Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 110: Chương 110



Nhìn nửa ngày, Triệu Húc nhịn không được cảm khái nói: "Có tiền thật tốt."

Giống như ông nội có tiền đến mức có thể mở một bệnh viện tư nhân loại nhỏ ở nhà mình, các loại dụng cụ chữa bệnh đầy đủ, có tiền là thật sự tốt.

Triệu Hi nhìn những dụng cụ y tế kia, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Bất kể là thiết bị y tế, hay là thiết bị điện gia dụng, đều có một ngày hỏng." Sản phẩm dùng mười năm cũng sẽ hỏng.

Thanh âm của tiểu quản gia Đại Bảo vang lên: "Các vị ký chủ, trừ khi bị bạo lực phá hư bên ngoài, Đại Bảo có thể cam đoan tất cả thiết bị bên trong biệt thự, trong lúc biệt thự vẫn còn vận hành sẽ vĩnh viễn không hư hao nha."

Người Triệu gia nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi. Bình thường Vương Tuyết Cầm vẫn lo sợ tủ lạnh dung lượng lớn trong phòng bếp vì sử dụng thường xuyên mà hỏng!

Triệu Ngôn đã không có ý định đi ra, những người còn lại của Triệu gia cũng không có hứng thú với nơi này, đều đồng loạt rời đi.

Triệu Hi để Đại Bảo hiển thị khu vực chưa mở khóa của biệt thự, chỗ bọn họ đứng chính là đông viện, lúc này đông viện còn có chừng mười mấy phòng ngủ cùng phòng cho khách, phòng ngủ đều có toilet cùng phòng thay quần áo, nhà bếp kiểu tây, phòng khách cùng phòng sưu tầm vân vân.

Những nơi như phòng ngủ phòng khách không cần quá nhiều điểm tích lũy, mấy trăm là có thể mở khóa, nhưng dù sao cũng không cần thiết.

Tầm mắt Triệu Hi nhanh chóng đảo qua màn hình nửa trong suốt, bỗng nhiên có chút kinh ngạc nói: "Thật kỳ quái, ông nội vì sao có hai gian phòng sưu tầm?

Trên màn hình hiển thị, đông viện có một gian phòng sưu tầm, ở phía tây viện cũng có một gian phòng sưu tầm, hơn nữa phòng sưu tầm ở đông viện cần tới năm ngàn điểm tích lũy! Phải biết rằng tổng điểm tích lũy cần thiết để mở khu chức năng của đông viện, so với tây viện cần hơn mười ngàn điểm tích lũy để mở mà nói, đều ít hơn.

Triệu Húc suy đoán: "Chẳng lẽ trong phòng sưu tầm cất giấu vàng?

Mấu chốt trước khi ông nội rời đi, không nói với bọn họ trong phòng sưu tầm có cái gì a, chỉ nói để lại cả tòa biệt thự cho bọn họ.

Dù sao hiện tại không cách nào thăm dò phòng sưu tầm ở đông viện , người một nhà cũng không để ý.

Bởi vì tin tức, biết được từ chỗ Chu Nguyên, quy mô công nhân xưởng đồ sắt trong núi lại được mở rộng một ít, luân phiên rèn sắt nghiên cứu chế tạo vũ khí mới. Trai tráng thôn Hắc Thạch mỗi ngày đều đã lên núi đào mỏ khi trời còn chưa sáng, thẳng đến khi trời tối mới xuống núi, tất cả quặng sắt đều bỏ vào trong gùi, tiểu đội vận chuyển thôn Đào Hoa vừa đến là có thể trực tiếp vận chuyển đi.

Triệu Chí Dân ngày ngày đều bận rộn thị sát tình hình thoát nước của đồng ruộng, chỉ huy thôn Đào Hoa sửa nhà.

Thôn dân tựa hồ nhận ra có gì đó không ổn, người người trong thôn ngóng trông tới lập thu. ...

Cũng không bao lâu, lần đầu tiên Triệu Hi thấy được lưu dân cổ đại, bọn họ đi từ quan đạo nơi xa đi đến, mang theo người già trẻ nhỏ, người người xanh xao vàng vọt quần áo tả tơi, chân trần đi trên mặt đất, ngón chân dính bụi bặm kết vảy máu, dáng vẻ thất tha thất thểu.

Triệu Hi đứng trong phòng an ninh, nhíu mày nhìn hình ảnh thông qua camera ngoài cùng biệt thự, trên bàn điều khiển còn đặt một ít sách tiếng Anh, Tiêu Thính Vân đứng bên cạnh im lặng không nói.

Lòng người đều là thịt, dù là ai khi nhìn cảnh tượng kia cũng cảm thấy nghẹn ngào.

Những lưu dân này thấy được thôn trang tốt như vậy, còn có mây mù bao quanh, chỉ tưởng là thôn trang của địa chủ có tiền ở huyện Đào Nguyên xây lên, không dám làm phiền liền vội vàng đi vòng qua.

Có hài đồng mang ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn biệt thự xa xa, giọng khô khốc nói với mẹ mình: "Thật giống nơi ở của thần tiên."

Mẹ hắn không nói gì, hài đồng khó chịu nói: "Mẹ, con rất muốn uống nước, cũng muốn ăn chút gì." Bọn họ đã không có nước.

Cửa sắt biệt thự mở ra, chỉ thấy mười mấy nam nhân to lớn mạnh mẽ xách thùng nước đi ra, trong tay cầm mấy chục chén sứ, múc chén nước từ trong thùng đưa cho bọn họ: "Tiểu thư chúng tôi phát tâm làm việc thiện, cho mọi người uống chén nước đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 111: Chương 111



Tiểu đội trưởng Trương Thọ của đội hộ vệ mang chút đồ ăn ra, hắng giọng hô: "Tiểu hài tử được phân nửa bánh bao chay."

Đây là mệnh lệnh do Triệu Hi phân phó cho đội viên đội hộ vệ làm, có thể cho bọn họ uống chút nước. Về phần lương thực? Lương thực trong tay bọn họ không nhiều lắm, chỉ có thể giữ lại cho mình. Vừa rồi Triệu Hi thông qua máy giám sát nhìn thử, số lượng hài tử đi cùng đám người này cũng không nhiều, ước chừng hai mươi đứa, phân một chút cũng không tổn hại gì mấy.

Cái gọi là bánh bao chay kỳ thật chính là bánh mì kiểu Pháp cô thường mua để lót bụng, trước kia cha mẹ sợ buổi tối cô học nhiều sẽ đói, thường để dành cho cô chút bánh mì để ăn vặt, lúc chuyển nhà cùng mang đến cùng.

Tình huống bên ngoài như vậy, Triệu Hi cũng sẽ không trực tiếp ra ngoài, chỉ đứng trong phòng an ninh, quan sát màn hình giám sát.

Vừa nghe nói có đồ ăn, đám lưu dân này lập tức chạy tới, kêu khóc cầu tiểu thư thương tình thưởng chút đồ ăn cứu mạng.

Tiểu đội trưởng Trương Thọ lập tức giơ tay, trường kiếm bằng sắt trong tay chỉ vào đám lưu dân này, ánh mắt sắc bén hô to: "Lỗ tai bị điếc sao? Chỉ cho hài tử! Ở đây cũng chỉ có đủ số lượng cho hài tử, không nhiều! Ta nói trước, đao kiếm không có mắt, ai bị thương ta cũng mắc kệ!"

Trải qua nhiều ngày luyện tập như vậy, đám trai tráng này đều có thay đổi không nhỏ, từng người từng người đều mang làn da màu đồng cổ, dáng vẻ to lớn có lực, cơ thể cường tráng. Trong tay còn mang theo vũ khí sắc bén, ai dám xằng bậy?

Những lưu dân kia đành phải tới bên cạnh uống chút nước, nhuận nhuận cổ họng, không dám l* m*ng.

Hài đồng nơm nớp lo sợ đi tới, nhận nửa cái bánh bao từ trong tay đội hộ vệ. Trương Thọ còn nói: "Ăn ở đây, tránh để người ta cướp mất."

Bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của hài tử cầm nửa miếng bánh mì nhỏ kiểu Pháp, cẩn thận cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên: "Ăn ngon, thật ngon."

Không biết được làm từ cái gì, đúng là mỹ vị nhân gian.

Trương Thọ nghĩ đến chuyện Hi Hi tiên nhân dặn dò, lập tức bắt chuyện với một phụ nhân trẻ, hỏi bọn họ tới từ đâu.

Phụ nhân này được ăn một miếng bánh do hài tử bẻ ra, mơ hồ nuốt vào trả lời: "Chúng ta đến từ huyện Giang Hạ, trời mưa to như trút nước, nhà cửa và ruộng đất ở quê đều bị phá hoại."

Phụ nhân ôm mặt khóc: "Vốn định tới kinh thành, lại nghe nói Trung Nguyên gặp hạn hán lớn, rất nhiều người đều chạy nạn ra ngoài. Có vài người còn đi nương tựa nghĩa quân, nghe nói triều đình trấn áp làm c.h.ế.t rất nhiều người, lúc này chúng ta mới đến huyện Đào Nguyên."

Một lão già ở bên cạnh uống chút nước rốt cục khá hơn một chút, lau nước mắt nói: "Quan lão gia của huyện Đào Nguyên tất nhiên không có khả năng cho những lưu dân như chúng ta vào huyện, nên quan lão gia đã bảo chúng ta tìm tới bên này để an trí, ta đoán chừng sẽ phải nhập tịch khu vực bên này, ở lại nơi đây."

Đây là cách làm quen thuộc của triều đình cổ đại nhằm vào lưu dân, trấn an lại thêm trấn áp, an trí những lưu dân này ở vùng đất mới, cũng cưỡng ép nhập tịch ở địa phương.

Thôn Đào Hoa ở bên ngoài trấn Đào Nguyên, xung quanh là đất đai rộng lớn không có chủ, thích hợp để an trí cho lưu dân, quan huyện lão gia không nói hai lời liền ném những lưu dân này đến đây, lại chờ qua một thời gian ngắn sẽ phái quan sai đến đăng ký nhập tịch cho bọn họ, mở kho thả lương tiến hành cứu tế, còn dựa theo ân điển triều đình, miễn trừ thuế năm nay cho lưu dân, giảm bớt thuế phí.

Đối với những lưu dân này mà nói, kỳ thật ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần có thể sống sót là được.

Nhưng không ít lưu dân muốn đi về phía Giang Nam đông đúc giàu có, chỉ có một bộ phận số ít lưu dân như bọn họ tới khu vực huyện Đào Nguyên.

Chỉ là mấy ngày nay, số lương lưu dân lui đến đã hơn ngàn người.

Điều này khiến cho thôn Đào Hoa rất khẩn trương, thôn trưởng Trương Đại Tiến sắp xếp mười mấy tên tiểu tử khỏe mạnh, ngày đêm luân phiên canh giữ ở cửa thôn cảnh báo, sợ những lưu dân này không sợ c.h.ế.t đến gây sự với thôn bọn họ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 112: Chương 112



Cũng may những lưu dân này cũng không làm ra hành vi nào quá khích.

Đôi phu thê chưa thành thân Chu Nguyên cùng Vương Linh Nhi cũng cực kỳ lo lắng, bọn họ cũng thông qua người nhà biết được, lưu dân thế mà lại được an trí ở khu vực cách thôn Đào Hoa không xa, nhân số không ít, hơn nữa số lưu dân còn có xu hướng gia tăng.

"Chư vị tiên nhân, không bằng hãy tới ở tạm tại thôn trang của ta đi? Chờ quan huyện lão gia dàn xếp tốt cho những này lưu dân rồi lại trở về." Chu Nguyên đề nghị nói.

Bọn họ cũng không dám để lại biệt thự này, về phần quan huyện lão gia có thể dàn xếp tốt cho lưu dân hay không? Triệu Hi cảm thấy có chút khó khăn.

Triệu Hi lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tam hoàng tử triều Thiên Khải vì sao lại bị bắt làm tù binh?"

Chu Nguyên chép miệng nói: "Nếu không phải trong nước gặp hạn hán lũ lụt, ta thấy khẳng định triều đình sẽ đánh với người thảo nguyên, nhưng chẳng phải lại vừa khéo xảy ra chuyện sao? Vừa là thiên tai vừa là nghịch quân tạo phản, bên phía kinh thành gửi thư nói là, triều Thiên Khải dùng tiền tài trà muối để giao dịch với Hung Nô, muốn đổi Tam hoàng tử trở về. trận chiến này hiện tại hẳn sẽ không nổ ra được."

Nội ngoại khai chiến chính là đại kiêng kị d.a.o động tới căn cơ vương triều! Chỉ có thể lui lại một bước.

Triều đình bận rộn cứu tế và đối phó nghịch quân, nghe nói có một hai nhánh nghịch quân cực kỳ cường hãn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã mở rộng ra mấy vạn người, công chiếm vài huyện, khiến triều đình thực sự đau đầu.

Triệu Hi lập tức nở nụ cười: "Cho nên thế cục huyện Đào Nguyên coi như ổn định, dùng tiền bạc có thể mua được lương thực hay không?"

Chu Nguyên gật đầu: "Có thể, mặc dù đắt hơn một chút so với ngày thường, nhưng vẫn mua được."

Đôi mắt đen láy của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên ánh sáng, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt linh động của thiếu nữ, dường như đoán được nàng muốn làm gì.

Triệu Hi nói: "Lưu dân đã bị dồn vào đường cùng, bọn họ đơn giản chỉ muốn ăn miếng cơm, có một chỗ ở, giữ lại mạng sống mà thôi. Đây đều là sức lao động."

Nàng vẫn ghét bỏ thôn Đào Hoa quá ít người, các xưởng không đủ nhân lực, hiện tại không phải sức lao động đã tới rồi sao?

Vương Linh Nhi đeo khăn che mặt đứng ở bên cạnh ánh mắt sáng lên: "Hi Hi tiên nhân muốn nói... để cho bọn họ nhận tiền làm việc?"

Triệu Hi gật đầu: "Đúng vậy."

Để cho những lưu dân này làm việc, ăn được một miếng cơm no. Lúc làm việc sẽ không nhàn rỗi, cũng miễn cho những lưu dân này suy nghĩ lung tung rồi đi gây sự.

Lưu dân nghe qua thì hung ác, nhưng đến cùng cũng là người, niềm vui của bách tính tầng dưới chót triều Thiên Khải rất đơn giản, chỉ cần được ăn no được mặc ấm mà thôi. Trại dân trại Thanh Phong vào rừng cướp bóc, cũng từng là lưu dân, hiện tại lại thành thật khác xưa, đi theo bọn họ làm việc, cảm giác vui vẻ tràn đầy!

Lưu dân đến từ các huyện khác nhau tụ tập cùng một chỗ, bởi vì không có tâm tư đặt tên cho hay, dứt khoát gọi là thôn Lưu Dân.

Mấy ngày nay, đã có quan sai đến thay bọn họ đăng ký lại hộ tịch, giúp bọn họ dựng lều che gió tránh mưa, mỗi ngày cho một bữa cháo loãng cứu tế.

Một hán tử ngồi dưới đất bưng một chén cháo không nhìn thấy hạt gạo, nói: "Ta nghe nói thôn bên cạnh nhà ta có một hán tử tên là Thiết Ngưu đi theo nghĩa quân, g.i.ế.c được vài quan quân, mỗi ngày đều được ăn hai bữa cháo gạo!"

Lão già bên cạnh thở dài nói: "Tiểu tử ngươi nhắc nhiều lần như vậy, hắn có thể g.i.ế.c quan quân, nếu ngươi lên thì có thể sẽ bị quan quân giết. Cũng đừng nói mấy lời này nữa, cẩn thận bị quan sai nghe được là mất đầu!

Lưu dân kia thở dài, rãnh rỗi không có gì làm không nghĩ chuyện này thì nghĩ chuyện gì? Quan sai lại không cho bọn họ tùy tiện đi lại, sợ bọn họ gây chuyện.

"Mọi người mau đứng lên, bên phía thôn Đào Hoa chiêu công, người làm việc đều có thể ăn được cơm có tiền cầm!"

Những chữ như ăn được cơm, có tiền cầm này rất nhanh hấp dẫn không ít lưu dân.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 113: Chương 113



Thế này thì cần gì phải phí thời gian ngồi chờ trấn Đào Nguyên cứu tế nữa, nếu thật sự có cơm ăn có tiền cầm, đi làm việc cũng được a!

Nhà xưởng sản xuất giấy và xưởng in ở thôn Đào Hoa vẫn luôn không đủ nhân lực, các cửa hàng giấy, hiệu sách ở huyện Đào Nguyên ngày ngày chờ đợi hàng mới, đều ngóng dài cả cổ.

Có công nhân mới tất nhiên liền tốt, Triệu Hi cũng không cho bọn họ vào trong thôn Đào Hoa làm việc, mà là làm việc ngay tại thôn mới của bọn ở bên kia, phái mấy cán tướng đắc lực bên trong xưởng tới chỉ huy.

Ngoại trừ xưởng in xưởng giấy, ngay cả tổ xi măng cũng đang tuyển người, chỉ cần ngươi có sức là có thể tới!

Mới đầu còn có không ít lưu dân bị vây ở thái độ quan sát, nhưng những việc này đều kết toán ngay trong ngày. Có thể nhận tiền, cũng có thể trực tiếp nhận lương thực, tùy vào lựa chọn mỗi người.

Ngày đầu tiên đi theo công nhân xưởng giấy lên núi chặt trúc xanh, bó trúc lại rồi ném vào trong suối ngâm, sau một ngày làm việc bận rộn, thật đúng là được thanh toán liền.

Có một số người muốn tiền, còn đại đa số đều muốn lương thực.

Vô luận là tiền hay là lương thực, đều thật sự đến tay mình, đưa tay sờ sờ là thật, không phải đang nằm mơ, lúc này mới hiểu được bọn họ thật sự đang chiêu công, không phải giả.

Trong đó có một ông lão cầm chặt một túi vải nhỏ, trong túi chứa số lượng ngô không tới nửa túi, số lương thực này cũng đủ cho hắn ăn một ngày.

Nước mắt ông lão đều sắp chảy xuống, hai tay nắm chặt miệng túi, nhìn thanh niên trước mặt đang đăng ký, thanh âm run rẩy hỏi: "Xin hỏi, xin hỏi tiên sinh, chủ xưởng in chủ xưởng giấy, rốt cuộc là người phương nào? Thật sự là vị Bồ Tát sống".

Trần tú tài ngẩng đầu, buông bút lông xuống, mỉm cười nói: "Chủ sao? Một nhà tiên nhân chính là chủ."

Trần tú tài cảm khái trong lòng, người khác thấy lưu dân đều sợ tránh không kịp, cũng chỉ có gia đình tiên nhân có trí tuệ như vậy, sẵn sàng cho lưu dân miếng cơm ăn.

Thế nhưng Trần tú tài vẫn có chút buồn bực, không biết vì sao Triệu Ngôn tiên nhân lại khăng khăng bắt mấy người dân thôn Đào Hoa khi tiếp xúc với lưu dân nhất định phải dùng vải che đậy miệng mũi, thời tiết nóng bức cũng phải đeo, nếu không một khi xung quanh tố cáo liền sẽ bị trừ tiền công, người tố cáo được nhận gấp đôi tiền lương, vật này hình như gọi là "khẩu trang"?

Lưu dân nghe vậy liền ngẩn ra, lão già đầu cầm liên tục gật đầu nói: "Là tiên nhân, đông gia lương thiện như vậy chắc chắn là tiên nhân." Những lưu dân này chỉ coi hai chữ "tiên nhân" là lời khen ngợi.

Trần tú tài mỉm cười, cũng không giải thích thêm, thêm một đoạn thời gian những người này sẽ tự hiểu, không cần nhiều lời.

Hỗ trợ làm việc liền được nhận tiền công còn có lương thực để ăn, tin tức này ngay ngày đầu tiên đã nhanh chóng truyền khắp thôn Lưu Dân, ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã có lưu dân xếp hàng, trông mong chờ, sợ đi muộn người ta tuyển đủ công nhân rồi liền không tới phiên mình.

Triệu gia hiện tại đang thiếu sức lao động! Hán tử không biết chữ đi xưởng giấy làm việc nặng, phụ nữ cẩn thận liền sang xưởng giấy lọc giấy ép giấy, những lưu dân biết chút ít chữ liền vào xưởng in mới mở trong thôn lưu dân, làm công tác sắp chữ in sách.

Nhân lực dư thừa còn lại, trực tiếp đến xưởng xi măng làm vôi, mà tư quân lúc trước bị điều đến xưởng xi măng liền trở về làm công tác tuần tra, nếu thấy có người gây chuyện trực tiếp đá ra khỏi xưởng không cho cơ hội làm việc.

"Xin hỏi tráng sĩ, thứ tro đen này đến cùng là vật gì?" có lưu dân tạo xi măng buồn bực hỏi.

Làm giấy in ấn bọn họ còn hiểu, là để người đọc sách dùng để viết chữ, nhưng thứ tro đen này nhìn không ra dùng để làm gì, vậy mà đông gia lại yêu cầu một lượng xi măng đặc biệt lớn.

Một người dân thôn Đào Hoa đeo khẩu trang vải trả lời, giọng đắc ý: "Cái này các ngươi không biết đi? Xi măng là bảo bối mà tiên nhân mang xuống, có thể xây nhà có thể lót đường. Huyện Giang Hạ, huyện Nam An đều gặp lũ lụt, mưa ở huyện Đào Nguyên cũng không nhỏ, trong trấn có không ít nhà bị ngập nước, chỉ có thôn Đào Hoa chúng ta là không sao. Một đống giấy như vậy đặt ở kho hàng xây bằng xi măng, nhiều ngày như vậy không có tờ nào bị ướt hỏng!"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 114: Chương 114



Nguyên bản trong thôn có mấy ngôi nhà muốn sập, thôn trưởng đồng ý cho bọn họ dùng xi măng sửa lại nhà cửa trước, vậy mà bọn họ lại trở thành số ít nhà không phải lo lắng sập nhà trong mùa lũ! Cho nên hiện tại nhà nào trong thôn hơi có chút tiền cũng đều đang xin mua xi măng sửa lại nhà cửa.

Tiên nhân còn đang xây nhà cho hộ vệ nhà mình ở ngoài tiên cảnh, cũng là dùng xi măng!

Một đám lưu dân nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, thứ tro đen này có thể kiên cố đến như vậy? Nếu là lúc trước quê nhà bọn họ cũng làm bằng xi măng, chắc đã không đến mức trở thành lưu dân đi? Càng như vậy, tiên nhân thần bí trong miệng thôn dân Đào Hoa càng làm cho lưu dân chờ mong.

Những lưu dân này đến từ các nơi ở triều Thiên Khải, năm nay không cần nộp thuế, trong vòng ba năm tới đều sẽ được giảm bớt thuế ruộng, nhưng như vậy không có nghĩa là người khác cũng được như vậy, mỗi năm sau mùa thu triều Thiên Khải đều sẽ thu thuế.

Thu hoạch vụ thu là chuyện lớn hàng đầu, học đường, xưởng sản xuất giấy, xưởng in và xưởng xi măng trong thôn đều tạm thời ngừng kinh doanh, những việc này để lại cho thôn lưu dân cũng sẽ không chậm trễ thời gian công trình, tập thể thôn dân về ruộng nhà mình thu hoạch vụ thu.

Đầu tiên chính là lương thực bọn họ gieo trồng, bởi vì mưa to, thu hoạch cũng không bằng năm trước, thôn dân thấy vậy thở dài,"Chỗ lương thực này nộp thuế với địa tô xong, còn có thể thừa bao nhiêu a?"

Thấy nhiều lưu dân tiến vào huyện Đào Nguyên như vậy, dân chúng có ngốc cũng biết thời buổi hiện tại không thái bình, nghe lưu dân nói bên ngoài còn có nông dân tổ chức nghĩa quân tạo phản, nói không chừng về sau có tiền cũng không mua được lương thực. Càng như vậy càng cảm thấy tốt nhất là trong tay mình phải có lương thực mới được.

Đến lúc quan sai đến thu lương thực, phần còn lại làm sao đủ cho cả nhà ăn? Nếu không may, nói không chừng cũng phải thành lưu dân.

Triệu Chí Dân nghe chuyện này, cười nói: "Gấp cái gì, không phải chúng ta đã cho các ngươi giống tốt sao? Cũng sắp tới lúc rồi."

Về giống tiên được tiên nhân ban thưởng, thôn dân Đào Hoa vừa chờ mong vừa lo lắng, ai biết giống tiên đến đất phàm còn có thể sinh ra lương thực hay không?

Trước khi thu hoạch khoai lang, Thôn trưởng triệu tập toàn bộ người trong thôn, còn tìm bà cốt tổ chức pháp sự, g.i.ế.c vài con gà tế bái thần linh, lại dập đầu ba cái trước mảnh ruộng xanh mướt, sau đó mới hạ lệnh đào lên.

Không dám mong đợi sản lượng cao như tiên nhân nói, một mẫu đất được bảy tám thạch liền quỳ tạ ơn ông trời.

Hán tử nhà nông được lệnh, kéo ống quần lên thật cao, xuống ruộng xới một cuốc, liền thấy củ khoai lang đỏ to hơn cái đầu trẻ con còn đang dính bùn lộ ra khỏi lớp đất. Củ khoai này còn kéo theo vài củ khác, củ nào củ nấy đều lớn hơn củ đầu tiên!

Đám hán tử lấy tay lắc lắc, đoán chừng củ nhỏ nhất cũng phải đến hai cân!

Thôn dân có mấy người há hốc mồm, thôn trưởng cũng có chút ngơ ngác, sao vừa túm liền ra nhiều như vậy? Thôn trưởng nghĩ nghĩ, giọng nói tự tin nói: "Nhất định là pháp sự có hiệu quả!"

Các hán tử gồng tay cầm cuốc đào tới tấp, kinh hỉ mà hô to: "Thôn trưởng, lại ra một đống!"

"Thôn trưởng, mau tới xem, củ này thật lớn! Một củ là đủ cho ta ăn no!

"Thôn trưởng..."

Mười mấy hán tử đồng thời làm việc ở ngoài ruộng, tiếng hô vui sướng từ bốn phương tám hướng truyền đến, tầng đất ẩm ướt bị cuốc đào lên, thứ củ đỏ au kia nằm đầy trong đất, liếc mắt một cái trừ đi lá khoai còn lại đều là lương thực!

Trên bờ ruộng, chân đám thôn dân vây xem đều nhũn ra, làm ruộng cả đời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều lương thực như vậy.

Thôn trưởng hung hăng nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói: "Phân nhà ta cũng rất ít bón cho mẫu đất này." Phân bón ở cổ đại chính là phân, phân nhà thôn trưởng đều bón ở nơi khác, chẳng lẽ giống tiên chưa cần bón bao nhiêu phân đã sinh ra nhiều như vậy lương thực?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 115: Chương 115



Có hán tử sợ tới mức ấp úng: "Heo cũng sinh không được nhiều như vậy..."

"Cân ra chưa? Bao nhiêu, rốt cuộc được bao nhiêu?" Thôn trưởng vội vàng nhìn thôn dân đo đạc, gấp rút hỏi.

Thôn dân kia không trả lời, sau khi dụi dụi mắt tính toán lại, lúc này mới kinh hãi nói: "Thôn, thôn trưởng, mẫu đất nhà ngài đại khái sản xuất năm, năm mươi thạch khoai lang."

Thôn trưởng giờ phút này đầu óc trống rỗng, ánh mắt dại ra nhìn khoai lang trong đất.

Năm, năm mươi thạch? Tiên gia không phải nói khoai lang ước chừng 40 thạch sao? Vốn tưởng rằng giống tiên ở đất phàm chắc là không được nhiều như vậy, được bảy tám thạch đã là tiên nhân chúc phúc, kết quả không chỉ thật sự nhiều như vậy, hơn nữa còn vượt qua mong muốn?

Nhìn lá khoai lang xanh biếc đổ ở bên bờ ruộng, có thôn dân nhịn không được, hỏi: "Đám lá cây này xử lý như thế nào? Cũng đốt như là rơm sao?"

Ai ngờ một người bên cạnh hô to: "Đốt cái gì mà đốt, tiên nhân nói lá khoai lang cũng có thể ăn, ngươi dám đốt lương thực sao?"

Thôn dân ở đây khiếp sợ, lá khoai lang cũng có thể ăn? Cả đống này đều là lá khoai lang a!!

Thôn trưởng bắt đầu thở hổn hển, khuôn mặt già nua dần dần đỏ lên, m.á.u toàn thân đều điên cuồng vọt lên đầu, ngay sau đó trợn mắt, hưng phấn đến mức ngất xỉu bên bờ ruộng nhà mình.

Con cháu Trương Đại Tiến hoảng sợ, đang muốn gọi người hỗ trợ, quay đầu nhìn thì thấy–

Đám thôn dân vốn đứng trên bờ ruộng toàn bộ đều chạy, chạy như điên về ruộng nhà mình, trong gió còn truyền đến tiếng kêu mừng rỡ như điên:

"Mặc kệ thôn trưởng, hắn không c.h.ế.t được, mau về nhà đem cuốc ra thu lương thực!"

"Kêu mẹ với vợ lấy thêm mấy cái gùi, ba cái? Đùa gì vậy? Không đủ không đủ! Trong nhà có bao nhiêu gùi đều lấy hết ra."

"..."

Các nhà các hộ sao còn để ý tới thôn trưởng? Tất cả đều về nhà mình tìm nông cụ và gùi, tất cả đều ra ruộng thu hoạch lương thực.

Ngày này, là ngày vui sướng nhất của toàn bộ dân thôn Đào Hoa, chỉ cần ở trong ruộng tiện tay đào một cái là ra lương thực, trong tầm mắt toàn bộ đều là lương thực!

Giống tiên được tiên nhân gọi là khoai tây kia, đào ra mỗi mẫu cũng được 40 thạch!

Trồng trọt cả đời, lần đầu tiên bọn họ thấy tình cảnh này.

Thôn dân nhìn mỗi nhà đều chất đống lương thực, đôi môi run rẩy nói: "Nếu tất cả đất của chúng ta đều trồng giống tiên..."

Còn phải lo lắng không có cơm ăn sẽ c.h.ế.t đói sao?

Năm nay không cần đói bụng, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu...

Có thôn dân đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, khó chịu dùng nắm đ.ấ.m điên cuồng đập vào n.g.ự.c mình, miệng vừa khóc vừa cười hô to: "Ta ngu xuẩn a, lúc trước không tin lời tiên nhân, chỉ trồng có một mẫu đất, ta là kẻ ngu, ta là kẻ ngu, ta thật đáng chết!"

Lời nói như vậy cứ vang lên không dứt, ngược lại có thôn dân tự an ủi: "Tiên nhân cũng chỉ mang đến bấy nhiêu giống tiên, chúng ta muốn nhiều hơn cũng không có. Nhưng hiện tại tốt rồi, có lương thực để ăn, ngay cả hạt giống để gieo trồng cũng có."

Nghe các tiên nhân nói, giống tiên lớn rất nhanh, chỉ cần chờ thêm ba bốn tháng là có thể thu hoạch thêm một lượng lớn lương thực.

"Nghĩa là từ hôm nay trở đi chúng ta không cần sợ đói nữa, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu?", Có thôn dân không tin hỏi.

Chính xác!

Lúc trước các tiên nhân còn đùa giỡn nói với bọn họ, bọn họ có nhiều mẫu ruộng tốt như vậy để trồng lương thực, về sau lương thực sẽ nhiều đến mức thối rữa trong đất, lúc ấy có ai tin không? Lương thực quý như vậy, làm sao có thể nát dưới đất được? Chuyện này không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, hôm nay, bọn họ dám ảo tưởng ngày đó.

Ngày hôm đó, từng nhóm thôn dân đi đến tiên cảnh, cũng không ấn chuông cửa đi vào, chỉ mang theo người nhà dập đầu trước cửa lớn, khiến cho hộ vệ trước cửa thập phần không được tự nhiên.

Đi theo triều đình có ích lợi gì? Triều đình chỉ biết thu thuế má, năm trước dịch bệnh cũng có giúp đỡ bọn họ đâu? Đi theo nghĩa quân có ích lợi gì? Đem đầu dắt trên thắt lưng quần, nghe thủ lĩnh tuyên dương khẩu hiệu vô nghĩa, còn không chắc có lương có ruộng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 116: Chương 116



Nhưng theo tiên nhân thì khác, có thể ăn no, có thể kiếm tiền, ngay cả con cháu đời sau cũng có thể biết chữ đọc sách.

Thời khắc này, thôn dân thôn Đào Hoa liền hạ quyết tâm, tương lai tiên nhân nói cái gì đều là đúng, cho dù bảo bọn họ lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối!

Thôn Đào Hoa đang thu hoạch vụ thu, đương nhiên Triệu gia cũng muốn thu hoạch, nhà bọn họ có tổng cộng ba mẫu đất, trồng khoai lang, khoai tây cùng lúa nước, bởi vì dùng phân hóa học, cho nên cho dù là đất mới khai hoang, sản lượng mỗi mẫu cũng cao hơn so với thôn dân thôn Đào Hoa không ít.

Người Triệu gia đã quen ăn gạo, cho nên tương lai cũng lấy gạo làm món chính, khoai tây khoai lang làm thức ăn phụ, cùng với làm lương thực dự trữ.

Triệu Hi nhìn nhiều khoai lang khoai tây như vậy, không khỏi nói: "Rốt cuộc có thể ăn miến rồi." Khoai lang và khoai tây có thể làm thành miến, nấu một chén là thơm nức cả phòng.

Triệu Húc ở một bên nói: "Ta muốn ăn khoai tây hầm sườn, lại chiên chút khoai tây chiên, làm chút bánh khoai tây, thật ngon!"

Vương Tuyết Cầm ở một bên cười nói: "Có có, các ngươi muốn ăn gì cũng có, đêm nay ta nấu cơm."

Lo lắng hơn nửa tháng này, rốt cục thu hoạch được lương thực, tâm trạng nàng rất tốt.

Lương thực quá nhiều, dù là chỉ trồng mỗi loại chỉ có một mẫu đất, mỗi hộ ít nhất năm sáu người, tổng cộng khẩu phần cũng chiếm không đến một nửa lượng lương thực thu được, để lại một bộ phận ươm giống chờ đợi lần sau gieo trồng, cũng còn thừa rất nhiều.

Ngày hôm đó sau khi thu hoạch lương thực, không ít thôn phụ liền nấu khoai lang cùng khoai tây, chỉ dùng nước trắng nấu, nhiều lắm là thêm chút muối tinh, mùi vị đều ngon lành. Trong nhà có thợ rèn, tiểu tức phụ còn có thể lấy ra dầu hạt cải trân quý, xào khoai tây thái sợi.

Khỏi phải nói, mùi vị quá ngon, còn cực kỳ no bụng. Đêm đó có vài thôn dân nằm mơ cũng thiếu chút nữa cười tỉnh, sau khi tỉnh lại liền chạy thẳng đến kho hàng nhìn xem lương thực còn hay không.

Thôn trưởng Trương Đại Tiến đêm đó liền tới tiên cảnh, dập đầu bái tạ người Triệu gia, còn gọi Triệu Chí Dân là nông thần.

Triệu Hi cười mở miệng: "Thôn trưởng đừng cao hứng quá sớm, ngươi ôm khoản tiền lớn trong tay, không sợ người khác đến cướp sao?"

Trần tú tài cùng mấy người bạn nhà nghèo nghe được những lời này, đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, tiên nhân muốn mở rộng diện tích trồng giống tiên a... Tương lai đáng mong chờ.

Thôn trưởng căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Tiên nhân nói là... đám lưu dân kia?"

Triệu Hi gật đầu.

Trương Đại Tiến nghe nói như thế, liền tức giận vỗ đùi,"Thôn chúng ta sao lại xui xẻo như vậy? Tại sao triều đình lại an trí lưu dân ở cách thôn Đào Hoa gần vậy chứ?

Thôn trưởng cũng có chút lo lắng vấn đề lưu dân.

Lúc trước còn tốt, tiên nhân một nhà từ bi, nguyện ý cho đám lưu dân một miếng cơm ăn, không đến mức tạo thành bạo loạn, nhưng nếu là để cho đám lưu dân vốn đã đói bụng này biết thôn bên cạnh có nhiều lương thực như vậy, ai biết bọn họ có đến cướp hay không?

Hơn nữa thôn trưởng quan sát hồi lâu, phát hiện số lượng lưu dân có xu thế gia tăng... Hơn nữa đều bị huyện lão gia chặn ở ngoài thành trấn, chỉ có thể đóng quân ở thôn Lưu Dân, cách thôn Đào Hoa vô cùng gần!

Thôn trưởng suy nghĩ một lát nói: "Hay là ta tìm thêm chút tráng hán tuần tra?"

Triệu Hi lắc đầu cười khẽ: "Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, cho dù ngươi tìm càng nhiều tráng hán tuần tra cũng sẽ bị theo dõi."

Đây cũng là lý do lúc trước nhà bọn họ nguyện ý phân ra đại bộ phận giống tốt cho thôn dân, ngoại trừ chia sẻ nguy hiểm ra, còn là do sợ thôn dân ghen đỏ mắt sẽ bạo động.

Thôn trưởng nhăn mặt nói: "Ý tiên nhân là, muốn chúng ta phân chút lương thực cho những lưu dân kia?"

Dân chúng đều coi trọng đồ ăn, nếu tiên nhân hạ mệnh lệnh, bọn họ là sẽ cho, nhưng rốt cuộc trong lòng sẽ không thoải mái. Lương thực mình trồng vì sao phải cho người khác?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 117: Chương 117



Triệu Hi: "Ta hỏi ngươi, lương thực ăn không hết nếu hỏng thì xử lý như thế nào? Khoai tây nếu nảy mầm liền có độc tố, không ăn được nữa. Cho dù có hầm, ngươi để nửa năm một năm cũng vẫn sẽ hỏng."

Triệu Hi cùng Vương Tuyết Cầm liếc nhìn nhau, bọn họ biết có biện pháp khác để bảo quản, chẳng hạn như đem khoai lang làm thành bột phấn có thể để rất lâu, đương nhiên ý tưởng này tạm thời không thể nói ra.

Thôn trưởng ngẩn ra, đúng vậy, lương thực không chỉ đủ để ăn một năm, còn dư rất nhiều. Nếu là thối rữa... Bọn họ sẽ đau lòng chết!

Hiện tại tất cả mọi người còn đắm chìm trong suy nghĩ tương lai có thể ăn no, chưa từng nghĩ đến chuyện lương thực thừa bị hỏng thì nên làm thế nào.

Nhất thời thôn trưởng có chút mặt ủ mày chau, khó xử hỏi: "Chẳng lẽ liền đưa cho... lưu dân?"

Triệu Hi lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, lương thực nhà ai cho không cũng sẽ đau lòng. Để lưu dân mua về gieo giống là được."

Thôn trưởng càng ngốc: "Dùng tiền mua? Lương thực dư thừa để hỏng đúng là đáng tiếc, có người bỏ tiền mua đương nhiên là tốt, nhưng mà lưu dân sao có thể có tiền mà mua?"

Đám lưu dân kia đều nghèo rớt mồng tơi, dù là hiện tại đi theo tiên nhân làm việc, tuyệt đại đa số đều nhận lương bằng lương thực, bọn họ có thể có bao nhiêu tiền?

Trần tú tài ở bên cạnh cười nói: "Thôn trưởng, ngươi còn không rõ? Trấn an lưu dân là trách nhiệm của triều đình, tiền này huyện Đào Nguyên sẽ bỏ ra."

Triều Thiên Khải đối phó lưu dân, hoặc là trấn áp hoặc là trấn an, miễn giảm thuế má, cho bọn họ đồn điền, cho bọn họ vay hạt giống giá thấp để gieo trồng.

Khoai lang khoai tây sản lượng cao đã xuất hiện, cũng đã đến lúc các tiên nhân đi gặp huyện lệnh huyện Đào Nguyên rồi.

Mặt trời lặn về phía tây, chiều tối mờ ảo, trong sân tổ chức tiệc nên đốt đèn chiếu sáng, huyện lệnh Đào Nguyên ngồi ở trên sảnh đường, bởi vì dáng người có hơi mập mạp cho nên không chịu được sức nóng mà chảy mồ hôi, phía sau có hai thị nữ không ngừng quạt cho hắn. Khách ngồi ở dưới phía trước sảnh đường là một số thế gia giàu có trong huyện.

Huyện lệnh tổ chức yến tiệc, ai nên tới đều đã tới, ai cũng hiểu được mục đích thật sự của buổi yến tiệc này, còn không phải là vì những lưu dân kia sao, muốn để cho những địa chủ thế gia như bọn họ có thể mở lều cháo cứu tế lưu dân, tránh việc lưu dân bạo loạn.

Nếu như huyện lệnh đã mở miệng, những thế gia hào môn này cũng phải nể mặt, ai cũng nhao nhao nhận lời mở lều cháo tiếp tế cho lưu dân, mặc dù ai cũng biết dù bọn họ mở những điểm phát cháo thì cũng chỉ là chuyện như muối bỏ bể, nhưng trong lúc này lại làm bầu không khí hòa hợp vui vẻ hơn.

Đã bàn xong chuyện chính, huyện lệnh cười nhìn về phía Chu lão viên ngoại nói: "Lão viên ngoại, nghe nói tiểu công tử nhà ông đã đính hôn cùng với đích nữ nhà Vương gia, chẳng hay khi nào thì có thể uống rượu mừng của nhà ngài đây?"

Chu lão viên ngoại nghe thấy vậy, sắc mặt trầm xuống rồi mắng: "Nghịch tôn nhà ta từ sau khi đến thôn Đào Hoa dự thính xong cứ nhất định phải năm sáu năm sau mới chịu thành thân."

Chu lão viên ngoại tức đến nổi lên cơn đau tim, vốn tưởng rằng Chu Nguyên bắt được mối hôn sự với Vương gia là hoàn toàn ổn thỏa rồi, vậy mà không ngờ tiểu tử điên kia ăn phải cái gì bậy bạ, nói muốn năm sáu năm sau mới thành hôn, nói cái gì mà thân thể chưa ph*t d*c hoàn chỉnh muốn chờ tuổi lớn hơn một chút rồi thành thân sau.

Cái quái gì vậy chứ! Tên khốn nào dạy hắn mấy thứ này?

Huyện lệnh kinh ngạc: "Lại là thôn Đào Hoa?"

Hai ngày trước nghe nói là ở thôn Đào Hoa có người tốt thu nhận lưu dân đến làm công, cách này khiến cho hai mắt huyện lệnh tỏa sáng, đây cũng là chủ ý hay, hắn học theo cách này còn muốn để cho những lưu dân kia đi xây dựng thủy lợi, tránh cho bọn họ rảnh rỗi quá liền nhàn cư vi bất thiện.

Huyện lệnh nói: "Ta nghe nói xưởng in giấy làm giấy ở huyện Đào Nguyên đều ở trong thôn Đào Hoa phải không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 118: Chương 118



Giấy này quả thật dùng rất tốt, hắn làm huyện lệnh cũng không nhịn được mà dần dần thay thế thẻ trúc thành giấy trúc.

Mọi người đều gật đầu.

Tại sao mấy chuyện mới mẻ xảy ra mấy ngày nay đều là bắt nguồn từ thôn Đào Hoa mà ra hết thế này, huyện lệnh có chút khó hiểu với chuyện này.

Cho đến hai ngày sau, thủ hạ chuyên phụ trách thu thuế tại các thôn các trấn trở về bẩm báo cho huyện lệnh: "Hồi bẩm Huyện lệnh đại nhân, năm nay thu thuế mặc dù dân chúng có rất nhiều người khóc nháo, nhưng mọi thứ đều tiến triển thuận lợi."

Khóc cũng vô dụng, thuế má này tính theo đầu người, ai cũng trốn không thoát!

"Huyện lệnh đại nhân, nhắc tới cũng kỳ quái, người khác bị lấy đi nhiều lương thực như vậy cho dù không khóc lóc thì cũng là mặt ủ mày chau, cũng không biết thôn dân của thôn Đào Hoa kia bị làm sao? Vậy mà lại có không ít người len lén cười trộm."

Thuế má triều Thiên Khải nặng, có người trả tiền thuê nhà cho địa chủ chỉ có thể chịu đói bụng, có một số còn bị trở thành lưu dân, ai mà không khóc lóc thảm thiết? Thôn dân của thôn Đào Hoa lại còn có người bật cười, lúc ấy tiểu quan đang cân cho rằng mình cân không đúng, liền thay đổi hai cái cân khác, kết quả phát hiện không có vấn đề gì.

Huyện lệnh sờ chòm râu đen trên cằm, vẻ mặt lộ ra ý vị sâu xa.

Kỳ quái, lại là thôn Đào Hoa, chẳng lẽ nơi đó xuất hiện người tài gì đó?

Thôn này cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, huyện lệnh không khỏi có chút để ý đến thôn Đào Hoa, lúc này phái người đến thôn Đào Hoa tiến hành điều tra thực hư.

Thuộc hạ rất nhanh đã trở về, không đến một ngày đã quay lại bẩm báo với Huyện lệnh, hắn thần thần bí bí nói: "Đại nhân, theo tiểu nhân nghe ngóng được, thôn Đào Hoa không chỉ có hộ gia đình là hộ đen, mà còn có hộ chưa nộp thuế."

Huyện lệnh đang buồn ngủ giật mình tỉnh táo lại, giận tím mặt nói: "Người nào giám càn rỡ như thế?"

Thuộc hạ đáp: "Tiên cảnh, Triệu gia!"

Huyện lệnh: "..."

Tiên, tiên cảnh?

Gần đây vì để ghi lại hộ tịch cho những lưu dân kia, lại đi đến thôn xóm thu thuế má thường xuyên phải ra vào xung quanh thôn Đào Hoa, muốn không biết đến chuyện tiên nhân ở đó cũng khó.

"Tiểu nhân nghe nói, nhi tử của Chu gia nuôi heo, đích nữ của Vương gia bán giấy, chiếc cày cong có lưỡi cày sắc bén, giấy làm bằng tre trúc được người trong huyện Đào Nguyên thích sử dụng cũng đều là bút tích của tiên nhân, hơn nữa..." Cấp dưới kéo dài ngữ điệu, làm cho người ta tò mò.

Lòng tò mò của huyện lệnh đã được khơi dậy, chỉ mấy cái vừa rồi cũng đã bất phàm rồi, còn có cái gì ghê gớm hơn nữa sao?

"Hơn nữa, tiên lương trồng ra được mỗi mẫu những 50 thạch ở thôn Đào Hoa đều là do mấy tháng trước tiên nhân cung cấp giống mà có được! Cho nên lúc nộp thuế, chỉ có người trong thôn bọn họ vui vẻ là vì trong tay bọn họ đều còn dư lại lương thực."

"Bộp" một tiếng, huyện lệnh cả kinh ngồi phịch xuống dưới đất, nghẹn họng trân trối nhìn thủ hạ: năm, năm mươi thạch tiên lương?

Một lúc lâu sau, huyện lệnh vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng thay quần áo, kêu thủ hạ chuẩn bị một chút lễ gặp mặt, lúc này mang theo một ít quan sai đánh xe đi đến thôn Đào Hoa.

Tiên cảnh mây che sương mù bao phủ, ở bên ngoài có từng dãy nhà trệt xây dựng bằng xi măng, trước cửa có một hộ vệ cao to hung dữ đứng đó, đại đao trường kiếm bên hông làm cho Huyện lệnh phải nhướng mày, có thể tưởng tượng cho dù là thần binh từ trên trời xuống cũng không thể so sánh, vội vàng bẩm báo.

Cửa lớn tự động mở ra, Tiêu Thính Vân dùng loa phát thanh gọi bọn họ tiến vào, làm cho Huyện lệnh kinh ngạc hô lên thần tiên.

Đi vào bên trong, chỉ thấy người Triệu gia đã ngồi ở trước bàn ăn thủy tinh cười khanh khách mà chờ hắn, bên cạnh còn có bốn thư sinh Trần tú tài đang ngồi, tựa hồ như đã sớm đoán được hắn sẽ tới.

Cái kiểu dập đầu khi lần đầu tiên tới gặp mấy người Triệu Hi đã nhìn quen không thấy lạ, sắc mặt họ lạnh nhạt chờ huyện lệnh Đào Nguyên nói chuyện chính.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 119: Chương 119



Huyện lệnh cuối cùng cũng nói đến trọng điểm: "Các tiên nhân, nghe nói thôn dân của thôn Đào Hoa trồng ra tiên lương có thể sản xuất mấy chục thạch một mẫu, đây chính là của cải của triều đình Thiên Khải, không biết hạ quan có thể bẩm báo với thánh thượng hay không? Đến lúc đó các vị tiên nhân cũng có thể được thờ phụng, vĩnh viễn hưởng hương khói thần miếu!'

Tranh công!

Sau khi Huyện lệnh nghe thấy chuyện lương thực có sản lượng cực cao xong, phản ứng đầu tiên chính là muốn bấm báo cho hoàng đế. Đây chính là điềm lành to lớn, nếu như hoàng đế nghe vậy mà long nhan vui mừng hắn sẽ thăng quan phát tài!

Triệu Húc nghe nói vậy, thiếu chút nữa muốn tặng cho tên huyện lệnh này một cái bạt tai, ngược lại Triệu Hi lại chớp mắt, không có biểu cảm gì nói: "Đại nhân có tâm tư gì ta biết, có điều ngươi chắc chắn phần công lao này có thể rơi vào đầu ngươi sao?"

Huyện lệnh bị vạch trần liền đỏ cả mặt, sau đó bình tĩnh lại, không khỏi cẩn thận suy nghĩ.

Lời nói này của tiên nhân không sai, loại huyện lệnh nhỏ như hắn không có quyền trực tiếp bẩm báo lên hoàng đế, tấu chương cần phải giao lên từng tầng, trước tiên giao cho quân thủ, công lao lớn như vậy ai biết được bên ngoài có ai đỏ mắt ghen tỵ hay không? Nếu như quận thủ nhận công lao về mình hắn cũng chỉ có thể nuốt cụng tức này vào bụng.

Lúc này đầu óc huyện lệnh xoay chuyển cực nhanh, hắn nhớ lại trong hoàng thất thường có cuộc tuần tra phía nam, mà nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu vốn là đại tộc trong huyện Đào Nguyên, tiên hoàng hậu qua đời đã 20 năm, Thánh thượng cho dù chỉ là vì thanh danh của mình cũng sẽ đi tới đây một chuyến, đến lúc đó hẳn là có cơ hội trực tiếp gặp mặt Thánh thượng...

Đại não của Huyện lệnh đang bay bổng trên trời, Trần tú tài ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại nhân, nếu có thể tâu tiên lương này lên được Thánh thượng đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không biết đến lúc đó chỗ tốt này còn có thể rơi xuống trên đầu dân chúng của huyện Đào Nguyên chúng ta hay không thôi?"

Huyện lệnh nghe vậy, dường như tỉnh mộng!

Đây chính là giống tiên lương có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, cho dù công lao không bị người khác cướp mất, may mắn làm cho ánh mắt của Đế vương chú ý, nhưng nếu mở rộng ra nhất định phải mang những giống tiên lương này đến nơi có đất đai phì nhiêu mở rộng trước, đến lúc đó làm gì còn có phần của huyện bọn họ?

Chức huyện lệnh này của hắn mặc dù không coi trọng sống c.h.ế.t của dân chúng, nhưng nếu có thể làm ra chút chiến tích sao lại không lấy chứ? Dù sao nghe nói tiên lương chín rất nhanh, chỉ cần thời gian ba bốn tháng!

Huyện lệnh cân nhắc trước tiên mở rộng quy mô ở trong huyện xem thử, dân chúng ở trong huyện không biết đến tiên cảnh không chừng sẽ kháng cự, nhưng những lưu dân kia lại không giống vậy, bọn họ thân không xu dính túi, ở nơi đó chờ triều đình đến tiếp tế, cấp cho cái gì bọn họ đều sẽ tiếp nhận, cho hạt giống gì bọn họ cũng sẽ đi trồng.

Huyện lệnh vỗ đùi nói: "Không bằng như vầy đi, huyện ta thu mua giống tốt còn dư lại của thôn dân thôn Đào Hoa, cho lưu dân gieo trồng, tránh cho bọn họ sinh sự bạo loạn."

Thành công rồi.

Thư sinh Lưu Nghĩ hắng giọng một cái, lại mở miệng nói: "Đại nhân, chúng ta có đồng môn được Quận chủ đại nhân thưởng thức, hắn viết thư nói, lượng lưu dân tiến vào huyện Đào Nguyên của chúng ta càng lúc càng nhiều, chuyện này có thực hiện được không?"

Người nọ cũng là bằng hữu của Trần Tú Tài, lúc trước viết lệnh chiêu hiền cho mấy bị bằng hữu này, cũng chỉ có vị đồng môn đó, vì ngóng trông có thể được Quận chủ thưởng thức nên không tới thôn Đào Hoa.

Huyện lệnh nghe vậy thì thở dài một hơi nói: "Gần đây lưu dân có gần hai ngàn người, ta xem con số này sẽ còn tăng lên, tiếp tục như vậy hơn chục ngàn người cũng không phải vấn đề xa xôi."

Huyện của bọn họ còn đỡ, cũng chỉ có mấy ngàn người tiến vào, còn ở chỗ kinh thành chắc có lẽ phải hơn mười, hai mươi ngàn lưu dân!
 
Back
Top Bottom