Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 290: Chương 290



Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm đều có việc để làm, cũng lười quản hai người bọn họ.

Triệu Hi nhìn trong chốc lát, nuôi cá trong đồng cũng không phải là chuyện gì mới mẻ ở thôn Bạch Sa bọn họ, hai ca ca của nàng khi còn bé thường xuyên đi bắt cá, nàng nhất thời không còn hứng thú, quay đầu nói với Tiêu Thính Vân: "Chúng ta đến xưởng đóng tàu xem sao, bên này không có chuyện gì nữa."

Tiêu Thính Vân gật gật đầu, dặn dò nàng cẩn thận một chút đừng rơi vào trong ruộng nước, cùng nhau rời khỏi ruộng nước nơi này.

Xưởng đóng tàu đặt ở bờ sông, cách kho hàng cũng không xa, khi bọn họ đi tới đúng lúc nhìn thấy một quan viên có chút tốn sức xách một cái thùng gỗ đi ra, lại có chút thất tha thất thểu.

Trong thùng gỗ còn phun ra chút nước màu trắng.

Triệu Hi thấy là đồ chuyển ra từ kho hàng thì có chút tò mò, bước nhanh đi tới: "Đây là cái gì?"

Quan viên kia bị Triệu Hi dọa hết hồn, thiếu chút nữa đánh đổ toàn bộ thùng gỗ, Tiêu Thính Vân đột nhiên xuất thủ xách lấy cổ áo vị quan viên mới giúp hắn đứng vững.

Triệu Hi có chút xin lỗi nhìn quan viên bị mình dọa, vị quan viên kia vội chắp tay nói: "Hi Hi tiên nhân, đây là do thuyền chở hàng từ Vân Châu đưa tới, không biết có phải bên kia có vấn đề gì hay không, hình như mùi vị sữa này thay đổi, đại nhân bảo hạ quan mang đi đổ. Cho nên vừa rồi chư vị tiên nhân đến kho chúng ta cũng chưa báo lại."

Triệu Hi có chút khó hiểu, sản phẩm có thể lên được thuyền này cũng không phải thứ tầm thường, nếu thật sự là sữa bò hay là sữa dê hà tất đưa lên thuyền hàng? Thục địa cũng sản xuất không ít sữa dê, tộc trưởng tộc Tháp Nạp sao lại động kinh đưa sữa dê tới đây?

Triệu Hi lấy một cái muỗng gỗ nhỏ, nửa ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ múc nửa muỗng đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, không gay mũi cũng không có mùi thơm, giống như nước.

Quan viên kia cười hắc hắc nói: "Vừa rồi tiểu nhân chạm một ít ở trên dùng ngón tay nếm thử, dù sao cũng không giống sữa dê."

Trong lòng Triệu Hi có một suy đoán, vội vàng bảo quan viên đưa thư tín kèm theo thuyền chở hàng tới, nhanh chóng quét nhìn, lẩm bẩm nói: "Dịch này được lấy từ trong cây, cây này sinh trưởng rải rác trên mảnh đất người phiên bang, mặc dù không hiểu công dụng của nó, nhưng vô cùng trân quý, dùng thứ này kính dâng cho chư vị tiên nhân."

Lấy từ trong cây, đây chẳng lẽ là... Nguyên dịch cao su?

Lúc trước Triệu Hi đã có suy đoán này, tuy nàng dùng nhiều hàng chế phẩm từ cao su, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ thấy qua cao su tự nhiên dạng lỏng, đọc thư này mới thật sự xác định.

Đây thật sự là cao su, đương nhiên không có khả năng có mùi sữa dê sữa bò.

Tiêu Thính Vân cũng cầm thìa ngửi ngửi, không rõ chất lỏng này có tác dụng gì, lại thoáng thấy trên mặt Triệu Hi có ý cười.

Triệu Hi lẩm bẩm: "Không ngờ hiện tại Vân Châu thật sự có cao su."

Cao su đã từng là vật tư chiến lược trong thế giới của bọn họ! Nhu cầu rất cao.

Dù gì cũng là triều đại hư cấu, mậu dịch trên biển của triều Thiên Khải với Lĩnh Nam rất phồn vinh, còn có một bến cảng cực lớn chứa đựng mấy chục vạn thương nhân đến từ các quốc gia. Theo nội dung trong thư, cây cao su này chính là do người ngoại vực trồng ở chỗ bọn họ.

Tiêu Thính Vân nhìn ánh sáng dưới đáy mắt nàng, vẻ mặt nhu hòa: "Đây là vật gì?"

Triệu Hi liên tục nói: "Đây là cao su! Vừa rồi cha ta... giày cha ta vừa đi có thể được làm thừ thứ này. Cao su là thứ tốt, có thể làm ra rất nhiều thứ."

Triệu Hi lại nói: "Ví dụ như găng tay da vô trùng dùng một lần mà y sinh thường dùng, ống tiêm các loại, còn có thể làm áo da không thấm nước. Nếu kỹ thuật phát triển còn làm được lốp xe! Đúng, lốp xe ô tô chính là làm từ cao su, lốp xe đạp cũng vậy."

Lốp xe?

Thần sắc Tiêu Thính Vân hơi thay đổi, ngay cả tiểu quan bên cạnh cũng kinh hãi.

Bánh xe hình như chính là tứ chi của tọa kỵ thú da sắt nhà tiên nhân, thứ đen đen tròn tròn giống như bánh xe gỗ kia.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 291: Chương 291



Quan viên mờ mịt nhìn thùng "sữa trắng" kia, vô cùng kinh ngạc nói: "Nước này lại có thể làm thành bánh xe kiên cố như vậy?"

Chuyện này không khỏi quá sức tưởng tượng đi.

Cho nên... Thùng nước này kỳ thật không phải dùng để uống?

Triệu Hi vui mừng nhìn thùng nguyên dịch cao su này: "Dù sao cao su cũng là thứ tốt, trong cuộc sống chỗ nào cũng cần tới nó, lát nữa ta sẽ viết thư cho châu mục Vân Châu, bảo họ trồng cao su khắp nơi, lát nữa sẽ cho người ta mở một xưởng cao su nghiên cứu thử xem."

Nàng nhớ thầy dạy lịch sử từng nói làm lốp xe cao su cần kỹ thuật nào đó, nàng không nhớ rõ lắm, chỉ có thể chờ sau khi về nhà lại đến thư phòng của ông nội tra tư liệu rồi nói sau.

Cho dù kỹ thuật không đạt tới, ít nhất cũng có thể làm được chế phẩm cao su đơn giản.

Tiêu Thính Vân không khỏi nói: "Không bằng đưa vào Thục địa trồng trọt?"

Thục địa đất rộng người thưa, hiện tại tuy có nhiều lưu dân tiến vào, nhưng trên mảnh đất lớn như vậy cùng lắm chỉ có hơn một trăm vạn nhân khẩu, có dư đất để trồng.

Vả lại, hiện tại người dân Thục địa cũng có thể chấp nhận vật việc trồng trọt thì cây không phải lương thực, mở rộng không phải việc khó.

Cả huyện Đào Dương trồng bông, hiện tại có nhà ai mà không có tiền trong túi, không được ăn cơm no không được ăn thịt chứ? Ra cửa cũng có tự tin hơn? Toàn Thục địa có ai mà không biết xưởng bông vải bọn họ lúc nào cũng cần bông.

Quan viên bên cạnh cũng gật đầu, dù sao Vân Châu này cũng không thuộc phạm vi thế lực của tiên nhân, những man di kia phỏng chừng cũng không dễ nói chuyện, cao su này có vẻ cực kỳ quan trọng, nếu quan trọng tại sao không trồng ở Thục địa? Tạo phúc cho dân chúng Thục địa.

Triệu Hi lắc đầu nói: "Không được, yêu cầu trồng cao su rất cao, nó không chịu lạnh được, yêu cầu nhiệt độ trung bình cao, còn có yêu cầu về lượng mưa, rất quý giá."

Chỉ có phía nam Vân Châu mới trồng được, những nơi khác cũng đừng nghĩ.

Chuyện này khiến cho nhóm quan viên có chút thất vọng, thứ tốt như vậy lại chỉ có thể trồng ở Vân Châu, Vân Châu này thật có phúc.

Trong lòng Triệu Hi ngược lại rất cao hứng, bảo quan viên kia mang thùng nguyên dịch cao su này về kho hàng, đừng đổ.

"Hi Hi tiên nhân, cống phẩm dứa ngài vừa bảo chúng ta gọt vỏ đã chuẩn bị xong, theo như ngài phân phó còn ngâm chút nước muối." Có quan viên đi ra khỏi kho, chuẩn bị đi tìm các tiên nhân, thấy nàng thì vội nói.

Triệu Hi nghe vậy lập tức kéo Tiêu Thính Vân tiến vào kho hàng, nhìn quả dứa vàng óng ánh trong bát sứ lớn nổi trong nước muối, không khỏi có chút thèm, đã lâu rồi nàng không ăn dứa, lúc này nhìn thấy quả thật có chút nhớ nhung.

Triệu Hi nghĩ tới việc dứa đã gọt vỏ nếu để lâu ăn cũng không ngon, lập tức bảo một quan viên mang theo một ít đưa đến bờ ruộng cho cha mẹ nàng nếm thử, quan viên vội vàng gật đầu đi làm việc.

Số dứa còn lại, Triệu Hi bảo người để ráo nước, lấy mấy cây tăm cắm lên, cười nói với đám người Tiêu Thính Vân: "Đều nếm thử đi."

Quan viên trong kho có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Tiên nhân ăn là được rồi."

Đây là cống quả, bọn họ có thể ăn được sao?

Triệu Hi không quan tâm, nói: "Các ngươi cũng ít người, đều có thể nếm thử, dứa này nếu ăn nhiều sẽ nóng trong người, còn có thể bị nhiệt miệng rất khó chịu, ăn ít một chút thì không sao."

Tiên nhân đã nói như vậy, những quan viên kia cũng có chút động lòng, thấy đám người Triệu Hi lấy trước một khối, lúc này mới cẩn thận cắm tăm vào một khối nhỏ rồi ăn.

Sau khi ngâm nước muối, dứa có vị mặn nhàn nhạt, còn có vị ngọt trộn lẫn với nhau, khiến người ta tỏa sáng hai mắt.

Ngon quá!

Tiêu Thính Vân gật đầu nói: "Đúng là ăn nhiều đầu lưỡi sẽ khó chịu."

Triệu Hi ăn dứa cũng đỡ thèm, mặc dù không ngon bằng dứa hiện đại, nhưng ở triều Thiên Khải này cũng được tính là mỹ vị hiếm có. Khó trách cổ đại cái gì cũng bán đắt, những hoa quả địa phương xa xôi này dân chúng cũng không cần nghĩ tới chuyện được ăn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 292: Chương 292



Các quan viên nếm thử một miếng liền tự giác không ăn nữa, quan viên đứng đầu nhìn thấy Triệu Hi cũng ăn không còn nhiều lắm, lúc này mới hỏi: "Hi Hi tiên nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong chỗ ở tạm thời cho chư vị tiên nhân, ngài xem..."

Nên đến chỗ ở nghỉ ngơi trước, hay là đi dạo một vòng?

Triệu Hi đang định nói bản thân muốn đi thị sát một vòng ở xưởng đóng tàu, Tiêu Thính Vân ở bên cạnh đột nhiên nói: "Cảnh sông quận Ba Thủy rất đẹp, Hi Hi có muốn đi xem không?"

Triệu Hi bất thình lình quay đầu lại, đón nhận đôi mắt thâm thúy bình thản trước sau như một của hắn, vẻ mặt đỏ ửng, hỏi: "Ngươi mời ta... hẹn hò?"

Tiêu Thính Vân tựa hồ không rõ lắm từ "hẹn hò" có hàm nghĩa gì, mặt hắn không đổi sắc gật đầu.

Quan viên cũng ở một bên nói: "Hi Hi tiên nhân, bên bờ sông này rất nhiều cảnh đẹp, trong tiểu châu còn có một ngôi chùa Từ Ân, ở quận Ba Thủy chúng ta hương khói cường thịnh, hai vị có thể qua bên kia xem"

Triệu Hi chắp tay sau lưng có chút do dự, làn váy bởi vì nàng có chút không được tự nhiên vặn vẹo mà nhẹ nhàng lắc lư,"Nhưng đã nói phải đi xưởng đóng tàu thị sát."

Tiêu Thính Vân: "Vừa rồi có công nhân xưởng đóng tàu đến báo, nhân viên trung tâm kỹ thuật trong xưởng ra ngoài làm thí nghiệm, hiện tại đi thị sát có chút khó khăn".

Không có nhân viên kỹ thuật nòng cốt đi theo thị sát, căn bản liền nhìn không ra xưởng đóng tàu có vấn đề gì.

Triệu Hi dứt khoát gật đầu, đồng ý cùng đi ngắm cảnh sông.

Quan lại trong lòng vui sướng, non sông gấm vóc của quận Ba Thủy bọn họ phải cho các tiên nhân xem thật kỹ, hắn xoa xoa tay kích động hỏi: "Tiên nhân, ta phái hộ vệ đi theo hai vị?"

Tiêu Thính Vân liếc mắt nhìn: "Không cần".

Triệu Húc vì người nhà luyện tử sĩ, chuyên môn âm thầm đi theo, còn chỉ nghe lời Triệu Hi, hơn nữa hắn cũng đủ bảo vệ an toàn của nàng, nếu mang theo một đám người đi liền hưng sư động chúng.

Triệu Hi đi theo Tiêu Thính Vân đến bờ sông, bờ sông trải dài một màu xanh những cây thuỷ bồn thảo, thường thường có thể nhìn thấy mấy ông lão đón gió lạnh lạnh thảnh thơi câu cá, rất là thích ý.

Triệu Hi đi lên nhìn, trong giỏ cá của ông lão có khoảng mười con cá, lúc trước vừa vặn lại câu được một con, nàng cười hỏi: "Ông lão chuyên đi câu cá sao?"

Ông lão lắc đầu: "Không phải đâu, tôn nhi nhà ta sau khi tan học muốn ăn cá, ta đi đứng không tiện, dứt khoát tới đây câu cá. Cũng vì chính sách mới hiện tại khá tốt, bằng không người như chúng ta không có tư cách câu cá đâu".

Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, không chỉ có đồng ruộng, sông, núi đều là của những đại nhân kia, đó đều phải thu thuế! Nếu không phải có tiên nhân khai ân, đám dân đen bọn họ dù có trông coi sông lớn cũng không đổi được bao nhiêu lương thực.

Triệu Hi nhìn nụ cười tự nhiên trên mặt ông lão, trong lòng được an ủi vô cùng, dân chúng sống tốt có nghĩa là chính sách mới của họ không thành vấn đề.

Xa xa còn có người lái buôn đang bán cá, cá sống với cá c.h.ế.t có hai giá khác nhau, cho dân chúng lựa chọn, cho dù là cá c.h.ế.t cũng mới c.h.ế.t không lâu, nơi này nghiễm nhiên giống như một cái chợ thủy sản loại nhỏ, rất là náo nhiệt.

Những người lái buôn này phải giao thuế cho quan phủ, tuy nhiên thuế phi thường nhẹ, mọi người đều có thể trải qua những ngày an lành.

Tiêu Thính Vân từ xa thuê một chiếc thuyền nhỏ, mời nàng cùng đi dạo chùa Từ Ân ở sông Tiểu Châu, nàng đỡ lấy cánh tay kiên cố của hắn dẫm lên thuyền nhỏ, nhìn dòng sông mênh m.ô.n.g có chút lo lắng, hỏi:

'Có... phao cứu sinh không? Ta không biết bơi".

Tiêu Thính Vân chỉ chỉ mấy quả dưa hồ lô khô trong thuyền, lại trấn an nói: "Ta ở đây ngươi sẽ không rơi xuống nước".

Hắn cũng mới phát hiện bản thân biết bơi lúc đến quận Ba Thủy đánh thủy sản tươi mới cho nàng, đoán chừng trước đó đã học qua.

Triệu Hi nhìn mà thở dài, quả dưa hồ lô này chính là phao cứu sinh nguyên thủy nhất, người ôm quả dưa hồ lô có thể nổi lên trong nước, nhưng nếu tay vô lực không thể cầm chặt phỏng chừng cũng phải c.h.ế.t đuối trong nước.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 293: Chương 293



Triệu Hi Đoan ngồi ngay ngắn ở đuôi thuyền, nhìn hắn chèo thuyền xuất phát, lại nói: "Sau này dùng cao su chế thành phao cứu sinh, chính là có một vòng tròn, có thể giữ người xuyên qua ở giữa."

Tiêu Thính Vân suy nghĩ hình dạng phao cứu sinh trong đầu, không khỏi gật đầu nói: "Quả thật dùng tốt hơn dưa hồ lô, có thể phòng người rơi xuống nước khi đuối sức."

Bênh cạnh còn có không ít thuyền nhỏ đi chùa Từ Ân lái qua.

Chờ hai người bọn họ đánh thuyền đến sông Tiểu Châu, nghe tiếng khách hành hương qua lại nói chuyện, Triệu Hi mới biết được chùa Từ Ân này là chùa cầu nhân duyên!

Tiêu Thính Vân: "Ta cũng không biết, đến đã đến rồi, vào xem một chút."

Triệu Hi cảm thấy hắn đang dọa người, hắn cũng không phải lần đầu đến quận Ba Thủy, lại còn đặc biệt đến đây, còn mẹ nó đến còn đến rồi.

Hôm nay khách hành hương chùa Từ Ân thật không ít, không ít nữ tử đội nón lá che mặt đi vào, nơi này thanh u, lại ở trên sông Tiểu Châu, Triệu Hi chỉ đơn thuần đi du lịch, lại nhịn không được từ trong túi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Khách hành hương bên cạnh mặc dù thấy hộp vuông nhỏ trong tay nàng kỳ quái, nhưng cũng không quấy rầy.

Bóng dáng Tiêu Thính Vân xông vào trong khung ảnh điện thoại di động, hắn đang đứng trước cửa quầy hàng mua hương nến, nàng dời mắt thu điện thoại di động tiến lên, có chút tò mò nói: "Ngươi tin Phật sao?" Nghe nhị ca nàng nói, hắn c.h.é.m người mắt cũng không chớp lấy một cái, nào giống người tin Phật? Hắn mà tin Phật sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục.

Tiêu Thính Vân liếc nàng một cái: "Ta không tin."

Hắn lấy ra mười đồng xu từ trong n.g.ự.c đưa tới, mua chút hương nến, dừng một chút lại nói: "Nếu có thể cầu thành, từ đây ta liền tin."

Trái tim Triệu Hi trong nháy mắt đập thình thịch, khuôn mặt trắng nõn bị ráng đỏ nhuộm dần.

Triệu Hi nhìn bóng dáng rộng lớn của hắn, đi tới phía trước đốt hương nến, nàng tiến lên nhẹ giọng nói: "Cầu Phật hỏi tiên không bằng hỏi ta."

Tiêu Thính Vân thình lình quay đầu nhìn nàng, Triệu Hi chắp tay sau lưng hừ hừ hai tiếng trực tiếp lên tháp Phật tham quan.

Tầng trên tháp Phật là kết cấu bằng gỗ, giẫm lên phía trên rầm rì rung động, bên trong tháp tràn ngập một cỗ huân hương nhàn nhạt, đứng ở cửa sổ tháp Phật một cỗ gió sông thổi vào, liếc mắt nhìn một cái, cảnh trên sông toàn bộ đều thu hết vào đáy mắt.

Tiêu Thính Vân: "Ta chụp cho ngươi một tấm ảnh?"

Triệu Hi giống như trước kia đi du lịch ở hiện đại, nghe vậy lập tức gật đầu: "Được."

Nàng tựa vào lan can, chuẩn bị lấy di động từ trong túi ra, Tiêu Thính Vân lại nói: "Dùng của ta"

Tiêu Thính Vân lấy ra một chiếc điện thoại di động màu đen, chiếc điện thoại kia không dán màng cũng không bọc ốp điện thoại, nhưng được bảo quản vô cùng hoàn hảo, mở màn hình thuần thục tiến vào máy ảnh, chụp ảnh nàng.

Triệu Hi nhắc nhở: "Mở bộ lọc nhan sắc của máy ảnh ra."

Lúc Tiêu Thính Vân tự mò mẫm chức năng điện thoại thì có biết được chức năng này, hắn cự tuyệt: "Chức năng này quá giả, không chân thật."

Chức năng này có thể xóa đi toàn bộ nếp nhăn và vết sẹo của con người, nếu họa sư trong nha môn hoạ ra bức họa truy nã như thế, phỏng chừng đã sớm bị đuổi đi.

Đây là chức năng trong điện thoại mà Tiêu Thính Vân cảm thấy râu ria nhất .

Triệu Hi:"..." Được rồi.

Sau khi chụp xong, nàng đi tới xem ảnh Tiêu Thính Vân chụp, mặc dù không có kết cấu, ít nhất cũng chụp đẹp hơn đại ca, nhị ca nàng một chút, đại ca, nhị ca nàng chụp ảnh căn bản không thể xem.

Triệu Hi nhìn bức ảnh, nhịn không được dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh,"Đây là cái gì?"

Trên sông có một chiếc thuyền nhỏ, phía trên có mấy người trẻ tuổi vẻ mặt hưng phấn, một bên còn có một cái máy hơi nước, ống khói tỏa ra một trận khói đen.

Triệu Hi vội quay đầu vịn lan can nhìn ra bên ngoài xa, Tiêu Thính Vân sợ nàng ngã xuống.

Quả thật ở trên sông xa xa có mấy người trẻ tuổi, thuyền nhỏ chạy tán loạn trên sông, dẫn tới quần chúng vây xem xung quanh kinh ngạc cảm thán không thôi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 294: Chương 294



Triệu Hi vỗ vỗ cánh tay Tiêu Thính Vân: "Bọn họ nhất định là thành phần nòng cốt kỹ thuật của xưởng đóng tàu, đi, chúng ta xuống xem thử."

Lúc này chùa Từ Ân hoàn toàn mất đi lực hấp dẫn đối với Triệu Hi, nàng không đợi Tiêu Thính Vân trả lời xoay người đỡ thang gỗ xuống lầu.

Tiêu Thính Vân: "..." Liền, cứ như vậy kết thúc?

Triệu Hi ở bên bờ phất tay, những người nòng cốt kĩ thuật kia trước khi được phái đi xưởng đóng tàu đã gặp mặt qua tiên nhân, thị lực bọn họ cũng rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ tử phất tay bên bờ như là tiên nhân, liền lái thuyền qua.

Mấy người nòng cốt vội chào: "Bái kiến... Triệu cô nương".

Vẫn đang ở bên ngoài, vẫn là không nên bại lộ thân phận tiên nhân mới thỏa đáng, vì vậy chỉ xưng hô với Triệu Hi là Triệu cô nương, nhìn thấy Tiêu Thính Vân tướng quân lại đây, lại gọi một câu Tiêu công tử.

Tiêu Thính Vân nhàn nhạt lên tiếng, làm cho những nòng cốt trẻ tuổi này có chút mơ hồ, bọn họ hình như chưa từng đắc tội với vị tướng quân đại nhân này? Có chuyện gì vậy?

Bọn họ mắt nhìn chùa Từ Ân bừng tỉnh đại ngộ, chùa Từ Ân này là chùa cầu nhân duyên, khó trách Tiêu tướng quân đối với bọn họ không cho sắc mặt không tốt, hóa ra bọn họ tới đã quấy rầy?

Trong mắt Triệu Hi đều là ý cười: "Mới vừa rồi ta nghe nói các ngươi đi ra ngoài làm thí nghiệm, cho nên không có đi đến xưởng đóng tàu thị sát, không ngờ lại gặp các ngươi ở đây."

Một thanh niên trong đó lập tức nói: "Vậy thì hay rồi, Triệu cô nương có muốn lên thuyền hơi nước của chúng ta ngồi thử không? Tốc độ của thứ này rất nhanh"

Triệu Hi trong lòng ngo ngoe rục rịch, nàng lại là người không biết bơi, có vẻ có chút do dự, đây hiển nhiên là vật thí nghiệm của những người này, ai biết có thể lật thuyền giữa đường hay không?

Tiêu Thính Vân: "Ta lên thuyền với ngươi."

Ban đầu thuyền hơi nước không chỉ sử dụng hơi nước làm động năng, đồng thời còn kiêm dụng buồm gió, những người trẻ tuổi này vì làm thí nghiệm liền dứt khoát không dựng buồm gió ở trên thuyền nhỏ, thuyền ở trên sông qua lại hoàn toàn dựa vào cỗ máy hơi nước kia.

Cẩn thận từng li từng tí lên thuyền, Triệu Hi ý niệm cầu sinh cực mạnh mà ôm hai trái dưa hồ lô ở trong ngực, nhìn người kĩ thuật nòng cốt trẻ tuổi tên là Lý Xuân Sinh kia đem máy hơi nước đốt lên, không bao lâu thuyền liền khởi động.

"Thấy không, thuyền này lại không dựa vào buồm gió, cũng không dựa vào thuyền phu chèo mái, lại có thể ngược dòng mà đi, quá thần kỳ!" Bên bờ có khách hành hương khiếp sợ mà hô to

Đi xuôi dòng còn có thể nói là lực đẩy của dòng nước, nhưng đây chính là ngược dòng mà đi a!

Mấu chốt tốc độ của nó còn rất nhanh.

Triệu Hi cũng không bất ngờ với việc có thể dùng máy hơi nước khởi động thuyền nhỏ, chỉ cần hiểu được nguyên lý, chế tác theo không khó.

Lúc ra ngoài du lịch Triệu Hi từng ngồi ca nô, cũng không quá kinh ngạc với tốc độ này.

Triệu Hi hỏi: "Chúng ta có thể trang bị lên chiến thuyền hay không?"

Toàn Thục địa ra sức luyện thép rèn sắt, còn đang không ngừng khai thác than đá, toàn bộ đều đang hỗ trợ chiến thuyền. Toàn bộ thợ đóng tàu Thục địa đều nhận được mức lương cao, nhân công xưởng đóng tàu mấy ngàn người, có thể nói là toàn châu trợ giúp.

Bọn họ đều là nòng cốt kỹ thuật, hiểu xưởng đóng tàu rõ như lòng bàn tay. Lý Xuân Sinh trầm ngâm một tiếng nói: "Dựa theo lượng cung cấp thép cùng than đá hiện tại mà nói, đến mùa thu năm nay nhiều nhất trang bị ra được mấy chục chiếc thuyền hơi nước, nếu trang bị toàn bộ chiến thuyền thì không thể."

Hơn nữa xem qua bản vẽ, bước cuối để thuyền hơi nước lại không còn là gỗ mà là sắt thép, thứ này không biết cần bao nhiêu nguyên liệu.

Tiêu Thính Vân: "Một thuyền có thể chứa ngàn người, nếu có trăm chiếc, có thể chở mấy vạn quân."

Chỉ cần có đủ lực chiến, tướng sĩ lại không say sóng, san bằng Giang Nam không thành vấn đề.

Triệu Hi vỗ vỗ bả vai Lý Xuân Sinh, cổ vũ nói: "Xưởng đóng tàu các ngươi cố gắng chút, tốt nhất chế tạo ra chừng trăm chiếc, cuối năm ta phát cho các ngươi nhiều gấp đôi tiền thưởng."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 295: Chương 295



Chiến thuyền là trọng yếu nhất hiện giờ, ô tô hơi nước trong Thục địa trước đều có thể chậm rãi.

Lý Xuân Sinh cảm thấy Tiêu tướng quân đang nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến hắn có chút mất tự nhiên, chỉ không ngừng gật đầu nói: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, nhất định cố gắng hết sức."

'Triệu cô nương, đã đến bờ rồi"

Triệu Hi lúc này mới xuống thuyền, thấy Lý Xuân Sinh hướng hai người bọn họ cáo biệt, lái thuyền đi đến hướng xưởng đóng tàu, tâm tình hơi có chút sa sút,"Hiện tại xưởng đóng tàu vẫn là theo không kịp a."

Tiêu Thính Vân trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói: "Nhớ Giao Châu không?"

Một phần nhỏ khu vực Vân Châu là Giao Châu, ở phía bên kia biển.

Triệu Hi mắt sáng lên,"Ý của ngươi là... ở bên kia tiếp tục đóng thuyền?"

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Vân Châu-Châu Mục trong thư nói, Vân Châu đã tuyên bố thần phục được đại bộ tộc, bắt rất nhiều người ở tiểu quốc phía nam làm nô lệ, đây chính là sức lao động miễn phí, không cần trả tiền bạc mà cho một phần lương thực ăn là được."

Ở Thiên Khải triều cũng không nói đến nhân quyền, chiến bại không c.h.ế.t mà bị bắt tới làm nô lệ đều đã là chuyện tốt, Tiêu Thính Vân cũng cảm thấy dùng nô lệ đóng thuyền cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Triệu Hi trầm tư một lúc, việc chế tạo thuyền tự nhiên không có khả năng chỉ vận hành ở đất liền Đại Giang, nếu là kỹ thuật đạt tới mức cần đạt được thì phải tiến hành trao đổi, buôn bán hàng hoá ở hải ngoại, giao dịch kiếm tiền của người nước ngoài, tỷ như đem chế phẩm thủy tinh của bọn họ bán ra toàn thế giới, kiếm bạc đầy bồn, đầy bát.

Vân Châu, thậm chí là Giao Châu bên kia núi non trùng điệp có rất nhiều cây cối, hiện tại thứ cần nhất khi đóng thuyền chính là cây cối!

Hơn nữa chỉ cần nắm trong tay Vân Châu, bên kia chế tạo thuyền có thể theo đường biển một đường hướng bắc mà đi lên Giang Nam!

Triệu Hi tự hỏi gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nói đúng..."

Tiêu Thính Vân nhìn xa xa bách tính bán thuỷ sản còn chưa dọn quán, nhớ rõ nàng thích ăn thuỷ sản nướng tươi sống, đang muốn hỏi nàng có muốn hay không mua chút trở về nướng thịt BBQ các loại, bỗng nhiên thấy bước chân Triệu Hi nhanh hơn, Triệu Hi cũng không quay đầu lại nói: "Không chơi nữa, ta phải lập tức trở về viết thư cho Vân Châu-Châu Mục."

Cho nàng đốn gỗ đóng thuyền, cho nàng trồng lương thực làm quân lương, còn phải cho nàng trồng cao su!

Tiêu Thính Vân: "..." Hôm nay, cứ như vậy kết thúc?...

Mới sáng sớm, mặt trời đã lên cao, ngẩng đầu lên cũng không có lấy một gợn mây trắng, vừa đi ra ngoài một vòng thì cả người đã nóng đến mức chảy mồ hôi.

Gã sai vặt vời hai tay màu đồng đỏ bước nhanh xuyên qua lá chuối, nhanh chóng tiến vào nội đường.

"Châu mục đại nhân, có thư từ Thục địa."

Nam nhân trung niên đang ngồi ở bên trong hóng mát, hai bên còn có hai cái thị nữ đang cho quạt cho hắn, nghe vậy lập tức đứng dậy.

Hắn ta chính là Dương Tử Minh, châu mục Vân Châu, khi còn trẻ được đánh giá là rất có tài, vì làm thơ xúc phạm đương kim hoàng đế nên đến Vân Châu làm châu mục đã gần 15 năm

Châu mục nghe qua là quan lớn một phương, đối với người khác mà nói thì có lẽ là như vậy, nhưng đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì bị đày đến biên cương, hắn nhiều lần thỉnh cầu hoàng đế đều không có kết quả, Dương Tử Minh cũng đã hết hy vọng, sợ rằng sau này hắn có c.h.ế.t thì cũng chỉ có thể c.h.ế.t ở mảnh đất cằn cỗi này.

Đối với quan lại của triều Thiên Khải, những nơi như Vân Châu, Giao Châu, Lĩnh Nam đều là những địa phương cách xa Trung Nguyên, chẳng phải chỉ là những vùng đất cằn cỗi sao? Suốt ngày phải đối mặt với những người Nam man quần áo rách rưới, thật sự là chịu đủ rồi.

Lúc đầu, khi Dương Tử Minh tới, hắn cực kỳ chán ghét việc những người này c** tr*n, để lộ tay chân. Hiện tại hắn cảm thấy đây quả thực là dân trí, có gì mà vô đạo đức như vậy?

Hắn ở Vân Châu buồn bực thất bại, nói Vân Châu là lãnh thổ của Thiên Khải vương triều nhưng kỳ thực là do các bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, những bộ tộc này cũng không có một ai nghe hắn. Lúc mới đến đây, không phải y chưa từng nghĩ đến việc trấn áp bọn họ, nhưng binh lính dưới tay y thật sự không thể đánh bại những bộ tộc này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 296: Chương 296



Hôm nay nghe nói triều Thiên Khải loạn trong giặc ngoài, vô số địa phương rục rịch cắt đất ly khai, hình thành phe phái của mình, trong lòng hắn liền có ác niệm.

Nghe nói Thục địa có một nhà tiên nhân, hiện giờ chiếm cứ toàn bộ Thục địa, lúc đó Dương Tử Minh cảm thấy có chút bất an, mục tiêu thứ hai của Triệu gia nhất định là Vân Châu của bọn hắn, mà hắn lại là châu mục Vân Châu, ngay cả mạng cũng không biết có thể giữ được hay không.

Quả thật mùa đông năm ngoái, Thục địa lấy danh nghĩa "tiêu diệt thổ phỉ" chính thức xuất binh tới các bộ tộc Vân Châu, đánh cho các bộ tộc chạy trối chết, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng lại không hề động đến hắn.

Nếu Dương Tử Minh hắn vẫn còn không hiểu thì đã lãng phí mấy năm đọc sách thánh hiền. Triệu gia đã cho hắn một cơ hội sống, phải xem hắn có muốn hay không.

Không chỉ vì bản thân hắn thì mạng sống của hàng trăm người trong Dương gia mà suy nghĩ.

Tuy Vân Châu và Thục Châu rất gần nhau, nhưng thư từ trao đổi cũng phải mất mười ngày nửa tháng, hắn chờ đợi tin tức thực sự rất khó khăn.

Dương Tử Minh vội vàng hỏi thư ở đâu, nhưng gã sai vặt chỉ nói thư đã được chuyển đến quân doanh, tuy trong lòng Dương Tử Minh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo rồi đi về hướng quân doanh.

Tuy rằng hắn có chút sợ hãi những binh lính Thục địa đó, nhưng cũng phải nói, bởi vì bọn họ đến mà vị châu mục là hắn cuối cùng cũng có thể nói được một hai câu.

Hơn nữa, nghe nói những binh lính Thục địa đã học được phương pháp thần kỳ làm đá lạnh vào hè từ những vị tiên nhân, trong doanh trại này đều có đồ uống lạnh, ngay cả hắn cũng có thể mua một ít đá từ nơi đó để giải nhiệt.

"Dương châu mục đến rồi à? Đây là thư và pháp khí Hi Hi tiên nhân đưa cho ngươi." Trương Thọ và Vương Báo đứng cùng một chỗ, nhìn thấy Dương Tử Minh đi tới thì cười nói.

Trải qua gần nửa năm này, Trương Thọ và Vương Báo đã thân thiết hơn rất nhiều, làn da cũng biến thành màu đồng cổ, người cũng tự tin không ít, rất có phong thái của một đại tướng quân.

Dương Tử Minh đương nhiên biết về bức thư, còn pháp khí là như thế nào?

Thật lòng mà nói, Dương Tử Minh tốt xấu gì cũng từng làm quan trong triều, hắn tự nhận là mình đã đọc qua sách thánh hiền, tuy rằng hắn sợ tiên thần, nhưng trong lòng cũng không tin thật sự có tiên nhân tồn tại.

Nhìn vào sử sách, trong số những người nổi dậy có ai lại không tự bịa đặt cho mình chút thần tích? Cũng giống như vị hoàng đế khai quốc của triều Thiên Khải, sử sách có kể rằng, lúc hắn ta được sinh ra, đêm tối sáng như ban ngày, bầu trời tràn ngập những tia sáng.

Dương Tử Minh dùng hai tay lấy ra một vật từ trong hộp gỗ, bối rối nhìn vật thể màu đen không rõ chất liệu gì, vật thể đó dường như được chia thành hai bộ phận, phần trên trông giống như lưu ly trong suốt, phần dưới có là một ít văn tự như nòng nọc. Có lần hắn đến quân doanh gặp các chiến sĩ trong trại đang xóa nạn mù chữ, hắn cảm thấy hứng thú nên cùng họ học một thời gian, giống như bảng chữ cái bính âm. Dương Tử Minh nhìn về phía Trương Thọ và Vương Báo bằng ánh mắt xin giúp đỡ , đây rốt cuộc là vật gì? Hắn tự xưng là người học sâu hiểu rộng cũng thật sự không hiểu nổi.

Trương Thọ gãi gãi tóc nói: "Trong thư nói đây là điện thoại di động, tiên nhân cũng cho chúng ta một cái, chỉ là ta thấy không giống với điện thoại di động của tiên nhân, ta thử bật lên xem."

Trương Thọ bật điện thoại theo phương pháp trong thư, tiếng chuông bật nguồn vang lên như một cái loa lớn làm Dương Tử Minh những người khác giật mình, họ lùi lại phía sau vài bước, kinh hãi nhìn vật thể đột nhiên sáng lên kia.

Đây là quyết định sau khi người một nhà cùng nhau thương lượng, Vân Châu núi non trùng điệp, xây đường xi măng tương đối khó khăn, trong thời gian ngắn không thể làm được, chỉ gửi một lá thư cũng phải mất mười ngày nửa tháng, truyền một mệnh lệnh xuống mất nửa ngày cũng không có cách nào khởi công.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 297: Chương 297



Vì thế sau khi cả nhà họ từ quận Ba Thủy trở về, đã tìm hết tất cả những chiếc điện thoại di động có thể tìm thấy trong nhà.

Lúc xuyên qua, Triệu Hi mới 16 tuổi, chiếc điện thoại di động trong tay là chiếc điện thoại di động đầu tiên của nàng.

Triệu Ngôn và Triệu Húc thì ngược lại, bọn họ đã đổi qua một số điện thoại di động cũ, bởi vì cảm thấy bán đồ cũ cũng chỉ có thể bán được hai ba trăm đồng không có lời nên để đó không dùng, mà Vương Tuyết Cầm và Triệu Chí Dân trước đây còn từng dùng qua điện thoại cho người lớn tuổi.

Lúc trước Trương Thọ Vương Báo và những người khác xuất phát tiêu diệt thổ phỉ ra, họ thường không nhận được tin tức từ tiền tuyến, khiến mọi người rất lo lắng, hơn nữa Vân Châu không ở trong phạm vi khống chế, điện thoại di động cũng không thể gọi được.

Sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định cho mượn vài chiếc điện thoại di động cũ cho người lớn tuổi để tiện liên lạc, tránh việc gửi thư đến nơi thì mệnh lệnh không kịp dùng cũng đã xong đời, cũng phòng ngừa người khác chặn thư từ.

Chiếc điện thoại cũ này không thể gọi video, nó chỉ có thể gọi điện và nhắn tin, cũng coi như đủ dùng. Cộng thêm việc bây giờ họ đã có đủ điểm tích lũy nên có thể yên tâm gọi điện.

Sau khi điện thoại di động được bật, nó sẽ tự động kết nối với tín hiệu Đại bảo.

Triệu Hi tính thời gian gửi thư đến nơi , đoán chừng bên kia đã nhận được đồ vật, khi nghe thấy Đại Bảo thông báo đã kết nối được hai tín hiệu mới, nàng lập tức gọi điện thoại qua. Ưu điểm của tín hiệu Đại Bảo là có thể thực hiện cuộc gọi mà không cần sim điện thoại.

"Ta ngước nhìn trăng, có bao nhiêu giấc mơ đang bay tự do..."

Một hồi âm thanh cực lớn phát ra từ điện thoại di động cho người cao tuổi, khiến Dương Tử Minh sợ đến mức suýt ngồi phịch xuống đất, đây là thể loại âm luật gì vậy?

Trương Thọ và Vương Báo hơi có chút đắc ý, bọn họ hiểu biết hơn Dương châu mục nhiều, biết đây là vật gì, thấy gọi tới liền ấn nút nghe.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ trong trẻo dễ nghe: "Là Dương Tử Minh, Dương châu mục sao? Ta là Triệu Hi."

Dương Tử Minh ngơ ngác, tay run run chỉ vào cái hộp vuông nhỏ: "Triệu Hi? Chẳng phải là người bây giờ đang làm chủ Thục địa sao? Thứ này lại có thể mang âm thanh đi xa ngàn dặm?"

Vân Châu và Thục địa cách nhau ngàn dặm, điều này sao có thể? Lúc này Dương châu mục hoàn toàn bị thuyết phục, vừa rồi hắn đã đánh giá sai bọn họ, bọn họ thật sự là thần tiên!

Trương Thọ đưa điện thoại di động cho Dương Tử Minh, nghĩ rằng tiên nhân có việc muốn dặn dò Dương châu mục, khi nhận điện thoại hay của Dương Tử Minh run rẩy, vì sợ làm rơi pháp khí này xuống đất.

Lúc này Triệu Hi đang họp trong hội quán Chiêu Hiền, một đám quan viên được đề bạt lên đang ngồi vây quanh trước bàn tròn, ở giữa đặt một chiếc điện thoại di động gắn loa bluetooth đang bật loa ngoài, cho dù là Trần Hành, Lý Hiếu Tri, Đào Tư Lễ đều có chút kinh ngạc nhìn vật này.

Lúc trước chỉ nghe nói tiên gia có thần vật truyền thanh này, nhưng đây rốt cuộc là lần đầu bọn họ nhìn thấy nó.

Đào Tư Lễ đứng dậy chắp tay trịnh trọng hỏi: "Hi hi tiên nhân, không biết giọng nói của chúng ta có thể truyền qua được không?"

Triệu Hi còn chưa trả lời, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói chấn động của Dương Tử Minh: "Xin hỏi ngươi là người phương nào?"

Triệu Hi nhún vai dang tay ra, Dương Tử Minh đã thay nàng trả lời. Giọng nói của mọi người có thể truyền qua được.

Đào Tư Lễ tự giới thiệu, Dương châu mục lập tức khâm phục hắn, nghe nói người này là người đứng đầu kỳ thi chung đầu tiên ở Thục địa, là một đại tài tử.

Những người đang ngồi ở đây, không chỉ là tài tử, tài nữ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, mà đó còn là những người biết làm những việc thiết thực.

Quan viên có mặt ở đây nhìn chiếc điện thoại di động vỏ nhựa màu hồng với ánh mắt sáng rực, có thứ này, nếu ở Vân Châu có bộ tộc nào nổi loạn thì có thể lập tức phái quân tiến vào.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 298: Chương 298



Để tiết kiệm điểm tích lũy, Triệu Hi trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Dương châu mục, thư từ qua lại quá mức rườm rà, cho nên ta cho ngươi mượn điện thoại di động, ngươi và ta có thể lập tức liên lạc trong nháy mắt."

"Thứ nhất, ta biết các bộ tộc ở Vân Châu \ thường xuyên chinh phạt các tiểu quốc ven biển phía nam, ngành đóng tàu ở đó cũng đạt được thành tựu to lớn, ta muốn xây dựng một số xưởng đóng tàu dọc theo bờ biển Giao Châu."

Dương châu mục nhanh chóng tỉnh táo lại từ chấn kinh của pháp khí truyền âm, vội kêu gã sai vặt chuẩn bị giấy bút ghi chép cho hắn.

Đối với việc phía Thục địa yêu cầu hắn đóng tàu, Dương Tử Minh cũng không kinh ngạc. Duyên hải phía nam chính là khu vực đóng thuyền được thiên nhiên ưu ái, mặc dù hắn coi thường những kẻ nam man phía nam nhưng hắn phải thừa nhận rằng nghề đóng tàu của những tiểu quốc đó rất tốt.

Cho nên... hắn đã sớm mở mấy trại khai thác gỗ, chờ Thục địa bên kia đề cập tới.

Triệu Hi báo số liệu sơ lược về t** ch**n, Dương châu mục nghe đến ngơ ngác, đây là loại thuyền gì mà lại lớn như vậy?

"Bản vẽ chi tiết đóng tàu đã được đưa tới, động cơ hơi nước sau này cũng sẽ từ Thục địa vận chuyển tới."

"Thứ hai, trồng lương thực, ta tin rằng Dương châu mục đã lo liệu thỏa đáng rồi."

Trong mắt Dương châu mục tràn đầy cảm kích: "Đây là đương nhiên, trồng ngũ cốc là việc lớn được ưu tiên hàng đầu. Ta cũng đã sai người phỏng chế lại cày cong được đưa tới, đa số dân chúng đều có thể sử dụng."

Hầu hết các bộ tộc Vân Châu đều bán chăn nuôi và bán trồng trọt, đồng thời bọn họ cũng trồng lương thực.

"Thứ ba, trồng cao su, chính là loại nhựa cây có màu trắng đục, ta có yêu cầu rất lớn về số lượng của thứ này, bên các ngươi có thể nhanh chóng mở mấy cái xưởng cao su chuẩn bị."

Triệu Hi nhắc nhở: "Phải chú ý phát triển bền vững, các ngươi đừng trực tiếp chặt cây, Chỉ cần khoét một lỗ nhỏ trên vỏ cây và để nhựa cao su từ từ chảy ra ngoài là được."

Những người này khá thô bạo, khi gặp một cây cao su sẽ chặt ngang, sau đó thu lấy nhựa cây. Cây cao su này không dễ trồng, nếu chặt như thế này thì cây sẽ c.h.ế.t hoàn toàn.

Dương châu mục không nghĩ tới loài cây này cũng có ích, hơn nữa nhu cầu còn rất lớn.

Triệu Hi nháy mắt với nữ thư ký bên cạnh, nữ thư ký này lần trước lọt vào 100 người trong kỳ thi chung, bây giờ là thư ký trưởng của cô. Nữ thư ký lấy thông tin đã chuẩn bị sẵn, nói lại những chi tiết của xưởng cao su qua điện thoại, Dương Tử Minh vừa nghe, vừa đọc lại bức thư Triệu Hi viết trước đó để hiểu đại khái.

Sau khi ghi chép xong, quan viên ở đây bắt đầu trao đổi với Dương châu mục, giống như hiện trường hội nghị video xuyên quốc gia quy mô nhỏ ở hiện đại.

Lớn thì là vấn đề quân chính của hai châu, nhỏ thì là chi phí ăn mặc của dân chúng.

Nếu đưa Vân Châu vào phạm vi có thể kiểm soát thì có thể trồng bông ở một số nơi ở Vân Châu. Huyện Đào Dương là một trong số ít nơi có đủ ánh nắng giống như Thục địa. Dựa vào bông trồng ở mấy huyện phụ cận huyện Đào Dương để cung cấp cho toàn bộ Thục địa với hơn một triệu nhân khẩu, vẫn còn chút giật gấu vá vai (chắp vá nhất thời nhưng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề), dẫn đến các xưởng sản xuất bông ở Thục địa cả ngày nhìn chằm chằm vào cánh đồng bông của người ta, thậm chí xưởng trưởng còn đến tận trong ruộng bông nhà người ta.

Bông là vật chống lạnh, nhu cầu lớn thì giá không thể cao, nếu không người dân sẽ không đủ tiền mua, nếu không mục đích quảng bá bông lúc trước sẽ mất đi ý nghĩa.

Cho nên có thể thu xếp vài nơi trồng bông ở Vân Châu.

Trần Hành cười nhắc nhở: "Hi Hi tiên nhân, khoáng sản Vân Châu cực kỳ phong phú."

Triệu Hi nghe xong đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, liền dặn dò Dương Tử Minh chuẩn bị khai thác các loại quặng, trong thư có bản đồ phân bố khoáng sản.

Mỗi người một câu, cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, sau đó Triệu Hi cuối cùng cũng cúp máy vì đau lòng điểm tích lũy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 299: Chương 299



Thông tin nối tiếp nhau điên cuồng đánh sâu vào đại não của Dương châu mục, hắn còn chưa hồi phục lại tinh thần thì điện thoại của Triệu Ngôn đã tới.

Vị Triệu Ngôn tiên nhân này thật ghê gớm, hắn là người đầu tiên ngăn ngừa bệnh đậu mùa, những ngày này Vân Châu bọn họ cũng tiêm phòng bệnh đậu bò, hiệu quả rất tốt.

Triệu Ngôn thẳng thắn, trực tiếp phân phó Dương Châu Mục phái thầy thuốc Vân Châu thay hắn đặt mua một lô dược liệu, đến lúc đó hắn sẽ phái thương đội tới thu mua.

Dương châu mục ngơ ngác, nhìn về phía thuộc hạ đang ở phía sau ghi chép cho hắn, người kia viết một mạch bốn năm tờ giấy dài, tất cả đều là thu hoạch trong nửa canh giờ này.

Làm thế nào lá thư này có thể chứa nhiều nội dung như vậy? Cái này giống như trao đổi trực tiếp.

Dương châu mục hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói: "Chỉ sợ vận mệnh của triều Thiên Khải thật sự cạn kiệt rồi."

Thần tiên đều đã đến, triều Thiên Khải còn có thể chống đỡ cái gì?

Dương châu mục vốn rất có năng lực, sau khi nhận được chỉ thị chi tiết, lập tức ra lệnh mua xưởng đóng tàu? Trực tiếp trưng dụng những xưởng đóng tàu của người man di, sau đó cho binh lính của mình đóng quân ở đó, bọn họ cũng không gây ra bất lợi nào. Những nô lệ đó chỉ cần cho họ miếng cơm thì sẽ vui vẻ làm việc.

Dương châu mục lại phái người đi tìm cao su ở rừng mưa nhiệt đới, sau đó xúc tiến việc trồng trọt ở đó, quan phủ Vân Châu sẽ tiến hành thu mua.

Với sự xuất hiện của các tinh hoa kỹ thuật từ các bộ phận khác nhau ở Thục địa, các xưởng khác nhau đã mọc lên ở Vân Châu như nấm sau mưa.

Triệu Hi và những người khác chưa bao giờ cho rằng có người nào là man di, không khai hóa, nhu cầu cơ bản nhất của con người là có đủ cơm ăn, dù là dân chúng ở đâu cũng vậy.

Những bộ tộc đó cũng bị tấn công tới sợ hãi, không thể làm gì, bị đánh cũng không thể đánh lại, thấy các nhà xưởng tuyển công nhân có trả lương và cung cấp lương thực thì vội vã chạy đến ứng tuyển. Nếu đánh không lại thì gia nhập vậy.

Dương châu mục dạo này rất thích dùng điện thoại di động gọi cho Triệu Hi báo cáo tình hình hằng ngày ở Vân Châu, có cái gì không hiểu cũng có thể gọi điện cho các tiên nhân như Triệu Chí Mẫn để hỏi thăm kinh nghiệm trồng trọt và y học.

Điện thoại dành cho người lớn tuổi này cực kỳ hao pin, chỉ có thể dùng được ba bốn ngày đã là lâu rồi, nếu muốn sạc pin thì phải ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, để gã sai vặt ngồi quay máy phát điện bằng tay cho hắn.

Triệu Hi vô cùng khó chịu, cuối cùng sau khi Dương châu mục báo cáo về xưởng đóng tàu Vân Châu đang hoạt động rầm rộ, làm việc thâu đêm với ngọn đèn dầu từ Thục địa, Triệu Hi lấy lý do mỗi lần gọi điện đều sẽ tiêu hao tiên lực của bọn họ, dặn Dương Tử Minh nếu không có chuyện gì xảy ra thì mỗi ngày đừng gọi điện nhiều lần như vậy nữa.

Dương châu mục có hơi không vui với việc này, nhưng nghĩ tới việc tiêu hao tiên lực của tiên nhân liền nhịn xuống, nhưng cũng hình thành thói quen cứ ba ngày phải gọi một cú điện thoại.

Dương Tử Minh cảm thấy bản thân giống như là sống lại, 15 năm ở Vân Châu gian khổ như vậy, hắn chưa bao giờ có cơ hội thi triển tài năng, các bộ tộc lần lượt chạy trốn, mặc dù hiện tại bọn họ vô cùng bận rộn, nhưng trái tim đã c.h.ế.t từ lâu của hắn đang dần dần sống lại, Vân Châu cuối cùng đã trở thành một sân khấu để hắn thể hiện tài năng và hoài bão của mình.

Dương châu mục hiểu rõ hơn ai hết Vân Châu chính là hậu phương của tiên nhân Thục địa, một khi hậu phương hỗn loạn, những tiên nhân này khó có thể phát triển nó, cho nên hắn từ bỏ thói lười biếng trước đây, mỗi ngày trở nên cần cù. .

Việc trấn áp thổ phỉ ở Vân Châu cũng xem như khá thuận lợi, Vương Báo mang theo một nhóm tướng sĩ đóng quân trông coi, còn Trương Thọ thì dẫn một nhóm người trở về quận Đào Nguyên sau khi xa cách nửa năm.
 
Back
Top Bottom