Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 270: Chương 270



Lão sư Trịnh tốn không biết bao nhiêu công sức với vật thí nghiệm này, đặc biệt trong đó có một số đồ bằng sắt và thủy tinh được chế tạo rất khó khăn, đến mức thợ rèn và thợ thủ công trong xưởng thủy tinh trong huyện vừa thấy thôi đã muốn trốn đi.

Lão sư Trịnh hỏi: "Ai xung phong lên đây giúp ta nào?"

Các học sinh bên dưới nhiệt tình giơ tay, họ có linh cảm rằng lớp học này không đơn giản chỉ là như vậy. Lão sư Trịnh chọn một học sinh ngồi đầu đi lên, ra hiệu cho học sinh đó rót nước vào bên trong, sau đó châm lửa dưới thùng sắt nhỏ.

Thao tác rất đơn giản, sau đó tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào thí nghiệm này.

Bọn họ nhìn thấy nước sôi. qua lớp thủy tinh trong suốt có thể lờ mờ nhìn thấy được hơi nước ngưng tụ, theo thời gian bánh xe gỗ được nối liền ở phía trước được pít tông thúc đẩy dẫn đến chuyển động!

Nước càng lúc càng sôi, hơi nước lại càng nhiều, toàn bộ bánh xe gỗ điên cuồng chuyển động, nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy hoa văn của bánh xe nữa!

Lúc này tất cả mọi người đều xôn xao, thậm chí có người bị dọa tới đứng bật dậy, còn lão sư Trịnh lại kích động đến vành mắt ửng đỏ xen lẫn chút đắc ý.

Tuy chỉ là một thí nghiệm rất nhỏ, hắn làm theo bản vẽ của sách tiên nhân viết cũng mất hai tháng mới xong. Hắn lén thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên biểu diễn trước mặt đông học sinh đến vậy!

Bánh xe gỗ này không cần sức kéo của động vật cũng có thể chuyển động sao? Còn nhanh như vậy nữa chứ! Ta cảm thấy còn chạy nhanh hơn cả xe ngựa ấy.

Có học sinh nuốt nước miếng, khó tin nói: "Mấu chốt là súc vật sẽ có lúc mệt mỏi, còn cái này sẽ không mệt, đây là bánh xe chuyển động liên tục ư?"

Có học sinh gãi đầu nói: "Xe này ngoài việc khiến việc di chuyển nhanh chóng hơn cũng không giúp ích được gì mấy."

Một bạn học nữ bên cạnh lắc đầu nói: "Tống huynh, nói thế cũng không đúng, ngươi ngẫm lại xem nếu ai cũng dùng loại xe này, giả sử hôm qua quân Hung Nô xâm chiếm, hôm nay có thể ngồi xe này tới thẳng biên cảnh tiếp viện Lục Châu, chúng ta còn cần phải e sợ Hung Nô tập kích bất ngờ nữa không?"

Lời này cũng đúng thật, đánh giặc thời cổ đại ở những nơi xa xôi cũng có nổi loạn mất tới nửa năm, khi binh lính của hoàng thượng tới thì cũng đã muộn rồi.

Ánh mắt bạn học nữ sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Hơn nữa bây giờ chúng ta đang khuyến khích hoạt động mua bán kinh doanh, thương nhân có được loại xe hơi nước này cũng tiện lợi hơn cho họ rất nhiều."

Do hạn chế thời đại nên những học sinh này tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ được tới vậy, bọn họ không biết sự xuất hiện của của động cơ hơi nước đã mang đến cuộc cách mạng Công nghiệp lần thứ nhất.

Lão sư Trịnh chỉ vào thí nghiệm của mình, kích động nói: "Nếu động cơ hơi nước được sử dụng rộng rãi, nó có thể được lắp đặt ở xe không ngựa kéo hoặc ở trên thuyền không cần buồm, nếu dùng nó để dệt vải sẽ tăng năng suất hơn rất nhiều."

Lão sư Trịnh hiển nhiên rất biết cách nói chuyện, cách dùng câu so sánh liên tiếp quả thực giống như liều thuốc trợ tim cực mạnh cho tất cả mọi người, tất cả học sinh không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Triệu Hi cười vỗ tay, tiếng vỗ tay của nàng kéo theo hàng loạt tiếng vỗ tay khác xung quanh, tiếp đó toàn bộ phòng học lớn vang lên tiếng vỗ tay liên tiếp như sấm rền!

Triệu Hi đứng lên cười tủm tỉm nhìn về phía tất cả học sinh, trịnh trọng nói: "Hơi nước sẽ mang lại ý nghĩa vượt thời đại, mong mọi người hãy cố gắng tận dụng nó."

Tiên nhân Triệu Hi đã nói như vậy rồi, đương nhiên tiên nhân sẽ không gạt người nên các học sinh đều vô cùng hiếu kỳ với hơi nước.

Hơi nước đơn giản chính là đun nước sôi tạo thành, đạo lý dễ hiểu như vậy , à nhiều năm qua không ai phát hiện ra được.

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân rời khỏi phòng học, đáy mắt nàng lóe lên ánh sáng. Hiện tại có thể không tạo ra được ngay lập tức, nhưng không sao, chỉ cần khái niệm khoa học in sâu vào tâm trí mọi người là đủ rồi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 271: Chương 271



Triệu Hi cười nói: "Không chừng kì sau báo khoa học sẽ đưa tin về máy hơi nước của lão sư Trịnh cũng nên."

Hiện nay xưởng in giấy đã mọc lên ở khắp nơi, mỗi trấn ước chừng đều có một cái, có thể cung cấp giấy cho rất nhiều tờ báo nên các chủng loại báo trên thị trường cũng tăng lên.

Giống như tờ báo chính thức hiện nay chính là báo Thục địa, mọi người từ già trẻ lớn bé đều sẽ mua về đọc, mà báo khoa học chủ yếu được lưu hành phố biển trong giới học sinh học sinh, những người mua báo này phần lớn là học sinh trung học và học sinh đại học.

Hơn nữa, mỗi trường học thường đặt báo theo số lượng lớn về đặt ở kệ sách trong mỗi phòng học. Các học sinh có thể đọc miễn phí, miễn là đọc xong trẻ về chỗ cũ là được.

Tiêu Thính Vân gật đầu nói: "Nếu có thể mở rộng quy mô thì tốt quá rồi."

Vì đã từng được nhìn thấy xe trong hầm đỗ xe, từ loại đổ xăng đến sạc điện nên Tiêu Thính Vân biết được nếu có động năng khác xuất hiện liền có thể thay thế nhân lực và gia súc!

Triệu Hi cười nói: "Chúng ta có thể cho người nghiên cứu hơi nước cùng tiến hành thí nghiệm chung với xưởng đóng tàu quận Ba Thủy."

Thuyền của Triều Thiên Khải đều hoạt động chủ yếu dựa vào sức gió tự nhiên . Nếu thật sự có thể làm ra khoảng chừng trăm chiếc thuyền như vậy đi thuận theo nước sông Giang Nam, đừng nói triều Thiên Khải, thậm chí cả các tiểu quốc xung quanh cũng sẽ bị đẩy sang một bên.

Chỉ là tình hình hiện giờ vẫn tương đối khó khăn, nhưng bài học hôm nay phần nào sẽ khiến cho các học sinh lấy động lực phấn đấu.

Họ khuyến khích phát minh sáng tạo và những nhà phát minh trong trường sẽ được lãnh tiền thưởng! Theo Triệu Hi được biết, có vài học sinh nghèo nhờ phát minh mà được rất nhiều tiền thưởng, không chỉ có thể yên tâm học tập mà còn có tiền gửi cho gia đình. Có câu tri thức đổi vận quả là đúng đắn.

Trong đó có một học sinh nghiên cứu chế tạo phân bón hóa học, sản lượng lương thực trong ruộng thí nghiệm của hắn nhờ phân bón mà tăng lên gấp 1. 5 lần! Sau khi báo cáo việc này, hắn đã được giáo sư viện nông canh khen ngợi, tặng hẳn hai trăm lượng bạc!

Gia đình đưa hắn đi học đại học với hy vọng giúp hắn thành công hơn, ai ngờ tiểu tử này lại chạy đi học trồng trọt làm gia đình tức chết. Làm nông trong trường với bên ngoài thì khác quái gì nhau chứ, trong nhà còn đầy đất để trồng trọt này.

Haha, thật ra là có khác nhau, phần thưởng hai trăm lượng bạc mới chỉ là khởi đầu, sau này nghiên cứu hóa học mở rộng ra ngoài, học sinh này sẽ còn được thêm, đó không phải là tiền thì là gì? Kể từ đó, gia đình hắn cũng không dám khinh thường việc hắn đi học làm nông nữa.

Triệu Hi hít sâu một hơi nói: "Cứ từ từ, bây giờ đẩy mạnh khai thác mỏ than và luyện thép đi."

Đất Thục có tài nguyên sắt rất dồi dào, đồng thời rất nhiều khí đốt tự nhiên và mỏ than đá, hãy phái người tiến hành khai thác số lượng lớn.

Nhiều xưởng luyện sắt trước đây đã được chuyển đổi thành xưởng rèn thép, số lượng không ngừng mở rộng, công nghệ cũng được cải tiến rất nhiều, một số xưởng thép ở Thục địa lấy tên là Châu Mục, có thể gọi là phiên bản cổ xưa của các doanh nghiệp nhà nước. .

Tiêu Thính Vân lại nói: "Chúng ta sẽ không phải đợi lâu đâu."

Thấy Triệu Hi không hiểu, Tiêu Thính Vân nói: "Nông dân lớn tuổi sở dĩ có kinh nghiệm làm ruộng dồi dào bởi năm nào họ cũng từng thất bại, mà những học sinh này lại không cần đi đường vòng."

Triệu Hi ngẩn ra, sau đó không nhịn được mỉm cười.

Điều này đúng, Edison đã phải thử nghiệm hàng nghìn vật liệu để phát minh ra đèn điện và cuối cùng họ đã thành công khi đứng trên vai những tiền nhân mà không cần phải đi đường vòng.

Nghĩ tới đây, tâm tình Triệu Hi tốt hơn rất nhiều: "Nhân tiện đến đây rồi thì chúng ta đi tham quan đi."

Trong trường có rất nhiều phòng thí nghiệm để lão sư và học sinh sử dụng, phía xa còn có một nhà kính do lão sư khoa nông canh và học sinh của hắn gây dựng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 272: Chương 272



Triệu Hi và Tiêu Thính Vân đi về phía nhà kính, vừa tới liền nghe ngoài cửa có tiếng một học sinh mắng người: "Con lợn của các ngươi vì sao xông vào bãi thí nghiệm của bọn ta? Các ngươi có biết đây là bài tập về nhà của ta không? Suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi. Đều là bị con heo của ngươi phá hỏng, ngươi tin ta nướng heo của ngươi lên ăn không?"

Cậu học sinh vốn cảm thấy mình sai, nhưng khi nghe được người này chuẩn bị nướng con lợn của mình liền tức giận: "Mỗi ngươi có bài tập về nhà chắc? Con lợn của ta cũng là bài tập về nhà được không? Ngươi dám thịt heo của ta, ta sẽ nhổ hết rau trên ruộng của ngươi ".

Nếu Triệu Hi và Tiêu Thính Vân không tới, không chừng hai học sinh này có thể đã đánh nhau.

Trong nhà kính có hệ thống sưởi sàn ở tầng trệt tăng độ ấm, trần nhà thậm chí còn được làm bằng kính màu, cho phép ánh sáng chiếu vào ban ngày.

bọn họ nhìn thoáng qua thấy rau chưa chín ngoài đồng đều xanh tươi mơn mởn, có quả xanh còn to bằng nắm tay em bé.

Triệu Hi có chút ghen tị, từ khi xuyên không đến triều Thiên Khải đến giờ, mùa đông nằm mơ cũng không được ăn rau tươi. Đếm đi đếm lại chỉ có mấy món ăn, nếu trồng rau trong nhà kính, vậy là mùa đông bọn họ sẽ có rau tươi để ăn rồi.

Ý định của khoa nông canh Đào Nguyên là mẻ rau trưởng thành trong nhà kính đầu tiên phải được giao cho tiên gia trước!

Đây cũng không phải là do tiên nhân ép buộc, cũng không phải do bọn họ muốn lấy lòng tiên nhân, mà là trong lòng họ cảm kích, nếu không nhờ tiên nhân tới thay đổi Thục địa, bọn họ làm sao có thể sống tốt như vậy? Chưa kể tiên nhân còn giúp họ việc học tập và nghiên cứu khoa học nữa.

Học sinh nuôi lợn rất chán nản nói: "Thưa tiên nhân Hi Hi, ngài không biết là nhà kính này tốn biết bao nhiêu ngân lượng đâu. Vả lại ta thấy nó cũng không đem lại tác dụng lớn lắm."

Học sinh khoa nông canh nghe thấy thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì tức giận.

Thực ra thời xa xưa đã có nhà kính, người xưa rất thông minh, họ đã biết cách trồng rau quanh suối nước nóng để ăn, nhưng việc này chưa bao giờ được phổ biến bởi vì những loại rau này chỉ được cung cấp cho gia đình hoàng thất và không truyền cho người nghèo.

Vì vậy, người học sinh nuôi heo này nghĩ mãi mà không thể hiểu tại sao mình lại nghiên cứu cái này.

Triệu Hi không khỏi bật cười nói: "Nghiên cứu khoa học chính là cần đầu tư rất nhiều vốn. Có thể hiện tại cần rất nhiều tiền, nhưng sau này có thể sẽ phổ biến đến hàng nghìn hộ gia đình đó?" Qua nhiều thế hệ, rau nhà kính sẽ không còn là điều mới mẻ, ai cũng có thể được ăn.

Cho dù tạm thời không thể phổ biến tới nghìn hộ gia đình, việc kiếm tiền từ những loại rau trái mùa này chẳng phải là điều tốt sao? Thục địa muốn phát triển thì phải cần tiền!

Cậu học sinh nuôi heo lập tức câm nín.

Nhắc mới nhớ, khi giáo sư Chu Nguyên mới bắt đầu nuôi lợn con, hắn đã gặp rất nhiều khó khăn, hắn gần như tiêu hết tài sản của mình vào việc nuôi lợn. Hao phí nhiều tiền bạc như vậy nên hiện tại tư tưởng nuôi heo đã được truyền bá vào Thục địa, gần như các hộ gia đình đều nuôi được heo rồi.

Triệu Hi khuyến khích phát minh sáng tạo nên tất cả các trường học ở Thục địa đều được phép xin tài trợ dự án!

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân ngồi xe trở về thành mới. Tạ công công đã sớm học phương pháp tiêm phòng bệnh đậu bò, vui vẻ rời đi, hắn phải nhanh chóng quay lại báo tin cho Thánh Thượng.

Mà Triệu Hi chỉ sau khi đọc thánh chỉ mới biết được rằng nhị ca Triệu Húc của nàng đã trở châu mục mới của Thục địa, điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng, dù sao nàng cũng đã nghe nói Tạ công công đã đến quận Ba Thủy ở Thục địa vài ngày trước.

Nàng chỉ hơi ngạc nhiên khi hoàng đế lại phong mẹ nàng làm phu nhân và nàng làm hương chủ, nhưng điều này đối với nàng chẳng có tác dụng gì, nhà bọn họ cũng không dựa vào hoàng đế để sống.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 273: Chương 273



Triệu Húc bên cạnh nói đùa: "Hương chủ đại nhân, có ngày hoàng thượng ban hôn cho ngươi mà ngươi còn không hay biết cũng nên."

Triệu Hi tương đối bình tĩnh, nhưng Tiêu Thính Vân lại ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Triệu Húc.

Tiêu Thính Vân bình tĩnh nói: "Nàng ấy còn chưa đến tuổi kết hôn."

Trước đây, Triệu Ngôn chỉ tuyên truyền trên tờ Đào Viên bán nguyệt báo là không nên kết hôn quá sớm, ít nhất là sau 18 tuổi. Hơn một năm trôi qua, mọi người dần chấp nhận điều đó hơn, dân chúng vì thế trải qua những ngày tháng tốt đẹp, các tiên nhân nói gì nghe đó, dù sao tiên nhân sẽ không làm hại họ. Vì thế bây giờ họ muốn biến nó thành luật chính thức rằng nam nhân và nữ nhân không được kết hôn cho đến khi đủ 18 tuổi.

Triệu Húc nói theo bản năng: "Hai ngày nữa muội sẽ 18 tuổi đúng không? Có thể thành thân rồi chứ?"

Triệu Húc đột nhiên khựng lại, lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Thính Vân, tiểu tử này có ý gì? Phải chăng đang gợi ý cho hắn rằng muội muội hắn hiện đã 18 tuổi và đã sẵn sàng kết hôn?

Tiêu cẩu tặc quả nhiên đang nhòm ngó muội muội hắn!

Vương Tuyết Cầm không nghĩ nhiều như Triệu Húc, có chút cảm khái nói: "Hi Hi nhà ta cũng sắp trưởng thành, chúng ta đến triều Thiên Khải cũng đã hơn một năm rồi."

Mười tám tuổi, ở hiện đại đã là gái trưởng thành, nếu không xuyên tới triều Thiên Khải cũng đã sắp vào đại học.

Tiêu Thính Vân không nhắc tới còn tốt, thế này lại làm Vương Tuyết Cầm nghĩ đến chuyện con gái mười tám đã có quyền tự do yêu đương, nhà bọn họ chắc là sẽ không xuyên trở về, sớm muộn cũng phải lập gia đình ở chỗ này, nàng không khỏi nhìn Tiêu Thính Vân vài lần.

Vương Tuyết Cầm rất hài lòng với Tiểu Tiêu, đã sống trong cùng một nhà gần hai năm, lại từng vào sinh ra tử với con trai mình, vẻ ngoài và tính cách đều rất tốt, nếu hắn làm con rể nhà bọn họ thì càng tốt.

Chỉ là hai đứa con trai nàng hình như đều không nghĩ đến chuyện lập gia đình, làm cho Vương Tuyết Cầm có chút lo lắng.

Triệu Húc móc mẩy: "Tiểu tử, ngươi âm hiểm thật." Tiêu Thính Vân bình thường không nói câu nào, lúc này mở miệng, nhưng lại không nói những thứ khác.

Vương Tuyết Cầm: "Đừng có xen vào chuyện người khác."

Triệu Húc: "???"

Hai ngày sau, Triệu Hi tròn 18 tuổi, ban đêm xưởng pháo hoa còn b.ắ.n pháo hoa 15 phút để chúc mừng nàng. Trận pháo hoa này làm không ít dân chúng thành mới ra cửa vây xem, tất nhiên là vẫn không đẹp bằng pháo hoa hiện đại, nhưng ở triều Thiên Khải cũng đã đủ độc đáo, đám trẻ con không ngừng vỗ tay hoan hô.

Triệu Hi tròn mười tám tuổi, đã đến tuổi kết hôn theo chính sách mới của Thục địa, thế gia nhà giàu Thục địa đều rục rịch. Gia đình tiên nhân chỉ có một đứa con gái này, tiên nhân độc chiếm Thục địa, có vẻ trong vòng mấy chục năm tới là sẽ không trở về trời, Triệu Ngôn tiên nhân không ngừng giảng dạy việc không cho phép họ hàng gần kết hôn, không chỉ là đường huynh muội, ngay cả biểu huynh muội cũng không được. Như vậy chắc gia đình tiên nhân cũng sẽ không kết hôn họ hàng gần, nếu muốn lập gia đình cũng chỉ có thể tìm phàm nhân, cho nên không biết Hi Hi tiên nhân sẽ rơi vào tay ai?

Ở Thục địa, Triệu gia đã là người nắm quyền lại còn là tiên nhân, ai mà không muốn kết thân với tiên nhân chứ? Lại nói, những người từng gặp Triệu Hi đều nói tiểu tiên tử rất xinh đẹp, đám thế gia công tử kia cho dù là ai cưới nàng cũng sẽ không mất mặt.

Triệu Hi rất quan tâm đến nhà máy thép ở Thục địa, gần đây thường xuyên đến nhà máy thị sát, trên đường đi luôn gặp được một số công tử trẻ tuổi.

Triều Thiên Khải còn chưa có Trình Chu Lý Học, cho nên không quản chuyện nam nữ gặp nhau quá nghiêm.

Vừa mới đi nhà máy thị sát, đã thấy gã sai vặt cưỡi ngựa mang theo một đống thư trở về, đều là thư dành cho nàng, Triệu Hi bực mình cực kỳ.

Đến khi Triệu Chí Dân tuyên bố nhà hắn chỉ nhận người ở rể, làn sóng này mới đỡ đi một chút, đương nhiên vẫn có công tử không chịu bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại đưa chút quà cáp tới, nhưng đều bị trả về.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 274: Chương 274



Thí nghiệm hơi nước của lão sư Trịnh làm chấn động học sinh Thục địa, trực tiếp được đăng lên báo khoa học, hai trường trung học và đại học ở quận điên cuồng thảo luận, báo khoa học còn có học sinh tỉ mỉ vẽ lại cảnh tượng thí nghiệm trong lớp học ngày hôm đó.

Hơi nước!

Vô số học sinh đọc báo xong liền chạy đi đun một ấm nước, nhìn thấy hơi nước phun ra làm nắp bị nâng lên, giật mình tỉnh ngộ, nguyên lý đơn giản như vậy, đến bây giờ mới có người phát hiện?

Hiện nay giới học giả Thục địa vẫn luôn tuyên truyền "Khoa học hưng quốc","Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý", khuyến khích học sinh tư duy sáng tạo, nếu thật sự có ích còn có thể đến quan phủ xin bằng sáng chế.

Sự kiện này trực tiếp khiến vô số học sinh đọc báo khoa học số mới nhất đam mê hơi nước, tự giác tiến hành thí nghiệm về hơi nước trong phòng thí nghiệm, dù sao Hi Hi tiên nhân cũng đã chính miệng nói đây là phát minh vượt thời đại.

Trong số học sinh của lão sư Trịnh, có không ít công tử tiểu thư thế gia, những người này đều là người có tiền, dưới sự hướng dẫn của lão sư Trịnh, dứt khoát tháo dỡ xe ngựa nhà mình, chuẩn bị thử làm một cái máy hơi nước cỡ lớn đặt trên xe ngựa, dùng máy này thay thế ngựa thử xem, nếu như thứ này đều có thể thành công, còn có thể hợp tác với xưởng đóng tàu của quận Ba Thủy để chế tạo thêm.

Trường học rất khuyến khích loại thí nghiệm này, để cho bọn họ thử thoải mái, chỉ cần chú ý không bị bỏng là được.

Máy hơi nước là thứ tốt, vào mùa đông còn có thể sưởi ấm, học sinh ở trong phòng làm thí nghiệm còn không cần mặc áo len, nếu không sẽ đổ mồ hôi đầm đìa.

Đúng vậy, hiện tại đã là mùa đông, nhiệt độ mùa đông của triều Thiên Khải thấp hơn nhiều so với ở hiện đại, còn có tuyết rơi, cho nên lúc này không ít dân chúng Thục địa cũng đã mặc áo len.

Áo len này dân chúng đã bắt đầu dệt từ mùa hè, có thể từ từ mà dệt, mỗi đêm lúc không có việc gì làm thì dệt một chút, đến giờ già trẻ trong nhà mỗi người đều có ít nhất một cái để mặc giữ ấm.

Một số người có điều kiện hơn còn đan cả quần len, găng tay, khăn quàng cổ, những phụ nhân khéo tay học được không ít cách đan từ Vương Tuyết Cầm còn có thể tự mình suy một ra ba, trở thành mốt trong mùa đông.

Áo len đan xong cứ việc bỏ vào trong tủ quần áo, đến mùa đông mới lấy ra mặc thử, không mặc không biết, vừa mặc đã giật nảy mình.

Mặc một bộ áo lót bên trong, thêm chiếc áo len dán sát vào người, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy toàn thân cực kỳ ấm áp.

Huống chi còn có áo bông khoác bên ngoài?

Có dân chúng mặc trên người còn nói đùa, cứ thế này có khi còn nổi rôm sảy.

Trước kia vào mùa đông, bọn họ chỉ cảm thấy cho dù mặc mấy bộ quần áo vẫn lạnh đến run lẩy bẩy, hiện tại mặc ba lớp là đủ rồi, nếu làm việc còn đổ mồ hôi làm ướt quần áo, về nhà còn bị vợ mắng.

Có áo len áo bông, mùa đông này bọn họ sống quá sung sướng. Đám nữ nhân cực kỳ biết suy một ra ba, sau khi biết bông có thể dùng làm áo bông, còn làm giày bông, lớp ngoài dệt bằng sợi len, cũng không sợ bị nứt.

Cũng chỉ có dân chúng Thục địa bọn họ là được hưởng phúc như vậy, nghe nói bên ngoài còn đang nước sôi lửa bỏng, cũng không biết tiếp theo các tiên nhân muốn đánh tới nơi nào, Vân Châu hay là Kinh Châu?

"Tất nhiên là Kinh Châu rồi, từ xưa đến nay đó đều là nơi nhất định phải chiếm đóng đối với binh gia, không chiếm chỗ đó chẳng lẽ lại đi chiếm cái chỗ đất cằn Vân Châu kia?" Có dân chúng ăn cơm nói chuyện phiếm ở đầu đường cuối ngõ, ỷ mình có chút kiến thức liền khoác lác, cũng may Thục địa mặc kệ những việc này, có thể tự do thảo luận.

Người bên cạnh không đồng ý: "Vân Châu có bông vải, lại còn ấm áp, hơn nữa lại gần chúng ta hơn, tại sao không thể là Vân Châu?"

"Ta cũng đoán là Kinh Châu." Có thư sinh từ trường học ra ăn tào phớ, cười tiếp lời.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 275: Chương 275



Sau bữa tối, trong thư phòng của ông nội có điều hòa, Triệu Hi chỉ cần mặc một bộ quần áo mùa thu mỏng là đủ ấm. Trong ánh đèn bàn sáng ngời, nàng nhìn tờ giấy trúc trong tay, như có điều suy nghĩ.

Giấy trúc viết đầy chữ, chữ viết tiêu sái, hiển nhiên là viết rất lưu loát.

Đây là tấu chương do Đào Tư Lễ trình lên, người này quả thật không hổ là thủ khoa kỳ thi đầu tiên, cực kỳ có tài, hắn đề nghị nàng cắm rễ ở Thục địa, phía nam thì trấn áp man di, ra sức bồi dưỡng thủy quân để sau này đánh Kinh Châu, trong lúc đó cũng phải không ngừng chú ý tình hình chiến sự giữa triều đình và Hung Nô, hắn suy đoán mùa đông năm nay triều Thiên Khải nhất định sẽ phải dời đô về phía nam, ngoài ra còn có nhiều suy đoán khác, viết đầy cả một tờ giấy trúc.

Triệu Hi cảm thấy Đào Tư Lễ nói không sai, mùa đông là khoảng thời gian cực kỳ gian nan, một khi Hung Nô chịu không nổi chắc chắn sẽ lại đi cướp bóc, triều Thiên Khải vốn đã tràn ngập nguy cơ, rất có khả năng sẽ dời về phía Nam.

Nghe Tạ công công nói, chắc là sẽ dời đô tới Giang Nam.

Ánh mắt Triệu Hi nhìn sang bản đồ bên cạnh, nếu bọn họ dùng thủy quân tiến theo dòng Trường Giang, đó sẽ là cơ hội có một không hai! Triều Thiên Khải khó mà chống đỡ nổi.

Quyết định, tổ chức thủy quân.

Mấy ngày nay Triệu Húc đã đem tướng sĩ quận Ba Thủy chỉnh đốn lại thành thủy quân, còn đang ra sức đóng thuyền, một khi máy hơi nước qua giai đoạn thí nghiệm để đưa vào sử dụng, trận này càng dễ đánh.

Triệu Hi đưa tờ giấy cho đám người Trần Hành, Lý Hiếu Tri truyền nhau đọc, Trần Hành đọc một hồi, khen nức nở.

Triệu Hi một tay gõ bàn, trầm tư một lát, ngước mặt quyết đoán nói: "Sắp xếp một nhóm người, thành lập cục tình báo, trực tiếp do ta lãnh đạo."

Đã lâu như vậy, bọn họ vẫn không nhận được tin tức bên ngoài nhanh bằng thế gia, giờ đã đến lúc thành lập cục tình báo.

Nhân viên cục tình báo không cần quá có kiến thức, gia thế không cần quá tốt, vẻ ngoài lại càng không cần quá nổi bật, tốt nhất là "người bình thường" có thể hòa nhập vào đám đông, nhưng mà đầu óc phải linh hoạt, và nhất định là phải trung thành.

Có thể chọn người từ tất cả các tầng lớp xã hội.

Thục địa ban đầu rất nghèo, trên đường có rất nhiều ăn mày vô gia cư, từ một năm trước lúc bọn họ mới bắt đầu cầm quyền toàn bộ quận Đào Nguyên thì đã bí mật xây không ít viện phúc lợi để nhận nuôi trẻ mồ côi và trẻ lưu lạc, người của cục tình báo tốt nhất vẫn là nên được bồi dưỡng tư tưởng trung thành với bọn họ từ nhỏ.

Bây giờ là lúc dùng đến những nhân tài bí mật này.

Lý Hiếu Tri đồng ý, Triệu Hi lại nói: "Về phần man di phía nam, ta vốn cũng đã định làm như vậy."

Phía nam Thục địa là Vân Châu, Vân Châu tuy là đất của triều Thiên Khải, nhưng nơi đó ít người ở, có không ít bộ tộc lớn mạnh, Châu Mục Vân Châu cũng không quản được bọn họ.

Tống Nhất Thanh rất thông thạo địa lý, gật đầu nói: "Vân Châu là nơi tốt, nghe Hoàng Hiên công tử nói bên kia có rất nhiều trà, dược vật, khoáng sản vân vân, lại có nhiều sông lớn để vận chuyển đường sông. Nếu có thể khống chế Vân Châu, dù là cứ ở yên đó cũng có thể an toàn trăm năm."

Đến lúc đó bọn họ đóng cửa tuyên bố độc lập, cho dù triều đình phục hồi tinh thần cũng không làm gì được bọn họ.

Triệu Hi lại cười nói: "Vân Châu còn cách Giao Châu rất gần."

Mọi người mê mang, Giao Châu là cái gì?

Triệu Hi nhìn mảnh màu xanh lam trên bản đồ, tặc lưỡi nói:

"Ở Giao Châu có thể buôn bán đường biển, biển có càng nhiều cá, hơn nữa ta đọc sách của ông nội, thấy nói ở phía nam Giao Châu có một loại lúa có thể một năm chín ba vụ, chịu hạn tốt, hơn nữa thời gian sinh trưởng cũng ngắn."

Một năm ba vụ lúa, thần sắc mọi người đều biến đổi.

Lúa tạp giao mà các tiên nhân mang đến đúng là có sản lượng khá cao, nhưng dở ở chỗ không thể giữ lại làm giống, nếu không sản lượng sẽ giảm xuống.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 276: Chương 276



Cho nên Thục địa tuy rằng cũng có trồng, nhưng người dân cũng không thích lúa nước như thích khoai lang khoai tây có sản lượng cao. Triệu Hi vừa nói ra chuyện này, hiển nhiên càng khiến đám người Lý Hiếu Tri cuồng nhiệt hứng thú hơn.

Trước tiên là khống chế Vân Châu, để tránh hậu phương đại loạn."Nếu muốn chiếm Trung Nguyên, trước hết phải đảm bảo hậu phương ổn định, đừng để đến lúc đó đám bộ tộc Vân Châu lại tranh thủ đi đánh cướp."

Triệu Hi đã có quyết định, liền cho mọi người giải tán trở về làm việc, nàng đi chọn người cho cục tình báo.

Triệu Hi tắt đèn trong phòng làm việc, cùng bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang đem thức ăn bỏ vào hộp giữ ấm. Triệu Hi có chút buồn bực hỏi: "Đại ca lại không về nhà ăn cơm à?"

Vương Tuyết Cầm lắc đầu, nói: "Ban đầu hắn nói sẽ trở về ăn, sau lại nói là có bệnh nhân được đưa từ trên quan đạo xuống, hắn phải phẫu thuật gấp."

Triệu Hi cả kinh: "Từ trên quan đạo xuống? Ai vậy?"

Vương Tuyết Cầm không biết, Triệu Hi dứt khoát cầm lấy hộp giữ ấm cùng với áo khoác, nói: "Mẹ, để ta đi đưa cơm cho đại ca."

Tiêu Thính Vân và Triệu Húc đều còn ở quân doanh, Triệu Hi dứt khoát đi nhờ xe bò của Trần tú tài đến trường y trong thành mới.

Vừa xuống xe đã bị gió đêm thổi đến đau cả mặt, nàng dùng áo khoác che nửa mặt, bước nhanh vào bên trong, thì thấy một đám người đứng ở ngoài cửa phòng, thần sắc lo lắng.

"Hi Hi tiên nhân, sao ngài lại tới đây?" người dẫn đầu hỏi.

Triệu Hi nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: "Lưu lão gia, ngài đã đi bán về rồi?"

Hiện giờ ở Thục địa cũng không phải chỉ có gia đình Hoàng Hiên là làm việc cho quan phủ, còn có không ít thương nhân cũng hợp tác với bọn họ, vị Lưu lão gia này là một trong số đó, quan trọng ngang với Hoàng Thương.

Lưu lão gia lo lắng nói,"Trên đường trở về, chúng ta bị một đám man di đánh cướp, nếu không có đội hộ vệ có lẽ chúng ta đều đã chết. Con ta bảo vệ hàng hóa, bị c.h.é.m bị thương, hiện tại không biết còn cứu được hay không."

Thương nhân bọn họ sợ nhất là cướp đường, mà loại chuyện này còn thường xuyên xảy ra, may mắn hiện tại có đội hộ vệ, nếu không bọn họ còn tổn thất nhiều hơn. Hơn nữa nếu không nhờ có đường xi măng, sợ là bọn họ cũng không thể chạy tới thành mới huyện Đào Nguyên nhanh như vậy.

Sắc mặt Triệu Hi trầm xuống, man di.

Mùa khác còn tốt, cứ đến mùa đông bọn họ lại ra gây sự.

Đúng lúc này, có mấy y sinh đi ra, nói: "Bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều."

Lưu lão gia nghe nói như thế, suýt nữa ngất đi, bệnh nhân mất m.á.u quá nhiều, vậy chắc chắn sẽ chết.

Triệu Hi mơ hồ nghe thấy giọng nói của mấy y sinh có một tia hưng phấn khó có thể che giấu,"Hiện tại chúng ta cần nhanh chóng tiến hành truyền m.á.u cho bệnh nhân."

Đám y sinh này có thể không hưng phấn sao?

Bọn họ theo học y từ hiệu trưởng Triệu Ngôn, đã học được rất nhiều điều trước kia chưa từng biết, nếu bệnh nhân mất máu, vậy chỉ cần bổ sung m.á.u là được.

Đã từng có rất nhiều đại phu nghĩ như vậy, chỉ là mấy năm trước nghe nói có một đại phu dùng m.á.u chó truyền m.á.u cho một vị vương công đại thần, làm bệnh nhân tử vong, từ đó toàn bộ triều Thiên Khải liền cấm loại hành động kỳ quái này, còn c.h.é.m đầu tên đại phu kia.

Nhưng mà Triệu Ngôn tiên nhân lại nói là có thể truyền máu, một lần nữa mở ra thế giới quan của bọn họ. Nếu có thể truyền máu, tại sao cái kia vương công đại thần lại chết?

Nghe nói là phải truyền m.á.u người.

Thế nhưng gần đây Thục địa thật sự hòa bình, đến chiến tranh còn không có vậy làm sao truyền máu? Muốn tìm người để làm thí nghiệm cũng không được.

Vị công tử Lưu gia này quả thực chính là vật thí nghiệm có sẵn!

Lưu lão gia nghe nói biện pháp này là do Triệu Ngôn tiên nhân đưa ra, liền vén tay áo, vội vàng nói: "Dùng m.á.u của ta đi."

Triệu Hi nói: "Họ hàng gần không thể truyền máu, hơn nữa còn phải xét nghiệm nhóm máu, đổi thành m.á.u của người khác đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 277: Chương 277



Đám sinh viên kia càng tò mò, bọn họ cũng muốn nhìn xem sau khi truyền m.á.u người nọ có c.h.ế.t hay không, một người trong đó có cùng nhóm m.á.u với Lưu công tử, thập phần quyết đoán đồng ý hiến máu.

Triệu Ngôn tiên nhân chia nhóm m.á.u thành bốn loại, A, B, AB và O. Cả hai người này đều có nhóm m.á.u A.

Ánh mắt vị y sinh tỏa sáng nhìn Lưu lão gia: "Lưu lão gia, xin hỏi ta có thể truyền m.á.u cho con ngài không?"

Lưu lão gia: "... Được."

Lần đầu tiên thấy có người tích cực đổ m.á.u như vậy.

Học sinh kia được cho phép còn hoan hô một tiếng.

Triệu Ngôn thấy Triệu Hi tới, bảo Triệu Hi đặt hộp cơm sang một bên, hắn rút m.á.u cho học sinh dũng cảm kia trước, để truyền cho nhi tử Lưu gia.

Triệu Hi nhìn mớ dụng cụ chữa bệnh, đa số là Thục địa bắt chước theo công cụ hiện đại làm ra, trong đó có không ít công cụ bằng thủy tinh, kim tiêm to đùng, ở hiện đại chắc chỉ được dùng cho động vật, thế nhưng công nghệ ở triều Thiên Khải cũng chỉ được như vậy, dù sao cũng dùng được là đủ, thế nhưng ống da để truyền m.á.u thì khó tìm chất liệu chế tạo hơn nhiều.

Triệu Hi nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới phía nam Vân Châu có nhiều cao su, không biết có thể dùng để chế tạo những thứ này hay không?

Nàng dặn dò Triệu Ngôn nhớ ăn cơm, vén áo khoác đi ra ngoài, bị gió lạnh bên ngoài thổi đến rùng mình một cái.

Vừa rồi Trần tú tài còn nói sẽ để gã sai vặt lái xe bò đưa nàng trở về, lúc này đã không thấy xe bò đâu nữa. Trần tú tài không phải là người nói chuyện không giữ lời.

Trước cửa có một chiếc xe màu xanh đen đang đậu, một người dựa vào mui xe nhìn lên ánh trăng, nghe thấy tiếng bước chân của nàng liền quay đầu lại nhìn nàng.

Triệu Hi có chút kinh ngạc,"Thính Vân, sao ngươi lại tới đây?"

Hắn lấy ra một cái khăn quàng cổ đưa cho nàng, nói: "Ngươi quên mang theo khăn quàng cổ, ta mang tới cho ngươi."

Hiển nhiên là hắn về tới nhà mới biết nàng đi bệnh viện, Triệu Hi có chút buồn bực vì sao nhị ca nàng không cùng đến, nhị ca suốt ngày đề phòng hắn giống như phòng trộm vậy.

Triệu Hi cười, cầm lấy khăn quàng lên cổ, lấy tay xoa khuôn mặt đã lạnh cóng, vội vàng chui vào ghế phụ.

Mùa hè nàng thích ngồi xe đạp, đến mùa đông chỉ muốn ngồi xe hơi kín gió.

Tiêu Thính Vân đã sớm học lái xe, trừ không có bằng lái ra, hắn thuần thục cứ như tài xế lâu năm, nổ máy lái xe về nhà, còn mở điều hòa trong xe.

"Ta nghe nói đám man di Vân Châu lại cướp bóc hàng hóa của thương nhân?", Tiêu Thính Vân lái xe, hỏi. Thấy Triệu Hi gật đầu, hắn đột nhiên lại hỏi,"Khi nào đánh về phía nam?"

Triệu Hi bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Tiêu Thính Vân khẽ mỉm cười, giọng chắc chắn: "Nếu muốn chiếm được Trung Nguyên, vậy không thể còn lo chuyện hậu phương, cho dù chỉ là dọa đám man di Vân Châu một trận cũng đủ."

Hắn rất có tài năng quân sự, dễ dàng nghĩ đến điểm này.

Triệu Hi gật đầu nói: "Quân doanh các ngươi cũng đã thảo luận chuyện này rồi đi? Lại muốn đi vào mùa đông sao?" Triệu Hi có chút khó chịu, cái tết đầu tiên bọn họ đã không được ở bên nhau, năm nay lại còn có chuyện này?

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ừ, nhưng chắc lần này không cần chúng ta tự mình đi, có thể phái tướng lĩnh khác."

Quân doanh đã bồi dưỡng ra nhiều tướng sĩ như vậy, trong đó có không ít người có tài cầm quân, bọn họ không cần lần nào cũng tự đi. Hơn nữa Vân Châu trước giờ đều không phải là nơi binh gia phải tranh giành, nơi đó có quá nhiều núi, không dễ đánh. Mặc dù Triệu Húc không nghĩ như vậy, nhưng người triều Thiên Khải đều cho rằng người nơi này chỉ là đám man di, cũng không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt người của bộ tộc Vân Châu, chỉ cần đe dọa áp chế là được.

Tiêu Thính Vân nói xong, xe đã đi vào gara ngầm. Hắn tắt máy tháo dây an toàn, Triệu Hi cũng mở cửa xuống xe.

Trong gara chỉ có hai người bọn họ, trên đỉnh đầu là bóng đèn dây tóc mờ mờ sáng. Thấy hắn khóa cửa xe, nàng đi đến thang máy ấn gọi thang máy, rồi hai người đứng chờ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 278: Chương 278



"Hi Hi." Giọng Tiêu Thính Vân có vang vọng trong gara ngầm.

Triệu Hi có chút kinh ngạc quay đầu lại: "Sao vậy?" Nàng cảm thấy hắn hơi là lạ.

Tiêu Thính Vân đặt hai tay sau lưng, có chút do dự, thấy thang máy sắp đến, cửa thang mở ra, Triệu Hi thấy hắn không nói lời nào đang chuẩn bị đi vào.

Tiêu Thính Vân: "Nghe bá phụ bá mẫu nói Triệu gia chỉ nhận người ở rể?"

Triệu Hi ngẩn ra. Tiêu Thính Vân dừng một chút, nói: "Chọn ta có được không?"

Triệu Hi kinh hãi, trong tức khắc đầu óc trống rỗng, gò má trắng nõn dần dần đỏ lên, hai tai không ngừng nóng lên, trong lòng hoảng loạn vô cùng.

Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.

Triệu Hi hơi luống cuống tay chân đi vào trong thang máy: "Ta, ta lên trước, nếu không thì ngươi... ngươi đi thang bộ đi."

Triệu Hi ấn nút đóng cửa thang máy lại, cửa thang máy lập tức khép lại.

Tiêu Thính Vân: "..." Được rồi.

Tiêu Thính Vân nhìn thang máy từ tầng hầm lên đến lầu một, hắn xoay người đi đến chỗ thang bộ đi lên, hai người một trước một sau đi lên lầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.

Triệu Húc cũng không nhìn ra hai người có gì mờ ám cả, đang cầm một tấm bản đồ ngồi trên sô pha quan sát, thỉnh thoảng còn sờ sờ cằm lẩm bẩm: "Lần này đến Vân Châu có thể mượn danh tiêu diệt thổ phỉ để đến."

Thương đội Thục địa của bọn họ bị man di Vân Châu cướp bóc, thân là tổ chức của Thục địa dùng mục đích là tiêu diệt thổ phỉ hẳn không có lỗ hổng, đây vốn là chức trách của những quan địa phương như bọn họ.

Từ khi triều Thiên Khải được xây dựng trong 500 năm qua, mặc dù Vân Châu vẫn là lãnh thổ của triều đình Thiên Khải, nhưng dù sao cũng quá mức xa xôi, trong đó có không ít thế lực của các bộ tộc.

Triệu Húc nghĩ xong thì thoáng nhìn thấy bọn họ quay lại, vừa rồi hắn có nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi chạy vào, hắn ngước mắt lên nhìn Triệu Hi và Tiêu Thính Vân, ánh mắt nghi ngờ nói: "Hai người làm sao vậy?"

Nếu như là bình thường chắc chắn Hi Hi đã tham dự vào cùng thảo luận, hôm nay tại sao lại trở nên giống tiểu tử kia ngậm miệng như trái hồ lô thế? Bị truyền nhiễm sao?

Triệu Hi đáp: "Không có gì."

Triệu Húc cũng không để trong lòng, cầm bản đồ có chút lo lắng nói: "Lần này đi đến Vân Châu cũng không phải là chúng ta mang binh lính đi, là lần đầu tiên giao cho các huynh đệ dưới trướng, trong lòng ta vẫn có chút lo lắng."

Hùng tâm tráng trí của Triệu Húc không chỉ là một khu vực nhỏ, nếu đã phản thì phải phản toàn bộ, đến lúc đó còn phải đuổi những Hung Nô kia ra ngoài, từng địa phương hắn đều làm kế hoạch quy hoạch hàng năm. Lấy được Vân Châu bổ sung được sức lao động, còn bên kia sản vật phong phú, sản lượng gạo cao còn có thể trồng một năm ba vụ.

Triệu Hi an ủi: "Nhị ca đừng quá lo lắng, chúng ta có bản đồ địa thế chi tiết, trong tay còn có tinh binh lương tướng và vũ khí, ta nghe nói Vân Châu độc khí nhiều, Viện Y học của đại ca bên kia hẳn là nên chuẩn bị tốt thuốc thang."

Tiêu Thính Vân ở bên cạnh an tĩnh nãy giờ bỗng mở miệng: "Nếu không yên tâm, vậy để ta dẫn binh đi."

Triệu Húc khó hiểu hỏi: "Sao ngươi lại muốn đi? Không phải chúng ta đã nói lần này để cho đám Trương Thọ, Vương Báo đi sao? Ta đã ra lệnh cho những tướng lĩnh này rồi mà?"

Triệu Hi nghĩ vừa nãy Tiêu Thính Vân còn nói không đi, sao bây giờ lại thay đổi, chẳng lẽ là do vừa rồi ở chỗ hầm để xe...

Da mặt của người cổ đại tất nhiên mỏng hơn so với da mặt của người hiện đại bọn họ, chẳng lẽ hắn vừa mới nói như vậy xong đã thấy không còn mặt mũi nào gặp nàng nữa? nàng cũng chỉ là vì không biết nên trả lời thế nào mà thôi.

Tâm tư thật vất vả mới trấn tĩnh lại thoáng một cái bắt đầu loạn nhịp, Triệu Hi cẩn thận từng li từng tí hướng gần về phía người nọ, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm bồ kết nhàn nhạt ở trên người hắn, bàn tay nhỏ bé đang để phía sau nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiêu Thính Vân.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 279: Chương 279



Tiêu Thính Vân rũ mắt xuống nhìn về phía nàng, Triệu Hi đang dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

Đừng đi.

Khóe môi Tiêu Thính Vân cong cong, lại nói với Triệu Húc: "Không có, ta đùa thôi."

Triệu Húc: Hả??

Ngươi cảm thấy trò đùa này buồn cười sao??

Dưới trướng bồi dưỡng nhiều tướng lĩnh như vậy, thân là tướng lĩnh không chỉ nghe theo lệnh của chỉ huy là được, bọn họ còn cần phải có phán đoán của bản thân. Đám người Trương Thọ vẫn luôn đi theo bọn họ, kinh nghiệm chinh chiến phong phú, xác thực nên đi một mình rèn luyện một chút.

Cũng may lần này là đi trấn áp uy h.i.ế.p để 'tiêu diệt thổ phỉ', không phải là công chiếm.

Triệu Húc tiến hành tuần tra lần cuối cùng đối với những tướng sĩ chuẩn bị xuất phát, cả đám tinh thần đều phấn chấn, trong mắt tỏa sáng lấp lánh.

Nếu muốn có được thành tích trong quân doanh thì phải lấy quân công ra nói chuyện, bất kể là tướng lĩnh hay là binh lính nhỏ, chỉ cần có thể làm ra quân công đều có thể thăng cấp, càng lên cấp cao thì cuộc sống sẽ càng tốt, ai cũng ngóng trông được đi tiêu diệt thổ phỉ để lập công.

Những tướng sĩ này đứng tư thế quân đội, Triệu Húc đi từ trong ra, trong mắt hiện lên rất vừa lòng.

Đột nhiên hắn dừng bước, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào tiểu binh thấp hơn hắn nửa cái đầu: "Ngươi, ra khỏi hàng."

Tiểu binh kia căng thẳng, đi ra khỏi hàng.

Triệu Húc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tiểu binh này, có chút buồn cười nói: "Ngươi cho rằng đang diễn phim truyền hình hay sao? Thật sự cho là mắt ta mù rồi sẽ không nhìn ra ngươi là nữ à? Ngươi đứng ở đây diễn Hoa Mộc Lan cho ta xem chắc?"

Tiểu binh mi thanh mục tú kia nhất thời mặt bắt đầu đỏ bừng lên, nàng không biết "Hoa Mộc Lan" mà Triệu Châu Mục nói đến kia là ai, cũng không biết cái gì gọi là phim truyền hình.

Nếu không phải quân quy nghiêm khắc, những tướng sĩ kia đều muốn chạy tới vây xem, trong quân doanh này vậy mà xuất hiện một tiểu binh nữ cải nam trang ư?

Triệu Húc đi một vòng quay người nàng nói: "Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi."

Nàng có chút tức giận nói: "Sao vậy? Nam nhân có thể xung quân, nữ nhân thì không được sao? Trong gợi ý chiêu binh của các ngươi cũng không nói chỉ tuyển mỗi nam nhân."

Bên cạnh truyền đến âm thanh cười vang của các tướng sĩ, thần sắc Triệu Húc bình tĩnh nói: "Nữ nhân đương nhiên có thể nhập ngũ, cũng không phải không có nữ binh."

Trước chưa nói đến thời hiện đại của bọn họ có rất nhiều nữ binh nhập ngũ, chỉ nhắc đến lúc hắn học trường cảnh sát thôi đã có không ít nữ sinh rồi, một đám đều đứng tư thế oai hùng hiên ngang rất bắt mắt, chỉ là triều Thiên Khải từ trước tới nay đều không có nữ tử nhập ngũ.

Hà Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Triệu Húc, nàng vừa rồi cho rằng mình nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi quân doanh, từ nhỏ nàng đã không giống với những nữ tử bình thường khác, không thích những việc nữ tử thường làm mà thích giơ đao múa kiếm, cưỡi ngựa b.ắ.n tên cái nào cũng thành thạo, ngày thường cũng không đọc "Nữ đức","Nữ Huấn" mà thích đọc binh pháp.

Hiện nay nữ tử của Thục địa có thể làm quan, bạn của nàng là Lương Giai Ninh còn đứng trong nhóm 10 của bảng thi trung, hiện nay đang làm việc cho Triệu Hi tiên nhân, nữ tử có thể làm quan sao lại không thể đi tòng quân chứ?

Hà Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Triệu Húc: "Nếu tướng quân đã nói như vậy, ta sẽ đi theo cùng xuất phát."

Triệu Húc nhìn chằm chằm vào nàng nửa ngày, lúc này mới bừng tỉnh nói: "Ngươi chính là nữ nhi của Hà châu mục, ta nói mà hình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó, là ngay vào ngày đại thọ 50 của hắn. Ngươi muốn đi theo đội quân xuất phát cũng được, nhưng trong quân doanh ta sẽ không vì ngươi là nữ mà thiên vị."

Trong lòng Hà Ánh Nguyệt vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng Trương Thọ cùng Vương Báo và mấy tướng lĩnh nghe thấy như thế liền vây quanh lại, ngữ khí có chút sốt ruột nói: "Tướng quân, chúng ta đi tiêu diệt thổ phỉ còn mang theo một nữ nhân sao? Thế này không phải gây liên lụy chúng ta hay sao?"
 
Back
Top Bottom