Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 290: Chương 290



"Được, được." Phó Minh Vãn vội đáp lời.

Thế là lúc Yến Thu Xu đưa mấy đứa bé trở về ăn trưa, ăn dưa hấu nhiều nước ngọt lịm, lại bán được không ít hàng tồn. Lúc tiễn đám nhóc về, hai bạn nhỏ hoảng sợ nhìn tỷ tỷ không lên xe ngựa: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ không về à?"

Phó Minh Vãn cười hì hì lắc đầu: "Không quay về đâu!"

Hồng Sở Phúc c*̃ng cười mỉm gật đầu: "Ừm, các đệ về đi."

Phó Khiêm và Hồng Vinh: "!!!"

Hỏng bét rồi! Ra ngoài chơi một phen lại mất tỷ tỷ sao?! Sau khi về có bị cha đánh không đây?

Lập tức thu hút được hai vị khách đến ở.

Yến Thu Xu vô cùng hưng phấn, tiễn mấy vị khách nhỏ đi xong, nhìn thấy sắc trời sắp tối, nàng giúp thu xếp cho khách mới, sau đó chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Quan trọng là phải để hai người này ăn ngon uống ngon, như thế mới có thể lôi kéo nhiều người đến hơn!

Vậy làm món gì đây?

Tiểu cô nương ở thời đại này có khẩu vị không quá khó, vì thế Yến Thu Xu định làm nhiều món nhiều khẩu vị khác nhau. Một món thanh đạm, hơi cay như ớt da hổ, cánh gà mật ong cũng không bỏ qua được.

Lần đầu các tiểu cô nương rời nhà, chắc chắn có điều không quen. Sợ các nàng ngủ không ngon, Yến Thu Xu lại cho thêm một phần rượu dâu tây.

Rượu đã ủ bảy ngày, chắc là uống được rồi.

Nàng chạy đi ôm một vò đến, mở nắp ra, mùi rượu thơm ngọt xông vào mũi. Nhưng mùi rượu này không nồng đậm, làm từ dâu tây nên rượu cũng có màu hồng xinh đẹp.

Yến Thu Xu đổ rượu ra, dùng đồ chứa gọn, bảo Thủy Mỗi đưa qua phòng lạnh để một lúc.

Tiếp theo là tiếp tục làm thức ăn.

Có rượu trái cây vậy chắc chắn phải có đồ nhắm, thêm một phần thịt chiên giòn cũng không tệ.

Sau khi xác định xong thực đơn, mọi người bắt đầu phân công làm việc.

Không ai biết làm món ớt da hổ, chỉ có mình Yến Thu Xu làm. Còn những món khác, nàng chỉ cần dùng muôi nếm sau cùng, chung quy cũng rất nhẹ nhàng.

Thịt chiên thì chiên hai lần cho giòn, rau xanh xào sơ, cánh gà nướng lên.

Cuối cùng là ớt da hổ.

Nàng dùng ớt xanh dài, đuôi nhọn, khi sơ chế sẽ bỏ đường gân trong ớt, như thế vị cay gần như là biến mất.

Nói chung, cách làm của món ăn này khá đơn giản, trước tiên cho dầu sôi, lại thêm gia vị vào xào. Sau khi xào thơm thì thêm nước tiếp tục xào, đến khi ớt xanh mềm lại thì có thể vớt ra nồi.

Song, nàng nghĩ Hồng Sở Phúc và Phó Minh Vãn đều là quý nữ thế gia, lúc dùng cơm rất lịch sự. Nếu nàng để cả quả ớt dài như thế, khi ăn sẽ trông không lịch sự, nàng hiểu ý nên đã rửa sơ kéo, sau đấy cắt ớt thành đoạn dài hai cm.

Làm xong ớt xanh, cánh gà cũng đã nướng xong, Thủy Mỗi giúp bưng những món khác qua.

Nếu không được yêu cầu, Yến Thu Xu sẽ không ngồi ăn cùng khách. Nhưng lần này sau khi đưa thức ăn và rượu trái cây qua, nàng định rời đi lại bị hai người gọi lại: "Hương Quân không ngồi xuống ăn cùng sao?"

Thân thiện đến mức làm Yến Thu Xu kinh ngạc.

Không phải nàng tự ti, mà thái độ lúc trước của Giang phu nhân và chuyện Tiết phu nhân muốn nạp thiếp cho con trai nhà bà ta, khiến nàng biết rõ ở nơi cổ đại giai cấp rõ ràng này, thân phận của nàng chỉ là một người ở nhờ Tiêu gia.

Bình thường, những người này sẽ không muốn ngồi chung với nàng.

Nhưng hai người này cho Yến Thu Xu cảm giác vô cùng thân thiện.

Nói lại, nàng vẫn chưa biết phụ mẫu của hai người này là ai? Nhưng biết cũng không có tác dụng gì, Yến Thu Xu không quen chuyện quan trường ở quốc gia này, không có internet, không có trang web công bố, chỉ có thể dựa vào chuyện tự mình tìm hiểu, thu thập tin tức quá chậm.

Nàng nhận lời mời, chỉ chần chờ một giây đã thản nhiên ngồi xuống, bảo Thủy Mỗi đi cầm thêm một đôi bát đũa đến.

Phó Minh Vãn cười nói: "Quả nhiên Hương Quân rất thoải mái, rất có tác phong của người Tiêu gia."

Yến Thu Xu ngượng ngùng cười một tiếng, không biết nên nói tiếp thế nào.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 291: Chương 291



Hồng Sở Phúc nhận ra, ôn hòa giải thích: "Mẫu thân Minh Vãn là người Thẩm gia, là biểu huynh muội với phu quân Tam tiểu thư Tiêu gia. Tiêu gia và Thẩm gia cũng xem như là thân thích."

Yến Thu Xu hiểu ra, nụ cười vui vẻ hơn nhiều: "Thì ra là thế."

Phó Minh Vãn cười nói: "Đúng thế, A Xu tỷ tỷ, qua mấy tháng nữa chúng ta là thân thích, sau này có thể tới ăn dâu tây miễn phí không?"

Yến Thu Xu cười đến mức mặt bắt đầu nóng lên: "Đương nhiên là được."

Hồng Sở Phúc thấy nàng lúng túng, đẩy đẩy tay vài cái, cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng ăn cơm trước đi."

Yến Thu Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, bưng bình sứ màu hồng lên, mở ra rót rượu cho các nàng: "Đây là rượu dâu tây ta ủ, mùi rượu rất nhạt, vừa lấy ra khỏi hầm lạnh, hai người nếm thử xem."

Nàng rót cho Phó Minh Vãn trước, khi muốn rót cho Hồng Sở Phúc thì nàng ấy nói: "Ta không biết uống rượu, rượu này uống có say không?"

Yến Thu Xu chần chờ một chút: "Chắc là không đâu? Rượu này mới ủ bảy ngày, hương vị rất nhạt."

"Không sao, ở chỗ này mà tỷ còn không yên lòng à? Buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau, không sao đâu." Phó Minh Vãn dửng dưng nói, tay đã bưng lên nhấp một hớp.

Nàng ấy muốn học theo phụ thân, cho lên miệng nhấm nháp một phen.

Nhưng vị rượu lạnh buốt, vừa mới cho vào miệng, vị chua ngọt đã chảy vào lưỡi, mát lạnh khiến nàng giật mình, quên mất muốn học theo cách phẩm rượu của phụ thân.

Rượu kia chảy thẳng vào cổ họng, quả nhiên hương vị rất nhạt, chỉ hơi có mùi rượu, hơi nóng nhưng dường như không khiến người ta say.

Phó Minh Vãn uống xong liền nhướng mày: "Ai da! Mùi vị không tệ chút nào!"

Hồng Sở Phúc tò mò, cũng bưng một chén lên nhấp thử, vui vẻ nói: "A, đúng là không tệ! Có mùi rượu nhẹ, chua ngọt rất khai vị!"

Yến Thu Xu thấy vậy cũng uống một hớp, trước đó nàng thử không có đá, mùi rượu hơi nồng. Sau khi được ướp lạnh thì mùi rượu nhạt hơn, giống như uống nước trái cây. Vừa chạm vào đầu lưỡi thì hơi có mùi rượu, nhưng nhiều hơn là vị chua ngọt quen thuộc của dâu tây.

Chua chua ngọt ngọt, đúng là rất khai vị, nàng uống xong cười nói: "Khai vị rồi vậy ăn nhanh lên, những món này hai người nếm thử đi, thích món nào ngày mai có thể chọn. Đúng rồi, món này làm từ ớt, gọi là ớt xanh da hổ, là Tiêu tướng quân mang giống về. Hạt giống được gieo xuống rồi, chắc mấy tháng sau là có thể thu hoạch, chắc là có thể ăn ở quán trong phố mỹ thực kia."

"Ớt xanh da hổ sao? Tên này nghe lạ quá."

"Vậy ta không khách khí nữa."

Hai người quan sát ớt xanh một phen, từng quả ớt được đặt ngăn nắp trên đĩa ngọc màu trắng. Nếu không phải bị cắt thành từng đoạn thì sẽ rất đẹp, ớt xanh đuôi nhọn, phía trên phần vỏ có đường vân nổi bật lên hai chữ da hổ.

Thật ra các nàng đã ăn những món khác ở phố mỹ thực, duy chỉ có món ớt xanh da hổ này chưa từng thấy qua. Hai người không hẹn mà cùng động đũa kẹp một đoạn ớt xanh cho vào miệng.

Trong miệng vừa có mùi rượu lạnh buốt, lúc này ăn vào đồ ăn nóng hổi cảm giác vô cùng thỏa mãn. Thật ra ớt xanh có cảm giác hơi mềm, vì nó được nấu trong thời gian khá dài.

Mùi thơm đậm đà, khi cắn cảm thấy ớt xanh mềm nhưng bên trong còn cứng, vị cay không lộ ra nhưng khi ăn lại thấy rất vừa miệng.

*

Phó Minh Vãn ngạc nhiên không thôi: "Hương vị rất ngon!"

Hồng Sở Phúc cũng nói: "Vô cùng ngon, cảm giác mềm tan!"

"Hai người thích là được rồi!" Hai người liên tục gật đầu, nói đến mỹ thực, tiểu cô nương luôn vô cùng vui vẻ. Hồng Sở Phúc nhiệt tình hơn nhiều: "Chúng ta đã nếm thử đa số món ăn ở quán trong phố mỹ thực rồi, món nào cũng thích cả! Nhất là cá nướng, ăn ngon vô cùng!"

Yến Thu Xu vui vẻ nói: "Ừm, hôm nay lần đầu đãi khách nên quên hỏi khẩu vị của hai người, ngày mai ta sẽ cho hai người ăn ngon hơn nữa!"

Hai người liên tục gật đầu, ăn không dừng đũa, cánh gà vô cùng ngon.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 292: Chương 292



Bên ngoài xốp giòn, thịt bên trong mềm, cảm giác tê dại, ngon vô cùng!

Ăn hết sức hài lòng, lại uống một hớp rượu dâu tây, trong lòng đang rất đắc ý!

Hồng Sở Phúc rất thích ớt xanh da hổ, gắp liên tục, ba phần trong đĩa đã bị nàng ấy gắp hết. Song, món này hơi mặn cần ăn chung món khác, cơm ở trước mặt nàng, nhưng uống rượu nhiều thì sẽ không ăn cơm được, vì thế nàng ấy liền uống hết hớp này đến hớp khác.

Lúc Phó Minh Vãn lấy lại tinh thần, rót rượu cho bản thân thì phát hiện trong bình đã thiếu đi nhiều: "A Sở, tỷ uống hết rồi sao?"

Hồng Sở Phúc mờ mịt chớp mắt: "Không có, ta chỉ uống chút xíu thôi.”

Gương mặt non mịn của tiểu cô nương đỏ bừng, không đỏ tươi như khi chơi đùa buổi sáng mà ửng đỏ sau khi uống say. Con mắt cố gắng mở to, còn cần nhướng mày nhưng lại không mở ra được.

Phó Minh Vãn tặc lưỡi: "Xong đời rồi, tỷ ấy say rồi!"

Yến Thu Xu cũng ngẩn người: "Rượu này lợi hại vậy sao?"

Phó Minh Vãn nín cười: "Có lẽ tỷ ấy không say, tỷ xem này, chúng ta không sao cả."

Hồng Sở Phúc không vui mím môi: "Không phải! Ta không say!"

"Được được, không say, vậy tỷ muốn nghỉ ngơi không?" Phó Minh Vãn buồn cười, tay đẩy nàng ấy một cái.

Hồng Sở Phúc lắc đầu, căn bản là càng choáng hơn, mạnh mẽ lắc đầu, lại nhấp một hớp rượu, gắp thịt chiên giòn cho vào miệng nhai xộp xộp. Sau khi ăn xong, nàng ấy có vẻ tỉnh táo hơn, ấm ức nhìn Phó Minh Vãn: "Hu hu, rõ ràng cha ta cũng cảm thấy Hoài Vương điện hạ bị oan, sao không đồng ý cho chúng ta chứ? Ông ấy nhát gan quá! Thật là quá đáng mà!"

Yến Thu Xu nhìn chằm chằm nàng ấy, vừa rồi người này nhắc tới Hoài Vương sao?

Trong mục tiêu của Hoài Vương có nàng ấy à?

Phó Minh Vãn cũng cảm thấy khó xử, muốn kéo nàng ấy lại, cười nói: "Tỷ say rồi, A Sở, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."

"Ta không có say mà!" Hồng Sở Phúc bị ép đứng lên, không vui nên đẩy Phó Minh Vãn ra, khuôn mặt nóng hầm hập, hình như mình hơi say rồi?

Nhưng nàng ấy vẫn lắc đầu, mạnh miệng nói: "Ta không say, ta chỉ hơi khó chịu thôi!"

Phó Minh Vãn tới vịn nàng ấy một lần nữa, dụ dỗ nói: "Được rồi, không say, nhưng tỷ cũng ăn no rồi mà. Chúng ta về..."

Nhưng mà lời chưa nói xong đã bị cắt ngang, Hồng Sở Phúc ấm ức nhào vào lòng Phó Minh Vãn: "Thật sự khó chịu, vì sao cha ta lại nhát gan như thế? Ông ấy không phải Binh bộ Thượng thư sao? Hơn nữa Hoài Vương điện hạ không hề sợ Đại Lý Tự, chắc chắn ngài ấy không làm chuyện xấu. A Xu tỷ tỷ, tỷ nói đúng không? Hoài Vương điện hạ rất tốt!"

Phó Minh Vãn muốn che miệng nàng ấy lại, nhưng từ đầu đã bị nghe được, nàng ấy không biết phải làm sao, dù sao cũng không phải là người ngoài.

Chuyện phủ Binh bộ Thượng thư muốn kết thân với Hoài Vương nếu nghe ngóng được thì sẽ biết, nàng ấy dứt khoát từ bỏ.

Dù gì thì cũng không giấu được nữa, lại còn khiến Yến Thu Xu không vui thì không nên.

Nghe thấy Hồng Sở Phúc hỏi, nàng ấy lên tiếng hùa theo: "Đúng đúng đúng, Hoài Vương điện hạ rất tốt."

Hồng Sở Phúc hài lòng, đang vui vẻ, bên tai lại nghe thấy giọng nói trong veo: "Hoài Vương điện hạ cũng không tốt, bề ngoài tỏ ra khiêm tốn mà thôi."

Hồng Sở Phúc: "???"

Nữ tử mê muội trừng to mắt, tỉnh rượu hơn nhiều rồi, tức giận nhìn nàng ấy: "Tỷ dựa vào cái gì mà nói thế?"

Phó Minh Vãn c*̃ng kinh ngạc, thanh danh Hoài Vương rất tốt, mọi người đều biết, sao tỷ ấy lại nói thế?

Yến Thu Xu nhìn hai nữ tử trước mặt, giải thích một câu: "Hoài Vương không phải người tốt, chuyện mưu hại Xương Vương là bản thân hắn thực sự đã làm. Khoai tay mang về Đại Chu, chỉ có một mình hắn ta biết khoai tây có độc, nhưng hắn không nói."

"Trái lại, đầu bếp phủ Xương Vương cố ý dùng khoai tây mọc mầm làm thức ăn cho Xương Vương, hai người cảm thấy hắn ta trong sạch sao?"

"Phải biết đầu bếp của phủ Xương Vương vì muốn giữ lại độc tính nên không nấu chín khoai tây, hắn ta đã khai rồi, chẳng lẽ không phải cố ý gây nên?
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 293: Chương 293



Ngoại trừ Hoài Vương, ai có thể biết được độc tính của khoai tây trong khoảng thời gian ngắn chứ?"

Phó Minh Vãn nghe nàng nói, trong lòng giật mình nhưng không nói gì.

Hồng Sở Phúc hoàn toàn tỉnh lại, nhếch môi, cố gắng sắp xếp từ ngữ để phản bác: "Có thể ngài ấy thật sự không biết, dù sao ngài ấy chỉ mới lấy được khoai tây thôi!"

"Nếu là cô nương, vô tình gặp được thu hoạch tốt như thế thì có đi nghe ngóng khoai tây có độc hay không?" Yến Thu Xu hỏi ngược lại.

Đôi mắt căng tròn kia nhìn nàng, Hồng Sở Phúc không tránh né mà suy nghĩ nghiêm túc một phen. Đầu óc sau khi uống rượu xong hơi mông lung, nhưng suy nghĩ chuyện này, nàng ấy... Vẫn gật đầu: "Đương nhiên là có rồi.”

Có thể no bụng, có thể sản xuất số lượng lớn, đồ tốt như thế quá hoàn mỹ khiến nàng ấy không thể tin tưởng được, chắc chắn phải điều tra nhược điểm của nó.

Nhưng mà...

"Nhưng thời gian điện hạ đưa về rất gấp!"

Yến Thu Xu nói: "Nói cũng đúng, nhưng hơi miễn cưỡng. Dù sao thì hắn cũng mang về không ít khoai tây, lúc vận chuyện chỉ hỏi mấy câu, bách tính hiểu rõ về khoai tây sẽ thông báo, vì bách tính bình thường sẽ không lãng phí lương thực. Nếu không có độc, cho dù đã nảy mầm bọn họ cũng không lãng phí. Những người ăn khoai tây trường kỳ kia chắc chắn sẽ biết."

Hồng Sở Phúc hốt hoảng lui lại hai bước, hơi kháng cự nói: "Nói thế không đúng! Hoài Vương có thể mang về, là lòng ngài ấy lo lắng cho bách tính, cô nương không thể suy đoán lung tung về ngài ấy như thế được!"

Yến Thu Xu thở dài, nàng đứng lên, may mà vừa ăn cơm, cũng đã cho những nha hoàn khác ra ngoài ăn cơm, xung quanh không còn ai cả.

Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi này vì kiến thức giới tính không đủ, tính cách quá đơn thuần, rất dễ tin tưởng một người, từ đó không tin chân tướng mình nhìn thấy.

Song, Yến Thu Xu không phải thân nhân của nàng ấy, nói nhiều quá cũng không tiện, chỉ có thể nói: "Hắn ta không tốt như thanh danh bên ngoài đâu. Cưới cô nương, ta đảm bảo chín mươi phần trăm, hắn ta làm vậy là vì thân phận của cha cô nương. Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, trước đó cha cô nương đồng ý là vì hắn ta có thanh danh tốt, nhưng thanh danh của Xương Vương và Tiêu gia tốt hơn. Bọn họ có thể vạch tội hắn ta trong triều, cha cô nương đã dao động cho nên không muốn gả cô nương đi. Nếu cô nương thật sự thích hắn ta thì chờ thêm mấy năm, bây giờ cô nương còn nhỏ, chờ mấy năm sau mọi chuyện kết thúc, cô nương xem có nên gả đi không. Dù sao thì... Cẩn thận vẫn tốt hơn." Nàng nói xong quay người rời đi.

Nói quá nhiều dễ gây nên tâm lý phản nghịch, nhưng không nói thì trong lòng Yến Thu Xu lại cảm thấy khó chịu.

Tiêu Hoài Nhã đã thoát được nên nàng mới không lắm miệng, nhưng cô nương này ở trong cuộc, nếu nàng không nói thì có lẽ sẽ đâm đầu đi vào. Đến lúc đó, khi Hoài Vương bại lộ, nàng ấy là Hoài Vương phi cũng khó thoát thân, sẽ rơi vào kết cục như Tam hoàng tử phi, thậm chí còn liên lụy tới người nhà.

Lúc trước, không phải Tam hoàng tử phi không có cơ hội sống, nhưng nàng ta sống không nổi. Toàn gia trên dưới mấy trăm miệng đều vì nàng ta mà bị hủy hoại trong chốc lát, đối với nàng ta mà nói đó là nghiệp chướng nặng nề.

Yến Thu Xu nói thế thôi, nhưng nàng cảm thấy đã khiến trong lòng cô nương này đã có khoảng cách. Không thì vừa rồi không dùng vẻ mặt kháng cự mà nhìn nàng như thế.

Nàng sợ mình nói thêm nữa sẽ hủy hoại hoàn toàn hình tượng Hoài Vương trong lòng nàng ấy.

Yến Thu Xu đoán không sai.

Nàng nói một phen khiến Hồng Sở Phúc tỉnh rượu.

Nàng ấy ngây ngẩn cả người, vẫn luôn nghĩ về chuyện này.

Sau khi nàng ấy và Phó Minh Vãn tắm xong, nằm trên giường nói chuyện này: "Muội thấy lời cô nương ấy nói là thật sao?"

Phó Minh Vãn suy nghĩ một phen: "Nàng ấy cho ta cảm giác rất thật, không giống là giả, nhưng ta cũng không chấp nhận được.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 294: Chương 294



Hoài Vương rất tốt, lần trước tỷ đánh rơi hầu bao, là ngài ấy tiện đường bắt tên trộm. Người có thể gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thì xấu chỗ nào chứ?"

Hồng Sở Phúc mím môi: "Ta cũng cảm thấy như thế, chuyện mưu hại Xương Vương chắc chắn có hiểu lầm..."

Chỉ là nhớ tới Yến Thu Xu nói chuyện khoai tây nảy mầm, nàng ấy vẫn hơi dao động.

Phó Minh Vãn thở dài một tiếng, vỗ tay Hồng Sở Phúc: "Nếu không thì tỷ chờ đến khi tái giá xem sao? Dù sao bây giờ chắc chắn cha tỷ cũng không đồng ý, nếu ngài ấy thích tỷ thì sẽ đồng ý chờ, chờ... Mọi chuyện lắng lại, hai người thành hôn, cha tỷ cũng yên tâm."

Hồng Sở Phúc hơi không nỡ, nhưng nàng ấy không phải kẻ ngốc, cảm giác lời Yến Thu Xu nói rất nghiêm túc. Cho dù không tin thì vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu nói tình cảm của nàng đối với Hoài Vương rất sâu đậm không bỏ được cũng không đúng, vì thế khi nghe đề nghị của Phó Minh Vãn, nàng ấy không phản bác mà là nghiêm túc suy nghĩ có nên làm như thế không?

Không thì thử một phen đi?

Trước đó nàng ấy nghe cha và nương thầm nói chuyện, các hoàng tử tranh ngôi vua không thể kết thúc trong thời gian ngắn được. Hoài Vương không thích tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không tranh đấu, vậy thì ngài ấy nhất định sẽ bình yên vô sự! Nhất định là vậy!

Vì hôm qua Yến Thu Xu nói lời khó nghe. Hồng Sở Phúc vốn định ở lại chơi mấy ngày nhưng không ở nữa.

Cũng không phải chán ghét nàng, chỉ là không ai bình tĩnh vui vẻ ở chung với người nói người trong lòng mình không tốt. Dù sao hai người cũng không phải khuê mật, nàng ấy ở đây cảm thấy không được tự nhiên, vì thế sáng sớm đã rời đi.

Thậm chí nàng ấy còn không chào tạm biệt Yến Thu Xu.

Nhưng Phó Minh Vãn vẫn nói lời tạm biệt, đúng hơn là nói lời cảm tạ, sau đó mới cùng Hồng Sở Phúc trở về.

Vốn dĩ phụ mẫu Hồng gia nghĩ khuê nữ không vui còn muốn ở bên kia mấy hôm.

Ai ngờ rằng lại trở lại nhanh như thế.

Hồng phụ thân vui vẻ lại buồn bực nhìn dáng vẻ ủ rũ của khuê nữ, bất đắc dĩ nói: "Cha muốn tốt cho con, con tỉnh táo lại đi, từ từ nghĩ lại, thật sự là Hoài Vương không thích hợp với con."

Hồng Sở Phúc mím môi, hiếm khi không phản bác nữa. Lời của cha và nương chưa chắc đã khiến nàng ấy nghe lọt tai, nhưng lời người ngoài thì lại khác, nàng ấy nghe xong liền, vì thế gật đầu nói: "Con biết rồi, cha, chờ một thời gian nữa. Dù sao thì con cũng mới mười lăm tuổi, chờ hai năm nữa mới chỉ mười bảy, khi đó mới gả cũng không muộn."

Có cha là Binh bộ Thượng thư, nàng ấy không lo không gả được.

Hồng phụ thân ngạc nhiên: "Thật sao? Con đồng ý chờ à?"

Sao trước khi đi thôn trang, nói đến chuyện này không đồng ý lại tức giận với mình, bây giờ sao lại đồng ý thế?

Hồng Sở Phúc hơi lúng túng trừng mắt nhìn phụ thân, ông ấy như thế khiến nàng ấy cảm thấy trước đó khi nàng ấy ầm ĩ muốn kết hôn là do mình cố tình gây sự, thở dài nói: "Dù sao chính là như thế, trước đó nhà chúng ta cũng không tham dự những việc này, để mọi chuyện kết thúc rồi tính sau."

Nói xong, nàng ấy nâng váy nhanh chóng chạy đi.

"Haiz..." Hồng phụ thân còn muốn nói gì đó, nhưng nữ nhi chạy nhanh quá nên ông ấy không đuổi kịp, chỉ có thể xem như thôi.

Hồng mẫu thân nhìn hai cha con dây dưa hồi lâu, cười khúc khích: "Được rồi, tiểu cô nương da mặt mỏng, nó nghĩ thông suốt là được rồi."

Hồng phụ thân là một người cha hiền, Hồng mẫu thân mới là vai phản diện trong nhà. Từ nhỏ, nữ nhi có quan hệ tốt với ông ấy, trong phút chốc không nghĩ ra. Bây giờ Hồng mẫu thân nhắc nhở, ông ấy mới từ bỏ, hậm hực nói: "Ta chỉ buồn bực nó ngu ngốc, sao bây giờ lại nghĩ thông suốt chứ?"

Hồng mẫu thân thu lại ý cười, giọng điệu hơi trầm xuống: "Nó không ngốc, có thể nghe lọt thì xem như là không hề ngốc.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 295: Chương 295



Có thể nghĩ thông suốt có lẽ là vì hôn thê của Tiêu lục lang nói gì đó, không thì sao lại thay đổi như thế? Chẳng lẽ trong tay người Tiêu gia có chứng cứ có lợi hơn, không thì A Phúc mới gặp Hoài Vương có mấy lần đâu chứ? Sao lại một mực với hắn ta như thế? Đây hẳn là có vấn đề gì rồi!"

Hồng phụ thân nghe vậy xong thì sắc mặt liền trở nên u ám.

Làm một người cha thương con, người ngoài tính toán với mình thì ông ấy lại không tức giận như thế. Còn khi đối phó với Hồng Sở Phúc, ông ấy thật sự tức giận, ầm trầm nói: "Vốn nghĩ hắn ta là người tốt, thì ra là đã có dã tâm! Có lẽ hắn ta đã thu hoạch khoai tây từ sớm, chắc nghĩ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đáng tiếc Xương Vương đã đi ra phá vỡ tính toán của hắn!"

Hồng mẫu thân liền gật đầu tán thành, nhưng chuyện này không cần bọn họ tính toán, chỉ cần nữ nhi không thích Hoài Vương thì bọn họ không sợ hãi nữa.

*

Yến Thu Xu không biết Hồng phụ thân nghĩ như thế, không thì nhất định phải khen một câu.

Chẳng phải là ngư ông đắc lợi à?

Trong kịch bản, Hoài Vương xuất hiện cuối cùng, khi mấy hoàng tử kia bị đánh đến thê thảm, đột nhiên hắn ta xuất hiện, tụ họp quân Tiêu gia đánh cho quân lính của bọn chúng tan rã.

Nam nhân có thể làm đến nước này sẽ không bị đánh bại đơn giản như thế.

Mặc dù Yến Thu Xu không ở kinh đô, nhưng mấy hôm nay có người tìm hiểu tin tức, Tiêu phu nhân lại sang đây thăm nàng cũng mang theo tin tức khiến nàng biết tình huống đại khái.

Nàng có cảm giác chắc chắn Hoài Vương sẽ không có chuyện gì.

Quả nhiên, đầu tháng sáu, Đại Lý Tự công bố kết quả điều tra - Hoài Vương trong sạch, nhưng chuyện Tam hoàng tử hạ độc Xương Vương đang bị nhốt là chuyện chắc chắn.

Về phần Xương Vương phủ ăn khoai tây có độc là do Lục quý phi phái người động thủ, giá họa cho Hoài Vương.

Vì ngày đầu tiên khoai tây xuất hiện, Lục quý phi được chia không ít. Khi bà ta ban thưởng cho cung nữ, có cung nữ không nỡ lãng phí mà ăn khoai tây mọc mầm dẫn đến đau bụng, trên bệnh án Thái y viện hỏi bệnh đều có ghi chép cả.

Chuyện này đủ để chứng minh Lục quý phi biết chuyện khoai tây mọc mầm có độc, mà Lục quý phi lại đưa đến phủ Xương Vương rất nhiều lần chứ không phải lần đầu tiên, điều tra một phen là có thể tra ra rồi.

Trong chuyện này, Hoài Vương chỉ động tay một phen đã có thể thoát thân.

Trái lại Lục quý phi bị kéo xuống nước, một mực không nhận tội, cho dù người động thủ chỉ rõ cung nữ bên cạnh bà ta sai khiến thì bà ta cũng không nhận tội.

Song, cho dù không nhận tội thì chứng cứ vẫn vô cùng xác thực, tội ác này vẫn bị úp lên đầu.

Dù sao cũng là nữ nhân được sủng ái trong hậu cung suốt hai mươi năm, trọng lượng của bà ta trong lòng hoàng đế không ít, lại sinh Ngũ hoàng tử ưu tú và Thập ngũ công chúa hoạt bát đáng yêu như thế nên chỉ bị cấm túc ba tháng, phạt bổng lộc nửa năm.

Sự trừng phạt thế này không đau không ngứa, khiến không ít người trông chờ Lục quý phi ngã xuống đều tức giận đến mức phát hỏa.

Nghiêm trọng nhất là tội cấu kết với Ô Tháp, tội này Tam hoàng tử và Lục hoàng tử Tuyên Vương cùng gánh. Tuyên Vương vì muốn cho cơ hội Tam hoàng tử tạo phản nên tiết lộ tin tức, Tam hoàng tử cũng thế.

Khi bằng chứng xuất hiện trong triều, hoàng đế tức giận đến mức thổ huyết, hoàng cung chấn động lần nữa.

Nhưng lần này, đối tượng đám đại thần chỉ trích biến thành Tam hoàng tử và Tuyên Vương. Nếu không vì hai người này, sao bệ hạ lại như thế? Nhất định là phải nghiêm trị!

Ngày ba tháng sáu, hoàng đế cố gắng lê thân bệnh, viết phán quyết cuối cùng với hai người này - Tam hoàng tử chém đầu, Tuyên Vương bị thu hồi tất cả chức vụ, chịu ba mươi trượng, tước vị của hắn không còn thế tập. Một khi hắn ta không còn, con của hắn chỉ là một người con cháu hoàng thất bình thường.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 296: Chương 296



Vì Tam hoàng tử không còn gì để phạt, đã tạo phản bị nhốt không còn gì, phạt cũng không có ích gì, nhưng cấu kết với nước khác thì lại không dễ dàng bỏ qua như thế. Dưới sự ép buộc của một đám đại thần, hoàng đế thỏa hiệp phán quyết chém đầu.

Đây là lần đầu tiên có chuyện chém nhi tử, thánh chỉ ban ra, người khác càng uể oải.

Tình hình ở kinh đô càng nặng nề hơn.

Những đại thần ngồi vững càng sốt ruột hơn, tin tức thỉnh lập thái tử lần lượt xuất hiện trong triều. Cho dù hoàng đế dưỡng bệnh thì cũng có đại thần lải nhải bên tai.

Nếu hoàng đế chết rồi vẫn chưa lập thái tử thì thiên hạ đại loạn à!

Nhưng mà lập ai bây giờ? Đây là một cuộc tranh đấu, có người nói Xương Vương hẹp hòi không chịu được huynh đệ của mình vinh quang, cho nên Hoài Vương phải chịu thiệt. Hắn không thể làm thái tử được nên hẳn là sẽ lập Hoài Vương.

Cũng có người nói trước đó Xương Vương làm thái tử rất tốt, bây giờ làm mấy việc rất khá, chiến tích có, danh vọng có nên được làm thái tử.

Trái lại, người ủng hộ Ngũ hoàng tử Thuận Vương ít hơn nhiều, chỉ có những năm gần đây, người có quan hệ thông gia được Lục gia giúp đỡ mới ủng hộ hết sức.

Trên triều đình cãi nhau, dưới triều đình cuồn cuộn sóng ngầm.

Song, đây là chuyện những nhân vật lớn cần cân nhắc, Yến Thu Xu là người bình thường, phụ trách vui chơi giải trí là được rồi.

Ngày Tam hoàng tử bị chém đầu, tất cả thái y trong Thái y viện đều ở cạnh bên lão hoàng đế, sợ ông ta bị kích động thổ huyết. Mà trong ngày này, nàng được mời đến Tiêu gia dùng cơm.

Một người chết, nhiều người vui nên không ngừng đến chúc mừng một phen!

Đương nhiên, người Tiêu gia không đốt pháo chúc mừng thật, cũng không cố ý thông báo trắng trợn, vẫn như trước đó, cả nhà tụ tập ăn cơm vui vẻ.

Con trai hoàng đế chết, trong thành cũng không dám náo nhiệt.

Nhưng từ sáng sớm, các món ăn đã đưa vào Tiêu phủ, hai võ tướng Tiêu Hoài Đình và Tiêu Hoài Vũ cũng chạy về nhà từ sớm. Cho dù khiêm tốn cũng làm cho không ít người nhìn ra đầu mối. Ai cũng cúi đầu bội phục, lại nói thầm, thảo nào lão hoàng đế thấy Tiêu gia không vừa mắt, quá là ngang ngược rồi!

Yến Thu Xu được đón vào phủ, thấy quản gia và người Tiêu gia vui vẻ thì cũng cảm thấy quá kiêu ngạo!

Thật kỳ lạ. Tiêu gia không nên kiêu ngạo quá mức như thế chứ?

Nhưng nàng chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói gì cả. Lúc nàng đến, hầu như các món ăn đã chuẩn bị xong, đang bưng nồi lẩu cá nướng, nồi lẩu uyên ương nấm và vị tê cay và những món ăn khác.

Yến Thu Xu tới hơi sớm, cá nướng mới được bưng lên, nồi lẩu vẫn chưa nấu, những món ăn khác chỉ bưng lên một ít.

Thấy nàng đến, Tiêu phu nhân cười mỉm ngoắc tay: "Mau tới đây, hôm nay vui vẻ nên có muốn ăn gì không? Mau nói để phòng bếp làm."

Yến Thu Xu cười nói: "Thịnh soạn như vậy nhưng vẫn không nghĩ ra món nào khác ạ?"

Vừa quay đầu, Đông Đông nhào tới đưa một miếng sườn chiên: "A Xu tỷ tỷ, cho tỷ ăn."

Vừa ăn xong một miếng sườn, Tiêu Hoài Vũ ngồi xuống, đưa tay nhéo mặt nhi tử, cười hì hì nói: "Tiểu tử thúi, gặp nương lại không cho nương ăn."

Đông Đông giãy dụa né tránh, nhưng gương mặt đã bị nhéo đến bóng nhẫy, mất hứng nói: "Không phải nương ăn rồi sao? Mấy hôm rồi A Xu tỷ tỷ không trở về!"

Yến Thu Xu cầm khăn tay lau mặt cho Đông Đông, cười nói: "Ngon quá, cảm ơn Đông Đông nhé.”

Nàng nói xong lại nhìn khăn tay trong tay mình, trong lòng cảm thấy buồn cười. Từng có lúc khi ra ngoài nàng quên mất mang khăn tay, bây giờ ra đường sẽ tiện tay mang theo, đúng là hoàn cảnh thay đổi con người mà.

"Đừng khách sáo!" Đông Đông vui vẻ nói: "Hôm nay đại bá nói con có thể ăn nhiều!"

Tiêu Hoài Khải nghe vậy vội nói: "Ồ, bình thường để con bị đói à?"

Đông Đông vội chui vào lòng Yến Thu Xu, không dám nói gì thêm nữa.

Cậu bé không bị đói nhưng cũng không giống như lúc trước có thể ăn cho no, lúc nào cũng có đồ ăn vặt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 297: Chương 297



Yến Thu Xu c*̃ng vô thức che chở cậu bé, sờ lên gương mặt kia: "Gầy hơn rồi, Đông Đông vất vả rồi."

Nàng vừa vui vẻ vừa đau lòng, quá béo đương nhiên là không tốt, nhưng đứa trẻ béo mập nàng tự tay nuôi được lại gầy hơn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Đông Đông ấm ức nói: "Vâng! Rất vất vả, A Xu tỷ tỷ, khi trở về tỷ dẫn đệ đi cùng đi."

Yến Thu Xu cười nhưng không nói gì.

Đông Đông ra sức làm nũng ở trong lòng nàng.

Một lớn một nhỏ thân mật như thế, Tiêu Hoài Vũ ở một bên nhìn thấy cảnh này thì có hơi ghen ghét. Mấy năm nay, nàng ấy chăm chỉ luyện võ, đi sớm về trễ muốn báo thù cho trượng phu. Bây giờ thành công rồi thì con trai lạnh nhạt với mình rất nhiều.

Khi nàng ấy đang ủ rũ, không biết hai người kia nói gì. Bỗng nhiên Đông Đông rời khỏi vòng tay ôm ấp của Yến Thu Xu, nhảy nhót qua bàn ăn cầm một miếng sườn đưa cho mẫu thân: "Nương, cho người ăn này."

Tiêu Hoài Vũ im lặng, sự mất mát cũng biến mất như thể không còn: "Ừm, cảm ơn Đông Đông."

Đông Đông cười ha ha, bản thân vô cùng hiểu chuyện, vỗ vỗ tay nàng ấy: "Nương, người đừng ghen tỵ, đã lâu rồi A Xu tỷ tỷ không đến."

Tiêu Hoài Vũ cười: "Biết rồi, nương của con có thể hẹp hòi như vậy sao?"

Đông Đông: "Đúng thế."

Tiêu Hoài Vũ: "... Tiểu tử thúi, qua đây ta nhéo một phen."

Đông Đông vội chạy đi mất….

Mà lúc này, Uyển Nhi và Tiêu Hoài Ngọc hốc mắt ửng đỏ đi tới, trên người còn có mùi thơm sau khi tắm rửa sạch sẽ. Uyển Nhi vừa nhìn thấy Yến Thu Xu thì vui vẻ nhào tới, hai người thân mật một phen, cuối cùng Tiêu Hoài Đình cũng đến.

Yến Thu Xu trông thấy chàng, nàng có chuyện muốn nói. Nhưng có quá nhiều người ở đây, nàng không tiện nói gì cả, lại thêm mối quan hệ lúc này của hai người nên cố gắng xem nhẹ sự tồn tại của đối phương.

Nàng dời tầm mắt.

Lại không chú ý tới dường như Tiêu Hoài Đình phát hiện ra gì đó, nàng nhìn lại, ánh mắt hai người lướt qua nhau. Ánh mắt của thiếu niên nhìn tóc của nàng mấy giây, ánh mắt mờ đi nhiều.

Tiêu phu nhân thấy đã đến giờ, đứng dậy vui vẻ cười nói: "Đã đến đông đủ rồi, cả nhà chúng ta không cần đáp lễ nữa, tất cả mau ngồi xuống đi!"

Người Tiêu gia cười phụ họa, tìm chỗ ngồi xuống.

Vì thức ăn rất nhiều, người cũng đông, bàn được ghép từ hai bàn vuông lại, một đám người ngồi xung quanh. Yến Thu Xu cũng bị kéo ngồi xuống, ngay sau đó một bóng dáng như bị đẩy một phen, lảo đảo mấy bước cũng ngồi xuống.

Rõ ràng là Tiêu Hoài Đình vừa rồi không nói gì.

Hai người nhìn nhau, lại vô cùng ăn ý dời tầm mắt đi.

"Ăn thôi! Ôi, món này có thêm cá nướng cay, con thèm cả nửa ngày nay rồi, thơm quá." Tạ Thanh Vận thu tay đang đẩy đẩy người lại, nhìn bàn đầy thức ăn, cười nói: "Mùi tiêu cay này cũng không tệ!"

Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, lại không thể ăn ngon được sao?"

Đám người trên bàn ăn nở nụ cười thoải mái.

Hạ nhân được cho lui, đều là người một nhà, nói chuyện cũng không cần cố kỵ. Tiêu phu nhân nhìn một vòng, vô cùng vui vẻ, muốn nói gì đó nhưng không đành lòng phá hư không khí lúc này.

Cuối cùng, bà ấy cười nói: "Được rồi, không nói nữa, chúng ta tự biết là được rồi, cứ ăn thôi. Cha các con, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, hai con rể trên trời có linh cũng sẽ vui mừng."

"Đương nhiên là vui mừng rồi, nương, người ăn đi!" Tạ Thanh Vận vội gắp thức ăn cho Tiêu phu nhân, dịu dàng an ủi bà ấy.

Những người khác cũng thi nhau đưa đũa, vừa chọc cười, phòng ngừa Tiêu phu nhân nhớ tới những chuyện buồn bã kia. Ăn một hồi, mọi người hào hứng nói: "Hừm! Thì ra ớt lão Lục mang về lại ngon như thế!"

"Vẫn là A Xu giỏi, tận dụng quả ớt tốt như thế!"

Tiêu Hoài Vũ gật đầu: "Phí công muội trước đó còn ghét bỏ không ăn, không ngờ lại ăn thế này!"

Thêm ớt hay ớt chuông vào cá nướng, nước canh có màu đỏ tươi, mùi thơm còn gắt mũi hơn bình thường.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 298: Chương 298



Cũng may đầu bếp nương tay, không cho quá nhiều ớt, còn dựa theo khẩu vị, thêm đường và gia vị khác để trung hoà lại.

Cuối cùng làm ra cá nướng, vị cay không khác đời sau, trong vị cay còn có vị ngọt.

Nhất là trong khoảng thời gian này, quả vải được đưa ra thị trường, đương nhiên Tiêu gia cũng có. Vì vậy cho bốn quả lên cá nướng, quả vải trắng muốt bỏ hạt, nước canh sôi sùng sục nhuộm đỏ thịt vải.

"Mọi người thích là được rồi, nhưng không phải do muội phát minh ra, chỉ là đọc được trong sách thôi." Yến Thu Xu ngượng ngùng cười, lại nhanh tay gắp một miếng vải trong cá nướng.

Rõ ràng ăn quả vải trực tiếp rất ngon, nhưng vải cho vào cá nướng nóng hầm hập, vị ngọt tăng lên, lại có vị mặn vị cay, ban đầu ăn vào hương vị hơi lạ, nhưng nàng luôn cảm thấy ngon vô cùng.

Chẳng lẽ vì không cần lột vỏ bỏ hạt ư?

Yến Thu Xu vừa ăn vừa nghĩ, nhai hai ba lần rồi nuốt xuống, lại ăn thêm một miếng thịt cá. Nước canh cay cay mặn mặn thấm vào thịt cá ngon lại còn thơm, phải nói là rất ngon!

Tiêu phu nhân ăn lẩu mình thích, không quên khen ngợi: "A Xu, món này con làm ngon quá. Mấy hôm trước khi ta ăn lần đầu, cay đến mức ta đổ mồ hôi, nhưng vẫn dễ chịu. Nếu mùa đông mà được ăn món này thì phải nói là rất hạnh phúc!"

Yến Thu Xu muốn ăn cá nướng, nàng cũng muốn ăn lẩu.

Trước đó nàng đã làm một lần nhưng thịt không được xử lý tốt, không có thịt dê, thịt bò cuộn, cảm giác hơi thiếu chút. Lúc này, Tiêu gia đã chuẩn bị xong, các loại thịt cuộn chất lượng cao.

Nàng không khách khí, vừa nhúng thịt vừa nói: "Đúng thế, mùa đông được ăn món này thì không còn gì tốt hơn. Nếu mọi người thích ăn lẩu cay thì có thể dùng trong quân đội. Cho nguyên liệu nấu lẩu vào nồi nước, dùng rau gì cũng ngon, có thể cho mì sợi..."

Thịt cuộn thật mỏng sôi sùng sục trong nồi, mới nói một câu mà đã chín rồi!

Trong chén của Yến Thu Xu có đủ gia vị, dùng ớt cay rồi cho thêm vừng, hoa tiêu vân vân, lúc này lấy thịt dê chấm vào chén rồi đưa vào miệng.

Nước canh thơm lừng và vị cay nồng bùng nổ ở đầu lưỡi, thịt mỏng lại mềm tan trong miệng rất dễ nhai. Thịt mềm mà còn rất mọng nước, tê cay thơm phức.

Ăn rất ngon miệng! K.ích thí.ch người ta ăn một miếng rồi lại muốn ăn thêm miếng nữa!

Sau khi ăn được vài miếng, Yến Thu Xu cũng nghĩ đến lời mình mới nói.

Mì sợi ăn lẩu!

Yến Thu Xu muốn cười, vừa nhắc đến thức ăn thì nàng đã muốn. Nếu thả vào trong đó thì ngon biết bao nhiêu!

Trong phủ có nước muối, bình thường dùng làm Trác tương miến*.

[
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 299: Chương 299



Lần này đúng lúc mang một chiếc rương đến, một lát sẽ để ở nơi của ngài."

Tiêu Hoài Đình mím mím môi, trên gương mặt hơi ngăm có thể nhìn thấy vẻ mất mát: "Không cần, mất thì mất thôi, cô nương đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng, thậm chí nương của ta và Nhị tẩu đều có cả."

Thấy chàng như thế, gương mặt tuấn tú còn đang nhăn lại, Yến Thu Xu hơi mềm lòng: "Nhưng xuất thân của ta không cao, không quen dùng những món đồ tốt này, tâm trạng không ổn, cầm trong tay rất lo lắng, lo rằng sẽ có người trộm mất. Không bằng ngài bảo quản hộ ta đi?"

Tiêu Hoài Đình muốn nói không cần lo lắng, tài sản sống không mang đến chết cũng không mang theo được, những thứ này là chiến lợi phẩm chàng tịch thu được khi đánh trận, chỉ là thấy đẹp nên cố ý để lại cho nàng.

Chỉ là nàng nói cũng đúng, nhân tiện nói: "Vậy thì được, còn cái này, cô nương có thể nhận không?"

Nói xong, Tiêu Hoài Đình đưa một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật qua.

Yến Thu Xu cầm lấy, thấy Tiêu Hoài Đình tỏ ra vui vẻ mong chờ, nàng mở nó ra. Bên trong là một cây ngân trâm, cây trâm được chế tạo nhìn rất đẹp, ánh mắt nàng sáng rực lên.

Thật ra thứ này tính ra rất đơn giản.

Mặc dù vàng bạc là đồng tiền lớn, nhưng vào thời thái bình thịnh thế, tất cả mọi người thích phỉ thúy, trân châu này nọ hơn. Một chiếc ngân trâm bạc trơ trọi thế này quá đơn giản.

Nhưng Yến Thu Xu lại rất thích, nàng nghĩ một phen, rút trâm trên đầu mình ra, đổi thành cái này: "Cảm ơn chàng, ta rất thích."

Đôi mắt đen láy của Tiêu Hoài Đình sáng lên như bóng đèn, nhìn đầu người trước mắt, tóc đen cài trâm bạc, chàng nở nụ cười vui mừng.

Chàng không nói thứ này là chàng tiện tay mua khi mua đặc sản ở Vụ thành, nhưng vì quá rẻ nên chàng không muốn đưa đi. Hôm nay nàng đi qua, chàng vừa giải quyết xong chuyện trong triều, không có thời gian mua lễ vật. Chàng nhớ nương nói nên tặng lễ vật nên mới tiện tay cầm theo.

Yến Thu Xu cảm thấy chàng cười như cún được chủ nhân vu.ốt ve, vì thế nên sự lạnh nhạt khi thân phận hai người thay đổi cũng biến mất, nàng cũng cười tươi với chàng.

Tiêu Hoài Đình ngẩn người, gương mặt ửng đỏ, cho dù màu da hơi ngăm thì cũng không che được.

*

Ban đầu Yến Thu Xu đi lấy mì sợi, cuối cùng lại biến thành Tiêu Hoài Đình bưng lên.

Lúc đi qua bậc thang phòng ăn, thanh niên có vẻ trầm ổn bước chân hơi nhẹ nhàng. Chàng bước xa đặt đồ lên bàn, sau đó lui về một bên chờ Yến Thu Xu ngồi xuống thì mình mới ngồi.

Mấy người trên bàn ăn còn đang nói đùa, dường như không để ý chuyện hai người cùng đi ra lại cùng đi đến.

Nhưng trên thực tế Tiêu phu nhân cười trộm một phen, cúi đầu uống trà tỏ vẻ che giấu nụ cười.

Tạ Thanh Vận lén chọc trượng phu, ám chỉ nhìn sang, Tiêu Hoài Khải mỉm cười không nói gì.

Đệ đệ gánh vác gánh nặng trong nhà luôn tỏ vẻ già dặn, sao lúc này lại như đứa bé, suýt chút nữa nhảy dựng lên rồi?

Tiêu Hoài Ngọc là cẩn thận nhất, mới nhìn đã phát hiện trâm trên đỉnh đầu nàng biến thành trâm bạc, ánh mắt sáng lên, nhìn Tiêu phu nhân nháy mắt ám chỉ.

Tiêu phu nhân trừng mắt với nàng ấy, chỉ xem như không thấy, lại còn ngại ngùng nữa chứ.

Bọn họ giả vờ không biết thì tốt hơn.

Tiêu Hoài Vũ định trêu chọc mấy câu thì tay đã bị Tiêu Hoài Nhã đụng một cái, không cam lòng bĩu môi.

Nhưng lúc nàng ấy gắp một miếng cá lên ăn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cá nướng này ngon quá!

Nước canh cá nướng nấu đồ ăn cũng ngon, không giống vị của lẩu, ngọt hơn nhiều. Đối với người không ăn cay được như nàng ấy thì sẽ thấy hương vị ngon hơn.

Bọn người Tiêu phu nhân thích ăn lẩu hơn, ăn đến khi đầu đổ đầy mồ hôi cũng không nỡ đổi thành nước dùng. Đến khi cay quá không chịu được mới đổi thành canh cá nướng.

Mấy đứa bé như Uyển Nhi ăn mấy miếng, hơi không chịu nổi, uống nước canh nấm trong nồi, bội phục nhìn nhóm người lớn ăn.
 
Back
Top Bottom