Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 310: Chương 310



Con ngươi của Giang Thịnh Vân đảo một vòng, cười nói: "Hả? Ta mới nhìn thấy Đức An Hương Quân vẫn luôn nhìn đồ vật đang che vải đỏ kia, còn tưởng rằng lễ vật của nàng ta là cái này chứ?"

Vì nàng ta có quan hệ thông gia nên vị trí gần như là ở phía trước, vừa nói ra như thế đã thu hút sự chú ý của mọi người, đám người thi nhau nhìn lại.

Tẩu tử của Giang Thịnh Vân bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, vốn thời tiết nóng bức mà mồ hôi của nàng ấy sắp chảy xuống. Nàng ấy vội lau đi, khẽ trách mắng: "Muội đừng làm loạn!"

Giang Thịnh Vân không vui nên liền bĩu môi, đúng là không xem ai ra gì. Nàng ta cũng không làm gì, chẳng phải chỉ nói mấy câu thôi à? Tiêu gia cũng không thể vì một người con dâu chưa gả vào mà trách cứ nàng ta chứ? Vậy thì cũng quá là hẹp hòi rồi.

Nàng ta hơi ngước cằm lên nhìn để chờ mong xem Yến Thu Xu sẽ làm thế nào để mang đồ vật không đưa ra được bày trước mặt mọi người.

Trái lại Yến Thu Xu rất cảm kích nàng ta, Tiêu Hoài Đình trình cổ cầm lên, đám người ở đó khen không ngừng, nàng còn không biết làm sao để chen vào nói được, không ngờ cô nương này còn giúp đỡ. Nàng cười nói: "Đây là bánh sinh nhật ta làm, nghĩ đến đại thọ của bá mẫu, đương nhiên là không thể thiếu bánh được nên ta làm một phần. Thủy Mỗi, đưa lên đi."

Thủy Mỗi nhẹ nhàng thở ra, nàng ấy canh thời gian mang đồ đến, sợ kem tan mất, cũng may bây giờ có thể đưa lên rồi.

Nàng nhìn chằm chằm hai gã sai vặt, bưng bánh kem cao cỡ nửa người lên.

Đám người tò mò nhìn qua: "Thật sự là bánh kem à?"

"Không phải chỉ là bánh kem thôi sao? Sao lại đưa đến nữa?"

Trong đĩa của bọn họ đã có một chiếc bánh kem nhỏ, là một món tráng miệng sau bữa ăn, Yến Thu Xu làm chiếc bánh kem này nữa thì chẳng phải là hơi trùng lặp hay sao. Hơn nữa bánh kem quá bình thường, bọn họ vẫn có thể mua được một cái bánh theo yêu cầu với giá chỉ một lượng bạc ở phố mỹ thực mà.

Mọi người ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt cũng thay đổi, mang theo vài phần đùa cợt và đồng tình.

Lễ vật quá ít, lúc nào cũng mua được, cô nương này là đang tính bêu xấu rồi.

Sắc mặt Yến Thu Xu không thay đổi, cười nói: "Bá mẫu, sinh nhật vui vẻ!"

Đúng lúc đó, Thủy Mỗi xốc vải đỏ lên, gã sai vặt cũng phụ vén một tay, đầu tháp bánh để lộ hình dáng đồ vật bên trong. Lúc này có người kinh ngạc hít sâu một hơi: "Hả cái gì?! Đây là bánh kem à?"

"Là một chiếc bánh kem vô cùng lớn!"

"Đẹp quá! Bánh kem sinh nhật này đẹp thật!"

Đúng như lời khen, bánh kem sinh nhật cao khoảng nửa người này nhìn rất đẹp, có tổng cộng sáu tầng, từ trên xuống dưới mỗi tầng đều được trang trí khác biệt. Phía trên cùng còn thắp một ngọn nến, trên ngọn nến viết: "Chúc Tiêu phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."

Mặc dù chữ nhỏ nhưng làm từ ngọn nến ở sau bánh kem, cho dù người ở xa cũng nhìn thấy rõ.

Yến Thu Xu thuận thế đặt sáu chiếc bấc đèn để châm lửa.

Ngọn lửa nho nhỏ lóe ra ánh sáng chiếu lên toàn bộ bánh kem trắng nõn. Mấy thiếu nữ nhìn thấy vậy thì trong lòng liền mong chờ, cho dù khách nam cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc này là tiệc tối, ăn cơm xong lại dây dưa một lúc, mặt trời đã xuống núi từ lâu, chỉ dựa vào ánh nến để chiếu sáng. Lúc này một đồ vật trắng nõn xuất hiện khiến nơi tối tăm nhất cũng trở nên sáng bừng và rất xinh đẹp.

Nhất là bánh kem ở tiệm chỉ có một tầng, bọn họ chưa từng thấy bánh cao sáu tầng như thế!

Giang Thịnh Vân bị làm cho kinh ngạc, nhưng sau đó nàng ta lộ vẻ khó xử ghét bỏ, khinh thường bĩu môi nói lầm bầm: "Không phải chỉ là bánh kem thôi à? Làm như chưa ai ăn qua vậy."

Âm thanh nói thầm vừa xong, Đông Đông rúc vào bên người mẫu thân nói với giọng cảm thán: "Oa! A Xu tỷ tỷ, tỷ còn biết làm bánh kem lớn như thế! Lần sau sinh nhật đệ cũng muốn!"
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 311: Chương 311



Tính cách Tiêu Hoài Vũ hoạt bát, cũng hùa theo nói: "Đúng đó A Xu, muội không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, sinh nhật ta cũng muốn chiếc bánh này! Đẹp quá!"

Uyển Nhi khẽ ngạc nhiên, cũng vội há miệng nói: "A Xu tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng muốn!"

Ông cụ non Thẩm Bình Ngộ cũng tỏ vẻ hâm mộ, sinh nhật vừa rồi cậu bé không ở Tiêu gia, Trâu sư phó cũng làm bánh kem, không nói đến hương vị, tính riêng bề ngoài thôi cũng không đẹp được như thế!

Tiêu Bình Tùng lớn tuổi hơn nên không tiện nói trước mặt nhiều người như vậy, lén giật tay áo của mẫu thân: "Nương, con cũng muốn."

Tống Minh Đại cười với nhi tử: "Yên tâm, nếu bọn họ đều có thì A Xu sẽ không bỏ qua con."

Tiêu Bình Tùng cười ha ha, vừa hài lòng lại vừa vui sướng.

Tiêu phu nhân vốn thích ăn, nhìn bánh kem này xong lại cười vui vẻ hơn: "A Xu nhọc lòng rồi, bánh kem này làm lâu không?"

Yến Thu Xu cười ngượng ngùng: "Không lâu ạ, cũng không phức tạp lắm." Nàng đưa dao gỗ lên: "Bá mẫu, thọ tinh phải chia bánh kem, người cắt nhé?"

"Ừm." Tiêu phu nhân đứng dậy, không cần người đỡ, bà ấy cầm dao gỗ thuần thục cắt bánh kem.

Đã từng thấy Đông Đông ăn nhiều bánh kem như thế là bà ấy đã biết làm thế nào rồi.

Vừa đặt dao xuống, Hoàng ma ma phối hợp đưa đĩa qua, một miếng bánh kem được Tiêu phu nhân đặt vào đĩa. Bà nhìn lão tỷ muội của mình: "Phiền tỷ tuổi đã cao nhưng vẫn tới chúc thọ ta, cái này cho tỷ."

Đối với người có tuổi tác trung bình chỉ ba, bốn mươi tuổi thì năm mươi tuổi đã rất cao rồi, có thể coi là già nhất rồi, lão tỷ muội Phó phu nhân không còn trẻ nữa, liền cười híp mắt: "Haiz, có bánh kem đẹp như thế, năm sau ta còn đến nữa!"

Tiêu phu nhân cười, tiếp tục cắt phân chia theo thứ tự.

Chiếc bánh kem này rất to, cho dù tầng cao nhất cũng là bánh kem mười hai tấc bình thường. Phía dưới đáy càng lớn hơn, vì thế phần lớn mọi người đều được chia một chút.

Phó phu nhân được chia bánh kem đầu tiên đã bắt đầu ăn, lần này bà lại tỏ vẻ kinh ngạc, mờ mịt nhìn chiếc bánh kem này, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Ôi, con dâu tương lai của muội giỏi quá, bánh kem này được làm từ kem nguyên chất đấy!"

Người không thể tin được: "Kem ư? Không sợ nó tan à?"

"Không, rất mát lạnh nữa là đằng khác, ăn rất ngon đấy!" Phó phu nhân vội vàng nói, cười tủm tỉm nếm thêm một miếng. Cốt bánh kem mềm mại xen lẫn cảm giác mát lạnh quen thuộc của kem, mùi sữa ngọt ngào đi vào lòng người.

Cảm giác kem vô cùng ngon, mặc dù lạnh nhưng vì có cốt bánh kem ngăn cách cho nên ăn nhiều cũng không thấy ngán.

Vừa cho vào miệng, dường như cảm giác oi bức đêm hè cũng biến mất khiến người ta thoải mái từ trong ra ngoài.

Tiêu phu nhân cũng ngạc nhiên: "Là bánh kem lạnh à? Vậy ta không cắt nữa, ngộ nhỡ tan mất thì ta sẽ không được ăn!"

Thọ tinh phải chia mới may mắn, mới cần đích thân cắt, nhưng bà ấy muốn ăn nhiều hơn nên không cắt nữa, nhất quyết đưa một miếng bánh kem đã cắt gọn cho vào miệng.

Đúng lúc người kế tiếp là Đông Đông đã thèm c.hảy nước miếng từ lâu, tay nhỏ nâng lên rất lâu để chờ bánh kem, nhưng nãi nãi lại ăn phần của cậu bé.

Đông Đông trợn tròn mắt, mấy giây sau cậu bé liền sốt ruột: "Nãi nãi! Người tiếp tục cắt đi, Đông Đông còn chưa ăn mà!"

Cậu bé van xin trông thật thê thảm!

Phải chờ một hồi lâu, vì bối phận và thân phận nên mãi không đến lượt, Uyển Nhi vất vả mãi mới có được, đến phiên cậu bé thì nãi nãi không cắt nữa!

Đông Đông vội vàng như thể đang chọc cười đám người ngồi ăn bánh kem ở đó, từng người lớn cố ý cầm bánh kem lên trêu cậu bé: "Chỗ ta có, Đông Đông có muốn ăn không?"

Đông Đông mím môi, muốn lắm nhưng mà lại không cam lòng, bánh kem đó đã bị bọn họ nếm qua rồi!

Tiêu Hoài Đình buồn cười nhìn mẫu thân, chàng quyết định vung tay, đành phải cầm dao nhanh chóng cắt thêm một miếng.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 312: Chương 312



Từng miếng bánh kem được phát đi, đám người ăn vào miệng, kem vẫn chưa tan, vẫn mát lạnh, vị sữa ngọt ngào khiến vị lạnh không thấm vào đầu lưỡi, nhưng vẫn khiến cho bọn họ dễ chịu hơn nhiều.

"Miếng bánh kem này không tệ, mùa hè ăn được cái này thì quá là ngon rồi. Lần sau sinh nhật ta cũng phải bảo nhi tử làm cái này cho ta!" Một vị phu nhân cười nói: "Đến lúc đó mọi người cùng đến chung vui nhé."

"Vậy chắc chắn là ăn không ngon như bánh này rồi, trước đó ta đã được ăn qua không ít bánh kem, chỉ có món này là ngon nhất. Vị sữa ngọt ngào, không hề ngán chút nào!"

"Đúng thế, ta cũng thấy thế, ngươi nhìn lão gia nhà ta kìa, bình thường không thích ăn bánh kem mà bây giờ đã ăn hết miếng bánh kia rồi đấy."

Cho dù thật lòng hay nói dối, trên mặt mọi người vẫn lộ rõ vẻ vui vẻ.

Không nói những cái khác, con dâu tương lai của Tiêu gia này thật sự rất giỏi, ít ra thì cũng làm ra được chiếc bánh kem lớn này, rất có thể diện, lại còn tự mình làm nữa. Cho dù tài nấu nướng không tốt nhưng con dâu nhà ai có thể tự tay làm ra món này chứ?

Nhất là trước đó mọi người cảm thấy món này rất bình thường, một lượng bạc sẽ có một cái. Bây giờ xem ra không hề tầm thường, đầu tiên phải làm một đống lớn băng, sau đó phải tốn thời gian phí sức. Không phải ai cũng làm được món này, cũng không phải ai cũng làm ngon như thế.

Lúc này bọn họ đã nhớ ra, món bánh kem tháp đang được bày bán trong phố mỹ thực mỗi ngày đã giúp Tiêu gia có thể thu được một đấu vàng, đều là do tiểu cô nương này sáng tạo ra sao?

Dù sao thì khi nàng xuất hiện, Tiêu gia đã tung ra rất nhiều món ăn tươi mới, đa số đều vang dội khắp kinh đô.

Nếu không nhờ nàng thì phố mỹ thực mở được à?

Người làm quan phải có đầu óc linh hoạt, mặc dù nói chán ghét buôn bán nhưng dưới tay lại có không ít cửa hàng, có một người tạo nên phố mỹ thực vô cùng đắt giá thì ai mà không vui chứ? Chỉ là bọn họ không có bản lĩnh này, chỉ có thể hâm mộ. Nghe nói Tiêu gia đã mở rộng phố mỹ thực đến thành kế bên, người ngoài không bắt chước kịp.

Sau khi nhẩm tính như thế, rốt cuộc thì bọn họ cũng hiểu vì sao Tiêu phu nhân thích cô nương này rồi.

Có người nói thầm: "Nói thẳng ra thì từ nhi tử cho đến con dâu, không ai hơn được Tiêu gia. Vẽ tranh kém hơn, thêu thùa cũng không tốt, tài nấu nướng càng không được, chỉ biết dùng bạc mua lễ vật cho ta."

Mọi người đồng ý ghen tỵ gật đầu: "Đúng vậy, con ta cũng thế, chỉ biết xài bạc, ai mà không có bạc chứ!"

"Vẫn là Tiêu phu nhân có mắt nhìn, chọn con dâu tốt quá! Con trai con dâu đều hiếu thuận!"

Có ai có tiền mà lại không biết mua đồ tốt không? Nhưng có thể tự tay làm thì món quà đó càng khiến người ta vui vẻ hơn nhiều.

Tiêu phu nhân ăn bánh kem rất ngon miệng, được đám người khen ngợi cũng lộ vẻ đắc ý: "Bọn chúng rất tốt, mấy nàng dâu đứa nào cũng đều tốt!"

Muốn bà ấy nói, bà ấy cần nhà vọng tộc làm gì sao?

Tiêu gia của bà ấy không cần nhà vợ giúp đỡ chấn hưng, chỉ cần nhi tử thích là được, cho tới nay bà ấy luôn suy nghĩ như thế. Không chỉ riêng bà ấy mà cha mẹ chồng cũng nghĩ thế, thích là điều quan trọng nhất.

Những chuyện khác đều là niềm vui bất ngờ.

Bánh kem đủ lớn để Tiêu Hoài Đình phân chia đều, mỗi người được một miếng nhỏ. Chia từng miếng ra, người thân với Tiêu gia đều được chia đủ.

Giang Thịnh Vân được chia cuối cùng, so với người khác thì nhỏ hơn nhiều. Nàng ta trừng mắt nhìn miếng bánh trong tay, nhìn bánh trong tay tẩu tử lớn hơn của mình. Nàng ta nhớ mang máng khi chia bánh, hình như Tiêu Hoài Đình có liếc nhìn qua mình nên mới cố ý cắt nhỏ hay sao?

Nàng ta phản ứng kịp, tức giận muốn ném chiếc bánh này đi, nhưng dù sao cũng là địa bàn của người Tiêu gia, nàng ta không dám, chỉ cầm thìa múc một miếng cho vào miệng.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 313: Chương 313



Bánh kem mềm mại không ngọt không ngán, lớp kem hơi mềm mịn, không phải đá nhưng có cảm giác tinh tế, khi nhấm nháp thì không hề có vụn băng nào, thơm ngọt ngon miệng.

Mùi vị kia còn ngon hơn bánh kem nàng ta thường ăn nữa…

Giang Thịnh Vân kinh ngạc, liền ăn thêm mấy miếng, bỗng nhiên lúc múc thêm lại nghe tiếng "Leng keng" Thìa cọ xát lên đĩa sứ vang lên tiếng chói tai khiến cả người nàng ta run lên, nổi da gà, lúc này mới ý thức được là mình đã ăn xong miếng bánh kem từ lâu!

*

Ăn xong bánh kem, Yến Thu Xu cũng ngồi về chỗ cũ.

Sau đó là tới lượt mấy đứa cháu như Đông Đông tặng quà.

Lễ vật của trẻ con nhiều hơn, Đông Đông tặng một bài thơ do mình tự viết, còn Trầm Bình Ngộ tặng chân dung mình vẽ cho Tiêu phu nhân, những người lớn vô cùng vui vẻ.

Đưa lễ vật xong, gánh hát Tiêu gia mời đến cũng bắt đầu biểu diễn, người trẻ không thích xem kịch được Tạ Thanh Vận đưa đến nơi khác chơi. Thế gia quý tộc đương thời có rất nhiều đồ chơi.

Yến Thu Xu cũng thở phào một phen.

Xem như khiến những người kia dời sự chú ý ra khỏi người nàng.

Bị nhiều người nhìn như vậy, nàng thật sự không quen, bây giờ được giải thoát rồi, nàng cũng không thích xem kịch nên lặng lẽ rời đi. Tiêu Hoài Nhã thấy vậy cũng đi theo cùng: "Hôm nay lão Lục bảo ta đi cùng muội, chờ kết thúc muội có thể đến viện tử lúc trước của mình để nghỉ ngơi."

Yến Thu Xu cười nói: "Vâng."

Thân phận nàng thế này rất dễ bị người như Giang Thịnh Vân bắt nạt, càng không nói thẳng ra là bị Yến Thu Uyển nhìn chằm chằm.

Chỉ là vô cùng bất ngờ, Yến Thu Xu không bị bắt nạt, chưa đi được mấy bước, đi qua một cây cầu bắt ngang ao, gặp hai phu nhân trẻ tuổi nắm tay nói đùa.

Bình thường chỉ cần gật đầu chào là có thể rời đi.

Ai ngờ lúc kề sát vai đi qua, rõ ràng Yến Thu Xu nghe thấy một nữ tử vẽ hoa điền trên mi tâm nói: "Tiêu ngũ tiểu thư, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn y hệt năm đó."

Sắc mặt Tiêu Hoài Nhã trở nên lạnh lùng, không quan tâm mà đi qua.

Nữ tử bên cạnh phu nhân kia cười nói: "Ta cũng thấy thế, chúng ta đều làm thê tử làm nương, chỉ có Tiêu ngũ tiểu thư vẫn như xưa. Đúng thế, Ngũ tiểu thư, sao ngươi vẫn chưa thành thân?"

"Có lẽ do ánh nhìn quá cao, dù sao năm đó Ngũ tiểu thư của chúng ta cũng được xem như nổi tiếng ở kinh đô, đáng tiếc..." Phu nhân vẽ hoa điền che miệng: "Đúng rồi, Ngũ tiểu thư, nể mặt chúng ta là người quen cũ, không thì ta giới thiệu cho ngươi mấy nam tử trẻ tuổi nhé?"

Tiêu Hoài Nhã không đi nữa, nắm chặt tay quay đầu nhìn người trước mắt. Lúc này, giọng nói ôn hòa của nàng ấy có vẻ lạnh lùng: "Tần Nhu, Đới Tranh, hai người các ngươi vẫn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã như thế, nhiều năm như thế mà còn chơi cùng nhau, cũng không tệ chút nào."

Tần Nhu không để ý, cười khiêu khích một tiếng: "Vẫn là do ngươi “thơm”, danh giá đến mức nhiều năm như thế không gả đi được. Qua mấy năm nữa, ta làm tổ mẫu rồi, chẳng phải Ngũ tiểu thư vẫn giống như hôm nay sao?"

Hốc mắt Tiêu Hoài Nhã hơi ửng đỏ, dáng vẻ do dự bộc lộ suy nghĩ của nàng ấy.

Rõ ràng là muốn xông qua đánh bọn họ.

Đương nhiên hai người Tần Nhu, Đới Tranh cũng nhìn thấy, giống như lùi lại một bước theo bản năng. Song, Tần Nhu lại vừa cười vừa nói: "Lúc này không giống xưa, Tiêu ngũ tiểu thư, ngươi đừng tùy tiện động thủ, không thì với thanh danh của ngươi sẽ không ai dám cưới cả."

Đới Tranh: "Chậc chậc, A Nhu, đừng nói nữa, bây giờ cũng không ai dám cưới nàng ta cả. Tiêu ngũ tiểu thư, ngươi không cần ta giúp giới thiệu mấy người sao? Mặc dù kém những người trước kia theo đuổi ngươi nhưng ngươi biết đấy, đã lớn tuổi, có thể gả đi đã là không tệ rồi..."

Dường như giữa hai bên có oán hận, câu nói này vô cùng khó nghe, nhưng xung quanh không có ai khác. Ở đây là khu vực giữa hai bên, tạm thời không có ai, bọn họ vô cùng phách lối, nói chuyện không có kiêng kị gì.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 314: Chương 314



Thấy Tiêu Hoài Nhã tức giận lại không ra tay, gương mặt lạnh lùng của Yến Thu Xu nở nụ cười: "Nói không tệ."

Hai người kia ngẩn người, lập tức cười nghiêng ngả: "Tiêu Hoài Nhã, ngươi nghe thấy không? Em dâu tương lai của ngươi đã nói như thế..."

Giờ phút này, gương mặt Tiêu Hoài Nhã đỏ bừng, trong mắt lóe lên vẻ xấu hổ và giận dữ. Người bên ngoài sỉ nhục nàng ấy thì nàng ấy chỉ tức giận, nhưng nếu người thân cũng như thế, nàng ấy sắp không nhịn được nữa rồi.

Yến Thu Xu kịp lúc cắt ngang hai người bọn họ, giọng nói vang vọng nhấn mạnh từng chữ: "Ta nói các ngươi nói không tệ, vô cùng phù hợp với dáng vẻ của các ngươi, trong đầu chỉ toàn nam nhân, không có nam nhân thì sợ rằng các ngươi sẽ không sống nổi!"

Tiêu Hoài Nhã ngây người, hai người đối diện cũng ngây người, mấy giây sau, mặt bọn họ đỏ bừng lên trừng mắt với nàng: "Ngươi...."

Yến Thu Xu cắt ngang lời bọn họ lần nữa, đánh vừa độc vừa chuẩn: "Ta nói sai à? Vừa mới gặp nhau một lúc mà các ngươi cứ hở ra một câu là thành thân, hai câu cũng thành thân, chỉ sợ kiếp này của hai người các ngươi chỉ nhìn thấy nam nhân mà thôi! Cho nên trong miệng chỉ nói lời liên quan đến nam nhân, nhưng ta muốn hỏi lại, không thành thân thì sao?"

"Tiêu Hoài Nhã lợi hại hơn các ngươi nhiều! Đời này các ngươi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào tranh đoạt sự sủng ái của nam nhân, tranh đấu với tiểu thiếp thế nào. Nhưng ngươi biết cuộc sống của người khác đặc sắc thế nào không? Ngươi từng đi biên cảnh chưa? Đi chiến trường chưa? Từng giết kẻ địch chưa? Cũng may mấy đời Tiêu gia hi sinh vì bảo vệ Đại Chu mới khiến cho mấy người trong đầu chỉ có nam nhân như các ngươi sống sót, lúc này ngươi lại dám quơ tay múa chân trước mặt người Tiêu gia sao?!"

Tiêu Hoài Nhã: "!!!"

Nàng ấy trợn mắt hốc mồm, Tần Nhu và Đới Tranh càng không nói nên lời.

Yến Thu Xu khác hẳn với Tiêu Hoài Nhã ăn nói vụng về, mặc dù nàng không thích cãi nhau với người khác, nhưng sống ở thời tin tức bùng nổ của hiện đại, không cần nói lời th* t*c thì nàng vẫn diệt gọn đám người như hoa chưa từng trải qua gian nan vất vả này.

Không thể đánh nhau, hạn chế sự phát huy của Tiêu Hoài Nhã nhưng lại đúng lúc chạm vào nơi Yến Thu Xu am hiểu.

Nói xong, nàng cười lạnh một tiếng, giống như tướng quân giết địch trên chiến trường, khí thế dâng cao, ép hai nữ tử khoảng hai mươi tuổi đã thành thân nhiều năm không thể cãi lại được.

Nàng... thật là quá đáng mà!

"Ngươi! Ta phải nói với phu quân của ta!" Tần Nhu thở hổn hển.

Yến Thu Xu lộ vẻ chế giễu, khoa trương vỗ ngực: "Ta sợ quá đi mất, nhưng khi còn bé ngươi cáo trạng tìm cha, lớn lên lại cáo trạng nam nhân của mình, vẫn chưa dứt sữa, hay không thể đứng thẳng đi lại vậy?"

Hai người Tần Nhu và Đới Tranh: "..."

Tiêu Hoài Nhã: "Ha ha!"

Nàng lại quá độc miệng rồi! Nhưng nàng ấy thích như vậy!

Tiếng cười này giống như mồi dẫn lửa, bỗng nhiên xung quanh vang lên mấy tiếng cười.

Hai người vốn đang xấu hổ giận dữ không thôi, đang muốn phản kích lại, bỗng nhiên đầu óc bị biến cố này dọa đến trống rỗng.

Có người đến khi nào thế?

Bọn họ quay đầu lại, xung quanh có mấy người đi đến, đều là người quen ở kinh đô, hai người họ ngây ngốc cả người.

Làm sao bây giờ? Bọn họ nghe thấy hết rồi sao?

Vào lúc này, có một thanh niên đi thẳng qua chắp tay nói với Yến Thu Xu và Tiêu Hoài Nhã: "Hương Quân nói không sai, chúng ta phải cảm niệm sự hi sinh của người Tiêu gia. Song, trên đời này luôn có người bạc tình bạc nghĩa, trong mắt chỉ nhìn thấy nơi lớn chừng lòng bàn tay, thật sự đáng tiếc cho gia giáo này, không phải ai cũng như thế."

Một câu nói kia đã đè sập cọng rơm cuối cùng trong lòng bọn họ, hai người bụm mặt khóc rồi chạy đi. Lúc chạy đi vì quá vội vàng nên đụng vào người khác tạo nên một trò cười nhỏ.

Tiêu Hoài Nhã hoàn hồn, ánh mắt kì lạ nhìn thanh niên đang mỉm cười trước mặt, kéo cánh tay Yến Thu Xu, nở nụ cười thân thiết với nàng: "A Xu, chúng ta đi thôi."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 315: Chương 315



Yến Thu Xu không biết người này, chỉ gật đầu với đối phương rồi đáp lời: "Ừm."

Hai người rời khỏi cây cầu nhỏ, lại thấy thanh niên kia còn đi theo.

Tiêu Hoài Nhã nhíu mày: "Ninh Trác, ngươi đi theo chúng ta làm gì?"

Thanh niên tên Ninh Trác cười hì hì nói: "Ta đói bụng, đúng lúc trong bữa tiệc ăn chưa no, muốn theo Ngũ tiểu thư kiếm miếng cơm."

Yến Thu Xu yên lặng nhìn hai người, nàng nghĩ chắc là người quen cũ, nam tử này còn giúp các nàng nên nàng không nói gì.

Tiêu Hoài Nhã chỉ hướng vào phòng bếp: "Phòng bếp ở bên đó."

Ninh Trác thở dài nói: "Ta vẫn nghe đồn Đức An Hương Quân có tài nấu nướng cao siêu, vừa mới nếm thử miếng bánh kem đã cảm giác dường như đây là miếng bánh kem ngon nhất trên đời rồi, không biết có thể nể mặt tại hạ vừa mới ra mặt giúp đỡ, xin Đức An Hương Quân ban thưởng một món ngon có được không?"

Yến Thu Xu chưa nói gì, Tiêu Hoài Nhã đã không vui nói: "Thức ăn A Xu làm không phải ai cũng được ăn! Muội ấy là em dâu tương lai của ta!"

Ninh Trác tỏ vẻ mất mát: "Ngũ tiểu thư, nàng vẫn tính toán chuyện mấy năm trước ta nói sai à? Đã nhiều năm như vậy, ta nói xin lỗi bao nhiêu lần rồi, nàng hãy quên chuyện cũ đi nhé?"

Tiêu Hoài Nhã cười chế giễu: "Cũng không dám quên, dung mạo ta xấu khiến ngài đau mắt đấy."

Ninh Trác cười khổ: "Trước đó chúng ta không cãi nhau ầm ĩ, lúc đó ta vô tâm, khi còn bé ta chê cười nàng bị gãy răng cửa nên quá xấu, chẳng phải khi đó nàng đánh ta một phen là xong rồi sao? Lần kia ta chỉ đùa thôi, không ngờ nàng lại thấy không vui như thế..."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn trở nên yếu đi nhiều, lộ vẻ chột dạ và hối hận.

Hắn biết sai là thật, từ nhỏ miệng hắn đã luôn nói chuyện l* m*ng như vậy, cũng bị Tiêu Hoài Nhã đánh rất nhiều lần, hắn cảm thấy đây là phương thức ở chung giữa bọn họ.

Ai ngờ lần kia Tiêu Hoài Nhã trở về, vì vết thương trên mặt nên rầu rĩ không vui, hắn cố ý trêu nàng ấy, muốn nàng ấy đánh mình phát tiết một phen. Không ngờ Tiêu Hoài Nhã không hề đánh hắn một cái nào, trái lại còn thu dọn y phục chạy đi đạo quán.

Mấy năm nay hắn đi vô số lần đều bị từ chối ở ngoài cửa, lễ vật bồi tội cũng bị trả về, thật sự không có cách nào khác. May mắn là Tiêu Hoài Nhã trở về, hắn luôn nhìn nàng ấy chằm chằm khi còn ở trong bữa tiệc, nhìn thấy hai người đi ra, sau khi nói chuyện với phụ mẫu xong thì cũng đi theo ra, chậm một bước đúng lúc nhìn thấy cảnh kia.

Thật sự không thể chờ đợi được nữa, Ninh Trác chỉ có thể mặt dạn mày dày đi theo.

Yến Thu Xu nghe vậy xong thì nhìn hắn một cái, thì ra đây chính là người xui xẻo bị đánh khi trêu Tiêu Hoài Nhã bị sún răng lúc năm tuổi, dáng dấp cũng không tệ, cao to, chỉ là có hơi ngốc. Hắn nghĩ là khi còn bé và khi lớn lên sẽ giống nhau, dẫn đến việc hắn trêu Tiêu Hoài Nhã khiến nàng ấy phải oán hận.

Tiêu Hoài Nhã không nói gì, không biết còn tức giận hay mềm lòng rồi nữa.

Yến Thu Xu nhân tiện nói: "Ngài muốn ăn gì? Nể mặt ngài đã giúp, ta sẽ nấu cho ngài."

Ninh Trác không muốn ăn, chỉ mượn cớ mà thôi, nhân tiện nói: "Hương Quân muốn nấu gì cũng được, ta không kén chọn!”

Yến Thu Xu sờ bụng, thật ra trong bữa tiệc vừa rồi nàng không ăn nhiều, mặc dù hương vị không tệ nhưng vì nhớ chuyện tặng quà nên không có khẩu vị, nhân tiện nói: "Được, vậy ta sẽ làm mì xối dầu cho ngài."

Tiêu Hoài Nhã hừ một tiếng rồi kéo Yến Thu Xu đi theo.

Ninh Trác khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng vội đi theo sau lưng.

Yến Thu Xu dẫn Ninh Trác và Tiêu Hoài Nhã đến viện tử của mình.

Phòng bếp này có nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, trước đó nàng đi chỉ đem theo một phần nhỏ, vì thế lúc này lấy ra dùng rất thuận tiện.

Cách làm mì xối dầu không khó, bột ớt đã có sẵn, chủ yếu là làm mì sợi thủ công, cần phải bỏ ra chút công sức.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 316: Chương 316



Nhưng tâm tư của Ninh Trác không ở trong chuyện này vì thế nên không để ý, nghe bảo bọn họ chỉ cần chờ thôi nên hắn vui vẻ nói: "Vậy thì được, chúng ta sẽ không làm phiền cô nương nữa. Chúng ta ngồi chờ ở bên ngoài bàn đá, Ngũ tiểu thư, được chứ?"

Tiêu Hoài Nhã hừ một tiếng, lắc đầu: "Ta muốn giúp A Xu nấu nướng."

Ninh Trác tỏ vẻ mất mát nói: "Vậy ta cùng giúp, Hương Quân, có cái gì mà ta có thể giúp được không?"

Yến Thu Xu nhìn nhìn hai người họ, nói thẳng: "Hai người đi rửa tay đi, mỗi người nhào một vắt mì. Hai người khỏe mạnh, nhân tiện ta làm việc khác."

"Được rồi!" Ninh Trác vui vẻ nói.

Đây là công việc làm cùng nhau, Tiêu Hoài Nhã lại không vui, chỉ là Yến Thu Xu phân phó, nàng ấy không từ chối. Vốn dĩ hai người không thân, nàng ấy không phải người hoạt bát, bình thường chỉ ở trong phòng không đi ra ngoài, với cả Yến Thu Xu cũng chỉ là người thân bình thường.

Nhưng vừa rồi nàng bảo vệ mình, Tiêu Hoài Nhã thấy rõ nên đối xử với Yến Thu Xu thân mật hơn nhiều, lời nàng nói thì Tiêu Hoài Nhã cũng không tiện phản đối.

Hai người ở trong bếp kéo mì, Yến Thu Xu vội cầm nguyên liệu ra ngoài rửa từ từ.

Không làm phiền hai người này nữa.

Đã rất lâu nàng không ăn mì xối dầu rồi.

Yến Thu Xu khẽ nói: "Chờ một lát làm cay một chút, thêm chút giấm, chắc là sẽ ngon hơn, không biết khi nào khoai lang mới xuất hiện nhỉ?"

Trong khoảng thời gian ngắn, Hoài Vương và Tiêu Hoài Đình lần lượt mang khoai tây và ớt về.

Vùng đất trồng khoai lang chiếm cứ một phần không nhỏ mỹ thực của Hoa Quốc, nhưng mãi mà vẫn không có tung tích, khiến cho bột khoai cũng chưa được xuất hiện, vì thế nên nàng mới không thể ăn món chua cay theo ý thích được.

Thật là đáng tiếc!

Yến Thu Xu cảm thán nhưng không dừng việc trên tay lại, nàng rửa rau xanh, lại rửa mầm đậu xanh đặt trong rổ, tiếp theo là đi vào bếp nhóm lửa.

Lúc nàng đi vào, dường như quan hệ giữa Tiêu Hoài Nhã và Ninh Trác đã trở nên tốt hơn, không biết Ninh Trác nói gì mà nữ tử đang nhào bột nở nụ cười nhạt, nhưng nhanh chóng thu lại, nhìn có vẻ lạnh nhạt mà tiếp tục làm việc.

Tính cách Ninh Trác có vẻ rất hoạt bát, hắn không nhụt chí, cười hì hì tiếp tục nói chuyện với nàng ấy.

Yến Thu Xu đi nhóm lửa, trước tiên là làm nóng nồi, sau đó cho dầu vào. Trong lúc chờ dầu nóng, nàng bắt đầu chuẩn bị gia vị, muối, đường, tiêu, hoa tiêu, bột ớt, bột thì là,... Nàng cho tất cả vào bát, dùng thìa khuấy đều, sau đó dùng muôi sắt lớn đổ dầu sôi lên.

"Xèo..." Từng tiếng vang xuất hiện, bên trong mùi thơm lạ lẫm lại có mùi hương quen thuộc tỏa ra.

Ngay lúc Tiêu Hoài Nhã và Ninh Trác đang líu ríu nói chuyện với nhau, bụng vang lên tiếng rột rột hơi đói bụng. Hắn cầm vắt mì trong tay Tiêu Hoài Nhã: "Để ta nhào, nàng nghỉ ngơi một lúc đi."

Tiêu Hoài Nhã mím môi đi đến cạnh Yến Thu Xu: "Có cần giúp gì không?"

Yến Thu Xu nhanh chóng cho nước ớt vào gia vị xì dầu, cười nói: "Không cần đâu, phòng bếp nóng, tỷ ra ngoài chờ một lát là được."

"Ừm." Tiêu Hoài Nhã gật đầu đi ra ngoài.

Yến Thu Xu múc dầu ra, lại cho thêm một muôi nước lớn, lửa dưới đáy nồi còn rất lớn, thêm nước nóng vào, dường như trong phút chốc trong nồi bốc lên bọt khí nhỏ.

Không bao lâu sau, bọt khí kia trở nên to hơn, từng cái nổi lên vỡ tung trên mặt nước.

Nước sôi rồi, trước đó món rau và rau mầm đã được chuẩn bị xong nên có thể cho vào, nhưng trước lúc đó mì vắt đã làm xong. Vì thế Yến Thu Xu chạy đi kéo mì, để Tiêu Hoài Nhã ở lại trần đồ ăn qua nước.

"Hả? Ta không biết làm, nếu làm sai thì phải làm sao?" Tiêu Hoài Nhã nhìn muôi trong tay, hơi bối rối.

Yến Thu Xu khẽ nói: "Không sao, chỉ cần trụng qua nước, đếm đến ba mươi là có thể vớt lên."

"Thế à, vậy thì để ta làm." Tiêu Hoài Nhã nghe xong thì cảm thấy rất dễ, đưa tay ném rau giá vào rồi bắt đầu đếm.

Yến Thu Xu ở bên kia tập trung kéo mì.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 317: Chương 317



Sợi mì dày dễ kéo hơn sợi mì mỏng, động tác của nàng rất thuần thục, một vắt mì không ra hình dạng, nhưng vào tay nàng thì chỉ trong chớp mắt chỉ còn phân nửa, qua mấy lần mì sợi đã chất đống trên mặt bàn.

Tiêu Hoài Nhã trụng hết thức ăn, chờ một lát sau đó Yến Thu Xu mới ném mì vào nồi.

Nước dùng trong veo trong phút chốc trở nên đục ngầu, biến thành màu gạo trắng nhạt, khuấy một chút thì mùi hương liền bay ra. Đã nếm bánh kem lạnh ngọt ngào, trà sữa thơm ngọt, lúc này Yến Thu Xu ngửi thấy mùi thơm của mì không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Mì được đun sôi nhanh chóng, Yến Thu Xu dùng đũa khuấy thử, xác nhận đã chín mới vớt lên.

Mỗi người một bát nhưng lại không có nước mì.

Trời nóng nên ăn mì không cần nước.

Yến Thu Xu vẩy đũa, một sợi mì rơi vào chén, trong chén đặt rau giá vừa trần sơ. Sau khi cho mì lên, bát mì vừa vặn đầy bát, sau đó cho nước sốt ớt đã pha lên. Lại thêm xì dầu ớt đỏ thẫm, xối lên vắt mì trắng khiến nó bị nhuộm thành màu nâu đỏ, nhìn có vẻ bóng loáng không dính nước.

Vẩy đũa thêm một cái, nước sốt ớt thuận theo sợi mì chảy xuống đáy, khiến thức ăn cũng nhuộm màu, đồng thời hơi nóng làm mùi thơm nước sốt càng tỏa ra.

Tổng cộng ba bát, còn dư mì sợi, Yến Thu Xu cho vào chén mình chút giấm, nhắc nhở: "Hai người thích ăn chua thì có thể cho thêm một chút, như thế hương vị sẽ càng ngon hơn."

Nàng đang quấy, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài viện vang lên tiếng hô của trẻ nhỏ: "Bình Ngộ ca ca, bên này của A Xu tỷ tỷ thơm quá! Có phải tỷ ấy làm món gì ngon nữa không?"

Tiêu Hoài Nhã bưng bát mì, đang do dự có nên ăn không? Ăn thì phải lấy mạng che mặt xuống, nàng ấy chưa từng để lộ mặt với người ngoài.

Không ăn có được không? Nhưng món này thơm quá.

Vừa nghe giọng nói này, nàng ấy cười nói: "Bình Ngộ, Đông Đông, qua đây, A Xu tỷ tỷ của đệ làm món ngon đấy..."

Giọng nói còn chưa kết thúc, Đông Đông đã kéo người đến đây.

Khá lắm, không chỉ có Bình Ngộ, mà còn có cả Tiêu Bình Tùng.

Giờ này Uyển Nhi đã ngủ, không làm loạn với bọn họ nữa à?

Ba người vụt chạy đến cửa phòng bếp, nhìn thấy trong bếp cũng có ba người, mỗi người một bát mì sợi thơm phức, bọn họ lập tức chào hỏi, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn chằm chằm.

Nhìn có vẻ rất ngon đó!

Không đúng, không cần nhìn, chỉ ngửi đã thấy ngon rồi!

Đông Đông nhanh miệng nhất, lắp bắp hỏi: "A Xu tỷ tỷ! Tỷ ăn gì thế? Thơm quá đi!"

Tiêu Hoài Nhã vô cùng hiểu ý nên đưa bát trong tay qua: "Ai sẽ là người ăn bát này đây?"

"Đệ, đệ!" Đông Đông là người đầu tiên chạy đến bưng bát mì xối dầu, thuần thục cầm đũa gắp một sợi mì, rột một tiếng hút hết vào miệng.

Sợi mì dài trôi vào miệng, hai má tròn vo lúc này lại phình ra, miệng nhỏ bóng loáng, đôi mắt to trong suốt sáng tỏ, ăn món ngon vui sướng mà cong mắt: "Ưm!"

Vừa thơm vừa cay, ngon quá đi!

Tất cả bọn họ đều ăn uống rất vui vẻ, mặt khác, hai cậu bé kia nãy giờ vẫn luôn mở to mắt trông mong mà nhìn, nhưng lại không mặt dày được như Đông Đông, thế nên không tiện mở miệng ra xin.

Yến Thu Xu cười nói: “Còn ai muốn ăn nữa không? Bát này ta có cho thêm chút giấm.”

Thẩm Bình Ngộ gật đầu một cách rụt rè, đang muốn nói điều gì đó, nhưng Tiêu Bình Tùng ở bên cạnh đã mở miệng ra trước: “Yến di, để bát đó cho ta!”

Cậu bé ngẩn ngơ, không ngừng nhấp nhấp môi, bày ra dáng vẻ có chút mất mát.

Yến Thu Xu nhịn cười, đưa bát mì trong tay cho Tiêu Bình Tùng, mắt thấy Ninh Trác cũng không dám ăn, do dự không biết có nên đưa bát qua cho hắn hay không, nàng nói: “Ngài mau ăn đi, không phải ban nãy ngài nói là đang đói bụng sao? Món này được làm từ mì sợi, chứ không phải chỉ là một cục bột không thôi đâu.”

“Được!” Ninh Trác thu hồi cánh tay lại, hắn thật sự gắp một đũa lên ăn.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 318: Chương 318



Bát mì này giống với bát mì của Đông Đông đang ăn, mỗi khi hắn ăn cơm đều rất tuỳ tiện, hắn vốn dĩ có tạng người hơi béo và da mặt dày, lúc ăn cơm cũng không cần phải để ý nhiều, chỉ cần một hơi là đi xuống bụng luôn, hắn gắp một đũa đầy ắp bỏ vào miệng, trong chốc lát đã đầy một miệng.

Hắn đành phải cắn đứt sợi mì này một cách đáng tiếc, những gì còn lưu lại trong miệng là một hương vị hết sức tinh tế. Hắn liền cảm nhận được món này ăn rất ngon!

Cả đời này hắn cũng chưa từng được ăn qua món nào mà ngon như món mì sợi này!

Ninh Trác tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn bất giác xoa xoa mặt, tuy rằng hương vị cay cay chỉ mới nhấm nháp được trên đầu lưỡi, khi nuốt xuống lại mau chóng tan đi, bát mì thơm ngon này lại khiến hắn không thể nào ngăn nổi bản thân mình.

Cái hương vị của món này khác với những món mì sợi mà trước đây hắn từng ăn, hương vị càng ngon càng nồng thì càng khiến hắn thoả mãn, mùi vị này tồn tại làm cho không riêng gì mì sợi mà ngay cả chút cay rát nơi đầu lưỡi cũng được dậy mùi hơn, trông có vẻ như là hai loại hương vị không đồng nhất nhưng lại đang hoà quyện vào với nhau, điều này làm cho hắn phá lệ trở nên thích thú!

Khả năng đây là do lúc đầu hắn nặn bột quá tốt nên thành ra mới ngon được như thế có đúng không?

Ninh Trác gắp một đũa mì đầy ắp cho vào miệng, bên trong còn có các loại rau xanh và đậu giá, chúng hoà quyện vào với nhau, vị ngọt thanh của đậu giá và rau xanh điểm xuyến vào, càng làm cho hương vị trở nên hoàn chỉnh hơn, thậm chí khi hắn ăn xong một bát rồi nhưng vẫn còn chưa đã thèm.

Khi nãy hắn nói đói bụng cũng chỉ là cái cớ, bụng hắn vẫn còn rất no, mỗi lần làm khách thì sẽ được mời rượu, vào tiệc lại uống, sau đó đến tiết mục tặng lễ cũng lại phải nâng ly với người khác, uống đã nhiều rồi mà lại còn phải ăn nhiều để lót dạ, quả thật là bây giờ hắn ăn không vô nữa rồi.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn những sợi mì ngon lành trong nồi một lần nữa, tiếc nuối thở dài một tiếng.

Hắn ăn không vô nữa rồi!

Yến Thu Xu vừa mới ăn xong một bát, thấy Ninh Trác có vẻ như chưa đã thèm, nàng liền hỏi một tiếng: “Ngài không ăn nữa sao? Còn nhiều lắm…”

“Ta không ăn nữa…” Ninh Trác thở dài một hơi, tay đang nắn nắn cổ tay.

Sớm biết có món ngon như vậy thì buổi tối hắn đã không ăn nhiều như thế.

Tiêu Hoài Nhã cười một tiếng, quyết định trêu chọc hắn vài câu, khuôn mặt Ninh Trác trở nên đỏ ửng, hắn không dám nhìn thẳng, luôn có cảm giác chính mình đang bị nhìn thấu….

Đây có phải là ảo giác hay không?

Thẩm Bình Ngộ là người yên tĩnh nhất, trong khi mọi người còn đang vừa ồn ào vừa ăn mì sợi, cậu bé lại tinh tế ăn sạch sẽ không còn gì, còn ăn uống rất cẩn thận nữa.

Đã lâu rồi không ăn cơm do A Xu tỷ tỷ nấu, hiện tại được ăn rồi, cậu bé có chút nhớ lại chuyện xưa….

Bỗng nhiên tiền viện bên kia vang lên một tiếng động tĩnh, nha hoàn giật mình hoảng hốt vì âm thanh truyền đến.

Sắc mặt Tiêu Hoài Nhã khẽ thay đổi: “A Xu, muội ở lại đây chờ đi, ta đi qua đó trước nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”

Yến Thu Xu nhanh chóng gật đầu, sau đó để Hoài Nhã đi qua đó. Ninh Trác cũng chạy theo sau nàng ấy.

Ước chừng mười lăm phút sau, có một nha hoàn đi lại đây báo tin: “Là đại thiếu gia bị thương ạ, không biết là ai trong số họ đã tặng lễ vật, trong rương đó có chứa một con bọ cạp có độc, khi đại thiếu gia phái người kiểm tra lễ vật thì không may là cái khoá của rương đã bị mở ra, con bọ cạp đó liền chạy ra khỏi rương, sau đó nó đã nhào tới cắn đại thiếu gia….”

Yến Thu Xu vô cùng kinh ngạc: “Con bọ cạp đó có độc sao? Tình hình của đại thiếu gia thế nào rồi?”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 319: Chương 319



Nha hoàn liền lắc lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ, con bọ cạp ấy đã được đem đi làm thuốc, có điều là trong lúc ấy mọi người quá hoảng loạn, cho nên đại thiếu gia đã bị ngã xuống khỏi xe lăn, có vẻ như đã bị thương nặng, hiện tại các thái y và đại phu đang tụ tập ở bên kia ạ…”

Trong lòng Yến Thu Xu kêu lộp bộp vài tiếng.

Trên thực tế, Tiêu gia có đến mấy huynh đệ, ngoại trừ Tiêu Hoài Vũ và Tiêu Hoài Đình cả ngày đều có mặt ở chiến trường chém giết địch ra, những người khác đều có chút không thoải mái kể từ khi nàng bắt đầu vào ở Tiêu gia.

Không phải kiểu không thoải mái bình thường, mà chính là đằng đằng sát khí.

Tiêu Hoài Khải sống ở đây, nhưng hắn lại không may mất đi hai chân, mất đi cơ hội ra chiến trường, cũng bởi vậy nên nhiều năm qua không sinh được hài tử, thoạt nhìn thì trông hắn rất đáng thương, nhưng ở trong cốt truyện, bộ dạng mất đi hai chân và phải ngồi xe lăn chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

Cũng nhờ Tiêu gia hiện giờ đã phất lên, hắn được ăn uống ngon, thế nên nhìn hắn mới càng ngày càng khá lên.

Nhưng bởi vì chân bị tật dẫn tới việc mỗi khi té ngã sẽ không thể nào tự đứng lên được, điều đó là vô cùng nguy hiểm, cái loại cảm giác bất lực này khẳng định là rất khó chịu, cũng không biết lần này là sự cố ngoài ý muốn hay là có ai đó đã cố tình hãm hại nữa?

Yến Thu Xu nhíu mày, cảm thấy có ai đó đã hãm hại, ai mà lại đi tặng lễ vật là một con bọ cạp có độc chứ? Lại còn không khoá rương lại cho kỹ lưỡng nữa, dẫn tới sự việc đau lòng như vậy xảy ra.

Chỉ là bây giờ cũng không có chứng cứ, nàng không thể nào nói bậy được, liền hỏi: “Ta đây có thể đi xem qua một chút có được không?”

Nha hoàn có hơi chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Sắc trời hiện tại đã tối rồi, đại thiếu gia bên kia cũng rất bận rộn, sợ là sẽ không tiện thăm hỏi, thiếu phu nhân phái nô tỳ lại đây truyền lời lại cho cô nương, hy vọng Hương Quân đừng lo lắng, hãy cứ an tâm mà nghỉ ngơi, hết thảy mọi chuyện đều đã có đại phu và thái y lo liệu rồi ạ.”

Yến Thu Xu thấy vậy thì không kiên trì muốn đi xem nữa, hiện giờ thân phận của nàng là đệ muội tương lai của Tiêu Hoài Khải, cũng chưa có thành hôn, xác thật là không tiện chút nào, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt dò xét ở trong yến hội, lỡ như mà có chuyện gì thì càng không nên.

Độc tính của con bọ cạp không nhiều, cho nên không gặp nhiều phiền toái, chỉ không biết là ai đã hành động bừa bãi sau lưng như thế.

Nàng gật đầu đáp: “Được rồi, vậy thì ngươi mau lui xuống đi.”

“Vâng, nô tỳ xin phép cáo lui.” Nha hoàn gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tiêu Bình Tùng và ba hài tử ở phía sau cũng đang cảm thấy lo lắng, bọn chúng lựa chọn trở về, bọn chúng tuổi còn nhỏ, đi theo chỉ có thể quấy rối chứ không làm được gì, bằng không thì cứ trở về trước rồi lại tính tiếp.

Thật ra Yến Thu Xu cũng không trực tiếp đi ngủ ngay.

Mọi người trong Tiêu gia đều đối xử với nàng tốt như vậy, đặc biệt là Tiêu Hoài Khải, tuy rằng hai người không lui tới nhiều lắm, nhưng đối với nàng thì đối phương vẫn rất tốt, nàng không thể nào yên tâm mà đi ngủ liền được, nằm trằn trọc suy tư một lát, nàng lập tức lấy một ít sữa bò rồi chạy tới phòng bếp.

Nàng suy nghĩ hay là làm một ít kẹo sữa bò đi…

May mắn là lúc trước khi nàng làm bánh kem bơ thì có dư lại một chút, lấy nguyên liệu đó làm kẹo sữa bò thì không thành vấn đề.

*

Ngày hôm sau.

Yến Thu Xu dậy thật sớm, ăn sáng xong thì đi thăm Tiêu Hoài Khải.

Hai viện tử cách nhau không xa, đi mấy bước đã đến. Lúc nàng đến, Tạ Thanh Vận đang nấu thuốc, quầng mắt xanh đen, khuôn mặt tiều tụy hơn, có lẽ cả đêm qua ngủ không ngon.

Thấy nàng đến, Tạ Thanh Vận cười nói: "A Xu tới đấy à, ăn sáng chưa?"
 
Back
Top Bottom