Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 5: Chương 5



Tôi vốn lười đến trường. Từ nhỏ đến lớn đều tự học ở nhà, chưa từng đi học chính quy.

Ban đầu, ba mẹ nuôi tức ba mẹ nhà họ Giang cũng mong tôi được như những đứa trẻ bình thường, đến trường đi học.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, họ đưa tôi đến lớp, tôi đã khiến cô giáo khóc, cả lớp khóc, và thế là… ước mơ “con gái đi học” mãi mãi chỉ là mơ.

Ba mẹ Giang lúc đó lo đến bạc cả tóc.

Cũng may Giang Dục từng nói một câu rất có lý (hoặc ít nhất cậu ta nghĩ vậy):

“Thần linh và người phàm có khoảng cách, bắt thần phải sống cùng phàm nhân… là làm khổ cả hai bên.”

Sau đó, cậu ta bị ăn một trận đòn nhớ đời.

Thế nên tôi chưa từng đến trường một ngày nào.

Dù vậy, mấy năm gần đây, thầy hiệu trưởng cũ vẫn cố gắng thuyết phục tôi nhập học, nhất là năm nay tôi phải thi đại học.

Ông ấy hy vọng tôi có thể thi với tư cách học sinh chính quy.

Lúc này, sắc mặt Lục phu nhân đã khó coi ra mặt, bắt đầu bàn bạc với chồng:

“Phải nhanh chóng sắp xếp cho con bé vào học chung trường với Vãn Vãn. Nhà họ Lục sao có thể có một đứa… thất học chứ?”

“Nói ra ngoài chẳng phải để thiên hạ cười rụng răng à? Tôi còn mặt mũi nào mà ra đường nữa…”

“Cho dù chỉ vào để ‘diễn cho có’, cũng còn hơn là suốt ngày ôm điện thoại chơi game!”

Lục Vãn Vãn đứng bên ngoan ngoãn nghe hết, cuối cùng cất tiếng quan tâm:

“Nhưng mà… chị chưa từng đi học, liệu có theo kịp không ạ?”

Lục phu nhân hơi chần chừ, còn Lục tiên sinh thì mặt lạnh như tiền:

“Nó bằng tuổi Vãn Vãn, tất nhiên phải vào lớp 12.”

“Chẳng lẽ định để nó học lại lớp dưới?”

“Đợi thi xong đại học thì gửi nó ra nước ngoài học bừa một trường nào đấy, ít ra cũng có cái bằng đại học để… che mặt thiên hạ.”

Họ cứ thế bàn bạc, hoàn toàn không hỏi tôi lấy một câu.

Lục Hoài vẫn giữ im lặng suốt quá trình, chỉ nhíu mày nhìn tôi, muốn nói gì đó… nhưng rốt cuộc lại im lặng.

Lục tiên sinh kết luận:

“Tôi có chút quan hệ với hiệu trưởng Khổng ở trường Nguyên Hoa.”

“Họ sẽ nể mặt tôi, nhờ nhận thêm một học sinh chắc không thành vấn đề.”

Nói xong, thấy tôi vẫn cắm mặt vào điện thoại, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia chán ghét xen lẫn hối hận:

“Biết thế thì… thà không nhận lại đứa con này còn hơn.”

Lúc đó, tôi đang bận nhắn tin.

M: [Tôi đồng ý rồi.]

Lão Khổng: [Đồng ý gì cơ?]

Lão Khổng: [Là đồng ý vào học ở Nguyên Hoa à?!]

Lão Khổng: [Cuối cùng con cũng chịu “rời hang” rồi!]

Lục phu nhân đích thân đưa tôi đến trường làm thủ tục nhập học.

Lục Vãn Vãn đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng chỉ tay giới thiệu từng tòa nhà như thể là hướng dẫn viên du lịch.

Nhìn dáng vẻ đó đủ biết cô ta quá quen thuộc với nơi này, nói chuyện thao thao bất tuyệt như đang đọc thuộc lòng brochure trường.

Tôi đút tay vào túi quần, lững thững đi sau, mắt thì đảo qua từng chỗ.

Âm thầm đối chiếu với những gì ông hiệu trưởng đã “chém gió” trước đó.

Dù đây là lần đầu tôi đến trường này, nhưng ông hiệu trưởng tức “lão Khổng” vì muốn lôi kéo tôi, đã kể lể ca ngợi từng ngóc ngách của trường không biết bao nhiêu lần.

Đến mức… món ăn nào được yêu thích nhất ở căn-tin, tôi cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Phó hiệu trưởng đích thân ra tiếp đón.

Ông ấy còn xin lỗi vì hiệu trưởng Khổng đang đi công tác, nhưng mọi việc ông ấy dặn đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Vừa nói, ông vừa đưa ra thẻ học sinh mới tinh của tôi.

Lục phu nhân có vẻ ngạc nhiên đến choáng váng, thậm chí là có chút… “được ưu ái quá mức mà cảm thấy vinh dự”.

Dù nhà họ Lục là gia tộc giàu nhất, nhưng với đẳng cấp của hiệu trưởng Khổng, nếu ông ấy thật sự không nể mặt, cũng chẳng ai làm gì được ông ta.

Ấy thế mà hôm nay không những phó hiệu trưởng đích thân ra mặt, qua lời ông ấy còn cho thấy nếu hiệu trưởng không bận công tác, chắc chắn sẽ đích thân tiếp đón.

Lục phu nhân không giấu nổi vẻ hài lòng, ánh mắt dừng lại trên người Lục Vãn Vãn, trong lòng thầm nghĩ:

Chắc nhờ con bé Vãn Vãn học giỏi, thêm vào nhà họ Lục lại giàu có, nên nhà trường mới nể mặt đến vậy.

Thủ tục được làm xong rất nhanh.

Trong lúc chờ giấy tờ, phó hiệu trưởng ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại liền nói:

“Hiệu trưởng Khổng đang trên đường quay về, nếu mọi người không vội thì có thể đợi một chút. Ông ấy rất muốn được gặp trực tiếp quý vị phụ huynh.”

Lục phu nhân ngạc nhiên hơn nữa, mặt mày rạng rỡ, kích động gật đầu như gà mổ thóc.

Bà nắm tay Lục Vãn Vãn, cười toe toét:

“Cảm ơn nhà trường đã quan tâm tới Vãn Vãn, giao con bé cho các thầy cô, chúng tôi hoàn toàn yên tâm ạ.”

Phó hiệu trưởng cũng cười xã giao:

“Bạn Vãn Vãn rất lanh lợi, học giỏi, thành tích trong trường luôn thuộc top đầu, đúng là phúc khí của bà.”

Nghe người ta khen con mình, Lục phu nhân vui tới nỗi mặt sáng như đèn pha ô tô.

Họ cứ thế tám chuyện vui vẻ, còn tôi nhân vật chính hôm nay thì bị vứt qua một bên như vật trang trí.

Thấy thủ tục đã xong, tôi cầm thẻ học sinh lên rồi rút khỏi văn phòng.

Lúc này điện thoại rung lên, là tin nhắn mới:

Lão Khổng: [Còn nửa tiếng nữa là tới! Đợi tôi nha!]

M: [Đi rồi.]

Lão Khổng: [Không mà!!!]

Tôi như nhìn thấy trong đầu cảnh một ông già đang ôm đầu la hét điên cuồng trong tuyệt vọng.

Lắc đầu cho tỉnh lại.

Gặp ông già đó có gì mà phải đợi? Không gặp cũng chẳng chết.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 6: Chương 6



Nghĩ đến việc sắp phải bắt đầu cuộc sống học sinh chính quy đầy đau khổ, tự dưng thấy… cơm cũng không còn ngon nữa.

Buổi tối ăn cơm, Lục phu nhân lại bắt đầu màn “khoe thành tích”, hăng hái kể chuyện sáng nay đi làm thủ tục nhập học.

Cuối cùng, bà đặc biệt nhấn mạnh:

“Hiệu trưởng còn đích thân muốn gặp tụi mẹ con tôi, lại còn khen Vãn Vãn nữa đấy!”

“Con gái mẹ đúng là xuất sắc, lần này Miên Miên được nhận học cũng là nhờ phúc phần của Vãn Vãn. Nếu không có con bé, làm sao mọi chuyện suôn sẻ vậy được?”

Lục tiên sinh gật đầu đầy hài lòng:

“Cũng đúng. Lần này nhà trường không hề làm khó dễ gì, chắc cũng vì có Vãn Vãn học ở đó.”

“Mà Nguyên Hoa mỗi năm có suất tuyển thẳng lên Đại học Bắc Kinh nhỉ? Hình như đến kỳ đăng ký rồi?”

Lục Vãn Vãn điềm đạm đáp:

“Con đăng ký rồi ạ, nhưng vẫn chưa có kết quả.”

Lục phu nhân cười đến mức không khép nổi miệng, miệng liên tục tán dương:

“Vãn Vãn của mẹ chắc chắn sẽ được chọn! Ai so được với con bé chứ?”

Cả nhà nói chuyện hớn hở, như thể suất tuyển thẳng kia đã chắc chắn thuộc về Vãn Vãn.

Lúc này, Lục Hoài nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:

“Suất tuyển thẳng của Nguyên Hoa không dễ đâu.”

“Hình như… thành tích của Vãn Vãn vẫn còn thiếu một chút thì phải?”

Không khí chợt trầm xuống.

Lục phu nhân lập tức sầm mặt, giọng không vui:

“Vãn Vãn thì kém gì chứ? Hiệu trưởng Khổng còn khen con bé hết lời cơ mà!”

Tôi cắn đũa, ngẩng đầu nhìn sang Lục Vãn Vãn:

“Vậy… hiệu trưởng Khổng là vì cô nên mới nhận tôi vào trường à?”

Lục Vãn Vãn ánh mắt lóe sáng một chút, vẫn giữ nụ cười lịch thiệp:

“Cũng không hẳn, là vì nhà họ Lục mình có tiếng tăm. Chị là con gái nhà họ Lục mà.”

Lục phu nhân nhíu mày, nhìn tôi trách móc:

“Cũng là nhờ có Vãn Vãn làm cầu nối mới dễ nói chuyện như vậy.”

“Con bé học ở Nguyên Hoa sẵn rồi, nhà trường mới dễ tiếp nhận thêm học sinh từ nhà mình.”

“Thân là chị con không cảm ơn thì thôi, lại còn nói chuyện kiểu đó với con bé?”

Thấy mẹ giận, Lục Vãn Vãn nhẹ nhàng kéo tay bà, giọng ngọt ngào:

“Mẹ đừng buồn, không sao đâu. Chị chắc là không biết Nguyên Hoa khó vào thế nào, chị ấy… chưa từng đi học mà.”

Đột nhiên… cơm trong bát không còn mùi vị gì nữa.

Tôi khẽ thở dài.

Tự dưng nhớ nhà họ Giang.

Cho dù ở đó… phía sau nhà có mấy con heo kêu eng éc suốt ngày, nhưng giờ nghĩ lại vẫn còn dễ chịu hơn cái kiểu "gia đình văn minh" kiểu này.

Sau khi giải quyết xong chuyện nhập học, vợ chồng nhà họ Lục gần như quên luôn sự tồn tại của tôi.

Họ suốt ngày dẫn Lục Vãn Vãn đi mua sắm, đi tiệc xã giao.

Mỗi lần Lục Vãn Vãn được người khác khen ngợi trên tiệc, Lục phu nhân vui như ăn được nhân sâm ngàn năm.

Còn Lục Hoài con trai ruột của họ ngày nào cũng như trâu già cày cuốc ở công ty, vậy mà cũng khó mà được mẹ khen lấy một câu.

Thân làm con trai ruột hơn hai mươi năm còn thế, tôi một đứa con gái "nhặt về giữa đường" đương nhiên càng không được coi trọng.

Cơ mà… vậy cũng tốt.

Tôi càng nhàn.

Dạo này, bị Giang Dục tấn công bằng sóng thần lời thoại suốt mấy ngày trời, cuối cùng tôi cũng chịu gửi mã mời cho cậu ta.

Đó là mã vào một tựa game nhỏ do chính tôi phát triển, sau này được ông lão hiệu trưởng Khổng lấy để làm công cụ truyền thông, giờ đang rất hot trong một số nhóm kín.

Muốn chơi phải trải qua bài test, lại còn cần mã mời.

Giang Dục đã thèm khát game này từ lâu, gần đây vừa vượt qua bài test liền suốt ngày khóc lóc cầu xin mã.

Thôi thì… tân binh thích bị hành, mình cho cậu ta toại nguyện vậy.

Tối đó, Lục phu nhân lại chuẩn bị dẫn Lục Vãn Vãn đi dự tiệc.

Lúc đi ngang qua tôi đang nằm lười trên sofa, Lục Vãn Vãn chợt nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia gì đó rồi kéo tay Lục phu nhân, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào:

“Mẹ ơi, hay là dẫn chị đi cùng đi ạ? Chị suốt ngày ở nhà thế này không tốt đâu, dễ bị trầm cảm lắm…”

Lục phu nhân liếc tôi một cái.

Thấy tôi vẫn ôm điện thoại, đầu không buồn ngẩng, lông mày lập tức nhíu lại như bắt gặp chuyện xui xẻo.

“Hôm nay là tiệc của nhà họ Cố, toàn người có mặt mũi.”

“Nhìn con bé kìa, ôm điện thoại cả ngày ra cái thể thống gì! Dẫn đi chẳng phải tự rước xấu hổ về cho nhà họ Lục à?”

Trong mắt bà ta, tôi không thể đem trưng ra ngoài được.

Dù là con ruột hay con nuôi, với bà con cái cũng chỉ là món trang sức.

Phải đẹp đẽ, vừa vặn, đeo ra đường mới được ngợi khen.

Còn nếu không đủ "phẩm chất"?

Xin lỗi, không dùng được.

Rõ ràng, trong số bốn đứa trẻ, Lục Vãn Vãn là món trang sức “vừa vặn” nhất với bà.

Nhưng rồi dưới lời nài nỉ “ngọt như mía” của Lục Vãn Vãn, Lục phu nhân miễn cưỡng đồng ý cho tôi đi cùng.

Đến nhà họ Cố, lúc đầu Lục phu nhân còn dắt tôi theo bên mình.

Có người hỏi tôi là ai, bà ta giới thiệu tôi một cách lãnh đạm, ánh mắt người xung quanh liền chuyển sang tò mò, dò xét, đánh giá.

Tôi thì chẳng giống Lục Vãn Vãn mồm mép ngọt ngào, ai cũng khen ngợi.

Mỗi lần gặp người, tôi chỉ lễ phép gật đầu chào là hết.

Không nói dư một chữ.

Không ngoài dự đoán, sắc mặt Lục phu nhân càng lúc càng đen.

Cuối cùng bà ta dứt khoát bỏ mặc tôi, dặn vài câu rồi dắt theo Lục Vãn Vãn rời đi.

Trước khi đi, Lục Vãn Vãn còn quay lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên tia đắc ý rõ rành rành.

Tch. Đúng là nhàm chán.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 7: Chương 7



Tôi lấy một chút đồ ăn nhẹ, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, lại móc điện thoại ra.

Nhưng sự yên tĩnh đó… chẳng kéo dài được lâu.

Một giọng chói tai vang lên:

“Này! Cô là tiểu thư thất lạc nhà họ Lục đúng không? Trông cũng chẳng ra sao nhỉ? So với Vãn Vãn thì cách cả vạn cây số đấy.”

Một nhóm người tiến tới trước mặt tôi, đi đầu là một thiếu niên trông đầy vẻ thách thức, khiêu khích.

Tôi lười nhấc mắt, chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục nghịch điện thoại.

Thiếu niên lập tức mất mặt, hậm hực lên tiếng:

“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy.”

“Nghe nói nhà cô trước kia làm nghề mổ heo hả? Thảo nào... nhìn đã biết là không có tố chất.”

Hắn khẽ cười khinh bỉ:

“Suốt ngày ở với heo, vào mấy chỗ sang trọng như thế này chắc chẳng biết đứng đâu ngồi đâu, nên mới trốn vào góc nghịch điện thoại, đúng không?”

Tôi vẫn không ngẩng đầu, giọng đều đều:

“Ở đây… cũng toàn là heo mà.”

Thiếu niên sững người một lúc, chưa kịp hiểu.

Người bên cạnh ghé tai thì thầm một câu, hắn lập tức mặt đỏ tía tai hiểu ra là mình vừa bị tôi ví với... heo.

Hắn tức đến suýt nghẹn họng.

Chỗ ồn ào này lập tức gây chú ý.

Chẳng mấy chốc, Lục phu nhân và Lục Vãn Vãn xuất hiện.

Vừa thấy tình hình, Lục phu nhân theo bản năng nhíu mày:

“Giang Miên, chẳng phải tôi đã dặn rồi sao?”

“Không được gây chuyện! Con không biết hôm nay là dịp gì à? Ở đây toàn nhân vật có địa vị, sao cứ không biết điều như thế?”

Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nghiêm túc đáp:

“Là cậu ta đến gây chuyện trước.”

Thiếu niên vội tranh cãi:

“Tôi chỉ là… có ý tốt bắt chuyện với cô ta.”

“Cô ta thì sao? Cắm mặt vào điện thoại, chẳng thèm ngó tới. Cuối cùng còn mở miệng mắng người nữa chứ!”

Những kẻ đi cùng lập tức hùa theo:

“Đúng thế!”

“Bọn tôi còn chẳng chê cô ta xuất thân từ nhà mổ heo, vậy mà cô ta lại dám so sánh người khác với heo đúng là vô học, y chang mấy đứa con gái quê ra tỉnh!”

Lục phu nhân cảm thấy mặt nóng rần rần.

Đây là lần đầu tiên bà cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Nhất là khi nhìn thấy tôi vẫn ngồi đấy, bình thản như không có chuyện gì, còn tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại một cơn giận không kìm nổi trào ngược lên đầu.

“Bốp!”

Bà ta giật phắt lấy điện thoại trên tay tôi, ném thẳng xuống đất.

Giọng run lên vì tức:

“Suốt ngày chỉ biết nghịch điện thoại!”

“ Lời tôi dặn chẳng lọt tai được câu nào. Tôi đã sinh ra kiểu con gái gì thế này không biết…”

Lục phu nhân vừa nói vừa ôm ngực, ra vẻ tức đến mức không thở nổi, Lục Vãn Vãn vội vàng đỡ lấy bà, dịu giọng an ủi.

Những người xung quanh cũng bắt đầu nói đỡ:

“Giờ bọn trẻ con đứa nào chả bướng bỉnh…”

“Tính cách tuổi này mà, chậm một chút là ổn thôi…”

Tôi không đáp lại lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đang nằm trên sàn.

Một bàn tay trắng trẻo, thon dài, nhặt điện thoại lên, đưa về phía tôi.

“Cho cậu. May mà không vỡ.”

Người đó nháy mắt với tôi, mỉm cười ấm áp:

“Cậu cũng chơi game này à? Nhìn dữ liệu có vẻ khá đấy. Có dịp chúng ta giao lưu chút nhé.”

Sự xuất hiện của chàng trai khiến cả khu vực lập tức im bặt.

Lục phu nhân thoáng sững người, có vẻ không dám tin vào mắt mình:

“Tổng giám đốc Cố? Ngài cũng ở đây sao…”

Người đến chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Cố Nhạn Hồi, người thừa kế nhà họ Cố.

Anh ta mỉm cười, quay sang nói với mọi người:

“Lục phu nhân à, trò chơi mà lệnh thiên kim đang chơi không phải trò chơi tầm thường đâu.”

“Đó là dự án được phát triển bởi một số trường đại học trọng điểm, trong đó có cả trường Nguyên Hoa.”

“Những ai có thể lọt vào bảng xếp hạng trò chơi đó, đều được xem là ‘dự bị nhân tài’ của các trường đại học top đầu.”

Lục phu nhân nhất thời ngơ ngác, bộ não không kịp xử lý:

“Chơi game mà… cũng có thể vào đại học trọng điểm?”

Cố Nhạn Hồi thở dài, giọng pha chút tiếc nuối:

“Năm xưa dù tôi là thủ khoa toàn quốc, nhưng trong trò chơi này… tôi cũng chỉ xếp hạng hai.”

Nói xong, anh ta liếc nhìn tôi.

Tôi… ngơ ngác chớp mắt.

Xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, bầu không khí đảo chiều 180 độ.

Còn tên thiếu niên khi nãy xúc phạm tôi thì há hốc mồm, mắt trợn trừng:

“Anh nói… cô ta có mã mời của trò đó? Không thể nào!”

Đám đông bắt đầu rì rầm tò mò về trò chơi “thần bí” kia.

Tên thiếu niên đó vốn là một fan cứng, mê mệt game này nhưng đến giờ vẫn chưa xin được mã mời.

Còn người luôn đứng top 1 bảng xếp hạng tên “M” đối với hắn, chính là thần tượng thần bí tối cao, luôn mơ ước được diện kiến một lần.

“M quá thần bí rồi… Không biết đời này mình có cơ hội gặp không…”

Tôi liếc cậu ta một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

Hừ. Cũng đâu có gì to tát.

Sau khi về nhà, Lục Vãn Vãn vẫn không ngừng nhắc đến chuyện trò chơi, giọng nói đầy phấn khích.

Lục tiên sinh có vẻ tò mò, hỏi thêm vài câu, thế là cô ta lập tức kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trong buổi tiệc tối nay.

Cuối cùng, ánh mắt lấp lánh như sao trời:

“Người tên M đó thật sự quá đỉnh luôn ấy!”

“Nghe nói từ rất lâu đã giữ vững hạng nhất rồi, chỉ tiếc là chẳng ai biết được thân phận thật sự của M là ai.”

Lục tiên sinh thuận miệng đoán:

“Nếu giỏi như vậy, có khi là giáo sư đại học cũng nên?”

Lục Vãn Vãn lắc đầu nghiêm túc:

“Không đâu bố, người chơi trò này không được quá 20 tuổi.”
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 8: Chương 8



Một nhà ba người tiếp tục thân mật nói chuyện say sưa.

Còn tôi thì ngáp dài một cái, lững thững lên lầu.

Khi đi ngang qua phòng Lục Hoài, tôi liếc nhìn vào mới biết tổng tài chăm chỉ vẫn chưa về nhà.

Nhưng ba người dưới lầu chẳng ai nhắc đến anh.

Tội ghê.

Thật sự là... đồng bệnh tương liên.

Một nhà năm người, mà lúc nào cũng chỉ có ba cái tên được nhắc tới.

Trước đây là Lục Kiều.

Bây giờ đến lượt tôi.

Ngay lúc này, tôi có lẽ đã hiểu tại sao Lục Kiều, sau khi biết mình không phải con ruột, lại dứt khoát quay về nhà họ Giang như vậy.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đến ngày nhập học.

Tôi được sắp xếp vào cùng lớp với Lục Vãn Vãn.

Cô ta vừa thấy tôi thì giật mình:

“Chị… chị cũng học lớp này sao?”

Vì đây là lớp chọn lớp trọng điểm.

Tuy tôi đã đồng ý với lão Khổng là sẽ đến trường, nhưng ngủ vẫn cứ ngủ, chơi điện thoại vẫn cứ chơi.

Ngày đầu tiên đi học, lão Khổng còn đích thân vào lớp tìm tôi.

Xác nhận tôi thật sự đã nhập học, ông ta chắp tay sau lưng ra về đầy mãn nguyện, còn dặn riêng với các giáo viên bộ môn:

“Đừng làm phiền con bé, nếu nó muốn ngủ thì cứ để nó ngủ.”

Tất cả hành động và biểu hiện của tôi trong lớp, ngày nào cũng được Lục Vãn Vãn đem về nhà "báo cáo".

Vợ chồng nhà họ Lục vì thế ngày càng thất vọng về tôi.

Chỉ có Lục Hoài từng gọi tôi ra nói chuyện một lần.

Tôi tiện tay lôi một đề thi ra, làm hết trong vòng chưa đến 10 phút rồi đưa anh xem.

Từ đó về sau, anh không bao giờ hỏi chuyện học hành của tôi nữa.

Cứ thế, thời gian trôi qua.

Danh sách học sinh được tuyển thẳng đại học chính thức công bố.

Tên Lục Vãn Vãn... không có.

Ngược lại tên tôi nằm chình ình trên bảng vàng.

Lục Vãn Vãn vừa về nhà thông báo tin này, cả nhà họ Lục lập tức nổ tung.

“Chắc chắn là nhầm rồi! Có khi nào nhà trường ghi nhầm tên, lấy Miên Miên thay cho Vãn Vãn không?”

Lục phu nhân gần như phản xạ vô thức nói ra câu đó.

Lục Vãn Vãn vành mắt đỏ hoe, mím môi như thể đang cố kìm nén ấm ức.

Cảnh đó khiến Lục phu nhân đau lòng muốn chết, lập tức khăng khăng khẳng định chắc chắn là nhà trường sai:

“Mẹ phải lên trường gặp hiệu trưởng, yêu cầu họ trả lại suất tuyển thẳng cho Vãn Vãn!”

Lục tiên sinh thì chỉ nhíu mày, im lặng, nhưng trong ánh mắt rõ ràng cũng không tin tôi lại là người được chọn.

Chỉ có Lục Hoài là người duy nhất lên tiếng công bằng:

“Thành tích của Miên Miên rất tốt, việc em ấy được tuyển thẳng cũng chẳng có gì lạ.”

Nhưng lời nói này… lại như chọc vào tổ ong vò vẽ.

Lục Vãn Vãn bật khóc:

“Em biết mà… em chỉ là con nuôi, còn chị ấy là em ruột của anh. Nên anh luôn thiên vị chị ấy.”

“Nhà này… vốn dĩ không thuộc về em.”

“Có lẽ em nên sớm rút lui mới phải…”

Nói xong, cô ta vừa lau nước mắt vừa chạy thẳng về phòng.

Lục phu nhân lập tức quay sang mắng Lục Hoài mấy câu rồi hấp tấp chạy theo con gái.

Lục tiên sinh cũng trừng mắt nhìn con trai, vẻ trách móc rõ ràng:

“Làm anh kiểu gì vậy?”

“Em gái khóc mà không dỗ, lại còn nói mấy câu chọc người ta tổn thương!”

Lục Hoài liếc nhìn tôi từ đầu đến cuối tôi vẫn giữ im lặng, không một lời thanh minh.

Sau đó anh quay sang nhìn cha, ánh mắt nghiêm nghị và nặng trĩu:

“Ba, Miên Miên cũng là em gái con.”

“Còn có cả Giang Kiều nữa họ đều là con gái của ba và mẹ.”

“Ba mẹ nhìn thấy nỗi tủi thân của Vãn Vãn, vậy sao không ai nhìn thấy những gì mà Miên Miên và Kiều Kiều từng chịu đựng?”

Lục tiên sinh thoáng sững người, rồi mặt đỏ bừng lên vì giận, gằn giọng:

“Con đang… chất vấn ba đấy à?”

Lục Hoài không lùi bước, nhìn thẳng vào mắt ông.

Cuối cùng, người cha đành phải cúi đầu chịu thua.

Dù sao thì Lục Hoài cũng đã trưởng thành, lại là người kế thừa tập đoàn từ tay ông nội.

Dù ông có là cha ruột, cũng chẳng còn tư cách mà cứng đầu với con trai.

Ông buông vài câu mang tính xã giao, rồi giận dữ bỏ đi.

Nhìn từ phía sau… thật sự giống như đang bỏ chạy.

Lục Hoài nhìn lại tôi, do dự một chút rồi đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi, mỉm cười dịu dàng:

“Miên Miên, chúc mừng em.”

Thật ra tôi cũng chẳng hứng thú gì với cái suất tuyển thẳng đó, rõ ràng là ông hiệu trưởng Khổng tự ý đăng ký dùm tôi.

Nhưng lúc này, cảm giác ấm áp từ bàn tay trên đầu truyền xuống, khiến tôi bất giác mỉm cười, và lần đầu tiên, tôi khẽ gọi ra hai chữ:

“Cảm ơn… anh trai.”

Vợ chồng nhà họ Lục quả nhiên đã dắt theo Lục Vãn Vãn đến trường gặp hiệu trưởng.

Lục Hoài vì không yên tâm nên cũng bỏ việc ở công ty để đi cùng.

Chuyện danh sách tuyển thẳng bị nghi ngờ, trường vô cùng coi trọng.

Họ lập tức mời các thầy cô liên quan và cả học sinh đến để xác minh.

Hiệu trưởng Khổng mặt mày nghiêm nghị, nhìn thẳng về phía Lục Vãn Vãn:

“Em nghi ngờ danh sách tuyển thẳng có vấn đề sao?”

Lục Vãn Vãn núp sau lưng mẹ, không dám nhìn vào mắt hiệu trưởng, cúi đầu nhỏ giọng:

“Em không nghi ngờ... chỉ là... chỉ là chị ấy chưa từng đi học, sao có thể được tuyển thẳng chứ ạ? Có thể... trường đã nhầm ở đâu đó.”

“Em chỉ không muốn chị mình... chiếm mất suất của người khác, như vậy là không công bằng.”

Lời cô ta vừa dứt, cả phòng họp xôn xao.

Rất nhiều ánh mắt bắt đầu quay sang nhìn tôi, xen lẫn tò mò, nghi ngờ và phán xét.

Lục Hoài khẽ cau mày, bước lên che chắn phía trước tôi.
 
Cá Mặn Chỉ Muốn Nằm
Chương 9: Chương 9



Hiệu trưởng Khổng ánh mắt sâu sắc, quét qua Lục Vãn Vãn, rồi chậm rãi chuyển sang nhìn vợ chồng nhà họ Lục:

“Giang Miên là con gái ruột của hai vị, người ta nghi ngờ con bé, mà chính cha mẹ ruột lại không đứng ra bênh vực sao?”

Lục phu nhân mím môi, giọng đầy vẻ công chính nghiêm minh:

“Cả hai đứa đều là con gái tôi, tôi không thiên vị ai cả. Tôi chỉ muốn một câu trả lời công bằng.”

“Một câu ‘chỉ muốn công bằng’ hay thật.”

Hiệu trưởng Khổng bật cười, nhưng trong tiếng cười mang đầy lạnh lẽo.

Ông không nói thêm, chỉ lấy ra một xấp tài liệu, mở ra trước mặt mọi người:

“Ai nói rằng không đi học là không biết gì?”

“Một số thiên tài bẩm sinh vốn không phù hợp với cách giáo dục đại trà. Họ tự học một năm hiệu quả hơn người khác học mười năm.”

“Đây là toàn bộ chứng nhận và giải thưởng của Giang Miên từ nhỏ đến lớn, phần lớn là từ các cuộc thi cấp quốc gia trở lên, và mỗi lần tham gia đều giành huy chương vàng.”

“Chỉ bằng chừng này thôi, em ấy đủ điều kiện tuyển thẳng vào bất cứ trường đại học hàng đầu nào trong nước.”

Hiệu trưởng lại lật tiếp một tập hồ sơ khác:

“Đây là các bài nghiên cứu học thuật mà Giang Miên đã đăng từ năm 12 tuổi, tổng cộng có 23 bằng sáng chế.”

“Mà trong đó cái nhỏ nhất, bình thường nhất chính là trò chơi mà em ấy tạo ra năm 9 tuổi.”

Ông đưa điện thoại ra, mở phần mềm quen thuộc chính là trò chơi gây sốt kia.

Lục Vãn Vãn đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể run rẩy như sắp ngã.

Hiệu trưởng Khổng thu lại ánh nhìn, giọng chậm rãi nhưng đầy sức nặng:

“Cô ấy không chỉ là một thiên tài, mà còn là báo vật quý hiếm cấp quốc gia”

Chỉ cần cô ấy muốn ngay bây giờ có thể nhận bằng tốt nghiệp của bất kỳ trường đại học nào.”

“Suất tuyển thẳng này? Cô ấy không hề muốn. Chỉ là do tôi muốn cho.”

Không gian xung quanh trở nên im phăng phắc, chẳng ai thốt nổi một lời.

Vợ chồng nhà họ Lục là những người kinh ngạc nhất.

Cả hai đứng đờ người, nhìn tôi trân trối, dường như quên luôn cách phản ứng.

Cô con gái mà họ xưa nay không hề coi trọng, lại là một thiên tài khiến người người phải lặng im nể phục.

Họ luống cuống, bối rối không biết phải làm gì.

Đặc biệt là Lục phu nhân, khuôn mặt rối rắm, như muốn tiến lên… lại không dám.

Trong sự im lặng kéo dài, tôi nghiêng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Khổng.

“Lão Khổng…”

Ông nhướng mày, liếc tôi một cái kiểu "đứa nhỏ này thật là", rồi bật cười rạng rỡ:

“Không có phép tắc gì cả, phải gọi là ông ngoại chứ.”

Tôi cũng không cãi, thuận theo:

“Vậy thì… ông ngoại Khổng, sau này cháu có thể không đến lớp nữa đúng không?”

Ông cười hiền hậu như tiên ông:

“Không sao, cháu không đến học cũng được. Nhưng thi cử thì vẫn phải đến nhé.”

Tôi gật đầu tùy ý, rồi quay người rời đi.

Đám đông bỗng như bị tách đôi, tự động nhường đường, giống hệt cảnh Moses tách biển.

(Moses tách biển là một câu truyện trong Kinh Thánh)

Tôi bước đi giữa ánh mắt của hàng chục người, bình thản mà vững chãi, rời khỏi phòng họp.

Tới cổng trường, Lục Hoài đã đứng đợi sẵn cạnh xe.

Anh lặng lẽ nhìn về phía tôi, trong mắt ánh lên nhiều điều muốn nói.

Tôi không bước tới.

Ngay lúc đó, Lục phu nhân vội vàng chạy đuổi theo từ phía sau.

“Miên Miên! Chờ mẹ với! Con bé này, sao lại đi nhanh thế chứ…”

Lục phu nhân bước đến, khuôn mặt vừa trách yêu vừa tươi cười, đưa tay kéo tôi lại:

“Sao con không nói với ba mẹ trước chứ?”

“Nếu con chịu nói sớm, hôm nay ba mẹ đâu phải mất công tới trường thế này.”

“Đói không con?”

“Hôm nay ba mẹ đưa con đi ăn món ngon nha! Ăn xong mình đi mua sắm, con muốn gì mẹ cũng mua cho hết.”

Lục tiên sinh đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ dùng sự im lặng để thể hiện đồng tình với vợ.

Còn phía sau họ, Lục Vãn Vãn mặt mày tái nhợt như tuyết, nước mắt rưng rưng trong mắt, cả người như sắp ngã xuống.

Tôi nghiêng người tránh khỏi tay của Lục phu nhân.

Nụ cười trên mặt bà thoáng khựng lại.

“Không cần đâu. Tôi muốn về nhà.”

Lục phu nhân gắng gượng nở nụ cười:

“Nếu mệt thì về nghỉ cũng được, vậy thì… mình mau lên xe nhé.”

Bà vừa nói vừa kéo cửa chiếc xe sang trọng bên cạnh Lục Hoài.

Tôi đứng yên, không nhúc nhích.

Nét cười trên mặt Lục phu nhân ngày càng gượng gạo, chỉ chực sụp đổ.

Ngay lúc đó, một tiếng gọi vui vẻ vang lên:

“Chị ơi! Em đến đón chị đây nè!”

Một chiếc xe van cũ kỹ dừng lại cách đó không xa.

Giang Dục cười như thằng ngốc, vẫy tay rối rít qua cửa kính.

Ghế lái, Lục Kiều một tay đặt lên vô lăng, tay kia đẩy gọng kính.

Ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Lục phu nhân và Lục tiên sinh nhìn như người xa lạ.

Tôi quay sang vẫy tay với Lục Hoài, giọng nhẹ tênh:

“Anh, rảnh thì qua chơi nha. Em đãi anh ăn thịt heo do Lục Kiều nuôi đó.”

Nói xong, đút tay vào túi quần, thong dong bước về phía chiếc xe van.



Lục Hoài lặng lẽ nhìn bóng lưng ấy rời đi dứt khoát, không một chút lưu luyến.

Anh nhớ lại cuộc đối thoại đầu tiên giữa hai người.

Thấp giọng lặp lại:

“Thì ra... lười mang hành lý theo… là có ý này sao…”

— Hết truyện —
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back