[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,889
- 0
- 0
[Boylove] Đồ Già Đời, Em Yêu Chú Nhiều Lắm
Ngoại Truyện (Quốc Khánh à, chào con!) (Tìm con) 1.1
Ngoại Truyện (Quốc Khánh à, chào con!) (Tìm con) 1.1
Bước chân vào Bệnh viện Phụ sản Trung ương, Hùng và chú khẽ nhìn nhau, như ngầm động viên, rồi cùng tiến về phía quầy tiếp tân.Một nữ tiếp tân mỉm cười:— Chào hai anh, hai anh đến đây có việc gì ạ?Hùng lễ phép đáp:— Dạ chào chị, chúng tôi muốn tìm hiểu dịch vụ làm IVF ạ.— IVF sao?
Vâng, vậy mời hai anh theo tôi.Cô tiếp tân dẫn đường.
Hai người theo sau, đi qua những hàng ghế dài chật kín người, đi qua những gia đình quây quần bên nhau, đi qua những người chồng ân cần đỡ vợ ôm bụng bầu, đi qua tiếng khóc trong trẻo của trẻ sơ sinh và tiếng cười giòn tan của lũ nhỏ đang tung tăng chạy nhảy.
Trong khoảnh khắc ấy, tim Hùng bỗng dâng lên cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa thoáng ghen tị.Đột nhiên, bàn tay cậu bị siết chặt.
Cậu nghiêng đầu sang, bắt gặp gương mặt chú — đôi má ửng hồng, ánh mắt long lanh như có cả nghìn lời chưa nói.
Nhịp tim của chú truyền qua từng ngón tay, khiến cậu cũng bật cười, nhẹ bớt đi nỗi hồi hộp đang dâng tràn.Càng bước sâu vào, nhịp tim của cả hai càng rộn ràng.
Gần bốn năm bên nhau, họ đã cùng vun đắp, lo toan đủ chuyện: gia đình, công việc, rồi chuẩn bị cả căn nhà của chú thêm một phòng để đón những điều mới mẻ.
Hôm nay, họ mới dám nghĩ đến chuyện có con.Chỉ cần tưởng tượng về viễn cảnh ấy thôi, cả hai đã bồi hồi suốt đêm qua, chẳng ai ngủ nổi, chỉ mong trời sáng để đến đây.
Họ biết mình không phải là một đôi dị tính, nhưng khát vọng về một gia đình trọn vẹn — với hai người bố và những đứa trẻ đáng yêu — là điều thật đẹp đẽ.
Cậu mong, nhưng chú còn mong nhiều hơn.
Mong rằng sẽ có những đứa trẻ mang trong mình tình yêu của cả hai.— Ối mẹ ơi...! – Hùng thì thầm, nhăn nhó – Chặt quá!
Tay em tê cả rồi!Chú giật mình, vội nới lỏng tay:— Anh xin lỗi, chỉ là... anh run quá thôi.Hùng bật cười, nghiêng đầu trêu lại:— Làm như có mình anh run chắc!...Phòng khám không rộng, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng quen thuộc.
Bác sĩ nữ, khoảng ngoài bốn mươi, đeo kính, nhìn hai người một lúc lâu rồi cất tiếng:— Hai anh... là một cặp đôi đồng tính đúng không?Không khí trong phòng chợt khựng lại.
Tim Hùng như hụt một nhịp.
Cậu còn chưa kịp trả lời thì bàn tay chú siết chặt tay cậu hơn, mạnh đến mức gần như thay cho câu đáp.
Chú hơi cúi đầu, giọng bình tĩnh nhưng cũng mang theo chút run rẩy:— Dạ, vâng.Bác sĩ dừng lại, ngẩng đầu nhìn cả hai:— Tôi cần nói rõ để hai anh cân nhắc.
Không dễ đâu, và chi phí cũng rất cao.Hùng nuốt khan, bàn tay cậu lạnh toát, mồ hôi rịn ra.
Cậu len lén nhìn chú.
Ánh mắt chú vẫn sáng, dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi.— Bác sĩ... nếu được, chị có thể nói cụ thể hơn về chi phí và thủ tục không ạ? – Chú hỏi, giọng vẫn điềm đạm.— Về thủ tục pháp lý, Việt Nam chúng ta đã chấp thuận hôn nhân đồng giới, nên có thể hợp thức hóa giấy khai sinh cho đứa bé.
Còn về chi phí, nếu tính trọn gói một lần IVF, có thể dao động từ 70 đến 100 triệu, tuỳ phác đồ điều trị.
Nếu có thêm hiến trứng, mang thai hộ, con số sẽ cao hơn nhiều, ngoài ra còn có một số những tình huống không mong muốn xảy ra.
Dù vậy, chúng tôi mong hai người hãy yên tâm tin tưởng chúng tôi.Nghe đến đây, ngực Hùng như bị đè nặng.
Cậu không phải không biết sẽ khó khăn, nhưng nghe bác sĩ nói thẳng thắn như vậy, trái tim vẫn nhói lên.Chú bất ngờ siết tay cậu một lần nữa, mạnh và ấm hơn lúc nãy.
Chú nghiêng người, khẽ thì thầm:— Không sao đâu.
Có anh ở đây.Hùng nhìn vào đôi mắt chú, thấy một sự kiên định mà cậu chưa từng thấy rõ đến thế.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng, ghen tị, mặc cảm đều như bị đẩy lùi.
Chỉ còn lại một niềm tin nhỏ bé nhưng rực sáng: cả hai sẽ cố gắng, bằng mọi cách, để có một gia đình đúng nghĩa.Trong căn phòng khám nhỏ, ánh đèn huỳnh quang sáng lạnh, bác sĩ lật hồ sơ rồi ngẩng đầu nhìn hai người một lúc lâu.
Giọng cô điềm tĩnh nhưng rõ ràng:— Rồi, để tôi nói kỹ quy trình để hai anh hình dung.
Tổng thể sẽ có mấy chặng: một là khai thác bệnh sử, hai là xét nghiệm, ba là chọn nguồn trứng hiến tặng, bốn là tạo phôi trong phòng lab – thường dùng kỹ thuật ICSI, năm là sàng lọc di truyền tiền làm tổ nếu hai anh muốn, và sáu là trữ phôi, rồi... nếu có người mang thai hộ thì sẽ chuyển phôi.
Nghe đến đó, Hùng vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên đùi mình.
Chú nghiêng sang, gật nhẹ như trấn an, rồi nhìn thẳng vào bác sĩ.— Bước một, - bác sĩ tiếp tục, - là khai thác bệnh sử.
Tôi sẽ hỏi về tiền sử bệnh, dị ứng thuốc, bệnh di truyền trong gia đình, thói quen sinh hoạt – hút thuốc, rượu bia, thức khuya, căng thẳng...
Tất cả để đánh giá có yếu tố nào ảnh hưởng đến chất lượng tinh trùng và sức khỏe sinh sản hay không.Chú khẽ đáp, giọng bình tĩnh: — Dạ, chúng tôi đã sẵn sàng.— Bước hai là xét nghiệm.
Hai anh cần làm công thức máu, đường huyết, chức năng gan thận; xét nghiệm viêm gan B, C, HIV, giang mai; nhóm máu và yếu tố Rh.
Ngoài ra, quan trọng nhất là tinh dịch đồ.
Trước khi lấy mẫu thì cần kiêng xuất tinh từ hai đến năm ngày, tốt nhất làm hai lần cách nhau một đến hai tuần để kết quả ổn định.
Tinh dịch đồ sẽ đánh giá mật độ, độ di động, hình dạng tinh trùng.
Nếu chỉ số chưa tốt, vẫn có kỹ thuật ICSI hỗ trợ – tức là chọn từng tinh trùng để bơm trực tiếp vào noãn.Bác sĩ ngừng một nhịp, rồi nói tiếp: — Bước ba là trứng hiến tặng.
Ở Việt Nam, người hiến thường là nữ trẻ, đủ điều kiện sức khỏe, đã xét nghiệm bệnh lây truyền, đôi khi có cả sàng lọc di truyền cơ bản.
Thông tin cá nhân sẽ được bảo mật; hai anh có thể chọn theo nhóm máu, chiều cao, cân nặng, vài đặc điểm bề ngoài.
Nhưng nguồn hiến không phải lúc nào cũng có sẵn.
Chi phí phần này là khoản riêng.Chú nghiêng đầu hỏi: — Chúng tôi có thể chọn nhóm máu gần với gia đình không ạ?— Có thể, nhưng không đảm bảo trùng khớp hoàn toàn,- bác sĩ trả lời, - ưu tiên chính vẫn là sức khỏe và sự phù hợp.— Bước bốn,- cô nói tiếp, - khi có tinh trùng và trứng, lab sẽ thụ tinh và nuôi phôi năm đến sáu ngày, đến giai đoạn phôi nang.
Hai anh có thể chọn dùng tinh trùng của một người, hoặc chia noãn thành hai phần để tạo hai nhóm phôi – ghi nhãn riêng, trữ riêng.Nghe vậy, chú liếc sang Hùng.
Trong mắt chú ánh lên một tia sáng hy vọng, khiến Hùng bất giác mỉm cười.— Bước năm là PGT – sàng lọc di truyền tiền làm tổ.
Không bắt buộc, nhưng giúp loại bất thường nhiễm sắc thể, tăng cơ hội có thai khỏe mạnh.
Dù vậy, chi phí sẽ phát sinh nhiều, thời gian chờ kết quả vài tuần.— Vậy... tỉ lệ thành công thì sao, thưa bác sĩ?
- Hùng ngập ngừng.— Tỉ lệ phụ thuộc vào tuổi và sức khỏe người hiến trứng, chất lượng lab, và quá trình nuôi phôi, - bác sĩ đáp.
- Với trứng của người trẻ, cơ hội mỗi lần chuyển thường khá tốt.
Nhưng không có gì đảm bảo một trăm phần trăm.
Hai anh nên chuẩn bị tâm lý có thể cần nhiều hơn một lần.Rồi giọng chị chậm lại, nghiêm nghị hơn: — Và bước sáu – chuyển phôi, hay mang thai hộ.
Đây là vấn đề pháp lý.
Hiện tại, pháp luật Việt Nam đã cho phép mang thai hộ vì mục đích nhân đạo đối với cặp vợ chồng dị tính và đồng tính, khi người vợ có xác nhận y tế không thể mang thai.
Vì vậy, về mặt y khoa chúng tôi có thể đi từ bước tạo và trữ phôi.
Còn việc mang thai, sinh con và giấy tờ hợp pháp cho em bé thì hai cần sẽ cần phải lo liệu, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ hết mình, nhưng nếu xảy ra rủi ro, hai người cần phải chuẩn bị tâm lý trước.Căn phòng rơi vào im lặng.
Hùng cúi đầu, trong lòng nặng như đeo đá.
Bàn tay chú khẽ siết lại, ấm áp và kiên định.— Không sao đâu, - chú thì thầm, - mình đi từng bước, em nhé.Hùng hít sâu, nhìn lại vào đôi mắt chú, thấy một sự quyết tâm lấp lánh.
Cậu gật nhẹ rồi quay sang bác sĩ: — Nếu chỉ tạo và trữ phôi, thì thời gian mất bao lâu ạ?— Nếu thuận lợi,- bác sĩ đáp, - từ lúc bắt đầu kích thích buồng trứng đến chọc hút noãn là mười đến mười bốn ngày, nuôi phôi thêm năm sáu ngày.
Nếu làm PGT thì thêm vài tuần chờ kết quả.
Tổng thời gian tạo và trữ phôi thường khoảng một đến hai tháng.
Sau đó phôi được đông lạnh, trả phí lưu trữ hằng năm.Chú gật đầu, hỏi thẳng: — Chi phí cụ thể thế nào, thưa bác sĩ?— Một chu kỳ tạo phôi dao động từ bảy mươi đến một trăm triệu cho phần cơ bản, - chị trả lời, - nếu có trứng hiến tặng thì sẽ cao hơn, PGT là một khoản riêng đáng kể, và phí lưu trữ tính hằng năm. chi phí điều trị này không bao gồm phần mang thai hộ, vì phần đó sẽ phụ thuộc vào thỏa thuận riêng với người mang thai hộ và các giấy tờ pháp lý kèm theo.Hùng cắn môi, rồi khẽ hỏi: — Có rủi ro y khoa gì nghiêm trọng không ạ?— Người hiến trứng có thể gặp nguy cơ quá kích buồng trứng, biến chứng chọc hút – tuy hiếm nhưng vẫn có.
Phôi và thai thì có thể sảy, lưu, hoặc đa thai nếu chuyển nhiều phôi.
Chúng tôi khuyến khích chỉ chuyển một phôi để an toàn.
Và PGT chỉ lọc được bất thường lớn, không đảm bảo hoàn toàn em bé sinh ra không có bệnh.
Ngoài ra, tâm lý cũng quan trọng – hành trình này thường rất căng thẳng.Chú gật đầu, giọng chắc nịch: — Bác sĩ có thể giúp chúng tôi bắt đầu từ hôm nay không?
Làm hồ sơ xét nghiệm trước những phần hợp pháp được.— Được, - bác sĩ mỉm cười.
- Hôm nay tôi sẽ lập hồ sơ cho cả hai, chỉ định xét nghiệm máu và tinh dịch đồ – nhớ kiêng hai đến năm ngày, nếu hôm nay chưa phù hợp thì hẹn ngày khác.
Tôi cũng sẽ gửi tài liệu về trứng hiến, bảng dự trù chi phí và điều khoản đồng ý điều trị.
Hai anh đọc kỹ, có gì thì quay lại trao đổi.Hùng nhận lấy tập giấy, bàn tay vẫn trong tay chú.
Cả hai nhìn nhau, không cần nói thêm gì, nhưng ánh mắt đã đủ để khẳng định một điều: dù con đường trước mặt khó khăn, họ sẽ cùng nhau bước đi, từng bước một....Bước ra khỏi phòng khám, Hùng cầm xấp giấy tờ dày cộp trên tay, run run như vừa bị giáo viên phát bài kiểm tra toàn điểm kém.
Cậu nhăn mặt, lí nhí:– Chúng ta có tìm hiểu trước rồi mà... nhưng em không nghĩ nó lại rắc rối đến mức này đâu.Chú lừ mắt, nhưng bàn tay đã kịp nắm chặt tay cậu: – Thế em tưởng chuyện có con là dễ lắm hả?
Cũng có những cặp vợ chồng ngoài kia, họ cũng đang trong hành trình tìm kiếm con như chúng ta.– Ờ thì... – Hùng chun mũi, lí lắc cái xấp giấy – ...nhưng mà bác sĩ nói có thể làm hoài mà vẫn không được kìa.
Em lo lắm.Chú nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dịu lại: – Không được lần này thì làm lần sau.
Không được lần sau thì làm lần tới nữa.
Em nghĩ anh dễ bỏ cuộc vậy sao?Nghe thế, Hùng chợt nghẹn.
Cậu ôm chú, vùi mặt vào vai, giọng nhỏ như muỗi: – Già đời ơi... liệu chúng ta có thể không?Chú xoa mái tóc rối, hạ giọng: – Có thể chứ.
Vì từ đầu, mình đã không định bỏ cuộc rồi.Một lát, Hùng ngẩng mặt, hai mắt còn long lanh: – Vậy anh muốn đứa con đầu lòng của chúng ta, là từ em hay từ anh?Chú không cần suy nghĩ, đưa tay vuốt gò má cậu: – Từ em đi.
Anh muốn đứa đầu tiên phải nghịch như em, nói nhiều như em, và... làm khổ anh y như em.Hùng bật cười khanh khách: – Nhưng anh có chịu nổi không?Chú bẹo má cậu, vừa cười vừa chọc: – Đơn giản, anh chịu được vợ anh suốt mấy năm nay rồi, thì thêm một đứa phiên bản nhỏ của vợ, có gì ghê gớm?Cả hai cùng phá ra cười, tiếng cười vang khắp hành lang, khiến vài người đi ngang cũng ngoái lại.
Họ nắm tay nhau, bước ra cửa bệnh viện, nơi ánh nắng vàng rực đang tràn xuống như mở ra một con đường mới.----------------"Ting ting!"
Âm báo ngân vang, Hùng liếc nhìn điện thoại, con số trong tài khoản vừa nhảy lên.
Tiền lương đã về.
Cậu vươn vai, nụ cười nở trên môi, nằm dài ra ghế sofa.
Cậu nhanh chóng tách ra một khoản, chuyển thẳng vào mục quỹ IVF, tự đặt tên cho nó là: "Ngân khố đi tìm kho báu".Bất chợt, một cánh tay vòng ra từ phía sau, ôm trọn lấy cổ cậu.
Một nụ hôn ấm nóng in sâu lên má.
Là chú.
Vẫn là mùi hương quen thuộc sau khi tắm, ẩm ướt, phảng phất hơi xà phòng.
Giọng trầm khẽ cọ vào da thịt cậu:— Sao vậy vợ ơi, có gì mà cười thế?Hùng xoay lại, ngẩng mặt lên.
Người đàn ông trước mắt vừa tắm xong, không mặc áo, cơ thể rắn chắc, râu ria lún phún, mái tóc còn nhỏ từng giọt nước.
Như một con mèo lớn, ướt nhẹp, đang cố gắng ve vãn chủ nhân của mình.Cậu không nhịn được, đặt ngay một nụ hôn "chụt" lên môi chú, rồi bật cười:— Tiền lương của vợ anh về chứ sao nữa.Chú nhướng mày, cười xòa:— Lương của anh ngày nào cũng về đều đều, còn lương của em cả tháng mới về một lần.
Đúng là chán vợ quá.— Ớ, nhưng cuối tháng về một cục thì mới sướng tay chứ!— Thế lúc đói thì lấy đâu ra mà ăn?Hùng nhíu mày, đôi chân mày gần như muốn "hôn nhau kiểu Pháp".
Chú cười, cúi sát hơn, áp chóp mũi vào chóp mũi cậu, giọng trêu chọc:— Thế mà hồi trước ai hay khoe sẽ nuôi anh?
Giờ thấy chưa, cả đời này chỉ có anh nuôi em thôi.— Đúng là đồ già đời quỷ quái thối tha! – Hùng hậm hực, rồi cắn khẽ vào chóp mũi chú.Chú cười lớn, ngồi xuống ngay cạnh.
Hùng thả đầu mình lên vai chú, lười biếng nói:— Ngân khố của mình giờ cũng được cỡ trăm rưỡi rồi.— Vậy là đủ sao?— Chắc là thừa, nhưng thừa thì càng tốt.
Anh không nhớ bác sĩ bảo sẽ còn nhiều khoản phát sinh không liên quan trực tiếp đến IVF à?Chú đưa tay vuốt tóc cậu, giọng dịu dàng:— Lo gì, anh lo được hết mà.— Làm như giàu lắm không bằng!— Thế không giàu thì giờ hai vợ chồng sống dưới gầm cầu chắc?Hùng bật cười, ngả người xuống, gối đầu lên đùi chú.
Giọng nhỏ đi, pha chút ngập ngừng:— Già đời này... có phải anh từng nói, muốn đứa con đầu lòng giống em không?Chú nghiêng người, vuốt gọn mái tóc mềm:— Ừ.— Nhưng mà... em muốn con của chúng ta vừa giống em, vừa giống anh cơ.
Thì phải làm sao nhỉ?Chú lặng đi vài giây, rồi trầm ngâm:— Anh nghĩ có một cách, nhưng không biết có được không...— Cách gì?— Anh có một người họ hàng gần.
Không phải không qua lại, nhưng cũng lâu rồi chẳng hỏi han.
Anh không chắc họ có đồng ý giúp không...Nghe đến đó, Hùng bật dậy, mắt sáng rực:— Thật sao?Chú nhìn vào ánh mắt lấp lánh ấy, lòng như bị xoắn lại.
Cậu nắm lấy tay chú, giọng khẩn thiết:— Đây là con của chúng ta.
Em muốn nó giống cả hai, không muốn chỉ giống mỗi mình em.Khoé môi chú cong lên, vừa bất lực, vừa hạnh phúc.— Được.
Em quyết thì anh theo.— Vậy... ngày mai mình đi luôn được không?Chú cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu, mặn nồng như lời hứa:—Được.
Theo ý em.