Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 320: Chương 320



"Muội ăn rồi, đại thiếu gia sao rồi? Muội đến thăm huynh ấy." Yến Thu Xu gật đầu đi đến cạnh nàng, nhìn ấm thuốc kia, đáng tiếc là đã nấu xong nên không cần nàng giúp.

Cũng như thế, không có chuyện mà thê tử tương lai của đệ muội lại đi nấu thuốc cho Đại bá.

Yến Thu Xu chỉ có thể khách khí một phen.

Bây giờ đã có thêm một thân phận, ở góc độ này đó cũng vô cùng khó xử.

Lúc Tạ Thanh Vận sắc thuốc xong, lấy đồ nhắc nồi thật dày để cầm nắm tay cầm của ấm thuốc, thuần thục đổ chén thuốc vào bát sứ.

Buổi sáng mùa hè mát lành, nhưng hơi ấm này tỏa ra lại không còn thấy lạnh nữa. Nàng ấy bưng thuốc: "Cùng ta đi vào đi, ngài ấy mới dậy không lâu, đang đọc sách đó."

Yến Thu Xu gật đầu: "Muội làm kẹo sữa, mới lấy ra khỏi hầm lạnh, vẫn còn hơi lạnh, uống thuốc xong ăn cái này sẽ rất ngon đấy."

"Được!" Tạ Thanh Vận cười, mặc dù đáy mắt vẫn tràn đầy sự đắng chát. Hôm qua là ngày vui nhưng lại xảy ra chuyện này, người bị thương là phu quân của mình, sự đè nén này khiến lòng nàng ấy không vui, nhưng sẽ không nói với người ngoài.

Hai người đi vào, đúng là Tiêu Hoài Khải đang đọc sách, không chú ý đến bọn họ. Gương mặt hắn không biểu lộ điều gì cả, đôi mắt nhìn xa xăm.

Tạ Thanh Vận nhíu mày: "Không đọc thì đừng xem nữa, cầm sách đã nửa canh giờ mà không lật được một tờ."

Tiêu Hoài Khải giật mình hoàn hồn, cười nói: "Không có, chỉ là đang nghĩ tới vài chuyện, nấu thuốc xong rồi à? Để ta uống."

Nói xong hắn đưa tay, vô cùng tự nhiên mà cầm thuốc.

Sắc mặt Tiêu Hoài Khải trở nên trắng bệch, so với lúc trước cố gắng dưỡng thương tốt thì bây giờ có vẻ khó coi hơn, trên mặt không thấy vết thương nhưng chỉ thấy trên tay có vết sưng đỏ.

Yến Thu Xu cẩn thận nhìn qua, không chỉ một chỗ mà là hai chỗ.

Chỉ một bàn tay mà đã bị đâm hai chỗ, vậy trên người hắn...

Ánh mắt Yến Thu Xu nhìn chăm chú khiến hắn không phản ứng kịp, cười yếu ớt nói: "A Xu cũng tới à, mau ngồi xuống đi."

Không phải lần đầu tiên ăn cẩu lương, nhưng lần đầu bị lơ như thế khiến Yến Thu Xu bối rối: "Ta làm kẹo sữa, thiếu gia uống thuốc rồi có thể ăn mấy viên, chúng mềm mềm ăn rất ngon."

Nàng cầm khay kẹo sữa Thủy Mỗi đặt ở trong hộc tủ đầu giường, trong khay, kẹo màu vàng được xếp thành hình một quả núi nhỏ, khẽ áp đến gần có thể ngửi thấy mùi sữa phát ra.

Tiêu Hoài Khải cười tươi hơn: "A Xu vất vả rồi."

Yến Thu Xu cười ngượng ngùng, nói: "Không sao, không sao."

Tạ Thanh Vận thở dài một tiếng, nhìn chén thuốc đã nguội, đưa qua: "Uống chậm một chút, mỗi lần uống thuốc như uống trà vậy, không thấy ai giống chàng cả."

Nàng ấy không vui lẩm bẩm: "Thuốc này đắng quá, bọ cạp cũng độc thật!"

Tiêu Hoài Khải bất đắc dĩ cười cười, dường như không để ý đến chuyện này. Hắn cầm chén thuốc thổi thổi, uống một hớp, cầm một viên kẹo. Viên kẹo lạnh buốt được cho vào miệng, mùi sữa nồng nàn còn có vị ngọt nhạt, nhanh chóng đè xuống vị đắng của thuốc. Hắn cười nói: "Bọ cạp này không độc mấy, nàng nhìn ta xem chẳng phải không khác người bình thường à?"

"Ta chỉ đau lòng cho chàng! Haiz... Không biết ai nghĩ gì mà lại đưa bọ cạp đến, còn không khóa kỹ..." Tạ Thanh Vận tức giận nói, muốn mắng một phen nhưng nhìn sắc mặt của trượng phu thì nuốt xuống.

Tiêu Hoài Khải mỉm cười an ủi nàng ấy: "Đừng giận, nếu không..." Hắn suy nghĩ: "Chúng ta ăn bọ cạp nhé? Ăn nó đi vì nó đã đâm ta!"

Rốt cuộc thì Tạ Thanh Vận cũng chịu nở nụ cười, giận nói: "Chàng nói mò, bọ cạp như vậy thì sao ăn được? Có độc đó?"

Yến Thu Xu ngồi ở một bên làm bóng đèn ủ rũ không biết có nên cắt ngang hai người đang ân ái nhau hay không.

Món bọ cạp này thì nàng làm được!

Bọ cạp chiên, thật ra thì... Hương vị của nó cũng không tồi chút nào!

Trong phòng bếp.

Yến Thu Xu và Thủy Mỗi ngồi xổm ở cạnh lọ sứ, cẩn thận nhìn một đám đồ vật đen sì trong đó.

Đối diện các nàng là một gã sai vặt liên tục cầm gậy hất bọ cạp muốn leo ra trở về trong lọ.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 321: Chương 321



Từng con bọ cạp giương nanh múa vuốt, nhìn thoáng qua giống tôm hùm màu đen, nhưng nó lợi hại hơn tôm hùm nhiều, chiếc đuôi nhổng lên thật cao dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người một cái.

Độc tố không quá cao, có lẽ người đưa bọ cạp đến không muốn hại chết người.

Bọ cạp này cho vào dầu chiên, nhiệt độ cao sẽ phá tan những chất độc kia, khi ăn hoàn thành thì không còn vấn đề gì nữa.

Điều duy nhất không tốt là...

Vẻ mặt Thủy Mỗi trông rất hoảng sợ, không tin được mà hỏi: "Cô nương, cô nương thật sự muốn làm món này à?"

Yến Thu Xu cũng hơi sợ, mặc dù nàng biết làm nhưng chưa từng làm thử, chỉ nếm qua một lần ở gian hàng quà vặt trên đường. Dưới sự đề cử của fan hâm mộ, nàng to gan nếm thử, cảm giác vô cùng ngon miệng!

Song, nàng chưa từng đích thân làm thử, chỉ tìm kiếm xem thử cách làm, trông cũng vô cùng đơn giản.

"Làm đi, ta đã nói sẽ làm rồi mà..." Yến Thu Xu nói.

Vừa rồi trong phút chốc không nhịn được, lại không muốn làm bóng đèn nữa nên nói nàng sẽ làm bọ cạp, cho nên thật sự phải làm ngay sao?

Nàng thật sự tin lời Tiêu Hoài Khải nói, ăn xong bọ cạp thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Trong phút chốc không xử lý được kẻ sau màn, chẳng lẽ không xử lý được bọ cạp luôn sao?

Tiêu Hoài Khải đồng ý, cho người đưa bọ cạp đến.

Chỉ là Yến Thu Xu vẫn hơi sợ, liên tục do dự, cuối cùng nàng vẫn nói: "Thêm nước đi, cho bọn chúng chết đuối luôn!"

Thứ này không thể dùng tay chạm vào, trước tiên phải gi.ết ch.ết đã.

Nàng vừa nói, Thủy Mỗi đã chạy đi tìm một chậu nước đến.

Trong phút chốc, bọ cạp bò loạn trong chậu.

Yến Thu Xu không dám nhìn, sợ nó bò lên, vội vàng mời Hứa ma ma đến khống chế tình hình. Mãi cho đến một khắc sau, Hứa ma ma tới nói: "Đã rửa sạch cả rồi, bây giờ sẽ làm ngay sao?"

Yến Thu Xu nói: "Đúng vậy, nhóm lửa lên đi."

Làm bọ cạp rất đơn giản, chỉ cần cho vào chảo dầu chiên giòn, lại rải gia vị lên là được. Nếu gan lớn hơn có thể phủ bột cho bọ cạp rồi chiên.

Nhưng Yến Thu Xu sợ sau khi phủ bột thì bọ cạp sẽ không chín, vì thế từ bỏ lựa chọn này, nàng chỉ chiên nó lên thôi.

Nhóm lửa làm nóng nồi, nồi sắt bị đun nóng nhanh chóng, bên trong không còn nước. Yến Thu Xu đổ dầu vào, chờ một lát cảm nhận nhiệt độ của dầu thì vớt bọ cạp ra thả vào chảo.

Vì mới lấy ra khỏi nước, vừa thả vào dầu đã văng ra, Yến Thu Xu đậy nắp nồi lại, tránh né sự tấn công đáng sợ này.

Đợi khi dầu không còn văng nữa, nàng mở nắp nồi nhìn vào bên trong.

Từng con bọ cạp đã định hình nổi lên mặt dầu, Yến Thu Xu vớt từng con ra để một bên cho ráo dầu. Khi bọ cạp đã nguội thì cho gia vị đã chuẩn bị lên.

Suy nghĩ đến khẩu vị của mọi người, Yến Thu Xu làm hai phần, một phần muối tiêu, một phần thêm bột ớt.

Sau khi làm xong chính nàng còn không dám ăn, trước tiên để Thủy Mỗi đưa đi, hy vọng có thể khiến phu thê bọn họ vui vẻ hơn, mới có thể yên tâm nghĩ cách đáp lễ người sau màn.

*

Lúc Tiêu Hoài Đình đến thăm đại ca Tiêu Hoài Khải, đúng lúc Thủy Mỗi đi đến, món ăn này chàng thuận tay cầm vào.

Thấy chàng bưng món ăn đến, Tiêu Hoài Khải nói: "Đệ gặp Thủy Mỗi ở ngoài cửa sao?"

"Đúng thế, đây là bọ cạp à? Chiên lên nhìn thơm quá." Tính cách của Tiêu Hoài Đình tùy tiện, ngửi thấy mùi vị không tệ thì cũng không sợ gì, đưa tay cầm bọ cạp lên ăn.

Bọ cạp chiên giòn vừa đưa vào miệng vô giòn xốp, trông giống với cá con chiên. Lúc ăn vào chỉ cảm thấy xốp giòn và hương vị tê cay mặn bên ngoài.

Bên trong không có cảm giác có thịt, lại thiếu đi sự mềm mại của cá con chiên, cảm giác... Nhưng mà cũng rất ngon thì phải?

Tiêu Hoài Đình thuận tay chấm gia vị muối tiêu, gật đầu với đại ca đang ngồi trên giường: "Coi như không tệ, ca nếm thử không?"

Tiêu Hoài Khải yên lặng, cũng đưa tay cầm một con, vẻ mặt hơi kì lạ.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 322: Chương 322



Thứ này không có trên thực đơn ở kinh đô, bọ cạp chiên giòn, có độc vậy mà vẫn có thể ăn được ư?

Nhưng có thể làm ra thế này, chắc chắn là nha đầu Yến Thu Xu kia sẽ không lừa bọn họ.

Hắn thử nếm một phen, "Xoạt xoạt" một chút, răng chỉ hơi dùng sức nhẹ đã có thể cảm giác bọ cạp xốp giòn tan trong miệng. Vì được đưa đến đây khi mới nấu xong nên còn hơi nóng, hắn bắt đầu ăn ngon lành...

"Đúng là không tệ? Vậy là phải cảm tạ bọn chúng rồi, vì đã đưa cho ta một món ăn ngon như thế."

Tiêu Hoài Đình nghe vậy lại cười nhạo một tiếng, nhíu mày rậm mang theo vẻ lạnh lùng: "Cảm tạ sao? Có bản lĩnh tìm được niềm vui trong đau khổ, chúng ta nên cảm tạ A Xu cô nương mới phải!"

Tiêu Hoài Khải an ủi vỗ vai đệ đệ: "Ta không sao."

Tiêu Hoài Đình trầm giọng nói: "Ca có sao hay không không phải ca nói là được, hôm qua đại tẩu sợ đến phát khóc!"

Ánh mắt Tiêu Hoài Khải âm trầm, nụ cười nhạt trên môi dần trở nên đắng chát, hắn không nói gì thêm.

Yết hầu của Tiêu Hoài Đình cũng cảm thấy chua xót, u ám nói: "Đây là Tuyên Vương tặng, nói cho nương ngâm rượu bổ thân thể. Dù sao trước kia nương luôn thích uống rượu, chỉ là mấy năm nay lại không uống nữa."

Từ khi nhi tử qua đời, Tiêu phu nhân không uống rượu nữa.

Nhưng bà ấy đã từng là nữ trung hào kiệt, cho dù năng lực hay tửu lượng đều không có mấy ai hơn được bà ấy.

Nhìn như không có vấn đề gì, nhưng chính bọn họ mới biết là rốt cuộc có vấn đề hay là không.

Tiêu Hoài Khải bình tĩnh, khẽ nói: "Lão Lục, đây là chuyện tốt, chứng minh rằng bọn chúng đang rất gấp, mà chó gấp nên mới nhảy tường. Chẳng phải đệ luôn mong chờ bọn chúng nhảy tường à? Sắp rồi đấy."

Tiêu Hoài Đình gật đầu: "Ừm, cũng sắp rồi."

Tiêu Hoài Khải cười một tiếng, lại cầm một con bọ cạp lên đưa cho đệ đệ: "Ăn thêm một con nữa thôi, ta không ăn cay được, tẩu tử đệ cũng không dám ăn món này, để lại mấy con thôi, còn lại đệ cầm hết đi."

"Ừm." Tiêu Hoài Đình gật đầu, bưng đĩa bọ cạp chiên cay lên, "Xoạt xoạt xoạt xoạt" nhai nuốt rồi đứng dậy: "Ca nghỉ ngơi cho tốt, bên phố mỹ thực có người gây chuyện, đệ đi giải quyết."

Tiêu Hoài Khải bất đắc dĩ cười một tiếng, phất tay để đệ đệ đi.

Thế là khi Tạ Thanh Vận trở về từ chỗ Tiêu phu nhân đã nhìn thấy một mình trượng phu ngồi ở đầu giường đọc sách. Nàng ấy nói: "Ta mới ra ngoài, vừa về đã thấy chàng đọc sách, thích sách đến vậy sao?"

Tiêu Hoài Khải không dám nói gì, trước tiên là để quyển sách xuống, chỉ chỉ cái đĩa trên ngăn tủ đầu giường: "A Xu đưa bọ cạp chiên qua đây, nàng nếm thử không?"

Tạ Thanh Vận nhìn bọ cạp trong đĩa xếp thành hình núi nhỏ, nhíu mày không dám tin: "Muội ấy... Sao muội ấy lại to gan như thế?"

Nhìn qua không giống người to gan chút nào?

Một tiểu cô nương thanh tú động lòng người, rõ ràng rất nhát gan nhưng lại có thể biến bọ cạp có độc thành món ăn sao?

Nàng ấy tưởng rằng muội ấy chỉ nói đùa, lúc trước khi trượng phu mở miệng đưa bọ cạp qua chỗ nói với Yến Thu Xu, nàng ấy còn nói với đệ muội tương lai rằng đừng miễn cưỡng.

Không ngờ mới không bao lâu đã làm ra rồi.

Tiêu Hoài Khải nhíu mày: "Đúng thế, ta cũng giật nảy mình, nhưng ăn thử cảm thấy mùi vị không tệ, nàng nếm thử không?"

Trượng phu đề cử mấy lần, Tạ Thanh Vận lấy dũng khí muốn ăn thử, tay do dự đưa qua nhưng không dám động vào.

Lúc này, một bàn tay thon dài đưa lên cầm giúp đưa vào miệng nàng ấy.

Khuôn mặt Tạ Thanh Vận ửng đỏ, vẫn há miệng ăn, không còn do dự nữa. Song, khi đưa vào miệng, nàng ấy lập tức nổi da gà, cảm thấy rất đáng sợ.

Nhưng khi đầu lưỡi chạm vào món ăn này, nàng ấy lại sững sờ.

Đúng thật là mùi vị không tệ!

Nói đúng hơn là không những không tệ mà còn ngon vô cùng. Nàng ấy đã nếm vị muối tiêu nhiều lần, không có gì bất ngờ, nhưng món bọ cạp này lại khiến người ta vui vẻ.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 323: Chương 323



Nàng ấy cầm thêm một con lên ăn, không quên nói với trượng phu: "Ngon quá, chàng ăn bao nhiêu rồi? Chắc là còn một phần bọ cạp, ta đi nhờ A Xu giúp chiên thêm một phần để ăn nhé?"

Tiêu Hoài Khải kinh ngạc: "Nàng thích thật à?"

Tạ Thanh Vận cong môi cười, gật đầu nói: "Đúng thế."

Tiêu Hoài Khải nâng trán: "Ta còn tưởng nàng không thích món này nên đĩa kia để lão Lục bưng đi rồi. Được rồi, sau này hắn có nhiều cơ hội ăn hơn, vậy bảo ma ma lấy đĩa kia về lại đi."

Thật ra là không có nhiều bọ cạp cho lắm, chỉ có hơn ba mươi con, chia đến nơi bọn họ khoảng hơn hai mươi con, một đĩa mười con. Hắn ăn mấy con, Tiêu Hoài Đình lấy một đĩa, chỉ còn lại ba con. Hai con vừa ăn hết, muốn ăn nữa chỉ có thể gọi đưa trở lại.

Tạ Thanh Vận vội khoát tay: "Chàng nói gì vậy hả? Để lão Lục chê cười chàng đấy, đưa đồ ra ngoài rồi còn muốn lấy lại! Cũng không phải là không mua được bọ cạp, muốn ăn thì cho người đi mua là được rồi."

Tiêu Hoài Khải nắm tay nàng ấy, dịu dàng nói: "Phu nhân nói rất đúng, để hắn được hời rồi, lần sau sẽ để phu nhân ăn trước."

Tạ Thanh Vận tươi cười, sự khó chịu trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.

Sự khó chịu cuối cùng cũng biến mất khi Đông Đông hoảng sợ chạy vào viện của nàng ấy: "A a a! Đại bá mẫu, cứu mạng! A Xu tỷ tỷ bảo con ăn bọ cạp!"

Tiểu thiếu niên Thẩm Bình Ngộ luôn văn nhã cũng tỏ ra sợ hãi, vội chạy theo sau hai người.

Tiêu Bình Tùng không xuất hiện, ở cửa viện có một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt gắp một con bọ cạp nâng váy đi đến, vẻ mặt ủ rũ: "Đông Đông, đệ không ăn thật sao?"

Đông Đông bổ nhào vào lòng Tạ Thanh Vận: "Không ăn, không ăn!"

Đông Đông vùi đầu vào ngực bá mẫu, thân thể mập mạp lộ ra ngoài còn giậm chân liên tục, thịt trên người khẽ run lên.

"Bình Ngộ, còn đệ?" Yến Thu Xu lại nói.

Thẩm Bình Ngộ vội lắc đầu, mặc dù không khoa trương như Đông Đông nhưng trong lòng vẫn sợ hãi tránh đi.

Yến Thu Xu thở dài một tiếng, bỗng nhiên chú ý đến Tạ Thanh Vận đang an ủi Đông Đông, cười tủm tỉm nói: "Thiếu phu nhân, người có muốn nếm thử không? Mùi vị không tệ, đây là bản thêm ớt."

"Ừm!" Tạ Thanh Vận vui vẻ gật đầu.

Yến Thu Xu nhanh chóng đưa qua, vốn nghĩ rằng nàng ấy chưa ăn, vì thế vô cùng mong chờ: "Đừng sợ, sau khi chiên với nhiệt độ cao, bọ cạp không có độc nữa."

Vừa dứt lời đã thấy nàng ấy cầm bọ cạp lên, ăn hết sạch ngay trước vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của Đông Đông và Thẩm Bình Ngộ.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..."

Món ăn xốp giòn khi ăn vang lên rất êm tai nhưng lúc này trong mắt hai đứa trẻ lại vô cùng đáng sợ. Hai người không hẹn mà cùng cách xa hai nữ nhân đáng sợ dám ăn bọ cạp này, sau đó xoa xoa cánh tay.

Tạ Thanh Vận che miệng cười: "Ta không sợ, vừa rồi mới ăn ba con, còn nữa không? Ta muốn ăn thêm!"

Đông Đông: "!!!"

Cậu bé quả quyết chạy ra ngoài, không thể ở đây cạnh đại bá mẫu được nữa!

Sau khi trêu Đông Đông xong, Yến Thu Xu cũng nên trở về rồi.

Lúc gần đi có nói với Tiêu phu nhân một tiếng, tối hôm qua nhi tử bị thương, chính Tiêu phu nhân cũng lo lắng đến mức ngủ không ngon. Người già mà chỉ cần vừa lao lực một chút thì sức khỏe đã không tốt, vì thế nói mấy câu đã để Hoàng ma ma và Tiêu Hoài Đình tiễn nàng đi.

Yến Thu Xu từ chối, vừa mới chiên bọ cạp xong, Tiêu Hoài Đình ra khỏi đại phòng, lúc đi ngang qua nàng có chào hỏi, chàng nói có chút việc không tiễn nàng được, nhưng có đưa một lễ vật.

Là một chiếc trâm ngọc điểm tô hoa màu xanh lục, được bao phủ bởi màu vàng óng, nhưng kiểu dáng đơn giản, không đục lỗ.

Chào tạm biệt Tiêu phu nhân xong, Yến Thu Xu xoay người rời đi. Nhưng lúc nàng đi đến ngoài cửa, Tiêu Hoài Nhã đã ôm bao y phục đứng ở cửa chờ nàng, thấy nàng đến ánh mắt liền sáng lên, còn đi lên trước hai ba bước để đón nàng: "Muội đến rồi, ta đợi muội hồi lâu rồi đấy."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 324: Chương 324



"Tỷ làm gì thế?" Yến Thu Xu nhìn nàng ấy với vẻ kì lạ.

Tiêu Hoài Nhã trợn tròn mắt, ngượng ngùng nói: "Ta muốn đến chỗ muội ở mấy ngày."

Yến Thu Xu không ngờ sau chuyện tối qua, Tiêu Hoài Nhã đối xử với mình càng thêm nhiệt tình. Vốn cho rằng sau này có thể làm tỷ muội tốt, lúc này lại muốn đi theo đến nơi nàng ở: "Tỷ chắc chứ?"

Tiêu Hoài Nhã gật đầu, trâm cài trên tóc cũng theo đó mà lắc lư, gương mặt xinh đẹp vô cùng kiên định: "Chắc chắn, muội... Không chào đón ta sao?"

Nói xong, nàng ấy cảm thấy không chắc nên nhìn chằm chằm vào Yến Thu Xu, sợ nàng không thích mình. Yến Thu Xu vội lắc đầu: "Không có, vậy tỷ lên đi, chúng ta đi thôi."

Tiêu Hoài Nhã vui mừng, vội chui vào trong xe. Nàng ấy tập võ nên bò lên xe vô cùng nhanh chóng, lúc Yến Thu Xu đi lên, nàng ấy còn đưa tay kéo một cái.

Hai người ngồi lên, Yến Thu Xu bảo Hoàng ma ma trở về, Hoàng ma ma cười tủm tỉm nhìn qua, gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư, Hương Quân đi từ từ thôi, có cần gì hãy phái người đến nói."

"Vâng." Yến Thu Xu đáp lời, chờ Thủy Mỗi cũng đi lên xong thì xa phu bắt đầu đánh xe. Nàng tò mò nhìn Tiêu Hoài Nhã, vẫn cảm thấy hơi buồn cười. Ánh mắt Tiêu Hoài Nhã lạnh lùng, cười lên còn cong cong, khi không cười thì lại mở to, đồng tử hơi lớn, ít tròng trắng nên nhìn mắt nàng ấy đen sâu thẳm.

Lúc này nàng ấy lại nghiêm mặt thở dài nói: "Ta đến để tránh người, tối hôm qua chúng ta làm mất mặt Tần Nhu, nàng ta đuối lý, nhưng khi bình tĩnh lại chắc chắn sẽ tìm ta để tính sổ. Nếu là trước kia, ta sẽ đánh một roi khiến nàng ta khóc cha chửi mẹ, nhưng bây giờ không được nên chỉ có thể trốn tránh."

Đây cũng là lý do lúc trước nàng ấy không muốn trở về.

Nữ nhi Tiêu gia có cuộc sống tùy ý, tuy thanh danh không dễ nghe nhưng được người trong nhà thật lòng yêu thương, đối đãi y hệt nhi tử. Chỉ nói đến việc đặt tên, bình thường nam nữ thường bị phân biệt đối xử nhưng chỉ có nữ nhi Tiêu gia là không đối xử khác biệt.

Ngay cả gả đi cũng là kén rể, quan trọng là các nàng may mắn, chọn con rể ai cũng ưu tú nhất. Nhất là trượng phu của Tam tỷ Tiêu Hoài Ngọc, lúc đó khiến vô số quý nữ hâm mộ xé khăn tay, cũng thêm một phần chế giễu chuyện Tiêu Hoài Ngọc bị từ hôn lúc xưa.

Tiêu Hoài Nhã trẻ tuổi nóng tính, nghe người ngoài mạo phạm tỷ tỷ, nàng ấy liền đi qua đánh bọn họ. Tiểu cô nương mười mấy tuổi đánh nhau cũng không có gì, nàng ấy từng học võ nên đánh cho đối phương khóc nhè phải tìm ca ca, kết quả huynh đệ tới nhưng vẫn bị đánh, bọn họ không dám đối đầu với nàng ấy nữa.

Nhưng từ năm năm trước, từng người dần qua đời, vì thế hôn sự của Tiêu Hoài Nhã trở nên khó khăn, hết lần này tới lần khác nam đinh trưởng thành của Tiêu gia chết, chỉ còn lại Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Khải. Khi đó, Tiêu Hoài Khải ốm yếu nhiều bệnh, còn bị lão hoàng đế trách cứ thất bại, nàng ấy mới bắt đầu trở nên nhẫn nại.

Bây giờ nàng ấy trở về, hai người Tần Nhu và Đới Tranh đã lấy chồng từ sớm, có con cả rồi, đương nhiên có tư cách chế giễu nàng ấy.

Yến Thu Xu vỗ vai Tiêu Hoài Nhã, chân thành nói: "Không thành hôn cũng không sao cả, cả đời người chỉ có mấy chục năm, phải sống vì bản thân mình. Người bên ngoài nếu có thể xem nhẹ thì đừng để bị ảnh hưởng. Nếu bọn họ nói quá đáng, tỷ hãy đáp trả lại, không thể đánh nhưng có thể mắng. Bọn họ tự xưng là con nhà quyền quý, lễ nghi thế gia, chắc chắn không mắng lại chúng ta."

"Ha ha ha..." Tiêu Hoài Nhã vô cùng vui vẻ, tỏ vẻ thân mật nhích đến bên cạnh để ôm nàng, giọng nói dịu dàng như đang nũng nịu: "A Xu, cảm ơn muội, nương ta cũng cảm thấy ta nên thành thân, muội nói như thế làm ta rất thích thú! Ban đầu, ta sợ ở cùng muội, nhưng bây giờ không sợ nữa.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 325: Chương 325



Sau này muội thành thân với lão Lục, nếu như đệ ấy bắt nạt muội thì hãy nói với ta. Mặc dù đã nhiều năm ta không luyện võ nhưng tay chân không tàn phế, đến lúc đó sẽ ép đệ ấy đến xin lỗi muội!"

Yến Thu Xu cũng cười: "Vậy thì được, đến khi đó ta nhất định sẽ đến tìm tỷ!"

Yến Thu Xu rời đi một chuyến, lúc trở về còn dẫn theo một vị khách. Triệu Thục Hồng còn tưởng rằng là Phó Minh Vãn, đang muốn chào hỏi, chỉ thấy cô nương kia thân mật kéo tay Yến Thu Xu, nàng ấy hơi thất vọng.

Yến Thu Xu giới thiệu hai người với nhau, trước tiên sắp xếp chỗ cho Tiêu Hoài Nhã, ăn cơm trưa rồi chạy đến vườn rau nhìn quả ớt quý giá của nàng. Có rất nhiều quả ớt đã chín, nàng thuận tay hái xuống.

Tiêu Hoài Nhã thấy nàng bận rộn cũng tò mò đi theo.

Trong thôn trang ít người, trước đó cho dù Tiêu gia như thế nào thì vẫn có không ít nha hoàn bà tử tới lui, người càng nhiều lại càng thị phi, nàng sợ bị họ nói luyên thuyên.

Song, khi đến thôn trang chẳng có bao nhiêu nha hoàn, chỉ có gã sai vặt, nhưng trong tình huống bình thường mọi người đều bận rộn trong vườn. Chỉ khi có khách đến sẽ giúp đưa chút đồ vật, những việc khác cũng không cần bọn họ, khách sẽ có người phục vụ riêng.

Cho nên bây giờ Tiêu Hoài Nhã dám đi ra ngoài, đối mặt với cánh đồng rộng lớn còn thư thái hơn lúc trước khi ở trong đạo quán. Trời cao, cây cối xanh tươi, ánh mắt dễ chịu, ngẩng đầu lên là bầu trời màu lam mênh mông vô bờ.

"Đẹp quá!" Tiêu Hoài Nhã cảm thán một tiếng, học theo Yến Thu Xu giúp hái ớt. Yến Thu Xu nhìn mảnh đất của mình, vô cùng vui vẻ: "Đúng thế, rất đẹp, nếu không nhờ bá mẫu và Tiêu tướng quân thì bây giờ muội cũng không được thế này..."

Tiêu Hoài Nhã nhìn người bận rộn trước mắt, lúc ở trong phủ, nàng ấy được người ta hầu hạ nên không cần làm gì cả, bình thường chỉ chơi với Đông Đông bọn hắn, hoạt bát như đại tiểu thư. Lúc này ở ngoài ruộng lại rất thích nghi, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng nàng cảm thấy bội phục. Luôn có những người xấu hổ khi nói về chuyện được người khác giúp, nhưng nàng ấy lại bình tĩnh như thế. Thảo nào người nhà đều thích nàng.

Tiêu Hoài Nhã cảm giác mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, nhưng lời này nàng không nói ra, ra vẻ hối thúc nói: "Muội còn gọi là Tiêu tướng quân à? Đây chỉ dành cho người ngoài gọi thôi."

Yến Thu Xu bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng.

Tiêu Hoài Nhã cười ha ha nói: "Muội thật sự thích lão Lục à? Thật ra ta cảm thấy trong mấy ca ca đệ đệ, chỉ có lão Lục là người không thú vị nhất. Đại ca trông như công tử phong lưu đúng không? Nhị ca lại rất thú vị, tinh quái. Đông Đông giống Nhị ca, chỉ có lão Lục nhìn có vẻ như văn võ song toàn nhưng lại chẳng thú vị gì cả. Trước đó, có tiểu cô nương thích đệ ấy, đệ ấy ghét bỏ người ta suốt ngày lẽo đẽo đi theo, vướng chân vướng tay nên nói đến mức người ta bật khóc..."

Yến Thu Xu nghe nàng ấy nói, trong đầu nghĩ đến thiếu niên choai choai, dáng vẻ kiêu ngạo không bị trói buộc. Chàng nhíu mày ghét bỏ tiểu cô nương đi theo mình, cũng sẽ vì tranh cãi mà đánh nhau với người khác...

"Như thế chẳng phải rất tốt à?" Yến Thu Xu nghĩ vậy xong liền bật cười: "Như thế thì chàng ấy sẽ không dám trêu ong ghẹo bướm, vô cùng an toàn!"

"Thì ra là như thế…" Tiêu Hoài Nhã bừng tỉnh: "Ta phải nói với lão Lục, nói muội thích đệ ấy là vì đệ ấy không trêu ong ghẹo bướm..."

"Không được!" Yến Thu Xu vội nói.

"Ta phải nói!"

Hai người cười đùa một chút, Tiêu Hoài Nhã lau mồ hôi trên mặt, đột nhiên giọng nói trở nên hoảng hốt: "A Xu! Mặt ta rát quá! Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Yến Thu Xu giật mình vội quay đầu lại, đã thấy gương mặt không bị che của tiểu cô nương ửng hồng, làn da nàng ấy vốn non mịn mà giờ lại đỏ lên nhìn vô cùng dọa người. Nàng lập tức dẫn người về: "Có đụng vào côn trùng hay cọ xát vào chỗ nào không?"
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 326: Chương 326



“Hình như không…” Tiêu Hoài Nhã mờ mịt lắc đầu, kéo chặt tay nàng, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch càng khiến gương mặt đỏ hồng vì cay trở nên đáng sợ: "Ta chỉ tiện tay sờ qua thôi, sau đó thấy trên mặt rất cay nóng, hu hu... Ta thật là thê thảm mà..." Bỗng nhiên Yến Thu Xu dừng bước, dở khóc dở cười nói: "Tỷ dây quả ớt lên mặt rồi!"

"Sao?" Tiêu Hoài Nhã ngây người.

Yến Thu Xu giải thích với nàng ấy một phen, sau đó kéo rổ của nàng ấy ra xem, quả nhiên bên trong có mấy quả ớt bị rách, thoạt nhìn như bị chim mổ rách, chắc là đụng phải cái này.

Tiêu Hoài Nhã yên tâm nhưng vẫn vô cùng ấm ức, rất nhanh da tay của nàng ấy cũng bắt đầu cảm thấy nóng rát.

Yến Thu Xu vội dẫn nàng ấy đi rửa nước, lại dùng băng ngâm vào nước cho nàng ấy ngâm một lúc mới khiến độ cay trên mặt và tay biến mất.

Tiêu Hoài Nhã nước mắt đầm đìa, trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nhìn quả ớt này: "Quả này ăn ngon như thế, nhưng không ngờ lại đáng sợ như vậy!"

Yến Thu Xu nín cười rồi xoa thuốc cho nàng ấy: "Cay là cảm giác không phải vị giác, nhưng chúng ta lại thích quả ớt như thế, còn khó chịu không? Nhìn tỷ thảm như thế, muốn ăn gì muội làm cho tỷ."

Ánh mắt Tiêu Hoài Nhã sáng lên, không khó chịu nữa: "Không sao, ta muốn ăn móng heo! Nghe nói móng heo ăn rất ngon, ta bảo đầu bếp làm chắc chắn không ngon như muội làm!"

Yến Thu Xu đồng ý, đúng lúc nàng đang tự hỏi nên ăn món gì. Ngoại trừ móng heo còn có thể làm những món khác, ví dụ như đã lâu không ăn chao. Thứ này có lực sát thương mạnh, mặc dù mấy người Đông Đông ăn rất vui vẻ nhưng vẫn không chịu được mùi, vì thế không ai nói là muốn ăn món này.

Lần nào Yến Thu Xu cũng đều ăn một mình, không hề thú vị nên nàng rất ít làm. Song, bây giờ nàng có hai người bạn mới, muốn xem thử các nàng ấy có thích không? Đã đồng ý ăn móng heo, vậy khả năng thích món kia là rất lớn. Yến Thu Xu nghĩ vậy xong, nàng bắt đầu chạy vào bếp nấu nướng.

Tiêu Hoài Nhã không thích ngồi không, quan hệ của hai người cho bạc cũng không được, vì thế nàng ấy cũng đi theo vào bếp muốn giúp, nhưng nàng ấy chẳng biết làm gì cả. Triệu Thục Hồng và Yến Thu Xu có thể làm mọi việc, trong phút chốc không tìm được việc cho nàng ấy làm.

Tiêu Hoài Nhã nhìn hồi lâu, nói: "Vậy ta đi chẻ củi nhé."

Triệu Thục Hồng: "???"

Yến Thu Xu chưa từng thấy Tiêu Hoài Nhã làm việc nặng nên cũng kinh ngạc, thấy nàng ấy đi chẻ củi thật, hai người vừa bận rộn vừa nhìn lén, chỉ thấy nàng ấy mặc váy áo xinh đẹp, vung rìu trông rất mạnh mẽ.

Cánh tay mảnh khảnh kia rõ ràng trông như không thể làm việc nặng, nhưng bổ một rìu xuống là có thể làm khúc cây tách làm phân nửa. Hơn nữa một rìu một khúc cây, tốc độ rất nhanh như thể không biết mệt mỏi.

"Trời đất ơi..." Triệu Thục Hồng lẩm bẩm nói.

Trong lòng Yến Thu Xu bị doạ sợ vô số lần, nhưng nàng vẫn yên lặng làm việc. Đây là người ta luyện võ từ nhỏ, nàng là củi mục còn lười, không thích vận động, giảm béo chỉ dựa vào việc ăn uống điều độ, thế nên không khỏi cảm thấy hâm mộ.

*

Cách làm móng heo không khó, các nàng nấu ăn từ rất sớm. Yến Thu Xu cho gia vị cuối cùng vào, thêm nước, đậy nắp nồi để Thủy Mỗi giúp nhóm lửa nhỏ hầm từ từ, sau đó làm món khác.

Ba người, thêm Thủy Mỗi là bốn người, nhiều lắm chỉ ăn một chút. Có đôi khi nấu cơm cũng là một loại hưởng thụ, nhất là khi có người bên cạnh trò chuyện với mình, vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc đều không cảm thấy mệt mỏi, chỉ một lát là đã làm xong.

Móng heo được hầm nhừ nên ăn vào rất ngon miệng, hương vị cay bay ra từ khe hở của nắp nồi còn mang theo mùi thịt đậm đà, người ngửi thấy không dời bước nổi. Cổ quản gia đến nói với Yến Thu Xu hôm nay có người muốn đến ở, nhưng khi ngửi thấy mùi này thì nước bọt không kìm được mà sắp chảy ra.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 327: Chương 327



Ông ấy đã ăn không ít món ngon, nhưng đồ chủ tử nhà mình làm luôn là thơm ngon nhất. Hôm nay Yến Thu Xu làm nhiều, có không ít móng heo, thứ này ăn nhiều sẽ cảm thấy dầu mỡ, thấy Cổ quản gia liên tục nhìn về phía phòng bếp, nàng cười nói: "Đợi lát nữa ta xới cho ông một bát."

"Không cần không cần, sao lại như thế..." Cổ quản gia liên tục khoát tay muốn từ chối. Nhưng lại không nỡ rời bước.

Yến Thu Xu chạy đi múc thêm một chén, lúc này đã có thể ăn rồi, nhưng những món khác vẫn chưa làm xong, để hầm thêm một chút. Móng heo hầm càng lâu ăn càng ngon.

Chờ sau khi làm xong món rau sau cùng, Thủy Mỗi bắt đầu múc móng heo. Yến Thu Xu bắt đầu làm đậu phụ thối của mình, từng miếng đậu hũ cho vào dầu nóng, chỉ một lát sau đậu phụ chìm xuống đáy sẽ nổi lên. Sau đó, đậu hũ nở ra càng lúc càng lớn.

Đến lúc này là có thể vớt ra.

Có ớt nên làm nước sốt đậu phụ thối cũng khác biệt và ngon hơn! Yến Thu Xu thuần thục xếp đậu hũ thành hàng, đâm thủng từng miếng rồi đổ nước sốt vào, xong lại cho vào mâm, chất lên như chồng tháp, đổ nước sốt từ trên xuống dưới.

Nước tương màu nâu đậm chảy lên đĩa khiến đĩa màu trắng bị nhuộm thành màu nâu. Mấy khoanh ớt không đứng vững được nên lăn từ đỉnh xuống rơi vào đĩa như một bông hoa nhỏ.

Cuối cùng rải hành cắt lát lên, thế là đã hoàn thành món ăn.

Yến Thu Xu mong chờ bưng đĩa qua, hai người đang ngồi chờ hít mũi một cái, Triệu Thục Hồng chần chờ nói: "Muội tử, muội ngửi thấy không? Có gì đó thối quá?"

Tiêu Hoài Nhã gật đầu, nhíu mày.

Thủy Mỗi nghiêng đầu cười trộm, đặt bát đũa xuống không nói gì, yên lặng lui ra. Lúc này không cần nàng ấy nữa, nàng ấy có thể đi ăn thức ăn Yến Thu Xu để lại cho mình rồi.

Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng, đặt đĩa phát ra mùi thối xuống: "Đây là đậu phụ thối, hai tỷ xem có thích không? Ăn ngon lắm đó!"

Để chứng minh, nàng gắp một miếng lên. So với trước đó còn cay hơn, kèm theo nước sốt mặn mà nồng đậm, vỏ ngoài đậu hũ giòn xốp, bên trong mềm mại rất thơm.

Tiêu Hoài Nhã và Triệu Thục Hồng nhìn nhau, sau đó to gan ăn thử, nhưng trước đó vẫn ngừng thở. Sau khi cho vào miệng, ánh mắt các nàng sáng lên: "Mùi vị kia không tệ!"

Tiêu Hoài Nhã do dự một chút, không vì điều gì, chỉ là nàng ấy không tháo mặt nạ che mặt xuống. Nhưng vì quyết định cùng nhau ăn cơm nên nàng ấy chậm rãi tháo nó xuống, gắp một miếng đậu phụ thối lên.

Nàng ấy ăn cơm vô cùng thanh tú, miệng nhỏ cắn một miếng, đậu phụ bị cắn làm phân nửa, nước rơi vào trong chén. Nhưng nàng ấy cũng đã ăn đủ, nước tương nồng đậm, đậu phụ thơm giòn.

Tiêu Hoài Nhã ăn xong thì liên tục gật đầu cảm thán: "Ngon quá đi!"

Yến Thu Xu thỏa mãn cười một tiếng, bắt đầu ăn theo. Không có nhiều đậu phụ thối nên một người ăn hai ba miếng là đã không hết sạch rồi, không còn đậu phụ nữa, ánh mắt ba người tập trung vào món chính hôm nay.

Trải qua một thời gian dài để hầm, móng heo hầm cay đã trở nên vô cùng ngon miệng, móng heo bị tương nhuộm thành màu nâu được cắt thành miếng nhỏ, mỗi miếng đều bao gồm da heo non mềm trơn trượt.

Miếng này ít thịt mỡ, Yến Thu Xu gắp lên còn dính nước sốt, ăn thử móng heo nóng hầm hập còn tê cay hơn món đậu phụ kia. Ăn thêm vài miếng lại thấy càng ngon, nhất là thịt mềm non không dầu mỡ kia.

Song, móng heo được chặt khúc hơi lớn, dùng đũa gắp không tiện. Sau khi suy nghĩ một phen, Yến Thu Xu quyết định dùng tay, hai tay cầm mới là thuận tiện nhất! Tiêu Hoài Nhã ăn cảm thấy ngon vô cùng, chỉ là hơi khó khăn trong việc gắp từng miếng. Nếu không có những người khác thì nàng ấy đã dùng tay rồi, nhưng chẳng phải ở đây có người ngoài sao?

Lúc nhìn liếc qua thấy Yến Thu Xu ăn như thế, nàng ấy cũng yên tâm học theo. Hai ngón tay nắm móng heo, vừa há miệng ra liền ăn trọn được một miếng, không cần lo lắng gắp không được nên làm móng heo rơi xuống nữa.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 328: Chương 328



Tiêu Hoài Nhã ăn một miếng cảm thấy móng heo mềm lại còn rất ngon, răng cắn vào da thịt nhưng không bị tách ra, cần phải cắn mạnh mới dứt ra được. Cuối cùng khi nó được tách ra, thịt trong móng heo đàn hồi, mắt trần có thể thấy rất mềm và hấp dẫn.

Nàng ấy vui vẻ ăn thịt, cười với Yến Thu Xu: "Quả nhiên A Xu là đỉnh nhất, món muội làm là ngon nhất!"

Lúc này nàng ấy cảm thấy đi theo Yến Thu Xu đến đây là không hề sai!

Hạnh phúc hơn ăn món chay ở đạo quán rất nhiều!

Yến Thu Xu cũng cảm thấy món ăn tự mình làm rất ngon.

Thật ra ở kiếp trước nàng không ăn nhiều móng heo, đa phần chỉ ăn móng heo nướng. Ở thời đại không thiếu thịt, nàng không thích ăn thịt mỡ lắm. Cho nên so với những loại thịt khác, nàng càng không thích móng heo. Nhưng nếu làm thành móng heo hầm cay thì vị dầu mỡ giảm đi nhiều, còn lại móng heo có cảm giác non mềm thôi.

Món móng heo hầm cay này không chỉ không cảm thấy dầu mỡ mà còn cảm thấy rất ngon, nhất là khi ăn một miếng móng heo lại ăn thêm một miếng cơm ngọt. Vị nồng đậm và thanh ngọt hòa quyện với nhau, dường như cái sau bù trừ cái trước, đúng là sự phối hợp tuyệt vời!

Ăn xong món móng heo, trong chén của Yến Thu Xu còn thừa lại không ít cơm. Sau khi tự hỏi một phen, nàng quả quyết cầm thìa múc nước sốt thơm nồng kia xối lên cơm.

Trải qua thời gian dài hầm nhừ, nước sốt hòa tan vị mặn thơm của thịt heo, mùi hương nồng đậm tê cay, ăn chung với cơm thì độ ngon không cần phải bàn cãi, nàng ăn với tốc độ không ai sánh bằng. Sắc trời cũng đã tối, đến lúc chìm vào giấc ngủ rồi.

Ba người giải tán đi về viện tử của riêng mình.

Ở nông thôn có một điều tốt là tiếng tạp âm rất dễ chịu, tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim gọi cũng không hề làm người ta bất ngờ, không làm phiền đến người khác. Trái lại khi nghe âm thanh này càng thấy thoải mái hơn.

Điều này khiến cho Yến Thu Xu ở thôn quê sẽ thức dậy sớm hơn ở Tiêu phủ, vì nàng chìm vào giấc ngủ tương đối dễ dàng.

Tiêu Hoài Nhã cũng thế, hai ngày liên tục ngủ sớm nên dậy rất sớm, đi theo sau lưng Yến Thu Xu giúp làm chuyện vặt, làm việc nhẹ nhàng.

Một tiểu thư khuê các mà trong khoảng thời gian ngắn là đã có thể đi ra giếng xách nước vô cùng thành thạo, lại còn biết đi rửa rau.

Mỗi lần Yến Thu Xu nhìn thấy đều cảm thấy rất vui.

Một tiểu cô nương mảnh mai yếu ớt lại thích làm việc nặng, không biết tương lai Uyển Nhi có biến thành thế này không?

Lại là một buổi sáng, Yến Thu Xu theo thói quen vào nửa giờ Mão đã ngồi lên bàn ăn.

Hôm nay Thủy Mỗi làm bữa sáng gồm có bánh bao súp. Nàng mới ăn được mấy cái thì Tiêu Hoài Nhã và Triệu Thục Hồng đã đi đến đây.

Yến Thu Xu vừa ăn vừa suy nghĩ hôm nay chiêu đãi khách nhân thế nào, trước đó mấy lần khách đến đều có quy luật.

Trọng điểm của niềm vui của người làm nhà nông là hưởng thụ cuộc sống, nơi này của nàng không có gì cả, chỉ có rất nhiều đất, phong cảnh cũng đẹp. Bọn người quan lại quyền quý muốn trải nghiệm hoạt động thủ công như xay đậu phụ cũng được. Nhưng nếu muốn nhiều hơn thì không có, vì vị trí địa lý nên gần đây không có suối nước nóng, không có núi. Cũng may bây giờ Yến Thu Xu không thiếu tiền, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm nên không quá quan tâm.

Nhưng vào mỗi lần tiếp đãi khách thì Yến Thu Xu vẫn căng thẳng một phen. Ở kiếp trước nàng làm nghề phát sóng trực tiếp, chỉ cần dẫn một đống dân mạng đi tham quan cuộc sống nhà nông nhàn nhã là được rồi, đúng là chưa từng tự mình chiêu đãi khách bao giờ.

"Họ nói giờ Tỵ sẽ đến à?" Yến Thu Xu hỏi lần nữa.

Cổ quản gia cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng thế, cô nương yên tâm, đã chuẩn bị xong cả rồi, người tiếp đãi một phen là được."

Yến Thu Xu: "Ừm, chỉ có một vài người nên đơn giản hơn nhiều."
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 329: Chương 329



Đang nói chuyện thì phía cuối con đường xuất hiện một bóng đen, từ từ lớn dần lên. Đây chính là vị khách sao?

Chỉ là...

Yến Thu Xu nhíu mày: "Chỉ có một người sao?"

Cổ quản gia chần chờ, người đến thông báo là gã sai vặt của đại nhân gia, nhưng sao khách lại đến một mình?

Rất nhanh người kia liền đến gần, đang cưỡi trên lưng ngựa, thân hình cao lớn, nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải là Ninh Trác, người mà nàng đã gặp trong bữa tiệc sinh nhật của Tiêu phu nhân mấy hôm trước à?

"Hương Quân!" Ninh Trác đi đến trước mặt nàng, nhanh chóng xuống ngựa, chắp tay vấn an: "Sắc mặt Hương Quân vô cùng tốt, chắc là đã nghe được tin tức rồi."

"Tin tức gì?" Yến Thu Xu buồn bực hỏi một tiếng.

Ninh Trác trả lời: "Ngày hôm trước, Trấn Quốc Công tấu lên trên về vết thương trên người Tuyên Vương điện hạ đã lành nhưng vẫn ở lại kinh đô, nghi ngờ làm trái thánh ý của bệ hạ, bị bệ hạ hạ lệnh phải đi đến đất phong ngay."

Yến Thu Xu gật đầu, không suy nghĩ nhiều, nghe đến người này thì thấy cũng bình thường. Nàng gật đầu nói: "Thì ra là như thế, hôm nay công tử đây đến để làm khách à?" Ninh Trác thấy nàng không đáp lời chuyện kia, không để ý mà cười nói: "Đúng vậy, Ngũ tiểu thư đang ở chỗ cô nương à?"

"Ừm." Yến Thu Xu gật đầu, cong môi cười: "Này công tử à, ta dẫn ngài đi xem chỗ ở của mình nhé."

"Được." Ninh Trác giao ngựa cho hạ nhân ở thôn trang, đi theo Yến Thu Xu và Cổ quản gia, chỉ là miệng thì vẫn liên tục hỏi: "Ngũ tiểu thư ở đây có quen không?"

Yến Thu Xu cười nói: "Nếu thắc mắc thì công tử có thể hỏi thẳng tỷ ấy."

Ninh Trác bĩu môi thở dài nói: "Haiz, cô nương không hổ là người Tiêu gia, lại còn kín miệng đến thế."

Yến Thu Xu trừng mắt liếc hắn một cái, nhìn thấy đã đến chỗ ở của hắn, lập tức nói: "Đến rồi, ngài xem có thiếu thứ gì không, chờ một lát hãy nói với Cổ quản gia, ta không chiêu đãi được. Ngoại trừ nội viện, những nơi khác ngài có thể đi tùy ý, muốn ăn gì hãy nói với người trong thôn trang, lúc nào cũng có người làm cho ngài ăn..."

“Ừm..." Ninh Trác còn muốn nói gì đó nhưng Yến Thu Xu đã chạy mất.

Yến Thu Xu không muốn làm người truyền lời giữa hai người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì nàng sẽ là người có lỗi.

Chuyện tình cảm là thứ phiền phức nhất.

Nàng trở lại nội viện đã nhìn thấy Tiêu Hoài Nhã đang chơi nhảy ô, nàng ấy đang rất nhàm chán nên đành vẽ những ô trò chơi nhỏ, cô nương này đang chơi rất say sưa. Thấy nàng đi đến mới dừng lại, nói: "Chiêu đãi rồi à? Lần này ai đến thế?"

Yến Thu Xu gật đầu nói: "Là Ninh Trác, ngài ấy còn dò hỏi về tỷ nữa."

Tiêu Hoài Nhã nhíu mày: "Hỏi ta làm gì?"

Yến Thu Xu mỉm cười, thấy gương mặt trắng nõn của Tiêu Hoài Nhã hơi đỏ lên, giận dữ trừng nàng: "Muội nhìn ta làm gì? Có nói gì không?"

"Không có, muội bảo ngài ấy đến hỏi tỷ."

Tiêu Hoài Nhã khẽ thở phào: "Vậy hôm nay ta không ra ngoài chơi nữa, chờ hắn đi rồi nói sau."

Yến Thu Xu khoanh tay ủ rũ nói: "Thật sao? Ban đầu muội còn muốn dẫn tỷ đi làm gà ăn mày(*) nữa đó…”

[
 
Back
Top Bottom