Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 100: Chương 100



Trường kiếm này đúc rất quy củ, trên lưỡi kiếm cũng không có bao nhiêu hoa văn trang trí, đương nhiên Triệu Hi cũng không chú trọng cái này.

Triệu Hi mở miệng liền nói: "Cứ dựa theo tiêu chuẩn này chế tạo hơn một trăm món đi".

Hơn một trăm kiện!!

Trong nhà tiên nhân có bao nhiêu dưa mà phải dùng nhiều d.a.o xẻ dưa hấu như vậy? Thôn dân có ngốc đến đâu cũng dần nghĩ được ra có chút không bình thường, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy sợ hãi, đi theo tiên nhân làm việc có tiền, còn có cơm ăn, tiên nhân lại là đến từ trên trời, tất nhiên là phụng tiên mệnh, bọn họ chăm chỉ theo tiên nhân làm việc, về sau nếu c.h.ế.t đi nói không chừng cũng có thể thành tiên.

Xưởng sản xuất đồ sắt loại nhỏ này được thiết lập giữa hai ngọn núi phía sau thôn Đào Hoa, gian trong là một mảnh đất bằng do con người san ra, xung quanh là rừng cây nhỏ, vô cùng bí mật.

Người trong thôn nghe nói năm xưa chiến loạn, dân thôn Đào Hoa vì tị nạn mà mảnh đất này được mở ra giữa hai ngọn núi làm chỗ tránh nạn, chỉ là những năm gần đây bình yên nên không cần mà thôi. Sau khi Triệu Hi từ chỗ thôn trưởng biết được, dứt khoát mở lại mảnh đất này. Nếu không có thôn dân lớn tuổi ở lâu đời trong thôn Đào Hoa, sợ là cũng không biết giữa hai ngọn núi phía sau còn có địa phương như vậy, hệ số an toàn rất cao.

Xưởng trưởng tạm thời của xưởng đồ sắt là một thôn dân từng có kinh nghiệm đúc đồng, tên là Phan Đạt. Ban đầu Triệu Hi nghe đến cái tên này, phản ứng đầu tiên là quốc bảo. Hắn nhíu mày nói: "Tiên nhân, ngài muốn nhiều quặng sắt như vậy tất nhiên là không đủ".

Triệu Hi: "Không sao, sau này sẽ có càng nhiều quặng sắt được vận chuyển tới".

Tống Nhất Thanh mấy ngày nay đã đẩy xe cút-kít một lần nữa xuất phát đi tới thôn Hắc Thạch, nếu vị Thạch thôn trưởng kia thông minh thì chuyện làm ăn này đàm phán tiếp không khó.

Đầu tiên phải cấp vật tư cho mỗi quân nhân một thanh vũ khí, dựa theo ý tứ của Triệu Húc, trăm người cho dù đều là tinh binh, sau này nếu thật sự xảy ra chuyện thì thật cũng không đủ dùng, cho nên nếu sau này tài chính lương bổng, vũ khí các loại vật tư đều có thể cung ứng nhiều lên, hắn có thể sẽ có dự định mở rộng.

Vả lại ngành nông nghiệp là đại sự, nông cụ trong thôn đích xác cần cải thiện, tốt nhất có thể đem nông cụ trong thôn đều sửa chế thành nông cụ bằng sắt, đến lúc đó việc đồng áng có thể hưng thịnh.

Cho nên nhu cầu đối với đồ sắt là rất lớn, Triệu Hi đối với việc này cũng cực kỳ hào phóng, các hán tử được nhà máy đồ sắt bí mật chọn trúng sau khi ký hiệp nghị bảo mật, mỗi tháng tiền bạc cũng không ít, trước kia một năm cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, hơn nữa ngoại trừ tiền thưởng hàng tháng, tiền thưởng nửa năm, nghe nói ngày lễ ngày tết còn có thể có quà tặng, loại ngày lễ này cho quan lớn cũng không đổi!

Cái này không? Quà tặng đã đến.

Triệu Hi bảo thôn dân từ bên ngoài thật cẩn thận mà bưng tới mấy cái bình gốm loại nhỏ, trên bình đậy nắp gốm, tuy là đậy nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thanh bên trong.

Triệu Hi nói với nhóm công nhân mờ mịt trong xưởng:"Đây là dầu cải, mỗi người một vại, các ngươi lấy về ăn đi".

Dầu?!

Mấy hán tử nghe được đều cả kinh, nghe thấy chữ dầu phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là dầu dê, triều Thiên Khải hiện tại ăn đều là dầu động vật, kia cũng chính là rất quý, người bình thường làm sao ăn nổi?

Có thôn dân thực sự tò mò, sau khi rửa tay sạch sẽ mới đẩy nắp gốm ra, không có cách nào, một nhà tiên nhân đều thích sạch sẽ, đặc biệt là Triệu Ngôn tiên nhân kia, cực kì chú trọng điều kiện vệ sinh, cho nên nếu là ở trước mặt tiên nhân, những thôn dân này đã hình thành thói quen rửa tay thu thập chính mình sạch sẽ.

Nắp gốm vừa mở ra, lọt vào tầm mắt chính là chất lỏng giống như hoàng kim, mang theo mùi thơm nồng đậm của hạt cải.

Thôn dân bật thốt lên: "Thơm quá!"

Ngay cả Tiêu Thính Vân đang đứng giữ cửa cũng ngửi thấy mùi hương dầu hạt cải, không khỏi quay đầu nhìn lại.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 101: Chương 101



Triệu Hi cười nói: "Đây là dầu hạt cải, là dầu thực vật, có thể dùng để xào rau, rán bánh, nhà chúng ta xào rau cũng dùng loại dầu hạt cải này".

Dân gian triều Thiên Khải hiện tại không thịnh hành thủ pháp nấu nướng xào hoặc chiên, dù sao những cách nấu này đều phải hao dầu, dân chúng ít khi có thể ăn được dầu mỡ, đa số mọi người nấu nướng đều lấy cách hấp cách thủy làm chủ.

Triệu Hi còn nhớ rõ một số đơn vị ở hiện đại thường phát chút dầu ăn làm phúc lợi, xưởng sản xuất đồ sắt ở thôn Đào Hoa cũng coi như là một đơn vị làm việc không tồi, phát chút dầu hạt cải cho nhóm công nhân rèn sắt vốn không nhiều này cũng tốt.

Lúc trước nàng thuận miệng nói một câu hoa cải dầu có thể ép ra dầu, lời này liền bị Trương Đại ghi tạc trong lòng. Trong núi này có hoa cải dầu dại mọc từng mảng lớn, Trương Đại nhớ kỹ địa điểm, tự mình dẫn người đi hái hạt cải, tìm cơ hội lại đặc biệt đến hỏi cách ép dầu.

Trại dân hiện tại nuôi heo chế muối, nhưng muối chỉ cung cấp cho tiên cảnh và thôn Đào Hoa, không bán ra bên ngoài, muối cũng không phải tiêu hao lớn như lương thực, trại dân cũng không nỡ tùy tiện ăn muối tinh trắng, ngày thường nấu ăn rắc muối lại càng ít, cho nên trại Thanh Phong cũng không thường xuyên làm muối, một ít nữ nhân trong trại liền có thể đảm đương.

Vô luận là triều Thiên Khải hay là Hoa Hạ, chỉ cần để bọn họ biết cách, đa số dân chúng đều cần cù, có được phương pháp ép dầu, rảnh rỗi liền làm thử.

Bọn họ tất nhiên là không dùng được công nghệ hiện đại, liền dùng phương pháp cổ ép dầu, xào hạt cải dầu sau khi phơi nắng trong nồi lớn, sau đó dùng cối đá nghiền nát đổ vào trong thùng gỗ dùng lửa chưng, cuối cùng giẫm thành bánh dầu nhét vào trung gỗ ép ra dầu.

Mặc dù công nghệ làm ra thực sự rườm rà nhưng bọn họ cũng rất cao hứng, những người dân chưa bao giờ sợ phiền phức, nếu sợ phiền phức thì họ cũng tìm không ra thức ăn để ăn.

Mặc dù trên dưới trại Thanh Phong đều ký khế ước, nhưng Triệu gia chưa bao giờ có thói quen xấu lấy không đồ của người khác, liền bỏ tiền ra mua một ít.

Trại Thanh Phong còn vì thế mà suy một ra ba, cảm thấy hạt cải dầu có thể ép ra dầu, loài thực vật khác cũng có thể ép ra được dầu hay không? Ví dụ như dầu trà, dầu đậu nành.

Trại Thanh Phong thông qua việc có muối tinh đổi lấy lương thực từ thôn Đào Hoa, gần đây dân trong trại lưu hành một số cách ăn mới.

Đặt ngô ở trên nồi hấp chín, lại đổ chút dầu cải vào trong nồi đun nóng, sau đó xối dầu cải cuồn cuộn một mảnh vào ở trên cơm vàng óng ánh, món ăn tràn đầy dầu mỡ. Nhưng bọn trẻ trong trại ăn rất ngon, Triệu Hi dù thế nào cũng không chịu nổi cách ăn này.

Công nhân xưởng đồ sắt vốn ít, nàng bỏ vốn mua một ít dầu chia cho bọn họ cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Mấy công nhân vui mừng đến cực điểm, liên tục cúi đầu cảm ơn Triệu Hi.

Đây chính là dầu a, mặc dù không phải mỡ của súc vật, nhưng cũng là dầu, hơn nữa muốn ép ra cũng rất rườm rà, đây chính là thứ vô cùng tốt, hài tử trong nhà có thể có thứ tốt ăn, nghĩ tới đây trong lòng họ liền vui sướng.

Ban ngày hài tử cũng không ở nhà trêu mèo trêu chó bên nữa mà tới học đường học tập, nghe nói phu tử rất nghiêm khắc, có thể bổ sung dinh dưỡng cho bọn hắn. Đương nhiên, đồ quý như vậy cũng không thể ăn nhiều.

Triệu Hi nhìn dáng vẻ tiết kiệm của bọn họ, vội nói: "Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, tốt nhất nên ăn hết nhanh, dầu hạt cải này hơn nửa năm sẽ biến chất, không thể ăn được nữa, rất lãng phí."

Mấy công nhân nghe vậy mới từ bỏ ý tưởng lưu trữ thêm vài năm.

Nhìn xem, ở đây lăn lộn với tiên nhân, có ăn có uống, mỗi ngày đều rất tốt. Làm dân triều Thiên Khải có lợi gì? Xảy ra ôn dịch, triều đình liền mặc kệ sống c.h.ế.t của bọn họ, lương thực cứu tế đã nói cũng không thấy đâu.

Một thợ rèn sắt miệng còn nói thầm: "Triều đình này không bằng để các tiên nhân làm chủ".
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 102: Chương 102



Triệu Hi cầm lấy thanh kiếm sắt đi ra ngoài, cười nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc trước, ta xuống núi trước đây, các ngươi chú ý dùng lửa cẩn thận đừng làm cháy rừng." Bốn phía tuy rằng đều không có cây cối, nhưng dù sao cũng là ở trong núi sâu, phòng cháy là nhiệm vụ quan trọng nhất, Triệu Hi cảnh cáo rất nhiều lần, về phần món đồ sắt chế ra đầu tiên này tất nhiên đã bị Triệu Hi lấy đi.

Trường kiếm này vẫn còn hơi nặng, Triệu Hi cầm một lúc đã cảm thấy cánh tay hơi mỏi.

Tiêu Thính Vân ở một bên vươn tay về phía nàng: "Để ta cầm"

Hôm nay Tiêu Thính Vân nghỉ phép, thấy nàng muốn lên núi liền đi cùng, Triệu Hi cũng sợ xui xẻo lại gặp phải mãnh thú liền đồng ý.

Thấy hắn đưa tay tới, Triệu Hi dứt khoát đưa thanh thiết kiếm kia cho hắn, sau đó lắc lắc cánh tay đau nhức.

Tiêu Thính Vân cầm trường kiếm cực kỳ nhẹ nhàng, tư thế cầm kiếm tương đối thuần thục, hắn cụp mắt đánh giá chuôi kiếm nói: "Chất lượng chế tác tuy bình thường, nhưng dù sao cũng là thiết kiếm, nếu chế tạo ra được một đội quân ắt đều sẽ có uy lực bất phàm."

Tiêu Thính Vân nắm chặt thanh trường kiếm kia, đột nhiên múa kiếm tại chỗ, mỗi một kiếm đều tràn ngập sự mỹ lệ cùng sát khí khó nén, bóng dáng ở trong rừng cực nhanh nhẹn.

Triệu Hi từng thấy múa kiếm trên phim truyền hình, nhưng phần lớn động tác đều âm nhu, không như người trước mặt, mỗi nhát kiếm đều hung sát đến cực điểm, anh khí bất phàm, Triệu Hi nhìn mà có chút hoảng hốt, bất giác theo bản năng vỗ tay cho màn biểu diễn này.

Tiêu Thính Vân dừng lại, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, đầu kiếm c*m v** lớp đất dưới chân, thấy Triệu Hi nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên giơ tay lên.

Một quả đào dính đầy lông vừa vặn rơi vào trong tay hắn, hắn hỏi: "Ngươi ăn không?" Chắc là lúc nãy quả đào này rơi xuống khi hắn luyện kiếm.

Triệu Hi: '..."

Nàng dứt khoát đi tới lấy quả đào trong tay, rồi đột nhiên vươn tay túm chặt lấy tay hắn: "Ngươi đưa tay cho ta xem".

Tiêu Thính Vân nhướng mày, theo lời nàng mở lòng bàn tay ra, tay thiếu niên lớn hơn nàng không ít, ngón tay dài nhỏ. Nàng chú ý tới, quả nhiên lòng bàn tay hắn có vết chai, không giống vết chai luyện chữ, mà giống vết chai của luyện võ cầm kiếm lâu ngày.

Triệu Hi cầm quả đào lui về phía sau hai bước, nghĩ tới bộ dáng thuần thục múa kiếm vừa rồi của hắn, có chút hoài nghi nhìn hắn nói: "Ngươi trước kia không phải là quan võ chứ?" Lần trước Trương Tam nói hắn hình như là quan, cũng không biết là chức quan gì.

Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Ta không nhớ rõ." Ngay cả màn vũ kiếm vừa rồi cũng chỉ là ký ức của cơ thể.

Hắn lấy ống trúc từ bên hông ra, mở nắp trúc ra hỏi: "Có muốn rửa quả đào không?"

Triệu Hi nghe vậy lập tức gật đầu, hai tay nàng nắm lấy lông nhung của quả đào, Tiêu Thính Vân hơi khom lưng cẩn thận đổ nước trong ống trúc ra, Triệu Hi nhanh chóng đến gần mượn nước rửa đào, rất nhanh liền rửa sạch sẽ.

Hai người cùng xuống núi, Triệu Hi vừa đi vừa gặm quả đào này.

Tiêu Thính Vân cười hỏi: "Cây đào kết trái, ăn ngon không?"

Quả đào này vốn là mọc hoang dã, lại chưa trải qua quá trình bồi dưỡng của nhân công, đương nhiên không có ngọt như đào mật ở hiện đại, nàng cắn một miếng, chỉ có vị ngọt nhàn nhạt, nàng cũng không quá thích, đặt ở hiện đại ai bán loại đào này, lần tới chắc chắn nàng sẽ không mua lại.

Nhưng thôn dân và trẻ em ở thôn Đào Hoa rất thích, cây đào ở đây rất nhiều, mỗi khi đến mùa này, họ sẽ hái một ít đào để ăn, nhưng phần nhiều quả đào sẽ có lúc rơi xuống đất thối rữa, thôn dân cảm thấy đáng tiếc, còn đem những quả đào thối rữa này ném vào trong ruộng làm phân bón.

Đôi mắt Triệu Hi đột nhiên sáng lên, nói: "Cứ đem những quả đào này ủ thành rượu đào là được rồi." Cũng không cần chế ra rượu chưng cất, loại rượu trái cây có nồng độ thấp này cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn bị nát ở dưới đất.

Triệu Hi nhịn không được nghĩ, nếu là ở ban đêm giữa hè, cùng người trong nhà ở trong hoa viên biệt thự nướng thịt, uống rượu, thưởng thức ánh trăng, cuộc sống gia đình cũng là không tệ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 103: Chương 103



Thấy trong mắt nàng có ánh sáng, Tiêu Thính Vân cong môi nói: "Vậy ta đi mượn cái gùi lại đây." Biết nàng sợ hãi, nên dứt khoát để lại trường kiếm.

Tiêu Thính Vân đeo gùi trở lại rất nhanh, sau khi đặt gùi xuống trực tiếp trèo lên cây hái đào dại.

Triệu Hi đứng dưới tàng cây chỉ huy, hô: "Hái đào có chấm đỏ, có sâu cũng đừng sợ, chứng minh là quả đó ngọt, đừng hái xanh, đúng đúng chỗ kia có mấy quả"

Cũng không biết trước kia Tiêu Thính Vân làm nghề gì, thân thủ leo cây cũng cực kỳ linh mẫn mạnh mẽ, hái được một gùi đào thì tay cũng dính toàn lông nhung.

Tiêu Thính Vân xách giỏ đầy những quả đào lên lưng, nhìn sắc trời nói: "Chúng ta xuống núi đi, nếu không ca ca ngươi sẽ nghĩ nhiều".

Triệu Hi: '..."

Từ đêm nàng ngẫu nhiên gặp được Tiêu Thính Vân và điểm tích lũy tăng lên đó, ở trước mặt bọn họ liền nói không rõ.

Hai người cùng xuống núi, sau buổi trưa Triệu Hi dứt khoát rửa sạch những quả đào dại kia, dùng d.a.o thái nhỏ ném vào trong thùng thêm đường đậy kín lên men, đặt ở trong đất nơi bóng râm.

Ban đêm Chu Nguyên tới lớp học buổi tối, còn cố ý ghé tới tiên cảnh một chuyến, Triệu Hi vốn tưởng rằng hắn tới trao đổi kinh nghiệm nuôi heo làm giàu với mẹ nàng Vương Tuyết Cầm, ai ngờ hắn lại nhiều chuyện.

'Các ngươi biết không? Triều đình xảy ra chuyện lớn." Chu Nguyên cau mày nói.

Người Triệu gia hoạt động trong ba tất đất ở thôn Đào Hoa này, cùng lắm là đi qua thôn Hắc Thạch, thỉnh thoảng lại lên thị trấn, nào biết đến chuyện lớn của triều Thiên Khải?

Chuyện này đã sớm truyền ra ở phương bắc, cũng do huyện Đào Nguyên cách kinh thành quá xa nên không biết mà thôi. Chu Nguyên nói thẳng: "Ta nghe nói triều đình và người thảo nguyên lại đánh nhau, chỉ là lúc này không phái Thụy vương thiện chiến đi, mà phái Tam hoàng tử, Tam hoàng tử là trưởng tử của kế hậu, hắn nào biết hành quân đánh giặc a."

Người Triệu gia không có hứng thú với chuyện triều đình của triều Thiên Khải, mỗi người đều bận chuyện trong tay, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Triệu Húc ôm điện thoại di động của mình chơi game rất hăng say, Triệu Hi lại dựa lưng vào ghế xem sách cách tạo xi măng.

Chu Nguyên hay nghe thuyết thư tiên sinh kể nhiều như vậy, hiển nhiên cũng học được tinh túy, hắn cao giọng nói: "Chuyện gay cấn ơ ngay đây, Tam hoàng tử bị người thảo nguyên bắt sống."

Tay Triệu Hi đang lật sách dừng lại, Triệu Húc đang chơi game xếp hình dừng tay, mỗi người đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên: "Cái gì?"

Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh bị ngoại địch bắt làm tù binh? Mặt mũi này mất hết rồi!

Triệu Hi cau mày, nhìn về phía Chu Nguyên nói: "Ý của ngươi là, rất có thể có chiến tranh?"

Đích hoàng tử bị bắt làm tù binh, triều Thiên Khải sẽ để yên như vậy sao?

Chu Nguyên gật đầu: "Đường huynh của ta ở huyện Liêu Đông, viết thư về nhà cũng nói người ngoại vực bên kia không yên phận".

Chu Nguyên nhắc nhở nói: "Chư vị tiên nhân, ta cũng không biết trận chiến này rốt cuộc có đánh hay không, nhưng là ta hiểu được, sợ là năm nay chuẩn bị tăng thuế má rồi, các ngươi tốt nhất dự trữ chút ít lương thực, để thôn Đào Hoa cũng có cái mà chuẩn bị."

Chu Nguyên thở dài, những ngày này tiếp xúc lâu với những thôn dân, đến cùng cũng có chút cảm tình, hắn còn thay đổi chút cái nhìn trước kia đối với những dân chúng này, mặc dù bọn họ không có bao nhiêu kiến thức cùng văn hóa, có chút thích chiếm hời nhỏ, nhưng vẫn tính là tốt.

Việc này hắn không dám tùy tiện truyền ra ngoài, sợ lời nói truyền đi liền biến dạng ngược lại khiến cho bọn họ lâm vào khủng hoảng, liền nghĩ nói cho các tiên nhân trước, hiện giờ bọn họ cực kỳ có uy vọng, danh dự ở thôn Đào Hoa.

Người Triệu gia không biết xấu hổ mà nói, hiện tại bọn họ không có hộ khẩu ở triều Thiên Khải, không cần nộp thuế, nhưng thôn dân thôn Đào Hoa có hộ tịch tất nhiên trốn không thoát.

Triệu Chí Dân hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên: "Tiểu Chu, đa tạ ngươi tới nhắc nhở, hài tử ngoan."

Chu Nguyên ngượng ngùng cười cười, dĩ vãng hắn sống mơ mơ hồ hồ, vẫn là tìm được con đường muốn đi ở nơi này của tiên nhân, đi nuôi heo!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 104: Chương 104



Tổ phụ hắn gần đây bất mãn với việc ban đêm hắn thường xuyên chạy ra ngoài, Chu Nguyên cũng không dám ở lâu, ngồi chốc lát liền rời đi.

Tin tức này có chút bùng nổ, người Triệu gia đều buông đồ đạc trong tay xuống tiến hành một cuộc họp gia đình loại nhỏ.

Triệu Chí Dân trấn an: "Trận này rốt cuộc có đánh hay không còn chưa chắc, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì gần một tháng nữa khoai lang sẽ chín, đến lúc đó sẽ có đồ ăn".

Đây chính là một trong những mục đích lúc trước Triệu gia phân giống tốt cho thôn Đào Hoa, tình huống tương lai ai cũng không biết trước được, ai biết có thể sẽ xảy đến biến số hay không? Nếu mọi người đều trồng lương thực thì sẽ gánh được một ít rủi ro.

Ví như chỉ có Triệu gia trồng lương thực sản lượng cực cao mỗi mẫu, hiện giờ giả thiết triều Thiên Khải muốn tăng thuế má, thôn dân thôn Đào Hoa đã sắp c.h.ế.t đói ăn không đủ no mà bên cạnh lại có rất nhiều lương thực có thể cứu sống họ, còn ăn ngon sao? Triệu Hi không tin những thôn dân này sẽ không liều c.h.ế.t đến cướp! Đến lúc đó tất cả mọi người phải cùng nhau lâm vào khủng hoảng thiếu lương thực.

Triệu Hi nghĩ tới đây trên trán không khỏi chảy ra một vệt mồ hôi.

Triệu Hi có chút lo lắng nói: "Cha, hơn nửa tháng này rất quan trọng, con nghe thôn trưởng nói vào hè, định kì thường đổ mưa to, nếu không may sẽ dẫn tới lũ lụt." Huyện Đào Nguyên còn đỡ, cũng không giống phương bắc sẽ xuất hiện đại hạn hán, chỉ sợ lũ lụt giữa hè, phá hủy ruộng tốt, mọi vất vả đều uổng phí".

Triệu Hi nhất thời nhớ tới một hai tháng trước, một trận mưa xuân liên miên lại khiến phòng gạch thô của một hộ gia đình ở thôn Đào Hoa ngâm mềm sụp đổ! Nếu thật sự đến giữa hè trời đổ mưa to thì thật không xong.

Không chỉ có ruộng đất gặp tai ương, nhà cửa cũng gặp tai ương. Nếu nhà cửa gặp tai ương, thôn dân bận rộn cứu tế sẽ khó mà xuống đất!

Triệu Hi cụp mắt nhìn quyển sách chế tạo xi măng trong tay, lòng có an bài!...

Điều mà Thạch Đại Dũng thôn trưởng của thôn Hắc Thạch thích làm nhất mấy ngày nay đó chính là đi dạo lòng vòng ngoài cửa thôn, hắn liên tục nhìn ra con đường đất ở bên ngoài, thế nhưng mỗi lần nhìn đều khiến hắn cảm thấy thất vọng, bởi hắn mãi vẫn không nhìn thấy những nam nhân đến từ ngoài thôn ngày hôm đó.

Thê tử hắn thấy dáng vẻ u mày chau mặt của hắn, cười nói: "Lão già này, Bình Bạch dùng đá đổi được hai lạng bạc đã là tốt lắm rồi, ngươi còn cả ngày mơ mộng hão huyền dùng đá để đổi lấy ngân lượng à?"

Thạch thôn trưởng trừng mắt nhìn nàng, đó không phải tảng đá bình thường!

Hai vợ chồng già đang cãi nhau, một thanh niên ở trong thôn tên là Đại Thạch chạy như bay tới, hắn hào hứng vỗ đùi: "Thôn trưởng, tới rồi, tới rồi. Thư sinh lần trước đã đưa người tới."

Ánh mắt thôn trưởng sáng lên, hắn lập tức dẫn người nhanh chóng đi về phía cửa thôn, quả nhiên hắn đã nhìn thấy mấy nam nhân nọ đã tới, bọn họ đang đẩy chiếc xe nhỏ không biết là xe gì, thư sinh có gương mặt quen thuộc mà hắn từng gặp lúc trước đang ngồi ở trên xe nhỏ liên tục xoa chân, bên cạnh hắn còn có hai cái đứa bé.

Không phải Tống Nhất Thanh muốn ngồi trên chiếc xe cút kít này, mà do lúc nãy hắn sơ ý bị trật chân, thể lực của hắn lại không bằng với mấy nam nhân này, thế là hắn bị mấy nam nhân này đỡ lên xe cút kít rồi đẩy tới đây. Xe chạy trên đường đất, đường xá xóc nảy khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, lúc xuống xe hắn suýt chút nữa là nôn ra, trong khi hai đứa bé ngồi bên cạnh hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Hai đứa bé này chính là con của nữ nhân bán con lúc trước, lúc trước, khi hắn đưa hai đứa trẻ về Ngô gia ở thôn Đào Hoa, cả nhà Ngô Đại Ngưu quả nhiên rất vui mừng, nhưng dù sao cả nhà đều phải đi làm, không rảnh chăm sóc hai đứa bé, vì thế bọn họ chỉ để hai đứa bé ở lại vài ngày rồi để bọn họ đưa chúng trở về, Ngô Đại Ngưu còn cố ý chuẩn bị đồ ăn để đám trẻ ăn theo trên đường, còn trả mấy đồng cho những nam nhân đi cùng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 105: Chương 105



Thạch thôn trưởng vui mừng, hớn hở ra chào đón, nhìn thấy chiếc xe cút kít, hắn không khỏi quan sát thêm vài lần, cảm thấy chiếc xe này cũng khá tốt.

Tống Nhất Thanh nghỉ ngơi một lát, hắn cũng không quanh co lòng vòng nói thẳng mục đích mình đến đây, bọn họ muốn mua quặng sắt của thôn Hắc Thạch, cứ mỗi nửa tháng, bọn họ sẽ đến vận chuyển một lần, hy vọng có thể hợp tác với thôn Hắc Thạch.

Mấy ngày này, Thạch thôn trưởng chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, nào có lí do gì không đồng ý? Hắn lập tức đồng ý, còn nhiệt tình lôi kéo Tống Nhất Thanh và gọi những nam nhân đi cùng đến nhà mình bàn bạc kỹ lưỡng. Sau khi vào nhà, hắn lập tức bảo thê tử và con dâu đi rót nước, nấu ăn, còn hai đứa bé kia thì về lại nhà mình.

Hiện tại, bọn họ chuẩn bị phải mua sắm rất nhiều thứ, đương nhiên không thể bỏ ra số tiền lớn lên tới hai lượng bạc để mua bốn cái gùi mang về, Tống Nhất Thanh lại tiếp tục ép giá xuống lần nữa, khiến cho Thạch thôn trưởng có hơi do dự.

Tống Nhất Thanh biết Thạch thôn trưởng này chắc chắn biết rõ đá đen kia chính là quặng sắt, hắn không quan tâm tới những thứ khác, vô cùng tự tin nói: "Thôn trưởng yên tâm, sau này, số lượng quặng sắt mà chúng ta muốn sẽ rất nhiều, theo ý của tiên nhân, sau này nếu mọi chuyện thuận lợi, nàng sẽ đưa kỹ thuật cho mọi người, lúc đó, nếu chúng ta có yêu cầu, quý thôn cũng có thể hỗ trợ chế tạo sắt."

Trong lòng Tống Nhất Thanh biết rõ, nếu muốn thay đổi triều đại, không có hàng ngàn hàng vạn tinh binh chỉ e không thể làm được, vì thế phải cần một số lượng vũ khí sắt rất lớn, sau này nếu có thể vận chuyển quặng sắt về lại thôn Đào Hoa để chế tạo vũ khí, quả thực phải tốn rất nhiều thời gian.

Nghe tiên nhân nói, sau này có thể xây dựng một con đường xi măng nối liền thôn Đào Hoa và thôn Hắc Thạch, như vậy chỉ cần một ngày để đi về mà thôi.

Triệu Hi cho rằng chỉ cần người của thôn Hắc Thạch có thể ăn no mặc ấm, vậy người của thôn Đào Hoa có thể tôn sùng Triệu gia bọn họ là thần tiên, ngoài thôn Hắc Thạch ra, những thôn khác cũng sẽ như vậy. Nếu thời cơ tới, bọn họ cũng có thể chế tạo vũ khí sắt ngay tại thôn Hắc Thạch, điều này cũng không phải là không thể.

Thôn Hắc Thạch này vốn hẻo lánh, nếu muốn đi chợ cũng phải mất ba bốn ngày, những quan lão gia kia ngoài việc tới thu thuế hàng năm, bình thường vốn rất ít khi tới đây, chỉ số an toàn tương đối cao.

Thạch thôn trưởng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Được!"

Những tảng đá kia vốn chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng, có thể đổi thành tiền thì không gì tốt bằng!

Tống Nhất Thanh lấy khế ước đã chuẩn bị từ trước đặt lên trên bàn, cười nói: "Thôn trưởng nhìn xem có sai sót gì không, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đồng ý đi."

Thạch Thôn trưởng cũng giống với thôn trưởng Đào Hoa là Trương Đại Tiến, chỉ biết mấy chữ đơn giản, mấy chuyện như ký khế ước này chỉ có thể mời người đọc sách đến, người đọc sách ở trong thôn cũng không phải tú tài như Trần Hành, mà là một gã sai vặt ngày xưa từng bán mình cho nhà giàu, lúc phu tử mời về phủ dạy học riêng cho các công tử, hắn thỉnh thoảng cũng học trộm được.

Lúc thôn trưởng đang định cho người người đi gọi hắn, thì thấy một thanh niên chạy từ xa tới, hắn vô cùng sợ hãi lập tức nói: "Thôn trưởng, ngươi đã biết gì chưa? Ngô Đại Ngưu, cha ruột của Ngô thị vợ Lý gia vậy mà lại biết chữ! Hai đứa con của hắn nói rằng tiên nhân mở học đường ở thôn Đào Hoa, tất cả mọi người trong thôn bọn họ đều đang học chữ."

Tay Tạ Kiệt run rẩy cầm một tờ giấy trắng thô ráp, trên tờ giấy trắng viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Tiểu Thảo, trong nhà mọi người đều rất khỏe, con hãy hiếu thảo với cha mẹ chồng, nuôi con cho tốt."

Bức thư tổng cộng chưa tới 20 chữ, có một hai chữ dường như là không biết viết ra sao, ở phía trên còn viết những ký tự nhỏ giống như con nòng nọc, mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa của những ký tự kia, tuy nhiên, khi đọc nguyên câu, muốn hiểu được ý nghĩa trong đó cũng không khó. Đây quả thực là một bức thư nhà!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 106: Chương 106



Một người có thể gả nữ nhi tới thôn Hắc Thạch, phụ thân nàng vậy mà lại biết chữ à?

Thật ra Ngô Đại Ngưu cũng không biết chữ, chỉ là hắn thấy những công nhân biết chữ ở xưởng giấy lại có nhiều tiền lương hơn mình, vì thế hơn một nửa người nhà bọn họ đều đi học vào buổi tối.

Nhưng dù sao cũng chỉ mới khai giảng được vài ngày, nên mọi người cũng chưa học được nhiều, bức thư này là do cả nhà gần 10 người bọn họ cùng nhau ra trận, đánh vần từng chữ một tất cả những gì mọi người đã học được, sau khi viết xong thì đưa cháu ngoại mang về.

Ngô Đại Ngưu biết thôn Hắc Thạch có mấy người biết chữ, cho nên khuê nữ hắn có thể giải thích cho hắn ý nghĩa của bức thư này.

Thôn trưởng Thạch Đại Dũng nghẹn họng trố mắt nhìn bức thư, rốt cuộc thôn Đào Hoa may mắn tới mức nào mà tất cả mọi người đều có thể biết chữ? Thạch thôn trưởng nhanh chóng nghĩ đến hai chữ "tiên nhân" trong lời nói của hắn vừa nãy, trái tim lập tức đập thình thịch.

Tống Nhất Thanh cười nói sâu xa: "Thạch thôn trưởng, coi như chúng ta đã hợp tác thành công, ngươi có biết có vài lời có thể nói, nhưng cũng có vài lời không thể lan truyền lung tung không?"

Thạch thôn trưởng giật mình, liên tục gật đầu, người trong thôn bọn họ cũng không phải kẻ ngốc.

Hắn đã đồng ý sẽ cung cấp quặng sắt lâu dài, vậy coi như hai bên đã ngồi trên cùng một chiếc thuyền, chỉ riêng việc ký khế ước cũng đã có thể xem là chứng cứ phạm tội của thôn bọn họ, vì thế... nếu bọn họ muốn ăn no sống tốt thì phải biết giữ mồm giữ miệng, không được lan truyền bậy bạ.

Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Tống Nhất Thanh, quá trình hợp tác rất thuận lợi, sau khi thôn trưởng Thạch Đại Dũng đồng ý sẽ cung cấp quặng sắt lâu dài, hắn cũng đã suy xét tới việc xây dựng một mỏ đá nhỏ trên núi hoang trong thời loạn này.

Bởi vì mới ký kết khế ước, nên Tống Nhất Thanh còn phải chờ quặng sắt được khai thác xong, vận chuyển lên xe mới có thể quay về, vì vậy đoàn người ở lại thôn Hắc Thạch một, hai ngày. Tuy nhiên, sau này mọi chuyện sẽ không phiền phức như vậy nữa, người của thôn Hắc Thạch sẽ chuẩn bị đá từ trước, khi bọn họ tới sẽ có thể trực tiếp chuyển đá lên xe.

Hai ngày nay, không ngừng có người tới hỏi thăm tình hình của thôn Đào Hoa, mỗi lần nghe xong, ai nấy đều cảm thấy khâm phục.

Đặc biệt là hai đứa bé của Ngô Tiểu Thảo, bọn chúng dùng giọng nói trẻ con kể lại mấy ngày nay chúng ở lại nhà ông ngoại vui vẻ ra sao, bọn chúng còn đi theo biểu ca biểu tỷ tới học đường dự thính, học được một vài chữ.

Lời này của chúng khiến cho Thạch thôn trưởng vô cùng hâm mộ, nếu trên đời này thật sự có tiên nhân, vậy tại sao tiên nhân lại không đến thôn Hắc Thạch bọn họ? Cuộc sống của thôn Hắc Thạch bọn họ còn khó khăn hơn cả thôn Đào Hoa.

Mọi người nhận được tin tức từ chỗ Chu Nguyên rằng Tam hoàng tử của triều Thiên Khải đã bị bắt làm tù binh, nói không chừng triều Thiên Khải sẽ xảy ra chiến tranh với người thảo nguyên, lúc chiến tranh, chắc chắn tiền thuế sẽ tăng lên.

Ngày hôm sau, Triệu Chí Dân đi lên trấn dạo tiệm gạo một chuyến, mặc dù hiện tại mọi chuyện chưa thay đổi gì mấy, nhưng Triệu Chí Dân cũng để ý thấy lương thực trong tiệm rõ ràng ít hơn trước rất nhiều. Hắn hỏi chủ tiệm gạo, chủ tiệm cũng không rõ lắm, chỉ nói hai ngày gần đây, lượng lương thực được thu hoạch giảm xuống, có lẽ những thế gia đã nhận được tin nên âm thầm làm ra điều này.

Trong lòng Triệu Chí Dân cũng đã xác định, hắn lập tức trở về thôn Đào Hoa rồi tới nhà thôn trưởng, mấy ngày nay, thôn trưởng Trương Đại Tiến đều vô cùng vui vẻ, đắc ý, cảm thấy bản thân mỗi ngày đều được trải qua cuộc sống của thần tiên.

Triệu Chí Dân nói rõ mục đích hắn tới đây, thôn trưởng không khỏi cẩn thận nói: "Tiên nhân nói không sai, mùa hè này mưa quá nhiều, chúng ta nên đề phòng trước vẫn tốt hơn."

Ruộng khoai lang và ruộng khoai tây của các hộ gia đình đều phát triển rất tốt, đồng ruộng xanh tươi mơn mởn, khiến người ta nhìn vào mà thấy thích thú. Kinh nghiệm làm ruộng của thôn trưởng cũng khá phong phú, hắn biết nửa tháng này chính là thời điểm mấu chốt. Vì thế, thôn trưởng cũng không thể không cẩn thận hơn, hắn lập tức gọi những nam nhân trong thôn tới, dặn bọn họ nhanh chóng chuẩn bị đào mương thoát nước từ trước, thậm chí bọn họ còn đào mấy rãnh mương ở ngay cửa thôn, sợ nước sẽ dâng lên ngập toàn thôn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 107: Chương 107



Bên cạnh đó, tổ xi măng của Triệu Hi cũng đã thành lập, thật ra làm xi măng cũng không khó, trước kia Triệu Hi đã biết được nguyên lý đại khái, nhưng lúc trước, nàng vẫn không biết tỉ lệ điều chế cụ thể ra sao, cũng may thư phòng của ông nội nàng đã được mở khóa, mấy ngày nay nàng đều đang nghiên cứu, nhân lực của tổ xi măng hiện đã đủ, tất cả đều do đội hộ vệ tư nhân của Triệu gia bọn họ phụ trách.

Theo cách nói của tổng chỉ huy Triệu Húc, tất cả thành viên của đội hộ vệ phải phục vụ hết mình cho nhân dân, đội hộ vệ bắt buộc phải bảo vệ sự an toàn cho tài sản của nhân dân! Hiện tại đã đến lúc sử dụng tới bọn họ!

Hơn 100 nam nhân này đều được ăn ba bữa mỗi ngày, ngày ngày đều được ăn thịt, hàng ngày còn được đi theo tổng chỉ huy Triệu Húc chăm chỉ luyện tập, cơ thể bọn họ đã cường tráng hơn lúc mới tới rất nhiều, vì thế bọn họ lập tức nhận lệnh tạm thời gia nhập tổ xi măng làm việc.

Dù sao đi nữa, cho dù làm việc gì, toàn bộ đội hộ vệ đều vô cùng tin tưởng chắc chắn tổng chỉ huy Triệu sẽ không để bọn họ thiếu miếng ăn, như vậy là được rồi!

Nghiên cứu chế tạo xi măng không khó, trước tiên cần nghiền nát đá vôi lấy từ từ trên núi thành bột mịn, trộn thêm đất sét và nước theo tỷ lệ ghi chép trong sách rồi trộn lại với nhau, sau đó cho hỗn hợp này vào lò nung đun nóng, cuối cùng sau khi xi măng được đun nóng ra thành phẩm xong sẽ được làm mát, hạ nhiệt và nghiền nát thành bột xi măng.

Xi măng cũng không phải thứ mà triều Thiên Khải nghiêm cấm tư nhân giao dịch như muối và sắt, vì thế bọn họ cũng không cần tránh người ngoài, cũng có thể mở rộng công xưởng, cũng không cần làm lén lút ở trong núi sâu để che giấu.

Sau lần thí nghiệm thành công đầu tiên của Triệu Hi, nàng lập tức dứt khoát sắp xếp nhóm công nhân tạm thời của tổ xi măng cấp tốc làm việc!

Trước kia, khi còn sống trong trang trại ở thôn Bạch Sa, Triệu gia cũng tự mình xây nhà, Triệu Chí Dân nhìn sang bao xi măng, cười nói: "Miễn cưỡng cũng có thể dùng được, thành phẩm cũng khá ổn." Dù sao đây cũng là thời cổ đại, tất cả yêu cầu của Triệu Chí Dân đã được giảm xuống rất nhiều.

Lúc thôn trưởng Trương Đại Tiến kiểm tra mương rãnh ở trong ruộng, liền có người gọi hắn quay về, nói là có tiên nhân tới tìm hắn.

Sau khi đến nơi, hắn dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn đám tro đen trên mặt đất, hỏi: "Tiên nhân, không lẽ đây chính là... bột đậu đen?"

Không lẽ đây là một món ăn mới? Nghĩ tới điều này, thôn trưởng lập tức cảm thấy vô cùng hào hứng, bây giờ, mỗi khi nhìn thấy thứ gì mới, phản ứng đầu tiên của hắn chính là thức ăn.

Triệu Ngôn phì cười: "Thôn trưởng, nếu ngươi ăn cái này, nhiều lắm là nửa tiếng nữa, ngươi có thể tới tìm ta báo cáo."

Đa phần người trong thôn đều đã quen với ngôn ngữ của tiên nhân, một ngày có 12 canh giờ, tiên nhân nói đó là 24 tiếng, nửa giờ chính là hai khắc.

Thôn trưởng có chút ngạc nhiên, khoa trương như vậy à?

Triệu Hi cũng không giấu hắn nữa, cười nói: "Thôn trưởng, đây là xi măng, dùng để xây tường. Không phải lúc trước ngươi từng hỏi ta khi nào mới có thể ở trong... hmm, căn nhà như chuồng heo à? Dùng chính thứ này để xây!"

Thôn trưởng nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên, hắn vội vàng ngồi xổm xuống quan sát bột phấn màu xám đen tên là xi măng kia, nhìn tới nhìn lui vẫn không nhìn ra điều huyền diệu trong đó.

Triều Thiên Khải không có xi măng, chưa nhắc tới việc những thế gia quý tộc làm thế nào để xây nhà, đa phần thôn dân đểu sử dụng dùng đất vàng trộn với cỏ xanh để đắp lên trên tường, xây thành nhà gạch thô, nếu ngấm nước lâu ngày sẽ rất dễ bị sập.

Trong khi tác dụng của xi măng chính là để xây tường!

Ngoài ra, bắt buộc phải tu sửa kho chuyên dụng dùng để lưu trữ giấy của nhà máy sản xuất giấy, nếu không khi mùa lũ đến, rất có thể sẽ bị hư hại toàn bộ.

Triệu Hi chia đội hộ vệ thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục làm xi măng, một nhóm đi theo hắn vào trong thôn sửa chữa nhà cửa, nơi cần sửa chữa đầu tiên chính là nhà kho của xưởng giấy, sau đó là kho lúa trong thôn, còn về nhu cầu cá nhân, thôn dân cần đăng ký xét duyệt trước.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 108: Chương 108



Gạch đất kết hợp với xi măng có tác dụng rất tốt. Lúc đầu, bột xi măng trộn với nước trông giống như cháo, không bao lâu sau, nó còn cứng hơn cả mai rùa.

Đội hộ vệ đã lần lượt được phát vũ khí, để thí nghiệm độ cứng của bức tường xi măng, một nam nhân trong đó đã lén dùng kiếm đ.â.m lên bức tường xi măng, kiếm của hắn thiếu chút nữa thì hỏng, trong khi bức tường xi măng kia vẫn còn rất tốt.

Triệu Chí Dân có kinh nghiệm tự xây nhà, mấy ngày nay không phải xuống ruộng, hắn thường vào trong thôn chỉ huy mọi người tu sửa và xây dựng phòng ốc.

Bởi vì thời gian không cho phép, bọn họ tạm thời đều không phê duyệt những căn nhà gạch thô mới xây mấy năm gần đây xây lại thành tường xi măng, thôn trưởng chọn mấy căn vừa nhìn đã biết là sắp sửa đổ nát để xây dựng lại.

Trong số đó có căn nhà lần trước bị sập khiến chân của người trong nhà đó bị thương. Đương nhiên cũng không phải xây dựng miễn phí, phải mua xi măng, nếu không đủ tiền sẽ có thể viết giấy nợ.

Gần một tháng nay, thôn Đào Hoa đều đang xây dựng lại nhà cửa, một số thôn dân vẫn tiếp tục làm việc tại xưởng giấy và xưởng đồ sắt, trẻ em vẫn đi học đúng giờ, không khí trong thôn tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Cuối cùng cũng đã tới giữa hè, lượng mưa tại các địa phương trên huyện Đào Nguyên tăng cao! Thỉnh thoảng trời lại mưa to như trút nước, cho dù thôn Đào Hoa đã đào mương từ trước nhưng vẫn không đủ dùng!

Triệu Chí Dân lo lắng trời mưa quá nhiều sẽ làm hại tới đất đai, đồng ruộng, hắn hùng hổ mặc áo mưa đội mưa đi ra ruộng thoát nước. Bởi vì nhân lực quá ít, xưởng giấy chỉ đành tạm thời ngừng kinh doanh mấy ngày, tất cả thôn dân làm công cho nhà xưởng đều phải tham gia hạng mục thoát nước.

Thôn trưởng Trương Đại Tiến đứng ở bên cạnh vô cùng sợ hãi: "Tiên nhân, không biết tại sao năm nay mưa còn nhiều hơn những năm trước!"

Nông dân cổ đại thường nói "thời tiết thuận lợi, mùa màng mới bội thu", lời này quả thật không sai, bọn họ chỉ đợi lương thực vừa chín sẽ bắt đầu vụ mùa thu hoạch, rất có thể bởi vì mấy cơn mưa lớn giữa hè này mà tất cả mọi thứ đều sẽ ngâm nước nóng! Những người nông dân vất vả hơn nửa năm, kết quả cái gì cũng không có.

Triệu Hi ở trong biệt thự nhìn mưa to bên ngoài, chỉ có thể không ngừng hy vọng mưa nhanh chóng ngừng lại, trời đừng mưa nữa.

Nếu như lần này đồng ruộng bị phá hỏng, trong tay bọn họ sẽ không có nhiều hạt giống khoai lang khoai tây như vậy nữa, thêm vào đó tinh thần nhiệt tình trồng trọt của thôn dân cũng sẽ giảm mạnh, muốn mở rộng ra sẽ trở nên khó khăn.

Không biết đã mưa bao nhiêu ngày trôi qua, thời tiết cuối cùng cũng quang đãng.

Triệu Hi nhìn mặt trời bên ngoài, ánh mặt trời nóng rực như vậy lại khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Người Triệu gia nhân lúc tâm trạng vui vẻ còn cầm chổi ra quét nước bên ngoài biệt thự.

Tiêu Thính Vân ở trong phòng an ninh mở cửa ra, một chiếc xe ngựa quen thuộc đi từ bên ngoài vào, một công tử mập mạp mặc hoa phục nhanh chóng leo từ trên xe ngựa xuống, chính là Chu Nguyên.

Chu Nguyên vừa nhìn thấy bọn họ lập tức nói: "Các tiên nhân, ta vừa nhận được tin tức mới nhất. Năm nay, Trường Giang ở phía Nam bỗng nhiên có mưa lớn, còn lớn hơn cả huyện Đào Nguyên! Trong khi năm nay, Trung Nguyên lại gặp hạn hán nghiêm trọng. Vô số dân chúng lang thang khắp nơi, trở thành lưu dân."

Triệu Hi đã có kinh nghiệm từ trước, tên Chu Nguyên này sẽ không cố ý ngồi xe ngựa tới đây để nói mấy chuyện linh tinh, nàng cầm cây chổi dài trong tay suy nghĩ một hồi, trái tim nàng nhói lên một cái. Trước đó không lâu, triều đình Thiên Khải vừa mới chính thức tuyên bố tăng thuế, bây giờ lại xảy ra hạn hán, lũ lụt à?

Tại sao triều Thiên Khải này lại xui xẻo như vậy?

Thời cổ đại, lũ lụt và hạn hán là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến sự ổn định của toàn bộ vương triều, dân chúng cùng đường sẽ bí quá hoá liều.

Triệu Hi do dự một lát, nàng trầm giọng hỏi: "Có phải đã có nơi xảy ra tình trạng nông dân bạo loạn, phát động khởi nghĩa không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 109: Chương 109



Chu Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."

Chu Nguyên cân nhắc một hai nói: "Tiên nhân dùng hai chữ 'khởi nghĩa' thật sự không tệ, lần này bách tính đều xưng mình là nghĩa cử, ta nghe nói còn có nhóm lưu dân đưa ra khẩu hiệu 'Quân phân điền, đồng quý tiện'."

Cuộc khởi nghĩa nông dân trong ấn tượng của Triệu Hi, phần lớn đều có khẩu hiệu tương tự, chỉ tiếc tuyệt đại đa số cuộc khởi nghĩa nông dân đều khó có thể thành công.

Triệu Húc ở bên cạnh truy hỏi: "Lần này người dân tạo phản có quy mô cỡ nào?"

Chu Nguyên nhớ lại một chút: "Ta nghe tổ phụ nói lên, lần này nam bắc đều có, ít nhất cũng có năm sáu đội nghịch quân khởi binh, sợ là loạn thế sắp tới, hiện nay thời buổi loạn lạc."

Năm sáu quân nghịch!

Phía bắc có người thảo nguyên như hổ rình mồi, khu vực Trung Nguyên lại gặp đại hạn hán, Trường Giang phía nam lại gặp lũ lụt, còn có không ít nghịch quân phản loạn, loạn trong giặc ngoài, loạn thế sắp tới.

Triệu Hi nhìn Chu Nguyên cười nói: "Đa tạ đã nhắc nhở chúng ta.

Chu Nguyên nhìn người Triệu gia, hiểu được những khẩu hiệu của đám nghịch quân kia phần lớn là lời nói suông, nhưng từng chữ đều nói thấm vào tâm trí dân chúng, quả thực hấp dẫn lòng người.

Nhưng dù sao cũng là lời nói suông, thật đúng là không bằng một nhà tiên nhân làm việc thực tế, rõ ràng xác thực có thể giúp cho dân chúng ăn được no, nếu bọn họ vung tay hô to...

Chu Nguyên khẽ động tâm, lại không nói nhiều, gã sai vặt nặng nề lên tiếng thúc giục gọi người lên xe ngựa chuẩn bị trở về nhà. Mấy ngày gần đây triều Thiên Khải có chút không yên ổn. Chu lão gia tử dứt khoát muốn tôn tử mình ở yên trong nhà, cho dù ở trong thôn của hắn nuôi heo cũng được, dù sao cũng đừng chạy loạn khắp nơi.

Sau khi Chu Nguyên đi về, Vương Tuyết Cầm cũng có chút mất hồn mất vía, cau mày nói: "Thế này phải làm sao đây? Nếu thật sự có chiến tranh thì phải làm sao bây giờ?"

Triệu Hi vội vàng trấn an nói: "Mẹ, vừa rồi người cũng nghe Chu Nguyên nói, là phía nam gặp lũ lụt, huyện Đào Nguyên hẳn sẽ ổn, người xem trong khoảng thời gian này mưa to, thôn Đào Hoa không phải không bị ngập sao? hơn nữa nơi này có ưu thế địa lý dễ thủ khó công, trong thời gian ngắn nghịch quân không tìm tới chúng ta được. Chúng ta chỉ cần sống qua ngày là được."

Đám người kia muốn đánh nhau, vậy thì đánh đi, không liên quan nhiều đến nhà bọn họ, ít nhất thì thời điểm hiện tại ảnh hưởng không lớn.

Bởi vì bước nhạc đệm Chu Nguyên, tâm tình mọi người không tốt lắm, người một nhà tùy tiện quét nước trên mặt đất, rồi thả chổi đó cùng nhau trở về biệt thự.

"Chúng ta mở khóa bệnh viện tư nhân ở viện đông đi." Triệu Ngôn vẫn im lặng đề nghị,"Sau mỗi đợt tại họa lớn rất dễ sinh ra dịch bệnh, thuốc trong tay ta cũng không dùng nhiều lắm."

Nghe nói vô số bách tính trở thành lưu dân, cũng không biết có thể chạy tới huyện Đào Nguyên hay không, tóm lại tốt nhất nên chuẩn bị sớm.

Mở khóa bệnh viện tư nhân ở đông viện cần gần ba ngàn điểm tích lũy, điểm tích lũy của bọn họ đều tích góp được từ từng thôn dân, sau lần tiêu phí này còn dư lại không nhiều.

Ông nội giàu nhất trước kia bởi vì sinh bệnh mà xây một bệnh viện tư nhân nhỏ trong biệt thự, bên trong bố trí một ít thiết bị chữa bệnh và thuốc men cao cấp, từng cố ý mời vài bác sĩ tư nhân. Bệnh viện tư nhân này có diện tích mở khóa lớn nhất.

Khóa bệnh viện tư nhân mở ra, người một nhà đẩy cửa đi vào liền ngửi được một cỗ mùi nước khử trùng nhàn nhạt, đập vào mắt đều là màu trắng, còn có những dụng cụ chữa bệnh làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Triệu Ngôn lại giống như là tiến vào thế giới của mình, ánh mắt dưới kính gọng vàng sáng lên, chờ hắn khử trùng hai tay xong nhìn chung quanh, cảm thấy hoa mắt.

Dụng cụ chữa bệnh ở đây đương nhiên không thể so sánh với bệnh viện lớn bên ngoài, nhưng máy siêu âm, máy hô hấp các loại đều có, còn có đồ dùng y tế dùng một lần đặt ở trong phòng cung ứng.
 
Back
Top Bottom