Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 290



Là bánh bao ư? Bánh bao cũng sẽ khô mà.

Tạ Tuân ăn vài miếng bánh mì kẹp, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thành, bị hắn ta nhìn qua nhìn lại thấy ngứa ngáy cả mặt, bất đắc dĩ nói: "Huynh ăn đi, nhìn ta làm gì, chúng ta chỉ tạm nghỉ thôi, lát nữa lại phải lên đường rồi."

Lâm Thành vừa gật đầu vừa gặm bánh, nói không rõ ràng: "Ta ăn, ta ăn."

"Rắc" hắn ta cắn một miếng bánh, nhai mạnh, mắt trừng trừng nhìn chiếc bánh trong tay Tạ Tuân, vẻ mặt có phần dữ tợn.

Lại cắn thêm một miếng, miếng này còn khô hơn, nhai rất khó khăn, ngay cả lông mày cũng phải nhíu lại, càng thêm dữ tợn, như thể giây sau sẽ đến cắn Tạ Tuân một miếng vậy.

Tạ Tuân bị hắn ta nhìn đến rợn cả da đầu: ... Còn muốn người ta ăn cơm nữa không.

Hắn bất đắc dĩ nhìn quanh, lén lút mở gói đồ mình mang theo, lấy ra một hộp tre, khẽ nói: "Đây là loại không có nhân, phu nhân nói chỉ cần đóng kín là sẽ không bị khô, cũng có thể bảo quản lâu hơn." Vốn định để dành ăn sau.

Hắn mở lớp giấy dầu bọc bên trong hộp tre, lấy ra hai lát bánh mì, đưa cho Lâm Thành: "Đừng để họ thấy." Không phải hắn keo kiệt, thực sự là nhiều người quá, mỗi người một miếng, một bữa là hết sạch.

Lâm Thành gật đầu, lén lút chui vào bụi cỏ bên đường.

Bánh mì dày mỏng đều đặn, đưa lên mũi ngửi, có mùi thơm nồng của sữa, mùi nướng bánh mang lại cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào kéo dài, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác ấm áp.

Lâm Thành cắn một miếng, quả nhiên, bánh mì mềm xốp, lớp trong hơi ẩm ướt với mùi thơm của sữa, chẳng khô chút nào, hoàn toàn không cần uống trà để nuốt, từ từ nhai, cảm nhận mùi thơm của sữa và lúa mì quấn quýt đầu lưỡi, nuốt xong, trong miệng vẫn còn vị thơm ngọt ngào.

Lâm Thành lén lút ăn, ăn xong còn ngồi trong bụi cỏ một lúc, đợi cho mùi thơm ngọt trong miệng tan đi, sợ lát nữa nói chuyện với người khác bị ngửi thấy, món ngon Tạ Tuân cho hắn ta ăn riêng sẽ phải chia sẻ với mọi người mất.

Huynh đệ, xin lỗi, chúng ta cùng hưởng phúc cùng chịu khổ, trừ món ngon ra.

Hắn ta ngồi sau bụi cỏ, có người đi qua, thấy kỳ lạ, gọi: "Lâm Văn Nhiêu, huynh đang làm gì vậy? Ngồi trong bụi cỏ lâu thế?"

Có người kéo người gọi đi: "Đừng nói nữa, chắc hắn đang đi vệ sinh, sao huynh lại gọi toáng lên, thật là ngượng chết."

Lâm Thành: ...

Cứ thế đi được ba ngày, bánh mì đã ăn hết, đồ dự trữ của Tạ Tuân chỉ còn vài lọ tương.

Mọi người đi đường ba ngày, quyết định nghỉ ngơi một đêm tại trạm dịch. Cuối cùng cũng không phải gặm bánh khô nữa, cả đám người sau khi tắm rửa tại trạm dịch, bảo quan trạm dọn vài bàn món ngon, chuẩn bị ăn một bữa thật no.

Tuy mọi người xuất thân bất phàm, nhưng cũng không phải là người kén chọn, liên tiếp ăn lương khô ba ngày, giờ được ăn cơm canh nóng hổi, cảm thấy ngon đến cực điểm.

Chỉ là tay nghề đầu bếp trạm dịch có hạn, lại không biết xào nấu, phương pháp nấu ăn chủ yếu là luộc, dọn lên vài món thịt luộc và rau hầm, sau khi cơn đói qua đi, mọi người dần cảm thấy không còn ngon như lúc mới ăn nữa.

Hina

297

Tạ Tuân đắn đo một chút, vẫn lấy tương ra, bảo đầu bếp nấu một bát mì trắng, không cần thêm muối.

Mọi người đang ăn thịt hầm với bánh bao, nghe hắn nói vậy, không khỏi tò mò, đều đưa mắt nhìn qua.

Rất nhanh, bát mì trắng được bưng lên, Tạ Tuân mở lọ tương cua, dùng đũa gắp một thìa ra.

Nói thật, mọi người khi thấy hắn lấy ra một lọ tre nhỏ thì có chút thất vọng, dù sao trước đây họ từng thấy Tạ Tuân mỗi ngày mang theo hộp cơm với món ăn không trùng lặp, từng đến nhà hắn ăn lẩu, từng càn quét phố ăn vặt, vậy mà giờ Tạ Tuân ra ngoài, chỉ mang theo một lọ tre nhỏ.

Họ đang nghĩ vậy, thì thấy Tạ Tuân dùng đũa gắp ra một miếng tương cua to màu vàng cam, bóng loáng.

Tương cua mịn màng, nhìn qua toàn một màu cam vàng, dường như không thấy chút thịt nào, đặt lên mì, dầu cua thấm vào sợi mì, nhuộm lớp mì trắng tinh nhạt nhẽo thành màu vàng nhạt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 291



Tương cua chủ yếu là vị tươi ngon, trộn với mì vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, mùi thơm đậm đà của cua lập tức tỏa ra, pha lẫn hương thơm béo ngậy nồng nàn, vô cùng hấp dẫn.

Sợi mì phủ lớp tương cua mịn màng, có chỗ đậm có chỗ nhạt, vừa đưa vào miệng, mùi thơm đậm đà của cua lập tức lan tỏa khắp môi má. Vì chỉ dùng để trộn mì trắng, hương vị béo ngậy nguyên chất, mềm mại trơn mượt, thỉnh thoảng lẫn với những miếng gạch cua vàng cứng, càng nhai càng thơm, thật không nỡ nuốt xuống.

Chỉ nhìn bề ngoài đã khiến người ta thèm nhỏ dãi, những đồng liêu ngồi cạnh Tạ Tuân lập tức cảm thấy miếng thịt trong tay mình không còn thơm nữa.

Bình thường khi hắn ăn trưa, mọi người khôngNào dám mặt dày mày dạn xin nếm thử một miếng, nay việc ăn uống đã khó khăn, người ta chỉ mang theo một lọ nhỏ tương do phu nhân làm, bọn họ càng không nỡ xin người ta cho một thìa.

Hina

Mọi người nhìn chằm chằm vào bát mì của Tạ Tuân, nhai miếng thịt hầm tanh trong miệng, nhìn hắn trộn mì, nhìn hắn đưa vào miệng, nhìn hắn nhai...

Tạ Tuân thực sự không chịu nổi nữa, ngẩng đầu lên, mọi người đồng loạt dời ánh mắt đi.

Hắn không hiểu về nấu nướng, nhưng nhớ lời dặn của Khương Thư Yểu, trộn cơm trộn mì đều được, vậy trộn với đồ ăn chắc cũng được nhỉ.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra tương nấm, nói: "Phu nhân ta nói lọ tương này vị mặn thơm nhất, nếu mọi người không ngại, ta thử trộn với đĩa thịt hầm này được không?"

Mọi người không hiểu sự kỳ diệu của tương trộn đa năng, nhưng rất tin tưởng vào tay nghề của Khương Thư Yểu, vội vàng gật đầu.

Tạ Tuân dùng đũa gắp vài đũa tương nấm to, khuấy đều một chút, thịt hầm đã rất mềm, nước sốt cũng có độ keo của da thịt, tương nấm vừa cho vào trộn đều, nước sốt đặc ngay lập tức nhuộm màu nâu đỏ, khuấy một chút, món thịt hầm vốn nhạt nhẽo lập tức có thêm vị mặn thơm.

Tạ Tuân vừa rút tay về, đã có những đôi đũa nóng lòng vươn đến trên đĩa thịt hầm, dùng sức gắp lấy một miếng thịt.

Thịt hầm mềm nhừ, hương vị đậm đà của tương nấm đã xua tan mùi tanh hôi của thịt, chỉ còn lại mùi thơm của thịt. Những miếng nấm thái nhỏ có độ dai rõ rệt, hòa quyện cùng thịt hầm khi nhai, những hạt nấm mặn ngọt thấm đẫm vị thịt, càng nhai càng ngon.

Bữa ăn này bỗng chốc trở nên đậm đà hơn, không chỉ trộn thịt, mà trộn rau, trộn mì, trộn cơm, thậm chí chấm bánh bao cũng đều ngon cả.

Hóa ra không cần nguyên liệu cao cấp, chỉ một lọ tương đã đủ làm món ăn ngon miệng.

Tạ Tuân nhìn mọi người mấy ngày nay như những quả cà héo rũ, cũng không có ý giấu giếm, mỗi ngày ăn đều tùy ý lấy một lọ tương múc vài thìa trộn vào, mọi người cũng không ăn cơm ăn mì nữa, mà trực tiếp hỏi xin quan trạm lấy bánh bao. Bánh bao chấm tương, quả là tuyệt phẩm.

Đến khi đến nơi, mọi người đã ăn tương của Tạ Tuân suốt cả chặng đường, tuy có phần không phải, nhưng cái lưỡi nó không nhịn được, không thể kiểm soát được.

298

Vụ th*m nh*ng đê điều lần này liên quan rất rộng, Thánh thượng phái Thái tử đến với ý định rèn luyện Thái tử, quan lại địa phương muốn lấy lòng Thái tử, lại sợ làm Thái tử không hài lòng, dù sao khi tuần tra đê điều làm gì dân chúng đều thấy cả, càng gian khổ càng thể hiện được tấm lòng lo lắng vất vả vì dân, dù là họ cũng phải cố ý làm ra vẻ mặt mày ủ rũ, toàn thân mệt mỏi, để thể hiện sự lo lắng của bậc phụ mẫu vì dân.

Họ đứng xa xa cung kính đón Thái tử, thấy đoàn người của Thái tử phong trần mệt mỏi, nhưng không kiệt sức như họ tưởng tượng. Nghe nói trước đây khi Ngô Vương vội vã đến vùng bị thiên tai châu chấu, cả đoàn người dọc đường ăn uống khó nuốt trôi, chỉ một tháng ngắn ngủi mà người nào cũng gầy đi một vòng, chẳng lẽ đây chỉ là giả vờ?

Tuy nhiên Thái tử có thân phận ở đó, dọc đường được hầu hạ ăn ngon uống tốt cũng là bình thường, chỉ là đến đây, cũng đừng nên có những điều cầu kỳ nữa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 292



Nhưng Thái tử không như họ tưởng tượng là quý phái, làm việc còn chăm chỉ hơn cả họ, tự mình đích thân, khi tuần tra trên đê, cả đoàn người xắn ống quần, chân lấm bùn đất, chẳng hề để ý đến phong độ, trông là biết ngay thực tâm muốn làm tốt việc này.

Người trẻ có thể chịu đựng được, người già thì không được, vốn tưởng Thái tử đến họ có thể cùng Thái tử nghỉ ngơi một chút, nào ngờ lại càng mệt hơn.

Dân chúng sửa chữa đê điều thấy Thái tử và các quan viên tận tụy như vậy, thậm chí ban đêm cũng theo họ cùng canh gác đê điều vất vả, vô cùng cảm động, càng thêm hăng hái. Mọi người đồng tâm hiệp lực, con đê dài không thấy đầu không thấy cuối dần dần được gia cố, tiến độ nhanh đến bất ngờ.

Những quan lại già đời vốn muốn lười biếng qua loa cũng chỉ có thể theo đoàn người của Thái tử vất vả, mỗi ngày tiêu hao thể lực lớn đã đành, ăn uống cũng chỉ có thể gặm bánh bao, chưa qua mấy ngày đã đói đến chân bước không vững, kiệt sức.

Ngược lại, các quan viên bên phía Thái tử vẫn còn đầy tinh thần, tuy trên người dính đầy bùn đất, nhưng chẳng có dấu hiệu mệt mỏi nào.

Đến giờ cơm trưa, các quan địa phương nhìn thấy lại mang đến một giỏ bánh bao to, mắt trợn ngược, suýt nữa thì ngất đi.

Nhưng đoàn người của Thái tử chẳng hề phàn nàn, ngoan ngoãn xếp hàng rửa tay, mỗi người cầm hai cái bánh bao to vui vẻ bước đi.

Tạ Tuân móc ra lọ tre, nghiêm túc nói: "Không còn nhiều nữa."

Thái tử nói: "Đến nước này rồi, mọi người hãy tiết kiệm một chút. Hôm nay ai làm việc nhiều nhất, người đó được ăn thêm một thìa."

Những người còn lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Giảm bớt lượng đi, chúng ta còn đường về nữa."

"Vâng, không được tham ăn."

Dân chúng đứng xa xa nhìn, chỉ thấy những vị quý nhân này toàn thân lấm lem, tay cầm bánh bao trắng chẳng khác gì họ, vẻ mặt nghiêm túc bàn bạc điều gì đó, trông là biết đang lo lắng về việc đê điều hư hỏng, trong lòng vô cùng phức tạp. Khi họ đến, dân chúng đều căm ghét những tên quan tham ô, dù là những người không tham, cũng chẳng có quan nào coi dân chúng ra gì, ai nấy đều hống hách ra lệnh, nay gặp được Thái tử điện hạ và những vị đại thần trụ cột tương lai của triều đình, mới biết người ta quần tụ theo loại, không phải tất cả quan lại đều vô lương tâm.

Hina

Nhớ lại đêm qua đê bị nước lũ phá vỡ, dân chúng gia cố đê điều suýt nữa bị cuốn trôi, may mà có hai vị quý nhân võ nghệ cao cường nhanh mắt nhanh tay lao lên cứu họ xuống, dân chúng nghĩ rằng nếu sau này trong triều đình toàn là những quan lại tận tụy như thế này, thì cuộc sống cũng có hy vọng rồi.

Sự cảm động của dân chúng, đoàn người của Thái tử tự nhiên là không biết.

Thái tử với tư cách là người có địa vị cao nhất, đảm nhận trách nhiệm phân chia tương.

"Hôm qua Bá Uyên và Văn Nhiêu cứu được năm dân chúng, đáng lẽ nên được chia hai thìa tương cua, chư khanh có ý kiến gì không?"

299

"Không." Mọi người đồng thanh đáp.

Lâm Thành hôm qua bị trẹo cổ tay, nhưng động tác đưa bánh bao chẳng hề chậm lại: "Hề hề."

Một thìa tương cua vàng ươm béo ngậy được bôi lên chiếc bánh bao trắng to, Lâm Thành vội vàng đưa vào miệng. Mùi thơm của cua tươi ngon đến cực điểm khiến gương mặt hắn ta lộ vẻ mãn nguyện, thơm và ngon đến nỗi chẳng nỡ nhai, chỉ đợi tương cua từ từ tan trong miệng mới là tuyệt vời nhất.

Những quan lại địa phương vốn lười biếng ranh ma nhìn vẻ mặt của Lâm Thành, rồi lại nhìn chiếc bánh bao trong tay mình.

Nghiêm túc đấy à? Lâm gia giàu có, quan lại Đông cung lại là cận thần tương lai của thiên tử, có món ngon nào chưa từng ăn, vậy mà ăn cái bánh bao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Đó là bánh bao phải không? Phải không?

Thái tử chia xong tương, cả đám người vây thành một vòng tròn lớn, ăn bánh bao ngấu nghiến.

Ngay lúc này, đột nhiên xảy ra biến cố, không biết từ đâu xuất hiện kẻ ám sát giả dạng dân chúng đến tạ ơn, đang lúc dập đầu bỗng nhiên rút kiếm từ trong tay áo, đ.â.m về phía Thái tử. Thị vệ đứng hơi xa không kịp chạy đến, người phản ứng đầu tiên là các quan viên Đông cung đang vây quanh Thái tử.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 293



Những người này đều là công tử quý tộc từ nhỏ đã được rèn luyện văn võ song toàn, phản ứng nhanh nhẹn, xoay người chu toàn với kẻ ám sát.

Họ không mang theo vũ khí nặng nề, nên lúc này rơi vào thế hạ phong. May mà có người đoạt được kiếm, tình thế xoay chuyển, những kẻ ám sát lần lượt ngã xuống.

Những người biết võ xông lên phía trước, những người vốn yếu ớt từ nhỏ chưa từng luyện võ thì đứng cùng Thái tử, tưởng chừng đã giải quyết xong bọn ám sát, bỗng từ phía sau chéo có một nhát kiếm đ.â.m tới, người yếu ớt cúi người tránh được, nhưng thấy lưỡi kiếm kia trong giây lát đã chỉ thẳng về phía Thái tử.

Hắn ta hoảng hốt, theo bản năng ném ra vật đang cầm trong tay.

Chỉ thấy lọ tương thịt băm vẽ một đường cong đẹp đẽ trên không trung, dầu ớt b.ắ.n tung tóe, không khách khí tạt đầy mặt kẻ ám sát.

Dầu ớt vào mắt đau như bị khoét, tên ám sát kêu lên đau đớn, theo bản năng che mắt, cúi người r*n r* không ngừng.

Mấy người Tạ Tuân vội vàng chạy đến, khống chế tên ám sát.

Người yếu ớt hét lớn: "Hỏng rồi!"

Mọi người theo ánh mắt hắn ta nhìn lại. Lọ tre đã đổ sạch nằm tội nghiệp trên mặt đất, tương thịt băm đã thấm hết vào bùn đất.

Mọi người kinh hãi thất sắc."Nửa tháng nay chỉ trông cậy vào lọ tương này! Sao ngươi lại để mất được!"

"Mất cái nào! Chẳng lẽ là tương gạch cua sao?"

"Để ta xem nào, không phải, không phải."

"Ngươi làm sao vậy! Sao lại để mất tương, lúc đưa cho ngươi chẳng phải đã dặn ôm cho kỹ rồi hay sao?"

Kẻ làm mất lọ tương: "Hu hu hu."

Tên thích khách bị dẫm dưới chân, mắt cay xè đau rát, nghe bọn họ nói chuyện mà chẳng hề để hắn ta vào mắt, tức đến thắt cả ruột gan: Chẳng lẽ không thể cho nghề nghiệp kinh thiên động địa này một chút tôn trọng cần thiết hay sao?

Đông cung chuyên môn ăn bám, thất lạc một bình tương liền ủ rũ, nản lòng.

Mấy ngày gần đây, tương phân phát càng ngày càng ít, đã quen với vị trước đó, nay chấm chút tương ít ỏi, thực sự cảm thấy bánh bao này ăn chẳng có mùi vị gì.

Bách tính bèn nhận ra đoàn người của Thái tử không còn khí thế hăng hái như trước, thay vào đó là từng người ủ rũ, thần sắc buồn bã.

Xem ra vụ hành thích vẫn để lại vết thương trong lòng họ.

Đặc biệt là Thái tử, những ngày qua lao tâm khổ tứ, lại bị kẻ giả dạng dân thường ám sát, hẳn là rất đau lòng.

Thái tử quả thực rất đau lòng.

"Đều tại lỗi của cô." Y thở dài: "Nếu không phải để bảo vệ cô, Thanh cũng không phải ném bình tương đi để cứu cô."

300

Mọi người nghĩ tới những ngày sắp tới chỉ có thể gặm bánh bao trắng, trên đường về lại phải ăn bánh mì khô luộc nước, đều im lặng.

"Điện hạ, đây không phải lỗi của ngài." Tạ Tuân không chịu nổi bộ dạng oán phụ của họ, đứng ra an ủi.

"Ừm." Thái tử gật đầu, thần sắc rầu rĩ: "Bá Uyên này, ngươi nói xem, mất đi một bình, ngươi chỉ còn lại ba bình thôi."

Tạ Tuân trực giác thấy có điều không ổn, nhíu mày nhìn Thái tử, định nói gì đó, bỗng cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng của mọi người xung quanh.

Thái tử thấy hắn không lên tiếng, tiếp tục cảm thán, vừa lắc đầu vừa nói: "Ba bình, chỉ còn ba bình nhỏ xíu như vậy thôi..."

Tạ Tuân: ...

Đây là đang dò hỏi hắn sao?

Chẳng lẽ hắn còn giấu bình tương đi, ban đêm lén lút chấm bánh bao ăn?!

"Khụ, nội tử không ngờ ta sẽ chia sẻ tương trộn cơm này cho mọi người ăn, nên chỉ làm lượng của một mình ta, tính theo lượng một tháng thì dư dả." Tạ Tuân không vui nói.

Hina

Thái tử gật đầu tán thành: "À, đúng vậy, biểu muội cũng không nghĩ tới điểm này." Tuy bề ngoài tán thành, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán, Khương Thư Yểu đâu phải chưa từng thấy qua bộ mặt dày của đám người Đông cung (kể cả y), sao lại không nghĩ tới điểm này? Xem ra vẫn là họ hành sự quá tiết chế, chưa để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 294



Tạ Tuân nhíu mày: "Điện hạ, xin thận trọng, nội tử và ngài không phải quan hệ biểu huynh biểu muội."

Thái tử cười hì hì: "Đệ muội, đệ muội được chứ?" Y đứng dậy khoác vai Tạ Tuân: "Bá Viễn, chúng ta là ai với ai chứ, không cần phải câu nệ."

Tạ Tuân: ... Thôi vậy.

Thái tử và đồng liêu đều là những người xuất chúng trong giới thanh niên tài tuấn, về chính sự có thể làm được nhiều việc lớn, nhưng sao bình thường lại hành xử nhảy nhót như vậy, thường khiến hắn sinh ra cảm giác bất lực, có cảm giác nửa đời sau phải cộng sự với họ sẽ không kéo nổi họ.

Một đám người khổ sở ăn hết tương trộn cơm, ngay cả phần dính trên bình cũng không bỏ qua, xong việc này, dừng chân nghỉ ngơi ba ngày, mọi người chuẩn bị về kinh phục mệnh.

Lúc đi vội vã, lúc về cũng không thể chậm trễ, chỉ là không cần gấp gáp như vậy.

Vụ tham ô đê điều lần này, phe Thái tử làm việc có thể nói là hoàn hảo, gia cố đê điều, thu phục lòng dân, bắt được quan tham, đương nhiên, còn tiện thể trói gô một đám thích khách áp giải về kinh.

Vì Thái tử suýt bị ám sát, Thái tử không dám đi nhẹ nhàng đơn giản nữa, do tiểu tướng đóng quân gần phủ châu thân chinh dẫn quân hộ tống họ về thành.

Bên này ngày tháng khổ sở, dài đằng đẵng, còn Khương Thư Yểu vẫn sống những ngày yên bình như thường.

Từ khi Chu thị theo nàng học nấu ăn, hai người mỗi ngày nghiên cứu món ăn, rảnh rỗi ra ngoài dạo chơi, rất tự tại, chỉ có lúc đêm khuya người vắng, sờ tấm ván giường trống trải, mới nhớ tới phu quân đang vất vả công cán bên ngoài.

Nghĩ đến đây, Khương Thư Yểu rất áy náy, dù sao giám sát xây dựng đê điều cũng là việc vất vả, còn có thể gặp nguy hiểm, nàng dù gì cũng phải nhớ đến hắn chứ.

Ngay khi nàng áy náy đến cực điểm, một bức thư khẩn cấp được gửi đến Tạ Quốc Công phủ.

Từ thị là người đầu tiên nhận được tin, nghe đến hai chữ "khẩn cấp" liền giật mình, lại nghe là đi theo đường của Thái tử gửi gấp đến, càng hoảng hốt.

Tạ Lý cũng mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn ta là lão làng trong quan trường, phản ứng đầu tiên là suy nghĩ về mối quan hệ lợi ích đằng sau vụ tham ô đê điều, việc này liên quan đến nhiều người, huống chi còn có Thái tử ở đó, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào họ, chẳng lẽ...

Hơn nữa cùng lúc với thư nhà gửi đến, còn có khẩu tín của Thái tử: Đừng nên tiết lộ.

Tay hắn ta run lên, suýt đánh rơi chén trà.

"Nàng đưa cho đệ muội đi, lúc này không cần nói với mẫu thân." Hắn ta trầm ngâm một lúc, nghiêm mặt nói.

301

Từ thị hoảng hốt gật đầu, định thần lại, vội vàng chạy đến tam phòng.

Khương Thư Yểu đang nghĩ về Tạ Tuân thì thấy Từ thị vội vàng đi tới, run rẩy đưa thư cho nàng.

"Thư này do Thái tử phái người gấp rút gửi đến, Thái tử còn nói đừng nên tiết lộ." Từ thị nói thẳng, để Khương Thư Yểu có chuẩn bị trước khi mở thư.

Lòng Khương Thư Yểu chùng xuống, nghĩ đến những ngày qua mình sống thoải mái, chẳng hề nhớ đến phu quân, càng thấy đau lòng.

Hina

Nàng hít sâu vài hơi, run rẩy mở thư ra, điều đầu tiên đập vào mắt là — chữ viết dày đặc, chen chúc, xen kẽ, nét chữ không giống nhau.

… ???

Khương Thư Yểu ngẩn người, nhìn kỹ lại, ở dòng đầu tiên tìm thấy nét chữ của Tạ Tuân.

Nói vài câu thăm hỏi gia đình, hỏi nàng có khỏe không, hắn mọi việc đều tốt, sẽ sớm về kinh. Viết đến đây, nét bút chuyển hướng, đang định viết xuống vài tâm tư nhớ nhung tinh tế của thiếu niên, đột nhiên dừng lại.

Tiếp theo, là một dòng chữ phóng khoáng xông vào mắt.

"Đệ muội có khỏe không?"

Tâm trạng căng thẳng và bối rối của Khương Thư Yểu bị đập tan tành, nàng kiên nhẫn đọc hết những lời lải nhải của Thái tử, không ngoài việc họ khổ sở thế nào, gặp thích khách sợ hãi ra sao, trọng điểm là sau khi hết tương thì tội nghiệp thế nào.

Phía sau là Lâm Thành, cũng tán gẫu một hồi, bảy ngoặt tám quanh nhắc đến chuyện tương. Phía sau tiếp tục là các nét chữ khác nhau, có người tự xưng là cháu trai của tứ di nương cách phòng của nàng, có người tự xưng là con trai của tỷ muội khuê phòng của mẹ nàng ở Giang Nam, một bức thư gia đình, bị họ biến thành sổ lưu niệm.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 295



Đến cuối cùng, giấy viết thư đã đầy, viết không xuống nữa cũng sẽ chen chúc một dòng chữ ở góc nhỏ.

Ngàn lời vạn lẽ, tóm lại chỉ có sáu chữ: Cảm ơn Đông cung có nàng.

Khương Thư Yểu đọc xong thư, vẻ mặt còn nặng nề hơn cả lúc mở thư.

"Đừng nên tiết lộ" của Thái tử, có lẽ cũng là vì cảm thấy việc này làm quá mất mặt chăng.

Từ thị sợ đến mức không dám thở mạnh, khẽ nói: "Đệ muội, có phải... có phải có tin dữ gì không..."

Khương Thư Yểu hoàn hồn, lắc đầu: "Không phải."

Từ thị thấy vẻ mặt nàng vẫn nặng nề, nuốt nước bọt: "Vậy sao muội lại có vẻ mặt như vậy?"

Khương Thư Yểu thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm: "Muội chỉ đang cố gắng kìm nén những suy nghĩ đại nghịch bất đạo mà thôi." Ví dụ như, với ban nhân sự Đông cung này, Thái tử có thể ngồi vững vị trí không? Lần này Thái tử suýt bị ám sát, các quan viên Đông cung có nên suy ngẫm lại cách hành xử thường ngày không đáng tin cậy của mình không?

Ngày thứ hai đoàn người Đông cung lên đường về kinh, gói quà tặng của Khương Thư Yểu đã tới nơi.

Tạ Tuân vừa nhận được gói quà nàng gửi tới, chưa kịp phản ứng, đã bị một đám người không biết từ đâu chui ra vây quanh.

"Ôi, sao gói to thế, bên trong có phải là hộp gỗ không?"

"Nếu đựng bình tương thì chắc phải có tới mười bình!"

"Xít—" Có người hít một hơi lạnh.

"Nhìn cái dáng vẻ không ra gì của huynh kìa." Lâm Thành đắc ý: "Chỉ biết bình tương bình tương, chẳng lẽ huynh không nghĩ tới có thứ còn tốt hơn bình tương sao?"

Hắn ta phe phẩy quạt, phong lưu tuấn tú, như một mưu sĩ đương thời: "Ví dụ như, hũ tương!"

Mọi người phát ra tiếng tán thưởng thiếu kiến thức: "Lâm huynh cao kiến, Lâm huynh cao kiến!"

Tạ Tuân gạt họ ra, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, thực ra trong lòng đang nhảy chân sáo — Phiền c.h.ế.t đi được!

Hắn đặt gói quà lên bàn, cẩn thận mở ra, bên trong quả nhiên là một hộp gỗ.

Tay hắn đặt lên khóa hộp gỗ, ánh mắt mọi người đều dõi theo.

Tạ Tuân: "... Đây là vật phu nhân ta gửi cho ta, ta sắp mở ra, các huynh không nên tránh đi sao?"

Quả thật là không hay lắm, mọi người nhìn nhau, lặng lẽ bước ra khỏi phòng, để lại một hàng bóng lưng tiêu sơ cho Tạ Tuân.

302

Tạ Tuân mới mở hộp gỗ ra, trên cùng có hai bức thư, một bức tâm tình, một bức dặn dò.

Tạ Tuân trước tiên cầm bức thư tâm tình đọc kỹ một lượt, chữ của Khương Thư Yểu vẫn xấu như cũ, nhưng trong mắt Tạ Tuân, thật sự rất đáng yêu. Nàng viết thư không thích cắn chữ nhai câu như người thường, mà nghĩ gì viết nấy, đọc xong một bức thư, giống như nàng đang đứng trước mặt hắn nói chuyện vậy.

Tạ Tuân nở nụ cười trên mặt, bao ngày mệt mỏi lúc này tan biến sạch sẽ.

Tạ Tuân thiếu niên mới biết mùi tình, không khỏi ngây ngô, đọc đi đọc lại bức thư nhiều lần.

Đám người đang đợi bên ngoài phòng mất kiên nhẫn: "Sao lâu thế?"

"Hay là, vào xem thử?" Có người đề nghị.

Họ gật đầu, lén lút thò đầu ra, liền thấy Tạ Tuân đang cầm thư đọc kỹ, khi cười như mây tan mưa tạnh, mắt sáng như sao, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Đám người vừa nãy còn hùng hổ chuẩn bị tiếp tục dùng bộ mặt dày để xông pha thiên hạ nuốt nước bọt.

"Ơ kìa, ai vừa nãy bảo vào hỏi huynh ấy thế?"

Người đứng đầu lập tức lùi ba bước, người đứng thứ hai ngớ người ra, tỉnh ngộ rồi cũng rút lui, rồi đến lượt người thứ ba ngớ người...

Hina

Vị tiểu tướng quân phụ trách hộ tống họ về kinh bước vào khách đ**m, liền thấy cảnh tượng kỳ quái này — một đám người đang đi vòng vòng ngoài hành lang, không biết đang làm gì.

Hắn ta khoanh tay, vẻ mặt khó hiểu. Đám công tử ở kinh thành người nào cũng trông đàng hoàng tử tế, sao lại giống như não không được bình thường vậy?

Tạ Tuân đọc xong thư nhà, mới cầm bức thư thứ hai lên đọc.

Bức thư này viết công việc nhiều hơn, dặn dò cách làm đơn giản của tương và thịt hun khói gửi đến.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 296



Thịt hun khói?

Tạ Tuân đặt thư xuống, mở tầng dưới cùng của hộp, quả nhiên thấy một hộp lớn thịt hun khói đã cắt sẵn.

Thịt hun khói qua ướp muối, hấp chín, hun khói, chỉ cần đặt ở nơi khô ráo, mùa hè cũng có thể để được mười ngày không sinh ruồi muỗi.

Tạ Tuân suy nghĩ một chút, lấy hũ tương ra, rồi đóng hộp gỗ lại, đặt vào chỗ mát mẻ.

Tạm thời đừng để người ngoài kia biết thì hơn, nếu không không biết lại gây ra chuyện dở khóc dở cười gì nữa.

Hắn ôm hũ tương ra khỏi phòng, đám người đang đuổi nhau vui vẻ liền dừng lại.

Tầm mắt họ hạ xuống, thấy cái hũ trong tay Tạ Tuân, lộ vẻ mãn nguyện.

Một đám người ngoan ngoãn đi theo sau lưng Tạ Tuân xuống lầu, tiểu tướng quân đã dẫn các phó tướng ngồi xuống, xuất thân từ quân ngũ, họ mang dáng vẻ hoàn toàn khác với đám công tử được nâng niu lớn lên ở kinh thành.

"Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường." Tiểu tướng quân Liên Lục ghét nhất là loại văn thần từ kinh thành đến: "Đừng chậm trễ, nếu lúc khởi hành có ai chưa đến, chúng ta cũng cứ lên đường."

Lời vừa nói ra, người vừa nãy còn cười hì hì chuẩn bị chào hỏi liền đông cứng nụ cười.

Liên Lục nói xong, cũng chẳng thèm để ý đến họ, sai tiểu nhị dọn món, dặn dò: "Cần thịt."

Hina

Người Đông cung tất nhiên không thể ngồi cùng với các binh tướng khác, cuối cùng chỉ có thể ngồi cùng bàn với Liên Lục.

Thức ăn tất nhiên dọn lên bàn này trước, tiểu nhị lách cách lách cách bưng lên mấy bát thịt hầm.

Liên Lục một ngày không ăn thịt là trong lòng bứt rứt, thấy thịt hầm đến, nuốt nước bọt, nghĩ phải giành nhiều thịt một chút, mà chỉ ăn thịt thôi, còn cơm với canh hắn ta căn bản không ăn nổi.

Đang định động thủ, bị người ta ngăn lại: "Thái tử điện hạ còn chưa đến."

Hắn ta sững người, Thái tử lại muốn cùng ăn với thuộc hạ sao?

Còn chưa tiêu hóa được sự thật này, liền thấy đám công tử được nuông chiều của Đông cung giơ tay, nói với tiểu nhị: "Lấy cho ta hai cái bánh bao."

"Ta cũng muốn, lấy ba cái, cái to!"

"Trực tiếp lấy cho chúng ta một giỏ đi!"

Hắn ta: … Rốt cuộc ai mới là kẻ được nuông chiều chứ?

Liên Lục cảm thấy việc này có điều khả nghi. Gia đình hắn ta đời đời là võ tướng, từng vấp ngã khi đối phó với văn thần. Từ nhỏ, hắn ta đã được các bậc trưởng bối dạy dỗ phải đề phòng khi giao tiếp với văn thần. Vì vậy thấy món thịt hầm được bày ra trước mặt, hắn ta không dám động đũa.

303

Nếu mọi người đều ăn bánh bao mà chỉ riêng hắn ta ăn thịt, sự so sánh này có thể là cái cớ để vu oan cho hắn ta tội bất kính với Thái tử chăng?

Đang lúc hắn ta nghi ngờ, Thái tử từ trên lầu bước xuống.

Y vừa tắm xong, tóc buộc đơn giản, bước chân hướng về bàn ăn tràn đầy niềm vui và hứng khởi, thậm chí còn có chút tinh nghịch, hoàn toàn khác với hình ảnh cao quý mà Liên Lục tưởng tượng.

Thái tử nhìn thấy hũ tương, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Y ngồi vào vị trí chủ tọa, vén áo lên: "Các vị đã đợi lâu rồi, chúng ta dùng bữa thôi. Đều là huynh đệ cả, không cần câu nệ." Nói xong mới liếc thấy Liên Lục ngồi bên bàn.

Dù Thái tử đói bụng, nóng lòng muốn ăn, nhưng vẫn nhớ phong thái của một Thái tử, gật đầu với Liên Lục: "Liên tướng quân."

Liên Lục hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Thông thường vào lúc này mọi người sẽ hàn huyên đôi câu, chẳng hạn như bàn về lộ trình ngày mai, xã giao vài lời, nhưng Thái tử không theo lệ thường, chỉ chào hỏi qua loa rồi nói: "Được rồi, mọi người động đũa đi."

Y nhìn hũ tương, tính toán quãng đường về.

Nếu không phải vội vã lên đường, một ngày ba bữa, phải ăn đúng giờ chứ. Thêm một bữa đêm nữa, có quá đáng không?

Nhớ đến bài học vì sơ suất mà mất hũ tương lần trước, y nói: "Chúng ta vẫn nên theo quy củ, đừng lãng phí."

Liên Lục lắng tai nghe, lãng phí ư? Lãng phí vàng bạc châu báu? Cảm giác như nghe được điều gì đó không tầm thường.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 297



Hũ tương đặt trước mặt, Thái tử mỉm cười nhẹ: "Để ta phân chia vậy."

Y cầm thìa sạch, múc một muỗng rải lên thịt hầm, dùng đũa công khuấy đều, món thịt hầm nhạt nhẽo trắng bệch lập tức chuyển sang màu nâu đỏ.

Con người vốn tham lam, Thái tử thở dài: "Chỉ tiếc là chỉ có thể làm nước thịt thấm vị, không thể ngấm vào thịt."

Tạ Tuân lấy ra thư tín, đọc hướng dẫn nấu ăn của Khương Thư Yểu: "Phu nhân của ta nói có thể dùng để xào cơm, rất đơn giản, cũng có thể trộn với mì, hương vị cũng không tệ. Nếu muốn xào rau xào thịt, cho vào một muỗng cũng sẽ ngon hơn, chỉ tiếc là đầu bếp khách đ**m không biết kỹ thuật xào nấu."

Thái tử hứng thú, bảo đầu bếp nấu một tô mì chay lớn, cho vào một muỗng tương nấm thịt băm trộn đều, sợi mì trắng ngần dai giòn bọc lấy nấm thịt băm đã xào thấm vị, khi nhai vừa mềm vừa đàn hồi, thỉnh thoảng xen lẫn vài hạt lạc vụn, tạo nên cảm giác phong phú.

Thế là mọi người chia nhau mì, lại chia nhau tương, xì xụp ăn hết bát mì trộn, lại nhai ngấu nghiến hết bánh bao, cuối cùng uống một ngụm nước dùng thơm mùi thịt và vị mặn cay của tương nấm thịt băm, vô cùng thỏa mãn.

Liên Lục vốn đã nghi ngờ, thấy họ ăn bánh bao trắng và mì chay mà ngon lành đến thế, không khỏi nghi ngờ việc này hẳn có âm mưu.

Chẳng phải chỉ cho thêm một muỗng tương thôi sao? Có gì ghê gớm đâu?

Tuy gia đình hắn ta không cầu kỳ trong ăn uống, nhưng cũng thuê đầu bếp biết xào nấu, cho dầu muối xì dầu giấm xào nấu xong, cũng chỉ đến thế, còn chưa ngon bằng thịt hầm nguyên vị kia.

Hina

Hắn ta chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, đợi đến khi đám người Đông cung ăn no uống đủ, vỗ bụng thảnh thơi lên lầu nghỉ ngơi, hắn ta mới dám kéo bát thịt hầm về phía mình.

Thơm quá, thịt hầm thật thơm.

Hắn ta nhanh chóng nhai hết thịt hầm, ánh mắt không tự chủ rơi vào bát thịt hầm còn thừa chưa ăn hết kia.

Bát thịt hầm còn thừa một ít đáy, nước dùng đặc sánh, dầu đỏ nổi trên mặt, có vài miếng thịt vụn nằm dưới đáy bát, thịt hầm mềm nhừ, dường như mỡ đều đã tan thành nước, hòa vào nước dùng sền sệt.

Hắn ta không còn do dự, kéo lại gần ăn một miếng.

Hắn ta tưởng tượng thịt hầm cho thêm tương chỉ đơn giản là tăng thêm vị mặn, nhưng khi nếm thử mới phát hiện không phải vậy. Đầu tiên là vị cay bùng nổ trên đầu lưỡi, không phải vị cay nồng của tỏi, mà là một loại cay sảng khoái, trong cay có vị đậm đà, trong đậm đà có vị tê, không quá k*ch th*ch, nuốt xuống rồi trong miệng chỉ còn lại vị đậm đà và hương thịt vô cùng lưu luyến.

304

Thật là kỳ lạ, hắn ta lặng lẽ cầm lấy chiếc bánh bao trắng mình đã thề sẽ không ăn, quét một vòng quanh đáy bát, vui vẻ ăn ngon lành.

Hôm sau, đoàn người chính thức lên đường.

Liên Lục hộ tống Thái tử giống như hành quân vậy, đã lên kế hoạch sẵn cho lộ trình, khi nào dừng, khi nào đi đều đã được sắp xếp, so với lúc họ vội vã lên đường lúc đầu thì tiết kiệm sức lực hơn, nhưng cũng tốn thời gian hơn.

Đoàn người đi đi dừng dừng, chưa đi được bao xa đã gặp phải một rắc rối.

Thật ra chỉ là chuyện nhỏ, không gì khác ngoài việc có con gái của một vị quan ở kinh thành muốn đi cùng họ.

Nàng ta chặn Liên Lục lại, nói rõ ý định của mình. Dù sao cũng không phải hành quân, Liên Lục nghĩ giúp một tay cũng là chuyện bình thường.

Nhưng phía Thái tử lại có ý kiến trước, họ không phải đi du ngoạn ăn chơi, mọi người đều vội vã vào kinh, vị tiểu thư yếu ớt này liệu có chịu đựng nổi không?

Bên kia tất nhiên trả lời là "chịu được".

Đã như vậy, mọi người cũng không có ý kiến gì nữa.

Nào ngờ vị tiểu thư này không chịu ngoan ngoãn ở trong xe ngựa, mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo một vòng, đặc biệt là khi nghỉ ngơi ở trạm dịch, nàng ta luôn đến hành lễ cảm ơn, ánh mắt cứ liếc nhìn Tạ Tuân.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 298



Nói ra cũng đáng thương, người nàng ta để ý không phải là Thái tử có quyền lực nhất trong đó, không phải Quan Ánh giàu có nhất, mà là Tạ Tuân đẹp trai nhất.

Phải rồi, khi xưa Khương đại tiểu thư cũng quyết sống quyết c.h.ế.t đòi cưới Tạ Tuân, chẳng phải vì mê mẩn phong thái siêu phàm của hắn sao?

Mọi người vừa chấm tương vừa thầm rơi lệ.

Tạ Tuân là người nhạy cảm nhất trong nhóm, rất khó chịu với những hành động nhỏ nhặt của cô nương này. Nhưng đám người Đông cung lại cho rằng phản ứng của Tạ Tuân quá mức, chẳng phải chỉ là có nữ tử tỏ ý sao? Cứ làm ngơ là được.

Nhưng Tạ Tuân rất khó làm ngơ. Khi hắn nằm xuống ban đêm, lấy ra thư của Khương Thư Yểu để thưởng thức, cửa phòng bị gõ; khi mọi người dừng chân nghỉ ngơi trên đường, hắn lấy ra thư của Khương Thư Yểu để thưởng thức, nàng ta lại đến trò chuyện; khi đêm xuống nghỉ ngơi tại chỗ, hắn dựa vào xe ngựa, ngắm trăng sáng nhớ phu nhân, nàng ta lại đến gặp gỡ tình cờ...

Tạ Tuân bực bội không thôi, tỏ vẻ lạnh nhạt với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không nản chí.

Cuối cùng Tạ Tuân đã nói lời nặng nề với nàng ta: "Xin tiểu thư tự trọng, ta đã có thê tử."

Lời vừa nói ra, vị tiểu thư kia lập tức bật khóc, ngoại trừ nha hoàn của nàng ta, trong đoàn toàn là nam nhân, vừa nghe tiếng nữ nhân khóc, ai nấy đều không dám lên tiếng, liên tục đưa mắt nhìn về phía Tạ Tuân.

Thậm chí có những binh sĩ thương hoa tiếc ngọc còn thì thầm chê trách Tạ Tuân, bảo hắn giả vờ đạo mạo hoặc nhà có nữ nhân hung dữ.

Hai ngày đi đường, Liên Lục và Tạ Tuân đã trò chuyện vài lần, không thân thiết, nhưng hắn ta không kìm được miệng lưỡi, ngậm một cọng cỏ, đến gần hả hê nói: "Đôi khi, thêm một chuyện phong lưu cũng là điều hay."

Tạ Tuân khẽ cười lạnh. Hắn nhìn đám người Đông cung tránh né vị tiểu thư kia như rắn rết, không ai dám tiến lên giúp hắn ngăn cản, cuối cùng quyết định tung ra đòn sát thủ.

Đêm ấy, Tạ Tuân mở hộp gỗ, lấy ra thịt hun khói.

Hina

Ánh trăng trong vắt chiếu sáng gương mặt thanh tú của hắn, hắn nở một nụ cười tự tin, gương mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo.

Muốn đối phó với sói dữ, phải thả ra một bầy sói.

305

Trưa hôm sau, đoàn người dừng chân bên đường cái nghỉ ngơi ăn trưa, mọi người như mấy ngày trước, dùng nồi đất đun sôi nước hấp bánh bao khô chấm tương ăn.

Thấy vị tiểu thư kia lại sắp sửa mặt dày mày dạn đến trò chuyện, Tạ Tuân ra tay.

Hắn làm theo lời Khương Thư Yểu viết trong thư, ném miếng thịt hun khói đã cắt sẵn vào nồi đất, đáy nồi nóng bỏng, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng mỡ b.ắ.n tí tách.

Lớp ngoài của thịt hun khói khô ráp màu tím đen, bên trong lại mềm mại màu đỏ sẫm, mang hương vị than hồng đặc trưng của thức ăn hun khói, vừa cho vào nồi đất, lập tức tỏa ra mùi thơm nồng.

Tạ Tuân dùng đũa đảo vài cái trong nồi đất, lật mặt miếng thịt hun khói, lúc này mùi thơm càng thêm đậm đà, phần mỡ trắng mịn dần dần chuyển thành màu trong suốt dưới tác động của nhiệt, óng ánh bóng mượt, như một lớp ngọc mềm mại trong suốt, xèo xèo tỏa ra mùi thơm mặn ngọt của dầu mỡ.

Trong thư, Khương Thư Yểu nói nàng đã xử lý thịt hun khói này rất tỉ mỉ, dù là chiên khô, hay xào với hành tây, hoặc xào cùng măng tre, rau xanh, thậm chí là nấu mì trực tiếp cũng đều ngon tuyệt.

Đám người Đông cung vì sợ nữ nhân khóc lóc mà đứng xa Tạ Tuân, lúc này chợt nhớ ra thế nào là "nghĩa khí." Mùi thơm đậm đà mặn ngọt của thịt này khiến họ lập tức nhớ đến hương vị tương tự ở phố ăn vặt, rồi lại nghĩ đến Khương Thư Yểu. Huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng tránh, nhưng Tạ Tuân khác, hắn đâu phải là huynh đệ bình thường? Hắn là phu quân của Khương Thư Yểu!

Có oanh oanh yến yến xông đến trước mặt Tạ Tuân, họ vẫn giữ thói quen trước khi hắn thành thân, tránh càng xa càng tốt để khỏi bị liên lụy, nhưng giờ họ đã tỉnh ngộ. Tạ Tuân đã thành thân, thê tử là Khương Thư Yểu, có oanh oanh yến yến xông đến mà họ lại tránh né, như vậy có xứng đáng với Khương Thư Yểu không? Còn đâu nghĩa khí?
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 299



Thế là họ ùn ùn kéo đến bên cạnh Tạ Tuân, thành khẩn nhận lỗi.

Tạ Tuân mang nụ cười lạnh nhạt khó lòng nhận ra trên gương mặt: "Không cần xin lỗi, các huynh có lỗi gì đâu? Dù sao trước kia ta cũng từng liên lụy các huynh, rơi vào cạm bẫy người khác giăng ra, suýt lấy kẻ mưu mô."

Mọi người đỏ mặt ngượng ngùng.

Tạ Tuân nhấc nồi đất khỏi đống lửa, đặt xuống đất bùn, rồi cầm lấy chiếc bánh bao đã hấp mềm, kẹp vào đó vài miếng thịt hun khói.

Sau khi chiên, thịt hun khói hơi co lại, phần mỡ trông mỏng và trong hơn nhiều, còn phần nạc mềm không dai được bao phủ bởi lớp dầu mỡ long lanh, phần góc cạnh bị dầu chiên bay hơi nước, mang theo chút giòn rụm.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tạ Tuân đưa chiếc bánh bao kẹp thịt hun khói tự làm vào miệng.

Ngay khi nhai miếng đầu tiên, vị mặn umami nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng. Thịt hun khói sau khi ướp và hun nướng hoàn toàn không còn vị béo ngậy của mỡ, dầu mỡ trở nên thơm ngon và đậm đà, vị mặn được bánh bao làm dịu đi, chỉ còn lại hương vị đậm đà phức tạp.

Có mùi thơm phức tạp của các loại gia vị như hoa hồi, quế, đinh hương, sa nhân, cũng có mùi thơm của các loại tương như tương ngọt, tương đen, lại có cả hương thơm của gỗ ăn quả khi hun khói, bắt đầu bằng vị nướng than, kết thúc bằng vị đậm đà vô tận, bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua đều tan biến trong miếng thịt hun khói béo mà không ngấy, thơm ngon mặn mà này.

Dù nồi đất đã được nhấc khỏi đống lửa, nhưng mùi thơm đậm đà mặn ngọt của dầu mỡ vẫn còn vương vấn trong không khí xung quanh, khiến những binh sĩ đang nghỉ ngơi tại chỗ không ngừng hít hà.

"Thơm quá."

"Sao thịt lại thơm đến thế? Không giống mùi thịt thông thường."

"Chắc là do chúng ta thiếu kiến thức, đại ca chắc chắn đã từng ăn loại thịt này rồi."

Liên Lục gặm chiếc bánh bao khô của mình, càng gặm càng thấy vô vị, nghe họ bàn tán lại càng thấy trong miệng nhạt nhẽo, bèn dịch ra xa một chút, tránh xa mùi thơm quyến rũ này.

Hina

306

Nhưng gió đã thổi mùi thơm lan tỏa khắp nơi, đi đâu cũng không tránh khỏi, ngay cả vị tiểu thư đang trang điểm trong xe ngựa cũng vén rèm lên, hít hà ngửi xem mùi thơm từ đâu đến.

Liên Lục nhìn chiếc bánh bao khô trong tay mình, thở dài một tiếng, lặng lẽ kết thúc bữa trưa hôm nay.

Tạ Tuân không chút khách sáo, ăn hết thịt hun khói trong nồi đất chỉ còn lại hai ba miếng, có người mang trà đến, hắn uống một ngụm, toàn thân thư thái.

Hắn lấy ra tờ giấy viết thư, chỉ vào một dòng chữ đọc: "Nếu dừng chân nghỉ ngơi giữa đường, bên đường có rau dại, cũng có thể hái một ít xào cùng thịt hun khói."

Tạ Tuân có thể bỏ qua hiềm khích trước đây thật tốt quá, cả đám người vội vàng vào rừng tìm rau dại, rửa sạch bằng nước suối rồi quay lại, dưới sự chỉ đạo của Tạ Tuân, cho rau dại vào nồi đất.

Rau dại tươi non, lại dính nước suối trong lành ngọt ngào, vừa cho vào nồi đất, lập tức tỏa ra hơi nước thơm mát. Mỡ béo của thịt hun khói đã được chiên tan, để lại một lớp dày dưới đáy nồi đất, khi dầu nóng, va chạm với rau dại, lập tức phát ra tiếng xèo xèo.

Rau dại được dầu chiên mềm, nước ép chảy ra hòa quyện với dầu mỡ của thịt hun khói, tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ. Sau khi rau dại chín, nhấc nồi đất xuống, có thể thấy bên trong lấp lánh một lớp dầu mỡ trong suốt, nước rau hòa quyện với dầu mỡ của thịt hun khói, kết hợp hoàn hảo giữa hương thơm mát ngọt ngào và vị mặn ngọt đậm đà.

Gắp một cọng rau dại, rau xanh mướt bọc lấy lớp dầu mỡ trong suốt bóng bẩy, cho vào miệng, giòn tan sảng khoái, mùi thơm tỏa khắp. Hương vị của thịt hun khói thật mạnh mẽ, đã thấm cả mùi thơm nồng và vị mặn vào rau dại, không cần thêm bất kỳ gia vị nào cũng khiến rau dại trở nên ngon miệng hấp dẫn.

Sau khi mọi người tranh nhau ăn hết rau dại, đáy nồi đất vẫn còn lại ít nước dùng.
 
Back
Top Bottom