Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 50



Khương Thư Yểu vốn cũng không định để Tạ Diệu ăn nhiều, dù sao cũng là đồ chiên rán, nàng cũng sợ dạ dày nó không chịu nổi.

Nàng giải thích: "Ta chỉ cho nó nếm thử thôi, coi như một món ăn vặt."

Nàng buông bát đũa xuống, đối mặt với vẻ mặt "gà mẹ bảo vệ con" của Tạ Bội, cảm thấy rất oan ức: "Trẻ con vốn là tuổi ham ăn, nó biếng ăn và đồ ăn thường ngày nhạt nhẽo không có gì mới mẻ e là có chút liên quan. Muội xem nó bình thường uống sữa bò chỉ uống một hai ngụm là không muốn uống nữa, nhưng bánh sữa chua ta làm cho nó thì nó rất thích. Đúng rồi, bánh kem nó cũng có thể ăn mấy miếng."

Tạ Bội vốn tưởng sau khi bị nàng ta quát mắng, Khương Thư Yểu nhất định sẽ ấp úng xin lỗi, không ngờ nàng lại thản nhiên phản bác, khiến nàng ta nhất thời không nói nên lời.

"Hơn nữa, ta là tẩu tẩu của muội, muội lớn tiếng quát tháo ta như vậy là sao, đây chính là lễ nghi quy củ của những quý nữ như muội sao?"

Tạ Bội nghẹn lời, cái gì gọi là "quý nữ các muội"? Bản thân nàng chẳng phải cũng là vậy sao, nói cứ như thể nàng khinh thường không muốn giống bọn họ vậy.

"Cô dựa vào cái gì mà làm tẩu tẩu của ta?" Tạ Bội vừa nhắc đến chuyện này liền tức giận: "Cả kinh thành ai mà không biết tam ca của ta xuất chúng, hơn người, người xứng với huynh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, cô căn bản không có cửa."

Hina

Khương Thư Yểu đã ăn no, rảnh rỗi không có việc gì cãi nhau với Tạ Bội cũng không sao. Nàng khẽ mỉm cười: "Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ta đã gả cho ca ca muội, là thê tử được chàng ấy cưới hỏi đàng hoàng."

Câu nói này đụng chạm đến nỗi đau của Tạ Bội, nàng ta tức đến mức mặt mày tái mét, nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến trong việc cãi nhau, ấp úng hồi lâu, chỉ có thể đau lòng nói: "Tam ca rõ ràng có thể cưới một thê tử vừa có đức vừa có tài, tâm đầu ý hợp, kết thành phu thê, vậy mà cô lại xen vào, phá hỏng hôn sự của huynh ấy..."

Khương Thư Yểu vừa nghe, vội vàng ngắt lời: "Chàng ấy có người trong lòng rồi sao?"

Tạ Bội không theo kịp suy nghĩ của nàng, cảm xúc đau lòng vừa mới dâng lên đã bị Khương Thư Yểu đánh tan, ngơ ngác trả lời: "Hình như là không có."

"Vậy thì xong rồi, nếu ca ca muội có người trong lòng, cưới ta là chàng ấy có lỗi với người ta, lòng không kiên định, ý không thành thật; nếu ca ca muội không có người trong lòng, đợi đến khi chàng ấy có, thì hưu ta là được. Mà ta chỉ có phần bị hưu thôi, thế nhân chỉ trỏ, dè bỉu nữ nhân bị bỏ rơi, lại chẳng thấy ai trách móc công tử tái giá cả, cho nên cuộc hôn nhân này, ca ca muội không thiệt thòi, ta cũng sẽ có báo ứng." Khương Thư Yểu thành thạo dùng chiêu ngụy biện.

Tạ Bội bị nàng làm cho choáng váng: "Nhưng mà... nhưng mà..."

Nàng ta vừa mới sắp xếp được suy nghĩ, thì thấy phía sau Khương Thư Yểu có một bóng dáng tròn vo lắc lư, đưa ra bàn tay nhỏ mũm mĩm trắng trẻo.

Nhìn kỹ, thì ra là Tạ Chiêu không biết từ đâu chui ra, nhón chân định ăn vụng đậu hũ thúi mà Khương Thư Yểu tiện tay đặt trên bàn gỗ.

"A Chiêu!" Tạ Bội không còn tâm trí để tranh cãi với Khương Thư Yểu nữa, hét lên: "Con làm sao vậy, trong phủ thiếu con hay sao, mà con phải ăn thứ đồ bẩn thỉu không nói nên lời này?"

Tạ Chiêu từ phía sau Khương Thư Yểu thò đầu ra, bĩu môi nói: "Tiểu cô, cô thật không phân biệt phải trái."

Tạ Bội trợn tròn mắt, chỉ vào mũi mình, khó tin hỏi: "Ta không phân biệt phải trái?"

Tạ Chiêu gật đầu, tuy không nói được những đạo lý lớn lao, nhưng vẫn biết lý lẽ. Nó nói: "Cô căn bản không biết rõ món ăn Tam thẩm mẫu làm có ăn được hay không, có ngon hay không, đã xông vào trách mắng người ta, như vậy là không đúng."

Tạ Bội bị nghẹn họng không nói nên lời, vừa tức vừa tủi thân: "Ta làm vậy là vì ai chứ?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 51



Tạ Chiêu còn nhỏ, căn bản không hiểu thế nào là nể mặt người khác. Nó nói thẳng: "Nhưng Tam thẩm mẫu đối với chúng con rất tốt, cô hung dữ với người ta làm gì?"

"Tạ Chiêu! Sao con lại bênh vực người ngoài vậy!" Tạ Bội bị lời nó nói làm cho tức đến hoa mắt, có cảm giác bị phản bội.

Khương Thư Yểu thấy nàng ta nói quá to, thuận tay bịt tai Tạ Chiêu lại, tỏ vẻ chán ghét: "Nhỏ tiếng một chút, lớn tiếng như vậy đừng làm bé con sợ."

Khương Thư Yểu thật sự biết cách chọc tức người khác.

Tạ Bội bị hành động thản nhiên của nàng chọc tức đến mức n.g.ự.c đau nhói, hai đứa cháu trai mà nàng ta nhìn lớn lên từ nhỏ, trong vòng một tháng ngắn ngủi đã trở nên thân thiết với Khương Thư Yểu, ngược lại nàng ta lại giống như người ngoài, nàng ta dậm chân nói: "Cô giả vờ tốt bụng cho ai xem chứ!"

Vừa dứt lời, Tạ Diệu vẫn luôn được nàng ta ôm trong lòng đột nhiên động đậy, vùng ra khỏi cánh tay nàng ta, không nói một lời chạy về phía Khương Thư Yểu, kéo tay áo nàng nhìn nàng.

Tạ Bội nhìn hai đứa cháu trai hoàn toàn quay lưng lại với mình, cảm thấy vô cùng tủi thân, nhất thời buột miệng nói: "Hai đứa các con thật không biết tốt xấu."

"Ai không biết tốt xấu?" Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Tạ Bội quá quen thuộc với giọng nói này, từ nhỏ đến lớn người nàng ta kính trọng nhất là Tam ca, cũng sợ nhất là Tam ca.

Có đôi khi nàng ta làm bậy, Tạ Tuân chỉ cần liếc nhìn nàng ta một cái không cảm xúc cũng đủ khiến nàng ta run sợ, chứ đừng nói đến việc nói chuyện với giọng điệu như thế này.

Nàng ta lập tức tắt lửa, vội vàng quay người lại nhìn Tạ Tuân: "Tam, Tam ca."

Tạ Tuân chỉ lướt qua căn phòng một lượt, đại khái đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chàng nói với Tạ Bội: "Ta không ngờ muội lại có mặt ngang ngược như vậy, những quy củ mà mẹ dạy muội đều đã học vào bụng chó rồi sao?"

Giọng điệu không chút gợn sóng, nghe có vẻ ôn hòa, nhưng Tạ Bội lại sợ nhất là giọng điệu này của hắn.

"Tam ca..." Mặt Tạ Bội "xoẹt" một cái trở nên tái nhợt, co rúm cổ lại, nắm chặt tay, như thể đang sợ hãi tột độ.

Hina

Khương Thư Yểu đặt tay lên hai cái đầu nhỏ lông xù của hai đứa trẻ, không hề có cảm giác mình là nhân vật chính trong vở kịch này, nàng nhìn Tạ Tuân như đang xem kịch.

Ờ, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, có cần phải sợ đến mức này không?

Tạ Tuân không nhìn nàng ta nữa, nói: "Sau này đừng đến sân này nữa."

Tạ Bội nghe vậy, khó tin nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn Khương Thư Yểu, kìm nén nước mắt, tủi thân đến cực điểm, lảo đảo chạy đi.

Hai đứa nhỏ cũng theo đó chuồn mất, chỉ còn lại Khương Thư Yểu đứng tại chỗ, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

Tạ Tuân đứng ở cửa, liếc nhanh về phía Khương Thư Yểu, thấy nàng cúi đầu, trong lòng có chút phức tạp.

Chuyện hôm nay Tạ Bội làm thật quá đáng, nàng hẳn là rất tủi thân và khó chịu.

Lúc trước nàng đã kiên quyết muốn gả đến đây, chắc hẳn đã hiểu rõ sẽ bị người ta khinh thường và lạnh nhạt, vì hắn, có đáng không?

... Có lẽ bây giờ nàng cũng hối hận rồi?

Hắn thu hồi ánh mắt, sợ Khương Thư Yểu phát hiện ra mình đang nhìn trộm, trong lòng trăm mối ngổn ngang, đang định mở miệng phá vỡ sự im lặng này, thì nghe Khương Thư Yểu đột nhiên nói:

"Ơ? Đậu hũ thúi của ta đâu rồi?"

Khương Thư Yểu vừa nãy cúi đầu nhìn bàn gỗ, phát hiện có gì đó không đúng, nghĩ kỹ lại, chẳng phải là thiếu một đĩa đậu hũ thúi sao?

"Tiểu tử này..." Khương Thư Yểu vừa buồn cười vừa bất lực, đồ chiên rán ăn nhiều không tốt, Tạ Chiêu cũng quá háu ăn rồi.

Đồ ăn mình làm được người khác công nhận, nàng vẫn rất vui.

Thấy Tạ Tuân đứng ở cửa bếp lớn, hai tay chắp sau lưng, bóng dáng cao lớn sắp bị ánh nắng rực rỡ ngoài cửa hòa thành một đường thẳng, nàng lên tiếng: "Hôm nay tan làm sớm vậy, ta có làm đậu hũ thúi, chàng có muốn thử không?" Tạ Tuân vẫn còn quá gầy, nam nhân vẫn nên cường tráng một chút mới đẹp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 52



Tạ Tuân đã chuẩn bị tinh thần cho việc nàng làm ầm ĩ hoặc khóc lóc tủi thân, bỗng nghe nàng hỏi một câu đột ngột như vậy, suýt nữa thì bị sặc.

*

Tạ Bội chạy ra một đoạn khá xa mới đột ngột dừng lại.

Nàng ta đứng tại chỗ, thế nào cũng không nghĩ ra mình lại rơi vào tình cảnh khó xử như vậy.

Nàng ta đứng đó ngẩn người, cũng không ai dám nhắc nhở.

Cho đến khi Tạ Chiêu bưng đĩa xuất hiện.

"Tiểu cô." Nó gọi Tạ Bội một tiếng, trong tay vẫn còn đang gắp đậu hũ thúi.

Hai người vừa đi vừa ăn, đệ đệ một miếng, nó một miếng. Chỉ là miếng của nó hơi to, một miếng là gần hết.

Tạ Bội nhìn thấy đĩa đậu hũ thúi này liền muốn khóc.

Tạ Chiêu thấy dáng vẻ đáng thương của nàng ta, tưởng nàng ta cũng thèm ăn, do dự một hồi, vẫn miễn cưỡng gắp ra một miếng nhỏ xíu.

Hina

"Tiểu cô, cô có ăn không?"

Tạ Bội theo bản năng muốn mở miệng nói "Ta không ăn", nhưng thấy Tạ Chiêu hỏi một cách qua loa, chưa đợi nàng ta trả lời đã định bỏ lại vào đĩa.

Nàng ta lập tức đổi ý, như thể đang giận dỗi: "Ta ăn."

Tạ Chiêu bối rối nhìn nàng ta, dường như không hiểu, nhưng vẫn đi đến trước mặt nàng ta.

Tạ Bội ngồi xổm xuống, nhận lấy đôi đũa, ngửi mùi đậu hũ thúi, do dự vài lần, lấy hết can đảm nhét vào miệng.

Nước sốt của đậu hũ thúi cực kỳ thơm ngon, mang theo vị cay nhẹ của tỏi băm, vừa vào miệng đã khiến nàng ta sững sờ.

Cắn lớp vỏ ngoài giòn rụm, nước sốt bên trong tràn ra trong miệng, nóng hổi thơm ngon, ngoài giòn trong mềm, đậu hũ bên trong mềm mại mọng nước, nhai kỹ mới từ từ cảm nhận được hương vị thơm ngon đặc trưng sau khi lên men.

Vỏ ngoài của đậu hũ thúi rất dai, thấm đẫm nước sốt, lại có thêm hương thơm cháy cạnh sau khi chiên, càng nhai càng ngon.

Nuốt xuống, trong miệng còn lưu lại hương thơm thoang thoảng, dư vị kéo dài.

Đặc biệt là lớp vỏ ngoài dai dai, Tạ Bội ngẩn ngơ nghĩ, thì ra lớp vỏ ngoài màu đen xám trông có vẻ kinh tởm đó, ăn vào lại có hương vị như thế này.

Tạ Chiêu thấy Tạ Bội hồi lâu không động đậy, nghi ngờ nàng ta còn muốn ăn thêm một miếng, lặng lẽ rụt tay về phía sau, gọi Tạ Bội một tiếng: "Tiểu cô?"

Tạ Bội hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tạ Chiêu, nghĩ đến những chuyện vừa rồi, khuôn mặt tái nhợt vì xấu hổ dần chuyển sang màu gan heo.

Nàng ta làm ầm ĩ một trận như vậy là vì cái gì?

"Bộp", nước mắt như những hạt châu đứt dây rơi xuống từ khóe mắt Tạ Bội.

Tạ Chiêu lùi lại liên tục, định mở miệng hỏi, nhưng bị Tạ Diệu phía sau kéo lại, ra hiệu cho nó im lặng.

Tạ Bội càng nghĩ càng thấy xấu hổ, dùng ống tay áo lau mạnh nước mắt, nhưng không thể ngăn được nước mắt, nàng ta dứt khoát vùi đầu vào cánh tay, ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.

Tạ Tuân vẫn còn bận tâm về chuyện lúc nãy, cảm thấy không thoải mái, ăn tối cũng không tập trung.

Khương Thư Yểu không quan tâm đến chàng, nàng tự ăn uống vui vẻ.

Ăn xong, nàng đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Tạ Tuân.

Ánh mắt nàng dừng trên mặt Tạ Tuân, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, càng không ăn nổi cơm.

Hắn thầm thở dài trong lòng, xem ra Khương thị vẫn định nói chuyện với hắn về chuyện lúc nãy.

Hắn không hiểu sao mình lại có chút căng thẳng, có lẽ là vì từ khi Khương thị gả vào đây, nàng luôn an phận thủ thường, ở chung với hắn cũng thoải mái tự nhiên... Tóm lại hoàn toàn khác với hình ảnh hai người ghét bỏ nhau trở thành oan gia mà hắn tưởng tượng, trong tình huống này, hắn thật không biết phải làm sao.

Hắn nghe thấy giọng Khương Thư Yểu vang lên: "Ngày mai nghỉ, chàng đưa ta xuất phủ một chuyến được không?"

Tạ Tuân vẫn còn đang suy nghĩ, nghe vậy theo bản năng đáp: "Vừa rồi... hửm?"

Khương Thư Yểu thấy hắn cau mày, nheo mắt: "Chàng không muốn?"

Tạ Tuân nhìn nàng, muốn nói lại thôi: "Nàng chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?"

"Không thì sao?" Khương Thư Yểu nói: "Rốt cuộc chàng có đồng ý hay không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 53



"Ý ta là... thôi vậy, nàng muốn xuất phủ, ta đương nhiên sẽ đi cùng nàng." Tạ Tuân muốn giải thích, nhưng lại thấy giải thích quá thừa thãi.

Thực ra Khương Thư Yểu chỉ muốn hắn cùng mình ra ngoài, để lão phu nhân thấy là được, chứ không muốn hắn đi cùng, nữ nhân đi dạo phố có nam nhân đi theo thì còn gì thú vị nữa.

Nhưng nếu hắn đã đồng ý, nàng cũng lười nói thêm, hắn muốn đi cùng thì cứ đi cùng vậy.

Tạ Tuân đi rồi, Bạch Chỉ lập tức bước tới, cười hì hì nói với Khương Thư Yểu: "Tiểu thư, xem ra cô gia vẫn rất dễ nói chuyện mà."

Khương Thư Yểu nghĩ đến kế hoạch của mình và Bạch Chỉ, nói là mỗi ngày đi làm phiền Tạ Tuân, nhưng hắn có vẻ cũng không ghét bỏ hay chán ghét; nói là lấy lòng, làm chút đồ ăn tiện thể mang cho hắn, thật sự cũng không tính là gì.

Khương Thư Yểu nhún vai: "Đương nhiên rồi, chàng ấy đã ăn của ta mấy bữa cơm, yêu cầu nhỏ này mà cũng không chịu đáp ứng, chàng ấy còn biết xấu hổ không?"

Bạch Chỉ nghi ngờ hỏi: "Nhưng tiểu thư cũng không phải đặc biệt làm cơm cho cô gia..." Mỗi lần Khương Thư Yểu làm đồ ăn ngon, mấy đại nha hoàn bọn họ đều có phần, cô gia thật sự không tính là đặc biệt.

"Vậy cũng là đã ăn rồi. Ăn của người ta thì phải có qua có lại, mấy bữa cơm đổi lấy một yêu cầu nhỏ, vừa đủ."

"Vâng vâng, tiểu thư nói đúng." Bạch Chỉ không quan tâm nữa, dù sao Khương Thư Yểu nói gì cũng đúng.

Không xa, ở hành lang, Tạ Tuân đứng lại ở góc khuất, nghe thấy vậy liền cụp mắt xuống.

Hắn quay lại vốn định nói chuyện với Khương Thư Yểu về chuyện của Tạ Bội hôm nay, nhưng lại vô tình nghe hết những lời của hai chủ tớ.

Hắn cụp mắt xuống, dáng vẻ xa cách lạnh lùng, bộ trường bào cổ tròn màu ngọc đen càng tôn lên khí chất hơn người, anh tuấn sắc bén, dáng người cao lớn thẳng tắp như thanh kiếm lạnh đã được tôi luyện.

Các nha hoàn đang cắt tỉa hoa ở hành lang sợ đến mức không dám nhúc nhích, không biết nên tiếp tục làm việc hay lặng lẽ chuồn đi.

Tạ Tuân chỉ dừng lại một chút, rồi nhanh chóng xoay người, sải bước rời đi không ngoảnh đầu lại.

Thấy bóng hắn khuất xa, một tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói: "Tam gia trông có vẻ rất tức giận."

Nha hoàn lớn tuổi hơn bên cạnh gõ vào đầu nàng ta: "Còn dám nói xấu chủ nhân sao?" Nhưng bản thân cũng không nhịn được: "Tam gia luôn lạnh lùng, ta thấy ngài không giống như đang tức giận, mà giống như... giống như... ôi chao, dù sao cũng không phải tức giận đâu."

Tạ Tuân bước ra khỏi Đông viện, vốn định về thư phòng, nhưng lại cảm thấy không có tâm trạng đọc sách.

Hắn rất muốn hỏi Khương Thư Yểu, mấy ngày nay nàng vất vả lấy lòng ta, chỉ là để ta cùng nàng xuất phủ sao?

Không, những gì nàng làm căn bản không tính là lấy lòng. Hắn không phải chưa từng thấy lấy lòng là như thế nào.

Tạ Tuân không nói rõ được điều gì không ổn, nghĩ mãi cũng không hiểu.

Không đúng, hắn cần gì phải quan tâm đến suy nghĩ của nàng? Dù sao hắn cũng không muốn làm một cặp phu thê tôn trọng nhau như khách với nàng, càng không thể làm một đôi tình nhân ân ái như Vương gia và người trong phủ của hắn ta, bất kể Khương thị có ý đồ gì, hắn cứ giữ khoảng cách như trước là được.

Như thể ông trời cố tình muốn chứng minh suy đoán của hắn, sáng sớm hôm sau, Khương Thư Yểu dậy sớm nấu ăn, hào hứng chuẩn bị xuất phủ chơi, còn Tạ Tuân thì đợi trong thư phòng, mãi mà không thấy nàng sai người gọi mình đến dùng bữa.

Hina

Cách một cánh cửa tròn, bên kia náo nhiệt phi thường, tiếng cười nói rộn ràng, bên này lại lạnh lẽo vắng vẻ, chỉ có cháo trắng rau dưa.

Tạ Tuân lặng lẽ uống vài ngụm cháo rồi đặt bát xuống.

Hắn đọc nhiều sách vở, yêu thích thơ văn, nhưng chưa từng thực sự hiểu được những bài thơ về tình yêu đôi lứa, đối với tình cảm nam nữ biết rất ít, chỉ bằng trực giác nhận định Khương Thư Yểu dường như không phải một lòng si mê như hắn nghĩ, nhất thời cảm thấy bối rối.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 54



Bên Khương Thư Yểu cùng các nha hoàn vui vẻ ăn bánh nướng, nếu không nhắc đến chuyện ra ngoài phủ chơi hôm nay, mọi người còn không nhớ hôm nay Tạ Tuân nghỉ ở nhà.

Bạch Chỉ là nha hoàn bồi giá, nàng ấy có nhiệm vụ trên vai. Dù là mẹ nàng ấy hay Tương Dương bá phu nhân, đều dặn dò nàng ấy phải vun vén cho Khương Thư Yểu và phu quân, trông coi tiểu thư không để nàng làm điều gì dại dột.

Đương nhiên nàng ấy vô cùng tán thành ý kiến của Tương Dương bá phu nhân. Nữ nhân gả chồng là lần đầu thai thứ hai, vinh nhục cả đời sau đều phụ thuộc vào phu quận.

Thế là nàng ấy đề nghị: "Cô gia hôm nay ở nhà, tiểu thư không mang bữa sáng cho chàng sao?"

Khương Thư Yểu ngẩn người: "Không cần đâu, chàng ấy lớn lên ở Tạ Quốc Công phủ, món ngon nào mà chưa từng ăn, ta mang cho chàng ấy một miếng bánh, chưa chắc người ta đã cảm kích."

"Nhưng bánh do tiểu thư làm sao có thể giống được?" Bạch Chỉ nói: "Nô tỳ chưa từng thấy cách làm mới lạ như vậy, hơn nữa cô gia trông cũng không giống người kén ăn, lần nào ngài ấy chẳng ăn sạch bát sạch đĩa."

Ờ... nói như vậy, nếu Tạ Tuân nghe thấy chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ.

Nhưng là người cho ăn, thấy đối phương thích tài nghệ của mình, Khương Thư Yểu vẫn rất vui. Nàng bị lời của Bạch Chỉ chọc cười, nói: "Vậy ngươi đi nói với chàng ấy một tiếng, chàng ấy muốn đến thì đến, không muốn thì thôi."

Bạch Chỉ đáp lời, chạy đến trước mặt Tạ Tuân truyền lời.

Tiểu tư thân cận của Tạ Tuân thấy nàng ấy đến truyền lời mà trong tay còn cầm bánh, suýt nữa đã quát lên. Ngay cả nha hoàn quét dọn ở ngoại viện cũng không có ai không hiểu quy củ như vậy, nha hoàn này quá ngông cuồng rồi.

Hắn ta thầm cười nhạo, chờ Tam gia trách mắng nàng ấy một trận, nhưng lại nghe Tam gia luôn coi trọng quy củ nói một tiếng "Được" với giọng điệu bình thản.

Bạch Chỉ hành lễ cáo lui, để lại tiểu tư há hốc mồm.

Dù Bạch Chỉ đã dùng ống tay áo che tay, Tạ Tuân vẫn nhìn thấy một phần giấy dầu lộ ra từ ống tay áo.

Lòng hắn cảm thấy bức bối, như thể một tờ giấy Tuyên Thành bị vẽ lên những nét mực lộn xộn, khiến người ta nhìn vào cảm thấy bực bội khó chịu.

Trước khi Khương Thư Yểu gả vào, Tạ Quốc Công phủ đã điều tra về tính cách của nàng, đều nói nàng cay nghiệt, thích trút giận lên hạ nhân, ngay cả nha hoàn của người khác, nàng cũng đánh chửi tùy tiện, hành xử ngang ngược, không kiêng nể gì.

Nhưng bây giờ lại thấy nàng đối xử tốt với nha hoàn như vậy, còn chưa đến lượt hắn, đã ban thưởng cho nha hoàn rồi...

Xem ra lời đồn không đáng tin, tuy nàng bị chỉ trích về cách cư xử với nam nhân, mang tiếng xấu, nhưng lại rất khoan dung hạ nhân.

Tạ Tuân hoàn toàn không nhận ra mình đang tìm lý do để an ủi bản thân, nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy có chút an ủi, biết đâu những lời đồn trước đây về việc nàng trêu ghẹo tài tử, nhìn trộm mỹ nam cũng là giả.

Hắn sảng khoái đứng dậy, bước nhanh về phía Đông sương phòng.

Bước vào tiểu viện, phát hiện Khương Thư Yểu không ở Đông sương phòng, Tạ Tuân liền đi về phía nhà bếp nhỏ. Chàng đã quen với tính cách Khương Thư Yểu lúc nào cũng chui vào bếp, không thấy có gì không ổn.

Các tiểu nha hoàn vẫn đang ríu rít cười đùa, thấy Tạ Tuân bước vào, vội vàng ngừng cười, nghiêm chỉnh hành lễ tránh đường.

Khương Thư Yểu nhìn thấy Tạ Tuân cũng không có phản ứng gì lớn, tự nhiên hỏi: "Chàng còn chưa ăn sáng sao?"

Nghĩ đến bát cháo trắng rau dưa đã ăn vài miếng, Tạ Tuân không muốn nói dối, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Nàng đang làm món gì vậy?"

"Bánh nướng." Khương Thư Yểu bị hắn làm lạc đề: "Chàng có muốn ăn không?"

Hina

Tạ Tuân không tự nhiên ho khan một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Thư Yểu liền chọn một miếng bột đã phết dầu từ chồng bột đã ủ sẵn bên cạnh, cho vào chảo sắt, nướng trên lửa nhỏ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 55



Tạ Tuân hiếm khi thấy người khác nấu ăn, thấy vậy tò mò hỏi: "Làm món này có phiền phức không?"

"Cũng bình thường, làm từ tối qua, phết dầu xong để đó, hôm nay chỉ cần nướng là được." Cuộc sống giải trí của người xưa quá ít, từ lúc trời tối đến khi đi ngủ còn vài canh giờ, nàng không có hứng thú đọc sách, nên vào bếp nấu nướng để g.i.ế.c thời gian.

Tạ Tuân đứng bên cạnh nhìn nàng nướng bánh, bỗng nhiên nhớ đến chiếc bánh cuốn nàng đã nhét cho mình vào buổi sáng hôm đó, nếu sau này khi vào triều hắn vẫn có thể ăn được thì tốt biết mấy.

Nghĩ đến việc mỗi ngày Lâm Thành đều mua bánh nướng ở góc ngõ sau, nếu hắn ta thấy mình ngày nào cũng cầm bánh nóng nhà làm, chắc chắn sẽ ghen tị lắm.

Hắn đang mải mê suy nghĩ, thì bánh đã nướng xong. Khương Thư Yểu phết một lớp nước sốt lên bánh, đặt rau diếp và thịt thăn đã cắt nhỏ lên, cuộn lại bằng giấy dầu, chiếc bánh nướng thơm ngon ra lò.

Làm nhanh mà đơn giản, nhưng cảm giác thành tựu lại rất lớn, đây chính là niềm vui khi làm bữa sáng.

Tạ Tuân nhận lấy, cũng không nghĩ đến việc cầm bánh ăn trong bếp là không đúng quy củ, khi hơi nóng từ chiếc bánh truyền đến đầu ngón tay qua lớp giấy dầu, hắn bỗng cảm thấy thèm ăn.

Đưa lại gần, mùi thơm của bánh nướng càng thêm nồng nàn.

Hắn cắn một miếng, vỏ bánh nướng bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại, lớp lớp chồng lên nhau, mềm xốp mà dai.

Mùi thơm của dầu bên ngoài và mùi thơm của bột mì bên trong kết hợp hoàn hảo với nhau, nước sốt hơi mặn, vừa ăn vừa ngon miệng.

Tạ Tuân cắn một miếng này chỉ cắn vào vỏ bánh, chưa ăn được thịt thăn và rau diếp cuộn bên trong, nên vừa nuốt xuống đã vội cắn thêm một miếng lớn.

Hina

Thịt thăn được ướp đậm đà, chiên giòn cả trong lẫn ngoài, thịt bên trong mềm mại mọng nước; rau diếp giải ngấy, làm nổi bật hương thịt và dầu, nhai kỹ còn có vị ngọt hậu thanh mát.

Hắn ăn ngon lành, cho đến khi nghe thấy tiếng nhai của mình, mới nhận ra mình vừa rồi đã cắn miếng lớn một cách mất kiểm soát.

Chưa kịp nhai kỹ, hắn đã vội vàng nuốt xuống để che giấu. Ngẩng đầu lên nhìn, Khương Thư Yểu cũng giống hắn, cắn một miếng lớn, hai má phồng lên, nhai có vẻ khó khăn.

Khương Thư Yểu nhai qua loa rồi nuốt miếng trong miệng xuống, lập tức bị nghẹn, vội vàng uống một ngụm sữa đậu nành để nuốt xuống.

Sữa đậu nành có thêm đường, thơm ngon đậm đà, mùi đậu nành nồng nàn, uống một ngụm lớn cảm giác thỏa mãn vô cùng.

"A~" Nàng thoải mái thở dài, bữa sáng vẫn phải ăn như thế này mới thoải mái.

Khương Thư Yểu thấy Tạ Tuân nhìn mình chằm chằm, cũng múc cho hắn một bát.

Tạ Tuân nhận lấy, vừa uống sữa đậu nành vừa nhanh chóng ăn hết chiếc bánh nướng trên tay. Khương Thư Yểu thấy trên thớt còn thừa hai miếng bột bánh, liền làm luôn cho hắn, tiện thể bảo hắn uống hết sữa đậu nành.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tuân đứng trong bếp ăn hết bữa sáng.

Khương Thư Yểu vui vẻ cho ăn, bánh và sữa đậu nành thừa đều để Tạ Tuân giải quyết hết, không lãng phí chút nào, ngoại trừ việc Tạ Tuân ăn hơi no quá, bữa sáng này có thể coi là rất viên mãn.

Khương Thư Yểu lần đầu tiên xuất phủ, cố ý ăn mặc trang điểm một phen, lại bảo Bạch Chỉ mang theo một xấp ngân phiếu dày cộp, phấn khích như học sinh tiểu học đi dã ngoại mùa thu.

Tạ Tuân đợi nàng ở ngoài phòng để cùng nhau xuất phủ, mãi không thấy người ra. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn trải nghiệm sự chậm chạp của nữ nhân khi ra ngoài, hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên hành lang, sắp hết kiên nhẫn thì cuối cùng Khương Thư Yểu cũng xuất hiện.

Tạ Tuân đánh giá nàng một lượt. Ừm... tóc tai chải gọn gàng hơn một chút, trang phục cũng rực rỡ hơn thường ngày một chút, ngoài ra dường như không có gì khác biệt.

"Nàng ở trong phòng sửa soạn gì mà lâu vậy?" Hắn nhìn mặt trời đang dần lên cao, cau mày hỏi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 56



Khương Thư Yểu ngạc nhiên nhìn hắn một cái: "Chàng không thấy ta có gì khác sao?"

Tạ Tuân ngơ ngác: "Nàng làm sao vậy?"

Khương Thư Yểu sau khi đã trang điểm kỹ càng, lách qua hắn tự đi, lẩm bẩm: "... Nhất định là y phục trang sức của ta quá ít, son phấn cũng không đủ đậm, không tôn da, ừm, những thứ này đều phải mua mới một loạt."

Tạ Tuân không biết Khương Thư Yểu đang buồn bực, nhìn bóng lưng nàng khuất xa mà ngơ ngác, chân dài bước nhanh vài bước đã đuổi kịp nàng.

Hai người xuất phủ, Tạ Tuân cưỡi ngựa, Khương Thư Yểu ngồi xe ngựa. Trên đường phần lớn là những dinh thự cao cửa rộng, không có gì đáng xem, mãi đến khi đến đầu chợ, mới trở nên náo nhiệt.

Khương Thư Yểu nhảy xuống xe ngựa, kinh ngạc nhìn khu chợ cổ sầm uất. Đường phố rộng thênh thang, nhà cao cửa thấp san sát nhau, cờ xí tung bay, người người chen chúc, quán trà, tiệm sách, tiệm may mặc, tiệm son phấn... đủ loại mặt hàng, không thiếu thứ gì.

Không chào hỏi Tạ Tuân, Khương Thư Yểu kéo Bạch Chỉ lao vào tiệm trang sức gần nhất.

Tạ Tuân bất lực, xuống ngựa, đi theo sau nàng vào đám đông.

Đúng lúc một hàng xe gỗ lắc lư đi tới từ bên cạnh, Tạ Tuân bất đắc dĩ phải lùi lại một bước, đứng tại chỗ, gọi với theo Khương Thư Yểu đang chạy vụt đi: "Cẩn thận."

Khương Thư Yểu phản ứng kịp thời, kéo tay Bạch Chỉ tránh qua, lúc hai người quay lại, Bạch Chỉ không cẩn thận giẫm lên chân một thư sinh bên cạnh, chân bị trẹo, đụng ngã người ta xuống đất.

Khương Thư Yểu vội vàng đỡ Bạch Chỉ, đang định hỏi thư sinh có sao không, lại thấy thư sinh ngẩng đầu nhìn thấy mặt Bạch Chỉ, sắc mặt tối sầm, kinh ngạc tức giận quát: "Là ngươi?!"

Bạch Chỉ vừa mở miệng định xin lỗi, nghe thấy tiếng quát của thư sinh, hơi sững sờ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức thu tay về, vẻ mặt chán ghét: "Là ngươi à."

Thư sinh hừ lạnh một tiếng, phủi áo đứng dậy, ánh mắt đột nhiên rơi vào Khương Thư Yểu, cau mày, cẩn thận đánh giá nàng.

Khương Thư Yểu cảm thấy khó chịu khi bị ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm, lùi lại nửa bước, trừng mắt nhìn hắn ta.

Thư sinh không rời mắt, hỏi Bạch Chỉ với vẻ không dám chắc: "Đây là tiểu thư nhà ngươi?"

Sau khi kết hôn, cách ăn mặc của Khương Thư Yểu khác hẳn trước đây, lại thêm việc đã tăng cân một chút, trông nàng kiều diễm hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với dáng vẻ gầy gò, trang điểm lòe loẹt trước đây.

Bạch Chỉ khoanh tay, liếc xéo thư sinh một cái, nói với Khương Thư Yểu: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Khương Thư Yểu còn đang ngơ ngác, định quay người đi thì thư sinh kia chạy vài bước đến chắn trước mặt họ: "Đứng lại."

Bạch Chỉ chống nạnh, quát lớn: "Ngươi muốn làm gì?"

Thư sinh không trả lời câu hỏi của nàng ấy, nhìn kiểu tóc búi cao nữ nhân có chồng của Khương Thư Yểu, vẻ mặt kỳ quặc: "Cô đã xuất giá rồi sao?"

Lúc này Bạch Chỉ mới nhớ ra Tạ Tuân vẫn còn đi theo sau họ, vội vàng quay lại tìm bóng dáng của hắn.

Nàng ấy đang bận tâm lo lắng, không kịp quát mắng thư sinh kia, Khương Thư Yểu trở thành người đối đầu với thư sinh. Nàng cảm thấy khó hiểu: "Ngươi có việc gì?"

Hina

"Không biết Khương tiểu thư hiện giờ đã gả cho ai? Hừ, phu quân của cô là vì quyền hay vì tiền, mà có thể chấp nhận một nữ tử như cô làm vợ."

Người này dung mạo đoan chính, không ngờ lời nói lại cay nghiệt đến vậy.

Bạch Chỉ trông thấy Tạ Tuân đứng cách các nàng vài bước, lại nghe thư sinh nói lời hỗn hào, bỗng chốc hoảng hốt, dậm chân mắng rằng: "Ngươi ăn nói vớ vẩn gì thế?"

"Ta ăn nói vớ vẩn?" Hắn ta nghĩ đến đây liền nổi giận: "Ngày ấy Khương tiểu thư lấy thơ đùa cợt ta không phải sao? Lấy tiền làm nhục ta không phải sao? Cuối cùng hại Trương mỗ bị đuổi khỏi văn xã, tiền đồ tiêu tan..."

Bạch Chỉ vốn định Tạ Tuân ở ngay sau lưng không xa, nên kéo tiểu thư mau mau tránh mặt kẻ này, nhưng nghe thư sinh nói, nhất thời m.á.u nóng bốc lên, bộc phát nói: "Phụi! Ngươi tự mình không tài không học còn dám đổ tội lên đầu tiểu thư nhà ta, thật không biết xấu hổ." Nói xong, kéo Khương Thư Yểu đi về phía trước.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 57



Tên thư sinh kia đuổi theo không buông, xô đẩy đám đông: "Khương tiểu thư, trên đời sao lại có nữ nhân trơ trẽn như cô, phu quân cô có hay biết trước kia cô hành sự ra sao không? Hắn là không hay biết hay vốn là tên rùa đội nón xanh nhu nhược, kết tóc cùng cô chẳng ngại mất mặt hay sao?"

Hắn ta vừa nói vậy, người qua đường dần dần dừng chân, có vẻ như đang tụ tập lại xem náo nhiệt.

Khương Thư Yểu muốn khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ đây là món nợ phong lưu mà nguyên chủ để lại hay sao?

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, than thở: "Nguyên chủ muội muội à, dù sao muội cũng là đích nữ của Bá phủ, không đến nỗi si mê đến vậy chứ, cuối cùng còn vì si mê Tạ Tuân mà mất mạng."

Bên này, Bạch Chỉ bị lời nói của thư sinh làm cho sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nếu là ngày thường, nàng ấy nhất định sẽ đạp cho hắn ta một phát rồi mắng cho một trận nên thân. Nhưng bây giờ cô gia đang ở ngay phía sau, nếu nghe thấy những lời này thì phải làm sao đây!

Hina

Nàng ấy không biết làm thế nào cho phải, kéo tiểu thư bỏ đi thì có vẻ quá chột dạ, ở lại dây dưa để cô gia nhìn thấy thì càng không ổn, lo lắng đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi.

Khương Thư Yểu ghét bị người ta vây xem, nàng hết né trái lại tránh phải, muốn đi vòng qua, nhưng luôn bị tên thư sinh kia chặn lại. Cuối cùng nàng cũng nổi giận, bực bội nói: "Vị công tử này, ta thấy ngươi là người đọc sách thánh hiền, vậy mà lại buông lời vu khống, làm tổn hại thanh danh người khác, chẳng hay đây chính là tác phong của bậc văn nhân các ngươi sao?"

"Hừ, ngươi dám làm mà không dám nhận? Năm xưa ngươi vừa ý dung mạo của Trương mỗ, bèn đeo bám không thôi, còn tặng ta lễ vật bằng vàng bạc, mong muốn cùng ta kết giao..."

"Khoan đã." Khương Thư Yểu ngắt lời hắn, nhìn chằm chằm vào mặt thư sinh, "Vừa ý dung mạo của ngươi?"

Nghe vậy, thư sinh ngẩng đầu lên, dường như rất tự tin về ngoại hình của mình, muốn để người qua đường nhìn vào liền biết hắn ta không nói dối.

Thực lòng mà nói, người này quả thật có tướng mạo tuấn tú. Mày rậm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, khoác trên mình chiếc trường bào rộng thùng thình toát lên vẻ thư sinh yếu đuối đặc trưng. Nhưng đối với Khương Thư Yểu đã quen nhìn Tạ Tuân, hắn ta vẫn còn kém xa lắm. Không nói đến dung mạo, chỉ riêng khí chất Tạ Tuân đã hơn hắn ta gấp mười lần.

Nàng không thể nào gánh chịu tiếng xấu mà nguyên chủ để lại, bèn thẳng thắn nói: "Ta không biết hôm nay ngươi chặn đường ta, trăm bề sỉ nhục là có mục đích gì. Ta tự thấy mình trong sạch, không thẹn với lòng. Nếu ngươi cứ cố chấp dây dưa, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là có quyền có thế."

Bản thân nàng vốn đã có nhan sắc diễm lệ, cao sang phú quý, hôm nay lại cố ý trang điểm lộng lẫy, cài trâm dát vàng, càng thêm phần sang trọng quyền quý. Lời nói của nàng đầy khí phách, khiến những người qua đường vốn có ý định xem kịch cũng phải giật mình, lũ lượt giải tán.

Thư sinh nghẹn lời, trước kia Khương Thư Yểu hết mực cung kính hắn ta, săn đón, vung tiền tặng quà, hắn ta quát mắng thế nào cũng được, nàng nào dám lấy thân phận ra để áp chế hắn ta?

Thấy vậy, khí thế của hắn ta yếu đi mấy phần: "Ta là cử nhân, có danh tiếng trong quan phủ, cô dám làm càn?" Nói đến đây, hắn ta lại tức giận: "Nếu không phải tại cô, ta cũng sẽ không bị mất mặt mũi mà bị đuổi khỏi thi xã, mùa thu này nhất định sẽ đỗ tiến sĩ, vào triều làm quan..."

Lời còn chưa dứt, hắn ta lại bị cắt ngang. Thư sinh không kìm được cơn giận, suýt nữa thì bị sặc. Lại là ai cắt ngang lời hắn ta?! Sao tất cả bọn họ đều thích cắt ngang lời người khác vậy! Có biết tôn trọng người khác hay không!

"Chỉ bằng ngươi? Triều đình chưa đến nỗi mù quáng như vậy." Cuối cùng Tạ Tuân cũng chen qua đám đông, đến bên cạnh Khương Thư Yểu.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 58



Nghe thấy giọng nói của hắn, Khương Thư Yểu không khỏi rùng mình. Mặc dù những chuyện hồ đồ trước kia không phải do nàng làm, nhưng nàng vẫn có chút chột dạ, huống chi giọng điệu của Tạ Tuân lạnh lùng như vậy... Chẳng lẽ hắn đang tức giận?

Nàng đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Người xưa tư tưởng bảo thủ, phần lớn đều có tính gia trưởng, cho dù nàng chỉ là một thê tử trên danh nghĩa, e là cũng ít người có thể dung thứ cho chuyện như vậy.

Thư sinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân.

Tạ Tuân dáng người cao lớn, cao hơn thư sinh cả một cái đầu. Đứng bên cạnh Khương Thư Yểu, hắn như ngọc thụ lâm phong, dung mạo tuấn tú, khí chất hơn người, khiến thư sinh không khỏi cảm thấy tự ti mặc cảm.

Thư sinh vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng dưới vẻ tự ti mặc cảm lại dâng lên chút ghen tị. Nhìn chiếc áo choàng được may tinh xảo, giá trị không nhỏ trên người Tạ Tuân, hắn ta khinh thường trong lòng.

"Đúng vậy, chính là nhờ ta. Ta là đệ tử của Thanh Vân tiên sinh, là cử nhân của triều đình. Ngươi là ai mà dám ở đây nói năng bừa bãi?" Hắn ta lấy lại tự tin, nghĩ kẻ có thể qua lại với Khương Thư Yểu chắc cũng chẳng ra gì, chỉ là một công tử bột không học thức, đầu óc rỗng tuếch mà thôi.

Tạ Tuân thản nhiên nói: "Trạng nguyên năm Thừa Bình thứ hai mươi bảy, Tạ Tuân."

Thư sinh đã chuẩn bị sẵn sàng để chế giễu hắn, đột nhiên nghe thấy câu này, nhất thời c.h.ế.t lặng như phỗng.

Thư sinh giật mình, ngẩng đầu nhìn Tạ Tuân.

Tạ, Tạ Tuân ư? Chẳng phải là Tạ Bá Uyên tài hoa lỗi lạc mà hắn ta vừa mới đọc bài viết trước khi đi ngủ tối qua sao?

Hắn ta không muốn tin, nhưng nhìn thấy phong thái tao nhã của Tạ Tuân, hắn ta đã tin tám phần.

Sắc mặt hắn ta tái mét, đầu óc rối bời, một lúc sau chỉ nói với Khương Thư Yểu một câu "Tự lo liệu cho tốt" rồi vội vàng bỏ đi.

Khương Thư Yểu không ngờ trò hề này lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Nàng lén nhìn Tạ Tuân một cái, thấy sắc mặt hắn lạnh như băng, vẻ mặt không vui, trong lòng có chút lo lắng.

"Cái đó..." Nàng muốn giải thích, nhưng Tạ Tuân đã bước đi.

"Không phải nàng muốn mua trang sức sao, đi thôi." Giọng nói cứng nhắc lạnh lùng, nghe thoáng qua còn tưởng hắn đang trách móc nàng.

Thấy hắn đi xa mấy bước, Khương Thư Yểu vội vàng đuổi theo.

Hina

Tạ Tuân bước vào tiệm bạc, khách trong tiệm vừa trông thấy dáng vẻ lạnh lẽo như sắp c.h.ế.t cóng của hắn, vội vàng tránh xa. Hắn mới nhận ra sắc mặt mình không tốt, bèn cau mày đè nén cơn bực bội trong lòng.

Nữ nhân Khương gia này quả nhiên hoang đường như lời đồn.

Gã thư sinh kia ba lời hai tiếng đã phơi bày chuyện cũ, lại nhìn thấy Bạch Chỉ mặt mày tái mét hoảng hốt, hắn còn gì không rõ nữa.

Tạ Tuân nhìn Khương Thư Yểu theo sau, vẻ mặt phiền não, càng thêm bực bội.

Cái kẻ vừa rồi, xem ra tuổi tác còn lớn hơn hắn một bậc mà mới chỉ là một cử nhân, dung mạo bình thường, cử chỉ hèn mọn, cộng thêm cái dáng vẻ kia càng giống đầu thỏ óc nai, mặt mày đáng ghét, vậy mà cũng lọt vào mắt nàng được ư?

Hắn nhìn bóng dáng Khương Thư Yểu, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, kẻ như vậy cũng đáng để nàng tặng thơ tặng bạc nhìn bằng con mắt khác ư? Thật là, thật là... mắt nhìn quá kém!

Khương Thư Yểu len lén ngắm sắc mặt của Tạ Tuân, sợ hắn trách mắng mình.

Nàng thầm hối hận, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp phải nam nhân nguyên chủ từng dây dưa chứ?

Lồng n.g.ự.c Tạ Tuân buồn bực khôn nguôi.

Hắn vốn đã biết chuyện hoang đường trước khi Khương Thư Yểu xuất giá, đã cưới nàng thì không nên bận lòng chuyện cũ, huống chi, cưới nàng chẳng qua là tránh chỉ hôn của Hoàng hậu, cho xong chuyện, giờ đây vì thế mà tức giận thật không nên.

Hắn ở bên này buồn bực, Khương Thư Yểu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng bị những món trang sức bằng vàng lấp lánh thu hút ánh nhìn.

Chỉ riêng những món trang sức được trưng bày đã khiến nàng hoa mắt, những thứ này đều là đồ thủ công tinh xảo, thế mà lại có thể làm được đến mức tinh tế lộng lẫy như vậy, trâm, cài, lược, tất cả đều vô cùng xa hoa, khảm ngọc trai, kỹ thuật tinh vi phức tạp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 59



Chưởng quầy thấy dáng vẻ của nàng thì biết nàng xuất thân không tầm thường, đến trước mặt nàng cung kính hỏi: " Phu nhân có ý muốn mua thêm trang sức không? Xin mời lên lầu hai xem, những món quý của tiệm đều được đặt ở lầu hai."

Khương Thư Yểu gật đầu đồng ý, cảm giác có tiền thật tốt.

Chưởng quầy dẫn nàng lên lầu hai, nha hoàn đương nhiên đi theo phía sau, Tạ Tuân khựng lại một chút, cũng đi theo.

Lầu hai người thường không được bước vào, có hộ vệ canh giữ ngoài cửa, đẩy cửa ra là thấy mấy tủ gỗ.

Chưởng quầy mời Khương Thư Yểu ngồi xuống, dùng chìa khóa mở một tủ gỗ, lấy ra bày trên bàn, giới thiệu cho Khương Thư Yểu.

Tạ Tuân đứng một bên thấy chán, muốn rời đi đến quán trà ngồi đợi Khương Thư Yểu, còn chưa mở miệng, Khương Thư Yểu bỗng đứng dậy đi về phía hắn.

Trong phòng không giống như sự náo nhiệt ở tầng một, yên tĩnh vô cùng, bước chân trên tấm thảm Ba Tư không một tiếng động.

Khương Thư Yểu đứng vững trước mặt hắn, Tạ Tuân vừa cúi đầu, đã chạm phải ánh mắt say đắm của nàng.

Da nàng trắng mịn không tì vết, mày ngài như họa. Đến gần, Tạ Tuân mới nhận ra hôm nay nàng thoa một lớp phấn hồng mỏng manh, lan nhẹ đến đuôi mắt, càng tôn lên vẻ thanh tú, yêu kiều của ngũ quan, sóng mắt long lanh.

Hina

Tim hắn bỗng chốc chậm mất nửa nhịp.

Đây là lần đầu tiên hắn bị nàng nhìn như thế, si mê cuồng nhiệt không chút che giấu.

Đáng lẽ phải vậy, nàng bất chấp cả tính mạng cũng muốn gả cho hắn, làm sao có thể không yêu hắn chứ?

Nghĩ đến đây, gò má hắn ửng đỏ lan dần xuống cổ.

Về những chuyện thị phi đã qua, chẳng qua chỉ là tiểu cô nương không hiểu chuyện mà thôi, hắn có điểm nào không bằng những kẻ kia chứ —

Hắn còn đang miên man suy nghĩ, đã bị Khương Thư Yểu đẩy ra.

Sau đó, nàng lướt qua hắn, ánh mắt si mê ban nãy giờ lại hướng về phía sau hắn, nơi có một bộ trâm cài đầu bằng vàng, chạm hình kỳ lân và phượng hoàng, đính ngọc trai lấp lánh.

Tạ Tuân: ...???

"Chưởng quầy, ta mua bộ trâm cài này." Ánh mắt Khương Thư Yểu dán chặt vào món trang sức xa hoa tinh xảo, nàng vui vẻ nói.

*

Một đoàn người bước ra khỏi tiệm bạc, Khương Thư Yểu đã mua được món trang sức cài đầu ưng ý, đại nha hoàn cũng đã mãn nhãn, trên mặt ai nấy đều ánh lên vẻ vui tươi phấn khởi, chỉ riêng Tạ Tuân là sắc mặt kỳ quái.

Khương Thư Yểu vừa định bước vào tiệm vải, Tạ Tuân bỗng đứng lại, cố tỏ ra bình thản nói với nàng: "Ta đến tiệm sách kia tìm một cuốn sách, nàng có việc gì cứ sai người gọi ta." Nói xong liền vội vàng bỏ đi.

Khương Thư Yểu nhìn hắn rời đi, không suy nghĩ nhiều, dù sao nam nhân vốn không thích đi dạo phố, nhất là đi xem đồ trang sức y phục.

Nàng giàu có, tiêu tiền như nước, vừa vào tiệm vải liền bắt đầu mua sắm, không cần biết giá cả, chỉ cần ưng ý là sai người gói lại, khiến quầy vui vẻ chạy theo sau nịnh bợ.

Khương Thư Yểu mua đủ y phục trang sức, lại muốn đến tiệm hương liệu xem thử, xem có loại hương liệu nào có thể làm gia vị nấu ăn không.

Vừa ra đến tiệm vải, đã có người gọi nàng lại.

Khương Thư Yểu nhìn theo tiếng gọi, thấy một thiếu nữ áo xanh đang trừng mắt nhìn mình.

Bạch Chỉ thấy Khương Thư Yểu có vẻ bối rối, liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Đây là Đào tiểu thư, hôm đó vì chuyện của cô gia mà tiểu thư đã cãi nhau với nàng ta, người quên rồi sao?" Bạch Chỉ nói giảm nói tránh, hôm đó đâu chỉ đơn giản là cãi nhau, hai người còn đánh nhau đến mức túm tóc lẫn nhau.

Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực, ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, trước thì gặp phải đào hoa cũ của nguyên chủ, sau lại gặp người ái mộ Tạ Tuân, sau này nàng vẫn nên an phận ở nhà dưỡng sức thì hơn.

Khương Thư Yểu gật đầu với Đào Quân Ngọc, xoay người định đi, nhưng bị Đào Quân Ngọc chặn lại: "Đợi đã!"
 
Back
Top Bottom