Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 80: Chương 80



Một khắc cầm tới tay kia, không ít tiểu thư thế gia liền yêu thích giấy trúc, đặc biệt là khi bút mực viết lên giấy trúc, chữ viết càng hiện lên rõ ràng, trong lòng càng thêm vui mừng.

Trước đó Chu Nguyên được Triệu Hi chuyển lời qua Trần tú tài chỉ dạy "chiến lược marketing", bất kể thế gia công tử bên cạnh muốn như thế nào đều không cho, bày ra dáng vẻ đoan chính.

Một đám thế gia công tử nhìn gã sai vặt phía sau Chu Nguyên còn ôm một chồng giấy trúc lớn trong ngực, trong lòng ngứa ngáy.

Gã sai vặt ngồi ở phía sau Chu Nguyên thấy hắn vò đầu bứt tai, liền hiểu được công tử nhà mình lại không làm ra thơ, âm thầm nhỏ giọng nói: "Công tử, tùy tiện làm một bài đi." Muốn làm một bài thơ về hoa đào hợp với tình hình thì có chút khó khăn, nếu tùy tiện viết thơ về thứ khác hẳn là có thể dễ dàng hơn một chút. Mặc dù có thể văn không ứng đề, nhưng tốt xấu gì cũng làm được, dù sao so với không có một chữ trên giấy cũng tốt hơn nhiều.

Nói có lý! Không viết ra được hoa đào thì viết cái khác.

Chu Nguyên suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, trong lòng đã có chủ ý, lập tức liền đề bút viết xuống giấy trúc hai chữ ——"Vịnh Trư".

Khai bút: Heo heo heo.

Không biết làm gì khác, Chu Nguyên ý đồ làm bài vè lừa dối qua cửa. Sau khi suy nghĩ, Chu Nguyên hạ bút, viết:

"Heo, heo, heo, ăn một lần liền thèm khóc. Thế nhân đều cười nó, há biết thơm lại nhiều."

Viết xong bài thơ bắt chước này, Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí thổi khô nét mực trên giấy trúc, mặt mỉm cười, diệu cực!

Bởi vì làm thơ, cho nên đợi đến khi tất cả mọi người làm xong, nhao nhao truyền đọc, trong đó không thiếu tài tử tài nữ, thường xuyên sẽ truyền ra tiếng thán phục. Bài "Vịnh Trư" của Chu Nguyên cho dù chưa ký tên, nhưng ở đây ai không biết là hắn viết? Bọn họ đều nhịn không được bật cười. Mùi thịt heo? Chắc là ăn trong mộng rồi.

Chu Nguyên chỉ tặng giấy trúc cho mấy vị tiểu thư thế gia trước mặt, không ít người cũng chỉ là xa xa nhìn thấy, đến khi cầm trong tay mới phát hiện diệu dụng, giấy mỏng mà mực lại đậm, chữ viết cực kỳ rõ ràng, ăn đứt thẻ tre.

Không ít công tử ca v**t v* trang giấy, rốt cuộc kiềm chế không được hỏi Chu Nguyên: "Chu công tử, ta thấy trong tay kẻ sai vặt của ngươi vẫn còn nhiều loại giấy này, cho chúng ta một ít được chứ?"

Chu Nguyên cũng không cự tuyệt: "Một tờ giấy 50 văn tiền, mua từ một đao trở lên mới bán. Một đao giấy là một trăm tờ, mua nhanh kẻo hết." Lời Triệu Hi tiên nhân nói với Trần tú tài là phải mua từ mười tờ trở lên, Chu Nguyên cảm thấy như vậy quá ít, tự tiện tăng lên gấp mười lần.

Như vậy tính ra, một khi mua phải mất ít nhất là năm lượng bạc, tiền này đối với thế gia đệ tử không tính là cái gì, nhưng bọn họ vẫn nhịn không được nghĩ thầm, sao còn đắt hơn cả thẻ tre?

Mà khi có người đầu tiên đồng ý mua một đao giấy, đám công tử ca ở đây liền ngứa ngáy trong lòng. Ở tuổi này, trong lòng dù sao cũng sẽ sinh ra chút tâm tư ganh đua so sánh, lại đang ở Thi Hội Đào Nguyên, vô luận có thích hay không, bọn họ cũng không muốn mất mặt trước mặt các tiểu thư, bị đồn là keo kiệt làm hỏng nhân duyên về sau, nên đều vội vàng sai gã sai vặt đi tìm Chu Nguyên Quân mua một ít.

Không thể không nói, giấy trúc mặc dù hơi đắt, nhưng mà thực sự dùng tốt. Nếu về sau có âm thầm tư thông, dùng giấy này cũng an toàn hơn dùng thẻ tre nhiều, đúng không?

Không bao lâu sau chồng giấy trúc trong tay gã sai vặt đã bán hết, Chu Nguyên vội hét to: "Hết rồi hết rồi. Muốn mua thêm có thể đặt trước, giao trước sáu thành tiền đặt cọc, hai ngày nữa liền đưa giấy lên cửa."

Quả thật là giấy thần mà, giá cả đắt như vậy vẫn có vô số con cháu thế gia tranh đoạt, sợ lạc hậu so với người khác.

Vương tiểu thư ở đối diện nhìn, không khỏi nhíu mày, triều Thiên Khải theo giai cấp sĩ nông công thương, Chu gia dù sao cũng có chút cơ nghiệp, công tử Chu gia lại ở nơi này làm buôn bán? Nhưng nghĩ đến gần đây hắn nuôi heo, cũng khó trách hắn có thể làm ra chuyện ly kinh phản đạo này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 81: Chương 81



Vương tiểu thư rũ mắt nhìn tờ giấy trúc trong tay, trên giấy là bài thơ "Vịnh Trư", không cần nghĩ liền biết là Chu Nguyên viết.

Thừa dịp mọi người còn đang uống rượu đàm thơ, Vương Linh Nhi nhìn thấy Chu Nguyên đứng dậy đi về phía rừng đào, nàng vốn là muốn nói chuyện với hắn, liền nói với đám tiểu thư thế gia xung quanh rằng quần áo mình bị bẩn, muốn ra xe ngựa thay quần áo.

Chu Nguyên đang chuẩn bị tìm một ch* k*n đáo, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nữ: "Chu công tử, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi."

Chu Nguyên sợ tới mức vội vàng giữ chặt đai lưng quần, nhìn lại thấy là thứ nữ của Vương gia, Vương Linh Nhi, ở cách đó một đoạn còn có thị nữ của nàng, lập tức cười nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao phải nuôi heo đúng không?"

Vương Linh Nhi gật đầu, nàng thật sự không hiểu Chu Nguyên ở Đào Nguyên quận có gia thế tốt như vậy, vì sao phải làm chuyện tự khinh tự ti như thế?

"Triều Thiên Khải có ngàn vạn bách tính, lê dân bách tính bình thường không có thịt để ăn, ta được tiên nhân chỉ điểm mang phúc lợi đến cho người trong thiên hạ, người ngoài tặng ta ô danh thì thế nào?" Mặt Chu Nguyên hiện lên một tia khinh thường,"Ngâm thơ đối câu lại có ích lợi gì? Làm một bài thơ chẳng lẽ là có thể làm dân chúng ăn nổi cơm? Lên làm quan không bóc lột bá tánh liền cám ơn trời đất."

Vương Linh Nhi nghe thế cả người chấn động, đôi mắt trong veo như nước không khỏi đánh giá Chu Nguyên thật sâu, đột nhiên từ thân thể nhỏ bé của Chu Nguyên nhìn ra một sự cao cả.

Vương Linh Nhi nhất thời không biết phải phản bác thế nào, chỉ buồn bực nói: "Thế gian làm sao có tiên nhân, ngươi chớ lừa ta."

Lúc trước nàng nghe Chu Nguyên lỡ miệng nói loại giấy trúc kia là giấy thần, chẳng lẽ đó cũng là do tiên nhân trong miệng hắn chế tạo? Vương Linh Nhi nhớ lại cảnh Chu Nguyên sư tử ngoạm lúc nãy, tiên nhân sao có thể hạ phàm làm thương nhân đê tiện đi buôn bán? Chẳng lẽ là tên lừa đảo nào đang giả thần giả quỷ sao?

Chu Nguyên vốn chuẩn bị đi tiểu xong liền đi bái phỏng tiên nhân, dứt khoát mời Vương Linh Nhi đi cùng. Vương Linh Nhi nhìn bóng lưng Chu Nguyên, chần chờ một lát liền bảo thị nữ ở lại đợi nàng, mình thì đuổi theo.

Thi Hội Đào Nguyên vốn cũng gần thôn Đào Hoa, Chu Nguyên dẫn Vương Linh Nhi đi đến biệt thự. Tiên cảnh mờ mịt đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, Vương Linh Nhi cả kinh lui về phía sau, thôn trang này sao lại có một tiên khí bao quanh?

Chu Nguyên có chút đắc ý: "Hiện tại đã tin?"

Vương Linh Nhi cắn cắn môi, do dự một lát, nói: "Đây, đây hẳn là thôn trang do quý nhân xây dựng."

Biệt thự Triệu gia vốn mô phỏng theo sơn thủy lâm viên mà xây, từ bên ngoài nhìn khá giống với vương cung quý phủ, không thấy có gì quá khác thường.

Thấy nàng còn không tin, Chu Nguyên dứt khoát mang theo nàng đi xem xưởng làm giấy ở thôn Đào Hoa, dạo gần đây các tiên nhân thường hay ở nơi này làm việc.

Thôn dân trong xưởng mỗi người một chức, cả viện đều nhàn nhạt mùi trúc, còn có thể nhìn thấy giấy trúc đang phơi trên giá xa xa.

Triệu Hi và Trần tú tài đang xếp gỗ lên một tấm ván gỗ lớn, Chu Nguyên và Vương Linh Nhi cũng không quấy rầy, còn có chút tò mò đứng ở một bên vây xem.

Sau khi xếp xong khối gỗ, Triệu Hi cầm lấy một bàn chải lớn, dính chút mực nước quét lên khối gỗ, sau đó từ tay Trần tú tài cầm một tờ giấy in lên.

Nhấc tờ giấy ra, trên tờ giấy trúc trắng nõn vừa rồi lại viết đầy chữ, chính là "Luận Ngữ"!

Kỹ thuật in chữ rời! Một phát minh cổ vĩ đại.

Trong khoảng thời gian này, xưởng giấy thôn Đào Hoa vẫn luôn sản xuất hàng loạt giấy trúc, nên nàng đi tìm thợ mộc Lý A Quý mang theo vài đồ đệ khắc chữ rời. Thế nhưng đám người Lý A Quý chỉ biết có mấy chữ, cho nên làm đến bây giờ cũng chỉ được chừng trăm con chữ rời.

Chữ Hán tuy tổng số rất nhiều, nhưng mà hàng ngày thực sự chỉ dùng đến không quá một hai nghìn chữ, qua một đoạn thời gian nữa muốn in ra cả quyển Luận ngữ cũng không phải bất khả thi. Nếu đóng thành sách, bán đi kiếm tiền cực kỳ dễ dàng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 82: Chương 82



Hiện nay đệ tử bần hàn ở triều Thiên Khải có nghề giúp thế gia "chép sách", nhưng chép sách cả ngày còn không nhanh bằng một lần in ấn! Sao chép sách không cẩn thận sẽ có chữ sai, sách in lại không sai một chữ.

Triệu Hi còn tính bình tĩnh, nàng nhìn về phía Trần tú tài đang kích động đến không kiềm chế được, trầm ngâm hỏi: "Trần tú tài, không biết ngươi có quen biết hiền tài nào không? Có thể tiến cử lại đây."

Người thôn Đào Hoa phần lớn là mù chữ, làm chút việc nặng còn được, nhưng một khi cần dùng đầu óc, cả thôn không có lấy hai người để dùng, nhất định phải tiến cử nhân tài từ bây giờ.

Trần tú tài cũng biết rõ đạo lý này, hít sâu một hơi, cầm lấy mấy trang giấy trúc đã cắt tốt ở bên cạnh mang vào trong phòng, chuẩn bị viết thư mời mấy người bạn cùng trường cùng xuất thân bần hàn lại không may có tài nhưng không gặp thời, đến thôn Đào Hoa triển khai tài nghệ, phú quý không quên nhau, cơ hội kiến công lập nghiệp đã tới, về sau đừng nói hắn Trần Hành không có nói cho bọn họ biết!

Vừa rồi tiểu thư Vương gia cũng thấy màn in ấn kia. Vương Linh Nhi dùng một loại ánh mắt khâm phục nhìn Triệu Hi, rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Cô nương chính là tiên nhân? Nếu là tiên nhân, sao lại phải làm thương nhân tạo giấy để bán?"

Triệu Hi thiếu chút nữa thốt lên, đương nhiên là để kiếm tiền! Không vì tiền tội gì phải làm việc chăm chỉ như vậy?

Nhưng lời đến bên miệng, Triệu Hi cũng biết không thể nói như vậy, nàng trầm ngâm một tiếng, mặt không đỏ tim không đập đáp: "Vì nước vì dân."

Lời này xuất phát từ lão gia tử Kim Dung, bốn chữ ngắn gọn khiến mọi người ở đây ngẩn ra!

Buôn bán kiếm tiền liên quan gì tới vì nước vì dân?

"Cô nương, nơi khác chúng ta không biết, chúng ta chỉ biết là làm việc tại xưởng giấy, có thể lấy tiền lương hằng ngày! Nếu không tiêu xài phung phí, một tháng có thể tích góp được hơn nửa năm so với trước kia." Một thôn phụ đứng ở bên cạnh đang sửa sang lại giấy trúc thôn phụ trả lời.

"Chỉ cần không có thiên tai, chúng ta có tiền không phải có thể mua được lương thực vải vóc sao? Người trong thôn ai mà không vui vẻ suốt ngày? Cuộc sống so với trước kia có hi vọng hơn nhiều."

Ở thôn Đào Hoa, ai dám nói xấu tiên nhân một câu, không cần chờ thôn trưởng lên tiếng, thôn dân mỗi người nhổ một ngụm nước bọt là có thể làm hắn c.h.ế.t đuối!

Vương Linh Nhi chấn động!

Thôn dân làm việc ở đây nhận được tiền, có thể cải thiện cuộc sống, đây không phải là vì dân sao?

Giấy trúc nhẹ nhàng cùng thuật in ấn có thể mang lại ích lợi gì không cần nói cũng biết, người đọc sách ở toàn bộ triều Thiên Khải đều sẽ được lợi. Có thêm nhiều người đọc sách, triều đình sẽ không loạn như vậy, đây không phải là vì nước sao?

Không ngại chính mình bị ô danh là thương nhân, cũng phải làm chuyện vì nước vì dân, trí tuệ như thế thật chỉ có tiên nhân mới có thể làm được!

Có thôn dân nói tiếp: "Tiểu cô nương, tiên nhân thậm chí không muốn ăn đồ ăn của thôn chúng ta, tự mang tiên thực mà đến, sao có thể để ý tiền tài?"

Triệu Hi bị nói đến có chút ngượng ngùng, không phải nàng không muốn ăn cơm của thôn Đào Hoa, mà là bọn họ chỉ có một chén cơm gạo, ngay cả một ngụm dưa muối đều không có! Nàng thực sự chịu không nổi, mang mấy gói mì ăn liền từ phòng bếp biệt thự đến chuẩn bị nấu ăn.

Thấy vẻ ngoài Triệu Hi không lớn hơn mình bao nhiêu, tuy là tiên nhân lại cũng là nữ tử giống nàng, Triệu Hi có thể, vì sao nàng không thể?

Giờ phút này trong lòng Vương Linh Nhi bỗng có cỗ nhiệt huyết, nàng thốt ra: "Tiên nhân, thiếp thân là đích thứ nữ của Vương gia Vương Linh Nhi, ta muốn đi theo ngài bán giấy bán vì nước vì dân, đem giấy trúc của Đào Nguyên truyền khắp triều Thiên Khải, để người đọc sách trong thiên hạ đều có giấy dùng, có sách đọc!"

Chu Nguyên thiếu chút nữa bật cười, như vậy không phải ta hai đều giống nhau sao.

Hai mắt Triệu Hi sáng ngời, những công tử tiểu thư thế gia này là loại quảng cáo tốt nhất, nàng dứt khoát mời bọn họ vào phòng nghỉ của xưởng giấy. Trần tú tài đã viết thư xong, vội vàng ra ngoài gửi thư nên không ở lại tiếp khách, Triệu Hi nhịn đau chia cho mỗi người một gói mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 83: Chương 83



"Đây là mì ăn liền, xé gói gia vị bên trong ra, đổ vào nước nóng ngâm ba phút, ừm... đếm đến một trăm tám mươi là được rồi." Triệu Hi nhận lấy nồi nước nóng thôn dân đưa tới, làm mẫu cho họ.

Vương Linh Nhi nhìn tô mì ăn liền trước mặt, thấy cái bánh bột ngô khô quắt kia trong khoảnh khắc hóa thành một tô mì thơm nức mũi, sợi mì càng hiện ra vàng óng ánh uốn lượn, thán phục nói: "Thần vật!"

Hương vị càng tuyệt vời, Vương Linh Nhi nhịn không được uống hơn phân nửa nước mì, không khống chế được ợ một cái, có chút thỏa mãn hỏi: "Tiên nhân, không biết đây là vật gì?"

Triệu Hi: "Mì bò kho của Khang Sư Phụ."

Hai người kinh hãi: "Bò???" Ở triều Thiên Khải ăn thịt bò là phạm pháp a!

Triệu Hi không để bụng, đem vỏ mì gói chất đống ở một bên, tỉ mỉ chỉ cho Vương Linh Nhi chi tiết chuyện bán giấy bán sách, cũng đồng ý đến lúc đó báo cho nàng giá bán sỉ.

Trời đã hơi muộn, Chu Nguyên mới đưa Vương Linh Nhi về. Vương cô nương đột nhiên vén rèm xe, ghé vào cửa sổ xe gọi hắn lại, Chu Nguyên không đợi nàng nói liền tự mình mở miệng: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Chuyện chúng ta hôm nay ăn thịt bò ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết."

"Không phải," Vương Linh Nhi dùng rèm che mặt, dừng một chút mới mở miệng,"Ta là muốn hỏi, Chu công tử khi nào tới Vương gia cầu hôn ta?"

Chu Nguyên ngây người tại chỗ, sau đó bật cười ngây ngô.

Hai ngày nay Chu lão viên ngoại ngủ không ngon giấc, cứ luôn lo lắng tôn tử nhà mình bị Vương gia từ hôn. Nghe nói tiểu súc sinh kia ở viết một bài "Vịnh Trư" ở Thi Hội Đào Nguyên, thành trò cười cho toàn bộ huyện Đào Nguyên, ai biết hôn sự này này thật đúng là thành, cũng không biết vị đích thứ nữ kia của Vương gia có phải bị mù hay không.

Chu lão viên ngoại sợ trong đó có biến số, mấy ngày gần đây tìm một ngày lành, chuẩn bị lễ vật đi Vương gia nạp thái, đem hôn sự đính xuống trước đã. Đến khi vô ý nghe thấy người Vương gia nhỏ giọng nói đến chuyện làm ăn ly kinh phản đạo của Vương Linh Nhi, Chu lão viên ngoại mới hiểu ra:

Khó trách hai đứa nhỏ này ở Đào Nguyên Thi Hội nhìn trúng nhau, nguyên lai một người nuôi heo, một người bán sách, tuyệt!

Có Vương Linh Nhi tham gia, nàng phái mấy người biết chữ đến hỗ trợ in chữ rời, đẩy nhanh tiến độ in sách. Vương Linh Nhi mở một cửa hàng bán giấy cùng sách vở ở trấn Đào Nguyên, ngắn ngủi mấy ngày giấy trúc Đào Nguyên liền cháy hàng, toàn bộ học trò của huyện Đào Nguyên đều tranh nhau mua, coi có thể sử dụng giấy trúc Đào Nguyên là kiêu ngạo.

Triệu Hi kết luận, không quá một năm, giấy trúc sẽ truyền khắp toàn bộ triều Thiên Khải. Mấy ngày gần đây đã có thương nhân huyện khác ngửi thấy mùi tiền tìm đến, hỏi có thể hợp tác hay không, bọn họ có thể bán sách vở cùng giấy trúc tới những nơi giàu có và đông đúc như kinh thành, Giang Nam, bên kia người đọc sách càng nhiều, tuyệt đối có lợi.

Triệu Hi không định bán giấy cả đời, cũng không có ý định chiếm cả hai ngành nghề làm giấy và in ấn, Triệu gia chỉ muốn thay đổi hoàn cảnh, để cuộc sống tương lai dễ chịu một chút, trong tay mình có chút tiền mà thôi.

Mấy ngày nay Triệu Hi thích nhất là đếm bạc. Triều Thiên Khải còn chưa có tiền giấy, tới tay tất cả đều là vàng bạc. Trừ tiền vốn của xưởng sản xuất giấy, cùng tiền lương của các thôn dân, mới ngắn ngủi mấy ngày bọn họ đã kiếm được gần 200 lượng bạc!

Phòng bảo hiểm còn chưa mở khóa, Triệu Hi vui vẻ giấu vàng bạc ở đáy giường, sau đó mới xuống lầu dùng cơm.

Hôm nay đến phiên Triệu Ngôn nấu cơm, Triệu Hi nếm một ngụm canh nói: "Đại ca, có phải cho hơi ít muối không? Hơi bị nhạt a."

Triệu Ngôn bất đắc dĩ: "Hết muối rồi."

Lời này làm cho không khí trên bàn ăn trở nên lạnh lẽo, thiếu cái gì cũng không thể thiếu muối. Con người nếu không ăn muối sẽ không còn sức lực, nhưng muối ở triều Thiên Khải càng có vấn đề, không chỉ hạt muối thô to, còn mang theo vị đắng, cho nên lần trước hai cha con đi chợ không mua được muối.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 84: Chương 84



Hôm qua Triệu Ngôn có cứu chữa một thôn dân trúng độc ở thôn Đào Hoa. Mấy ngày gần đây trại Thanh Phong rốt cục không độc chiếm ngọn núi nữa, ngầm đồng ý để dân thôn Đào Hoa lên núi săn thú hái quả dại nhặt củi lửa, ai ngờ có một thôn dân nhặt chút muối khoáng ở trên núi ăn, chưa đến nửa canh giờ đã trúng độc được đưa tới chỗ Triệu Ngôn rửa ruột, may là không ăn nhiều lắm, còn giữ được nửa cái mạng.

Triệu Húc gõ đũa lên bàn: "Huyện Đào Nguyên trời cao hoàng đế xa, chúng ta tự làm muối được chứ?"

Triệu Hi ăn xong bữa tối nhạt nhẽo, cũng cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một lát bỗng nhiên cười nói: "Muối thì nhất định phải làm, nhưng chúng ta không cần tự mình làm."

Tiêu Thính Vân ngồi đối diện ngước mắt nhìn Triệu Hi, thoáng trầm tư liền không khỏi giật giật khóe miệng. Có lẽ hắn biết vị tiểu tiên nữ này đang có chủ ý gì.

Triệu Hi không ăn nhiều, mà đến thư phòng của ông nội đọc sách học tập một phen.

Trại Thanh Phong không thể thường xuyên liên lạc với các tiên nhân giống thôn Đào Hoa, mà tiên nhân cũng chưa bao giờ đi thăm trại Thanh Phong, hai ngày nay tiên nhân nói muốn lên núi xem bọn họ nuôi heo như thế nào, cả trại trên dưới vội vàng quét dọn không nhiễm một hạt bụi, sợ xúc phạm tới tiên nhân.

Sau lưng thôn Đào Hoa có hai tòa núi cao liên miên, nghe thôn trưởng nói phía sau núi này cũng có một thôn trang.

Đã đầu hè, rừng cây trong núi cành lá xum xuê, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu cùng chim hót.

Triệu Húc đeo một cái gùi nhỏ, trong tay cầm một cây s.ú.n.g cao su tự chế, dùng đá b.ắ.n con thỏ cách đó không xa, đánh ngất rồi ném vào trong gùi, chuẩn bị mang về nhà nuôi.

Tiêu Thính Vân ngược lại đứng cách Triệu Hi không xa, luôn luôn chú ý tình huống xung quanh.

Chẳng bao lâu, bọn họ liền thấy Trương Tam xuống tiếp ứng, dẫn bọn họ đi về hướng trại Thanh Phong. Trại rách nát, tất cả đều là nhà gỗ, ngẫu nhiên có mấy đứa nhỏ chơi cục đá, thấy bọn họ liền vội vàng nhu thuận kêu một câu tiên nhân.

Đám người Trương Đại vội vàng tiến lên nghênh đón, dẫn bọn họ đi xem mười mấy con heo nuôi nhốt trong chuồng heo kia. Heo đã thiến không còn nóng tính như trước, mỗi ngày lười nhác súc ở chuồng heo kêu rầm rì, béo hơn hẳn.

Triệu Hi không hiểu biết heo như mẹ, cũng không lòng vòng mà trực tiếp hỏi: "Trương Đại, nghe nói chỗ này có quặng muối?"

Sắc mặt người trại Thanh Phong tức khắc đều tái nhợt, có chút lo sợ bất an. Chẳng lẽ do là hai ngày trước có ngốc tử ở thôn Đào Hoa ăn muối độc, cho nên tiên nhân tới trừng phạt bọn họ??

Trương Đại luống cuống cực kỳ, không ngừng khua tay giải thích: "Tiên nhân đừng bị lão già Trương Đại Tiến kia lừa! Là tự bọn họ lên núi, không phải chúng ta ép hắn ăn muối độc!"

Triệu Hi vui mừng, trực tiếp bảo người trong trại đào hai gùi muối lại đây, trại dân lo sợ bất an nhưng chỉ có thể nghe lời đi đào.

Quặng muối là viên đá màu đen, bên ngoài có chút tinh thể màu trắng. Triệu Húc lấy tay cạo một chút, đặt ở dưới lưỡi nếm thử,"Là muối, Hi Hi, chúng ta đem hai sọt này về nhà ăn đi."

Triệu Hi trợn trắng mắt, nhị ca còn chưa biết rõ tình huống sao?

Người trại Thanh Phong nghe nói như thế, chân đều thiếu chút nữa nhũn ra, trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Húc, tiên nhân muốn ăn muối độc?

Một lão nhân bên cạnh phỉ nhổ, răn dạy nhi tử mình: "Ngươi biết cái gì, tiên nhân có tiên khí hộ thể, đương nhiên không ngại chút độc này."

Đám trại dân gật đầu, đồng ý lập luận này, nhịn không được dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mấy người Triệu Hi.

Phải biết bọn họ là sơn phỉ, nếu không có việc gì ngày thường đều tránh ở trong núi sợ bị quan phủ truy bắt, nhưng vải vóc có thể tiết kiệm, ăn uống có thể ở săn thú trồng cây, nhưng muối thì không được! Người không có đủ muối sẽ không có sức lực, cho dù trong m.á.u súc vật tự chứa muối cũng không đủ. Cho nên mỗi lần bọn họ phái phụ nữ trong trại xuống núi đi chợ mua muối, đều trong lòng run sợ.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 85: Chương 85



Nếu bọn họ cũng có tiên khí, không sợ muối độc như tiên nhân thì tốt rồi.

Triệu Hi cười khanh khách nói: "Muối này không phải là không thể ăn, mà là cần qua xử lý, ta có thể dạy các ngươi làm muối."

Triệu Húc nghe đến ngẩn ngơ, trước khi tới Hi Hi chưa nói muốn dạy người ta cách làm muối. Nhưng thật ra Tiêu Thính Vân ở một bên khóe môi cong cong.

Từ tối qua Triệu Hi đã nghĩ tới, muốn tự mình làm muối đi vào núi lấy muối khoáng, tất nhiên sẽ khiến cho trại Thanh Phong chú ý. Để tránh tương lai bọn họ tò mò tự mình thăm dò mà mất mạng, nàng thà rằng nói thẳng. Hơn nữa trại Thanh Phong ở trong rừng sâu núi thẳm, tỷ lệ bị quan phủ phát hiện cực thấp, đây cũng là nguyên nhân nàng chọn trại Thanh Phong mà không chọn thôn Đào Hoa.

Vả lại mấy người dân Đào Hoa cũng bận rộn việc đồng áng, ngay cả những người làm việc ở xưởng giấy cũng bận rộn không nghỉ, ngược lại trại Thanh Phong hiện tại không đi cướp của nữa mà thành thật làm sơn hộ nuôi heo, heo sau khi bị thiến cũng thành thật, ngày thường cho heo ăn, quét dọn chuồng heo một phen xong là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Thình thịch ——

Trại dân do Trương Đại cầm đầu đồng loạt quỳ xuống, Trương Đại khóc lóc dập đầu: "Cầu tiên nhân ban cho chúng ta phương pháp làm muối, dân chúng trong trại chúng ta nguyện vĩnh viễn đi theo tiên nhân."

Bọn họ đều biết làm muối riêng là con đường c.h.ế.t ở triều Thiên Khải, nhưng dù sao bọn họ đều là sơn phỉ bị quan phủ truy nã, không có muối ăn cũng phải chết, cũng không thiếu tội danh này.

Triệu Hi chỉ biết nguyên lý đại khái, đêm qua đọc sách rất lâu, trong lòng có chút manh mối.

Nàng mỉm cười, sai một hai hán tử tương đối khỏe mạnh trong trại nghiền nát quặng muối, cho nước vào hòa tan, lại tìm vài cái thùng gỗ, trải mấy khối vải thô lên để lọc tạp chất.

Trương Tam gật đầu, xoay người rời khỏi trại Thanh Phong.

Trong núi này không thiếu đá vôi, dùng lửa đốt thành vôi sống rồi trộn với nước muối thô để hòa tan.

Các trại dân khiếp sợ nhìn một màn này, thật sự không nghĩ tới vài bước đơn giản như vậy liền thật sự tạo ra được muối tinh, trắng như tuyết, vừa nhỏ vừa mịn, sợ là muối quan lão gia dùng cũng không tốt như vậy.

Triệu Hi dùng thìa gỗ chấm chút muối, nhìn về phía một đám trại dân, cười hỏi: "Nếm thử?"

Trại dân co quắp, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên nếm thử một miếng. Tiên nhân dám ăn là có tiên khí hộ thể, bọn họ ăn vào có mất mạng hay không? Chỉ thao tác như vậy một phen, là có thể làm cho muối khoáng có độc trở thành an toàn?

"Ta tới nếm thử."

Tiêu Thính Vân đi tới, hơi nghiêng người, trên người hắn có mùi bồ kết nhàn nhạt, hơi thở rơi vào mu bàn tay của nàng, cũng không biết là đầu hạ thời tiết nóng hay là như thế nào, trên mặt nàng hơi nóng, muỗng gỗ trong tay lắc nhẹ.

Tiêu Thính Vân nếm thử một ngụm, bình luận: "Mặc dù không ngon bằng muối ăn của biệt thự, nhưng muối này đã không còn vị đắng, cũng có thể coi như muối tinh."

Ngay cả thế gia huyện Đào Nguyên cũng không nhất định ăn được muối tinh như vậy.

Người của trại Thanh Phong trừng mắt nhìn Tiêu Thính Vân, có chút khó tin, chẳng lẽ sau này bọn họ cũng được ăn muối? Còn là muối tinh đến quan lão gia cũng ăn không nổi? Quả thực giống như nằm mơ!

Triệu Hi thấy Trương Đại đã bị dọa choáng váng, cười nói: "Yêu cầu của ta không cao, mỗi tháng cung cấp cho biệt thự chúng ta năm cân muối là được."

Năm cân?

Chỉ chỗ này thôi đã hơn năm cân muối, tiên nhân không phải là muốn bọn họ hỗ trợ, rõ ràng là muốn cứu vớt bọn họ.

Có thôn dân cẩn thận nếm thử chút muối, vị mặn tràn ngập trong miệng lại luyến tiếc nhổ ra, thậm chí còn có người ngồi dưới đất gào khóc, nghẹn ngào nức nở.

Bên ngoài có tiếng Trương Tam thở hồng hộc gọi vọng vào: "Đại ca, Trần tú tài và thôn trưởng thôn Đào Hoa tới."

Trong tay hắn ôm một chồng giấy lớn, giấy trúc tựa hồ là mới in xong, còn mang theo chút mùi mực. Trương Tam phân phát giấy cho trại dân, lại vội vàng trở về phòng tìm mực đỏ để đóng dấu.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 86: Chương 86



Trương Đại nhìn Triệu Hi nghẹn ngào nói: "Ân của tiên nhân, trên dưới trăm người trại Thanh Phong chúng ta không có gì báo đáp, đành phải làm gia nô cho các tiên nhân để đáp lại, mời thôn trưởng Trương Đại Tiến làm chứng." Dứt lời, Trương Đại dẫn đầu dùng ngón tay chấm mực đỏ, quyết đoán ấn ở phía dưới bên phải.

"Đây là khế thân của tiểu nhân."

Trại dân cũng đều học theo, tranh nhau dùng mực đóng dấu tay, sợ mình ấn muộn.

Hơn trăm tờ khế thân , ép lại dày như một cuốn sách nhỏ!

Trần tú tài và thôn trưởng trợn mắt há hốc mồm, thật... là khế bán mình?

Ở triều Thiên Khải, nếu đã ký khế ước, vậy dù có bị chủ nhân đánh hay g.i.ế.c đều phải nhận, nếu chủ nhân không thích cũng có thể bán bọn họ đi, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, có ai nguyện ý bán mình đi làm gia nô?

Ngay cả Triệu Hi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như vậy, có chút phản ứng không kịp, vẫn là Triệu Húc phản ứng trước, vội vàng bảo những trại dân này nhanh nhanh đứng lên.

Thôn trưởng nhìn vẻ mặt sáng láng của Trương Đại, chợt nghĩ thầm, hỏng rồi, tên cẩu tặc này lại tìm được cơ hội, đoạt cơ hội kéo gần quan hệ với các tiên nhân trước thôn dân thôn Đào Hoa?

Thôn trưởng âm thầm hối hận, chiêu diệu như vậy, vì sao lúc trước hắn không nghĩ tới?

Trần tú tài ở bên cạnh quá mệt mỏi, chân cẳng hắn vốn không tốt, không thể leo núi, mới đi một lát đã bị Trương Tam cõng lên lưng. Hắn hơi hồi sức, liền tò mò đi tới cái nồi lớn trước mặt, đưa tay dính tinh thể nhỏ màu trắng kia đưa vào miệng.

Mặn, mặn? Đây là... muối! Muối này lại còn tốt hơn muối xanh? Trái tim Trần tú tài nhảy dựng lên.

Giây tiếp theo, Triệu Hi liền đón nhận ánh mắt ý vị thâm trường của Trần tú tài: Đến muối riêng cũng dám làm, ngươi còn nói ngươi không muốn xưng đế?

Triệu Hi: "...

Triệu Hi vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm ý của Trần tú tài liền biết hắn đang suy nghĩ gì.

Nhà nàng làm muối đơn giản là bởi vì không muốn bị nhiễm bệnh sau khi ăn muối thô của Thiên Khải, đánh đánh g.i.ế.c giết tạm thời chưa nghĩ tới.

Chỉ là...

Ánh mắt Triệu Hi hơi lóe lên, trong lòng nàng cũng hiểu được một đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", tương lai nếu tiên cảnh nhà nàng càng ngày càng nổi tiếng thì ai biết Hoàng đế triều Thiên Khải có thể dễ dàng bỏ qua hay không? Nếu tốt thì nhà nàng có thể được tôn thành quốc sư Tiên gia, nếu không tốt thì không cần phải nói.

Hoàng đế cổ đại đều xưng mình là thiên tử, là con của trời cao, đột nhiên từ trên trời giáng xuống mấy "tiên gia" được dân chúng sùng kính, đế vương khó tránh khỏi sinh lòng kiêng kỵ. Một khi đã như vậy, Triệu gia nàng cũng không thể ngồi chờ chết.

Trong lòng Triệu Hi có chút ý tưởng, nhưng thôn trưởng Đào Hoa ở bên cạnh nóng lòng hỏi: "Một ít muối này có thể bán cho thôn chúng ta không?"

Dân chúng khốn khổ, triều Thiên Khải muối rất ít nhưng lại bán giá cao, huyện Đào Nguyên vốn cách kinh thành phía Bắc quá mức xa xôi nên số lượng muối được chuyển tới cũng không nhiều, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được muối thô nên số người trong thôn có thể được ăn muối thô không nhiều lắm. Nhưng khi thôn trưởng nhìn thấy muối tinh trắng trong chậu, hắn không khỏi muốn mua một ít, dù sao bây giờ trong thôn có rất nhiều người làm việc ở xưởng giấy, trong tay đều có chút tiền, có thể bỏ vốn mua.

Trương Đại không dám tùy tiện đáp ứng, chỉ nhìn về phía Triệu Hi, Triệu Hi gật đầu rồi lại bổ sung: "Các ngươi trao đổi lương thực và muối, giá muối không được vượt quá giá lương thực, cũng không được bán riêng cho người ngoài.

Mức giá này khiến thôn trưởng khiếp sợ, phải biết rằng nếu là lúc thiếu muối, không nói ngoa thì muối tinh có thể bán được một lượng vàng. Muối này chẳng thể kém hơn muối tinh kia được. Đây rõ ràng là tiên nhân ban phúc.

Bây giờ người dân trên dưới Thanh Phong trại đều được coi là gia nô của Triệu gia, lời nói của chủ nhân không dám không theo, trong lòng còn có chút vui mừng. Trại dân bọn họ mở chút đất trong núi, nhưng trong núi thu hoạch kém, trong trại vốn thiếu lương thực, chủ ý này lập tức giải quyết khẩn cấp, hai bên đều vui mừng.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 87: Chương 87



Hôm nay là một ngày vui, phụ nữ trong Thanh Phong trại cùng nhau làm chút cơm thịnh tình chiêu đãi đám người Triệu Hi, trong lúc nhất thời cả khách và chủ nhà đều vui vẻ, mãi đến chạng vạng tối mọi người mới xuống núi, trong sọt của Triệu Húc còn đặt một cái túi đựng gần năm cân muối ăn.

Khi hai bên đến ngã rẽ, Trần tú tài bỗng chắp tay nói với Triệu Hi: "Tiên nhân, mấy ngày trước ta mời một số bạn học, dự kiến ngày mai sẽ đến."

Triệu Hi nghe vậy hai mắt sáng lên, ở triều Thiên Khải, hán tử khỏe mạnh thì dễ tìm nhưng muốn tìm được mấy cái người có thể biết chữ có văn hóa lại thật sự rất khó. Phải biết rằng thế gia lũng đoạn tri thức, phần lớn những người có học vấn đều là con cháu thế gia, những người này cũng rất khó làm việc dưới tay nàng, những người nàng có thể tìm được cũng chỉ là con cháu nhà nghèo.

Triệu Hi lập tức nói: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đón người, gặp mặt trước.

Trần tú tài trong mắt rưng rưng, trong lòng cảm động, lại muốn tự mình đón người? Đối xử tử tế với cấp dưới như vậy, thật là một chúa công lương thiện!

Hai bên chia tay, Trần tú tài cùng thôn trưởng âm thầm vui mừng đi dọc dọc theo con đường đất hướng về thôn Đào Hoa.

Trần tú tài chắp tay sau lưng, thân hình hơi khập khiễng, hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, đột nhiên nói: "Thôn trưởng, người cảm thấy các tiên nhân như thế nào?"

Thôn trưởng không chút do dự nói: "Đương nhiên là tốt nhất, họ đã ban phát cho chúng ta giống tốt giúp chúng ta đủ ăn, bây giờ còn giúp chúng ta được ăn muối tinh với giá rẻ, bây giờ có cho ta một chức quan ta cũng không làm. Tiên nhân bảo đi đâu ta sẽ đi nơi đó.

Thôn dân bọn họ đào ruộng kiếm ăn, một chữ to cũng không biết, cũng không có kiến thức gì, thậm chí ngay cả tục danh của đương kim thánh thượng là cái gì cũng không biết.

Bọn họ chỉ biết ai cho bọn họ ăn no, ai cho bọn họ sống tốt, bọn họ liền theo người đó! Nếu tiên nhân có thể cho bọn họ trải qua ngày lành, vậy bọn họ sẽ nghe theo tiên nhân!

Lại nói, trong thôn có một người vừa vặn cũng họ Triệu, tự nhận là cùng họ Tiên gia, mỗi ngày cực kỳ khoe khoang, gặp ai cũng nói mình là họ tiên.

Trần tú tài cười cười, đạp trăng về nhà.

Ngày hôm sau

Đầu hạ thật sự đã tới, huyện Đào Nguyên này nằm ở phía nam, thời tiết dần dần nóng lên.

Triệu Húc suốt ngày mặc quần đùi đi loanh quanh trong biệt thự, Triệu Hi chỉ hận phòng thay quần áo trong phòng mình còn khóa, không có cách nào lấy ra quần đùi của cô.

Lúc trước nhận được tin tức, nói là hai ba người bạn của Trần Hành đến đây, bọn họ phần lớn đều là đệ tử nhà nghèo các nơi ở huyện Đào Nguyên, huyện không lớn cho nên tới cũng nhanh.

Triệu Hi thay xiêm y của nữ tử triều Thiên Khải, đi theo Trần tú tài đến cửa thôn, đợi một lúc thì nhìn thấy một cỗ xe ngựa rách nát từ trên quan đạo chạy tới, vững vàng dừng ở trước mặt bọn họ, ba thư sinh trẻ tuổi lưng đeo bao quần áo từ trên xe đi xuống.

Xe ngựa này là ba người thuê, xa phu xác định ba người đã lấy hết đồ đạc thì cũng đánh xe rời đi.

"Trần huynh, đã lâu không gặp!" Thiếu niên mỉm cười hướng Trần tú tài thở dài.

Một thư sinh trẻ tuổi khác lấy ra phong thư ở trong ngực, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết: "Trần huynh, đây chính là giấy trúc Đào Nguyên trong lời đồn sao? Huynh như thế nào có được?"

Gần đây giấy trúc Đào Nguyên đang được chú ý, người đọc sách đều lấy việc có thể sử dụng loại giấy này làm kiêu ngạo, tiệm giấy Vương Ký mỗi lần lên kệ loại giấy này đều bán hết rất nhanh, rất nhiều con cháu thế gia trong tay cũng không có mấy tờ, Trần Hành này xuất thân từ nhà nghèo làm sao dùng nổi?

Trần tú tài cười ha ha: "Đừng kích động, về sau ngươi muốn dùng bao nhiêu giấy để viết chữ cũng được."

Đúng là bên ngoài giá giấy trúc Đào Viên vẫn chưa giảm, nhưng một người biết chữ như hắn ở thôn nếu muốn sử dụng giấy thì dễ hơn nhiều.

Ba người nghe vậy đều là vui mừng, có thể ở triều Thiên Khải, dưới tình huống thế gia lũng đoạn tri thức nghiêm trọng như vậy, nhưng có thể có học vấn đều là có chút bản lĩnh, công dụng của loại giấy này lớn như thế nào, bọn họ đều hiểu được.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 88: Chương 88



Bởi vì là đệ tử nhà nghèo, bọn họ ở quê nhà nhìn môn đệ của thế gia dù kém mình mấy lần nhưng vẫn được đề bạt mà từng bước thăng chức, họ cũng dần dần rút ra từ trong ảo tưởng làm quan đền đáp triều đình, cũng không thể tiếp tục phí thời gian mà phải tìm chút việc làm mới có thể nuôi gia đình, trùng hợp lúc này liền nhận được thư của Trần Hành, suy nghĩ một chút liền tới.

Có lẽ là Trần Hành gặp được kỳ ngộ, cũng không quên giúp đỡ bọn họ một phen.

Trần huynh, không bằng bây giờ giới thiệu chúng ta gặp vị đại tài kia đi.

Trần tú tài chắp tay về phía Triệu Hi,"Chính là vị này."

Ba vị thư sinh sửng sốt tại chỗ, sau khi hoàn hồn không khỏi đánh giá Triệu Hi từ trên xuống dưới, thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh có một cỗ linh trí không nói nên lời.

Nữ... nữ? Đúng là một thiếu nữ chưa gả?

Triệu Hi cũng biết địa vị của nữ tử ở cổ đại không cao, bọn họ có phản ứng này cũng bình thường, chỉ nói: "Chúng ta trở về văn phòng trò chuyện, bên ngoài nắng quá."

Văn phòng trong miệng Triệu Hi thật ra là một gian nhà đất bỏ không đã được quét dọn bên cạnh nhà xưởng giấy, sau đó trở thành văn phòng của bọn họ.

Trên đường đi sẽ ngẫu nhiên gặp được thôn dân, ai thấy Triệu Hi đều phải cung kính gọi một tiếng "tiên nhân", trẻ con thì giọng nói non nớt gọi một câu "tiên nữ tỷ tỷ", ba thư sinh cũng không ngốc, nhìn thấy thái độ này của thôn dân, trong lòng liền có chút suy nghĩ.

Ba thư sinh đều tự giới thiệu trước để Triệu Hi có chút hiểu biết, Triệu Hi cũng thẳng thắn nói: "Ta mời chư vị đến là để làm việc cho ta, nhưng trước đó ta muốn xem rốt cuộc chư vị có thể làm được gì."

Ba người nghe vậy liền theo bản năng sửa sang lại quần áo của mình, biết lát nữa khẳng định lại là một hồi biện luận, ai biết được... Trần tú tài từ trong ngăn kéo lấy ra ba tờ giấy,"Chư vị xin giải đề trước, những điều tiên nhân muốn hỏi đều có trong bài thi, thời gian một canh giờ, mời nhập tọa."

Ba thư sinh:????

Hả, đây, đây là muốn làm gì? Ba người đều có chút mơ hồ, trong chốc lát cũng không hiểu rõ tình huống. Nhưng khi nhìn thấy thứ lấy ra chính là giấy trúc Đào Nguyên, trong lòng ba người đều vui mừng, mặc dù không biết vị tiên nữ này muốn làm cái gì, nhưng có thể lại sờ chút giấy trúc này cũng là tốt, tự tay viết chữ cũng là không tồi.

Ba người ngồi xuống, Trần tú tài đưa bài thi cho bọn họ. Bài thi đã được chuẩn bị sẵn từ mấy ngày trước để chờ bọn họ đến, cũng không phải là Triệu Hi cố ý làm khó bọn họ, mà là nàng không biết bọn họ giỏi cái gì, đành phải cho họ thi trước.

Ba người lấy được bài thi, nhìn thấy câu hỏi trên đó lại bối rối, nhìn sơ qua một lần thì thấy có đủ loại câu hỏi!

Bọn họ vốn quen thuộc với tứ thư ngũ kinh nhưng trong bài thi lại có cả câu hỏi toán học. Ví dụ như tựa đề này là "Gà và Thỏ trong cùng một lồng", trên đó có viết một bài thơ kể rằng trong chuồng có 36 cái đầu và 50 cái chân, hỏi có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?"

Một câu hỏi khác lại là: "Một ngọn nến đang cháy được đặt dưới một chụp đèn kín, lúc này ngọn nến còn cháy hay không? Tại sao?"

Ngoài ra còn có các câu hỏi về núi sông, bên cạnh mỗi câu hỏi có một tờ ghi chú nhỏ ghi điểm của câu hỏi.

Chuyện này... thực sự là mới lạ.

Năng lực tiếp thu của thư sinh trẻ tuổi mạnh hơn người khác, sửng sốt vài phút, sau khi Trần tú tài ho khan thì tỉnh táo lại, vội vàng cầm bút chấm mực làm bài thi, lần đầu tiên viết trên giấy, ba người liền hiểu được điểm tốt trong đó.

Triệu Hi tranh thủ thời gian lúc bọn họ làm bài, còn ra ngoài đi dạo một phen, đúng lúc nhìn thấy vợ của Vương Đại Cường là Tôn thị dạy dỗ con mình là Tráng Tráng ở trên đường, đứa bé này chính là tiểu tử suýt c.h.ế.t đuối được nhị ca nàng cứu lần trước, Tráng Tráng bị mẹ đánh, khóc òa lên.

Tôn thị nhìn thấy Triệu Hi thì vội nói: "Quấy rầy tiên nhân rồi. Tiểu tử Tráng Tráng này không nghe lời, vừa rồi còn lớn tiếng chơi đùa với mấy đứa trẻ trong thôn, ta đang dạy cho nó một bài học."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 89: Chương 89



Nơi này chính là xưởng sản xuất giấy, có rất nhiều dân làng làm việc ở đây để kiếm tiền, ngay cả Vương Đại Cường bận rộn với công việc đồng áng cũng từng đến đây, Tôn thị cũng sợ mấy hài tử quấy rầy người lớn làm việc trong nhà máy nên mới tức giận đánh nhi tử.

Triệu Hi nhìn Tráng Tráng mặt rỗ kia khóc đến nước mắt nước mũi lấm lem, cũng biết trẻ con ở cổ đại không đủ sức để giúp việc trong nhà, nhưng bình thường lại không việc gì để làm nên hết trêu mèo chọc chó, trèo cây bắt chim sống qua ngày.

Triệu Hi nhìn Tráng Tráng mặt rỗ kia khóc đến nước mắt nước mũi lẫn lộn, cũng biết hùng hài tử nông thôn cổ đại, khí lực quá nhỏ không giúp được người trong nhà, nhưng bình thường lại không có chuyện làm, chọc mèo trêu chó, trèo cây bắt chim sống qua ngày.

Triệu Hi cười nói: "Qua vài ngày nữa bọn chúng đều sẽ ngoan ngoãn."

Tôn thị không hiểu lắm, Triệu Hi lại đi tới xưởng giấy dạo một vòng, đợi đến khi không còn nhiều thời gian nữa liền trở lại văn phòng, ba thư sinh cũng gần như là trả lời xong các câu hỏi, những câu thật sự không biết thì để trống.

Triệu Hi tiến hành chấm điểm những bài thi này, bước đầu hiểu rõ tình trạng của ba người này, ba người đều rất ưu tú trong tứ thư ngũ kinh, nhưng những đề mục khác thì thấy rõ sự chênh lệch.

Đề bài "Gà thỏ cùng lồng" chỉ có thư sinh tên Phùng Bình trả lời được, xem bài thi còn biết định lý Py-ta-go, sau này có thể làm quản lý thu chi.

Tống Nhất Thanh biết rất nhiều về núi non và địa lý, lúc trước nghe Trần Tú Tài nói Tống Nhất Thanh thường xuyên đi du lịch, toàn bộ huyện Đào Viên hắn ta đều đã đi thăm.

Lưu Nghĩa là người nắm rõ nhất tình hình chính sự của triều Thiên Khải, còn chỉ ra nhiều khuyết điểm, Triệu Hi cảm thấy sau này hắn sẽ là một chuyên gia giỏi về tuyên truyền chính sách.

Triệu Hi nhìn bài thi, ba người đứng ở trước mặt có chút khẩn trương, lúc trước vốn là nghe thôn dân gọi nàng là tiên nhân, trong lòng cũng có chút suy đoán về thân phận của nàng, vừa rồi lúc làm bài thi trong lòng càng kinh ngạc.

Tất cả đề mục trên bài thi này đều do Triệu Hi đưa ra, Trần tú tài chỉ ở một bên giúp đỡ, cho nên nói... những đáp án mà bọn họ vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, cô nương này đều biết hết? Phạm vi của những câu hỏi này cực kì sâu rộng, hỏi từ trời nam lẫn đắt bắc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng người ra đề là một vị lão tiên sinh lớn tuổi có kiến thức uyên bác.

Tuy là bọn họ xuất thân từ nhà nghèo, nhưng tự nhận cũng là nhân tài hiếm có của triều Thiên Khải, hôm nay mới biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không chừng cô nương này thật sự là tiên nữ hạ phàm.

Triệu Hi đại khái hiểu được phạm vi năng lực sở trường của bọn họ, cười nói: "Cái khác ta cũng chưa sắp xếp cho các ngươi, ta dự định mở một học đường để hài tử có thể đến học, buổi tối trường sẽ mở lớp để dạy chữ cho thôn dân.

Triệu Hi trầm ngâm một tiếng nói,"Bao ăn bao ở, mỗi tháng một lượng rưỡi bạc, làm tốt còn có thêm tiền thưởng khác, các ngươi thấy thế nào?"

Thôn Đào Hoa có chừng trăm hộ nhân khẩu, số người biết đọc trong số hàng trăm người có thể đếm hết trong mười đầu ngón tay nên chỉ có thể làm những công việc tay chân.

Triệu Hi biết là sau này sẽ có nhiều chỗ cần dùng người hơn, yêu cầu những người biết chữ có văn hóa sẽ càng nhiều. Thay vì đến lúc đó mới dạy học, không bằng bắt đầu trước!

Thiết lập giáo dục!

Bốn người đều chấn động, hành động này ý nghĩa rất lớn, vị tiên nữ này lại muốn phát triển giáo dục, mở mang dân trí? Bọn họ vốn xuất thân nhà nghèo, hiểu được việc đọc sách không dễ dàng nên không khỏi cảm động.

Hơn nữa, một tháng một lượng rưỡi bạc, còn có tiền thưởng khác, cái này so với việc chép sách cho quý tộc còn tốt hơn nhiều, nói không chừng sau khi tích góp được tiền thì trong nhà sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Ba người đồng thời đồng ý, Trần tú tài thở phào nhẹ nhõm ở một bên nói đùa: "Mấy người các ngươi còn không bằng đón người nhà tới cùng." Đây tuyệt đối không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt.
 
Back
Top Bottom