Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 70



Tạ Chiêu nhìn nàng ăn, nước miếng chảy ra, sợ nàng không cho mình nếm thử, kéo góc váy nàng nũng nịu: "Tam thúc mẫu, Tam thúc mẫu, cho con ăn một miếng được không ạ? Chỉ một miếng thôi."

Khương Thư Yểu thấy nó như vậy không nhịn được cười: "Vốn làm cho các con mà."

Nàng đặt khay nướng lên bàn, cầm một miếng bánh trứng đưa cho Tạ Chiêu: "Cẩn thận kẻo bỏng."

Tạ Chiêu nóng lòng đón lấy, Khương Thư Yểu lại đưa cho Tạ Diệu một miếng, Tạ Diệu khẽ nói lời cảm ơn rồi mới nhận lấy.

Tạ Chiêu đã quan sát toàn bộ quá trình Khương Thư Yểu làm bánh trứng, nên cứ nghĩ tốn công sức như vậy, lại dùng cách nướng mới lạ, bánh trứng này hẳn là món ăn gì đó tuyệt vời lắm, ăn vào đều rất cẩn thận.

Nó cắn một miếng nhỏ trước, cắn vào lớp vỏ ngoài, từng lớp từng lớp, giòn tan đến mức răng vừa chạm đã vỡ vụn, mang theo chút vị ngọt, nhai vào lại có mùi thơm dầu nhẹ nhàng ngọt ngào.

Chỉ riêng lớp vỏ đã ngon như vậy, Tạ Chiêu hạnh phúc nheo mắt lại, cắn thêm một miếng nữa.

Lần này cắn vào phần nhân, nhân bánh trứng vừa ra lò rất nóng, nhưng cũng vì nhiệt độ này mà bên trong càng mềm mịn thơm ngọt, mùi sữa đậm đà nồng nàn tan ra trong miệng, mềm mại đàn hồi, ngọt mà không ngấy.

Tạ Chiêu nhâm nhi thưởng thức hết phần bánh trứng còn lại, hương thơm còn đọng lại trên môi răng, đầu lưỡi dường như vẫn còn lưu lại vị ngọt đậm đà mềm mịn của phần nhân.

Nó ăn xong rồi, Tạ Diệu mới ăn được một nửa, có vẻ cũng không nỡ ăn vội vàng, chỉ muốn thưởng thức từ từ.

Tạ Chiêu cười ngây ngô với Khương Thư Yểu, đôi mắt to long lanh chớp liên hồi: "Tam thúc mẫu, hê hê hê, cho con thêm một cái nữa được không ạ?"

Khương Thư Yểu chọc chọc mũi nó: "Lúc nãy miệng ngọt lắm, giờ hết lời khen rồi à?"

Tạ Chiêu lắc đầu: "Đương nhiên là không, Tam thúc mẫu tốt nhất, ừm... sinh ra đã xinh đẹp, nói chuyện cũng hay, tay nghề cũng cực kỳ giỏi."

Hina

Khương Thư Yểu bật cười, cầm một miếng đưa cho nó.

Tạ Chiêu vội vàng tiếp tục nịnh: "Đối với chúng con cũng tốt, với hạ nhân cũng hiền hòa thân thiện, Tam thúc lấy được người thật là phúc lớn."

Khương Thư Yểu lại đưa cho nó một miếng nữa, vừa mới đặt vào tay nó, Tạ Diệu vốn thường ngày im lặng ngoan ngoãn bỗng mở miệng, khẽ nói: "Tam thúc mẫu huệ chất lan tâm, hoa nhan nguyệt mạo."

Tạ Chiêu sửng sốt, Khương Thư Yểu cũng ngẩn người.

Tạ Diệu chìa hai tay ra làm động tác nâng niu, mím môi nhìn Khương Thư Yểu, như đang nói: Phần của con đâu ạ?

Khương Thư Yểu suýt bị đôi cháu trai bảo bối này làm tan chảy vì đáng yêu, xoa xoa đầu Tạ Diệu, đưa cho nó bánh trứng.

Tạ Chiêu cảm nhận được sự cạnh tranh, rất không phục: "Tam thúc mẫu thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành."

Tạ Diệu vừa gặm bánh trứng vừa tiếp lời: "Viễn sơn phù dung, yến đố oanh tàm."



Tạ Tuân bước vào sân liền nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con, lắng nghe kỹ, phát hiện nội dung câu chuyện có chút kỳ lạ.

Hắn đi về phía phòng của Khương Thư Yểu, chỉ thấy dưới gốc cây, trên ghế xích đu, Khương Thư Yểu cười tươi như hoa, hai đứa cháu trai trước mặt tuôn ra lời khen không ngớt, toàn là những từ ngữ ca ngợi dung nhan của nàng.

Đặc biệt là Tạ Chiêu, kéo tay áo nàng, giống như muốn ôm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng, vô cùng thân mật.

Sao nhìn vào lại chói mắt như vậy?

Tạ Tuân bước tới, ngắt lời họ: "Tạ Chiêu, con đang làm gì vậy?"

Tạ Chiêu giật mình, nhưng nhìn thấy cây kẹo hồ lô trong tay Tạ Tuân, lại ngoan ngoãn ngọt ngào gọi một tiếng "Tam thúc".

"Khụ, phong thái quân tử hằng ngày học được đâu cả rồi? Quy củ lễ nghĩa đâu, quên hết rồi sao?" Tạ Tuân nghiêm khắc dạy dỗ.

Tạ Chiêu vẫn có chút sợ hắn, hơi cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.

Trong viện này chỉ có mình Khương Thư Yểu là không sợ Tạ Tuân, lại còn không ưa cái vẻ nghiêm khắc lạnh lùng với trẻ con của hắn, vẫn nửa nằm nửa ngồi trên ghế xích đu không câu nệ gì, lên tiếng: "Đến mức đó sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 71



Tạ Tuân nhìn nàng: "Nàng cũng là..."

"Ta là gì?" Có tiền án từ trước, Khương Thư Yểu tưởng Tạ Tuân mượn cớ dạy dỗ cháu trai để dạy dỗ nàng, âm dương quái khí chê bai quy củ của nàng, liền không khách khí đáp trả: "Ta không có quy củ?"

Tạ Tuân sững sờ, đáng tiếc trên mặt không lộ ra, vẫn là bộ mặt lạnh như quan tài.

Khương Thư Yểu thấy vậy, tưởng mình nói đúng, trong lòng hừ một tiếng, quay sang nói với Tạ Chiêu: "Xem Tam thúc của con kìa, ghen rồi."

Ầm——

Trong đầu Tạ Tuân vang lên một tiếng nổ lớn, lòng dậy sóng dữ dội, nàng nàng nàng nàng nói gì vậy, ta ghen rồi ư? Làm sao ta có thể ghen được? Ta ghen với ai chứ? Tại sao nàng biết ta đang ghen? Không đúng không đúng, ta không có ghen!

Bên này hắn lòng dạ xao động suýt làm rơi cây kẹo hồ lô, Khương Thư Yểu lại từ từ nói tiếp: "Các con chỉ khen ta, không khen Tam thúc, thúc ấy không vui rồi. Nào nào nào, nói xem Tam thúc của các con là gì nào?"

Tạ Chiêu phản ứng nhanh nhạy, Khương Thư Yểu nói gì nó cũng tin, nghe vậy liền đáp ngay: "Con biết con biết! Tam thúc là mỹ nhân tuyệt thế chim sa cá lặn, hoa thẹn trăng hờn, nghiêng nước nghiêng thành!"

Tạ Tuân đờ người.

Hắn còn chưa kịp hiểu ra, lại nghe thấy cháu trai Tạ Diệu vốn ít nói, trầm lặng, lễ phép từ nhỏ hiếm khi không như thường lệ nói nhỏ như muỗi kêu, cẩn thận nhưng khá trôi chảy tiếp lời: "Tam thúc là mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo, quốc sắc thiên hương, lệ chất thiên thành." Câu này nói hơi dài, nửa sau suýt không thở nổi.

Khương Thư Yểu cũng ngớ người, nàng thật sự không ngờ hai đứa nhỏ này lại tiếp lời như vậy, đợi đến khi nàng phản ứng lại, suýt nữa cười lăn từ ghế xích đu xuống đất.

Nàng cười đến hoa cả mắt, sắc mặt Tạ Tuân dần dần đỏ lên, bị nàng cười đến nỗi lộ ra vẻ xấu hổ giận dữ, nghiến răng nói: "Khương Thư Yểu."

Khương Thư Yểu cố gắng nín cười, đưa mắt nhìn Tạ Tuân từ trên xuống dưới: "Tuy các con nói như vậy cũng không sai..."

Tạ Tuân: ???

"... Nhưng vẫn không nên khen nam nhân như vậy, phải nói Tam thúc phong thần tuấn lãng, phong tư vô song."

Tạ Tuân đã không biết phản ứng thế nào nữa, vừa xấu hổ vừa bực bội, tai càng lúc càng đỏ, cũng không biết có phải do bị Khương Thư Yểu chọc giận không.

Đúng lúc đó Tạ Chiêu lại không biết nhìn mặt mà bắt hình dong, chăm chú nhìn cây kẹo hồ lô trong tay Tạ Tuân, mở miệng hỏi: "Tam thúc, đây là mua cho chúng con phải không ạ?"

Tạ Diệu nghe vậy, cũng ngẩng đầu tò mò nhìn hắn.

Hina

Đương nhiên là không phải! Tạ Tuân hồi phủ làm sao biết được bọn chúng sẽ đến sân của mình.

Hắn liếc mắt nhìn Khương Thư Yểu, thấy nàng không có phản ứng gì, giận dỗi đưa cây kẹo hồ lô cho Tạ Chiêu và Tạ Diệu, giả vờ như mặc nhiên công nhận.

Tạ Chiêu chưa từng được ăn đồ bán ngoài đường, vui vẻ nhận lấy, cảm ơn Tạ Tuân.

Khương Thư Yểu nhìn lớp đường trong suốt, quả táo tàu đầy đặn tươi đỏ của cây kẹo hồ lô, cảm thán: "Ta cũng lâu rồi chưa ăn kẹo hồ lô."

Tạ Chiêu nghe vậy đưa cây kẹo hồ lô cho Khương Thư Yểu: "Tam thúc mẫu nếm thử ạ?"

Khương Thư Yểu cũng không khách sáo, cắn một miếng ở đầu, nhai rôm rốp.

Tạ Tuân nhìn bọn họ thân thiết gần gũi như vậy, trong lòng bỗng nổi lên những bong bóng chua chát, vỡ ra, tràn ngập cảm giác ấm ức.

Hắn quay người đi về thư phòng, viện vẫn còn ồn ào náo nhiệt.

Đến thư phòng, Tạ Tuân lấy ra xấp tiểu thuyết vừa mua, lật xem từng cuốn.

Nhưng ngay từ đầu đã là chuyện tài tử giai nhân nhất kiến chung tình, rồi hai trái tim cùng rung động tâm đầu ý hợp, làm sao mà chung tình, vì sao mà chung tình lại không được miêu tả rõ ràng.

Hắn bực bội lật hết tất cả các cuốn tiểu thuyết, cuối cùng cũng không tìm thấy câu trả lời, thực sự muốn túm lấy mấy tên thư sinh viết sách ấy bắt hắn ta viết lại một cuốn.

Hắn đi đến bên chậu đồng rửa tay, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, mơ hồ có chút linh cảm.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 72



Tài tử chung tình giai nhân, là vì nàng ấy đẹp như hoa, vậy còn Khương Thư Yểu thì sao?

Hắn cúi người xuống, cẩn thận quan sát bóng mình trong nước.

Hắn vốn không mấy để ý đến dung mạo của mình. Năm xưa đỗ Thám hoa cưỡi ngựa qua phố dài, túi thơm khăn tay ném về phía hắn nhiều đến mức gần như nhấn chìm hắn, trong khi Trạng nguyên Bảng nhãn dường như chẳng có mấy ai ném hoa, lúc đó hắn chỉ thấy phiền phức, sao lại ném hết lên người hắn, giờ nghĩ kỹ lại, có phải là vì hắn sinh ra đẹp hơn một chút?

Hina

Tạ Tuân không có nhận thức rõ ràng về vẻ đẹp của bản thân, rơi vào trạng thái hoang mang, quên cả bữa tối, Khương Thư Yểu nghe hạ nhân báo cáo cửa thư phòng đóng chặt, tưởng hắn giận, cũng mặc kệ hắn.

Đến khi Tạ Tuân phát hiện đã qua giờ ăn, bên Khương Thư Yểu đã dùng xong bữa tối.

Hắn mới nhận ra bụng đói, vội vàng gọi người đi nhà bếp lớn xem còn thức ăn thừa không, cuối cùng tiểu tư chỉ mang về một bát canh thịt và một đĩa nhỏ đồ ăn.

Rõ ràng là không đủ ăn, Tri Mặc hỏi: "Gia, có cần gọi nhà bếp lớn làm thêm không ạ?"

Tạ Tuân phẩy tay: "Thôi vậy." Định bụng chờ chút nữa ăn ít điểm tâm lót dạ.

Nhưng đêm hôm ăn chút điểm tâm vẫn không đủ no bụng, chẳng mấy chốc Tạ Tuân lại đói bụng.

Hắn ra khỏi thư phòng, đang định gọi người đến nhà bếp lớn bảo trù nương làm chút đồ ăn, bỗng ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu.

Tạ Tuân theo mùi thơm mò đến nhà bếp nhỏ, phát hiện nhà bếp nhỏ không có ai, chỉ có một cái nồi đang hầm đặt trên bếp, lúc ấy rất thất vọng. Ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu, bụng hắn kêu lên hai tiếng, đói đến mức không đợi được để hạ nhân qua lại nhà bếp lớn lấy cơm, tự mình nhanh chân đi về phía nhà bếp lớn.

*

Đêm nay Khương Thư Yểu nấu thịt kho tàu, cảm thấy trên người từ sợi tóc đều là mùi đó, thay một bộ y phục, rồi chậm rãi dạo quanh phủ để tản mùi.

Nàng gả vào Tạ Quốc Công phủ, ngoài đến đại phòng, nhà bếp lớn và Thọ Ninh đường, cơ bản chưa từng đến nơi nào khác, chỉ đi qua một góc Quốc Công phủ rộng lớn, ngay cả địa hình cũng chưa nắm rõ.

Đêm nay gió đêm mát mẻ, trăng sáng trong trẻo, tâm trạng nàng không tệ, không để người dẫn đường, tự mình dạo bước dưới ánh trăng trong phủ.

Quốc Công phủ quả không hổ danh là công hầu chi gia truyền thừa trăm năm, trong phủ bố trí viện đường tỉ mỉ, lối đi rộng rãi, phong cảnh cổ kính tao nhã, trong phủ vừa có hành lang đá núi hoa lệ khí phách, vừa có ao hồ liễu xanh thướt tha phong nhã.

Nàng đi lại tùy ý, bất ngờ tìm thấy một rừng trúc nhỏ.

Nàng không dám vào, định quay lại đường cũ, nhưng lại đi nhầm hướng, vòng đến chỗ Khúc Thủy đình bên cạnh rừng trúc nhỏ.

Trong đình có hai người ngồi đối diện đánh cờ, mặc áo rộng, một phái phong lưu. Nhìn kỹ hóa ra là đại ca Tạ Lý và nhị ca Tạ Lang của Tạ Tuân.

Khương Thư Yểu không dẫn theo nha hoàn, đêm khuya một mình dạo quanh trong phủ, lúc này thấy ánh mắt họ nhìn qua có chút ngượng ngùng, thi lễ từ xa rồi định lẻn đi.

Tạ Lý lại gọi nàng lại: "Tam đệ muội, nha hoàn của muội đâu?"

Khương Thư Yểu dừng lại, giải thích: "Muội vốn chỉ định đi dạo quanh sân, không nhịn được nên đi xa..."

Tạ Lý đặt quân cờ trong tay xuống, nghiêm khắc nói: "Đây không phải là Tương Dương Bá phủ, không thể tùy ý hành sự như khuê phòng nữa, đi dạo ở hậu viện là được rồi, đừng ra ngoại viện đi dạo."

Khương Thư Yểu bị mắng một trận, lặng lẽ không nói gì mà đi.

Đi được nửa đường, lại cảm thấy ấm ức. Không nói gì khác, dù có trách phạt, cũng là việc của lão phu nhân chứ, sao đến cả đại ca của Tạ Tuân cũng nhúng tay vào.

Tuy nói Tạ Lý lớn hơn họ một vòng, huynh trưởng như cha, nhưng cũng không cần phải nghiêm khắc với nàng như vậy chứ, nói tốt một chút không được sao.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 73



76

Nàng càng nghĩ càng ấm ức, gì mà không phải là Tương Dương Bá phủ, ý là nàng gả đến đây, ngay cả hậu viện cũng không được ra sao, cả ngày bị nhốt trong viện của mình, người hướng nội đến mấy cũng phải bị nhốt đến phát bệnh chứ.

Ngay cả nguyên chủ vốn khí ngắn trước mặt người Tạ gia cũng không thể chịu được cơn giận này, huống chi là Khương Thư Yểu vốn có tính cách thẳng thắn.

Nàng đi chưa được bao xa đã hùng hổ quay đầu lại.

Tạ Lý vừa mới rót cho mình một chén rượu, đang định nâng chén, liền thấy Khương Thư Yểu sắc mặt không tốt chạy trở lại.

Hina

Hắn ta đặt chén rượu xuống, nhíu mày nói: "Quả nhiên như lời đồn, hành sự nhảy nhót."

Tạ Lang đối diện còn chưa kịp đáp lời, Khương Thư Yểu đã lên tiếng trước: "Đại ca vừa nói không phải, tuy muội không phải là nữ nhi Tạ gia, nhưng muội đã gả đến đây, chính là thê tử của Tạ Tuân, phu nhân của tam phòng, lẽ nào muội ngay cả tư cách tự do đi lại trong phủ cũng không có sao?"

Tạ Lý chìm đắm trong quan trường nhiều năm, tuy có tướng mạo đẹp đẽ theo Tạ gia, nhưng cho người ta cảm giác nghiêm túc cổ hủ, uy nghiêm lẫm liệt nhiều hơn, động tác hành sự trước mặt hắn ta sẽ vô thức nhẹ nhàng, sợ bị hắn ta bắt bẻ điều gì.

Hắn ta nghe vậy nhíu mày, trông có vẻ càng thêm nghiêm khắc lạnh lùng.

"Muội biết trước khi gả đến đây tiếng tăm không tốt, nhưng sau khi gả đến muội chưa từng gây rắc rối, cũng chưa từng mạo phạm trưởng bối, ngoan ngoãn rút trong phòng——"

Nàng hùng hổ biện bác, nói đến đây, bỗng bị một giọng nói ôn nhuận pha lẫn bất đắc dĩ cắt ngang.

"Đệ muội." Tạ Lang không nhịn được cười: "Muội hiểu lầm rồi."

Lần trước nàng dâu mới kính trà là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Khương Thư Yểu gặp hai vị huynh trưởng của Tạ Tuân, là đệ muội, nàng tự nhiên không dám ngẩng đầu nhìn kỹ họ trông như thế nào, chỉ nhớ góc áo quan phục uy nghiêm của hai người.

Giờ đây ánh trăng trong trẻo sáng ngời, cuối cùng Khương Thư Yểu cũng nhìn rõ dung mạo của họ.

Hai người đều có dáng vẻ giống Tạ Tuân, chỉ là đại ca Tạ Lý uy nghiêm hơn, giữa hai mày có một nếp nhăn nông do thường xuyên nhíu mày để lại. Nhị ca Tạ Lang lại hoàn toàn trái ngược, cởi bỏ quan phục đổi sang áo rộng, không giống một lão gia hầu phủ, mà giống một văn nhân mặc khách thích thú ngao du sơn thủy hơn.

Cử chỉ y phong lưu bất phàm, giọng nói ôn nhuận có từ tính, nói với Khương Thư Yểu: "Muội không mấy quen thuộc với Tạ Quốc Công phủ, nếu lỡ vào chỗ hẻo lánh không người, gặp phải hạ nhân có lòng dạ xấu xa thì sao?"

Khương Thư Yểu hơi sững sờ.

Tạ Lang lại nói: "Nhưng phủ chúng ta quản thúc hạ nhân nghiêm ngặt, hơn nữa đều là người trong nhà, chắc sẽ không xảy ra chuyện xấu như vậy. Chỉ là vừa rồi ta với đại ca mới uống rượu bàn chuyện với Ngô Vương ở đây, Ngô Vương háo sắc, hành sự vô lễ, tuy không đến mức để đệ muội chịu thiệt ngay trước mắt chúng ta, nhưng nếu bị hắn để ý thì cũng khó chịu phải không?"

Khương Thư Yểu bị giọng điệu ôn nhu lễ độ của y làm cho mặt đỏ bừng, hóa ra không phải họ có thành kiến với nàng, mà là nàng tự nghĩ họ có thành kiến với mình, còn vì thế gây ra sự cố nữa.

Nàng kéo kéo tay áo, giọng điệu lập tức mềm xuống, xấu hổ khó nhìn: "Xin lỗi, là muội hiểu lầm rồi, vừa rồi nói năng vô lễ, mong đại ca nhị ca thứ lỗi."

Tạ Lang thấy nàng cúi đầu mặt đỏ bừng, cười lắc đầu: "Dáng vẻ này quả thật khác tính cách gỗ đá của lão Tam một trời một vực."

Thái độ trưởng bối này khiến Khương Thư Yểu càng thêm xấu hổ, lại xin lỗi: "Vừa rồi là đệ muội đường đột."

"Thôi được rồi." Tạ Lý lên tiếng, liếc nhìn Tạ Lang, ra hiệu y đừng trêu chọc tiểu cô nương nữa, nói với Khương Thư Yểu: "Tam đệ muội, muội gọi một nha hoàn dẫn đường, đừng để lạc đường."

Giọng điệu của hắn ta vẫn uy nghiêm, nhưng giờ Khương Thư Yểu đã biết hắn ta không có ý trách mắng, mặt đỏ đáp vâng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 74



77

Nàng càng nghĩ càng thấy mất mặt, xoay người đi về hướng Thính Trúc viện, trên đường tình cờ gặp một nha hoàn, liền bảo nàng ấy dẫn đường đưa mình về.

Về đến viện, Tạ Tuân cũng vừa lúc từ nhà bếp lớn trở về, hai người gặp nhau ở cửa viện, Tạ Tuân thấy sắc mặt nàng kỳ lạ, lên tiếng hỏi: "Nàng vừa đi đâu vậy?"

Khương Thư Yểu còn đang suy nghĩ, hắn đột nhiên lên tiếng gọi nàng, nàng chậm nửa nhịp mới trả lời: "Vừa rồi ta ra ngoài đi dạo một lát."

Hina

"Ồ." Tạ Tuân gật đầu, đang cố gắng tìm chuyện để nói thì Khương Thư Yểu vỗ trán, vội vàng đi về phía nhà bếp nhỏ.

Tạ Tuân thấy vậy tò mò đi theo.

Củi thô dưới bếp đã cháy hết, chỉ còn lại hơi ấm từ từ hầm thịt kho tàu, Khương Thư Yểu mở nắp nồi, mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu tức thì xộc vào mũi.

Điều quan trọng nhất của thịt kho tàu chính là việc pha chế nước kho, hành gừng tỏi, đường, hoa hồi, quế, lá nguyệt quế, bạch đậu khấu, trần bì v.v... các loại gia vị thông thường là không thể thiếu, thiếu ớt khô thì dùng dầu hoa tiêu thay thế.

Muốn làm cho vị nước kho thêm phong phú, cần phải bỏ thêm gói thuốc Bắc đặc chế, Khương Thư Yểu bảo Bạch Chỉ đến tiệm thuốc bắc lấy thuốc, cam thảo, thảo quả, hồ tiêu, tử vân, trầm hương, đương quy, bạch quả v.v..., dùng vải the mỏng bọc lại, đặt vào đáy nồi, hầm nhỏ lửa, cho đến khi mùi hương của từng vị thuốc đều ngấm vào nước.

Lần đầu hầm thịt kho tàu phải cho thêm chút thịt ba chỉ và móng giò, để đảm bảo nước kho đủ béo, như vậy khi kho cùng cổ vịt, cánh vịt, trứng kho, củ sen, đậu phụ v.v... cũng có vị béo thơm đậm đà.

Nàng cầm cái muôi sắt lớn, vớt thịt đã kho ra để vào bát, mùi thơm nồng nàn của thịt kho khiến Tạ Tuân lập tức hối hận vì vừa rồi đã chạy đến nhà bếp lớn ăn thêm một bữa.

Nhìn lại bát thịt kho này, màu sắc đỏ như táo, vị thơm ngon đậm đà, bề mặt phủ một lớp nước kho màu đỏ sẫm, trong suốt hấp dẫn.

Tạ Tuân nhìn các món ăn trong bát, thắc mắc hỏi: "Đây là món gì vậy?"

Người thời bấy giờ ăn thịt lấy bò dê làm quý, không phải bò già c.h.ế.t hay bệnh c.h.ế.t thì không được g.i.ế.c mổ, nên Khương Thư Yểu không kho thịt bò, mà chọn vịt, heo và các loại thịt khác.

"Thịt kho tàu. Đây là cánh vịt, cổ vịt... còn cái này là móng giò chặt thành miếng nhỏ." Khương Thư Yểu lần lượt giới thiệu cho hắn.

Phần trước nghe còn tạm hiểu được, Khương Thư Yểu vừa nói ra hai chữ "móng giò", Tạ Tuân lập tức kinh ngạc nhìn nàng.

Tuy các gia đình quyền quý cũng ăn thịt heo, nhưng không phải là món chính. Thực phẩm thường chọn là hải sản, cá sông, các loại chim và gia cầm, có lẽ vì môi trường nuôi heo bẩn thỉu, hoặc có lẽ vì heo chưa thiến ăn vào có mùi hôi tanh nặng, trên bàn ăn hiếm khi thấy thịt heo, ngay cả khi có, cũng là đã được xử lý tinh tế, như Khương Thư Yểu ăn móng giò như thế này quả thật là chưa từng nghe thấy.

Tạ Tuân nhìn những miếng móng giò chặt nhỏ, mơ hồ có thể phác họa ra hình dạng ban đầu của móng giò, nén xuống cơn thèm ăn vừa mới dấy lên.

Khương Thư Yểu giải thích: "Ta đều xử lý cẩn thận rồi, không hề bẩn, hơn nữa thật sự rất ngon." Móng giò ở thời hiện đại bán rất đắt đấy nhé.

Nhưng nói xong chính nàng cũng do dự: "Có lẽ đại ca nhị ca cũng không thể chấp nhận được."

Tạ Tuân vành tai động đậy, hửm? Đại ca nhị ca? Ai?

Khương Thư Yểu gắp móng giò ra, sắp xếp các món thịt kho còn lại, rồi rưới thêm một lớp dầu kho, gọi nha hoàn mang đến cho Tạ Lý và Tạ Lang.

"Cứ nói là ta xin lỗi, nếu không chê, đại ca và nhị ca có thể dùng để nhắm rượu."

Nha hoàn vâng dạ, cung kính rời đi.

Tạ Tuân nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra Khương Thư Yểu và hai ca ca của mình có quan hệ gì, bèn hỏi: "Vì sao nàng lại gửi đồ ăn cho họ?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 75



78

"Không phải đã nói là để xin lỗi sao." Khương Thư Yểu không định nói rõ, đậy nắp nồi lại, xoay người ra khỏi nhà bếp nhỏ.

Tạ Tuân chợt nhận ra, hắn còn chưa nếm thử hương vị, sao nàng đã đi mất rồi. Nếu mọi người đều không được ăn thì thôi, sao đại ca nhị ca lại được hưởng một phần riêng chứ!

Hắn buồn bực đi theo, đoán mò: "Nàng vừa đi dạo gặp họ phải không?"

Khương Thư Yểu gật đầu.

"Hai người họ lại đang đánh cờ trong đình à?"

Khương Thư Yểu tò mò hỏi: "Sao chàng biết?"

Tạ Tuân thầm nghĩ, hắn đương nhiên biết rồi, hai tên đánh cờ dở tệ, quanh năm suốt tháng ngồi đó đánh cờ, vậy mà chẳng thấy trình độ tiến bộ chút nào!

Tạ Tuân về phòng không thể tĩnh tâm đọc sách, vừa nghĩ đến mùi thơm của thịt kho tàu vừa rồi, vừa nghĩ xem đại ca nhị ca ăn có ngon không, có thích không.

Cuối cùng hắn đứng dậy đi về phía rừng trúc.

Hắn biết tính cách của hai ca ca, một người cổ hủ trọng quy củ, một người thích làm dáng phong lưu, có khi không thích ăn món lạ, uổng công một phen tâm ý của Khương thị, vậy thì hắn sẽ đi mang bát về, tự giải quyết cho sạch.

Tạ Tuân vừa ra khỏi cửa, thịt kho tàu Khương Thư Yểu gửi đã được bày lên bàn đá trong Khúc Thủy đình.

Tạ Lang vén tay áo rộng lên, đặt quân cờ ngọc bích xuống, ngập ngừng nói: "Cái này... trông cũng không tệ."

Tạ Lý tỏ ý đồng tình, nói ra lời hoàn toàn không phù hợp với giọng điệu nghiêm túc của mình: "Ngửi mùi vị cũng không tệ. Nghe nói tam đệ muội thích nghiên cứu món ngon, lần trước muội ấy gửi bánh đến đại phòng, ta cũng may mắn được nếm một miếng, cái vị mềm mịn ngọt ngào đó đến giờ ta vẫn còn nhớ."

Hai người im lặng.

Tạ Lang uống một ngụm rượu trong, đột nhiên đưa tay cầm đũa lên: "Vậy ta thử xem." Y vốn không câu nệ tiểu tiết, không để ý đến cánh vịt, cổ vịt trong đĩa.

Gắp đại một miếng củ sen, chưa kịp đưa vào miệng, đã có thể ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thịt kho tàu, vị mặn ngọt cay nồng, lại mơ hồ mang theo mùi thơm phong phú của các loại thuốc bắc, chỉ ngửi thôi đã thấy vô cùng thơm ngon.

Miếng củ sen vẫn còn ấm, đưa vào miệng, mùi thơm của thịt kho tàu tức thì lan tỏa khắp khoang miệng. Đây là lần đầu tiên y ăn được món ăn có hương vị đậm đà phong phú như vậy, vị cay của củ sen kho k*ch th*ch vị giác, khiến vị ngon càng thêm đậm đà, vị tê càng thêm nồng nàn, rõ ràng là món chay, nhưng lại có mùi thơm của thịt, hương vị phức tạp, không phân biệt được là nhiễm mùi thơm của loại thịt nào.

Củ sen giòn tan, mùi thơm của thịt kho tàu càng nhai càng đậm đà, củ sen lại còn có vị ngọt hậu, không chỉ làm cho hương vị càng thêm phong phú, mà còn xóa tan cảm giác k*ch th*ch của lần đầu ăn cay.

Tạ Lang nuốt miếng củ sen kho xuống, không nói gì, ngửa đầu đổ một chén rượu trong vào miệng.

Rượu mát hơi đắng chảy xuống cổ họng vào bụng, Tạ Lang không khỏi thoải mái thở dài một tiếng, quá đã.

Tạ Lý còn đang đợi y nhận xét, thấy y uống xong rượu lại chuẩn bị động đũa, mà còn nhắm vào cái cánh vịt to nhất trong đĩa, cũng vội cầm đũa lên.

Hiểu rõ đệ đệ mình, Tạ Lý từng nếm qua bánh, rất công nhận tài nấu nướng của Khương Thư Yểu, lúc này cũng không do dự nữa.

Hina

Chỉ là củ sen chay đã ngon như vậy, chắc hẳn món mặn còn ngon hơn.

Tạ Lang gắp cánh vịt lên, khó khăn bắt đầu gặm, thịt vịt hầm mềm mại, vẫn giữ được độ đàn hồi của thịt, một miếng vào miệng, hương vị thơm ngon tỏa ra bốn phía, các loại gia vị và thuốc bắc phong phú khiến thịt vịt không còn mùi tanh, chỉ còn lại mùi thơm của thịt. Nước kho thấm đều, bên trong cũng mặn ngọt cay nồng, Tạ Lang hận không thể gặm sạch hết thịt vịt dính trên xương.

Chỉ tiếc là dùng đũa gắp không tiện gặm, đến khi y gặm xong nửa cái, Tạ Lý đối diện đã gặm xong một cái cổ vịt, ăn hết hai miếng củ sen rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 76



79

Tạ Lang không còn để ý đến phong thái nữa, vén tay áo lên, tốc độ cực nhanh, gặm ăn từng miếng lớn.

Đến khi Tạ Tuân chạy đến Khúc Thủy đình, chỉ thấy hai ca ca thường ngày l rất chú trọng phong thái đang gặm xương vịt với vẻ mặt dữ tợn, nhị ca vốn chú trọng ngoại hình thế mà khóe miệng còn dính nước kho màu đỏ táo.

Còn đại ca ngày thường thích làm điệu bộ vỗ bàn một cái: "Người đâu, rót thêm một bình rượu nữa."

Chén của Tạ Lang đã cạn, vị cay bắt đầu dâng lên, y chỉ có thể hít hà: "Đừng dùng bình nữa, lấy rượu Bồ Trung ta cất giữ ra đây."

Tạ Tuân bước vào đình, chỉ thấy cái đĩa sứ vốn đầy ắp giờ chỉ còn lại hai ba miếng củ sen.

Tạ Lý và Tạ Lang cùng lúc đưa đũa xuống gắp vào cái cổ vịt đó.

Hai người đang âm thầm giằng co, Tạ Tuân ho khan một tiếng, dọa họ vội vàng buông đũa ra.

Thấy người đến là Tạ Tuân, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, may là không mất mặt trước mặt hạ nhân.

"Tam đệ, sao đệ lại đến đây?" Tạ Lang lại lấy lại vẻ mặt thanh phong minh nguyệt như cũ, vuốt tay áo hỏi.

Tạ Tuân vốn định để họ giữ chút thể diện, nhưng thấy tình cảnh này thực sự không nhịn được, chê bai nói: "Nhị ca, lau miệng đi."

Tạ Lý thì thoải mái hơn nhiều: "Tam đệ, món ăn này đệ muội làm ngon thật, dùng để nhắm rượu đúng là tuyệt vời."

Tạ Tuân không tiếp lời, ngồi xuống ghế đá giữa họ, nhìn đĩa ăn bừa bộn, nói: "Ngày mai còn phải lên triều, uống ít thôi."

Tạ Lý nghĩ cũng phải, gật đầu đồng ý: "Thôi vậy thôi vậy, đợi ngày nghỉ rồi uống tiếp."

"Chỉ là không biết ngày nghỉ đệ muội có còn làm món này nữa không?" Tạ Lang dò hỏi.

Tạ Tuân đáp: "Đệ không biết."

Tạ Lang dày mặt nói: "Vậy nhờ tam đệ về hỏi đệ muội, nếu còn làm, nhờ muội ấy gửi cho hai huynh một phần."

Tạ Tuân lạnh lùng liếc huynh ấy một cái, mũi phát ra một tiếng hừ rất nhỏ, không nghe kỹ sẽ không nghe thấy.

Tạ Lý không nhận ra sự bất thường của hắn, đệ đệ mình suốt ngày mặt lạnh tanh làm dáng vẻ già nua lạnh lùng, hắn ta đã quen rồi, không định dò xét cảm xúc gì từ vẻ mặt hắn.

"Hóa ra đệ muội có tài nấu nướng như vậy, thật khiến đại ca phải ghen tị. Chỉ riêng món ăn này, ngon đến mức ta và nhị đệ không nhịn được uống mấy bình rượu, bây giờ bụng còn hơi đầy đây."

"Vậy sao? Đệ không biết lại ngon đến vậy." Hắn còn chưa được ăn nữa, hừ hừ.

Đáng tiếc hắn đã quen với giọng điệu bình thản suốt hơn mười năm nay, ngay cả giọng điệu châm biếm cũng không biết, nói ra Tạ Lý còn tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy." Khiến hắn càng thêm ấm ức.

Tạ Tuân thở ra một hơi. Đột nhiên đề nghị: "Đại ca nhị ca, hay chúng ta đánh một ván cờ?"

Tạ Tuân có tài đánh cờ cao siêu, lần nào Tạ Lý và Tạ Lang đấu với hắn đều thu được nhiều điều, nghe vậy vô cùng vui vẻ, dù sao trước đây mỗi khi họ mời hắn đánh cờ, hắn đều từ chối.

Tạ Lý đấu với hắn trước, Tạ Tuân ba hai bước đã đánh cho hắn ta tan tác.

"Tam đệ, mấy ngày không gặp, tài cờ của đệ lại tiến bộ đến vậy!"

Vẻ mặt Tạ Tuân không thay đổi, lại đấu với Tạ Lang, mỗi lần đặt quân cờ đều khiến Tạ Lang giật mình thon thót.

Hina

"Tam đệ, sao đường cờ và phong cách đánh cờ của đệ lại thay đổi lớn như vậy?"

Hai người cảm thán không ngừng.

Tạ Tuân nói: "Nói nhảm ít thôi, còn đánh nữa không?"

Khi Tạ Tuân trở về Thính Trúc Viện, Khương Thư Yểu đang tìm hắn khắp nơi. Thấy hắn thần thanh khí sảng trở về, nàng cau mày hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"

Tạ Tuân dừng bước, ấp úng đáp: "Ta dạo quanh viện một lát."

"Trùng hợp vậy sao?"

Tạ Tuân né tránh ánh mắt, hạ mi mắt dày, gật đầu cứng nhắc.

Tuy Khương Thư Yểu thường chê hắn mặt lạnh như quan tài, nhưng sau thời gian ở cùng, nàng dần nhận ra được cảm xúc trên gương mặt hắn.

Như lúc này, mặt hắn vẫn lạnh lùng bình thản, nhưng thực ra đang lộ vẻ bối rối.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 77



80

Hắn đối diện với mình có gì mà phải bối rối chứ? Khương Thư Yểu không hiểu nổi.

"Ta đã chuẩn bị cơm trưa ngày mai rồi, chàng theo ta."

Tạ Tuân bị nàng nhìn chằm chằm, suýt nữa thì khai ra nơi mình đã đi. Nghe nàng đột nhiên đổi giọng, hắn thầm thở phào, vội vàng ngoan ngoãn đi theo sau.

Hina

Ở thời cổ đại tìm được thợ thủ công không dễ, may mà Khương Thư Yểu có tiền, chưa đầy một ngày đã tìm người làm ra hộp cơm kiểu mới.

Hộp cơm được làm từ hai lớp hộp gỗ lồng vào nhau, kích thước khác nhau, lớp giữa để trống và được lót một lớp da bằng tấm sắt để chống rò rỉ. Nắp hộp được đục vài lỗ thông hơi để tản nhiệt. Toàn bộ hộp cơm được làm theo mẫu hộp cơm tự hâm nóng hiện đại, gói nhiệt được làm từ bột than cốc, vôi sống, muối, chi phí không cao, chỉ là một sáng kiến nhỏ.

Nàng mở hộp cơm, lấy ra lớp trên cùng, chỉ vào gói nhiệt nói với Tạ Tuân: "Ta đặt gói nhiệt này ở đây, chàng đừng tùy tiện động vào, đừng dùng tay chạm vào, hiểu chưa?" Luôn có nỗi lo sợ trẻ con hiếu kỳ nhìn thấy gì cũng muốn cho vào miệng.

Tạ Tuân gật đầu, hỏi: "Đây là vật gì vậy?"

Khương Thư Yểu không thể giải thích nguyên lý hóa học cho hắn, chỉ nói: "Vật này gặp nước sẽ nóng lên, nhớ kỹ, nhất định phải thêm nước lạnh, thấy vạch này chưa? Thêm nước lạnh đến đây là được, đừng quá. Sau khi thêm nước lạnh thì đặt cái hộp nhỏ hơn này vào lại, rồi đậy nắp lại, đừng chạm vào mấy lỗ này."

Khương Thư Yểu nói xong, vẫn chưa yên tâm, bảo Tạ Tuân lặp lại một lần.

Lần đầu tiên trong đời Tạ Tuân bị nghi ngờ trí nhớ, nhưng vẫn lặp lại từng chữ không sót.

Khương Thư Yểu hài lòng, dặn dò lần cuối: "Ta sẽ để cơm trưa của chàng trong cái hộp nhỏ này, chàng đậy nắp lại rồi đợi khoảng sáu bảy phút... ừm, nửa khắc, là có thể mở ra ăn được."

Tạ Tuân lần đầu thấy hộp cơm kỳ diệu như vậy, nghĩ đến bữa trưa ngày mai đã thấy hồi hộp, nóng lòng muốn thử ngay.

Nhìn hộp cơm thêm vài lần, hắn chợt nghĩ ra điều gì, vội hỏi: "Nàng làm những thứ này có lấy tiền công không?"

Khương Thư Yểu không mấy để tâm đến chuyện tiền bạc: "Không có."

Tạ Tuân kinh ngạc, không ngờ những ngày qua ăn ké ở đây toàn là tiền của nàng!

Hắn tưởng mở nhà bếp nhỏ là đã qua mặt nhà bếp lớn, chi phí mua sắm đều do công quỹ cấp, nào ngờ lúc Khương Thư Yểu bàn với Từ thị mở nhà bếp nhỏ, đã nói thẳng là tất cả tiền mình tự bỏ ra.

Trong kinh thành không ai là không biết Khương Thư Yểu rất giàu có. Mấy ngày trước nàng vung tay một cái suýt mua sạch tiệm vải, Tạ Tuân còn lo lắng, sợ nợ nàng tiền, sau đó vải nam mua về đều gửi đến Tương Dương Bá, Tạ Tuân mới yên tâm.

Hắn nói với Khương Thư Yểu: "Nàng đợi ta một chút." Rồi vội vàng chạy đi, một lúc sau ôm một cái hộp gỗ nhỏ chạy về.

Hắn đặt hộp gỗ lên bàn, mở khóa, lấy ra một xấp ngân phiếu dày: "Đây là tích lũy nhiều năm của ta, đây là địa khế—"

Khương Thư Yểu vội ngăn lại: "Ôi chao, khoan đã, chàng lấy cái này làm gì?"

Tạ Tuân cũng nhận ra mình hơi quá, ho khan một tiếng: "Ta chỉ muốn nói ta có đủ tích lũy để trả nợ."

Hắn lấy ngân phiếu đặt trước mặt Khương Thư Yểu, nói: "Hiện tại tuy bổng lộc của ta không cao, nhưng mỗi tháng cũng đủ để mua sắm thực phẩm hàng ngày." Vừa nói, hắn vừa tháo túi tiền bên hông đặt lên bàn: "Số ngân phiếu dư này coi như ta trả trước. Hơn nữa nàng nấu ăn tốn công sức, không thể chỉ dùng giá tiền để đo lường."

Khương Thư Yểu liếc nhìn mệnh giá ngân phiếu, khá là bất lực: "Nhiều thế này à, chàng định bao trọn đời luôn sao?"

Ý của Khương Thư Yểu dĩ nhiên là chỉ "bao cơm trọn đời", nhưng Tạ Tuân lại hiểu theo ý khác, đột nhiên sững người, nói năng cũng lắp bắp: "Không, không phải ý đó."

Khương Thư Yểu hoàn toàn không bắt kịp suy nghĩ của hắn, chỉ lấy túi tiền của hắn, cân nhắc vài cái: "Cứ lấy cái này đi, quá đủ rồi, ta nấu ăn hàng ngày cũng không dùng sơn hào hải vị gì."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 78



81

Tạ Tuân vẫn còn đang mơ màng vì câu nói đùa của Khương Thư Yểu lúc nãy, không nói gì nhiều, nghe vậy chỉ gật đầu: "Vậy sau này ta sẽ nộp bạc định kỳ cho nàng."

"Được." Khương Thư Yểu cũng không từ chối.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Tuân dậy sớm dùng bữa, trời chưa sáng hẳn đã thu xếp xong xuôi.

Đợi đến khi Khương Thư Yểu thức dậy ăn sáng, chuẩn bị cơm trưa cho hắn, sai người mang đến thư phòng, hắn mới giả vờ như vừa thu dọn xong, vừa hay chuẩn bị đi làm.

Ra khỏi phủ không xa, lại gặp Lâm Thành đang cưỡi ngựa gặm bánh.

Lâm Thành thấy hắn, cho ngựa đến gần, chỉ vào hộp cơm treo trên ngựa: "Bá Uyên xem này, hôm nay ta cũng mang cơm đấy."

Tạ Tuân gật đầu.

"Ta về liền bảo đầu bếp trong phủ làm món ăn như huynh mang theo, họ suy nghĩ một chút, liền làm ra được món tương tự." Lâm Thành đắc ý nói: "Nhưng món chua cay huynh mang theo hôm qua thì họ chưa từng nghe qua, ôi, món đó dùng với canh rau thật là ngon."

Tạ Tuân lạnh lùng nhíu mày nhìn hắn ta, còn nói nữa, hôm qua chia sẻ thạch với hắn ta, nói tốt chỉ gắp một đũa, kết quả một đũa của hắn ta là gần nửa bát.

Hina

Lâm Thành vẫn lải nhải không ngừng: "Hôm qua họ đều nói món chiên huynh mang theo rất ngon, làm ta ghi nhớ, hôm nay ta cũng mang theo vài con cá chiên giòn, đói bụng thì lấy ra ăn vặt." Nói xong, hắn ta nhìn về phía hộp cơm của Tạ Tuân: "Còn huynh, mang theo món gì?"

Tạ Tuân chỉ đáp: "Cũng chỉ là cơm thường thôi."

Lâm Thành ngốc nghếch tin luôn.

Đến giờ ăn, mọi người lần lượt đứng dậy khỏi bàn, hai ba người một nhóm, vừa bàn công việc vừa đi về phía phòng ăn.

Lâm Thành lấy canh thịt và đồ ăn nhẹ, than phiền: "Sao ngày nào cũng chỉ có đồ ấm, khi nào mới được ăn cơm nóng vào buổi trưa đây!"

Tạ Tuân không đáp lời, chỉ nói với hắn ta: "Không cần lấy giúp ta đâu."

"Không được, phải ăn chút chứ, không thì chiều sẽ đói đấy."

Tạ Tuân hơi ngượng ngùng: "Ta mang cơm theo rồi."

Lâm Thành vẫn khuyên: "Đồ ấm vẫn hơn đồ lạnh mà."

Tuy Tạ Tuân tin tưởng cách làm nóng thức ăn Khương Thư Yểu nói, nhưng chưa từng thử, nên vẫn hơi lo lắng: "Chắc sẽ nóng thôi."

"Hả?" Lâm Thành miệng vẫn ngậm cá chiên giòn, trợn tròn mắt nhìn hắn: "Cơm mang từ sáng, dù nóng mấy cũng nguội rồi."

Tạ Tuân bèn lấy ra hộp gỗ Khương Thư Yểu làm cho mình từ trong hộp cơm, làm theo lời dặn của nàng, đổ nước lạnh vào, đậy nắp lại đợi cơm nóng lên.

Một loạt động tác khiến Lâm Thành hoa cả mắt, tặc lưỡi khen ngợi: "Bá Uyên, huynh đang làm gì vậy, biến ảo thuật à?"

Ý hắn ta là trêu chọc Tạ Tuân, nhưng không ngờ hộp gỗ vừa nãy còn yên lặng dần dần phát ra tiếng xì xì, những lỗ nhỏ phía trên phun ra hơi nóng liên tục, cả phòng đều nhìn về phía này.

Theo cơm nóng lên, mùi thơm dần tỏa ra, đồng liêu quen với canh rau nhạt nhẽo ấm ấm mấy ngày nay vừa ngửi thấy mùi cơm nóng, đều bỏ đũa xuống vây quanh.

Tạ Tuân mặt ngoài không biểu lộ gì, trong lòng "thót" một cái.

Đợi đến lúc thích hợp, Tạ Tuân liền mở nắp ra.

Hơi nước dày đặc pha lẫn mùi thơm của cơm bốc lên, đợi khói tan đi, mọi người mới thấy rõ thức ăn trong hộp cơm của hắn.

Hộp cơm hình vuông, bên phải có một miếng gỗ chia hộp làm đôi, bên trái đầy ắp cơm trắng trong suốt, trên cùng rưới một muỗng thịt sợi vị cá đặc sánh, màu nâu đỏ, sợi thịt trộn lẫn với sợi cà rốt, sợi mộc nhĩ, màu sắc phong phú, nước sốt đặc quánh.

Bên phải đựng vài miếng thịt nhỏ màu đỏ thẫm trong suốt, mọi người không đoán được là món gì, nhưng Tạ Tuân thì biết. Đây hẳn là chân giò kho tàu Khương Thư Yểu đã chặt nhỏ, kích cỡ vừa đủ một miếng, bỏ vào miệng từ từ gặm xương nhả ra, ăn cũng không khó coi lắm.

Cơm thịt sợi vị cá hâm nóng xong mùi vị nồng nàn, mặn ngọt chua cay, chỉ ngửi mùi đã thấy ngon miệng.

Lại nhìn nước sốt thấm vào cơm trắng, hạt gạo no tròn dính nước sốt nâu đỏ bóng bẩy, trông rất hấp dẫn.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 79



82

Tạ Tuân cầm đũa lên, ánh mắt mọi người đồng loạt dõi theo đầu đũa của hắn.

Hắn trộn nhẹ cơm dính nước sốt, gắp một đũa cơm nóng trộn thịt sợi vị cá cho vào miệng, hơi nóng bốc lên suýt nữa khiến hắn không nhịn được há miệng thở ra, cơm trộn đều dính vị chua ngọt của cá, còn vị mặn của thịt sợi vị cá cũng được cân bằng.

Vị chua ngọt lẫn chút cay nhẹ, nhưng vị cay chỉ là phụ trợ, không k*ch th*ch như vị cay thông thường, chỉ làm nổi bật vị mặn thơm trong chua ngọt, nhai nuốt xong, trong miệng toàn là vị chua ngọt đậm đà.

Lâm Thành thèm c.h.ế.t đi được, nhưng không có mặt mũi xin ăn của người ta, chỉ có thể trố mắt nhìn hắn.

Tạ Tuân bị họ nhìn chằm chằm khó chịu vô cùng, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gắp cho mỗi người một đũa vào bát, tiện thể cho mỗi người một miếng chân giò.

Họ vội vàng ăn ngay miếng cơm thịt sợi vị cá đó, vừa vào miệng đã hối hận, vị mặn thơm này chỉ khiến bát canh rau họ đang cầm càng thêm nhạt nhẽo, dường như chưa kịp nhai đã nuốt luôn cơm, trong miệng chỉ còn vị chua ngọt lưu luyến.

Mọi người thèm quá, đã bắt đầu chuẩn bị tìm thái giám bàn bạc cải thiện bữa trưa, trước kia quen ăn thì còn được, giờ nhìn hộp cơm thơm ngon nóng hổi của Tạ Tuân, ai chịu nổi?

Họ vừa nghĩ vừa cho chân giò kho tàu vào miệng.

Đây thật là món chưa từng ăn, chỗ gần xương là thịt nạc, phần dày còn lại chính là tinh túy, mềm mà không nát, béo mà không ngấy, hơi dai dai, nhai có mùi thơm đậm đà của thịt, càng nếm càng thơm, càng nhai càng ngon.

Chân giò kho tàu được ướp rất thấm, cả xương cũng ngấm vị kho, gặm hết thịt bọc quanh xương, mọi người đều lăn xương trên đầu lưỡi một vòng rồi mới lấy tay áo che miệng nhả ra.

Hina

Vị chua ngọt của cá trong miệng vừa nãy bị thay thế bằng vị kho, vừa cay vừa thơm, kèm theo vị ngọt hậu nhẹ và vị thanh mát của dược liệu, nhiều tầng hương vị, mùi thơm lưu luyến không tan.

Họ đưa mắt nhìn Tạ Tuân, có người trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch dò hỏi xem phủ hắn rốt cuộc đào đâu ra đầu bếp hạng nhất, lại có tay nghề như vậy. Còn chuyện Tạ Tuân từng nói những món này do phu nhân hắn chuẩn bị, trong phòng chẳng ai tin cả, danh tiếng lười biếng của Khương Thư Yểu đã nổi như cồn.

Có người vẫn còn đang thưởng thức vị chân giò, hỏi: "Bá Uyên, đây là món gì vậy?"

Tạ Tuân nuốt cơm trong miệng, rất bình thản nói hai chữ: "Chân giò."

Họ đã chuẩn bị tinh thần nghe tên một loại sơn hào hải vị nào đó, đột nhiên nghe thấy chân giò, tất cả đều ngớ người.

Có người sắc mặt thay đổi, không biết nghĩ đến cảnh tượng gì, vội vàng uống nước súc miệng; có người chép miệng, thất vọng nghĩ món ngon như vậy lại làm từ nguyên liệu tầm thường đến thế; có người tính toán trong lòng về nhà cũng bảo đầu bếp trong phủ làm thử xem, không biết có bị cha mẹ mắng không...

Tạ Tuân chẳng quan tâm họ nghĩ gì, cứ ăn cơm từng miếng lớn, trong lòng hừ hừ, có mấy người chẳng xứng đáng thưởng thức món ngon Khương thị làm.

Hắn ăn sạch cơm như cuồng phong cuốn lá, cả nước sốt cũng quét sạch sẽ.

Như vậy mới không phụ món ngon và tấm lòng của Khương thị.

Gần đây Tạ Tuân bị xa lánh.

Nghĩ lại hai mươi năm qua, hắn chưa từng thiếu bằng hữu vây quanh, vậy mà giờ đây bữa trưa đối diện không người đã đành, cả một vòng bàn xung quanh cũng trống trơn.

Nhưng Tạ Tuân không hề buồn, mỗi ngày đến giờ ăn trưa cứ ngồi vào đó, vừa mở nắp hộp, cả phòng đã tràn ngập mùi cơm thơm phức, nếu hắn là đồng liêu chỉ được ăn đồ ăn Đông cung cả ngày, cũng sẽ không muốn ngồi gần.

Lâm Thành ngồi xa xa, thấy Tạ Tuân ăn cơm với dáng vẻ thanh nhã, ghen tị đến mức suýt cắn nát đũa xương.

Không được, hắn ta không nhịn nổi nữa, chiều tan làm kéo Tạ Tuân nhất định phải đến Tạ Quốc Công phủ ngồi một lát.

Hai nhà ở gần nhau, trước khi Tạ Tuân thành thân Lâm Thành hay đến Tạ Quốc Công phủ chơi, tính ra lần cuối cùng đến phủ hắn đã là một thời gian dài rồi.
 
Back
Top Bottom