Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 25: Đi rình trộm


Vào ngày đón tiếp Nhạc Nhĩ Như, bến thuyền kinh đô nô nức đến lạ, người dân tập trung hết trên bến, thuyền buồm thường ngày qua lại chở hoàng hóa thì bảy ngày trước đã được lệnh di dời sang bến sau cách nơi này khoảng thời gian đi là hai ngày.Năm vị tướng quân lừng danh Nhạc - Ngữ - Hồ - Hạ - Lại đã đứng trước trên bục cao đợi từ sớm, nếu không phải nhìn những khuôn mặt cười hiền của các vị quan văn khác thì chắc ai cũng nghĩ nước ta đang bày binh đánh trận chứ chẳng phải đón tiếp thái tử Lạc Hòa mất.Đoàn thuyền xa hoa rộng lớn nối đuôi nhau đến từ chân trời, mỗi chiếc chuyền đều treo cờ kí hiệu của Lạc Hòa quốc báo hiệu thái tử nước bạn đã đến nơi.Khi thuyền lớn cập bến, bước xuống là đám vệ binh rồng rắn bao quanh một tên nhóc lùn tịt đang nghênh mặt lên cao, giọng nói chưa vỡ nghe chói tai vô cùng."

Bổn thái tử đã đến đây, hoàng đế đâu?"

Nhạc tướng quân siết nắm đấm đến lòi cả gân, đỏ cả tay mới kiềm được cơn nóng giận của mình.Tên nhóc xấc xược này chỉ khoảng mười tuổi, đứng trong đám người cũng may nhờ bộ y phục chói lóa mắt mới nhận dạng được, nếu không e rằng đã lạc mất dạng.Lý Gia Thuần đại diện hoàng gia nghênh đón thái tử, lão là một người tính tình hiền lành nhưng lúc này cũng nhịn không được mà sầm mặt.Thái Phượng Tiêu trước đó đã nói mặc kệ tên nhóc này có láo toét cỡ nào thì vẫn cứ dẫn người vào cung, thỏ vào hang cọp không sợ bị nhảy ra.Đoàn người nối đuôi nhau đến hoàng cung, chỉ riêng binh sĩ và người hầu của Lạc Nhĩ Như thôi đã đông đến ngồi chật bốn chiếc thuyền lớn.Suốt quá trình đi, tên nhóc này cứ luôn miệng hỏi hoàng đế đâu?

Vì sao không ra gặp ta?Tận khi vào cung, cánh cổng lớn đóng lại chặn thêm hai hàng vệ binh, Lạc Nhĩ Như còn chưa rõ tình hình của bản thân đang đóng vai thỏ."

Thái tử từ xa đi đến đây đường dài mệt nhọc, Thái Triều ta không có gì hơn ngoài những món ăn sơn dã này mong ngài không chê."

Lý Gia Thuần chủ động mở miệng trước khi bị cơn giận trẻ dại của vị thái tử này quét qua.Thái Phượng Tiêu một lát sau mới lững thững đến muốn, tuy không phải đợi quá lâu nhưng cũng đủ để người ta hiểu hắn không quá để tâm đến vị khách này.Mới nãy còn oang mồm đòi gặp vua, đến khi thật sự gặp được rồi thì Lạc Nhĩ Như lại câm như hến.Thái Phượng Tiêu vỗ nhẹ lên vai Nhạc tướng quân đang gồng đến đỏ mặt, cười khẽ rồi ngồi xuống ghế rồng trên cao."

Lạc Hòa vương có gửi thư cho trẫm nói thái tử muốn đến tham quan bổn quốc, đây có thể nói là một sự vinh hạnh khó tìm được.

Ta cũng không nhiều lời nữa, vài món dân dã quê nhà mong thái tử không chê."

Câu cuối hắn nói bâng quơ nhẹ hẫng nhưng khiến người nghe thấy rất áp lực.Lạc Nhĩ Như nuốt vội ngụm nước miếng, ồ à đáp: "Không...

Tất nhiên là không chê."

Gã bị áp lực đến tận khi xuất cung mới thở phào, rõ ràng là hoàng đế không làm gì nhưng gã lại cảm giác như chỉ cần mình ngẩng mặt hơi cao một chút sẽ bị lôi đi chém ngay.Nhưng không sao đón tiếp chỉ theo lễ nghi, mình chẳng cần phải ở lại đó nữa, còn những ngày sau thì được tư do rồi, gã muốn làm gì lại chẳng được.Trước mắt là tìm một bộ da hòan hảo, gã chán những khuôn mặt nhăn nheo buồn khổ rồi, lúc này gã cần da mặt ngoại quốc.

Là xinh tươi, là mơn mởn, là tuổi xuân chớm nở hay tuổi hạ mặn mà gì gã cũng thích.Gã sẽ rạch mặt lấy da, nào da môi da mắt da mũi, chúng sẽ được đắp lên mặt gã và gã sẽ sống thử cuộc sống người khác dù chỉ phút giây ngắn ngủi.Lạc Nhĩ Như viết thư về cho phụ hoàng: Đúng là đất nước độc lập ít giao du nên không chú trọng binh tướng, năm tên tướng quân đang trong kinh thành cả, phụ hoàng chớ lo ngại.Lam Lăng trong cung nghe Huệ ma ma kể lại về việc dằn mặt thái tử Lạc Hòa của hoàng thượng khiến y cười khẽ, không hiểu sao lại thấy cũng khá trẻ con.Đang nói dở thì chợt Thái Phượng Tiêu tan triều sớm trở về, Lam Lăng rất ngạc nhiên: "Đã xong rồi sao?"

Thái Phượng Tiêu cho người chuẩn bị y phục, sau đó thần bí nói: "Dẫn ngươi xem trò vui."

Lam Lăng mù mờ bị y dẫn đến xoay vòng, thì ra là cải trang dạo phố...

Nhưng dạo phố thì dạo phố, tại sao lại cần bám theo sau cái tên nhóc mười tuổi Lạc Nhĩ Như làm gì chứ?Lam Lăng đi theo một lúc rồi chân y như đeo trì, vì Lạc Nhĩ Như đến một con hẻm nhỏ ở phố Đông.Thanh lâu không tên nấp mình trong đó qua năm tháng với cảnh còn người mất.Thái Phượng Tiêu không rõ có nhận ra sự khác thường của y hay không nhưng vẫn một mực kéo tay y theo vào.Chợt Lam Lăng dùng sức đứng khựng lại, nhỏ giọng: "Chúng ta...

Chúng ta đi đến đây thôi, ở đây đợi là được rồi."

Thái Phượng Tiêu không xoay người, chỉ nói: "Có lẽ ngươi chưa biết đây là thanh lâu của Hoắc ca, hắn nổi tiếng tính tình thất thường, có tiền chưa chắc đụng được đến người của hắn."

Ngụ ý rằng ngươi không muốn vào xem thử người cũ đã được rời đi hay chưa sao?Lam Lăng siết nắm tay: "Hoàng thượng, ta sẽ không vào."

Thấy y kiên quyết như vậy Thái Phượng Tiêu đành thôi, nhưng nghĩ nghĩ một lát lại bồi thêm câu."

Tên nhóc này có bao nhiêu tuổi đã thích nam phong."

Lam Lăng giật thót, xém chút nữa đã buột miệng nói: Ngài cũng thế mà.May mắn y kiềm được.Nếu Thái Phượng Tiêu biết lúc hắn đang cố khích tướng thì nam hậu của hắn lại nghĩ: Một kẻ mê nam lại đi trách một kẻ mê nam khác đây này.Chắc sẽ sầu đời lắm...
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 27: Là ta, không phải ta


Hai người đợi không bao lâu thì ám vệ đến truyền tin, đúng như Thái Phượng Tiêu dự đoán, thật sự sẽ có kẻ máu mặt cả gan giao thiệp với Lạc Hòa bán thông tin.Thái Phượng Tiêu lạnh mặt: "Ta đã quá nhún nhường với chúng."

Lam Lăng chỉ nghe được vài chuyện từ lời buôn bên gốc đa rằng vị mà người đời gọi Hoắc ca rất ghê gớm, là tay máu mặt của phố Đông.

Nghe nói gã nắm nhiều chuyện hiểm của các quan chức nên dù có lộng hành ra sao vẫn cứ sống ung dung đến giờ.E rằng hoàng thượng đã chướng mắt từ lâu nên muốn tìm một lý do thật sự lớn để nhổ đám rễ thối to khủng này.Đợi chưa bao lâu thì lại thấy Lạc Nhĩ Như lững thững đi ra khỏi thanh lâu, còn người hầu phía sau giấu giếm gì đó trông rất mờ ám.

Lam Lăng chỉ kịp thấy góc vải đỏ thẫm chuyên dùng để trùm lên những món đồ quý, rất có thể gã đã được biếu tặng quà ngon.Chợt Thái Phượng Tiêu nhịn không được mà phụt cười, như thấy hành động của mình không tế nhị nên hắn đành khù khụ vài tiếng rồi lắc đầu, vừa kéo tay nam hậu vừa cười tủm tỉm như con mèo vớ được cá.Lam Lăng không hiểu lắm, y cảm thấy tên hoàng đế này rất nham hiểm..."

Dạo một vòng chứ?"

Thái Phượng Tiêu đưa tay về phía Lam Lăng, hắn hơi cúi người khiến cho nụ cười tự mãn khi nãy chợt hóa thành vẻ lãng tử khó từ chối.Lam Lăng khụ hai tiếng rồi vỗ vỗ vai hắn, ngụ ý rằng y không chịu làm những hành động sến súa thế đâu.Cả hai chậm bước dạo trên con đường lợp đá vuông, dưới mái nhà cong cong, che râm bằng những tán lá nhuyễn bên bờ.

Đầu cầu có bày một gian hàng mặt nạ với đủ thứ kiểu vẽ ghê gớm dữ tợn.Thái Phượng Tiêu đi đến lấy một cái che nửa mặt ướm thử, định hỏi nam hậu của mình xem có hợp không thì chợt thấy y ngơ ngác nhìn mình.Dưới những tia nắng len lỏi ấy, là y đầu choáng mắt hoa hay sao mà lại nhìn ra hình bóng người xưa trên người hoàng đế đương triều vậy chứ?Nhưng ánh mắt thoảng ba phần buồn đó lại thân thuộc đến lạ...Lam Lăng từng hỏi hoa khôi: Vì sao khi nhìn ta, mắt ngươi luôn có nét buồn bã?Người ấy trả lời: Vì số phận của chúng ta.

Ngươi không sống thật với chính ngươi, ta không được sống đúng với chính ta.Lúc này, Lam Lăng lại hỏi Thái Phượng Tiêu: "Ngươi...

Có chuyện gì phiền lòng ư?"

"Ta?"

Thái Phượng Tiêu đặt mặt nạ xuống rồi đi đến kéo tay Lam Lăng, y ở phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn vững chãi phía trước, tấm lưng gánh vác cả giang sơn.Hắn nói: "Nước giàu dân an."

Lam Lăng gật đầu, hẳn là thế rồi.Thiên tai có thể xảy ra, chiến tranh có thể xảy ra đúng là những nỗi lo vô cùng lớn đối với bậc đế vương là hắn.Cả hai có ghé thăm ngoại ô để xem thử tình hình thực tế của việc di tản đến đâu, đúng như trong tấu chương đã viết, mọi thứ rất có trật tự và nề nếp, nhưng dân nhiều nên có lẽ sẽ trải lều đến đảo láng giềng của Thành Đô.Tuy cũng có vài tiếng than trách nhưng đều bị nhấn chìm nhanh chóng, còn sống là còn tất cả.Chuyến cải trang đi dạo lần này nói là theo dõi thái tử Lạc Nhĩ Như nhưng thực tế lại như hoàng đế muốn dạo phố với nam hậu mà thôi.Vừa về đến cung, Thái Phượng Tiêu đã gọi ngay hai ám vệ thân tín đến tận đảo Minh Nha làm nhiệm vụ, Lam Lăng không rõ là việc gì nhưng chuyện của hoàng đế thì nào có chuyện gì là dễ dàng.Đến tại khi lên giường ngủ mà y vẫn còn bức rứt mãi.Thái Phượng Tiêu thở dài, hỏi: "Ngươi có chuyện gì phiền lòng hãy nói thẳng với ta, cả ngày hôm nay cứ lơ đễnh."

Lam Lăng đành hỏi: "Sẽ có người giống người chứ?"

"Vì sao lại hỏi vậy?"

"Như ta sẽ có nét nào giống với một ai đó..."

Thái Phượng Tiêu chống tay nhìn y: "Ngươi là độc nhất."

Lam Lăng "..."

Ta không muốn nghe ngươi tâng bốc lúc này.Nếu hoàng thượng biết hắn bị đem ra so sánh chắc chắn sẽ rất giận, thậm chí là một cái gai ghim trong lòng, bởi không ai muốn mình giống một kẻ khác cả.Lam Lăng chỉ đành nương theo ánh nến lập lòe nhìn thật sâu vào đôi mắt buồn đó...

Một lúc thì lim dim.Trong mờ màng, y nghe hoàng thượng nói: Ngươi là duy nhất, chỉ có ta...Y muốn hỏi câu sau nghĩa là sao nhưng Thái Phượng Tiêu đã ôm chặt lấy y rồi nhắm mắt khiến y đành bỏ cuộc.Tận khi Lam Lăng ngủ say, Thái Phượng Tiêu vẫn còn nhìn chằm chằm bóng của bản thân được rọi trên tường.

Hắn đưa tay chạm vào mặt của mình, rồi chạm lên cái bóng ấy...

Rất lâu...

Rất lâu.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 28: Thời tiết chuyển xấu


Giữa khuya, Thái Phượng Tiêu và Lam Lăng bị tiếng sét lớn làm cho giật mình tỉnh giấc.Cả hai nhìn ra ngoài thì thấy gió thổi phần phật, các cung nữ thái giám đang ngã nghiêng trước cửa.

Lam Lăng vội kêu: "Sẽ có mưa lớn đấy, các ngươi vào trong trú đi."

Sau đó quay sang nhìn hoàng thượng trầm mặt nhíu mày, y nói: "Sấm và gió thế này e rằng mưa rất lớn."

Thái Phượng Tiêu gật đầu rồi xuống giường, kêu người đến thay y phục, hắn đang lo ngại cho các lều trại lánh nạn trong và ngoại thành.Những nơi đã kịp xây mái che kiên cố thì tạm thời chưa nói, còn nhiều chỗ vẫn chưa...Sợ rằng gió thổi bay nóc kéo theo sự hoảng loạn của lòng dân.Trong đêm, hoàng đế thượng triều.Đầu tiên là nơi trú tạm, gồm các chùa miếu, thư viện, học đường, khách điếm, tửu lâu, thậm chí là kĩ viện nam quán đều phải mở cửa cho dân trú.Thứ hai cần có người canh gác những nơi thoát nước để đảm bảo đường xá không ngập lụt.Thứ ba...

Là dịch bệnh.Tuy có thể là lo xa nhưng không lo thừa.

Cần kiểm tra hết những lưu dân vừa được tập trung, tránh thời tiết xấu khiến sức khỏe yếu đi, lúc đó chỉ cần hơn trăm người bị sốt nhẹ, hậu quả là trăm ngàn người bệnh nặng.Thái Phượng Tiêu ban hàng loạt các lệnh, vận dụng hết sức lực, thậm chí là ám vệ cung cấm cũng lấy ra chạy việc, ấy vậy mà lại có kẻ đột nhiên bị mù ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này."

Bẩm hoàng thượng các thuyền hoa đậu tại bến Phượng Long bị xô ngã va chạm nhau, có cần thần cho người canh giữ tránh mất mát tài sản quý."

Thái Phượng Tiêu đang máu nóng lên đầu, lo sốt cả vó thì nghe thấy vậy khiến hắn chợt cười hỏi lại: "Cái gì?

Thuyền hoa?"

Các đại thần thấy hắn cười vậy mà rét run trong lòng, tên điên Trần Bảo Khánh này!!!Thái Phượng Tiêu ngã người về phía sau, chậm rãi hỏi: "Đây là lúc khanh lo cho thuyền hoa sao?

Trẫm thấy ngươi sầu mi khổ lệ, vốn tưởng đang nghĩ gì, ra là nghĩ đến những thứ này.

Chợt trẫm có một ý kiến rất hay."

Trần Bảo Khanh bị các ánh mắt sắc lẹm chém cho vài nhát mới bàng hoàng nhận ra mình phát ngôn ngu dại mất rồi, nhưng hoàng thượng đã hỏi thì phải trả lời, gã run run: "Ý...

Ý hay gì vậy ạ?"

"Các khanh cũng biết đó, thiên tai sóng lớn, ụ đất, thậm chí là núi lửa bão quét đang lăm le nơi lãnh thổ đảo Minh Nha của Thập Quốc ta.

Có thể thấy rõ thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt, thuyền hoa hay những thứ đại loại thế gần như đã xem là đồ bỏ chỉ làm chật nơi bến thuyền.

Vậy thì thế này, nội trong hai ngày trình lên danh sách những nhà có thuyền lớn bỏ trống ngoài bến Phượng Long cho trẫm.

Hiển nhiên nếu có người còn dùng thì không cần để tên, toàn bộ cứ nộp vào quỹ hỗ trợ xây nơi tạm trú cho dân đi."

Dứt lời, bên dưới thần điện yên tĩnh đến đáng sợ.Đó là tài sản rất lớn mà họ quyết có được trong lúc nổi lên trào lưu kẻ giàu quyền quý.

Nhà ngươi có tiền, vậy thuyền hoa chắc hẳn rộng lớn lắm.

Có một thời những kẻ quyền thế đọ nhau bằng những chiếc thuyền xa hoa chỉ để lượn vài vòng phô hết sự giàu sang của mình trên biển cả, tận hưởng sóng vỗ nhẹ lên thân vàng thuyền ngọc cùng những lời tán thưởng và ánh mắt đố kị của kẻ khác.Thế nhưng lúc này hiển nhiên đã là thứ bỏ đi, dù sau có thể dùng nhưng trước mặt hoàng thượng sẽ có kẻ ngu dốt không nhận ra ý bẫy trong lời nói kia sao?Ngươi còn dùng, vậy ngươi sẽ lướt sóng trong bão lớn gió vồn ngoài kia, thản nhiên trước các ánh mắt đẫm nước của những người dân buộc xa hương hay sao?Nộp lên là ngươi sáng suốt có tấm lòng thanh quan lo dân và biết phân ưu cùng hoàng thượng, còn không thì đợi một tội danh không lớn không nhỏ ập vào người đi.Chỉ vì một lời nói bâng quơ thiếu suy nghĩ mà những kẻ khác buộc treo thưởng người tốt việc tốt.

Thật ra Thái Phượng Tiêu cười vì hắn vui khi có kẻ tự động dâng lên yết hầu cho hắn cắn chứ không phải tức đến cười trong mắt chúng thần tử đâu.Lam Lăng cũng không ngủ tiếp được mà xem xét về kế hoạch phát cháo miễn phí và lương thực có chia đủ đều hay không.Chợt y phát hiện một vấn đề.Lúc này đã bước sang đông, đáng lẽ ra sẽ có lương thực dự trữ, thế nhưng vì sao đảo chủ đảo Tước Tích lại báo lên rằng họ không thể giao nhiều hơn được nữa, nhưng Tước Tích là một trong những đảo có sản lượng tầm trung vậy mà lúc này báo cáo lại thiếu thốn đến mức ngay cả đảo Minh Nha đang bị ảnh hưởng trực tiếp và mạnh nhất của thời tiết vẫn nhiều hơn gấp bội.Nếu y không lầm thì vị vương gia đang nắm quyền ở đảo Tước Tích là con cháu bên ngoại của hoàng thượng, được đặc biệt sắc phong lên làm thân vương lúc hoàng hậu đời trước tức là mẫu thân của hoàng thượng còn sống.Trong chuyện này e rằng có gì đó không đúng.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 29: Hơi lạ


Nhạc Nhĩ Như đang đắm chìm trong sự mê loạn của riêng gã, gã vừa lột da của một cô gái điên sống lang thang.Lúc đó nàng nhận một bát cháo nóng ở đâu đấy, còn chưa kịp mừng rỡ thì đã bị tập kích rồi giết chết, bàn tay gầy gộc xấu xí nắm chặt nắm cháo mềm chưa kịp cho vào miệng.Nhạc Nhĩ Như yêu thích đến không nỡ buông tay, rõ là lúc chết đau đớn là thế nhưng vì sao khi lột da ra lại thoảng nét cười, dù gã không hiểu nhưng vẫn lấy sự kì lạ này làm quý.Chợt tên nô bộc bên cạnh chạy vội đến báo tin."

Bẩm thái tử, thành đông có người cho cháo từ thiện."

Lạc Nhĩ Như bị chen ngang rất cáu giận, quát lớn: "Liên quan gì ta?

Ngươi nghĩ ta nghèo nàn đến mức cần một bát cháo bố thí ư?"

"Nhưng...-"Gã nô bộc cúi thấp xuống nói gì đó khiến Lạc Nhĩ Như bật dậy, quẳng luôn miếng da mình yêu thích mà đi vội theo hướng gã chỉ, đến một nơi có hàng người đang xếp đợi cháo.Phía trên chính là vị nam hậu đội mũ vành thoăn thoắt múc cháo.

Mưa lớn đã giảm bớt nhưng chưa hết hẳn, nhìn y mặt mũi ướt nước nhưng vẫn không hề gì mà chỉ vội lau đi khi mưa đọng trên mi mắt rồi lại múc cháo nhiệt tình.Lạc Nhĩ Như nhìn đến ngơ ngác, đây...

Đây là chuyện gì thế?Gã nghĩ gã biết yêu rồi.Yêu một bộ da mặt tuyệt vời.Không phải là đẹp nhất hay tinh mỹ nhất, không phải là trơn láng hay tuyệt xảo nhất...Mà là rất giống với phụ hoàng của gã - Lạc Hòa đế.Tuy chỉ là khuôn miệng giống nhưng gã ham lắm, nếu như có kẻ giống với phụ hoàng vậy thì...Vậy thì...Gã phải có cho bằng được.Không uổng công Lam Lăng cầu nguyện, mưa lớn từ khuya đến gần sáng nhưng may là đã bớt trước bình minh để quân triều đình còn thuận lợi làm việc.Cháo hòa với thịt băm đủ ấm đủ ngọt làm dịu sự bất an trong lòng dân.Theo lệnh của nam hậu mà có thể thấy rất nhiều nơi phát cháo để tránh tình trạng chen chúc giành giật nhau khiến mọi thứ hỗn loạn.Chợt y cảm nhận được một ánh mắt rất ghê tởm đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy có tên oắt con mập mạp nhìn y chằm chằm."

Công tử, hay để ta xử lí gã."

Thị vệ theo sau đang cải trang đã nhìn Lạc Nhĩ Như từ nãy đến giờ, lúc này thấy chủ tử nhíu mày, chỉ cần một lệnh ngắn thì tên kia sẽ bầm mắt ngay.Lam Lăng không biết là ai, trong ấn tượng của y thì không có tên nào giống vậy.Nhưng mà nhìn đến cái mũ mà gã đội...Là tên thái tử Lạc Nhĩ Như kia sao?Lam Lăng xác nhận thân phận của gã thì không để tâm nữa mà lắc đầu dời tầm mắt.Lạc Nhĩ Như được cái liếc mắt ấy câu lên sự hưng phấn, khuôn miệng và ánh mắt sắc lẹm đó có ba phần giống, không cần phải giống hoàn toàn nhưng với gã như vậy là đã đủ rồi.Tấm da mặt này sẽ thuộc về gã ngay thôi.Ngay lập tức việc Lạc Nhĩ Như có hành động kì quái đối với nam hậu truyền đến tai hoàng thượng.

Lạ thay phản ứng đầu tiên của hắn không phải tức giận mà là nhíu mày...

Mang chút sầu lo.Chưa kịp để ám vệ hiểu thì hắn đã trầm giọng ra lệnh: "Mời thái tử vào cung gặp trẫm."

Ám vệ khó hiểu nhưng vẫn tuân lệnh đến "mời" thái tử.Lạc Nhĩ Như vừa ăn cơm tối xong chưa kịp làm gì thì đã bị kẻ bịt mặt xách áo túm gã nhảy lên các mái ngói cong cong thẳng đến hoàng cung.Đợi gã hoàn hồn thì phát hiện mình ngã sấp dưới chân hoàng đế Thái Triều đến mất sạch mặt mũi.Gã muốn la ầm lên nhưng bị ánh mắt và khí thế của Thái Phượng Tiêu ghìm chặt khiến gã chỉ đành đứng dậy phủi y phục, lắp bắp hỏi: "Ngươi...

Ngươi có chuyện gì không cho người báo lại lôi ta đến đây.

Mặt...

Mặt mũi của hoàng đế Thái Triều lớn thật đấy."

"Đúng vậy."

Thái Phượng Tiêu gật đầu.Hắn còn dám trả lời như thế!!Lạc Nhĩ Như khiếp đảm nghĩ sao tên này da mặt dày thế.Gã lén nhìn thì giật thót.Ấy vậy mà thật sự da mặt dày hơn người bình thường.Dưới ánh nến lập lòe, không hiểu sao gã cảm thấy gương mặt vốn tuấn mỹ của Thái Phượng Tiêu vậy mà đơ cứng...

Hoa mắt chăng?Lạc Nhĩ Như chưa kịp nhìn kĩ hơn thì tiếng gọi nhẹ nhưng nghiến răng của hoàng đế làm sợ hãi."

Thái tử, ta không biết ngươi sẽ ở lại đây đến lúc nào?"

Lạc Nhĩ Như hỏi lại: "Hoàng thượng không hoan nghênh ta lắm?"

"Thứ lỗi cho nước ta lúc này vào đông nên rối ren, đợi xuân sang lại đến viếng thăm?"

"Không kịp...

Ý ta là lúc đó ta lại đi nước khác, tính ta ham chơi mà."

Thái Phượng Tiêu hừ cười: "Thái tử, ta nói là sang xuân, nước ta sẽ đặc biệt chiêu đãi khách quý.

Còn mùa này lạnh lẽo khắc nghiệt, sợ khách quý chịu không nổi."

Lạc Nhĩ Như lắp bắp: "Ta...

Ta."

"Tiễn khách."

Thái Phượng Tiêu phất tay cho ám vệ lại tha gã về.

Đáng lẽ hắn sẽ không manh động hồ đồ như vậy, nhưng tên Lạc Nhĩ Như này cố tình lại chọc đến Lam Lăng.Nỗi sợ của trẫm há lại để một tên nhóc thế hệ sau cào rách, phơi ra máu thịt hay sao?

------------
Lời tác giả: Bắt đầu vào nội dung rồi á °^° Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mình sẽ cố gắng hoàn thành trước tết năm nay
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 30: Phượng Đài


Lạc Nhĩ Như bị Thái Phượng Tiêu hăm dọa đến sảng trí, gã dù ngu dốt cỡ nào cũng nhận ra được ý không lành từ lời nói của hắn.Khách quý không đi vội, vậy trẫm sẽ tiện khách quý một đường suông sẻ.Gã hơi lo sợ.Phụ hoàng gã có dã tâm rất lớn, từ khi biết u đất đang trong quá trình hình thành thì đầu óc toàn là việc mở rộng bờ cõi.

Khoảng cách hai quốc khá xa, chỉ bằng cái đảo nát mà còn bị tộc Biên hoành hành dù sát biên giới Thái Triều cũng không thể giúp Lạc Hòa chiếm được.Thứ nhất, tuy đảo thuộc Lạc Hòa quốc nhưng lại nằm tách biệt khá xa, muốn đi đến phải đi bằng tàu.

Đó là chướng ngại đầu tiên.Sau đó là trên đảo có tộc Biên đang chiếm giữ, địch ngoài chưa kịp làm gì thì đã bị địch trong đập cho tơi bời, vì thế đó gọi là đảo hoang cũng không sai.

Có nhưng chẳng thể dùng.Sau khi xác định u đất sẽ hình thành một con đường nối giữa hai quốc gia, Lạc Hòa đế gần như phát điên.Nhưng hắn ta vẫn còn lí trí để suy nghĩ, Thái Triều Thập đế là kẻ khôn ngoan nhưng rất e ngại chiến tranh.

Dù là lớn hay nhỏ cũng đều sẽ có thương vong, hắn đã biết rõ từ trận chiến đánh Biên tộc năm đó vì vậy hắn ta sẽ không vì nóng đầu mà để hỏng chuyện.Thái Triều lớn nhưng quá độc lập, đây là nhược điểm dễ nắm lấy.Trời không phụ Lạc Hòa ngàn năm thờ phụng, mọi biến động thiên tai đều rơi xuống đầu Thái Triều, đây chẳng phải đang ngụ ý Lạc Hòa chiếm quốc xưng vua hay sao?

Chỉ cần chúng tập trung lo về thiên tai thì chẳng còn sức lực đâu để nghĩ đến chiến loạn cả.Nhưng thư Lạc Nhĩ Như gửi về gần nhất lại khiến Lạc Hòa đế Lạc Nhĩ Nhâm phải nhíu mày trầm tư.Hắn đã đánh giá khá cao về sự mưu trí của tên Thái Phượng Tiêu kia rồi sao?

Chỉ vì một nam hậu chẳng biết lấy đâu ra sẵn sàng trở mặt với Lạc Hòa.Con người ấy à ai rồi cũng sẽ lao đao vì tình thôi.Lạc Hòa đế nhếch mép cười khẩy, tự lộ ra nhược điểm lớn thế này thì e rằng cũng chẳng phải minh quân sáng suốt gì cho cam.Thái Triều đang nỗ lực phòng chống thiên tai, như tấm màn kín đã vương chút lỗ thủng, rồi từ ấy lan dần, lan dần...Trong hoàng cung Thái Triều.Lam Lăng biết ngày nào cũng đều có hàng loạt ám vệ truyền tin liên tục đến cho Thái Phượng Tiêu, tuy hắn không cố ý giấu y nhưng y vẫn không nghĩ đến việc sẽ nhúng sâu vào bí mật quốc gia nên lựa cách tránh đi.Nhưng hôm nay lại khác, một ám vệ gọi là A Thập vừa đáp xuống từ mái nhà đang báo cáo về đảo Tước Tích, giống như thường ngày Lam Lăng sẽ tránh sau bình phong nhưng chợt bị Thái Phượng Tiêu giữ lại.Hắn đưa cho y một tờ giấy mỏng trên đó viết [Tước Tích vương khác thường]Chỉ bằng ấy chữ cũng đã hiểu được đại khái tình hình rồi.

Tước Tích không chịu nộp lên lương thực thực phẩm và thuế má đúng như luật đã ban, liên tiếp ba năm đều dựa vào chút danh mọn nhà ngoại của vua mà phớt lờ hời hợt.Năm thứ nhất Thái Phượng Tiêu không nói gì, chỉ cười khẽ gật đầu rồi giơ một ngón tay, cứ thế lần lượt đến bây giờ đã ba ngón.Lam Lăng nhìn hoàng đế không có chút gì gọi là tức giận, hắn vậy mà tủm tỉm nói: "Giới hạn là ba."

Y chưa hiểu lắm nhưng có lẽ ý nói rằng hắn sẽ không nể mặt Tước Tích đến lần thứ tư nhỉ?Thái Phượng Tiêu nói: "Ta không nghĩ đến dòng máu hoàng tộc lại có nhiều kẻ ngu dốt như vậy."

Lam Lăng giật mình, tuy y không hiểu câu này lắm nhưng rõ ràng là có thâm ý khác.Tước Tích...

Tước Tích.Năm đó Tước Tích thân vương qua đời, con cháu đều là kẻ nhu nhược không đảm đương nổi việc chính, vì vậy Thái Phượng Tiêu cử cháu ruột của thái hậu đến xử lý, sau đó thuận lợi đẩy lên làm Tước Tích vương như bây giờ.Sự việc đó gây ra không ít tranh cãi, tuy có vẻ thiên vị nhưng không hẳn là sai.

Đảo Tước Tích yên ổn đến tận bây giờ, nhưng y không ngờ rằng Tước Tích vương lại tráo trở từ lâu.Ỷ bằng quan hệ huyết thống thì sẽ được bệ hạ nhân nhượng sao?

Quả đúng là được hẳn ba lần.Nhưng sao Lam Lăng lại cảm giác Thái Phượng Tiêu còn mong kẻ này càng lúc càng làm càn để cho hắn thuận lý thành chương mà...

Diệt trừ.Hoặc là y đã nghĩ nhiều rồi.Xế chiều có mưa, đế hậu đứng trên đài cao nhìn xuống vạn dặm xa xăm nơi cửa thành.Thành đô phồn hoa náo nhiệt bị ám màu trầm buồn từ lâu, cứ thế này mãi không biết sẽ trụ nổi không.Lam Lăng nhớ đến Lạc Nhĩ Như, lại nghĩ đến Lạc Hòa quốc mưu đồ bất chính, thiên tai kề cận và lòng dân dao động...

Mọi việc đều đè nặng lên cán cân chiến tranh.Chiến sẽ có thương vong, sẽ có bạo loạn và thậm chí sẽ có dịch bệnh.Thái Phượng Tiêu đột nhiên nói: "Chỗ cao nhất Thái Triều chính là Đài Phượng Tiễn này, quốc ta luôn tin rằng đây là nơi thần thánh sẽ thấy được phồn hoa đỏ rực cả khoảng trời, ruộng nước xanh mướt và những mái nhà kiên cố mà ngài ấy đã phù hộ.Lam Lăng giật thót, phải rồi, y cứ thấy là lạ, hóa ra nơi đây là Đài Phượng Tiễn.Nhưng nếu là Đài Phượng Tiễn thì phải linh thiêng, hương khói mịt mù, trang trọng nghiêm chỉnh chứ không nên là khoảng rộng trống trải chỉ có mỗi bậc thang gỗ chơi vơi lúc này.Nhận ra sự khó hiểu của hoàng hậu, Thái Phượng Tiêu cười khẽ, giải thích: "Phượng Tiễn Đài, nghe tên cũng biết là tiễn phượng về trời, ngài dứt khoát rời đi từ nhiều năm trước, khói hương cũng chẳng thể khiến ngài rũ áo quay đầu."

"Vậy đây...?"

"Nếu đã bỏ dứt hồng trần loạn lạc, ta cần gì phải quấy nhiễu mộng đẹp của ngài chứ.

Quốc gia định ta làm chủ đã chục năm, sau này vẫn sẽ như thế."

Lam Lăng muốn bịt miệng rồng của hắn lại nhưng y không dám, nào có kẻ nói lời đại nghịch một cách công khai như thế chứ.Thái Phượng Tiêu cười khẽ, y không nói nữa mà dắt tay nam hậu của mình xuống từng bậc thang gỗ, rời khỏi Đài Phượng Tiễn.Khi cả hai đi được chín bậc thang thì bên ngoài chợt đoàng một tiếng lớn, ánh sét như xé toang trời đêm chiếu rọi gương mặt bình thản lạnh nhạt của đế vương Phượng Tiêu.Khoảnh khắc ấy, Lam Lăng chợt thấy người này như không có thật vậy, khiến lòng y dâng lên nỗi sợ không rõ tên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back