Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 90: Chương 90



Ba người không để ý, chỉ nói ở bên này làm quen trước, nếu có thời gian sẽ đưa người thân đến sống cùng.

"Tiên nhân, đây là bản đồ địa hình núi sông mà ta đã vẽ trong những năm gần đây, bây giờ hiến tặng cho ngài, ngài đừng chê cười." Tống Nhất Thanh lấy từ trong bao quần áo tùy thân ra một miếng vải lụa, mở ra trên đó vẽ bản đồ địa hình. Nghĩ tới việc sẽ tới nơi này làm việc, Tống Nhất Thanh liền chuẩn bị chút lễ vật, nhưng hắn cũng không có vật gì đáng giá nên đã mang tấm bản đồ này tới.

Phải biết rằng, ở thời cổ đại, bản đồ cực kỳ có giá trị, nếu có một tấm bản đồ chi tiết thì có thể tiến thẳng đến vương đình thảo nguyên, đánh những người thảo nguyên đó đến kêu cha gọi mẹ!

Triệu Hi vốn không để ý lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi cứng đờ, ngón tay chỉ vào một chỗ: "Chờ chút, sông này là sông Trường Giang?"

Tống Nhất Thanh kinh ngạc nói: "Đúng vậy."

Triệu Hi: "..."

Mẹ ơi, nàng đã phát hiện ra cái gì thế này!

Triều Thiên Khải tuy là triều đại không có trong lịch sử, mặc dù có điểm khác biệt nhưng vị trí địa lý lại gần giống với đất nước bọn họ...

Đây quả thực là bàn tay vàng trời ban! Lúc trước cả nhà bọn họ đều cảm thấy mình đã xuyên tới một triều đại hư cấu nên cho rằng những tấm bản đồ địa hình tự nhiên trước kia đều không thể dùng.

Triệu Hi lại hỏi tỉ mỉ một số chi tiết địa lý, Tống Ý Thanh kinh ngạc trả lời từng cái một, Tống Nhất Thanh còn nhịn không được hỏi Triệu Hi là nàng đã từng đến những nơi này chưa.

Triệu Hi gật đầu, đương nhiên là nàng đã từng tới những nơi đó! Lúc trước, đại ca từng học trường y ở tỉnh khác, nhị ca học ở học viện cảnh sát tốt nhất trong tỉnh nhưng cũng không ở trong thành phố, vì vậy khi nàng đến trường của các anh trai để thăm họ thì cũng thuận đường đi du lịch qua những nơi đó.

Ba thư sinh âm thầm kinh hãi không thôi, vị nữ tử này chắc chắn là thần tiên, Thiên Khải có diện tích lãnh thổ bao la, cho dù là nam tử như bọn họ cũng chưa đặt chân hết, mà Triệu Hi cái gì cũng biết, thật giống như đã từng đi qua, nếu không phải tiên gia đạp gió cưỡi mây, thì làm sao một người còn trẻ tuổi như vậy có thể đi khắp đại giang nam bắc.

Triệu Hi im lặng một hồi, nói: "Các người cùng ta về biệt thự một chuyến."

Ngay cả Trần tú tài cũng không biết Triệu Hi đột nhiên bị làm sao, nhưng đều ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Sơn thủy thôn trang được mây mù bao quanh kia quả thực chính là kiến trúc mang tính biểu tượng, những người này lúc trước nếu có hoài nghi thì khi nhìn thấy biệt thự này họ sẽ lập tức tin rằng đây là tiên cảnh và không còn nghi ngờ gì nữa.

Tiêu Thính Vân mở cổng cho bọn họ tiến vào, sau khi mấy người tiến vào trong sân viện phía đông của biệt thự, Triệu Hi bảo bọn họ đợi một lát, Trần tú tài thì không sao, nhưng ba thư sinh đều nhìn đến kinh hãi không thôi, đánh giá chung quanh, đứng tại chỗ cũng không dám l* m*ng.

Triệu Hi đến thư phòng của ông nội một chuyến, rất nhanh đã lấy ra một ít đồ vật.

Mọi người ngơ ngác nhìn vật thể hình cầu màu xanh lam trong tay Triệu Hi, đây là cái gì? Nhìn thấy Triệu Hi dùng tay di chuyển nó, lúc này mới phát hiện vật này có thể xoay tròn.

Ngón tay Triệu Hi chính xác ấn xuống nơi nào đó đại lục, trầm giọng nói: "Chúng ta hiện tại đang đứng ở vị trí này."

Đây, là một quả địa cầu.

Bốn người la lên: "Cái gì?"

Bốn thư sinh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ... bọn họ lại đứng trên một quả cầu? Làm sao quả cầu có thể đứng vững mà không bị đổ? Thế giới này không phải là trời hình tròn đất hình vuông sao ?

Triệu Hi lại lấy một tờ giấy gấp khác mở ra, đây là một tấm bản đồ giấy dầu, mặc dù địa hình có chút khác biệt với địa hình của triều đại Thiên Khải nhưng chắc chắn đây là bản đồ chính xác nhất về địa hình của triều đại Thiên Khải hiện tại! Chỉ một phần này đã là vô giá!

Triệu Hi hứng thú nhìn một chỗ nào đó trên bản đồ, khóe môi không khỏi cong lên. Nàng nhớ ở đâu đó đại lục có một mỏ sắt lớn thì phải?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 91: Chương 91



Ai, cổ đại nghiêm cấm tư nhân kinh doanh muối và sắt, sau này Triệu gia bọn họ sợ là phải chiếm toàn bộ.

Mỏ sắt có thể làm gì không cần phải nói nhiều, nguyên liệu cần thiết để làm vũ khí.

Nàng có thể không cần kiếm, nhưng trong tay phải có kiếm.

Cũng trách không được bọn họ đều biết, bởi mỏ sắt này vốn rất nổi tiếng, hơn nữa trong giờ học giáo viên địa lý cũng nhắc tới rất nhiều lần. Nếu không phải bị hệ thống Đại Bảo đưa tới triều Thiên Khải, Triệu Hi chính là tuyển thủ hạt giống Thanh Bắc được coi trọng nhất của trường trung học thực nghiệm của thôn Bạch Sa.

Triệu Hi nhìn địa thế của núi sông được vẽ một cách tỉ mỉ trên bản đồ, trong lòng nảy sinh suy nghĩ.

Bốn thư sinh bên cạnh không biết suy nghĩ của Triệu Hi, vẫn đang nghiên cứu quả địa cầu to gấp đôi đầu người kia, kinh ngạc không thôi.

Thế giới của bọn họ vốn là hình tròn, điều này quả thật là vô cùng mới mẻ đối với thế giới quan của họ, bốn người không kiềm chế được thỉnh cầu Triệu Hi, muốn nàng cho họ nhìn kỹ quả địa cầu hơn, vì thế Triệu Hi liền dạy luôn cho bọn họ một chút kiến thức về địa lý.

"Ý của tiên nhân là thế giới này tổng cộng có bảy đại lục và bốn đại dương, triều Thiên Khải chúng ta chỉ chiếm không quá một phần trăm trên toàn thế giới?"

Triều Thiên Khải những năm gần đây thật sự rất loạn, không chỉ dân chúng ở những địa phương nhỏ mà ngay cả dân chúng ở kinh thành cũng không sống nổi, mặc dù bị ngoại giới đánh cho gào khóc, nhưng bọn họ vẫn luôn cho rằng Thiên Triều Thượng quốc là trung tâm thế giới, lại không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến như vậy?

"Bây giờ triều Thiên Khải ta chỉ sắp vào giữa hè, vậy mà bên phía nam bán cầu đã sắp bước vào mùa đông?"

"Tiên nhân, vùng đất chật hẹp như Oa Đảo này có nhiều hoàng kim thật sao???"

Tống Nhất Thanh không nhịn được cảm khái: "Thế giới rộng lớn như vậy, ta cũng muốn đi khám phá."

Triệu Hi: "..."

Khi ánh mắt của bọn họ chuyển từ quả địa cầu xoay tròn đến tấm bản đồ giấy dầu kia, ai nấy đều vô cùng kinh hãi, hai mắt Tống Nhất Thanh đều đỏ lên.

Tấm bản đồ này so với tấm hắn vừa mới dâng tốt hơn gấp trăm lần! Mỗi một con sông kể cả là nhánh sông đều được vẽ tỉ mỉ đến mức bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng, mấu chốt là không chỉ có huyện Đào Nguyên, thậm chí không phải chỉ triều Thiên Khải, mà trên đó còn có bản đồ địa thế của ngoại giới.

Đúng là thần kì.

Sau một khóa học địa lý cả bốn thư sinh hoàn toàn bị thuyết phục, ánh mắt ba người nhìn về phía Trần Hành đều vô cùng cảm kích. Ngày xưa, bọn họ nói Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong cùng lắm cũng chỉ xem đó là một câu nói đùa, ai ngờ Trần huynh thật sự chưa quên bọn họ, còn đem bọn họ giới thiệu cho tiên nhân, từ đó cảm giác mất mát vì chưa được tiến cử làm quan cũng dần biến mất, làm tiểu quan cả đời cho triều đình nào biết đến bao giờ mới được thăng tiến, làm sao so được với làm việc cho tiên gia!

"Về chuyện học tập, đây là sách giáo khoa ta từng dùng, các cậu có thể lấy để tham khảo." Triệu Hi vỗ vỗ chồng sách cũ bên cạnh cười nói.

Những cuốn sách này là sách giáo khoa từ năm nhất tiểu học đến trung học phổ thông của Triệu Hi, bởi vì nhà cũng rộng, nên hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng không nỡ vứt đi, những cuốn sách cũ đã dùng qua này tất cả đều được xem như là kỷ niệm mà cất đi. Sau khi cả nhà bị xuyên đến đây, Triệu Chí Dân thấy có thư phòng liền đem toàn bộ sách của Triệu Hi bỏ vào đó.

Triệu Hi tiện tay lấy một quyển mở ra xem, phía trên vẫn còn những hình vẽ nguệch ngoạc của nàng.

Thôn dân thôn Đào Hoa hầu hết đều mù chữ, đương nhiên phải bắt đầu học từ sách giáo khoa lớp một của bậc tiểu học. Những cuốn sách cần học đều đã được Triệu Hi lựa chọn qua, ví dụ như tiếng Anh, ví dụ như giáo dục đạo đức, những cuốn sách này nàng vẫn chưa lấy ra.

Trần tú tài lật xem một cuốn sách ngữ văn lớp một, đã phải thán phục hoàn toàn trước tài in ấn đầy tuyệt diệu của tiên giới, trên này có không ít tranh minh họa, màu sắc thì sặc sỡ. Hắn có chút mê mẩn nói: "Đã biết chữ rồi thì sao còn phải học tiếng Anh?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 92: Chương 92



Lần trước Trần tú tài đi theo người Triệu gia vào thư phòng, cũng thoáng nhìn qua quyển "Hoàng tử bé" phiên bản tiếng Anh của Tiêu Thính Vân, ký tự trên đó có chút tương tự, chỉ là phía trên còn có vài chấm đen hoặc là vài nét vạch, giống như những gì hắn nhìn thấy trong từ điển, nhưng hắn đến nay cũng không biết vì sao lại có những thứ này.

Triệu Hi cười nói: "Đây là ghép âm, học ghép âm là có thể tự tra được những chữ độc lập, rất thuận tiện cho người mới bắt đầu học chữ Hán."

Khẩu âm của người ở triều Thiên Khải không khác bọn họ nhiều lắm, cùng lắm cũng chỉ hơi khác một chút, cho nên việc ghép âm vẫn dùng được. Nếu khẩu âm chênh lệch quá lớn, thì lúc xuyên qua triều Thiên Khải bọn họ đã không thể nào cùng người dân ở thôn Đào Hoa nói chuyện.

Bốn thư sinh vây quanh cùng một chỗ nghiên cứu cân nhắc, mắt càng ngày càng sáng , đây quả là biện pháp tốt! Phương pháp bọn họ đang sử dụng hiện tại là phương pháp chú âm đảo ngược, lấy hai âm cùng vần điệu ghép thành một chữ, phương pháp này mặc dù tốt nhưng có một tác hại, nếu không biết cả hai chữ ấy liền không thể đọc được, đối với người mới học thì không tốt, nhưng ghép âm thì lại khác.

Trần tú tài hai mắt phát sáng, Hi Hi tiên nhân trước đó vài ngày có tặng hắn một quyển Giản Phồn thể để đối chiếu với từ điển, lúc trước hắn mỗi lần muốn tra từ điển đều sẽ phải tìm từ nét bút, nhưng nếu học ghép âm có lẽ hắn sẽ không cần khổ như vậy nữa, học được ghép âm tra từ điển liền dễ dàng hơn nhiều rồi, việc này so với cùng hài tử bắt đầu học cũng không khác nhau lắm.

Tốt lắm!

Triệu Hi nói: "Đây là tài liệu học tập của bọn họ, ta cũng đang chờ xưởng sản xuất giấy cung cấp, nếu được cho phép ta sẽ một cái thư viện cạnh lớp học của thôn, nó sẽ dùng để cất giữ sách vở, có thể mượn có thời hạn về để học."

Bốn người nghe vậy đôi mắt có chút ướt, khi còn bé nếu bọn họ muốn đọc sách đều rất gian khổ, vì thế khát khao được đọc sách lại khó càng thêm khó, thường phải chịu đựng sự sỉ nhục để mượn được sách ở thư viện của các thế gia. Nếu bọn họ sinh muộn 20 năm, có lẽ cũng sẽ được tiên nhân giúp đỡ, còn có thể đọc được nhiều sách.

Triệu Hi nhìn sách giáo khoa trong tay, trầm ngâm một lát nói: "Các ngươi sau này sẽ là phu tử, mà nội dung trong những tài liệu này có rất nhiều thứ không phù hợp với phong tục của triều Thiên Khải các ngươi, vì thế nhớ phải lựa chọn nội dung để dạy, không thể rập khuôn cứng nhắc, lúc rảnh rỗi ta cũng sẽ đến giúp các ngươi dạy học.

Trong sách giáo khoa này có rất nhiều hình ảnh minh họa, những cô nương mặc váy ngắn, nam hài để tóc ngắn ở triều đại này chắc chắn sẽ không được chấp nhận, cho nên những phu tử trẻ tuổi mới nhậm chức này cũng không thể cứ thế mà dạy bọn trẻ được.

Bốn người đều đồng ý, ở tiên giới có lẽ cùng thế tục bọn họ có chút khác nhau. Trần tú tài lau nước mắt, nói: "Tiên nhân, ta dẫn ba vị bằng hữu đi an bài phòng ở trước."

Nơi ba người này ở chính là nhà của hộ gia đình đã c.h.ế.t vì dịch bệnh ở thôn Đào Hoa năm trước, phòng trống không người ở, trước khi bọn họ đến thôn dân dựa theo hướng dẫn của Triệu Ngôn đã tiêu độc quét dọn toàn bộ, phòng ở mặc dù đơn sơ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Ba thư sinh này cũng đều là hài tử nghèo khổ, tất nhiên là không ngại những thứ này, dỡ bao quần áo xuống bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Mấy ngày nay Triệu Húc thích đi săn thú trong núi, hắn không trực tiếp g.i.ế.c chết, mà là mang những động vật còn sống về cho mẫu thân Vương Tuyết Cầm nuôi. Hôm nay, hắn lại bắt được vài con thỏ nhỏ đáng yêu, chuẩn bị nuôi nhốt, đợi chúng lớn sẽ đem đi làm đầu thỏ cay.

Triệu Húc đầu đầy mồ hôi đi vào biệt thự, cũng không quan tâm Triệu Hi ngồi ở trên bàn ăn đang xem cái gì, hắn trực tiếp đi vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một que kem, xé bỏ bao bì cắn một ngụm liền hết hơn nửa cây, sự mát mẻ tản ra trong miệng, hắn hô lên một tiếng sảng khoái, lúc này mới đi ra nhìn Triệu Hi hỏi: "Hi Hi làm gì đấy?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 93: Chương 93



Triệu Hi gọi người nhà tới, nói cho phát hiện mới của nàng cho mọi người biết, địa thế và núi non của triều Thiên Khải cùng Hoa Hạ không chênh lệch bao nhiêu, cả nhà nghe thấy hai mắt tỏa sáng.

Triệu Hi thương lượng nói: "Chúng ta tuy không hại người nhưng lòng phòng bị ít nhiều vẫn phải có, ta nghĩ chúng ta có nên tuyển một ít bảo vệ? À không, là hộ vệ."

Những nhà có tiền ở triều Thiên Khải ít nhiều đều sẽ có hộ vệ để canh giữ nhà, toà nhà của bọn họ lớn như vậy cần phải có mấy hộ vệ cũng phải việc gì lạ đi? Nếu là hộ vệ, trong tay dù sao cũng phải có chút vũ khí nhỉ? Không có vũ khí thì sao mà bảo vệ được?

Ngón tay thon dài của Triệu Hi đè chính xác xuống vị trí nào đó trên bản đồ,"Nếu nhớ không nhầm, nơi này chắc là có một quặng sắt, chúng ta sẽ lấy quặng sắt để chế tạo một ít vũ khí, để phòng ngừa tai hoạ."Tài nguyên đất Thục không ít, Triệu Hi chọn một nơi ở gần thôn Đào Hoa nhất trong trí nhớ.

Triệu Húc vừa nghe vậy liền vui vẻ, là người đầu tiên vỗ tay tán đồng: "Tốt lắm, sau này ta sẽ làm thủ lĩnh của bọn họ, coi như có chút việc làm, chứ cả ngày đều lên núi săn thú ta c.h.ế.t vì chán rồi."

Mấy người Triệu Chí Dân liếc mắt nhìn nhau, suy nghĩ một lát cũng gật đầu, bọn họ chỉ muốn sống thật tốt, nhưng ai biết người bên ngoài có nguyện ý để cho bọn họ sống yên ổn ở triều Thiên Khải hay không? Có chuẩn bị cũng là tốt.

"Tuy rằng xem bản đồ, triều Thiên Khải khá giống Hoa Hạ, nhưng dù sao còn chưa nghiệm chứng qua, cho nên nhị ca có muốn mang theo bản đồ đi khảo sát một lần không?"

Ở triều Thiên Khải bí mật khai thác quặng sắt chính là phạm pháp làm không hẳn hoi còn có thể mất đầu, cho nên cũng không thể tùy tiện giao cho người bên ngoài, chưa kể người bên ngoài chưa chắc đã từng nhìn thấy quặng sắt. Nàng tính toán một chút, từ thôn Đào Hoa xuất phát sẽ mất khoảng ba bốn ngày, nếu như nơi đó thật sự có quặng sắt, vậy thì sẽ bớt được không ít việc.

Triệu Húc vốn là người không chịu ngồi yên, thấy có việc để làm liền lập tức đáp ứng, hắn chuẩn bị mang nhiều tiền một chút, điện thoại di động mặc dù không thể nối mạng, nhưng chức năng bình thường đều có thể dùng nên phải mang theo, sạc dự phòng cũng mang theo hai cái.

Nhưng rốt cuộc bọn họ cũng chỉ mới xuyên đến đây không lâu nên đối với địa hình nơi này vẫn có chút không quen, trong huyện Đào Nguyên lại không có đường cao tốc, ngay cả bảng chỉ đường cũng gần như là không có, cũng may có thể rủ Tống Nhất Thanh đi cùng xem như là đi du lịch trên đường đi còn có thể chiếu cố nhau một chút.

Nếu có người hỏi sao tiên nhân phải đi nơi khác, Triệu Hi chỉ nói: "Cái cày Lý A Quý làm ra ta đã xem qua, làm rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ làm từ gỗ, nhưng một vài chi tiết lại phải dùng đồng thau, nếu không sẽ nhanh bị hỏng, nên ta muốn tìm thử xem có đồ vật nào có thể thay thế hay không, chúng có thể giúp cho nông cụ hoạt động càng trơn tru."

Lý do này không chê vào đâu được, mấy người có địa vị cao trong thôn nghe được đều vô cùng cảm động, tiên nhân không chỉ ban thưởng nông cụ tốt như vậy, lại còn muốn thay bọn họ chế tạo nó hoàn thiện hơn, thôn Đào Hoa bọn họ có tài đức gì mà lại được tiên nhân che chở đến vậy?

Thôn trưởng đã nghĩ kỹ, xưởng giấy về sau nhất định vẫn sẽ làm tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thôn dân sẽ ngày càng khấm khá hơn, hắn còn muốn cho người dân trong thôn cùng nhau góp tiền đúc tượng cho năm vị tiên nhân, đừng hòng ai ngăn cản được hắn!

Thôn trưởng đề nghị cho vài hán tử trong thôn đi theo giúp đỡ, Triệu Hi cũng không dám lấy quá nhiều người, nên chỉ chọn ra hai hán tử, cùng với Triệu Húc một nhóm bốn người chuẩn bị xuất phát. Hai người này cũng là do Triệu Hi tỉ mỉ chọn ra, một người là Vương Đại Trụ mà nhà bọn họ quen được đầu tiên, người còn lại là thân đệ đệ Trần tú tài tên Trần Minh.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 94: Chương 94



Lời này của Triệu Hi rơi vào tai mấy người Trần tú tài, luôn nghe ra một tia không tầm thường.

Trừ bỏ đồng thau, thì trước mắt đồ làm từ sắt chính là vật sắc bén nhất, tiên nhân chẳng lẽ là muốn đi tìm quặng sắt? Tìm quặng sắt chỉ để cải thiện nông cụ chẳng phải là phung phí của trời sao?

Bọn họ cũng khá thông minh, nhìn ra được một chút ý tứ từ tiên nhân, ngoại trừ mơ hồ bất an còn có một chút hưng phấn, cũng cân nhắc tới việc tạm thời sẽ ở lại thôn Đào Hoa tầm ba tháng rồi mới tính tiếp.

Triệu Húc rất nhanh liền cùng ba còn lại xuất phát, trước khi đi còn dặn dò Tiêu Thính Vân phải chiếu cố tốt người nhà của hắn.

Tiêu Thính Vân gật đầu: "Ngươi yên tâm đi."

Chuyện tiên nhân muốn mở lớp học rất nhanh liền truyền khắp thôn Đào Hoa, ba vị thư sinh mà Trần tú tài mới mời tới trong thôn chính là phu tử. Tuy nói lớp học không phải miễn phí, nhưng học phí lại cực thấp, nửa năm cũng chỉ có hai trăm văn tiền, hơn nữa nghe nói phu tử còn được chính Tiên gia truyền đạt tri thức, các lớp bên ngoài còn chưa chắc đã được như vậy đâu.

Cuộc đời của một người cũng không phải được sắp đặt sẵn từ khi sinh ra, tuy là nông dân không có kiến thức gì, nhưng cũng biết được được học là việc tốt, có thể biết chữ hiểu lễ nghĩa, giống như Trần tú tài, cho dù hắn không có cơ hội vào triều làm quan, nhưng ở thôn Đào Hoa cũng tương đối được thôn dân tôn kính.

Những năm trước, ở thôn Đào Hoa bọn họ, ngày đó Trần tú tài vừa hay phải lên trấn để học thay một vị công tử thế gia, thì có một thôn dân bởi vì xem không hiểu văn thư thuê đất liền tuỳ tiện ấn ngón tay xuống, vì thế đã phải nộp gấp đôi số tiền thuê trong mười năm, thôn dân ấy có bẩm lên huyện lệnh nơi đó, nhưng kẻ làm quan kia cũng không thèm quan tâm đến đám dân đen bọn họ, chỉ chăm chăm bênh vực địa chủ, thôn dân kia vì thế mà bi phẫn nhảy xuống sông tự tử. Việc này ở thôn Đào Hoa không ai không biết, cứ nghe đến là lại đau xót, từ đó về sau khi ký khế ước, thôn dân đều sẽ tìm một người biết chữ nhờ đọc hộ.

Nhưng cái này làm sao bằng được bản thân mình tự biết chữ được? Nếu có thể biết nhiều chữ một chút, về sau nói không chừng còn có thể giúp đỡ tiên nhân!

Trong thôn đã có không ít thôn dân muốn đưa con nhà mình đến lớp học.

"Mẹ, ta có thể cùng đệ đệ đi học không?" Con gái trong thôn cũng không ít, một số bé gái trong lòng cực kỳ hâm mộ, có người còn trực tiếp hỏi cha mẹ.

Một bên thím trông có vẻ lớn tuổi nói: "Xuân Hoa, nữ tử thì cần gì biết chữ chứ?"

Tiểu cô nương bảy tám tuổi kia cũng rất kiên cường, nói: "Thím, tiên nữ Hi Hi và Vương Tuyết Cầm phu nhân cũng là nữ tử, các nàng cũng đều biết chữ, hơn nữa còn cái gì cũng biết."

Thím kia bị nghẹn một chút, lại nói: "Người ta là tiên nhân, ngươi là cái gì? Đưa mấy nữ tử các ngươi đi học cũng chỉ tốn tiền không phải sao? Theo ta thấy, chờ vài năm nữa rồi chọn một người để lập gia đình là tốt nhất."

Hoàng Xuân Hoa này đã tám tuổi rồi, nuôi thêm vài năm nữa là có thể gả ra ngoài rồi, còn đọc sách làm gì?

"Học, các con của ta đều sẽ đến học đường học chữ." Mẹ Xuân Hoa còn chưa mở miệng, mẹ chồng Hoàng đại nương đã từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt tươi cười,"Ngươi không biết gì à? Học đường tuyển nữ tử, học phí của nữ tử so với nam tử còn rẻ hơn, ta nghe nói theo quy định của học đường, nếu số nữ tử lớp một không đủ thì sẽ trì hoãn khai giảng."

Đây cũng không phải là do Triệu Hi kỳ thị giới tính, ở cổ đại chính là trọng nam khinh nữ, học phí của nữ tử phải rẻ một chút, còn phải đưa ra một vài quy định nghiêm khắc chút mới được.

Hoàng đại nương vui vẻ nói: "Còn nữa, ta nghe Triệu Ngôn tiên nhân nói, nữ tử cũng không thể gả đi quá sớm, nói cái gì mà thân thể còn chưa ph*t d*c hoàn thiện? Ta cảm thấy lời này có chút đạo lý, nhìn xem Triệu Hi tiên nhân đến tuổi, cũng không thấy Tiên gia hỏi cưới cho nàng. Cô nương nhà ta cũng đi học chữ đi, gả đi muộn một chút cũng được."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 95: Chương 95



Hoàng Xuân Hoa không hiểu những điều đó, chỉ biết là nãi nãi đồng ý cho nàng và đệ đệ cùng đi học, đang vui vẻ ôm cây liễu trong sân đi lòng vòng xung quanh.

Lớp học buổi tối còn có thể mở một lớp học ban đêm, học phí cũng không cao, chuyên thu nhận những thôn dân làm việc đến muộn mới được về nhà.

Những thôn dân này làm việc ở xưởng in giấy, trước kia còn không cảm nhận được tầm quan trọng của việc biết chữ, nhưng khi đến nhà máy liền vô cùng bất ngờ, trước không đề cập đến việc có biết những chữ in ra trên đó không, mà chỉ mỗi tên nhãn hiệu trên giá sách lưu trữ cũng không biết, vì thế khi chuyển sách thường xuyên xảy ra sai lầm.

Bọn họ hiện tại đi làm, n.g.ự.c trái sẽ có thẻ công nhân chuyên môn, trên thẻ công nhân viết tên cùng cương vị của mình, kết quả hầu hết mọi người đều không đọc được thẻ của mình, hơn nữa còn xuất hiện việc lấy nhầm.

Hơn nữa không ít thôn dân cẩn thận còn quan sát thấy, những thôn dân biết chữ tiền kiếm được mỗi ngày so với bọn họ đều nhiều hơn một chút, tiền thưởng cũng nhận được nhiều hơn họ một chút, cho dù là vì tiền thì họ cũng muốn đi học để biết một vài chữ, cho nên nhân số báo danh buổi tối cũng không ít.

Trại Thanh Phong cũng nhận được tin tức này, sao có thể ngồi im? Ban ngày không dám tùy tiện xuống núi, nhưng ban đêm bọn họ cũng đến học, trong lúc nhất thời học đường thôn Đào Hoa vô cùng đông vui, rất náo nhiệt.

Học đường triển khai tổng cộng hai môn học, một môn là học chữ, môn còn lại là tính toán, những môn khác các phu tử còn chưa hiểu rõ nên tạm thời chưa triển khai.

Trên bàn trong lớp học đặt một quyển từ điển lớn cho mọi người dùng, bắt đầu học từ ghép âm, cộng thêm một vài chữ đơn giản.

Ngay cả Chu Nguyên đam mê nuôi heo, cũng sẽ dành thời gian cùng Vương Linh Nhi "ngẫu nhiên gặp được" cùng đi đến thôn Đào Hoa nghe giảng, đồng thời cũng cảm thấy có chút hứng thú với ghép âm.

Hôm nay nắng khá to, ánh nắng mặt trời có chút độc, may mắn có cây cối che chắn cho cũng có thể giảm bớt chút oi bức nóng nực này.

Bởi vì phải ra ngoài, Triệu Húc cũng phải mặc xiêm y nam tử rộng thùng thình của triều Thiên Khải, nhưng đi được một thời gian hắn cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình, dứt khoát xắn ống quần cùng ống tay áo lên.

Triệu Húc mở ống trúc ra uống một ngụm nước lớn giải khát, hắn hào sảng lau đi vệt nước đọng bên môi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thục đạo chi nan, khó hơn lên trời!"

Thục đạo nan thật đúng là nói không sai, đường này quả thật không dễ đi, nếu không có người quen dẫn đường thì đúng thật là đi không được. Có đường đất còn tốt, có một số đoạn ngay cả đường đất cũng không có, xe đạp xe hơi xe ngựa gì cũng vô dụng.

Tống Nhất Thanh cũng thở hồng hộc sau khi nghe được hai mắt lại phát sáng,"Đây chính là Triệu huynh ngẫu hứng nghĩ ra sao?" Ở bên ngoài Triệu Húc cũng không muốn Tống Nhất Thanh gọi mình là tiên nhân, nên bảo hắn gọi mình là Triệu huynh.

Triệu Húc vừa nghe vậy vội xua tay: "Không phải ta làm, là thi tiên Lý Bạch làm." Hắn cũng không dám mạo danh khoác lác.

Thi Tiên?!

Làm thơ hay cũng có thể thành tiên? Tống Nhất Thanh khen ngợi không ngớt, lại âm thầm thở dài mình mặc dù làm thơ không kém, nhưng nếu muốn thành tiên sợ là phải cố gắng nhiều.

Vương Đại Trụ cùng Trần Minh nghe không hiểu, chỉ ở một bên an tĩnh uống nước.

Nghỉ ngơi một lát bốn người tiếp tục lên đường, nếu không đi nhầm đường, dựa theo hướng bản đồ mà nói thì có lẽ họ sắp tới rồi. Bọn họ đi được một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy một thôn xóm phía xa.

Bọn họ vui vẻ đi đến, mới phát hiện thôn xóm này nhân khẩu không ít, nhưng nhìn từ bên ngoài còn không bằng thôn Đào Hoa.

Bốn người vừa đi qua đường đất, liền nhìn thấy một phụ nhân vàng vọt gầy gò vẻ mặt tuyệt vọng, hướng bọn họ nói: "Quý nhân, mua hài tử sao? Trượng phu của ta cùng công công đều mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị. Ta có một trai một gái, nam hài tám lượng bạc, nữ hài năm lượng bạc, chúng đều rất nghe lời còn có có thể làm chút việc vặt." Trong nhà có bệnh nhân nàng không bỏ được, biết đoạn đường này ngẫu nhiên sẽ có quý nhân lái xe ngựa đi qua, liền bày sạp ở chỗ này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 96: Chương 96



Ngồi hai bên nàng là một nam hài cùng một nữ hài, hai hài tử tựa như biết được điều gì, gắt gao ôm hai chân run lẩy bẩy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.

Triệu Húc hoảng sợ: "Ta không phải bọn buôn người."

Triệu Húc nhíu mày lại nói: "Thôn các ngươi sao lại nghèo thành như vậy?" Thôn Đào Hoa tuy cũng nghèo, nhưng trong khoảng thời gian này, cũng hiếm khi nghe được có thôn dân nào bán hài tử.

Phụ nhân kia ôm mặt khóc,"Ngài không biết, thôn chúng ta rất nghèo, triều đình cũng không quan tâm đến chúng ta. Người xưa nói dựa vào núi ăn núi dựa vào nước ăn nước, thôn chúng ta thì có thể dựa vào cái gì? Phía sau chỉ có một ít núi hoang, cho dù muốn lên núi đào rễ cây cũng khó.

Núi?

Triệu Húc nghe vậy trong lòng nhảy dựng, nơi này không phải sẽ có quặng sắt đấy chứ? Nếu là thật, nơi này sao lại là núi hoang chứ? Đây chính là một ngọn núi vàng!

Thấy bốn người đều im lặng, phụ nhân tưởng mình đã ra giá quá cao. Nàng nhìn hai đứa con, nhịn đau bật khóc nói: "Mấy vị quý nhân, nếu hai đứa nhỏ này ở cùng nhau, có thể đưa cho ta mười lượng được không?"

Triệu Húc nhớ lúc trước Lý thị mua cho bọn họ năm bộ quần áo tốn năm lượng bạc, vậy giá tiền này cũng coi như công bằng. Chỉ tiếc là hắn mua hai hài nhi này về cũng chẳng để làm gì.

Tống Nhất Thanh ngược lại bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi nhìn bọn ta giống người có tiền sao?"

Phụ nhân không biết nói sao, chỉ thấy Triệu Húc vừa cao to lại cường tráng, tinh thần cũng vô cùng tốt, không giống kẻ xuất thân nghèo hèn.

Triệu Húc suy nghĩ một lúc bèn lấy mấy đồng từ trong n.g.ự.c ra đưa cho phụ nhân kia, cười nói: "Không biết ngươi có thể cho bọn ta mượn một ít dụng cụ làm nông để đào đất được không? Lát nữa bọn ta sẽ trả cho ngươi."

Chồng và cha chồng nàng đều bệnh tật đầy mình, nàng cũng không có mẹ chồng nên dụng cụ làm nông để đó không có ai sử dụng. Thêm nữa nàng thấy Triệu Húc dáng vẻ anh tuấn bất phàm trông không giống lừa đảo cho lắm, lại thấy chỉ cần cho mượn vài canh giờ là có thể kiếm được vài đồng, ngu gì không đồng ý? Nàng vội vàng cất kĩ mấy đồng tiền vào tay áo, một tay kéo một đứa bé dẫn mấy người Triệu Húc trở về nhà. Nàng lôi mấy cây gậy dụng cụ làm nông bằng gỗ trong sân ra đưa cho bọn họ.

Triệu Húc nói cảm ơn rồi cầm nông cụ trong tay dẫn ba người đi lên ngọn núi hoang vu phía sau thôn. Ngọn núi này được người phụ nữ kia gọi là núi hoang quả nhiên không sai, khắp nơi trụi lủi hoang tàn.

Vương Đại Trụ cảm khái nói: "Xem ra ở thôn Đào Hoa vẫn tốt hơn, ít ra còn có non xanh nước biếc."

Triệu Húc chăm chú tìm dưới mặt đất, được một lát bèn dừng bước, nhặt từ dưới đất lên một khối đá đen nhỏ, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra mở album ảnh so sánh, quả nhiên đúng là quặng sắt.

Triệu Húc mừng rỡ, vội cất điện thoại đi nói với ba người: "Chúng ta thử đào ở đây xem."

Trong lòng Tống Nhất Thanh cũng đại khái hiểu rồi, chỉ có Vương Đại Trụ với Trần Minh là còn mờ mịt, làm theo lời cầm nông cụ lên xới đất đào một cái hố. Đất ở đây khá cứng, bọn họ đào một hồi cũng tạo được một cái hố sâu tầm một mét.

Triệu Húc mồ hôi đầm đìa tiện tay lấy từ trong hố ra một nắm đá đen, mỉm cười đắc ý.

Tống Nhất Thanh nhìn chăm chú vào đống đá, nhẹ giọng hỏi: "Triệu huynh, đây là mỏ sắt sao?"

Triệu Húc trả lời luôn: "Đúng vậy, ta nghe Hi Hi nói nếu dùng sắt để làm lưỡi cày thì hiệu suất sẽ tăng gấp đôi. Đây chính là đồ tốt."

Vương Đại Trụ nghe vậy thì hai mắt sáng bừng. Hắn chính là người đầu tiên trong thôn Đào Hoa sử dụng cày cong nên hiểu được sự tiện lợi của nông cụ thần tiên. Bây giờ lại nghe nói có thể tăng hiệu suất, nhìn những viên đá đen trong hố tỏa sáng lấp lánh, lập tức nói: "Vậy chúng ta đào nhiều một chút mang về."

Lời này như đang xoa dịu người dân trong thôn. Tốn Nhất Thanh không tin lắm, trong lòng hắn đã có toan tính riêng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 97: Chương 97



Tống Nhất Thanh lắc đầu nói: "Không được đâu, giờ chúng ta nên xuống núi tìm thôn trưởng của họ, sau đó cho họ chút tiền là được."

Vương Đại Trụ nghe xong có chút buồn bực: "Chúng ta chỉ coi như đào chút đá từ trong núi thôi mà? Làm sao phải chi tiền cho họ nữa? Giờ muốn mấy cục đá cũng cần tiền nữa à?"

Hiện giờ tuy thôn Đào Hoa đã giàu có hơn chút nhưng họ vẫn giữ thói quen tiết kiệm.

Tống Nhất Thanh lắc đầu cười nói: "Đại Trụ, việc này giống như ngươi đột nhiên sang nhà người khác xin một cốc nước uống vậy. Một lần thì chủ nhà sẽ không để ý mà cho ngay, nhưng nếu ngày nào ngươi cũng sang xin thì chủ nhà có thoải mái được nữa không?"

Vương Đại Trụ bây giờ mới ngộ ra.

Bốn người cùng nhau xuống núi, nhìn thấy phụ nhân đang đứng trong sân nhà mình cứ nhìn ra ngoài liên tục. Mắt thấy bọn họ mang nông cụ trở về mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn đám người ai cũng đầm đìa mồ hôi còn rót cho mỗi người một cốc nước uống.

Triệu Húc nhờ nàng dẫn họ đi tìm thôn trưởng, nói họ có một vụ làm ăn muốn thương lượng với thôn này. Mặc dù trong lòng phụ nhân có chút thắc mắc nhưng sau cùng vẫn dẫn họ đi.

Thôn này tên Hắc Thạch, thôn trưởng tên là Thạch Đại Dũng.

Triệu Húc nói thẳng mục đích đến đây, Thạch thôn trưởng nghe xong thì mí mắt giật giật, thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm: "Sao cơ? Các ngài muốn mua mấy cái gò đá trong núi hoang của bọn ta? Công tử à, ngài không giỡn với lão già này đúng đấy chứ?"

Mấy cục đá trên núi đó chỉ dùng để xây nhà đá thôi chứ, mấy người ngoài thôn muốn mua làm gì vậy?

Triệu Húc còn cố ý lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một thỏi bạc vụn trị giá hai lượng đưa cho thôn trưởng coi như chút thành ý.

Thạch thôn trưởng thấy vậy thì không còn hoài nghi gì nữa, vội vàng đứng dậy ra ngoài gọi người. Chưa bao lâu sau đã thấy mười mấy thanh niên trai tráng tới, lưng đeo thúng sẵn sàng vào núi tìm kiếm mỏ quặng sắt. Triệu Húc còn định giúp đỡ nhưng mấy thanh niên kia vội vàng ngăn lại, bốn người đứng nhìn bọn họ làm hùng hục đến nhàm chán.

Phụ nhân vừa định bán con lúc nãy đứng bên cạnh do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi nghe nói các ngài đến từ thôn Đào Hoa đúng không? Các ngài có biết Ngô Đại Ngưu không?"

Triệu Húc và Tống Nhất Thanh đương nhiên không biết đó là ai, ngược lại Vương Đại Trụ có chút kinh ngạc: "Ngô Đại Ngưu? Ngươi biết chú Đại Ngưu sao? Ta là Vương Đại Trụ." Trước kia hắn vốn không quen, nhưng gặp mãi ở xưởng làm giấy rồi cũng quen luôn.

Phụ nhân nghe vậy liền che mặt khóc nấc lên, nghẹn ngào nói: "Ta là nữ nhi ruột của Ngô Đại Ngưu, tên Ngô Tiểu Thảo. Mấy năm trước do nhà nghèo quá, mà tiền sính lễ ở đây khá cao nên cha đã gả ta đến thôn Hắc Thạch." Trong lòng nàng vô cùng tức giận nên cho dù cha mẹ tới thăm nàng cũng không muốn gặp, sau này số lần liên lạc cũng ít đi."

Về phần Vương Đại Trụ, trước khi Ngô Tiểu Thảo bị gả đi cũng từng nghe qua cái tên này.

Vương Đại Trụ nói: "Tiểu Thảo sao, ta và Đại Ngưu thúc cùng làm việc ở xưởng giấy. Ta nghe thúc ấy nói rất nhiều lần là phải tích góp nhiều tiền để cho khuê nữ đã gả đến thôn ngoài, còn nói vô cùng có lỗi khi phải để nữ nhi sống khổ sở, hẳn là nói tới ngươi."

Ngô Tiểu Thảo nghe xong lại ôm mặt khóc tiếp.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bốn giỏ quặng sắt đã được lấp đầy từ bao giờ.

Triệu Húc nhìn Thạch thôn trưởng tươi cười vui vẻ, cũng cười nói: "Vậy xin đa tạ thôn trưởng, nói không chừng sau này chúng ta còn tới đây mua đá đen nữa."

Thạch thôn trưởng nghe vậy trong lòng càng vui mừng khôn xiết. Thôn bọn họ mỗi vụ thu hoạch lương thực không được tốt lắm, vào rừng săn núi cũng không được, triều đình cũng không quản. Vài năm gần đây thường xuyên có tiếng hô hoán kêu gọi người dân rời thôn. Nhưng suy cho cùng nơi đây cũng là nơi họ sinh ra lớn lên, nhiều người già không nỡ rời đi, mà con cháu vì hiếu thuận cũng không cách nào, vẫn luôn gác lại chuyện này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 98: Chương 98



Nếu thật sự có thể kinh doanh, người trong thôn cũng có chút tiền mua chút lương thực. Đáng tiếc bọn họ muốn đi chợ cũng phải đi mất ba bốn ngày. Thạch thôn trưởng nhìn bạc vụn trong tay, hận không thể biến chúng thành lương thực.

Lần giao dịch này tương đối thành công. Trước khi đi bọn họ đi, Thạch thôn trưởng còn nhờ bà tử trong nhà tặng thêm mỗi người một cái bánh nướng ăn dọc đường.

Người trong thôn nhìn bóng lưng họ rời đi, một thanh nhiên rốt cuộc không nhịn được nữa liền nói: "Trưởng thôn, ta vừa nghe bọn họ lỡ miệng nói đây chính là mỏ sắt."

Thạch thôn trưởng quay đầu lại trừng mắt một cái: "Được rồi, sau này còn muốn có thêm tiền thì câm miệng lại!"

Bốn người cõng quặng sắt rời đi, Tống Nhất Thanh dáng vẻ thư sinh, sức yếu hơn nên cõng ít nhất.

Đi được một chút, Triệu Húc liên tục quay đầu lại, sau đó ngồi xổm xuống hô to về phía xa: "Mau ra đây đi!"

Ba người chưa kịp hoảng sợ đã thấy hướng đằng sau cách đó không xa có hai đứa bé đang ẩn nấp, chính là hai đứa con của phụ nhân kia. Hai đứa nhỏ lúc này sợ hãi nhìn bọn họ, người chị nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ bọn cháu bảo đi cùng mấy thúc tới thôn Đào Hoa tìm ông ngoại."

Triệu Hục cũng phục phụ nhân này, chỉ nghe nói là người quen cùng thôn thôi cũng dám giao con mình cho người xa lạ.

Vậy là bốn người họ mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau lên đường. Con đường này vốn không dễ đi, cộng thêm cõng quặng sắt nữa nên tốc độ rất chậm, mất hơn hai ngày mới tới được thôn Đào Hoa. Họ đem bốn giỏ quặng sắt vào biệt thự Triệu gia, còn Vương Đại Trụ đưa hai đứa nhỏ đến Ngô gia tìm Ngô Đại Ngưu.

Phòng khách biệt thự còn chưa mở khóa. Triệu Húc vừa vào đến nhà đã hận không thể nằm luôn xuống mặt đất, ở nhà vẫn thoải mái nhất.

Triệu Hi mở tủ lạnh trong phòng bếp ra lấy một cây kem, xé bao bì đưa cho hắn: "Nhị ca vất vả rồi, mời dùng kem, để ta đi mở điều hòa." Bởi vì còn chưa tới giữa hè nên trong nhà vẫn chưa mở điều hòa, hơn nữa kem trong tủ lạnh cũng không có nhiều, Triệu Hi muốn đợi đến giữa hè mới ăn.

Làm xong tất cả Triệu Hi mới quan sát thử trong giỏ, đúng là quặng sắt, hơn nữa chất lượng cũng không tệ.

Triệu Hi quay đầu lại nhìn Triệu Húc nằm trên sàn nhà, cầm kem gặm từng miếng lớn, cười nói: "Lần tới không cần phiền nhị ca phải mệt mỏi như vậy nữa rồi, Lý A Quý sẽ dựa vào bản vẽ để chế tạo xe cút kít."

Lý A Quý chính là thợ mộc có tiếng trong thôn Đào Hoa, còn thu nạp được vài đệ tử.

Triệu Húc cầm kem ngồi xếp bằng: "Hi Hi, em không sợ người thôn Hắc Thạch tăng giá à?"

Triệu Hi cười: "Thứ nhất họ không biết kỹ thuật luyện sắt, những quặng sắt này đối với họ chỉ là những tảng đá vô dụng thôi! Thứ hai, huynh phải biết tài nguyên sắt ở khu này không chỉ giới hạn ở thôn Hắc Thạch."

Sở dĩ họ chọn thôn Hắc Thạch đơn giản là vì thôn này cách thôn Đào Hoa gần nhất. Nếu thôn Hắc Thạch dám tăng giá, bọn họ cũng có thể chọn không mua nữa. Triệu Hi hiểu rõ quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ.

Triệu Húc: "Nếu bọn họ giao cho triều đình thì sao?"

Triệu Hi cũng ngồi xếp bằng như Triệu Húc, nghĩ rồi cười nói: "Nhị ca, triều đình cổ đại không giống với thời hiện đại chúng ta. Đất khắp thiên hạ này chẳng phải đều là của vua hay sao. Nếu để triều đình biết được ngọn núi hoang kia có quặng sắt, dựa theo động thái của triều Thiên Khải, chắc chắn sẽ đuổi hết người dân đi. Người trong thôn không phải kẻ ngốc, bán quặng sắt cho chúng ta còn có tiền đi mua thức ăn, còn nếu để rơi vào tay triều đình họ sẽ mất cả chì lẫn chài."

Triệu Húc cũng thấy hợp lý bèn gật đầu: "Vậy lần sau mình cử Tống Nhất Thanh đi thương lượng với thôn trưởng việc vận chuyển quặng sắt đi, mấy thanh niên cổ đại này cũng có mồm mép phết. Ai... nếu có đường cao tốc thì tốt rồi, ngồi nửa ngày là về được."

Triệu Hi vỗ vai Triệu Húc an ủi: "Gần đây ta nghiên cứu về xi măng, huynh cố kiên trì đi."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 99: Chương 99



Đang nói chuyện thì thấy Tiêu Thính Vân từ bên ngoài đi vào, trán đổ đầy mồ hôi. Hắn vừa vào liền dừng bước, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ bốn phía mát mẻ hơn ngoài kia rất nhiều.

Kiểu lạnh này không giống như đang ngồi dưới bóng râm, cảm giác như có vật gì đó làm lạnh. Tiêu Thính Vân nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người Triệu Húc, lúc này tư thế ngồi của hắn vô cùng ngả ngớn, khoanh chân ngồi dưới đất ăn kem."

Triệu Hi thấy trán Tiêu Thính Vân đổ mồ hôi liền hỏi: "Ngươi có muốn ăn kem không?"

Triệu Hi vừa nói xong, Tiêu Thính Vân đã nhận được ánh mắt đe dọa từ Triệu Húc.

Tiểu Thính Vân: "Không cần, ngươi ăn đi."

Ngành công nghiệp luyện sắt của triều Thiên Khải kém phát triển là do nhiệt độ không đạt chuẩn độ nóng chảy 1150° C của sắt. Triệu Hi cầm sách bảo Lý A Quý bớt chút thời gian chế tạo thùng thông gió, nhưng muốn luyện sắt lại cần lượng lớn than củi, còn phải sửa lại phôi lò nữa nên việc tiến hành tương đối chậm.

Nhưng vũ khí có thể để chế tạo sau cũng được. Triệu Húc đã nhờ Chu Nguyên Vương Linh Nhi giúp mua một số người đã ký vào khế ước bán thân từ khắp mọi nơi, lại đến trại Thanh Phong chọn ra một số người, lấy lý do huấn luyện hộ vệ, cuối cùng cũng gom được tổng cộng trăm người.

Bởi vì rất nhiều phòng trong biệt thự vẫn bị khóa nên bọn họ đành dựng nhà lá bên ngoài nghỉ ngơi.

Những người này trước kia từng bị bán đi làm nô bộc, từng trông hộ viện cho chủ nhân, vốn tưởng rằng lần này sẽ có việc làm ổn, ai ngờ vị chủ nhân tên Triệu Húc kia lại bắt bọn họ mỗi ngày vác đồ nặng chạy quanh núi. Hơn nữa ngày nào cũng bắt họ gấp chăn trong phòng.

Người của trại Thanh Phong ngược lại rất nghe lời, vì họ biết tiên nhân làm vậy hẳn là có dụng ý. Ban đầu họ còn có chút bất mãn nhưng sau khi được ăn cơm, tất cả nỗi ấm ức đều tan thành mây khói.

Một ngày ăn ba bữa no nê, mặc dù không phải bữa nào cũng có thịt, nhưng ít nhất được ăn thịt một bữa một ngày, có khi còn được ăn cá, trứng chiên, dưới lên trên một lớp mỡ óng ánh béo ngậy, còn được ăn cả thịt dê nữa chứ!

Trước kia họ làm cho nhà địa chủ, chủ không đánh thì cũng mắng, một ngày hai bữa không được no, mỡ cũng không được ăn, còn ở đây lại được ăn no.

Phu nhân Vương Tuyết Cầm ấy vậy mà còn thấy có lỗi, thường nói sau này sẽ luôn có thịt ăn. Họ nào dám nghĩ tới mỗi bữa được ăn thịt, chỉ cần nếm chút đồ mặn thôi đã là hạnh phúc lắm rồi.

Tuy rằng Triệu Húc yêu cầu huấn luyện hơi nghiêm khắc, làm sai sẽ bị phạt, nhưng hắn rất tốt bụng. Bởi vậy nên chút ân oán trong lòng mọi người đều tan biến sạch.

Bên này Triệu Húc đang hăng hái huấn luyện đội hộ vệ, bên kia Triệu Hi cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ đồ để luyện sắt, lấy gỗ dùng làm than củi để làm nhiên liệu đốt, đồng thời còn mở ống gió kích lửa, người ở bên trong thêm bột than củi, sau đó nung sắt thành chất lỏng, làm đông rồi rèn nóng thành hình dạng mong muốn.

Sau nhiều lần thí nghiệm, thôn Đào Hoa cuối cùng cũng làm ra được thanh sắt đầu tiên.

Thanh kiếm bằng sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến trong lòng mọi người cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng hình dạng vũ khí này có chút không thích hợp, họ nhìn về phía Triệu Hi.

Triệu Hi hài lòng nhìn thanh kiếm, bình tĩnh nói: "Vũ khí gì mà vũ khí? Đây là d.a.o bổ dưa, chuyên dùng bổ dưa hấu."

Dao bổ dưa hấu?

Lúc này triều Thiên Khải vẫn còn chưa nhập dưa hấu vào, nhưng bọn hắn có quả bí đao, dùng để nấu canh mùi vị tương đối ngon, chắc là cũng không kém nhiều lắm với dưa.

Có hán tử giơ tay múa chân một phen trên lưỡi kiếm dài, gật đầu khen ngợi: "Một đao này bổ xuống có thể bổ được một quả dưa, đao tốt đao tốt".

Thôn dân ngày thường nấu cơm thái rau, thái thịt cũng cần dùng dao, hán tử kia đánh giá lưỡi kiếm tràn đầy hàn quang, luôn cảm thấy đao sắc bén như vậy cầm đi thái dưa có phải có chút "đại tài tiểu dụng" hay không?
 
Back
Top Bottom