Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 610: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng (1)



- Ngàn năm trước, Kim gia là một đại tông to lớn, cao thủ trẻ tuổi như cá diếc sang sông, vào lúc ấy, chỉ dựa vào lực lượng của tiểu bối Kim gia, đã đủ để giải quyết những vấn đề này, tự nhiên không cần mượn lực kẻ khác!

- Nhưng ngàn năm trở lại đây, Kim gia một ngày suy sụp hơn một ngày, không người nối nghiệp, lực lượng suy yếu, chỉ dựa vào thực lực của tiểu bối Kim gia, đã không đủ để hoàn toàn giải quyết vấn đề trong bí cảnh!

- c*̃ng chính vì nguyên nhân này, từ hơn 300 năm trước bắt đầu, ở dưới Tiên Minh ép bức, Kim gia bắt đầu mở cánh cửa tiện lợi, mời thiên kiêu khắp nơi vào trong bí cảnh, mỹ danh là chia sẻ tạo hóa, nhưng thật ra là mượn lực áp chế tai họa trong bí cảnh!

Phương Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, thầm nghĩ:

- Quả thế!

Lúc trước hắn nghe hai vị trận sư của Thiên Xu Môn nói tới Kim gia mở bí cảnh, mời tất cả cao thủ của Bá Hạ Châu đi vào thăm dò cơ duyên, thì đã có chút hoài nghi, nghĩ thầm Kim gia không khỏi quá hào phóng rồi, bây giờ nghĩ lại, mới biết quả nhiên có ẩn tình khác...

Tôn quản sự càng nói càng vui vẻ, rượu thịt cũng không buồn ăn, hưng phấn nói:

- c*̃ng chính vì vậy, hiện tại Kim gia đã rơi vào trong nan giải! Bọn họ mở bí cảnh mời người, chính là tương đương với chia cơ duyên trong tiểu thế giới cho kẻ khác, nhưng nếu không làm như vậy, tiểu thế giới loạn lên, thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng!

- Hơn nữa vấn đề càng then chốt ở chỗ, trong tiểu thế giới này nói là dị bảo vô số, tạo hóa vô song, nhưng trên thực tế tài nguyên cao cấp chỉ có vài loại, Kim gia không muốn cho người ngoài những tài nguyên cao cấp kia, nhưng những người khác lại không dễ lừa như vậy, coi như là minh hữu của Kim gia, để ý cũng chỉ là vài loại tài nguyên cao cấp kia mà thôi...

- Vì lẽ đó, một khi Kim gia mở bí cảnh, như vậy chỉ có thể bày ra thái độ mọi người bằng bản lãnh của mình đoạt bảo, ai lấy được chính là của người đó, nhưng tiểu bối của Kim gia không đủ thực lực, làm sao cướp qua người khác?

Nói xong hắn thở dài, nhìn Phương Nguyên cười khổ nói:

- Ngươi ngẫm lại xem, mở ra bí cảnh của mình, kết quả tài nguyên cao cấp đều bị người khác cướp đi, người Kim gia sẽ cam tâm sao?

Phương Nguyên nghe đến đây, đã rõ ràng tất cả:

- Đây chính là nguyên nhân mà ba trăm năm qua Kim gia vẫn không chịu mở bí cảnh?

Tôn quản sự gật đầu nói:

- Bởi vì Kim gia không muốn bảo bối trong bí cảnh bị người khác đoạt hết, bất quá Tiên Minh lại rất khó chịu, đã nhiều lần phái người đến, buộc Kim gia mở bí cảnh ra, Kim lão thái quân vì thế c*̃ng nghĩ không ít biện pháp!

- Một là định ra quy củ, nói tài nguyên cao cấp trong bí cảnh chỉ có người Kim gia mới được lấy, nhưng những người khác làm sao có thể đáp ứng? Ngươi không cho lấy những tài nguyên cao cấp kia, vậy chúng ta kết minh, không ai tiến vào bí cảnh nhà ngươi, xem ngươi làm sao bây giờ...

- Sau đó Kim lão thái quân lại nghĩ bỏ ra giá tiền lớn, mời Thiên Đạo Trúc Cơ của một số gia tộc đến đây tọa trấn, giúp Kim gia phân ưu, nhưng cái này cũng không thể thực hiện được, những đại thế gia kia đều biết chủ ý của Kim gia, đưa ra điều kiện cao ngất ngưởng, ngay cả Kim gia cũng chịu không nổi, vì vậy mới kéo dài tới bây giờ...

Phương Nguyên nghe Tôn quản sự nói, trong lòng đã hiểu rõ ra:

- Chẳng trách Kim gia khát vọng tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ như vậy!

Lão thái thái này, thực là bị tình thế bức vào đường cùng nha...

Bất quá Phương Nguyên lại yên tâm, chỉ cần Kim gia quả thật cần mình, thì mọi sự đều có thể thương lượng!

Trước kia mình thúc thủ vô sách, bị Kim lão thái quân bức bách, hùng hổ doạ người.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của hắn lạnh lùng, uống một ngụm rượu nói:

- Tình thế dù sao cũng nên nghịch chuyển thoáng một chút chứ!

Sau khi Phương Nguyên đáp ứng Kim lão thái quân sẽ vào bí cảnh, giúp Kim gia đoạt bảo, ngày thứ hai liền nghe nói Tiên Sứ của Kim gia xuất động, chạy tới bốn vực, tuyên bố tin tức Thông Thiên Bí Cảnh sắp mở ra, mời quần hùng thiên hạ tới Thiên Lai Thành tìm kiếm cơ duyên.

c*̃ng chính vì nguyên nhân này, Thiên Lai Thành vắng lặng mấy trăm năm, bình thường chỉ có thương nhân vãng lai tụ hội, lại nghênh đón náo nhiệt trước nay chưa từng có!

Thế gian có không ít bí cảnh, các đại thế gia đều nắm giữ tài nguyên khan hiếm ở trong tay mình.

Thế nhưng giống như Kim gia, cam lòng lấy ra chia sẽ cho người trong thiên hạ, lại có bao nhiêu?

Đừng nói chia sẽ, ngay cả người ngoài tự ý dòm ngó một chút, cái kia cũng là tội chết!

Cũng chỉ có Kim gia mới rộng lượng như vậy...

- ...

- ...

Thời gian dần qua, cao thủ chạy tới Thiên Lai Thành càng ngày càng nhiều.

Nếu không phải tận mắt thấy, thậm chí sẽ không có người tin tưởng thế gian này lại có nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 611: Từng Người Mang Ý Xấu Riêng (2)



Hơn nữa bởi vì chuyện quá đột nhiên, Kim gia định ra thời gian bí cảnh mở cửa là sau mười ngày, bởi vậy có rất nhiều tiên môn đường xá xa xôi căn bản không có thời gian sắp xếp đệ tử tới, đến chỉ là một ít tiên môn đã sớm chuẩn bị, hoặc khoảng cách khá gần, nếu không người nghe tin mà đến, còn sẽ nhiều hơn gấp mười lần...

- Mấy chục năm trước, đã có đồn đại nói Kim gia sắp mở bí cảnh, tựa như 300 năm trước, chia sẻ tạo hóa với người trong thiên hạ, không nghĩ tới cuối cùng cũng đợi được cơ hội này, tu vi của lão phu đình trệ mấy chục năm, có hi vọng tinh tiến rồi...

- Kim gia không hổ là đại thế gia vạn năm, phúc trạch thâm hậu, lại có thiện tâm bực này...

- Ha ha, ngươi thật nghĩ Kim gia có lòng tốt? Ta lại nghe nói, Kim gia làm như vậy, là bởi vì Tiên Minh vẫn ở trong tối tạo áp lực, bây giờ đại kiếp nạn sắp tới, Tiên Minh luôn muốn tăng thực lực của các tu sĩ lên, nên mới tận lực sáng tạo cơ hội!

- Các ngươi coi đây là cơ duyên để đoạt chí bảo, ta lại chỉ coi nó là cuộc chiến thành danh!

- Lời ấy không sai, tu sĩ Trúc Cơ khác với tất cả mọi người, người có tiềm lực thường thường ẩn sâu tiên môn, nỗ lực tu hành, ý cầu Kim Đan, người không có tiềm lực thì đều trở thành chấp sự, hoặc ra ngoài thành lập thế gia tu chân, hoặc hiệu lực cho tiên môn, hoặc mưu cầu lợi ích, ít có tâm tranh cường háo thắng, bởi vậy trừ Thiên Đạo Trúc Cơ, có rất ít người danh chấn bốn phương, mà bây giờ, lại là một cơ hội hiếm có, những nhân vật thiên tài ẩn giấu kia, đều sẽ tụ hội ở trong Thông Thiên Bí Cảnh, chính là thời điểm để thiên kiêu tranh đấu!

Có người hỏi:

- Vậy làm sao biết đến cùng có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu?

Người kia nói:

- Xem Trích Tinh Lâu vào ở bao nhiêu người sẽ biết...

...

...

Trích Tinh Lâu, đệ nhất tiên lâu của Thiên Lai Thành, nằm ở thành đông, lầu cao chín mươi chín trượng, có người nói chủ nhân sau lưng chính là Vạn Bảo Lâu, bình thường nơi này cũng sẽ có một ít người tu hành vào ở, bất quá giá cả cực cao, mà sau khi Kim gia tuyên bố bí cảnh sắp mở ra, nơi này lại trực tiếp đóng kín, không còn đối ngoại mở ra, muốn vào nơi này, chỉ có một biện pháp.

Cái kia chính là, chưởng quỹ cảm thấy ngươi có tư cách vào ở mới được!

Trước sau mấy ngày, không biết bao nhiêu người muốn vào nơi này, nhưng đều không có cơ hội bước vào một bước.

Chỉ ở ngày thứ nhất thì có một người trẻ tuổi giống như ăn mày, mang đôi giày rách, chậm rãi đi vào Trích Tinh Lâu.

Ngày thứ ba thì có một cô gái cưỡi hạc trắng, từ phía đông bay đến, trực tiếp vào ở Trích Tinh Lâu.

Ban đêm ngày thứ tư, một cô bé thân cao không tới ba thước, lặng lẽ tiến vào Trích Tinh Lâu.

Ngày thứ năm...

Ngày thứ sáu...

Những người này đều ở trong Trích Tinh Lâu, lẫn nhau không ảnh hưởng tới ai, c*̃ng không có bái phỏng nhau, tựa hồ ai cũng không nhận ra đối phương, chỉ ở ngày thứ sáu, bọn họ không hẹn mà cùng xuất hiện ở trên mái Trích Tinh Lâu, uống trà đàm đạo.

- Tiên môn chúng ta, chờ Kim gia mở ra Thông Thiên Bí Cảnh, đã có thời gian rất lâu!

Nói chuyện chính là cô gái cưỡi hạc trắng:

- Kim thị nhất mạch rõ ràng không có nhân tài xuất sắc gì, nhưng lại chiếm Thông Thiên Bí Cảnh ẩn giấu vô số tài nguyên Kết Đan, đã ba trăm năm, không chia sẻ cho bất luận người nào, thực có chút quá đáng, càng then chốt là, trong lòng mọi người đều rõ ràng, Kim thị nhất mạch chỉ muốn cùng người khác chia sẻ một ít linh đan dị thảo bình thường mà thôi, cái kia đối với chúng ta mà nói hoàn toàn không có tác dụng, chúng ta cảm thấy hứng thú chính là Bát Hoang Thạch, Lưu Ly Thụ, Kim Cương Thiết… đều là mấy thứ dị bảo có tên trên Kỳ Bảo Lục, hơn nữa số lượng cực nhỏ, Kim gia là không muốn để chúng ta lấy được!

- Vậy thì đoạt!

Cô bé mặc váy giáp linh lung cười vui vẻ nói:

- Ta vì chờ Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, đã áp chế mình ba năm không Kết Đan, lần này đối với Lưu Ly Thụ kia, là dùng bất luận biện pháp gì cũng phải lấy được...

- Các ngươi thật cho rằng Kim gia ngu xuẩn như thế, tùy ý để các ngươi đoạt dị bảo?

Người giống như ăn mày cười khẽ:

- Ta nghe nói, Kim gia đã mời được một Thiên Đạo Trúc Cơ tọa trấn!

Nghe được bốn chữ Thiên Đạo Trúc Cơ, trên tiên đài trầm mặc một lát.

Sau đó cô gái cưỡi hạc nhìn về phía một hướng khác:

- Vị đạo huynh này thấy thế nào?

Theo ánh mắt của nàng, mấy người khác đều nhìn sang, sau đó ánh mắt hơi trầm xuống.

Phản ứng của hắn tựa hồ rất chậm, qua một lát mới chậm rãi hồi đáp:

- Các ngươi là đến đoạt bảo, mà ta thì tới giết người!

...

- Người của các đại tiên môn đã đến rồi, thậm chí còn đến một vài quái thai mà chúng ta không tưởng tượng nổi!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 612: Nhân Vật Thiên Kiêu (1)



Lúc này ở hậu sơn Kim gia, trong đại điện cổ xưa, hàng chục Kim Đan lão tổ của Kim gia đã từ bốn phương tám hướng trở lại, quay xung quanh Kim lão thái quân thương nghị, biểu hiện đều rất lo lắng:

- Những tiên môn kia ngoài miệng nói đạo đức, nhưng trong nội tâm ai biết đánh ý định gì, ta lo lắng lần này tranh cướp trong Thông Thiên Bí Cảnh, có thể sẽ kịch liệt hơn trước đây!

- Dù sao cũng nhịn ba trăm năm rồi...

Trên ghế thái sư, Kim lão thái quân cười lạnh:

- Lão thân đã sớm nhìn thấu sắc mặt của những người này, ngoài miệng nói càng hay, khi cướp sẽ càng lợi hại, 300 năm trước, chúng ta bị Tiên Minh bức mở ra bí cảnh một lần, c*̃ng ở lần đó bại lộ điểm yếu của mình, bắt đầu từ lúc đó, các đại tiên môn và thế gia đã nhìn chằm chằm chúng ta, nếu không phải đệ tử của Thái Hoa đúng lúc đưa tới cửa, e là lại phải thỏa mãn tâm ý của bọn hắn, cơ duyên trong bí cảnh, tất cả đều bị bọn họ đoạt đi...

Mấy vị Kim Đan của Kim gia nhìn nhau, một người trong đó trầm giọng nói:

- Vị đệ tử kia của Thái Hoa, thực lực xác thực không tầm thường, lão tổ ban Bất Tử Liễu cho hắn, càng như hổ thêm cánh, nhưng theo ta thấy, hắn còn chưa đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong, nếu lại bị mấy người kia nhìn chằm chằm, liên thủ đối phó hắn, chỉ sợ hắn c*̃ng không có niềm tin tất thắng, lão tổ...

Nói đến chỗ này, thanh âm của hắn hơi trầm xuống:

- Có cần hạn chế người của những thế gia kia tiến vào bí cảnh hay không?

- Không cần!

Kim lão thái quân hừ lạnh nói:

- Chúng ta có chiêu, lẽ nào những người kia sẽ không có đối sách? Bọn hắn đã sớm nghĩ kỹ các loại sách lược, chỉ cần chúng ta vừa mở ra Thông Thiên Bí Cảnh, như vậy bọn họ liền có cách đưa người vào, để người khinh thường quyết đoán của Kim gia chúng ta, chẳng bằng hào phóng một chút, vừa dương danh Thiên Lai Thành, cũng để những người trong Tiên Minh kia không lời nào để nói...

Mấy vị tu sĩ Kim Đan nhìn nhau, sắc mặt đều có chút bất đắc dĩ.

c*̃ng không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ tựa hồ ở trong lời nói của lão thái quân, nghe ra một loại cảm giác giận hờn.

- Lão tổ nói cũng có lý, chỉ là... những cơ duyên tạo hóa kia làm sao bây giờ?

Rốt cục vẫn có người hỏi, biểu hiện khá lo lắng.

- Cơ duyên tạo hóa?

Lão thái quân nghe xong, đột nhiên cười lạnh nói:

- Cho bọn hắn thì đã làm sao?

Mấy vị tu sĩ Kim Đan nhất thời ngẩn ngơ:

- Lão tổ có ý gì sao?

- Đều là một đám phế vật không có tầm mắt...

Kim lão thái quân cười lạnh:

- Chìa khóa Thông Thiên Bí Cảnh ở trong tay chúng ta, muốn bao nhiêu tạo hóa không có?

Sau đó sắc mặt nàng trầm xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người:

- Ha ha, lần này Thông Thiên Bí Cảnh mở ra, hẳn sẽ có không ít dị bảo xuất thế, nhưng có thể làm cho lão thân để mắt, lại chỉ có một thứ...

Nói đến chỗ này, nàng trầm mặc một lát, ánh mắt chậm rãi đảo qua chư vị tu sĩ Kim Đan.

Mấy tu sĩ Kim Đan của Kim thị nhất mạch đều hai mặt nhìn nhau, có chút không tìm được manh mối.

Nhưng Kim gia Thất tổ bình thường tiếp xúc Kim lão thái quân nhiều nhất, nhìn thấy ánh mắt kia của lão thái quân thì cả kinh.

Hắn nghĩ đến một chuyện, run giọng nói:

- Lão thái quân là muốn...

- Không sai!

Kim lão thái quân trực tiếp ngắt lời hắn, hơn nữa ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh nói:

- Nếu như không phải vì đại sự kia, các ngươi cho rằng lão thân già nên hồ đồ, tùy tiện cho người ngoài thần vật như Bất Tử Liễu?

- Phương hiền chất, lần này vào Thông Thiên Bí Cảnh, tu sĩ Trúc Cơ của Kim gia ta có tất cả ba mươi hai người, đều sẽ nghe ngươi điều khiển!

Ngày thứ chín, trong đại điện Kim gia, chư vị Kim Đan lão tổ mời Phương Nguyên đến dự họp.

Ở trước điện, tu sĩ Trúc Cơ chuẩn bị tiến vào bí cảnh của Kim gia đều có mặt, xem như là để Phương Nguyên sớm gặp gỡ.

- Một nửa?

Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ:

- Đây chính là ít nhất phải lấy được năm loại...

Hắn c*̃ng ở trước đây mới biết, trong bí cảnh Kim gia, dị bảo vô số, bất quá qua nhiều năm như vậy, sớm đã bị các đời người của Kim gia tìm hiểu thông suốt, trừ kỳ hoa dị thảo mọc ở khắp nơi, còn có hơn ba mươi loại dị bảo, số lượng cực nhỏ, nhưng tác dụng lại lớn, đều được ghi vào bảng, kỳ danh là Thông Thiên Kỳ Bảo Lục, có thể nói, tiên môn khắp nơi tranh chấp không ngừng, chính là vì những dị bảo trên bảng kia.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 613: Nhân Vật Thiên Kiêu (2)



Kim gia muốn mình lấy được một nửa dị bảo trong mười vị trí đầu, dã tâm cũng không nhỏ!

Kim gia Thất tổ nhìn thấy biểu hiện của Phương Nguyên, liền đoán được tâm ý của hắn, thấp giọng khuyên nhủ:

- Dị bảo mười vị trí đầu kia, là Kim gia ta nhất định phải có, mà ngoài một nửa đó, dị bảo khác đều thuộc về ngươi, dù sao sau khi ngươi đoạt được, kia chính là của ngươi, Kim gia chúng ta đã thương lượng, những bảo vật này coi như thù lao, không để ngươi một chuyến tay không!

Dứt lời, phía dưới có hạ nhân bưng lên một cái khay màu đen, bên trong đặt một thẻ ngọc, Kim gia Thất tổ nói:

- Trong này có bản đồ của Thông Thiên Bí Cảnh, còn ghi chép ba mươi sáu loại dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, tên là Kỳ Bảo Lục, ngươi có thể nhờ vào đó hiểu rõ Thông Thiên Bí Cảnh, nắm giữ chủ động, chỉ là phải nhớ, vật này rất quý giá, quyết không thể truyền ra ngoài...

Phương Nguyên lấy thẻ ngọc, khẽ gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.

Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía ghế thái sư, bình tĩnh nói:

- Mọi yêu cầu của Kim gia, vãn bối đều sẽ không chối từ lao khổ hung hiểm, cố sức hoàn thành, chỉ là dị bảo trong bí cảnh, vãn bối không có hứng thú, chỉ có một mong muốn...

Nói đến chỗ này liền trầm mặc không nói, chỉ đứng ở tại chỗ.

Không cần phải nói rõ, mọi người đều biết hắn muốn cái g!

- Nếu như lão thân đã đáp ứng ngươi, còn sợ ta nuốt lời sao?

Trong bóng tối, Kim lão thái quân thản nhiên nói:

- Ngươi cứ yên tâm, lão thân tu hành một đời, coi trọng nhất là lời thề, chỉ cần ngươi hoàn thành sự tình mà Kim gia ta nói, hóa giải nguy cơ, giúp tiểu bối Kim gia ta đoạt bảo, Lôi pháp nhất định sẽ truyền cho ngươi!

Nghe xong lời ấy, Phương Nguyên tự nhiên không tiện nói gì nữa.

Đường đường Nguyên Anh đại tu, ngôn xuất pháp tùy, huống hồ đối phương đã lập thệ ngôn, mình còn có thể nói gì nữa?

Nhưng trước khi Phương Nguyên tới đây, đã nghĩ rất rõ ràng, nghe vậy liền nói:

- Dù vãn bối có thêm mấy lá gan, cũng không dám không tin tiền bối? Chỉ bất quá lần này nghe nói khắp nơi tới không ít cao thủ, nghĩ đến sẽ là một phen khổ chiến, bởi vậy vãn bối có một chủ ý, nếu lần này vào bí cảnh, vãn bối có hai nhiệm vụ, như vậy vãn bối muốn quyển Lôi pháp cuối cùng kia cũng chia thành hai nửa, sau khi vãn bối hoàn thành chuyện thứ nhất, tiền bối ban cho ta nửa quyển Lôi pháp, sau khi ra bí cảnh, lại ban cho nửa kia?

- Trước tiên ban cho nửa quyển Lôi pháp?

Chư vị tu sĩ Kim Đan nghe vậy, đều hơi ngẩn người, có chút không rõ.

Phương Nguyên cầu pháp tâm rất thành, đây là mọi người đều biết, chỉ là hắn muốn nửa quyển Lôi pháp kia lại có ý nghĩa gì?

Kim lão thái quân c*̃ng trầm mặc một lát mới nói:

- Ngươi có biết, nửa quyển Lôi pháp, có cũng bằng không, ngươi không thể dùng nó tu luyện được?

Phương Nguyên nói:

- Chính là trong lòng có cái an tâm mà thôi!

Trên miệng nói ung dung, nhưng biểu hiện lại cực kỳ kiên định, chỉ chờ trả lời.

Bây giờ không dễ dàng đổi khách làm chủ, không nhân cơ hội ra điều kiện, còn chờ khi nào?

Ngươi không cho, ta không đi!

Kim lão thái quân c*̃ng không hiểu trong lòng Phương Nguyên đang nghĩ cái gì, nhưng biết vào lúc này không cần thiết tranh với hắn, dù sao tất cả đều ở trong lòng bàn tay của mình, vì vậy lạnh lùng gật đầu, nói:

- Nếu ngươi đã nói như vậy, thì lão thân sẽ đáp ứng ngươi!

Phương Nguyên lập tức cúi người:

- Tạ ơn lão thái quân!

Sau đó xoay người nhìn về phía đám Trúc Cơ ở trước người mình, trầm giọng nói:

- Chư vị sư đệ sư muội, xin chào!

Ở trước người hắn, đám Trúc Cơ của Kim thị đều cao giọng đáp lời, khí thế không kém.

Ở bên trong, Phương Nguyên nhìn thấy vài tồn tại để cho hắn c*̃ng không dám lơ là.

Trong đó Kim Hàn Tuyết tính là một cái, trong con cháu chi thứ của Kim thị c*̃ng có hai ba cái, đặc biệt là một nam tử mặc áo bào xám, hắn thoạt nhìn gầy gò, nhưng tu vi đã là Trúc Cơ đỉnh phong, hoàn toàn không thua nửa bước Kim Đan Triệu Nô Nhi mà lúc trước Phương Nguyên lấy trận pháp luyện chết, ở trong đám đệ tử Kim gia này, thực lực của đối phương có thể xếp ba vị trí đầu.

Bất quá hấp dẫn Phương Nguyên chú ý nhất không phải tu vi của người này, mà là sau lưng đối phương, trên lưng có một cái khuông lớn, phía trên che vải xanh, có năng lực cách trở tầm mắt, không cách nào dùng thần thức dò xét, chỉ là mơ hồ, Phương Nguyên vừa nhìn thấy cái khuông lớn kia, trong lòng liền lạnh lẽo, không biết trong khuông đến tột cùng là pháp bảo hay cái gì...

Nhưng bất luận bọn họ tu hành như thế nào, lần này đều đã tỏ thái độ rõ ràng, là lấy Phương Nguyên dẫn đầu.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 614: Thông Thiên Bí Cảnh Mở Ra (1)



Dù sao bọn họ có át chủ bài c*̃ng tốt, pháp bảo c*̃ng được, nhưng đều không phải Thiên Đạo Trúc Cơ...

...

Lúc này ở trong Thú Uyển cực kỳ xôn xao, người ta tấp nập.

Ở ba ngày trước, Thiên Lai Thành từ vị trí thành tây, đã mở ra một con đường, để những người muốn tiến vào Thông Thiên Bí Cảnh tìm kiếm cơ duyên thông hành, bây giờ đã vây đầy ở trên các ngọn núi hoang trong Thú Uyển, đệ tử thiên kiêu của các đại tiên môn đều ngưng thần chờ đợi, trên núi đều ngồi đầy người, có nam nữ già trẻ, có thấp giọng nghị luận, có im lặng điều tức.

Trong đó đặc thù nhất, chính là ba ngọn núi tới gần Thú Uyển nhất.

Những ngọn núi khác người người chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, nhưng ba ngọn núi này, bầu không khí lại tĩnh lặng, rất ít bóng người.

Trong đó trên ngọn núi gần nhất, chư tu đều biết, đó là chỗ của người Kim gia, đã dựng lên tiên đài, lẳng lặng chờ người đến.

Ngọn núi bên trái là chỗ của sứ giả Tiên Minh, cùng với trưởng lão của các đại tiên môn, đại thế gia ngồi.

Còn ngọn núi bên phải thì càng thêm đặc thù.

Nơi này có vô số tu sĩ, trẻ có già có, nhưng dám leo lên ngọn núi kia, trước sau lại chỉ có mười mấy người, người trên núi cũng không giống kẻ khác, có ôm kiếm ngồi xếp bằng, có nữ tiên áo trắng đùa giỡn với hạc trắng, có ăn mày dựa vào cổ thụ, tay cầm gà quay ăn ngấu nghiến, có cô bé ngồi trên lưng cá sấu dài khoảng mười trượng...

Để người kinh ngạc là, ngọn núi này chỉ có mấy người, lại ép tới người ở bảy tám ngọn núi xung quanh không dám lớn tiếng.

- Trời ạ, tranh đấu với những thiên kiêu quái thai này, như vậy dị bảo trong bí cảnh nơi nào còn có phần của chúng ta?

Có người không nhịn được lo lắng, thấp giọng thở dài.

- Ha ha, ngươi lo lắng cái gì?

c*̃ng có người cười gằn nói:

- Những thiên kiêu quái thai kia, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng ánh mắt rất cao, bọn họ có thể để mắt, ít nhất cũng là mười dị bảo đứng đầu trong Dị Bảo Lục, linh chu tiên dược tầm thường, bọn hắn nhìn c*̃ng không thèm nhìn, vì lẽ đó chúng ta cứ việc đoạt cơ duyên của chúng ta, xem trò hay của chúng ta, nếu thật có người đau đầu, như vậy nên đau đầu cũng là Kim gia mới đúng...

Đang khi nói chuyện, chỉ thấy trong kim trạch, một mảnh mây vàng lay động, là con cháu Kim gia đến rồi.

Cô gái cỡi hạc mặc áo trắng đang nhắm mắt dưỡng thần, lúc này lại chậm rãi mở hai mắt ra.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Người ăn mày đang gặm gà nướng, cũng cười tủm tỉm thả xương trong tay xuống.

Cô bé ngồi ở trên đầu cá sấu ngủ gà ngủ gật, c*̃ng nhanh chóng mở mắt nhìn lại.

Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn, ai cũng không mở miệng, nhưng hư không lại giống như ngưng trệ.

Đó là một loại áp lực khó có thể hình dung, bao phủ khắp nơi, trấn áp cửu thiên.

- Những quái thai này cũng tới sao?

Đám con cháu Kim gia đi theo sau lưng Phương Nguyên, trong lòng đều có chút hoảng hốt.

Theo lý thuyết, bọn hắn là chủ nhà, những người kia chỉ là khách nhân, dù thế nào c*̃ng không thể đoạt danh tiếng của bọn họ mới phải, nhưng hết lần này tới lần khác những người kia chỉ lẳng lặng nhìn, đã cho bọn hắn áp lực rất lớn!

Loại áp lực này, tựa như lúc trước Kim Hàn Tuyết nhìn thấy Phương Nguyên, là kính nể đến từ đáy lòng.

- Đây là muốn thử xem phẩm chất của ta sao?

Phương Nguyên c*̃ng cảm nhận được bầu không khí áp lực vô hình, trong lòng cười lạnh.

- Đi thôi!

Hắn nhàn nhạt mở miệng nói.

Chỉ hai chữ, lại như ẩn chứa sức mạnh to lớn, chấn đến đệ tử Kim gia tỉnh táo lại.

Sau đó ánh mắt của Phương Nguyên lạnh lùng, phất tay áo một cái, bước ra mây vàng, thẳng đến ngọn núi chính giữa.

Ở bên trái hắn là Kim Hàn Tuyết, trong tay nâng một thanh Ngọc Như Ý màu trắng.

Bên phải là Quan Ngạo, trong tay nắm một con Toan Nghê hung khí dập dờn.

Trên trời cao có cuồng phong gào thét, lay động áo bào của hắn phần phật, rõ ràng đi ở giữa không trung, lại tựa như đặt chân trên đỉnh mây, khí cơ giống như bị cuồng phong cuốn lên, xông thẳng cửu tiêu!

Ầm!

Phảng phất như có khí cơ vô hình va chạm, sau đó tất cả đều tiêu tán thành vô hình.

Trên ngọn núi bên phải, mọi người đồng thời thu hồi ánh mắt, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phương Nguyên thì khẽ vẫy tay áo, chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Thấy cảnh này, bốn phương tám hướng nhất thời tĩnh lặng không có một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, mới có người thấp giọng than thở:

- Đây mới thật là thiên kiêu...

Nhìn thấy dáng dấp lên núi của Phương Nguyên, ngay cả ba vị lão tổ Kim Đan cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn Phương Nguyên.

Đối với Phương Nguyên mà nói, lại giống như cái gì c*̃ng chưa phát sinh, chỉ bình tĩnh ngồi đó, chờ Thông Thiên Bí Cảnh mở ra.

Hắn c*̃ng không quay đầu nhìn người ở trên ngọn núi bên phải, phảng phất như tất cả chưa từng xảy ra.

Kỳ thực chuyện xảy ra vừa nãy rất đơn giản, bất quá là bọn hắn dùng khí cơ thăm dò mà thôi.

Những người kia đều là loại nhất định phải lấy được dị bảo trong Thông Thiên Bí Cảnh, mà hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ được Kim gia mời tới tọa trấn, song phương nhất định phải đấu một trận, bởi vậy vừa gặp mặt, bọn họ đều muốn thử xem phẩm chất của hắn, thăm dò sâu cạn.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 615: Thông Thiên Bí Cảnh Mở Ra (2)



Loại thăm dò này, cũng không phải thần thông tranh tài, chỉ là khí thế va chạm mà thôi.

Cách đấu này, nhìn như không có gì, trên thực tế lại rất trọng yếu...

Như mấy vị thiên kiêu vừa nãy nhìn người Kim thị nhất mạch kia, đã có không ít người tâm tư rối loạn.

Còn chưa tiến vào bí cảnh, khí thế đã suy sụp, chuyện về sau tự nhiên không cần nói cũng biết.

Tựa như hai quân đối chọi, khí thế mạnh yếu có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thắng bại.

Những thiên kiêu liên kia thủ, chỉ liếc nhìn đã để đệ tử Kim gia khiếp đảm, khí thế tán loạn.

Cũng may mà có Phương Nguyên, hắn cũng hiển lộ khí cơ, hơn nữa như bẻ cành khô, nghiền ép bốn phương.

Ngay cả ba vị lão tổ Kim Đan của Kim gia, đối mặt loại tranh tài này c*̃ng không tiện ra mặt, này giống như hai trưởng bối mang theo tiểu hài tử gặp mặt, mấy tiểu hài tử nhìn nhau ngứa mắt, ngươi trừng ta một cái, ta trừng ngươi một cái, nếu tiểu hài tử nhà mình khiếp đảm, khí thế tự nhiên sẽ không thành hình, trốn ra sau lưng trưởng bối, nhưng trưởng bối đối với loại chuyện này sẽ không tiện nói gì, chỉ trách tiểu hài tử nhà mình nhát gan mà thôi.

Trận khí cơ va chạm này, từ trình độ nào đó mà nói, đã không khác gì lời nói giao phong, giống như ánh mắt của đối phương bất thiện, cười lạnh nói:

- Kim gia mời ngươi tới tọa trấn, ngươi có tư cách này sao?

Phương Nguyên trả lời thẳng thắn dứt khoát:

- Cút!

Sau đó song phương đều biết át chủ bài của nhau, ai cũng không lên tiếng.

Tuy trong lòng còn có chút không phục, nhưng chỉ có thể chờ chân chính giao thủ mới phân thắng bại được.

Nói tóm lại, bọn họ rõ ràng một chuyện: Phương Nguyên không phải quả hồng mềm!

- Vị kia chính là Thiên Đạo Trúc Cơ mà Kim gia mời tới tọa trấn sao? Quả nhiên bất phàm!

- Có người nói hắn ngoại trừ tu vi, còn tinh thông kỳ đạo, kiếm đạo, trận thuật, không biết là thật hay giả...

- ...

Đám con cháu Kim gia leo l*n đ*nh núi, vây quanh Phương Nguyên ngồi xuống, xung quanh nhất thời vang lên rất nhiều tiếng nghị luận.

Ít nhất từ trong tranh tài vừa rồi, Phương Nguyên không thua những người kia, làm cho vô số tu sĩ đánh giá hắn càng cao, nghĩ đến truyền thuyết mà khoảng thời gian này Thiên Lai Thành truyền lưu, lòng hiếu kỳ càng đậm.

- Làm phiền tiên giá của Tiên Minh Tuần Giám Sứ, Kim thị nhất mạch thật là bồng tất sinh huy...

- Ha ha, Kim đạo huynh khách khí, việc trọng đại như vậy, Tiên Minh sao có thể không đến tham gia chứ?

Mà ở trong vô số thanh âm nghị luận, ba vị Kim Đan của Kim thị bay ở giữa không trung, nhìn về phía ngọn núi bên trái nói.

Chỉ thấy nơi đó, sớm đã có một vị Tuần Giám Sứ của Tiên Minh khí độ bất phàm chờ đợi, nhìn thấy ba vị Kim Đan đến, c*̃ng đứng lên tiếp đón.

Tuy Kim gia mở ra bí cảnh, chia sẻ tạo hóa với người trong thiên hạ, quá nửa là Tiên Minh bức, bởi vậy Kim thị nhất mạch lên tới Kim lão thái quân, xuống tới đệ tử bình thường, ấn tượng đối với Tiên Minh đều rất tệ, nhưng mặt ngoài vẫn rất khách khí.

Kim gia Tam tổ chưởng quản ngoại vụ cười nói:

- Chỉ là việc nhỏ, sao đáng giá Tuần Giám Sứ ghi vào trên Công Đức Bảng chứ...

Tuần Giám Sứ cười nói:

- Kim thị nhất mạch mở bí cảnh, nếu đại công như vậy cũng không ghi vào Công Đức Bảng, vậy thì còn có cái gì đáng giá? Huống hồ lão phu đến đây, c*̃ng không phải chỉ vì xem lễ, cấp trên lệnh chúng ta thu nhận kỳ tài thiên hạ, ghi thành Thiên Kiêu Bảng, bây giờ ta là chạy tới tập hợp đủ, tốt nhất có thể hiểu rõ tố chất của các thiên kiêu Kim gia, để tránh sự tình lọt mất kỳ tài...

Kim gia Tam tổ khẽ cau mày, không nghĩ tới còn có sự tình như vậy.

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Tiên Minh ăn no rửng mỡ, yêu thích làm những sự tình vô bổ kia, chỉ là để cho hắn đau đầu là, nếu Thiên Kiêu Bảng thật làm ra, không biết tiểu bối Kim gia sẽ có mấy người đăng bảng...

Nghĩ đến đây, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Phương Nguyên ngồi ở trên núi.

Nghĩ đến vừa rồi người này cùng chư vị thiên kiêu khí cơ tranh chấp, cường thế nghiền ép, vừa ao ước lại vừa ai thán.

Chẳng trách lão tổ sẽ...

Sau khi nói chuyện phiếm, Tuần Giám Sứ của Tiên Minh cười nói:

- Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đừng làm lỡ thời gian tranh cướp cơ duyên của đám con cháu!

Thanh âm của hắn rất lớn, tiếng nói hùng hồn, rung động hư không, xa xa truyền ra, vang khắp chư sơn.

- Kim thị đại thiện, thiên hạ kính ngưỡng!

- Chúng ta đoạt được cơ duyên, vĩnh viễn không dám quên ân đức của Kim gia!

- Tuy đại kiếp đến, nhưng có gia tộc đại nghĩa như Kim gia, lo gì không thể độ qua?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 616: Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (1)



Trong lúc nhất thời, chư vị tu sĩ đều cao giọng hét lớn, quần tình xúc động kịch liệt.

Không thể không nói, bất luận nguyên nhân thực sự khi Kim gia mở ra bí cảnh, chia sẻ với người trong thiên hạ là gì, nhưng bọn họ dù sao cũng đã làm như vậy, ở trong các đại thế lực và tiên môn mà nói, điều này là một chuyện tốt, danh tiếng tốt của Kim gia chính là đến từ đây.

- Thời gian đã tới, cũng không trì hoãn mọi người nữa!

Ba vị Kim Đan nhìn nhau một chút, khách sáo đã nói xong, tự nhiên phải làm chính sự!

Ba người bọn họ đồng thời bay lên, chiếm ba phương vị ở trong hư không, sau đó ngồi xếp bằng xuống, ba người đều lấy ra một mảnh vỡ thanh đồng, bưng ở trong hai tay, mặc niệm chú ngữ, một lát sau liền đồng thời vận chuyển pháp lực, sau đó tế mảnh vỡ thanh đồng đến giữa không trung, ghép lại với nhau!

Ba mảnh vỡ thanh đồng vừa vặn ghép lại thành một hình chữ nhật, tỏa ra tia sáng thăm thẳm.

Sau đó ba vị Kim Đan đồng thời quay đầu nhìn về phía một phương hướng, trầm giọng hét lớn:

- Xin mời lão tổ mở cửa!

Vèo...

Theo tiếng hét này, một đạo linh quang từ đại điện của kim trạch bay tới.

Đạo linh quang kia trong nháy mắt phá không bắn tới, đánh vào trên mảnh vỡ thanh đồng.

Ầm ầm ầm...

Chỉ nháy mắt, trong hư không tuôn ra mây mù.

Mây khói dày đặc từ trong đồ án do ba mảnh vỡ thanh đồng ghép lại tản ra.

Sau đó mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng trong mây mù.

Kia lại là một cánh cửa, cửa màu đồng xanh, cao bằng một người, trên cửa còn có vết rách rõ ràng.

Sau cửa là một thế giới giống như hố đen, không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.

Tựa hồ ngay cả tia sáng tiến vào cũng bị khúc xạ.

- Thông Thiên Bí Cảnh, Thông Thiên Bí Cảnh mở ra rồi sao?

Ở xung quanh, vô số người kích động đứng lên, duỗi đầu ra nhìn.

Không biết bao nhiêu người, đều biểu hiện cực kỳ kích động, chỉ là vào lúc này lại phải mạnh mẽ khắc chế.

Bọn họ đang đợi người Kim gia đi vào trước!

Dù sao cũng là bí cảnh của người ta, chút mặt mũi này vẫn phải cho!

Lại nói, vạn nhất bên trong có nguy hiểm gì thì sao?

- Phương hiền chất, đi vào đi!

Kim gia Thất tổ quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói.

Lúc này sắc mặt của hắn hơi trắng, tựa hồ ghép mảnh vỡ thanh đồng lại cũng tiêu hao không ít pháp lực.

Bất quá tuy tốc độ tiêu hao pháp lực không chậm, nhưng hắn dù gì cũng là tu sĩ Kim Đan, còn có thể chống đỡ một đoạn thời gian.

- Tuân lệnh!

Phương Nguyên gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy bay đến giữa không trung, tới trước cửa thanh đồng.

Hai tỷ muội Kim Hàn Tuyết, Kim Hàn Sương, cùng với một đám tu sĩ Trúc Cơ của Kim thị nhất mạch, đều chăm chú theo sau.

- Nhớ kỹ, thời gian cửa mở có hạn, dù lão tổ tự mình ra tay, nhiều nhất c*̃ng chỉ có thể chống đỡ mười mấy ngày, vì lẽ đó sau khi ngươi vào bí cảnh, tốt nhất mau chóng xử lý tất cả sự tình, sau đó đúng lúc đi ra...

Kim lão Tam tổ nghiêm nghị nói với Phương Nguyên.

Phương Nguyên gật đầu nói:

- Vãn bối đã hiểu!

Hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn, hít sâu một hơi, nhanh chóng bước vào trong đó.

Trong nháy mắt này, Sương Nhi tiểu thư cùng với mấy vị tu sĩ Trúc Cơ tu vi thâm hậu ở sau lưng, thừa dịp Phương Nguyên tiến vào cửa lớn, đều lơ đãng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt kia đều có vẻ hơi quái lạ.

Mà cái khuông lớn được che vải xanh kia, càng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ trong khuông lớn, có món đồ gì đó không kiềm chế nổi vẻ kích động.

Đồng thời, trên ngọn núi cách đó không xa, chư vị thiên kiêu đều phát ra khí cơ, mơ hồ có chiến ý dâng lên.

Chỉ là không người biết rõ, sau khi bước vào cửa đồng, ánh mắt của Phương Nguyên cũng hơi lạnh lẽo.

Đây là dáng vẻ chơi thật của hắn...

Dù hắn không xoay người, nhưng cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt phức tạp từ sau lưng truyền đến.

Cái này làm cho trong lòng hắn dâng lên ngạo ý mơ hồ:

- Hi vọng lần này đến mấy cái có bản lĩnh!

Ầm ầm ầm…

- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh?

Trong lòng Phương Nguyên ngưng lại, điều động pháp lực thăm dò vài lần, cảm thấy không ảnh hưởng khi triển khai thần thông.

- Phù phù...

Lúc này chỉ thấy trên bầu trời bắt đầu có người rớt xuống, kể cả Quan Ngạo cầm con Toan Nghê kia, còn có đệ tử của Kim thị nhất mạch, đều dồn dập rơi xuống, tu vi cao còn tốt chút, có thể phản ứng kịp lúc, khống chế thân hình, nhưng tu vi thấp lại hoảng hồn, trực tiếp trồng cây chuối, chấn động đến mặt đất xung quanh run rẩy...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 617: Hắn Quả Nhiên Kinh Sợ (2)



Lợi hại nhất chính là Quan Ngạo, trực tiếp đập ra một cái hố.

Bất quá cũng may Quan Ngạo lót Toan Nghê ở dưới, thêm vào thân thể hắn mạnh mẽ, nên không có bị thương chút nào.

Bất quá con Toan Nghê kia lại ngất xỉu, phải cho ăn một viên linh đan mới tỉnh táo lại.

- Oa nha nha...

Trên đỉnh đầu, Sương Nhi kêu to thất thanh, khua tay múa chân rơi xuống, nhìn phương hướng chính là vị trí của Phương Nguyên.

Thực lực của nàng không đủ, tự nhiên không thể khống chế thân hình, nhìn thấy Phương Nguyên liền mừng rỡ kêu to:

- Nhanh cứu ta...

Phương Nguyên xoay người, giúp đỡ Kim Hàn Tuyết đang không đứng thẳng được, sau đó nghe phía sau đùng một tiếng.

Trên đầu Sương Nhi nổi lên cái bọc lớn, hận đến nghiến răng, gắt gao trừng mắt nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên c*̃ng không để ý tới nàng, lấy ra thẻ ngọc mà Kim lão thái quân ban cho, yên lặng đối chiếu tin tức bên trong với hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trên đỉnh đầu của bọn họ có một kẽ nứt màu đen, phảng phất như cánh cửa, bên trong có rất nhiều đệ tử tiên môn đi vào, có không đứng thẳng được, c*̃ng có đứng vững thân hình, sau khi nhìn lướt qua khắp nơi, liền nhanh chóng thu nạp nhân thủ.

Trong đó cũng có một vài người thực lực mạnh mẽ, sau khi vào rất nhanh liền giống như Phương Nguyên khống chế lại thân hình, sau đó từ từ hạ xuống mặt đất, cuối cùng hóa thành một đạo linh quang đi xa, nhìn dáng vẻ là trước khi đi vào đã có dự định.

- Bí cảnh này… quả nhiên có chút huyền diệu...

Phương Nguyên thì ngưng thần lẩm bẩm.

Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, thời điểm mình vừa tiến vào bí cảnh, trong thiên địa có một cỗ áp lực cực kỳ kh*ng b*, giống như người tiến vào trong nước, hoặc như tiến vào một quốc gia quái lạ, bị vô số người nhìn chằm chằm, kia là một loại bài xích, áp lực vô hình vô chất kia khiến người cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

Nhưng theo người đi vào càng ngày càng nhiều, loại áp lực kia lại càng ngày càng nhỏ.

Đến khi có gần nghìn người đi vào, thì loại áp lực kia hầu như đã tiêu tán thành vô hình...

Đến lúc này, hắn c*̃ng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao Kim gia phải cho người ngoài tiến vào bí cảnh, đại khái là do loại áp lực kia quá lớn, một người đi vào, dù thực lực mạnh đến đâu, ở dưới loại áp lực kia c*̃ng rất khó hành động, cần mọi người tới chia sẻ mới được...

- Nơi này chính là Thông Thiên Bí Cảnh của Kim gia chúng ta sao?

Trong các đệ tử Kim thị, c*̃ng có người vừa mừng vừa sợ nhìn bốn phía:

- Đáng thương ta sinh ra mấy chục năm, nhưng vẫn là lần thứ nhất đi vào!

- Thế giới này, linh khí cũng không quá dồi dào, bất quá cẩn thận cảm ngộ, lại có chút không giống ngoại giới!

Mọi người nghị luận sôi nổi, đợi đến khi phản ứng lại, thì đều vây đến bên người Phương Nguyên, trong đó một đệ tử chi thứ của Kim thị giơ tay, dùng linh quang vẽ ở trong hư không, lại là một con đường cùng với rất nhiều ngọn núi nguy nga, nhìn Phương Nguyên nói:

- Phương sư huynh, trước khi ta đến đã nghe ngóng qua, từ nơi này đi về phía bắc, ước chừng ba ngày lộ trình, là có thể đi vào hạch tâm của bí cảnh, nhưng dọc theo con đường này có không ít cơ duyên, Thất Tinh Tham chính là một trong số đó, chúng ta có thể đi hái Thất Tinh Tham trước, sau đó lại tiến về phía hạch tâm!

Một người khác không chút nghĩ ngợi đánh gãy hắn, nói:

- Thất Tinh Tham tính là gì, ở trên Thông Thiên Bí Cảnh Kỳ Bảo Lục xếp hạng sau ba mươi, không đáng hưng sư động chúng, theo ý ta, chúng ta nên đi về phía đông trước, không quá trăm dặm sẽ có một bí cốc, tên là Tử Vụ Chiểu, nơi đó mọc ra một cây Vân Văn Quả Thụ, phía trên có Vân Văn Quả, chính là thánh phẩm tăng cường pháp lực, ở trên Kỳ Bảo Lục xếp thứ mười ba, mau mau đi, chúng ta phải nhanh chạy tới, nếu chậm sẽ bị người khác đoạt mất...

- Vân Văn Quả lại trân dị, c*̃ng chỉ là một cây ăn quả, không bằng đi vùng mỏ Kim Cương Thiết trước!

- Đi tìm Lưu Ly Thụ trước đi!

- Vừa nãy ta thấy có một đạo linh quang bay thẳng đến tây nam, nhất định là có cao thủ đi đoạt Sơn Đào, nên đi ngăn cản hắn trước mới được!

Trong lúc nhất thời, xung quanh nghị luận sôi nổi, ý kiến nhất thời loạn cả lên.

Phương Nguyên nhìn dáng dấp của bọn họ, liền biết trước khi tiến vào bí cảnh, từng cái đều có kế hoạch riêng.

- Phương sư huynh, ngươi nói đi chứ...

Những người kia tranh luận khó phân cao thấp, nhất thời ý kiến không thống nhất, ầm ĩ đến mặt đỏ tía tai.

Qua một lát mới có người phản ứng lại, nhìn Phương Nguyên hỏi.

- Đúng rồi, lần này lão tổ hạ lệnh phải nghe lời ngươi, ngươi sắp xếp cho mọi người đi...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 618: Đường Vòng Đi Qua (1)



Sương Nhi dương dương đắc ý mở miệng, tay xoa u sưng trên đầu, con ngươi chuyển loạn, cười nói:

- Trước khi vào mấy vị thúc tổ đều nói, Tam thúc tổ muốn Kim Cương Thiết, Thất thúc tổ muốn lấy được Lưu Ly Thụ, lão tổ thì chỉ quan tâm Bát Hoang Thạch, ngươi phải nghĩ biện pháp bảo tồn những bảo vật kia lại mới được, bằng không sẽ không xứng chức...

Nàng vừa nói, đáy mắt lại có vẻ giảo hoạt nhấp nháy.

Trước đây nàng bị lão tổ gả cho Phương Nguyên, tuy nàng tâm có người yêu, cũng không muốn gả, nhưng Phương Nguyên ở trước mặt mọi người từ chối, vẫn để cho nàng mất mặt mũi, trong lòng có thể nói hận Phương Nguyên thấu xương, chỉ là lão tổ coi trọng hắn, ủy thác trọng trách, bởi vậy ở bên ngoài không tiện nói cái gì, bây giờ vào bí cảnh, tính cách coi trời bằng vung lại trổi dậy, muốn làm khó dễ Phương Nguyên.

Trong lòng chỉ nghĩ, trước đây lão tổ thương ngươi, là bởi vì muốn chiêu ngươi làm rể, bởi vậy mới mắng ta, che chở ngươi, nhưng bây giờ ngươi chỉ là Kim gia chúng ta mời tới làm việc, dùng qua thì xong, còn có thể lại che chở ngươi sao?

Phương Nguyên nghe nàng nói, lại không thèm để ý, vẫn đắm chìm trong tính toán của mình.

Sương Nhi thấy thế, trong lòng càng đắc ý, hỏi người xung quanh nói:

- Các ngươi muốn đi nơi nào?

Tu sĩ Trúc Cơ ở xung quanh, thực lực cao hơn nàng không biết có bao nhiêu, nhưng nàng là chủ mạch, những người khác ai dám đắc tội nàng, lập tức mồm năm miệng mười nói, Sương Nhi gật đầu, tiện tay chỉ một người nói:

- Như ngươi nói, đi về phía nam đi!

- Tuân lệnh tiểu thư!

Người Kim gia nghe vậy, tuy có người bất mãn, nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị xuất phát.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên ngẩng đầu lên hỏi:

- Ta có nói để cho các ngươi đi sao?

Người Kim gia nhất thời ngẩn ra, vội vàng dừng bước lại.

Sương Nhi lộ vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Phương Nguyên nói:

- Ngươi lại có lời gì muốn nói?

- Chỉ có một câu!

Phương Nguyên nói:

- Lần này vào Thông Thiên Bí Cảnh, Kim lão thái quân của các ngươi đã đồng ý do ta dẫn đầu, các ngươi đều phải nghe lệnh của ta, theo ta dặn dò mà đi, không cần đề xuất ý kiến, c*̃ng không cần nghĩ lập công lao gì!

Sương Nhi nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cả giận nói:

- Dựa vào cái gì nghe lời ngươi, ngươi hiểu rõ bí cảnh này hơn ta sao?

Không chỉ nàng, một ít tộc nhân Kim thị ở xung quanh c*̃ng nhíu mày.

Trong lòng thầm nghĩ: Coi như ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, thì cũng là người ngoài, lẽ nào chúng ta ngay cả ý kiến c*̃ng không thể nói sao?

- Không nghe c*̃ng được!

Phương Nguyên nhìn Sương Nhi, thần sắc bình tĩnh nói:

- Vậy thì không cần đi theo ta!

Những người khác nghe vậy, đáy lòng đều trầm xuống, Sương Nhi lại cười lạnh nói:

- Nghĩ chúng ta rất thích theo ngươi sao? Từ đâu tới kiêu căng như vậy, không phải là làm việc cho Kim gia ta sao, chúng ta không cần ngươi, c*̃ng có thể cướp được dị bảo, hơn nữa trong bí cảnh, cũng không có người dám đả thương chúng ta, đi, chúng ta đi nơi khác tìm cơ duyên, không hoàn thành được nhiệm vụ, thiệt thòi chính là hắn!

Dứt lời liền đắc ý, trong lòng nghĩ:

- Ta dẫn người đi tìm Thôi ca ca...

Người xung quanh nghe nàng nói, trong lòng lại hơi lúng túng, nghĩ thầm thật phải theo Sương Nhi tiểu thư đi sao?

Dù sao trước đó lão tổ đã hạ lệnh, bảo bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Phương Nguyên, coi như trong lòng không phục, cũng không dám nói ra.

Hơn nữa Sương Nhi tiểu thư không đáng tin cậy, còn bị lão tổ phán là điêu ngoa tùy hứng...

Bầu không khí đã bị huyên náo c**ng c*ng, Kim Hàn Tuyết thấy vậy mở miệng nói:

- Sương Nhi câm miệng, Phương sư huynh vai gánh trách nhiệm nặng nề, một lòng vì Kim gia ta, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải nghe theo mệnh lệnh của mấy vị lão tổ, tận lực hiệp trợ hắn!

Phương Nguyên nghe xong lời này, cũng hơi kinh ngạc nhìn Kim Hàn Tuyết.

Từ khi lão thái quân ở ngay mặt hứa hôn, lại bị mình từ chối, Kim Hàn Tuyết cũng không đi tìm hắn đàm đạo nữa.

Không nghĩ tới lúc này còn có thể nói giúp mình.

Sương Nhi thấy Kim Hàn Tuyết mở miệng, cũng chỉ đành bất mãn nói:

- Vậy thì nhìn bản lãnh của hắn rồi...

Dù không có nói thêm, nhưng trong lòng lại mừng thầm.

Tuy vừa rồi nàng nói như vậy, nhưng không phải thật muốn đi, chỉ thăm dò mà thôi, bây giờ thấy Phương Nguyên quả nhiên ít kiêu ngạo hơn trước, trong lòng thầm nghĩ:

- Không còn lão tổ che chở, hắn quả nhiên kinh sợ hơn trước đây...

- Phương sư huynh, chúng ta nghe theo hiệu lệnh của ngươi, ngươi nói nên đi nơi nào!

Dứt lời, trong tay lấy ra một thẻ ngọc, sau đó c*̃ng đưa cho Quan Ngạo một cái.

Trong ngọc giản chính là cấm trận, rót pháp lực vào sẽ có linh quang từ trong thẻ ngọc bay ra, hóa thành cấm chế bên người, có thể ngăn cản phần lớn hung hiểm. Trong Thông Thiên Bí Cảnh này, có không ít nguy hiểm, hơn nữa không phải pháp khí hộ thể bình thường có thể đối kháng, bởi vậy sau khi vào bí cảnh, đều cần cấm trận hộ thân.

Trước đó Sương Nhi ở trên tiên yến tìm Thôi Vân Hải đòi hỏi, chính là loại cấm trận này.

Đệ tử Kim gia khác thấy thế, c*̃ng dồn dập tế lên cấm trận, bảo hộ ở quanh người.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 619: Đường Vòng Đi Qua (2)



Sương Nhi tế lên cấm trận, linh quang như tơ như sợi hiện ra, thoạt nhìn rất bất phàm, sau khi nàng tế cấm trận lên, còn cố ý liếc mắt nhìn Phương Nguyên, có chút đắc ý:

- Trước đây để ngươi dương dương tự đắc, ai thích đồ vật của ngươi, cấm trận của ngươi đã bị ta ném đi, từ trong tay người khác giá cao mua một cái, chẳng lẽ còn không mạnh hơn của ngươi?

Phương Nguyên chỉ liếc mắt nhìn, vốn định nhắc nhở Sương Nhi một câu, cấm trận của nàng quá tiêu hao pháp lực, e là không chống đỡ được thời gian quá dài lâu, hơn nữa linh quang quá sáng, cực kỳ dễ thấy, thật gặp phải nguy hiểm gì, chỉ sợ sẽ thành bia ngắm công kích...

Bất quá nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, trong lòng lại nghĩ, tội gì đi làm chuyện bao đồng?

Vì vậy dứt khoát không nói, điều khiển ngân toa bay về phía hạch tâm bí cảnh.

Đệ tử Kim thị khác, trong lòng đều thở dài, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn đi theo phía sau hắn, dù sao trước khi vào bí cảnh, mấy vị lão tổ đã dặn rất nhiều lần, lệnh bọn họ phải nghe lời Phương Nguyên, tuy Sương Nhi tiểu thư dám trực tiếp phát biểu bất mãn, nhưng này là thân phận của nàng quyết định, bọn họ còn không dám như vậy, nên trước tiên đi theo Phương Nguyên cho lành.

Chỉ chốc lát sau, mấy chục đạo linh quang lấp loé ở trong hư không, bay nhanh về phía trời xa.

Tu sĩ Trúc Cơ của các tiên môn khác, hoặc túm năm tụm ba, hoặc bảy tám người kết minh, cũng có người tự cao thực lực mạnh mẽ, một thân một mình thăm dò bí cảnh, về mặt khí thế xem ra, lại là Kim thị nhất mạch người đông thế mạnh nhất.

Khi bay lượn qua không trung, nhất thời gây nên rất nhiều tán tu kiêng kỵ, nhanh chóng né tránh bọn họ.

Nhưng thấy đối phương bay về phía hạch tâm của bí cảnh, tựa hồ không có hứng thú tranh cướp linh dược tiên chu, bọn hắn mới yên lòng lại.

- Trên đường đi, c*̃ng nhìn thấy không ít thiên tài địa bảo, vì sao không tiện tay lấy đi?

Bỏ qua một hai đám người, những tộc nhân Kim thị còn không nói gì, nhưng một đường bay đi, trước sau gặp phải bốn năm nhóm người tranh cướp linh chu bảo dược, đánh vỡ đầu chảy máu, thực lực rõ ràng kém xa bọn họ, thậm chí có chút còn lưỡng bại câu thương, chỉ cần bọn họ đi xuống, là có thể dễ dàng đoạt bảo dược trong tay bọn họ, quả thực là cơ hội rất tốt.

Nhưng Phương Nguyên đối với chuyện này, lại làm như không thấy, trong lòng bọn họ nhất thời có chút không rõ, đã có người không nhịn được tiến lên hỏi.

- Ngươi muốn đi thì cứ đi, chỉ là ta sẽ không chờ ngươi, nếu trên đường lạc đội, quay đầu lại tự ngươi đi tìm Kim lão thái quân giải thích!

Đối với chuyện này, Phương Nguyên chỉ lạnh giọng trả lời một câu, nhất thời để tộc nhân Kim thị tức giận không nhẹ.

Đã có mấy người trong lòng thầm nghĩ:

- Cầm lông gà làm lệnh tiễn, Thiên Đạo Trúc Cơ rất đáng gờm sao?

Cứ như vậy bay hai ba canh giờ, chợt thấy phía trước có một ngọn núi cao vút, trên sườn núi đang có một đạo ánh sáng màu tím xông thẳng lên trời, xung quanh đại chiến kịch liệt, là một cô gái mặc áo trắng tay nắm pháp ấn, ác đấu với hai con Tử Lân Cự Mãng, bên cạnh có một con Bạch Hạc to như trâu nghé giúp đỡ, đang đánh cực kỳ kịch liệt, giết đến khắp núi cát bay đá chạy.

- Tử Hạm Chi...

Trong tộc nhân Kim thị, có người nhìn thấy tia sáng tím kia, nhất thời vui mừng kêu lên:

- Là bảo dược xếp hạng thứ chín trên Kỳ Bảo Lục!

Mọi người nghe xong đều mừng rỡ.

Trong Thông Thiên Bí Cảnh có vô số linh chu bảo dược, cũng không cách nào nhận biết rõ ràng từng cái, nhưng có một chút có thể xác định, có tên trên Kỳ Bảo Lục, thì tuyệt đối đều là dị bảo giá trị liên thành, chính là đồ vật Kim thị nhất mạch nhất định phải được, nếu nhìn thấy, há có thể buông tha?

- Phương sư huynh...

Kim Hàn Tuyết nhìn thấy cô gái kia, c*̃ng lập tức đuổi lên, thấp giọng nói:

- Cô gái kia là Thánh Nữ của Trung Châu Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, không biết là Trúc Cơ phẩm chất gì, nhưng vẫn luôn là nhân vật có tiếng thiên kiêu, danh tiếng hơn ta rất nhiều...

Phương Nguyên gật đầu, còn nhớ lúc đó cô gái này, cũng là người có tư cách leo lên ngọn núi bên phải kia.

Thân hình nàng lóe lên, bay đến phụ cận Tử Hạm Chi, đưa tay hái xuống, sau đó giơ tay gọi phi kiếm về, cười tủm tỉm nhìn đám đệ tử Kim thị nói:

- Không nghĩ tới xảo như thế, lại là ta gặp phải các ngươi trước, nhưng đáng tiếc, Tử Hạm Chi có chủ rồi, các ngươi tìm những thứ khác đi!

Vừa nói chuyện, phi kiếm bên người nàng uốn lượn, bạch quang như tơ, tựa hồ lúc nào cũng có thể chém ra.

- Cái gì có chủ hay không có chủ, tất cả bảo vật trong bí cảnh đều là của Kim gia ta, nhất là dị bảo có tên trên bảng?
 
Back
Top Bottom