Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 630: Nửa quyển Lôi pháp (1)



Nghĩ đến nỗi lòng kích động vừa nãy, Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Miêu huynh, có nguyện theo ta ra ngoài không?

Con bạch miêu kia có chút oán niệm nhìn Phương Nguyên, kêu lên một tiếng.

Có thể thấy, nó rất bất mãn với Phương Nguyên...

Rõ ràng cửa đã mở ra, nhưng lại đóng đi, quả thực là tội không thể tha thứ!

Phương Nguyên cũng biết bạch miêu bất mãn với mình, chỉ có thể cười khổ lẩm bẩm:

- Tại sao nó lại muốn đi vào? Bên trong có chuột sao?

Thấy nó tựa hồ không muốn đi với mình, Phương Nguyên c*̃ng không chờ được, xoay người đi ra ngoài.

Đi xuyên qua sương mù tím, tựa hồ vẫn có thể cảm giác được xung quanh giấu diếm tà khí, lúc trước Phương Nguyên tiến vào còn không cảm thấy có gì đặc biệt, bây giờ lại phảng phất như bị thế giới sau cửa đồng kia tác động, lại mơ hồ cảm thấy loại tà khí kia có sức hấp dẫn rất lớn với mình, chỉ muốn thôn phệ chúng nó.

Chỉ bất quá Phương Nguyên biết loại cảm giác này không chắc sẽ chính xác.

Giống như người từ đỉnh núi nhìn xuống vực sâu, luôn sẽ xuất hiện một loại kích động muốn nhảy xuống thử xem!

Nhưng kết quả duy nhất sau khi nhảy xuống, chính là đập thành thịt vụn.

Hắn không biết cảm giác của mình có phải thuộc về loại này hay không, nên chỉ có thể mạnh mẽ khắc chế.

Trước tiên làm xong kế hoạch mà mình tính toán đã!

Chỉ là trong lòng còn có chút do dự, làm cho hắn đi ra vài bước lại ngừng chân.

Quay đầu nhìn con bạch miêu kia nói:

- Miêu huynh, nếu như ngươi thật muốn đi vào, đến lúc đó chờ ta một chút!

Con bạch miêu kia hơi kinh ngạc, quay đầu liếc mắt nhìn Phương Nguyên, trên mặt tựa hồ lộ ra vẻ thoả mãn.

Sau đó nó rất chăm chú gật đầu!

Dọc theo đường trở về, Phương Nguyên lại tiến vào biển sương mù có Thú Linh dày đặc, bất quá đã trải qua một lần, bây giờ càng không để ở trong lòng, tế lên Bất Tử Liễu, tốc độ càng nhanh hơn trước đây, ước chừng cách biên giới Tử Vụ Hải còn hơn ba mươi dặm, chợt nghe phía trước có Thú Linh làm loạn, gào thét không ngớt.

Phương Nguyên nhìn lại, sau đó bước nhanh tới, xuyên qua khu vực Thú Linh hỗn loạn, phát hiện phía trước có một cô gái mặc áo trắng đang điều khiển băng đao sương kiếm chém giết với Thú Linh, ngay cả sương tím ở xung quanh cũng bị cuốn bay, hỗn loạn khó tả, trên người nàng vết thương chằng chịt, máu nhuộm bạch y.

Thoạt nhìn tựa hồ đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà, sắp hóa thành huyết thực trong miệng các Thú Linh...

- Làm sao lại là nàng?

Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, tay niết pháp ấn, Lôi Ngư đột nhiên xuất hiện, sau đó bay về phía trước, những Thú Linh đến gần cô gái mặc áo trắng kia đều bị bức lui, từng con từng con mặt lộ vẻ sợ hãi, hình dung kh*ng b*...

Phương Nguyên thì bước vào vòng trong, đưa tay đỡ lấy lưng cô gái kia:

- Sao ngươi lại đi vào?

Cô gái này không phải ai khác, chính là Kim Hàn Tuyết.

Nàng đã hơi có chút choáng váng, Thú Linh ở xung quanh lùi lại, nàng liền ngã ra sau, lại bị một bàn tay nâng đỡ, vội quay người nhìn, mới phát hiện là Phương Nguyên, trước tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó có chút sợ hãi nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn áo bào thanh nhã, sạch sẽ ngăn nắp, một vết máu c*̃ng không có, như mới vừa tản bộ trở về, ánh mắt nàng nhất thời trở nên ảm đạm.

Đó là một loại tự ti sâu sắc!

- Ta là theo đến tìm huynh!

Nàng dẹp loạn nỗi lòng, thấp giọng nói:

- Đây là chuyện của Kim gia chúng ta, sao có thể cho huynh một mình gánh chịu?

Phương Nguyên kinh ngạc nhìn nàng hỏi:

- Ngay cả mạng c*̃ng không cần sao?

Hắn tiến vào Tử Vụ Hải, xác thực mà nói chỉ là vì nhìn xem Kim gia có người cùng mình đi vào không, để tiện làm ra phán đoán, nhưng không nghĩ tới, Kim Hàn Tuyết vẫn đi theo đến, hơn nữa vọt vào sâu như thế, nếu không phải mình trở về, vừa vặn gặp được nàng, ai biết một lát sau, mạng nhỏ của nha đầu này còn có thể giữ được hay không?

Mà Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên hỏi, cũng hơi trầm mặc một lát, sau đó tựa hồ gióng lên mấy phần dũng khí mới nói:

- Ngươi nói, người tu hành, không phải dũng cảm tiến tới sao!

Trong lòng Phương Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Ta chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi...

Nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú của Kim Hàn Tuyết, lời nói thật kia là không thể nói ra được...

Không thể làm gì khác hơn là nhẹ gật đầu, khen ngợi nói:

- Ngươi đã làm rất tốt!

Dứt lời liền điều khiển Lôi Ngư, xua tan Thú Linh ở xung quanh, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Thiên Đạo Trúc Cơ, đến tột cùng mạnh bao nhiêu?

- Hắn đi ra...

Ở ngoài Tử Vụ Hải, sương mù cuồn cuộn, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết một trước một sau đi ra, người Kim gia c*̃ng kích động lên.

Lúc này ánh mắt bọn hắn nhìn Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp tới cực điểm.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 631: Nửa quyển Lôi pháp (2)



Dù như thế nào, đi vào Tử Vụ Hải, thay đổi bia đá, giải trừ mầm họa của bí cảnh, đều là chức trách không thể trốn tránh của con cháu Kim gia bọn hắn, mà trước khi vào bí cảnh, các trưởng bối đều nói với bọn họ, vạn sự tùy cơ ứng biến, duy chỉ có việc này là tuyệt đối không thể bất cẩn, vừa nãy bọn họ không theo Phương Nguyên đi vào, là bởi vì bọn họ thật không tin Phương Nguyên có thể làm được...

Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Nguyên lại thật sự làm được, sau đó đi ra?

Bọn họ không chút hoài nghi, bởi vì dị biến vừa nãy bọn họ đều cảm ứng được, đó là sự tình không thể giả!

Bây giờ sương tím bốc hơi, linh quang ẩn tàng, nói rõ Phương Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ mà các lão tổ dặn dò!

Nhưng then chốt là, hắn làm sao làm được?

Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, lại thật lâu không người mở miệng, không biết nên nói cái gì.

- Xem ra trong Tử Vụ Hải, c*̃ng không có đáng sợ như các thúc tổ nói...

Qua một lát, Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười, tiến lên dìu Kim Hàn Tuyết, nhìn thương thế trên người nàng, sau đó xoay đầu lại nhìn Phương Nguyên cười nói:

- Hiện tại vấn đề ở nơi này đã được giải quyết rồi, chúng ta có phải nên đi đoạt bảo rồi không?

- Đúng đúng đúng...

Đệ tử Kim gia khác nghe vậy, c*̃ng đều phản ứng lại, vội nói:

- Mầm họa đã được giải quyết, là lúc đoạt bảo rồi!

Nghe được lời này, ngay cả đệ tử Kim thị sau lưng cõng khuông lớn, hai mắt c*̃ng mơ hồ phát lạnh.

Mà khuông lớn ở sau lưng hắn, thì bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.

Chỉ có Phương Nguyên, ánh mắt chậm rãi quét qua trên mặt đám đệ tử Kim gia, đặc biệt dừng lại ở trên mặt người đeo khuông lớn, cười nói:

- Tranh cướp dị bảo là chuyện tất nhiên, bất quá chư vị, trước đó có phải nên cho ta nửa quyển Lôi pháp không?

- Muốn Lôi pháp?

Tộc nhân Kim thị ở xung quanh nghe vậy, vẻ mặt từng người đều có chút quái lạ.

Bọn họ không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ vào lúc này, thật tình đưa ra vấn đề này như vậy.

Trước đây Phương Nguyên đã từng thỏa thuận với lão thái quân, hắn sẽ giúp Kim gia làm hai việc, một chuyện chính là giải quyết mầm họa ở hạch tâm bí cảnh, chuyện thứ hai, chính là giúp Kim gia lấy được một nửa dị bảo top mười trên Kỳ Bảo Lục.

Mỗi khi làm xong một chuyện, sẽ đổi được nửa quyển Lôi pháp.

Đối với sự kiện này, con cháu Kim gia đều nghe được, chỉ là không để ý.

Thần thông cao minh đến đâu, chỉ lấy một nửa cũng vô dụng.

Huống chi hắn muốn còn là pháp quyết quan hệ đến Kết Đan?

Bí thuật như vậy, dù chỉ thiếu một chữ, cũng có khả năng xảy ra vấn đề lớn, huống chi chỉ là nửa cuốn?

Bởi vậy trong lòng bọn họ không coi đây là chuyện to tát gì.

Phỏng chừng các lão tổ cũng nghĩ như vậy...

Chỉ là lúc này đối phương lại thật tình hỏi ra như vậy, làm bọn hắn cảm thấy rất kinh ngạc.

- Ha ha, vừa nãy đoạt bảo không thấy ngươi xuất lực, bây giờ lại nóng ruột lên!

Sương Nhi khó chịu, bĩu môi cười lạnh.

- Sương Nhi im miệng!

Lúc này Kim Hàn Tuyết mới vừa ăn đan dược, đang vận công luyện hóa, nghe vậy không nhịn được khẽ quát một tiếng.

Phương Nguyên đối với chuyện này chỉ cươi cười, tựa hồ không để ý lắm.

Mấy đệ tử Kim gia khác thấy thế, c*̃ng mơ hồ nhìn nhau một chút, trong đó một người trầm ổn đi tới, nhìn Phương Nguyên chắp tay nói:

- Phương sư huynh, chúng ta đều biết ngươi nóng ruột, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, những dị bảo khác không nói, nhưng Bát Hoang Thạch lại là thứ chúng ta nhất định phải lấy được, bằng không xảy ra vấn đề, ngươi cũng không tiện ăn nói với lão tổ!

Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn nói:

- Ngươi nói c*̃ng có đạo lý, vậy khi nào cho ta nửa quyển Lôi pháp kia đây?

Đám tộc nhân Kim thị nghe vậy, biểu hiện đều có chút bất mãn.

Đã tận tình khuyên nhủ nói đại cục làm trọng, sao còn quyết đòi lấy Lôi pháp cho được?

Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, làm việc không khỏi quá cố chấp!

Mà đón nhiều ánh mắt tức giận bất bình như vậy, Phương Nguyên lại làm như không thấy, chỉ đánh giá địa hình xung quanh.

Ngón tay bấm tính, tựa hồ thôi diễn cái gì đó.

Liếc mắt nhìn vị trí Bát Hoang Sơn, mấy tộc nhân Kim gia kia đối mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần dần không vui.

Sương Nhi đã sớm không kiên nhẫn, tiến lên nói:

- Này, nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn không đi?

Phương Nguyên vẫn lo chuyện của mình, sau khi quan sát địa hình xung quanh, hắn tiện tay tế lên sáu mươi đạo ngọc phù, ào ào ào triển khai ở trên không trung, quỹ tích huyền ảo, hắn thì chỉ vừa thôi diễn vừa tính toán, không thèm quay đầu lại nói:

- Gấp cái gì, ta cảm thấy ở chỗ này chờ lão thái quân đưa Lôi pháp cho ta xong, lại đi đoạt những dị bảo kia c*̃ng không muộn...

- Ngươi...

Lần này sau khi nàng đi vào, liền không ngừng châm chọc đối phương, riết rồi quen miệng.

Phương Nguyên cũng không giống lúc ở bên ngoài, vẫn không để ý đến nàng, này cũng làm cho nàng đắc ý.

Bất quá nàng không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong, lại quay đầu liếc nhìn nàng, cười nói:

- Ngươi tính là cái thá gì?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 632: Mật lệnh của lão thái quân (1)



Sương Nhi hơi ngẩn người, trên mặt mang theo vẻ tức giận nói:

- Ta nói ngươi không làm chính sự, đến tột cùng ở đây làm cái gì?

Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Ta không phải hỏi ngươi nói cái gì, ta đang hỏi ngươi... Ngươi tính là cái thá gì?

Sương Nhi ngẩn ngơ, tựa hồ nghe không hiểu.

Phương Nguyên nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi rất có bản lĩnh, có tư cách vung tay múa chân với ta sao?

Khuôn mặt Sương Nhi đỏ bừng, mắt đầy hàn ý quát:

- Ngươi dám mắng ta?

Phương Nguyên thành thật hồi đáp:

- Ta không phải đang mắng ngươi, mà là thật tình chán ghét ngươi!

- Khốn nạn, ngươi muốn chết...

Sương Nhi nghe vậy, đã không nhịn được nữa.

Nàng thích châm chọc người khác, lại không có nghĩa là nàng chịu được người khác châm chọc.

Trong tiếng quát mắng, trong lòng bàn tay phải bay lên một hạt châu, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.

Mà nhìn nàng giơ tay đánh ra hạt châu, Phương Nguyên nhíu mày.

- Ta là tới đòi nợ, chẳng lẽ còn phải để các ngươi khi nhục?

Trong lòng hắn nghĩ, sau đó trở tay đánh ra một chưởng!

Hạt châu vừa xuất hiện, trong thiên địa một mảnh mịt mờ, trong hư không che kín sát cơ lạnh lẽo.

Rất rõ ràng hạt châu kia không phải vật phàm, thậm chí có thể nói tiếp cận pháp bảo.

Người xung quanh thấy Sương Nhi vừa ra tay, liền dùng pháp bảo lợi hại bực này, trong lòng đều kinh hãi.

Chỉ là ngoại trừ mấy người nhíu mày, lo sự tình có biến, làm lỡ hành trình ra, thì những người khác đều không ai muốn tiến lên khuyên bảo, bởi vì dù là bọn hắn, cũng cảm thấy vừa rồi Phương Nguyên nói hơi quá đáng!

Dù sao đó cũng là tiểu thư của Kim gia, ngươi làm sao có thể ăn nói vô lễ như vậy?

Lấy thân phận của Sương Nhi, không nhịn nổi cũng là chuyện có thể lý giải...

Nện ngươi một kích, kia c*̃ng là đáng đời...

Nhưng không nghĩ rằng Phương Nguyên cũng không chịu thiệt, hắn ra tay còn nhanh hơn nàng.

Tay áo phất qua, pháp lực ngưng tụ, mạnh mẽ đánh tới.

Hạt châu kia còn chưa tỏa ra thần uy, đã bị Phương Nguyên thu vào trong tay áo, mà cái phất tay kia còn không dừng, tiếp tục cuốn về phía Sương Nhi.

Sương Nhi biến sắc, bị tay áo mang theo kình phong thổi đến không mở mắt ra được, sắc mặt vừa giận vừa sợ, nhưng cắn răng nghiến lợi, mắt trừng Phương Nguyên quát:

- Ta không tin ngươi dám đánh ta, ngươi đã không phải người của Kim gia chúng ta...

Hàm ý trong đó tự nhiên quá rõ ràng!

Phương Nguyên không có lão tổ che chở, bất quá chỉ là một tán tu mà thôi.

Mà tán tu như vậy, cho dù là Kim Đan, đối mặt với lửa giận của tiểu thư Kim gia, cũng sẽ rất nguy hiểm.

- Đây chính là nguyên nhân từ khi ngươi tiến vào bí cảnh, thì luôn ngạo mạn khinh cuồng?

Phương Nguyên cười gằn, tay áo không dừng, còn tăng thêm mấy phần lực đạo đánh tới!

- Rào...

Ở dưới pháp lực của hắn gia trì, tay áo giống như roi sắt quất tới!

Lấy chút pháp lực của Sương Nhi, làm sao có khả năng ngăn cản được, chỉ thấy nàng kêu lên sợ hãi, như con rối bị đánh bay lên, ở trên không trung quay bảy tám vòng, sau đó giống như túi rách bay vào trong trận kỳ mà Phương Nguyên bày trước đó...

Vèo vèo vèo...

Trận kỳ bị kích hoạt, linh quang tụ hợp, hình thành một đại trận nhốt nàng ở bên trong.

- Bà ấy không che chở ta, là bởi vì ta không phải người Kim gia...

Lúc này Phương Nguyên mới lạnh lùng trả lời câu hỏi của nàng:

- Mà nếu ta không phải người Kim gia, thì tại sao phải nhẫn nhịn các ngươi?

- Tình huống như thế nào?

Đám đệ tử Kim thị thấy thế đều kinh hãi, còn không phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra.

Bình thường Sương Nhi chế nhạo Phương Nguyên, bọn họ nhìn nhiều lắm rồi, c*̃ng không thấy có gì lạ, dù sao đều biết Sương Nhi từ trước đến giờ độc miệng, thích bới móc người, mà vừa nãy Phương Nguyên phản bác, làm cho nàng đỏ mặt, cái này bọn họ c*̃ng có thể lý giải, dù sao người ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, quả thật có tư cách khinh bỉ Sương Nhi...

Nhưng động thủ thì hơi quá đáng...

Người ta dù sao cũng là đệ tử chủ mạch của Kim gia, là chủ nhân tương lai của Thiên Lai Thành...

- Lớn mật, dám vô lễ với Sương Nhi tiểu thư?

Ý nghĩ còn chưa lóe qua, đã có mấy người quát lên, dồn dập đi ra chỉ trích.

- Bá...

Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía bọn hắn:

- Các ngươi dám nói ta vô lễ?

Trong lòng đám người kia trầm xuống, chỉ thấy Phương Nguyên vọt tới trước người bọn họ, tay áo phất một cái, như có một ngọn núi trầm trọng kh*ng b* trấn áp xuống, người đi đầu kinh hãi, liều mạng tế lên phi kiếm, nhưng phi kiếm mới bay cao ba thước đã ngừng lại, bị Phương Nguyên đánh nát, sau đó cả người lẫn kiếm bay vào trong đại trận.

Xoạt xoạt xoạt…

Mấy người xung quanh nhờ vậy lấy được cơ hội xuất thủ, dồn dập tế lên pháp khí đánh tới.

Chỉ nháy mắt đã có tới bảy tám người bị Phương Nguyên tóm lên, cũng không thèm nhìn ném vào trong đại trận.

- Ngươi... Ngươi điên rồi sao?

Người Kim gia nhìn thấy Phương Nguyên nổi điên ra tay, đều vừa kinh vừa sợ, nhất thời có chút không rõ:

- Chỉ là đấu khẩu một chút mà thôi, cần ra tay nặng như vậy sao?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 633: Mật lệnh của lão thái quân (2)



- Các ngươi dám nói ta điên?

Phương Nguyên nghe tiếng liền động, thân hình vọt về phía bọn họ, áo bào phần phật, hung uy tứ phía.

- Ngươi...

Những người kia thất kinh, muốn tránh né, nhưng làm sao tránh được?

Lại có năm người bị ném vào trong đại trận, những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, vừa sợ vừa giận...

Thẳng đến lúc này, bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra...

- Phương sư huynh, coi như đám người Sương Nhi vô lễ với huynh, nhưng huynh c*̃ng không cần...

Kim Hàn Tuyết cũng không nhịn được, sắc mặt tái nhợt, đến gần Phương Nguyên nói.

- Ha ha, Phương đạo hữu, chỉ là tiểu nhi không hiểu chuyện vô lễ, cần gì coi là thật chứ?

Còn không chờ Kim Hàn Tuyết nói xong, chỉ nghe sau lưng có người gầm thét, sau đó vài tiếng gió từ xẹt qua bên người.

Ba tên đệ tử Kim gia kia đều có tu vi cao thâm, lão luyện thành thục, trong đó còn bao gồm Trường Nhạc sư thúc, có lẽ địa vị không bằng Kim Hàn Tuyết, nhưng tu vi lại không thấp, bọn họ liên thủ vọt về phía Phương Nguyên, thoạt nhìn giống như muốn khuyên can.

Nhưng ngay khi bọn họ xông lên, Phương Nguyên lại xoay người, nhìn bọn họ một cái.

Thần sắc kia tựa như cười mà không phải cười, mang theo vẻ lạnh lùng:

- Chỉ là không hiểu chuyện sao?

- Giết hắn!

Nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười gằn, trong lòng ba người đều cả kinh, đột nhiên gầm thét.

Vèo!

Thân hình của bọn hắn đồng thời dừng lại, sau đó hét lớn, chỉ thấy bên cạnh bọn hắn có một thành phi kiếm tỏa ra sương mù mông lung, một quỷ trảo tinh quang lấp lóe, còn có một cái đầu lâu to bằng nắm tay, tất cả đồng thời bay lên.

Một nháy mắt, sát khí kinh người, hung uy kh*ng b* bao phủ về phía Phương Nguyên.

Kim Hàn Tuyết ngơ ngác nhìn tình cảnh này, ánh mắt vừa nghi vừa sợ...

Này đâu phải khuyên bảo gì, mà là vật lộn sống mái với nhau rồi!

- Ngay cả ta cũng có chút không kiên nhẫn, các ngươi lại có thể nhịn lâu như vậy, thật khâm phục!

Phương Nguyên nhìn ba người bọn họ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Vèo!

Phi kiếm đâm thẳng đến mi tâm của Phương Nguyên, thế như lôi điện, uy lực đáng sợ.

Quỷ trảo màu đen thì trong nháy mắt trở nên to lớn, ôm theo sương mù đen nhánh vồ xuống, như che đậy ánh sáng mặt trời, đầu ngón tay b*n r* tinh mang bao phủ bốn phía, làm cho người ở dưới trảo căn bản không có chỗ chạy trốn...

Còn cái đầu lâu kia, thì lại càng quỷ dị.

Rõ ràng là bay về phía Phương Nguyên, nhưng trên đường bay tới lại biến mất tung tích, thời điểm xuất hiện lần nữa đã tới sau lưng Phương Nguyên, miệng máu mở lớn, mạnh mẽ táp tới đầu hắn, trong hốc mắt quỷ hỏa hừng hực, kh*ng b* khó có thể hình dung.

Đây là một trận đại chiến rất bất ngờ, tựa hồ do một vài người trẻ tuổi đấu khẩu gợi ra.

Nhưng trong trận đại chiến mạc danh kỳ diệu này, song phương lại đều sớm chuẩn bị kỹ càng.

Trong các tộc nhân Kim thị, phần lớn người không biết chuyện gì, chỉ ngây ngốc đứng nhìn, nhưng ba người tế pháp bảo kia lại sớm chuẩn bị kỹ càng, từ bọn họ vừa ra tay đã dùng hết toàn lực thi triển sát chiêu là có thể biết.

Bọn họ sớm có dự mưu, thậm chí chờ mong đã lâu...

Nhưng đón sát chiêu của ba người này, sắc mặt Phương Nguyên lại không có chút biến hóa, đưa tay niết pháp ấn.

Rắc rắc...

Theo tiếng sét vang lên, điện quang phun trào, một con Lôi Linh Chu Tước xuất hiện, xòe hai cánh dài tới ba bốn trượng, nó dùng sức vỗ một cái, phi kiếm, quỷ trảo, đầu quỷ đều nổ tung!

Phương Nguyên thì chậm rãi đi về phía trước, sau lưng Lôi Linh Chu Tước bay theo, cao cao tại thượng.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn về phía Trường Nhạc sư thúc nói:

- Kim lão thái quân chân chính dặn dò các ngươi là cái gì?

Vị Trường Nhạc sư thúc sau lưng cõng khuông lớn kia, nhìn thấy Phương Nguyên có hung uy như vậy thì biến sắc, rõ ràng mình cũng là cao thủ Trúc Cơ kỳ, nhưng lại không dám ra tay, trong lúc cấp thiết lệnh hai người kia xông lên trước, mình thì lui ra sau mấy chục trượng, khóe mắt không ngừng nhảy lên, sắc mặt trắng bệch.

Phương Nguyên cũng không ngừng bước, hai cánh tay rung lên.

- Rào...

Theo động tác của hắn, Lôi Linh Chu Tước cũng giương cánh ra...

Hai cái cánh lớn giống như lôi hải trực tiếp xuất hiện ở trước người Phương Nguyên, sau đó quét qua hai bên.

Đừng nói hai tu sĩ Trúc Cơ vọt tới kia, đệ tử Kim thị khác đang ngăn ở trên đường, c*̃ng bị quất qua hai bên, không biết lăn ra bao xa, ở trước người Phương Nguyên đã là một con đường bằng phẳng...

Trong lòng hơi khâm phục Kim lão thái quân, quả thật mưu kế xâu xa, lại không nói mục đích thực sự cho hai cháu gái ruột của mình.

Có lẽ là lo lắng Kim Hàn Tuyết quá ngây thơ, không thủ được bí mật ở trước mặt mình, còn Kim Hàn Sương thì quá ngu, dễ dàng lộ ra sơ hở?

- Là ý tứ của lão thái quân!

Trường Nhạc sư thúc thấy vẻ mặt tức giận của Kim Hàn Tuyết, đám tộc nhân Kim thị ở xung quanh c*̃ng nghi hoặc khó hiểu, chỉ có Phương Nguyên như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, nên không giấu giếm nữa, hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay bay lên một đạo pháp ấn, ấn bắn vào hư không, huyền ảo phức tạp, mơ hồ có thể thấy được một cổ triện huyền phù ở trong đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 634: Ngươi Có Thể Cho Ta Không? (1)



- Là pháp ấn của lão tổ?

Kim Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

Đây là pháp ấn của Kim lão thái quân, còn dùng tốt hơn tất cả lệnh bài nào...

Nếu hắn tế lên pháp ấn này, thì nói rõ tất cả những chuyện kia đều là lão tổ lén lút thụ ý?

- Lão tổ...

Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được quát lên:

- Lão tổ muốn làm cái gì, không phải lệnh hắn giúp Kim gia chúng ta đoạt bảo sao?

- Bí cảnh to lớn, dị bảo vô số...

Ánh mắt Trường Nhạc sư thúc lạnh lẽo nói:

- Nhưng lão tổ có thể để mắt, lại chỉ có một loại...

Sau đó ánh mắt của hắn b*n r* tinh mang, pháp ấn trong lòng bàn tay cũng bộc phát quang mang, lớn tiếng quát lên:

- Tộc nhân Kim thị nghe lệnh, thấy ấn như thấy lão thái quân, không tiếc bất cứ giá nào, dùng bất luận thủ đoạn gì, quyết phải bắt người này, đoạt bốn đạo Lôi Linh trên người hắn...

Theo tiếng quát của hắn, chữ triện đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung.

Bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu tu sĩ ngủ đông, sau khi nhìn thấy pháp ấn kia, trong lòng đều cả kinh, rời khỏi nơi mình mai phục, từng người điều khiển pháp bảo, ầm ầm ầm xẹt qua chân trời, vội vàng chạy tới...

Cát vàng cuồn cuộn, thế như hổ lang.

Linh quang lượn lờ ở giữa không trung kia, làm cho khí tức của bí cảnh trở nên xơ xác hơn mấy phần...

- Cái gì?

Vừa nghe được mật lệnh này, Kim Hàn Tuyết còn nghĩ mình nghe lầm, vẻ mặt khó có thể tin.

Tộc nhân Kim thị khác c*̃ng chấn động, trước đây bọn họ đều bị giấu kín. Bây giờ nghe Trường Nhạc sư thúc thay thế lão tổ hạ lệnh, trong lòng càng thêm mê man. Tuy không nghĩ tới lão tổ lại bí mật ra lệnh như vậy, nhưng lại biết, pháp ấn kia không giả được, mà quy củ của Kim gia xưa nay, là thấy pháp ấn như thấy lão thái quân, cần vô điều kiện nghe lệnh!

Chỉ có Phương Nguyên nghe vậy, tựa hồ nghĩ rõ ràng một vấn đề nào đó, nhàn nhạt nói:

- Ta đã sớm phát hiện các ngươi lén lén lút lút, biết mình lực lượng không đủ, lại còn bám theo ta, như sợ ta chạy mất vậy, lại cố ý ẩn giấu mấy đạo nhân mã, không biết muốn làm cái gì, đến hiện tại mới biết nguyên lai dã tâm của Kim lão thái quân không nhỏ, lại coi trọng Tứ Tượng Lôi Linh của ta...

Nói đến chỗ này, hắn hơi dừng một chút, lại gật đầu nói:

- Như vậy nàng cho ta Bất Tử Liễu mới có thể hiểu được...

- Các ngươi... sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Kim Hàn Tuyết phản ứng lại, phẫn nộ nói:

- Hắn vừa mới giúp chúng ta giải quyết mầm họa trong bí cảnh, bây giờ các ngươi lại muốn đoạt đạo cơ của hắn, sự tình vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván bực này, há là Kim gia chúng ta có thể làm ra được?

Phương Nguyên nghe vậy cũng hơi ngẩn người, nghĩ thầm nàng đúng là đầu gỗ mà.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng hắn không khách khí nữa, nhanh chân đi về phía trước.

Tuy không biết chủ ý chân chính của Kim lão thái quân là gì, nhưng hắn lại biết không dễ dàng lấy được Lôi pháp như vậy.

Lại thêm Kim gia làm việc, thoạt nhìn rất chu đáo, trên thực tế cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở.

Điểm đơn giản nhất là: vì sao tu sĩ Trúc Cơ của Kim gia theo mình vào ít như thế?

Kim gia là đại thế gia, chỉ là tộc nhân chủ mạch liền có mười chi, ngoài ra còn có chi thứ khổng lồ, thế gia vạn năm, tộc nhân khó có thể thống kê, còn nghe nói Kim gia ở trong bóng tối nâng đỡ ít nhất ba bốn tiên môn, đều là một phần thực lực của bọn hắn.

Nhiều thế lực như vậy, tổng cộng chỉ có ba mươi mấy vị tu sĩ Trúc Cơ?

E là có ít nhất bảy phần lực lượng bị che giấu!

Một vấn đề khác là, những tộc nhân Kim gia này, lại gắt gao đi theo mình?

Ngay cả nơi hung hiểm như Tử Vụ Hải, cũng có người dám theo mình nhảy xuống, liều mạng xông lên...

Đây là giảng nghĩa khí sao?

Phương Nguyên tình nguyện tin tưởng, là đối phương không muốn mình thoát ly tầm mắt của bọn hắn!

- Xin Tuyết tiểu thư tránh ra, lão thái quân biết ngươi không làm được chuyện như thế, mới không có nói cho ngươi biết!

Trường Nhạc Sư nghe Kim Hàn Tuyết chất vấn, cũng sầm mặt lại, lơ đãng nhìn lướt qua sau lưng.

Sau lưng hắn, bốn phương tám hướng, lúc này thình lình có mấy chục đạo khí cơ mạnh mẽ vô biên xông thẳng vân tiêu, nhanh chóng lao tới.

Đó là cao thủ Kim gia vốn bố trí mai phục ở Bát Hoang Sơn, bây giờ lại không thể không chạy tới nơi này...

Trên mặt Trường Nhạc Sư Thúc lộ ra nụ cười:

- Phương đạo hữu, ta không biết ngươi là làm sao nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, nhưng Kim gia ta dùng năm đội cao thủ Trúc Cơ, dùng năm đại pháp bảo đến bắt ngươi, dù ngươi thông minh như thế nào đi nữa, kết quả cũng giống như vậy!

- Chúng ta sẽ không coi thường một Thiên Đạo Trúc Cơ!

Trường Nhạc Sư Thúc thấp giọng trả lời Phương Nguyên.

Phương Nguyên gật đầu:

- Nhìn ra được các ngươi rất cẩn thận...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 635: Ngươi Có Thể Cho Ta Không? (2)



Trong những khí cơ nhanh chóng tiếp cận kia, Phương Nguyên có thể rõ ràng cảm giác được, trong đó có một vài nhân vật rất cường hãn, e rằng đều là Trúc Cơ đỉnh phong, thậm chí tiếp cận nửa bước Kim Đan, bình thường mà nói, rất ít đại gia tộc có thể lập tức tập hợp được nhiều nửa bước Kim Đan như vậy, đây là Kim gia nhằm vào đặc tính chỉ có Trúc Cơ vào được Thông Thiên Bí Cảnh, cố ý bồi dưỡng ra được.

Chỉ từ tu vi mà nói, những người kia đều cao hơn Phương Nguyên.

Vì tuy Phương Nguyên bị Kim lão thái quân mạnh mẽ trồng xuống Bất Tử Liễu, tứ tướng tụ hội, nhưng c*̃ng chỉ là Trúc Cơ tầng tám mà thôi.

Ở dưới tình huống nhiều người mai phục như vậy, nếu Phương Nguyên không cẩn thận tiến vào Bát Hoang Sơn, rơi vào trong đại trận bọn họ bố trí trước, lại có nhiều cao thủ mang theo pháp bảo vây công, như vậy dù Phương Nguyên là Thiên Đạo Trúc Cơ, c*̃ng sẽ chắp cánh khó thoát...

Mà bây giờ, dù Phương Nguyên sớm làm khó dễ, không có tiến vào Bát Hoang Sơn, bọn họ cũng nắm chắc phần thắng.

Thêm vào Trường Nhạc Sư Thúc, tổng cộng có sáu vị Trúc Cơ đỉnh phong tay cầm pháp bảo, còn có nhiều người giúp đỡ như vậy, chỉ sợ tu sĩ Kim Đan bình thường c*̃ng bị vây giết, huống chi trước mắt chỉ là Thiên Đạo Trúc Cơ?

Quan trọng hơn là, bây giờ đang ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, bản lĩnh của Phương Nguyên lại lớn, còn có thể chạy đi đâu?

Vì lẽ đó hắn chỉ có một con đường, cái kia chính là tử lộ...

Chỉ có một điều để Trường Nhạc Sư Thúc không hài lòng là, không thể theo kế hoạch lúc đầu, âm thầm dụ Phương Nguyên vào Bát Hoang Sơn, ở nơi này sẽ rất dễ lộ ra phong thanh, nếu ngoại giới biết Kim gia ra tay hại một Thiên Đạo Trúc Cơ, danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Dù sao danh tiếng của Kim gia vẫn rất tốt!

- Như vậy nói cách khác, sự tình Kim lão thái quân đáp ứng cho ta nửa quyển Lôi pháp chỉ là giả?

Ánh mắt của Phương Nguyên dần dần lạnh xuống, nhìn Trường Nhạc Sư Thúc hỏi.

Trường Nhạc Sư Thúc c*̃ng cẩn thận nhìn Phương Nguyên, lạnh lùng nói:

- Người chết là không cần tâm pháp gì...

- Xem ra trước kia ta nghĩ đều không sai...

Phương Nguyên lấy được đáp án, khí cơ trên người chậm rãi vọt lên:

- Không bức đến tuyệt lộ, các ngươi sẽ không trả nợ...

Bạch!

Theo tiếng hét này, lôi tước ở sau lưng đột nhiên giương cánh, điện quang ngập trời, càn quét tứ phương.

Mà hắn ở dưới lôi tước che chở, thì giống như hung thần xuất thế.

- Nhanh, ngăn cản hắn!

Nhìn thấy tình cảnh này, Trường Nhạc Sư Thúc kinh hãi, há miệng kêu to, mình lại xoay người bỏ trốn, viện binh đã sắp tới, hắn không muốn đơn độc đối mặt tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ, dù sao vị tổ tông ở trong khuông lớn sau lưng hắn, cũng cần hắn đến che chở.

Lúc này xung quanh Phương Nguyên, những đệ tử Kim thị kia đều rống to lao tới.

Nếu đây là mật lệnh của Kim lão thái quân, bọn họ tự nhiên phải vô điều kiện tuân thủ...

Trước lúc vào bí cảnh, bọn họ đều làm đủ chuẩn bị, các trưởng bối cũng tận khả năng cho bọn hắn một vài pháp khí, phù triện hộ thân… cộng thêm thực lực của bọn họ, bây giờ chen chúc tới, các loại phi kiếm, phù triện, pháp khí che kín hư không, giống như mưa rơi đánh về phía Phương Nguyên, nhìn có vẻ cực kỳ kh*ng b*, như muốn bao phủ Phương Nguyên lại.

- Các ngươi không phải vẫn muốn kiến thức thực lực chân chính của Thiên Đạo Trúc Cơ sao?

Ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lẽo, đạp ra một bước.

Trong nháy mắt, pháp lực ầm ầm vận chuyển, con Chu Tước giương cánh kia lại bành trướng, từ xòe hai cánh dài ba bốn trượng, đã biến thành bảy tám trượng, lớn hơn gấp đôi, khí cơ trên người c*̃ng đáng sợ hơn, cuồn cuộn quét qua hai bên, xung quanh giống như lôi hải, khuấy động bốn phương.

Rầm...

Bất luận là pháp khí c*̃ng tốt, phi kiếm c*̃ng tốt, hay thân thể tộc nhân Kim thị cũng được, ở dưới sấm sét khuấy động, tất cả đều đứng không vững, đồng thời bay về phía sau.

Sắc mặt từng người đều giống như gặp ma.

Trước đó bọn họ đều biết Thiên Đạo Trúc Cơ thực lực mạnh mẽ, nhưng chưa chính diện giao thủ, còn thật không biết sẽ mạnh mẽ đến trình độ này, mà nghe Phương Nguyên nói, trong lòng không khỏi cười khổ:

- Sương Nhi tiểu thư nói muốn kiến thức thực lực chân chính của Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng đây là vì muốn ngươi ra tay, cướp đồ vật của những thiên kiêu kia... còn chúng ta không muốn kiến thức thực lực chân chính của ngươi chút nào nha...

Phương Nguyên tự nhiên không để ý tới những thứ này, điều động Lôi Linh Chu Tước đến trạng thái mạnh nhất, đột nhiên đạp ra một bước.

Hai mắt như kiếm, tập trung Trường Nhạc Sư Thúc đang chạy trối chết kia, cùng với cái khuông lớn sau lưng hắn.

- Phương sư huynh...

- Sự tình hẳn sẽ còn có những phương pháp giải quyết khác chứ!

- Ngươi là người duy nhất ta không ghét ở Kim gia...

Thân hình Phương Nguyên hơi ngừng lại, cúi người nhìn nàng, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Vì lẽ đó ta c*̃ng khuyên ngươi một câu, có một số thời khắc, ngươi nhất định phải thừa nhận sự kiện này chính là như vậy, thì mới có thể nghĩ ra đối sách...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 636: Năm Đường Phục Binh (1)



Hắn hơi dừng một chút, lại nói:

- Nói thí dụ như, ta thay thế Thái Hoa Chân Nhân đến đòi nợ, ta không nợ Kim gia các ngươi, mà là Kim gia các ngươi nợ ta, nhưng ta không muốn gây sự, vì lẽ đó tình nguyện lấy thân phận vãn bối, thành tâm cầu pháp, nuốt giận vào bụng, nhưng tới Thiên Lai Thành lâu như vậy, ta không nhìn thấy Lôi pháp, ngược lại không ngừng bị làm khó dễ, thậm chí vì thu phục ta, không tiếc ép ta lên tuyệt lộ...

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

- Ta đã xác định một chuyện...

Ánh mắt của Phương Nguyên hơi ảm đạm xuống, nói:

- Kim gia các ngươi nhất định sẽ không đàng hoàng giao Lôi pháp cho ta!

Kim Hàn Tuyết nhắm hai mắt lại, khuôn mặt tái nhợt.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng nói:

- Ngươi có thể cho ta không?

Kim Hàn Tuyết cắn môi, thân thể run rẩy, lại một câu cũng không nói được.

Phương Nguyên thì không chần chờ nữa, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán Kim Hàn Tuyết.

Mượn lực lượng của cái nhấn này, hắn một bước lên trời, cùng Lôi Linh Chu Tước đi nhanh về phía trước.

Tiếng nói của hắn xa xa truyền lại:

- Trận chiến này vốn không cách nào tránh khỏi, ta có thể làm, chính là cướp tiên duyên vào trong tay mình!

- Vèo…

Trường Nhạc Sư Thúc lướt qua mười mấy trượng, vội vã như chó mất chủ, liều mạng bỏ chạy về phía trước.

Hắn nóng lòng hội hợp với năm đội cao thủ của Kim gia, những kia người mới là nhân tuyển chân chính mà lão thái quân lưu lại đối phó Thiên Đạo Trúc Cơ!

Hắn rất chắc chắn, chờ những người kia chạy tới, Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh hơn nữa, cũng phải bó tay chịu trói!

Kim lão thái quân bố trí cái bẫy kia, là hoàn toàn không có ý tứ khinh thường vị Thiên Đạo Trúc Cơ này.

Vừa vặn trái lại, thế gia làm việc, luôn chú ý sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.

Bởi vậy lần này Kim gia không chỉ phái ra toàn bộ cao thủ Trúc Cơ kỳ mà mình âm thầm bồi dưỡng, còn phân phát cho mỗi người một pháp bảo chân chính. Phải biết những người kia vốn là ở trước khi Phương Nguyên xuất hiện, Kim lão thái quân đã âm thầm bồi dưỡng, chuẩn bị sau khi bí cảnh xảy ra vấn đề sẽ phái đi vào Tử Vụ Hải, liều mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, nên đa số đều là tử sĩ...

Đương nhiên, Phương Nguyên xuất hiện, khiến cho bọn họ tránh đi “cơ hội” hi sinh vì gia tộc!

Vì vậy bọn hắn liền thuận lý thành chương trở thành quân cờ đưa Phương Nguyên vào chỗ chết!

Dù sao bí mật trong Tử Vụ Hải, là không thể để cho người khác mang ra ngoài...

Ầm!

Hắn nghe được sau lưng có tiếng xé gió, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách hơn mười dặm, có tia sét phá tan tầng mây, vọt tới giữa không trung, một bóng người áo xanh đạp trên lưng Chu Tước, bay thẳng lên mây, xa xa nhìn về phía mình.

Cảnh này khiến trong lòng hắn rùng mình, bỏ chạy càng nhanh!

Vừa nãy sau khi hắn ra lệnh, liền lập tức chạy trốn, bởi vậy cũng không biết phía sau phát sinh cái gì. Bởi vậy trong lòng hắn vẫn có chút an tâm, những tộc nhân kia ít nhất cũng lưu đối phương được bốn hơi thở...

Đối với hắn mà nói, bốn hơi thở đã đủ hắn chạy rất xa...

Dù sao được tuyển làm người cõng cái khuông lớn kia, cũng là có nguyên nhân.

Một là bởi vì hắn quen thuộc tồn tại trong khuông, đã từng là người hộ đạo của hắn.

Nguyên nhân thứ hai, là bởi vì hắn chạy nhanh!

Dựa vào bốn hơi thở này, hắn có thể chạy ra hơn mười dặm, cái này đã là dưới tình huống hắn triển khai một loại bí pháp tổn thương bản nguyên, bất quá coi như đã kéo ra mười dặm, hắn cũng không có ý định thu hồi bí pháp, bởi vì hắn có thể cảm ứng được phía trước có năm đạo khí tức nhanh chóng tiếp cận, dựa vào tốc độ của mình, muốn chạm mặt đối phương chỉ cần khoảng nửa chén trà thời gian mà thôi, hẳn là đủ rồi...

Mà lúc này, Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, xa xa nhìn bóng lưng đào tẩu của Trường Nhạc Sư Thúc.

Hiển nhiên, đối phương đã sắp áp sát năm đạo khí tức ở phía đông, tựa hồ chẳng mấy chốc song phương sẽ chạm mặt!

Nhưng trong lòng hắn c*̃ng có tính toán, nên không đuổi gấp.

Qua một lát, hắn nhìn qua sau lưng, lúc này Quan Ngạo đã xách Toan Nghê chạy tới.

Trong lòng Phương Nguyên có chủ ý, nói với Toan Nghê:

- Ngươi thay ta bắt hắn trở về!

Con Toan Nghê vẫn bị Quan Ngạo xách kia nghe vậy lườm một cái, dáng vẻ kiêu ngạo.

Quan Ngạo c*̃ng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm Toan Nghê này sao có thể nghe lời được, để nó bắt con thỏ còn không xong...

Phương Nguyên nhìn dáng dấp thản nhiên của Toan Nghê, liền biết nó sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, nói trắng ra, lúc con Toan Nghê này ở bên người bạch miêu, sẽ cực kỳ ngoan ngoãn, nói gì nghe nấy, nhưng vừa rời bạch miêu, sẽ giống như địa chủ tái sinh...

Quan Ngạo thấy vậy, nhìn Toan Nghê quát lên:

- Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi!

Phương Nguyên nở nụ cười, yên lặng truyền một đạo thần niệm vào trong tai Toan Nghê.

- Rào...

Bỗng nhiên con Toan Nghê kia run cầm cập, chổng đuôi vọt ra ngoài.

Tốc độ của nó cực nhanh, giống như tia chớp, còn hăng hơn chó săn nhà Quan Ngạo khi đi bắt thỏ rừng...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 637: Năm Đường Phục Binh (2)



Quan Ngạo sững sờ, ngây ngốc nói:

- Phương tiểu ca, ngươi làm sao để nó nghe lời như vậy?

Phương Nguyên nói:

- Ta nói với nó, nếu như nó không nghe lời, ta sẽ để ngươi thiến nó!

Quan Ngạo vui sướng:

- Sao ta không nghĩ tới chuyện này chứ?

Vèo...

Lại nói Toan Nghê kia chạy như sao băng, nó vốn là dị thú trời sinh, tốc độ kh*ng b*, được xưng dạ hành tám ngàn dặm, ngay cả cao thủ Kim Đan bình thường cũng chưa chắc có thể ở tốc độ vượt qua nó, chỉ mấy tức đã đuổi tới sau lưng Trường Nhạc Sư Thúc, sau đó rít lên một tiếng, lấy tốc độ mà mắt thường không thể thấy được nhanh chóng áp sát...

- Súc sinh...

Trường Nhạc Sư Thúc cảm giác được sau lưng có khí cơ áp sát, cũng hơi kinh hãi.

Thần thức quét qua, phát hiện đuổi theo sau lưng là một con Toan Nghê, trong lòng âm thầm kêu khổ, mắt thấy sắp hội hợp với viện binh, làm sao nghĩ đến lại có con dị thú chạy tới như thế, nếu như bình thường, con Toan Nghê này hắn còn không để vào mắt, nhưng hôm nay Thiên Đạo Trúc Cơ kia theo sát sau lưng, hắn nơi nào có thời gian triền đấu, chỉ có thể gầm thét, đột ngột rẽ về phía bắc!

- Vèo!

Hắn quẹo quá nhanh, thân hình Toan Nghê không thu lại kịp, chỉ có thể xông thẳng tới trước.

Trường Nhạc Sư Thúc cắn răng, lướt qua mười mấy trượng, xông về phía tây bắc.

Toan Nghê gừ một tiếng, lại nhanh chóng đuổi theo.

Trường Nhạc Sư Thúc sợ bị nó quấn lấy, chỉ có thể thay đổi phương hướng, tiến vào trong dãy núi.

Tốc độ của Toan Nghê quá nhanh, bỗng dưng truy đuổi, hắn còn không phải là đối thủ.

Một người một thú vòng tới vòng lui ở trong núi rừng, bất quá dựa vào nhiều ngọn núi ngăn cản, Trường Nhạc Sư Thúc không có bị Toan Nghê đuổi kịp, hơn nữa còn rõ ràng cảm ứng được, những phục binh từ phía đông chạy đến kia c*̃ng thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao về phía dãy núi, trong lòng nhất thời an tâm, thống hận nhìn Phương Nguyên ở cách đó không xa một cái, tốc độ càng nhanh hơn!

- Hô...

Vòng qua một ngọn núi, Trường Nhạc Sư Thúc rốt cục nhìn thấy một đội phục binh tới tiếp ứng mình.

Người tới bao phủ ở trong mây vàng chói mắt, tổng cộng có chín người, đều là tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào đen, từng người khí cơ ngưng luyện, sát khí đậm đặc.

Rõ ràng bọn họ không phải Tu Tiên Giả chỉ theo đuổi tu hành bình thường, mà là loại tu sĩ ác đấu trên tay không biết nhiễm bao nhiêu oan hồn, đặc biệt là người cầm đầu, dưới cằm để râu, trên người quấn quanh một bó xích sắt, khí cơ hùng hồn dũng mãnh.

- Kim Giáp sư huynh, mau chém giết hắn...

Nhìn thấy người này, Trường Nhạc Sư Thúc thở phào nhẹ nhõm, cao giọng kêu lên.

Toan Nghê nhìn thấy đối phương nhiều người, lập tức cong đuôi chạy về.

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trung niên tên Kim Giáp thấy thế, vội vã chạy tới, thấp giọng gầm thét.

- Không biết tại sao kẻ này lại phát hiện kế hoạch của chúng ta, còn sớm ra tay...

Trường Nhạc Sư Thúc chỉ kịp nói một câu như vậy, liền vội lao về phía sau mọi người, mới kịp thở ra hơi.

- Ha ha, năm đường phục binh của chúng ta chạy tới, phong tỏa bốn vực, dù phát hiện thì đã làm sao?

Kim Giáp ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài trăm trượng, một nam tử áo bào xanh chân đạp Chu Tước đuổi theo, trong mắt xẹt qua sát khí, cười lạnh một tiếng, lại tiến lên nghênh tiếp, xích sắt trên người một vòng một vòng tháo ra, như Ô Long lay động tầng tầng gợn sóng, quất thẳng tới nam tử áo bào xanh, sau đó lớn tiếng quát khẽ:

- Tiểu nhi, bó tay chịu trói đi!

Trên xích sắt hiện ra đạo đạo phù văn, như một con Ô Long, trong nháy mắt tập cuốn trăm trượng, quật đến trước người Phương Nguyên, hư không khuấy động, sát khí như sương, tiếng quỷ gào ẩn hiện, lại là một pháp bảo chân chính.

- Ta giúp Kim gia các ngươi giải quyết mầm họa trong bí cảnh, các ngươi lại chuẩn bị cho ta phần đại lễ này sao?

Lúc này Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, c*̃ng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt của hắn trầm xuống, lạnh nhạt nở nụ cười:

- Ta cho các ngươi một phần đại lễ thì nói còn nghe được...

Vèo!

Tốc độ của Chu Tước ở dưới chân hắn lại tăng nhanh, đột nhiên tiến lên nghênh tiếp.

Chỉ từ tốc độ tức thời đến xem, hắn còn nhanh hơn Toan Nghê mấy phần...

Mà ở trong quá trình này, trong tay hắn xuất hiện một cây lông vũ năm màu, sau đó mạnh mẽ quất tới.

Ầm!

Trong hư không, tất cả đều là băng sương xanh biếc, một con băng nha hiện ra, xông thẳng lên trời.

Kim Giáp không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ chạy đến, nhất thời kinh hãi, muốn nói gì đó, tu vi của hắn c*̃ng không thấp, chính là Trúc Cơ tầng chín, có thể nói đã đi hết con đường Trúc Cơ, cũng là một trong mấy người thực lực mạnh nhất trong năm đạo nhân mã, bất quá lấy pháp lực Trúc Cơ đỉnh phong của hắn, ở trước mặt Phương Nguyên là không hề có ưu thế gì, dựa vào chỉ là pháp bảo do lão thái quân ban tặng!

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, pháp bảo kia vừa tế ra ngoài, đã bị một món pháp bảo khác khắc chế.

Không những vậy, đối phương còn xông thẳng đến trước mặt mình.

- Thái Tức Phong...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 638: Như chém rau cắt cỏ (1)



Kim Giáp ở dưới sự kinh hãi, liều mạng kêu to, tay bắt pháp ấn.

Nhưng ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, Chu Tước trực tiếp đưa ra hai trảo.

Răng rắc sát...

Ánh chớp lấp lóe, hai trảo của Chu Tước vững vàng chộp vào ngực Kim Giáp, hắn ngay cả pháp ấn cũng không niết được, thần thông không cách nào triển khai, liền miệng phun máu tươi, ngực bị xé ra hai lỗ hổng, giống như diều đứt dây ngã xuống!

- Kim Giáp sư huynh...

Trường Nhạc Sư Thúc thấy cảnh này, bị doạ đến tâm kinh đảm hàn.

Lão thái quân tự mình điểm tướng, một trong năm đầu lĩnh phục binh, nhưng vừa đối mặt đã bị giết?

Hắn cảm thấy giống như có nước lạnh dội từ đầu đến chân, chỉ kịp hô lên một tiếng, liền vội vàng bỏ chạy.

- Giết...

Mấy tu sĩ Trúc Cơ khác đi theo Kim Giáp chạy tới cũng kinh hãi, mắt đỏ bừng, tu vi của bọn họ hơi không bằng Kim Giáp, bởi vậy nên chậm hơn một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Giáp bị Phương Nguyên chém giết, trong lòng vừa sợ vừa giận, dồn dập hét lớn, tế lên các loại pháp khí vọt tới, đã có ý liều mạng.

- Quan Ngạo sư huynh, giao cho ngươi...

Phương Nguyên lại không để ý những người này, đạp lên lưng Chu Tước, lần thứ hai đuổi theo Trường Nhạc Sư Thúc.

- Kẻ này hung hăng ngang ngược, nhanh... nhanh giết hắn!

Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy Phương Nguyên chạy đến, lập tức sợ đến mất mật, gấp gáp như chó nhà có tang, chẳng qua lần này rất nhanh liền nhìn thấy phía sau ba tòa đỉnh núi lại có bảy tám người vội vã chạy đến, chính là đội phục binh thứ hai cũng đuổi tới ngay lúc này.

- Trường Nhạc sư thúc đừng sợ, ta đến đây...

Cầm đầu chính là một thiếu niên mặc thiết giáp, vác theo hai thanh loan đao.

Hắn chính là một vị con cháu được Kim lão thái quân tận lực bồi dưỡng trong thế hệ tiểu bối, tên gọi Kim Huyền Tướng.

Thiên tư người này không yếu, dù còn chưa đến mức Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng cũng có hi vọng tu luyện thành Ngũ Hành Trúc Cơ, chỉ là Kim lão thái quân cảm thấy ngoại trừ Thiên Đạo Trúc Cơ, cái khác đều là phế vật, dù có kết thành Ngũ Hành đạo cơ cũng không có ý nghĩa quá lớn, bởi vậy mới không tận lực bồi dưỡng, mà chỉ đặc ý truyền thụ hắn một đạo bí thuật Kim gia, hiện nay đã tu thành, thực lực đáng sợ mười phần.

Có thể nói, ít nhất ở trong cảnh giới Trúc Cơ, thực lực hắn chưa hẳn đã thua Kim Hàn Tuyết c*̉a chủ mạch.

- Huyền Tướng chất nhi, nhanh tế pháp bảo...

Trường Nhạc sư thúc kêu to một tiếng, cắm đầu xông thẳng tới.

Mà thiếu niên tên Huyền Tướng kia c*̃ng phản ứng cực nhanh, thấy áo bào Phương Nguyên cuộn lên, tung bay tận hơn mười trượng, liền cũng không dám khinh thường, lập tức rút ra hai thanh loan đao sau lưng, hai tay chập lại, hai thanh loan đao tức thì hóa thành một thanh trường đao hai lưỡi, bị hắn ném lên không trung, mặc niệm chú ngữ, chỉ thấy bầu trời chung quanh tối sầm lại, âm phong gào thét tứ ngược.

Trong âm phong phá núi lật cây kia, loan đao cấp tốc xoay tròn giữa trời, bỗng chốc một hóa mười, mười hóa trăm, chỉ chớp mắt đã thấy phủ đầy đất trời, đao quang sắc bén đáng sợ, liên miên bất tận đón đầu Phương Nguyên chém thẳng tới...

Phương Nguyên nhìn thấy đao quang đầy trời kia, c*̃ng là không chút nghĩ ngợi, cổ tay đột nhiên khẽ xoay, năm ngón xòe ra.

Một đạo pháp lực cuộn trào, trực tiếp thu Ô Tinh Phược Yêu Liên mới vừa rồi được Kim Giáp tế lên, lại bị băng phong giữa trời vào tay, Phương Nguyên không thi triển qua pháp bảo cỡ này, cũng không hiểu nhiều lắm, chẳng qua không cần hiểu rõ, trực tiếp lấy pháp bảo này dùng làm binh khí, nắm ở trong tay, khẽ vung về phía không trung, sau đó cổ tay lắc một cái, vung vẫy nó ra.

Dưới sự thúc giục c*̉a pháp lực mạnh mẽ, Ô Tinh Phược Yêu Liên lập tức vẽ ra từng đạo vòng tròn to lớn giữa trời.

Đao quang đầy trời bay tới, lại dường như bị một tấm chắn ngăn trở, tản ra bốn phía.

Phương Nguyên tay cầm Ô Tinh Phược Yêu Liên, thân hình không chút ngừng lại, cường hành xuyên qua tầng đao võng kia.

Kim Huyền Tướng thấy cảnh ấy, không khỏi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ

Chẳng qua hắn c*̃ng phản ứng cực nhanh, bất ngờ cắn răng một cái, thi triển ra một đạo bí pháp, da thịt toàn thân bắt đầu tản mát kim mang, hệt như hóa thành đồng chất, từng đường vân màu vàng hiện ra trên làn da, hai tay dang ra, phi đao giữa không trung về hết lại trong tay, sau đó bị hắn nắm lấy, chân đạp một mảnh sương mù đen, cao cao tại thượng, đương đầu chém xuống Phương Nguyên.

Hắn còn chưa dứt câu, Phương Nguyên đã nhíu mày.

Đón lấy song đao đập mặt mà đến, thân hình hắn chợt lóe sang bên trái, song đao lướt sát qua thân thể, sau đó hắn khẽ vươn tay, nhắm ngay phần gáy Kim Huyền Tướng, chưởng lực tung ra, vứt về phía Quan Ngạo ở sau lưng...

- Quan Ngạo sư huynh, cho ngươi!

Lúc này Quan Ngạo đang tay cầm đại đao, chiến làm một đoàn với đám tu sĩ Kim Giáp đi theo, không để cho bọn hắn tới quấy rầy Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 639: Như chém rau cắt cỏ (2)



Nghe được Phương Nguyên kêu to, lập tức liền cao giọng đáp ứng, xoay người qua.

- Đáng giận, các ngươi coi ta thành cái gì?

Trong lòng Kim Huyền Tướng không khỏi cuộn trào lửa giận, gần như cắn nát răng.

Hắn tự nghĩ Huyền Giáp hộ thể phòng ngự vô song, vốn định mượn cơ hội này cùng Thiên Đạo Trúc Cơ chiến một trận, thậm chí nương theo cơ hội cận chiến, đả thương người này, cũng tính là lập được đại công hiển hách cho Kim gia, lại không ngờ rằng, tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia dù không thể thương đến chính mình, nhưng vũ pháp cận thân lại cũng mạnh như thế, chỉ khẽ xoay người mượn lực liền đã ném mình về phía tên cao to đen hôi như cột điện kia...

Hắn không sợ tên cao to kia, chẳng qua lại cảm thấy mình bị ném tới ném đi như thế, quả thực đúng là sỉ nhục.

Hai mắt trợn trừng, đang định ngừng gấp thân hình, quay đầu tiến lên tái chiến với Phương Nguyên.

Thế là bổ tới một đạo về phía tên cao to, sau đó liền nhìn mà không thấy...

Đáng tiếc, rất nhanh hắn liền biết mình sai...

Nhìn kim ảnh bị Phương Nguyên ném qua, Quan Ngạo phun ngụm nước bọt xuống tay, bàn tay chà xát, sau đó vung đao chém ra!

- Hô...

Tiếng gió rít gào cuốn thốc đất trời.

Kim Huyền Tướng vốn là một lòng tập trung trên thân Phương Nguyên, lúc này đột nhiên phát giác có chút không ổn, vội quay ngược người lại.

Sau đó hắn liền thấy một đạo đao quang như là dải lụa từ không trung cắt về phía mình.

Sát na đó, hắn rốt cuộc không cố kị được sỉ nhục hay không sỉ nhục, quát to một tiếng, hai tay cầm đao gác ở trước người.

Đối với hắn mà nói, hành động như vậy đã là rất ít thấy.

Ỷ vào một thân mình đồng da sắt, trước nay hắn luôn là công nhiều thủ ít, thường thường đều là cận thân đổi mạng với đối thủ.

Nhưng lần này lại khác hẳn!

- Xùy!

Một đao từ trên hướng xuống, một đường rơi rụng, phảng phất không gì ngăn trở được.

Tên cao to kia đánh ra một đao này, nhẹ nhàng tựa như chém rau cắt cỏ, sau đó lập tức trở lại, chiến làm một đoàn với những tu sĩ khác.

Còn Kim Huyền Tướng thì đã ngây ngốc đương trường.

- Đương..

Hai thanh loan đao trong tay hắn c*̃ng là pháp khí phẩm chất không thấp, lúc này lại đột nhiên đứt gãy.

Sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống thân mình, vết đao càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chia hắn làm hai nửa.

Dưới một đao cuồng bạo kia, Huyền Giáp bí thuật, bảo y hộ thể … hết thảy đều hoàn toàn vô dụng.

Đến thời khắc sau c*̀ng, hắn chỉ còn biết khó có thể tin tưởng ngước nhìn bóng lưng tên cao to kia, sau đó rơi rụng thẳng xuống đất.

Lúc rơi trên mặt đất, hắn đã thành hai đoạn xác chết.

Không phải tu sĩ Trúc Cơ không có bản lĩnh chỉ còn nửa người vẫn sống sót, mà là một đao kia c*̉a Quan Ngạo thực sự quá cuồng mãnh, đao kình như cối xay, lúc chặt đứt nhục thể của hắn cũng đã chấn nát gan mật tạng phủ, kỳ kinh bát mạch, thần tiên cũng khó mà cứu được...

Hết thảy thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt...

- Trời ạ...

Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi hận đến tưởng như ngất lịm.

Ở bên cạnh, đám tu sĩ Trúc Cơ Kim gia đi theo Kim Huyền Tướng cũng như rơi xuống hầm băng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe trên đỉnh đầu lôi điện nổ vang đôm đốp không ngừng, ngẩng đầu lên, liền thấy được một con Chu Tước Lôi Linh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, như một ngọn núi nhỏ ập tới, nhất thời không khỏi nản lòng thoái chí, dồn dập kêu hét lùi ra sau.

Nhưng dù lui thế nào c*̃ng làm sao nhanh bằng Chu Tước Lôi Linh kia?

Mắt thấy một con Chu Tước khổng lồ tả xung hữu đột vọt vào trong đám người, bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ k** r*n liên hồi, lấy tu vi bọn hắn, nếu là kết thành một phương đại trận, dưới sự dẫn dắt c*̉a Kim Huyền Tướng, chưa hẳn đã không có tư cách giao thủ với cao thủ Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng với tình huống bây giờ, trực tiếp đối kháng lôi pháp từ Thiên Đạo Trúc Cơ, về cơ bản là không có chút dư địa nào để phản kháng...

- Khổ quá...

Tâm tình của Trường Nhạc sư thúc đã nguội lạnh hơn nửa, mắt thấy tên tu sĩ áo xanh kia lại hướng về phía mình, lập tức quay đầu bỏ trốn.

Tận lực sử ra khí lực toàn thân, cả người như điện, chỉ trong giây lát liền đã lướt qua hai tòa đỉnh núi.

Lại vẫn cảm thấy sau lưng như bị kim chân, tên tu sĩ áo xanh kia vẫn cứ nhìn chằm chằm.

- Trong bí cảnh Kim gia ta mà cũng dám ngang ngược, nạp mạng đi...

Nhưng rất may mắn, hắn không trốn bao lâu liền nhìn thấy bên trái phía trước mặt vang lên một tiếng quát to.

Một lão giả thon gầy thấp bé, râu bạc phất phới mang theo một đội tu sĩ chạy tới, từ đằng xa hét lớn.

- Tỉnh lão...

- Ngươi...

- Oanh!

Khi hắn hô lên tiếng này, Lôi Tước kia đã vọt đến trước mặt lão giả gầy còm thấp bé.

Lão giả thấp bé kia cũng kinh hãi, vội vàng tế ra một mặt thuẫn bài.
 
Back
Top Bottom