Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 280



Tiếng này rất nhỏ rất nhẹ, nhưng Tạ Tuân không bỏ lỡ.

Hắn được cho phép, khẽ cúi gần nàng. Động tác rất chậm, hơi cứng nhắc, cúi gần một chút dừng lại, lại cúi gần một chút lại dừng lại, dường như tìm không ra tư thế thích hợp, cũng sợ quá gần tim mình chịu không nổi.

Hắn cảm nhận được hơi thở của nàng quấn quýt với mình, thơm ngọt mềm mại, quấn quanh mũi hắn, khiến hắn có cảm giác toàn thân bay bổng.

Hắn cúi đủ gần rồi, chóp mũi và nàng chạm nhau nhè nhẹ, cuối cùng lấy hết can đảm, thử dò dẫm dùng môi ấn xuống. Lần này cảm giác mạnh mẽ hơn lần trước, mềm mại đến cực điểm, thậm chí khiến chàng có chút kinh ngạc, chỗ chạm nhau dâng lên một luồng tê dại, trong chớp mắt chạy lên da đầu, lại hóa thành dòng nhiệt chảy khắp tứ chi.

Có lẽ tư thế của hắn mang theo chút áp bức, Khương Thư Yểu không hiểu sao run rẩy, khống chế không nổi hơi thở của mình, thở gấp.

Hơi thở gấp gáp rối loạn phả vào chóp mũi, khiến Tạ Tuân lập tức lạc trong mùi thơm ấm áp này, cũng bị nàng làm cho th* d*c, theo bản năng, khẽ m*t môi dưới nàng.

Cảm giác kỳ lạ từ môi dưới dâng lên, Khương Thư Yểu phát ra một tiếng "ưm" xấu hổ, toàn thân run lên, vội vàng dùng tay mềm nhũn đẩy Tạ Tuân ra.

Sức của nàng nhỏ như vậy, làm sao đẩy được Tạ Tuân.

Nhưng Tạ Tuân cảm nhận được động tác của nàng, vội vàng chống người dậy, lo lắng nhìn nàng.

Khương Thư Yểu không lên tiếng, Tạ Tuân hoảng hốt trước.

Hắn vội nói câu "Xin lỗi", rồi nhanh chóng trở về bên mình, cứng nhắc nằm xuống.

Khương Thư Yểu đỏ mặt như muốn chảy máu, cuốn chăn gấm, xoay người đối mặt với tường không nói gì.

Tạ Tuân sợ nàng giận, lại không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể im lặng chờ đợi. Cả đêm cứ day dứt lo lắng bất an như vậy, cuối cùng khi chìm vào giấc mộng, trong mơ chỉ có một mảnh mềm mại ngọt ngào.

Hôm sau, khi Tạ Tuân tỉnh dậy trời còn chưa sáng, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang giường, không thấy đôi mắt ngái ngủ của Khương Thư Yểu, chỉ thấy một mảng trống trơn.

Buồn ngủ lập tức tỉnh hẳn, hắn lật người khỏi giường, vén chăn, mang giày khoác áo ngoài vội vã đi ra.

Động tác của hắn quá lớn, Bạch Chỉ đang dọn dẹp bên ngoài giật mình, vội vàng hành lễ nói: "Tam gia."

"Phu nhân đâu?" Tạ Tuân hỏi.

"Phu nhân dậy sớm, nói ngủ không được, liền dậy làm điểm tâm rồi."

Tạ Tuân sững người, phát hiện mình hoàn toàn nghĩ sai, toàn thân sức lực đều tiêu tan, đi về nội thất, mặc y phục chải đầu.

Sáng sớm, hai người đều kỳ kỳ quặc quặc, Bạch Chỉ nghĩ không ra đầu đuôi nên thôi không nghĩ nữa, tiếp tục lau ấm trà trên bàn.

Hôm nay Khương Thư Yểu tỉnh sớm, nghiêng đầu nhìn Tạ Tuân liền nghĩ đến chuyện tối qua, buồn ngủ lập tức tan biến, đành lật người dậy đi đến nhà bếp nhỏ.

Hina

Khương Thư Yểu và Lâm thị đều là người nhanh nhẹn không kéo dài, đã đề xuất ý tưởng tiệm ăn sáng, liền định ngày lành tháng tốt khai trương, một người bận rộn thu xếp cửa tiệm chọn đầu bếp, một người bận rộn nghiên cứu món ăn, đều hy vọng không làm chậm tiến độ của đối phương.

Nói đến bữa sáng, ngoài cháo bánh ra, Khương Thư Yểu còn nghĩ đến điểm tâm Vũ Hán được mệnh danh là "kinh đô bữa sáng", như đậu hũ ba món, mì khô nóng, bánh dầu gói sủi cảo v.v.

Hôm nay nàng dậy sớm, đem món bánh dầu gói sủi cảo vốn định làm vào buổi sáng chuyển sang bắt tay ngay bây giờ.

Bánh dầu gói sủi cảo quả là sự kết hợp kỳ diệu, bánh dầu giòn rụm thơm mùi dầu, bên trong sủi cảo mềm dẻo ngọt thanh, một miếng cắn xuống cảm giác thỏa mãn vô cùng. Một chiếc bánh dầu có thể nhét được bốn cái sủi cảo, nhiều năng lượng, nguyên liệu đầy đặn, đủ sức đối phó với bữa sáng, cực kỳ no lâu.

287

Sau khi xào thơm thịt băm, nấm hương thái hạt lựu cho ra dầu, thêm chút dầu đậu đen tăng vị đậm đà, trộn đều với gạo nếp đã hấp chín, đổ vào nước dùng đặc sánh nấu thành màu trắng đục, cuối cùng rắc tiêu bột, hành lá, nhân sủi cảo đã hoàn thành. Vỏ bọc sủi cảo cán rất mỏng, cho vào một thìa lớn nhân, từ đầu bóp chặt lại, trông như một gói nhỏ, tròn trịa, chỗ mở như đóa hoa nở.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 281



Lấy bột nhào đã ủ men từ đêm qua, cán thành từng hình tròn to bằng miệng bát, bắc chảo đun dầu, khi nhiệt độ dầu thích hợp, thả vỏ bánh vào.

Kèm theo tiếng xèo xèo lách tách, xung quanh bánh nổi lên hoa dầu, lắc lư trong dầu, như được bơm căng, dần dần phồng lên, nở ra, cuối cùng biến thành một chiếc bánh dầu vàng óng tròn trịa nổi bọt.

Tạ Tuân vào đúng lúc này, hắn ngửi thấy mùi dầu thơm, nghi hoặc hỏi: "Đây là điểm tâm ư? Sáng sớm đã ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, chẳng phải không tốt lắm sao."

Khương Thư Yểu chẳng đếm xỉa gì tới hắn, lúc này phải nhét sủi cảo rồi, động tác không thể chậm, nếu bánh dầu nguội đi, vừa chạm đã vỡ, sẽ không dễ cắt ra.

Cắt mở chiếc bánh dầu tròn trịa, trong lớp vỏ bánh mỏng giòn hình thành một khoang trống đủ lớn, nhanh nhẹn gắp sủi cảo, nhanh chóng nhét vào bánh, một hai ba bốn, sau khi nhét hết bốn viên vào, Khương Thư Yểu mới rảnh để đáp lời.

"Bánh nướng thịt vịt chẳng lẽ không nhiều dầu sao?" Nàng hỏi: "Bánh dầu gói sủi cảo cũng chỉ trông có vẻ nhiều dầu, thực tế ăn vào chẳng béo chút nào, nhưng rất no lâu, không cần lo chưa đến bữa trưa đã đói."

Nàng gói kỹ bằng giấy dầu, đưa cho Tạ Tuân: "Chàng nếm thử xem, nếu hương vị nguyên liệu phù hợp thì có thể bán, nếu không phù hợp ta sẽ đổi món khác, dù sao sáng nay làm ra cũng chỉ để thử món thôi."

Tạ Tuân tự động bỏ qua hai chữ "thử món", nhận lấy bánh dầu gói sủi cảo, trong mắt bừng lên ánh sáng rực rỡ, những ngày như thế cuối cùng đã trở lại, bữa sáng hạnh phúc.

Chiếc bánh dầu màu vàng óng há miệng to, bên trong nhét đầy sủi cảo, sủi cảo trắng mịn tươi mềm, lớp da thịt cực mỏng cực trong, bên trong nhân căng phồng dường như không chứa nổi, qua lớp da cũng có thể thấy hình dáng gạo nếp bên trong. Một làn hương dầu nhẹ nhàng chui vào mũi, xen lẫn vị ngọt thanh của sủi cảo, nóng hổi, vừa ngửi thấy mùi, ý nghĩ sợ quá nhiều dầu ban nãy lập tức bị ném ra sau đầu.

Há miệng cắn một miếng "rắc" một tiếng, vỏ bánh vỡ ra, kèm theo tiếng giòn tan không ngừng, sủi cảo dẻo quẹo bị cắn mở, nước dùng ngọt đậm đà trào ra, hương thơm nóng hổi quấn quýt đầu lưỡi, cắn xong theo bản năng "hừm hừm" hút vào miệng nước dùng, sủi cảo và vỏ bánh vụn, một miếng cắn xuống đầy ắp cả miệng, cảm giác chỉ cần không chú ý là sẽ rơi ra khỏi miệng.

Sủi cảo rất mềm, lớp da rất mỏng, gạo nếp ướt mềm, thấm đẫm nước dùng, hòa quyện mùi thơm béo ngậy của thịt băm và vị tiêu đậm đà, tỏa ra một lớp ánh sáng đặc quánh dính dính. Nước dùng cực kỳ ngon, ngon đến mức lộ ra chút ngọt thanh, nước nhiều, cùng với tiêu xóa tan đi vị béo ngậy của bánh dầu, chỉ còn lại mùi dầu thoang thoảng.

Bánh dầu giòn rụm thơm mùi dầu, gạo nếp mềm dẻo, thịt băm đậm đà, nước dùng ngọt thanh đậm đà, nóng hổi hòa quyện lại với nhau, trong chốc lát đánh thức cả buổi sáng.

Vỏ ngoài bánh dầu thì giòn, sau khi sủi cảo bị cắn ra, nước dùng trào ra, thấm mềm lớp bên trong bánh dầu, nên khi ăn có chút dai dai, ba loại cảm giác mềm dẻo, dai và giòn tan hòa quyện hoàn hảo với nhau.

Buổi sáng ăn cháo loãng rau xanh thì dạ dày thoải mái, ăn bánh dầu gói sủi cảo lại là sự thỏa mãn cả dạ dày lẫn miệng lưỡi. Bánh dầu gói sủi cảo phải cắn miếng to, một miếng thật sự, hương thơm của bánh dầu và cảm giác đầy đặn của sủi cảo hòa quyện vào nhau, quả thật là tuyệt vời.

"Chàng thấy có thể bày bán trong tiệm điểm tâm không?" Khương Thư Yểu vừa chiên chiếc bánh dầu tiếp theo, vừa hỏi.

288

Tạ Tuân miệng ngậm một miếng to, má phồng lên, như thể bên trong lớp vỏ hoa quý trên cao kia lại ở một con chuột đồng, hắn liên tục gật đầu nói: "Được."

Khương Thư Yểu tay không ngừng, lại nhét một chiếc bánh dầu gói sủi cảo, định tự mình ăn.

Hina

Tạ Tuân thò đầu: "Tuy một cái đã đủ, nhưng thêm một cái nữa cũng được, cảm ơn."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 282



Khương Thư Yểu: ...

Nàng thực sự không có ý tốt nhắc nhở Tạ Tuân ăn sáng nên từ từ kẻo no quá, đưa bánh dầu gói sủi cảo cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân vui vẻ nhận lấy, một tay cầm một cái, cưỡi ngựa thong thả hướng về phía cung thành.

Giữa đường gặp Lý Phục, Quan Ánh mua bánh bao ở ngõ Cửu Tư, Lận Thành mua bánh nướng thịt vịt ở đầu phố dài, bốn người hội tụ, cùng nhau thong thả cưỡi ngựa về hướng cung thành.

Tạ Tuân là người một tay cầm một chiếc bánh dầu gói sủi cảo căng phồng, trong bốn người nổi bật hẳn lên.

Chủ yếu là đã no như vậy còn chưa tính, lại còn ăn ngon lành đến thế.

Chiếc bánh dầu kia nghe đã thấy vừa giòn vừa xốp, bên trong kẹp thứ gì ướt dẻo không biết, dường như còn có nước súp, ép trong bánh dầu, cách một khoảng rộng bằng một người dường như cũng có thể nghe thấy tiếng Tạ Tuân nhai nhóp nhép, dẻo quẹo nhè nhẹ.

Hina

Là quan viên Đông Cung, ăn bánh trên lưng ngựa, thật quá mất phép tắc! - Lâm Thành cắn một miếng bánh nướng thịt vịt, nước mắt ghen tị chảy xuống từ khóe miệng.

Ý định cầu hôn với con gái cách phòng Lâm gia có nên nói với mẫu thân không nhỉ? - Quan Ánh cắn một miếng bánh bao... này, sao toàn là vỏ thế.

Xì xụp, xì xụp, xì xụp - Lý Phục chẳng nghĩ gì, chỉ thèm thuồng.

Hừm hừm hừm, cho đến ngày tiệm điểm tâm Lâm gia khai trương, ta sẽ là người rực rỡ nhất cả Đông Cung - Tạ Tuân đắc ý nhét vào miệng... ơ, dường như hơi no quá.

**

Tạ Lang đã chẳng còn nhớ từ bao giờ không còn trò chuyện cùng Chu thị. Mỗi lần gặp mặt, nàng ấy chỉ liếc nhìn y từ xa, rồi lặng lẽ bước đi, không chút biểu cảm. Ban đầu, Tạ Lang tưởng nàng ấy chỉ đang giận dỗi, đợi cơn giận qua đi sẽ dỗ dành được, nhưng thời gian trôi qua, y nhận ra nàng ấy không phải đang giận, mà là đã chẳng còn tâm tư để giận nữa.

Những ngày qua, Tạ Lang luôn tự hỏi, rốt cuộc là đã sai điểm nào. Khi xưa y nạp thiếp, Chu thị có giận, nhưng chỉ vài ngày sau đã trở lại bên y như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dường như nàng ấy chỉ hơi bận tâm về việc này, không cần y phải dỗ dành, chỉ cần y mỉm cười, nói vài câu, nàng ấy đã tươi cười rạng rỡ, quên hết mọi điều không vui.

Đôi khi hồi tưởng lại những năm tháng đã qua, y cảm thấy dường như đã trải qua một quãng thời gian dài, dài đến nỗi y gần như quên mất khung cảnh khi lần đầu gặp gỡ Chu thị. Y chỉ còn mơ hồ nhớ về tiểu cô nương cưỡi tuấn mã, vung roi ngựa vun vút, trông thấy nhóm thư sinh du hành bọn họ, tò mò hứng thú, mạnh dạn tiến lên hỏi chuyện.

Khi nhận ra nàng ấy không hề giận dỗi, Tạ Lang bỗng nhiên bắt đầu hoang mang.

Thời gian càng lâu, tâm tư càng phức tạp, hứng thú ngâm thơ làm phú đánh cờ ngày xưa cũng chẳng còn, suốt ngày chỉ biết nhíu mày lo lắng, kéo Tạ Lý uống rượu giải sầu.

Ban đầu Tạ Lý còn cùng y uống rượu, sau khi Từ thị nói chuyện với Tạ Lý, hắn ta cũng không đến nữa.

Thế nên y chỉ còn một mình uống rượu trong đình.

Tiểu thiếp đã đến, đại ca và tam đệ cũng đã đến, ngay cả những nha hoàn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tạ Lang mà nảy sinh tâm tư không nên có cũng đã đến, tất cả đều bị Tạ Lang chán ghét đuổi đi.

Chán ghét, lần đầu tiên Tạ Lang cảm nhận được cảm xúc này.

Có lẽ Chu thị cũng đã từng chán ghét. Những cảm xúc lẫn lộn trong lòng nàng ấy, giờ đây y mới cảm nhận được một góc.

Y lắc lắc chiếc bình sứ trong tay, rượu chỉ còn lại một lớp mỏng dưới đáy, đang định ngửa đầu uống cạn thì bỗng nghe thấy giọng nói mềm mại từ phía sau.

289

"Phụ thân."

Tạ Lang giật mình, y có lượng rượu lớn, chưa say, chỉ hơi choáng váng, vừa nghe thấy giọng nói của Tạ Sênh liền tỉnh táo lại.

Y không muốn để con gái thấy mình trong tình trạng say xỉn, vội vàng giấu bình rượu vào trong tay áo, quay đầu nhìn Tạ Sênh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 283



Tạ Sênh bảo nha hoàn đứng đợi ở xa, lúc này chỉ có một mình nó đến gần.

Nó bước đến trước mặt Tạ Lang ngồi xuống, nói: "Phụ thân, mùa hè đã qua, đêm dần trở lạnh, người cứ uống rượu ở đây, cẩn thận kẻo bị lạnh."

Tạ Lang nhìn Tạ Sênh, lòng dịu lại, đây là con gái của y và Chu thị mà.

"Không sao đâu, ta sẽ không say đâu, chỉ uống một chút thôi, để ban đêm ngủ ngon hơn."

Tạ Sênh gật đầu, không nói gì nữa, câu nói dài mang đầy sự quan tâm vừa rồi đã là giới hạn của nó rồi.

Tạ Sênh thích thơ văn, và Tạ Lang tài hoa xuất chúng, nó thường đến thỉnh giáo, nên Tạ Sênh và Tạ Lang khá thân thiết. Tạ Lang rất thích con gái này, nhưng lại không biết cách đối xử với nó, lúc này thấy nó cúi đầu không nói, bầu không khí hơi gượng gạo, liền hỏi: "Sao con lại đến đây?"

"Không khỏe, đi dạo một chút." Tạ Sênh đáp bằng giọng điệu bình thản.

Tạ Lang lập tức lo lắng: "Không khỏe chỗ nào? Đã gọi đại phu chưa? Không khỏe sao còn ra ngoài đi dạo?"

Tạ Sênh ngước mắt nhìn y một cái, nói: "Bụng không khỏe, tối qua mẹ đưa cho con mì d.a.o thái và mấy đĩa thức ăn, ăn no quá."

Nét mặt Tạ Lang đông cứng lại, thân hình vì lo lắng mà nghiêng về phía Tạ Sênh từ từ ngả về sau, cuối cùng ngồi thẳng lại, khó khăn nói: "Thì ra là vậy, tốt lắm. Mẹ con thân thiết là chuyện tốt, chỉ là sau này đừng ăn no quá, không tốt cho sức khỏe."

Hina

Tạ Sênh gật đầu: "Mẹ cũng nói như vậy, mẹ bảo thấy con ăn nhiều mẹ rất vui, nhưng sau đó con ăn no quá, mẹ lại không vui nữa, vội vàng đi nấu nước sơn trà."

Nghe vậy, trong đầu Tạ Lang lập tức hiện lên hình ảnh Chu thị luống cuống, y vô thức mỉm cười, nhưng ngay sau đó nụ cười đông cứng, chuyển thành đắng chát.

Gió đêm thổi nhẹ, làm bay tóc Tạ Sênh.

Nó đến đây cũng chỉ vì theo quy củ, gặp phụ thân phải đến hành lễ hỏi han, giờ đã quan tâm rồi, lời cũng nói hết rồi, có thể đi được rồi chứ.

Nó đứng dậy, chuẩn bị hành lễ cáo từ, Tạ Lang bỗng nhiên lên tiếng: "Gần đây mẫu thân con đang bận rộn việc gì?"

Câu hỏi này khiến Tạ Sênh có chút bối rối, nó nghiêng đầu, hỏi: "Phụ thân không rõ sao?"

Nụ cười trên mặt Tạ Lang càng thêm đắng chát, nhưng y sẽ không để lộ vẻ tiều tụy trước mặt con gái, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói: "Không biết." Chu thị không cho y vào viện của mình, những nha hoàn của nàng ấy cũng tránh y, miệng giữ kín, không dám nói nhiều.

Tạ Sênh tuy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Bận rộn với những việc người yêu thích."

Tạ Lang không ngờ lại là câu trả lời này, y ngẩn ngơ hỏi: "Nàng lại cầm đao kiếm rồi sao?"

Câu nói này cũng khiến Tạ Sênh ngạc nhiên, nó kinh ngạc nói: "Đao kiếm?"

Nó quá ngạc nhiên, Tạ Lang phản ứng lại, càng thêm nghi ngờ: "Còn có thể là gì nữa?"

"Vào bếp nghiên cứu món ăn ạ." Giọng điệu của Tạ Sênh hiếm khi có sóng gió, nó ngồi phịch xuống ghế đá: "Đao kiếm? Mẹ từng thích luyện đao múa kiếm sao?"

Từ khi về kinh thành Chu thị đã cố gắng tránh những chuyện quá khứ này, không ngờ lại bị y vạch trần trước mặt con gái, Tạ Lang có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.

Ngoài dự đoán, Tạ Sênh không lộ vẻ chê bai, nó chớp chớp mắt, hàng mi run run, gương mặt cuối cùng cũng có chút sinh động như trẻ con.

Nó chậm rãi tiêu hóa sự thật này, hồi lâu mới hỏi: "Vậy vì sao mẹ lại bỏ đi sở thích luyện võ?"

Câu hỏi này vang vọng trong tai Tạ Lang, như sấm sét giữa trời quang, ánh sáng chói lòa bỗng nhiên chiếu rọi khiến y tỉnh táo. Những điều không hiểu và bối rối trong lòng tan biến, Tạ Lang cảm thấy đầu óc có chút tê dại, không ngừng lặp lại câu hỏi của Tạ Sênh.

290

Vì sao?

"... Vì ta." Y chưa bao giờ cảm thấy nói ra ba chữ lại cần phải tốn nhiều sức lực đến vậy, nói xong, cả người y đều trở nên tiều tụy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 284



Phải rồi, vì y.

Nếu không phải vì y, làm sao Chu thị từ tiểu cô nương phóng khoáng cưỡi ngựa lại biến thành nữ nhân tính tình kỳ quặc lâu ngày ở trong phủ như bây giờ, mà sự thay đổi trời long đất lở này, chỉ mất thời gian vài năm.

Tạ Sênh không hiểu lời y, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của y.

Nó có chút bối rối, nhưng không muốn an ủi người cha này. Có những chuyện dù trẻ con không nhìn rõ, nói không rành mạch, nhưng trong lòng vẫn luôn có một cái cân.

Nó lại hành lễ cáo từ, đi được vài bước, lại không cam lòng quay lại.

Tạ Lang không còn giữ được dáng vẻ thẳng lưng, tư thế có vẻ hơi thất bại.

Dáng vẻ này khiến Tạ Sênh có chút bất đắc dĩ, nó nhịn một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ngày mười một, tiệm ăn sáng của Lâm gia sẽ khai trương ở phía đông thành, mẹ sẽ đến đó." Nó cũng chẳng biết vì sao lại nói câu này, chỉ là trực giác mách bảo Tạ Lang nên đến xem một lần. Ngay cả nó cũng nhận ra sự thay đổi của mẫu thân, vậy mà phụ thân vẫn đắm chìm trong quá khứ, không thể tự thoát ra, chỉ biết thương xuân tiếc thu, trông thật đáng lo.

Tạ Lang chưa kịp nói gì, Tạ Sênh đã bước đi xa.

Hina

Ngày mười lăm, Tạ Lang cố ý xin nghỉ, sáng sớm đã vội vã đến chợ phía tây thành.

Y hỏi đường nhiều người qua đường, mãi vẫn không tìm được tiệm của Lâm gia. Đang lúc đi loanh quanh trên phố, bỗng ngửi thấy mùi thơm nồng đượm, phong phú, y liền theo mùi hương mà tìm, cuối cùng cũng thấy được biển hiệu tiệm của Lâm gia.

Cửa tiệm này rất nhỏ, chẳng hề phù hợp với phong cách giàu có, khí thế của Lâm gia, vì thế lúc đầu y đi qua đây, chẳng hề để ý kỹ.

Giờ đây đi vòng một lượt mới đến, quán đã mở cửa đón khách.

Cuối hạ đầu thu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, sáng sớm se se lạnh, hơi nóng bốc lên thành làn khói trắng bay ra từ quán, thu hút rất nhiều thực khách.

Người ở gần đây đều là những dân thường có chút tiền rảnh rỗi, có thương nhân dậy sớm chuẩn bị đi bắt thuyền, cũng có chưởng quầy vội vã đến tiệm lụa của mình, cũng có tiên sinh hôm qua về thăm cha mẹ sáng nay phải vội vã ra ngoài thành, họ đi ngang qua đây, ngửi thấy mùi thơm, thấy trời còn sớm, liền do dự dừng bước trước quán.

Người tụ tập càng lúc càng đông, tiểu nhị chào đón, thực khách lần lượt ngồi xuống, dần dần trở nên náo nhiệt.

Lúc này một cỗ xe ngựa chầm chậm đi tới, dừng lại ở không xa.

Rèm xe vén lên, Chu thị mặc một bộ y phục vải bông gọn gàng nhảy xuống, xoay người đỡ Lâm thị xuống xe, lo lắng nói: "Cẩn thận."

"Thân thể ta rất vững vàng." Lâm thị bước xuống xe ngựa.

"Vậy cũng không nên đến đây, nếu đệ muội biết được, chắc chắn sẽ giận đó."

Lâm thị lập tức co rúm người: "Nhưng cũng phải đến." Bà quay đầu nhìn Chu thị: "Cô cũng là phải đến không thể không, tự khắc hiểu tâm ý của ta."

Nói đến đây, Chu thị khàn giọng, biện bạch: "Ta chỉ muốn xem thử hương vị ta điều chế có hợp ý thực khách không." Chu thị lanh lợi, lại là người thuần cổ, Mỗi món ăn Khương Thư Yểu đều phải hỏi ý kiến nàng ấy, hai người cùng nhau nghiền ngẫm sửa đổi. Nàng ấy vừa chăm chỉ lại không sợ khổ, ngay cả nhào bột mì cũng tự tay làm, cả ngày bận rộn không ngơi nghỉ, tiệm có thể khai trương nhanh như vậy, công lao của nàng ấy rất lớn.

"Phải đấy, ngày khai trương là ngày người ta mong đợi nhất." Lâm thị cùng nàng ấy đi về phía cửa sau: "Nhìn thực khách dừng chân trước món ăn lạ, thưởng thức ngon lành rồi hài lòng rời đi, lòng ta sẽ vô cùng thoải mái."

Chu thị vô cùng đồng ý, xoa xoa tay: "Nếu không phải không thích hợp, ta thật muốn thử tài nghệ của mình ở đây, đệ muội nói ta rất có năng khiếu đấy."

291

Lâm thị bất đắc dĩ, kéo nàng ấy đi vào trong.

Tạ Lang đứng ở góc phố, hơi ngẩn ngơ.

Đã bao lâu rồi y không thấy Chu thị tinh thần sảng khoái, hơi nghịch ngợm như thế này? Lâu lắm rồi, lâu đến nỗi y gần như quên mất dáng vẻ ấy của nàng ấy.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 285



Y đứng ở đây, có người vội vã đi qua, va vào vai y.

Người đó thân hình gầy, người thấp, bị va phải lùi lại hai bước, trợn mắt nhìn Tạ Lang, định mắng vài câu, nhưng thấy dáng vẻ tuấn tú, khí chất phi phàm của y, lại đành nhịn xuống.

Người thấp bé xoa xoa vai, lẩm bẩm vài câu, đi về phía tiệm ăn sáng.

Dân chúng quanh đây đều quen biết nhau, hắn ta vừa đi vừa chào hỏi những thực khách đang ăn sáng trước tiệm: "Ăn gì thế? Mùi vị thế nào?"

Mọi người cười nói vui vẻ, khen ngợi món ăn sáng của tiệm.

"Ngon lắm, cả người đều thoải mái."

"Không ngờ bữa sáng lại có thể ngon như vậy, sau này dậy sớm cũng không phiền nữa."

"Ta mua một cái định mang đi, cắn một miếng, lại quay lại mua cái thứ hai, ngươi nói xem mùi vị thế nào."

"Này, lão Đinh, hôm nay sớm thế này là lại đến ngày nhận hàng rồi à?"

Lão Đinh gật đầu, xoa xoa cánh tay nói: "Phải." Thuyền buôn từ kinh thành đến, hàng hóa của hắn ta đã tới, phải đến bến thuyền kiểm tra rồi mới dỡ hàng. Hắn ta không tin vào mắt người khác, lần nào cũng tự mình đi, nghĩ bến thuyền nắng gắt, nên mặc hơi mỏng, ai ngờ sáng sớm lạnh như vậy.

Hắn ta liếc nhìn những món ăn san sát trong tiệm, cuối cùng chỉ nói: "Có món gì ăn vào ấm người không, cho ta một phần."

"Được thôi." Tiểu nhị đi vào, một lát sau, bưng ra một bát canh và một đĩa bánh rán: "Canh hồ lạt và bánh rán, mời ngài dùng."

Lão Đinh nhìn xuống, cái gọi là canh hồ lạt là một bát canh hơi đỏ, hơi nâu vàng, không nhìn ra mùi vị gì. Nước canh đặc sệt, có mùi thơm nồng nhưng không hắc, bên trong có đủ loại thực phẩm, nấm mộc nhĩ đen, sợi rong biển nâu xanh, miến đậu xanh trong suốt, bì đậu phụ và sợi mì vàng non, v.v., dưới làn khói mỏng, trông vô cùng hấp dẫn.

Hắn ta chưa từng ăn món sáng có mùi vị này, lúc này hơi do dự, cầm thìa múc một muỗng. Nước canh rất đặc, vừa múc lên, một sợi bột năng kéo theo, nước canh rơi xuống thành cục, rất đặc.

Hina

Vì dùng nước nhào bột mì để làm đặc, màu canh trông dày đặc, bóng bẩy, vừa đưa vào miệng, cảm giác đầu tiên là canh thật đặc, đặc như vậy, nhưng vẫn mịn màng. Tiếp đến là hương thơm ngọt ngào của nước dùng xương và vị tê của hồ tiêu dần dần lan tỏa trên đầu lưỡi, cùng với cảm giác ấm áp đặc sệt đó, hương vị đậm đà tươi mát tê tê tràn ngập khoang miệng, hậu vị mạnh mẽ, rất đã, từ đầu lưỡi đến cổ họng, ấm áp xuống tận dạ dày.

Sợi mì mềm mà dai, thấm đẫm nước canh, nhai có mùi thơm nhẹ của đậu. Nấm mộc nhĩ giòn sần sật, rong biển dai chắc, miến đàn hồi, vừa nhai, đủ loại cảm giác trong miệng cùng với các mức độ tê cay khác nhau ập đến, canh hồ lạt tuy có chữ "lạt" nhưng khác với vị cay nồng k*ch th*ch của ớt, chủ yếu là vị tê của hồ tiêu. Hồ tiêu ăn vào rất thơm, uống vào ấm áp, cả người lập tức thư giãn.

Hắn ta ăn sột soạt, đối diện bỗng có người ngồi xuống.

Tạ Lang nói với tiểu nhị: "Cho ta một phần giống như của hắn."

Lão Đinh thấy y không giống người ở đây, không nhìn nhiều, tự ăn phần của mình.

Hắn ta gắp bánh rán, nhúng vào canh hồ lạt.

Nước canh sền sệt lập tức bao bọc bánh rán từ bốn phía, vừa nhấc lên, đầu bánh rán đã bám một lớp nước canh sền sệt bóng loáng dày đặc. Đưa vào miệng cắn một miếng, nước canh đặc sệt, không làm mềm bánh rán, bánh rán giòn rụm, mùi dầu nhẹ nhàng, chưa kịp thưởng thức kỹ đã bị hương vị cay nồng tê dại, thơm ngon của canh hồ lạt bao phủ, giòn rụm và sền sệt hòa quyện, vừa thơm vừa tê, rất đã.

Tạ Lang đã lâu không thấy ai ăn uống không câu nệ như vậy, lúc này cũng thấy đói bụng, đợi tiểu nhị vừa bưng lên, lập tức ăn một miếng.

292

Canh hồ lạt vị nặng, vị tê đậm đà, gừng khô, lương khương, hồ tiêu, tất bát, quế, sa nhân và các loại gia vị dược liệu khác hòa quyện vào nhau, tạo nên mùi hương kỳ lạ nhẹ nhàng hoặc nặng nề, đậm đà phong phú, nước canh cay thơm, mềm mịn, hậu vị vô tận.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 286



Tạ Lang ít khi ăn đồ nặng vị, nhưng canh hồ lạt không khiến y khó chịu, chỉ vì dù cay nhưng không làm đau lưỡi, mà là một loại hương cay ấm nóng, cay mà tươi ngon, trong vị tươi có vị tê, trơn mịn, mềm mại, sền sệt, vừa uống vừa nhai, cảm nhận được kết cấu của các nguyên liệu khác nhau cùng hương thơm tỏa ra từ chúng, ăn hết một bát, không do dự sẽ gọi thêm bát nữa.

Lần này tiểu nhị vẫn nhanh nhẹn, lập tức bưng canh hồ lạt đến, Tạ Lang không để ý, nóng lòng đưa vào miệng...

"Khụ khụ!" Một vị cay lạ lẫm mạnh mẽ ập đến, y bị sặc, lấy tay áo che mặt ho không ngừng, cổ họng và lưỡi cay đến đau rát.

Lâm thị lén nhìn, nói với Chu thị: "Có vẻ cay lắm."

Chu thị khoanh tay: "Đương nhiên, cho ba thìa tương ớt mà."

Lâm thị thấy y ho đến mức gần như không thể đứng thẳng lưng, mà tiểu nhị bị Chu thị gọi lại không cho đưa nước, do dự nói: "Có vẻ ho quá nặng rồi."

"Món ngon qua tay ta, ta không muốn để hắn thưởng thức." Chu thị liếc mắt ra hiệu cho Lâm thị, Lâm thị lập tức hiểu ý. Nếu Tương Dương Bá có ở đây, bà sẽ để ông ho đến c.h.ế.t luôn.

Cuối cùng vẫn là chưởng quầy đem cho Tạ Lang một cốc nước, y vội vàng uống mới ngừng ho.

Lão Đinh thấy y ho khổ sở như vậy, do dự hỏi: "Không sao chứ? Bát này vị quá nồng à?"

Nào ngờ gương mặt tuấn tú ôn hòa đối diện lại nở nụ cười, y cúi mắt cười nói: "Không sao, là thê tử ta trêu đùa thôi." Giống như năm xưa ở Mạc Bắc, Chu thị cứ nhất định dỗ y uống rượu mạnh, thấy y bị sặc, sẽ nhướng mày đầy kiêu ngạo chế giễu công tử kinh thành đều là mèo nhỏ yếu ớt.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Tạ Lang phai nhạt, vị cay trong miệng tan đi, chỉ còn lại đắng chát.

Y đã hiểu vì sao Tạ Sênh muốn y đến xem.

Chu thị đã thay đổi diện mạo, trở lại thành Chu đại tiểu thư ở Mạc Bắc năm xưa, hoạt bát tinh nghịch, tự do tự tại, còn y không còn là Tạ Nhị Lang mới đến Mạc Bắc, khiến nàng ấy rung động nữa.

Bảy năm sống ở kinh thành sau khi về làm dâu, tính cách của nàng ấy bị bóp méo, góc cạnh bị mài mòn, khi trở lại là chính mình, góc cạnh đã không còn, tình cảm dành cho y cũng không còn.

Trong lòng dấy lên cơn đau nhói như kim châm, Tạ Lang không thể ngồi yên nữa, trả tiền rồi vội vã rời đi.

"Kỳ cục." Lão Đinh thấy y đi rồi, lắc đầu, tiếp tục thưởng thức món ngon trước mặt.

Quán ăn người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, mùi thơm nóng hổi xua tan sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, vô số thực khách cười nói đùa giỡn, nơi đây chỉ nên có niềm vui sướng vô hạn, không chứa được nỗi u sầu.

Hina

Từ khi tiệm ăn sáng khai trương, Khương Thư Yểu được rảnh rỗi. Thời gian trước nàng bận rộn nghiên cứu món ăn, điều chỉnh hương vị, suốt ngày không được nghỉ ngơi. Giờ đây rảnh rỗi, mỗi ngày ngoài việc chỉ bảo Chu thị thì không còn việc gì để làm.

Lúc bận rộn không để ý đến Tạ Tuân, giờ rảnh rỗi mới phát hiện hắn dường như có điều gì đó không ổn.

Chẳng hạn như nửa đêm không ngủ được, mỗi ngày nhìn nàng muốn nói lại thôi, ăn cơm không ngon miệng như trước đây nữa.

Dĩ nhiên, lý do chính khiến Khương Thư Yểu chú ý đến sự bất thường của hắn là điểm cuối cùng.

Hôm nay như thường lệ, hắn ăn xong bữa tối trong tâm trạng u uất, đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào bát không, thẫn thờ.

293

Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy đã mấy ngày, không có dấu hiệu cải thiện, bèn dò hỏi: "Gần đây chàng làm sao vậy?"

Tạ Tuân ngẩng đầu, vẻ mặt rất ngạc nhiên, hỏi: "Chuyện gì?"

Khương Thư Yểu biết nói sao đây, không thể nói "Ta thấy mấy ngày nay chàng ăn ít đi, tuy vẫn nhiều hơn người thường, nhưng như vậy vẫn có điều gì đó không ổn" được.

Vì vậy nàng đành nói: "Ta thấy chàng có tâm sự."

Tạ Tuân suy nghĩ một lúc, có vẻ bối rối: "Đâu có."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 287



Thôi được, Khương Thư Yểu im lặng. Có lẽ chỉ vì gần đây hắn không lớn nữa, nên khẩu vị cũng theo đó mà giảm đi.

Đến tối, hai người tắm rửa thay y phục xong, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Hai người nằm trên giường, Tạ Tuân như thường lệ, lặng lẽ đưa tay qua, thăm dò nắm lấy tay nàng.

Khương Thư Yểu nghĩ đến tâm trạng u uất của hắn gần đây, bèn nhẹ nhàng nắm lại đầu ngón tay hắn để an ủi.

Chính cử chỉ này khiến Tạ Tuân bồng bột, ủy khuất nói: "Ta không muốn xa nàng."

Khương Thư Yểu đang mơ màng, bỗng tỉnh hẳn: "Cái gì?"

"Thánh thượng phái Thái tử điều tra triệt để quan lại th*m nh*ng, trông coi việc kiểm tra và gia cố đê điều, chúng ta đều phải đi theo." Tạ Tuân nói.

Khương Thư Yểu bừng tỉnh, thì ra mấy ngày nay hắn lo lắng chuyện này. Chẳng phải chỉ là rời kinh đi công cán sao, nói gì là chia xa, làm nàng giật mình.

Lòng nàng mềm nhũn, dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mu bài tay Tạ Tuân để an ủi hắn.

Tuy hắn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng đã là một kẻ sĩ lo cho quốc gia, lo cho dân.

"Ta tin chàng có thể làm tốt." Nàng không hiểu những chuyện này, lời an ủi nói ra không khỏi có vẻ nhạt nhẽo, chỉ là bày tỏ sự ủng hộ đối với Tạ Tuân.

Tạ Tuân được nàng v**t v* mu bài tay, như con mèo được v**t v* cổ, thoải mái đến híp mắt lại, nghe nàng nói câu này, nửa ngày mới phản ứng lại: "Cái gì?" Hắn mơ hồ giải thích: "Chuyện này chúng ta đã điều tra hơn một tháng rồi, chứng cứ đầy đủ, chỉ cần đến nơi là lập tức kết tội bắt giữ quan tham, sau đó giám sát việc xây dựng gia cố đê điều là được."

Khương Thư Yểu sửng sốt: "Vậy mấy ngày nay chàng lo lắng vì điều gì?"

Nói đến đây, Tạ Tuân liền buồn rầu: "Chuyến đi này không biết mất bao lâu, theo lẽ thường, e là nửa tháng ta sẽ không gặp được nàng. Hơn nữa xử lý công việc như vậy mà đem theo gia quyến thì không thích hợp, nàng và ta phải chia xa rồi."

Khương Thư Yểu hơi ngượng.

Hina

"Mấy ngày nay chàng lo lắng lại là vì chuyện này sao?"

Tạ Tuân "ừm" một tiếng, giọng nói lại mang theo chút ủy khuất: "Trước đây ta cũng từng cùng Thái tử ra ngoài kinh làm việc, không cảm thấy khó thích nghi lắm, giờ thành thân rồi, lại thay đổi tâm cảnh." Hắn nghĩ đến những ngày trước, thở dài: "Hiện giờ mỗi ngày đều được ăn món ngon, đến bên đó ăn uống ngủ nghỉ không tốt, cảm thấy khó thích nghi quá."

Khương Thư Yểu lặng lẽ rút tay về, nhét vào chăn của mình.

Tạ Tuân nhìn chằm chằm vào màn giường nói: "Ta ngày mốt phải đi rồi."

Khương Thư Yểu "ừm" một tiếng.

Tạ Tuân không phải là người giỏi bộc bạch tâm tư nói lời âu yếm, Khương Thư Yểu đã đáp lời, hắn không biết nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, khi Khương Thư Yểu tưởng hắn đã ngủ, hắn lại bổ sung một câu: "Ta sẽ cố gắng về sớm."

"Được."

Một lúc sau, Tạ Tuân nghe thấy hơi thở đều đặn của Khương Thư Yểu, có chút nản lòng, hóa ra chỉ có mình hắn không nỡ xa, có lẽ nàng chẳng để tâm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn ở hay không ở, đối với nàng cũng chẳng có gì ảnh hưởng. Mỗi ngày nàng cùng nhị tẩu nghiên cứu món ăn, bàn bạc chuyện làm ăn với nhạc mẫu, có hắn ở đây chẳng qua là phải làm thêm một phần cơm trưa cơm tối mà thôi.

Nghĩ vậy, Tạ Tuân càng thêm nản lòng.

Hắn đưa tay chạm vào những chiếc dây treo trên màn giường, mím môi, rất đỗi khó chịu.

Hôm sau, Tạ Tuân như thường lệ xách hộp cơm đi làm, đến giờ ăn trưa, ăn cơm một cách uể oải.

294

Dáng vẻ này khiến các đồng liêu hả hê một phen, ngày thường Tạ Tuân ăn ngon lành, họ chỉ có thể nhìn, giờ ra ngoài kinh làm việc, mọi người đều phải cùng nhau ăn bánh bao.

Vì ngày mai phải lên đường, hôm nay mọi người đều được về sớm.

Tạ Tuân vội vã về phủ, muốn ở bên Khương Thư Yểu lâu hơn một chút, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Có lẽ lại đang nghiên cứu món ăn cho tiệm của Lâm gia rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 288



Tạ Tuân bước vào nhà bếp nhỏ, đứng ở cửa nhìn nàng nấu ăn.

Khương Thư Yểu nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại thấy Tạ Tuân đứng đó, hơi ngạc nhiên: "Hôm nay về sớm vậy?"

"Phải, phải về sớm thu xếp hành lý, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai lên đường."

Khương Thư Yểu gật đầu: "Đúng lúc, hôm qua ta quên hỏi chàng, các chàng đến đó thường ăn gì?"

Tuần tra đê điều là việc khổ cực, hơn nữa chuyện này quan trọng, không ai dám kén chọn đồ ăn, nếu không thì chờ bị người ta tâu một bản đi. Nếu tình hình xấu, cả ngày không ăn cũng có thể. Thông thường chỉ là tự mang theo bánh mì, hoặc chờ quan viên địa phương mang đến một giỏ bánh bao nóng, tóm lại, muốn ăn ngon là không thể.

"Bánh mì hoặc bánh bao."

Khương Thư Yểu gật đầu, cười nói: "Ta đoán đúng rồi."

Tạ Tuân không hiểu vì sao nàng cười, vẻ mặt nghi ngờ.

Khương Thư Yểu bèn giải thích: "Ta nghĩ chàng đến đó ăn uống chắc chỉ có thể qua loa đối phó, nếu chỉ vài ngày thì còn được, nhưng mười ngày nửa tháng, sợ chàng khó chịu đựng."

Nghe nàng nói lời quan tâm, Tạ Tuân lập tức thấy thoải mái, khóe miệng nhếch lên: "Không đâu, chỉ là hơi không quen thôi. Trước đây ta theo Thái tử ra ngoài kinh làm việc, gặm bánh mì khô cả tháng đấy."

Khương Thư Yểu cười vẫy tay gọi hắn, Tạ Tuân không hiểu lắm, nhưng vẫn tiến lại gần.

Nàng giơ tay vỗ vỗ vai hắn: "Chàng là phu quân của ta, làm sao ta có thể để chàng chịu khổ về ăn uống được."

Nghe nàng nói vậy, Tạ Tuân đỏ mặt, trong lòng ấm áp, nhưng vẫn từ chối hảo ý của nàng: "Chuyến đi này đơn giản gọn nhẹ, không thể mang theo nhiều đồ, hộp cơm gì đó không cần đâu, hơn nữa thời gian dài, đồ ăn sẽ hỏng mất."

"Ta tất nhiên hiểu, nên ta không định để chàng mang hộp cơm đâu." Khương Thư Yểu chỉ vào mấy cái lọ nhỏ đặt trên án thư: "Tuy gia vị trộn cơm không phải là món ngon lành gì, cũng thô sơ hơn bữa ăn thường ngày, nhưng mang theo ít nhất cũng có thể dùng với bánh bao. Khi ấy chàng mang vài ống trúc, đổ gia vị vào trong, khi ăn bánh bao có thể phết gia vị mà ăn."

Hina

Tạ Tuân lần đầu nghe nói như vậy: "Gia vị trộn cơm?"

Khương Thư Yểu giải thích: "Chính là loại gia vị có thể trộn cơm, trộn mì, đây là gia vị trứng gà, đây là gia vị cua, đây là gia vị nấm, hiện đang chuẩn bị nấu gia vị thịt băm."

Nàng vừa nói vừa mở vung nồi gia vị, bên trong đựng nước sốt đặc sệt màu nâu đỏ.

Một mùi thơm nồng nàn của gia vị xộc vào mũi, Khương Thư Yểu đổ thịt băm vừa xào xong vào nồi gia vị, dùng muôi không ngừng khuấy đều.

Nước sốt cực kỳ đặc, lấp lánh ánh dầu, muôi khuấy trong đó cần phải dùng chút sức mới đảm bảo đảo đều được. Để tránh cháy nồi, phải liên tục khuấy đều, nước sốt càng nấu càng đặc, phát ra tiếng sôi ùng ục dày đặc.

Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm nồng nàn của gia vị, vừa thơm vừa mặn. Do khi nấu nước sốt có cho thêm bột của thảo quả, bạch chỉ, lương khương, quế chi và các loại gia vị khác, nên còn mang theo mùi thơm phong phú của thuốc và gia vị.

Cuối cùng đổ thêm dầu đỏ, dầu đỏ tươi sáng trong suốt hòa quyện với gia vị thịt băm màu nâu đỏ, khiến cho nó thêm một chút sắc thái rực rỡ, khiến cho mùi thơm của gia vị pha lẫn một chút hương cay của dầu đỏ.

295

Khương Thư Yểu lấy thìa múc một chút cho Tạ Tuân, đưa cho hắn nếm thử: "Thử xem vị như thế nào, ăn ít thôi, hơi mặn đấy."

Tạ Tuân nhận lấy thìa, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nếm thử một chút gia vị thịt băm.

Chẳng mặn chút nào, đầu lưỡi đầu tiên cảm nhận được vị đậm đà, tiếp đến là một mùi thơm nồng nàn của gia vị lan tỏa trong miệng, các loại gia vị khiến cho hương vị trở nên dày dặn phong phú, mang theo một chút cay nồng, sau vị cay, chỉ còn lại vị ngọt hậu hòa quyện với hương gia vị.

Hắn đưa hết gia vị trong thìa vào miệng, gia vị thịt băm vẫn còn nóng, vị thơm cay càng thêm đậm đà, thịt băm được băm nhỏ, vừa có béo vừa có nạc, vừa có cảm giác mềm mại béo ngậy của thịt mỡ, lại có cảm giác dai dai đáng nhai của thịt nạc. Chẳng trách gọi là gia vị trộn cơm, nếu trộn với bún nóng hổi, ăn một bát lớn cũng không ngán.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 289



Ánh mắt Tạ Tuân rơi vào những chiếc lọ trên án thư, Khương Thư Yểu thấy vậy liền nói: "Muốn thử không?"

Tạ Tuân vội vàng lắc đầu: "Không, ngày mai hãy thử." Bây giờ mà nếm hết một lúc thì sẽ mất cảm giác bất ngờ.

Sau khi Khương Thư Yểu dọn dẹp xong bên này, nhìn đồng hồ cát thấy đã đến giờ, liền ra sân lấy bánh mì nướng trong lò đất ra.

Vừa mở tấm ván gỗ bên ngoài, mùi thơm nồng nàn của sữa đã tỏa ra. Bánh mì vuông vắn, bên ngoài nướng thành một lớp vỏ nâu mịn màng, nhìn đã thấy mềm xốp thơm ngon.

Khương Thư Yểu nói với Tạ Tuân: "Ta chuẩn bị cho chàng ít bánh mì kẹp, có thể ăn trên đường đi, không khô như bánh bao đâu. Nhưng dễ bị khô, tốt nhất là ăn trong một hai ngày tới."

Tạ Tuân không ngờ nàng lại chuẩn bị nhiều thức ăn cho mình như vậy, nhất thời có chút bối rối, như thế này càng thêm không nỡ rời đi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Tuân đã dậy sớm chuẩn bị lên đường.

Hắn nhẹ nhàng dậy thay y phục, không ngờ Khương Thư Yểu vẫn tỉnh giấc, nàng nhìn ra ngoài tối đen như mực, thở dài: "Sớm như vậy đã phải lên đường sao?"

Tạ Tuân thấy nàng tỉnh giấc có chút áy náy, nói: "Phải, nàng ngủ tiếp đi, còn sớm lắm."

Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng có chút cảm giác thực sự về việc hắn sắp rời đi, trong lòng dâng lên nỗi không nỡ, nàng vén chăn: "Ngủ không được nữa rồi, để ta tiễn chàng ra phủ nhé."

Tạ Tuân dỗ nàng ngủ tiếp, Khương Thư Yểu không chịu, dậy rửa mặt thay y phục.

Ban đầu nói tiễn hắn ra phủ, nhưng sau khi ra khỏi phủ, Khương Thư Yểu vẫn lưu luyến không rời, muốn tiễn hắn đến cửa cung.

Hina

Tạ Tuân không còn cách nào khác, đành chiều theo ý nàng. May mà hôm nay hắn dậy sớm, đi xe ngựa cũng kịp.

Nhưng đi xe ngựa vẫn chậm hơn một chút, đến cửa cung thì đồng liêu đã đến bảy tám phần rồi.

Nhìn Tạ Tuân thò đầu ra khỏi xe ngựa, chỉ mang theo một gói nhỏ, mọi người trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm. Luôn cảm thấy dù trong hoàn cảnh này, phu nhân của Tạ Tuân vẫn có thể nghĩ cách chăm sóc đến thức ăn của Tạ Tuân. May quá may quá, là họ nghĩ quá đáng rồi.

Tạ Tuân lưu luyến nhìn vào trong xe ngựa một cái, rồi dặn dò phu xe đánh xe về phủ, chuẩn bị xuống xe.

Phu xe vừa định vung roi, rèm xe bị vén lên, Khương Thư Yểu thò nửa người ra, nắm lấy Tạ Tuân.

Lễ nghĩa không cho phép nhìn, nhưng mọi người đều tò mò nhìn qua.

Sáng sớm thế này, chuyện gì vậy? Chua lòm.

Nàng khẽ nói: "Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đàng hoàng, đừng bận rộn quá mà bỏ đói mình nhé."

"Biết rồi, yên tâm đi." Tạ Tuân gật đầu: "Có gia vị trộn cơm và bánh mì kẹp nàng chuẩn bị cho ta mà."

Mọi người: ... Có vẻ như kết luận vừa rồi đưa ra quá sớm rồi, hu hu hu.

Một đoàn người khởi hành, hành trang gọn nhẹ, mãi đến giờ Ngọ mới có thời gian nghỉ chân.

Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người đều chưa ăn lương khô, phần lớn có thể ăn thịt thì cố gắng ăn thịt, đều ăn bánh nướng nhân thịt. Đến sau này khi nghỉ chân trên quan đạo, nếu xung quanh không có trạm dịch, chỉ có thể gặm lương khô mà thôi.

Có người bắc ấm đun nước, Lâm Thành lần đến bên cạnh Tạ Tuân, thấy Tạ Tuân lấy ra bánh mì kẹp, tò mò hỏi: "Đây là phu nhân chuẩn bị cho huynh sao?"

Tạ Tuân gật đầu.

Lâm Thành không nói gì nữa, đi lấy hai chén trà nóng rồi quay lại ngồi bên cạnh Tạ Tuân.

Lâm Thành cắn một miếng bánh nướng mình mang theo, tuy mới nướng sáng sớm nhưng đã hơi khô. Nâng chén trà uống một hơi, quay đầu lại, thấy Tạ Tuân đã mở tờ giấy dầu ra.

Lâm Thành nhìn món ăn trong tay hắn, vừa giống bánh bao vừa giống bánh bột, lớp ngoài trắng mềm, bên trong kẹp rau xanh và bánh thịt màu đỏ sẫm, trông rất lạ mắt.

Hắn ta nhìn Tạ Tuân cắn một miếng, quả nhiên, lớp bánh bên ngoài mềm mại ẩm ướt, chẳng giống bánh nướng khô cứng trong tay hắn ta chút nào.
 
Back
Top Bottom