Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 640: Dùng người làm cờ, chia ra mà đánh (1)



Thuẫn bài kia đón gió biến dài, hóa lớn như một ngọn núi nhỏ, Chu Tước đụng phải thuẫn bài, trực tiếp đẩy lão giả thấp bé lùi lại vài chục trượng, mới khó khăn ngừng lại, cánh tay run rẩy, song không thương tổn đến hắn, ngược lại Chu Tước đã kiệt lực tiêu tán.

Lão giả thấp bé không khỏi vui mừng trong lòng, đứng lên quát to:

- Có Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn ở đây, ngươi có thể làm được gì?

Nhưng còn chưa dứt câu, liền nghe được Trường Nhạc sư thúc kêu to:

- Tỉnh lão, mau trốn!

Lão giả thấp bé lập tức sửng sốt:

- Chúng ta thật không dễ dàng mới từ Bát Hoang Sơn chạy đến cứu ngươi, sao ngươi lại nói ta trốn?

Ý niệm vừa hiện ra trong đầu, chợt nhìn thấy tay áo thanh niên áo xanh kia phất phới, cả người xông thẳng đến trước mặt.

Tỉnh lão không cố được suy xét gì khác, vội vàng lại tế ra thuẫn bài.

Phương Nguyên đang ở giữa trời tức thì hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Âm Dương Ngự Thần Quyết...

Trên đỉnh đầu hắn, một pho tượng Thần Tướng cực lớn sương mù tím vờn quanh, toàn thân sáng ngời lôi quang hiển hoá ra, khổ người lớn gấp ba lần Quan Ngạo, cúi đầu nhìn xuống tấm thuẫn bài như núi nhỏ kia, Thần Tướng lặng lẽ gào thét, ngưng tụ một thân pháp lực c*̉a Phương Nguyên, hiện vẻ càng thêm phần ngưng thực, sau đó dẫn động phong lôi, đảo loạn hư không, trong không trung rền vang tiếng nổ, ầm ầm đánh lên thuẫn bài.

Oanh!

Thuẫn bài run rẩy kịch liệt một cái, giống như chuông lớn, ầm vang nửa ngày mới từ từ tắt tiếng.

Tỉnh lão nấp ở sau thuẫn bài, trên thân không thụ thương, chỉ là máu từ trong ngũ khiếu lại không ngừng chảy ra.

Chết rồi!

Kim gia chia năm đường phục binh, không ngờ hiện tại đã bị hắn liên tiếp phá mất ba đạo.

Trường Nhạc sư thúc dù có ngu đến mấy c*̃ng đã hiểu được dụng ý c*̉a Phương Nguyên, cả khuôn mặt đều biến thành màu đỏ tía, hắn một đường trốn chạy, Kim gia lần lượt hiện ra ba vị cao thủ tiếp ứng, đều là tồn tại cảnh giới Trúc Cơ có hỏa hậu nhất định, hơn nữa còn được lão thái quân ban cho pháp bảo, thực lực ai dám khinh thường, thế mà vẫn bị tên tu sĩ Thiên Đạo Trúc Cơ này liên tiếp phá vỡ ba đạo, đánh chết ba vị cao thủ, tuy ra tay cuồng bạo, hung uy mạnh lẽ khiến hắn tâm kinh, nhưng khiến hắn càng kinh hãi hơn chính là tâm tư chẩn mật giấu ở trong đó!

Hắn phẫn hận nhìn Phương Nguyên, run giọng nói:

- Thật ác độc, không ngờ ngươi lại dùng ta là cờ, phân hoá truy binh Kim gia, chia ra mà đánh?

Phương Nguyên tung một quyền đánh chết Kim gia Tỉnh lão xong, lúc này mới xoay người lại, nói:

- Các ngươi không biết ta am hiểu trận kỳ sao?

Trường Nhạc sư thúc nhất thời cứng họng, chỉ có ánh mắt nhìn Phương Nguyên là tràn đầy hận ý.

Người này, quả thật nổi danh với tam tuyệt là Kỳ, Trận, Kiếm a...

Nhưng ai biết hắn sẽ dùng Kỳ Đạo ở trong này...

Thật ra sớm từ lúc Phương Nguyên phái Toan Nghê kia truy đuổi, hắn đã nên hiểu được.

Chỉ là khi đó hắn bị Phương Nguyên bỗng nhiên dòm phá tâm tư, nhất là mang theo vị trong giỏ kia, không dám trực diện với tên Thiên Đạo Trúc Cơ này, bởi thế dùng hết mọi cách chỉ để chạy trốn, ý đồ hội hợp với năm lộ phục binh Kim gia, sau đó lại quay đầu chém giết đối phương.

Ý tưởng này không có vấn đề, vấn đề nằm ở quá trình thực hiện.

Bởi vì hung thú thú linh trong Tử Vụ Hải quá mạnh, bởi vậy chỉ có cá nhân Thiên Đạo Trúc Cơ thực lực siêu tuyệt mới có nắm chắc giải quyết được ẩn hoạn khi xông vào sâu trong Tử Vụ Hải, lại bởi vì Kim gia không muốn để một vị Thiên Đạo Trúc Cơ chết không rõ ràng trong nhà mình, cho nên lão tổ tông liền định ra kế hoạch, trước lợi dụng tên Thiên Đạo Trúc Cơ này đến cực hạn, để hắn giúp Kim gia xử lý nguy hiểm trong bí cảnh...

Trong quá trình đó, tên Thiên Đạo Trúc Cơ này dù có mạnh đến mấy thì tất c*̃ng phải bị thương.

Tiếp sau bên mình lại dẫn hắn tới Bát Hoang sơn, rồi cả đám nhào lên, trực tiếp chiếm lấy Lôi Linh...

Nhưng không nghĩ đến chính là, hắn quả thực xâm nhập Tử Vụ Hải, thậm chí thời điểm tiến vào Tử Vụ Hải còn sớm hơn cả dự đoán c*̉a tất cả mọi người, càng quỷ dị hơn chính là, hắn xông vào Tử Vụ Hải, sau đó lại an lành đi ra, trên thân không có nửa điểm thương tích, điều này quả thực khiến Trường Nhạc sư thúc biệt khuất vô c*̀ng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ dụ hắn vào Bát Hoang sơn rồi tính sổ!

Nhưng ai có thể ngờ hắn lại đột nhiên làm khó ở ngay bờ Tử Vụ Hải?

Vừa thấy hắn đã dòm phá tâm tư mình, Trường Nhạc sư thúc liền đợi không được, đành phải trước trốn, sau đó lấy pháp ấn lão thái quân ban cho mình thông báo các lộ cao thủ ở Bát Hoang sơn, làm vậy, năm lộ cao thủ đành phải vứt bỏ đại trận, đường dài bôn tập, chạy tới vây giết hắn, đến tận khi đó, tình thế vẫn chưa có biến chuyển gì đáng kể, nếu năm đạo nhân mã đều tới, vây giết hắn không phải điều quá khó khăn...

Nhưng khăng khăng đứa này tuy đuổi theo ở phía sau, lại ngoài ra còn phái Toan Nghê nhanh chóng đi trước cản đường, khiến mình chỉ có thể không ngừng chuyển hướng, để c*̀ng hội hợp với người Bát Hoang sơn, chuyển tới chuyển lui như thế, những người kia cũng đành phải rẽ trái lách phải tới tiếp ứng mình.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 641: Dùng người làm cờ, chia ra mà đánh (2)



Quá trình tiếp ứng diễn ra như thế khó tránh khỏi có sai lệch, c*̃ng khó thành được thế hợp vây.

Càng quan trọng hơn là, bản thân bị bức vào trong núi hoang, những phục binh kia liền chỉ có thể đuổi theo vào trong mảnh núi hoang này, thế là tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia nhân khi bọn hắn trước sau đuổi tới, còn chưa kịp hợp vây, lần lượt chia ra đánh giết ba lộ cao thủ!

Trường Nhạc sư thúc nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng biệt khuất không thôi...

Càng biệt khuất chính là, dù lại đến một lần, hắn cũng không biết nên ứng phó thế nào...

Chẳng lẽ đối phương đuổi tới, mình không chạy, c*̃ng không đi hội hợp với các lộ cao thủ?

Nói trắng ra thì, muốn trách chỉ có trách đối phương không ra bài theo lẽ thường, không ngờ lại không thành thật tiến vào bẫy rập, ngược lại còn ra tay quá sớm...

Một bước tiên cơ, liền là từng bước tiên cơ!

Thời điểm mình bị đối phương dòm phá tâm tư, trận này đã chú định bại cục!

- Sao ngươi không chạy?

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, không phải chế nhạo, mà là thật muốn hỏi hắn.

- Ta chạy con mẹ ngươi. .

Trường Nhạc sư thúc chửi đổng:

- Đã chạy chết ba lộ cao thủ, còn chạy tiếp ai biết kết quả sẽ thế nào?

Dù rõ ràng có thể cảm giác được khí tức hai lộ cao thủ còn lại đang nhanh chóng tiếp cận, nhưng Trường Nhạc sư thúc lại thật sự không dám chạy tiếp, lúc này ánh mắt hắn âm trầm bất định, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, cũng không biết đang mưu tính ý định gì.

- Trong giỏ kia c*̉a ngươi có cái gì?

Thấy hắn không chạy, Phương Nguyên c*̃ng không ép buộc, chỉ là ánh mắt thoáng chút hiếu kỳ rơi trên chiếc giỏ sau lưng đối phương.

- Ngươi... Ngươi đại khai sát giới ngay trong Thông Thiên bí cảnh Kim gia ta, có biết đang chọc đại hoạ?

Trường Nhạc sư thúc cả kinh trong lòng, ngoài miệng lại lên tiếng uy h**p, đồng thời chậm rãi lui lại, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Nguyên.

Giỏ lớn sau lưng hắn khe khẽ run rẩy, tựa hồ thứ gì đó bên trong c*̃ng đang vô c*̀ng sợ hãi.

- Không chịu nói, vậy tự ta đến xem...

Phương Nguyên thấy hắn không đáp, liền cười nhạt nói:

- Thật ra với ta mà nói, ngươi có chạy hay không vốn không có gì khác biệt, ngươi chạy ta có thể nhờ vào đó nhìn xem Kim gia các ngươi còn lưu hậu thủ gì, còn không chạy, ta vừa khéo c*̃ng muốn xem xem trong giỏ cất giấu thứ gì...

- Ở trong trận kỳ, thế này gọi là bịt hai đầu!

Vừa dứt lời, Phương Nguyên liền đạp bước tiến tới, đưa tay chộp về phía chiếc giỏ.

Trường Nhạc sư thúc thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến, hai tay đột nhiên giơ lên một chiếc pháp ấn, sau đó há mồm thổi mạnh, bất ngờ phun ra một đạo khói đen mười trượng, ở trong khói đen ngầm giấu đi một thanh phi đao màu tím sáng óng ánh, trên đó khảm đường vân hình rồng, thấy gió biến lớn, hóa thành trường đao dài hơn một trượng, hung hăng chém tới Phương Nguyên, tiếp sau đó liền xoay người lướt gấp mà đi...

Vẫn là phải chạy...

Dù sao cũng không thể để vị trong giỏ kia rơi vào tay đối phương!

Nhưng nếu Phương Nguyên đã ra tay, há lại sẽ thả cho hắn đào thoát?

Oanh!

Chu Tước Lôi Linh bay ra, va chạm cùng chuôi phi đao màu tím, tia lửa bắn tứ tung, sấm chớp rợp trời.

Chuôi Hộ Đạo Thần Đao này được Trường Nhạc sư thúc dùng một thân tinh huyết nuôi hai mươi năm, nhưng ở trước mặt Chu Tước Lôi Linh hung hãn cuồng bạo lại vẫn hoàn toàn không kham nổi một kích, dưới sức ép từ vụ va chạm, lập tức ông ông run rẩy, đảo ngược trở về, nện thẳng về phía Trường Nhạc sư thúc.

Trường Nhạc sư thúc c*̃ng cảm giác được cỗ kình phong ập đến sau lưng, sắc mặt nhịn không được đại biến.

Hắn không dám để chiếc giỏ sau lưng thay mình đón lấy kích này, vội liều mạng xoay người, song chưởng đẩy ra.

Phốc...

Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung lực lượng ẩn chứa trên Tử Đao kia, chỉ thấy hắn trực tiếp phun ra một búng máu tươi.

Đúng lúc này, Phương Nguyên đã chân đạp hư không, lướt thẳng đến đỉnh đầu hắn, ở trên cao nhìn xuống, giơ tay chộp hướng giỏ lớn.

Kim lão thái quân muốn đoạt Tứ Tướng chi linh c*̉a hắn, đương nhiên là để cho người khác.

Nàng cố ý cắm xuống Bất Tử Liễu vào người hắn, chính là nhằm giúp Tứ Tướng Lôi Linh được hoàn thiện, như thế sau này nàng ra tay cướp đoạt c*̃ng càng dễ dàng. Hiện tại từ khía cạnh nào đó, Tứ Tướng Lôi Linh đã tương đương với đạo cơ c*̉a Phương Nguyên, nếu nàng muốn đoạt, đương nhiên liền muốn đoạt đạo cơ hoàn chỉnh...

Về phần là cho ai...

Từ thời khắc hắn lần đầu tiên nhìn thấy chiếc giỏ lớn này, bản năng liền đã có chút chán ghét!

Hắn không biết trong giỏ là thứ gì, nhưng nhất định phải mở ra nhìn xem mới được!

Đúng lúc ấy, trên núi cao phía xa xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, sau đó là tiếng gió rít gào, một khối nham thạch giống như núi nhỏ bay thẳng tới, khối nham thạch tựa hồ có uy năng càng bay càng lớn, lúc đi đến trước mặt Phương Nguyên, kích thước đã tăng lên gấp mấy lần, bầu trời tối sầm xuống, một tiếng ầm vang nện ngay chính giữa Phương Nguyên và Trường Nhạc sư thúc, chấn động khiến cho mặt đất c*̃ng phải run rẩy.

- Phong sư đệ, Vũ sư huynh...

Trường Nhạc sư huynh nghe được tiếng hét lớn kia, vội mở mắt ra nhìn, vui sướng kêu lên.

Từ phía sau ngọn núi, hai bên đồng thời đi ra hai đạo nhân ảnh, phía sau mỗi bên còn có bảy tám vị cao thủ.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 642: Ngươi có Thần Thạch, ta có Quan Ngạo (1)



Hai người kia một người nhìn qua tuổi tác chừng ba mươi mấy, dưới nách kẹp lấy một cây dù màu đen, thân khoác áo bào tím, thần sắc lạnh lùng, chân đạp lên hư không mà đến, phảng phất trời sinh quý khí, người còn lại tay nâng một tảng đá màu đen, áo bào vải thô, nhìn như dã nông quê mùa, cả hai đều sắc mặt âm trầm, c*̀ng lúc hiện thân, lập tức liền khiến cho không khí chung quanh vì đó thoáng phần ngưng trọng.

Năm lộ cao thủ Kim gia đã bị Phương Nguyên chém giết ba lộ.

Hiện tại, hai lộ cao thủ cuối cùng rốt cục đồng thời chạy tới...

Chỉ là, hai đạo nhân mã sau c*̀ng này, liệu còn có hi vọng trấn áp tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia ư?

Trong lòng Trường Nhạc sư thúc không khỏi có chút thấp thỏm, nhịn không được quay đầu nhìn giỏ lớn sau lưng, vẫn may, còn kịp...

- Ở trong bí cảnh Kim gia ta, ngươi cũng dám giương oai?

Ở phương diện tốc độ, cao thủ hai lộ còn sót lại rõ ràng chậm thua một nhịp, chính vì vậy bọn hắn mới rớt lại ở mặt sau.

Nhưng bọn hắn tính ra cũng tương đối may mắn, rốt c*̣c không xui xẻo đến mức lẻ loi một mình đối mặt Phương Nguyên, mà là hai người đồng thời chạy tới.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bọn hắn há còn không hiểu, trong lòng vừa sợ vừa giận, không chút nghĩ ngợi, hai người chia nhau một trái một phải c*̀ng lúc nhắm đến Phương Nguyên, đồng thời không chút nào nương tay, đồng loạt tế ra pháp bảo trong tay.

Người cầm dù khẽ vung tay áo, cây dù màu đen bung ra giữa trời.

- Ào ào...

Giữa không trung, bỗng chốc mây đen rậm rạp, tiếp sau là mưa rào rơi xuống xối xả.

Càng thêm quỷ dị chính là, tùy theo cơn mưa này đổ xuống, mạ non dưới mặt đất lập tức cháy khô, ngay cả đá xanh cứng rắn sau khi bị hạt mưa đánh trúng cũng lập tức xì xì bốc khói xanh, bằng mắt thường có thể thấy, chỉ thoáng chốc liền bị ăn mòn thành từng hố nhỏ.

- Sao độc như vậy?

Thấy cảnh này, trong lòng Phương Nguyên không khỏi có chút ngưng trọng.

Vì đối phó mình, mấy lộ cao thủ do Kim gia âm thầm mai phục này đều được ban cho pháp bảo.

Nhưng pháp bảo cũng là có mạnh có yếu, người đầu tiên bị chính mình g**t ch*t, thứ cầm trong tay chính là Ô Tinh Phược Long Liên.

Pháp bảo này vừa có thể đả thương người vừa có thể bắt người, nếu sử dụng thỏa đáng có thể tính là diệu dụng vô song, nhưng nếu dùng không tốt liền khá là gân gà, không phát huy ra được uy lực chân chính.

Người thứ hai thì lại cầm một đôi Âm Dương Giảo Phong Đao, pháp bảo này thi triển lên, uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng đồng dạng cũng là tương đối dễ bị phá mất.

Lão đầu thứ ba vừa nãy thì cầm theo Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn, thuẫn bài này uy lực cũng không nhỏ, một kích toàn lực c*̉a Chu Tước Lôi Linh dưới tay Phương Nguyên sao mà cường hoành, thế nhưng lão đầu kia rõ ràng bằng vào thuẫn bài vẫn có thể trực tiếp ngăn cản, không hề tổn thương mảy may...

Đáng tiếc khuyết điểm c*̉a thuẫn bài cũng rất lớn, ngăn cản được thần thông, lại không ngăn cản được lực lượng đơn thuần.

Thế là kết quả tương đối thảm, bị một quyền c*̉a Phương Nguyên trực tiếp chấn chết.

Bởi vậy những pháp bảo này, như thật đánh giá kỹ càng, c*̀ng lắm cũng chỉ được tính là pháp bảo trung cấp.

Nhưng c*̉a hai người sau c*̀ng này thì lại khác.

Dù kia vừa bung ra, rõ ràng liền có thể dẫn lên mưa độc đầy trời, ăn mòn nham thạch, như thế đã tính là tương đối đáng sợ.

Trong khi người tay kia cầm tảng đá kia, lúc nãy ném tảng đá đi ra, lập tức liền có thể hóa thành một ngọn núi, hiển nhiên càng là hết sức khó xơi...

Nếu Phương Nguyên đoán không sai, thứ hai người cầm trong tay hẳn nên đều được tính là pháp bảo cao cấp.

Vì bắt được mình, Kim gia quả thực không tiếc vốn gốc!

Chẳng qua, đến vốn gốc như thế đều bỏ ra, sao không tiếc bỏ luôn cho mình nửa cuốn Lôi Pháp?

Trong lòng có một cỗ tử khí vọt thăng mà lên, Phương Nguyên rút thân lui nhanh, trong tay hiện ra bảo phiến năm màu kia.

Phiến này chính là lúc trước Cửu Cô đoạt được từ trong tay yêu quái Nam Hoang thành, Phương Nguyên một mực dùng rất thuận tay.

Tuy Cửu Cô không nói qua điều gì về phẩm giai c*̉a phiến này, nhưng Phương Nguyên phỏng chừng thứ có thể được người như nàng để ở trong mắt, phẩm giai tuyệt đối sẽ không thấp, trước đây tu vi Phương Nguyên chưa đủ, chỉ sử dụng được một bộ phận thần uy c*̉a phiến này, đến hiện tại, lại không có gì cần phải bảo lưu nữa...

- Xào xào...

Một thân pháp lực hung hăng tràn vào bảo phiến năm màu, trên mặt phiến tức thì không ngừng có phù văn phát sáng.

Xu thế lan tràn c*̉a băng sương không chút ngừng nghỉ, thậm chí còn xâm nhập thẳng về phía cây dù màu đen.

Phương Nguyên vừa thấy cảnh này, lập tức càng thêm khẳng định:

- Quạt lông năm màu tất cũng là pháp bảo cao giai...

- Không ngờ hắn cũng có bảo bối bậc này?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 643: Ngươi có Thần Thạch, ta có Quan Ngạo (2)



Tên Vũ sư huynh tay cầm dù màu đen thấy thế, sắc mặt lập tức đại biến, gấp quát:

- Phong sư đệ...

- Tiểu tử ngươi dám...

Hán tử bộ dạng như lão nông quát khẽ một tiếng, tức thì cầm lên tảng đá trong tay nện tới.

Lúc trong tay hắn, rõ ràng chỉ là c*̣c đá lớn chừng nắm tay, nhưng vừa ném ra liền càng biến càng lớn, hóa lớn thành chừng chiếc cối xay, sau đó là hệt như một ngọn núi nhỏ, đen ngăm ngăm ngang trời mà qua, kẹp lấy kình phong cuồng bạo, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên...

Phương Nguyên thấy cảnh này, đành vội thu lại quạt lông năm màu, nhanh chóng phi thân thối lui.

Lực lượng băng sương trên quạt lông năm màu còn chưa đủ để lay động thần thạch kia...

Pháp bảo chính là như thế, uy lực có lẽ có mạnh có yếu, nhưng đều có ưu khuyết riêng, tìm được khắc chế c*̃ng không khó!

Tựa như quạt lông năm màu c*̉a Phương Nguyên, tuy khắc chế được cây dù đen c*̉a Vũ sư huynh, thế nhưng lại bị thần thạch khắc chế!

- Ha ha, tên nhãi ranh, đây chính là kỳ bảo luyện thành từ Bát Hoang Thạch c*̉a Kim gia, ngươi thấy thế nào?

Chứng kiến Phương Nguyên bị thần thạch bức lui, đám người Kim gia cũng đều đại hỉ, Phong sư huynh hét lớn, tay niết pháp ấn, ngọn núi vừa rơi xuống trên mặt đất lập tức bay ngược trở về, chỉ lần lần này càng biến càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một tảng đá lớn chừng nắm tay, thu vào trong tay, sau đó nhắm chuẩn vị trí Phương Nguyên, lần nữa hung hăng nện tới...

Cùng lúc đó, cây dù đen trong tay Vũ sư huynh cũng lần nữa lắc lư bung ra.

Mây đen đầy trời lại tụ họp, mưa độc trút xuống, chỉ là lần này sau khi rơi trên cây dù liền xoáy cho cây dù xoay tít, hạt mưa tuy cũng vẫy đi ra, song rõ ràng đã ngưng tụ thành hình trên không trung, hóa thành hình dạng ba con Thủy Long, cấp tốc xoắn tới Phương Nguyên!

Dựa vào hai kiện pháp bảo, bọn hắn rõ ràng chiếm cứ thế chủ động, từng bước ép sát.

Đám đệ tử bọn hắn mang theo c*̃ng tụ hợp ở một bên, chuẩn bị bắt lại Phương Nguyên, cường hành rút đi Lôi Linh!

Đối mặt với hai kiện pháp bảo sắc bén, lúc này thần sắc Phương Nguyên lại vẫn hết sức lạnh lùng.

Đối với hắn mà nói, cây dù màu đen kia còn dễ đối phó, chỉ riêng thần thạch lại khiến người không khỏi đau đầu.

Khó trách Kim gia lại coi trọng Bát Hoang Thạch như vậy, thì ra có thể dùng để luyện chế pháp bảo lợi hại đến thế. Chẳng qua đối với hắn mà nói, đối phó loại pháp bảo này không phải là không có cách, ỷ vào thân pháp, hắn hoàn toàn có thể cận thân chém giết, một kích chế địch.

Nhưng thần thạch và cây dù đen phối hợp lại có thể bù đắp thiếu hụt cho nhau, khiến người đau đầu không thôi.

Nếu cứ tiếp tục thối lui, hắn tìm đâu ra khả năng chiến thắng?

Trong lòng chớp qua một tia ý niệm, Phương Nguyên trực tiếp truyền niệm đi ra.

Nơi không xa, Quan Ngạo tay cầm đại đao, ngăn trở không cho ba lộ tàn binh tiếp cận nửa bước, chợt trong lòng khẽ cả kinh, bước nhanh chạy vội mà tới.

Sát na đó, ánh mắt Phương Nguyên c*̃ng bỗng chốc chuyển lạnh, xoay người dừng lại giữa không trung.

Tiếp sau, hai tay hắn khẽ vạch, một đạo lôi điện màu xanh lượn vòng quanh trời, xoay tròn như là cá chép quẫy đuôi, cực kỳ đáng sợ.

Hắn hít sâu một hơi, thân hình bay vút, xông thẳng về phía tên Phong sư đệ vừa đánh ra thần thạch.

- Vèo!

Một bên lao vút một bên thúc giục pháp lực toàn thân, giống như sao băng, chớp mắt đã lao qua ngàn dặm.

- Sắp chết đến nơi còn cố giãy dụa?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Tên Phong sư đệ vừa thi triển thần thạch cười lạnh một tiếng, thần thạch theo đó đánh đi ra.

Vũ sư huynh tay cầm dù đen c*̃ng biết ý, dù đen chuyển động, ba con Thủy Long bay múa vút tới, rõ ràng phong tỏa toàn bộ xung quanh trái phải Phương Nguyên, như lo lắng hắn sẽ cậy vào thân pháp quỷ dị trốn đi, nên mới trước chặn hết đường lui...

Nhưng ngoài dự liệu chính là, Phương Nguyên không trốn.

Hắn cứ vậy lao thẳng về phía trước, thế như tia chớp.

Thần thạch dần càng lúc càng lớn, cao chừng trăm trượng, sừng sững như núi, che lấp cả thân hình hắn.

Mắt thấy hắn đã sa vào tuyệt địa, nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Phương Nguyên, Quan Ngạo bước nhanh đuổi tới, cả người đen nhánh như tháp sắt, hai tay lắc lư, phát ra một tiếng rống giận, vọt tới trước mặt thần thạch. Sau đó, người Kim gia liền trơ mắt nhìn khối thần thạch kia ầm vang rơi rụng, nện thẳng cho hai người kia lún vào trong đất, chấn động khiến chung quanh cuộn lên một mảnh khói mù.

- Đè chết rồi?

Đám người Kim gia ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt xám trắng.

Trường Nhạc sư thúc nhịn không được kêu to:

- Nếu thật đè chết hắn, biết đi đâu tìm Lôi Linh bây giờ?

Tên Vũ sư huynh kia cũng sợ, vội kêu lên:

- Nhanh xốc lên, xem thử có vớt vát được gì không...

Phong sư đệ kêu to, thẳng đến thấy được tình cảnh phía dưới ngọn núi, lập tức không khỏi ngậm miệng, trố mắt cứng lưỡi.

Dưới núi, đại hán tựa như tháp sắt hai tay giơ cao, không ngờ nâng dậy cả nguyên cả ngọn núi....

- Hư...

Dù đều là tận mắt nhìn thấy cảnh này, trên mặt chúng nhân Kim gia vẫn lộ ra vẻ khó mà tin tưởng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 644: Cường Thế Nghiền Ép (1)



Bọn họ cũng là tu sĩ Trúc Cơ, lại là cao tầng trong Kim gia, cũng tính là thấy nhiều biết rộng, nhưng nhìn thấy tráng hán vóc người khôi ngô kia nâng dậy nguyên cả ngọn núi, nháy mắt ai nấy đều hai mắt trợn tròn, trố mắt cứng lưỡi, con ngươi lồi cả ra.

Đây chính là nguyên một ngọn núi...

Sự thần diệu c*̉a Bát Hoang Thạch không chỉ dừng ở chỗ nó có thể hóa ra ảo ảnh một ngọn núi.

Mà nó thực sự có thể hóa thành một ngọn núi chân chính, nghiền ép về phía kẻ địch.

Pháp bảo này lúc ở trong tay hắn thì chỉ như hòn đá nhỏ, nhưng sau khi rời tay, hóa lớn như cối xay liền c*̃ng nặng bằng cối xay, hóa lớn như núi liền c*̃ng nặng như núi, phân lượng rất đủ, không phải chỉ có cái mã bề ngoài.

Đấy còn là bởi tu vi vị Kim Phong sư đệ này không đủ, bởi vậy chỉ có thể thi triển đến trình độ như thế.

Nếu ở trong tay cao thủ Kim Đan, Bát Hoang Thạch còn có thể hóa thành ngọn núi càng lớn.

Người tu hành động tí là lật sông lấp biển, bạt núi hủy thành, nhưng đấy thường thường đều là nói theo hướng khuếch đại, tùy tiện tóm một kẻ được xưng có thể lấy bạt núi lấp biển đi ra, nhét xuống dưới chân núi kia, như vậy tất định bị ép đến sít sao, mười đời đều không ngóc đầu lên được.

Chẳng qua, người tu hành vốn là nắm giữ thần thông nghịch thiên, dời núi lấp biển cũng không phải là thật không thể được.

Song muốn làm vậy chí ít c*̃ng phải là Kim Đan, thậm chí là cảnh giới Nguyên Anh?

Còn như người tu hành cảnh giới Trúc Cơ, tuy rằng cũng đã thoát ly phạm trù phàm nhân, nhưng còn chưa thoát ly quá xa, phi thiên độn địa đã là cực hạn, thế mà giờ bọn hắn lại tận mắt nhìn thấy đại hán bộ dạng như hung thần kia dựa vào sức lực hai cánh tay liền đã nhấc bổng cả một ngọn núi...

... Đây là giả?

Kim Vũ sư huynh ngơ ngác nói:

- Chẳng lẽ tráng hán này là người có được thiên phú thần thông trong truyền thuyết?

- Không thể...

Trường Nhạc sư thúc thấp giọng kêu lên:

- Hạng người có được thiên phú thần thông không kém gì Thiên Đạo Trúc Cơ, há sẽ làm hầu cận cho người khác?

- Ha ha, không tin được phải không?

Phương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt đám người Kim gia giữa trời, không nhịn được cười gằn một tiếng.

Trong lòng thầm nghĩ, xem ra không phải chỉ riêng hắn là không có kiến thức!

Lúc trước khi phát hiện một thân quái lực khủng bố c*̉a Quan Ngạo, hắn c*̃ng không dám tin tưởng...

Tùy theo cảnh này xuất hiện, hắn không thể để lỡ mất .

Quan Ngạo nâng núi đứng lên, đã tranh thủ cho hắn cơ hội hiếm có...

- Khách khách...

Hai tay hắn giơ lên giữa khoảng không, sấm sét vờn quanh, Chu Tước đột nhiên hiển hóa sau lưng, hai cánh giương ra.

Thoáng chốc, trước sau quanh thân sáng ngời ánh chớp!

Một thân lực lượng đột ngột đề thăng tới cực điểm, sau đó ánh mắt chuyển lạnh, đạp bước mà ra!

Ầm ầm!

Thân hình hắn lao vút, hình thành một hang động như ẩn như hiện trong hư không chung quanh.

Tàn ảnh hắn còn ở bên dưới ngọn núi, người thật lại đã cuốn theo một đạo cuồng phong khó có thể hình dung vút lên trời cao...

Tiếp sau, một chưởng hung ác ầm ầm phách hướng Kim Phong sư đệ, chấn cho hư không tỏa ra gợn sóng.

- A...

Tên Kim Phong sư đệ kia không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy kình phong đập mặt mà đến, thổi khiến hắn không mở mắt ra được, điện quang chói mắt càng là khiến tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng lên. Lúc này, hắn căn bản không kịp thu hồi pháp bảo, cảm giác nguy hiểm đến từ sâu trong thần hồn khiến hắn hít sâu một hơi khí lạnh, pháp lực toàn gào thét tuôn ra, thấp giọng gầm rống một tiếng...

- Thái Tức Cửu Long Quyết...

Tiếng bạo hống vừa vang lên, trước người hắn đột nhiên hiển hóa ánh lửa, chín đạo long ảnh vắt ngang giữa hư không.

Chính là một thân tu vi hắn bạo phát trong thời khắc đứng giữa lằn ranh sinh tử.

Có thể nói toàn bộ sức lực đều được dùng đi ra.

Hung uy này quả thực lợi hại, khiến cho hư không đều vặn vẹo, như Kim Ô giáng thế, đốt cháy vạn vật.

Nhưng đối mặt với đạo thần thông này c*̉a hắn, Phương Nguyên lại chỉ trầm giọng hét một tiếng, phách chưởng đánh ra.

- Oành!

Chưởng này cuốn theo kình phong, xung thẳng mà ra, thổi khiến chín con rồng lửa kia đều phải thối lui.

Bàn tay hắn thì lại cứ thế cường hành đánh lên ngực Kim Phong sư đệ.

- Rắc...

Từ nơi ngực Kim Phong sư đệ truyền ra tiếng xương cốt nứt vỡ, cả người lập tức ngẩn ngơ đương trường.

Ngay sau đó, Chu Tước Lôi Linh c*̃ng bay tới.

Lấy một tư thế khó có thể dùng lời diễn tả, cuốn theo một đoàn sấm sét đụng lên người đối phương.

- Răng rắc...

Thân thể tên Kim Phong sư đệ kia thoáng chốc liền nát vụn...

- Tất không thể để hắn một thân một mình tung hoành ngang ngược trong bí cảnh Kim gia chúng ta...

c*̃ng trong thoáng chốc đó, bốn phương tám hướng hư không xung quanh đều có người kêu hét, vô số người điều khiển pháp khí chạy tới.

Đây đều là những người sót lại từ các lộ phục binh Kim gia.

Phương Nguyên liên tục phá tan ba đạo nhân mã, dựa vào chính là mượn cơ hội nhân khi mấy đạo nhân mã trước sau bôn tập mà tới, không thể cùng lúc hội hợp.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 645: Cường Thế Nghiền Ép (2)



Thời gian dành cho hắn vô cùng gấp gáp, bởi vậy bất kể là với lộ nào, hắn đều giết chết người cầm đầu trước, còn đám tu sĩ đi theo thì giao hết cho Quan Ngạo xử lý, Quan Ngạo khua múa đại đao, cũng chém giết không ít, song rốt cuộc tốc độ Quan Ngạo còn chưa đủ, hắn đứng chắn giữa trời, có lẽ không người có thể phá mở, nhưng đối phương muốn chạy, hắn lại cũng không đủ tốc độ truy sát!

Bởi vậy ba đạo nhân mã kia vốn có gần ba mươi tên tu sĩ Trúc Cơ, hiện tại vẫn còn sót lại hơn mười người.

Vừa nãy bọn họ đã bị Quan Ngạo giết tán đi, hốt hoảng như chó nhà có tang.

Nhưng lúc này, thừa dịp Quan Ngạo nâng núi, không hơi đâu để ý bên này, bọn họ liền cắn răng vọt tới.

Dù sao, với thân phận cỡ bọn họ, nếu lần vây giết này thất bại, đi ra bí cảnh, sợ rằng chỉ có con đường chết...

Kim lão thái quân quản trị rất nghiêm, tuyệt đối không phải người xuất thân Tiên môn như Phương Nguyên có thể nghĩ ra được.

- Hừ!

Đón lấy một mảnh tiếng hò hét xung quanh, pháp khí bảo quang vô tận cuốn tới, Phương Nguyên lại chỉ thấp giọng hừ một tiếng, âm thầm niết động pháp ấn.

Ầm ầm ầm...

Chu Tước toàn thân quấn quanh lôi điện hiện ra trên đỉnh đầu, hai cánh mở rộng, vút lên trời cao...

Tia lửa điện màu xanh c*̃ng theo đó đột nhiên xuất hiện, vờn quanh thân mình hắn, ngăn trở toàn bộ pháp khí và thần thông tiếp cận lại gần...

Sau c*̀ng, từ sau lưng hắn mọc ra một cây liễu, cành liễu bay múa hệt như sấm sét quanh người...

Cạch cạch cạch...

Cành liễu không gió mà bay, tản ra chung quanh.

Mỗi cành liễu đều là một tia chớp, dồn dập đánh ra bốn phương tám hướng.

Đám tộc nhân Kim gia kia không khỏi cả kinh, pháp khí trong tay bị lôi tiên (roi điện) trực tiếp đánh nát, ngay chính bọn hắn đều không cách nào chống lại lôi tiên thoạt nhìn tưởng như hỗn loạn vô tận kia, nhất thời như sủi cảo xuống nồi, tiếng kêu thảm vang lên không dứt, dồn dập rơi rụng xuống.

- Đây chính là lực lượng Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn?

Bọn hắn gần như tuyệt vọng, rõ ràng c*̀ng là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng sao lực lượng lại cách biệt xa đến vậy?

Đối phương vốn chính là Thiên Đạo Trúc Cơ, lại tu luyện Lôi Pháp chí cao vô thượng.

Khăng khăng Lôi Linh kia còn là do thần vật như Bất Tử Liễu ngưng luyện mà thành, thế thì còn đánh kiểu gì nữa?

Trường Nhạc sư thúc thấy cảnh này, ánh mắt c*̃ng cơ hồ tuyệt vọng...

- Tên nhãi họ Phương, ngươi đây là... Ngươi đây là bắt nạt Kim gia ta không người a...

Hai mắt hắn như muốn tóe lửa, chứng kiến Phương Nguyên đại triển thần uy giữa không trung, áo bào xanh tung bay phần phật, đứng nghiêm giữa trời, trên có Chu Tước, xuống có lôi điện vờn quanh, còn gánh lấy một cây Bất Tử Liễu sừng sững, lôi tiên cuồng vũ, quất cho đám con cháu Kim gia da tróc thịt bong, gào khóc thảm thiết, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực khó mà có thể dùng lời diễn tả, đồng thời còn xen lẫn cơn phẫn nộ khó mà kìm nén...

Năm lộ cao thủ, sáu món pháp bảo, nguyên một kế hoạch được bố trí tỉ mỉ...

Không ngờ kết quả lại thành thế này?

Chẳng lẽ Thiên Đạo Trúc Cơ đúng thật là vô địch, không cách nào đối kháng?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đường đường Thiên Lai Thành Kim gia, làm gì còn nửa phần mặt mũi?

Càng hoang đường hơn chính là, Lôi Pháp người này điều khiển là c*̉a Kim gia...

Thậm chí Bất Tử Liễu hắn triệu hoán ra lúc này chính là do Kim lão thái quân tự tay gieo xuống...

Thời khắc này, Trường Nhạc sư thúc chỉ cảm thấy thâm tâm tuyệt vọng, bi phẫn không thôi, nhưng nhìn nguyên một đám con cháu Kim gia, lại bị một mình tên áo bào xanh Thiên Đạo Trúc Cơ kia ép cho không nhấc đầu lên nổi, hắn liền biết, tình thế đã không thể cứu vãn, chỉ đành phải cắn răng xoay người trốn chạy...

Nhưng ngay khi hắn mới vừa xoay người, đột nhiên sau lưng hơi lạnh.

Hắn có thể cảm giác được, một đạo ánh mắt lạnh buốt khóa chặt hắn, còn có một đạo hàn ý:

- Còn có thể thoát được ư?

Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên vẫn không biết trong giỏ kia c*̉a Trường Nhạc sư thúc chứa cái gì, vì sao đối phương lại cứ một mực vác theo giỏ lớn kia bên mình. Song có thể nhìn ra được, tên Trường Nhạc sư thúc này một mực muốn trốn, lại không phải kẻ nhát gan, trên thực tế, hắn cũng là hộ đạo giả tương tự như tử sĩ, không lý nào lại sợ chiến, hắn hơi tí liền trốn, rõ ràng là bởi sợ chiếc giỏ kia rơi vào trong tay mình...

Tiếp đó, Bất Tử Liễu sau lưng đột nhiên hất lên, quấn thẳng về phía chiếc giỏ lớn sau lưng Trường Nhạc sư thúc.

Cành liễu như roi, dài đến ba bốn trượng, thoáng chốc đã đi đến sau lưng Trường Nhạc sư thúc...

Trường Nhạc sư thúc sớm đã bị hù cho lục hồn vô chủ, thân hình gấp chuyển, chớp mắt đã liên tục thay đổi bốn năm phương vị, giống như quỷ mị, một thân sở trường thi triển ra không chút bảo lưu, ý đồ trốn khỏi truy sát từ Phương Nguyên, thừa loạn đào tẩu.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, hết thảy động tác kia ở trong mắt Phương Nguyên chỉ là giãy chết mà thôi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 646: Ở chỗ này, ta định đoạt (1)



Ngay thời khắc thân hình hắn lần đầu dịch chuyển, cành liễu bay tới đã nhắm thẳng giỏ lớn sau lưng, sau bốn năm lần hắn di chuyển tới lui, cành liễu vẫn cứ thế bám sát một khắc không ngừng, thậm chí khoảng cách với hắn càng lúc càng gần, đã sắp chạm tới chiếc giỏ...

Hệt như hắn mấy lần chuyển hóa vị trí đều là công dã tràng!

Nói cách khác, hắn chẳng khác gì con khỉ đang bị người cầm ra làm trò đùa...

Chi chi...

Mắt thấy cành liễu sắp quấn lên chiếc giỏ, nhưng một màn ngoài dự liệu xuất hiện.

Giỏ lớn đột nhiên run rẩy kịch liệt, bên trong vang lên tiếng quái khiếu giống như chuột kêu, sau đó liền có một lực lượng vô hình tuôn hiện ngăn cách bên ngoài chiếc giỏ lớn, cành liễu đột nhiên không nghe khống chế, bắn ngược trở về...

- Hả?

Sắc mặt Phương Nguyên phát lệnh, trong lòng thoáng chút kinh ngạc.

Từ trên chiếc giỏ kia, hắn không cảm giác được có cấm chế hay pháp thuật thần thông ngăn chở nào.

Vừa rồi hắn dùng Bất Tử Liễu cuốn tới, vốn là mười phần chắc chín, nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Bất Tử Liễu lại hệt như chủ động rụt về!

Điều này khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái, mắt thấy Trường Nhạc sư thúc đã thoát mấy chục trượng, dứt khoát lăng không cất bước, tự mình chạy tới!

- Tên nhãi ranh cút ngay...

Nhìn thấy Phương Nguyên lao thẳng về phía Trường Nhạc sư thúc, đám người chung quanh nhao nhao muốn xông lên ngăn cản, song đều căn bản không tiếp cận được lại gần Phương Nguyên. Chẳng qua c*̃ng đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên tiếng rống to, một thân ảnh pháp lực hùng hồn đứng ra chắn trước mặt Phương Nguyên.

Trong tay người kia giơ lên dù đen, điều khiển mưa độc đầy trời, chính là vị đầu lĩnh sau c*̀ng trong năm lộ phục binh.

- Tự mình đưa tới cửa?

Lúc này, Phương Nguyên đã xoay người qua, mắt lạnh nhìn đối phương.

Tên Kim Vũ sư huynh này vốn đang cuồng nộ, nhưng vừa đón lấy ánh mắt Phương Nguyên, trong lòng lại không khỏi cả kinh.

Giống như bồn nước lạnh đương đầu trút xuống, lúc này mới ý thức được mình nhất thời sốt ruột, tiếp cận đến quá gần.

- Nhãi ranh vô tri, ngươi đừng quá trong mắt không người!

Tuy hắn chột dạ, song c*̃ng biết giờ chỉ còn nước liều mạng, lập tức vỗ chưởng xuống bụng dưới, sau đó há mồm phun ra một búng máu đen.

Máu đen dính lên trên cây dù, thoáng chốc liền khiến cho sương mù đen nhánh trên cây dù nồng đậm mấy phần, tiếp sau hắn khẽ cắn răng, cấp tốc chuyển động dù đen, trong hư không, mảng lớn mây đen tụ lại, ầm ầm rền vang, mưa độc đầy trời trút xuống như thác đổ.

Mảnh mưa độc lần này so với trước đó thì cuồng bạo hơn vô số lần.

Thậm chí hắn đã không để ý phân rõ địch ta, hoàn toàn bao phủ phiến khu vực Phương Nguyên đang đứng chân.

Không biết có bao nhiêu tộc nhân Kim gia không kịp đào tẩu bị mưa độc tẩm ướt, trong tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ xương cốt máu thịt hóa thành một bãi máu đặc...

- Hắn chết rồi ư?

Một hơi thúc giục dù đen đến cực hạn, mắt thấy trong mưa to mù trời, trước mắt đã không thấy bóng người, lúc này hắn mới ngừng lại.

Miệng thở dốc hổn hển, hắn dụi mắt một cái, kinh hoảng bất định nhìn trái nhìn phải.

Trước mắt quả thực đã không một bóng người...

Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp thở dài, đột nhiên sau lưng chợt vang lên tiếng kêu:

- Không chết!

Trái tim của Kim Vũ sư huynh nhảy mạnh, vội xoay người qua.

Sau đó liền thấy Phương Nguyên dù bận vẫn nhàn chắp tay đứng ở sau lưng, thần sắc bình thản nhìn hắn.

Cách tốt nhất để tránh qua mưa độc chính là trốn ở dưới dù!

Kim Vũ sư huynh cả kinh, vội hoảng hốt bay vút ra sau.

Nhưng thời khắc này, Phương Nguyên lại đưa tay cầm lấy cán dù, đoạt đi dù đen, che ở trên đầu.

Tiếp sau Kim Vũ sư huynh liền phát hiện mình thình lình đã bạo lộ trong mưa độc.

Rầm rầm...

Trên đỉnh đầu, mưa độc còn đang trút xuống, từng mảnh từng mảnh đánh lên đầu, trên mặt, trên thân hắn...

Sau đó đầu, mặt mũi, thân thể hắn từ từ hóa thành máu đặc!

- Yêu dị thế này, xem ra c*̃ng là một loại huyết bảo!

Phương Nguyên chứng kiến thảm trạng c*̉a Kim Vũ sư huynh, lông mày khe khẽ nhíu lại.

Tiếp sau, hắn thu lại dù đen, lăng không dậm chân, truy kích về phía Trường Nhạc sư thúc ở đằng xa.

Tùy theo dù đen thu lại, trong bầu trời, mây đen tiêu tán, sắc trời sáng lại như xưa.

Đám người Kim gia vừa rồi bị mưa độc hù cho ôm đầu chạy loạn, lúc này mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phương Nguyên từ trong mây đen nhanh chân bước ra, lướt ngang giữa hư không, nhảy lên mấy chục trượng, vung chưởng đánh tới Trường Nhạc sư thúc...

Cảnh này giống như thiên thần hạ phàm, khiến bọn hắn ngây ngốc đương trường.

Tùy theo hắn đánh ra một chưởng kia, khí tức băng sương vô tận xuất hiện, từng đạo băng sương kiếm kích hư không đâm

ngược giữa trời.

Hắn c*̃ng như Kim Hàn Tuyết, đều c*̀ng tu luyện Thái Tức Phong Sương Quyết, hơn nữa hỏa hầu còn cay độc hơn Kim Hàn Tuyết mấy phần.

Nhưng sắc mặt Phương Nguyên lại vẫn lạnh lẽo như tiền, chung quanh đột nhiên dâng lên một đoàn hư hỏa, thiêu đốt khiến không khí chung quanh đều vặn vẹo, khí tức băng sương đối mặt đoàn hư hỏa kia liền vỡ không thành quân, bỗng chốc tiêu tán, song một chưởng c*̉a Phương Nguyên lại không có chút nào ngưng trệ, mang theo lực lượng cuồng bạo vô cùng, đánh ra tầng tầng gợn sóng, ầm vang cuốn tới chiếc giỏ sau lưng Trường Nhạc sư thúc.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 647



Phốc...

Trong khoảnh khắc sau c*̀ng, mặt mày Trường Nhạc sư thúc xám như tro tàn, ôm chiếc giỏ đến trước người, rồi vứt ra xa xa.

Sát na sau đó, hắn liền bị chưởng thế c*̉a Phương Nguyên đánh trúng.

Chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, xương cốt toàn thân hắn vỡ vụn, một búng máu tươi cuồng phun mà ra.

Cả người lung la lung lay giữa không trung, sau đó từ từ xụi lơ, rơi rụng xuống...

Phương Nguyên không để ý tới hắn, trực tiếp lướt qua, lao tới chiếc giỏ đang rơi xuống mặt đất.

Giỏ lớn rơi trên một đỉnh núi, im lìm không nhúc nhích, chẳng thấy có chút phản ứng nào.

Phương Nguyên nhíu mày, đưa tay mở ra nắp giỏ, ngưng thần dò xét.

Sau đó hắn không khỏi hơi ngớ...

... Trong chiếc giỏ kia không ngờ lại trống rỗng, chẳng thấy thứ gì.

Bá!

Phương Nguyên ngẩng đầu, ngưng thần hướng dò xét xung quanh.

- Độn đi rồi? Hay là vốn không có vật gì?

Hiện tại cảnh giới hắn đã là Trúc Cơ tầng tám, thần thức cảm ứng linh mẫn dị thường.

Nhưng hắn nhìn quanh bốn phía lại vẫn không phát hiện có thứ gì thoát đi, c*̃ng không phát hiện có khí tức nào ẩn nấp.

Ngưng thần suy tư nửa buổi, hắn liền không quấn quít vấn đề này nữa, bấm tay b*n r* một luồng hỏa diễm.

Dù nhìn không ra chiếc giỏ này có gì cổ quái, nhưng trước cũng phải đốt đi rồi tính...

Trơ mắt nhìn chiếc giỏ bị thiêu thành tro tàn, Phương Nguyên quay người trở lại chiến trường.

Chỉ thấy lúc này, khung cảnh trong mảnh núi hoang đã hoàn toàn biến đổi.

Khắp nơi toàn là chân tàn tay c*̣t, khắp nơi toàn là thi hài máu tưới, bốn phương tám hướng quanh ngọn núi còn có không ít vết tích bị phi kiếm cắt gọt, cây khô bị liệt diễm thiêu đốt cháy đen, trên mỏm đá xanh cũng có lỗ thủng loang lổ vì bị mưa độc xâm thực đi ra, nhìn mà giật mình, trên đỉnh đầu, sắc trời lại đã như thường, tia nắng ấm áp vẫy xuống, rải một màu vàng rượm lên đất trời...

Nhưng màu vàng rượm này chiếu lên mảnh chiến trường, lại càng khiến người cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Phương Nguyên quét mắt nhìn qua toàn bộ chiến trường, thản nhiên nói:

- Còn muốn đấu nữa không?

Nghe được lời này, hơn mười tên đệ tử Kim gia còn sống sót đều có chút thất hồn lạc phách nhìn lại.

Hiển nhiên còn có người chưa tiêu hết màu máu trong đáy mắt, nhưng càng nhiều là chỉ thừa lại một mảnh tuyệt vọng và mỏi mệt...

- Còn đấu cái gì nữa...

Đầu lĩnh năm lộ phục binh đều đã chết, Trường Nhạc sư thúc cũng đã chết, bẫy rập lần này c*̉a Kim gia có thể nói đã bị phá cho tan tành.

Điều này càng khiến bọn hắn cảm thấy mệt mỏi khó mà hình dung!

Dù biết đi ra bí cảnh sẽ hứng chịu trừng phạt càng nghiêm trọng, song lúc này đã không ai có dũng khí ra tay đánh tiếp.

Làm không được a...

- Nếu không muốn tái đấu, vậy tập trung nói chính sự đi!

Phương Nguyên đánh giá một chút đám người Kim gia còn sống sót, phủi phủi áo bào, chầm chậm đạp trên hư không dạo bước nửa ngày, sau đó cúi đầu nhìn xuống đám người Kim gia, sắc mặt bình tĩnh dị thường, nhẹ giọng nói:

- Chọn mấy người thông minh cơ trí đi ra ngoài đưa tin cho lão thái quân, nàng đưa ta năm phần đại lễ, ta đều đã nhận, rất hài lòng!

Nói đến chỗ này, hắn thoáng dừng lại, rồi nói tiếp:

- Mà giờ, c*̃ng nên đến lúc nàng thực hiện lời hứa!

Tộc nhân Kim gia tại trường liếc nhau một cái, sắc mặt đầy vẻ đắng chát.

- Ta mang theo thành ý hướng Kim gia cầu pháp...

Phương Nguyên trầm mặc một lát, sau đó mới nói tiếp, trong mắt lóe lên một mạt tàn khốc hiếm thấy:

- Cho nên đi nói với lão thái quân, đừng tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, ở bên ngoài, nàng định đoạt, trong này, nàng không có tư cách cò kè mặc cả!

- Nhãi ranh càn rỡ, dám cả gan uy hiếp ta?

Trái phải xung quanh thấy lão thái quân nổi trận lôi đình, trong lòng ai nấy đều cả kinh.

Hiện tại bí cảnh Thiên Lai thành Kim thị đã mở ra bốn ngày, mà trưởng lão các đại tiên môn, thế gia canh giữ ở bên ngoài bí cảnh, cùng với Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn có chư vị lão tổ Kim gia, tất cả đều vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ theo dõi trận chiến bí cảnh này!

Dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, những đệ tử chư gia tiến vào bí cảnh này, chí ít cũng phải sau bốn năm ngày mới có người đi ra, hơn nữa những người đi ra trước nhất, thường thường đều là thực lực không đủ, tự nghĩ ở trong bí cảnh c*̃ng không lấy được thứ gì tốt, hoặc là bị trọng thương trong quá trình tranh đấu với người, không cách nào tự mình hóa giải, mới vội vàng trốn ra mong được các sư trưởng cứu trị...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 648: To gan lớn mật (1)



Có điều bọn hắn không nghĩ tới chính là, lần này, mới sớm như thế đã có người đi ra.

Hơn nữa đi ra còn là một vị tộc nhân Kim gia.

Người đó sau khi đi ra từ trong bí cảnh chi môn liền vẻ mặt bi phẫn, gấp gáp chạy về phía Kim lão thái quân, hai tay dâng lên ngọc giản.

Sau đó chúng nhân liền thấy được cảnh Kim lão thái quân thất thố như vừa rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Chung quanh chìm trong thinh lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.

Vị lão tổ Thiên Lai thành này đã bao lâu chưa phát hỏa như thế?

- Lão thái quân bớt giận, không biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?

Tiên Minh Tuần Giám Sứ chầm chậm đứng lên, từ xa xa hướng về phía Kim lão thái quân chắp tay hỏi.

Kim lão thái quân lại không để ý tới hắn, tức tối đến độ bàn tay phát run, nàng nhìn lại một lần lời lẽ trong ngọc giản, sau đó mới đột nhiên phất tay, bày ra một mảnh lĩnh vực chung quanh ngọc giản, bao trùm lấy nàng và tên tộc nhân Kim thị kia, tiếp sau liền hung tợn nhìn hắn, gằn giọng nói:

- Nói cho ta biết, vì sao hắn còn sống, lại vì sao có lá gan dám hạ chiến thư với lão thân?

Tên tộc nhân Kim thị kia khóc không ra nước mắt, buồn bã nói:

- Tên họ Phương đó, hắn... Hắn đột nhiên làm khó, trước một bước động thủ, các lộ tiểu bối Kim gia bị hắn giết không còn mảnh giáp, người thì chết, người thì bị bắt tù, chỉ để mình ra đi ra báo tin cho lão tổ tông...

- Năm lộ cao thủ a, còn có nhiều pháp bảo như vậy...

Lúc này, trên mặt Kim lão thái quân c*̃ng lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, quát lên:

- Kim Giáp là nô tài Kim gia nuôi từ nhỏ, tu vi tinh thâm, hành sự lão luyện, lão thân để hắn thống lĩnh năm lộ, hắn... Hắn rốt c*̣c làm ăn kiểu gì?

Tên tộc nhân Kim thị kia buồn bã nói:

- Kim Giáp sư thúc là người chết đầu tiên, vừa đối mặt tên họ Phương đó liền bị hắn giết!

Trong lòng Kim lão thái quân cháy lên lửa giận hừng hực:

- Kim Huyền Tướng thì sao, hắn đồng thân thiết cốt, Tuyết nhi c*̃ng không phải đối thủ của hắn...

Tộc nhân Kim thị khóc ròng nói:

- Huyền Tướng sư huynh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ đó một đao bổ làm đôi...

Kim lão thái quân hít sâu một hơi, hỏi tiếp:

- Tỉnh Hoàn nữa, hắn già đầu như thế, huống hồ trong tay còn có Thiết Môn Thuẫn...

Tộc nhân Kim thị vẫn khóc ròng không ngừng:

- Tỉnh tiên sinh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia tung một quyền xuyên qua thuẫn bài, trực tiếp đánh chết...

Kim lão thái quân đã nói không ra lời, nửa ngày mới chầm chậm mở miệng:

- Hai huynh đệ Kim Vũ Kim Phong thì sao?

Tộc nhân Kim thị quỳ xuống đất khóc lớn:

- Lão tổ tông, năm lộ cao thủ không thừa một ai, toàn bộ đều bị hắn chém giết...

- Toàn bộ đều bị chém giết...

Kim lão thái quân chậm rãi nhắm mắt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Toàn bộ đều chém giết...

Sau nửa ngày, nàng mới đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tóe phát sát khí:

- Phế vật! Hết thảy đều là phế vật! Nhiều người như vậy, nhiều bố trí như vậy, ngay cả trước trước sau sau cần nên làm gì đều nói cho các ngươi, pháp bảo lợi hại trong nhà đều ban cho các ngươi, kết quả vẫn không thành, còn bị đối phương một thân một mình chém giết hết sạch... Phế vật! Kim gia chúng ta sao lại nuôi ra đám phế vật các ngươi?

- Chúng ta...

Tên tộc nhân Kim gia kia run lên lẩy bẩy, đối diện với lửa giận từ Kim lão thái quân, hai chân hắn đều đã mềm nhũn.

Nhưng mà, hắn có thể nói được gì?

Trên thực tế, ngay cả chính bọn hắn đều khó mà chấp nhận kết quả này...

- Chớ mắc thêm sai lầm... Ha ha, mắc thêm sai lầm...

Kim lão thái quân gầm lên, lại không để ý tộc nhân kia nữa, ngược lại cầm lên ngọc giản, nhìn lại từng câu từng chữ, đến sau c*̀ng, lửa giận bừng bừng không cách nào áp chế, lạnh lùng nhìn xem tên tộc nhân Kim thị, thấp giọng nói:

- Tên nhãi ranh đó c*̃ng tính là hung ác điên cuồng, tưởng rằng lão thân không trị được hắn, còn chuyên môn gửi ngọc giản tới, cảnh cáo lão thân? Chẳng lẽ hắn thực sự cảm thấy, dưới Kim Đan cảnh, người Kim gia chúng ta không ai có thể trị được hắn? Chẳng lẽ hắn liền muốn trốn cả đời trong bí cảnh?

Nghe được hỏi dò từ lão thái quân, tên tộc nhân kia nét mặt bi phẫn, lại không biết đáp lại thế nào.

Trên thực tế, bọn hắn cũng không biết...

Bọn hắn c*̃ng nghĩ qua vấn đề này vô số lần, tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia hung cuồng như vậy, lại dám đại khai sát giới với người Kim gia trong bí cảnh, thậm chí còn giam lại tất cả mọi người, uy h**p lão thái quân trả lại quyển Lôi Pháp sau c*̀ng kia cho hắn...

... Chẳng lẽ hắn không biết, bản thân sớm muộn c*̃ng phải rời khỏi bí cảnh?

Kim lão thái quân nghe vậy lại chỉ cười lạnh:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lão thân cúi đầu với tên nhãi ranh kia?

Tộc nhân Kim thị vội cúi đầu, bò rạp trên đất, không dám thốt nửa lời.

- Nếu hắn dám làm như thế, chẳng lẽ Kim gia ta không có phách lực đấu đến c*̀ng với hắn?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 649



Đáy mắt Kim lão thái quân chớp qua một tia hàn quang, bàn tay khẽ lật, bên người hiện ra một mảnh hư ảnh, nhìn không rõ ràng là ở chỗ nào, nhưng bên trong lại có một đạo hư ảnh không ngừng lưu chuyển, di động trái phải, lúc nhìn thấy đạo hư ảnh kia, Kim lão thái quân tựa hồ thở ra một hơi, thấp giọng trầm ngâm nói:

- Cũng may, bảo bối kia c*̉a ta vẫn sống sót, xem ra còn có hi vọng...

...

- Trong bí cảnh rốt c*̣c đã xảy ra chuyện gì?

Mà lúc này, đám người ở bên ngoài thấy Kim lão thái quân bất ngờ che lại khu vực nàng đang đứng, không cho người ngoài nghe được đối thoại giữa nàng và tên tộc nhân kia, trong lòng nhất thời tuôn ra vô số suy đoán. Hơn nữa bọn hắn dù không nghe được lời lẽ c*̉a Kim lão thái quân, nhưng lại có thể nhìn thấy trong tầng sương mù mịt mờ kia, Kim lão thái quân mặt đầy lửa giận, điều này càng khiến bọn hắn cảm thấy hồ nghi, dồn dập suy đoán.

Có người không nhịn được nghĩ:

- Chẳng lẽ bí bảo trong bí cảnh đã bị người chiếm mất?

- Nhưng dù có là dị bảo bị đoạt, Kim lão thái quân c*̃ng không đến nỗi thất thái đến vậy a?

Lại có người khác nhắc nhở:

- Huống hồ, không phải Kim gia có mời một vị Thiên Đạo Trúc Cơ đến tọa trấn ư? Có cao thủ như thế ở bên trong, Kim gia dù kém đến mấy c*̃ng vẫn có thể bắt lấy đại bộ phận dị bảo mới đúng. Rõ ràng nắm chắc phần thắng, lại có thể xảy ra chuyện gì được?

- Ha ha, đúng a...

Có người nghe được lời này, lập tức nhịn không được cười lạnh nói:

- Kim gia nhìn như hào phóng, nhưng thật khó khăn mới mở ra bí cảnh, lại cố ý bố trí một vị Thiên Đạo Trúc Cơ đi vào tranh đoạt với đám con cháu trong môn hạ chúng ta, đây là cách hành xử nên có c*̉a đại thế gia một phương ư? Làm sao, giờ xảy ra bất trắc, chẳng lẽ là vị Thiên Đạo Trúc Cơ kia vô dụng, không đạt tới yêu cầu của các nàng?

Đủ loại suy đoán nghị luận vang lên, bầu không khí đột nhiên trở nên cực căng thẳng.

Đúng lúc này, Kim lão thái quân phất tay áo thu lại lĩnh vực, nét mặt âm trầm đứng dậy.

- Lão tổ tông, rốt c*̣c đã xảy ra chuyện gì?

- Lão thái quân, nếu bí cảnh có chuyện, còn mong nói thẳng cho biết...

Trong nhất thời, chúng nhân ngừng lại tranh luận, không ít người đức cao vọng trọng dồn dập đứng dậy hỏi dò.

- Để chư vị chê cười...

Kim lão thái quân lại chỉ trầm mặc đánh giá đám người chung quanh, một lúc sau mới chậm rãi thở dài:

- Là Kim gia ta nhìn sai người, trước đây lão thân vì muốn giải mối họa trong bí cảnh mới để một tên vãn bối tiến vào bí cảnh tọa trấn, vốn là tin tưởng hắn, lại không ngờ rằng, người này lòng lang dạ thú, thấy lợi quên nghĩa, ở trong bí cảnh, thấy được các loại dị bảo liền đại phát cuồng tính, đột nhiên ra tay, hiện tại, gần trăm tộc nhân Kim thị đều đã bị người này tàn sát không còn, hắn chính đang ở trong bí cảnh, để người đi ra truyền tin uy h**p lão thân...

- Cái gì?

Nghe được phen giải thích này c*̉a Kim lão thái quân, tất cả mọi người đều như nghe được chuyện gì đó hết sức hoang đường.

- Tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia không ngờ lại phản bội Kim gia?

- Điều này sao có thể, chẳng lẽ tên Thiên Đạo Trúc Cơ đó không định đi ra nữa?

- Việc này không đơn giản vậy đâu?

Chúng nhân xung quanh đều lộ vẻ hồ nghi, khó mà tin tưởng.

Bọn hắn lại không phải kẻ ngu, há lý nào lại dễ dàng bị qua mặt vậy được?

Các thế gia tiên môn đều tinh như quỷ, bàn tính trong bụng đánh vang lách cách. .

Giờ nghe Kim lão thái quân nói vậy, tuy nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng trên mặt rõ ràng đều lộ vẻ không tin.

Chẳng qua, Kim lão thái quân c*̃ng không có ý tranh biện thật giả với bọn hắn, sớm đã chuẩn bị tinh thần bị người nghi kỵ rồi, thế là sắc mặt trầm xuống, điềm nhiên nói:

- Việc này có lẽ còn có vài điểm khả nghi, nhưng lão thân không muốn truy cứu đến c*̀ng, ta chỉ biết Kim thị vô năng, không trị được hắn, giờ mới khiến tiểu tặc kia giễu võ giương oai trong Thông Thiên bí cảnh, mười đại dị bảo trong bí cảnh cũng đã có bảy tám loại rơi trên người hắn, thực không dám giấu, thậm chí ngay cả mấy loại dị bảo người ngoài không biết c*̃ng đều bị hắn chiếm đi...

- Dị bảo quý hiếm?

Đám người chung quanh nghe vậy đều c*̃ng trầm xuống, yên tĩnh lắng nghe Kim lão thái quân.

- Việc đã đến nước này, phải lấy đại cục làm trọng, lão thân đành vung ra khuôn mặt già này...

Kim lão thái quân nói, rồi lại thở dài một tiếng, bộ dạng rất là tiều tụy, quải trượng hình đầu rồng trong tay trùng trùng chống xuống đất, trầm giọng nói:

Còn chưa rõ ràng trong bí cảnh rốt c*̣c đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định, xem ra tên Thiên Đạo Trúc Cơ được Kim gia mời đến tọa trấn quả thực xảy ra vấn đề, giờ người Kim gia không làm gì được đối phương mới hướng bọn hắn cầu viện binh?

Đây không phải chuyện nhỏ, nhất thời không ai dám đứng ra đáp lời.

Trước khi mở miệng, Kim lão thái quân rõ ràng sớm có đoán trước, thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng, thuận miệng nói tiếp:

- Kẻ này hung ác điên cuồng, lão thân tuyệt cũng sẽ không khiến môn hạ chư vị tương trợ không công.
 
Back
Top Bottom