lớp học quái dị toàn người giấy. Khi cậu bước vào, tất cả đồng loạt nhìn cậu.

"Ực..." Cậu nuốt khan, tay run rẩy dữ dội.

"Dầu Dừa, cậu sao thế? Hôm qua huấn luyện viên có làm khó cậu không?" Một người giấy đứng ở cửa lớp thấy cậu khác thường, tò mò nghiêng đầu hỏi, mặt giấy to tướng áp sát mặt cậu.

Giọng nói kỳ quái cùng đôi mắt đen láy to như viên bi của người giấy đảo liên tục, khiến cậu không dám nhìn thẳng.

Đôi mắt kia rõ ràng là mực nước vẽ trên mặt giấy khô khốc, sao có thể cử động được chứ?

Cậu lại cảm thấy ghê tởm, muốn nôn.

Rồi càng nhiều người giấy xúm lại gần cậu:

"Dầu Dừa, mặt cậu như vừa ăn phải phân ấy."

"Này! Có phải miệng cậu hôi quá không? Sáng cậu ăn tỏi hả?"

"Khốn kiếp! Tớ còn chưa ăn sáng mà!"

"Rốt cuộc cậu sao thế? Sao không nói gì? Cậu kỳ lạ quá..."

"Chiều nay có trận bóng rổ. Huấn luyện viên cấm cậu tham gia. Cậu làm bọn tớ thua chắc rồi."

Những khuôn mặt giấy càng lúc càng gần. Những đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại, khiến cậu choáng váng!

Dành cả buổi sáng đẹp trời ở cùng đám người giấy, Diệp Tinh Du cảm thấy tinh thần mình sắp sụp đổ.

Sau đó, nhân lúc nghỉ trưa, cậu trèo tường ra khỏi trường. Cậu nhất định phải tìm bà cụ kia để hỏi cho rõ mọi chuyện!

Cậu chạy đến tiệm bánh ngọt, ngốc nghếch gào lên: "Bà ơi! Bà ơi!"

Những đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu đen của đám người giấy qua lại liếc nhìn cậu, khiến cậu rùng mình, nhưng bà cụ vẫn bặt vô âm tín.

Diệp Tinh Du gào thét một hồi lâu, giống như đang gọi hồn, rồi nản lòng. Nhưng ngay lập tức, cậu nảy ra một ý tưởng mới—Tại sao không quay lại "bên kia" tìm bà cụ lần nữa?

Tối qua cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Lần trước cậu lạc đường vì không chuẩn bị gì cả, nhưng lần này cậu có thể dùng dây thừng buộc chặt mình lại. Dù không tìm thấy bà cụ, cậu vẫn có thể lần theo dây thừng để quay về.

Sợi dây thừng được kết từ dây đai vali và ga giường cắt nhỏ, màu sắc sặc sỡ và bắt mắt, dài ít nhất cả trăm mét. Cậu buộc một đầu dây vào gốc cây trước tiệm bánh, dò dẫm rẽ phải, rồi chậm rãi tiến về phía trước.

Theo trí nhớ, cậu phải đi đến vị trí cái cây thứ ba...

Khi cậu đang dò dẫm bước đi, một bàn tay gầy guộc đột ngột xuất hiện từ không trung, tóm c.h.ặ.t đ.ầ.u cậu và đẩy mạnh về phía sau!

Một lực đẩy không thể cưỡng lại, khiến cậu lùi mấy bước, ngã dúi dụi xuống đất!

Tức thì, thành phố lại trở nên tĩnh lặng như tờ, và bà cụ áo đỏ đứng trước mặt cậu.

Cậu xoa xoa mông, ngẩng đầu lên. Lúc này cậu mới nhận ra, bà cụ đứng trên mặt đất, nhưng thực ra chân bà cách đất một centimet.

Bà cụ đang lơ lửng?

"Gào, gào, gào! Gào cái đầu cậu!" Chưa kịp định thần, bà cụ đã bắt đầu xả một tràng. Giọng bà cụ như tiếng chiêng vỡ, vang vọng trong thành phố hoang vắng: "Ta đã bảo cậu đừng đến nữa, cậu không sợ c.h.ế.t à?! Ồ, còn buộc cả dây thừng nữa, tưởng mình thông minh lắm chắc, đang thả diều đấy à? Thằng nhóc này, ta lại cứu cậu một mạng nữa rồi đấy! Cậu càng ngày càng ngốc!"

Cậu bật dậy như cá chép: "Bà cụ, tốt quá! Bà ở đây thật!"

Bà cụ khoanh tay trước ngực, im lặng, chỉ nghiêng đầu đánh giá cậu.

Nụ cười của Diệp Tinh Du dần tắt ngấm, cậu cảm thấy không thoải mái: "Bà, bà nhìn gì vậy..."

"Ta vừa nhận ra, cậu cũng đẹp trai đấy. Chà... Mặt mũi sạch sẽ hơn cả quần đùi giặt tay."

"Ặc, bà đang khen cháu ạ?" Cậu dè dặt hỏi.

"Tiếc là não cũng sạch sẽ như vậy."

"..."

Quả nhiên, không phải lời khen...

Bà cụ nheo mắt, phẩy tay như đuổi ruồi: "Cậu đẹp trai, ta còn nhiều việc lắm, có gì nói nhanh đi."

"Thế này bà ạ. Cháu—"

"Ta họ Tôn."

Cậu ngập ngừng rồi nói: "À, bà Tôn... Hôm qua, sau khi cháu nói chuyện với bà, mọi người xung quanh cháu đều biến thành người giấy!"

Bà Tôn không hề ngạc nhiên, chỉ nheo mắt hỏi: "Nhưng vẫn có ngoại lệ, đúng không?"

"Đúng đúng! Tôi sống ở khu chung cư Lâm Đường. Tôi có một người bạn học. Tại sao cậu ấy không biến thành người giấy? Còn có bà cụ hàng xóm của tôi nữa. Tại sao bà ấy cũng không biến thành người giấy? Tôi... giờ tôi rất sợ, không biết phải nói với cậu ấy thế nào... Cậu ấy không giống tôi. Tôi thần kinh thô lắm, còn cậu ấy là kiểu con gái cần được che chở. Tôi sợ nói thẳng ra thì cậu ấy sẽ hoảng sợ. Hơn nữa, đầu óc tôi đang rối bời, không biết tình hình hiện tại là gì nữa..."

"Khoan đã, cậu vừa nói gì?" Bà cụ chậm rãi cắt ngang lời cậu.

"Tôi nói là tôi không biết nên nói với cậu ấy thế nào. Bản thân tôi cũng..."

"Không phải. Cậu nói cậu sống ở đâu?"

"À... khu chung cư Lâm Đường ạ."

Bà Tôn sững người, vẻ mặt khó đoán.

"Có chuyện gì sao?"

"... Hóa ra cậu ở đó." Bà Tôn gãi mặt, vừa nghiêm túc vừa mỉa mai, "Vậy thì cậu gặp rắc rối lớn rồi."

"Ơ, ý gì..."

Trực giác mách bảo cậu sắp nghe được tin dữ.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 53: Chương 53



Bà Tôn suy nghĩ rồi cau mày, cẩn trọng nói: "Tôi biết khu chung cư Lâm Đường đó. Nơi đó bị bao trùm bởi một luồng khí đen dày đặc..."

"Luồng khí đen... là sao ạ?"

"Nơi đó chắc chắn có một con ác linh cực kỳ mạnh."

"Hả?"

Diệp Tinh Du không biết ác linh là gì, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của bà cụ, cậu biết đó không phải thứ tốt lành.

Bà Tôn lẩm bẩm: "Nói thế nào nhỉ... Ác linh là kẻ g.i.ế.c người. Khi gần chết, nó sẽ biến thành ác linh. Nó càng g.i.ế.c nhiều người, càng mạnh. Khu vực cậu ở tràn ngập khí đen... Điều đó cho thấy ác linh này rất hung tàn, đã g.i.ế.c không ít người."

Cậu chợt bừng tỉnh, một hình ảnh hiện lên trong đầu: "Tôi biết rồi. Ác linh là loại cực kỳ ghê rợn, có thể trèo xuống từ cầu thang rồi kéo người đi!"

Mặt bà cụ co giật: "Vớ vẩn. Cậu xem phim ma nhiều quá à? Ác linh cũng như cậu, là một nửa sinh linh, ngoại hình giống người thường. Những người cậu thấy không phải người giấy, có thể là bán sinh linh, hoặc chính là ác linh. Theo lời cậu kể, có mấy người sắp c.h.ế.t ở nơi cậu sống, và giấc mơ cận tử của họ bị trộn lẫn. Ồ, thảo nào không gian đó lại bất ổn như vậy..."

"Vậy những người không phải người giấy đều đang cận kề cái chết?"

"Đúng vậy."

"Nơi tôi sống còn có một con ác linh rất nguy hiểm?"

"Chính xác." Giọng bà Tôn trở nên trầm trọng: "Ác linh chỉ có ác ý, hung hãn, sẽ lừa dối và mê hoặc người khác. Cuối cùng, nó sẽ g.i.ế.c hoặc giam cầm người đó trong mơ, tra tấn mãi mãi. Nơi cậu ở có ác linh mạnh như vậy, thật sự rất phiền phức..."

"Phiền phức? Vậy bà mau đi bắt nó đi!"

"Ta đi bắt nó?" Bà cụ cười khẩy: "Cậu nghĩ ta là ai? Cảnh sát à? Hay đạo sĩ núi Mao Sơn? Ta chỉ là một bà đồng, có thể ở sinh giới hoặc tử giới. Loại giấc mơ cận tử bất ổn này, ta không dám bén mảng. Ngộ nhỡ các người c.h.ế.t hết, ta cũng bị vùi thây trong đó." Bà cụ dậm chân: "Ta sẽ không rời khỏi ranh giới này quá hai mét."

"Vậy, vậy chẳng lẽ cứ mặc kệ nó như vậy?"

"Tất nhiên là không thể rồi. Vừa hay, từ luồng khí đen, ta có thể thấy con ác linh đó chưa tỉnh giấc. Bây giờ có cậu ở đó. Cậu có cơ hội tiễn nó đi."

"Sao lại là tôi tiễn nó đi? Khoan đã..." Cậu ôm đầu: "Nó chưa tỉnh giấc là sao?"

"Nói cách khác, ác linh còn chưa biết mình sắp chết, càng không biết mình c.h.ế.t như thế nào. Nó vẫn đang trong giấc mơ vô thức, không khác gì một nửa sinh linh. Đương nhiên, nếu cậu sợ, có thể đánh cược. Đánh cược cậu sẽ được cứu trước khi nó tỉnh giấc. Nhưng ta phải nhắc cậu. Cậu ở trong mơ càng lâu, khả năng nó tỉnh giấc càng cao. Khi đó, nó có thể g.i.ế.c c.h.ế.t giấc mơ cận tử của tất cả mọi người."

Nói xong, bà cụ lục túi và đưa cho cậu một vật màu đỏ: "Để đề phòng, cậu cầm cái này."

Diệp Tinh Du lo lắng cầm lấy, đó là một thanh gỗ mỏng được bọc trong vải đỏ. Những sợi chỉ màu sắc sặc sỡ buộc thành một nút thắt.

"Đây là cái gì vậy..."

"Đây là bùa gỗ đào độc nhất vô nhị của ta. Nếu cậu xác định được ai là ác linh, hãy dùng bùa này chạm vào người nó. Nó sẽ được đưa đến chỗ ta. Nhưng cậu phải cẩn thận. Bùa này chỉ có cậu chạm được. Nếu người không phải ác linh chạm vào, họ sẽ bị đưa thẳng đến lối vào luân hồi. Nên cậu phải thận trọng."

Khoan đã—

Diệp Tinh Du chợt nhận ra: "Vậy bà cũng không biết ác linh là ai?!"

Trọng âm nhấn mạnh vào chữ "không".

Bà Tôn ngạc nhiên hét lên: "Ta không sống ở đó, sao biết được? Ta đã nói là không thể rời khỏi ranh giới này quá xa mà!"

Diệp Tinh Du như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng: "Vậy nếu tôi dùng sai thì sao?"

"Nên cậu hãy nghiêm túc, cố gắng, kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu tìm được thật, đó là công đức vô lượng."

"???" Cậu trừng mắt.

Cậu tự hỏi mình đã đồng ý giúp bà cụ tìm ác linh khi nào.

Mà công đức là cái quái gì? Bà đồng đang vẽ vời bánh vẽ cho cậu ăn sao?

Bà Tôn đúng lúc bổ sung: "Công đức là điều tốt, nó sẽ mang lại phúc phần cho vợ con và con cháu cậu. Cả nhà cùng hưởng."

Cậu lại động lòng...

Hiểu rồi. Nếu cậu cưới Nhược Linh, cô ấy sẽ được hưởng phúc...

Bà Tôn nheo mắt rồi thở dài: "Đương nhiên, về mặt tình cảm, không bà đồng nào muốn ác linh quay lại nhân gian cả. Cậu có thể đánh thức những người dân vô tội, nhờ họ giúp tìm ác linh."

"Tìm được ác linh, tiễn nó đi, tôi sẽ cứu được mọi người ở đó?"

"Chính xác. Nhưng các cậu đang chia sẻ giấc mơ cận tử. Ác linh chắc chắn có ký ức chung với các cậu, sẽ mê hoặc các cậu. Theo ta biết, nó còn giỏi tạo ảo ảnh. Nên ta nhắc lại, cậu phải cực kỳ cẩn thận."

Diệp Tinh Du gần như suy sụp: "Vậy các bà thì sao? Không làm gì sao?"

"Cậu biết gì chứ! Dạo này chúng ta rất bận..." Bà cụ áo đỏ ngập ngừng, như có điều muốn nói rồi lại thôi: "Thôi được rồi. Cậu quá thẳng thắn, ngu ngốc. Chuyện sống c.h.ế.t này, cậu biết càng ít càng tốt. Đừng để đến lúc không tìm được ác linh, lại bị nó dụ dỗ nói ra những điều không nên nói. Những người là bán sinh linh kia sẽ gặp họa lớn."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 54: Chương 54



Thừa lúc cậu còn ngơ ngác, bà Tôn giơ cổ tay, khoe chiếc đồng hồ vàng to tướng, nói vẻ khó chịu: "Ta phải đi làm đây, không nói chuyện vô nghĩa với cậu nữa."

Diệp Tinh Du c.h.ế.t lặng. Đồng hồ vàng to tướng, còn phải đi làm, chẳng lẽ là vội đi chấm công?

Bà Tôn liếc cậu: "Ta đoán cậu sẽ sớm quay lại hỏi ta vài câu. Nếu muốn đến, cứ đến tiệm bánh ngọt này. Nhớ kỹ, cầm bùa của ta vẫy mấy cái, ta sẽ thấy cậu. Nhưng đừng vượt qua ranh giới này nữa. Dây thừng cũng vô dụng. Trừ khi cậu chán sống."

Nói xong, bà cụ lùi lại hai bước rồi biến mất vào không trung.

Tiếng ồn ào và những người giấy quay lại—trời đã tối, đèn đường sáng, đường phố nhộn nhịp.

Chỉ còn tấm bùa đỏ trong tay nhắc nhở "trọng trách" Diệp Tinh Du đã gánh vác.

Đầu óc cậu rối như tơ vò.

Cậu đã gần chấp nhận việc mình sắp chết. Chết cũng không sao. Cậu còn chấp niệm mạnh mẽ. Chấp niệm của cậu là Bạch Nhược Linh. Vì khi thấy cô, cậu rất xúc động, tim đập mạnh.

Tim đập mạnh, đó là điều kiện tiên quyết để sống sót.

Nhưng hôm nay, cậu biết nơi này không chỉ là giấc mơ cận tử của mình. Nơi này là tập hợp giấc mơ cận tử của nhiều bán sinh linh. Và có một con ác linh...

Ác linh hung hãn, quỷ quyệt, biết lừa dối, tạo ảo ảnh, và có thể g.i.ế.c nhiều người...

Giả sử cậu được cứu, còn Bạch Nhược Linh thì sao? Những người khác thì sao?

Cậu thất thần quay về cổng trường.

Rẽ trái ở cổng trường là phố ăn vặt. Đám người giấy đã bày xong quầy hàng, đang xào nấu đồ ăn. Khói lửa bốc lên nghi ngút dưới ánh đèn đường.

Trước hôm nay, cậu chưa từng để ý đến những người bán hàng ven đường.

Họ như những NPC trong cuộc đời cậu. Họ tồn tại mỗi ngày, nhưng cậu chỉ để ý đến họ khi mua đồ ăn.

Giờ đây, họ thực sự biến thành NPC.

Nếu tỉnh lại, cậu muốn đến phố ăn vặt, gọi một phần cơm hầm thịt nóng hổi...

Cậu đang buồn bã thì—

"Diệp Tinh Du!" Giọng nữ trong trẻo vang lên. Cậu ngẩng đầu, thấy Bạch Nhược Linh đang vui mừng chạy về phía mình.

Khác với đám người giấy xám xịt trong bóng tối, cô gái có làn da trắng hồng, đôi mắt cong cong, rạng rỡ như có ánh sáng dịu dàng bao quanh.

Quá xinh đẹp, quá đáng yêu... Trong thế giới tăm tối này, gặp được vẻ đẹp ấy, cậu suýt nữa ôm chầm lấy cô mà khóc nức nở!

Nhưng...

Cậu sững người.

Một ý nghĩ kỳ quái xuất hiện.

Liệu cô có phải là ác linh?

Dù Nhược Linh không phải ác linh, nhưng ác linh có thể biến thành hình dạng của cô để mê hoặc cậu?

Cậu nghĩ, Nhược Linh luôn lạnh lùng và kiêu ngạo, sao lại nhiệt tình với cậu như vậy?

Thấy cô chạy đến, Diệp Tinh Du sợ hãi lùi lại hai bước. Đám người giấy xung quanh liếc nhìn họ, ánh mắt khó chịu.

Trong lúc hoang mang, Bạch Nhược Linh đột ngột kéo tay cậu.

Cậu sợ hãi, theo phản xạ hất tay ra—

Cô gái ngã xuống đất, hét lên một tiếng chói tai.

"Này! Cậu làm gì vậy!" Một tiếng quát vang lên. Một cảnh sát béo chạy về phía họ.

Trong lúc hỗn loạn, cậu ôm đầu bỏ chạy.

Khi định thần lại, cậu đã trở về tiệm bánh ngọt.

Nhân viên Mộc Lăng thấy cậu quay lại cũng không phản ứng, vẫn máy móc xếp bánh vào tủ kính.

Cậu giơ bùa gỗ đào lên, ngượng ngùng gọi: "Bà Tôn, bà có nghe thấy không?"

Hai giây sau, như sợ cậu lại lạc vào thế giới khác, bà Tôn nhanh chóng xuất hiện.

Dù chỉ mới một tiếng trôi qua, bà Tôn trông như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, mặt mày phờ phạc, tóc tai bù xù.

"Bà ơi, bà sao thế? Sao lại tiều tụy thế này?"

"Liên quan gì đến cậu..." Bà Tôn cáu kỉnh: "Ta biết ngay mà, chưa được bao lâu cậu đã quay lại rồi..."

Cậu vội nói: "Cháu có một câu hỏi về ác linh... Cháu muốn hỏi, nó có thể biến thành người khác không ạ? Nếu nó biến thành người khác để mê hoặc cháu thì sao?"

Bà Tôn nhìn cậu với vẻ ghét bỏ: "Chậc, trí tưởng tượng phong phú thật... Ta đã nói rồi, ác linh là kẻ nửa sống nửa chết. Cậu tưởng nó là Tôn Ngộ Không à, còn biến hình?"

Diệp Tinh Du nghe thấy ba chữ "Tôn Ngộ Không" từ miệng bà cụ, muốn cười nhưng lại hỏi: "Bà cũng biết Tôn Ngộ Không ạ?" Cậu dừng một giây rồi chợt hiểu ra: "Cháu hiểu rồi! Nó thật sự đại náo địa phủ. Bà đã gặp nó!"

Bà Tôn nhìn cậu chằm chằm, khó hiểu: "Lâu lắm rồi ta chưa thấy ai viết chữ 'Tôi là đồ ngốc' lên mặt như cậu."

"Vậy sao bà biết Tôn Ngộ Không..."

"Vì ta cũng xem TV."

Diệp Tinh Du sững sờ, xấu hổ: "À, cháu cứ tưởng..."

"Vậy rốt cuộc cậu muốn hỏi ác linh có biến hình được không, hay muốn gặp Tôn Ngộ Không?!"

"Cháu không muốn gặp Tôn Ngộ Không. Cháu chỉ hỏi một câu thôi..."

"Vậy thì ta lạy cậu. Nếu cậu thực sự muốn tìm ác linh, hãy dùng cái đầu của mình. Ác linh g.i.ế.c nhiều người, không để lại dấu vết, cũng chẳng có gì bất thường. Thay vì bay loạn xạ như ruồi mất đầu rồi vo ve bên tai ta, sao cậu không điều tra và hỏi những câu quan trọng?"
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 55: Chương 55



Giọng bà Tôn như sắp phun ra lửa. Diệp Tinh Du mừng rỡ. Nếu vậy, Bạch Nhược Linh chắc chắn không phải ác linh. Cô ấy chỉ là học sinh, lại mới chuyển đến đây.

Nói cách khác, cậu không chỉ biết ác linh không thể biến hình, mà còn loại trừ được một người khỏi danh sách nghi phạm?!

Chuyện sau đó, Diệp Tinh Du không cần phải nói nhiều. Cậu nghĩ chỉ cần giải thích rõ ràng là được. Nhưng sau tối đó, Bạch Nhược Linh thực sự hận cậu. Dù cậu có quấn quýt thế nào, cô ấy cũng không thèm để ý.

Căn phòng im lặng đến ngượng ngùng.

Nghe cậu giải thích, cô gái vẫn không phản ứng.

Cô đứng ở cửa, đầu hơi ngẩng lên, kiêu ngạo, không thỏa hiệp.

Bạch Nhược Linh rõ ràng coi cậu là tên khốn, muốn kéo dài đến khi Cảnh sát Trương đến.

Diệp Tinh Du không ngờ cô vẫn lạnh lùng, cuống quýt nói: "Cậu không tin tớ à? Đừng nói cậu, tớ cũng thấy hoang đường... Nhưng tớ nói thật! Tớ định nói từ lâu rồi, sợ cậu nghĩ tớ điên. Nên tớ muốn đưa cậu gặp bà Tôn. Tớ biết cậu sẽ sợ, nhưng chuyện đã đến nước này... Tớ sắp chết, cậu và Cảnh sát Trương cũng vậy. Tớ đã nói thật, cậu sẽ sớm bước vào giấc mơ có ý thức, gặp nhiều người giấy... Cậu sẽ không gặp mẹ một thời gian dài, nếu mẹ là chấp niệm của cậu, hãy nghĩ đến bà ấy, cậu sẽ sống sót."

Nói khô cả họng, cô gái vẫn lạnh tanh.

Giọng cậu càng lúc càng ủ rũ: "Xin lỗi. Tớ muốn giải thích sớm hơn, nhưng cậu luôn phớt lờ tớ..."

"Ồ." Bạch Nhược Linh rốt cuộc lên tiếng, giọng mỉa mai: "Tại tớ à?"

Như mọi chàng trai trên thế giới khi bị bạn gái thẩm vấn, Diệp Tinh Du toát mồ hôi lạnh, dựng tóc gáy. Dù chưa yêu ai, cậu cũng biết đây là câu hỏi nguy hiểm!

Thì ra người sắp c.h.ế.t cũng đổ mồ hôi lạnh. Bạch Nhược Linh trông dịu dàng, nhưng cũng đáng sợ.

Cậu lau trán, áp lực nói: "Tất nhiên là tại tớ. Tớ ngốc, chưa kịp giải thích đã đẩy cậu..."

"Đừng nói chuyện ma quỷ vớ vẩn. Tớ không muốn nghe." Mặt cô gái càng cau có.

"Tớ nói thật mà..."

Bạch Nhược Linh chán nản thở dài, như thể đang nghĩ, sao mình lại thích một tên ngốc như vậy?

Diệp Tinh Du vắt óc: "Chẳng lẽ cậu không thấy chuyện lạ à? Cậu còn hỏi tớ có tin ma quỷ không mà? Tớ đoán Cảnh sát Trương sẽ đến, vì có lẽ đồn cảnh sát chỉ còn ông ấy là người sống..."

Lần này, mặt Bạch Nhược Linh hơi giãn ra, chịu nhìn cậu.

Tiếng khóc trong đêm...

Những người rơi xuống...

Bóng đen ở nhà bà Vương...

Những cuộc điện thoại kỳ lạ...

Lẽ nào đúng như Diệp Tinh Du nói, cô sắp chết?

"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Nhược Linh nhìn qua mắt mèo, mở cửa—Cảnh sát Trương đang đứng đó.

Thấy đôi trai gái đứng cạnh nhau, Cảnh sát Trương nhíu mày, trêu: "Làm lành rồi à?"

Bạch Nhược Linh cứng giọng: "Không phải làm lành, mẹ cháu mất tích, điện thoại không gọi được. Chú giúp cháu tìm bà ấy."

Diệp Tinh Du vội nói: "Cháu có thể giải thích!"

Lần này cậu nói ngắn gọn hơn. Quan trọng là để Trương Bân hiểu tình hình và tỉnh giấc.

"Trước mắt, cháu chỉ xác định được Cảnh sát Trương và Nhược Linh không phải ác linh. Nếu Cảnh sát Trương không tin, có thể đi tra, nhưng chắc chắn không có gì. Điện thoại chỉ liên lạc được với bán sinh linh trong mơ, không thì chỉ là cục gạch. Cháu đã thử rồi. Bất kể thế nào, mọi người phải giữ bí mật. Chúng ta phải cùng nhau tìm ác linh, để nó chạm vào nút thắt trên bùa này. Bằng không, tất cả sẽ c.h.ế.t ở đây."

Bạch Nhược Linh cúi đầu. Một mặt, cô thấy lời Diệp Tinh Du có lý vì nhiều chuyện lạ đã xảy ra. Mặt khác, cô không tin mình sẽ không gặp mẹ một thời gian dài.

Trương Bân khoanh tay, vẻ mặt u sầu.

Ông ấy nghĩ đến chuyện Từ Mục Hiến gặp quỷ, và chuyện kỳ quái mình gặp.

Bây giờ, Diệp Tinh Du lại kể chuyện ma quỷ.

Nếu Diệp Tinh Du và Từ Mục Hiến không cùng phát điên, thì câu chuyện này có độ tin cậy ít nhất 60%.

Ông ấy trầm ngâm rồi tò mò hỏi: "Vậy cậu không thân với tôi, sao biết tôi không phải ác linh?"

Diệp Tinh Du ngạc nhiên hỏi lại: "Chú không phải cảnh sát à?"

Bạch Nhược Linh cũng ngẩng đầu, ngạc nhiên trước sự ngây thơ của cậu: "Bà cụ nói cảnh sát không phải ác linh à?"

"A..." Cậu đứng hình.

Cảnh sát cũng có người xấu à?

"Chậc..." Bạch Nhược Linh khinh bỉ.

Về mặt tình cảm, cô vẫn bài xích cậu.

Mặt Diệp Tinh Du đỏ bừng: "Đương nhiên còn có lý do khác. Hôm đó chú giúp Nhược Linh mà. Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, cháu thấy chú là cảnh sát tốt."

Trương Bân vẻ mặt kỳ quái: "Tốt xấu chỉ là đánh giá nhất thời. Người tốt bụng cũng có thể chửi bới người khác trên mạng..."

Ông ấy dừng lại, lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cậu nói rồi, hối hận cũng vô ích. Nhưng tôi thấy mình không phải ác linh. Tôi là cảnh sát bận rộn, không có thời gian g.i.ế.c người..."

Bạch Nhược Linh cẩn thận nói: "Có lẽ chú không nhớ."

"Ồ, cháu gái nghi ngờ chú à?" Trương Bân mỉm cười.
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 56: Chương 56



Cô đỏ mặt: "Không không... Ý cháu là, nếu Diệp Tinh Du nói thật, thì chúng ta đều có hiềm nghi..."

Trương Bân hỏi: "Vậy hai đứa không nhớ chuyện quá khứ à?"

Họ nhìn nhau, lắc đầu.

Trương Bân nhíu mày: "Tôi cũng vậy. Sao lại thế này, không có manh mối. Nhưng tôi có cảm giác lạ." Ông ấy che ngực: "Tôi luôn cảm thấy có chuyện quan trọng, phải nhớ ra. Tim tôi đập nhanh khi cố nhớ."

Diệp Tinh Du hiểu ra: "Đó chắc chắn là chấp niệm của chú!"

Ông ấy gật đầu: "Có lẽ vậy. Nếu cậu nói thế này với tôi trước đây, tôi sẽ nghĩ cậu điên. Nhưng giờ tôi tin rồi. Dù sao thì giờ cháu gái, cậu và tôi về đồn cảnh sát trước, tìm mẹ cháu."

Mắt Bạch Nhược Linh sáng lên, gật đầu đầy hy vọng.

Diệp Tinh Du muốn nói gì đó rồi lại thôi, không nói ra rằng "chắc chắn sẽ không tìm thấy".

"Cậu học sinh, cậu cũng đi cùng tôi." Ông ấy nhìn Diệp Tinh Du, giọng nghiêm khắc hơn: "Phải xác nhận cậu không nói linh tinh."

Khi ba người rời khỏi khu chung cư Lâm Đường, Trương Bân và Bạch Nhược Linh lập tức biết Diệp Tinh Du không điên.

Hai người như ngoi lên khỏi mặt nước, phá vỡ lớp nước dày đặc; hoặc như xuyên qua màn sương mù của mộng cảnh. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và kỳ dị.

Trên đường, ánh nắng trắng xóa, bóng tối u ám, những người qua lại không một ai sống...

Như những hình nhân giấy được bày trong nhà tang lễ sống dậy. Con ngươi đen thô ráp đảo quanh trên tờ giấy, khuôn mặt nở nụ cười quái dị và cứng ngắc, không chút sinh khí. Cả con phố như một buổi biểu diễn rối, rợn người—

Những hình nhân giấy hoạt động trong thế giới ồn ào và náo nhiệt.

Cảnh tượng này quá kinh hãi. Bạch Nhược Linh sợ hãi, khẽ kêu lên, mắt bị Diệp Tinh Du che lại.

"Quen rồi sẽ không sao. Chúng nó ngốc lắm, không làm gì đâu."

Hai giây sau, cô lấy lại bình tĩnh, đẩy tay cậu ra, giọng hơi cao: "Không cần cậu lo."

Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy tổn thương.

Trương Bân đang suy sụp tinh thần, không để ý đến chuyện nhỏ nhặt của hai người.

Biết mình đang cận kề cái chết, đó là một cú sốc lớn. Con người vốn sợ chết. Ông ấy cũng không ngoại lệ.

Ông ấy cắn môi, không cam tâm. Ông ấy có linh cảm rằng đáp án mình tìm ở ngay đồn cảnh sát.

Ông ấy nói với Bạch Nhược Linh: "Cháu gái, nếu cháu sợ, hãy ở lại khu chung cư với cậu học sinh này. Đưa số điện thoại mẹ cháu cho chú. Chú sẽ kiểm tra giúp cháu."

Mắt Bạch Nhược Linh sáng lên, gật đầu đầy hy vọng.

Diệp Tinh Du muốn nói gì đó rồi lại thôi, không nói ra rằng "chắc chắn sẽ không tìm thấy".

"Cậu học sinh, cậu cũng đi cùng tôi." Ông ấy nhìn Diệp Tinh Du, giọng nghiêm khắc hơn: "Phải xác nhận cậu không nói linh tinh."

Khi ba người rời khỏi khu chung cư Lâm Đường, Trương Bân và Bạch Nhược Linh lập tức biết Diệp Tinh Du không điên.

Hai người như ngoi lên khỏi mặt nước, phá vỡ lớp nước dày đặc; hoặc như xuyên qua màn sương mù của mộng cảnh. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và kỳ dị.

Trên đường, ánh nắng trắng xóa, bóng tối u ám, những người qua lại không một ai sống...

Như những hình nhân giấy được bày trong nhà tang lễ sống dậy. Con ngươi đen thô ráp đảo quanh trên tờ giấy, khuôn mặt nở nụ cười quái dị và cứng ngắc, không chút sinh khí. Cả con phố như một buổi biểu diễn rối, rợn người—

Những hình nhân giấy hoạt động trong thế giới ồn ào và náo nhiệt.

Cảnh tượng này quá kinh hãi. Bạch Nhược Linh sợ hãi, khẽ kêu lên, mắt bị Diệp Tinh Du che lại.

"Quen rồi sẽ không sao. Chúng nó ngốc lắm, không làm gì đâu."

Hai giây sau, cô lấy lại bình tĩnh, đẩy tay cậu ra, giọng hơi cao: "Không cần cậu lo."

Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy tổn thương.

Trương Bân đang suy sụp tinh thần, không để ý đến chuyện nhỏ nhặt của hai người.

Biết mình đang cận kề cái chết, đó là một cú sốc lớn. Con người vốn sợ chết. Ông ấy cũng không ngoại lệ.

Ông ấy cắn môi, không cam tâm. Ông ấy có linh cảm rằng đáp án mình tìm ở ngay đồn cảnh sát.

Ông ấy nói với Bạch Nhược Linh: "Cháu gái, nếu cháu sợ, hãy ở lại khu chung cư với cậu học sinh này. Đưa số điện thoại mẹ cháu cho chú. Chú sẽ kiểm tra giúp cháu."

Bạch Nhược Linh quả thật không dám nhìn những hình nhân giấy đáng sợ trên đường, nên cô vội gật đầu, lấy giấy bút trong cặp ra viết số điện thoại của mẹ. Dù biết mình và mẹ không cùng thế giới, cô vẫn rưng rưng: "Chú Trương, nhờ chú. Chú cũng cẩn thận..."

"Được. Yên tâm." Trương Bân nghĩ rồi nói thêm: "Dù đi đâu, cháu cũng phải ở cùng bạn học này. Chờ chú về."

Lần này, Bạch Nhược Linh dừng lại rồi gật đầu: "Vâng."

Trương Bân đi.

Hai người về nhà Diệp Tinh Du. Lần này, Bạch Nhược Linh không từ chối lời mời của Diệp Tinh Du, ngồi ngơ ngác trên sofa.

"Cậu uống trà không?" Cậu lại hỏi, giọng lấy lòng.

Thấy cậu vậy, cô thấy mình hơi quá đáng, ngượng ngùng nói:

"Vừa nãy... tớ hơi kích động. Xin lỗi..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 57: Chương 57



“Không sao, đều tại tớ. Trước đó nói rõ ràng với cậu sớm hơn chút là tốt rồi.”

Cậu cười, thật sự không để ý chút nào, sau đó cậu đứng dậy đi pha trà cho cô.

Cô nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Chúng ta đều sắp c.h.ế.t rồi, còn cần uống trà à?”

“Sao không thể chứ? Vẫn còn vị giác mà. Mấy ngày nay tớ đã thử rồi. Không ăn không ngủ thật ra sẽ không ảnh hưởng gì cả, nhưng sẽ cảm thấy miệng không có mùi vị, sẽ cảm thấy nhàm chán.”

Nói xong, cậu mang cốc trà nóng ra. Bàn tay to và khoẻ của cậu khiến cho chiếc cốc màu xanh giả gốm Nhữ diêu (*) trông càng thêm nhỏ bé đến đáng thương: “Uống trà nóng sẽ có cảm giác mình còn sống. Trà nhà tớ đều rất ngon.”

(*) Gốm Nhữ diêu: Một trong ngũ đại danh diêu được các học giả Trung Quốc ghi nhận và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống, có màu men lam “Trứng ngỗng” nhạt khác biệt.

Bạch Nhược Linh nhận lấy.

Trong hương trà, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay mình, cô không khỏi lẩm bẩm:

“Giống như nằm mơ vậy. Trong mơ cũng sẽ bị bỏng, từ trên tầng rơi xuống cũng có thể cảm nhận được sự mất trọng lượng...”

Diệp Tinh Du thăm dò vẻ mặt cô, lại nghĩ đến vừa rồi cô còn áy náy. Cậu thừa nước đục thả câu, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để cầu xin sự tha thứ từ cô, thành khẩn nói: “Bây giờ cậu không trách tớ nữa chứ... Lúc đó tớ rất rối, đầu muốn nổ tung luôn rồi, không ngờ lại đẩy ngã cậu. Rất xin lỗi...”

Bạch Nhược Linh nhìn lòng bàn tay mình. Nhớ đến ngày đó khi cô bị đẩy ngã, bàn tay đã bị xước một vết.

Bây giờ, trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô chẳng còn dấu vết gì cả.

Nếu cô có thể phát hiện ra có chuyện không ổn từ sớm hơn thì có phải cô có thể nhanh chóng tỉnh lại từ trong giấc mơ vô thức hay không?

Nhưng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc:

“Chẳng lẽ không phải bởi vì nghe thấy những lời khó nghe kia nên cậu mới không để ý đến tớ à?”

“Những lời khó nghe gì?”

“Người của lớp tớ... Bọn họ sẽ bịa ra những lời rất khó nghe. Không phải Con Gián đi tìm cậu nói chuyện à?”

“À, chuyện đó à... Cho nên tớ đã đánh cậu ta rồi. Tớ không hối hận chút nào! Con Gián là đồ miệng bẩn. Tớ phải dạy cho cậu ta một bài học!”

Bây giờ Bạch Nhược Linh mới nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt giãn ra: "Thì ra là vậy..."

"Nếu cậu vẫn còn giận, tớ sẽ đi đánh bọn họ!" Cậu xắn tay áo, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy năng lượng: "Đánh mười trận cũng không thành vấn đề."

Bạch Nhược Linh cúi đầu cười, nhẹ nhàng khuyên: "Tớ không muốn cậu đánh nhau, những người đó không đáng để cậu phí thời gian."

"Vậy, vậy cũng tốt. Tớ nghe lời cậu. Cậu yên tâm... Tớ không phải loại người dễ bị lung lay. Trong lòng tớ, cậu là cô gái tuyệt vời nhất. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ cùng gặp bạn bè của nhau! Tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với những người trong lớp cậu nữa."

Cậu nói đầy nhiệt huyết, tai đỏ bừng.

Điều này rõ ràng là quá nhanh, chỉ thiếu mỗi chiếc nhẫn kim cương. Diệp Tinh Du cảm thấy mình quá thẳng thắn, vội vàng im lặng.

Chắc là do chấp niệm quấy phá, cậu mới si mê Bạch Nhược Linh như vậy.

Bạch Nhược Linh ngại ngùng, nhưng sợ cậu xấu hổ, cô đổi chủ đề: "Cậu có biết ai ngoài tớ và Cảnh sát Trương có trạng thái giống chúng ta không?"

Cậu không cần nghĩ ngợi: "Trong trường có Hứa Bảo Nam."

"..."

Nụ cười trên mặt cô gái tắt ngấm.

Diệp Tinh Du nhíu mày, nhớ lại: "Lạ thật. Hôm đó Hứa Bảo Nam chặn tớ ở cổng trường, cậu ta là người giấy nửa trong suốt. Nghĩa là sức sống của cậu ta không mạnh... Nhưng sau đó tớ gặp lại, cậu ta đã thành người bình thường, rất rõ ràng."

Bạch Nhược Linh hiểu "rõ ràng" là gì: "Vậy... có phải như bà Tôn nói, có người đang cứu cậu ta?"

"Có lẽ vậy. Hoặc cậu ta tìm được chấp niệm..."

"Thảo nào gần đây cậu ta kỳ lạ..." Cô thở dài: "Cậu ta đột nhiên rất quan t@m đến tớ. Tớ còn tưởng cậu ta có ý đồ gì."

Diệp Tinh Du chua chát: "Không có gì lạ. Tớ nghe bạn bè nói cậu ta thích cậu. Chắc chắn cậu là chấp niệm của cậu ta."

"Cũng?" Cô bắt được từ khóa.

Diệp Tinh Du im lặng.

May mà Bạch Nhược Linh thông minh, hiểu ra "cũng" là chỉ ai.

Cô ngượng ngùng, vội đánh trống lảng: "Không đến mức đó. Tớ và cậu ta chẳng nói chuyện mấy lần..."

Im lặng một lúc, cô nói: "Thôi bỏ đi. Chuyện này dễ kiểm chứng. Chúng ta đi tìm cậu ta nói chuyện..."

Giọng cô ngập ngừng. Thấy Diệp Tinh Du nhìn mình chằm chằm, mắt trợn tròn.

"Cậu nhìn gì?" Cô sờ mặt: "Mặt tớ có gì à?"

"Không, không..."

Cậu vội vàng thu hồi ánh mắt.

Diệp Tinh Du, mày thật đáng chết. Đừng có nhìn chằm chằm người ta như thằng ngốc vậy. Thật xấu hổ!

Bạch Nhược Linh hé miệng cười, nhỏ giọng nói: "Thì ra cậu là như vậy."

"Ặc, như thế nào?"

"Hơi đáng yêu..."

Những lời nói ấy tựa như một đòn chí mạng, cậu lập tức mất hết sức lực, quỳ sụp xuống đất, nét mặt vừa sung sướng vừa đau khổ, ôm chặt lấy lồ ng n.g.ự.c mình: "Không được... đừng, đừng nói thế... Tim tớ sắp nổ tung mất..."
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 58: Chương 58



"A! Xin lỗi!" Bạch Nhược Linh hốt hoảng, vội vàng đỡ cậu dậy: "Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta nói chuyện khác đi! Ví dụ như... ví dụ như..." Cô ấy luống cuống: "À, tớ nghĩ ra rồi! Chúng ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được. Bà Tôn đã nói rồi mà, tất cả bán sinh linh đều là ác linh hoặc người bình thường. Chi bằng tranh thủ lúc chú Trương ở đồn cảnh sát, chúng ta đến trường xem còn bán sinh linh nào khác không. Như vậy sẽ dễ dàng khoanh vùng nghi phạm hơn, đúng không?"

Hơi thở của Diệp Tinh Du dần ổn định trở lại. Cậu nghe theo lời cô, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập điên cuồng của mình: "Nhưng cậu vẫn còn sợ những người giấy kia mà?"

"Nhưng tớ sẽ phải học cách đối mặt, đúng không?"

"Được rồi..." Cậu khó khăn đứng dậy, cảm thấy khá hơn một chút: "Thật ra mấy ngày nay tớ đã để ý kỹ rồi. Bán sinh linh không nhiều lắm. Tớ chỉ biết có cậu, Hứa Bảo Nam, Cảnh sát Trương, bà Vương và chú Quan ở tầng dưới... Nhưng nếu cậu vẫn lo lắng, chúng ta có thể đến trường kiểm tra lại..."

Bạch Nhược Linh im lặng ghi nhớ những người này: "Vậy chúng ta đi kiểm tra lại một lượt đi. Đi sớm về sớm, rồi kiểm tra xem khu chung cư còn bán sinh linh nào nữa không." Nói rồi, cô định ra mở cửa.

"Khoan đã..." Diệp Tinh Du tiến lên, lấy chiếc khăn quàng cổ đỏ trên giá áo xuống: "Cậu... cậu có nhận ra chiếc khăn này không?"

Tại trạm xe buýt, Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du, một người quàng khăn đỏ, một người quàng khăn đen, đứng giữa đám người giấy đang chờ xe.

Trong thế giới mộng cảnh này, dường như không có ngày nghỉ cuối tuần. Đường phố vẫn tấp nập người giấy. Phần lớn họ đi lại chậm rãi, tay xách giỏ rau hoặc túi giấy, rõ ràng là các cô chú đi chợ.

Họ nhìn hai người, rồi xì xào bàn tán, như những người bình thường đang nói chuyện về học sinh trốn học.

Nhưng Bạch Nhược Linh không còn tâm trí để bận t@m đến những lời đồn nhảm đó. Cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, nỗi sợ hãi vẫn bao trùm.

Giờ cô đã hiểu nỗi sợ của Diệp Tinh Du. Khi nhận ra ảo giác của thế giới này, mọi thứ xung quanh đều trở nên đáng sợ như trong nhà ma... Người giấy mặc quần áo giấy mới tinh, con ngươi đen kịt đang đảo động. Ngay cả những tòa nhà cũng cũ kỹ và tối tăm.

Thỉnh thoảng, một người giấy lặng lẽ đi ngang qua sau lưng cô, khiến cô giật mình, và cũng khiến người giấy đó hoảng sợ, đôi mắt đen láy mở to gấp đôi.

Trước đây, Diệp Tinh Du là người duy nhất tỉnh táo trong giấc mơ này, nhưng cậu ấy không hề phát điên vì sợ hãi và cô đơn.

Bỗng nhiên, giọng nói của chàng trai vang lên trên đầu cô:

"Nếu cậu sợ, cứ nhìn tớ là được."

Cô ngước lên, thấy cậu đang mỉm cười nhìn mình: Đôi mắt sâu thẳm của cậu sáng ngời, phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.

Đột nhiên, ánh nắng trắng xóa trở nên rực rỡ, những người giấy đáng sợ cũng trở nên dễ thương hơn.

Cô cố tỏ ra mạnh mẽ: "Nhìn nhiều rồi quen thôi." Rồi nhỏ giọng nói thêm: "Tớ không yếu đuối như cậu nghĩ đâu."

Cậu nghiêm túc đáp: "Tớ chỉ tìm cớ để cậu nhìn tớ thôi."

"Ghê quá..." Bạch Nhược Linh bật cười.

Khi xe buýt đến, vì hai người đứng gần cửa trước nên lên xe đầu tiên, và quẹt thẻ học sinh một cách ngoan ngoãn.

Sau khi quẹt thẻ, hai người cùng ngẩng đầu lên, rồi cùng sững sờ.

Người lái xe buýt, một chú trung niên khoảng 40 tuổi, cũng có khuôn mặt hồng hào?!

Thấy hai người đứng ngây người, người lái xe gắt gỏng: "Có lên xe không thì bảo? Không lên thì đừng cản đường người khác!"

Hai người bị dòng người giấy đẩy lên xe.

Chiếc xe buýt bây giờ đã khác xa so với lúc đầu:

Tay vịn rỉ sét loang lổ, ghế ngồi phủ đầy bụi bẩn, rách nát. Những người giấy mỉm cười vui vẻ ngồi đó, đôi mắt đen như hai viên thịt bò.

Thậm chí, khi họ nhận ra ánh mắt của Bạch Nhược Linh, họ cũng nhìn lại cô.

Mặt Bạch Nhược Linh trắng bệch, cô vội vàng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Tinh Du để trấn tĩnh: "Cậu nghĩ, ông ấy có biết không?"

Diệp Tinh Du hiểu cô đang hỏi về người lái xe, cậu lắc đầu: "Tớ đoán là không."

Bạch Nhược Linh im lặng.

Vừa nói đến chuyện tìm kiếm bán sinh linh, ai ngờ lên xe buýt đã đụng ngay một người.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, Bạch Nhược Linh nhận ra có một người đàn ông mặc vest, đi giày da đang tiến sát lại gần mình.

Vài giây sau, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Người giấy này hình như đứng quá gần cô rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, cảm nhận rõ khuôn mặt to lớn của gã chỉ cách gang tấc, rỗng tuếch và bốc mùi hôi thối khó chịu.

Gã người giấy này định làm gì?

Cô cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, vội né người sang một bên...

Nhưng thấy cô kháng cự, gã người giấy càng được đà lấn tới, áp sát cô hơn. Nụ cười d@m đãng, đôi mắt trợn ngược, đảo loạn như mắt cá chết, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Đến khi Bạch Nhược Linh nhận ra gã đang cọ quậy phía sau m.ô.n.g mình, cô mới bàng hoàng nhận ra—
 
Câu Truyện Của Cừu
Chương 59: Chương 59



Đây, đây chẳng phải là một gã người giấy bi3n thái sao?!

Cô dở khóc dở cười, không biết nên thở dài vì người giấy cũng có h@m muốn thấp hèn như vậy, hay nên sợ hãi nữa.

Diệp Tinh Du cũng lập tức nhận ra tình hình. Cậu bước lên một bước, chắn giữa cô và gã người giấy, lạnh lùng quát: "Cút!"

Gã người giấy giật mình, nhưng thấy cậu còn non nớt, liền lớn tiếng: "Mày là thằng nào, dám ăn nói vô lễ với tao hả?"

Diệp Tinh Du cười khẩy, biến sắc mặt trở nên dữ tợn. Một tay cậu nắm lấy cổ áo gã người giấy yếu ớt, nhỏ giọng cảnh cáo: "Ông chú, để tôi nhắc lại lần nữa, nếu ông còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ bóp nát cái đầu ông!"

Nói rồi, cậu dùng sức đẩy mạnh.

Gã người giấy lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt ngã. Lần này gã thực sự sợ hãi, co rúm người lại, thấy cậu vẫn trừng mắt nhìn mình, vội vàng quay lưng bỏ đi.

Diệp Tinh Du ghét bỏ thu hồi ánh mắt, quay sang nói với Bạch Nhược Linh:

"Đừng sợ... chỉ là đồ cặn bã thôi..."

Sau đó, cậu nắm lấy tay vịn ghế bên cạnh cô, hoàn toàn ngăn cách cô với đám người giấy xung quanh.

Hơi thở ấm áp của Diệp Tinh Du phả vào không gian chật hẹp, mang theo mùi hương dễ chịu của bột giặt và nước hoa. Bạch Nhược Linh ngắm mình trong tấm kính xe, nhận thấy gò má ửng hồng, không rõ là do sắc đỏ của chiếc khăn quàng cổ phản chiếu hay do chính sự bối rối trong lòng cô. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng lạ thường.

Mỗi khi xe chuyển động, lồ ng n.g.ự.c Diệp Tinh Du lại vô tình chạm vào vai cô, khiến cô cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim cậu. "Thình thịch... Thình thịch..." Nhịp tim ấy vang lên đầy phấn khích.

Nếu nhịp tim ấy rộn ràng vì cô, có lẽ cô cũng đã làm được một việc tốt.

Vừa xấu hổ, vừa căng thẳng, Bạch Nhược Linh cố gắng tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "Chú Trương không gọi cho cậu sao?" Khi quay đầu lại, cô giật mình nhận ra gương mặt Diệp Tinh Du đỏ ửng như trái cà chua.

Diệp Tinh Du cũng cảm nhận được sự nóng ran trên mặt, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại ra xem rồi cúi đầu, khẽ đáp: "Chưa. Chắc là chưa đến lúc." Hơi thở nóng hổi của cậu phả vào mái tóc cô.

Cảm giác nhồn nhột khiến Bạch Nhược Linh ngại ngùng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc.

Khoảng cách giữa họ dường như quá gần gũi.

Cô vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt chân thành và tha thiết của Diệp Tinh Du vẫn in sâu trong tâm trí cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận được rằng, trong thế giới của cậu, dường như chỉ có mình cô tồn tại.

Ánh mắt cô vô tình chạm đến bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế của cậu, những đường gân tay nổi lên rõ ràng. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cô chạm vào bàn tay ấy.

Bàn tay to lớn của cậu khựng lại, nhưng không hề né tránh sự đụng chạm của cô.

"Sao vậy..." Giọng cậu khẽ run, như thể đang cầu xin sự thương xót.

Bàn tay cô gái, như mang theo ngọn lửa, trở nên nổi bật trong không gian chật hẹp và mờ ảo, hút cạn dưỡng khí xung quanh cậu.

"Tớ chỉ muốn xem tay cậu có nóng không." Cô vội rụt tay lại, hàng mi run rẩy, rồi nhanh chóng giải thích: "Quả thật rất nóng. Tim cậu đập mạnh như vậy, nhất định sẽ sống sót."

"Ừ..." Yết hầu cậu nghẹn ngào, phát ra âm thanh mơ hồ, âm cuối lạc điệu.

"Cậu nghĩ sao, nếu như... không tìm thấy ác linh, không thể cứu sống, cứ thế mà c.h.ế.t đi, cậu có hối tiếc điều gì không?"

"Hối tiếc chứ. Chắc chắn rồi..." Điều hối tiếc lớn nhất chính là chưa kịp làm quen với cô. Nhưng giờ đây, dường như cậu đã mãn nguyện.

"Cậu nói thử xem, biết đâu tớ có thể giúp cậu thực hiện!"

Diệp Tinh Du suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều: "Tớ muốn xem trực tiếp một trận đấu NBA. Điều này có vẻ hơi khó... À, tớ còn muốn dùng quả bóng tennis đập vỡ cửa sổ phòng thầy chủ nhiệm giáo dục nữa!"

"Hả? Thầy chủ nhiệm giáo dục làm gì cậu sao?"

"Tớ trèo tường ra ngoài chơi, rõ ràng là cả nhóm cùng đi, nhưng thầy ấy chỉ phạt mình tớ cọ nhà vệ sinh!" Cậu bực bội nói: "Thầy ấy còn bảo thái độ xin lỗi của tớ không đủ chân thành."

“Thật là quá quắt!” Bạch Nhược Linh đồng cảm sâu sắc với sự bất bình của cậu. “Hay là chúng ta đến trường, xử lý cái cửa sổ phòng lão ấy trước đi?”

“Như vậy... có ổn không?” Diệp Tinh Du ngập ngừng.

Cô nhếch mép cười tinh nghịch: “Có gì mà không ổn chứ? ‘Đời người được mấy mươi năm, sao có thể bỏ lỡ những khoảnh khắc tươi đẹp?’ Giờ thì chúng ta có thêm một câu: ‘Thù mới hận cũ, không thể bỏ qua!’”

Diệp Tinh Du có chút d.a.o động: “Vậy... chúng ta làm thử nhé?”

“Két!” Chiếc xe dừng lại, lẽ ra phải phát ra tiếng thông báo rõ ràng, nhưng giờ chỉ còn tiếng rè rè khó chịu: “Rè... Trường trung học... quốc lập... rè rè...”

“Nhanh vậy sao?” Diệp Tinh Du che chắn cho cô xuống xe, trong lòng thầm mong được ngồi trên xe cùng cô mãi mãi.
 
Back
Top Bottom