Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 650: Gió nổi mây vần (1)



- Nhân đây, lấy người thiên hạ làm chứng cho lão thân, vô luận môn phái nào, đạo môn chính hay tà, phàm là có người trị được kẻ kia, nếu giao lại cho tộc nhân Kim gia ta xử trí, tất cả các loại dị bảo trên thân kẻ kia đều được tính là đáp tạ, dù cả mười đại dị bảo đều bị lấy đi hết thảy, Kim gia ta cũng sẽ không có gì dị nghị!

Bá...

Giờ khắc này, tròng mắt không biết bao nhiêu người tại trường đều sáng rực lên.

... Dị bảo trên thân tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia, chỉ cần cướp được liền sẽ về tay?

Kim lão thái quân lại nói tiếp:

- Ngoài ra, lão thân còn nguyện ý dâng lên ba khối Bát Hoang Thạch, một gốc Lưu Ly Thụ, vạn lượng linh tinh, một lô Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan, tính là chút đền đáp c*̉a Kim gia, chuyển cho người nào thay Kim gia ta thanh lý môn hộ...

Oanh...

Nghe được câu này, chúng nhân chung quanh đã không thể chỉ dùng động tâm là có thể hình dung.

- Lão tổ tông lại bớt giận...

Ngay cả mấy vị Kim Đan lão tổ Kim gia tại trường vừa nghe được lời ấy đều nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

Thẳng đến hiện tại, bọn hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, song có thể nhìn ra được, lão tổ tông đã thật sự nộ khí xung thiên.

Thậm chí bọn hắn còn cảm thấy, lão tổ tông đã giận đến váng đầu!

Ba khối Bát Hoang Thạch, một gốc Lưu Ly Thụ, vạn lượng linh tinh, một lô Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan...

Lão nhân gia ngài có biết những tài nguyên này trân quý cỡ nào không?

Chỉ riêng Bát Hoang Thạch có thể luyện chế Phi Sơn Thần Thạch, trong bí cảnh Kỳ Bảo Lục đã là dị bảo được xếp hạng thứ nhất.

Hơn trăm năm c*̃ng mới chỉ ngưng kết ra được một khối mà thôi!

Lão tổ tông một hơi hứa ra ba khối, bằng với cầm ra tích lũy mấy trăm năm c*̉a Kim gia!

Còn Lưu Ly Thụ, đây c*̃ng là một loại kỳ trân dị bảo rèn luyện đạo cốt cho tu sĩ Kim Đan, đặt ở trong tay đại thương nhân Trung Châu, một nhánh vẻn vẹn chừng đầu ngón tay liền có thể bán được ra giá cao tận vạn lượng linh tinh, thế mà lão tổ tông lại hứa hẹn nguyên cả một gốc?

Càng đừng nói tới Cửu Chuyển Tuyết Sơn Đan...

Dù bọn hắn có là lão tổ Kim gia, với thứ như Tuyết Sơn Đan, mỗi năm cũng chỉ được chia cho mấy viên mà thôi!

Càng quan trọng hơn chính là mấy loại trân bảo người ngoài không biết mà lão tổ tông vừa nhắc tới...

Trong Thông Thiên bí cảnh quả thật có một ít trân bảo không kém gì Bát Hoang Thạch, chẳng qua Kim gia không phải không có đầu óc, bọn hắn cố ý thả ra một bộ phận Kỳ Bảo Lục, công khai phần nào tài nguyên hiếm thấy trong bí cảnh, mục đích chính là hấp dẫn sự chú ý từ người ngoài, để bọn họ đi đoạt những vật kia, lại có mấy loại dị bảo bọn hắn cố ý giấu đi, chỉ có người Kim gia mới biết!

Nếu chia dị bảo trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia ra làm ba loại, như vậy từ vị trí thứ ba mươi sáu đến thứ mười trên Kỳ Bảo Lục chỉ được tính là loại có giá trị thấp nhất, từ vị trí thứ mười đến thứ hai chẳng qua c*̃ng chỉ được xếp trung đẳng mà thôi!

Dị bảo chân chính phải kể đến năm loại thần vật không muốn người biết, bao gồm Bát Hoang Thạch.

Ở ngoài sáng, Bát Hoang Thạch là dị bảo hàng đầu trong Thông Thiên bí cảnh.

Nhưng ở trong mắt người Kim gia, đó chỉ là một trong mấy loại thần vật, thậm chí còn không được tính là mạnh nhất!

Mấy loại thần vật này được giấu sâu trong bí cảnh, ở nơi người ngoài khó mà biết được, trước nay đều là do các tử sĩ yên ắng cầm về.

Mà giờ, nếu mấy loại thần vật kia rơi vào trong tay tên Thiên Đạo Trúc Cơ, lão tổ tông chẳng lẽ thật sẽ hứa cho người khác?

Mặc dù nàng là lão tổ tông, nhưng như thế không có nghĩa là nàng có thể lụi bại tài sản gia tộc như vậy...

Đáng tiếc, tiếng nhắc nhở của bọn hắn còn chưa ra khỏi miệng, lập tức liền bị dìm ngập trong mảnh sóng triều chung quanh.

Đám trưởng lão các đại tiên môn và thế gia đều không phải kẻ ngu, vừa nghe Kim lão thái quân nói thế, ai nấy không khỏi hưng phấn đến độ hai mắt bốc lửa, không biết bao người dồn dập đứng lên, từng người hiên ngang lẫm liệt, kêu nói:

- Kim lão thái quân cứ yên tâm...

- Việc này chúng ta nhất định sẽ tận hết sức mình!

- Ha ha, tru nghịch thủ chính, đó là chuyện chúng ta nên làm!

...

...

Trong một mảnh tiếng kêu hô kích động, ngay ở lối ra bí cảnh, trên một tòa Tiên Đài phía bên trái, mấy vị nữ tử trung niên thân khoác áo trắng ngồi xếp bằng, trong đó người ngồi ở tận cùng trong nhất, giữa lúc chung quanh ồn ào huyên náo, ánh mắt lại vẫn bình tĩnh dị thường, không có vẻ gì là bị chuyện bên ngoài quấy nhiễu, nhưng vừa nghe được Kim lão thái quân nói vậy, nàng lại khe khẽ mở mắt ra, đột nhiên bắn ra một đạo linh quang.

Đạo linh quang kia vút đi cực nhanh, cũng trở về cực nhanh.

...

...

Một bên khác, Đổng gia c*̃ng đang nghỉ ngơi trên một khối Tiên Đài, gia chủ Đổng gia niên kỷ ước chừng bốn năm mươi, nghe vậy cũng bất động thanh sắc gật đầu, sau đó truyền tin:

- Nói cho Tô Nhi, để nàng tùy cơ hành sự, không được chủ quan!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 651: Gió nổi mây vần (2)



- Hiện giờ công tử đang ở đâu?

Ở một phương thế gia, có tiếng người nôn nóng thương lượng:

- Nhanh truyền tin cho hắn, chẳng phải hắn vẫn luôn muốn đánh mặt đám Thiên Đạo Trúc Cơ ư?

Những người còn lại đều không ngừng gật đầu:

- Lần trước hắn nghiền ép vị Thiên Đạo Trúc Cơ Ma tông kia, cuối cùng lại để đối phương chạy trốn, không đánh mặt được, còn vì chuyện này mà buồn bực nhiều năm, đạo tâm thiếu chút bị ảnh hưởng, lần này phải nắm lấy cơ hội!

... .

- Lão thái quân đã lên tiếng, vậy liền không thể đổi ý!

Lúc này mấy vị lão tổ Kim gia c*̃ng đang thấp giọng thương nghị, vị lão tổ thứ ba c*̉a Kim gia sắc mặt bình tĩnh, thần sắc trầm trọng, thấp giọng nói:

- Nhưng những dị bảo này tuyệt không thể rơi vào trong tay người ngoài, các ngươi lập tức truyền lệnh, mời ra những cao thủ quanh năm hưởng thụ lợi ích từ Kim gia, nhất là người am hiểu kiếm đạo vũ pháp, Thiên Đạo Trúc Cơ thần thông đáng sợ, duy có kiếm đạo vũ pháp mới có thể khắc chế!

Vị lão tổ thứ bảy c*̉a Kim gia lại có chút do dự , nói:

- Nếu để bọn hắn tiến vào, như vậy sẽ tạo thành tổn thương vĩnh cửu đối với tu vi bọn hắn!

Vị lão tổ thứ ba c*̉a Kim gia kia cười lạnh một tiếng , nói:

- Cầm nhiều lợi lộc c*̉a Kim gia chúng ta như vậy, tổn hại chút tu vi lại đã thế nào?

...

- Tiên Sứ đại nhân, loạn rồi...

Ở hàng đầu ngọn sơn phong bên trái, trên mấy bàn tiệc tôn quý nhất, tình hình mặc dù cũng có chút rối loạn, song về chỉnh thể thì vẫn đỡ hơn nhiều.

Lúc này phía bên tay phải Tiên Minh Tuần Giám Sứ, một vị lão giả tóc bạc trước người trải một tờ giấy trắng, bên cạnh đặt sẵn bút mực nhịn không được quay đầu hướng Tuần Giám Sứ nói:

- Tên nhãi kia dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ, Tiên Minh có quy định phải bảo vệ, Kim gia làm như vậy khác gì bức kẻ này vào tử lộ, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, ngài xem chuyện này có phải hay không nên...

- Ha ha...

Vị Tuần Giám Sứ kia nghe vậy nhẹ giọng cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu.

Hắn quét mắt nhìn hướng Kim lão thái quân cách đó không xa, đã thấy lão thái quân chính đang âm thầm hướng hắn gật đầu.

Vị Tuần Giám Sứ này liền nhìn như có chút đành chịu, quay sang nói với lão giả đầu bạc:

- Không cần hoảng hốt, Tiên Minh phải bảo vệ tốt những mầm non có tiềm lực kia, nhưng chủ yếu vẫn là không cho phép những đại gia tộc này cậy thế ức h**p, b*p ch*t bọn hắn trong tã lót. Nhưng giờ tranh chấp trong bí cảnh lại chỉ được tính là tranh chấp c*̉a người c*̀ng thế hệ, Kim gia không xuất động cao thủ Kim Đan, như vậy không tính là làm trái pháp lệnh Tiên Minh...

Nói đến đây, dường như có điều suy tư, lại mỉm cười nói tiếp:

- Thật ra, mượn trận đại loạn này, vừa khéo có thể nhìn xem chất lượng đám tiểu bối, Thiên Kiêu Phổ kia c*̉a chúng ta, hiện tại đã làm xong hơn phân nửa, nhân cơ hội này, không chừng có thể bổ sung nốt phần còn lại!

Ngay bên cạnh bọn họ, trên Tiên Đài Trung Châu Thôi gia cũng là một mảnh im lặng.

Lần này Trung Châu Thôi gia chỉ đến một vị trưởng lão, hắn sau khi nghe được việc này, một mực yên ắng không lên tiếng, tựa hồ đang quan sát động tĩnh c*̉a Tiên Minh Tuần Giám Sứ, thấy Tuần Giám Sứ cũng không nói gì, hắn mới làm ra quyết định, hướng người bên cạnh nói:

- Truyền tin cho Vân Hải, để hắn c*̃ng tới xem xem, nhưng phải dặn hắn không thể can thiệp, cứ đứng ngoài quan sát cục diện, nắm giữ tin tức trong bí cảnh là được!

Nói rồi lại tự thân ghi một phong ngọc giản, sau đó đánh lên pháp ấn.

Đến lúc này, mới quay sang người bên cạnh nói:

- Đi bẩm báo gia chủ, lần này, đáng để Sơn thiếu gia ra tay một lần!

Người bên cạnh khẽ run rẩy nói:

- Trưởng lão, đối phương cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ a...

Tên trưởng lão Thôi gia kia nghe vậy lại chỉ cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi tưởng đám tán tu dã lộ kia có thể so được với Sơn thiếu gia?

- Phương tiểu ca, ngươi thực cảm thấy lão thái thái kia sẽ trả ngươi nửa cuốn Lôi Pháp?

Người Kim gia thật đúng là không tiếc bỏ vốn...

Riêng số Huyền Ngọc Trận Kỳ sản xuất từ cực bắc Tuyết Nguyên đã đủ bày ra một trăm lẻ tám đạo, phù triện Lôi Châu tạo vật do Công Tôn gia chế tạo c*̃ng dùng tới hơn ba trăm đạo, Huyết Sát Thú Tôn mỗi phong ấn thú hồn một con hung thú mới có thể luyện ra được c*̃ng bày ra tận mười tòa...

... Đấy còn là chưa tính tới các loại cấm chế linh tinh lẻ tẻ...!

Nói thế này cho dễ hiểu, lúc trước Phương Nguyên đã từng giúp đỡ Ô Trì Quốc Thiên Xu Môn bố trí Hộ Sơn Đại Trận, lần đó cũng là không tiếc vốn gốc, nhưng khi ấy bố trí cả tòa Hộ Sơn Đại Trận Thiên Xu Môn c*̃ng chỉ mới tiêu phí tổng cộng chưa tới ba thành so với tòa đại trận trước mắt này!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 652: Quyết định ngu xuẩn (1)



Thực sự, thân là một gã trận sư, Phương Nguyên cảm thấy Kim gia bố trận như vậy có chút lãng phí.

Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ sự coi trọng c*̉a Kim gia đối với hắn, bởi vì Kim gia biết rõ, ở phương diện thôi diễn trận thuật Phương Nguyên rất lợi hại, bởi vậy không dám có chút nào chủ quan ở khía cạnh trận thuật. Thế nên bọn họ nghĩ ra một cách, tạo nghệ trận thuật không đủ, vậy cứ cầm tiền ra nện, dùng càng nhiều vốn liếng góp vào, uy lực trận pháp tự nhiên c*̃ng sẽ tăng lên, như vậy liền khó mà dễ dàng phá được...

Phương Nguyên cũng thừa nhận, nếu lúc ấy hắn bị người Kim gia lừa vào trong Bát Hoang Sơn, quả thực chỉ có một con đường chết!

Đấy là kết quả mà ý chí cá nhân không cách nào thay đổi được!

Mà tình thế đến bước này, cuối cùng hắn đã không còn gì phải sợ, Phương Nguyên cứ thế ngồi xếp bằng trên đỉnh Bát Hoang Sơn, nguyên đám người Kim gia thì lại bị vây trong trận, có người cầu khẩn, có người khuyên ngăn, cũng có người lớn tiếng uy h**p, nhưng Phương Nguyên nhất mực không để ý, ánh mắt nhìn chăm chăm lối vào bí cảnh, kiên nhẫn chờ đợi Kim lão thái quân ở bên ngoài cho mình một câu trả lời!

Lúc này Quan Ngạo ngược lại có chút lo lắng, nhịn không được mở miệng hỏi Phương Nguyên.

Phương Nguyên lại chỉ trả lời rất đơn giản:

- Có đưa hay không là chuyện của nàng, đưa, có cách xử lý c*̉a đưa, không đưa, cũng có cách xử lý c*̉a không đưa!

- À, vậy ta không quan tâm nữa!

Quan Ngạo liền c*̃ng mặc kệ, những chuyện cần động não này, hắn một mực không muốn nghĩ nhiều, bèn kéo lấy đại đao đi tới khoảng sân trống bên cạnh, nơi đây đặt lấy bốn năm Túi Càn Khôn, những túi này đều là móc ra được từ trên người đám thủ lĩnh năm lộ phục binh khi quét dọn chiến trường, ngoài dự liệu chính là, bên trong có không ít thứ tốt, xa xa vượt quá tưởng tượng c*̉a Phương Nguyên.

Trên những Túi Càn Khôn này đều có cấm chế, song đều đã bị Phương Nguyên lau đi, sau đó giao cho Quan Ngạo tiến hành kiểm kê.

Quan Ngạo vừa ngồi xổm xuống đất, Toan Nghê liền bu lại.

Hai người mở ra toàn bộ đống Túi Càn Khôn, sau đó ném hết đồ vật bên trong ra đất...

- Trời ạ...

Ngay cả hạng người trước nay chưa từng cân nhắc qua về vấn đề tài nguyên như Quan Ngạo cũng phải ngẩn ngơ, chỉ thấy đồ vật chồng chất trên mặt đất thành một tòa núi nhỏ, có dị quả mùi thơm sực mũi, màu sắc ám vàng, bên ngoài được che phủ bởi phù văn, cũng có bảo tham (sâm) đỏ tía óng ánh, linh quang lưu chuyển, còn có một thứ thoạt nhìn lóng lánh phát sáng, không biết là vật gì, nhưng có thể cảm giác được bên trong ngầm uẩn hàm bảo quang, rõ ràng không phải vật phàm.

- Xem ra dị bảo trong Thông Thiên bí cảnh này hoàn toàn vượt xa ghi chép trên Kỳ Bảo Lục...

Phương Nguyên tự nhủ trong lòng.

Năm lộ phục binh kia theo kế hoạch đề ra từ trước là sau năm sáu ngày mới sẽ lừa gạt mình đến Bát Hoang Sơn để đối phó, như vậy trước thời điểm ấy bọn hắn đã đi đâu? Giờ nghĩ lại, bọn hắn vì tránh bại lộ hành tung, tất không khả năng đi tranh đoạt những bảo chu linh dược bình thường kia, nhưng riêng những bảo vật không được ghi chép thì cũng sẽ lặng lẽ đi thu nhặt.

Những vật này tự nhiên sẽ được bí mật giao cho người Kim gia, chẳng qua giờ đều rơi hết vào trong tay hắn.

Như thế cũng tốt, xem ra tiền vốn để khiêu chiến với Kim gia lại nhiều thêm một phần...

- Ngươi ăn một viên, ta ăn một viên...

Lúc này Quan Ngạo đã bắt đầu phân chia bảo bối với Toan Nghê.

Trước phân những thứ không thể ăn sang một bên, lưu cho Phương Nguyên.

Sau đó liền nhét những thứ có thể ăn vào miệng, không quên kín đáo đưa cho Toan Nghê một viên, đồng thời giữ lại một viên cất đi.

- Cái này... Quan Ngạo sư huynh...

Phương Nguyên nhịn không được mở miệng, trán nổi đầy gân xanh.

- Làm gì?

Quan Ngạo vừa quay đầu vừa hỏi, một bên tiện tay nhét một trái cây tỏa khói đen vào trong miệng.

Sau đó khẽ nhíu mày, nói:

- Cay quá, chẳng qua ăn rất ngon...

Vừa nói lại đút thêm mấy trái.

Phương Nguyên nghẹn lời.

Hắn vốn định nhắc nhở Quan Ngạo rằng không phải dị quả nào cũng có thể trực tiếp ăn, nhưng thấy Quan Ngạo bộ dạng vui vẻ, sinh khí dồi dào, liền c*̃ng đành thôi, cứ bằng nhục thân cường hãn kia c*̉a Quan Ngạo, phỏng chừng không có thứ gì là không thể ăn được...

Tiêu chuẩn để hắn phán đoán thứ nào đó có thể ăn được hay không, về cơ bản chỉ là nhìn xem có thể nhai được nổi hay không...

Ngược lại là Toan Nghê, chết sống không chịu ăn trái cây tỏa ra khói đen kia.

Quan Ngạo bị chọc giận, đi lên liền đánh, mắng:

- Súc sinh, không ngờ còn kiêng ăn?

...

Từ phía tây nam, một đạo thân hình thon gầy lượn lờ mà đến, chính là Kim Hàn Tuyết.

Nàng là tộc nhân Kim thị duy nhất không bị Phương Nguyên cầm tù trong đại trận, cũng là người Kim gia duy nhất không sinh ra địch ý đối với Phương Nguyên. Mà giờ, nàng đi tới phụ cận Bát Hoang Sơn, lại cũng không lên tiếng, cứ vậy lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, nửa ngày sau mới nhìn đám tộc nhân Kim thị bị giam trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, cuối cùng khẽ thở dài, sau đó bay vút mà đi.

Phương Nguyên không biết nàng đi nơi nào, cũng không có thời gian đi quản chuyện này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 653: Giờ ta thành là ma đầu rồi?



Hắn cứ vậy ngồi xếp bằng trên núi, lẳng lặng chờ câu trả lời từ Kim lão thái quân.

Có một số chuyện hắn chẳng qua là không muốn làm, chứ không phải không dám.

Nhìn ra chân trời xa xa, trên không trung bí cảnh, ánh trăng cong cong từ từ thăng lên.

Hắn đã đợi ba ngày, thời gian chừng đó đủ để người Kim gia đưa tin kia đi tới cửa ra bí cảnh, đưa ngọc giản c*̉a mình cho Kim lão quân, Kim lão thái quân hẳn c*̃ng sẽ làm ra phản ứng, sau đó trả lời mình...

Rốt c*̣c đã đã đến...

Phía nam đường chân trời, giữa không trung, từ xa xa liền có thể thấy được được một đạo bóng trắng bay vút mà đến, lại gần mới phát hiện, đó là một con hạc trắng, ở phía trên hạc trắng, một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng, sắc mặt nàng như cười mà không phải cười, ngay từ đằng xa đã một mực nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cưỡi lên hạc trắng bay thẳng tới, dừng lại trên một ngọn núi phụ cận Bát Hoang Sơn.

Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống lưng hạc, tay phải đặt ở trước người, cười khanh khách Phương Nguyên.

Đối với nàng, Phương Nguyên lại nhìn như không thấy, yên ắng thủ vững tâm thần.

- Ầm ầm...

Phụ cận Bát Hoang Sơn đột nhiên có mảnh lớn mặt đất bị phá mở, từ phía dưới chợt chui ra một con cự tích (thằn lằn khổng lồ) dài hơn mười trượng, xung quanh phủ đầy lân giáp màu xanh thẫm, chiếc lưỡi dài ngoằng không ngừng phun ra nuốt vào, ở trên đầu cự tích, một tiểu cô nương bộ dạng thoạt nhìn chỉ chừng bảy tám tuổi ngồi xếp bằng, trên người khoác Linh Lung bảo giáp, tay cầm đoản thương, vừa vọt ra liền bật cười ha hả.

- Ngươi chết chắc rồi...

Nàng dùng đoản thương chỉ vào Phương Nguyên cười ha ha, tựa hồ khá là kích động.

Nhưng nàng nhìn chung quanh một lượt, lại không chủ động trực tiếp xông về phía Phương Nguyên.

- Phương Nguyên lớn mật, ngươi có biết đã làm ra chuyện tày trời gì không?

Hư không phương xa bỗng chợt vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy một đám tu sĩ phi tốc chạy đến, khí thế lạnh lùng đáng sợ.

Đám tu sĩ chân này có chừng vài chục người, kẻ cầm đầu ngồi trên lưng một con tê giác màu trắng, trong tay xách theo một chiếc búa lớn, chính là công tử Trung Châu Thôi gia Thôi Vân Hải, hắn sắc mặt phẫn nộ nhìn qua Phương Nguyên, trên người đằng đằng sát khí, tựa hồ hận không thể lập tức chém gục Phương Nguyên.

- Vân Hải ca ca, nhanh tới cứu ta...

Trong đại trận bên dưới, Sương nhi tiểu thư thấy người đến là hắn, lập tức tinh thần tỉnh táo, cao giọng kêu to.

- Sương nhi muội muội đừng hoảng, ta tới ngay...

Thôi Vân Hải nhìn thấy Sương nhi tiểu thư, nét mặt càng thêm giận dữ, vỗ xuống lưng tê giác, đang định đuổi tới.

Nhưng lão giả mặc áo gai ở bên cạnh lại vội vàng kéo lấy hắn, thấp giọng khuyên.

- Sương nhi muội muội chờ chút, ta lập tức liền cứu ngươi!

Thôi Vân Hải đành phải thu lại thế công, tức giận không thôi, hướng về Sương nhi tiểu thư trong đại trận kêu nói.

- Hì hì, người đến không ít nhỉ...

Xa xa lại có một đạo khói đen cuồn cuộn cuốn tới, rơi xuống ngọn núi bên trái gần đó, từ bên trong hiện ra một nữ tử mặc váy đen, nàng trang điểm cực đậm, váy đen xẻ tà hai bên, phía trước quá ngắn, đằng sau lại rất dài, hai chân thon dài mà yểu điệu cứ vậy bạo lộ giữa hư không, cả người tựa hồ được bao bọc bởi một tầng tà khí, từ xa xa quét mắt nhìn về phía Phương Nguyên, nhếch môi cười lên khanh khách.

- Ài, ngươi có biết hiện tại mình đáng bao nhiêu tiền không?

Ngay không xa sau lưng Phương Nguyên, một người bộ dáng như là ăn mày gãi gãi đầu đi ra, than thở nhìn Phương Nguyên.

Ầm ầm...

Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên bốn phía lại vang lên động tĩnh rung trời.

Từ xa nhìn lại, có thể thấy được một tầng tiếp một tầng cát bụi bị cuốn lên, linh quang gào thét, không biết có bao nhiêu người đang chạy tới.

Bát Hoang Sơn lớn như vậy, lại đã bị bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài, không biết có bao nhiêu đệ tử tiên môn, gia tướng thế gia, chỉ thấy đầu người tuôn động, sát khí đằng đằng, thú cưỡi bay múa rợp trời, bảo vật tế ra kết thành trận pháp, cao giọng hướng về Phương Nguyên kêu to:

- Ma đầu, tử kỳ c*̉a ngươi đã đến...

- Ma đầu?

Thẳng đến lúc này Phương Nguyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, như cười mà không phải cười nói:

- Giờ ta thành là ma đầu rồi?

Sau đó hắn quay sang tên ăn mày ở không xa sau lưng trả lời câu hỏi vừa rồi:

Chung quanh Bát Hoang Sơn, người tu hành chạy tới càng lúc càng nhiều, gần như có một nửa số người tiến vào Thông Thiên bí cảnh đều đã chạy tới.

Nửa còn lại, lúc này phỏng chừng còn đang trên đường.

Chen chúc nhốn nháo, trên trời dưới đất đều tràn đầy là người, mà người đến càng nhiều, bầu không khí nóng nảy bất an lại càng thịnh.

Đến sau cùng, có người nhảy lên không trung, vẻ mặt căm phẫn, chỉ vào Phương Nguyên mắng to.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 654: Công tử bớt giận



- Mau, giết kẻ này, giải hận cho Kim gia!

- Kim gia vì tu sĩ thiên hạ mà mở rộng cửa bí cảnh, chúng ta đều được ân trạch, phải nên giải mối lo cho bọn họ!

- Mọi người c*̀ng lên..., bắt lại kẻ này, giao cho Kim gia xử lý...

Tùy theo người đầu tiên đứng ra mắng to, chung quanh lập tức vang lên từng mảnh tiếng phụ họa. Vô số người nhảy ra ngoài kêu mắng, nhất thời xu thế khá là kích động, tiếng quát như sóng triều, một đợt tiếp lấy một đợt.

Phương Nguyên nhìn đám người chung quanh một cái, lại chỉ cười lạnh, quay đầu nhìn sang tên ăn mày khi nãy:

- Kim gia cho bọn hắn bao nhiêu tiền?

Tên ăn mày kia giơ ngón tay tính toán mộc lúc, sau c*̀ng lắc đầu thở dài:

- Rất nhiều, rất nhiều!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, xoay người qua, trên đỉnh núi có cuồng phong cuốn tới, thổi cho một thân áo bào xanh trên người hắn bay phất phới, ánh mắt chậm rãi quét qua đám đông đang tỏ vẻ căm phẫn khó bình, thản nhiên nói:

- Đã vậy, sao các ngươi còn không ra tay?

Lời này c*̉a hắn được pháp lực vận chuyển, hùng hồn sáng tỏ, truyền ra rất xa.

Như là một loại khí cơ vô hình chậm rãi hàng lâm hư không bốn phía chung quanh.

Đám người xung quanh vừa nghe lời ấy, tiếng quát mắng lập tức giảm yếu đi nhiều.

Cái tên khí diễm ngang tàng vừa nãy tựa hồ c*̃ng bị câu nói này áp xuống...

Rất nhiều người tuy trong lòng kích động, nhưng chứng kiến bóng áo xanh trên đỉnh Bát Hoang Sơn, ánh mắt lại đều có chút cổ quái.

Thậm chí lúc Phương Nguyên đảo mắt quét qua, đều theo bản năng quay đầu, không dám đối diện nhìn thẳng.

- Họ Phương kia, ngươi làm ra chuyện bất nghĩa như thế, nay đã thành công địch c*̉a mọi người, đến bước này rồi, không ngờ còn dám ngang ngược?

Nhưng ngay khi khí thế chung quanh có phần chùng xuống, đột nhiên lại có người quát lớn, chúng nhân nhìn lại, thì ra là Thôi Vân Hải trên lưng tê giác, lúc này hắn chính đang nổi giận đùng đùng, ngước mắt nhìn về phía đỉnh núi giận dữ hét to.

Nhưng tê giác trắng vừa mới tiến lên trước hai bước, lão giả áo gai bên cạnh lập tức kéo giật hắn trở về, không ngừng khuyên nhủ.

- Công tử bớt giận, trưởng lão có lệnh, để ngươi đứng ngoài quan sát thế cục là được...

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Thôi Vân Hải nộ khí xung thiên, lại đành phải cố kiềm chế, ngồi trên lưng tê giác căm hận nhìn Phương Nguyên.

Nhất thời, đám người chung quanh sa vào trong một mảnh yên tĩnh lúng túng.

Chúng nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhau nhìn lên nam tử trẻ tuổi áo xanh phất phới trên đỉnh núi.

Tuy trong lòng ngấp nghé đám dị bảo vô tận kia, cùng với lượng tài nguyên khổng lồ mà Kim lão thái quân hứa hẹn, lúc kêu hét nộ khí cũng là người sau lớn hơn kẻ trước, nhưng khăng khăng đến lúc này, lại không một ai dám cả gan nhảy ra bổ cho đối phương một kiếm...

Dù sao cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ a...

Vừa nghĩ tới thực lực người này, tâm tình chúng nhân đều nặng trình trịch.

Thậm chí bởi vì câu nói vừa rồi c*̉a Phương Nguyên, tiếng quát mắng chung quanh đều theo đó yếu đi phần nào, cuối cùng gần như tan biến.

Xung quanh Bát Hoang Sơn chỉ còn tiếng gió rít gào, khung cảnh lặng ngắt như tờ.

- Oa nha, chẳng lẽ các ngươi đều sợ hắn?

Rốt cuộc, trong mảnh lúng túng trầm mặc, cuối c*̀ng vang lên một tiếng nói phẫn nộ.

Chỉ thấy trong đám đông, một thân ảnh hung cuồng bay vút đi ra, trong tay xách theo một cây Lang Nha bổng cực lớn, lăng không đạp bước mà tới, hung hăng đón đầu đánh tới Phương Nguyên, giận dữ hét lớn:

- Ở trong Thông thiên bí cảnh này, còn không đến lượt ngươi diễu võ giương oai...

Ầm ầm...

Người này hét lớn một tiếng, khí thế trên thân theo đó trùng trùng thăng vọt lên.

Trên dưới xung quanh đột nhiên cuộn lên hỏa diễm hừng hực, như là một đoàn hỏa vân xông tới đỉnh núi Bát Hoang Sơn.

- Đó là...

Người tu hành quanh bốn phương tám hướng thấy được cảnh này, trong lòng đều mừng thầm, có người nhịn không được kêu lên:

- Vị kia là trưởng lão Tây Sơn tông Hùng Thạc, tu vi cao thâm, danh chấn bốn phương, dưới cây Lang Nha bổng kia, không biết đã có bao nhiêu người toi mạng...

Khi hắn nói đến chỗ này, đạo thân ảnh hung cuồng kia đã vọt tới trước mặt Phương Nguyên.

Lang Nha bổng “Hô” một tiếng đánh tới, thế lớn lực nặng, hỏa diễm rợp trời, như muốn thiêu đốt cả thế gian.

Phương Nguyên lại vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó, chờ hắn tung bổng đánh tới.

Thẳng đến khi Lang Nha bổng sắp đánh tới trên đỉnh đầu, thân hình Phương Nguyên mới đột nhiên khẽ động.

Hắn rút thân lùi ra sau một bước, sau đó tay phải hóa trảo, nhanh như tia chớp trảo tới, cường hành cắm lên cổ đối phương, từ giữa không trung kéo người này xuống, nện ở trên đất, bành một tiếng, mặt đất bị chấn ra một cái hố to.

- Bạch!...

Lang Nha bổng rời tay, bay lên cao cao, rơi xuống sơn cốc.

Cùng lúc, còn nuốt ực một ngụm nước bọt.

Không chỉ hắn, lúc này ở chung quanh Bát Hoang Sơn, không biết bao nhiêu người c*̃ng theo đó nuốt nước miếng khan.

Thật là quá không cấp mặt mũi, người ta tốt xấu c*̃ng là một phương trưởng lão a...

Phương Nguyên lại như chưa từng ra tay, thần sắc bình tĩnh quay đầu quét mắt nhìn bốn phía.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 655: Đây là cảm giác nguy hiểm



Trong vô hình, đám người chen chúc chung quanh âm thầm rụt ra sau một bước.

Vô số người đảo mắt tìm kiếm bốn phía:

- Tại sao không ai lên nữa?

- Lại đến mấy tên thanh niên sức trâu xem nào...

- Dù không có cách nào suy yếu thực lực tên Thiên Đạo Trúc Cơ này, tốt xấu c*̃ng trước để chúng ta thăm dò đối phương a...

- ...

- ...

Lúc này, trong đại trận dưới Bát Hoang Sơn, đám người Kim gia đã bị giam cầm trong trận ba bốn ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, trong lòng vừa sợ vừa giận, giờ lại thấy đại đội nhân mã đi đến, làm sao còn không biết là do lão thái quân phái tới?

Vốn tưởng nhiều người tu hành như vậy ùn ùn kéo tới, sẽ bắt lại gia hỏa ngông cuồng ngang ngược kia, sau đó đưa đến quỳ xuống trước mặt mình, ai ngờ kết quả cuối c*̀ng lại thành thế này. Mới đầu thì mắng hăng lắm, đến khi động thủ lại chỉ có một người, mà cái người này còn căn bản không có tư cách động thủ, chưa đến một hiệp đã gục, trực tiếp bị bắt lại, ném vào trong đại trận.

Khổ người ngược lại không nhỏ, suýt nữa nện trúng thân đám người Kim gia...

Chứng kiến bộ dạng sợ hãi rụt rè c*̉a đám đông chung quanh, người Kim gia không khỏi giận càng thêm giận.

- Vân Hải ca ca, ngươi nhanh ra tay giết hắn... Còn khách khí với hắn làm gì, cùng lúc tiến lên a...

Sương nhi tiểu thư c*̃ng gấp đến nhảy dựng, không ngừng kêu hét thúc giục.

- Ta...

Thôi Vân Hải đứng ngay phía trước đám đông, nghe xong lời ấy, sắc mặt âm tình bất định, đành chỉ biết kêu nói:

- Ngươi yên tâm, ta...

Hắn còn chưa dứt lời, Phương Nguyên lại đã nhíu mày.

- Đợi lâu vậy rồi, các ngươi vẫn mãi không thấy có ai ra tay, vậy để ta ra tay trước!

Hắn lạnh giọng quát nói:

- Từ giờ phút này trở đi, trăm trượng xung quanh Bát Hoang Sơn chính là cấm địa, người không có phận sự mau thối lui!

Tiếng hét lớn chấn cho mây trôi tứ tán, nội tâm chúng tu sĩ c*̃ng theo đó trầm xuống.

Ai nấy đều vội vàng nhìn xuống dưới chân, chỉ sợ lúc này mình đang đứng trong phạm vi trăm trượng.

Bọn hắn ùn ùn kéo tới, vây quanh bốn phía, mặt trước nhất chỉ cách Bát Hoang Sơn không đến ba mươi bốn mươi trượng, song chỉ có một nửa số người là ở trong phạm vi trăm trượng, nhất thời không khỏi sợ hãi, đều muốn thối lui, nhưng lại cảm thấy nếu cứ thật lui ra như vậy, mặt mũi e rằng mất hết, huống hồ sau lưng toàn là người, còn có thể lui đi đâu được?

Phương Nguyên quét mắt nhìn bốn phía, thấy đám đông chỉ hơi khẽ xôn xao, nhưng không ai thối lui, ánh mắt lập tức lạnh xuống.

“Bá” một tiếng, hắn từ trên đỉnh núi vọt thẳng xuống:

- Vậy để ta khai đao trước...

Thân hình lướt nhanh như tia chớp, lao thẳng về phía đám người Trung Châu Thôi gia cách đó hơn mười trượng.

Công tử Thôi gia Thôi Vân Hải chính đang ngồi trên lưng tê giác trắng, đứng ở hàng trước nhất, bằng với đứng mũi chịu sào. Càng huống hồ lúc nghênh đón ánh mắt Phương Nguyên liền biết rõ Phương Nguyên chính đang nhắm mình mà đến, lập tức dọa ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

- Hô ...

Còn không đợi hắn quyết định nên lui hay là nên kiên trì tiếp lấy chiêu này, tê giác trắng dưới háng hắn đã sợ hãi đến độ đột nhiên nhảy dựng lên, quay đầu bỏ chạy, nháy mắt liền đã trốn ra hơn mười trượng...

Cảnh này khiến Phương Nguyên không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, hắn chạy dứt khoát như vậy, mình nên đuổi hay là không nên đuổi?

c*̃ng đúng lúc này, hắm đột nhiên cảm giác được sau lưng hơi lạnh.

Đây là cảm giác nguy hiểm...

“Ầm” một tiếng, ngay thời khắc đó, bùn đất sau lưng hắn đột nhiên chia năm xẻ bảy, một con cự tích hung tợn đáng sợ chui ra từ trong đất bùn, răng nanh lởm chởm, cắn thẳng về phía hắn, Phương Nguyên nhướng mày, thân hình lướt ra sau, cự tích cắn vào khoảng không, lại trực tiếp vọt vào trong đám đông, đụng cho không biết bao nhiêu người tu hành không kịp trốn tránh bay loạn ra ngoài!

Cự tích một kích chưa trúng, liền lập tức phi tốc đảo quanh, há miệng phun ra khói độc màu đen.

Người chung quanh thấy vậy đều kinh hãi thất sắc, bỏ chạy tứ tán.

- Ha ha, ngươi làm bừa gì đấy?

Ở trên lưng cự tích kia, chợt thấy một tiểu nữ hài khoác Linh Lung bảo giáp, vẻ mặt cười lạnh, tay phải nắm lấy một thanh đoản kích, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên, hét lớn:

Chẳng qua đến lúc này, hắn lại có chút hoài nghi...

Chẳng lẽ hiện tại những người này dám đến vây công mình, một phần nguyên nhân là bởi khi trước mình quá nể mặt bọn hắn?

Tâm niệm khẽ chuyển, hắn cười lạnh một tiếng, đạp bước hướng về phía cự tích...

- Ầm ầm...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 656: Còn có tiểu quái thai như vậy?



Cự tích vọt ra từ trong đám đông, hung tợn cắn nuốt về phía Phương Nguyên, lại thấy chung quanh nhiều người, có chút phiền chán, đột nhiên thân thể quét ngang, đuôi thằn lằn cao chừng vài trượng, cứng như roi sắt ở sau lưng quất thẳng tới Phương Nguyên!

Mắt thấy một đuôi này vừa quét qua, chung quanh lập tức cuộn lên tầng tầng cuồng phong, tứ ngược bát phương.

Trong cuồng phong thổi phất, không biết bao nhiêu người cả đứng chân cũng không vững, riêng Phương Nguyên lại vẫn đón gió mà đứng, tay phải cấp tốc thò ra, đột nhiên cuồng phong ngừng lại, thì ra là hắn đã cường hành bắt lấy đuôi cự tích, không đợi cự tích kịp làm ra phản ứng, ném xuống dưới đất kéo xé, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, máu tươi bắn tung, nguyên cái đuôi đã bị hắn cường hoành xé đứt...

- Rống...

Cự tích bị đau, toàn thân run rẩy, cả người đứng thẳng lên, vồ tới Phương Nguyên.

Phương Nguyên tức thì vung lên cái đuôi kia, dọc theo mặt đất quét đi ra, trùng trùng nện lên đầu cự tích...

- Phốc...

Cự tích bị hắn quất bay ra tầm hơn mười trượng, ầm ầm quăng xuống đất, đã là thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

- Tứ Cước Nhi?

Tiểu công chúa Đổng gia Đổng Tô Nhi thân khoác Linh Lung bảo giáp nhảy lên giữa không trung, trơ mắt nhìn cự tích c*̉a mình sắp chết đến nơi, vẻ mặt nàng vốn đang hưng phấn, lúc này lại lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, ngay sau đó, liền bị hận ý thật sâu thay thế, hét lớn:

- Ngươi... Ngươi dám giết Tứ Cước Nhi c*̉a ta?

- Bá...

Tùy theo tiếng hét lớn, đoản kích trong tay nàng hung hăng đâm tới khuôn mặt Phương Nguyên.

Thương kia tuy ngắn, lại mang theo một cỗ hung khí lạnh lẽo, cuộn lên phong vân kích đãng.

Đón lấy một thương này, ánh mắt Phương Nguyên hơi co lại:

- Trước khi ra cửa, người lớn trong nhà ngươi không dạy phải biết kính sợ người khác à?

- CHÍU...U...U!...

Hắn vung tay áo lên, quán chú pháp lực, giống như một đạo thanh long quét thẳng mà ra!

Đổng Tô Nhi đang trong cơn phẫn nộ, một kích đâm tới vận dụng hết toàn lực, lại không ngờ, một kích này còn chưa đâm đến trước mặt Phương Nguyên, liền đã bị một cỗ đại lực dọc theo mặt đất đánh tới.

Đổng Tô Nhi lập tức thân bất do kỷ, nghiêng nghiêng bay ngược ra sau, đoản kích rời tay, phần lưng trùng trùng nện lên mảnh vách núi đằng sau, chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, máu tươi từ miệng tuôn ra.

- Ngươi...

Đổng Tô Nhi vừa sợ vừa giận, vội vàng niết động pháp ấn, đang định thi triển thần thông.

Nhưng vừa vận lên một nửa pháp lực, liền thấy trước mắt lóe lên một đạo bóng đen, kình phong theo đó đập mặt mà tới.

Thì ra đoản kích rời khỏi tay vừa rồi đã bị Phương Nguyên trực tiếp tiếp vào tay, chỉ thẳng về hướng ngực mình.

Không ngờ đối phương không chút do dự liền hạ sát thủ với mình!

Tình cảnh cấp bách như thế, nàng căn bản không kịp thi triển thần thông.

Thời khắc này, ánh mắt nàng lóe lên một tia sợ hãi khó mà hình dung, nét mặt nhỏ nhắn c*̃ng chuyển thành trắng bệch.

Chẳng lẽ với thân phận c*̉a mình, lại phải bỏ mạng ở chỗ này?

Lần đầu trong đời đối mặt sinh tử, trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một loại tâm tình phức tạp, khiến tâm tạng nàng như thắt lại, cánh mũi chua xót.

Với thường nhân mà nói, tâm tình này thường còn được gọi bằng hai chữ “hối hận”!

- Quá đáng, nàng còn là đứa con nít...

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đột nhiên từ bên cạnh một đạo lụa trắng bay tới, như Ngân Long cuốn đoản kích sang một bên, cùng lúc đó, sau lưng Phương Nguyên vang lên một tiếng quát khẽ, bên trong xen lẫn tiếng hạc kêu hót, Phương Nguyên quay người, chỉ thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương trong tay dắt theo lụa trắng, giữa hai hàng lông mày tựa hồ ẩn hàm nộ khí, ánh mắt bất thiện nhìn Phương Nguyên.

- Con nít, ngươi gặp qua đứa con nít nào cảnh giới Trúc Cơ chưa?

Phương Nguyên lạnh lùng nhìn về phía Tô Văn Hương, nhàn nhạt nói.

Vừa rồi tuy hắn trêu chọc Đổng Tô Nhi nói trước khi ra cửa không có người lớn dạy, nhưng trong lòng lại không tin nàng thật chỉ là một đứa con nít như vẻ bề ngoài, người tu hành thường thường đều là phải sau mười lăm mười sáu tuổi, đợi khi căn cốt ổn định mới có thể bước lên con đường tu hành, Đổng Tô Nhi này hiện tại đã có cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí còn tiệm cận Trúc Cơ đỉnh phong, tối thiểu phải có tu vi vài chục năm, làm sao có thể là đứa con nít được?

- Tiểu thiên kiêu Đổng gia sinh ra đã thân cận với thiên địa linh khí, tuổi nhi đồng liền đã có tu vi Luyện Khí ba tầng, trưởng bối Đổng gia đành chịu mới phải dạy nàng tu hành từ lúc ba tuổi, đến sau năm tuổi Trúc Cơ, bảy tuổi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, nếu không phải vì bước lên con đường thành tiên, hiện nay nàng sợ rằng sớm đã Kết Đan, những lời đồn đại này chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?

Tô Văn Hương cố nén nộ ý, lạnh giọng quát.

- Vậy thì đã sao, Đổng gia chỉ dạy nàng cậy vào một thân tu vị giễu võ giương oai, lại không dạy nàng gây chuyện phải chịu hậu quả?

- Ngươi... Sao lại hung cuồng đến thế?

Nghe được lời ấy, Tô Văn Hương không khỏi tức giận, gấp giọng lệ quát.

- Bởi vì giờ ta không có tâm tình giả vờ giả vịt với ngươi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 657: Nhãi ranh vô tri



Phương Nguyên thuận miệng đáp, sau đó ầm vang một tiếng, đạp bước tiến lại, năm ngón tay mở ra, chộp tới Tô Văn Hương.

- Các ngươi đã đến vây giết ta, liền nên chuẩn bị sẵn sàng đi chết cả đi!

Ầm ầm...

Vừa dứt lời, cả người hắn đã vọt tới trước mặt Tô Văn Hương:

- Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ!

- Hắn tới nhanh quá!

Tô Văn Hương cũng kinh hãi, vốn lúc nói chuyện, tay phải nàng giấu ở sau lưng đã âm thầm niết lên pháp ấn, nhưng vừa thấy Phương Nguyên như rồng như gió vọt tới trước mặt, lại đã không kịp thi triển thần thông nữa rồi, bởi vì tốc độ thi triển thần thông c*̉a mình so với tốc độ ra tay c*̉a Thiên Đạo Trúc Cơ, thật sự là quá chậm, không chút nghĩ ngợi, tay trái trực tiếp vỗ lên Túi Càn Khôn.

- Địa Kiếm, đi ra...

Tùy theo tiếng hét lớn c*̉a nàng, từ trong Túi Càn Khôn đột ngột bay ra một đạo kiếm quang.

Kiếm khí lành lạnh, một mảnh vàng óng, kiếm khí màu vàng này không ngờ lại trầm trọng như đại địa, không bờ không bến.

Thoáng chốc, kiếm này đã ngăn cách giữa nàng và Phương Nguyên, chẳng những giải mối nguy trước mắt, thậm chí còn hung mãnh đâm hướng Phương Nguyên.

- Khách khách...

Phương Nguyên thoáng nhìn liền ý thức được kiếm này tuyệt không tầm thường, không phải phi kiếm bình thường có thể so.

Chẳng qua trong bí cảnh khi trước, lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo này, đã từng chứng kiến nàng triệu hoán phi kiếm từ trong Túi Càn Khôn, một kiếm giết hai con Tử Mãng lợi hại, từ khi đó đã sớm âm thầm ghi tạc trong lòng, bởi vậy tuy phi kiếm này được Tô Văn Hương tung ra cực đột ngột, song hắn sớm có đề phòng, tay phải khẽ vạch, sau lưng liền có một con Chu Tước Lôi Linh xông ra bay tới đón đầu.

- Bành...

Chu Tước Lôi Linh và Địa Kiếm đụng nhau, lập tức cuộn lên từng mảnh linh quang.

Trong va chạm, tuy địa khí chưa bị nghiền nát, nhưng mảnh quang mang vàng óng lại cũng có lỗ thủng.

Thân hình Phương Nguyên tức thì chợt lóe, xuyên qua lỗ thủng, Lôi Lý màu xanh nhào tới trên người Tô Văn Hương.

- Răng rắc...

Ở trước mặt Lôi Lý màu xanh, thân hình Tô Văn Hương trực tiếp bị phá nát thành từng mảnh.

Đám người chung quanh thấy thế, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Riêng Phương Nguyên lại phát giác được có gì đó không đúng, lông mày nhăn lại, quét mắt nhìn quanh.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Chỉ thấy thân hình Tô Văn Hương sau khi bị nghiền nát lại không hề thấy có vết máu, thân ảnh dần dần biến mất, chỉ chừa một thanh kiếm ở đó.

Kiếm kia sáng như thu thủy, trên đó ánh lên bóng dáng Tô Văn Hương, chính đang kêu rít, vù vù vang dậy.

c*̀ng lúc đó, thân hình Tô Văn Hương lại đã xuất hiện ở bên người Đổng Tô Nhi, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, thở dốc hổn hển.

Trong lòng nàng đã có chút hoảng sợ, không ngờ mình c*̃ng không khác Đổng Tô Nhi là mấy, chỉ vừa mặt đối mặt liền suýt nữa bị người trí vào chỗ chết, may dựa vào đạo thần thông Nhân Kiếm mới thật không dễ dàng thoát ra được tính mạng từ trong tay đối phương...

- Hoặc là c*́t đi, hoặc là chiến!

Còn chưa kịp hồi thần, nàng đã thấy Phương Nguyên quét mắt nhìn qua, thấp giọng quát lạnh.

Tiếng quát này chấn cho tâm thần Tô Văn Hương kích đãng, vô thức đặt tay lên Túi Càn Khôn.

Nàng đã được trưởng bối cho phép, lúc cần thiết có thể thi triển đạo Thiên Kiếm kia.

Trước lúc đến đây, đó cũng là chỗ dựa lớn nhất c*̉a nàng, nhưng đến lúc này, nàng lại có chút hoài nghi...

Nếu mình thi triển Thiên Kiếm, liệu có thể chém giết tên Thiên Đạo Trúc Cơ này được không?

- Nhãi ranh vô tri, đừng làm liều, ta tới đây...

- Buông ra Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo, để ta…

- Với tên ác độc này, mọi người còn khách khí làm gì, cùng lên, chém hắn...

Đúng vào lúc này, rút cuộc tùy theo hai người Đổng Tô Nhi và Tô Văn Hương trước sau liên tiếp ra tay, dẫn động sát cơ trong lòng chúng tu sĩ chung quanh, đột nhiên chợt nghe từng mảnh từng mảnh tiếng hét phẫn nộ vang rền, không biết có bao nhiêu người nhảy đi ra, nhao nhao tế lên pháp bảo đánh tới.

Mà riêng Phương Nguyên, mắt thấy chung quanh cuộn lên một mảnh sát cơ lạnh lẽo thấu xương, các loại phi kiếm, các loại pháp khí mê hồn, các loại cấm chế ác độc, thậm chí còn có thể thấy được mấy món Huyết Bảo, giống như bầy ong, chi chi chít chít đánh về phía mình, hệt như vòng nước xoáy khổng lồ, bên trong uẩn hàm ác thế, tựa hồ không kéo mình vào trong liền tuyệt không cam tâm...

Ở trong vòng xoáy khổng lồ đó, một thân áo bào xanh trên người Phương Nguyên tung bay phất phới, lộ vẻ cô độc dị thường...

Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng, trực tiếp đón lấy vô số bóng người và pháp bảo vọt tới kia...

... Cô độc thường thường còn mang theo một hàm nghĩa khác, đó chính là cường đại!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 658: Bởi vậy



- Vậy bắt đầu đi!

Một thoáng đó, Phương Nguyên đón đỡ các loại pháp khí và linh quang đang đánh về phía mình, đột nhiên quát khẽ một tiếng.

Sau đó, hai tay hắn rung lên, bấm ra một pháp ấn, sau đó đạo uẩn trong cơ thể đột nhiên trở nên xao động.

Pháp lực vô cùng gào thét mà ra, ở bên cạnh hắn hình thành một tấm lưới lôi điện phủ kín phạm vi ba trượng.

Mà bên trong tấm lưới lôi điện này, một con Chu Tước thành hình, chung quanh vấn vít lôi điện, gáy to một tiếng rồi giương cánh, chỉ có độ dài bảy tám trượng, nâng Phương Nguyên bay lên cao, sau đó ở bên cạnh hắn, một con Lôi Lý (cá chép sấm sét) màu xanh bỗng dưng nhảy ra, lắc đầu vẫy đuôi, miệng mọc râu ròng, bơi một vòng quanh thân thể hắn.

- Rắc rắc...

Lại ở ngay sau đó, sau lưng sau lưng một gốc liễu thần phá không mọc ra, liên tiếp phóng to, cao chừng hơn mười trượng, ngàn vạn cành liễu không gió mà tự động, đong đưa trái phải, liền hình thành ngàn vạn cành giống như roi điện, quất ra bốn phương tám hướng!

- Ôi trời, không hay rồi...

Tu sĩ chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi run rẩy, có người cả kinh hô to.

Ba đạo Lôi Linh Hộ Thể, Phương Nguyên quả thực giống như đã hóa thân thành thần chỉ, từ trong vòng vây của các tu sĩ xông ra, Lôi Linh Chu Tước giương cánh, gào thét tứ phương, người ở khoảng cách gần, trực tiếp liền bị lực lượng ẩn chứa bên trên đôi cánh khổng lồ đó quét cho bay đi, người ở khoảng cách xa thì hiển nhiên là thấy Phương Nguyên chân đạp Lôi Linh Chu Tước xông tới, cũng sợ tới run như cầy sấy, liều mạng bỏ chạy sang bên cạnh.

Mà những tu sĩ ỷ vào am hiểu võ pháp muốn đến gần Phương Nguyên rồi xuất thủ, lại bị con Thanh Lý (cá chép xanh) bằng không xuất hiện mà ngăn lại, Lôi Linh Thanh Lý thế tới cũng không hung ác điên cuồng, ngược lại ẩn hàm thủy ý, lại mạnh ở chỗ liên tiếp không ngừng, nội tình vô cùng, chạy vòng quanh thân thể Phương Nguyên, ngăn cách tất cả công kích cận thân ở bên ngoài, công kích càng cường đại, chống cự phải chịu càng mạnh , thậm chí có một số pháp khí mạnh mẽ, đánh tới người Phương Nguyên, trực tiếp liền bị Lôi Lý đánh ngược về, làm bị thương lại chính bản thân mình.

Càng đáng sợ hơn là trên đỉnh đầu Phương Nguyên, cành liễu của Bất Tử Liễu đó quét ra bốn phía, quất về phía hư không.

Những pháp khí từ trên trời đánh xuống, có lẽ số lượng rất nhiều, nhưng so sánh với Bất Tử Liễu thì không tính là gì....

Bốp bốp bốp

Cành liễu như như lôi tiên (roi sét), giống như mưa rền gió dữ quét một trận, liền quét cho những pháp khí trong không trung bay ra tứ phướng, rào rào rơi xuống.

Dưới cục diện này, một đợt tấn công do vô số người liên thủ thi triển không ngờ hoàn toàn không gây thương tổn được tới nửa sợi lông tơ của Phương Nguyên, ngược lại bị hắn lao trái xông phải, làm bị thương vô số người, ngã xuống đất kêu thảm liên tục, cũng không biết có bị người ta giẫm chết hay không?

- Đây là bản sự của Thiên Đạo Trúc Cơ à?

Mà Đổng gia tiểu công chúa ở xa xa thấy một màn Phương Nguyên xuất thủ cuồng bạo, nghiền ép mọi người lại đã có chút biến sắc.

- Đều là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng thực lực của đám người như bọn họ lại vượt xa Trúc Cơ bình thường...

Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thấy một màn này, cũng sắc mặt phức tạp, thấp giọng nói khẽ, nàng ta thân là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo, nhưng trong lòng cũng minh bạch, Thánh Nữ mình đây chỉ sợ là không làm lâu được nữa, phàm là trong đại đệ tử đời sau của Thủy Nguyệt Giáo, nếu xuất hiện một vị Thiên Đạo Trúc Cơ, như vậy vị trí Thánh Nữ này của nàng ta sẽ phải nhường ra, cho dù là ba đạo tiên kiếm này của Thủy Nguyệt Giáo đến lúc đó cũng phải nhường cho người ta.

Mà Đổng Tô Nhi trước mắt này cũng là như vậy, nàng ta là quái thai trời sinh, vốn là kỳ tài ngàn năm khó gặp, nhưng thể chất này của nàng ta, Đổng gia lại không biết nên dạy thế nào, lúc trước nàng ta đã quá gần gũi với linh khí, cho dù không tu hành, cũng là pháp lực ngày một mạnh hơn, căn bản là không áp chế được tu vi, lúc trước chỉ là phục dụng một viên đan dược, liền trong lúc vô ý thành tựu thân Trúc Cơ...

Bởi vậy, nói đến cũng buồn cười, vị Đổng gia tiểu công chúa này thanh danh mặc dù vang dội, nhưng trên thực tế lại là tu vi Trúc Cơ thấp kém nhất.

Có điều sau khi tiến vào cảnh giới Trúc Cơ, sức nắm giữ đối với bản thân của vị Đổng gia tiểu công chúa này sẽ càng lúc càng mạnh, cũng có thể bắt đầu thử áp chế tu vi của mình, mà hiện giờ, nàng ta từ ba năm trước đã có thể kết đan, lại một mực áp chế đến hiện tại!

Nguyên nhân không vì gì khác, nàng ta là muốn lại quay về trên con đường thành tiên!

Bước đầu tiên của con đường thành tiên, bọn họ không bước lên, nhưng lại muốn khi Kết Đan xông lên con đường thành tiên!

Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên trầm giọng quát khẽ:

- Để ta thử xem chất lượng của những Phách Hạ thiên kiêu các ngươi!

Khi nói chuyện, Lôi Linh Chu Tước dưới chân hắn giương cánh, tóm thẳng tới Thánh Nữ Tô Văn Hương của Thủy Nguyệt Giáo.

Tô Văn Hương nghênh đón thân ảnh hung ác điên cuồng của Phương Nguyên, đã có vài phần kinh hãi đảm chiến, đột nhiên, Địa Kiếm tế ra trước người, bố trí một mảng kiếm khí vàng rực, sau đó liền không chút nghĩ ngợi, quay người độn đi xa.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 659: Kiếm quang đó bay ra



Nhưng Phương Nguyên đến quá nhanh, tuy nàng ta mượn Nhân Kiếm bỏ chạy, nhưng con hạc trắng ở bên cạnh lại không trốn kịp, trực tiếp bị Lôi Linh Chu Tước dưới chân Phương Nguyên xé thành từng mảnh, máu rải hư không.

- Ta... Ta phải giết ngươi...

Đổng Tô Nhi ở bên cạnh nàng ta không xa lúc này cũng đã có phản ứng, nàng ta vừa rồi lần đầu tiên xuất thủ đã liền bị Phương Nguyên suýt nữa trảm sát, trong lòng vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nàng ta dù sao cũng tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ mình chỉ là không kịp phản ứng, chưa thi triển ra thần thông chân chính mà thôi, bởi vậy chút kiêu ngạo đó vẫn đè nén được sự sợ hãi trong lòng, lúc này không nhịn được lại hét lớn.

Vừa thấy Phương Nguyên đuổi về phía Tô Văn Hương, nàng ta liền thừa cơ hai tay kết ấn pháp rất nhanh, sau lưng nàng ta lập tức xuất hiện bảy hư ảnh biến ảo vặn vẹo, trên mỗi một đạo hư ảnh đều loáng thoáng tỏa ra một loại khí tức thần thánh mà quỷ dị.

- Còn dám ra tay?

Phương Nguyên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người nàng ta, sau đó xoay người lại.

Giống như là như quỷ mỵ, trong chốc lát, đã đến trước mặt Đổng Tô Nhi.

Đổng Tô Nhi thấp hơn nhiều, chỉ cao tới eo hắn, lúc này không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lúc này pháp ấn của nàng ta vẫn chưa kết xong, thần thông cũng chưa thành hình, chính là nửa đường thì bị ngăn trở.

- Nhìn ra được, pháp lực của ngươi rất sâu, cũng có vài phần bản sự, nhưng ngươi không biết...

Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng ta, nói:

- Bản sự có lớn tới mấy thì cũng phải sử ra được thì mới có ý nghĩa sao?

Cảm thụ được hàn khí nhè nhẹ từ trên người hắn truyền đến, đáy mắt Đổng Tô Nhi đột nhiên xuất hiện một tia hốt hoảng.

Phương Nguyên giơ tay lên, vỗ tới đỉnh đầu.

Đổng Tô Nhi không ngờ quên cả tránh né, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, giống như là sắp khóc!

Lúc này thực sự là sợ tới phát khóc rồi.

Nhưng một chưởng này của Phương Nguyên vẫn đặt l*n đ*nh đầu nàng ta:

- Quỳ xuống!

Hai chân Đổng Tô Nhi mềm nhũn, liền trực tiếp quỳ xuống, tâm thần run rẩy, đã mất đi tất cả lực lượng tự chủ.

Bàn tay đặt trên đỉnh đầu của nàng ta, trong mắt Phương Nguyên phóng ra quang mang màu xanh, lạnh lùng lên tiếng.

- Trở về học quy củ cho tốt, mười năm sau hẵng trở lại!

...

Trong thanh âm dường như mang theo một tia hàn ý, giống như có thể xuyên thấu lòng người, nắm giữ vận mệnh của người khác!

Khi nói ra những lời này, hắn đã thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật của Thanh Dương Tông!

Mà khi hắn nói ra một câu này, trên mặt Đổng Tô Nhi liền xuất hiện một loại biểu cảm quái dị, đó là sợ hãi vô hạn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng ta theo bản năng lại gật đầu.

Cũng ngay lúc nàng ta gật đầu, dường như có thể nghe thấy có thứ gì đó ở trong cơ thể nàng ta vỡ ra.

Phương Nguyên biết, đó là đạo tâm của Đổng Tô Nhi!

Hắn tin, nếu Phách Hạ Châu lại có người nhìn thấy thân ảnh của Đổng Tô Nhi, ít nhất cũng phải là mười năm sau.

Đạo tâm vặn vẹo của tiểu cô nương này đã bị mình đánh tan, nàng ta sau này, hoặc là trực tiếp đạo tâm tán loạn, cũng không thể tăng tiến tu vi, hoặc là nặn lại đạo tâm, mà quá trình này, ít nhất cũng phải mất mười năm mới có thể hoàn thành, tới lúc đó, mới hiện thân lại trong giang hồ.

Mà khi đó, Đổng Tô Nhi hoặc sẽ coi mình là tử địch, hoặc sẽ tôn mình làm thầy, kính sợ mình như thần đế!

....

- Ngươi... Ngươi đã làm với nàng ta?

Cách đó không xa, Tô Văn Hương nhìn thấy một màn này, đã vô cùng kinh hãi, thanh âm có chút hoảng loạn hô to.

- Ta dạy nàng ta quy củ!

Phương Nguyên quay đầu nhìn về phía Tô Văn Hương, ánh mắt hơi lạnh lùng:

- Ngươi có cần dạy luôn không?

Tô Văn Hương lập tức minh bạch ý tứ trong mắt hắn, không nhịn được rùng mình một cái, Đổng Tô Nhi dù sao cũng là tiểu hài tử, cho nên Phương Nguyên không giết nàng ta, nhưng mình là một người lớn, như vậy, điều này đại biểu cho khi mình bị Phương Nguyên bắt được...

- Rầm...

Nàng ta nhất thời cũng bất chấp tất cả, xoay người độn đi xa.

Mà Chu Tước dưới chân Phương Nguyên lại xòe hai cánh, điều khiển sấm sét, gào thét trong hư không, bay thẳng tới!

- Ngăn hắn lại...

- Mau... Mau bày trận, vây chết hắn...

Trong hư không xung quanh, khắp nơi đều là bóng người lay động, cao giọng kêu to, giống như ruồi bọ cản ở trên đường.

Phương Nguyên đã cảm thấy có chút bực mình, đột nhiên bấm ấn, Bất Tử Liễu sau lưng trong một thoáng này lại giống như cao thêm mấy trượng, mà cành liễu rủ xuống lại nhiều hơn mấy lần, cũng dài ra mấy lần, ngàn vạn Lôi Tiên đu đưa, quét về phía xung quanh.

Trong hư không xung quanh, chỉ thấy vô số người kêu thảm rồi rơi xuống đất, ngã rất nặng nề.

Từng mảng tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, vô số người xông tới, lại bị quất bay ra ngoài.

Trong một mảng hỗn loạn này, tâm thần của Phương Nguyên đã dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Tay áo bên trái của hắn bị đạo kiếm quang này rạch ra một lỗ hổng.

Phương Nguyên cúi đầu nhìn tay áo, ánh mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lên.

Người đó đâm ra một kiếm như vậy, một kích không trúng, liền trốn về trong đám người, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

- Ma đầu này không ngờ muốn đại khai sát giới à?
 
Back
Top Bottom