Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 60



"Ngươi..." Gặp phải tình địch khiến lòng đầy căm phẫn, ánh mắt Đào Quân Ngọc lướt qua gương mặt xinh đẹp của Khương Thư Yểu, càng thêm phẫn hận: "Ngươi không ở nhà cho tốt, ra ngoài làm gì, còn cảm thấy Tạ lang dính vào ngươi rồi bị người ta bàn tán chưa đủ nhiều sao? Hay là ngươi tự thấy lấy được Tạ lang thì đắc ý vênh váo, ra ngoài khoe khoang?"

Khương Thư Yểu không muốn dây dưa với một người xa lạ, không đáp lời, dẫn nha hoàn đi ra ngoài.

Đào Quân Ngọc thấy nàng như vậy càng thêm tức giận, bước ngang qua chắn trước mặt nàng, đang định mở miệng thì bị nam nhân đi phía sau quát lên: "Tiểu muội, đừng vô lễ."

Nam nhân không quen biết Khương Thư Yểu, thấy muội muội mình vô lễ dây dưa, vội vàng tiến lên xin lỗi Khương Thư Yểu: "Tiểu muội được nuông chiều, mong phu nhân thứ lỗi."

Đào Quân Ngọc có chút sợ đại ca của mình, không dám để hắn ta biết chuyện mình tranh giành tình cảm vì Tạ Tuân, liền thu lại dáng vẻ nhảy dựng lên, ủy khuất nói: "Đại ca!" Ánh mắt nàng ta lướt qua những nữ nhân đang lấy từng tấm vải ra gói lại trong tiệm vải, tức giận nói: "Sao lại có người bá đạo như vậy chứ, tất cả những tấm vải đẹp một chút trong tiệm này đều bị nàng ta chọn hết rồi."

Đào công tử cũng rất ngạc nhiên trước sự hào phóng của Khương Thư Yểu, nhưng nghe muội muội phàn nàn như vậy, hắn ta vừa khóc vừa cười: "Chuyện này có liên quan gì đến muội, cũng không phải mua bán ép buộc, nếu tiệm này không có thứ ưng ý, chúng ta đổi tiệm khác là được."

Đào Quân Ngọc không dám làm loạn nữa, chỉ bĩu môi nói: "Không cần đâu, hôm nay vốn là ra ngoài để chọn vải may y phục cho đại ca." Nói xong lại chua ngoa nói thêm: "Có người chỉ lo làm đẹp cho mình, mà không mua cho phu quân mình một tấm vải, thật là nực cười, còn tưởng có vài đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm rồi."

"Tiểu muội!" Đào công tử sa sầm nét mặt, không thể tin được muội muội mình lại cay nghiệt, vô lễ đến vậy, đang định một lần nữa xin lỗi Khương Thư Yểu thì nghe nàng đột nhiên nói: "Ha, cô nhắc ta mới nhớ." Nàng xoay người bước về phía bức tường treo những tấm vải nam đắt tiền nhất: "Ta quả thật nên sắm sửa y phục cho phu quân mình."

Nàng giơ tay lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ cổ tay trắng ngần đeo vòng ngọc, ngón tay khẽ chỉ: "Tấm này, tấm này... và cả tấm này nữa."

Tưởng chừng nàng chỉ tùy ý chọn vài tấm vải, nhưng Đào Quân Ngọc nhìn kỹ, mấy tấm này đều là loại vải có tay nghề kém hơn một chút.

Hừ, xem ra cũng chỉ có vậy.

Hina

Nàng ta còn chưa kịp cười nhạo, đã nghe thấy Khương Thư Yểu nói tiếp: "Ngoài mấy tấm này ra, còn lại ta đều lấy hết."

Sắc mặt Đào Quân Ngọc đột nhiên cứng đờ, nhất thời không khống chế được biểu cảm, có chút méo mó, trông rất buồn cười.

Chưởng quầy cũng kinh ngạc, nhìn Khương Thư Yểu với vẻ ngạc nhiên.

Bạch Chỉ thản nhiên nói: "Còn sững sờ ra đó làm gì, nhà ngoại của tiểu thư chúng ta là Lâm gia, ngươi nghĩ ngay cả chút bạc này cũng không bỏ ra nổi sao?" Nhà buôn giàu có nhất thiên hạ không ai khác ngoài Lâm gia, có lời đồn giàu đến mức có thể sánh ngang với quốc khố.

Chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, cáo lỗi rồi vội vàng sai người tháo hết vải trên tường xuống.

Đào Quân Ngọc c.h.ế.t lặng, nói với Khương Thư Yểu: "Ngươi, ngươi điên rồi sao?"

Khương Thư Yểu cười khẩy: "Xin lỗi, xem ra Đào tiểu thư và Đào công tử chỉ có thể tìm tiệm vải khác thôi, hoặc các ngươi cũng có thể mua những tấm vải ta bỏ qua."

Đào Quân Ngọc bị dáng vẻ phô trương sự giàu có của nàng ta chọc tức đến phát điên: "Ngươi chẳng qua chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn thôi, đắc ý cái gì?"

Khương Thư Yểu thản nhiên sửa lời: "Ta không chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn, mà là có cả đống tiền dơ bẩn. Hơn nữa, tiền bạc ấy mà, hôi hám hay tầm thường không quan trọng, miễn là hữu dụng là được."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 61



Đào Quân Ngọc bị nàng làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Ngươi mua nhiều như vậy làm sao mà dùng hết được, sao phải phung phí chỉ để chèn ép ta."

"Ngươi nói gì vậy, ta nào phải vì ngươi, ta là vì phu quân của ta. Để lấy lòng chàng, tiêu chút tiền có là gì?" Khương Thư Yểu dễ dàng diễn vai một thê tử si tình: "Những tấm vải này không dùng được thì đã sao, chỉ cần ta vui, đưa cho phu quân làm đế giày hay khâu mặt giày cũng được, chỉ mong phu quân vui vẻ là được."

Mọi người đều bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, ai nấy đều im lặng.

"Khụ..." Nghe nha hoàn nói có người bắt nạt Khương Thư Yểu, Tạ Tuân vội vàng chạy đến, vừa bước vào tiệm vải đã thấy cảnh này, bị sặc đến ho sù sụ.

Hắn cố nén cơn ngứa nơi cổ họng, ra sức giữ bình tĩnh.

Đào công tử đứng bên cạnh nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Khương Thư Yểu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ, không biết phu quân của nữ tử này là ai, thật là may mắn khi lấy được một thê tử tốt như vậy.

Hắn ta đang nghĩ vậy, bỗng liếc thấy Tạ Tuân, mừng rỡ nói: "Tạ công tử." Hắn ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài năng của Tạ Tuân, muốn kết giao nhưng không có cơ hội, hôm nay tình cờ gặp được liền vội vàng tiến lên trò chuyện.

Nghe thấy tiếng gọi này, Khương Thư Yểu giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện không biết từ lúc nào Tạ Tuân đã xuất hiện ở cửa.

Hina

Nghĩ đến những lời vừa nói lúc nãy, nàng xấu hổ đến mức không biết để tay chân vào đâu.

Tạ Tuân không quen biết Đào công tử, chỉ gật đầu chào hắn ta, sau đó sải bước đến trước mặt Khương Thư Yểu, cố tỏ ra tự nhiên nói: "Chọn xong rồi thì đi thôi."

"Ừm." Khương Thư Yểu ngoan ngoãn gật đầu, thấy mặt Tạ Tuân cứng đờ, nàng nghĩ bụng không lẽ hắn vẫn còn giận chuyện thư sinh kia sao? Hay là hắn nghe thấy những lời si mê của nàng vừa rồi, cảm thấy không thoải mái?

Nàng thầm suy nghĩ, không để ý đến vành tai đỏ ửng của Tạ Tuân.

Hai người một trước một sau ra khỏi tiệm vải, Khương Thư Yểu sợ lại gặp người quen gây chuyện, không dám đi dạo phố nữa, đành quay về phủ.

Nàng ngồi trên xe ngựa, len lén vén rèm nhìn Tạ Tuân, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc, không khỏi chán nản.

Mối quan hệ giữa hai người vất vả mãi mới hòa hoãn hơn một chút, sao nàng lại chọc hắn không vui nữa rồi. Tuy Tạ Tuân và nàng không có tình cảm phu thê, nhưng nàng có thể sống tự do tự tại ở Tạ Quốc công phủ, phần nhiều là nhờ sự dung túng của hắn.

Không biết làm chút đồ ăn ngon cho hắn có thể lấy lại thiện cảm không, hầy.

Nàng đang miên man suy nghĩ, đâu biết Tạ Tuân đang cưỡi ngựa, chỉ hận gió xuân không đủ mát, không thể xua tan đi cái nóng trên mặt và trong lòng mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy những đám mây trắng biến ảo khôn lường kia cũng giống như Khương Thư Yểu, không thể đoán trước, tâm tư khó hiểu.

Sau khi hồi phủ, Tạ Tuân không nán lại lâu, liền ra khỏi phủ chè chén cùng bằng hữu, mãi đến trời tối mới trở về.

Lòng phiền muộn, hắn uống nhiều hơn, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Về đến sân, gọi người đun nước tắm rửa, người khoan khoái hơn, mùi rượu cũng tan đi.

Hôm nay hắn chỉ lo uống rượu, không ăn uống gì nhiều, lúc này mới thấy bụng trống rỗng.

Đêm xuân muộn vẫn còn chút se lạnh, hơi nước trên người gặp gió, cả người tỉnh táo hẳn.

Tạ Tuân không gọi hạ nhân, tự mình xách đèn lồng đi ra khỏi sân, nghĩ nếu bây giờ nhà bếp lớn còn hầm canh, sẽ lấy một bát lót dạ.

Vừa đi đến cửa vòm, liền gặp Khương Thư Yểu.

Tóc hắn buông lơi, người thoang thoảng hơi nước, thần thái cũng không còn nghiêm nghị như thường ngày, ánh mắt dịu dàng, giống như một con mèo vừa mới ngủ dậy.

Khương Thư Yểu hiếm khi thấy hắn như vậy, chút ngại ngùng trong lòng bị quẳng ra sau đầu, cười nói: "Uống rượu rồi à?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 62



Tạ Tuân phản ứng hơi chậm, chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu đáp "Phải".

Khương Thư Yểu không hiểu sao lại thích hắn lúc hơi ngơ ngẩn này, lòng mềm lại, nói: "Đã uống canh giải rượu chưa?"

Tạ Tuân lắc đầu, dường như lắc đầu khiến hắn không thoải mái, nhíu mày: "Chưa."

Hina

Khương Thư Yểu nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay hắn: "Để ta pha cho chàng chút nước mật ong, uống vào sẽ dễ chịu hơn."

Nói xong, dẫn Tạ Tuân đến Đông sương phòng, tự mình vào phòng lấy lọ mật ong, pha cho Tạ Tuân một cốc nước mật ong ấm.

Ánh nến dịu dàng, trong phòng yên tĩnh, ngay cả một nha hoàn cũng không thấy. Tạ Tuân nhận lấy cốc nước mật ong, nhấp từng ngụm nhỏ, dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, hỏi: "Nha hoàn trong phòng nàng đâu?"

"Ta ngủ muộn, các nàng không chịu nổi. Hơn nữa các nàng không giống ta, ban ngày còn phải dậy sớm làm việc, cũng là một đám tiểu nha đầu, ngủ không đủ không tốt cho sức khỏe." Khương Thư Yểu chuyển sang hỏi: "Còn chàng, sao đến cả một hạ nhân pha nước mật ong cũng không có."

Tạ Tuân uống xong nước mật ong, đặt cốc xuống, nói: "Ta thích yên tĩnh, ban đêm không muốn cố ý gọi người đến hầu hạ."

"Điểm này chúng ta thật khá giống nhau." Sau khi Khương Thư Yểu nói xong, Tạ Tuân không đáp lời, trong phòng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Tạ Tuân uống xong nước mật ong liền ngồi yên tại đó không nhúc nhích, hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài dày rậm đổ một bóng mờ dưới mắt, ngồi yên lặng như vậy lại có vẻ hơi yếu đuối. Khương Thư Yểu lúc này mới phát hiện, hắn và cháu trai nhỏ Tạ Diệu có vài phần giống nhau.

Nàng vốn định mở miệng bảo hắn uống xong rồi thì có thể lăn đi, thấy hắn như vậy lại do dự một cách khó hiểu, liền gợi chuyện: "Vừa rồi chàng định đi đâu?"

Tạ Tuân hoàn hồn, nói chậm hơn bình thường rất nhiều, đáp: "Hơi đói bụng, muốn đến nhà bếp lớn tìm chút gì ăn."

"Ồ." Khương Thư Yểu gật đầu, hai người lại chìm vào im lặng.

Tạ Tuân trả lời xong, chậm một nhịp mới cảm thấy mình nên đi, ngoan ngoãn đứng dậy, xách đèn lồng chuẩn bị rời đi.

Hắn mặc chiếc áo mỏng rộng thùng thình, bóng lưng trông có vẻ hơi mỏng manh, Khương Thư Yểu nhìn hắn bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại: "Bây giờ chắc nhà bếp lớn không còn gì ăn đâu, hay để ta làm cho chàng chút gì đó thanh đạm nhé?" Nàng vốn định đến nhà bếp nhỏ làm chút đồ ăn khuya, làm cho một người cũng là làm, làm cho hai người cũng là làm.

Tạ Tuân ngẩn người một chút, quay lại nhìn nàng, bỗng nở một nụ cười có phần trẻ con: "Được thôi." Hắn hiếm khi để lộ cảm xúc ra mặt như vậy, nhìn thế này lại giống như một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Khương Thư Yểu đứng dậy đi về phía nhà bếp nhỏ, Tạ Tuân lặng lẽ đi theo sau, đứng bên cạnh xách đèn lồng chiếu sáng cho nàng.

Sủi cảo làm buổi tối còn khá nhiều, được xếp ngay ngắn trên thớt, trông nhỏ nhắn xinh xắn. Buổi tối Khương Thư Yểu ăn không nhiều, vốn định nấu một bát nhỏ là đủ, phần còn lại để dành sáng mai làm bữa sáng, bây giờ có thêm Tạ Tuân, e là không giữ được bữa sáng nữa.

Tạ Tuân nhìn thấy sủi cảo, đôi mắt trong veo sáng long lanh: "Đây là gì vậy?"

"Sủi cảo." Khương Thư Yểu đáp, lửa dưới bếp vẫn còn, khẽ kéo một cái, lửa liền bùng lên. Nàng bắc nồi lên, đun sôi nước hầm xương.

Tạ Tuân đầu óc vẫn còn hơi men, khác hẳn với vẻ ít nói thường ngày, nói nhiều hơn, hỏi: "Nàng rất thích nấu nướng sao?"

Khương Thư Yểu buồn chán chờ nước sôi, đáp lời hắn: "Đúng vậy. Ta từ nhỏ đã thích mày mò chuyện ăn uống, mỗi lần nấu nướng đều cảm thấy tâm hồn bình yên thanh thản, thấy người khác thích món ăn ta làm, cũng rất vui."

"Thiếu nữ khuê các thường kiêng dè việc bếp núc, nàng quả là khác biệt."

Dù là nguyên chủ hay bản thân nàng đều không thể coi là khuê các, nàng nói: "Nấu nướng vốn là để tìm niềm vui, ta hưởng thụ việc nấu nướng, cũng thích chia sẻ món ăn ta làm với người khác, đối phương ăn vui vẻ, ta cũng vui vẻ. Người sống trên đời, chẳng phải là cầu một sự tự tại, thuận lòng, vui vẻ hay sao."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 63



Tạ Tuân gật đầu: "Tay nghề của nàng rất tốt, không ai có thể không thích món ăn nàng làm."

Nghe vậy, Khương Thư Yểu hơi mở to mắt, không ngờ Tạ Tuân còn có một mặt... ngọt ngào như vậy.

Xem ra không chỉ có chút giống cháu trai nhỏ Tạ Diệu, mà còn có vài phần giống Tạ Chiêu miệng ngọt hay nũng nịu.

Nàng hỏi: "Vậy chàng cũng rất thích sao?"

Tạ Tuân không chút do dự đáp: "Đương nhiên. Ăn quen cơm nàng nấu, trưa ở phòng trực cũng chẳng nuốt nổi mấy."

Khương Thư Yểu không ngờ mình lại được đánh giá cao như vậy, bèn hỏi nguyên do.

Tạ Tuân liền bắt đầu than phiền cơm canh Đông cung nhạt nhẽo, thức ăn nguội ngắt, canh lạnh tanh, chẳng có gì mới mẻ...

Khương Thư Yểu nghe mà bật cười, thật tò mò không biết sáng mai Tạ Tuân tỉnh rượu sẽ có phản ứng gì, chắc là ước gì có cái lỗ để chui xuống mất.

Nước dùng đã sôi, nàng bưng thớt lên, vừa đếm vừa thả sủi cảo vào nồi.

Tạ Tuân thấy vậy liền nói: "Cứ thả hết vào đi, ta ăn hết được."

Hina

"Buổi tối ăn nhiều không tốt, sẽ khó ngủ."

Tạ Tuân liếc nhìn sủi cảo, có vẻ hơi tủi thân nói: "Sẽ không ăn đến mức no căng đâu, chỉ vừa đủ lấp đầy bụng thôi."

Thôi được rồi, hắn vốn ăn rất khỏe.

Khương Thư Yểu lấy một chiếc bát lớn, cho rong biển và tôm khô vào, múc thêm một muỗng canh nóng, rong biển nở ra, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Tương tự, nàng cũng chuẩn bị một bát nhỏ gia vị cho mình.

Đợi sủi cảo chín, nàng múc bảy, tám chiếc vào bát nhỏ của mình, số còn lại đều múc hết cho Tạ Tuân.

Rắc hành lá, một ít muối và bột tiêu trắng, cuối cùng nhỏ một hai giọt dầu mè, món sủi cảo nhân tôm tươi ngon nóng hổi đã hoàn thành.

Tạ Tuân nhanh tay lấy thìa, múc vào bát của hai người, ngửi thấy mùi thơm nồng nàn, không kìm được bưng bát đi về phía Đông sương phòng.

Hắn cao lớn, chân dài, đi phía trước rất nhanh, Khương Thư Yểu phải chạy chậm mới theo kịp, thấy dáng vẻ của hắn nàng không ngừng mím môi cười.

Tạ Tuân đặt bát xuống, đẩy bát nhỏ về phía Khương Thư Yểu, bưng bát lớn của mình lên thổi thổi, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm phả vào mặt, khiến cơn say khó chịu trong người hắn lập tức tan đi không ít.

Nước dùng trong veo, điểm xuyết tôm khô và rong biển, trên mặt nổi một lớp dầu mỏng, hành lá xanh điểm xuyết, nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.

Hắn múc một miếng sủi cảo, vỏ bánh cực mỏng, sau khi nấu trong veo, mềm mại bao bọc lấy nhân bên trong, lờ mờ nhìn thấy nhân thịt hồng hào.

Khương Thư Yểu ngồi xuống đối diện hắn, bị hắn khơi dậy cảm giác thèm ăn, nói: "Ăn thôi."

Lời còn chưa dứt, định nhắc hắn cẩn thận nóng, Tạ Tuân đã đưa sủi cảo vào miệng.

Cả thìa sứ lẫn nước dùng nóng hổi, vừa vào miệng đã khiến sắc mặt hắn thay đổi, hắn quen giữ lễ nghi, mím chặt miệng không há ra thở, mãi đến khi chịu đựng qua cơn đau mới bắt đầu nhai.

Nhân sủi cảo làm từ thịt heo xay lẫn mỡ và tôm tươi, thịt xay không quá nhuyễn, vẫn giữ được chút độ dai, ăn vào có cảm giác hơi giòn.

Tôm tươi làm dậy lên vị ngọt của thịt, vỏ mỏng nhân mềm, nước dùng trong vị ngon, ngoài chữ "tươi" ra, mọi lời miêu tả khác đều thừa thãi.

Khương Thư Yểu hỏi: "Thế nào?"

Tạ Tuân gật đầu, không cần nói nhiều, sự ăn uống vội vã của hắn đã là câu trả lời.

Một miếng hai cái, nhai lên nước thịt thơm ngon b.ắ.n ra trong miệng, càng nhai càng tươi, nuốt xuống rồi mà dư vị vẫn còn đọng lại mãi.

Rong biển và tôm khô trôi nổi trong nước dùng cũng trở thành món phụ, khiến một bát sủi cảo ăn có cảm giác phong phú, sủi cảo mặn mà, nước dùng thanh đạm, hai thứ kết hợp, vô cùng mỹ vị.

Uống một ngụm lớn nước dùng thanh mát thơm ngon, dạ dày ấm áp, cơn đau do uống rượu của Tạ Tuân lập tức được xoa dịu.

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu thưởng thức món ngon, ăn rất nhanh nhưng yên tĩnh, không phát ra tiếng động nào.

Khương Thư Yểu không để ý, bát của hắn đã vơi đi một nửa.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 64



Vừa rồi còn lo hắn ăn quá no, bây giờ lại bắt đầu lo hắn có đủ ăn không.

Nhìn người khác ăn món mình nấu một cách ngon lành, Khương Thư Yểu cảm thấy rất hài lòng, khẩu vị theo đó tăng lên, ăn sủi cảo cũng thấy ngon hơn ngày thường vài phần.

Ăn xong, cả người đều thư giãn.

Khương Thư Yểu đặt thìa sứ xuống, lau miệng, chống cằm nhìn Tạ Tuân ăn.

Đẹp trai, ăn cũng ngon lành, người như vậy ngày ngày cho ăn cũng không tệ.

Nàng hài lòng nhìn Tạ Tuân ăn hết sủi cảo trong bát, ngay cả nước dùng cũng không bỏ sót, uống đến giọt cuối cùng mới lưu luyến đặt thìa xuống.

Cơn đau dạ dày đã dịu đi, trên người cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, sự mệt mỏi cả ngày tan biến trong bát sủi cảo nóng hổi. Tạ Tuân giãn mày, chân thành khen ngợi: "Nếu nàng không sinh ra trong Bá phủ, e là chỉ dựa vào tay nghề này cũng có thể làm giàu."

Khương Thư Yểu lại một lần nữa bị hắn chọc cười, trêu chọc: "Ngày mai tỉnh dậy chàng nhất định sẽ rất hối hận."

Tạ Tuân không hiểu ý nàng lắm, không biết nên đáp lại thế nào.

Ánh mắt hắn rơi vào chiếc bát trống không, cảm thán: "Nếu sau này ngày nào cũng được ăn thì tốt biết mấy."

"Đừng nói vậy, ăn nhiều cũng sẽ ngán."

"Sẽ không đâu. Cho dù ngày nào cũng ăn, ăn ngán rồi cũng vẫn ngon hơn cơm ở phòng trực."

Xem ra hắn oán hận cơm đại nồi lắm rồi, tối nay Khương Thư Yểu thấy hắn rất vừa mắt, lại thêm chuyện hôm nay dính líu đến chuyện xấu hổ của nguyên chủ mà hắn không trách cứ, thấy hơi áy náy với hắn, nghĩ một chút, liền nói: "Để ta nghĩ cách làm chút đồ ăn, chàng mang đi trực ban, giữa trưa lấy ra ăn là được." Phủ nha bình thường thì tiện, Đông cung dù sao cũng ở trong cung, đưa cơm là không thể, chỉ có thể mang cơm.

Tạ Tuân nghe vậy có chút ngạc nhiên, rồi sự ngạc nhiên biến thành nụ cười rạng rỡ, cười để lộ hàm răng trắng, mắt cong thành hình trăng non, trên má còn có hai lúm đồng tiền ẩn hiện.

Hắn nói: "Vậy thì quyết định như vậy nhé, không được nuốt lời đâu!"

Khương Thư Yểu nhìn hắn như vậy, không hiểu sao lại bị chọc cười, che mặt cười không ngừng.

Tạ Tuân lại dậy muộn. Đêm qua ngủ ngon, sáng nay thức dậy thật khó khăn.

Hắn vội vàng rửa mặt thay áo, không chút phòng bị, ký ức bỗng nhiên tỉnh giấc, từng chút từng chút của đêm qua ùa về trong đầu.

Hắn vốn đang luống cuống mặc áo ngoài, bỗng nhiên cả người cứng đờ, như bị điểm huyệt, tay áo còn cầm trong tay, cứ thế mà đứng im.

Tri Mặc thấy hắn đứng im, trong lòng nghi hoặc, vội vàng tiến lên nhắc nhở: "Gia, đến giờ làm việc rồi—"

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Tạ Tuân.

Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng diễm lệ, mặt nóng bừng, ngay cả trong mắt cũng bị hơi nóng làm mờ mịt.

Đôi mắt đen của hắn sáng ngời long lanh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt trên khuôn mặt thay đổi thất thường, cuối cùng chuyển thành phiền muộn và xấu hổ.

"Gia?"

Tri Mặc lại gọi hắn một tiếng, Tạ Tuân hoàn hồn, trên mặt bốc lên hơi nóng, càng thêm luống cuống, y phục xộc xệch chạy ra ngoài.

"Gia, ngọc bội!"

"Gia, đai lưng còn chưa thắt xong."

"Gia, cổ áo! Cổ áo!"

Tạ Tuân cắm đầu chạy về phía trước, hai tiểu tư ở phía sau đuổi theo, bỗng thấy hắn khựng lại, cực kỳ nhanh nhẹn chạy sang một bên - rồi chui vào bụi cây.

Hina

Tri Nghiên và Tri Mặc há hốc mồm, nghi ngờ mình còn đang nằm mơ, đây chính là gia của bọn họ, núi Thái Sơn có sụp sắc mặt cũng không đổi! Sao có thể làm ra chuyện chui vào bụi cây như vậy!

Họ nhìn về hướng Tạ Tuân trốn tránh, liền thấy Tam phu nhân xinh đẹp rực rỡ đi về phía này.

Thấy hai người đứng ngây ra như phỗng, Khương Thư Yểu không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Gia của các ngươi đâu?"

Hai người nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Đầu óc Tri Mặc hơi chậm chạp, theo bản năng giơ tay chỉ về phía bụi cây.

Tri Nghiên vội vàng giữ tay hắn ta lại, cười gượng nói: "Thưa phu nhân, gia đã đi làm việc rồi."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 65



Khương Thư Yểu nghiêng đầu: "Thật sao? Sao ta không thấy chàng ấy, ta còn tưởng chàng ấy chưa dậy." Nàng lẩm bẩm: "Còn nói để chàng ấy mang cơm nữa."

Tạ Tuân ở chỗ này không nghe thấy cuộc trò chuyện, thấy Khương Thư Yểu bị hai người họ cản lại, vội vàng chạy về phía cửa vòm, định nhân cơ hội này chuồn đi.

Tri Mặc và Tri Nghiên nhìn thấy Tạ Tuân sắp sửa bước qua cửa vòm, vừa lúc Khương Thư Yểu nói xong quay người lại, lần này bị bắt tại trận.

"Tạ Tuân!" Khương Thư Yểu gọi hắn lại, xách theo hộp cơm đi về phía hắn.

Thân hình Tạ Tuân cứng đờ, luống cuống quay người lại, cố gắng giả vờ như tình cờ gặp mặt.

"Chàng từ đâu tới vậy, sao vừa rồi ta không thấy chàng." Khương Thư Yểu thuận miệng hỏi.

Tạ Tuân không biết nói dối như thế nào, da đầu tê dại, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ uống nhiều rượu nữa.

May mà Khương Thư Yểu không so đo với hắn về vấn đề này, chuyển sang nói: "Đêm qua..."

Tạ Tuân sợ nhất nàng nhắc đến chuyện này, vội vàng cắt ngang: "Chuyện đêm qua là ta đường đột, nàng quên đi." Nghĩ đến việc mình lẽo đẽo theo sau nàng đòi ăn, còn làm nũng để nàng làm cơm mang cho mình đi làm, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Khương Thư Yểu nghe vậy sửng sốt một chút, che miệng cười: "Đường đột gì chứ?" Chuyện này liên quan gì đến hai chữ đường đột chứ.

Tri Nghiên nghe vậy trợn to mắt, đêm qua? Đường đột? Lại nghĩ đến đêm qua gia say rượu trở về...

Hắn ta đột nhiên cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, gia mất trong trắng rồi!

Chuyện gì đã xảy ra, là gia say rượu loạn tính hay là phu nhân thừa dịp người ta gặp khó khăn?

Hắn ta nghĩ lung tung, quên mất việc tiến lên giải vây cho Tạ Tuân.

Tạ Tuân bị Khương Thư Yểu cười đến càng thêm xấu hổ, mặt sắp nhỏ máu.

Khương Thư Yểu ngừng cười, nhét hộp cơm vào tay hắn: "Đêm qua đã muộn rồi, ta cũng không kịp chuẩn bị nhiều, sáng nay làm đại một chút, nếu chàng đói thì có thể ăn bất cứ lúc nào. Chỉ là đồ ăn nguội, hộp cơm không giữ nhiệt, ta vẫn đang nghĩ cách cải thiện." Nói đến đây, trong mắt nàng có chút đắc ý, nhướng mày, thần thái rạng rỡ: "Ước chừng tối nay có thể làm ra hộp cơm mới, ngày mai chàng có thể mang cơm canh nóng đi làm rồi."

Tạ Tuân nắm chặt quai hộp cơm trong tay, chỉ cảm thấy nóng ran, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, sợ không dùng sức thì không nắm được, lại sợ dùng sức quá thì làm hỏng quai.

Hắn không ngờ Khương Thư Yểu lại để tâm đến vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Thấy nàng thần thái rạng rỡ, sự sửng sốt lại chuyển thành luống cuống, không dám nhìn kỹ, cũng không nói nên lời, chỉ có thể khô khan nói: "Đa tạ."

"Không có gì." Khương Thư Yểu lại cười: "Chàng đã nói là nói rồi thì không thể nuốt lời."

Mặt Tạ Tuân lại đỏ bừng, liều mạng mắng mình mau bình tĩnh lại, sao lại thế này! Thật mất mặt quá!

Hắn muốn bỏ chạy, nhưng chân lại dính chặt xuống đất, không nhúc nhích được.

Cảnh tượng này khiến Tri Nghiên sốt ruột, không thể trì hoãn nữa, sắp muộn rồi!

Tạ Tuân vẫn đứng im tại chỗ, nghiêm nghị nói: "Làm phiền nàng rồi."

"Không có gì."

"Ta nhất định sẽ ăn hết."

"Ừm, cũng không cần thiết, ăn nhiều quá sẽ khó chịu."

"... Ồ, vậy à, ừm, đúng đúng."

Hina

Tri Nghiên không chịu nổi nữa: "Gia! Đến giờ làm việc rồi!" Vị gia phong độ ngời ngời, không hề nao núng trước cám dỗ kia đi đâu rồi, không dám nhìn nữa.

Tạ Tuân giật mình, ngẩng đầu nhìn trời, nói với Khương Thư Yểu: "Ta đi trước đây!"

Lời còn chưa dứt đã vội vàng chạy đi, chạy được một nửa, lại không nhịn được quay đầu nhìn nàng.

Thấy nàng đứng tại chỗ nhìn mình, hắn vội vàng quay người tiếp tục chạy đi, vạt áo tung bay, tóc buộc lay động, bóng dáng biến mất trong ánh bình minh dần sáng.

Tri Nghiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút cảm khái.

Gia từ nhỏ đã tự kiềm chế bản thân, tuân theo lễ nghi, tuổi còn trẻ đã có dáng vẻ già dặn, không vui vì vật ngoài, không buồn vì mình, hôm nay như vậy ngược lại giống một thiếu niên rồi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 66



*

Tạ Tuân tới phòng làm việc đúng giờ, đặt hộp cơm sang một bên rồi bắt đầu công việc.

Hắn học rộng tài cao, từng theo học vị thừa tướng đã về hưu, lại từng du học bốn phương, mọi người đều coi hắn là người đứng đầu, gặp chuyện khó cũng tìm hắn bàn bạc.

Đồng liêu Quan Ánh ôm một quyển sổ sách đi tới, đặt lên bàn của Tạ Tuân, hỏi: "Bá Uyên, huynh xem chỗ này có gì kỳ lạ không, ta và Lý Phục đã theo dõi mấy ngày nay, cuối cùng cũng... huynh làm sao vậy?"

Tạ Tuân hoàn hồn, thần sắc trên mặt bình tĩnh ung dung, ngay khi Quan Ánh nghĩ hắn sẽ tự tin giải đáp cho mình, chỉ nghe Tạ Tuân nói: "Huynh vừa nói gì cơ?"

Hả!

Xung quanh xì xào xì xào thò ra vài cái đầu, Tạ Bá Uyên cũng có lúc thất thần sao.

Quan Ánh nói ra suy đoán trước một bước, trong lòng bất an: "Chẳng lẽ việc tu sửa đê điều xảy ra chuyện?"

Có người thò đầu ra: "Hay là chuyện thiếu lương khô ở phía Bắc vẫn chưa giải quyết?"

"Không đúng, hẳn là đám thương nhân gian ác kia lại gây chuyện rồi."

"Hay là bên Thái học không đè ép được?"

"Làm sao có thể? Hẳn là..."

Tạ Tuân bất đắc dĩ đẩy mấy cái đầu của bọn họ ra, ho khan một tiếng: "Không phải, là ta chưa ăn sáng, có chút đói bụng."

"..."

Có người đang định rụt cái đầu đang hóng chuyện lại, Lâm Thành không biết từ đâu nhảy ra, đ.ấ.m một cái vào vai Tạ Tuân: "Lừa ai vậy, ai mà không biết Tạ Bá Uyên huynh dù ba ngày ba đêm không ăn không uống, cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ thất thần này, mau nói, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không lừa các huynh, thật sự là ta đói bụng." Tạ Tuân không nói nên lời, đẩy thân hình đang tiến lại gần của Lâm Thành ra.

Lâm Thành nghĩ đến dáng vẻ "mượn rượu giải sầu" của Tạ Tuân tối qua, trong lòng đau xót, e là không phải là chưa ăn sáng, mà là ăn không ngon miệng đi!

Hắn ta nhanh chóng chạy về bàn của mình, bưng điểm tâm đến bàn của Tạ Tuân: "Ăn chút điểm tâm lót dạ đi."

Tạ Tuân đã sớm ăn ngán điểm tâm ở phòng trực Đông Cung, cảm tạ hảo ý của Lâm Thành.

Hắn chỉnh lại cổ áo, hơi ngẩng cằm lên, dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Ta có mang cơm từ nhà đến."

Lâm Thành và Tạ Tuân từ khi còn mặc quần hở đũng đã cùng nhau chơi đùa, rất hiểu Tạ Tuân, nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy giọng điệu của hắn có gì đó kỳ quái?

Hắn ta không suy nghĩ nhiều, nói: "Không ngờ huynh còn mang theo điểm tâm, vừa hay, ta cũng đói rồi, mau lấy ra cho ta ăn vài miếng."

Tạ Tuân làm ngơ câu nói cuối cùng của hắn ta, sửa lại: "Không phải là điểm tâm."

"Không phải điểm tâm? Vậy cơm canh nguội rồi ăn không ngon, ta đâu phải chưa từng thử mang cơm theo."

Tạ Tuân cũng tò mò Khương Thư Yểu mang gì cho mình, hắn đứng dậy, lấy hộp cơm từ sau lưng cầm đặt lên bàn.

Mọi người đang vểnh tai nghe chuyện bên này, thấy hắn cử động, ánh mắt đều đổ dồn vào hộp cơm của hắn.

Trong khoảnh khắc tâm tình Tạ Tuân có phần vi diệu.

Hina

Hắn nhanh chóng suy nghĩ một lượt, thần thái tự nhiên, thản nhiên ngồi xuống: "Không có gì mới lạ, mọi người mau làm việc đi."

Phần lớn đều bị hắn xua đuổi, còn vài người không rời bước, đứng bên bàn hắn nhìn chằm chằm.

Tạ Tuân cũng chẳng tiện đuổi người, có chút hồi hộp, mở nắp hộp cơm trên tay.

Tầng trên cùng của hộp cơm xếp ngay ngắn một lớp cơm cuộn rong biển, mỗi hàng một kiểu khác nhau, cơm cuộn thập cẩm, cơm cuộn trứng thịt, cơm cuộn bắp ngọt chà bông, còn có cơm cuộn thanh cua.

Nhìn thoáng qua, vàng, xanh, trắng, tím nhiều màu đan xen, màu sắc tươi tắn, cơm nắm nhỏ nhắn tròn trịa, tinh xảo mới lạ, khiến người ta không khỏi tò mò về hương vị của chúng.

“Đây là cơm ư? Lại còn có thể làm thế này, để nguội ăn cũng ngon sao?”

“Mau xem tầng dưới có gì nào?”

Tay Tạ Tuân đặt trên tầng dưới, khựng lại một chút, vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng thường ngày: “Các huynh rảnh lắm sao, còn không mau về làm việc?”
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 67



Tiếc là chẳng ai ăn thua gì với hắn, nếu là ngày thường có lẽ họ đã bị qua mặt rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy những món ăn mới lạ này làm sao có thể bỏ đi.

“Mau mở ra, cho chúng ta xem lén một chút.”

Tạ Tuân bất lực, chỉ đành mở tầng dưới trước mặt bọn họ.

Một chiếc bát sứ đựng đầy thạch trong veo, bên trên rưới nước sốt và dầu ớt, rắc thêm hành lá, đỏ xanh xen kẽ, vừa mở ra đã thoang thoảng mùi thơm cay nồng chua chua.

Ngoài ra còn có một chiếc giỏ tre nhỏ đựng những miếng thịt chiên giòn nhỏ, vỏ ngoài giòn rụm, màu vàng óng, cắt thành từng miếng dài bằng ngón tay, bên trên rắc một lớp mỏng bột tiêu Tứ Xuyên, ở giữa đặt hai lá nguyệt quế xanh mướt, hương thơm lan tỏa, có mùi thơm thoang thoảng của đồ chiên rán, nhưng không có mùi dầu mỡ.

"Ta chưa từng thấy những món ăn này, chúng được làm từ gì vậy?"

"Món chiên này có thể ăn trực tiếp luôn không, ngửi thôi đã thấy đói rồi, có thêm đũa không, cho ta một đôi."

"Chờ thêm chút nữa là đến giờ cơm rồi, đến phòng ăn lấy một phần canh chay, chắc là hợp với những món này lắm."

Tạ Tuân cụp mắt xuống, vẻ mặt ôn hòa lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Thành cảm thán: "Lần trước sáng sớm vào triều gặp huynh, ta đã thèm miếng bánh trên tay huynh, không ngờ nay còn có món ngon mới lạ hơn, phủ đệ nhà huynh đào đâu ra vị đầu bếp tài hoa thế?"

Im lặng hồi lâu, Tạ Tuân chợt ngẩng đầu, hàng mi dày dưới đôi mắt đen ánh lên tia sáng lấp lánh, đáp: "Không phải đầu bếp làm."

Mọi người đang bàn tán xôn xao bỗng sững sờ: "Vậy là ai?"

Tạ Tuân nói: "Là phu nhân... khụ, phu, của ta." Dường như là lần đầu tiên nói từ này, vô cùng không quen, sợ cái xưng hô thân mật này khiến mình đỏ mặt, bị người ta chê cười.

Lâm Thành thấy hắn vẫn là vẻ mặt lạnh tanh đó, nhưng nhìn kỹ lại, thấy hắn mím môi, khóe miệng như có như không nhếch lên, đuôi mắt chân mày cũng nhuốm ý cười ngại ngùng.

Xì — Đáng sợ!

Tại sao hắn ta lại thấy bóng dáng con mèo ngốc nhà mình trên khuôn mặt lạnh băng của Tạ Tuân, thích phơi nắng, vui lên là lại vểnh râu?

Hina

Tạ Tuân cầm đũa lên, gắp một miếng cơm cuộn rong biển dưới ánh mắt dòm ngó của mọi người.

Hạt cơm trắng trong suốt được rong biển bọc chặt, thoang thoảng mùi dầu mè, bên trong kẹp dưa chuột, trứng tráng, thịt cua, màu sắc tươi sáng, tỏa hương thơm mát.

Tạ Tuân đưa miếng cơm cuộn vào miệng, từ từ thưởng thức.

Để tăng độ dính của cơm, Khương Thư Yểu đã cho thêm một ít nếp vào gạo tẻ, sau khi nắm lại, cắn vào có độ dai và đàn hồi. Cắn một miếng, bên trong có dưa chuột giòn tan mát lạnh, hương thơm tươi mát của rau củ hòa quyện với vị béo ngậy của trứng, vừa sảng khoái lại không nhạt nhẽo.

Tạ Tuân không lộ vẻ gì trên mặt, lại gắp thêm vài miếng nữa. Lớp rong biển đậm đà vị hải sản, hòa quyện với hương thơm ngọt ngào của cơm, vị mặn nhạt vừa phải, ăn vào đầy đặn mà không ngấy, nuốt xuống chỉ còn lại dư vị thoang thoảng trong miệng.

Lâm Thành thấy hắn ăn chậm rãi, nhìn mà sốt ruột: "Cho ta ăn thử một miếng."

Tạ Tuân đảo mắt qua đĩa cơm cuộn, dường như đang đếm số lượng, thấy còn nhiều, bèn đưa đũa cho Lâm Thành.

Lâm Thành chọn một miếng nhiều sốt, há miệng to nhét vào.

"Loại nước sốt trắng này mới lạ quá, vị mặn ngọt béo ngậy, ăn vào có mùi thơm đậm đà, không biết làm từ gì."

Tạ Tuân không đáp được, đang định nói, Lâm Thành lại không khách sáo gắp thêm một miếng ít sốt, bỏ vào miệng. Lần này cơm cuộn không bị sốt lấn át, hương vị thuần khiết của cơm lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.

Hắn ta vừa nhai vừa gật đầu, nhận xét: "Cách làm chắc cũng đơn giản, tối về ta bảo đầu bếp trong phủ nghiên cứu, ngày mai ta cũng mang cơm đến."

Tạ Tuân sửa lời: "Khó không phải ở kỹ thuật, mà là ở sự khéo léo này."

Lâm Thành không để ý, chuyển sang khen ngợi: "Nhưng loại nước sốt trắng này ngon thật, ăn vào hương vị rất mới mẻ, vừa ngọt vừa chua, cái chua ấy không giống vị chua của dấm, đặc biệt là sau khi ăn xong, trong miệng còn lưu lại một mùi thơm ngậy khó quên." Hắn ta cũng có chút tâm đắc về ăn uống: "Nếu lấy riêng ra, dùng để chấm các món khác cũng ngon."
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 68



Tạ Tuân mặc kệ hắn ta khen thế nào, sắc mặt vẫn bất động, dù sao Lâm Thành có khen đến trời cũng không được ăn ở phủ mình.

Lâm Thành không biết hắn nghĩ gì, cực kỳ xấu xa áp sát lại gần: "Hê hê, Bá Uyên, huynh mang cho ta ít nước sốt được không?"

Tạ Tuân né tránh hắn ta: "Không được, sao có thể để phu nhân ta nấu cho huynh được?"

Lâm Thành chợt nhận ra điều gì đó. Ơ? Phu nhân của Tạ Tuân chẳng phải là Khương đại tiểu thư của Tương Dương Bá phủ sao?

Không đúng, nếu đúng như lời hắn nói, vậy những ngày qua hắn tâm thần bất an, ăn không ngon ngủ không yên là sao?

Hắn ta im lặng, không biết đã nghĩ ra một câu chuyện tình yêu hận thù như thế nào, nhìn Tạ Tuân vài lần với vẻ mặt phức tạp, rồi ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi làm việc.

Còn lại hai ba người chưa đi, Tạ Tuân rộng lượng đưa đũa cho họ, mỗi người nếm thử vài miếng, ai nấy đều khen không ngớt lời.

Ăn no cơm cuộn rong biển, Tạ Tuân lại mở lớp thứ hai của hộp cơm, lấy ra chiếc giỏ tre nhỏ đựng thịt chiên giòn. Thịt chiên tuy đã chiên qua dầu, nhưng Khương Thư Yểu đã cố ý thấm bớt dầu, lớp ngoài giòn tan mà không béo ngậy, thích hợp làm món ăn vặt.

Khương Thư Yểu đã chuẩn bị ba đôi đũa ở lớp thứ hai, có vẻ là sợ dùng cùng một đôi đũa ăn sẽ lẫn mùi, điều này đã tạo cơ hội cho những đồng liêu bên cạnh thèm thuồng được chia sẻ hộp cơm yêu quý của Tạ Tuân.

Bọn họ đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ im lặng đáng thương nhìn chằm chằm, Tạ Tuân nhíu mày vài cái, không chịu nổi nói: "Các huynh cầm đũa lên, cùng ăn đi."

Thế là thịt chiên giòn bị cướp sạch trong chớp mắt, cắn vào lớp vỏ giòn tan thơm phức hơi cay, bên trong thịt mềm mọng nhiều nước, vừa mềm vừa dai, cùng lớp vỏ ngoài tẩm tiêu muối nhai chung, càng nhai càng ngon.

Nguyên liệu làm thịt chiên giòn được chọn là thịt mỡ nạc xen kẽ, nếu ít mỡ quá, chiên ra sẽ già, nhiều mỡ quá lại quá béo. Chỉ có mỡ nạc vừa phải, thịt chiên mới thơm mà không ngấy, mỡ tan chảy, lớp vỏ bột làm từ trứng bên ngoài cũng mang theo mùi thơm đặc trưng của thịt mỡ.

Mọi người ăn từng miếng một, nhai rôm rốp, giòn tan ngon miệng, mặn xen lẫn cay, hương vị cay nồng và vị thơm của thịt khiến người ta không thể cưỡng lại được.

"Nếu mỗi ngày đi làm đều có những món ăn vặt thế này bên cạnh, chính sự cũng không còn khô khan nữa."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Mấy kẻ mặt dày quét sạch đồ ăn vặt của Tạ Tuân, thỏa mãn ra về, không có lấn tới đưa đũa vào bát thạch của Tạ Tuân.

Tạ Tuân cẩn thận thu dọn hộp cơm, đặt dưới ghế canh chừng, đợi đến giờ ăn trưa mới lấy ra ăn kèm.

Trong lòng hắn thầm nhẹ nhõm, may mà họ không động vào bát thạch kia, nghĩ đến lần đầu tiên ăn dầu ớt Khương Thư Yểu làm, hắn đã ăn đến no căng mà vẫn không muốn dừng, huống chi là những kẻ tham ăn này, vạn lần không thể kìm được.

Hơn nữa dầu ớt hôm nay có vẻ còn tinh tế ngon miệng hơn, chỉ ngửi thấy mùi chua cay đó thôi hắn đã có thể tưởng tượng ra vị ngon tuyệt vời.

Hắn vừa xử lý công việc, vừa lên kế hoạch buổi trưa có thể chia sẻ cho Lâm Thành một ít đồ ăn còn lại của mình. Ừm, nhưng không được ăn nhiều, nếm thử chút là đủ rồi, hắn còn chưa đủ ăn nữa là.

*

Hoàng hôn buông xuống, các quan viên trong Chiêm Sĩ phủ lần lượt bước ra khỏi cung môn.

Lâm Thành vừa duỗi lưng vừa đuổi theo Tạ Tuân, muốn cùng hắn đồng hành về nhà.

Những ngày này Tạ Tuân luôn vội vã về nhà sớm, Lâm Thành cũng đã quen, sau khi lên ngựa liền vô thức đi về hướng nhà, không ngờ Tạ Tuân lại đi ra khỏi đường lớn, hướng về phía chợ.

Lâm Thành tất nhiên quay đầu ngựa nhanh nhẹn đuổi theo, thấy Tạ Tuân xuống ngựa đi về phía con đường có nhiều tiệm sách, trong lòng mừng thầm.

Đây mới đúng là Tạ Bá Uyên hắn ta quen biết chứ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 69



Hắn ta nhảy nhót theo sau, nói: "Bá Uyên, chúng ta đã lâu không đến con đường này săn sách rồi."

Tạ Tuân gật đầu: "Sách ở đây không bằng sách trong Tàng Thư Các được."

"Đúng vậy, nhưng có một số bản hiếm lại khó thấy."

Hai người nói chuyện lung tung, Tạ Tuân dẫn Lâm Thành bước vào tiệm sách quen thuộc nhất, lật xem một vòng, không ưng ý, lại chuyển sang tiệm khác.

Cứ thế đi hết tiệm này đến tiệm khác, Tạ Tuân tìm kiếm rất kỹ lưỡng, nhưng đều không có gì vừa ý.

Lâm Thành nảy sinh tò mò: "Có phải huynh đang tìm loại sách gì không?"

Tạ Tuân tay không ngừng, mắt lướt qua nhanh chóng: "Phải, nhưng ta chưa từng đọc loại sách này."

Cuối cùng Tạ Tuân tìm thấy vài cuốn sách bị bỏ quên trong góc một tiệm sách nhỏ cuối phố.

Lâm Thành tưởng là sách gì kỳ lạ, thò đầu nhìn, chỉ thấy trên bìa viết ba chữ lớn — [Phong Nguyệt Lục]

Sắc mặt Tạ Tuân không đổi, giống như trong tay đang cầm một cuốn cổ tịch gì đó, bình tĩnh trả tiền, xách một bó lớn tiểu thuyết tài tử giai nhân ra khỏi tiệm sách.

Nội tâm Lâm Thành chấn động, trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm Bá Uyên cũng bắt đầu đọc những loại sách tạp này để tự an ủi mình.

Tạ Tuân mua xong tiểu thuyết, nghĩ sau này có thể đọc sách này để giải đáp thắc mắc, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Buổi chiều tà đang là lúc náo nhiệt nhất, Tạ Tuân len lỏi qua đám đông, thoáng thấy bên cạnh có người bán kẹo hồ lô, do dự một lúc rồi bước về phía đó.

Người bán kẹo hồ lô đang chuẩn bị dọn hàng, bỗng thấy một công tử áo gấm đi về phía mình, lập tức có chút căng thẳng, lo sợ mình đã làm gì khiến vị quý nhân này không vui.

Không ngờ vị quý nhân này cũng chẳng hỏi giá, trực tiếp nói: "Cho ta một cây... hai cây này đi."

Người bán hàng vội vàng nở nụ cười, lấy xuống hai cây kẹo hồ lô cho Tạ Tuân.

Lâm Thành mơ hồ, có cảm giác như huynh đệ tốt nhiều năm bị ma quỷ nhập vào vậy.

Tạ Tuân lên ngựa, treo xâu sách tạp lên mình ngựa, tay cầm hai cây kẹo hồ lô, nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thong thả đi về nhà.

Ánh chiều tà rơi trên người Tạ Tuân, vẽ nên một vòng hào quang mờ ảo ấm áp, khiến tấm lưng thẳng tắp của hắn cũng toát ra vài phần lười biếng. Lâm Thành nhìn hộp cơm và sách tạp treo trên con tuấn mã dưới thân hắn, lại nhìn hắn phong độ nhẹ nhàng cầm cây kẹo hồ lô, mí mắt giật liên hồi, tuy từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn hy vọng Tạ Bá Uyên có thể gần gũi với người đời hơn, nhưng không phải theo cách này.

Tạ Tuân hồi phủ, gia nhân ùa ra dắt ngựa xách sách, hắn cầm cây kẹo hồ lô, đi qua sảnh đường dưới ánh mắt kinh ngạc của đám gia nhân.

*

Khương Thư Yểu suốt ngày ở trong phòng, rảnh rỗi thì làm chút đồ ăn, lười biếng thì ra sân phơi nắng.

Mấy hôm trước Từ thị quản hai cháu trai nhỏ rất chặt, nên chúng thường lén lút chạy đến sân của nàng, Từ thị quản lý nội viện, làm sao không biết, cũng chỉ là nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.

Mỗi lần gặp hai đứa nhỏ Khương Thư Yểu đều rất vui vẻ, hôm nay chúng vừa đến, nàng liền hăng hái chạy vào bếp làm bánh trứng cho chúng ăn.

Làm vỏ bánh mất một chút công sức, đến khi bánh trứng ra lò thì đã đến lúc hoàng hôn.

Cả sân tràn ngập mùi sữa thơm ngọt của bánh Tây, Tạ Chiêu thèm đến mức cứ đi vòng quanh lò nướng, đợi đến khi bánh trứng nướng xong, Khương Thư Yểu vừa lấy ra, nó hận không thể há miệng chờ được cho vào.

Bánh trứng vừa ra lò rất nóng, vỏ bánh phồng lên từng lớp, lớp trứng bên trong đông lại, vàng mềm thơm phức, có vài bọt nhỏ nổi lên được nướng thành màu nâu vàng.

Bánh trứng trông rất hấp dẫn, Tạ Chiêu liền tuôn ra lời khen: "Tam thúc mẫu, người thật giỏi quá, ngửi thấy thơm quá, con có thể ăn một miếng không ạ?"

Thời cổ đại không có giấy bạc, việc chiết xuất nhôm cũng khó khăn, Khương Thư Yểu chọn dùng giấy da bò thay thế, nhiệt độ lò nướng cũng giảm xuống một chút, nướng lâu hơn. Nàng nếm thử một miếng, cảm giác cuối cùng vẫn còn kém một chút, vỏ bánh không được giòn tan, bên trong cũng chưa đủ mềm.
 
Back
Top Bottom