Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 320: Chương 320



“Nhìn xem, người cô ta nói là Tiểu Thích.” Eva nhướn mày.

Khi cô ấy đến thì cô ấy đã có sự chêch lệch về thời gian với Thích Mê, lớp Đậu Đinh vừa mới bước vào thế giới xác sống thì Eva cũng vừa mới bước vào thế giới tận thế này. Bởi vì có năng lực chữa khỏi nên cô ấy chủ động nhận lời mời làm y tá của bệnh viện, sau đó khi kiểm tra thông tin trên máy vi tính, trong lúc vô tình Eva đã mở ra bước ảnh Thích Mê nợ tiền bệnh viện, Eva còn cười nhạo cô một trận.

Nhưng cũng may là bởi vì cô ấy đã đến đây nên phần tim phổi đã bị phá hủy của Tống Xuân mới có thể phát triển lại một lần nữa.

Chỉ e rằng đến Thích Mê cũng không ngờ rằng chỉ bằng một món đồ chơi để dỗ dành trẻ con mà cô đã để lại, và với mối quan hệ xa xăm này thật sự khiến cho bọn họ tập trung lại ở đây, cũng có thể cứu được một mạng của Tống Xuân.

Eva bước tới và đưa tay về phía Ngu San: “San, nếu Mê có thể vượt qua thế giới tận thế này thì chúng ta cũng phải cố gắng lên.”

Ngu San siết c.h.ặ.t t.a.y Eva, khẽ cười: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

----

Giờ ăn cơm trưa, lớp Đậu Đinh.

Thích Mê bê cơm đi vòng xung quanh những bé cưng nho nhỏ, chỉ cần trông thấy một bé nhấc tay cô sẽ lập tức thêm một chút cơm trắng vào khay cơm nhỏ của bé.

Trong lúc rảnh rỗi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lãng Dữ toàn thân quần áo màu đen vẫn đứng yên ở nơi đó, đeo kính gọng vàng. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, khí chất toàn thân cậu dường như lại trở nên dịu dàng hơn đôi chút.

“Cô Thích ơi, cô đang yêu đương với anh trai kia có phải ko ạ?” Diệp Thù Thi – cô bé con vô cùng nhạy cảm với chuyện bát quái nâng đầu nhỏ lên hỏi. Đám trẻ con xung quanh đều đang im lặng ăn cơm, một câu hỏi nho nhỏ này của bé đã đủ sức thu hút sự chú ý của các bé khác.

Thích Mê đảo mắt một vòng quanh đám đậu đinh nho nhỏ này, khóe miệng không thể khống chế nổi khẽ cong lên: “Rõ ràng lắm à?”

“Đâu chỉ rõ ràng thôi ạ…” Triệu Nhất Triết nhai cơm, nét mặt u oán: “Anh trai kia ngày nào cũng tới, anh ấy không cần đi làm sao?”

Bành Di Thần nghển cổ, không khỏi bắt đầu lo lắng hộ cô: “Anh ấy không đi làm thì với chút tiền lương này của cô Thích, sao có thể ăn cơm no được?’

Vương Tiểu Hổ: “Các cậu quên cô Thích là nữ chiến binh rồi hả? Cô ấy lợi hai như thế chắc chắn còn có nhiệm vụ bí mật trong người, nói không chừng cô còn đang

cất giữ kho báu nào nữa đó, một viên bảo thạch trong tay cô đổi được một xe đùi gà đó nha!”

Thích Mê: “...”

Rất tiếc, cô không có.

Thích Mê mím môi suy ngẫm, đang nghĩ xem mình phải giải thích với đám bé con này như thế nào thì Diệp Thù Thi đã trả lời giúp cô: “Cậu thì biết cái gì, chỉ nhìn cách ăn mặc của anh trai kia đã biết anh ấy là kẻ có tiền rồi. Mẹ tớ nói thứ kẻ có tiền có nhiều nhất chính là thời gian, mỗi ngày không cần đi làm chỉ việc trông coi người phụ nữ của mình thôi. Cái này gọi là... gọi là... gọi là gì nhỉ?”

Nói đến đây, bé quay đầu tìm chị em song sinh Diệp Thù Từ của mình.

Diệp Thù Từ đang vùi đầu nhai cơm, không ngẩng lên nhưng vẫn đáp lại: “Cái đó gọi là yêu đương não tàn.”

Dáng vẻ bé cưng tựa như biến thành một người lớn lo lắng khôn nguôi, chững chạc đàng hoàng phán: “Đúng, là yêu đương não tàn!”

Thích Mê câm nín, nâng tay gõ lên mặt bàn của Diệp Thù Thi: “Quên quy định rồi à? Ăn không nói ngủ không nói, ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Diệp Thù Thi nghe lời vâng một tiếng, nghiêm túc ăn cơm.

Lúc này, Ngô Mộc Thần ăn xong cơm, mang theo khay ăn để lên mặt xe đẩy lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Đáng thương quá, thôi em sẽ không kể chuyện cậu của em lần trước ra nữa đâu. Một cơ hội tốt như thế mà không biết nắm chắc, thật chẳng có tiền đồ.”

Rõ ràng cậu nhóc đang học theo ngữ điệu của người lớn, miệng nhỏ than thở giống như đau lòng lắm cơ.

Vừa lúc này Đỗ Thụy bước vào trong, nghe được Ngô Mộc Thần đang chê bai mình giữa lớp học, không nói không rằng nhẹ gõ xuống cái đầu nhỏ của cậu bé.

Ngô Mộc Thần đút tay trong túi, ngẩng đầu lên: “Hừ, cháu mặc kệ cậu.”

Đỗ Thụy: “...”

Cậu cũng không cần cháu quan tâm.

Anh nhìn bóng dáng thẳng tắp đứng bên ngoài của Lãng Dữ, đẩy mắt kính, lòng cũng vô cùng tò mò không biết hai người này đã làm gì mà tiến triển tình cảm lại nhanh như thế được.

*

Sau khi ăn cơm xong, Thích Mê nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, nhân cơ hội có thời gian rảnh rỗi chạy vội ra ngoài.

Nhanh đến độ camera cũng chỉ thu được một tàn ảnh.

Cô tươi cười xán lạn, kể lại cho Lãng Dữ nghe: “Các bé con lớp chị đều bảo em là đồ yêu đương não tàn đấy, gần đây em chịu khó tới đây quá.”

“Ừ, em nghe thấy rồi.” Lãng Dữ cúi đầu đẩy mắt kính: “Em thấy bên cơ quan không có việc nên muốn đến gặp chị một lát, nếu chị thấy phiền thì em có thể...”

“Ôi, chị đâu có ngại phiền.” Thích Mê cắt ngang lời, mỉm cười khoác tay cậu, ngả đầu lên vai cậu: “Trong thế giới hòa bình thế này, sau khi bận rộn công việc xong chị không đi yêu đương thì có thể làm cái gì nữa đây?”

Lãng Dữ khẽ bật cười, thuận thế ôm cô vào lòng: “Nhưng hôm nay em đến đây vì có chuyện thật, không phải chị rất quan tâm hiện trạng của thế giới xác sống à, em đã nghe được đôi chút đấy.”

“Họ thế nào rồi?”

Lãng Dữ: “Trước mắt thì tình hình cũng không tệ lắm, bọn họ đã khai thông mặt đất chuyển lên trên sinh hoạt. Sau khi Khoái Vị Thiên c.h.ế.t vì bệnh tật thì toàn bộ gia tộc nhà họ Khoái bắt đầu trở nên hỗn loạn, thế nhưng mấy hôm trước Khoái A Loan đã lên tiếp nhận vị trí gia chủ này.”

Thích Mê thầm vui mừng: “Cô ấy?”
 
Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 321: Chương 321



“Đúng, cô ấy đã trở thành gia chủ nhà họ Khoái. Vốn ban đầu gia tộc họ còn không phục nhưng vì cố ấy rất hiểu biết, mấy tháng qua luôn trao dồi nghiên cứu rất nhiều loại tri thức nên đám người kia muốn ăn no thì đều phải nghe lời.”

Thích Mê càng nghe càng có hứng thú: “Thế thì cuối tuần này chúng ta đến đó xem một chút đi, tiện đường mang điện thoại chị hứa tặng Trần Bán Tiên tới đó luôn.”

“Được.”

*

Thứ bảy, khi hai người họ một lần nữa đạp lên mảnh đất này thì thế giới toàn xác sống trước đó đã trở nên vô cùng khác biệt.

Đám người giấy bị lửa đốt sạch, sau này cũng không còn tập tục kết hôn cùng người giấy nữa. Khoảng không trên mặt đất đã xuất hiện rất nhiều túp lều của các gia đình, phóng mắt nhìn ra xa, rau xanh mơn mởn thành hàn, từng con người sống dưới lòng đất sâu kia cầm cuốc mang thùng, cho dù là nam hay nữ cũng đang mặt hướng đất lưng hướng trời lao động chăm chỉ.

Tuy rằng làn da hơi đen đi nhưng sắc mặt đã trở nên tươi tỉnh hơn nhiều.

Thích Mê nhìn quanh bốn phía, tìm được một bóng lưng béo mập đen thùi ở trong vườn rau. Đang vào mua thu hoạch, gương mặt Trần Bán Tiên vui vẻ tựa như đóa hoa.

Thích Mê đi sang, lấy điện thoại di động ra huơ huơ trước mặt anh ta.

Cái đầu của Trần Bán Tiên đung đưa theo đó, sau khi trông rõ vật gì, anh ta gào giọng rống lên: “Ôi trời ơi, điện thoại của tôi! Cô Thích Mê ơi, cô đúng thật là người nói lời giữ lời, cảm ơn cô lắm lắm!”

Anh ta giật lấy điện thoại ôm vào lòng, đang chuẩn bị quay người tặng cô một cái ôm nồng thắm thì đã bị Lãng Dữ duỗi quạt ra ngăn cản.

Trần Bán Tiên cũng là kẻ biết nhìn sắc mặt người, xem xét tư thế thân mật của hai người có chút mờ ám liền cười xấu xa nhướng hàng lông mày: “Hai người... đang yêu đương đấy hả?”

“Đúng thế.” Thích Mê hào phóng thừa nhận: “Đang lúc yêu đương nồng nhiệt nhất đấy.”

“Ôi, còn yêu đương nồng nhiệt nữa cơ à, thế thì thật may mắn khi cô còn nhớ tới chúng tôi đấy.” Trần Bán Tiên bĩu môi, nâng cánh tay gào tên chị Lê và Khoái Lương tới: “Hai người mau tới đây xem ai đến này.”

Chị Lê và Khoái Lương quay đầu, bỏ việc trong tay chạy tới.

Khoái Lương chào hỏi hai người họ, trên người đã không còn dáng vẻ mệt nhọc khi xưa, hai mắt sáng tỏ: “Ngài Lãng...”

Chị Lê vô cùng vui vẻ, kéo tay Thích Mê mãi không chịu buông: “Em về thăm bọn chị đấy à.”

“Đúng thế, đến thăm xem mọi người sinh hoạt thế nào.” Thích Mê cười cười, cảm thấy làn da của chị Lê đã xạm màu hơn xưa nhưng lại càng thêm khỏe mạnh.

“Em thấy đấy, cuộc sống bên này càng ngày càng tốt, ai cũng biết kiếm đồ ăn bằng sức lao động của chính mình. Hôm nay bên đây mới thu hoạch ít nông sản, không phải lo lắng không có gì ăn. Mặc dù thịt cá không đủ nhưng có món ăn cùng cháo loãng cũng rất tốt.”

Chị Lê không thể kiềm chế được cơn kích động, đưa tay chỉ tới một ngôi nhà trệt xa xa: “Mà em có biết không, gia tộc họ Khoái đã bỏ tiền xây dựng một khu trường học, bọn trẻ đều được tới đó học tập rồi.”

Thích Mê lần theo hướng ngón tay chỉ nhìn sang, trên mảnh đất hoang đã có thêm một ngôi nhà trệt, lờ mờ nghe thấy tiếng đọc sách sớm của học trò.

Mặc dù thế giới này phát triển chậm hơn những thế giới khác nhưng nó cũng đang từ từ đi lên.

Lúc này, hai bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò trên con đường nhỏ chạy giữa đồng nhanh chóng xông vào tầm mắt cô.

Khoái A Loan và Tiểu Vân vẫn thân thiết như xưa, thân mật tươi cười không biết đang kể chuyện gì, vừa trông thấy Thích Mê liền vui vẻ vẫy tay. Hai cô gái liếc nhìn nhau, dáng vẻ trưởng thành trầm ổn ban nãy biến đi trong nháy mắt, hưng phấn chạy tới đây.

Chưa đợi Khoái A Loan kể chuyện gì, Thích Mê đã khen ngợi trước: “Chúc mừng, cô đã trở thành hình tượng mà cô luôn muốn.”

Không còn vải đỏ cuốn thân, Khoái A Loan rõ ràng đã mập hơn một chút nhưng cả người lại trở nên đầy đặn cân xứng hơn. Cô gái cười một tiếng, xinh đẹp tự tin hơn trước kia biết bao nhiêu lần. Cô ấy cung kính cúi đầu vái lạy Thích Mê: “Cảm tạ cô Thích đã ra tay cứu cả gia tộc họ Khoái chúng tôi.”

Vết thương trên tay Tiểu Vẫn đã khỏi, giữa hàng lông mày xuất hiện sự thành thục ổn trọng, cô ấy thoáng lùi về sau, cũng học theo dáng vẻ Khoái A Loan cảm ơn Thích Mê: “Cảm ơn cô Thích đã cứu tôi một mạng.”

Cô ấy biết rõ nếu như hôm đó Thích Mê không ở đó, nhất định cô ấy đã bị đám người trong dòng tộc vứt bỏ, ném vào trong miệng quái vật.

Có lẽ nghe thấy được những lời này của họ, chuyện trong vườn rau người người truyền tai, ai cũng nhận ra Thích Mê là cô gái từng c.h.é.m c.h.ế.t quái vật nọ. Họ buông cuốc xẻng liềm sao, cúi đầu về phía cô bày tỏ lòng biết ơn.

Cảnh tượng hoành tráng, khả năng chỉ có thể đem cảnh tượng ngàn người quỳ dưới tuyết năm xưa ra so sánh mới bì kịp.

Thích Mê hơi sững sờ, vô thức vuốt nhẹ Con mắt tử thần trên tay trái.

Rất lâu rất lâu trước đó, con mắt này của cô đã nhìn thấy vô vàn nông cụ đầy m.á.u bổ xuống thân mình, cho dù Lãng Dữ chưa từng chứng thực sự kiện năm ấy thì chỉ bằng những mảnh ghép vụn vặt trong đầu đã đủ khiến cô ngột ngạt vô cùng, đoán ra những nông cụ ấy hẳn là nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô.

Mà bây giờ, người người chốn đây bỏ nông cụ xuống, cúi đầu cảm ơn cô.

Cô cảm nhận được chóp mũi cay cay, đột nhiên đỏ cả vành mắt: “Lãng Dữ, chị cảm thấy hình như chị đã chờ ngày này rất lâu, rất lâu rồi.”

Lãng Dữ cong môi: “Ừ, dù lâu nhưng nó vẫn đã đến, chúc mừng chị.”

Trăm năm trước, Thần nữ không thể cứu vớt chúng sinh lầm đường lạc lối rơi vào bi kịch, trăm năm sau, Thần nữ biến thành người qua đường đi ngang qua lại hóa thành kẻ được người người cung kính bái lạy, coi như cũng an ủi cõi lòng được chút nào. Lúc này không biết Khoái A Loan nghĩ tới chuyện gì, bỗng ngắm nhìn Thích Mê và Lãng Dữ, thần bí kéo tay cô: “Tôi có một món quà muốn tặng hai người.”

Hai người họ nhìn cô ấy, ngơ ngác: “Quà?”

*

Mấy phút sau, hai người theo chân Khoái A Loan về điền trang nhà họ Khoái, trông thấy cô ấy lấy ra một tấm ảnh xưa cũ đã vàng ố theo thời gian trong album ảnh.

Có thể nhìn ra đây đúng là một tấm ảnh chụp từ rất xa xưa nhưng được người giữ cẩn thận bảo quản. Bóng dáng hai người trên ảnh hiện ra rất rõ ràng.

Giữa bầu trời đầy pháo hoa, thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau mỉm cười, đứng ở nơi đó tựa một câu chuyện xưa đầy đẹp đẽ.

Thích Mê nhận lấy, kinh ngạc phát hiện trên tấm ảnh thế mà lại là hình ảnh của mình và Lãng Dữ.

Lãng Dữ giật mình, nhớ lại người đàn ông họ Khoái vẽ tranh cho Thích Mê năm xưa đã từng vụng trộm chụp ảnh họ. Chỉ là cậu không hề ngờ được, tấm hình này vẫn được nhà họ Khoái bảo tồn đến hôm nay, càng không nghĩ được dòng đời quẩn quanh, tấm ảnh ban đầu cuối cùng lại trở về tay họ.

“Mấy hôm trước thu dọn nhà cửa tôi đã tìm ra nó. Lúc trông thấy tấm ảnh này tôi đã cảm thấy trên đấy chắc chắn là hai người, cho dù nhìn thời gian thì có lẽ không phải nhưng tôi vẫn nghĩ họ có quan hệ với hai người.” Khoái A Loan bày tỏ nét mặt khó lường, cười bảo: “Biết đâu đây chính là nhân duyên trời định của hai người đấy.”

Nhân duyên trời định...

Hai người nhẹ nhàng nhẩm đọc, nhìn nhau bật cười.

Lúc chuẩn bị rời đi, Thích Mê còn cảm thấy mọi thứ không chân thực. Cô vốn tưởng rằng quá khứ của cô và Lãng Dữ đã chẳng còn chút dấu tích nào, ngờ đâu nơi đây vẫn tồn tại một tấm hình xưa cũ. Cô cầm lên ngắm nghía, xác nhận với Lãng Dữ vô số lần: “Người trên đây đúng thật là hai chúng ta sao?”

Lãng Dữ cười: “Chính xác tuyệt đối, đúng là chúng ta.”

Cô giơ tấm ảnh lên giữa trời trong mây trắng, ánh nắng xuyên qua khiến tấm ảnh trắng đen càng thêm rõ ràng. Bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó, rũ bàn tay, lại nghiêm túc nhìn về tòa Thần điện giữa không trung nọ.

Óng ánh lộng lẫy, chênh lệch vô cùng với mảnh đất tầm thường chốn nhân gian.

“Thần điện kia có từ khi chúng ta tới đây hả?” Cô hỏi.

“Ừ.” Lúc ấy Lãng Dữ - người được truyền tống tới mặt đất là người rõ ràng nhất. Bởi vì HP của cậu bằng 0 nên cậu tự động bị quy chụp trở thành người giấy, ngẩng đầu đã trông ngay thấy tòa Thần điện kia.

Thích Mê hỏi: “Em nói xem, chúng ta ở thế giới kia ngày ngày không phải lo cơm ba bữa, phải chăng cũng nhờ vị thần linh này ban ân?”

“Có lẽ thế đấy, lúc trước Thần vốn không có mắt, nhưng hiện tại...” Lãng Dữ ngước mắt lên: “Tượng thần đã có một con mắt rồi, đã có thể nhìn thấy.”

Thích Mê không tiếp lời, cô nhìn quanh một vòng: “Không biết tình cảnh vui vẻ phồn thịnh này sẽ tiếp diễn được bao lâu.”

Lãng Dữ chưa kịp nói gì đã nghe thấy một người qua đường bắt đầu bàn tán về chuyện bắc thang lên Thần điện.

“Thật đấy, tôi nghe nói chỉ cần có thể đến Thần điện thì thần linh sẽ thực hiện mọi ước nguyện của mình.”

“Thế thì còn chờ gì nữa, nhanh đi nói với mọi người thôi!”

“Ôi, chờ một chút, việc này vẫn nên bàn kỹ hơn đi.”

Hai người họ nhíu mày, lần nữa nhìn về hướng tòa Thần điện đáng lẽ ra không nên xuất hiện giữa không trung.

Bọn họ biết, trong tương lai nơi này sẽ lại lần nữa biến thành tận thế. Thứ duy nhất họ có thể hi vọng là ngày này đến càng muộn càng tốt.

“Quả nhiên chị vẫn thích thế giới hòa bình kia hơn.” Cảm giác trái tim trong lồng n.g.ự.c muộn phiền, Thích Mê chậm rãi thở dài một hơi, nhanh chóng kéo Lãng Dữ đi khỏi.

Thế giới kia mặc dù cũng có những thứ ô nhiễm xấu xa nhưng Thích Mê biết rõ rằng, sáng sớm thứ hai mặt trời vẫn mọc lên như cũ, chiếu rọi xuống mặt đất hiền hòa, tuần hoàn qua lại, vô cùng vô tận.

Ánh nắng không tắt, hi vọng sẽ tồn tại mãi mãi.

--- Hết —-
 
Back
Top Bottom