– Hôm nay, chúng ta sẽ học cách sử dụng súng.Giọng chú vang lên đều đặn giữa sân thao trường.
Trời không nắng gắt, nhưng đủ sáng để ánh lên trong mắt mấy đứa lính mới vẻ háo hức xen lẫn căng thẳng.– Trước khi cầm súng, tôi muốn các cậu nhớ rõ điều này.
Súng là vũ khí.
Không phải đồ chơi.
Đã là vũ khí, thì không được chỉa lung tung, không được nghịch ngợm, không được phép chủ quan.Chú đứng thẳng người, tay cầm khẩu súng mẫu, rồi nâng lên chỉ thẳng lên trời.– Không được chỉa vào người khác – dù là đồng đội hay dân thường.
Ngay cả khi đã tháo băng đạn, vẫn phải giữ nguyên tắc: mũi súng hướng lên hoặc hạ thấp, tuyệt đối không hướng vào bất kỳ ai.Lũ lính gật đầu răm rắp.
Có đứa còn lén nuốt nước bọt.Chú đi tới từng đứa, chỉnh lại tay cầm, thẳng lại lưng, sửa cả dáng đứng:– Tay trái đỡ, tay phải cầm chắc phần cò, báng súng tì vào vai.
Khi bắn, không giật vai ra sau, mà giữ nguyên tư thế, mắt ngắm thẳng, thở đều.
Không cần phải mạnh, mà phải đúng.Một đứa giơ tay hỏi:– Báo cáo, nếu lỡ làm rơi súng thì sao ạ?Chú nhíu mày:– Thì báo ngay cho cán bộ.
Không tự ý nhặt lên rồi loay hoay.
Còn nếu thấy đồng đội cầm sai súng, chỉa sai hướng, phải nhắc ngay, hiểu chưa?– Rõ! – mấy đứa đồng thanh, giọng vang cả góc thao trường.– Tốt.
Bây giờ, từng người một, bắn thử theo hiệu lệnh.
Ai chỉa sai hướng, hoặc vi phạm quy tắc an toàn – 10 vòng quanh sân, không nói nhiều.Một tiếng "dạ!"
đồng thanh nữa vang lên.
Gió nổi nhẹ qua những ngọn cây, tiếng đạn nhựa vang lên lốp bốp, còn chú vẫn đứng phía sau từng đứa, mắt không rời khỏi mũi súng, dáng vẻ không khác gì một cây cột sống vững chãi giữa đám lính còn non tay.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Trong ngõ nhỏ quen thuộc, Hùng bước xuống nhà, mở cửa quán, hít một hơi thật sâu rồi chấp tay trước ngực:– Vái trời vái đất, phù hộ cho hôm nay đông khách.
Vái cho con bán hàng suôn sẻ, tiền vào như nước, khách vào như mưa.
A di đà phật, vía lành ở lại, vía dữ thì đi chỗ khác chơi.Cậu lùi lại, vào gian trong lấy một tờ giấy và bật lửa, châm đốt rồi khua khua quanh cửa quán như thể đang làm nghi lễ xua tà:– Húuuu, khách vào, vía lành thì ở, vía dữ thì xéo xa xa nhé.Tự làm mình bật cười, cậu thì thầm:– Không biết mấy người buôn bán có làm thế này mỗi đầu buổi không nhỉ...Hôm nay Mận bận đăng ký tín chỉ, nên nhắn trước cho Hùng trông quán một buổi.
Cậu gật đầu ngay không cần nghĩ.
Dù gì cũng là ngày nghỉ, mà quán thì vẫn quen hơi, quen chỗ.
Cậu từng cùng chú bán hàng ở đây bao nhiêu lần rồi – có hôm rảnh thì nấu ăn, có hôm rỗi thì dọn dẹp, có lúc chỉ ngồi bên chú, nói dăm ba câu chuyện vụn vặt mà vẫn thấy vui lạ kỳ.Hồi trước, mỗi khi chú được điều đi, thường là Cường trông quán giúp.
Nhưng từ ngày Cường vào biên chế chính thức, có công việc ổn định, thì cũng không tiện nhờ anh nữa.
Hùng biết vậy nên càng tự nhủ mình phải biết đỡ đần một chút – dù là việc nhỏ như bê mấy thùng hàng, lau cái quầy, hay chỉ đơn giản là ngồi bên quầy thu tiền, giữ quán không bị vắng người.Cậu vuốt lại tóc, lấy sổ ghi chép ra đặt ngay ngắn trên bàn, rồi chống cằm, nhìn dòng người đang dần đông trong ngõ nhỏ.
Chợt nghĩ:– Hôm nay, mình sẽ thử cảm giác làm chân thu ngân của chú.
Già đời, cứ tin ở em đi....5 phút...
10 phút...
15 phút...Hùng nằm gục trên bàn thu ngân, má dán vào mặt gỗ mát lạnh, tay gõ lóc cóc vào mép bàn như thể đánh trống trận.
Bỗng cậu bật dậy, dập tay xuống bàn cái rầm, làm chiếc máy tính tiền rung lên kêu tít một tiếng phản đối yếu ớt, mấy hộp đựng kẹo lặt vặt trên kệ cũng rung rinh như chuẩn bị ngã nhào.– Ấy trời ơi, vào đi chứ, mấy cái người này... – Cậu rít lên khe khẽ, như thể đang diễn tuồng một mình – Mắt có vấn đề quang học hay sao mà không nhìn thấy quán người ta chình ình một đống ở chỗ này chứ?
Ủa sống nhạt đến nỗi không biết vào đây mua chai nước mắm hay gói bột canh hay sao?
Hay ngày nào cũng ra uống nước sông nên không biết vào đây mua ủng hộ người ta chai nước vậy?
Ngồi mòn đít rồi mà chả có ma nào cả?
Vào nhanh đi không tôi chạy ra gông cổ từng đứa vào một đấy!Vừa dứt lời, tiếng keng của chuông cửa vang lên.
Hùng khựng lại, mắt mở to như vừa bị trời đánh.Một người phụ nữ dắt theo một đứa bé bước vào, giày dép gõ nhẹ trên nền gạch.– Xin chào.Hùng bật dậy như lò xo, miệng méo xẹo cố nặn ra một nụ cười:– Ơ?
A... chào chị nha..."
Ê?
Có nghe thấy mình nói vừa nãy không?
Làm ơn đừng nghe làm ơn đừng nghe làm ơn đừng nghe làm ơn đừng nghe..."
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ, ánh mắt hơi nheo lại đầy tinh nghịch:– Sao trông cậu lạ thế, tưởng là cái anh hay bán ở đây là chủ quán chứ?Hùng chớp mắt."
Già đời đúng không?..." – nhưng miệng vẫn cười gượng gạo.– À?
Ha ha...
à, chú ấy dạo này bận quá, nên em trông hộ chú đó ạ.– Vậy sao?– Dạ vâng, chị cứ vào xem đồ đi nha... – Hùng cười, vừa cúi đầu – "Hỏi gì nhiều dữ vậy, vào xem hàng đi trời ơi ngại chết đi được..."...– Của chị gồm có một gói bánh đa nem, một gói hạt nêm và một gói mì chính, chị quét mã QR để chuyển khoản ạ.Người phụ nữ thanh toán xong, dắt đứa bé ra khỏi quán.
Cậu vừa thở phào thì tiếng cửa lại vang lên lần nữa – lần này là một đám con trai tầm tuổi học sinh cấp ba, mặc đồng phục, đeo thẻ tên, mặt mũi non choẹt như trứng gà bóc.Chúng lượn một vòng quanh quầy tủ lạnh, rồi lấy ra mấy lon bia."
Lũ nít ranh này..." – Hùng nhìn chằm chằm mấy lon, "mới bây lớn thôi mà bày đặt uống rượu uống bia.
Còn chưa hết tuổi bú sữa mẹ, đã đòi nhậu nhẹt rồi."– Anh ơi, tính tiền cho bọn em với.Cậu cầm mấy lon bia lên, đọc nhãn."
5% cồn... phụ huynh ơi cháu nhà các bác đòi làm người lớn này"... – Mắt nheo lại, tâm lý giáo viên đạo đức nhập vào.– Mấy đứa ơi... – Cậu đặt lon xuống, nghiêm mặt.– Dạ?– Anh nhìn là biết mấy đứa là học sinh rồi.
Đừng có uống, không tốt đâu.
Vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học, uống vào hỏng ruột hỏng gan đấy.Thằng nhóc đầu đàn – tóc chải chuốt kiểu idol học đường, cười hề hề:– Anh cứ tin em, không sao đâu mà lo.
Bán cho bọn em, anh còn có tiền mà.Hùng há hốc miệng.
"Hả?
Ủa gì?
Cái gì vậy?
Cái logic kiểu gì vậy??"– Ờ... rồi.
Nhưng nếu về nhà bị bố mẹ đánh hay có chuyện gì xảy ra, thì đừng có đổ thừa ai hết đấy nhá?Cậu tính tiền mà vẫn lườm tụi nó như kẹp thêm lời nguyền.Vài phút sau, đám nhóc rời khỏi quán.
Hùng nhìn qua cửa kính – thằng cầm đầu đi nghênh ngang phía trước, tay xách túi bia, đám sau đi rồng rắn, cười nói líu lo.Bỗng nhiên, cả lũ khựng lại, vẻ mặt chuyển từ hớn hở sang tái mét, rồi... bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.Chỉ còn thằng đầu đàn đứng lại, ngơ ngác quay đầu.
Và rồi – nó thấy một người phụ nữ đang sải bước từ phía sau, vẻ mặt lạnh như đá, môi mím chặt, mắt tóe lửa.
Tay bà ấy giơ lên, véo một phát vào tai thằng nhỏ rồi lôi nó đi xềnh xệch.– Tao cho mày tiền để mày ăn uống xong bây giờ mày lại còn thích nốc bia như thằng bố mày à?– Giọng người mẹ vang xa, đanh như roi.Thằng nhỏ vừa bị véo tai vừa kêu lên:–Mẹ ơi, từ đã, con không có mua, lũ kia nó mua, con chỉ cầm hộ thôi!
Đau đau con mẹ ơi!!Cả hai khuất dần sau con hẻm, để lại Hùng đang ôm bụng cười nghiêng ngả sau quầy.
Cậu thở hổn hển, lau nước mắt:– Trời ơi...
đã nói rồi mà, không nghe có chuyện gì xảy ra thì đừng có đổ thừa.
Thấy chưa?
Thấy chưa?Cậu lắc đầu, nhưng trong lòng lại vui đáo để.– Tự dưng bán hàng thấy cũng có trò hay phết nhỉ......– Ngồi thở tí đã.
Mệt quá. – Hùng ngồi phịch xuống ghế xoay sau quầy, xoay một vòng rệu rã như cái chong chóng hết đà, ngửa cổ nhìn lên trần nhà như thể chờ cảm hứng rơi xuống đầu.– Để xem nào, từ nãy đến giờ chắc cũng được hơn chục khách nhỉ... – Cậu lẩm bẩm, mắt vẫn dính trên mảng trần gỗ bạc màu.– Buôn bán cũng khấm khá phết chứ không đến nỗi nào.
Đúng là có nhà riêng ở Hà Nội có khác, làm giàu đúng là không khó.Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hùng giật mình ngồi thẳng dậy, liếc màn hình – là chú.Cậu ấn nút.
Gương mặt quen thuộc hiện lên.
Phía sau chú là một khoảng không gian rộng lớn, người đi lại tấp nập, ánh sáng trắng sáng loáng, những chiếc bàn sắp xếp với những cán bộ đang ngồi xung quanh đó.– Già đời hả! – Hùng nhướn mày, cười.– Nhóc con. – Chú cũng cười, giọng mềm hơn thường ngày.– Chú đang ở đâu đó?
Mà đang làm gì đấy? – Cậu hỏi, nghiêng đầu như con vẹt tò mò.– Đang ở căng tin, chuẩn bị ăn trưa.– Ăn trưa...
Hả? – Hùng giật mình, liếc quanh. – Bây giờ là mấy giờ rồi?!– Mười một rưỡi.Hùng đứng hình một lúc, rồi phá lên cười:– Trời đất ơi!...Ra là em làm việc chăm chỉ quá nên quên luôn cả thời gian luôn rồi.
Chú không biết đâu, hôm nay em năng suất lắm luôn!– Làm gì đấy?– Thì em làm chân thu ngân thay Mận hôm nay.
Mận có việc bận, nên em trông hộ một buổi.
Không ngờ buôn bán cũng xôm dữ thần.Chú bật cười, rồi quay đầu sang một bên, có vẻ như xua tay với ai đó, nói nhỏ gì đó rồi quay lại với Hùng:– À, ra là vậy.Hùng mắt sáng rỡ như đèn LED:– Chú!
Nếu mà em cứ buôn bán như này, thì không sớm thì muộn, em sẽ mua được cho chú một lọ thuốc cải lão hoàn đồng luôn á!– Để làm gì?– Để cho chú bớt già đời quỷ quái chứ sao!
Nói một câu là phải cãi lại người ta chem chẻm chem chẻm một câu, ghét muốn chết!Chú bật cười lớn lần nữa, cười đến mức nhăn cả khoé mắt:– Vậy nếu tôi để em buôn bán thay tôi luôn, thì em nuôi tôi nhé?– Còn phải hỏi sao? – Hùng hất mặt đầy khí thế – À mà chú chờ chút, em kể cho chú chuyện này vui lắm, vừa nãy có cái đám nhóc—– Anh ơi, tính tiền giúp em với ạ! – Một giọng nữ chen ngang.– Chú ơi, đợi em tí nha. – Hùng bắn ra phía trước như tên lửa, vừa thu tiền vừa bấm bụng nhịn cười....– Xong rồi!
Em kể tiếp nè...– Bạn ơi, thanh toán giúp mình cái này!– Hả?
À dạ.
Chú ơi, đợi nữa nha!Lần này ba bốn người cùng lúc kéo vào.
Hùng hoa mắt, tay chân múa như múa lân....– Rồi, em nghĩ là... chắc hết người rồi—– Anh ơi, tính tiền hai nắm cơm cuộn này với!...– Ủa sao khi không mà tự nhiên đông thế?Hùng nhăn nhó, ngó ra cửa.– Ối mẹ ơi, một đống nữa kìa!
Cả dòng người xếp hàng luôn!Chú cười ha hả trong điện thoại:– Em quên bây giờ là giờ ăn trưa à?
Người ta đi mua đồ ăn chứ sao.– Chết rồi, đúng thật luôn.
Em quên mất!–Kể chuyện gì thì khi nào em kể cho tôi cũng được mà, còn phần việc của quán, tôi nhờ hết vào em.
Nhưng mà bán được thì bán, không bán được thì thôi, em đừng có cố quá đấy.Hùng đập tay vào ngực như thề non hẹn biển:– Yên tâm đi, chú cứ tin ở em!Rồi cậu tắt phụt cuộc gọi, hít một hơi sâu như chuẩn bị ra trận.Chú đang nhìn vào màn hình vừa tắt, khẽ mỉm cười.
Bên cạnh, Cường đang ăn cơm, vai rung lên như muốn nổ tung vì nhịn cười.Chú liếc Cường, gằn giọng:– Cười gì mà cười.
Ăn đi.– Thầy... thầy ơi... em chưa bao giờ nghe một cuộc gọi nào nó... bi hài như này ấy.Chú đưa cơm lên miệng... rồi sặc.– Khụ khụ khụ— đúng chết mất, nhóc đó... khụ khụ—Cả hai phá lên cười.
Trưa nay đúng là vừa no bụng vừa no tiếng cười.--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------– Anh Hùng ơi... – Sao đấy Mận?– Chắc hôm nay em phải nhờ anh trông cả buổi rồi...– Gì thế?
Sao vậy?– Em không đăng ký tín được... lớp ngon bị tụi nó hốt sạch rồi...
Giờ em phải lên trường viết đơn xin vào lớp đó...
Thôi thì... hôm nay anh trông hộ em nha.
Khi nào thầy của Cường trả lương cho em, em đãi anh bún chả.– Hâm, cứ đi đi.
Anh ở đây trông quán cũng vui mà.– Hu hu...
Em cảm ơn...Màn hình điện thoại tắt.
Hùng bật cười, lắc đầu nhẹ.
Ngày xưa cậu cũng từng điêu đứng với cái vụ đăng ký tín ấy chứ.
Ở nhà thì mạng chậm như rùa bò, máy tính thì như đồ cổ bảo tàng, đăng ký thì toàn thấy "lớp đã đầy".
Có lần cậu còn không nhớ mình đã ném bao nhiêu tiền vào quán net chỉ để canh giờ đăng ký lớp.
Mà rốt cuộc thì vẫn phải xách mông học lớp "cô nào cũng không ai biết" chấm điểm như chơi xổ số.Giờ thì khác rồi, cậu nghĩ, 4 năm rưỡi trôi qua nhanh như một giấc ngủ chớp mắt, giờ đi làm kiếm tiền, lo tiền nhà, tiền ăn, chứ có phải lo chọn thầy cô điểm cao nữa đâu.Cậu kéo ghế lại gần, mở app quản lý doanh thu."
Ừm, từ sáng giờ cũng kha khá.
Đúng là quán tạp hóa gần trường có khác, sinh viên vào mua đồ ăn nhiều dã man.
Đồ uống, bánh mì, cơm cuộn, mì gói, chắc toàn là để sống sót qua deadline..."– Không biết hôm nay mình bán có bằng chú không nữa...
Ơ?
Nhiều phết đấy chứ.
Nhưng mà trừ chi phí thì chắc cũng không lời bao nhiêu...Cậu vừa vươn vai, vừa định vỗ ngực tự khen bản thân thì... két – cửa mở.Một cô gái bước vào.
Trông xinh thật.
Cái kiểu xinh mà ai nhìn cũng biết đang yêu ấy – từ ánh mắt đến cái nhún vai, đều toát ra một thứ ngọt ngào có chủ.– Xin chào quý khách. – Hùng bật chế độ thân thiện như robot phục vụ.Cô gái giật mình, nhìn cậu một cái.
Rồi cau mày như đang cố nhớ ra điều gì đó.– Ơ...
Sao trông anh lạ thế ạ?Hùng khựng lại một giây, rồi gật đầu, cười:– À, vâng.
Hôm nay tôi trông giúp quán cho chủ quán một ngày.Cô gái gật gù, bắt đầu bước vào chọn đồ.
Hùng nhìn theo, rồi tự hỏi:"Ủa?
Mặt mình đâu có lạ dữ vậy trời?
Mặt này người ta gọi là mặt phổ cập mà? ..."...– Dạ, cho em quét mã QR để thanh toán nha. – cô gái nói, tay lôi điện thoại ra mở app ngân hàng.– À, cho em hỏi là... chủ quán đi đâu rồi ạ?Hùng tay thoăn thoắt bỏ từng gói bánh, chai nước vào túi ni-lông, rồi đưa cho cô.– Chủ quán có chút việc, nên phải đi công tác rồi bạn ạ.– Ra là thế... – cô gật gù – Mấy hôm nay em vào thì không thấy chú ấy đâu, toàn thấy bạn nữ nào đó, rồi hôm nay lại đến anh.Cô chớp mắt – kiểu chớp để mở đầu một loạt câu hỏi.– Anh ơi, anh làm ở đây lâu chưa?Hùng hơi ngẩn ra, rồi gãi đầu cười:– Làm ấy ạ...
À... cũng... lâu rồi.Mắt cô gái long lanh:– Vậy à?
Vậy chắc là anh cũng... quen thân với chủ quán lắm đúng không ạ?Hùng cố nặn ra một nụ cười thân thiện:– À, cũng... chút chút.– Vậy cho em hỏi một câu được không? – cô thì thầm, như sắp chia sẻ bí mật quốc gia– Cô gái mà hôm qua trông quán... có phải là người yêu của chú chủ quán không ạ?Hùng bật cười, suýt nữa thì sặc nước bọt:– À không, bạn nhầm rồi.
Không phải đâu.Mắt cô gái sáng rực lên như đèn pin vừa thay pin mới:– Thật ạ?
Ui, may quá!Hùng nhíu mày, cảm giác như vừa ngửi thấy mùi thị phi:– Hả?– Thì... không có chủ quán ở đây, em kể với anh luôn cho đỡ ngại.Cô nói, giọng trầm xuống, như thể chuẩn bị tỏ tình thay bạn thân.– Thực ra là... trước đây em cũng không hay vào đây đâu.
Nhưng mà... dạo gần đây đi ngang qua nhiều, biết có quán, nên em ghé mua.
Nhưng mà... thật ra là... tại có chú chủ quán ở đây nên ngày nào em cũng tìm cớ tới."
Hả???
Gì???
Gì cơ???" – não Hùng như lag một giây.– Chủ quán ở đây đúng gu của em lắm luôn á anh.
Em mê mấy người có khuôn mặt ưa nhìn, tính cách chững chạc, già dặn, từng trải.Chân mày Hùng bắt đầu muốn... hôn nhau vì nhíu mãi.
Nhưng cậu vẫn gượng cười:– Vâng?"
Tên già đời quỷ quái đang ghét, già đầu đến thế rồi mà vẫn còn có con nhóc ranh mê cơ á???
Cái đồ khốn kiếp này, chú về chết chắc với tôi!"
Cô gái thở ra một cái, rồi thủ thỉ:– Ngày đầu tiên thấy chú ấy, em thích liền luôn.
Nên em mới đến đều đều để chú quen mặt.
Nhưng mà hình như chú chẳng để tâm gì cả.
Mặt lúc nào cũng lạnh tanh như cửa tủ đá.
Em có bắt chuyện vài lần mà chú không buồn đáp.
Nhưng... em không bỏ cuộc đâu."
Ơ?
Thế á?
Hừm... cũng coi như già đời nhà mình vẫn có sức hút nhỉ.
Còn biết lễ độ giữ kẽ cơ đấy." – Hùng thầm nghĩ, lòng hơi lộn xộn, không rõ là buồn cười hay ghen bóng ghen gió.Cô ấy hỏi, giọng như dồn hết hy vọng cuối cùng:– Vậy... anh ơi... cho em hỏi... chú ấy...
đã có gia đình riêng, vợ con gì chưa ạ?– Cô cắn môi, rồi vội nói thêm – Với lại... nếu có gì... em với anh đổi số nha, rồi anh giúp em chuyến này... em sẽ hậu tạ anh ạ.Hùng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lạnh tới mức có thể đóng băng cả quầy tạp hóa:– Chú có người yêu rồi nha.– Dạ?...
Ơ... – cô lắp bắp, mắt mở to như mới biết tin người yêu cũ sắp cưới bạn thân.Hùng vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng:– Chú có người yêu rồi.
Sắp lấy vợ luôn rồi, sắp lập gia đình rồi nha.
Người vợ ấy rất tuyệt vời, tuyệt vời hơn bất kỳ ai trên thế giới này luôn đó.Cô gái gượng cười, cố vớt vát chút hy vọng:– Ơ... nhưng mà em chưa bao giờ thấy người đó xuất hiện ở đây cùng chú ấy cả?Hùng nhướn mày, giọng dịu lại mà rắn như thép nguội:– Thế không xuất hiện thì đồng nghĩa với không có hả bạn?Cậu cười một nụ cười cực kỳ thân thiện – kiểu cười của người sẵn sàng đóng sập mọi cánh cửa hy vọng:– Bỏ cuộc đi bạn."
Đúng là đồ điên mà, có xinh có đẹp cỡ nào thì cũng phải bước qua xác tôi mới hốt được già đời của tôi nha con quỷ" – Hùng thầm rít trong đầu, tay siết chặt cái túi ni-lông như thể đang bóp nát luôn niềm mơ mộng của người đối diện.Cô gái khựng lại một chút, rồi khẽ nói:– Dạ... vâng, vậy thì thôi ạ.
À... anh cũng đừng nói lại chuyện này với chú quán nha... xấu hổ lắm.Hùng gật đầu, như thể được yêu cầu giữ bí mật quốc gia:– Dạ vâng.
Khách đi vui vẻ ạ.Cô gái cúi đầu, bước khỏi cửa kính.
Khi bóng cô khuất hẳn, Hùng mới lách khỏi quầy, lao ra nhìn theo, gào thầm:– Trời đất ơi, biến đi dùm!
Còn tên già đời... chú chết với tôi!
Đồ đáng ghét!--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Khu nhà ăn cán bộ – Doanh trại Long BiênÂm thanh khay sắt chạm nhau loảng xoảng, mùi canh rau dền lẫn mùi thịt kho quyện vào không khí nóng ẩm.
Một vài cán bộ đang ngồi ăn ở bàn gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện xã giao với chú.
Họ cười ha hả vài câu, rồi lần lượt đứng dậy rời đi.
Cường ngồi bên cạnh, gặm miếng thịt, nhai chậm:– Thầy... thầy quen với bọn họ ạ?Chú vẫn ăn bình thản, gật đầu:– Cũng không hẳn, một số người từng gặp trong các đợt công tác, còn lại là lần đầu.Cường chống cằm:– Đám lính mới thầy đào tạo thế nào rồi?Chú cầm thìa, đảo nốt chỗ cơm trong khay:– Tạm ổn.
Đứa nào cũng nghịch như quỷ, nhưng được cái ngoan, chịu nghe.
Có đứa tập tạ 2 ngày thì lên được xà, có đứa 2 tuần vẫn chưa phân biệt nổi trái phải.Vừa nói, chú vừa bật điện thoại lên.
Ngón tay lướt qua vài mục quen thuộc."
Không biết nhóc con bây giờ đang làm gì." – chú nghĩ thầm.Chuyển sang ứng dụng camera theo dõi – thứ đã được lắp ở gian tạp hóa để đề phòng trộm vặt – chú chạm vào khung nhỏ có dòng ghi "Quầy – 15:27".Màn hình hiện lên hình ảnh: Hùng đang đứng chống nạnh, nhìn theo bóng cô gái vừa rời khỏi đó cách đây mấy giây vừa khuất ngoài cửa.Rồi... chú thấy cậu lôi bật lửa, đốt một tờ giấy bé xíu, vừa đốt vừa... nhảy tại chỗ.– ...? – Chú nheo mắt.Cậu lấy cái quạt điện, thổi phù phù như muốn đuổi sạch cái mùi "tình địch để lại".
Đỉnh điểm là khi con gấu bông mặc đồ bộ đội – chính là món quà chú từng tặng – bị cậu lôi ra khỏi phòng ngủ.Cảnh tiếp theo: Con gấu bị...
đấm, vặn, xoắn, siết cổ như đồ phát tiết.Chú suýt nghẹn miếng cơm.– Khổ... – Chú thở dài, bật cười.Cường ngẩng lên, miệng vẫn còn nhai rau muống:– Thầy ơi?
Thầy bị gì thế?Chú vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đáp tỉnh bơ:– Có vụ án mới rồi.– Dạ?– Không biết nhóc ở nhà có chuyện gì mà nổi đóa lên thế này...Cường chớp mắt mấy cái, nhìn điện thoại chú đang cầm:– Thầy... thầy làm gì mà để cậu ấy thế này?Chú xoa cằm:– Không biết.
Cậu có cách nào dỗ người yêu không?Cường ho sặc:– Thầy đừng hỏi em, em còn quên mất hồi đó em với Mận làm kiểu gì mà yêu được nhau đây này!Chú bật cười, đưa tay xoa trán:– Mệt rồi đây....Tiếng nhạc quân đội báo hiệu giờ đi ngủ vang lên – đều đặn, chuẩn xác như mọi đêm.
Từng khu nhà trong doanh trại lần lượt tắt đèn, chỉ còn vài ô cửa sổ sáng nhè nhẹ như ánh mắt ngái ngủ chưa muốn khép lại.Chú rút điện thoại ra.
Bàn tay lướt qua danh bạ quen thuộc, chạm vào tên "🐯 nhóc con 🐯".
Bấm gọi video.Đổ chuông một chút, màn hình bật sáng.Cậu hiện ra – đang ngồi ở quầy.
Cười.
Nhưng không phải nụ cười dịu dàng, mà là kiểu cười... khiến sống lưng lạnh toát.– Già đời hả?
Em nè.
Chú chớp mắt:– Nhóc co...
Cậu nghiêng đầu, tay cầm... con dao thái to bản.Giọng chú hơi run:– Hôm nay em sao thế?Cậu vẫn cười – một nụ cười quá hiền đến mức đáng sợ:– Già đời của em hôm nay đáng yêu ghê.
Có gì cần sám hối không nào?Chú liếm môi, khẽ nuốt nước bọt:– Ờ... em cầm dao làm gì thế?– À không, em đang tính tháo cái chuôi giữa hai cái cẳng của người yêu em ra ấy mà.
Lúc nào cần dùng thì em lắp lại.
Để tiện.Chú thở ra, cười khổ:– Nếu tôi có làm gì sai, thì... em cứ nói thẳng ra nhé.
Mình nói chuyện bình thường.
Tôi nghe.Cậu chống dao lên bàn, ánh đèn vàng rọi vào lưỡi dao sáng loáng:– Có gì đâu mà sai.
Người yêu em lúc nào chả đúng.
Chú là nhất mà, là vô đối mà.
Em chỉ... nhắc nhẹ vậy thôi.
Khi nào chú về, em sẽ tính sổ một thể.Chú xoa trán, bất lực:– Thôi được, vậy giờ em ngoan đi, cất dao vào.
Đừng nghịch linh tinh nữa.Cậu làm mặt ngoan hiền, gật đầu:– Dạ được.
Em cất dao.
Nhưng gấu bông hôm nay hơi tơi tả rồi đấy, mai chú nhớ dỗ lại nó giúp em đi.
Nó khóc đấy.Màn hình rung nhẹ vì tiếng chú cười mệt mỏi:– Khổ thân con gấu.
Khổ thân tôi.Hùng thở dài, rồi nằm vật xuống giường, tay ôm gối ôm:– Thôi được rồi... chú có muốn nghe em kể chuyện không?Giọng chú dịu dàng qua điện thoại:– Tôi nghe đây.
Nhóc kể đi.Cậu nói, mắt nhìn lên trần nhà:– Hôm nay bán buôn cũng ổn, khách không đông lắm, mà cũng chẳng vắng.
Có nhiều chuyện em muốn kể với chú, nhưng... có một chuyện em muốn kể trước.Chú "ừm" một tiếng, chờ cậu nói tiếp.– Chiều nay có một cô sinh viên vào mua đồ.
Cô ấy bảo để ý chú.
Rồi bảo ngày nào cũng ghé qua quán chỉ để được nhìn chú.
Rồi hỏi em: "Anh chủ quán có người yêu chưa, có vợ chưa, có gia đình chưa?"...Chú bật cười khẽ, rồi nhíu mày:– Cô nào cơ?Cậu lườm:– Thì cái cô sinh viên đấy chứ cô nào, rõ ràng bảo ngày nào cũng ghé còn gì?Chú vẫn chưa hình dung ra:– Nhưng mà sinh viên thì vào nhiều lắm.
Một ngày mấy chục người, tôi sao mà nhớ hết.Cậu nói tiếp, giọng pha một chút tủi thân:– Cô ấy bảo cố tiếp cận chú mãi, mà chú cứ phớt lờ với không quan tâm nên...
Chú bỗng bật cười, còn cậu cũng phì cười theo:– Ừ, vậy thì em hiểu vấn đề rồi đấy.Cậu ôm mặt, thở dài:– Trời ơi, em biết là chú sẽ không quan tâm.
Nhưng mà...
đồ già đời chết tiệt, già rồi mà vẫn có người mê là làm sao vậy trời?Chú nheo mắt:– Em hỏi thế thì tôi biết trả lời sao?Cậu lẩm bẩm, giọng nhỏ đi:– Không ai được thích chú...
Không ai được mê chú...
Chỉ mình em thôi.Chú bật cười:– Nhóc con, em ghen đấy à?– Không có ghen. – Cậu vội phản bác – Chỉ là... tự nhiên có người đến nói thẳng vào mặt mình là thích người mình thích... nghe nó cay cay, hiểu không?Chú im lặng vài giây, rồi giọng trầm hẳn xuống – không còn là tiếng cười đùa khi nãy nữa, mà là sự nghiêm túc, chân thành đến thắt lòng.– Nhóc con, em biết mà... khi bán hàng, tôi phải tiếp xúc với nhiều người lắm.
Mỗi ngày, bao nhiêu gương mặt bước vào, rồi lại bước ra.
Họ đến vì cần mua thứ gì đó – còn tôi đón tiếp vì đó là công việc.
Mối quan hệ giữa tôi và họ chỉ là sự trao đổi – họ mang đến cho tôi tiền, còn tôi mang đến cho họ thứ họ cần.
Thế thôi.
Không hơn, không kém.Chú ngừng một chút rồi nói tiếp, chậm rãi hơn:– Nhưng... có một người, mà tôi không thể áp dụng bất cứ điều gì thực dụng lên người ấy được.
Người đó không dạy tôi tính toán, không dạy tôi sòng phẳng.
Người đó đưa tôi một trái tim, và tôi sẵn sàng trao lại cả đời mình để giữ lấy.
Người đó cho tôi một chiếc khăn ấm, và tôi muốn dành cả cuộc đời để sưởi ấm lại cho người đó.Chú dừng, như để chắc chắn rằng cậu đang nghe từng chữ:– Người đó khiến tôi không còn chỗ nào trong lòng cho bất kỳ ai khác nữa.
Người đó làm tôi bận yêu đến mức, chẳng còn một phút giây nào để nghĩ đến ai khác.
Nhóc con... em biết người đó là ai, đúng không?Mặt Hùng đỏ bừng lên, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gò má khiến cậu trông càng giống một đứa trẻ vừa bị người lớn chạm vào tim.
Cậu mím môi, tay siết chặt lấy gối ôm như thể nếu không bám vào đó, trái tim sẽ tan ra thành nước mất.Giọng cậu nghèn nghẹn, nhưng cố pha chút trêu ghẹo:– Đúng là... già đời, nói câu nào cũng làm cho người ta mủi lòng.Chú bật cười, rồi buông một câu lửng lơ:– Còn em nói là cô sinh viên nào đó... thì tôi quen cả một núi cô lận.
Nhiều lắm, không đếm xuể.– Thích chết hả? – Hùng nhướn mày, nhưng khoé môi vẫn cong lên.– À không, tôi đùa thôi... – Chú vội chữa, giọng cười khan.Hai người im lặng một lát, rồi chú khẽ hỏi, giọng dịu xuống:– Vậy tức là... em không có ghen sao?Hùng bĩu môi, quay mặt đi, giọng vờ như thản nhiên:– Ai thèm ghen cơ chứ?Chú nói chậm rãi, như đang đọc một lời thề:– Tôi biết... chúng ta xa nhau thế này, sẽ có nhiều chuyện xảy ra.
Em cũng sẽ có lúc không tin tôi, và tôi cũng sẽ có lúc ghen tuông vớ vẩn.
Mấy chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần, nhưng mà... nếu em ghen, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh rằng tôi là của em mãi mãi.Chú dừng một chút, rồi hỏi nhỏ:– Còn nếu tôi ghen... thì em sẽ làm gì?Hùng bật cười, cổ họng như có gì đó nghẹn lại nhưng vẫn cố nói tự nhiên:– Em còn nhớ mấy năm trước, chú cũng ghen với em chỉ vì em đi chung với bạn mà, rồi còn nói kiểu "chắc em cũng mua sữa cho nó uống chứ gì"...
Em mới bảo: em chưa bao giờ mua sữa cho ai hết á.
Chú là người đầu tiên, cũng là người duy nhất em mua sữa cho.Cậu nhoẻn miệng, nửa như nghịch ngợm, nửa như dỗi yêu:– Cho nên, khi chú giận, em sẽ đưa cho chú một hộp sữa.
Hộp sữa đó, từ đầu đến cuối, chỉ có một người em muốn mua cho – là chú.Chú bật cười, cậu cũng cười theo, rồi cả hai lặng im trong niềm vui ấm áp.– Thế nào?
Hết giận chưa?– Em hết rồi.– Ngoan.– Già đời.– Nhóc con?Cậu khẽ thì thầm, mắt vẫn không rời màn hình:– Em yêu chú nhiều lắm.– Tôi cũng yêu em rất nhiều.Đêm ngoài kia vẫn gió, sao vẫn lấp lánh.
Cứ tưởng khoảng cách sẽ làm người ta lạnh đi, nhưng hơi ấm của tình cảm chân thành thì không cần chạm da chạm thịt – chỉ cần một cuộc gọi, một ánh nhìn, một hộp sữa từng mua, là đã đủ để trái tim thôi rét buốt rồi.