[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,841
- 0
- 0
[Boylove] Đồ Già Đời, Em Yêu Chú Nhiều Lắm
Chap 38 (H+) (Ending)
Chap 38 (H+) (Ending)
Sáng sớm hôm sau, bố mẹ tiễn hai người ra đầu làng đón xe về Hà Nội.
Bố vỗ vai chú, giọng trầm ổn mà dặn dò:— Chăm sóc nó cho tốt giúp bố nhé.
Nó đã khổ đủ rồi.Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với cậu:— Con cứ sống thật hạnh phúc là mẹ mãn nguyện rồi.Cậu nhìn hai người, lòng dâng trào cảm xúc.
Không còn là những trách móc, lạnh nhạt của ngày trước, mà là sự ấm áp, bao dung của gia đình.
Cậu ôm chặt cả hai, giọng nghẹn ngào:— Cảm ơn bố mẹ...
Hai người chỉ vỗ nhẹ lưng cậu, không nói gì thêm.
Khi xe lăn bánh, họ đứng nhìn theo đến khi chiếc xe khuất hẳn.
Bố nhìn sang mẹ, rồi khẽ cười.
Mẹ cũng cười theo, rồi bất giác nắm lấy tay ông, siết nhẹ.
Lâu lắm rồi họ mới có lại một khoảnh khắc như thế....Trên xe, cậu tựa đầu vào vai chú, thở dài:— Nghỉ phép bốn ngày mà thành một tuần rồi, thế nào cũng bị trừ lương.Chú mỉm cười, đan tay vào tay cậu:— Về nhà với tôi, tôi nuôi em.Cậu bật cười, lắc đầu:— Tình yêu không chú cơm để ăn đâu.
Vợ chồng thì phải cùng gánh vác chứ.
Đâu thể dồn trách nhiệm cho ai.Nghe chữ "vợ chồng", chú thoáng đỏ mặt, nhưng chỉ khẽ siết tay cậu chặt hơn.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Lên đến Hà Nội, hai người về nhà, chú đóng cửa quán, nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Cậu thì loay hoay trong phòng tắm gần một tiếng.
Chú chỉ khẽ cười, biết rõ chuyện gì sắp đến.Khi cậu bước ra, không một mảnh vải che thân, cơ thể cậu trần trụi xuất hiện trước mặt chú, với dáng người mảnh khảnh, nước da trắng ngần, tấm ngực nhỏ và vòng eo thon thả.
Mái tóc còn vương chút hơi nước, ánh mắt có chút bối rối nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
Chú nhìn chăm chăm cậu, khẽ nuốt nước bọt.
Chú cũng nhận ra cơ thể mình càng ngày cáng nóng lên và rạo rực hơn cả.
Cứ thế, chú vô thức cởi bỏ hết quần áo của mình ra rồi ném sang một bên.Hai người không nói gì, lặng nhìn nhau một giây, khuôn mặt của hai người đỏ bừng lên.
Không chờ đợi nữa, hai người lao vào mà ôm lấy nhau, hít thở hương thơm trên cơ thể của nhau mà hôn nhau ngấu nghiến.
Sao bao nhiêu chuyện đã trải qua, họ càng yêu nhau cuồng nhiệt và sâu đậm hơn.
Những nụ hôn cuồng nhiệt và cháy bỏng, như muốn khắc ghi tất cả vào tận tâm can.
Hai cơ thể trần trụi đã hòa quyện, ôm chặt vào nhau, tuyệt nhiên không để lộ một khe hở vào.
Hai người ngã vật xuống giường, cậu ôm chặt lấy chú, hai chân mình kẹp chặt vào eo đối phương, quyết không để nụ hôn của chú rời khỏi miệng của mình, lưỡi của hai người cuộn tròn vào nhau, rồi lần lượt đi vào trong khoang miệng nhau mà liếm láp.
Đầu lưỡi của cậu không ngừng thưởng thức vị nước bọt của chú như một thức uống ngon lành, giải tỏa cơn khát của cậu sau một ngày lăn lộn trên sa mạc khô cằn.
Thấy cậu đáng yêu đến vậy, chú càng hôn cậu sâu hơn, hai bàn tay thô ráp của chú không dừng lại ở tấm lưng trần của cậu mà nghịch ngợm đi xuống rồi trêu đùa đầu ngực hai bên của cậu.
Chạm vào điểm nhạy cảm, bàn tay cậu đang đan vào mái tóc của chú nắm chặt lại mà khẽ rên.
Sau khi mân mê xong, tay chú liền nhanh chóng luồn xuống dưới hạ bộ của mình, nơi mà hai vật thể cương cứng của hai người đang không ngừng chạm vào nhau.
Hai thứ nóng ấm cương cứng đang nằm gọn, áp sát vào nhau trong lòng bàn tay vừa to lớn lại thô ráp của chú.
Rồi chú cứ thế vuốt ve cả hai đứa nhóc, 1 đứa cao 1 đứa thấp ấy.
Cậu cảm nhận bàn tay di chuyển của chú ở dưới thân mình, vật nhỏ của mình đang không ngừng chà sát vào vật lớn của chú, lực ma sát làm cho mọi thứ trên cơ thể cậu càng trở nên nóng bừng như cậu đang bước đi trên dung nham vậy.
Cậu sướng đến mê dại, không còn đủ sức hôn chú, chỉ đành giữ nguyên chiếc miệng há ra để người đàn ông trước mặt mình thỏa sức dùng chiếc lưỡi ướt át trêu đùa, làm loạn trong khoang miệng của mình.
Bàn tay của chú ngày càng nhanh hơn, siết mạnh hơn, cả hai vật cứng như phình to ra nhưng bị giam hãm trong lòng bàn tay chật hẹp mà muốn thoát ra ngoài.
Một lúc sau, cậu không chịu nổi nữa, có thứ bên trong cậu muốn được trào ra ngoài ngay lập tức, từng ngón tay đang đan vào mái tóc chú kẹp chặt lại, làm chú kích thích mà không ngừng tăng tốc.
Không báo trước, vì miệng cậu đang bị kìm hãm bởi miệng của chú, cậu chỉ có thể rên lên một tiếng "Um——" trước khi mọi thứ trong cậu bắn ra bên ngoài.
Chú thả đôi môi của cậu ra, nhìn xuống bàn tay nhớp nháp dính đầy chất lỏng đặc sệt của cậu mà cười:— Sao hửmm...Chồng chưa ra...mà vợ ra trước rồi sao...muốn đến vậy cơ à...Mắt cậu lim dim, như bị phong tỏa bởi một lớp hơi nước dày cộp, khuôn mặt đỏ ửng, trán đầy mồ hôi, khẽ mấp máy miệng:— Chồng...tiếp...tiếp...em thích quá...Nhìn gương mặt đầy mê tình của cậu, chú cắn chặt răng, liền nằm xuống, nhấc cậu lên ngồi trên cơ thể mình, rồi nở một nụ cười gian manh:— Muốn tiếp tục sao...vậy thì em làm tiếp cho tôi xem đi...vợ yêu của tôi...hôm nay em chiều tôi, nha?Cậu bắt đầu nhấc hông lên, khẽ đặt vật thể to lớn không ngừng giật giật như đang đòi được yêu thương của chú vào mép chiếc lỗ nhỏ của mình.
Chú cũng ngẩng đầu ngắm nhìn cậu, như hy vọng chuyện trước mắt sẽ xảy đến đối với mình.
Cậu bắt đầu chậm rãi hạ người, để vật thể của chú từ từ vào bên trong của mình.
Khi đầu vật thể vừa vào trong huyệt đạo của cậu, từng lớp thịt mềm mại bên trong cậu đã liền phản ứng, chúng nóng hổi, không ngừng co giật, run rẩy, rồi siết chặt lấy đầu của vật cứng, làm toàn bộ dây thần kinh trên chiếc đầu to lớn đỏ chót ấy như kêu la inh ỏi, chú cũng vì vậy mà rên lên mấy tiếng.
Khi chú đã vào được 1 nửa, cơ thể cậu như không còn sức lực, đành thả cơ thể rơi tự do, ngồi sập xuống, vật thể ấy cũng thuận thế lao nhanh vào điểm sâu nhất bên trong cậu, làm cậu ngã gục xuống tựa đầu vào ngực chú rồi gào lên vì sướng, còn chú cũng ngửa đầu lên gối sít lên mấy tiếng vì cảm giác như bay lên mấy tầng mây.— Chú...sâu quá...Ah—...sâu quá...— Ah——, tôi sướng...sướng quá vợ ơi...tôi phát điên lên mất...Cậu hít thở, rồi bắt đầu ngồi dậy lại.
Cậu cố gồng cơ thể mình, bắt đầu di chuyển cơ thể của mình lên xuống trên vật thể to lớn của chú.
Huyệt đạo của cậu không ngừng chà sát vào tên nhóc ấy, làm bên trong cậu tê tái, cảm giác hưng phấn cứ thế không ngừng tăng lên.Chú liền đưa hai cành tay chắc nịch của mình đỡ lấy hai bắp chân của cậu, rồi bắt đầu đẩy hông lên với nhịp phách dồn dập, làm cậu không thể thở được.
Bên trong cậu, dù có được nới lỏng cỡ nào, nhưng nó giống như kiểu cao su vậy, đàn hồ cực kì tốt, về lại về trạng thái siết chặt như ban đầu, làm vật thể của chú chịu nhiều áp lực, cứ thế cảm giác kích thích không ngừng lên cao.
Sau một hồi đánh vật, tay chú đột nhiên nắm chặt lấy bắp đùi của cậu, làm cậu đau đớn trong khoái lạc, hai bàn tay cậu đỡ lấy hai cánh tay rắn chắc của chú mà giữ nguyên tư thế để chú vẫn dồn dập mà đi vào.
Chú cắn chặt răng, mồ hôi hai bên thái dương nhễ nhại, chú đẩy hông, dí sát hạ bộ của mình dính chặt lấy huyệt đạo của cậu, rồi đầu vật thể ấy như một ngọn núi lửa, phun trào những gì đã tích tụ vào sâu bên trong cậu.
Cậu lại ngã vật xuống người chú, hai người đều thở dốc.— Chồng ơi...nghỉ chút...cho em nghỉ...— Không được...em đang thích thế này cơ mà...phải tiếp chứ...Chú nhẹ nhàng nhưng gấp gáp đặt cơ thể cậu nằm ngửa, hai tay chú chống lên tấm ga giường, hạ đầu hôn cậu nhẹ nhàng, vật thể của chú vẫn còn nằm sâu bên trong huyệt đạo của cậu mà không rời.
Mắt cậu mê man như chìm trong men say.
Cậu nằm gọn trong vòng tay chú, hơi thở đều đều phả lên lồng ngực rắn chắc.
Trong đôi mắt của chú bây giờ chỉ toàn là hình bóng của cậu mà thôi.
Chú vuốt ve mái tóc mềm mại, ánh mắt tối lại, sâu hun hút như vực thẳm.Giọng chú khàn đi, chất chứa thứ cảm xúc cuồng nhiệt đến gần như điên dại.— Vợ ơi... em có biết tôi yêu em đến mức nào không?
Tôi yêu em đến mức không thể chịu nổi khi em đau, khi em khóc.
Yêu đến mức chỉ cần nghĩ đến việc mất em thôi, tôi đã phát điên rồi.Cậu ngước lên nhìn chú, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng dáng người đàn ông đang siết mình trong vòng tay, như thể chỉ cần lơi đi một chút, cậu sẽ tan biến mất.— Em cũng yêu chú... yêu đến mức không thể tưởng tượng nổi nếu một ngày không có chú bên cạnh.
Em không cần gì cả, chỉ cần chú thôi...Chú khẽ cười, nhưng đáy mắt lại đỏ hoe, tựa như nỗi ám ảnh luôn đeo bám tâm trí.
Bàn tay thô ráp nâng gương mặt cậu lên, trán kề trán, hơi thở nóng rực giao hòa.— Đừng bao giờ rời xa tôi...
Tôi sẽ không chịu nổi...
Dù có phải đánh đổi mọi thứ, tôi cũng không để em rời khỏi tôi, vợ à.Cậu cười khẽ, lòng ngập tràn thứ hạnh phúc dịu dàng mà chỉ khi bên cạnh chú mới có được.— Ngốc lắm...
Em chưa bao giờ có ý định rời đi cả.Nước mắt của cậu bỗng nhiên rơi vì hạnh phúc.
Cậu ngẩng đầu lên, đặt lên môi chú một nụ hôn nhẹ— Em yêu chú.
Chú cúi xuống, hôn lên giọt nước mắt vừa lăn xuống, giọng trầm ấm mà chắc chắn:— Tôi cũng yêu em... mãi mãi yêu em...Cả hai cứ thế mà hòa vào nhau, như thể chỉ cần có nhau là đủ, như thể cả cuộc đời này sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.Như không để cậu yên, bên trong cậu, vật thể nóng cứng của chú bỗng dưng phình to ra.
Chú nghiến răng:— Chết tiệt...Cơ thể chú bắt đầu di chuyển, rồi từ chậm chậm đến nhanh, và dồn dập hơn.
Chú không ngừng thúc vào cậu, mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Mép lỗ huyệt của cậu sưng to hơn, từng dòng chất lỏng trắng đục từ hiệp trước cứ như vậy mà dây ra ngoài, rớt xuống ga giường.
Chú không còn nhẹ nhàng được nữa, thúc từng cú như trời giáng vào cơ thể cậu, làm gương mặt cậu trở nên xấu xí, mắt cậu trợn ngược, chiếc miệng méo mó há ra mà thở dốc.
Hai bàn tay chú siết chặt lấy chiếc eo thon của cậu, cứ theo từng giây mà thúc vào sâu bên trong cậu.
Tuyến tiền liệt của cậu gần như bị đầu của vật thể lạ đâm chọt, hành hạ đến mức gần như không chịu nổi.
Từ bên trong đứa em của cậu, một dòng chất lòng trắng xóa bay ra ngoài, đứt quãng mà bắn lên bụng của chú.
Chú vẫn không dừng lại:— Sướng không...vợ của tôi...Ah—...em làm tôi chết mất...— Em vừa ra...Khoan...khoan đã...— Em yêu ai...hửmm...— Yêu...Ah—...yêu chồng...— Em là của ai...hả—...— Của...của chồng...Như đến cơn khoái lạc đỉnh điểm, chú cúi người xuống, siết chặt lấy cậu, miệng chú cắn vào xương quai xanh của cậu như một cách đánh dấu chủ quyền cậu mãi mãi thuộc về chú.
Bên trong cậu, chú không ngừng tuôn ra xối xả.
Nếu như cậu có sinh con, chắc chắn cậu sẽ mang thai ngay lập tức.Hai người ôm lấy nhau, hơi thở gấp gáp.
Chú lại lật người cậu nằm sấp, để tay cậu chống lên giường, cậu hoang mang lắp bắp hỏi chú:— Khoan đã...mình nghỉ chút đã...nha...— Không được...hôm nay vợ hứa là sẽ chiều tôi rồi mà...Không kịp để cậu phản ứng lại, chú lại gấp gáp di chuyển hông mà thúc vào cậu:— Chú...em xin chú...em mệt quá...mệt quá rồi...bớ người ta...cứu tôi...có người đang giết tôi...bằng cây dùi cui...thịt của hắn ta... — Rên to lên đi...cho chồng nghe...vợ ơi......"
Mấy giờ rồi nhỉ?..."
" Eo mình đau quá...Cổ họng mình rát quá..."
"Bớ người ta...cứu tôi với..."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Vào mùa đông năm ấy, sau nhiều tháng làm việc và buôn bán, cậu và chú vẫn bình lặng bên nhau.
Một ngày nọ, Cường dẫn bạn gái đến thăm, không chỉ ra mắt hai bên gia đình mà còn muốn giới thiệu với thầy.Cường ngồi xuống, cười tươi:— Thầy ơi, hôm nay em không chỉ đến chơi đâu nhé.Chú khoanh tay, nhướng mày:— Lại bày trò gì nữa đây?Cường bật cười, rút ra một tấm thiệp cưới:— Em sắp lấy vợ rồi!
Mời thầy với cậu nhất định phải đến dự đấy!Cậu bất ngờ mà vỗ tay chúc mừng, còn chú chỉ gật đầu cười:— Giỏi lắm, cuối cùng cũng có người chịu rước mày.Cường cười lớn, còn bạn gái anh thì đỏ mặt.
Sau một hồi trò chuyện rôm rả, Cường nắm chặt tay chú và cậu, nhắc lại lần nữa:— Hai người nhất định phải đến nhé, không từ chối đâu đấy!...Ngày cưới, cậu và chú cùng đến.
Cường trong bộ vest chỉnh tề, cô dâu khoác váy trắng tinh khôi, đứng trên sân khấu giữa khung cảnh lộng lẫy.
Những ánh đèn vàng hắt xuống, hoa trắng xếp đầy lối đi, tiếng nhạc dịu dàng vang lên khi hai người trao nhẫn cho nhau.
Giữa không gian náo nhiệt ấy, cậu nhìn mà mắt long lanh, lòng ngưỡng mộ không thôi.Chú đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt chứa chút bối rối.---Hà Nội, Hà Đông, đường Trần Phú.Trời lạnh, gió bấc.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi chiếc xe buýt từ đám cưới của Cường về.Hùng cau mày, mặt vùi sâu trong cổ áo dày, giọng hậm hực: — Anh biết không, trong dàn phù dâu của cô dâu có một con bé... cứ nhìn anh chằm chằm, làm em bực muốn chết.
Chả lẽ em phải chạy tới cào nát cái mặt nó ra hả?Chú bật cười, khoé môi cong lên: — Chả phải lúc đó em còn làm bộ vòng tay ôm cổ anh, khiến con bé đỏ mặt quay đi à?
Rồi chú hạ giọng, ánh mắt hơi nheo lại: — Mà anh cũng để ý bên thằng Cường, có một tên phù rể, cứ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lúc đó mà máu nóng nổi lên, chả lẽ anh không đấm cho vài phát?Hùng quay sang, môi mím nhưng mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch: — Thì cũng chả phải lúc đó anh nắm tay em, để cái tên ấy thôi nhìn nữa còn gì.Hai người chạm mắt, rồi cùng bật cười.— Già đời rồi thế mà vẫn còn có người mê đấy. — Hùng trêu.— Ai mê? — Chú giả bộ không hiểu.— Em mê.
Chú bẹo nhẹ má cậu, rồi bật cười nhẹ.Hùng ôm chặt bó hoa cưới vừa bắt được, nở nụ cười không giấu nổi.
Chú nhìn thấy, lại phì cười: — Thích đến thế cơ à?— Chả... chỉ là... sắp đến lượt em với anh rồi đấy. — Hùng cười lém lỉnh.Chú khẽ thở dài, giả bộ than vãn: — Haiz... sắp có nóc nhà rồi.— Như vậy thì nhà mới không bị dột chứ? — Hùng lườm yêu.Hai người sóng bước trên vỉa hè, đi ngang Học viện An ninh.
Một vài ánh mắt tò mò từ người qua đường hướng về Hùng và bó hoa, khiến cậu hơi cúi mặt.— Sao mà e dè thế? — Chú hỏi.— Mấy đứa sinh viên cứ nhìn em, ngại muốn chết.Chú cười khẽ: — Chúng nó ghen tị với em đấy.— Sao lại thế?— Vì có khối người muốn mà cũng chưa được cầm bó hoa này trên tay như em đâu.Hùng bật cười, khẽ lắc đầu: — Đúng là đồ quỷ già!Hai người đi lên cây cầu bộ hành quen thuộc, nơi họ hay đứng vào buổi tối.
Cậu khẽ thở ra làn khói trắng trong không khí lạnh: — Hôm nay vui thật.
Cường với vợ anh ấy đẹp đôi lắm á.Chú khẽ nghiêng đầu trêu chọc:— Vậy còn chúng ta thì sao?Cậu đỏ mặt, nhìn ra xa rồi lẩm bẩm:— Đương nhiên... còn đẹp hơn rồi.Gió lạnh lùa qua, Hùng khẽ ngẩng đầu lên, chợt nhận ra chú vẫn quàng chiếc khăn len cậu đã tự tay đan hồi năm cuối đại học.
Chiếc khăn đã hơi sờn, nhưng vẫn thơm mùi xà phòng quen thuộc.
Hùng bất giác bật cười tủm tỉm.Thấy cậu cười, chú nghiêng đầu: — Cười gì thế?
Rồi chẳng đợi cậu trả lời, chú siết nhẹ bàn tay Hùng, khẽ đút vào túi áo khoác của mình để tránh gió lạnh.Bên trong, Hùng chợt cảm thấy có thứ gì cứng cứng chạm vào ngón tay.
Cậu tò mò rút tay ra, mở ra nhìn — một chiếc hộp nhung nhỏ xíu.
Hùng sững người.Chú mỉm cười, hơi thở phả ra từng làn khói trắng giữa trời đông: — Tuy hai ta là vợ chồng... nhưng bây giờ anh mới có nhẫn để trao cho em.
Nên anh sẽ cầu hôn em thêm lần nữa.— Thì ra đây mới là lễ cưới chính thức của chúng ta.
Chú mở hộp, lấy chiếc nhẫn sáng lấp lánh, nhẹ nhàng cầm bàn tay Hùng, chậm rãi đeo vào. — Nhóc con... em là vợ anh nhé?Mắt Hùng ầng ậng nước, môi mím lại rồi cong thành một nụ cười run run: — Em đồng ý.Cậu lấy chiếc nhẫn còn lại, đeo vào tay chú: — Già đời... làm chồng em nhé.Gò má chú ửng đỏ, rồi ánh mắt cũng hoe lên: — Anh đồng ý.Chú siết chặt tay cậu, giọng trầm ấm vang lên giữa đêm đông vắng: — Anh không thể cho em một đám cưới linh đình, nhưng...
ít nhất anh có thể cho em điều này.Hùng khẽ cười, đôi mắt long lanh: — Em chẳng cần đám cưới... chỉ cần tình yêu của anh thôi.
Cảm ơn anh, vì đã cho em thêm một lần được sống...
được yêu anh.Chú nhìn cậu thật lâu, rồi dịu dàng nói: — Ở bên anh mãi nhé... vợ yêu.Chú cúi xuống, chóp mũi chạm nhẹ vào mũi Hùng.
Cậu gật đầu, thì thầm: — Đồ già đời.— Ừ.— Em yêu anh nhiều lắm.Chú không đáp, chỉ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu — nụ hôn dịu dàng như chính thứ tình yêu đã cùng họ vượt qua bao bão giông, để giờ đây sưởi ấm cả mùa đông lạnh giá. — Ending —After credit2 giờ 32 phút sáng .Phòng ngủ chìm trong mùi mồ hôi, hương tinh dầu bạc hà và... chút gì đó rất "tội nghiệp".Cổ họng Hùng rát bỏng vì gào thét, rên rỉ, và... cười khúc khích quá nhiều.
Cơ thể cũng rã rời, nhưng ánh mắt lại sáng rỡ như vừa thắng một trận chiến quan trọng.Cậu bật dậy, vuốt ve gương mặt đang dần mất đi sự sống, nhoẻn cười: — Già đời ơi~ em đi tắm trước nha.
Anh cứ nghỉ ngơi, dưỡng sức đi.Cậu cúi xuống hôn lên môi chú một cái "chụt" rõ kêu rồi tung tăng vào phòng tắm, vừa ngân nga.Trên giường, chú nằm như cây chuối bị bão quật, má hóp lại, mắt lờ đờ, tay khẽ run.
Ngay cả mũi giáo tình yêu giữa hai chân của chú đang nằm bẹp trên bụng cũng phải run lên bần bật sau hai tiếng không được nghỉ ngơi, bị cậu vắt sạch không còn một giọt nào.
Toàn thân chú khô khốc như vừa trải qua một khóa huấn luyện sinh tồn giữa sa mạc. — Hơ—...mệt... quá... — chú thều thào.Trong khi đó, Hùng trong phòng tắm vẫn hí hoáy mở điện thoại, lẩm bẩm: — Hừm... mai chắc phải tẩm bổ cho già đời mới được...
Ờ, ăn nhiều sò lông với mấy loại hải sản khác là tốt cho sức khỏe...
Hà Nội chỗ nào bán đồ biển tươi để mình mua cho chú nhỉ?Cậu kéo kéo danh sách tìm kiếm, mắt sáng lên: — Ui, có combo "Tăng lực – Tráng dương – Vui cả tuần"!
Được, đặt liền!Ngoài giường, chú nghe loáng thoáng, chỉ biết thở dài... yếu ớt nghĩ thầm: "Chắc mình... sắp tuyệt chủng thật rồi..."...--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Đôi lời của tác giảXin chào mọi người.
Nếu ai đã kiên nhẫn theo dõi đến tận chương cuối, chắc hẳn các bạn thực sự dành nhiều quan tâm cho câu chuyện này, và mình vô cùng trân trọng điều đó.Mình hiểu rằng mạch truyện có phần chậm rãi, không dồn dập kịch tính, nên có thể sẽ chưa phù hợp với những ai thích tiết tấu nhanh.
Nhưng với mình, đây đơn giản là một lát cắt của cuộc sống: có vui, có buồn, có cả những phút đời thường giản dị.
Đó cũng là hành trình hai con người cùng vun đắp, cùng vượt qua thời gian và định kiến để tìm đến tình yêu.Mình mong câu chuyện này mang lại một chút cảm giác chữa lành.
Về những đoạn H, thú thực mình cũng phải tham khảo khá nhiều mới viết được, nên nếu có gì chưa trọn vẹn, mong mọi người bỏ qua cho mình nhé 🙂)Các bối cảnh trong truyện đều là có thật: Cầu vượt HVANND (Co.opmart Hà Đông), khu quân sự (ĐH Thủy Lợi cơ sở 2 – Phố Hiến, Hưng Yên), cầu Tân Đệ (nối Thái Bình – Nam Định).
Mình đưa vào để tạo cảm giác chân thực nhất.
Ngoài mối quan hệ giữa "cậu và chú", mình cũng đan xen thêm vài chi tiết cá nhân trong cuộc đời mình.Thú thực, mình thường hay ra cây cầu này để ngắm HVANND, ngắm mấy anh công an trẻ.
May sao, họ chẳng mấy quan tâm đến mình, nên mình ăn kem vô tư🙂Mình biết rằng ở Hà Nội – một nơi đông đúc và đầy áp lực – thì tình yêu giữa hai chàng trai vẫn còn khá hiếm hoi bởi những định kiến vẫn tồn tại.
Nhưng hiếm không có nghĩa là không thể.
Mình tin ở đâu đó, vẫn có những câu chuyện tình đẹp giữa các gay couple.
Chính vì vậy, mình chỉ mong tác phẩm nhỏ bé này có thể đem đến sự an ủi, chút bình yên và góc nhìn tươi đẹp hơn về tình yêu cho bất kỳ ai đọc nó.Nếu các bạn còn muốn tiếp tục đồng hành, hãy cùng chờ đón những phần ngoại truyện nhé.Một lần nữa, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi.
Mình chúc các bạn một cuộc đời hạnh phúc.
Nếu bạn nào thuộc cộng đồng LGBT và tình cờ đọc tác phẩm này, mình chúc bạn sẽ tìm được "định mệnh" của đời mình – người sẵn sàng yêu thương và đồng hành với bạn suốt chặng đường dài.Rất mong nhận được những góp ý từ mọi người.Thân ái.