Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm

Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 10



"Chị, không đi ngủ à? Bình thường giờ này là chị kêu phải ngủ sớm để giữ nhan sắc rồi mà."

Tôi định lên tiếng, nhưng nghĩ đến việc Phương Thời Mộ sẽ nghe thấy, liền khó chịu "Ờ" một tiếng: "Lát nữa."

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng hình như cậu ấy nói nhiều hơn trước.

Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó.

Chỉ là, mỗi lần cậu ấy mở miệng, tôi đều phản ứng rất mạnh.

Cũng may em trai tôi mải chơi game, không nhận ra.

Sau này nhớ lại, tôi chỉ có thể tự giễu bản thân vì hành vi nghe lén của mình.

Lần kế tiếp gặp lại Phương Thời Mộ, tôi vẫn còn đang ngủ.

"Nhỏ tiếng thôi, làm chị tôi tỉnh dậy, cẩn thận bị đánh bẹp dí đấy." Em trai tôi đe dọa lũ bạn.

Đúng là em trai tốt, giúp tôi xây dựng hình tượng bà chị ác độc.

Tôi nằm trên giường, trong lòng dâng lên chút mong đợi, Phương Thời Mộ có đến không?

Một niềm vui nho nhỏ không tên.

Tôi bò dậy, giả vờ đi vệ sinh.

Bọn họ đang chơi game.

Vừa nhìn qua, tôi lập tức thấy Phương Thời Mộ đội mũ lưỡi trai, ngồi ở một góc.

Những người khác đều hồ hởi chào hỏi tôi, chỉ có cậu là hờ hững liếc một cái rồi dời mắt đi.

Bàn tay tôi giơ lên rồi lặng lẽ thu về, cảm thấy mất mặt, tự giác rời khỏi.

Vài phút sau, có người gõ cửa.

Tưởng là em trai tôi.

Mở cửa ra, thấy rõ người đứng ngoài, tôi ngây ra mấy giây.

"Chị, vẫn không muốn gặp em sao?" Cậu ấy cười khổ.

"Không phải." Tôi không biết phải nói gì.

"Vài ngày nay, em cứ nghĩ mãi, rốt cuộc em đã làm gì khiến chị không vui?"

"Cậu không làm gì cả, là do tôi."

"Vậy thì đừng phớt lờ em nữa. Chị còn xóa cả liên lạc của em." Giọng cậu ấy đầy ấm ức.

"Tôi lúc nào…" Xóa liên lạc của cậu?

Tôi lôi điện thoại ra, tìm danh bạ gần như lật tung lên, nhưng không có số của Phương Thời Mộ.

Lúc này mới nhớ ra, mấy hôm trước tôi đưa điện thoại cho em trai nạp tiền, chẳng lẽ là nó làm?

Ánh mắt Phương Thời Mộ như thể nói, quả nhiên.

Tôi nghĩ, có lẽ nên làm rõ chuyện này.

"Vào rồi nói."

18

Cửa vừa đóng lại, tôi lập tức hối hận, có cảm giác như rước sói vào nhà.

"Chị." Cậu ấy tháo mũ xuống, lộ ra đôi mắt cực kỳ ưa nhìn.

Tôi vội giải thích: "Liên lạc của em không phải do chị xóa."

Cậu ấy cúi mắt nhìn tôi.

Nói đến nước này rồi.

Tôi đành liều một phen, nhắm mắt: "Chị không muốn để ý đến em… là vì chị ghen."

Sau đó, tôi nghe thấy cậu ấy bật cười.

Chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà! Cười cái gì chứ!

Tôi sắp nổ tung rồi!

Mà đúng là tôi phát điên thật.

Bởi vì Phương Thời Mộ đột nhiên ôm tôi vào lòng, khiến đóa hoa trong lòng tôi như muốn nở rộ.

Đầu cậu ấy tựa lên vai tôi, cả người đè xuống, mùi chanh tươi mát trên người cậu ấy tràn ngập chóp mũi.

Tim tôi run lên một nhịp, vẻ mặt lạnh nhạt sắp không giữ nổi nữa.

"Nói chuyện đàng hoàng, không được ôm!" Tôi quát cậu ấy.

Cậu ấy không tình nguyện lùi ra hai mét, rồi lại rón rén áp sát, thu hẹp khoảng cách còn một mét, giọng nín cười: "Chị ghen với ai thế?"

Cậu ấy còn có mặt mũi hỏi?

Tôi trừng mắt: "Hôm sinh nhật em, chị thấy Triệu Ý Nhiên từ phòng em đi ra, còn… Tóm lại, chị rất khó chịu."

"Hôm đó không chỉ có em trong phòng, còn có cả em trai chị. Hơn nữa," Cậu ấy ngừng lại, "Ý Nhiên là em họ em."

Mắt tôi trợn tròn, tôi hiểu lầm to rồi?

"Em trai chị đúng là đầu gỗ, người ta theo đuổi lộ liễu như thế mà nó vẫn ngốc nghếch, cứ nói coi Ý Nhiên là bạn thôi.”

"Cô bé ngại ngùng, muốn theo đuổi em trai chị, nên nhờ em nghĩ cách."

Ghê gớm thật, em trai tôi cái bộ dạng đó mà cũng có người thích.

Cậu ấy tiếp tục: "Ý Nhiên định hôm đó tỏ tình với Diệp Tào, nên mới gọi cậu ta vào phòng em, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng."

Cậu ấy nhìn tôi đầy thâm ý: "Vậy nên chị mới bắt gặp cảnh đó."

Tôi: …

Muốn lên sân thượng hóng gió cho tỉnh táo.

"Sao em không nói với chị là cô ấy là em họ em?"

Cậu ấy nhún vai: "Em muốn nói chứ, có cơ hội không? Chị xóa mất liên lạc của em rồi."

Hừ, đổ thừa.

Được rồi, tôi nhận!

"Chỉ vì chuyện này mà chị không muốn để ý đến em? Muốn tìm người khác? Hay là như thầy Lý kia?"

"Nhưng mà cũng tốt, coi như chị đã giúp em một tay." Cậu ấy cong môi, cười đầy đắc ý, "Chị, bây giờ thừa nhận thích em rồi nhé?"

"… Cũng… một chút."

Cậu ấy cúi xuống, nắm lấy tay tôi: "Những ngày qua, em nhớ chị đến phát điên.”

"Chị cứ mặc kệ em như vậy, em thật sự không biết phải làm sao.”

"Chưa từng thích ai đến mức này, chị không quan tâm em nữa, em thật sự rất hoảng."

Tôi xoa đầu cậu ấy, dỗ dành: "Xin lỗi, là lỗi của chị."

"Em nhớ chị, nên không nhịn được mà đến tìm. Dù chị không muốn gặp em…"

Tim tôi mềm nhũn.

Sau đó, câu hỏi tiếp theo của cậu ấy làm mặt tôi đỏ bừng.

"Em có thể hôn chị không?"
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 11



Cậu ấy từ từ áp sát.

Chuyện thế này không cần hỏi đâu, tôi thích kiểu đánh úp cơ.

Đúng lúc này, tôi sực nhớ một vấn đề nghiêm trọng, "Chị chưa rửa mặt!"

Tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh, dội mấy vốc nước lên mặt như lửa cháy đến nơi.

Xong xuôi, quay lại trước mặt Phương Thời Mộ, nhắm mắt, chờ được hôn.

Căng thẳng quá, sắp được hôn rồi!

19

Kết quả lại nghe thấy giọng em trai tôi.

"Cậu lén lút trước cửa phòng chị tôi làm gì?"

Tôi hoảng hốt mở mắt, đẩy Phương Thời Mộ đang định hôn mình ra.

Cậu ấy: "?"

"Thằng nhóc này, tôi đã bảo hôm nay sao tự nhiên lại mò qua nhà tôi, hóa ra là nhắm vào chị tôi hả?"

"Đi đi, đi cho tôi!"

Tôi: …

Có đứa em trai này, chắc kiếp này tôi cô đơn đến già.

"Phương Thời Mộ đâu? Người đâu rồi?"

Tôi hoảng hốt nhìn ra cửa, sợ thằng nhóc nhà tôi giây tiếp theo sẽ xông vào.

"Hay là… em về trước đi, lần sau… hẵng hôn?"

Phương Thời Mộ vốn đã không vui vì bị quấy rầy, giờ thì cười giận dữ: "Chuyện này còn phải để lần sau à?"

Tôi gật đầu.

Không ngờ tôi lại thành thật như vậy, làm cậu ấy tức muốn nghẹn lời.

Cậu ấy có chút bất đắc dĩ, xoa loạn mái tóc tôi.

"Nghe theo chị."

Lúc cậu ấy mở cửa định đi, tôi gọi tên cậu ấy.

Cậu ấy quay đầu lại.

Tôi nhào tới, hôn chụt lên môi cậu ấy một cái.

Cậu ấy không ngờ tới, ngây người một lát.

Nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

Không biết cậu ấy có biểu cảm gì, chỉ biết tôi cười ngoác miệng đến tận mang tai.

Thì ra, hôn nhau… là ngọt như vậy.

"Chị, chị đúng là… làm tim em ngứa ngáy quá."

Ngoài cửa vang lên giọng Phương Thời Mộ, như đang kìm nén điều gì đó, quyến rũ vô cùng.

Tôi vẫn còn chìm đắm trong sự ngọt ngào này.

Giây tiếp theo, giọng của em trai tôi vang lên như sấm, đánh tan toàn bộ bong bóng màu hồng giữa chúng tôi.

"Phương Thời Mộ, cậu ấy làm gì đấy? Cạy khóa phòng chị tôi à? Cẩn thận tôi đ.ấ.m cậu ấy!"

Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi cạn lời.

Đúng là thiên tài phá bầu không khí mà.

Mẹ nó! Nó chec chắc rồi, để xem ai đ.ấ.m ai!

20

Chắc chắn đầu óc thằng nhóc này có vấn đề.

Nó cứ nghĩ bạn cùng lớp của nó đang tán tỉnh tôi.

Thậm chí còn đề phòng bọn họ đến nhà, khiến tôi và Phương Thời Mộ gặp nhau cũng khó khăn.

Phương Thời Mộ không ít lần oán trách.

"Chị, chị tuyệt tình quá.”

"Gặp nhau cũng phải nhân lúc Diệp Tào và em họ em hẹn hò, chị không sợ em nghẹn c.h.ế.t à?"

"Để chị tìm cơ hội nói với nó."

Về phần tại sao tôi sợ em trai phát hiện, không phải vì tôi lo nó gây rắc rối cho Phương Thời Mộ, mà là sợ nó phá hoại.

Khó khăn lắm mới yêu đương được, tôi không muốn bị ai giám sát đâu.

Còn phải dỗ dành tên nhóc bướng bỉnh này nữa.

"Đừng giận đừng giận, hôn cái nào, bảo bối của chị."

"Chỉ một cái?"

"Hai cái, ba cái, bao nhiêu cái cũng được."

Yêu đương cứ như trộm gà bắt chó, thế mà đã hai tháng rồi.

Hôm ấy, đứa em trai mất dạng bấy lâu nay bỗng xuất hiện trước mặt tôi, nghiêm túc hẳn hoi.

"Chị, ngày lễ tốt nghiệp của em, chị nhất định phải đến, em có chuyện muốn nói với chị."

Trùng hợp thật, tôi cũng có chuyện muốn nói.

"Được."

"Mặc đồ đẹp vào."

"… Được."

Mỗi lần có dịp quan trọng cần tôi xuất hiện, thằng nhóc này đều yêu cầu tôi ăn mặc đẹp.

Dù nó không nói, tôi cũng sẽ mặc lộng lẫy, chói lóa cả hội trường.

Cho mọi người thấy, bảo bối của tôi có một cô bạn gái xinh đẹp cỡ nào.

Hôm ấy, tôi tốn cả buổi sáng để chưng diện, nhìn mình trong gương còn xinh hơn cả bó hoa trong tay, hài lòng ra ngoài.

Đến nơi, cũng chỉ thu về một tỷ ánh mắt ngoái nhìn thôi mà.

Trường của em trai tôi, tôi đã quá quen thuộc, nhanh chóng tìm được hội trường.

Vừa nhìn đã thấy Phương Thời Mộ giữa đám đông.

Phải công nhận, giữa hàng loạt sinh viên đều mặc lễ phục tốt nghiệp đen, cậu ấy chói mắt nhất.

"Mình có thể chụp chung với bạn một tấm không?" Một nam sinh rụt rè hỏi tôi.

"Xin lỗi, tôi…"

Một cánh tay ôm lấy vai tôi, mùi hương quen thuộc ập tới.

"Chị đến rồi?"

Phương Thời Mộ mỉm cười, ánh mắt đầy uy h.i.ế.p nhìn nam sinh kia.

Cậu ta thấy hoa đã có chủ, đành tiu nghỉu rời đi.

"Xem ra, em phải trông chị suốt thôi."

"Nghe như chị là kẻ lăng nhăng vậy đó." Tôi giả bộ giận, nhét bó hoa vào lòng cậu ấy.

"Do em sai rồi, chọn bạn gái xinh đẹp thế này."

Tôi thực sự không muốn cười ngoác miệng như heo, nhưng mà cậu ấy khen tôi.

21

Không biết em trai tôi và đám bạn nó chui ra từ đâu.

Nó nhìn bó hoa trong tay Phương Thời Mộ với vẻ ghét bỏ.

"Hoa của cậu ấy sến quá."

Phương Thời Mộ nghe vậy, cúi đầu ngửi, vẻ mặt đắc ý muốn ăn đòn: "Bạn gái tặng đấy."

Đám bạn xung quanh đồng loạt "Oaaaa" lên.

Tôi xấu hổ, ngượng chín mặt.

Khóe miệng em trai tôi giật giật.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 12



Có vẻ như nó không chịu nổi trò lố này của Phương Thời Mộ, nên chuyển mũi nhọn sang tôi: "Chị, còn hoa của em đâu? Em tốt nghiệp mà chị không tặng hoa cho em à?"

"Muốn thì đi tìm bạn gái em mà đòi."

Mặt nó có chút không tự nhiên, ấp úng, ánh mắt vô thức liếc về phía Triệu Ý Nhiên đứng không xa: "Tìm thì tìm, đợi đó."

Còn bày đặt che che giấu giấu, tôi biết hai đứa nó thành đôi từ lâu rồi.

Những người khác giục giã.

"Đi đi đi, chụp ảnh nào."

Vì vấn đề đứng vị trí, bọn họ cãi nhau ầm ĩ.

"Tôi muốn đứng cạnh chị, không ai được tranh!"

"Nói bậy, chị phải đứng bên tôi!"

"Solo đi, ai thắng người đó quyết!"

Tôi bất đắc dĩ giơ tay chịu thua, được nhiều người yêu quý cũng là một nỗi khổ mà.

Bị kéo tới kéo lui, cuối cùng tôi bị đẩy đến bên cạnh Phương Thời Mộ.

Cậu ấy mỉm cười với tôi, giữa đám đông nắm lấy tay tôi, siết chặt, không ai có thể tách rời.

Tôi cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.

Dường như những âm thanh xung quanh ngày càng xa dần, chỉ còn lại tôi và cậu ấy.

"Chị, nhìn vào ống kính đi." Cậu ấy nhét bó hoa vào tay tôi, rồi nhẹ nhàng kéo một cái.

Tôi lập tức ngã vào vòng tay đầy hương hoa của cậu ấy.

Tiếp theo đó là một nụ hôn nhẹ như cánh lông vũ.

"Chụp!"

Khoảnh khắc ấy được ghi lại, để sau này mỗi khi nhớ đến, tôi lại ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.

Nắng đẹp, người tôi thích ngay bên cạnh.

Mãi lâu sau, tôi mới hoàn hồn, xấu hổ đến mức phải dùng hoa che đi gương mặt đỏ bừng.

Chec mất thôi, tôi không dám tưởng tượng khi bọn họ nhìn thấy bức ảnh này sẽ có biểu cảm gì nữa.

"Chị, làm gì thế? Bị dị ứng phấn hoa à? Mặt đỏ dữ vậy?"

Thằng nhóc này lúc nào cũng đáng bị ăn đòn!

22

Là "người nhà" của em trai, tôi vinh dự được tham dự tiệc cảm ơn thầy cô của nó.

"Chị, thầy Lý ngồi bàn kia kìa, mau qua đó đi."

Tôi rùng mình. Không lẽ da mặt thằng nhóc này dày như tường thành, nên không cảm nhận được ánh mắt sắc như d.a.o của Phương Thời Mộ à?

Em trai tôi còn mạnh bạo đẩy tôi về phía trước, không còn cách nào khác, tôi đành nâng ly chúc rượu thầy Lý Phạm.

Mấy giáo viên bên cạnh đều nhìn tôi với ánh mắt đầy ám muội.

Tôi hận không thể nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa sạch hiểu lầm này.

Ở hành lang.

"Cười với người ta vui vẻ thế hả? Hửm?"

Tôi bị ép vào góc tường, một bóng đen áp xuống.

"Em ghen rồi, phải làm sao đây?"

"Hôm nay em đẹp trai lắm." Tôi lập tức nịnh nọt.

Tôi biết cậu ấy muốn gì, cố tình trêu chọc cậu ấy.

"Chị tưởng em dễ dỗ vậy sao?"

Cậu ấy kéo lỏng cà vạt, vài lọn tóc rơi xuống trán.

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, quyến rũ c.h.ế.t người, giọng trầm thấp mê hoặc: "Chị còn ở đây ngại ngùng sao? Em không chờ nổi nữa rồi."

Cậu ấy ép sát thêm một chút: "Cả ngày rồi mà vẫn chưa được hôn đàng hoàng lần nào."

Tôi nhịn cười, định đưa tay ôm lấy cậu ấy.

Một nụ hôn không thể gọi là dịu dàng rơi xuống.

Không có chút thời gian nào để thở.

Tôi bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng động nhỏ từ cửa.

"Anh dẫn em đến đây làm gì?" Giọng một cô gái ngọt ngào vang lên.

Cạch, cửa thoát hiểm bị ai đó đẩy ra.

Tôi liếc mắt nhìn.

Chưa kịp thấy rõ người đến là ai, tôi đã nghe thấy giọng nói không thể tin nổi của em trai, trong đó còn mang theo ý chất vấn.

"Hai người đang làm cái gì vậy?"

Toang rồi!

Tôi vội đẩy Phương Thời Mộ vẫn còn chưa thỏa mãn ra.

Em trai tôi trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cậu đang làm gì chị tôi vậy?"

Phương Thời Mộ nhếch môi cười, rồi trước ánh mắt c.h.ế.t lặng của em trai tôi, hôn lên má tôi một cái.

Em tôi như hóa đá, biểu cảm vỡ vụn: "Hai người đang yêu nhau hả?"

"Ừm." Phương Thời Mộ nhướng mày.

"Từ bao giờ? Sao hai người lại có thể yêu nhau chứ?"

Bị bắt tại trận, tôi tức giận nói: "Rốt cuộc em muốn gì?"

Em tôi giậm chân, tức tối kéo Triệu Ý Nhiên rời đi.

Về lại chỗ ngồi, thằng nhóc kia không dưới mười lần quay đầu nhìn chúng tôi.

Tôi thật sự chịu thua nó rồi.

Và cái gọi là "có chuyện muốn nói" của em trai tôi, chẳng qua chỉ là muốn khoe khoang rằng nó thoát ế mà thôi.

Trẻ con!

23

Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Phương Thời Mộ đã say đến không chịu nổi.

Dưới sự hợp lực của hai cậu bạn, tôi nhét cậu ấy vào trong xe.

Xe chạy được trăm mét, cậu ấy đột nhiên nghiêng người qua, nửa người đè lên tôi, trong mắt không hề có chút men say nào.

Tôi cười nhạt: "Ranh con, diễn sâu lắm."

Cậu ấy cười đầy gian xảo: "Không giả vờ thì em lại bị bắt ở lại uống tiếp. Nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh chị thôi, tối nay là của riêng chúng ta."

Nhà Phương Thời Mộ không có ai ở nhà.

Tôi nấu cho cậu ấy một bát canh giải rượu.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 13: Hoàn



"Uống đi, không thì lát nữa sẽ đau đầu đấy."

Cậu ấy nhắm mắt, lười biếng nằm dài trên ghế sofa, nhưng tay vẫn chính xác nắm lấy tay tôi.

Ánh sáng lờ mờ khiến tôi mạnh dạn hơn bao giờ hết.

Trong đầu có một giọng nói gào thét.

Nghĩ đến việc trước giờ toàn bị cậu ấy bắt nạt, tôi nảy ra ý định xấu xa.

Môi tôi vừa ghé sát, thì bên ngoài vang lên tiếng động, tôi lập tức co lại, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn.

Vì…

"Cũng may là về kịp, không biết Thời Mộ có nhà không?"

Tôi hoảng đến mức suýt ngã khỏi người Phương Thời Mộ.

May mà cậu ấy nhanh tay kéo lấy eo tôi.

Nhưng tay tôi lại chạm trúng chỗ không nên chạm.

"Chào… chào chú, chào cô!"

Tôi nhìn về phía cửa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Người chú kia, sao nhìn quen quá vậy?

Tôi quay sang nhìn Phương Thời Mộ, rồi lại nhìn ông ấy.

Trong đầu tôi chợt lóe lên một hình ảnh.

Đây là ba của Phương Thời Mộ? Chính là bác sĩ nha khoa mà tôi từng gặp?!

Dường như hai người đó không nhìn thấy chúng tôi, quay lưng bước đi, miệng còn lẩm bẩm.

"À, tôi còn hẹn bệnh nhân nhổ răng nữa."

Chú à, có bệnh nhân nào đi nhổ răng giữa đêm không?!

"Bạn tôi còn chờ tôi đi tập thể dục nữa."

Cô ơi, bên ngoài đang mưa đấy…

Phương Thời Mộ cười hỏi: "Tiếp tục không?"

Tiếp tục cái đầu cậu ấy ấy! Tôi ngơ ra rồi đây này.

"Đây là ba em hả? Sao không nói với chị?"

Cậu ấy đổi tư thế ôm tôi: "Nói sớm thì chị sẽ lo lắng mà. Khi đó răng chị còn đau lắm mà, đúng không?"

Ngẫm lại thì cũng có chút hợp lý…

Đây có được tính là gặp phụ huynh trước không?

Hơn nữa, còn bằng cách này sao?!

Dùng cách "bắt nạt" con trai người ta để gặp phụ huynh sao?!

Tối đó, tôi hỏi cậu ấy, làm sao phát hiện ra tôi thích cậu ấy.

Cậu ấy cười đáp: "Có người nào bị người khác nhắm đến trắng trợn như thế mà lại không cảm nhận được không?"

Bị nói trúng tim đen, tôi mạnh miệng cãi: "Em nói linh tinh."

Cậu ấy vuốt tóc tôi: "Làm bạn với em trai chị là vì thích chị, hết lần này đến lần khác tiếp cận chị cũng là vì thích chị."

"Em cũng thích chị."

"Vậy chị ở bên em, chẳng lẽ không phải vì nhan sắc của em sao?"

Cậu ấy cũng khá tự biết mình nhỉ.

Cậu ấy ghé sát bên tai tôi, giọng nói đầy mê hoặc: "Vậy tối nay, em là của chị."

Tôi giật mình: "Em đừng có làm bậy!"

Cậu ấy cười rung cả người: "Ai mới là người không được làm bậy nhỉ?"

……

24

Tôi không sai.

Kể từ khi em trai tôi biết tôi và Phương Thời Mộ đang quen nhau, nó đã tìm mọi cách ngăn cản chúng tôi hẹn hò.

Tôi không thể chịu nổi nữa: "Em có vấn đề gì với cậu ấy à?"

"Chia tay đi, có em, không có cậu ta."

"Chị kêu mẹ sinh thêm một đứa nữa."

"Em làm sao có thể gọi người nhỏ tuổi hơn em là anh rể?"

"Thì bây giờ có thể đấy."

"Không thể nào, không thể nào!"

"À, vậy em mau chia tay Triệu Ý Nhiên đi, Phương Thời Mộ là anh trai của cô ấy, chẳng lẽ em không phải gọi anh ta là anh trai sao?"

"Sao, "anh trai" dễ nghe hơn "anh rể" à?"

Nó im lặng ngay lập tức.

Cuối cùng, tôi cũng thoát được em trai và có thể gặp Phương Thời Mộ.

"Chị à, em tốt nghiệp rồi."

"Biết rồi, biết rồi, em đã nói câu này mấy ngày rồi."

"Ừ, chúc mừng tốt nghiệp."

"Em có bằng rồi, chị có thể tặng em phần thưởng không?" Cậu ấy cởi một khuy áo, để lộ chiếc xương quai xanh tinh tế.

Tôi mặt đỏ bừng.

Vội vàng quay đi: "Em… muốn gì?"

"Chị sẽ cho em không?"

……

Những chuyện sau đó thực sự không phải tôi muốn, nhưng tại cậu ấy quá đẹp trai.

Tôi chỉ muốn thưởng cho cậu ấy một nụ hôn thôi.

Nếu tôi biết trong đầu cậu ấy đang nghĩ những thứ không đứng đắn, tôi chắc chắn sẽ cưỡi xe máy chạy vội về nhà và khóa cửa lại.

Chứ không phải ngồi đây mệt mỏi nghe những lời đường mật của cậu ấy.

Cậu ấy thì thầm bên tai tôi: "Chị à, em yêu chị rất nhiều."

Tôi mềm lòng ngay lập tức.

"Em còn thiếu một bằng nữa, chị giúp em với."

"Cái gì?"

Cậu ấy cười mà không trả lời.

25

Một bài học nữa trong cuộc đời, có một cậu em trai, thật là mệt mỏi.

Tôi nhận được điện thoại của Triệu Ý Nhiên, lúc này tôi đang nằm dài với Phương Thời Mộ.

Em trai tôi say rượu, bắt tôi phải đến đón nó.

Nó ôm lấy đùi tôi khóc lóc: "Chị có bạn trai rồi không thương em nữa."

"Mỗi ngày đi sớm về khuya, chắc chắn không muốn gặp em nữa."

Phương Thời Mộ mặt đen lại, một tay ném em tôi lên nóc xe.

Về đến nhà, em trai ôm chặt tôi không chịu buông, vừa khóc vừa nức nở.

"Chị à, Phương Thời Mộ là người tốt, em cũng yên tâm rồi."

"Nhưng em vẫn cảm thấy rất buồn, sau này chị sẽ chia bớt tình yêu cho người khác, với cái thằng ghen tuông như Phương Thời Mộ, em không thể tranh được đâu, huhuhu..."

"Chị và cậu ấy phải tốt với nhau, nếu Phương Thời Mộ mà bắt nạt chị, em sẽ đánh cho cậu ta một trận!"

Tôi cảm động vô cùng.

Em trai tôi tuy nói mồm không thích, nhưng từ nhỏ đến lớn luôn dành những thứ tốt nhất cho tôi.

Dù nhỏ hơn tôi, nhưng mỗi khi tôi sợ bóng tối, nó sẽ vỗ n.g.ự.c nói: "Em ở đây."

"Biết rồi, em ngoan ngoãn đi ngủ đi."

Em tôi không chịu, bắt tôi phải dỗ dành.

Kết quả là tôi dỗ em trai, thì người kia không vui.

Giờ tôi phải dỗ hai người, thật khó.

Hiếm khi dậy sớm để làm bữa sáng cho em trai.

Nó thức dậy, nhìn vào quầng thâm dưới mắt tôi: "Đây là kiểu trang điểm mới của chị à? Hay là chị thức cả đêm không ngủ?"

… Gần như cả đêm không ngủ.

"Đến ăn sáng đi." Tôi cười một nụ cười hiền hậu, không thuộc về tôi chút nào.

Em trai tôi rùng mình, ôm cánh tay lại: "Chị à, chị có thể bình thường không?"

Nó chạy vội vào nhà vệ sinh, vừa định bước vào thì Phương Thời Mộ đang từ phòng tôi bước ra.

"Cậu ta làm gì ở đây?" Em trai tôi hét lên.

Tôi đành bất đắc dĩ trả lời: "Đêm qua Phương Thời Mộ cõng em về, em say rượu như vậy, chị không thể lo được."

"Cậu ta ở lại qua đêm à?" Nó lo lắng, "Thằng nhóc Phương Thời Mộ đó không làm gì chị chứ?"

"Làm gì được?" Phương Thời Mộ cười, chỉnh lại áo quần, vai và cổ lộ ra những vết hôn mờ mờ.

Tôi không dám nhìn thẳng, chúng lại bắt đầu rồi.

Em trai tôi nhìn tôi, rồi lại nhìn Phương Thời Mộ, giơ nắm đ.ấ.m lên: "Mày c.h.ế.t với tao!"

Vâng, em tôi tự ý khiêu chiến.

"Sau này trong nhà có em thì không có cậu ta." Em trai tôi làm ầm lên đòi bỏ nhà đi.

Tôi ngồi trên sofa cười nhìn chúng nó cãi nhau.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp, người yêu tôi và người tôi yêu đều ở đây.

Hết.
 
Back
Top Bottom