Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 104


Đèn phòng cấp cứu bật sáng, con ngươi đen láy lạnh lẽo của Ái Linh như bị nhuộm đỏ theo đó, bà hướng ánh mắt về tấm lưng to lớn quen thuộc trước mặt, dùng chất giọng của quý phu nhân được nuôi dạy tử tế từ nhỏ lên tiếng:"James, chúng ta cần nói chuyện riêng."

Tấm lưng to lớn kia khẽ giật một cái, sau đó gã đã ông xoay đầu lại, bàn tay hết nắm lại rồi thả ra, cuối cùng gật gật đáp lời:"Đến phòng khám của tôi đi."

Hai người im lặng một trước một sau trên hành lang dài hẹp.

Lúc này là thời gian cao điểm bệnh viện đông đúc nhất, người qua kẻ lại, tiếng nói chuyện, tiếng la hét ồn ào xen lẫn vào nhau, nhưng dường như chẳng thể nào phá vỡ được không khí căng thẳng giữa cả hai.James đi trước mở cửa ra, thuận tay bật sáng đèn, sau đó lịch sự rót nước mời Ái Linh:"Em uống nước đi."

Ái Linh không khách sáo nhận lấy, lúc nãy vừa nhìn thấy tình trạng của Quý Đông Nhiên và Hạ An Vũ bà đã khóc khàn cả cổ rồi.

Bà từ tốn nhấp một ngụm, cùng lúc đó James cũng ngồi xuống, ông cẩn thận quan sát bà sau đó mới mở miệng hỏi:"Rốt cuộc vì sao em lại đồng ý thay đổi bác sĩ điều trị?"

"Một người quen nói tôi phải đề phòng anh."

- Ái Linh uống nước xong cảm thấy dễ chịu phần nào, bà nhìn thẳng James mà nói - "James, thành thật nói cho tôi biết, tại sao thuốc của con trai tôi lại có vấn đề?"

Trước lời chất vấn của Ái Linh, lòng bàn tay James đổ một tầng mồ hôi lạnh, ông ta gượng cười hỏi lại:"Ha ha, ai nói với em như vậy?

Sao thuốc của tổng giám đốc Quý lại có vấn đề, mỗi lần lấy thuốc mới tôi đều kiểm tra xong thì cậu ấy mới uống mà.

Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, chẳng lẽ em nghĩ tôi là người sẽ hại con trai em sao?"

"Chính vì tôi không tin nên mới ngồi đây hỏi anh."

- Ái Linh cảm thấy đầu mình sắp đau trở lại - "Tôi cũng mang thuốc lẫn đơn thuốc đi hỏi một bác sĩ chuyên về xương khớp khác, người đó cũng khẳng định nó không bình thường."

"Ái Linh, em thà tin một gã bác sĩ xa lạ còn hơn tin anh sao?"

- James thở dài nói.Ái Linh khẽ lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông cất lời:"Còn một lý do mà tôi phải lập tức thay đổi bác sĩ điều trị cho con trai tôi, đó là vì kẻ đó có khả năng cũng là người hại nó phải ngồi xe lăn như bây giờ."

"Em nói cái..."

"James, anh là người cho tôi lọ thuốc nhỏ mắt đó."

Toàn thân James cứng lại, Ái Linh tự mình nói tiếp:"Lần đó Đông Nhiên đã liên tục hỏi tôi lấy lọ thuốc nhỏ mắt từ đâu ra, tôi chỉ kể mình được một người bạn bên Mỹ mua cho mình gửi về.

Bởi vì tôi cũng đang dùng nó nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Mặc dù tôi không hiểu được vì sao Đông Nhiên cũng sử dụng như tôi, nhưng mãi đến buổi tối hôm đó mới gặp nạn...

Nhưng nói tóm lại tôi cũng sẽ cho người điều tra lại lần nữa, nếu có gì không đúng thì mong anh..."

"Bởi vì đó đúng là một chai thuốc nhỏ mắt bình thường, với điều kiện không gặp phải chất tạo hương X."

"Cái..."

James ngắt ngang lời bà, gương mặt vô tội thay đổi bằng nụ cười gian xảo, lão ung dung đứng dậy chậm rãi giải thích:"Tổng giám đốc Quý cẩn thận điều tra những người tham gia bữa tiệc, nhưng quên mất điều tra khách của hàng xóm xung quanh.

Chỉ cần trà trộm một chút lấy được chìa khóa xe, xịt một ít chất tạo hương vào xe, đảm bảo đầu óc thư thái, thư thái đến suýt chút nữa ngủ luôn rồi... ha ha ha..."

Lão không thèm tiếp tục giấu giếm biện hộ nữa, với năng lực của nhà họ Quý, nếu đã xác định được chính xác đối tượng nghi ngờ, không sớm thì muộn cũng thu thập đủ chứng cứ tống lão vào tù thôi.Đáy mắt Ái Linh dần dâng lên sự giận dữ sau mỗi lời lão nói, bà trầm giọng hỏi:"Tại sao anh lại làm vậy?"

James ngưng bật tiếng cười, lão thở dài một hơi tỏ vẻ buồn bã đáp:"Tại vì nó họ Quý."

Con ngươi Ái Linh khẽ co rụt, bà không nhận ra nổi người đàn ông trước mắt nữa.

Hình ảnh về đàn anh hiền từ luôn quan tâm lo lắng cho bà so với lão bác sĩ điên khùng rắp tăm hại con trai bà dường như không phải là một.

Bà khàn giọng yếu ớt nói:"James, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?

Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao?

Chúng ta đã chia tay từ rất lâu rồi...

Chúng ta không thể..."

"Em nói dối!"

- James hầm hừ tiến sát lại trừng mắt nhìn bà - "Tất cả những người trong giới kinh doanh đều nói rằng em chỉ là con cờ để cứu lấy công ty ông ta.

Nếu không thì sao một cô gái chỉ mới mười tám tuổi như em đã làm mẹ rồi?

Chắc chắn tất cả bọn họ đã thông đồng để hại em."

Chát!Ái Linh không nhịn được tát lão một cái, bàn tay trắng nõn đỏ ửng lên, bà run rẩy nói:"Anh đang phát điên cái gì?

Sao lúc tôi nói lời chia tay với anh anh không thèm phản ứng như vậy đi."

James ngớ người ra, ánh mắt thoáng hiện lên chút bối rối, lão lẩm bẩm hỏi:"Chia tay..."

"Đến bây giờ anh còn không nhận thức được tôi thật sự đã nghiêm túc và đau lòng thế nào khi phải nói lời chia tay với anh.

Vậy anh ở đây diễn vai thâm tình cho ai xem?"

Ái Linh cảm thấy lòng ngực mình chọc đến tức nghẹn.

Bà vẫn còn nhớ như in cái lần đó, bởi lẽ nó diễn ngay vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám của bà.

James lúc này đang là sinh viên xuất sắc được giáo sư coi trọng, đầu óc ông ta lúc đó gần như chìm đắm trong nghiên cứu học thuật, gần như mỗi lần liên lạc đều là Ái Linh chủ động.Công ty gia đình gặp vấn đề, ba mẹ hết than vãn lại tạo áp lực cho bà phải chia tay với ông để lấy thiếu gia nhà họ Quý cứu lấy công ty.

Ái Linh lúc đó hoàn toàn bế tắc, đã rất nhiều lần bà muốn kể với James chuyện của mình nhưng ông toàn bảo bận rồi mau chóng cúp máy.Trước cái đêm diễn ra tiệc sinh nhật, ba bà đã ra tối hậu thư bà phải chấm dứt với James, họ sẽ mời Quý Chính Đình tham gia buổi tiệc đó để thúc tiến quan hệ cho cả hai.Bà dường như chẳng thể chịu đựng nổi, một cô gái mới mười tám tuổi như bà lúc đó còn có thể làm gì chứ.

Giây phút đồng hồ điểm mười hai giờ, bà gần như khóc cạn nước mắt cố gắng liên lạc với James lần cuối.

Trước màn hình gã bác sĩ tương lai vẫn chẳng mải may quan tâm điều gì, kể cả khi người yêu nặng nề nói ra lời chia tay vẫn nghĩ là cô ấy đang giận dỗi vu vơ."

Giận dỗi vu vơ hẳn mười năm trời."

- Ái Linh bỗng có chút muốn cười - "Anh luôn miệng nói Quý Chính Đình là gã tồi tệ, nhưng anh thì còn tởm hơn cả anh ta nữa.

Người ta xem tôi như món hàng để giao dịch, ít ra tôi còn nhận lại được cuộc sống sung sướng này.

Còn anh xem tôi có khác gì con búp bê bị vứt trong xó không?

Đến một ngày chợt nhớ ra rồi đi tìm."

"Không... tôi chỉ...

Tôi không có xem em như món đồ..."

James cảm thấy có chút nghẹt thở, ông nhìn người phụ nữ mình yêu, như một con rối ngớ ngẩn chẳng biết phải giải thích thế nào.

Ông ta lúc đó đúng là đã quá điên cuồng với việc học, thi thoảng rảnh ra một chút liền nhận ra đã lâu rồi không nói chuyện với Ái Linh, muốn gọi về cho bà nhưng người ở đầu dây bên kia không chịu nói nhiều như ngày trước, còn có vẻ như chẳng kiên nhẫn nữa, video call càng không.

James không hiểu làm sao, tự nhủ thầm chờ ông học xong rồi trở về cầu hôn bà, hẳn là mọi chuyện sẽ tốt trở lại."

James, thật ra nếu không có nhà họ Quý, chuyện tình chúng ta cũng không thể nào có kết cục tốt được."

Ái Linh thẳng thừng nói, nắm tay James siết chặt lại, lão chợt thấy mình đúng là đang diễn mở vở hài kịch, điên điên dại dại đến cuối cùng."

Thằng bé Quý Hạo Hiên kia cũng là do anh xúi giục?"

- Ái Linh không muốn quan tâm ông đang nghĩ gì nữa, lạnh giọng hỏi.James hơi giật mình, đoạn lão thành thật đáp:"Đúng vậy, chỉ là không ngờ con trai em lại thông minh như vậy, còn lợi dụng được ngược trở về lão già kia nữa."

"Anh căm ghét nhà họ Quý thì cũng thôi đi.

Rõ ràng anh biết Đông Nhiên là con trai tôi, nó quan trọng với tôi như thế nào..."

"Xin lỗi, nhưng tôi không chấp nhận được ai của nhà họ chiếm vị trí quan trọng trong tim em cả.

Đặc biệt là cái thằng nhóc mang một nửa dòng máu của kẻ tệ bạc kia."

Ánh mắt James bỗng trở nên sắc lạnh, Ái Linh nhận ra lão có vấn đề, không do dự bấm nút báo động trên điện thoại.

Đội bảo vệ vẫn chực chờ ngoài cửa lập tức xong vào.

Nhưng quý phu nhân của bọn họ vẫn không tránh khỏi lưỡi dao sắt bén kề vào cổ."

Tránh ra!

Nếu không tao sẽ giết ả đàn bà này!"
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 105


Cả bệnh viện trở nên nhốn nháo, y bác sĩ lẫn bệnh nhân đều sững sờ nhìn một người khoác áo bác sĩ khác đang cầm dao kề cận cổ một người phụ nữ xinh đẹp, gương mặt hầm hừ hung ác hét vào đám đông:"Tất cả tránh ra, không ai được đi theo hết!"

Nhóm bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, Ái Linh cảm giác cổ mình bỏng rát, bà cắn răng nói với họ:"Tránh ra đi, ông ta không dám làm gì tôi đâu."

James lạnh mặt nhìn đám người cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nhường đường, lão nhanh chóng ra hiệu cho Ái Linh tiến về phía trước.

James nhấn mở thang máy, bấm nút xuống tầng hầm."

Mau vào xe."

James kéo Ái Linh đến chiếc xe của mình ra lệnh, Ái Linh thở dài hỏi:"Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Tôi không có thời gian trả lời câu hỏi của em.

Đừng chọc giận tôi nữa."

- James không kiên nhẫn nói - "Nhanh lên đi."

Ái Linh không còn cách nào khác, thành thật ngồi vào ghế.

James tìm một sợi dây mỏng buộc chặt hai tay bà lại, sau khi thấy không còn vấn đề gì mới mở cửa kia lái xe rời đi.Ái Linh không đoán được James định đưa mình đi đâu, chỉ là khi bãi biển xanh ngát lấp lánh ánh nắng hiện ra trước mắt, bà bỗng có chút muốn cười.Hai người họ từng là những thiếu niên thiếu nữ vô ưu vô lo, ngày ấy chẳng cần một chiếc xe hơi hàng hiệu nào cả, chỉ đơn giản chở nhau trên con xe đạp nhỏ bé dạo biển đã đủ thấy hạnh phúc cả một buổi chiều rồi."

Em cười cái gì?"

James vừa liếc sang bên cạnh không khỏi nhíu mày, rõ ràng đang trong tình huống nguy hiểm nhưng người phụ nữ này lại thong dong đến lạ."

Không có gì."

- Ái Linh lắc đầu đáp, đoạn bà không nhanh không chậm cất giọng hỏi - "Nếu hôm nay anh là người phụ trách cho Đông Nhiên, rốt cuộc anh định làm gì thằng bé?

Giết nó?"

"Ai biết được."

- James cười cười nói - "Có thể vẫn sẽ tha cho nó một cơn đường sống vì chí ít khi cười lên nó cũng có đôi phần giống em."

Ái Linh không khỏi lạnh sống lưng, bà chợt nhớ trước đây bạn bè từng kể có lần đi đến lớp sinh học của đàn anh James để đưa đồ, khi ấy lớp đang học phẫu thuật ếch, trong khi các đứa trẻ xung quanh đều nghịch ngợm cười đùa thì gương mặt James lại hưng phấn...

đến mức không bình thường."

Thật ra đàn anh chút xu hướng bạo lực.

Do ở trước mặt bồ ảnh kiềm chế thôi, chứ có lần ổng đã suýt đánh nhau với một đàn anh khác trong đội bóng rổ, cái người đỏ mặt bắt chuyện bồ ý.

Mặc dù sau đó mọi người đã can ngăn rồi, nhưng chẳng hiểu sao vài tháng sau đến ngày thi đấu người ấy lại bị co rút cơ trên sân bóng, cuối cùng bị loại khỏi đội luôn."

"Vậy thì đâu liên quan gì đến anh ấy nữa đâu."

"Vấn đề là tất cả những ai tiếp cận bồ với ý kia thì đều gặp họa cả.

Bồ nhớ cái người ở câu lạc bộ cờ vua không?

Ảnh cũng bị ngộ độc thực phẩm ngay hôm thi đấu.

Rồi cả lớp trưởng lớp A gần đây nữa, hiện đang nhập viện vì ngã cầu thang."

Ái Linh liếc nhìn gã đàn ông mình từng yêu bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm khái bản đúng là quá ngây thơ.

Ông ta chính là một kẻ không bình thường, có lẽ ngay từ đầu không phải ông ta không hiểu lời chia tay của bà, chỉ đơn giản là không để vào tai.

Đối với ông ta, bà giống như một vật sở hữu riêng vậy, dù ông ta không để ý thì cũng không đến lượt kẻ khác chạm tay vào.Chiếc xe lao vun vút không ngừng, Ái Linh lờ mờ nhìn được đường ra bến tàu, hiểu được James muốn làm gì."

Anh nghĩ mình sẽ thoát thân bằng cách này?"

- Ái Linh nhướng mày hỏi."

Tại sao không?

Tôi thậm chí đã chuẩn bị đầy đủ để cùng kết hôn với em ở lễ đường phía bên kia rồi."

"Anh điên rồi.

Tôi chỉ theo anh đến đây thôi."

"Em không có sự lựa chọn đâu, Quý phu nhân à...!"

Đương lúc xe vừa chuẩn bị đến khúc cua thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen khác lao ra chắn ngang khiến James suýt nữa đâm vào."

Khốn kiếp!

Lại con chó nào cản đường đây!"

James bực bội mắng một tiếng, chiếc xe ấy lại bắt ngờ lên ga, đánh lái thay đổi đầu xe trực diện với xe của James.

Ái Linh ngạc nhiên nhìn hai người trên xe, nhất là người đang cầm lái, miệng lẩm bẩm thốt lên:"Là cậu ta."

"Thằng nhõi bên khoa nội.

Sao nó cũng liên quan đến chuyện này?

Chết tiệt!"

James bực bội, hắn nhấn ga định đổi hướng thì Phương Thu Ý không do dự lập tức cũng tiến đến đâm sầm vào đầu xe lão.

Lâm Kỳ ngồi bên ghế phó lái thò đầu ra hét lớn:"Lão già kia, ông có thả dì ra không thì bảo?"

Lâm Kỳ chưa dứt câu thì Phương Thu Ý đã lần nữa tông vào xe khiến nó hoàn toàn nát báy, Ái Linh có chút chịu không nổi chấn động, đầu óc trở nên choáng váng."

Này, cậu cứ đâm như vậy thì dì cũng tiêu đấy!"

Lâm Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sốt ruột.

Lúc nãy sau khi xe của Hạ An Vũ vào phòng cấp cứu, cậu cũng được dẫn đi trị liệu, nhưng nửa chừng có bảo vệ gấp rút gọi điện đến thông báo Ái Linh có chuyện, khiến cậu chỉ có thể mắng một câu vô dụng, sau đó bất chấp tất cả lếch cái thân tàn của mình đuổi theo.

Nửa đường được Phương Thu Ý tiện tay vớt được."

Không sao đâu, tôi tự có chừng mực!"

- Phương Thu Ý tự tin đáp.James tức đến nghiến rắng nghiến lợi, cứ hễ hắn định đổi hướng xe thế nào liền bị chiếc xe trước mắt tông mạnh vào không thể di chuyển được.

Cơn giận xông lên đỉnh điểm, lão nhấn số lùi hết ga, Phương Thu Ý khẽ nhếch khóa miệng, không do dự đuổi theo sát nút."

Này từ từ thôi, lỡ lão bị tai nạn thì sao?"

Lâm Kỳ thật sự bị Phương Thu Ý dọa chết rồi, chỉ cần chiếc xe của James có ý định muốn xoay đầu hay lách qua đều bị Phương Thu Ý đọc được mà chặn lại.

Trán lão đổ một tầng mồ hôi, nhưng chưa kịp để lão suy nghĩ kế sách tiếp theo thì đuôi xe cũng chấn động lớn một tiếng, không biết tại sao giữa đường lại có một chiếc xe tải lớn đang đậu lại, xe lão hoàn toàn hư hỏng nặng không chạy được nữa."

Mau cứu phu nhân trước!"

Rất nhanh sau đó lão đã được giải đáp, toàn bộ đều là bảo vệ của Quý Đông Nhiên ở gần đó được điều đến.

Cửa xe bên cạnh mở ra, có người kéo Ái Linh đi mất, tròng mắt James trừng trừng nhìn xung quanh, tựa như con vật đáng thương bị dồn vào chân tường."

Bác sĩ James, đề nghị ông theo chúng tôi trở về hợp tác điều tra!"
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 106


Quý Đông Nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, xung quanh toàn là âm thanh máy móc hỗn độn đánh vào màng nhĩ, đầu óc anh căng chặt, đôi mắt khó khăn mở ra, một màu trắng xóa chẳng thể quen thuộc hơn đập vào thị giác."

Đông Nhiên, con tỉnh rồi?"

Khuôn mặt tiều tụy của Ái Linh thảng thốt, Quý Đông Nhiên thấy bà vươn tay bấm liên tục vào cái gì đó, tiếp theo có ba bốn người khác đi vào.

Một người đàn ông cúi xuống kiểm tra anh một lượt, cuối cùng nói vài câu với mẹ anh rồi rời khỏi, Quý Đông Nhiên muốn mở miệng gọi ông ta, hỏi ông ta thư ký nhỏ của anh đâu rồi, liệu em đã khỏe chưa?

Nhưng rồi không chịu được mà lịm đi mất.Khi Quý Đông Nhiên hoàn toàn tỉnh lại lần nữa, bên ngoài đã tối mịt, mẹ anh vừa nhận thức ăn từ y tá trở vào, nhìn thấy trạng thái của con trai lại vội vã trở ra gọi cô ý tá đó."

Anh có thấy khó chịu ở đâu không?

Đầu có đau không?"

"Thưa không..."

"Có buồn nôn không?"

"Cũng không..."...Bác sĩ hỏi qua anh một lượt, ghi chép cẩn thận rồi nói:"Trước mắt xem như không có vấn đề gì.

Chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ba ngày nữa là có thể xuất viện."

"Cảm ơn bác sĩ."

- Ái Linh rối rít cảm ơn."

Phu nhân đừng khách sáo, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà."

Vị bác sĩ cười hòa ái đáp lại, Quý Đông Nhiên thẫn thờ nhìn bọn họ, miệng cất tiếng hỏi:"An Vũ đâu?"

Không khí lập tức chìm vào im lặng, Quý Đông Nhiên nhận ra có gì không đúng, gấp rút hỏi lại:"Mẹ, An Vũ đâu?"

Ái Linh bị con trai mình gọi đến nỗi run rẩy, bà khó xử lắp bắp nói:"Đông Nhiên, con vừa mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu..."

"Con hỏi An Vũ đâu?"

- Quý Đông Nhiên không kiên nhẫn hét lớn - "Bác sĩ, bệnh nhân Hạ An Vũ nằm ở đâu?

Em ấy rốt cuộc sao rồi?"

Phản ứng quá độ nhanh chóng ảnh hưởng đến vết thương, nhịp thở Quý Đông Nhiên dồn dập, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch.

Tất cả mọi người đều hốt hoảng, Ái Linh vội vàng đến bên cạnh dỗ dành anh:"Đông Nhiên, con bình tĩnh.

Mẹ nói, để mẹ nói cho con."

"Mẹ, rốt cuộc An Vũ sao rồi, em ấy vẫn ổn mà đúng không?"

Giọng Quý Đông Nhiên trở nên run rẩy, Ái Linh đau lòng không thôi, bà cố nén xúc động đáp:"An Vũ nó không sao, đã phẫu thuật thành công rồi, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều...?"

- Quý Đông Nhiên cảm thấy tim anh như thắt lại khi mẹ mình bắt đầu ngập ngừng."

Chỉ có điều nó vẫn chưa tỉnh."

Ái Linh không nói được nữa, Quý Đông Nhiên biết không đơn giản như vậy, nếu chỉ là chưa tỉnh tại sao mẹ anh lại phải khó xử.

Ánh mắt anh nhanh chóng hướng qua bác sĩ, chẳng cần nhiều lời, buộc người đó phải nói ra:"Cậu ấy bị va đập mạnh nên tổn thương rất lớn, mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng phần còn lại phải phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy."

"Tôi muốn đi gặp em ấy."

- Quý Đông Nhiên lẩm bẩm nói.Ái Linh có chút hoảng hốt, bà vội đến gần nhỏ nhẹ lên tiếng:"Bây giờ con vẫn còn chưa khỏe..."

"Đưa con đi gặp em ấy.

Nếu mẹ không đưa thì dù có phải bò đi con cũng đi."

Ái Linh biết mình không khuyên nhủ nổi, đành cùng với y bác sĩ hỗ trợ đỡ Quý Đông Nhiên lên xe lăn, đưa anh đến chỗ của Hạ An Vũ.Quý Đông Nhiên được đưa đến một khu khép kín tràn ngập mùi thuốc, màu áo xanh của những người qua lại trong đó lúc này khiến lòng con người ta càng lo sợ, cách một lớp cửa kính đều là những bệnh nhân thuộc mức độ nặng, ai cũng phải phụ thuộc sự sống vào một chiếc máy thở lạnh lẽo khác.Quý Đông Nhiên tưởng mình đã đủ bình tĩnh khi bước vào đây, nhưng khi thấy người mình yêu nằm yên lặng cách một lớp kính, khắp người cũng phủ một màu trắng tang thương, nếu không có âm thanh đều đặn từ máy điện tâm đồ phát ra, có lẽ anh đã tưởng cậu đã chết rồi.Quý Đông Nhiên thẫn thờ nhìn vào, bàn tay chạm lên tấm kính lạnh lẽo dày cộp tựa như anh có thể sờ vào gương mặt đang ngủ say ấy.

Xung quanh anh có ai nói gì đó, nhưng lúc này anh cũng chẳng thể nghe được gì.Quý Đông Nhiên không biết mình được đưa trở về phòng lúc nào, kể cả khi đã nằm trên giường, anh vẫn cứ im lặng như vậy, ánh mắt không có tiêu cự khiến Ái Linh không chịu được lại rơi lệ.Sáng hôm sau, Quý Đông Nhiên lần nữa thức dậy, lần này có cả Lâm Kỳ đến, hắn luôn miệng ríu rít, hết hỏi han sang an ủi, nhưng nói đến rã cả hơi vẫn không thấy anh phản ứng gì, chỉ đành thở dài hỏi:"Chú định cứ thế này thật à?

Lỡ đến lúc em dâu tỉnh dậy, chú định mang bộ dạng như con ma chết trôi này hù ẻm ngất lần nữa hay sao?"

- Lâm Kỳ liếc mắt nhìn cái dáng vẻ chẳng màng gì cả kia bực bội nói - "Hai ngày nữa bác sĩ chuyên về xương khớp lần trước tôi giới thiệu sẽ bay qua, nếu chú không muốn trị nữa thì để tôi báo người ta khỏi đến cho mất công."

Lâm Kỳ để ý ánh mắt trống rỗng kia khẽ động, hắn biết hắn đã đánh trúng chủ đề rồi liền thuận thế tiếp lời:"Em dâu bây giờ có thể vẫn còn ngủ lâu lắm.

Biết đâu khi chú chữa trị thành công rồi cũng vừa lúc em dâu có thể tỉnh dậy thì sao?"

"Đi được... tỉnh lại..."

- Quý Đông Nhiên lẩm bẩm.Cuối cùng cũng dụ được người lên tiếng, Lâm Kỳ càng cao giọng:"Đúng rồi, lúc đó có khi chú còn có thể bế ẻm thì sao."

Lâm Kỳ chẳng biết móc từ đâu ra một quyển sổ nhàu nát dính máu, lật lật đưa qua, Quý Đông Nhiên vừa nhìn thấy nét chữ trong đó lập tức mở to mắt, nhấc tay nhận lấy."

Quyển sổ này tìm được trong túi quần em dâu đấy.

Tôi cứ tưởng là sổ ghi chép công việc, hóa ra trong lúc chú mặt ủ mày chau từ chối chữa trị thì em dâu đã lên một list nguyện vọng chờ chú hồi phục để cùng thực hiện rồi."

Hạ An Vũ viết rất nhiều, nói cậu muốn cùng anh ra biển chơi nhảy dù, lại muốn thử chinh phục vài ngọn núi nho nhỏ khác.

Sau đó cậu nghĩ lỡ như chân anh không được khỏe như người khác, thôi thì cùng cậu xuống nhà đi siêu thị cũng được, thi thoảng nếu hai người cùng về quê, cậu sẽ dẫn anh đi khắp xóm để khoe chồng.Quý Đông Nhiên nhìn thấy một tấm ảnh bị kẹp trong sổ, anh chậm chạp rút ra.

Trên đó chẳng phải tấm ảnh lung linh nào cả, mà là bức ảnh chụp vội vào đêm giáng sinh nọ, Quý Đông Nhiên cài một chiếc sừng, cả hai ngượng ngùng tựa vào nhau, vụng về tạo dáng mỉm cười trước ống kính.Một giọt nước rơi độp xuống giữa gương mặt hai người rồi ráo hoảnh, Lâm Kỳ ngồi bên cạnh cũng không kịp biết chuyện gì, chỉ nghe bạn mình òm òm nói:"Chú hẹn giờ cụ thể giúp tôi đi."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 107


Lâm Kỳ giúp Quý Đông Nhiên sắp xếp một lịch hẹn khám.

Bác sĩ phía Lâm Kỳ tên Trương Vỹ, bạn của một người bà con xa lắc bên họ nội, năm nay cũng ngoài bốn mươi, dáng người mập mạp, lúc nói chuyện cực kỳ vang dội."

Sao rồi bác sĩ.

Em trai* cháu còn cứu được không?"(*Theo vai vế Quý Đông Nhiên là em họ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ nhỏ hơn Quý Đông Nhiên hai tuổi)Quý Đông Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng Lâm Kỳ không thèm để ý, chỉ sốt sắng chờ bác sĩ trả lời.

Trương Vỹ đang đọc bảng kết quả kiểm tra, bày ra khuôn mặt chẳng hiểu ra làm sao nhìn hai người đáp:"Vốn dĩ chỗ bị thương đâu có nặng, sao lại để đến tận bây giờ vẫn chưa chữa hết?"

Lâm Kỳ và Quý Đông Nhiên đều ngạc nhiên, hắn không tin được hỏi lại:"Sao có thể.

Bác sĩ trước..."

- Lâm Kỳ nói nửa chừng thì nhớ ra cái lão bác sĩ trước chữa trị cho Quý Đông Nhiên đang ở sau song sắt rồi, hắn vò đầu bực mình chửi một tiếng - "Mẹ cái thằng già đó."

"Kỳ, không được chửi bậy."

Quý Đông Nhiên thấy hắn vô phép trước mặt người lớn thì nhắc nhở một câu, sau đó chân thành hướng bác sĩ thuật lại tình huống trước đó của mình.

Quý Đông Nhiên đã giản lược bớt các tình tiết yêu đương khác mà mẹ kể cho anh, chỉ cơ bản nói do bản thân xui xẻo gặp phải bác sĩ trình độ kém.

Trương Vỹ càng nghe lại càng cảm thấy không ra sao, ông ta là một người hết lòng vì y học, khó chịu lên tiếng:"Rốt cuộc là ai cho cái loại trình độ này vào bệnh viện hại người vậy?"

Lần này đến lượt Lâm Kỳ và Quý Đông Nhiên đều yên lặng, người là do Ái Linh giới thiệu đến, bởi thời điểm đó ngoại trừ mẹ mình ra thì Quý Đông Nhiên không tin tưởng ai cả.Quý Đông Nhiên bắt đầu tiến hành trị liệu mới theo hướng dẫn của bác sĩ, do đã qua thời điểm vàng nên hiện tại muốn sắp xếp phẫu thuật vẫn phải cần thêm chút thời gian chuẩn bị.

Trương Vỹ vốn chỉ định đến xem qua theo lời Lâm Kỳ nói nên không thể ở lại thêm, nhưng ông đã cho sắp xếp học trò khác của mình đến phụ trách, có việc gì ông sẽ từ xa hỗ trợ.Hạ An Vũ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày sau khi hoàn thành trị liệu, Quý Đông Nhiên đều ghé chỗ cậu, cách một tấm kính nhỏ giọng trò chuyện."

An Vũ, hôm nay bác sĩ cho người đến xoa bóp cho tôi.

Nghe nói là làm trong nghề hơn mười mấy năm rồi...

Haizz... nhưng mà tôi vẫn thấy không bằng em làm, đợi em tỉnh dậy lại giúp tôi đả thông huyệt vị.

được không?"

"An Vũ, hôm nay trời rất đẹp, lúc lên mạng tôi có thấy quảng cáo du lịch đi ngắm cực quang, em có muốn đi không?"

"An Vũ, mẹ em lại gọi điện đến tìm em, đáng lẽ ra tôi không muốn làm bà ấy lo lắng, nhưng trực giác của phụ nữ đúng là không đùa được.

Tôi không giấu giúp em được rồi, cùng lắm thay em nghe bà ấy chửi một trận thôi.

Em mau tỉnh lại an ủi tôi đi."

Nhã Vân sau mấy tuần không liên lạc nói chuyện trực tiếp được với con trai, cuối cùng cũng nhận ra có vấn đề.

Bà không để Quý Đông Nhiên vòng vo kiếm cớ nữa, nếu anh không chịu đưa máy cho Hạ An Vũ, bà sẽ không cúp máy.Quý Đông Nhiên hết cách, chỉ có thể giản lược vài chỗ nghiêm trọng nói thật về tình trạng của Hạ An Vũ hiện tại.

Đầu dây bên kia Nhã Vân nghe mà choáng váng, không do dự lập tức đặt vé máy bay sang ngay."

Đông Nhiên, An Vũ sao rồi con?

Sao xảy ra chuyện lớn như thế mà con không nói với mẹ?"

Hai vợ chồng vừa đến bệnh viện là đã lập tức dồn dập hỏi Quý Đông Nhiên.

Ái Linh sợ con trai mình không khỏe lập tức nói đỡ:"Nhã Vân, bà bình tĩnh đi, An Vũ đã qua cơn nguy hiểm rồi, chỉ là vẫn chưa tỉnh thôi."

Thái Hà bình tĩnh hơn Nhã Vân, ông nghiêm nghị xoay sang nhìn Quý Đông Nhiên hỏi:"Đông Nhiên, trước khi cưới An Vũ, không phải con đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó à?"

Quý Đông Nhiên hơi cúi đầu, chân thành đáp:"Là lỗi của con, con không để ý em ấy kỹ, con xin lỗi..."

"Bây giờ đứng đây trách móc nhau thì có ích gì.

Nếu An Vũ biết chúng ta vì nó mà mâu thuẫn không phải càng buồn hơn sao?"

Ái Linh cố gắng khuyên nhủ, Nhã Vân mới tạm ngưng khóc lóc lại, nhưng đến khi nhìn thấy con trai nằm bất động, cả người toàn băng trắng, miệng còn bị cắm một ống thở lớn, bà không chịu nổi mà suýt ngất đi.Nhã Vân đòi ở lại, Quý Đông Nhiên sắp xếp cho hai người một căn hộ gần bệnh viện để tiện đến thăm cậu.Thời gian chớp mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến ngày Quý Đông Nhiên phải phẫu thuật.

Buổi sáng hôm đó, anh tranh thủ một mình đến thăm cậu lần nữa, cách một lớp kính mà thủ thỉ:"An Vũ, hôm nay tôi chính thức phẫu thuật rồi, em có thể cổ vũ tôi một chút không?

Tôi cũng cổ vũ em, chúng ta cùng cố lên.

Quyển sổ của em tôi đã đọc thuộc cả rồi, chờ cả hai chúng ta khỏe lại tôi sẽ nhất định sẽ cùng em thực hiện."

Ca phẫu thuật của Quý Đông Nhiên diễn ra suôn sẻ hơn tưởng tượng.

Lúc mở mắt ra lần nữa, anh vẫn vô thức tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của thư ký nhỏ, hy vọng nhìn thấy cái nhíu mày lo lắng của cậu dành cho mình, nhưng tiếc là chuyện đó không thể xảy ra.Sau phẫu thuật, Quý Đông Nhiên chỉ phải nằm thêm một tuần quan sát rồi xuất viện.

Thời điểm trở về căn hộ chung cư đã lâu không ở, Quý Đông Nhiên cảm thấy nó còn lạnh lẽo hơn cả bệnh viện."

Con cố gắng nghỉ ngơi ít hôm nữa, đừng đến công ty vội, mọi việc vẫn đang được các chú các bác lo tốt."

Ái Linh giúp Quý Đông Nhiên sắp xếp lại đồ đạc trong căn hộ, cẩn thận dặn dò.

Lâm Kỳ gật đầu đồng ý nói:"Dì nói đúng rồi, cuối cùng cũng được về nhà, chú tranh thủ nghỉ ngơi đi, An Vũ ở bệnh viện được các bác sĩ chăm sóc tốt lắm.

Đừng có suốt ngày lợi dụng quyền lực chạy vào chỗ đó nữa."

Phòng chăm sóc đặc biệt vốn hạn chế người ngoài ra vào trừ trường hợp bất khả kháng.

Nếu có quen biết thì có thể du di chút xíu.

Nhưng Quý Đông Nhiên là một trong những người rót vốn cho bệnh viện nên đành nhắm một mắt mở một mắt cho anh vào."

Khi nào đi tập vật lý trị liệu thì cho chú vào ngó một chút."

- Lâm Kỳ nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm.Quý Đông Nhiên không nói gì, Lâm Kỳ liền bắt đầu cảm thấy đau đầu.Hằng ngày hắn và Ái Linh đều thay phiên nhau đến chăm sóc cho Quý Đông Nhiên, nhìn bộ dạng thất thần như kẻ chết rồi kia, Lâm Kỳ cứ sợ anh nghĩ không thông, lúc nào cũng tìm đủ mọi chuyện để nói, hắn hy vọng chí ít nghe âm thanh ồn ào thì Quý Đông Nhiên sẽ tươi sáng hơn một chút.Mỗi tuần đều đặn Lâm Kỳ đều đưa Quý Đông Nhiên đi tập vật lý trị liệu, sau đó một mình chờ đợi người chồng mẫu mực vào lảm nhảm đôi câu với chồng mình rồi mới chở về.Hôm nay Quý Đông Nhiên đã bắt đầu được tập bước đi, Lâm Kỳ theo bác sĩ đưa anh đến phòng tập mà sốt sắng không thôi."

Đông Nhiên, chú cứ bình tĩnh, hôm nay là lần đầu tiên, chú từ từ thôi biết không."

Lâm Kỳ đứng ở đâu kia của phòng tập ồn ào nhắc nhở, bác sĩ bên này cũng cảm thấy hắn phiền, kiên nhẫn hướng dẫn Quý Đông Nhiên:"Cứ từ từ, bây giờ chân vẫn chưa có cảm giác đâu, không cần sốt ruột quá."

Quý Đông Nhiên gật đầu, theo sự hỗ trợ của bác sĩ, chậm chạp nhấc người ngồi dậy.Rất đau.

Đó là cảm giác đã lâu lắm rồi mà đôi chân anh mới được cảm nhận lại."

Được rồi, vịnh vào vào đây, khoan hãy bước đi, cứ đứng vững trước đã."

"Đông Nhiên, chú đứng được rồi!

Chú giỏi quá!"

Đầu Quý Đông Nhiên đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, anh cố giữ mình không ngã, trống ngực vì hồi hộp mà đập liên hồi.

Anh thực sự đang đứng, dù rằng đôi chân này vẫn còn run rẩy lắm, nhưng so với việc giống như hai khúc củi mục vô dụng lúc trước còn tốt hơn gấp bội.Bác sĩ chưa cho Quý Đông Nhiên bước đi ngay, chỉ để anh tập đứng khoảng mười lăm hai mươi phút, sau đó lại trở về xoa bóp bấm huyệt."

Hôm nay giỏi quá, lát nữa chú muốn ăn gì để tôi mua cho chú.

Phải rồi, nhà hàng vừa ra món mới đó, hay qua đó thử đi."

Lâm Kỳ vừa đẩy Quý Đông Nhiên đến phòng hồi sức tích cực vừa luyên thuyên nói:"Chú cố lên đi, đợi chú chạy nhảy ngon lành rồi, có khi thư ký nhà chú cũng tỉnh dậy luôn đấy."

Quý Đông Nhiên chỉ qua loa "ừm" một tiếng, để lại cho Lâm Kỳ một bóng lưng lạnh lùng.Hôm nay Hạ An Vũ vẫn ngủ yên như vậy, Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ an nhiên của cậu không khỏi cười cười nói:"An Vũ, tôi đứng được rồi, thật sự tôi cũng không tin được mình cũng có ngày này.

Chỉ tiếc là cuối con đường kia lại không phải em đứng đợi tôi..."

Quý Đông Nhiên khẽ thở dài một tiếng oán trách:"Em hay thật đấy.

Chẳng phải ước mơ trước kia của em là ăn trắng mặc trơn sao?

Bây giờ thật sự cứ nằm đó không chịu dậy đi làm nữa.

An Vũ à, nếu tổng giám đốc của em không phải là tôi, thì người ta đã đuổi việc em từ lâu rồi đấy."

Quý Đông Nhiên dịu dàng sờ lên khuôn mặt Hạ An Vũ qua một tấm kính, cẩn thận dặn dò như thể thư ký nhỏ đang mở to mắt đứng trước mặt anh vậy:"An Vũ, đừng ngủ lâu quá, nếu em cứ ngủ như thế, tôi sợ trái tim tôi sẽ không chống đỡ nổi mất."

Lúc Quý Đông Nhiên trở ra lại không thấy Lâm Kỳ đâu cả, anh định gọi điện thoại tìm thì có một bóng người cao lớn đứng trước xe lăn, cặp kính gọng vàng phản chiếu ánh nắng lấp lánh."

Tổng giám đốc Quý, lâu quá không gặp."

Quý Đông Nhiên khẽ gật đầu đáp:"Gọi tôi là Đông Nhiên được rồi, chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu."

"Chuyện nên làm thôi mà."

- Phương Thu Ý cười nói, đoạn liếc mắt ra cánh cửa đằng sau Quý Đông Nhiên hỏi - "Cậu ta vẫn chưa tỉnh lại à?"

"Ừm, bác sĩ nói em ấy tổn thương nặng quá.

Khi xảy ra tai nạn em ấy đã đỡ thay tôi."

- Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nói.Phương Thu Ý thoáng trầm mặc, chợt hắn ta lên tiếng:"Anh và cậu ta...

ý tôi là, quen nhau từ lúc nào?"

"Từ nhỏ rồi.

Mẹ tôi là bạn thân của mẹ em ấy.

Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

- Quý Đông Nhiên không hiểu nhìn cậu ta.Phương Thu Ý cười cười đáp:"Chúng ta cũng từng gặp nhau từ lúc nhỏ mà."

"Ừm, tôi nhớ, Lâm Kỳ cũng nhớ mà."

- Quý Đông Nhiên gật đầu.Phương Thu Ý có chút giận, cuối cùng vẫn kìm lòng không đặng mà hỏi:"Rốt cuộc cậu ta có gì hơn tôi... mà khiến anh nhớ mãi không quên như vậy?"

Quý Đông Nhiên hơi ngạc nhiên, anh thấy được cả Phương Thu Ý và Hạ An Vũ đều không thích nhau, nhưng chẳng ngờ Phương Thu Ý cũng thích mình.Thật ra Quý Đông Nhiên chỉ có chút ấn tượng với đứa nhỏ mít ướt ngày đó, còn lại anh cũng xem cậu ta như Lâm Kỳ mà đối xử.

Lúc nhỏ Quý Đông Nhiên đã gặp qua nhiều đứa bé con nhà giàu có khác, hiển nhiên đối với anh Phương Thu Ý cũng không có gì đặc biệt cả.Quý Đông Nhiên nhanh chóng thu lại vẻ mặt có phần thất thố của mình, ngẫm nghĩ cẩn thận rồi mới nói:"Vấn đề ở đây không phải ai hơn ai.

Tôi không thích so sánh, hiển nhiên càng không thể mang người mình yêu đặt lên bàn cân cùng với ai khác cả."

"Vậy..."

- Phương Thu Ý có phần lúng túng."

Trước giờ những người tôi gặp qua dù ít dù nhiều vẫn sẽ nhớ họ, chỉ có điều họ cũng giống như cậu, đều không bao giờ có thể khiến trái tim tôi rung động cũng như đau đớn nhiều như vậy được."

Phương Thu Ý không nói gì.

Quý Đông Nhiên chỉ đành thở dài nói tiếp:"Cậu là một người thông minh, mấy chuyện tình cảm này có thể nhìn thì phức tạp nhưng lại đơn giản hơn tưởng tượng rất nhiều.

An Vũ yêu tôi, tôi cũng yêu em ấy, thế thôi.

Tôi nghĩ cậu thừa biết câu hỏi của mình sẽ không có đáp án mà cậu mong muốn.

Chỉ là cậu cố chấp muốn hỏi thôi."

- Quý Đông Nhiên khẽ liếc mắt về phía góc tường đằng xa - "Nếu chú còn không ra thì tôi tự bắt taxi trở về."

Phương Thu Ý giật mình nhìn Lâm Kỳ cười hề hề từ trong góc đi ra.

Hắn vốn dĩ chỉ đi vệ sinh một chút, nào ngờ quay lại liền có chuyện hóng hớt, lập tức yên lặng trốn vào một góc nghe trộm."

Đừng nóng, chỉ hóng chút thôi mà.

Đợi em dâu tỉnh dậy tôi còn có chuyện kể cho ẻm nghe."

Quý Đông Nhiên đơn giản chào Phương Thu Ý một cái, để Lâm Kỳ đẩy mình đi.

Phương Thu Ý nhìn chằm chằm theo, mở miệng nói:"Tôi sẽ đợi."

"Đừng đợi."

- Quý Đông Nhiên không do dự đáp - "Nếu trên đời này không còn một Hạ An Vũ cần Quý Đông Nhiên, thì Quý Đông Nhiên cũng không cần cuộc đời này."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 108


Quý Đông Nhiên chậm rãi buông tay khỏi tay vịnh, cố gắng giữ vững thân mình, chập chững bước đi.

Đau đớn rõ ràng truyền từ gót chân lên đầu não kích thích từng tế bào đã ngủ quá lâu.

Trán Quý Đông Nhiên ướt mồ hôi, hoàn toàn chú tâm đến việc tiến về phía trước.

Anh thực sự đi được rồi.Lâm Kỳ đứng bên cạnh xúc động đến nỗi không nói nên lời, thiếu điều chỉ muốn chạy lại ôm lấy Quý Đông Nhiên nhảy mấy vòng, may mà vẫn kìm lại được."

Đông Nhiên, nhìn vào đây, nói mấy câu cảm xúc đi."

Lâm Kỳ vẫn luôn quay lại quá trình trị liệu của Quý Đông Nhiên, một phần để kỉ niệm, một phần dĩ nhiên là chờ cho em dâu tỉnh lại xem rồi.

Quý Đông Nhiên thở hổn hển nhìn vào camera, trong lòng đủ loại cảm xúc, có phấn khích vui vẻ, cũng có buồn khổ thất vọng, có lẽ chuyện nuối tiếc nhất của anh là không thể để Hạ An Vũ chứng kiến mình hồi phục đầu tiên."

An Vũ, em nhất định phải tỉnh lại."

Quý Đông Nhiên hồi phục rất tốt, chẳng mấy chốc đã có thể đi đứng bình thường, ngoại trừ việc không được vận động quá mạnh ra, anh gần như đã lấy lại khí thế trước khi ngồi xe lăn.Tổng giám đốc Quý trở lại công ty, chính thức trở thành chủ tịch mới, chuyện này gần như không có gì tranh cãi cả.Hạ An Vũ vẫn chưa tỉnh lại, Quý Đông Nhiên bị công việc xoay cho vòng vòng, nhưng hễ có thời gian liền chạy đến bệnh viện chứ không chịu tranh thủ về nhà nghỉ ngơi.

Nhã Vân nhìn thấy con rể yêu con trai mình như vậy, cũng dần bình tĩnh lại, nghe theo lời khuyên mà cùng Thái Hà trở về nước."

Bà mau về nghỉ ngơi đi, An Vũ ở đây có Đông Nhiên, còn có tôi lo nữa."

- Ái Linh cùng Quý Đông Nhiên đưa hai người ra sân bay, trước khi đi không quên dặn dò."

Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chỉ cần An Vũ tỉnh lại, con nhất định sẽ báo cho mẹ biết."

Quý Đông Nhiên cầm tay bà an ủi, Nhã Vân ngẩng lên nhìn con rể cao lớn, cảm thấy có chút vi diệu.Trước kia có lời đồn rằng con trai lớn nhà họ Quý bị liệt nửa người, có thể từ nay tới cuối đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, bà cảm thấy khổ sở không chịu nổi.

Cả khi Hạ An Vũ nói với bà trùng hợp Quý Đông Nhiên là người yêu cậu, trong lòng Nhã Vẫn vẫn không nỡ gả con trai cho một gã tàn tật.Khi ấy lần đầu gặp Quý Đông Nhiên, anh ngồi trên xe lăn vẫn cao hơn bà một chút.

Đứa trẻ trước mắt cười hiền hòa, lịch sự chào bà.

Đối với ánh mắt soi mói của người khác cũng không hề tỏ ra khó chịu, chầm chậm khiến bà lẫn Thái Hà đều ngầm chấp nhận.Bây giờ Quý Đông Nhiên không còn ngồi xe lăn nữa, vai rộng, eo thon, mặc bộ vest đắt tiền được cắt may tỉ mỉ ôm lấy cẳng chân thon dài, đứng giữa sân bay cao lớn nổi bật, chốc chốc lại có vài người không nhịn được mà ngoái nhìn.Nhã Vân hai mắt vẫn đỏ hoe, nghĩ tới bây giờ chồng con trai đã hồi phục rồi, nhưng nó thì cứ ngủ mãi không chịu tỉnh, thầm than tại sao đứa trẻ tốt như Hạ An Vũ lại cứ phải luôn chịu khổ chứ.

Rõ ràng đã được nuôi thành dáng vẻ của công tử như ngọc, cuối cùng vẫn phải chịu trở thành hòn đá ven đường mặc gió bão giày xéo."

Ừm, nhất định phải gọi cho mẹ ngay.

Ba mẹ chờ hai đứa về ăn giỗ, An Vũ cứ nằng nặc mẹ phải nấu món phá lấu cho con ăn."

"Con biết rồi, tụi con sẽ về mà."

Quý Đông Nhiên tiễn người xong rồi, sau đó chia tay với Ái Linh, tự mình lái xe đến một nơi."

Thằng chó, mày đến đây làm gì?"

Trong phòng chờ của trại giam tối tăm, Quý Hạo Hiên vừa thấy Quý Đông Nhiên liền phát rồ mà vồ lên, nhưng rất nhanh bị cảnh sát ấn xuống cảnh cáo.Quý Đông Nhiên điềm nhiên ngồi xuống, đưa mắt liếc nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận đối phương sống không dễ chịu gì mới cất giọng hỏi:"Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

"Mẹ nó, mày..."

- Quý Hạo Hiên lại muốn nhào lên, nhưng phía sau vang lên tiếng hắng giọng cảnh cáo, cơ thể bầm dập khẽ run lên, gằn giọng nhỏ lại - "Sao mày không giết tao luôn đi."

"Tao không thích."

- Quý Đông Nhiên cười nói - "Sao hả?

Bộ người ta chăm sóc mày không chu đáo à?"

Quý Hạo Hiên bị ánh mắt của Quý Đông Nhiên làm cho co rụt lại, người này lúc còn ngồi trên xe lăn khí thế đã đủ áp bức hắn rồi, huống hồ gì bây giờ đã hoàn toàn bình phục, Quý Hạo Hiên có cảm giác chỉ cần một tay thôi đã đủ để Quý Đông Nhiên nghiền nát hắn.Từ khi vết thương mới cắt chỉ không lâu rồi được đưa vào trại giam, không ngày nào là hắn được yên ổn.

Bị bạn tù đánh, tố cáo với quản ngục thì cũng ăn đắng một trận, có hôm còn bị phạt không được ăn cơm, thật sự sống không bằng chết."

Anh ơi, em sai rồi, anh tha cho em đi."

- Quý Hạo Hiên run rẩy bắt đầu hạ giọng van xin."

Đừng có gọi tao như vậy, tởm lắm."

- Quý Đông Nhiên tỏ vẻ khinh bỉ - "Mày cứ ngoan ngoãn ở đây, chắc mấy ngày nữa bạn mày sẽ tới chung."

"Ai?"

- Quý Hạo Hiên nghi hoặc - "James?"

"Đúng là bạn thân có khác."

- Quý Đông Nhiên cười cười nói.Tim Quý Hạo Hiên đập mạnh, vội vàng phủ nhận:"Không phải, anh, anh nghe em nói, là lão ta xúi giục em.

Em không biết gì cả... thực sự không biết gì cả..."

"Phải rồi, mày cái gì cũng không biết, nhưng biết bỏ thuốc bạn đời người người khác."

- Quý Đông Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.Mặt Quý Hạo Hiên hết xanh rồi lại trắng, hoảng loạn lắp bắp nói:"Anh, không, tổng giám đốc, không chủ tịch Quý, lần đó là tôi ngu muội, não bị úng nước, ngài làm ơn tha thứ cho tôi đi."

"Hết giờ thăm rồi, cố gắng sống cho tốt đi."

Quý Đông Nhiên không muốn nghe hắn nói thêm, nhanh chóng đứng dậy, vuốt lại nếp áo rồi rời khỏi, mặc kệ tiếng gào thét van xin sang chửi rủa phía sau.Lúc bước ra ngoài, bầu trời đã sụp tối, Quý Đông Nhiên cảm thấy cơ thể mình không sạch sẽ, cuối cùng chuyển hướng từ bệnh viện về thẳng nhà."

Tôi về rồi."

Quý Đông Nhiên theo thói quen hô một tiếng sau khi mở cửa, đáp lại anh chỉ là bóng tối yên lặng.

Quý Đông Nhiên dường như cũng không để ý, bật đèn xong thì thay dép đi thẳng vào trong.Anh vào bếp làm hai phần sandwich, pha thêm cốc sữa nóng bày ra bàn, chậm rãi vừa ăn vừa đọc một quyển sổ cũ nát, không biết trong đó viết gì, thi thoảng khóe miệng lại cong lên.Dọn dẹp tắm rửa xong xuôi, Quý Đông Nhiên lại làm việc một lát, đúng mười hai mới tắt đèn đi ngủ, trên giường chừa lại một vị trí trống.

Chẳng rõ ngủ bao lâu, trong đêm tối chuông điện thoại reo lên, Quý Đông Nhiên lập tức mở mắt.

"Alo."

Quý Đông Nhiên thấy một dãy số lạ gọi tới, nhưng cũng không do dự bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ gấp gáp trả lời:"Alo, là chủ tịch Quý đúng không ạ?"

"Đúng rồi, ai vậy?"

"Tôi là y tá trực đêm hôm nay.

Anh Hạ An Vũ có dấu hiệu tỉnh lại, không biết...

Alo?"

Quý Đông Nhiên không đợi nữ y tá nói hết câu, điện thoại cũng không kịp ngắt, tùy tiện tìm một bộ đồ trong tủ rồi lao vội ra khỏi nhà.Hạ An Vũ cảm thấy mình đang bị giam trong một chiếc hộp tối đen, cậu cứ ngẩn ngơ nhìn ngó xung quanh, chợt có ánh sáng le lói từ cuối con đường, Hạ An Vũ chậm chạp về phía nó.Khu rừng cao su xanh ngắt rộng lớn, Hạ An Vũ đạp lên lá vàng phát ra âm thanh giòn tan, có một người đàn ông trông cỡ tuổi Quý Đông Nhiên đang đứng đằng xa, lúc thấy cậu đến gần cũng không tỏ vẻ gì ngạc nhiên."

Đã lớn thế này rồi à?"

- Người đàn ông bật cười vươn tay xoa đầu Hạ An Vũ.Hạ An Vũ không hiểu nghiêng đầu nhìn ông ta, người kia thấy biểu cảm của cậu càng cười lớn:"Không nhận ra ba sao?

Cũng phải, lúc ba đi con còn nhỏ quá."

Hạ An Vũ mở to mắt, Hạ Thiên Nhật ân cần hỏi han cậu:"Sao rồi, hai mẹ con có hạnh phúc không?"

Hạ An Vũ gật gật đầu đáp:"Dạ, vui lắm ạ.

Mẹ kết hôn rồi, con cũng vậy."

Hạ Thiên Nhật nghe con trai trả lời thành thật lại muốn cười, nhưng ông nhịn lại nói:"Ừm, ba biết...

Haizz, lúc nhỏ giao cải trắng cho người ta ẵm thử, nào ngờ cải trắng vừa chín người ta lập tức ủn đi mất luôn."

Hạ An Vũ nghe ba mình nói liền ngại, đoạn cậu nhìn ngó xung quanh một hồi, phong cảnh ở đây giống hệt vườn cao su thuở gia đình còn sung túc, cậu ngập ngừng cất giọng hỏi:"Con gặp ba như vậy... chẳng lẽ con đã chết rồi?"

Hạ Thiên Nhật không trả lời cậu mà nói:"Đi dạo với ba một chút đi."

Hạ An Vũ đi theo ông, cả hai người cứ tiến về phía trước không mục đích, Hạ Thiên Nhật luyên thuyên nhắc chuyện ngày còn nhỏ, Hạ An Vũ cái nhớ cái không, thi thoảng mới đáp lại ông mấy câu.Hạ An Vũ càng đi càng cảm thấy sốt ruột, lòng cậu bồn chồn, cuối cùng không nhịn được hỏi lại:"Con chết rồi ạ?"

Lúc này Hạ Thiên Nhật mới dừng bước, thở dài một tiếng than:"Con trai lớn rồi, không muốn gần ba nữa."

Hạ An Vũ yên lặng không đáp.

Hạ Thiên Nhật lại vươn tay xoa đầu cậu lần nữa hiền hòa nói:"Đi lâu quá rồi, chắc người ta đợi con cũng sốt ruột, mau về đi."

"Về đâu ạ?"

- Hạ An Vũ ngơ ngác hỏi.Hạ Thiên Nhật ôm chầm lấy cậu vỗ vỗ mấy cái:"Được rồi, tạm biệt."

Hạ An Vũ chẳng hiểu gì cả, chợt đầu cậu đau như búa bổ, hình ảnh Hạ Thiên Nhật mỉm cười biến mất, khu rừng xung quanh dần vỡ vụn, cậu hoảng hốt bỏ chạy, trong tai văng vẳng tiếng ai đó gọi tên cậu không ngừng."

An Vũ!

An Vũ!"

Hạ An Vũ bước hụt chân, giật mình rơi xuống bóng đêm lần nữa."

Tỉnh rồi, thật sự tỉnh rồi."

Ánh mắt nặng nề tiếp nhận ánh sáng đầu tiên sau bao ngày ngủ say, Hạ An Vũ nhìn thấy gương mặt đau lòng nhìn mình của người thương, một giọt lệ không kìm được mà chảy ra."

Chỉ số hồi phục rất tốt, chỉ cần ăn uống, điều dưỡng đầy đủ, hết tuần này là có thể xuất viện."

"Cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ hài lòng nhìn bảng kiểm tra, Quý Đông Nhiên tiễn người ra tận cửa, khiến vị bác sĩ già nua không khỏi ngại ngùng."

Nếu người khác không biết còn tưởng em sinh con cho anh rồi."

Quý Đông Nhiên vừa trở lại, Hạ An Vũ nhìn khóe miệng cong đến mang tai của anh bật cười nói.

Quý Đông Nhiên nhanh chóng tiến lại giường, không do dự cúi xuống hôn lên trán cậu rồi đáp:"Nếu thư ký nhỏ thích sinh, vậy tôi còn phải cố gắng nữa."

"Không biết xấu hổ."

- Hạ An Vũ liếc nhìn anh mà mắng."

Ừm, cho nên em mau chóng khỏe mạnh, tôi còn muốn làm nhiều chuyện không biết xấu hổ hơn đấy."

Quý Đông Nhiên vừa nói vừa mở một thố canh nóng hổi nghi ngút khói ra, Hạ An Vũ vừa nhìn thấy liền xanh mặt, cậu lắc đầu nguầy nguậy nói:"Em không ăn nữa đâu.

Anh tự đi mà ăn đi."

Mấy ngày nay mẹ cậu lẫn mẹ Quý Đông Nhiên đều liên tục vào bếp nấu đủ thứ bổ dưỡng, không biết nghiên cứu bài thuốc đông y ở đâu, món nào cũng nồng mùi thuốc bắc, Hạ An Vũ mỗi lần ngửi là muốn nôn."

Không được, đồ nấu cho em, tôi nào dám tự ý ăn.

Nếu em không ăn tôi sẽ nói với mẹ."

Hạ An Vũ khóc không ra nước mắt, tủi thân lẩm bẩm:"Anh hết thương em rồi."

"Nói bậy cái gì đó."

- Quý Đông Nhiên đặt thố canh xuống, nghiêm túc nhìn cậu nói - "Được rồi, tôi giúp em giải quyết thố canh, ngược lại em phải nói cho tôi biết chuyện em đang giấu trong lòng."

Hạ An Vũ ngơ ra nhìn anh, Quý Đông Nhiên nắm tay cậu thở dài nói:"Em đừng tưởng mình làm gì cũng không ai biết.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, rõ ràng em có điều gì đó với tôi, nhưng khi nói chuyện với tôi liền giả vờ như không có gì."

Hạ An Vũ hơi rũ mắt, thật ra trải qua một chuyến sinh tử, cậu vốn không muốn chấp nhất chuyện gì cả, chỉ là mấy lời James nói lần đó khiến cậu vẫn nghĩ mãi không thôi.

Hạ An Vũ co co ngón tay mình trong lòng bàn tay anh, khi vừa ngẩng lên lại chạm ngay vào ánh mắt đau lòng của Quý Đông Nhiên, tim cậu hẫng một nhịp, cuối cùng cũng quyết tâm.Hỏi thì hỏi, chuyện đã đến bây giờ, cậu còn đường lui sao, hơn nữa thâm tâm cậu vẫn tin Quý Đông Nhiên là một người có chừng mực, chắc chắn không thể làm ra việc tàn nhẫn đó được.

Hạ An Vũ hít một hơi, mở miệng ngắc ngứ hỏi:"Chuyện... chuyện dượng em mắc nợ cờ bạc... rồi bị người ta đánh đến nhập viện, là anh đứng đằng sau sao?"

"Không phải."

- Quý Đông Nhiên không do dự đáp, anh cũng đoán được là ai nói với Hạ An Vũ những điều này.Hạ An Vũ mở to mắt nhìn anh, đoạn cậu khẽ cúi đầu cười nói:"Ừm."

"Em tin sao?"

- Quý Đông Nhiên siết chặt tay cậu hơn.Hạ An Vũ gật đầu.

Quý Đông Nhiên nói tiếp:"Tôi thừa nhận mình có lợi dụng chuyện đó để... lập hợp đồng cưới em.

Chỉ là trùng hợp có một cái cớ để tôi thực hiện thôi."

Quý Đông Nhiên hiếm khi lắp bắp như vậy, Hạ An Vũ bật cười, cậu rút tay mình ra khỏi tay anh, tim Quý Đông Nhiên trống rỗng, nhưng ngay sau đó nó được lấp đầy bởi một nụ hôn dịu dàng khác.

Hạ An Vũ nâng mặt nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi anh:"Đã nói là em tin rồi mà."

Buổi tối hôm đó, hai người cùng nhau chen chúc trên giường bệnh chật hẹp, chân Quý Đông Nhiên quấn chặt lấy cơ thể Hạ An Vũ.

Hạ An Vũ không chịu nổi mà huých anh một cái nhỏ giọng mắng:"Chân dài thì hay lắm sao?

Anh sắp siết chết em rồi."

"Nếu em chê hai cái chân này, thì tôi còn một cái chân khác giúp em thoải mái hơn."

Quý Đông Nhiên nói rồi lại hôn hôn vào cổ cậu, cảm thấy người thư ký nhỏ như có mùi hương ngọt ngào quyến rũ, kìm lòng không đặng lại ôm chặt cậu hơn."

Phải rồi, xuất viện xong em muốn đi đâu trước?

Bây giờ chân tôi vẫn chưa tốt lắm, chúng ta tạm thời khoan leo núi, cùng em dạo biển trước được không?"

Hạ An Vũ nghe Quý Đông Nhiên thủ thỉ đằng sau liền giật mình, vội vàng ngọ nguậy xoay người lại hỏi anh:"Anh xem sổ của em?"

"Ừm, đọc hết rồi, cũng thuộc cả rồi."

- Quý Đông Nhiên thấy đôi mắt cậu mở to nhìn mình quá đáng yêu, lại cúi xuống hôn lên đó - "Xin lỗi, lúc đó làm em buồn như vậy."

Hạ An Vũ đỏ mặt, không biết phải đáp thế nào, trong sổ toàn ghi mấy thứ linh tinh, đi chơi vớ vẩn là nhiều, giờ bị anh đọc hết rồi, xấu hổ đến nổi cái đầu lủi vào ngực anh mà trốn."

Tự dưng lại mắc cỡ."

- Quý Đông Nhiên nhìn con rùa trước ngực mình, cố gắng kéo nó ra dỗ dành - "Thư ký nhỏ có lòng như vậy, cả một quyển sổ lớn đều là kế hoạch có tôi trong đó, là tổng giám đốc sao tôi có thể phụ lòng nhân viên mình được."

Hạ An Vũ nghe chất giọng như mật ngọt rót vào tai mình, trái tim đập mạnh, chẳng hiểu sao lại muốn khóc.

Quý Đông Nhiên dịu dàng hỏi cậu:"An Vũ, tôi hôn em được không?"

Hạ An Vũ vô thức gật đầu.

Quý Đông Nhiên lập tức chiếm lấy cánh môi mềm mại mà mút nhẹ, anh không tấn công vồ vập như lúc hai người chìm trong bể dục, chỉ trằn trọc trên môi cậu một chút, trân trọng như thể sợ rằng cậu sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào vậy.

Hạ An Vũ nếm được vị mằn mặn trong miệng.Mắt cậu vẫn ráo hoảnh nhưng cậu nhận ra gương mặt tổng giám đốc thì ướt đẫm, cơ thể to lớn ôm lấy cậu thế mà lại run rẩy.

Hạ An Vũ có chút bất đắc dĩ, vươn tay vỗ nhè nhẹ vào lưng anh an ủi:"Không sao cả, em ở đây."

HOÀN CHÍNH VĂN________________________Cảm ơn các bạn đã đọc đến tận đây.

Truyện vẫn còn phiên ngoại nha
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back