Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 310: Chương 310



Hiện giờ bọn họ đã nắm chắc Vân Châu Thục Châu, lại có chút căn cơ ở Kinh Châu, thật đúng là làm cho triều đình Thiên Khải không sợ giặc ngoài chỉ sợ giặc trong.

Kinh Châu đại thắng, rất nhanh liền truyền khắp trời Nam đất Bắc, dân chúng triều Thiên Khải căn bản không thể tin được bọn họ cư nhiên có thể chiến thắng, hơn nữa còn là đại thắng!

Thục Châu thâm sơn cùng cốc, sao lại có một vị châu mục tài giỏi lợi hại như vậy? Thật sự là hảo nam nhi.

Trận thắng này đã lấy lại lòng tin cho vô số dân chúng.

Loại đại thắng này há có thể không khen thưởng tướng lĩnh? Có dân chúng đã nhìn thấy ý chỉ cùng ban thưởng của Thánh Thượng đã từ kinh thành Đông Khê bắt đầu di chuyển, phỏng chừng rất nhanh là có thể đưa đến Thục Châu đi?

Toàn bộ Triệu gia vô cùng vui mừng với việc Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân lại đánh thắng trận, sau khi bọn họ trở về, Vương Tuyết Cầm lại lôi kéo bọn họ kiểm tra, chỉ sợ bọn họ bị thương.

Thấy cả hai người đều hoàn hảo không thương tích gì thì an tâm hơn nhiều.

Vương Tuyết Cầm cũng thấy được, chuyện bọn họ phải thường xuyên xuất binh tác chiến cũng khó nói được điều gì, chỉ thường xuyên dặn dò hai người bọn họ phải chú ý bảo trọng thân thể, phải nghĩ đến trong nhà vẫn còn có thân nhân, không nên mạo hiểm.

Vì chúc mừng bọn họ đại thắng, Triệu gia còn cố ý tổ chức yến hội ăn mừng cho bọn họ, trên bàn bày đầy đồ ăn Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân thích.

Có mặn có chay, rau xanh xào, nấm hương hầm gà, đầu thỏ cay v. v... đều có, mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Triệu Húc cầm một chén cơm trắng giống, cười nói: "Mẹ, nếu ngày nào mẹ cũng nấu như vậy, con liền hận không thể mỗi ngày đều đi đánh trận."

Mắt thấy Vương Tuyết Cầm trừng mắt liếc hắn một cái, Triệu Húc lập tức cúi đầu, lấy khuỷu tay lặng lẽ chọc Tiêu Thính Vân, Tiêu Thính Vân liền hiểu ý mở miệng nói: "Lần này đại thắng, cũng là nhờ có trường y của Triệu Ngôn đại ca xuất lực."

Triệu Húc nói: "Đúng, mẹ cũng nên làm nhiều món đại ca thích ăn."

Triệu Ngôn ngồi đối diện lập tức khoát tay nói: "Đừng, ta cũng không có xuất lực gì, ta không kén ăn cái gì cũng ăn được, ta chỉ muốn uống rượu thôi."

Triệu Hi ăn ngon lành, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trái cây ép từ thiên nhiên.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Hộ vệ từ bên ngoài đi tới, tiếng gõ cửa vang lên: "Cốc cốc..."

Hộ vệ đi vào nói: "Chư vị tiên nhân, người phụ trách ở sân bồ câu đưa tin đã tới."

Người một nhà kinh ngạc, rất khẩn cấp sao? Vội vàng để cho người phụ trách đi vào, người phụ trách kia cũng là thân tín, thân thế trong sạch, do Vương Tuyết Cầm tự tay dạy kỹ thuật nuôi bồ câu đưa thư cho.

Vương Tuyết Cầm thấy hắn đi vào, cười nói: "Tiểu Viên, ăn chưa? Mau ngồi xuống, cùng ăn một chút."

Người phụ trách lau mồ hôi trên trán, ánh mắt có chút lo lắng, vội nói: "Không ăn. Tiên nhân mau nhìn xem, đây là tin tức từ 21 gửi tới."

21?

Triệu Hi suy nghĩ một chút nói: "Là từ Giang Nam tới."

Nhân viên tình báo của cục tình báo đi khắp đại giang nam bắc, mỗi người bọn họ đều có một con số làm danh hiệu.

Triệu Hi đưa tay nhận lấy, ánh mắt xinh đẹp lướt qua, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

"Đừng nói là Chính Tích Đế băng hà nha?" Triệu Húc trêu chọc hỏi.

Triệu Húc thấy Triệu Hi không mở miệng, dứt khoát cầm lấy thư tình báo, lúc này nổi giận, vỗ một chưởng vào bàn ăn thủy tinh: "Mẹ nó, cẩu hoàng đế này dám mơ ước muội muội của ta?"

Cả nhà kinh ngạc.

Vẻ mặt Tiêu Thính Vân vẫn bình tĩnh như cũ, thấp giọng mở miệng: "Rốt cuộc viết cái gì?"

Triệu Húc: "Ta thu phục ba quận phía bắc Kinh Châu, được coi là kỳ công, cẩu hoàng đế lại muốn nạp Hi Hi vào cung làm phi. Hắn đang nghĩ cái chó gì chứ!"

Đây hiển nhiên là thủ đoạn mà đế vương cổ đại hay dùng, chuyên nhằm vào công thần, thường đưa những nữ quyến chưa lập gia đình trong nhà vào cung, thứ nhất là để khen thưởng, thứ hai là để kiềm chế.

Đợt này Triệu Húc đánh quá mãnh liệt, hai năm trước Chính Tích Đế bị bắt cóc đến Hung Nô, hắn đã thực sự gặp qua sự tàn bạo của Hung Nô. Cho nên hắn vốn chỉ muốn đuổi Hung Nô ra khỏi bờ sông Trường Giang, sau đó cùng người Hung Nô cai trị mỗi bên, nước sông không phạm nước giếng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 311: Chương 311



Kết quả hai Châu Mục của hai Châu này lại như kẻ điên, thế nhưng dám ban hành "Thư gửi bách tính Kinh Châu", chỉ mới ba ngày ngắn ngủi trôi qua đã c.h.é.m g.i.ế.c hơn một vạn người Hung Nô. Nghe nói phần thư này là do Triệu Húc nghĩ ra, đoán chừng Lục Thiếu Du cũng từng tham dự vào, hai người cùng nhau viết ra.

Chính Tích đế vừa kích động vừa sợ hãi, hắn đã rất lâu không thấy đại thắng như vậy, nhưng sứ thần Hung Nô đều sắp chỉ vào mũi của hắn và chửi bới, không ngừng cảnh cáo rằng thiết kỵ của Hung Nô nhất định sẽ vượt sông mà đến.

Lời này không phải để hù dọa không, cho dù có thể thắng được nhất thời nhưng ai có thể chắc chắn rằng bọn họ có thể luôn luôn thắng, có thể thu phục toàn bộ Bắc Cảnh sao?

Chính Tích Đế sợ hãi trong lòng, đại quân Hung Nô vì vậy không ngừng tăng binh điên cuồng phản công, lại sinh lòng ngờ vực vô căn cứ.

Trận chiến này, tên Triệu Húc cùng Lục Thiếu Du truyền khắp đất nước, dân chúng tựa hồ thấy được hy vọng trên người bọn họ, hiện giờ loạn thế, hoàng quyền bất ổn, ai biết bọn họ sẽ có ý nghĩ gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát chiêu mộ nữ quyến chưa kết hôn trong nhà bọn họ vào trong cung. Dù sao có thể hầu hạ Thiên Tử, đó là vinh hạnh của thần tử.

Triệu gia tựa hồ chỉ có một cô nương tròn 18 tuổi, mà trưởng nữ của Lục Thiếu Du năm nay vừa vặn 15 tuổi cập kê.

Vốn là bữa tiệc gia đình vui vẻ bị tin tức bất thình lình này quấy nhiễu, nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị đột nhiên không muốn ăn.

Triệu Chí Dân tức giận đến ném đũa, giận không kiềm được nói: "Hoang đường, hôn nhân đại sự của nữ nhi ta mà muốn người ngoài xen vào?"

Triệu Ngôn đẩy mắt kính nói: "Cha, theo lý mà nói hoàng đế không phải là nữ tế của cha, phụ thân Hoàng Hậu mới là Quốc Trượng."

Nói trắng ra, phi tử cho dù là quý phi ở cổ đại đều là thiếp, là thiếp thất cao cấp của Hoàng Đế mà thôi.

Lời này của Triệu Ngôn không khác gì đang châm lửa, Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm tức giận đến tràn ngập điên cuồng, sắp xốc nóc nhà lên.

Để cho khuê nữ bọn họ đi làm thiếp cho Hoàng Đế cổ đại? Sau đó ở trong cung cùng một đám nữ nhân đấu với nhau? Thật dám nghĩ ra được.

Đặc biệt là tên tân Đế không có bản lĩnh kia, dân chúng khốn khổ như thế, hắn không nghĩ làm thế nào để thu phục được Bắc Địa, ngược lại muốn chia sông mà trị, không ngừng cầu hòa với người Hung Nô, không có nổi một chút cốt khí nam nhân. Loại nam nhân này, trông cậy hắn có thể ở lúc nguy nan bảo vệ thê nhi? Không bán thê nhi cũng coi như không tệ.

Vương Tuyết Cầm: "Nữ nhi của ta còn chưa được 19 tuổi, ở chỗ chúng ta còn đang học đại học, kết hôn cái gì?"

Vương Tuyết Cầm trong lòng tức giận, dứt khoát nói thẳng: "Gả cái gì mà gả? Cô nương ta cả đời ở nhà, cũng không gả cho loại người này." Theo hai phu thê bọn họ, nữ nhi dù muốn kết hôn cũng phải đợi tốt nghiệp đại học, đi làm mấy năm đã.

Tiêu Thính Vân nghe vậy yên lặng buông đũa xuống.

Cả nhà bởi vì tin tức này mà tức giận lên tiếng, nhân vật chính trong chuyện này ngược lại cầm lấy đũa, ăn cơm.

Thơm!

Trong nồi một đóa nấm hương màu nâu lớn bị cắt thành hai nửa, thịt gà chôn ở trong nước canh vàng óng ánh, lại phối hợp với một chén cơm, là thật thơm a.

Lúa nước nhập khẩu từ nước nhỏ phía Nam này, sản lượng thật sự cao hơn lúa nước triều Thiên Khải nhiều, hơn nữa từng hạt đầy đặn, cho dù bọn họ ăn quen gạo của hiện đại, cũng cảm thấy mùi vị không tệ.

Triệu Hi thấy bọn họ đều đang nhìn nàng, lập tức nở nụ cười: "Nhìn ta làm gì? Còn không mau ăn, một hồi cơm lạnh liền hết ngon."

Triệu Húc: "Ngươi còn có tâm tư ăn cơm à?"

Triệu Hi ăn một miếng cơm: "Sao lại không có tâm tư ăn, hắn muốn nạp thì nạp, xem ta để ý tới hắn không?"

Nếu là vào triều đại hoàng quyền vững chắc, thánh chỉ này ban xuống thật đúng là khó có thể từ chối, nhưng bây giờ là loạn thế, không phải do hoàng đế định đoạt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 312: Chương 312



Triệu Hi đoán trong phần thưởng đưa tới từ thành Đông Khê chắc chắn có thánh chỉ nạp phi.

Người phụ trách nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, nên biết hiện tại hai châu đều do Triệu Hi quản lý, mặc dù Triệu Húc tiên nhân là châu mục, kì thực căn bản mặc kệ công việc của hai châu, cả ngày chỉ lo trong quân doanh, Triệu Ngôn tiên nhân lại càng không cần nói, chỉ yêu y học.

Triệu Hi nếu thật sự đi làm phi tử của Hoàng Đế, vậy Thục Châu Vân Châu đều đại loạn, không ít kế hoạch sẽ vì vậy mà gián đoạn.

Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút lo sợ bất an,"Nếu không tuân thủ, kháng chỉ xem như... tạo phản?"

Tạo phản? Bọn họ tạo phản đã một hai năm. Tuy nói vẫn xưng thần với triều Thiên Khải, nhưng mỗi một chuyện làm ra không phải tạo phản thì là cái gì?

Tiêu Thính Vân nãy giờ chưa nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Hiện nay ba quận phía bắc Kinh Châu mới giành lại được, quân ta còn chưa đứng vững gót chân ở đó, bên kia có mấy chục vạn dân chúng, vô số chiến thuyền cùng mấy vạn bại binh Hung Nô bắt được, còn chưa đến lúc công khai tạo phản."

Tiêu Thính Vân: "Còn chưa biết nên sắp xếp mấy vạn nữ nhân được cứu ra từ quân Hung Nô như nào."

Lời này là thật sự, bởi vì Thục Châu ở nơi xa xôi lại một mực không có công khai tạo phản, còn nộp thuế cho triều đình, cho nên những năm nay căn bản không hề vội vàng đối phó với đại quân của triều đình, để cho bọn họ có thời gian phát triển nội bộ.

Ngược lại là những thế lực kia, quân khởi nghĩa cùng triều đình đánh túi bụi, đều tự tiêu hao thực lực, để Hung Nô nhặt tiện nghi không nhỏ.

Nhưng Triệu Húc càng nghe càng cảm thấy không đúng?

Đừng nhìn Tiêu Thính Vân giống như một cái hũ nút, tiểu tử này rất xảo trá, hắn cảm giác lời nói của tiểu tử này có hàm ý.

Nữ nhân? Người phụ trách giống như đột nhiên bị đánh thức, ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Triều Thiên Khải từ trước thờ phụng 'nữ nhân tốt không thờ hai chồng', Hi Hi tiên nhân nếu đã có hôn ước hoặc là gả cho người khác, cho dù là Hoàng Đế cũng không thể ép gả được."

"Thục Châu chúng ta có nhiều thiếu niên hâm mộ Hi Hi tiên nhân như vậy, nếu tuyển một người tới chuyện này liền giải quyết xong."

Triệu Hi: "..." Chủ ý này...

Triệu Húc nghe xong trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Tiêu Thính Vân.

Quả nhiên! Tiêu cẩu tặc thật âm hiểm!

Hắn liền biết tiểu tử này sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, còn nói nhiều như vậy? Thì ra vừa rồi im lặng không nói là để chuẩn bị phóng bẫy rập phía sau đây?

Tiêu Thính Vân nghênh đón tầm mắt của Triệu Húc, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, dường như không rõ vì sao Triệu Húc lại nhìn hắn như vậy.

Triệu Ngôn nhìn hai người, đột nhiên hiểu ra cái gì cười một tiếng, cầm đũa lên ăn thức cơm.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm còn cảm thấy chủ ý này không tồi, hiện đại nam nữ kết giao cũng không phải vẫn luôn bền chặt, rất nhiều người chia tay đâu.

Vương Tuyết Cầm đột nhiên nhìn về phía Tiêu Thính Vân, ánh mắt nhu hòa: "Tiểu Tiêu a..."

Tiêu Thính Vân còn chưa kịp đáp lời, Triệu Hi bỗng nhiên nắm chặt đũa, buồn bực nói: "Nương, mau ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."

Triệu Húc vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta ăn cơm trước. Ăn cơm là lớn nhất, ăn cơm quan trọng nhất. Thơm, thơm thật."

Mọi người một lần nữa ăn cơm, Vương Tuyết Cầm còn kéo Tiểu Viên kia tới ăn cơm cùng.

Các tiên nhân đối với ăn uống từ trước đến nay đều hào phóng, các loại gia vị, dầu muối chưa bao giờ bỏ keo kiệt.

Triệu Hi nói: "Không ít hương liệu được thu thập từ phía Vân Châu, về sau sẽ có thêm nhiều loại gia vị cho mọi người, còn có thể làm món kho." Như là quế, đại hồi các loại.

Người phụ trách kinh ngạc cảm thán không thôi, tác dụng lớn nhất của hương liệu ở triều Thiên Khải chính là làm huân hương, làm túi thơm, rất ít dùng để ăn, cũng không ai xa xỉ như vậy.

Chỉ mới nếm thử hương vị, Tiểu Viên cảm thấy nếu Vân Châu mở thêm mấy nhà máy hương liệu, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều. Mùi vị, cực kì thơm luôn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 313: Chương 313



Bữa tiệc gia đình này tuy có biến cố nhỏ, nhưng cũng coi như an ổn trôi qua.

Triều đình khen thưởng đưa từ Giang Nam tới cũng mất chút thời gian, cũng không cần gấp gáp 800 dặm như lần trước, sai dịch đưa tin ngày đêm không ngừng chạy c.h.ế.t mấy con ngựa.

Triệu Hi giống như không có việc gì, ngày hôm sau đi hôi quán Chiêu Hiền mở họp như thường lệ, thương thảo đề thi chung lần này.

Hiện giờ toàn bộ Thục Châu đều đã quen với chế độ thi cử, vô luận là thi chung hay là thi từng lớp, hoặc là thi cuối kỳ, dù sao cái gì cũng phải thi.

Có một số xưởng cũng học theo, khi tuyển dụng công nhân cao cấp cũng sẽ mở cuộc thi, thành tích được công bố trước cửa công xưởng, dựa theo thành tích nói chuyện khiến không ít người phải chịu phục.

Chuyến đi này, Triệu Hi thương thảo chính là chế độ khảo hạch quan lại, mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng.

Toàn Thục Châu có không ít dân chúng vẫn cảm thấy chỉ cần làm quan, đó chính là đứng trên mọi người, là đại nhân vật mà dân chúng không thể trêu chọc. Cứ như vậy sẽ xảy ra loạn, cần đề ra tiêu chuẩn khảo hạch cho quan viên.

Triệu Hi định bảo mỗi người viết một bản chi tiết rồi trình lên vào ngày mai, Đào Tư Lễ vẫn chưa đi, tựa hồ hắn có chút hứng thú với chế độ công vụ viên mà nàng đưa ra.

Tiếng gõ cửa vang lên, hai người trong phòng họp quay đầu nhìn đến người ở ngoài cửa người mới như vừa tỉnh mộng.

Tiêu Thính Vân đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, Đào Tư Lễ chắp tay nói: "Thì ra chủ công có lịch hẹn, là ta đường đột, tối nay ta viết xong chi tiết, ngày mai sẽ cùng ngài trao đổi chi tiết hơn."

Đào Tư Lễ nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là thời gian nghỉ ngơi.

Kỳ thật bọn họ không có khái niệm "tăng ca", càng cho rằng nếu cấp trên có lệnh, thức đêm làm việc là điều bình thường. Nhưng tiên nhân bọn họ tựa hồ có chút để ý với thời gian, điều này dẫn đến bọn họ cũng hình thành thói quen đúng giờ tan tầm, tăng ca được trả lương gấp đôi.

Thấy Đào Tư Lễ đi rồi, Tiêu Thính Vân mặc một bộ trang phục màu đen mạnh mẽ đi tới, Triệu Hi có chút kinh ngạc hỏi: "Hôm nay ngươi nghỉ phép?"

Hôm nào Tiêu Thính Vân nghỉ phép thì sẽ thường đến đón nàng. Mới đầu nàng còn cảm thấy có chút không quen, về sau thì ước gì hắn ngày ngày nghỉ phép. Chỉ cần hắn tới đón sẽ không cần lo lắng sẽ ở trên đường "ngẫu nhiên gặp được" công tử thế gia, tay thường cầm quạt xếp, tự nhận là phong độ nhẹ nhàng ngâm thơ với nàng, hoặc là sẽ thu được một ít thư tình.

"Ừ." Tiêu Thính Vân gật đầu, dừng một chút,"Vậy Đào tiên sinh kia đã thành hôn chưa?"

Triệu Hi ngơ ngác: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Hình như hắn... đính hôn rồi."

Con của đám người Lý Hiếu Tri, Trần Hành đều đã có thể mua nước tương, Đào Tư Lễ bởi vì vẫn luôn làm nông, trong nhà cũng không có trưởng bối thu xếp cho hắn, xem như là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, nhưng hiện nay được trọng dụng, xem mắt cùng một vị nữ quan rồi đính hôn, bọn họ còn từng dự tiệc rượu.

Tiêu Thính Vân: "Vậy là tốt rồi."

Triệu Hi: "???" Tốt cái gì mà tốt.

Triệu Hi đi ra cửa trước hắn, Tiêu Thính Vân đi theo phía sau bảo thủ vệ ở cửa đang bật cười khi xem náo nhiệt nhớ khóa kỹ cửa, lúc này mới theo nàng xuống lầu.

Triệu Hi tinh mắt nhìn chỗ chuồng ngựa buộc hai con ngựa, trong đó có một con hắc mã khịt mũi, nhìn rất tinh thần, nàng nhìn một cái liền biết đây là con ngựa Tiêu Thính Vân thích nhất, bên cạnh còn có một con ngựa màu nâu đỏ, tính tình ôn hòa hơn rất nhiều.

Triệu Hi chần chờ: "Ngươi đây là..."

Tiêu Thính Vân đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, nói với nàng: "Hôm nay còn sớm, lúc trước không phải ngươi nói muốn học cưỡi ngựa sao?"

Trong lòng Triệu Hi bồn chồn, lúc trước nàng vẫn luôn muốn học cưỡi ngựa, nhưng từ khi nhìn thấy tân kỵ binh trong quân doanh từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy chân, cho nên bây giờ dù ra sao cũng không muốn học cưỡi ngựa nữa.

Những ngày đến quán Chiêu Hiền đều là đi xe ngựa đến, nếu không chính là đi xe hơi nhà mình, nếu không được nữa thì đạp xe đạp.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 314: Chương 314



Triệu Hi đứng bên cạnh con ngựa nâu đỏ, đưa tay sờ sờ đầu con ngựa, ngựa nhỏ chỉ khẽ vẫy đuôi vô cùng ôn hòa.

Trong lòng Triệu Hi biết rõ, bây giờ đường xá ở Thục Châu thông suốt, nhưng thiên hạ này lại rất lớn, xây đường cho cả nước lại không biết mất bao nhiêu năm mới hoàn thành, có nhiều thêm một kỹ năng cùng là chuyện tốt, đặc biệt ở cổ đại này việc biết cưỡi ngựa là chuyện vô cùng tốt.

Nữ thư ký Đàm Thục Lan nhìn lịch trình đứng kế bên, vội nói: "Tiêu công tử có điều không biết, hành trình hôm nay có thay đổi, đợi lát nữa chủ công còn cần đi xưởng xe đạp quan sát."

Ngày thường chỉ cần Triệu Hi có việc bận, Tiêu công tử chưa bao giờ đến quấy rầy. Có lẽ là do lịch trình hôm nay thay đổi đột xuất, Tiêu công tử không biết nên mới đến.

"Thì ra là thế." Tiêu Thính Vân nghe vậy hơi kinh ngạc, đành phải nhìn về phía Triệu Hi hỏi: "Ngươi muốn ngồi xe hay là cưỡi ngựa đi với ta?"

Triệu Hi do dự một lát, lại nghĩ đến tạo phản nàng cũng dám, cưỡi ngựa tính là gì.

"Chúng ta cưỡi ngựa đi." Triệu Hi gật gật đầu, lại nhìn về phía thư ký cùng hộ vệ của mình,"Thục Lan ngươi cùng đám người Lư ca ngồi xe đến đi."

Tiêu Thính Vân dắt ngựa ra con đường rộng rãi bên ngoài, Triệu Hi thấy hắn đứng bên cạnh ngựa nâu đỏ vươn tay về phía nàng, Triệu Hi vội vàng cầm tay hắn, giẫm bàn đạp leo lên.

May mắn hiện tại kỵ binh Thục Châu đều có các loại bàn đạp lên yên ngựa, bằng không đánh c.h.ế.t nàng cũng không dám học cưỡi ngựa.

Triệu Hi thấy hắn xoay người, liền gọi hắn lại: "Ngươi không lên sao?"

Tiêu Thính Vân hơi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng,"Cùng cưỡi?"

Triệu Hi cũng không biết bản thân nàng có nói sai gì không, trước kia nàng xem phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Nam nhân và nữ nhân cùng nhau cưỡi.

Nàng bị sự kinh ngạc chợt lóe trên mặt Tiêu Thính Vân làm cho đỏ bừng mặt, lan tràn tới vành tai, nàng thấy hắn đi về phía nàng, túm chặt dây cương lớn tiếng nói: "Không phải, ta không phải ý này. Ngươi... Vậy ngươi mới vừa rồi có ý gì?"

Tiêu Thính Vân dừng bước: "Ta dắt ngựa."

Triệu Hi vội nói: "Vậy phiền ngươi dắt ngựa giúp ta." Triệu Hi cảm thấy hơi mất mặt, có chút xấu hổ.

Tiêu Thính Vân im lặng một lát, thấy nàng ở trên ngựa không được tự nhiên cũng không nhìn hắn nữa, đột nhiên có chút hối hận vừa rồi tại sao hắn lại sinh nghi hoặc, nàng nói như thế nào liền làm như thế đó là được.

Tiêu Thính Vân tiến lên giữ chặt dây cương của con ngựa, con ngựa lập tức đi theo, móng sắt đóng dưới chân ngựa giẫm lên mặt đất có tiết tấu.

Trước khi Tiêu Thính Vân mất trí nhớ chắc hẳn là một người cưỡi ngựa giỏi, cách giảng giải của hắn rất dễ hiểu.

Triệu Hi cũng không còn khẩn trương như lúc nãy, túm lấy dây cương nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy cưỡi ngựa tốt hay là đạp xe tốt?"

Tiêu Thính Vân không chút do dự đáp: "Đạp xe."

Triệu Hi có chút kinh ngạc, tuy rằng xe đạp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại sau khi từ bỏ ngựa, nhưng nàng cho rằng Tiêu Thính Vân nhất định sẽ nói cưỡi ngựa, bởi vì tốc độ cưỡi ngựa cao nhất có thể đạt tới 60 km/giờ.

Triệu Hi hứng thú hỏi: "Vì sao?"

Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhưng không đáp.

Đi trong chốc lát, Tiêu Thính Vân hỏi: "Hay là cưỡi ngựa chạy thử xem?"

Thấy Triệu Hi gật gật đầu, Tiêu Thính Vân xoay người lên hắc mã của hắn, thúc giục hắc mã dưới thân chạy chậm, kéo theo ngựa của Triệu Hi.

Bởi vì cách hắn rất gần, mặc dù có chút khẩn trương nhưng cũng không sợ hãi như lúc đầu.

Triệu Hi nghiêng đầu nhìn sườn mặt của hắn, ngũ quan tuấn mỹ gãi đúng chỗ ngứa, hoặc là bởi vì nhập ngũ làm cho nàng có chút an tâm.

Giống như phát hiện nàng đang nhìn hắn, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn lại, Triệu Hi lập tức quay đầu nhìn thẳng phía trước.

Hội quán Chiêu Hiền cách xưởng xe đạp cũng không xa, không mất bao lâu là đã nhìn thấy xe ngựa của bọn họ ngừng ở trước cửa, Đàm Thục Lan và hộ vệ đến trước đang đứng nhìn bọn họ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 315: Chương 315



Triệu Hi học phim truyền hình nắm chặt dây cương kêu một tiếng "Ha", đỡ tay Tiêu Thính Vân cẩn thận bước xuống ngựa.

Triệu Hi và Tiêu Thính Vân cùng nhau đi vào, nhớ lại lúc nãy nói: "Vẫn là... rất đơn giản, chỉ cần ngựa không nổi điên chạy loạn."

Tiêu Thính Vân nói: "Ta cố ý chọn ngựa có tính cách dịu ngoan."

"Hi Hi tiên nhân, Tiêu tướng quân, các ngươi đến rồi?" Xưởng trưởng xưởng xe đạp sớm đã đợi bọn họ từ nửa canh giờ trước, thấy bọn họ tiến vào lập tức nghênh đón, thập phần nhiệt tình.

Triệu Hi cười hỏi: "Thế nào rồi?"

Xưởng xe đạp và xưởng gỗ, xưởng cao su ở Vân Châu đều hợp tác với nhau, xe đạp mà họ nghiên cứu chế tạo không phải làm bằng sắt, mà là làm bằng gỗ, mô phỏng xe đạp ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Lốp xe làm bằng cao su vốn được làm kiểu rắn chắc, nhưng sau khi tham khảo sách thần của tiên cảnh, thì thử kiểu bơm hơi.

Xưởng trưởng vui vẻ ra mặt: "Tốt, sao không tốt cho được! Không ít thế gia địa chủ của Thục Châu, Vân Châu đều đã đặt đơn trước rồi!"

Toàn Thục Châu ai mà không biết xe đạp, đây đã từng là tọa kỵ của tiên nhân? Không cần đến động vật, là thứ mà ai cũng muốn có. Nhưng để xe đạp toàn làm bằng gỗ, Triệu Hi cảm thấy quá mức cồng kềnh không dễ chạy, còn không bằng xe ngựa.

Nhưng từ khi nhiều kỹ thuật được phát triển, xe đạp không chỉ làm bằng gỗ, trên xe có chút vật liệu làm bằng sắt thép!

Nhà máy lốp xe cao su ở Vân Châu hợp tác cùng tạo ra với Thục Châu, không ít kẻ có tiền đặt trước đơn hàng.

Xe đạp hiện nay được xem là đồ chơi mới với mọi người, còn có danh tiếng là tọa kỵ của tiên nhân này, thoáng chốc chưa kịp phổ cập toàn diện cho mọi người, cho nên bây giờ giá thành của một chiếc xe đạp cực kì cao, cũng chỉ có kẻ có tiền mới đặt mua.

Một chiếc xe đạp thành phẩm được đưa ra, Triệu Hi tò mò quan sát, xưởng trưởng ở một bên thao thao bất tuyệt giải thích cơ chế.

Bởi vì tham khảo bản vẽ xe đạp của hiện đại, cho nên chiếc xe đạp được làm ra này đại khái không khác gì xe đạp trong trí nhớ của nàng.

Xưởng trưởng xoa xoa tay: "Tiên nhân có thể thử xem."

Tiêu Thính Vân: "Để ta."

Tiêu Thính Vân trực tiếp lên chiếc xe đạp thành phẩm kia, đạp bàn đạp bằng gỗ, hai bánh xe đạp đồng thời chuyển động, tốc độ không nhanh bằng xe đạp của bọn họ, nhưng nhìn hình như cũng không tệ lắm.

Xưởng trưởng vô cùng kích động,"Bên ta còn đang tiếp tục nghiên cứu chế tạo, tranh thủ sau này đổi khung xe từ gỗ thành sắt. Cũng chuẩn bị mở rộng ghế sau một chút, để có thể chở thêm hai người."

Triệu Hi: "..." Ngươi muốn quá tải sao?

Trong lòng Triệu Hi đang vô tình phản bác xưởng trưởng, ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi thân ảnh cao to kia, trong đầu như có thứ gì chợt lóe qua rồi biến mất, bỗng nhiên nàng giống như hiểu cái gì đó, vành tai lại trở nên đỏ bừng.

Thấy hắn dừng lại bước xuống xe đạp, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, Triệu Hi chần chừ một lát, hỏi: "Ngươi cảm thấy... cưỡi ngựa tốt hay đạp xe đạp tốt?"

Tiêu Thính Vân đáp: "Xe đạp tốt."

Triệu Hi bỗng nhiên nhớ tới trước kia còn đang ở thành mới, Tiêu Thính Vân cũng thường đạp xe chở nàng đi tìm Lý Hiếu Tri, khi đó nàng luôn ngồi sau túm chặt áo bên hông hắn, sau đó mỗi người đều bận rộn, nàng liền mê ngồi xe ngựa hoặc ô tô.

Thì ra đây mới là ý của hắn.

Trong lòng Triệu Hi có một luồng nhiệt chảy qua, bất giác liền rối loạn. Nàng đón nhận ánh mắt nhu hòa của Tiêu Thính Vân, cười gật đầu thật mạnh: "Ừm!"

Nàng cũng cảm thấy xe đạp rất tốt.

Xưởng trưởng không biết có thâm ý gì, được Tiêu tướng quân khen ngợi có chút cao hứng, Triệu Hi thị sát, chỉ ra một số vấn đề chuẩn bị rời đi thì còn tuyên bố muốn tặng mấy chiếc xe đạp đầu tiên được nghiên cứu ra cho tiên nhân.

Mấy người Đàm Thục Lan nhìn đến bối rối, có chút khó xử.

"Hi Hi tiên nhân, ngài định đạp xe đạp về nhà sao?" Đàm Thục Lan hỏi, bọn họ cũng chỉ mới thấy qua xe đạp thôi, chưa từng ngồi lên đạp nên trong lòng có chút sợ hãi, cái này chỉ có hai cái bánh xe thì làm sao để không ngã đây?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 316: Chương 316



Triệu Hi cười: "Không, ta cưỡi ngựa trở về."

Xưởng trưởng đang định sắp xếp người đưa mấy chiếc xe đạp đến tiên cảnh, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Hi đi tới trước ngựa,"Ta..."

Ánh mắt Triệu Hi dịu dàng, sau một hồi im lặng, vươn bàn tay ướt đẫm mồ hôi về phía Tiêu Thính Vân.

Tiêu Thính Vân nắm chặt dây cương, ánh mắt thâm sâu, bất giác hít sâu một hơi, cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng kéo nàng lên ngựa, trong n.g.ự.c xuất hiện một cổ hương bồ kết nhàn nhạt.

Tiêu Thính Vân hơi kẹp bụng ngựa, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng để không ngã xuống, hắc mã dưới thân vung chân đi về phía biệt thự thành mới.

Thư ký và hộ vệ cứ nhìn theo như vậy, ngựa nâu đỏ gấp gáp đi qua đi lại, cuối cùng hộ vệ túm lấy dây cương: "Đừng gấp, lát nữa sẽ dẫn ngươi trở về."

Hộ vệ còn rất cao hứng, nói với Đàm Thục Lan : "Đàm thư ký, cuối cùng chúng ta cũng không cần phải đề phòng những quý công tử 'ngẫu nhiên gặp mặt' ngâm thơ kia, nhờ chúng ta đưa thư dùm."

Đàm Thục Lan cũng cười gật đầu, xui xẻo nhất là bọn họ, những quý công tử kia thường xuyên nhét tiền, hy vọng bọn họ hỗ trợ 'ngẫu nhiên gặp' hoặc là đưa thư, tiên nhân lại kiêng kị 'hối lộ', khiến cho bọn họ khó có thể từ chối, mỗi khi gặp được là phải tìm lý do bỏ chạy.

Dù sao, bọn họ vui là được, người khác buồn quan tâm làm chi.

Đoạn đường trở về này, có rất nhiều người nhìn thấy. Triều Thiên Khải này mặc dù không có Trình Chu Lý Học, nhưng cưỡi ngựa cùng vẫn quá mức thân mật.

Triệu Ngôn ở trường y bề bộn nhiều việc, đừng thấy hắn ngày thường ôn hòa, một khi đề cập đến vấn đề y học liền cực kỳ nghiêm túc, dùng đúng thuốc có thể cứu người, dùng không đúng có thể g.i.ế.c người, phải nghiêm khắc mới là chuyện tốt

Hắn đi từ bên trong ra ngoài, liền nhìn thấy mấy học sinh vây quanh cửa sổ hưng phấn thảo luận, Triệu Ngôn vốn tưởng rằng là đang thảo luận vấn đề y học, hắn rất thích nhìn thấy những trường hợp thảo luận kịch liệt như này.

Chờ hắn đến gần lại nghe được một ít nội dung khác, cái gì mà Triệu Hi tiên nhân cùng Tiêu tướng quân cưỡi ngựa các loại.

Triệu Ngôn đẩy đẩy kính mắt, hỏi: "Các ngươi chắc chắn?"

Mấy y sinh đột nhiên nghe thấy thanh âm hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy hiệu trưởng Triệu Ngôn càng sợ tới mức mặt trắng bệch, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, bọn họ học tập không nghiêm túc còn bị hiệu trưởng thấy được, xong đời.

Triệu Ngôn lại không để ở trong lòng, lần nữa đặt câu hỏi.

Một y sinh gật đầu như gà mổ thóc nói: "Đúng, chúng ta đều nhìn mà. Loại chuyện này ai dám bịa đặt lung tung?"

Dù Triệu Hi là tiên nhân, nhưng cũng là nữ tử, bọn họ biết thanh danh của nữ tử rất quan trọng, không có khả năng đùa giỡn kiểu này.

Hơn nữa, bọn họ nhìn thấy phía sau con hắc mã kia chính là xe ngựa Hi Hi tiên nhân thường ngồi. Xe ngựa hoàn hảo không tổn hao gì lại nhất định phải cùng cưỡi, điều này cho thấy cái gì không cần nói, liền hiểu đi?

Triệu Ngôn im lặng một lát, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Triệu Húc.

Triệu Ngôn: "Ở đâu?"

Triệu Húc: "Còn có thể ở đâu? Đệ ở quân doanh luyện binh. Đại ca, gọi có chuyện gì sao?"

Triệu Ngôn: "Chuẩn bị tiền mừng đi."

Triệu Húc: "... ???"...

Ngựa đen của Tiêu Thính Vân tên là "Truy Phong", sau khi ngựa dừng trước cửa biệt thự, Tiêu Thính Vân bế nàng xuống.

Sau khi đưa nàng vào biệt thự, Tiêu Thính Vân đang định xoay người rời đi thì Triệu Hi mờ mịt giữ hắn lại: "Không phải hôm nay ngươi được nghỉ sao? Ngươi đi đâu thế?"

Tiêu Thính Vân: "Ta đi tìm bà mối tới cầu hôn với bá phụ bá mẫu."

Triệu Hi nghe xong thì trợn mắt há mồm. Cái này... mới được nửa canh giờ thôi mà? Sao đã đến mức này rồi?

Tiêu Thính Vân hôm nay rất vui vẻ, hắn kiên nhẫn giải thích: "Ở thành mới đã có không ít người nhìn thấy chúng ta rồi. Nếu ta và ngươi không có quan hệ gì, ắt sẽ tổn hại đến thanh danh của ngươi." Hắn ở thôn Đào Hoa không có cha mẹ nên phải đi tìm bà mối.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 317: Chương 317



Tình huống này cũng giống với Vương Linh Nhi và Chu Nguyên, sau khi kết hôn mới đi cùng nhau.

Khi phụ nữ ở Thục Châu trở thành quan chức, không ít người đều vào làm việc trong các xưởng chế tác để kiếm tiền nuôi sống bản thân, địa vị của phụ nữ đang dần dần được nâng cao, nhưng phong tục của xã hội vẫn chưa thể ngay lập tức chấp nhận việc này.

Triệu Hi nghĩ tới thánh chỉ nạp phi nàng thấy trên đường, đành phải gật đầu.

Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm không mấy ngạc nhiên, ngược lại còn khá hài lòng với Tiêu Thính Vân.

Thành thật mà nói, vị công tử trẻ tuổi đến từ triều Thiên Khải khiến hai vợ chồng bọn họ có chút lo lắng, nhưng dù sao họ và Tiểu Tiêu cũng cùng nhau chung sống dưới một mái nhà được hai ba năm rồi, hắn lại từng có giao tình với con trai thứ nên bọn họ rất yên tâm.

Nếu khuê nữ thật sự xuất giá, bọn họ vẫn có thể sống cùng nhau vui vẻ ở biệt thự cơ mà.

Vương Tuyết Cần nhìn Tiêu Thính Vân, cảm thấy càng nhìn hắn càng hài lòng, hắn quả thực là sự lựa chọn hoàn hảo, bà cười toe toét nói: "Trước kia cứu con quả là không sai, không ngờ lại cứu mạng được con rể nhà mình."

Lúc trước bọn họ đi theo Hổ Tử lên núi cõng Tiêu Thính Vân dầm mưa sốt cao trở về, ai có thể ngờ rằng chàng trai trẻ không biết có thể sống sót nổi không lại có thể trở thành con rể của mình?

Triệu Húc trở lại, hắn đang thay giày ở cửa, nghe Vương Tuyết Cầm nói thì lạnh lùng phản bác: "Thế này khác nào dẫn sói vào nhà đâu."

Triệu Chí Dân mắng: "Cẩu độc thân thì ngậm miệng vào!"

Triệu Húc: "..."

Triệu Ngôn hôm nay được về sớm lại vô tình nghe được lời này, hắn nuốt mấy lời định nói xuống, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Được rồi, hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng giống như những bậc cha mẹ bình thường khác, họ cũng lo lắng về hôn nhân của con mình, không ngờ cô con gái út lại lấy chồng trước, còn hai anh trai vẫn độc thân.

Vương Tuyết Cầm không thể không nghĩ đến việc tổ chức một buổi xem mắt thử xem thế nào.

Triệu Ngôn và Triệu Húc thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng viện cớ để trở về phòng.

Khi tin tức về việc đính hôn của Triệu Hi và Tiêu Thính Vân được truyền ra ngoài, cả Thục Châu nhất thời chấn động một phen, vô số công tử tiểu thư ai oán buồn rầu.

Vất vả lắm mới kết thân được với tiên nhân, hà cớ gì lại thành ra như vậy?

Người buồn nhất không phải là các tiểu thư mà là các công tử, ít ra các tiểu thư vẫn còn hai mục tiêu là Triệu Ngôn và Triệu Húc.

Chỉ tiếc là người ngoài không được phép đến gần doanh trại quân sự chính, vì viện y học có rất nhiều loại thần dược có thể cứu sống người khác nên đến cả bệnh nhân cũng không được phép vào. Bọn họ hoàn toàn không thể gặp được tân lang tân nương, chỉ có thể mong chờ xem có tổ chức đại lễ mừng không thì may ra mới gặp được.

"Sao điểm tích lũy của nhà chúng ta thấp vậy?" Triệu Húc hỏi trong lúc ăn cơm tối.

Hiện giờ cả Thục Châu coi như thuộc về bọn họ rồi, vân Châu cũng nằm trong tầm kiểm soát, chưa kể trước đó vài ngày sau khi ba quận phía bắc của Kinh Châu bị chiếm đóng, mấy chục vạn dân chúng ngoài kia cũng cung cấp bao nhiêu điểm tích lũy rồi.

Gia đình họ hiện tại có rất nhiều điểm, luôn trong trạng thái tăng chứ không giảm.

Vừa rồi Triệu Húc nhìn điểm tích lũy, phát hiện ra bị thiếu mấy vạn.

Triệu Hi mải ăn cánh gà không ngẩng đầu lên: "Muội đã mở khóa thêm rạp chiếu phim tư nhân, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều điểm mà, để đó cũng vô dụng."

Vô dụng cái khỉ gió? Rõ ràng là hai người này muốn cùng nhau xem phim, theo đuổi lối yêu đương thời hiện đại.

Nếu thừa điểm thì sao không mở khóa sân bay đi, bay lên trời không phải thú vị hơn sao.

Triệu Húc đang định cười nhạo Triệu Hi lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Vương Tuyết Cầm, hắn tự giác ngậm miệng tập trung ăn cơm.

Vương Tuyết Cần còn nhắc nhở: "A Húc, đừng quên tối nay tới phiên con rửa chén"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 318: Chương 318



Triệu Húc: "... Được." Có lẽ đây là phúc lợi của cẩu độc thân chăng.

Ăn tối xong, mọi người rời khỏi bàn ăn, Triệu Húc thu dọn bát đĩa vào bếp, Triệu Ngôn tìm cớ trở về phòng đọc sách, hai vợ chồng cầm theo radio vào phòng khách nhảy vũ điệu quảng trường.

Triệu Hi trở về phòng thay quần áo trước, nàng chưa từng học cách trang điểm nên không biết phải dùng son phấn mà Vương Linh Nhi, Đàm Thục Vân đưa cho nàng thế nào, chỉ đơn giản rửa mặt xong liền đi luôn.

Biệt thự chia làm đông viện và tây viện, tây viện là nơi giải trí, mà bọn họ thấy giờ không phải lúc vui chơi nên chưa mở khóa, rạp chiếu phim tư nhân coi như là chỗ giải trí đầu tiên ở tây viện.

Triệu Hi trông thấy hắn dáng vẻ thong dong, buộc tóc bằng ngọc quan, tràn đầy dáng vẻ anh tuấn, vẫn như cũ mặc xiêm y màu đen, để ý kĩ mới thấy ở góc áo có chút họa tiết trang trí, bên hông đeo ngọc bội, ít đi một chút khí chất sát phạt của tướng lĩnh, nhiều hơn một chút vẻ khôi ngô của thiếu gia công tử.

Tiêu Thính Vân nắm tay nàng, tay kia nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nặng trịch của rạp chiếu phim tư nhân ra, hỏi: "Rạp phim là gì thế? Là kịch múa rối bóng đúng không?"

Triệu Hi gật đầu: "Cũng tương tự. Dù sao cũng đều là diễn theo kịch bản, nhưng nó ở dạng video giống như trước kia ngươi từng xem ở điện thoại ta đó."

Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hi bước vào rạp chiếu phim tư nhân của ông nội, một chiếc ghế da màu đỏ cực kỳ thoải mái đặt trước một màn hình trắng khổng lồ, phía sau có một chiếc máy chiếu vừa nhìn là biết đắt tiền.

Bởi vì tất cả các khu vực của biệt thự đều do Đại Bảo kiểm soát nên bên trong sau một thời gian dài vẫn sạch sẽ như mới, cơ sở vật chất không bị xuống cấp do cũ kỹ.

Nàng đã ba năm không đến rạp chiếu phim, trong thời đại mạng internet phát triển, số phim và chương trình truyền hình nàng lưu giữ trong máy ít đến đáng thương, cùng cắm chỉ có vài clip ngắn thôi nên hiện giờ được tới rạp chiếu phim của ông nội, hai mắt Triệu Hi tỏa sáng lấp lánh.

Triệu Hi dẫn Tiêu Thính Vân đi chọn phim, hiển nhiên nàng không thể chọn phim quá hiện đại, nếu không hắn xem sẽ không hiểu, nhưng phim cổ trang quá ít, nàng chọn đi chọn lại mới tìm được một bộ phim hoạt hình có nét vẽ thuần Trung Hoa.

Sau khi tắt đèn, bộ phim bắt đầu chiếu, hiệu ứng âm thanh và hình ảnh của rạp chiếu phim tư nhân này vô cùng mạnh mẽ, không thua kém gì rạp chiếu phim bên ngoài. Triệu Hi ngồi bên cạnh hắn ăn khoai tây chiên tự làm, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, phát hiện hai bên mày hắn dần nhíu chặt lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Thính Vân do dự một chút, nhìn nàng hỏi: "Ngươi có thể hiểu được tiếng động vật sao?"

Triệu Hi sửng sốt, lập tức nhận ra phim hoạt hình này có nhân vật chính là động vật, gấu trúc và gà trong đó đều nói tiếng người, giống như người mặc da thú.

"Không phải, đây là diễn thôi, không phải động vật thật." Triệu Hi biết phải giải thích hoạt hình là cái gì, liền cắn một miếng khoai tây chiên hỏi: "Ngươi muốn xem nữa không?"

Tiêu Thính Vân cười: "Xem tiếp đi."

Triệu Hi giải thích trước đây nàng đã từng xem rồi, Tiêu Thính Vân lúc này mới chọn ra một đĩa phim trong số các loại, Triệu Hi cầm lên xem, trên đĩa xám viết bốn chữ to

"Cuộc cách mạng công nghiệp".

Tiêu Thính Vân hiển nhiên rất có hứng thú với cách mạng công nghiệp, hắn đã nhiều lần nghe cụm này từ nhà họ Triệu, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Triệu Hi im lặng cắn một miếng khoai tây chiên, nàng không ngờ rằng buổi hẹn hò đầu tiên của mình lại là xem phim tài liệu với Tiêu Thính Vân trong rạp chiếu phim đã "bao trọn".

Hay nói cách khác là phim tài liệu về cách mạng công nghiệp.

Bộ phim tài liệu này dài hơn ba tiếng, vẫn là đen trắng, bắt đầu từ cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên ở châu Âu, động cơ hơi nước mà Tiêu Thính Vân quen thuộc xuất hiện trên màn hình lớn.

Sau khi nhìn thấy xe lửa và thuyền hơi nước, tròng mắt Tiêu Thính Vân ánh lên tia quỷ dị. Trước kia hắn vốn biết hơi nước có tác dụng rất lớn, nhưng sau khi được chứng kiến mới thật sự rõ ràng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 319: Chương 319



Nếu có thể xây dựng được một tuyến đường sắt xuyên suốt Bắc Nam, vậy từ cực nam của triều Thiên Khải đến cực bắc chỉ mất một hoặc hai ngày thôi sao? Nếu quãng đường gần sẽ nhanh hơn nữa.

Triệu Hi đã ăn xong khoai tây chiên, nàng thật sự không có hứng thú với phim tài liệu. Triệu Hi ngáp một cái, dựa vào vai Tiêu Thính Vân, cảm thấy buồn ngủ.

Tiêu Thính Vân lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên vai cô, sau đó lại quay đầu nhìn màn hình lớn.

Những gì diễn ra trong bộ phim tài liệu còn gây sốc hơn nữa, sự xuất hiện của nhiều loại máy móc quy mô lớn đã thay đổi cấu trúc thế giới. Dù là bay trên trời, dưới đất hay dưới nước đều có cả!

Người của triều Thiên Khải cũng từng nghĩ đến việc bay trên bầu trời như loài chim, nhưng chưa ai thực hiện được điều đó. Ấy vậy mà trong bộ phim này lại có tất!

Sau khi xem xong đoạn kết, Tiêu Thính Vân quay đầu nhìn về phía Triệu Hi đang nhắm nghiền mắt, ánh sáng lập lòe từ màn hình phản chiếu lên gương mặt hắn, vẻ mặt Tiêu Thính Vân hơi phức tạp, sau cùng nói: "Cảm ơn ngươi đã tới triều Thiên Khải."

Hắn có thể nhận ra gia đình Triệu Hi từng sống ở nơi tân tiến phát triển còn hơn trong bộ phim vừa rồi.

"Hả? Ngươi xem xong chưa?" Triệu Hi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp dài hỏi.

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ừm, đúng là trăm nghe không bằng một thấy."

Mọi người đều nói lãnh thổ triều Thiên Khải rộng lớn, sản vật dồi dào, nhưng để so với bộ phim vừa rồi đúng là không đáng nhắc tới.

Triệu Hi nói: "Thật muốn cho mấy người bảo thủ ở Thục Châu xem bộ phim này, xem còn dám lên tiếng nữa không?"

Ngày nay địa vị của phụ nữ ở Thục Châu không ngừng được nâng cao nên nhiều đảng phái bảo thủ rất bất mãn với điều này.

Cả nhà Triệu gia đều coi nam nữ bình đẳng, nhưng hai ba năm nay sau khi tiếp quản Thục Châu họ chưa bao giờ dám đưa ra quy định quá cứng nhắc, bởi họ biết làm vậy cũng vô dụng. Tất cả chỉ là nói suông khi nữ nhân vẫn còn phụ thuộc vào nam nhân.

Vì vậy hiện nay nữ nhân có thể vào làm việc trong các xưởng để kiếm tiền nuôi sống bản thân, có việc làm mới có thể tạo ra giá trị xã hội, trí óc của họ có thể được mở rộng, dần dần có tiếng nói trong gia đình, địa vị xã hội bên ngoài cũng dần được cải thiện. Trong tương lai, bọn Triệu Hi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ cho quyền lợi phụ nữ.

Tiêu Thính Vân cười nói: "Có vài người chỉ muốn che mắt che tai lại thôi."

Triệu Hi đứng dậy tắt máy chiếu, cùng Tiêu Thính Vân bước ra khỏi rạp, khịt mũi nói: "Ta sẽ không để họ xem phim này đâu."

Bộ phim tài liệu này chắc chắn sẽ mở rộng thế giới quan, dù rất muốn cho người khác xem nhưng nàng cũng phải lựa chọn cẩn thận các ứng cử viên.

Hai người trở về nơi ở ở đông viện, Triệu Húc nghe nói bọn họ đã xem phim tài liệu về Cách mạng Công nghiệp trong rạp chiếu phim tư nhân hơn ba tiếng, thiếu chút nữa cười lao xuống sô pha.

"Muội phu tương lai , ngươi đúng là nhân tài đó. Không chọn phim kinh dị lại đi xem phim tài liệu vậy?" Triệu Húc cười lớn.

Tiêu Thính Vân: "Ta biết, nhưng ngươi đang rửa chén cơ mà."

Triệu Húc: "..."

Hai ngày sau, mấy cỗ xe ngựa trang hoàng tuyệt đẹp tiến vào Thục Châu, một đường đi thẳng đến thành mới.

Thái giám dẫn đầu vênh váo tự cao, đại diện cho hoàng gia uy nghiêm, theo sau là tổng cộng mười sáu cung nữ và thái giám lớn nhỏ, đều nắm trong tay vật ban thưởng.

Việc ban thưởng của hoàng đế nếu như trước đây là một sự kiện lớn để tưởng nhớ tổ tiên, thì hiện tại lại mỗi người mỗi ý. Hai bên đường chật ních dân chúng quận Đào Viên, ai nấy đều lấy làm lạ.

Triệu Hi biết nàng cũng coi như là một trong số những nhân vật chính nên dứt khoát chờ họ tới.

Thái giám lần này đến không phải là Tạ công công trước đây, nghe nói Tạ công công đi trấn thủ hoàng lăng, vị Phùng công công này nghe nói là đồ đệ của Tạ công công.

Châu mục Triệu Húc đã có công lớn trong việc trấn áp phản loạn, Chính Tích Đế đã ban cho hắn vàng bạc, lụa tơ tằm cùng rất nhiều bảo vật quý hiếm, nhà họ Triệu nhận lấy với nụ cười giả tạo.
 
Back
Top Bottom