Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPoQJjC3q0p8AjQVTlzYXdEgP8sRnm9QxBtOA4lccFOAxzm26f6iGV0qOED3-YOhWJ14diY-2OGkK1a35gbR6z14VdJGdcwsK4PiqGpMCjQBoJTo8hwzFEUyIezF2CMrPwqdnaU_ukwEdPYcqHzpEqp=w215-h322-s-no-gm

Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nhà tôi bảo đời làm nghề mổ heo, vậy mà năm đó lại bị trao nhầm con với nhà họ Lục gia tộc giàu nhất nhì cả nước.



Ngày nhà họ Lục đến đón cô con gái ruột là tôi trở về, ai cũng nghĩ cô con gái nuôi nhận nhầm đó sẽ không quay lại nữa.



Nhưng mà… cô ấy thật sự quay lại.



Tay còn cầm theo quyển 《Cẩm nang nuôi heo khoa học》.



Còn tôi thì đút tay vào túi quần, bước chậm rãi lên xe.



Anh cả nhà họ Lục một tổng tài lạnh lùng đang đến đón liếc tôi một cái rồi hỏi:



"Hành lý của em đâu?"



Tôi lười biếng trả lời:



"Lười mang theo, vác được cái thân này lên xe là đủ mệt rồi, còn đòi hành lý?"



Tổng tài kiêm anh trai: "..."



…​
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 1: Chương 1



Tôi ngồi yên vị trên xe, tự thắt dây an toàn, chọn tư thế thoải mái nhất rồi ngả người ra sau.

Không nhúc nhích nữa.

Ánh mắt của Lục Hoài nhìn tôi kiểu… rất khó diễn tả. Cứ như đang ngắm một tác phẩm trừu tượng nào đó.

À quên chưa nói, Lục Hoài là anh trai ruột của tôi, hiện đang làm tổng tài bá đạo.

Còn tôi? Chính là cô tiểu thư thật bị tráo năm xưa.

Thái độ như du ngoạn dã ngoại của tôi khiến Lục Hoài im lặng mất một lúc, rồi mới cất giọng hỏi:

“Không cần chào tạm biệt bọn họ à?”

“Không cần…”

“Chị ơi! Chị ruột của em!”

“Huhu, Chị định đi luôn vậy đó hả?!”

Tôi chưa kịp trả lời xong thì bị một tràng khóc lóc chen ngang.

Tiếp theo là một vật thể hình người lao đến, mặt thò vào trong cửa xe, tay còn cào cào muốn kéo tôi ra.

“Em không nỡ xa chị! Chị đi rồi em biết sống làm sao?!”

Vừa gào vừa nắm lấy tay tôi mà lắc như trẩy hội. Tôi cảm thấy mình như đám rong biển trong bão, bị lắc đến mức hồn vía muốn bay ra khỏi miệng.

“Ừ, chị đi đây. Có việc gì thì… đốt vàng mã.”

(Nữ chính ý nói xem như chị hi sinh rồi, muốn xin xỏ gì thì đốt vàng mã xuống đi )

Tôi an nhiên nhắm mắt lại.

Giang Dục (cái vật thể đó) khựng lại một chút, rồi lại gào to hơn:

“Chị, em test xong app kia rồi! Bao giờ mới cho em mã mời—”

Cậu ta còn chưa nói hết đã bị ai đó túm cổ dựng đứng dậy. Tiếng khóc ngắt cái rẹt.

Lục Kiều người bị tráo đổi với tôi tay ôm theo một quyển sổ dày, đẩy kính mắt trên sống mũi. Sau tròng kính, ánh mắt cô ấy lạnh đến mức lóe sáng.

“Cậu là Giang Dục đúng không? Bố mẹ bảo khoảng thời gian vừa rồi là cậu phụ trách cho tám con heo ngoài vườn ăn à?”

Giọng nói nghiêm túc đến mức khiến Giang Dục theo bản năng đứng nghiêm như học sinh tiểu học bị cô giáo gọi bảng.

“Phải… phải ạ. Có… có vấn đề gì không?”

Lục Kiều lật “soạt” quyển sổ ra, rút cây bút máy trong túi áo, “soạt soạt” vừa viết vừa hỏi:

“Mỗi ngày cho ăn lúc mấy giờ?”

“Lũ heo ăn uống thế nào?”

“Sau ăn có được vận động đủ không?”

“Phân thải ra có bất thường không?”

Mỗi câu hỏi tung ra là miệng Giang Dục lại há to thêm chút nữa, cho đến khi trông như bị treo máy toàn tập.

Lục Hoài thì chẳng bất ngờ gì, chỉ hơi nhướng mắt rồi đứng yên bên cạnh quan sát.

Tôi nhìn Lục Kiều mà hơi bất ngờ.

Từ một thiên kim tiểu thư nhà giàu đến con gái lò mổ heo, cô ấy không hề cảm thấy mất mát gì, thậm chí thích nghi còn nhanh hơn tôi.

Lục Kiều bắt gặp ánh mắt tôi, lịch sự gật đầu chào.

Tôi khẽ cười, chỉ vào Giang Dục người còn đang đứng đơ như tượng đá rồi nói với cô ấy:

“Giang Dục xài tốt lắm, có ý tưởng gì cứ sai nó làm.”

Mắt Lục Kiều sáng lên, cô ấy suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

“Nhà họ Lục… rất nhiều tiền.”

Tổng tài đại ca: “…”

Em trai nhà họ Giang: “…”

Về đến biệt thự nhà họ Lục thì đã gần mười giờ tối.

Trễ hơn hẳn giờ ngủ thường ngày của tôi, mí mắt trên dưới cứ thế đánh nhau loạn xạ, đứng cũng muốn ngủ gục tại chỗ.

Nhưng vừa bước qua cửa, tôi lập tức bị đánh thức bởi một giọng nói ngọt đến mức giả trân, khiến cả cơn buồn ngủ trong người suýt nữa tan tác hết.

“Anh cả, cuối cùng anh cũng về rồi! Dì Lưu, mau mang cháo gà mà tôi nhờ dì chuẩn bị ra đây đi.”

“Anh cả đi đường suốt cả ngày, chắc mệt lắm, ăn uống chắc cũng chẳng ra sao đâu!”

Một cô gái mặc váy trắng thướt tha chạy tới, vây lấy Lục Hoài, hỏi han ân cần, lông mày khẽ nhíu ra vẻ lo lắng dịu dàng.

Sau một tràng dài thoại đầy quan tâm, ánh mắt cô ta mới "vô tình" liếc về phía tôi, che miệng kinh ngạc:

“A... Chị gái? Ngại quá, em quên mất là chị cũng về.”

Cô ta cẩn thận nhìn tôi, lại quay sang nhìn Lục Hoài:

“Anh cả, đây là... chị Giang Miên ạ? Vậy... chị Lục Kiều thật sự không quay lại nữa sao?”

Lục Hoài vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt, không có biểu cảm gì rõ rệt:

“Em ấy muốn đi đâu là quyền của em ấy. Từ giờ Giang Miên chính là chị em.”

Nói xong, anh quay sang tôi:

“Đây là Lục Vãn Vãn, con nuôi mà mẹ nhận về chăm sóc.”

Lục Vãn Vãn ngước nhìn tôi bằng ánh mắt rụt rè, vẻ mặt căng thẳng rõ rệt:

“Chị Giang Miên... em không biết hôm nay chị về, nên không chuẩn bị gì cho chị cả. Chị... sẽ không trách em chứ?”

Tôi che miệng ngáp một cái rõ to.

Nhìn thì có vẻ tôi vẫn đứng đó, chứ hồn thì đã bay đi từ lâu rồi.

Nói xong chưa?

Xong thì cho tôi đi ngủ cái coi.

Lục Hoài đưa tay bóp trán, khuôn mặt điển trai có phần lộ ra mệt mỏi.

“Đi đường cả ngày rồi, mệt lắm. Em đưa cô ấy về phòng nghỉ đi.”

Lục Vãn Vãn cắn môi:

“...Nhưng mà phòng của chị ấy vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Lục Hoài hạ tay, lông mày khẽ cau lại:

“Sao lại thế? Trước khi đi anh đã dặn rõ rồi cơ mà.”

Ánh mắt sắc bén của anh liếc sang dì Lưu đứng bên cạnh.

Lục Vãn Vãn cuống cuồng xua tay giải thích:

“Không phải lỗi của dì Lưu, là lỗi của em! Em nghĩ chị sắp về, nên định nhường phòng mình cho chị… nhưng… nhưng đồ đạc nhiều quá, chưa kịp dọn xong…”

Nói đến đây, cô ta đã như sắp khóc đến nơi.

Lục Hoài nhíu mày càng sâu hơn:

“Trên lầu còn biết bao phòng trống, dọn tạm một phòng khác là được rồi.”

“Nhưng… phòng em là phòng có ánh sáng tốt nhất, chị ấy là tiểu thư nhà họ Lục, tất nhiên phải ở phòng tốt nhất rồi.”
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 2: Chương 2



“Là do em, em đáng ra nên chuyển ra sớm hơn, lẽ ra ngay từ đầu không nên ở căn đó… hay là tối nay để chị ngủ ở phòng em nhé, em ngủ đâu cũng được… chị ơi…”

Lục Vãn Vãn vừa lau nước mắt, vừa dũng cảm nhìn tôi, giọng nói nghẹn lại giữa chừng.

Lục Hoài theo ánh mắt cô ta nhìn sang, gương mặt vốn điềm tĩnh cũng hơi nứt nẻ.

Bởi vì… tôi lúc này đã tựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền, ngủ từ đời nào rồi.

Tôi ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau, mở mắt ra trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Không hề hoảng loạn chút nào.

Hồi nhỏ, có lần tôi theo bố đi làm heo ban đêm, trên đường về lúc rạng sáng buồn ngủ quá trời.

Thấy bên đường có đống rơm, tôi cứ thế ngã xuống ngủ ngon lành.

Bố tôi đi phía trước, quay đầu lại không thấy con gái đâu, bị dọa đến hồn vía lên mây, tưởng tôi bị bắt cóc luôn rồi.

Chuyện đó khiến mẹ tôi càm ràm suốt cả tháng trời.

Từ đó, Giang Dục lúc đó còn bé tí đã bị giao thêm nhiệm vụ:

“Trông chừng chị mày, đừng để chị ngủ bậy ngủ bạ lung tung nữa.”

Lúc tôi xuống lầu, Lục Hoài và Lục Vãn Vãn đã ngồi sẵn ở bàn ăn.

Lục Hoài vừa ngẩng đầu thấy tôi, trông như vừa thở phào nhẹ nhõm.

Chắc hiếm khi thấy ai ngủ mà như xác không hồn, gọi mãi không tỉnh.

Nếu không phải còn sờ thấy người còn ấm, anh ta chắc đã gọi xe cấp cứu rồi.

Tôi ngồi xuống, Lục Hoài hỏi han vài câu, còn bảo nếu thiếu gì cứ liệt kê ra, lát nữa anh sẽ nhờ trợ lý mua.

Bên kia, Lục Vãn Vãn mím môi, ánh mắt như muốn nói lại thôi.

Còn tôi? Không đời nào chủ động lên tiếng.

Ai có bản lĩnh moi được từ miệng tôi thêm một chữ, người đó đúng là cao thủ.

Ngay cả Giang Dục cũng phải từng khoc lóc năn nỉ tôi mới chịu mở lời với cậu ta.

Đợi các món ăn được mang lên đầy đủ, tôi chỉ chọn một món trước mặt, vừa ăn vừa chậm rãi nhai.

Lục Hoài nhìn tôi một cái… lại nhìn cái nữa… cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Nhiều món thế, sao em chỉ ăn mỗi cái đó?”

Lục Hoài ngừng một chút, giọng nói dịu lại:

“Đây là nhà em rồi, đừng khách sáo, muốn ăn gì thì cứ gắp.”

Lục Vãn Vãn như thể chỉ chờ mỗi câu này. Vừa nghe xong, cô ta lập tức vui vẻ gắp thức ăn bỏ vào bát tôi.

“Chị ơi, mấy món này chắc chị chưa từng ăn đâu, nếm thử đi nha! Em biết nhà chị làm nghề mổ heo nên…”

Cô ta “á” lên một tiếng, vội lấy tay che miệng, mắt long lanh nhìn tôi đầy vô tội:

“Chị ơi, em không cố ý đâu, em không có ý coi thường nghề mổ heo gì đâu nha… chỉ là sống ở môi trường như thế, chắc chị đã phải chịu nhiều khổ cực rồi.

“Bây giờ về nhà họ Lục rồi, sẽ không giống như trước nữa. Chị muốn ăn gì cứ nói với em, em sẽ bảo dì Lưu nấu cho chị!”

Nói xong, cô ta chăm chú quan sát nét mặt tôi như đang đợi tôi xúc động rơi nước mắt vậy.

Tôi chỉ thản nhiên “Ờ” một tiếng.

“Cảm ơn.”

Cô ta chờ một chút, nụ cười bắt đầu hơi cứng lại.

Tôi quay sang nhìn Lục Hoài, lười nhác nói:

“Xa quá, với tay mệt.”

Lục Hoài hơi khựng lại, sau đó mới nhớ ra đây là lời đáp lại câu hỏi trước đó của anh.

Gương mặt anh thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, như muốn cười mà không được:

“Chỉ là với tay gắp thức ăn thôi mà…”

Lúc này, điện thoại của tôi “ting ting” vang lên liên tục, có người đang nhắn tin dồn dập.

Lục Hoài thấy tôi chẳng buồn liếc lấy một cái, bèn nhắc khẽ:

“Không xem thử à?”

“Không cần, kệ đi.” – tôi vừa cúi đầu ăn vừa trả lời.

Lục Vãn Vãn ánh mắt lóe sáng, đột nhiên vươn tay cầm lấy điện thoại của tôi, ra vẻ lo lắng quan tâm:

“Lỡ có việc gấp thì sao? Dù chị đã quay về nhà họ Lục, nhưng bạn bè cũ cũng không thể tuyệt giao mà.”

Nói xong liền mở điện thoại ra xem.

Ngay lập tức, tiếng khóc than thảm thiết vang lên từ loa điện thoại, đập thẳng vào tai mọi người:

“Chị ơi cứu em! Làm ơn cứu lấy em với!”

“Cái chị gái kia là ác quỷ đội lốt người!”

“Nửa đêm không ngủ mà ngồi viết kế hoạch nuôi heo, chỉ riêng phần chăm sóc heo mẹ sau sinh thôi đã có hẳn một trăm điều khoản!”

“Chị ta còn nói muốn mở rộng sạp thịt nhà mình, nửa năm mở xưởng, ba năm niêm yết lên sàn chứng khoán!”

“Sáu giờ sáng lôi em khỏi giường, bắt em đi khám sức khỏe từng con heo một, sau đó còn dẫn đám heo đi tập... aerobic!

“Em không muốn nửa đời còn lại bị trói buộc với đàn heo này nữa!”

“Dù có lên sàn chứng khoán đi chăng nữa thì em cũng không muốn làm thiếu gia của lò mổ đâu!”

Tiếng than khóc ai oán vang vọng khắp phòng khách, trong đầu tôi gần như hiện lên cảnh Giang Dục đang sụp đổ hoàn toàn.

Không khí trong phòng lặng đi thấy rõ.

Bên cạnh, Lục Hoài ngồi thẳng người, chỉnh lại dáng:

“Anh ăn xong rồi, mọi người cứ dùng bữa tiếp.”

Nói xong, anh đứng dậy, bước đi thật nhanh ra ngoài đi làm.

Không hiểu sao, trông cứ như vừa chích xong vitamin tổng hợp, năng lượng bùng nổ.

Mà Lục Vãn Vãn vốn đang cố diễn vai em gái dịu dàng, sau màn vừa rồi cũng im re, bỗng ngoan hẳn lại.

Tôi thì hơi trầm ngâm suy nghĩ.

Cô con gái từng bị tráo đổi với tôi vị thiên kim nhà họ Lục năm xưa giờ là chị gái ruột của Giang Dục.

Thật sự đáng sợ vậy sao?

Dưới làn sóng tin nhắn dồn dập của Giang Dục, tôi bắt đầu hiểu ra:

Lục Kiều là một “trùm cày cuốc” chính hiệu.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 3: Chương 3



Không chỉ thức xuyên đêm để viết kế hoạch, cô ấy còn lập tức bắt tay vào cải tạo khu nuôi heo, áp dụng mô hình chăn nuôi g.i.ế.c mổ khoa học, bài bản.

Cô ấy cũng chẳng ngại việc tay chân, đích thân đến sạp thịt heo của ba Giang để khảo sát thị trường, bán thịt suốt cả ngày liền, sau đó bắt đầu kế hoạch cải tổ.

Và phải công nhận một điều:

Sau khi cải tổ, sạp thịt nhà họ Giang đúng là lên đời thật.

Lượng khách tăng rõ rệt, buôn bán nhộn nhịp hơn hẳn trước kia.

Chỉ khổ mỗi Giang Dục trở thành nhân viên duy nhất dưới trướng Lục Kiều, bị sai tới sai lui không trượt phát nào.

Nhưng đó vẫn chưa phải phần đáng sợ nhất.

Phần đáng sợ là: sạp thịt heo chỉ là nghề tay trái của Lục Kiều.

Nghề chính của cô ấy là trưởng nhóm dự án của Tập đoàn Lục thị.

Và vị trí đó không phải bố mẹ cũ sắp đặt, mà là do cô ấy giấu thân phận, tự viết CV đi ứng tuyển, bắt đầu từ vị trí nhân viên quèn và từng bước leo lên bằng thực lực.

Khi ấy không ai trong công ty biết cô là thiên kim nhà họ Lục.

Thật sự là… đáng sợ đến mức không thể tin nổi.

Bất chợt tôi thấy hiểu cho tâm trạng hoảng hốt của Lục Hoài sáng nay.

Có một em gái như vậy cạnh bên lúc nào cũng âm thầm lăm le soán ngôi bá tổng thì làm sao mà “bá đạo” cho nổi nữa?

Nhưng mà… bây giờ đổi lại là tôi cô em gái “cá mặn”, thì chắc anh cả cũng không cần phải lo mấy chuyện đó nữa.

Tổng tài anh trai đi làm nuôi gia đình.

Còn tôi? Nằm ườn trên sofa chơi điện thoại.

Lục Vãn Vãn học xong đàn piano.

Tôi vẫn nằm ườn.

Lục Vãn Vãn học xong lớp nhảy hiện đại.

Tôi vẫn nằm ườn.

Lục Vãn Vãn vào bếp học làm bánh với dì Lưu.

Tôi… trở mình nằm ườn sang bên còn lại.

“Chị ơi, chị…”

Lục Vãn Vãn bê khay bánh quy vừa nướng ra, đứng trước mặt tôi, vẻ mặt như muốn nói gì đó.

Tôi vẫn đang bấm điện thoại, căn bản không thèm để ý bên cạnh có thêm một sinh vật hình người xuất hiện.

Gương mặt thanh tú của Lục Vãn Vãn thoáng hiện chút bực tức, giọng nói cũng cao hơn vài phần:

“Chị à, nhà họ Lục tuy có tiền, nhưng chúng ta cũng nên trau dồi bản thân, đừng nên sống phí hoài thời gian như vậy chứ!”

Cô ta dừng lại một chút, cắn môi, rồi lại nói tiếp:

“Có lẽ vì chị từng sống trong môi trường nghèo khó nên chưa từng tiếp xúc với người xuất sắc, tầm nhìn cũng hạn hẹp, quen với kiểu sống của tầng lớp phía dưới chỉ biết ăn với chờ đợi…”

“Nhưng!”

Cô ta đột nhiên siết chặt nắm tay, nhìn tôi với vẻ căm phẫn:

“Đó không thể là lý do để chị sa sút thế này!”

Tôi mơ màng ngẩng đầu, lướt mắt qua cô ta:

“Cô ta đang nói cái gì vậy?”

Lục Vãn Vãn nhíu mày, vừa định tiếp tục dạy đời thì… điện thoại tôi vang lên.

Giọng nói quen thuộc vang rõ từ loa ngoài:

“Từ nhỏ nó đã vậy rồi. Nói năng không trọng điểm, logic thì lộn xộn, câu cú mơ hồ.”

Giọng của Lục Kiều.

Cô ấy ngừng lại một chút, sau đó lạnh giọng nhấn mạnh:

“Lục Vãn Vãn, mấy năm nay em học môn Văn là vô ích à?”

“Thầy cô dạy thế nào? Hay là đầu óc em có vấn đề?”

“Lớn từng này rồi mà còn không biết nói cho rõ ràng?”

“Chị… chị ơi…”

Lục Vãn Vãn mặt mày tái mét, người căng ra như dây đàn, theo phản xạ mà đứng nghiêm chỉnh.

Câu mắng của Lục Kiều rõ ràng giáng thẳng vào lòng tự trọng của cô ta. Không nói thêm được câu nào, cô ta quay người, lảo đảo rời khỏi phòng như mất hồn.

Trong điện thoại, Lục Kiều chuyển giọng dịu hơn, cảm ơn tôi:

“Cái hệ thống cô thiết kế dùng rất tốt. Giang Dục nói không sai, cô thật sự rất giỏi mảng này.”

Tôi uể oải đáp lại một câu:

“Ừ, cũng được.”

Trước khi tắt máy, Lục Kiều như sực nhớ điều gì, nhắc tôi:

“Vài hôm nữa ba mẹ sẽ về… à chính là ba mẹ ruột của cô ở nhà họ Lục.”

“Họ không giống ba mẹ nhà họ Giang đâu.”

“Tốt nhất là cô nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Không giống? Ý là… họ không phải người?

Tôi nghĩ vài giây, sau đó… vứt ra sau đầu, tiếp tục nằm ườn.

Cuộc sống của tôi ở nhà họ Lục… thật ra cũng chẳng khác gì hồi ở nhà họ Giang.

Chỉ là đổi chỗ nằm mà thôi.

Nhưng phải công nhận, cái sofa to tổ chảng ở phòng khách nhà họ Lục nằm phê thật sự.

Những ngày qua, ngoài lúc phải lên lầu đi ngủ, tôi gần như không rời khỏi nó.

Thật ra tôi cũng tính ngủ luôn trên sofa cho tiện.

Ai ngờ ngay lần đầu tiên tôi ngủ thì đã bị Lục Hoài đang xuống uống nước bắt quả tang.

Anh ta lập tức đuổi tôi về phòng ngủ.

Còn đích thân áp giải tôi tới tận cửa phòng, như sợ tôi quay đầu lén quay lại.

Trên đường, anh ta có vẻ muốn nói gì đó:

“Em ở nhà họ Giang bao năm nay…”

Nói đến đó lại ngừng, bóp trán như đau đầu:

“…Thôi, ngủ sớm đi.”

Mấy ngày nay, Lục Hoài đã hoàn toàn hiểu ra:

Giữa một con “cá mặn” như tôi và một con người bình thường… đúng là có sự khác biệt to lớn.

Tôi có thể giữ nguyên một tư thế suốt mấy tiếng không nhúc nhích.

Nằm như tượng đá sống.

Ngay ngày đầu tiên tôi về, Lục Hoài đã đưa tôi một thẻ ngân hàng mỗi tháng nạp vào 200.000 tệ tiền tiêu vặt.

Mà cười xỉu.

Đến giờ tôi còn chưa bước ra khỏi cửa nhà lấy một bước, chứ nói gì đến tiêu tiền.

Hôm nay Lục Hoài ở nhà nghỉ, cuối cùng cũng phát hiện ra:

Tôi sống một cách… bê tha đến mức chỉ cần sơ sẩy chút là có thể “nuôi c.h.ế.t chính mình.”

Lục Hoài thật sự không nhìn nổi nữa, đành phải tự mình giúp tôi lật mình, à nhầm là “giúp tôi điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt không lành mạnh”.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 4: Chương 4



Lúc thì kéo tôi dậy vận động chân tay, lúc thì lại bảo không được nhìn màn hình quá lâu, phải ngẩng đầu nhìn xa để bảo vệ mắt.

Bị anh ta làm phiền tới mức phát cáu, tôi hiếm hoi mở miệng hỏi:

“Sao hôm nay anh ở nhà vậy?”

Lục Hoài hơi khựng lại, định nói gì đó thì ngoài cửa vang lên tiếng xe.

Anh ta lập tức im bặt.

Còn Lục Vãn Vãn từ trên lầu đang luyện đàn lập tức hớn hở chạy xuống, như chim én lao vào rừng, nhào vào lòng một người phụ nữ:

“Mẹ ơi, ba ơi, hai người về rồi! Vãn Vãn nhớ hai người muốn chết!”

Người phụ nữ ôm cô ta gọi “bé cưng”, người đàn ông đứng cạnh cũng nhập hội luôn.

Một nhà ba người ríu rít, âu yếm, nói chuyện thân mật không ngớt.

Lục phu nhân vừa thao thao kể chuyện đi du lịch, vừa lấy ra quà tặng, trưng ra từng món một.

Lục Vãn Vãn cũng phối hợp vô cùng chuyên nghiệp, thỉnh thoảng còn ôm mặt thốt lên:

“Oa~~~”

Tạo nên một không khí gia đình ấm áp ngọt ngào như quảng cáo sữa tươi.

Đến tận lúc ăn cơm, mẹ con hai người vẫn ríu rít không ngừng.

Lục tiên sinh mỉm cười ngồi bên nhìn, đầy mãn nguyện.

Một khung cảnh đầm ấm hòa thuận, chỉ là… Tôi và Lục Hoài đứng ngoài viền khung.

Lục Hoài hôm nay đặc biệt ít nói. Anh liếc nhìn tôi một cái, trong mắt dường như có ý an ủi.

Tôi: “?”

Anh lại nhìn sang Lục Vãn Vãn đang hí hửng khoe quà, rồi trầm giọng nói:

“Được rồi, ăn cơm là ăn cơm, quà cáp mang về phòng rồi mở sau.”

Sau đó quay sang Lục phu nhân, giọng dịu lại đôi chút:

“Mẹ, hôm nay là lần đầu mẹ gặp Miên Miên… không lẽ mẹ không chuẩn bị quà cho em ấy sao?”

Lục phu nhân khựng lại, “à” một tiếng thật dài, như mới sực nhớ đến sự tồn tại của tôi.

Bà đập nhẹ vào trán, vội vàng tìm gì đó để đưa nhưng tất cả quà đều đã bị Lục Vãn Vãn khui sạch.

Không nghĩ nhiều, bà liền lấy luôn món quà trong tay Vãn Vãn đưa cho tôi:

“Miên Miên, cái này cho con. Mẹ quên mua riêng cho con mất rồi, lần sau bù nhé!”

Lục tiên sinh cũng lên tiếng:

“Mẹ con tặng thì cứ nhận đi. Không phải cố ý quên con đâu, chỉ là lúc đó… không nhớ ra thôi.”

Tôi thầm nghĩ:

Nếu Lục Kiều mà nghe được, chắc chắn sẽ phán ngay..

“Cha học Văn kiểu gì vậy? Toàn nói lời vô nghĩa.”

Tôi không nhận món quà.

“Đồ người khác bóc rồi, con không cần.”

Không khí trên bàn ăn lập tức tụt nhiệt.

Lục phu nhân lúng túng, giọng hơi nghẹn:

“Miên Miên, con trách mẹ à? Mẹ không cố ý đâu… lần sau mẹ bù cho được không?”

Lục tiên sinh đặt đũa xuống “cạch” một tiếng, sắc mặt tối sầm:

“Không có phép tắc gì cả! Con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả?”

Lục Hoài đưa tay day trán, cả người như sắp phát nổ vì ngột ngạt.

Trong bầu không khí căng như dây đàn, Lục Vãn Vãn rụt rè mở miệng:

“Những món quà đó… con không cần nữa, tặng hết cho chị ấy đi.”

Lục phu nhân lập tức đau lòng kéo tay cô ta:

“Bé cưng à, vẫn là con hiểu chuyện nhất. Con muốn gì cứ nói với mẹ, mẹ mua hết cho con.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

Hai mẹ con lại thân thiết ríu rít như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cơn sóng nhỏ vừa nổi lên… cứ thế trôi qua như chưa từng tồn tại.

Ăn cơm xong, cả nhà ngồi quây quần ở khu sofa tán gẫu nghỉ ngơi.

Chủ yếu là ba mẹ nhà họ Lục nói chuyện với Lục Vãn Vãn.

Lục Hoài thì mở laptop ra xử lý công việc, còn tôi cũng ôm điện thoại quay lại vị trí chuyên dụng của mình, góc sofa thần thánh.

Lục phu nhân liếc nhìn tôi và Lục Hoài, rõ ràng không hài lòng.

Bà cảm thấy chỉ có Lục Vãn Vãn là hiếu thảo hai đứa con ruột thì vô tâm, đi chơi bao ngày mới về mà chẳng hỏi han lấy một câu, cũng không chịu ngồi tâm sự với bà.

Tôi: “???”

Lục tiên sinh ngồi bên gật đầu đồng tình mạnh mẽ, ra vẻ “bà nói quá đúng, tôi cực kỳ tán thành”.

Ông còn kể:

“Trước đây có Lục Kiều cũng thế, lúc nào cũng lạnh như tiền, làm việc như điên, chẳng nghĩ gì đến cha mẹ.”

“Thế nên bọn tôi mới nhận nuôi thêm đứa Vãn Vãn, để còn được hưởng cảm giác có con cái yêu thương mình.”

“Giờ thì con ruột trở về rồi… ai ngờ cũng chả biết nịnh nọt cha mẹ, cả ngày ôm cái điện thoại còn thân hơn cả chúng tôi.”

“May mà vẫn còn con bé Vãn Vãn đây, nếu không thì ông bà già này chắc cô đơn c.h.ế.t sớm.”

Tôi nghe xong… cạn lời không biết nói gì.

Nhìn sang Lục Hoài thì thấy mặt anh vẫn bình thản như thường, như thể chuyện này nghe quá nhiều lần rồi, giờ miễn dịch luôn.

Không biết sao đang tám chuyện lại lạc đề sang việc học của tôi.

Lục phu nhân hỏi tôi học trường nào.

Lục Vãn Vãn bằng tuổi tôi, đang học lớp 12 ở trường trung học danh tiếng Nguyên Hoa.

Nhắc đến trường học, gương mặt cô ta rạng rỡ như ánh mặt trời, còn Lục phu nhân thì tràn đầy tự hào như thể mình đẻ ra thiên tài.

Tôi vẫn chăm chú nghịch điện thoại, hờ hững trả lời:

“Ở nhà tự học.”

Lục phu nhân cau mày, lặp lại:

“Ở nhà tự học là tên trường nào? Là trường quốc tế hả?”

Lục Vãn Vãn phụt cười thành tiếng, thấy mọi người nhìn mình liền vội bịt miệng:

“Xin lỗi chị, em không cố ý đâu… Chỉ là nghe chị gọi việc nghỉ học ở nhà là ‘ở nhà tự học’… hơi buồn cười quá.”

Cô ta lại như muốn cười nữa, chưa kịp kìm thì Lục phu nhân đã hét lên the thé:

“Cái gì?! Con không đi học?”

“Ừ.” – tôi đáp lại mà chẳng buồn ngẩng đầu.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 5: Chương 5



Tôi vốn lười đến trường. Từ nhỏ đến lớn đều tự học ở nhà, chưa từng đi học chính quy.

Ban đầu, ba mẹ nuôi tức ba mẹ nhà họ Giang cũng mong tôi được như những đứa trẻ bình thường, đến trường đi học.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, họ đưa tôi đến lớp, tôi đã khiến cô giáo khóc, cả lớp khóc, và thế là… ước mơ “con gái đi học” mãi mãi chỉ là mơ.

Ba mẹ Giang lúc đó lo đến bạc cả tóc.

Cũng may Giang Dục từng nói một câu rất có lý (hoặc ít nhất cậu ta nghĩ vậy):

“Thần linh và người phàm có khoảng cách, bắt thần phải sống cùng phàm nhân… là làm khổ cả hai bên.”

Sau đó, cậu ta bị ăn một trận đòn nhớ đời.

Thế nên tôi chưa từng đến trường một ngày nào.

Dù vậy, mấy năm gần đây, thầy hiệu trưởng cũ vẫn cố gắng thuyết phục tôi nhập học, nhất là năm nay tôi phải thi đại học.

Ông ấy hy vọng tôi có thể thi với tư cách học sinh chính quy.

Lúc này, sắc mặt Lục phu nhân đã khó coi ra mặt, bắt đầu bàn bạc với chồng:

“Phải nhanh chóng sắp xếp cho con bé vào học chung trường với Vãn Vãn. Nhà họ Lục sao có thể có một đứa… thất học chứ?”

“Nói ra ngoài chẳng phải để thiên hạ cười rụng răng à? Tôi còn mặt mũi nào mà ra đường nữa…”

“Cho dù chỉ vào để ‘diễn cho có’, cũng còn hơn là suốt ngày ôm điện thoại chơi game!”

Lục Vãn Vãn đứng bên ngoan ngoãn nghe hết, cuối cùng cất tiếng quan tâm:

“Nhưng mà… chị chưa từng đi học, liệu có theo kịp không ạ?”

Lục phu nhân hơi chần chừ, còn Lục tiên sinh thì mặt lạnh như tiền:

“Nó bằng tuổi Vãn Vãn, tất nhiên phải vào lớp 12.”

“Chẳng lẽ định để nó học lại lớp dưới?”

“Đợi thi xong đại học thì gửi nó ra nước ngoài học bừa một trường nào đấy, ít ra cũng có cái bằng đại học để… che mặt thiên hạ.”

Họ cứ thế bàn bạc, hoàn toàn không hỏi tôi lấy một câu.

Lục Hoài vẫn giữ im lặng suốt quá trình, chỉ nhíu mày nhìn tôi, muốn nói gì đó… nhưng rốt cuộc lại im lặng.

Lục tiên sinh kết luận:

“Tôi có chút quan hệ với hiệu trưởng Khổng ở trường Nguyên Hoa.”

“Họ sẽ nể mặt tôi, nhờ nhận thêm một học sinh chắc không thành vấn đề.”

Nói xong, thấy tôi vẫn cắm mặt vào điện thoại, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia chán ghét xen lẫn hối hận:

“Biết thế thì… thà không nhận lại đứa con này còn hơn.”

Lúc đó, tôi đang bận nhắn tin.

M: [Tôi đồng ý rồi.]

Lão Khổng: [Đồng ý gì cơ?]

Lão Khổng: [Là đồng ý vào học ở Nguyên Hoa à?!]

Lão Khổng: [Cuối cùng con cũng chịu “rời hang” rồi!]

Lục phu nhân đích thân đưa tôi đến trường làm thủ tục nhập học.

Lục Vãn Vãn đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng chỉ tay giới thiệu từng tòa nhà như thể là hướng dẫn viên du lịch.

Nhìn dáng vẻ đó đủ biết cô ta quá quen thuộc với nơi này, nói chuyện thao thao bất tuyệt như đang đọc thuộc lòng brochure trường.

Tôi đút tay vào túi quần, lững thững đi sau, mắt thì đảo qua từng chỗ.

Âm thầm đối chiếu với những gì ông hiệu trưởng đã “chém gió” trước đó.

Dù đây là lần đầu tôi đến trường này, nhưng ông hiệu trưởng tức “lão Khổng” vì muốn lôi kéo tôi, đã kể lể ca ngợi từng ngóc ngách của trường không biết bao nhiêu lần.

Đến mức… món ăn nào được yêu thích nhất ở căn-tin, tôi cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Phó hiệu trưởng đích thân ra tiếp đón.

Ông ấy còn xin lỗi vì hiệu trưởng Khổng đang đi công tác, nhưng mọi việc ông ấy dặn đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Vừa nói, ông vừa đưa ra thẻ học sinh mới tinh của tôi.

Lục phu nhân có vẻ ngạc nhiên đến choáng váng, thậm chí là có chút… “được ưu ái quá mức mà cảm thấy vinh dự”.

Dù nhà họ Lục là gia tộc giàu nhất, nhưng với đẳng cấp của hiệu trưởng Khổng, nếu ông ấy thật sự không nể mặt, cũng chẳng ai làm gì được ông ta.

Ấy thế mà hôm nay không những phó hiệu trưởng đích thân ra mặt, qua lời ông ấy còn cho thấy nếu hiệu trưởng không bận công tác, chắc chắn sẽ đích thân tiếp đón.

Lục phu nhân không giấu nổi vẻ hài lòng, ánh mắt dừng lại trên người Lục Vãn Vãn, trong lòng thầm nghĩ:

Chắc nhờ con bé Vãn Vãn học giỏi, thêm vào nhà họ Lục lại giàu có, nên nhà trường mới nể mặt đến vậy.

Thủ tục được làm xong rất nhanh.

Trong lúc chờ giấy tờ, phó hiệu trưởng ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại liền nói:

“Hiệu trưởng Khổng đang trên đường quay về, nếu mọi người không vội thì có thể đợi một chút. Ông ấy rất muốn được gặp trực tiếp quý vị phụ huynh.”

Lục phu nhân ngạc nhiên hơn nữa, mặt mày rạng rỡ, kích động gật đầu như gà mổ thóc.

Bà nắm tay Lục Vãn Vãn, cười toe toét:

“Cảm ơn nhà trường đã quan tâm tới Vãn Vãn, giao con bé cho các thầy cô, chúng tôi hoàn toàn yên tâm ạ.”

Phó hiệu trưởng cũng cười xã giao:

“Bạn Vãn Vãn rất lanh lợi, học giỏi, thành tích trong trường luôn thuộc top đầu, đúng là phúc khí của bà.”

Nghe người ta khen con mình, Lục phu nhân vui tới nỗi mặt sáng như đèn pha ô tô.

Họ cứ thế tám chuyện vui vẻ, còn tôi nhân vật chính hôm nay thì bị vứt qua một bên như vật trang trí.

Thấy thủ tục đã xong, tôi cầm thẻ học sinh lên rồi rút khỏi văn phòng.

Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn mới:

Lão Khổng: [Còn nửa tiếng nữa là tới! Đợi tôi nha!]

M: [Đi rồi.]

Lão Khổng: [Không mà!!!]

Tôi như nhìn thấy trong đầu cảnh một ông già đang ôm đầu la hét điên cuồng trong tuyệt vọng.

Lắc đầu cho tỉnh lại.

Gặp ông già đó có gì mà phải đợi? Không gặp cũng chẳng chết.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 6: Chương 6



Nghĩ đến việc sắp phải bắt đầu cuộc sống học sinh chính quy đầy đau khổ, tự dưng thấy… cơm cũng không còn ngon nữa.

Buổi tối ăn cơm, Lục phu nhân lại bắt đầu màn “khoe thành tích”, hăng hái kể chuyện sáng nay đi làm thủ tục nhập học.

Cuối cùng, bà đặc biệt nhấn mạnh:

“Hiệu trưởng còn đích thân muốn gặp tụi mẹ con tôi, lại còn khen Vãn Vãn nữa đấy!”

“Con gái mẹ đúng là xuất sắc, lần này Miên Miên được nhận học cũng là nhờ phúc phần của Vãn Vãn. Nếu không có con bé, làm sao mọi chuyện suôn sẻ vậy được?”

Lục tiên sinh gật đầu đầy hài lòng:

“Cũng đúng. Lần này nhà trường không hề làm khó dễ gì, chắc cũng vì có Vãn Vãn học ở đó.”

“Mà Nguyên Hoa mỗi năm có suất tuyển thẳng lên Đại học Bắc Kinh nhỉ? Hình như đến kỳ đăng ký rồi?”

Lục Vãn Vãn điềm đạm đáp:

“Con đăng ký rồi ạ, nhưng vẫn chưa có kết quả.”

Lục phu nhân cười đến mức không khép nổi miệng, miệng liên tục tán dương:

“Vãn Vãn của mẹ chắc chắn sẽ được chọn! Ai so được với con bé chứ?”

Cả nhà nói chuyện hớn hở, như thể suất tuyển thẳng kia đã chắc chắn thuộc về Vãn Vãn.

Lúc này, Lục Hoài nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:

“Suất tuyển thẳng của Nguyên Hoa không dễ đâu.”

“Hình như… thành tích của Vãn Vãn vẫn còn thiếu một chút thì phải?”

Không khí chợt trầm xuống.

Lục phu nhân lập tức sầm mặt, giọng không vui:

“Vãn Vãn thì kém gì chứ? Hiệu trưởng Khổng còn khen con bé hết lời cơ mà!”

Tôi cắn đũa, ngẩng đầu nhìn sang Lục Vãn Vãn:

“Vậy… hiệu trưởng Khổng là vì cô nên mới nhận tôi vào trường à?”

Lục Vãn Vãn ánh mắt lóe sáng một chút, vẫn giữ nụ cười lịch thiệp:

“Cũng không hẳn, là vì nhà họ Lục mình có tiếng tăm. Chị là con gái nhà họ Lục mà.”

Lục phu nhân nhíu mày, nhìn tôi trách móc:

“Cũng là nhờ có Vãn Vãn làm cầu nối mới dễ nói chuyện như vậy.”

“Con bé học ở Nguyên Hoa sẵn rồi, nhà trường mới dễ tiếp nhận thêm học sinh từ nhà mình.”

“Thân là chị con không cảm ơn thì thôi, lại còn nói chuyện kiểu đó với con bé?”

Thấy mẹ giận, Lục Vãn Vãn nhẹ nhàng kéo tay bà, giọng ngọt ngào:

“Mẹ đừng buồn, không sao đâu. Chị chắc là không biết Nguyên Hoa khó vào thế nào, chị ấy… chưa từng đi học mà.”

Đột nhiên… cơm trong bát không còn mùi vị gì nữa.

Tôi khẽ thở dài.

Tự dưng nhớ nhà họ Giang.

Cho dù ở đó… phía sau nhà có mấy con heo kêu eng éc suốt ngày, nhưng giờ nghĩ lại vẫn còn dễ chịu hơn cái kiểu "gia đình văn minh" kiểu này.

Sau khi giải quyết xong chuyện nhập học, vợ chồng nhà họ Lục gần như quên luôn sự tồn tại của tôi.

Họ suốt ngày dẫn Lục Vãn Vãn đi mua sắm, đi tiệc xã giao.

Mỗi lần Lục Vãn Vãn được người khác khen ngợi trên tiệc, Lục phu nhân vui như ăn được nhân sâm ngàn năm.

Còn Lục Hoài con trai ruột của họ ngày nào cũng như trâu già cày cuốc ở công ty, vậy mà cũng khó mà được mẹ khen lấy một câu.

Thân làm con trai ruột hơn hai mươi năm còn thế, tôi một đứa con gái "nhặt về giữa đường" đương nhiên càng không được coi trọng.

Cơ mà… vậy cũng tốt.

Tôi càng nhàn.

Dạo này, bị Giang Dục tấn công bằng sóng thần lời thoại suốt mấy ngày trời, cuối cùng tôi cũng chịu gửi mã mời cho cậu ta.

Đó là mã vào một tựa game nhỏ do chính tôi phát triển, sau này được ông lão hiệu trưởng Khổng lấy để làm công cụ truyền thông, giờ đang rất hot trong một số nhóm kín.

Muốn chơi phải trải qua bài test, lại còn cần mã mời.

Giang Dục đã thèm khát game này từ lâu, gần đây vừa vượt qua bài test liền suốt ngày khóc lóc cầu xin mã.

Thôi thì… tân binh thích bị hành, mình cho cậu ta toại nguyện vậy.

Tối đó, Lục phu nhân lại chuẩn bị dẫn Lục Vãn Vãn đi dự tiệc.

Lúc đi ngang qua tôi đang nằm lười trên sofa, Lục Vãn Vãn chợt nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia gì đó rồi kéo tay Lục phu nhân, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào:

“Mẹ ơi, hay là dẫn chị đi cùng đi ạ? Chị suốt ngày ở nhà thế này không tốt đâu, dễ bị trầm cảm lắm…”

Lục phu nhân liếc tôi một cái.

Thấy tôi vẫn ôm điện thoại, đầu không buồn ngẩng, lông mày lập tức nhíu lại như bắt gặp chuyện xui xẻo.

“Hôm nay là tiệc của nhà họ Cố, toàn người có mặt mũi.”

“Nhìn con bé kìa, ôm điện thoại cả ngày ra cái thể thống gì! Dẫn đi chẳng phải tự rước xấu hổ về cho nhà họ Lục à?”

Trong mắt bà ta, tôi không thể đem trưng ra ngoài được.

Dù là con ruột hay con nuôi, với bà con cái cũng chỉ là món trang sức.

Phải đẹp đẽ, vừa vặn, đeo ra đường mới được ngợi khen.

Còn nếu không đủ "phẩm chất"?

Xin lỗi, không dùng được.

Rõ ràng, trong số bốn đứa trẻ, Lục Vãn Vãn là món trang sức “vừa vặn” nhất với bà.

Nhưng rồi dưới lời nài nỉ “ngọt như mía” của Lục Vãn Vãn, Lục phu nhân miễn cưỡng đồng ý cho tôi đi cùng.

Đến nhà họ Cố, lúc đầu Lục phu nhân còn dắt tôi theo bên mình.

Có người hỏi tôi là ai, bà ta giới thiệu tôi một cách lãnh đạm, ánh mắt người xung quanh liền chuyển sang tò mò, dò xét, đánh giá.

Tôi thì chẳng giống Lục Vãn Vãn mồm mép ngọt ngào, ai cũng khen ngợi.

Mỗi lần gặp người, tôi chỉ lễ phép gật đầu chào là hết.

Không nói dư một chữ.

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Lục phu nhân càng lúc càng đen.

Cuối cùng bà ta dứt khoát bỏ mặc tôi, dặn vài câu rồi dắt theo Lục Vãn Vãn rời đi.

Trước khi đi, Lục Vãn Vãn còn quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia đắc ý rõ rành rành.

Tch. Đúng là nhàm chán.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 7: Chương 7



Tôi lấy một chút đồ ăn nhẹ, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, lại móc điện thoại ra.

Nhưng sự yên tĩnh đó… chẳng kéo dài được lâu.

Một giọng chói tai vang lên:

“Này! Cô là tiểu thư thất lạc nhà họ Lục đúng không? Trông cũng chẳng ra sao nhỉ? So với Vãn Vãn thì cách cả vạn cây số đấy.”

Một nhóm người tiến tới trước mặt tôi, đi đầu là một thiếu niên trông đầy vẻ thách thức, khiêu khích.

Tôi lười nhấc mắt, chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục nghịch điện thoại.

Thiếu niên lập tức mất mặt, hậm hực lên tiếng:

“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy.”

“Nghe nói nhà cô trước kia làm nghề mổ heo hả? Thảo nào... nhìn đã biết là không có tố chất.”

Hắn khẽ cười khinh bỉ:

“Suốt ngày ở với heo, vào mấy chỗ sang trọng như thế này chắc chẳng biết đứng đâu ngồi đâu, nên mới trốn vào góc nghịch điện thoại, đúng không?”

Tôi vẫn không ngẩng đầu, giọng đều đều:

“Ở đây… cũng toàn là heo mà.”

Thiếu niên sững người một lúc, chưa kịp hiểu.

Người bên cạnh ghé tai thì thầm một câu, hắn lập tức mặt đỏ tía tai hiểu ra là mình vừa bị tôi ví với... heo.

Hắn tức đến suýt nghẹn họng.

Chỗ ồn ào này lập tức gây chú ý.

Chẳng mấy chốc, Lục phu nhân và Lục Vãn Vãn xuất hiện.

Vừa thấy tình hình, Lục phu nhân theo bản năng nhíu mày:

“Giang Miên, chẳng phải tôi đã dặn rồi sao?”

“Không được gây chuyện! Con không biết hôm nay là dịp gì à? Ở đây toàn nhân vật có địa vị, sao cứ không biết điều như thế?”

Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nghiêm túc đáp:

“Là cậu ta đến gây chuyện trước.”

Thiếu niên vội tranh cãi:

“Tôi chỉ là… có ý tốt bắt chuyện với cô ta.”

“Cô ta thì sao? Cắm mặt vào điện thoại, chẳng thèm ngó tới. Cuối cùng còn mở miệng mắng người nữa chứ!”

Những kẻ đi cùng lập tức hùa theo:

“Đúng thế!”

“Bọn tôi còn chẳng chê cô ta xuất thân từ nhà mổ heo, vậy mà cô ta lại dám so sánh người khác với heo đúng là vô học, y chang mấy đứa con gái quê ra tỉnh!”

Lục phu nhân cảm thấy mặt nóng rần rần.

Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Nhất là khi nhìn thấy tôi vẫn ngồi đấy, bình thản như không có chuyện gì, còn tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại một cơn giận không kìm nổi trào ngược lên đầu.

“Bốp!”

Bà ta giật phắt lấy điện thoại trên tay tôi, ném thẳng xuống đất.

Giọng run lên vì tức:

“Suốt ngày chỉ biết nghịch điện thoại!”

“ Lời tôi dặn chẳng lọt tai được câu nào. Tôi đã sinh ra kiểu con gái gì thế này không biết…”

Lục phu nhân vừa nói vừa ôm ngực, ra vẻ tức đến mức không thở nổi, Lục Vãn Vãn vội vàng đỡ lấy bà, dịu giọng an ủi.

Những người xung quanh cũng bắt đầu nói đỡ:

“Giờ bọn trẻ con đứa nào chả bướng bỉnh…”

“Tính cách tuổi này mà, chậm một chút là ổn thôi…”

Tôi không đáp lại lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang nằm trên sàn.

Một bàn tay trắng trẻo, thon dài, nhặt điện thoại lên, đưa về phía tôi.

“Cho cậu. May mà không vỡ.”

Người đó nháy mắt với tôi, mỉm cười ấm áp:

“Cậu cũng chơi game này à? Nhìn dữ liệu có vẻ khá đấy. Có dịp chúng ta giao lưu chút nhé.”

Sự xuất hiện của chàng trai khiến cả khu vực lập tức im bặt.

Lục phu nhân thoáng sững người, có vẻ không dám tin vào mắt mình:

“Tổng giám đốc Cố? Ngài cũng ở đây sao…”

Người đến chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Cố Nhạn Hồi, người thừa kế nhà họ Cố.

Anh ta mỉm cười, quay sang nói với mọi người:

“Lục phu nhân à, trò chơi mà lệnh thiên kim đang chơi không phải trò chơi tầm thường đâu.”

“Đó là dự án được phát triển bởi một số trường đại học trọng điểm, trong đó có cả trường Nguyên Hoa.”

“Những ai có thể lọt vào bảng xếp hạng trò chơi đó, đều được xem là ‘dự bị nhân tài’ của các trường đại học top đầu.”

Lục phu nhân nhất thời ngơ ngác, bộ não không kịp xử lý:

“Chơi game mà… cũng có thể vào đại học trọng điểm?”

Cố Nhạn Hồi thở dài, giọng pha chút tiếc nuối:

“Năm xưa dù tôi là thủ khoa toàn quốc, nhưng trong trò chơi này… tôi cũng chỉ xếp hạng hai.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi.

Tôi… ngơ ngác chớp mắt.

Xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, bầu không khí đảo chiều 180 độ.

Còn tên thiếu niên khi nãy xúc phạm tôi thì há hốc mồm, mắt trợn trừng:

“Anh nói… cô ta có mã mời của trò đó? Không thể nào!”

Đám đông bắt đầu rì rầm tò mò về trò chơi “thần bí” kia.

Tên thiếu niên đó vốn là một fan cứng, mê mệt game này nhưng đến giờ vẫn chưa xin được mã mời.

Còn người luôn đứng top 1 bảng xếp hạng tên “M” đối với hắn, chính là thần tượng thần bí tối cao, luôn mơ ước được diện kiến một lần.

“M quá thần bí rồi… Không biết đời này mình có cơ hội gặp không…”

Tôi liếc cậu ta một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

Hừ. Cũng đâu có gì to tát.

Sau khi về nhà, Lục Vãn Vãn vẫn không ngừng nhắc đến chuyện trò chơi, giọng nói đầy phấn khích.

Lục tiên sinh có vẻ tò mò, hỏi thêm vài câu, thế là cô ta lập tức kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong buổi tiệc tối nay.

Cuối cùng, ánh mắt lấp lánh như sao trời:

“Người tên M đó thật sự quá đỉnh luôn ấy!”

“Nghe nói từ rất lâu đã giữ vững hạng nhất rồi, chỉ tiếc là chẳng ai biết được thân phận thật sự của M là ai.”

Lục tiên sinh thuận miệng đoán:

“Nếu giỏi như vậy, có khi là giáo sư đại học cũng nên?”

Lục Vãn Vãn lắc đầu nghiêm túc:

“Không đâu bố, người chơi trò này không được quá 20 tuổi.”
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 8: Chương 8



Một nhà ba người tiếp tục thân mật nói chuyện say sưa.

Còn tôi thì ngáp dài một cái, lững thững lên lầu.

Khi đi ngang qua phòng Lục Hoài, tôi liếc nhìn vào mới biết tổng tài chăm chỉ vẫn chưa về nhà.

Nhưng ba người dưới lầu chẳng ai nhắc đến anh.

Tội ghê.

Thật sự là... đồng bệnh tương liên.

Một nhà năm người, mà lúc nào cũng chỉ có ba cái tên được nhắc tới.

Trước đây là Lục Kiều.

Bây giờ đến lượt tôi.

Ngay lúc này, tôi có lẽ đã hiểu tại sao Lục Kiều, sau khi biết mình không phải con ruột, lại dứt khoát quay về nhà họ Giang như vậy.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đến ngày nhập học.

Tôi được sắp xếp vào cùng lớp với Lục Vãn Vãn.

Cô ta vừa thấy tôi thì giật mình:

“Chị… chị cũng học lớp này sao?”

Vì đây là lớp chọn lớp trọng điểm.

Tuy tôi đã đồng ý với lão Khổng là sẽ đến trường, nhưng ngủ vẫn cứ ngủ, chơi điện thoại vẫn cứ chơi.

Ngày đầu tiên đi học, lão Khổng còn đích thân vào lớp tìm tôi.

Xác nhận tôi thật sự đã nhập học, ông ta chắp tay sau lưng ra về đầy mãn nguyện, còn dặn riêng với các giáo viên bộ môn:

“Đừng làm phiền con bé, nếu nó muốn ngủ thì cứ để nó ngủ.”

Tất cả hành động và biểu hiện của tôi trong lớp, ngày nào cũng được Lục Vãn Vãn đem về nhà "báo cáo".

Vợ chồng nhà họ Lục vì thế ngày càng thất vọng về tôi.

Chỉ có Lục Hoài từng gọi tôi ra nói chuyện một lần.

Tôi tiện tay lôi một đề thi ra, làm hết trong vòng chưa đến 10 phút rồi đưa anh xem.

Từ đó về sau, anh không bao giờ hỏi chuyện học hành của tôi nữa.

Cứ thế, thời gian trôi qua.

Danh sách học sinh được tuyển thẳng đại học chính thức công bố.

Tên Lục Vãn Vãn... không có.

Ngược lại tên tôi nằm chình ình trên bảng vàng.

Lục Vãn Vãn vừa về nhà thông báo tin này, cả nhà họ Lục lập tức nổ tung.

“Chắc chắn là nhầm rồi! Có khi nào nhà trường ghi nhầm tên, lấy Miên Miên thay cho Vãn Vãn không?”

Lục phu nhân gần như phản xạ vô thức nói ra câu đó.

Lục Vãn Vãn vành mắt đỏ hoe, mím môi như thể đang cố kìm nén ấm ức.

Cảnh đó khiến Lục phu nhân đau lòng muốn chết, lập tức khăng khăng khẳng định chắc chắn là nhà trường sai:

“Mẹ phải lên trường gặp hiệu trưởng, yêu cầu họ trả lại suất tuyển thẳng cho Vãn Vãn!”

Lục tiên sinh thì chỉ nhíu mày, im lặng, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng không tin tôi lại là người được chọn.

Chỉ có Lục Hoài là người duy nhất lên tiếng công bằng:

“Thành tích của Miên Miên rất tốt, việc em ấy được tuyển thẳng cũng chẳng có gì lạ.”

Nhưng lời nói này… lại như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Lục Vãn Vãn bật khóc:

“Em biết mà… em chỉ là con nuôi, còn chị ấy là em ruột của anh. Nên anh luôn thiên vị chị ấy.”

“Nhà này… vốn dĩ không thuộc về em.”

“Có lẽ em nên sớm rút lui mới phải…”

Nói xong, cô ta vừa lau nước mắt vừa chạy thẳng về phòng.

Lục phu nhân lập tức quay sang mắng Lục Hoài mấy câu rồi hấp tấp chạy theo con gái.

Lục tiên sinh cũng trừng mắt nhìn con trai, vẻ trách móc rõ ràng:

“Làm anh kiểu gì vậy?”

“Em gái khóc mà không dỗ, lại còn nói mấy câu chọc người ta tổn thương!”

Lục Hoài liếc nhìn tôi từ đầu đến cuối tôi vẫn giữ im lặng, không một lời thanh minh.

Sau đó anh quay sang nhìn cha, ánh mắt nghiêm nghị và nặng trĩu:

“Ba, Miên Miên cũng là em gái con.”

“Còn có cả Giang Kiều nữa họ đều là con gái của ba và mẹ.”

“Ba mẹ nhìn thấy nỗi tủi thân của Vãn Vãn, vậy sao không ai nhìn thấy những gì mà Miên Miên và Kiều Kiều từng chịu đựng?”

Lục tiên sinh thoáng sững người, rồi mặt đỏ bừng lên vì giận, gằn giọng:

“Con đang… chất vấn ba đấy à?”

Lục Hoài không lùi bước, nhìn thẳng vào mắt ông.

Cuối cùng, người cha đành phải cúi đầu chịu thua.

Dù sao thì Lục Hoài cũng đã trưởng thành, lại là người kế thừa tập đoàn từ tay ông nội.

Dù ông có là cha ruột, cũng chẳng còn tư cách mà cứng đầu với con trai.

Ông buông vài câu mang tính xã giao, rồi giận dữ bỏ đi.

Nhìn từ phía sau… thật sự giống như đang bỏ chạy.

Lục Hoài nhìn lại tôi, do dự một chút rồi đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi, mỉm cười dịu dàng:

“Miên Miên, chúc mừng em.”

Thật ra tôi cũng chẳng hứng thú gì với cái suất tuyển thẳng đó, rõ ràng là ông hiệu trưởng Khổng tự ý đăng ký dùm tôi.

Nhưng lúc này, cảm giác ấm áp từ bàn tay trên đầu truyền xuống, khiến tôi bất giác mỉm cười, và lần đầu tiên, tôi khẽ gọi ra hai chữ:

“Cảm ơn… anh trai.”

Vợ chồng nhà họ Lục quả nhiên đã dắt theo Lục Vãn Vãn đến trường gặp hiệu trưởng.

Lục Hoài vì không yên tâm nên cũng bỏ việc ở công ty để đi cùng.

Chuyện danh sách tuyển thẳng bị nghi ngờ, trường vô cùng coi trọng.

Họ lập tức mời các thầy cô liên quan và cả học sinh đến để xác minh.

Hiệu trưởng Khổng mặt mày nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía Lục Vãn Vãn:

“Em nghi ngờ danh sách tuyển thẳng có vấn đề sao?”

Lục Vãn Vãn núp sau lưng mẹ, không dám nhìn vào mắt hiệu trưởng, cúi đầu nhỏ giọng:

“Em không nghi ngờ... chỉ là... chỉ là chị ấy chưa từng đi học, sao có thể được tuyển thẳng chứ ạ? Có thể... trường đã nhầm ở đâu đó.”

“Em chỉ không muốn chị mình... chiếm mất suất của người khác, như vậy là không công bằng.”

Lời cô ta vừa dứt, cả phòng họp xôn xao.

Rất nhiều ánh mắt bắt đầu quay sang nhìn tôi, xen lẫn tò mò, nghi ngờ và phán xét.

Lục Hoài khẽ cau mày, bước lên che chắn phía trước tôi.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 9: Chương 9



Hiệu trưởng Khổng ánh mắt sâu sắc, quét qua Lục Vãn Vãn, rồi chậm rãi chuyển sang nhìn vợ chồng nhà họ Lục:

“Giang Miên là con gái ruột của hai vị, người ta nghi ngờ con bé, mà chính cha mẹ ruột lại không đứng ra bênh vực sao?”

Lục phu nhân mím môi, giọng đầy vẻ công chính nghiêm minh:

“Cả hai đứa đều là con gái tôi, tôi không thiên vị ai cả. Tôi chỉ muốn một câu trả lời công bằng.”

“Một câu ‘chỉ muốn công bằng’ hay thật.”

Hiệu trưởng Khổng bật cười, nhưng trong tiếng cười mang đầy lạnh lẽo.

Ông không nói thêm, chỉ lấy ra một xấp tài liệu, mở ra trước mặt mọi người:

“Ai nói rằng không đi học là không biết gì?”

“Một số thiên tài bẩm sinh vốn không phù hợp với cách giáo dục đại trà. Họ tự học một năm hiệu quả hơn người khác học mười năm.”

“Đây là toàn bộ chứng nhận và giải thưởng của Giang Miên từ nhỏ đến lớn, phần lớn là từ các cuộc thi cấp quốc gia trở lên, và mỗi lần tham gia đều giành huy chương vàng.”

“Chỉ bằng chừng này thôi, em ấy đủ điều kiện tuyển thẳng vào bất cứ trường đại học hàng đầu nào trong nước.”

Hiệu trưởng lại lật tiếp một tập hồ sơ khác:

“Đây là các bài nghiên cứu học thuật mà Giang Miên đã đăng từ năm 12 tuổi, tổng cộng có 23 bằng sáng chế.”

“Mà trong đó cái nhỏ nhất, bình thường nhất chính là trò chơi mà em ấy tạo ra năm 9 tuổi.”

Ông đưa điện thoại ra, mở phần mềm quen thuộc chính là trò chơi gây sốt kia.

Lục Vãn Vãn đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể run rẩy như sắp ngã.

Hiệu trưởng Khổng thu lại ánh nhìn, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng:

“Cô ấy không chỉ là một thiên tài, mà còn là báo vật quý hiếm cấp quốc gia”

Chỉ cần cô ấy muốn ngay bây giờ có thể nhận bằng tốt nghiệp của bất kỳ trường đại học nào.”

“Suất tuyển thẳng này? Cô ấy không hề muốn. Chỉ là do tôi muốn cho.”

Không gian xung quanh trở nên im phăng phắc, chẳng ai thốt nổi một lời.

Vợ chồng nhà họ Lục là những người kinh ngạc nhất.

Cả hai đứng đờ người, nhìn tôi trân trối, dường như quên luôn cách phản ứng.

Cô con gái mà họ xưa nay không hề coi trọng, lại là một thiên tài khiến người người phải lặng im nể phục.

Họ luống cuống, bối rối không biết phải làm gì.

Đặc biệt là Lục phu nhân, khuôn mặt rối rắm, như muốn tiến lên… lại không dám.

Trong sự im lặng kéo dài, tôi nghiêng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Khổng.

“Lão Khổng…”

Ông nhướng mày, liếc tôi một cái kiểu "đứa nhỏ này thật là", rồi bật cười rạng rỡ:

“Không có phép tắc gì cả, phải gọi là ông ngoại chứ.”

Tôi cũng không cãi, thuận theo:

“Vậy thì… ông ngoại Khổng, sau này cháu có thể không đến lớp nữa đúng không?”

Ông cười hiền hậu như tiên ông:

“Không sao, cháu không đến học cũng được. Nhưng thi cử thì vẫn phải đến nhé.”

Tôi gật đầu tùy ý, rồi quay người rời đi.

Đám đông bỗng như bị tách đôi, tự động nhường đường, giống hệt cảnh Moses tách biển.

(Moses tách biển là một câu truyện trong Kinh Thánh)

Tôi bước đi giữa ánh mắt của hàng chục người, bình thản mà vững chãi, rời khỏi phòng họp.

Tới cổng trường, Lục Hoài đã đứng đợi sẵn cạnh xe.

Anh lặng lẽ nhìn về phía tôi, trong mắt ánh lên nhiều điều muốn nói.

Tôi không bước tới.

Ngay lúc đó, Lục phu nhân vội vàng chạy đuổi theo từ phía sau.

“Miên Miên! Chờ mẹ với! Con bé này, sao lại đi nhanh thế chứ…”

Lục phu nhân bước đến, khuôn mặt vừa trách yêu vừa tươi cười, đưa tay kéo tôi lại:

“Sao con không nói với ba mẹ trước chứ?”

“Nếu con chịu nói sớm, hôm nay ba mẹ đâu phải mất công tới trường thế này.”

“Đói không con?”

“Hôm nay ba mẹ đưa con đi ăn món ngon nha! Ăn xong mình đi mua sắm, con muốn gì mẹ cũng mua cho hết.”

Lục tiên sinh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ dùng sự im lặng để thể hiện đồng tình với vợ.

Còn phía sau họ, Lục Vãn Vãn mặt mày tái nhợt như tuyết, nước mắt rưng rưng trong mắt, cả người như sắp ngã xuống.

Tôi nghiêng người tránh khỏi tay của Lục phu nhân.

Nụ cười trên mặt bà thoáng khựng lại.

“Không cần đâu. Tôi muốn về nhà.”

Lục phu nhân gắng gượng nở nụ cười:

“Nếu mệt thì về nghỉ cũng được, vậy thì… mình mau lên xe nhé.”

Bà vừa nói vừa kéo cửa chiếc xe sang trọng bên cạnh Lục Hoài.

Tôi đứng yên, không nhúc nhích.

Nét cười trên mặt Lục phu nhân ngày càng gượng gạo, chỉ chực sụp đổ.

Ngay lúc đó, một tiếng gọi vui vẻ vang lên:

“Chị ơi! Em đến đón chị đây nè!”

Một chiếc xe van cũ kỹ dừng lại cách đó không xa.

Giang Dục cười như thằng ngốc, vẫy tay rối rít qua cửa kính.

Ghế lái, Lục Kiều một tay đặt lên vô lăng, tay kia đẩy gọng kính.

Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Lục phu nhân và Lục tiên sinh nhìn như người xa lạ.

Tôi quay sang vẫy tay với Lục Hoài, giọng nhẹ tênh:

“Anh, rảnh thì qua chơi nha. Em đãi anh ăn thịt heo do Lục Kiều nuôi đó.”

Nói xong, đút tay vào túi quần, thong dong bước về phía chiếc xe van.



Lục Hoài lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy rời đi dứt khoát, không một chút lưu luyến.

Anh nhớ lại cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người.

Thấp giọng lặp lại:

“Thì ra... lười mang hành lý theo… là có ý này sao…”

— Hết truyện —
 
Back
Top Bottom