Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 120: Chương 120



Phải biết rằng tổng nhân khẩu của triều Thiên Khải cũng không nhiều tới hai trăm ngàn người, nhân khẩu ở mỗi châu mỗi huyện cũng không nhiều, nếu là một huyện lớn ở ngay cạnh chỗ Thiên Tử hẳn có thể có đến mấy chục ngàn nhân khẩu, nhưng Đào Nguyên xa xôi, cũng là một cái huyện nhỏ, tổng số nhân khẩu nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi ngàn người! Số lượng lưu dân thế này thật sự rất lớn.

Triệu Chí Dân cau mày nói: "Nhân số này có quá nhiều không?"

Huyện lệnh gật đầu: "Đúng vậy, số lượng người thế này quả thật quá nhiều, ý của triều đình chính là nếu nhân số của lưu dân quá nhiều liền trực tiếp xây dựng thành trì, thiết lập quận huyện để sắp xếp cho những lưu dân này chỗ ở, không được chạy loạn xung quanh. Ta đã an bài người chuẩn bị xây dựng thành trì trước thôn của lưu dân."

Mắt của Triệu Hi sáng ngời, lúc này không quảng bá xi măng thì còn đợi đến lúc nào?

Trần tú tài nhìn Triệu Hi và huyện lệnh Đào Nguyên nói chuyện rất vui vẻ, huyện lệnh cảm thấy cực kỳ hứng thú với cái gọi là xi măng kia, ánh mắt thâm sâu.

Chậc... tiên nhân hẳn là muốn tích trữ lương thực, xây dựng tường cao a.

Chỉ có chút đáng tiếc chính là cho dù xây thành trì mới, quyền quản lý thành trì mới này cũng không phải của huyện lệnh, hẳn là Quận chủ sẽ sai phái quan viên đi xuống.

Nhưng mà không cần vội, từ từ sẽ đến, chuyện lớn há có thể trong một sớm một chiều là làm xong sao?

Huyện lệnh Đào Nguyên và Triệu gia nói chuyện rất vui vẻ, ngày hôm sau liền lấy danh nghĩa triều đình, đến chỗ thôn dân của thôn Đào Hoa dùng tiền để thu mua giống tốt còn dư.

Thôn trưởng Trương Đại Tiến cũng đã làm công tác tư tưởng cho thôn dân, tiên lương nhiều như vậy, cho dù trữ trong hầm, nếu thời gian lâu ăn không hết cũng sẽ bị hỏng, không bằng đổi thành tiền?

Thôn dân nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày lại có thể làm ăn cùng quan phủ! Các thôn dân để lại lương thực và giống đủ một năm cho mình, còn thừa lại liền bán cho quan phủ, trong tay cầm được một khoản tiền thật lớn! Có thể nói là cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

Chuyện duy nhất khiến cho thôn dân thôn Đào Hoa cảm thấy bất mãn chính là, muốn xây dựng thành trì cho lưu dân, thiết lập quận huyện mới thì không thôi, nhưng vì sao phải nhập cả thôn của bọn họ vào thành mới? Chỉ vì bọn họ ở gần sao? Ai lại muốn sống chung một thành trì với những lưu dân đó chứ? Ai biết được sau này những lưu dân đó có bạo động rồi liên lụy đến bọn họ hay không?

Nhưng cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, quan phủ đã an bài như vậy những người dân như bọn họ bất mãn có ích lợi gì? Chỉ có thể thành thật tiếp nhận.

Quan lão gia phái người xây dựng thành trì mới, nghe nói tường thành đều là dùng xi măng mà tiên nhân cung cấp để xây tường, dùng rất tốt.

Lấy gia đình làm đơn vị tính, một ít lưu dân bị phái đi để khai hoang ruộng đất, nghe nói sau này dùng để trồng tiên lương giống như thôn Đào Hoa. Huyện lệnh học được từ chỗ của Triệu Hi biện pháp lấy công việc để cứu trợ lưu dân, một nhóm người khác lấy tiền công của quan phủ để xây dựng thành mới, tránh cho bọn họ có thời gian rảnh rỗi.

Huyện lệnh rất hài lòng với việc này, hắn nhận được tin tức bên ngoài nói rằng, có không ít quận huyện vì không xử lý tốt chuyện có số lượng lớn lưu dân đi vào nên đã xảy ra hơn mười cuộc phản loạn của lưu dân, những vị quan đó đều bị bên trên trách cứ, mà hắn làm tốt như vậy, không chừng về sau còn có thể đến kinh thành làm quan!

Huyện lệnh đang chìm trong mộng đẹp được thăng quan tiến chức, lại có một quan sai chạy như điên từ bên ngoài vào, tên quan sai kia thở hồng hộc, sắc mặt hơi trắng bệch vội vàng nói: "Huyện lệnh đại lão gia, không được rồi xảy ra chuyện lớn rồi!"

"Thôn Lưu Dân... thôn Lưu Dân có mấy người nóng sốt lên, đau bụng tiêu chảy! hình như, hình như là xảy ra ôn dịch rồi!"

Ôn dịch?

Lời này vừa nói ra giống như sấm sét giữa trời quang vậy, cả người của huyện lệnh thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, sắc mặt trắng bệch nhìn quan sai kia.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 121: Chương 121



Người xưa nói, sau đại nạn tất có đại dịch, nói không chừng dịch bệnh là do những lưu dân kia mang đến.

Huyện lệnh chợt nhớ tới dịch bệnh đậu mùa nổi lên vào mùa đông năm ngoái, huyện Đào Nguyên cũng đã c.h.ế.t không ít người, huyện lệnh rùng mình một cái.

Xong rồi, lại còn thăng quan phát tài? Đây là chuyện lớn c.h.ế.t người!

Nếu ôn dịch nghiêm trọng thì có khi phải loại bỏ hết, đốt nhà đốt làng đều là chuyện thường. Nếu lại giống như bệnh đậu mùa năm ngoái, nói không chừng toàn bộ người trong thành đều phải chết.

Huyện lệnh đi tới đi lui trong đại sảnh, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo nói: "Đóng cửa thành trì mới lại cho ta, ai cũng không được ra vào!"

Quan sai kia kinh ngạc, vội nói: "Nhưng các tiên nhân cũng ở trong thành mới..."

Huyện lệnh cắn răng nói: "Nếu đã là tiên nhân há lại e ngại ôn dịch? Thân thể của bọn họ chính là tiên thể! Không sao đâu. Hẳn là tiên nhân cũng có thể hiểu được hành động này của chúng ta là vì để có thể cứu được nhiều dân chúng hơn, mỗi ngày chúng ta đưa chút cơm cháo đến là được."

Về phần những thôn dân thôn Đào Hoa có thể không bị mắc bệnh kia ư? Chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của huyện lệnh, nếu nghiêm trọng quá thì ngoài đốt hết cũng không có cách nào.

Tên quan sai kia không có cách nào, chỉ đành đồng ý.

Thành mới bị niêm phong, tất cả bách tính quan binh trong huyện Đào Nguyên đều sinh lòng sợ hãi đối với thành mới, ai cũng không dám mảy may tới gần, tòa thành mới giống như một hoang đảo bị cô lập vậy, ngay cả những quan sai đưa cháo đưa cơm cũng sợ bị lây nhiễm dịch bệnh.

Cũng may những người có dấu hiệu bị bệnh đều là những lưu dân kia, thân dân thôn Đào Hoa vẫn còn rất tốt, lúc này những thôn dân này mới vỡ lẽ, khó trách lúc trước Triệu Ngôn tiên nhân lại bảo bọn họ ít tiếp xúc với lưu dân, cho dù tiếp xúc cũng phải đeo khẩu trang lại, ai tháo khẩu trang xuống sẽ bị tố cáo phạt tiền, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Thôn dân thôn Đào Hoa thầm hận huyện lệnh đến cực điểm, bắt những dân chúng lương thiện như bọn họ và lưu dân ở cùng một chỗ thì thôi đi, hiện giờ lại còn mặc kệ những người chưa bị nhiễm bệnh trong thôn bọn họ! Muốn để bọn họ cùng lưu dân cùng nhau chờ c.h.ế.t sao?

Thôn dân đợi ở trong thôn của mình, nếu phải ra cửa liền đeo khẩu trang do nữ quyến trong nhà làm, ai cũng không dám một mình chạy loạn, lại càng không dám đi qua chỗ thôn Lưu Dân.

Mấy ngày hôm đó, Triệu Ngôn đi ra từ trong bệnh viện tư nhân của biệt thự, mặc một bộ quần áo phòng hộ đi về phía thôn Lưu Dân.

Người bên ngoài cảm thấy bọn họ là tiên nhân không sợ dịch bệnh, nhưng bản thân người Triệu gia biết bọn họ đâu phải tiên nhân gì, nếu thật sự có dịch bệnh, bọn họ cũng có khả năng bị lây bệnh, chuyện này không thể không đếm xỉa đến.

Vì để khống chế được trước khi dịch bệnh bộc phát lớn, Triệu Ngôn thân là đại phu duy nhất trong thôn không nói hai lời, bản thân thay một thân quần áo phòng hộ, mang theo hòm chữa bệnh đi về phía thôn Lưu Dân.

Cả tòa thành mới mất đi sự náo nhiệt của ngày xưa, cửa thành bị người gắt gao ngăn chặn từ bên ngoài, trong thành vô cùng tĩnh mịch, trên con đường đất nhỏ ngay cả bóng người cũng không có, Triệu Ngôn đi vào thôn Lưu Dân, rốt cục nhìn thấy có lưu dân nằm trên mặt đất thấp giọng k** r*n, vẻ mặt thống khổ, bên cạnh còn có bãi nôn của hắn.

"Nương, con lại nhịn không được muốn xả." Hài đồng bốn năm tuổi gào khóc một tiếng, vội vàng đứng dậy từ chiếu cỏ trên mặt đất đi vệ sinh ngay bên cạnh, Triệu Ngôn có thể nghe được tiếng đứa nhỏ kia đang tiêu chảy.

Triệu Ngôn thấy vậy nhíu mày, uế vật của người bị bệnh cứ tùy ý thả ở trong bụi cỏ như vậy, vệ sinh kém tới thế, làm sao không truyền bệnh được chứ?

Toàn bộ mấy ngàn người thôn Lưu Dân đều tuyệt vọng, lúc trước còn nghĩ triều đình sẽ tiếp tế một hai, huyện lệnh huyện Đào Nguyên mặc dù không phải là quan tốt gì, nhưng ít nhất thực hiện bổn phận, giúp bọn họ xây dựng thành trì, còn cố ý mua giống tiên từ trong tay thôn dân thôn Đào Hoa để bọn hắn gieo trồng, bọn họ nghe nói đó là loại giống có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, trong lòng vốn có chút an ủi, ai biết lại bùng phát dịch bệnh!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 122: Chương 122



Lão huyện lệnh kia không nói hai lời, trực tiếp phong tỏa thành mới, mỗi ngày nhiều lắm sẽ cửa thành đưa chút cháo cơm, mặc kệ bọn họ sống c.h.ế.t thế nào.

Bên cạnh có một ông cụ nghẹn ngào nhớ lại: "Ta nhớ rõ mấy năm trước cũng bởi vì dịch bệnh, cả thôn bên cạnh đều bị một cây đuốc đốt không còn. Nói không chừng chúng ta cũng..."

Nếu là lưu dân triều đình còn có thể quản, nhưng nếu là dịch bệnh nghiêm trọng, vậy thì không cách nào a.

"Để ta xem giúp ngài." Một giọng nam truyền đến, mọi người cảnh giác nhìn nam nhân che kín bản thân, nhìn không ra mặt người kia, đây là ai a?

Hài đồng bị tiêu chảy sáng mắt, vui mừng nói: "Là Triệu Ngôn tiên nhân! Ta nhớ rõ thanh âm của hắn."

Trước đó Triệu Ngôn đã tới thôn Lưu Dân vài lần, mỗi lần đều dặn bọn họ chú ý vệ sinh ăn uống, dặn bọn họ rửa tay trước khi ăn cơm. Không ít lưu dân âm thầm nghị luận Triệu Ngôn tiên nhân ngày thường nói nhiều thật.

Lại không nghĩ tới lúc này lại là Triệu Ngôn tiên nhân tới.

Triệu Ngôn đầu tiên dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân đã có triệu chứng, quả nhiên đều đang phát sốt, sau đó lại bắt mạch làm thêm một bước kiểm tra, hỏi thăm triệu chứng.

"Sốt, đau bụng tiêu chảy, đại tiện nhiều," Triệu Ngôn trầm ngâm một tiếng,"Hẳn là kiết lỵ."

Triệu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, kiết lỵ thật sự là bệnh truyền nhiễm, nhưng là bệnh có thể trị, lúc hắn mới đến chỉ sợ sẽ sinh ra một loại dịch bệnh không biết tên, hoặc là dịch bệnh hung mãnh, hắn trong lúc nhất thời cũng phải bó tay hết cách, không cứu được bệnh nhân còn có khả năng truyền nhiễm người nhà.

Bên cạnh có lưu dân nhìn Triệu Ngôn, cẩn thận hỏi: "Triệu Ngôn tiên nhân, kiết lỵ là gì?

Triệu Ngôn: "Ăn uống không sạch, thường bộc phát vào mùa hè và mùa thu."

Lưu dân giật mình nhớ lại trước đó Triệu Ngôn tiên nhân có đến trong thôn, dặn bọn họ chú ý ăn uống vệ sinh, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, trên mặt không khỏi sinh ra vẻ hổ thẹn. Tiên nhân thật sự có tiên thuật dự đoán trước, bọn họ hối hận vì lúc trước không nghe lời tiên nhân.

Triệu Ngôn chia bệnh nhân thành hai nhóm, cách ly người đã bệnh và người chưa bệnh trước, sau đó chia bệnh nhân thành bệnh nặng và bệnh nhẹ, tách ra trị liệu, lại sắp xếp lưu dân chưa sinh bệnh chú ý vệ sinh cá nhân, đeo khẩu trang tự chế, chớ dùng nước lã, xử lý tốt vật bài tiết các loại.

Bệnh kiết lỵ có thể dùng canh Bạch Đầu Ông để trị liệu, người chưa bệnh thì dùng rau ram để phòng ngừa.

Nếu không tìm thấy dược liệu trong núi thành mới, Triệu Ngôn có thể viết ra phương thuốc đưa đến cửa thành nhét ra ngoài, huyện lệnh huyện Đào Nguyên không cho phép người trong thành mới đi ra, nhưng thứ mà bên trong cần hẳn vẫn có thể chuẩn bị.

Ở của thành có mười mấy quân binh mang sắc mặt nghiêm túc đứng canh, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, bọn họ phụng mệnh huyện lệnh đại nhân, nghiêm cấm trong lưu dân thành mới trốn ra, người vi phạm lệnh trực tiếp bị chém!

Lúc này có một thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào lưng đeo một bọc quần áo, sắc mặt sầu khổ nhìn tường thành cao lớn trước mặt, phía sau có ba bốn đại phu đi theo.

"Lý duyện sử, ngài đã nghĩ kỹ rồi, vào thành mới rồi liền không ra được, dù sau đó ngài có đập cửa khóc rống, các tiểu nhân phụng mệnh cũng không cách nào mở cửa cho ngài." Quan quân dẫn đầu có lòng khuyên nhủ thư sinh trẻ tuổi trước mặt.

Trước kia bọn họ cũng có kinh nghiệm canh gác thành dịch bệnh, thường có người bị bệnh khóc lóc chạy đến cửa thành đập cửa muốn đi ra ngoài, ban đêm còn có người vụng trộm muốn trèo tường thành trốn ra, nhưng lần này thật sự rất lạ, bên trong một chút tiếng động cũng không có, không biết có phải dịch bệnh hung mãnh hay không, những bệnh nhân kia đều không còn sức chạy trốn.

Thư sinh kia thở dài một tiếng: "Mệnh của quận thủ không thể làm trái."

Trong lòng Lý Hiếu Tri bi thiết bất đắc dĩ, lúc trước bằng hữu Trần Hành viết thư mời tới thôn Đào Hoa làm ra một phen đại nghiệp, lúc ấy hắn đang được quận thủ thưởng thức nên khéo léo cự tuyệt Trần Hành, mà hắn quả thật được quận thủ thưởng thức, không phải sao? Vừa xảy ra chuyện liền bị quận thủ phái tới thành mới.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 123: Chương 123



Huyện lệnh huyện Đào Nguyên báo cho quận thủ Đào Nguyên biết chuyện hỗ trợ lưu dân xây dựng thành mới, lại xảy ra dịch bệnh nghiêm trọng.

Ai cũng biết dịch bệnh sẽ truyền nhiễm, tiểu quan cấp dưới quận thủ có ai mà không có xuất thân thế gia, là con cháu nhà giàu? Chuyện này ai mà muốn đi chứ? Mọi người nhao nhao né tránh không kịp.

Vì thế quận thủ Đào Nguyên hướng ánh mắt về phía thư sinh nhà nghèo Lý Hiếu Tri này, hiện tại thành mới vốn thiếu một quan, huyện lệnh triều Thiên Khải đều do đế vương bổ nhiệm, mặc dù quận thủ không có quyền bổ nhiệm huyện lệnh, nhưng hắn có thể bổ nhiệm một thuộc quan, tỷ như duyện sử.

Chuyện cấp bách tòng quyền, lúc này quận thủ phong Lý Hiếu Tri làm duyện sử, để cho hắn mang theo mấy đại phu đi tới thành mới.

Lý Hiếu Tri không còn cách nào, đành phải phụng mệnh mà đến, trước khi đến đã viết thư cho Trần tú tài, lại nói lời tạm biệt cùng thân nhân trong nhà.

Cửa thành bị quan quân mở ra, vừa vặn ở cửa có người đang đứng, Lý Hiếu Tri đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng như điên: "Đúng là Trần huynh, đã lâu không gặp."

Trần tú tài chắp tay cười nói: "Gặp qua Lý duyện sử, đây là khẩu trang, các ngươi đeo lên trước." Trần tú tài lấy ra mấy cái khẩu trang sạch sẽ đưa cho bọn họ.

Lý Hiếu Tri không hiểu mà nhận lấy khẩu trang, học theo Trần tú tài đeo lên như vậy, bất đắc dĩ thở dài nói: "Trần huynh cần gì trêu ghẹo ta, ngươi cũng biết vì sao ta lại thành duyện sử." Cái danh duyện sử này có cũng như không, cũng không phải mệnh quan triều đình, còn phải liều mạng, lúc thân nhân trong nhà hiểu được, vừa khóc vừa nháo không cho hắn đi.

Trần tú tài cười mà không nói.

Hắc, người một nhà.

Trần tú tài lại lấy ra một tờ giấy đưa cho quan quân bên ngoài, nói: "Đây là phương thuốc Triệu Ngôn tiên nhân đã kê, phiền chuẩn bị chút dược liệu đưa vào."

Quan quân vội gật đầu.

Vì thế mấy người cứ như vậy vào thành mới.

Lý Hiếu Tri trịnh trọng hỏi Trần tú tài: "Trần huynh, ngươi nói thật với ta, dịch bệnh của thôn Lưu Dân ở thành mới đến cùng như thế nào?"

Trần tú tài: "Trong phạm vi có thể khống chế.

Lý Hiếu Tri: Có thể khống chế???

Sự thật chứng mình, đúng là trong tầm khống chế được. Nếu là y giả, những lưu dân kia có lẽ còn không muốn nghe theo, nhưng đó là Triệu Ngôn tiên nhân! Tiên nhân nói ai dám không nghe? Những lưu dân kia người nào người đều vô cùng thành thật.

Sau khi cách ly tách ra trị liệu, người bệnh nhẹ dùng canh Bạch Đầu Ông để điều trị, người bệnh nặng trực tiếp bị Triệu Ngôn mang đi truyền dịch, cũng may người bệnh nặng cũng không nhiều lắm, nếu không cũng khó giải quyết.

Mấy đại phu đều vô cùng tán thưởng canh Bạch Đầu Ông do Triệu Ngôn làm ra, Triệu Ngôn tiên nhân kia cũng thật khiêm tốn, lại nói phương thuốc kia không phải do hắn nghĩ ra, mà là của một y tiên tiền bối tên Trương Trọng Cảnh nghĩ ra, đó cũng là thần y ở tiên giới.

Mấy vị đại phu nhìn Triệu Ngôn với ánh mắt đang phát sáng, liên tiếp muốn bái sư học y với Triệu Ngôn.

Ngoài cách ly trị liệu ra, Triệu Ngôn còn dặn dò thôn Đào Hoa và thôn Lưu Dân chú trọng khử trùng. Trong biệt thự có dung dịch khử trùng, nhưng những thứ này chỉ có thể để cho nhà mình dùng, còn đối với bên ngoài có thể dùng ngải diệp, thương truật đốt ra khói để khử trùng.

Mặc dù đã vào thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn rất nóng, mỗi lần phơi nắng đều khiến người ta chảy mồ hôi đầm đìa.

Triệu Ngôn vốn mặc quần áo phòng hộ ra ngoài làm việc, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, cả người liền không khống chế được ngã xuống, mất đi ý thức.

"Sư phụ!" Bên cạnh có hai người đang đăng ký cho bệnh nhân, dùng nhiệt kế tiên giới đo nhiệt độ cơ thể cho một lão già liền kinh hô một tiếng, vội đỡ Triệu Ngôn dậy, đưa về biệt thự Triệu gia.

Triệu Ngôn được lôi ra khỏi quần áo phòng hộ, toàn thân đều ướt đẫm giống như mới vừa vớt ra từ trong nước, mà mấy lão già bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, mỗi người đều là mồ hôi đầm đìa. Chỉ cởi xiêm y ra cũng có thể vắt được non nửa chậu mồ hôi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 124: Chương 124



Vương Tuyết Cầm cực kỳ đau lòng, vội vàng bảo Triệu Hi hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút, biệt thự có đủ điểm tích lũy, mỗi ngày đều mở điều hòa thổi khí lạnh.

Sau đó Vương Tuyết Cầm đi vào phòng bếp, lấy ra mấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, trong chai là vụn đá bào còn chưa ngưng tụ thành đá, vốn định để đông lạnh thành toàn rồi đưa đi, ai ngờ Triệu Ngôn lại hôn mê trước.

Vương Tuyết Cầm đưa cho mỗi người một chai nước khoáng chứa đá lạnh, lại lấy ít nước đá chanh cho bọn họ.

Mấy đại phu ôm chai nước thán phục không thôi: "Thời điểm nóng bức như thế, lại có thể có hàn băng của mùa đông?"

Trong chai là đá bào, mấy đại phu ôm chai không bao lâu liền cảm thấy tay đông lạnh, vội vàng đổi tay khác ôm.

Đây quả nhiên là tiên cảnh a, bên ngoài nóng như vậy, bên trong lại mát mẻ dị thường, lại có một thần vật không biết là gì chứa được khí lạnh, giống như là... Tiên nhân thu hàn khí mùa đông thu lại chuyên thả ra trong ngày hè.

Tiên cảnh mới thật sự là ngày lành.

Còn có nước này, cũng thật sự là thứ tốt của Tiên gia, uống xong liền cảm thấy khỏe hơn không ít.

Triệu Hi ở bên cạnh hỏi: "Gần đây có phải có rất nhiều người bị cảm nắng đúng không?"

Lão đại phu ôm chai nước lạnh gật đầu: "Đúng vậy, gần đây thời tiết ngày càng nóng gắt, không ít thôn dân đều cảm nắng." Bọn họ cũng nhờ đi theo Triệu Ngôn tiên nhân mới có thể hưởng thụ thời khắc mát mẻ này, những lưu dân kia cũng sẽ không có cơ hội này.

Lần này có không ít lưu dân bị kiết lỵ, nhân thủ không đủ, Triệu Ngôn liền nhờ mấy lưu dân chưa từng sinh bệnh hỗ trợ, có vài lưu dân chịu không nổi liền bị cảm nắng.

Vương Tuyết Cầm nói: "Chúng ta dùng tủ lạnh tạo thêm chút đá lạng đưa qua đi?"

Triệu Hi lắc đầu nói: "Mẹ, tủ lạnh của chúng ta chỉ lớn như vậy, có thể đông lạnh được bao nhiêu?

Bên trong tủ lạnh cũng không phải trống không, còn có một ít kem vẫn đặt trong đó, còn có thịt dê do Triệu Chí Dân mua từ trên trấn về, đều được bảo quản ở ngăn đông lạnh, chỗ trống cũng không còn được bao nhiêu.

Triệu Hi đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt đảo quanh, nàng lập tức đi tìm Lý Hiếu Tri - Lý duyện sử trưởng quan hành chính tạm thời của thành mới.

Bởi vì bên ngoài quá nóng, Triệu Húc cũng không để cho Tiêu Thính Vân chở nàng, hắn trực tiếp đạp xe chở Triệu Hi đến văn phòng hành chính tạm thời trong thành mới.

Hừ, ai mà không biết mấy ngày nay tiểu tử Tiêu Thính Vân này đều học được cách đạp xe đạp! Hắn học đi xe đạp, đừng cho là mình không biết được chút tâm tư nhỏ kia của hắn.

Đến nơi, Triệu Hi xuống xe, Triệu Húc ở phía sau đẩy xe đi vào, Triệu Hi giao danh sách vật phẩm cần thiết cho hai ngày nay cho Lý Hiếu Tri, cười nói: "Lý duyện sử xem qua."

Lý Hiếu Tri có chút ngượng ngùng, hắn biết được mấy bằng hữu của mình đều làm việc dưới tay vị Triệu Hi tiên nhân này, mấy ngày trước gặp nhau trò chuyện, cũng biết được thủ đoạn của vị Hi Hi tiên nhân này, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã đi ngao du khắp thế gian, hắn nào dám tỏ vẻ trước mặt nàng?

Đến mấy ngày, thái độ của Lý Hiếu Tri đối với tiên nhân Triệu gia từ hoài nghi đến cảm tạ, nếu không nhờ Triệu Ngôn tiên nhân ra mặt khống chế dịch bệnh, sợ là hắn đã gặp phải dịch bệnh, mạng nhỏ cũng không nhất định giữ được.

Lý Hiếu Tri nhìn đại khái một phen,"Chính là phương thuốc và đồ dùng sát trùng, đợi lát nữa... Đây là... ? Tiêu thạch?"

(Tiêu thạch: dạng khoáng vật của kali nitrat)

Thật ra triều Thiên Khải có rất nhiều tiêu thạch, hiện tại đa số được coi là dược vật dùng để chữa bệnh, đặt trong danh sách dược liệu cần thiết cũng không sai.

Mặt Triệu Hi không đổi sắc: "Đúng, chính là tiêu thạch. Mấy ngày nay thời tiết bên ngoài quá nóng, rất nhiều người làm việc dưới nắng mặt trời đều nóng tới hôn mê bất tỉnh, ta muốn dùng tiêu thạch làm ra chút đá lạnh để giải nhiệt."

Dù sao dùng tủ lạnh cũng không làm được nhiều đá lạnh, nhưng dùng tiêu thạch làm đá thì khác, tiêu thạch ở triều Thiên Khải rất nhiều, số lượng lớn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 125: Chương 125



Hơn nữa đi một chuyến tới chỗ Lý duyện sử, lần sau muốn dùng tiêu thạch làm việc khác, coi như là làm quang minh chính đại.

Quá tốt!

Hi Hi thật sự là một tiểu quỷ cơ linh!

Công dụng của tiêu thạch có rất nhiều, tiêu thạch gặp nước hạ nhiệt có thể dùng làm đá lạnh, còn có... tiêu thạch là nguyên liệu của thuốc súng!

Thuốc s.ú.n.g là cái gì thì ai cũng biết.

Lý Hiếu Tri lập tức liền nghĩ tới những phương sĩ thích nghiên cứu chế tạo đan dược kia, những tiên nhân nhân này muốn dùng đan dược không phải rất bình thường sao? Nói vậy tiêu thạch cũng là thứ bọn họ cần để luyện đan.

Lý Hiếu Tri đồng ý,"Ta sẽ viết thư nhờ huyện lệnh huyện Đào Nguyên chuẩn bị tiêu thạch. Đúng rồi Hi Hi tiên nhân, chắc hẳn tiên nhân cần dùng tới đan dược, về sau nếu cần nhiều tiêu thạch hơn, tìm xem xem trong núi có tiêu thạch hay không, trực tiếp lấy từ bên kia."

Triệu Hi mỉm cười: "Đa tạ."

A, gãi đúng chỗ ngứa.

Thuốc súng, ta tới đây.

À không đúng, là pháo hoa.

Hiệu suất của Lý Hiếu Tri rất cao, một ngày sau liền vận chuyển vật phẩm mới từ bên ngoài vào, bên trong bao gồm cả tiêu thạch mà Triệu Hi cần.

Dùng tiêu thạch làm đá kỳ thật rất đơn giản, tiêu thạch gặp nước sẽ hạ nhiệt độ xuống đóng băng, đương nhiên nước ngâm tiêu thạch cũng không thể dùng, Triệu Hi liền đặt một cái chậu nhỏ ngăn cách trong đó, băng kết thành bên trong thì có thể dùng.

Hiện tại chuyện quan trọng nhất trong thôn Lưu Dân chính là khống chế dịch bệnh, cái khác đều là việc nhỏ. Những bệnh nhân cần nghỉ ngơi thật tốt, những người còn lại vô luận là tuổi nào đều biết tìm chút việc để làm.

Phải biết Triệu Ngôn tiên nhân đều ở đó hỗ trợ bọn họ chữa bệnh, mấy người bọn họ còn có thể ngồi mát ăn bát vàng sao?

Buổi chiều mặt trời rất gắt, phơi nắng khiến người ta không ngừng đổ mồ hôi.

Xa xa có mấy hộ vệ tiên cảnh đeo khẩu trang, đẩy mấy chiếc xe cút-kít đến, trên xe cút-kít đặt mấy cái thùng gỗ.

Tiểu đội trưởng đội hộ vệ Trương Thọ thét to: "Mọi người vất vả rồi, tiên nhân mời các vị uống chút canh ô mai giải nhiệt."

Có canh ô mai để uống! Mọi người đều vui mừng, vội vàng xếp hàng nhận bát.

Mỗi người một muỗng canh ô mai.

Lưu dân ở hàng đầu tiên nhận lấy bát, chỉ cảm thấy ngón tay hơi lạnh, hắn cúi đầu nhìn qua, vô cùng chấn kinh: "Đá lạnh... trong này có đá lạnh?"

Lưu dân kia cho là mình hoa mắt, dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn qua -

Trong bát thật sự có đá!

Thần kỳ, trong mùa hè nóng bức như thế lại tạo ra đá lạnh!

Bởi vì thôn Lưu Dân trong thành mới phát sinh dịch bệnh, trại dân trại Thanh Phong cũng không tiện xuống núi, để tránh cũng nhiễm phải dịch bệnh, cho nên bọn họ thành thật ở lại núi nuôi heo làm muối, mà ngay cả nhóm công nhân xưởng đồ sắt, đám trại dân cũng chiếu cố.

Gần đây quả mơ trong núi đã chín, trại dân nghĩ thôn dân bận rộn hỗ trợ tiên nhân xử lý dịch bệnh cũng vất vả, muốn đưa chút ít xuống núi giúp bọn họ giải khát.

Vương Tuyết Cầm liền trực tiếp chấp nhận, nấu canh ô mai trong tiên cảnh, lại thêm đá lạnh vào trong rồi đưa tới cho bọn họ.

Triệu Ngôn thấy vậy cười nói: "Canh ô mai cũng có tác dụng phòng dịch với kiết lỵ, mọi người nghỉ ngơi, uống một chút nước giải khát."

Triệu Ngôn tiên nhân không chỉ anh tuấn, hơn nữa tính tình vô cùng tốt, dù với ai cũng ôn hòa nói chuyện.

Lưu dân kia bưng bát, cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm, canh ô mai chua chua ngọt ngọt, cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, quan trọng nhất bên trong có đá lạnh, khi uống vào trong cổ họng nhẹ nhàng khoan khoái.

Lưu dân kia lại nhanh chóng uống một ngụm, thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: "Trong mùa hè lại có thể nếm một ngụm đá lạnh, thật sự sảng khoái!"

Lưu dân xếp hàng phía sau thấy thế mắt đều trợn trừng, bên trong có đá lạnh? Ngoại trừ những hộ giàu thường tích trữ đá lạnh vào mùa đông, những người nghèo như bọn họ làm sao có thể dùng nổi? Huống chi bọn họ còn là nhóm lưu dân!

Mọi người xếp hàng nhận canh ô mai, mỗi người đều uống một ngụm, sảng khoái hận không thể trực tiếp nằm trên mặt đất, cuộc sống này thật sự chỉ có thần tiên mới được hưởng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 126: Chương 126



"Đa tạ tiên nhân chúc phúc!" Lưu dân cảm kích nói với Triệu Ngôn.

Những hán tử kia một tay cầm bát, thảnh thơi ngồi dưới đất, chân tùy ý gác lên, hưởng thụ sự mát mẻ trong ngày nóng bức này.

Bọn họ cũng không có tùy ý ngồi loạn trên mặt đất, phía dưới trải một đoàn đệm cỏ để ngồi, trong khoảng thời gian này thôn Lưu Dân cũng ở sạch hơn nhiều, sợ mặt đất bẩn sẽ dễ nhiễm bệnh.

Đang nghỉ ngơi thì lại thấy mấy hộ vệ tiên cảnh đẩy xe cút-kít đến, trên xe cút-kít thả mấy khối đá lạnh lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khối đá bốc ra khí lạnh.

Tiểu đội trưởng đội hộ vệ Trương Thọ lập tức thét to: "Nhanh lên, để cho tiên nhân cùng mấy vị đại phu dùng!"

Mấy hán tử trong đội hộ vệ còn đeo găng tay nhựa mà phu nhân Vương Tuyết Cầm cho mượn, dùng sức nâng khối đá lạnh trên xe cút - kít xuống, mang đến bên bàn của mấy vị đại phu Triệu Ngôn, còn có chút khối băng lớn trực tiếp để dưới chân bọn họ!

Cũng không dám làm hỏng găng tay nhựa, đợi lát nữa còn phải trả lại những thứ này.

Một lưu dân cầm nửa bát canh ô mai, nhìn đến nghẹn họng trân trối nói: "Cũng chỉ có tiên nhân có thể xa xỉ như thế."

Lại giẫm chân lên khối đá lạnh trân quý như vậy để hạ nhiệt độ, chính là đá lạnh mà đến vương công quý thần dùng vào mùa hè cũng có định số, tất cả mọi người đều dùng rất tiết kiệm, ai dám xa xỉ như vậy?

Một hộ vệ lại cầm ra mấy thứ giống như guồng nước từ trong xe đặt lên bàn, cung kính nói: "Hi Hi tiên nhân nói, mang đến những thần vật này, bản thân Triệu Ngôn tiên nhân ngài sẽ dùng."

Triệu Ngôn nhìn mấy cái quạt cỡ nhỏ thì không khỏi cười, những cái quạt nhỏ này là loại sạc điện, không cần cắm điện cũng dùng được, những thứ này đều đồ chơi mà Triệu Hi thích dùng khi còn đi học. Hắn ấn một cái công tắc nhỏ, quạt lập tức xoay tròn thổi ra gió, mang theo hơi mát của đá lạnh phà vào mặt.

Mấy đại phu khiếp sợ liên tục, không khỏi hỏi: "Vật này... Vật này lại có thể sinh ra gió lạnh, không biết là động lực gì thúc đẩy?"

Triệu Ngôn lời ít ý nhiều nói: "Điện." Đây là quạt điện.

Vẻ mặt mọi người mang sự kính sợ gật đầu, lúc trước đã nghe nói qua những tiên nhân này là Lôi Điện Pháp Vương, các loại thần vật ở tiên cảnh đều dùng điện để điều khiển.

Mấy đại phu bên cạnh hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình đâu phải đến nơi này để chịu tội? Chân đạp đá lạnh hưởng gió thần, rõ ràng đến để hưởng phúc a.

Uống vào một chén canh ô mai, không chỉ tiêu tan thời tiết nóng bức mà còn giảm bớt cơn buồn ngủ, nhóm lưu dân đều lấy lại tinh thần.

Cũng không biết tin tức ở đây có canh ô mai ướp lạnh bị truyền ra ngoài như thế nào, lại có hài nhi thèm ăn đeo khẩu trang, đứng ở cách đó không xa liên tục nhìn qua.

Nhi tử độc nhất trong nhà giống như Hổ Tử, trong tay có mấy đồng xu, lại có quan hệ không tệ với Triệu gia, lại nghĩ muốn dùng đồng xu mua một chén canh ô mai để uống, khiến Triệu Ngôn không nhịn được cười, đành phải lên tiếng: "Món này cần phải đi tìm Hi Hi tỷ."

Mấy hài đồng nghe được thì lo sợ, từ sau khi thành mới có dịch bệnh, bọn họ cũng không dám tới tiên cảnh, mặc dù tiên nhân có tiên thể, nhưng bọn họ vẫn sợ bản thân mang dịch bệnh tới cho tiên nhân.

Đây chính là cơ hội kinh doanh, trời đang mùa nóng được uống một chén nước đá, một chén một hai đồng, dù lời ít nhưng bán ra nhiều cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn.

Khi Lý Hiếu Tri uống ngụm canh ô mai đầu tiên thì trong đầu đã có ý nghĩ này, khiến Lý Hiếu Tri có chút tiếc nuối chính là, mắt thấy mùa nóng sắp qua, nếu muốn dùng đồ uống lạnh này để kiếm tiền thì cũng cần chờ tới sang năm.

"Lý duyện sử, Hi Hi tiên nhân tới." Bên ngoài có người đến báo.

Triệu Húc liền trở nên gấp gáp, lần này thật sự để Tiêu Thính Vân lợi dụng được sơ hở, hôm nay là hắn đạp xe chở nàng tới.

Tuy nói là xuyên không đến thế giới cổ đại, nhưng những thôn dân này đều xem bọn họ là thần tiên, vô luận bọn họ làm ra bất cứ chuyện gì, những thôn dân này đều sẽ tự động não bổ để hợp lý hóa. Điều này giúp cho Triệu Húc tương đối thoải mái, chỉ cần ở lại thành mới, ngay cả tóc giả cũng lười đội, để một đầu tóc ngắn đen nhánh rậm rạp đi lòng vòng trong thành.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 127: Chương 127



Hiện tại người mà những quân riêng dưới tay sùng bái nhất chính là Triệu Húc hắn, lại có mấy người muốn bắt chước Triệu Húc tiên nhân, cạo tóc thành đầu đinh! Đương nhiên đều đã bị Triệu Húc ngăn cản.

Ngay cả Triệu Hi cũng lười cố kỵ chuyện nam nữ ở riêng, những thôn dân kia chẳng những không cảm thấy đồi phong bài tục, ngược lại còn cực kỳ hâm mộ Tiêu Thính Vân đực cưỡi thần thú, còn có thể chở tiên nhân.

Nàng ngồi ở yên sau xe đạp, tay túm lấy lưng áo của Tiêu Thính Vân, còn không ngừng hỏi: "Ngươi chắc chắn sẽ không ngã đó chứ?" Trước kia lúc anh trai nàng học đạp xe, cứ nhất định đòi chở nàng, hai huynh muội cả xe lẫn người đều ngã xuống đất, chân nàng cũng bị trầy chảy rất nhiều máu.

Sống lưng Tiêu Thính Vân thẳng tắp ngồi trên ghế xe đạp, hai tay nắm đầu xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm giẫm lên bàn đạp, hắn có thể cảm giác rõ ràng Triệu Hi đang nắm chặt áo của hắn.

Trong mắt Tiêu Thính Vân có nụ cười: "Ngươi yên tâm, nếu ngươi ngã ta cũng có thể đỡ được ngươi."

Thân thủ của Tiêu Thính Vân vô cùng tốt, không kém Triệu Húc.

Hai người đi tới văn phòng hành chính, Lý Hiếu Tri vội vàng nghênh đón,"Hi Hi tiên nhân, không biết ngài tới tìm ta có chuyện gì?"

Triệu Hi gật đầu, thản nhiên nói: "Ta muốn xây một xưởng pháo hoa trong thành mới."

Lý Hiếu Tri cùng với mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt mờ mịt, không biết Triệu Hi nói tới cái gì.

Triệu Hi giải thích: "Pháo dùng ống trúc làm vỏ ngoài, ở bên trong chứa các loại dược vật như bột tiêu thạch, lưu huỳnh, dùng lửa đốt nổ tung, khói lửa cũng có thể giảm bớt sự lây lan của dịch bệnh.

Mặc dù Lý Hiếu Tri không phải đại phu, nhưng cũng biết được tiêu thạch lưu huỳnh đều có thể chế thành thuốc, gần đây trong thành cũng hay dùng, chỉ là hắn cảm thấy những nguyên liệu đó giống như là... phương sĩ dùng để luyện đan?

Lý Hiếu Tri lập tức tự bổ não, đan dược vốn là để cho các tiên nhân dùng, hiện tại các tiên nhân lấy ra, là lấy linh dược của mình để cứu dịch bệnh trong thành.

Triệu Hi nói xong lại lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, tìm thấy hình pháo hoa thế vận hội Olympic năm 2008 mà trước đó tiện tay lưu lại,"Pháo hoa không chỉ có thể phòng ngừa dịch bệnh, mà còn có thể dùng để chúc mừng ngày lễ long trọng."

Đám người Lý Hiếu Tri đều xem đến ngẩn người, cuộc đời này chưa từng thấy qua cảnh tượng khói lửa rung động như vậy, cái này cũng chỉ có Tiên giới mới có được đúng không?

"Đẹp, khói lửa ở Tiên giới thật sự quá đẹp, sợ là trong triều đình đều không thể nhìn thấy." Thư sinh Phùng Bình ở bên cạnh khen ngợi.

"Đúng là Hỏa Thụ Ngân Hoa!"

Mấy ngày nay bởi vì dịch bệnh, học đường tạm thời đóng cửa, những phu tử bọn họ tạm thời rảnh rỗi nên được Lý Hiếu Tri thịnh tình mời tới hỗ trợ, liền ở cùng nhau.

Tống Nhất Thanh nhìn về phía Triệu Hi chân thành hỏi: "Hi Hi tiên nhân, chẳng lẽ sắp tới là sinh nhật ngài?"

Lúc trước khi Tống Nhất Thanh bẩm báo với Triệu gia về việc thu mua quặng sắt, vừa vặn nghe được Vương Tuyết Cầm nói mấy tháng nữa Triệu Hi sẽ được 17 tuổi, Tống Nhất Thanh liền ghi tạc trong lòng.

Tiêu Thính Vân nghe vậy, mặc dù không lên tiếng nhưng âm thầm ghi nhớ.

Sinh nhật của Triệu Hi nhiều lắm là ăn một bữa thật ngon với người nhà, lại làm một cái bánh sinh nhật, nhận chút quà sinh nhật từ hai người anh, cũng không phô trương đến mức phải tổ chức một bữa tiệc pháo hoa. Nhưng nếu bọn họ nghĩ nàng như vậy cũng không sao cả.

Triệu Hi nhìn về phía Lý Hiếu Tri trưng cầu ý kiến của vị thuộc quan tối cao đương nhiệm của thành mới, Lý Hiếu Tri lập tức gật đầu nói: "Cứ dựa theo ý của Hi Hi tiên nhân, xây dựng một xưởng pháo hoa trong thành mới, tuyển thêm người."

"Nhưng Hi Hi tiên nhân, mọi người không phải tiên nhân, chỉ là phàm thể m.á.u thịt, nhất định phải dặn dò bọn họ chú ý an toàn, chớ làm bị thương đến mạng người."

Lý Hiếu Tri hồi tưởng lại cảnh sắc pháo hoa vừa rồi, tiếng động kia thực sự khiến bọn họ run sợ!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 128: Chương 128



Đặc biệt là khói lửa cháy trên không trung, Lý Hiếu Tri nhớ tới các phương sĩ hay nghiên cứu chế tạo đan dược, thường có chuyện nổ tung lô đỉnh, liền không khỏi dặn dò.

Trần tú tài bên cạnh nghe được lời này, đột nhiên ánh mắt khẽ động, giống như nghĩ tới cái gì. Pháo hoa kia có thể nổ tung trên không trung, không biết là người ở trong đó...

Triệu Hi bỏ qua ánh mắt ý vị thâm trường của Trần tú tài, bình tĩnh gật đầu đồng ý: "Đương nhiên. Nếu Lý duyện sử đã phê chuẩn, ta đây liền bắt tay an bài. Ta đã tìm được một mỏ tiêu thạch trong núi, vừa vặn có thể sử dụng."

Mỏ tiêu thạch này tất nhiên là do trại dân Thanh Phong tìm được, bọn họ chiếm núi làm vua đã mấy năm, bởi vì ngày thường không thường xuống núi, chỉ ở trong núi tìm kiếm thức ăn, tiêu thạch kia cũng được phát hiện từ lúc trước, được Triệu Hi nhắc tới nên lần nữa tìm ra.

Triệu Hi có chút cảm khái, người ta muốn làm thuốc s.ú.n.g đều chỉ dám lén lút làm. Nhìn lại nàng, quang minh chính đại nghiên cứu chế tạo ngay trong thành, nhưng vẫn phải cẩn thận tránh đi khu vực nhà ở nông trang.

À không, nói sai rồi, là pháo hoa.

Triệu Hi đi rồi, Trần tú tài nhìn Lý Hiếu Tri ý vị sâu xa hỏi: "Lý huynh, ngươi cảm thấy các tiên nhân như thế nào?"

Tuy nói hiện tại Lý Hiếu Tri là thuộc quan của thành mới, nhưng dù sao không phải mệnh quan triều đình do đế vương triều Thiên Khải bổ nhiệm, theo lời Triệu Hi mà nói, hắn chỉ là một công nhân tạm thời. Làm tốt việc, chỗ tốt không rơi vào trên đầu hắn, đều là uổng công làm áo cưới cho người khác. Nếu làm không tốt, người đầu tiên chịu phạt lại là hắn. Trong lòng hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, đợi đến khi dịch bệnh được thanh trừ, cái chức duyện sử này cũng hắn cũng không cần nữa.

Làm việc cùng tiên nhân tất nhiên là tốt, tuy hắn là duyện sử, nhưng mỗi một chuyện ở thành mới đều phải hỏi tiên nhân trước, cũng coi như làm việc cho tiên nhân.

Trong lòng Lý Hiếu Tri có chút khó chịu, phất tay áo bi thiết thở dài nói: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, nơi nào có chỗ cho anh tài nhà nghèo của chúng ta a?"

Ánh mắt Trần Hành sáng như đuốc, đột nhiên giẫm một cước trên mặt đất, kinh động bụi đất tung bay, quát khẽ một tiếng: "Nơi nào? Ở chỗ này! Chỗ tiên nhân!"

Lý Hiếu Tri lâm vào đại chấn, trong lòng sinh ra một phỏng đoán đáng sợ, lại ngước mắt nhìn lại, ánh mắt mấy bằng hữu đồng môn sáng lên, tựa như đang nói cái gì đó, trong lòng hắn cũng chấn động, mọt loại ý nghĩ nảy sinh lớn mạnh trong lòng...

Sau khi Triệu Hi và Tiêu Thính Vân rời đi, Triệu Hi nhanh chóng bắt tay xây dựng xưởng pháo hoa, chọn người! Người của thôn Lưu Dân chỉ có thể báo danh đăng ký, tạm thời không thể vào xưởng.

Người dân thành mới nghe nói pháo có thể dùng để phòng dịch, còn có thể dùng trong lễ mừng. Cũng không biết là ai truyền ra mấy ngày nữa chính là sinh nhật 17 tuổi sinh nhật của Hi Hi tiên nhân, các tiên nhân ăn mừng sinh nhật thích dùng pháo hoa để chúc mừng nhất.

Toàn bộ thành mới vui mừng, ai cũng muốn thay Triệu Hi chúc mừng sinh nhật, dính chút ánh sáng của tiên nhân, muốn sinh nhật đầu tiên của tiên nhân ở phàm trần trở nên đặc biệt, nhất định phải làm ra khói lửa xinh đẹp long trọng, số người báo danh thật đúng là không ít.

Triệu Hi chọn vài người, nhà xưởng thì dùng nhà xưởng trống đã sửa xong trước đó.

Lúc trước Triệu Hi đã biết các loại nhà xưởng sẽ như măng mọc sau mưa trong tương lai, cho nên đã dặn bọn họ rảnh rỗi thì liều mạng xây nhà, nhà xưởng này dùng xi măng xây tường, bê tông cốt tre. Vì tính ổn định của kiến trúc, mặc dù không có thép, nhưng sau khi Triệu Hi đọc sách nghiên cứu, lựa chọn cốt tre thay thế.

Thuốc súng... Nguyên liệu của pháo hoa kỳ thật chính là thuốc pháo, nguyên liệu kỳ thật đều tương đối dễ kiếm được.

"Hi Hi tiên nhân, pháo hoa phải dùng tài liệu gì mới có thể đẹp hơn đây?" Có công nhân mới của xưởng pháo hoa đặt câu hỏi.

Triệu Hi vẻ mặt không quan tâm: "Không cần quá đẹp mắt, chỉ cần nổ được, nổ càng dữ, hố càng lớn mới tốt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 129: Chương 129



Công nhân kia: "??"

A... Không cân nhắc tới nổ có đẹp hay không hay không, chỉ quan tâm nổ có dữ hay không? Công nhân kia lâm vào trong mê mang, chẳng lẽ tiên nhân cảm thấy nhân gian không định chế ra được pháo hoa xinh đẹp như tiên giới, cho nên yêu cầu đối với bọn họ tương đối thấp?

Tiên nhân quả thật tâm thiện a.

Càng như vậy, những công nhân xưởng pháo hoa này càng làm càng hăng hái.

Quy mô của xưởng pháo hoa có thể nói là lớn nhất toàn thành, số lượng công nhân cũng nhiều nhất, chỉ chờ dịch bệnh của thôn Lưu Dân khống chế được là có thể gia tăng nghiên cứu sản xuất.

Hơn nửa tháng qua, dịch bệnh ở thôn Lưu Dân dưới sự nỗ lực ngày đêm của Triệu Ngôn, dần dần khống chế được, đã liên tục ba ngày chưa từng thấy có ca bệnh mới, mà những bệnh nhân nặng cũng được truyền nước biển và tốt hơn.

Triệu Ngôn cởi một thân y phục phòng hộ, chân thành mời mấy vị đại phu cùng về biệt thự dùng cơm. Mấy ngày nay hợp tác với nhau, hắn thật sự bội phục mấy đại phụ cổ đại này, tất cả tri thức y học của hắn đều xây dựng trên vai người đi trước, mà những đại phu này kỳ thật đều cực kỳ thông minh, rất nhiều vấn đề y học dược lý nhắc qua liền thấu, chỉ bị giới hạn bởi sự phát triển của y học thời đại mà thôi.

Những đại phu này nào có thể từ chối? Đều đi theo Triệu Ngôn đến biệt thự.

Trong biệt thự có điều hòa, bên trong vô cùng mát mẻ. Triệu Ngôn thoải mái thở phào nhẹ nhõm, đẩy đẩy kính trên sống mũi, muốn đi toilet rửa tay.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến vài tiếng đầu gối đập trên sàn gạch men sứ, Triệu Ngôn vội quay đầu nhìn lại, mấy lão già chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, quỳ lạy hô to với hắn: "Tiên y, cầu ngài thu tiểu lão nhi chúng ta làm đồ đệ! Chúng ta nhất định lấy lễ ân sư để đối đãi, dưỡng lão cho ngài."

Ân sư cổ đại có sự khác biệt rất lớn với giáo viên cùng học sinh hiện đại, ân sư thời xưa tựa như nửa phụ thân! Đến tuổi bọn họ, nếu không phải thật sự muốn học y tất sẽ không nhận ân sư!

Triệu Ngôn: "..."

Ai dưỡng lão ai cũng chưa chắc đâu.

Mấy đại phu không hề cảm thấy lời nói của bọn họ có chỗ nào không ổn, thông qua mấy ngày tiếp xúc, bọn họ khẳng định người Triệu gia chính là tiên nhân, đã là tiên nhân tự nhiên sống lâu hơn so với phàm nhân bọn họ, từ dưỡng lão cũng không tính là dùng sai.

Mấy ngày nay, mấy đại phu đều vô cùng kinh ngạc trước những y học dược lý mà Triệu Ngôn thuận miệng nói ra, chỉ là vài chữ nhưng đó đều là những thứ mà họ phải dùng cả đời kinh nghiệm hành nghề mới có thể cho ra được kết luận như vậy.

Ví dụ như trong cơ thể con người có hàng nghìn tỷ tế bào, giống như nhóm m.á.u của mỗi người là khác nhau, vân vân và vân vân, toàn bộ đều là lý thuyết y học mà họ chưa từng được nghe qua.

Bọn họ si mê y học, cả đời lấy việc khám chữa khỏi bệnh là vinh dự, bây giờ nhìn thấy tiên y từ Tiên giới xuống, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Triệu Ngôn tay chưa kịp rửa, liền vội vàng đi tới muốn đỡ những lão tiên sinh này lên, thế nhưng đầu gối của những đại phu này giống như đóng đinh trên sàn nhà, có kéo thế nào cũng không lên, Triệu Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn đám lão đầu cố chấp này.

Trên bếp lò ở phòng bếp đang hầm gà, bởi vì còn vài giờ nữa mới chín, Triệu Hi liền cầm kem, theo tiếng từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Đại ca, không bằng ngươi cân nhắc thu chút đồ đệ?"

Trong tay nàng cầm một que kem, trực tiếp bẻ cho Tiêu Thính Vân một nửa, que kem màu hồng nhạt có mùi dâu tây, ăn vào tiết trời đầu thu thật sự rất ngon.

Thấy Triệu Ngôn nhìn mình, Triệu Hi đang ăn kem, nói: "Đại ca, hiện nay triều Thiên Khải đang rơi vào loạn lạc, các nơi đều là nông dân khởi nghĩa chinh chiến, trên chiến trường cần rất nhiều đại phu."

Kính gọng vàng của Triệu Ngôn xẹt qua một đạo lưu quang, Triệu gia bọn họ muốn sống yên ổn, nhưng chưa chắc những người bên ngoài đã cho họ sống yên, A Húc đang thao luyện tư quân, muội muội hắn lại đang chế tạo thuốc nổ, nếu tương lai thật sự xảy ra chuyện, sao có thể chỉ có mình hắn là đại phu?
 
Back
Top Bottom