Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 94


"Hầy, lại sắp mưa rồi."

Mấy ngày nay thời tiết rất thất thường, mới phút trước vẫn còn nắng chíu rực rỡ mà phút sau trời đã âm u chực chờ đổ mưa xuống.

Hạ An Vũ đang gọt táo cho vị khách lâu lắm rồi mới thấy mặt, ngồi bên cạnh lắng nghe cô nói chuyện."

Nghe nói anh sắp lên thớt, dù bận muốn chết nhưng tôi vẫn cố tranh thủ đến thăm đây."

"Vụ kiện của cô sao rồi?"

- Quý Đông Nhiên quan tâm hỏi."

Tin tức thì chắc anh cũng nắm được hết rồi."

- Vương Ý Nhi khẽ nhún vai - "Có lẽ không thua nhưng kết quả sẽ không như ý muốn.

Nhưng chỉ cần đẩy được lão ta vào tù, công khai hết mọi chuyện xấu xa với giới báo chí thì nhà họ Vương cũng đủ thảm."

"Không sợ ông ta chạy án ra tù tính sổ cô à?"

Quý Đông Nhiên có vẻ như hỏi nhưng dường như không quan tâm đến đáp án lắm.

Vương Ý Nhi cười cười, đôi mắt trong sáng hiện lên ác ý không thèm che giấu, Hạ An Vũ vừa chạm với ánh mắt đó không khỏi rùng mình một cái."

Quan trọng là phải còn mạng ra khỏi đó đã chứ."

Quý Đông Nhiên cũng gật đầu đáp:"Nói cũng đúng."

Mặc dù anh không biết rõ tiếp theo cô gái nhỏ này định làm gì, nhưng chẳng ai trả một cái giá quá đắt chỉ để đổi lại vài năm tù giam của kẻ mà cô căm hận tận xương tủy cả.

Có thể con đường sau này cô đi sẽ rất khốn khổ với thế lực của nhà họ Vương, nhưng từ lúc bắt đầu kế hoạch trả thù, cô cũng không có ý định chừa cho mình một con đường sống.Vương Ý Nhi cũng không ngồi lâu vì đúng như lời cô nói, cô rất bận, chỉ mới ngồi chưa đến nửa tiếng đã có bốn năm cuộc gọi gọi đến, cuối cùng đành vội vã từ biệt."

Hình như cô ấy bỏ quên ví rồi."

Vương Ý Nhi vừa rời khỏi không bao lâu thì Quý Đông Nhiên nhìn thấy trên tủ đầu giường có một cái ví đen trơ trọi không thuộc về cả hai bọn họ.

Hạ An Vũ nhanh chóng cầm lên kiểm tra, phát hiện đúng là của Vương Ý Nhi, cậu nói:"Chắc vẫn chưa đi xa, để em mang trả cho cô ấy."

"Ừm, từ từ thôi."

- Quý Đông Nhiên nhắc nhở.Vương Ý Nhi quả nhiên vẫn còn đang đứng đợi thang máy, Hạ An Vũ nhanh chóng bắt kịp cô, thở hổn hển đưa ví ra:"Cô... cô bỏ quên..."

Vương Ý Nhin hơi ngạc nhiên, nhận lấy ví cảm ơn:"Cảm ơn, có lẽ vội quá nên tôi quên.

Làm phiền cậu quá."

"Không có gì."

- Hạ An Vũ lắc đầu khách sáo nói.Vương Ý Nhi nhìn cậu một hồi, không biết nghĩ gì mà bật cười nói:"Từ lúc vào vẫn quên nói, chuyện lần đó thật sự xin lỗi cậu."

Hạ An Vũ hơi ngẩn ra, cậu biết Vương Ý Nhi nhắc tới cái lần cô và QUý Đông Nhiên diễn kịch tình tứ để đánh lừa cậu, trong phút chốc hơi ngượng ngùng gãi gãi má đáp:"Không... không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi mà."

"Hầy, chỉ trách chồng cậu là người chi tiền, phận vô sản như tôi phải cúc cung tận tụy làm theo.

Nhưng vẫn mong gửi lời xin lỗi chân thành đến cậu."

- Vương Ý Nhi dịu dàng nói - "Đau khổ nhiều rồi, nhất định từ nay về sau sẽ hạnh phúc."

Giọng nói Vương Ý Nhi chân thành đến nỗi Hạ An Vũ cũng run rẩy.

Phải, nhất định không còn có sóng gió nào có thể chia lìa hai người họ nữa.

Cậu gật đầu mỉm cười với cô:"Cảm ơn cô, cô cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng, nhất định hạnh phúc."

Giữa không gian trắng xóa yên tĩnh, cả hai người trẻ tuổi cười vui vẻ với nhau, dường như dù con đường phía trước có mờ mịt đáng sợ như thế nào thì họ vẫn tràn đầy hy vọng.Cạch!Có âm thanh như vừa có ai va phải thứ gì đó phía góc khuất khiến hai người chú ý, Vương Ý Nhi hơi nhíu chặt mày làm Hạ An Vũ vừa quay về sau chẳng kịp nhìn thấy gì thắc mắc hỏi:"Sao vậy?"

"Xung quanh đây đã được điều động người bảo vệ rồi mà phải không?"

- Vương Ý Nhi hỏi."

Đúng vậy, lúc nãy cô vào đây cũng biết rồi đó, đều phải thông qua họ mới được."

"Ừm, vậy chắc tôi nhìn lầm rồi."

Vương Ý Nhi đè lại nhịp tim đập loạn của mình, vừa lúc nãy cô có cảm giác như mình đã nhìn thấy Quý Hạo Hiên, nhưng nếu đúng như Hạ An Vũ nói thì có lẽ do cô sợ bóng sợ gió nên mới nhìn lầm.Buổi chiều Quý Đông Nhiên phải đi làm kiểm tra, Hạ An Vũ tranh thủ giúp anh lấy thêm thuốc mới."

Chẳng phải là phu nhân tổng giám đốc sao?

Lâu quá không gặp, thứ lỗi cho lần trước không đến dự đám tang của cố chủ tịch Quý."

Người ta nói nghiệt duyên cũng là một loại duyên phận, sau cái lần ở đại hội cổ đông đó gần như Hạ An Vũ chẳng thấy bóng dáng của Phương Thu Ý đâu cả, cứ ngỡ người này biết xấu hổ mà lui, bây giờ gặp lại thái độ còn chẳng thèm giả vờ lịch sự như lần đầu nữa."

Không sao cả.

Nhà họ Phương có thân tình sâu đậm với nhà họ Quý như vậy, chúng tôi cũng không vì chút chuyện nhỏ nhặt mà oán trách."

Hạ An Vũ chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái sau đó đưa đơn thuốc cho dược sĩ trực quầy, nào ngờ Phương Thu Ý lại chộp lấy đơn thuốc của cậu, hơi đẩy kính lên có vẻ như định đọc nó."

Anh làm gì vậy?

Trả lại đây."

"Chỉ muốn xem chút thôi mà."

- Phương Thu Ý khẽ nhíu mày, chậc chậc mấy tiếng lắc đầu nói - "Mặc dù không học cùng chuyên ngành với tổng giám đốc Quý, nhưng ngành Y của đại học S cũng không phải muốn vào là vào.

Chí ít bây giờ nhìn sơ cũng thấy đơn thuốc cậu lấy đang có vấn đề."

"Có vấn đề?"

Hạ An Vũ tự động gạt bỏ hết mấy lời khoe mẽ chẳng chút khiêm tốn nào của Phương Thu Ý qua một bên, lần nữa nhíu mày đọc đơn thuốc, hiển nhiên cậu chẳng hiểu được gì cả, thắc mắc hỏi hắn:"Ý anh là sao?"

Quý Đông Nhiên từng nói bởi vì thuốc của anh bị động chạm dẫn đến tình trạng chân của anh chuyển biến xấu hơn, nhưng hiện tại đã ngừng sử dụng số thuốc đó, James cũng kê đơn thuốc mới phù hợp với tình trạng hiện tại, mỗi lần lấy thuốc về đều sẽ thông qua ông ấy kiểm tra một lần rồi mới uống."

Trong đơn này có Corticoid có tác dụng làm giảm viêm và đau."

- Phương Thu Ý chỉ vào hàng chữ trong tờ đơn."

Vậy thì sao?"

Hạ An Vũ hoàn toàn không hiểu, cậu cũng có nghiên cứu một chút về mấy loại thuốc này, loại mà Phương Thu Ý vừa nhắc Hạ An Vũ đã thấy qua vài người mắc bệnh về xương khớp sử dụng."

Thuốc không xấu, nhưng quan trọng là liều lượng sử dụng như thế nào."

- Phương Thu Ý khẽ nhún vai - "Đơn này kê liều lượng cao hơn mức bình thường, với một người mắc bệnh mãn tính cần sử dụng để giảm đau còn không tốt chứ đừng nói gì đến bệnh nhân đã hoàn toàn mất cảm giác như tổng giám đốc Quý.

Có phải dạ dày của anh ấy thường xuyên không khỏe không?"

"Đúng...

đúng vậy..."

Hạ An Vũ không tin được đáp, từ ngày nhập viện đến nay Quý Đông Nhiên lại nhập thêm bệnh dạ dày.

Mới hôm trước còn nôn mửa không ngừng chẳng thể ăn gì, phải chích một mũi mới tạm an ổn ngủ được.

Hạ An Vũ vẫn nghĩ là do Quý Đông Nhiên quá căng thẳng nên thường xuyên tìm mọi cách làm cho anh vui, dù trong lòng cậu cũng ngổn ngang nhưng chỉ cần đối diện với anh đều sẽ trưng ra nụ cười rạng rỡ."

Ảnh hưởng dạ dày là nhỏ thôi, sử dụng đều đặn theo liều lượng trong đơn thuốc này chắc chắn đôi chân của tổng giám đốc Quý chẳng khác nào miếng bánh ngọt bị đàn kiến phát hiện cả, dần dần bị hủy hoại đến chẳng còn gì."

Phương Thu Ý không còn giữ biểu cảm kiêu ngạo như lúc nãy nữa, gương mặt dần trở nên nghiêm trọng, hắn trầm giọng hỏi cậu:"Đơn thuốc này là ai kê cho hai người?"
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 95


"Sao về trễ vậy, đang định gọi em đây."

Hạ An Vũ như người mất hồn quay trở về phòng bệnh của Quý Đông Nhiên, lúc anh hỏi cũng vẫn không phản ứng kịp, chậm chạp trả lời:"Ừm... em bị kẹt nhà vệ sinh..."

"Làm sao vậy?

Mặt mày tái mét hết cả?"

Quý Đông Nhiên phát hiện trạng thái của cậu kỳ lạ, tiến đến gần lo lắng hỏi, Hạ An Vũ giật mình ngẩng phắt đầu lên, haha cười đáp:"Hình như em ăn bậy bạ gì thì phải, sáng giờ bụng cứ đau âm ỉ."

"Có cần đi khám không?"

Quý Đông Nhiên nhíu mày vươn tay muốn chạm thử vào bụng cậu, Hạ An Vũ nắm lấy tay anh cười cười nói:"Em uống thuốc rồi, vừa nãy đi xong cũng dễ chịu hơn, giờ không sao nữa đâu.

Nhưng mà đói bụng quá."

Quý Đông Nhiên chằm chằm nhìn cậu một hồi, nhìn đến nỗi Hạ An Vũ cảm giác mình sắp phun ra hết những gì xảy ra lúc chiều, cuối cùng mới chịu thu tay về cất giọng nói:"Ừm, tôi cũng phải ăn mới uống thuốc.

Bây giờ xuống căn tin luôn không?"

"Dạ..."

Hạ An Vũ nghe Quý Đông Nhiên nhắc tới hai từ "uống thuốc" tim không khỏi đánh "thịch" một tiếng, xoay người giúp anh đẩy xe lăn ra khỏi phòng.Suốt buổi ăn cậu chẳng thể nào tập trung được, đĩa cơm bị thọc đến nỗi suýt chẳng nhìn rõ được món ăn ban đầu.

"Nếu tôi nhớ không lầm thì bác sĩ James đang điều trị trực tiếp cho tổng giám đốc Quý?"

"Đúng vậy."

"James là một trong những bác sĩ giỏi có tiếng tăm trước cả khi về bệnh viện này làm việc, không lý nào lại sai lỗi sơ đẳng này được."

"Chắc... chắc là có nhầm lần gì đó.

Quan hệ của cả hai rất tốt, Đông Nhiên thậm chí còn tôn kính James như ba mình vậy."

Hạ An Vũ nhớ lại cuộc nói chuyện giữa cậu và Phương Thu Ý lúc chiều, hắn nhắc nhở cậu tốt hơn nên kiểm tra lại các đơn thuốc trước, nếu khác thì xem như là nhầm lẫn, còn không thì vẫn nên coi lại cái người mà các cậu tin tưởng kia.Trước giờ Hạ An Vũ vẫn luôn có thói quen giữ mấy thứ quan trọng trong cuốn sổ ghi chú nhỏ mang theo bên người, đơn thuốc của Quý Đông Nhiên cũng được cậu kẹp trong đó.

Phương Thu Ý vừa xoay người đi không lâu, Hạ An Vũ đã tìm một băng ghế gần đó lập tức kiểm tra từng cái một.

Cậu không hiểu tác dụng của thuốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra toàn bộ đều hoàn toàn giống nhau."

Lâm Kỳ nói muốn sắp xếp cho tôi gặp vị bác sĩ có tiếng trong ngành xương khớp này xem thử."

"Dạ... thật ạ?"

Hạ An Vũ bị Quý Đông Nhiên kéo về thực tại, ngơ ngác nhìn anh.

Quý Đông Nhiên thở dài một tiếng, lấy đĩa thức ăn của cậu đi, sau đó thay vào đĩa đã được cắt sẵn gọn gàng của mình qua."

Lại đang giấu tôi chuyện gì nữa?"

"Không... không có."

- Hạ An Vũ lúng búng phủ nhận, miệng hỏi lảng sang chuyện khác - "Vừa nãy anh nói gì?

Lâm Kỳ muốn anh khám bác sĩ giỏi khác mà, định khi nào vậy?"

Quý Đông Nhiên thấy cậu không muốn nói, cũng không ép hỏi thêm mà thật tình trả lời câu hỏi của cậu:"Có lẽ khoảng trước hai ba tuần khi tôi phẫu thuật.

Nhưng tôi từ chối rồi."

"Tại sao?"

- Hạ An Vũ vô thức thốt ra."

Khám đi khám lại cũng chỉ có nhiêu đó thôi, dù gì lúc đó cũng sắp phẫu thuật rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian vô ích của người ta."

"Sao mà vô ích được."

- Hạ An Vũ cao giọng - "Biết đâu thêm một phần cơ hội hồi phục.

Anh mau gọi lại cho Lâm Kỳ nói đồng ý đi."

"Không cần phiền phức như vậy, tính Lâm Kỳ làm việc mau lẹ, chắc đã gọi hồi với bên kia rồi."

"Sao có thể..."

Khuôn mặt Hạ An Vũ tràn đầy lo lắng lẫn bất lực, Quý Đông Nhiên nhìn khuôn mặt đã gầy sọp đi của cậu, biết thời gian này cậu cũng chẳng dễ dàng gì, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

Hạ An Vũ thật sự ăn không vô nữa, chỉ qua quýt vài miếng rồi im lặng ngồi đợi Quý Đông Nhiên ăn xong."

Em đang giữ thuốc mà phải không?

Mau đưa cho tôi uống đi."

"Thuốc?"

- Hạ An Vũ nghe tới chữ này thì không khỏi lúng túng."

Phải, lúc nãy về phòng là đi ngay mà, đâu thấy em cất thuốc đâu."

- Quý Đông Nhiên đã rót sẵn nước ấm ra đợi cậu."

Em... lúc nãy em quên mang cho bác sĩ James kiểm tra rồi.

Hay anh tự về trước đi, em qua chỗ bác sĩ rồi về ngay."

"Không cần đâu, tôi cũng nhớ thuốc mà, để tôi tự kiểm tra cho."

Quý Đông Nhiên xòe tay ra với cậu.

Hạ An Vũ lắc đầu như trống bỏi, đứng phắt dậy nói:"Anh sao rành bằng bác sĩ chứ, em đi một tí là về ngay."

"Tôi đi với em."

"Từ đây qua đó cũng không gần, anh về nghỉ ngơi trước đi."

Quý Đông Nhiên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng bởi vì trong phạm vi bệnh viện vẫn có người bảo vệ nên anh cũng không tiếp tục giằng co với cậu nữa, ngoan ngoãn quay xe lăn trở về, còn chuyện cậu đang giấu giếm, Quý Đông Nhiên cũng có cách khác để dụ cậu nói ra.Hạ An Vũ thấy Quý Đông Nhiên cuối cùng cũng chịu đi liền âm thầm thở phào một hơi.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi cho Lâm Kỳ một cuộc."

Alo em dâu, có việc gì mà lại đột nhiên liên lạc thế?"

Đầu dây bên kia cất lên chất giọng cà lơ cà phất quen thuộc, Hạ An Vũ cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề luôn:"Chuyện là Quý Đông Nhiên vừa nói với tôi anh có quen một bác sĩ giỏi chuyên về xương khớp định sắp xếp cho anh ấy gặp mặt mà phải không?"

"Đúng rồi, nhưng chú ấy từ chối, nhắc tới là bực hết cả mình."

- Lâm Kỳ bên kia đổi giọng cằn nhằn - "Bây giờ ngoại trừ dì ra thì chỉ có chú là người thân cận bên cạnh chú ấy thôi.

Nhưng dì thì tôi không tiện nói, con trai bị bệnh như vậy đã đủ phiền lòng khổ sở lắm rồi, nên chỉ có thể nói với cậu.

Cậu xem xem tìm cách động viên chú ấy, chứ chưa lên bàn mổ đã chuẩn bị hậu sự đầy đủ đâu ra đó hết rồi đấy."

Hạ An Vũ cứ tưởng Lâm Kỳ đang đùa hoặc lỗ tai mình có vấn đề mà nghe lầm, không tin được hỏi lại:"Chuẩn bị hậu sự?

Ý anh là sao?"

"Còn sao nữa.

Luật sư, di chúc, lời dặn dò, chú ấy sợ mình mất trên bàn mổ không kịp trăn trối gì nên trước ngày nhập viện chạy đôn chạy đáo chuẩn bị toàn bộ cho chu toàn."

"Không thể nào.

Bác sĩ James đã nói với tình trạng sức khỏe của anh ấy thì vẫn có thể nâng tỷ lệ thành công lên, anh ấy cũng bảo mình rất có lòng tin mà."

Hạ An Vũ cảm thấy choáng váng, từ lúc hai người thành thật với nhau, cả hai đều tránh nhắc đến mặt tiêu cực kia, chỉ là trong lúc cậu vẫn đang mải miết chạy trốn thì người đàn ông của cậu lại đang âm thầm đối diện với việc anh có thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào."

Lòng tin của chồng cậu là sự đảm bảo."

- Lâm Kỳ vẫn luyên thuyên không dứt - "Cậu cũng biết mà, dù là làm bất kỳ chuyện gì chú ấy cũng đều chừa chắc cho mình một đường lui cả, không bao giờ có chuyện đẩy mình vô ngõ cụt rồi chịu chết dí trong đó đâu.

Giống như bây giờ vậy, một bên cùng cậu cười nói tính chuyện cuộc sống tương lai, bên khác đã âm thầm tìm luật sư để đảm bảo quyền lợi cho cậu và dì rồi."

"Đúng là trước giờ anh ấy luôn tính toán kỹ như vậy..."

- Hạ An Vũ run run nói."

Nhưng vẫn khó chịu mà đúng không?"

- Lâm Kỳ nghe ra được cậu không ổn, cũng điều chỉnh giọng mình từ từ an ủi - "Tôi còn đau lòng thì nói gì đến người bên gối như cậu...

Haizz, mà lúc nãy cậu hỏi tôi chuyện bác sĩ xương khớp mà phải không?

Sao vậy?"

Hạ An Vũ lúc này mới sực nhớ về lý do cậu gọi cho Lâm Kỳ, lập tức đáp:"Ừm, tôi muốn nhờ anh hẹn lại với vị bác sĩ đó được không?

Dù sao thêm một cơ hội vẫn tốt hơn mà."

"Ừm... cái này phải để tôi hỏi lại lần nữa, vì ông ấy cũng bận lắm, sợ là đã có lịch trình khác thế vào ngay rồi..."

Hạ An Vũ nghe mà sốt ruột:"Anh cố hỏi lại ông ấy xem sao, từ đây đến lúc Đông Nhiên phẫu thuật vẫn còn hai tháng nữa..."

"Tôi sẽ hỏi mà..."

- Lâm Kỳ trấn an cậu đồng thời thắc mắc - "Nhưng James cũng là bác sĩ giỏi không phải sao?

Thật ra tôi thấy Đông Nhiên nói cũng có lý, cũng sắp phẫu thuật rồi, thêm một người khám nữa cũng chưa chắc có thay đổi lớn gì."

Hạ An Vũ không đáp, dù cậu luôn tự nói với mình chắc chắn James không có vấn đề gì, cậu không dám tin một trăm phần trăm lời của Phương Thu Ý, nhưng trong thâm tâm vẫn có thứ gì đó khiến cậu bồn chồn không yên."

Làm sao biết được chứ.

Tóm lại anh cứ cố gắng nói chuyện lại với người ta xem, bây giờ tôi có việc rồi nên cúp máy trước nha."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 96


Lúc Hạ An Vũ ngắt máy với Lâm Kỳ thì trời cũng đã nhá nhem tối, bên ngoài mây đen bao phủ cả một vùng, thi thoảng còn có vài tia sét vạch ngang làm người khác giật mình.

Hành lang bệnh viện chỉ có vài tiếng bước chân xen lẫn với tiếng bánh xe lộc cộc vang vọng trong không gian, Hạ An Vũ chẳng hiểu sao nhìn ánh đèn trắng xoa thắp sáng kéo dài đến tận cuối đường lại có chút ớn lạnh dâng lên.Cậu vẫn quyết định đến chỗ của bác sĩ James, chuyện này hiện chưa xác định được gì, Hạ An Vũ định ngày mai sẽ lén tìm một người có chuyên môn khác để điều tra."

Sao không có ai hết vậy?"

Phòng làm việc của bác sĩ ở đây không thể tự ý ra vào mà phải thông qua y tá trực quầy, nhưng khi Hạ An Vũ đến lại không nhìn thấy ai cả.

Hạ An Vũ loay hoay một lúc mãi mà không có người xuất hiện, định bụng hay thôi đi, trở về với Quý Đông Nhiên đã rồi tính.

Cậu cứ ngập ngừng nửa muốn đi nửa muốn tiếp tục chờ, chẳng hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên, đến đây rồi thì cảm giác này càng trở nên lớn hơn."

Khốn kiếp, ông định giam tôi ở đây đến khi nào?

Tới lúc thằng tàn phế kia có thể chạy được đến bắt tôi à?"

Giọng đàn ông ồm ồm quen đến nỗi lập tức làm trái tim Hạ An Vũ đông cứng, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào phía phát ra giọng nói ấy, nhưng tiếp theo đó chỉ là âm thanh gió đập vào cửa sổ, từng cành cây ngọn cỏ bị thổi tung kêu ào ào.Hạ An Vũ nghĩ mình đã nghe lầm, đầu óc nói rằng phải nhanh chóng quay trở về nhưng thân thể vẫn không nhịn được chậm chạp bước lên.Khu vực phòng khám sau quầy lễ tân không mở đèn, thứ ánh sáng duy nhất có được là từ căn phòng mà cậu đã đi đến thuộc nằm lòng, càng đến gần, tiếng nói chuyện bên trong càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết."

Nếu phải tốn công đợi chữa cho thằng nhóc đó đến bắt cậu, chi bằng tôi mang cậu ra thẳng đồn cảnh sát để lập công với nhà họ Quý không phải tốt hơn sao?"

"Ai biết được ông đang mưu tính điều gì.

Chính miệng ông nói sẽ làm cho lão già đó phải ủng hộ tôi, kết quả thì sao..."

"Đó là lý do vì sao cậu mãi không bằng nó, chỉ mới ngã ngựa lần đầu mà đã tự đào hố chôn mình, giúp cậu được đến đây đã là giỏi lắm rồi."

"Mẹ nó, các người chỉ toàn lũ lừa đảo thôi..."

Quý Hạo Hiên bực dọc lầm bầm, bác sĩ James cũng không thèm chấp nhặt tính trẻ con của hắn, tốt bụng đẩy phần cơm hộp đầy đủ hương sắc đến:"Hôm nay đổi món cho cậu, cố mà ăn cho có sức đi.

Người nhà họ Quý không phải dễ chơi, từ lão già cặn bã, đứa con đốn mạc và đứa cháu tàn phế kia, không phải cậu nói muốn lật là lật ngay được đâu."

"Này, tôi cũng là họ Quý đấy, sao ông không tính tôi vào?"

- Quý Hạo Hiên ngấu nghiến nhai cơm như bị bỏ đói rất lâu - "Hay là ông cũng định xử lý tôi sau khi làm gỏi tên anh trai tàn phế kia của tôi?"

"Cậu cũng biết lo xa thật..."

Hạ An Vũ chết lặng đứng bên ngoài, cuộc trò chuyện cứ tưởng là cơn ác mộng chóng vánh lại thực sự diễn ra trước mắt cậu.

Người bác sĩ hòa ái như cha mà Quý Đông Nhiên hết mực tin tưởng cũng đang dùng thái độ ấy với loại đã giết chết ông nội của anh, miệng thốt ra những lời ác độc như thể nói về một kẻ mà khiến ông ta căm hận tận xương tủy."

Này, y tá trực của ông về rồi à?"

"Cậu nói gì vậy, từ đây đến khu đông ít nhất phải nửa tiếng nữa mới về..."

"Suỵt!"

Dưới ánh sáng mờ ảo, Quý Hạo Hiên tinh mắt nhìn thấy có cái bóng hắt ra run rẩy in trên kính, James nhíu mày theo tầm mắt cậu quay lưng về, vừa lúc cái bóng kia cũng rời đi."

Cậu tốt nhất ở yên đây đừng có lộn xộn."

"Biết rồi, mau đi giải quyết con chuột nhắt kia đi."

- Quý Hạo Hiên xua tay rồi tiếp tục ăn cơm, ra chiều sẽ yên phận không quan tâm tới.Hạ An Vũ nhanh chóng rời khỏi, từ bước nhanh chuyển sang chạy hẳn, không khí bên ngoài đang rất lạnh nhưng đầu cậu lại đổ đầy mồ hôi."

A!"

"Cẩn thận."

Chẳng biết từ lúc nào James đã xuất hiện trước mặt cậu, bàn tay rắn chắc giữ lại cho Hạ An Vũ không bị ngã ra sau, còn ôn tồn nhắc nhở:"Hóa ra là cậu ạ, sao bây giờ lại ở đây?

Đi đâu mà gấp vậy?"

"Tôi... tôi có chút việc muốn tìm ông thôi.

Lúc chiều vẫn chưa đưa thuốc cho ông kiểm tra qua."

- Hạ An Vũ cố giữ bình tĩnh, cậu khẽ liếc mắt về phía bảo vệ đang trực, lưng cũng thẳng trở lại."

À, vậy sao lúc nãy không chịu đưa tôi, cứ đứng lấp ló ngoài cửa làm gì."

- James cười cười hỏi.Đồng tử Hạ An Vũ lập tức co rụt, chân vô thức lùi lại mấy bước, nhưng chỗ bắp tay bị nắm khiến cậu không di chuyển được mấy."

Ông buông tôi ra trước đi."

Vóc dáng của James là vóc dáng tiêu chuẩn của người phương tây, tầm vóc cao to, dù đã hơn năm mươi nhưng vẫn vượt hẳn hơn so với thanh niên như Hạ An Vũ rất nhiều.James im lặng không đáp, Hạ An Vũ biết người đàn ông này không định buông tha mình rồi, không do dự lập tức hét lớn:"Ai đó cứu tôi với...

ư..."

Miệng Hạ An Vũ bị James bịt lại, nhưng điều làm cậu sợ hơn cả là bảo vệ vừa đứng đó giờ đã hoàn toàn không thấy tung tích đâu, cả một khu lớn như thế chỉ có mỗi mình cậu và James.James dường như đối với chuyện bảo vệ đột nhiên mất tích cũng lấy làm ngạc nhiên, ông ta "chậc" một tiếng lẩm bẩm:"Lại không nghe lời rồi."

Đoạn ông ta liếc về phía Hạ An Vũ, cậu căm phẫn nhìn ông ta trừng trừng, như thể muốn lao vào sống mái một trận cho ra lẽ vậy."

Yên tâm đi, tạm thời chưa giết cậu đâu."

James dùng giọng điệu như thể đang khuyên nhủ bệnh nhân, bụng dạ Hạ An Vũ cuồng cuộng sự kinh tởm muốn nôn, sau đó, từ trong túi áo, ông ta lấy ra một ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, chậm rãi tiêm vào cổ cậu.Hạ An Vũ cảm thấy cổ nhói đau đớn, nhưng không kịp phản kháng thì đầu óc đã nặng trĩu, dần dần mất đi giác, trước khi ngất lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Quý Hạo Hiên đang ung dung tiến lại gần."

Xử lý nhanh thật đấy, lúc nào ông cũng thủ sẵn thuốc trong người à?"

"Tại sao cậu không nghe lời tôi?

Tên bảo vệ đó sao rồi?"

- James nhíu mày chất vấn hắn ta."

Dụ ra chỗ vắng rồi gõ một gậy thôi."

- Quý Hạo Hiên thản nhiên nói - "Nếu không anh dâu tôi kêu người đến thì ông đừng nghĩ trốn thoát."

James cười khẩy với kẻ lo chuyện bao đồng, ông ta chẳng phải kẻ điên mà dửng dưng đi bắt người dưới mắt hàng tá bảo vệ như vậy, hiển nhiên trước khi đến đây đã bí mật điều người phân tán toàn bộ lực lượng khỏi khu vực này rồi, đối phó một tên càng không nhầm nhò gì."

Cảm ơn lòng tốt của cậu.

Nếu rảnh rỗi thì mau giúp tôi một tay đi."

Quý Hạo Hiên khẽ nhún nhún vai, bước sang vác Hạ An Vũ lên."

Vậy định xử lý thế nào?

Giết người diệt khẩu?"

"Cậu dám giết?"

- James khẽ liếc hắn."

Sao lại không?"

- Quý Hạo Hiên cười cười nói - "Nhưng con hàng này ngon như vậy, làm sao có thể giết liền được..."

"Bớt nói nhảm đi, trong đêm nay tôi sẽ sắp xếp cho cậu mang người rời khỏi đây đến nơi tôi đã chuẩn bị."

"Mẹ nó, ông còn có nơi khác vậy mà bắt tôi trốn chui trốn nhủi trong cái bệnh viện này!"

- Quý Hạo Hiên vừa nghe có thể rời khỏi bệnh viện thì không khỏi nổi khùng với James.James đau đầu không thôi, chẳng muốn phí hơi sức đâu mà đôi co với hắn, kế hoạch giữa chừng có biến động cũng đủ làm ông ta bực lắm rồi, một tia chớp xẹt ngang bầu trời lóe sáng trên mặt, dưới đáy mắt thoáng hiện lên hận thù không diễn tả được.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 97


Đồng hồ bệnh viện điểm mười một giờ khuya, bên ngoài mưa gió vần vũ như thể càn quét tất cả mọi thứ, Quý Đông Nhiên lặng lẽ nhìn chằm chằm vào điện thoại, đáy lòng đã lạnh lẽo đến cực điểm.Cộc!

Cộc!

Cộc!Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, Quý Đông Nhiên trầm giọng cất tiếng:"Vào đi."

"Tổng giám đốc."

- Người bước vào là một người đàn ông độ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, cung kính nói chuyện với Quý Đông Nhiên - "Đã cho tìm mọi ngóc ngách rồi nhưng hiện vẫn chưa tìm được phu nhân."

"Tôi không hy vọng anh đến đây để thông báo cho tôi tin ấy."

- Quý Đông Nhiên lạnh giọng nói."

Thật sự xin lỗi, chúng tôi vừa nhận được tin đã cho phong tỏa toàn bộ bệnh viện, nhưng sợ rằng trước đó phu nhân đã không còn ở đây..."

Quý Đông Nhiên nghiến chặt răng, màn hình điện thoại luôn được giữ sáng tắt ngúm, anh xoay sang nhìn người đàn ông trầm trầm lên tiếng:"Lực lượng bố trí theo dõi toàn bộ bệnh viện nhưng lúc phu nhân mất tích lại không biết?

Ý gì đây?

Tôi ghét nhất là ai che giấu tôi chuyện gì."

Người đàn ông khẽ run nhẹ, đầu đổ một tầng mồ hôi mỏng, cắn răng thành thật khai báo:"Bộ đàm của tôi đột nhiên biến mất, có người sử dụng nó để điều phối anh em sang chỗ khác làm lực lượng trở nên lộn xộn mất kiểm soát."

Kẻ điều phối cũng rất khéo, hắn ta không hoàn toàn rút hết lực lượng ở bất kỳ một nơi nào cả, manh mối còn lại duy nhất là tên bảo vệ bị đánh ngất gần khu D, có thể đoán sơ Hạ An Vũ đã gặp chuyện ở đó.Quý Đông Nhiên nhíu chặt mày, có kẻ ngang nhiên dám giở trò ngay trước mắt anh, tình hình bây giờ càng lúc càng vượt tầm kiểm soát, không chỉ phải đề phòng một Quý Hạo Hiên, Quý Đông Nhiên còn lờ mờ đoán được những chuyện này chắc chắn không phải tình cờ xảy ra cùng một lúc mà có kẻ đang đứng sau giật dây mọi thứ."

Phía bác sĩ James thế nào rồi?"

"Chiều tối qua bác sĩ có ca trực, nhưng lúc chúng tôi đến hỏi dò thì có vẻ bác sĩ vẫn chưa gặp phu nhân ạ."

Quý Đông Nhiên nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của Hạ An Vũ lúc chiều, rõ ràng cậu đang giấu anh điều gì đó.

Quý Đông Nhiên cảm thấy tức giận, lẽ ra lúc đó anh nên kiên quyết đi theo cậu mới phải."

Tạm thời đừng làm lớn chuyện, tiếp tục âm thầm điều tra, hạn chế càng ít người biết càng tốt."

- Quý Đông Nhiên xoa xoa mi tâm dặn dò."

Dạ, tôi hiểu rồi."

Sáng hôm sau, Ái Linh đến sớm thăm con trai, nhưng bước vào phòng lại chẳng phải cảnh tưởng ân ái quen thuộc của đôi chim câu mà chỉ có một mình Quý Đông Nhiên an ổn ăn sáng xem tin tức."

Sao chỉ có mình con, bé Vũ đâu?"

Quý Đông Nhiên hơi nghiêng đầu sang nhìn bà, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ đáp:"Bé Vũ của mẹ tối qua đã về nước gấp rồi, nếu con nhớ không lầm thì người mẹ đến thăm là con mà."

"Gấp như vậy?

Có chuyện gì sao?

Mẹ đâu nghe Nhã Vân nói gì đâu."

- Ái Linh ngạc nhiên hỏi."

Không phải chuyện gia đình, có liên quan đến học bổng du học của em ấy, lần này trở về để gặp người hướng dẫn lần trước."

Ái Linh "à" một tiếng, chuyện Hạ An Vũ định học tiếp bà có nghe kể qua, nhưng hiển nhiên vì sao cậu mất suất thì đã được hai người kia giấu đi một phần sự thật."

Nhưng mà đúng là gấp thật đấy."

- Ái Linh vẫn cảm thấy kỳ lạ."

Chủ yếu con muốn em ấy nghỉ ngơi nữa nên mới khuyên về."

Quý Đông Nhiên cũng vừa ăn xong, Ái Linh lập tức giúp con trai mình dọn dẹp bớt rồi mới ngồi xuống vừa gọt trái cây vừa trò chuyện cùng anh."

Nói cũng đúng, sức khỏe thằng bé trước giờ vốn đã không tốt, dạo này vì lo cho con mà gầy đi thấy rõ."

Quý Đông Nhiên có hơi trầm mặc, Ái Linh thấy con trai mình không nói gì, lo lắng có phải vừa rồi những lời của mình khiến anh buồn hay không, định tìm chủ đề khác thì Quý Đông Nhiên đã lên tiếng trước:"Phải rồi, hay mẹ kể con nghe về mấy mối tình ngày xưa của mẹ đi."

"Cái thằng này, đã từng tuổi này rồi tự nhiên đòi mẹ kể cái gì thế."

- Ái Linh chẳng ngờ con trai lại nói như vậy, ngượng đỏ mặt đánh vào người anh.Quý Đông Nhiên lại tỏ ra như chuyện bình thường, cười cười nói:"Dù sao cũng rảnh rỗi, để con trai giúp mẹ nhìn xem trong mấy cuộc tình ngày xưa có ai tốt không?

Xinh đẹp như mẹ không thể sống cô đơn được."

"Con nằm viện lâu quá nên đầu óc cũng chập cheng luôn rồi à?"

- Ái Linh không vui nói - "Đã từng tuổi này rồi, hơn nữa vừa có tiền vừa có nhan sắc, tội gì mẹ phải dây vào tình yêu làm gì nữa."

"Thật sao, nhưng con thấy quan hệ giữa mẹ và bác sĩ James tốt lắm mà?

Đã lâu như vậy mà mỗi lần gặp mẹ đều thấy chú ấy vui ra mặt."

- Quý Đông Nhiên tỏ ra không tin hỏi ngược lại.Ái Linh nghe Quý Đông Nhiên nhắc đến bác sĩ James không khỏi bật cười, nhẹ giọng nói:"Đúng là so với rất nhiều người yêu thời trẻ của mẹ thì ông ấy là tốt nhất, cũng xem như là người đàn ông cuối cùng mẹ yêu.

Nhưng mà đó đã là chuyện quá khứ rồi.

Giờ mẹ chỉ xem ông ấy như một người bạn không hơn không kém."

"Người đàn ông cuối cùng mẹ yêu?"

- Quý Đông Nhiên khẽ nhướng mày.Ái Linh hơi mắc cỡ, nhỏ giọng mắng:"Cái thằng nhiều chuyện này."

- Đoạn bà bắt đầu kể - "Thật ra cũng không phải chuyện tình kinh thiên động địa gì.

Lúc ấy mẹ cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, James là đàn anh lớp trên, mẹ với ông ấy cùng nhau hoạt động trong câu lạc bộ tiếng Anh, nói chung mẹ con xinh đẹp còn ông ấy thì đẹp trai tài giỏi mà, yêu nhau là chuyện hiển nhiên thôi."

Ái Linh trước giờ đều rất tự tin với nhan sắc của mình, kể cả lúc này ngoài đôi mắt có pha chút dấu ấn thời gian ra thì gương mặt bà chẳng có nổi một nếp nhăn.

Quý Đông Nhiên bật cười, nịnh nọt một câu:"Đúng là mẹ của con rất xinh đẹp.

Vậy sau đó thế nào?

Tại sao hai người lại chia tay?"

"Ông ấy được học bổng trường H, thật ra thì trước khi đi đã hứa hẹn sau khi học xong nhất định sẽ về nước cưới mẹ rồi."

- Ái Linh nhớ lại kể - "Nhưng mà ông ấy học y, không nói đến thời gian học sẽ rất dài, bình thường thời gian gọi về cho mẹ còn không có, xa mặt cách lòng nên mẹ đã chủ động nói chia tay với ông ấy luôn.

Sau đó mẹ vừa tốt nghiệp xong liền bị ép cưới ba con..."

Ái Linh thở dài một hơi:"Haizz, người ta mười tám tuổi xúng xính váy xinh đến giảng đường còn mẹ phải vác bụng bầu nặng nề ở trong bốn bức tường, cho nên con đừng hòng kêu mẹ yêu đương gì nữa, quá đủ rồi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, nếu như lời mẹ anh nói thì hai người đã chia tay trong êm đẹp, vậy chẳng lẽ anh nghi ngờ James vì chuyện yêu đương năm xưa mà muốn trả thù là sai sao?

Quý Đông Nhiên khẽ hít sâu một hơi rồi hỏi:"Hôm nay không có An Vũ, mẹ đi khám với con được không?

Hôm nay chỉ khám lại bên ngoài thôi không có gì lâu đâu."

"Lại nói cái gì đấy?"

- Ái Linh bực mình gõ đầu anh - "Con là con trai của mẹ, không phải người dưng mà dùng cái giọng điệu khách sáo đó.

An Vũ đi rồi, mấy ngày này mẹ ngủ lại với con."

"Không cần đâu, buổi tối mẹ cứ về đi, ngủ ở đây không thoải mái..."

"Con không cần cãi, mấy giờ khám, nhanh lên mẹ giúp con thay đồ đi gặp bác sĩ."

Quý Đông Nhiên chẳng ngờ mẹ mình lại nhiệt tình đến vậy, sau năm lần bảy lượt từ chối cuối cùng cũng được thuyết phục được bà "giúp" vào nhà vệ sinh tự mình thay quần áo."

Quý... phu nhân... lại gặp nhau rồi, con dâu đâu sao lại tự mình đến thế này..."

Lúc hai người bước vào phòng khám, James có lẽ chẳng ngờ được, thái độ bình tĩnh của Quý Đông Nhiên càng làm trái tim ông căng thẳng.Ái Linh mỉm cười trả lời ông:"Ừm, lại gặp nhau rồi, con dâu tôi bận việc đột xuất phải bay về nước, cuối cùng cũng có cơ hội cho tôi được làm người mẹ tốt."

Nét mặt James hơi sượng, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vui vẻ bắt đầu khám cho Quý Đông Nhiên."

Phải rồi, mẹ cháu thắc mắc rằng chú giỏi như vậy, chẳng lẽ suốt bao năm không có mối tình nào nữa sao?"

- Quý Đông Nhiên đột nhiên hỏi.Động tác James khựng lại, bàn tay cầm ống nghe cũng khẽ siết chặt, Ái Linh càng bất ngờ hơn, lén lút nhéo nhéo con trai mình, chẳng hiểu hôm nay nó ăn cái gì mà nói lắm điều lung tung về mình thế."

Thật ra thì cũng có nhưng đều chóng vánh và không đủ sâu đậm."

"Tại sao vậy?"

- Quý Đông Nhiên tiếp tục hỏi."

Có lẽ vì tính chất công việc bận rộn khiến nửa kia cảm thấy không vui..."

- James qua loa đáp.Quý Đông Nhiên gật gù "à" một tiếng, đôi mắt chằm chằm quan sát ông, ngay lúc James tưởng chừng như anh đã thôi tò mò chuyện đời tư người khác thì anh bỗng cất giọng nói:"Hay là vì chú vẫn chưa quên được mẹ cháu?

Kiểu như mối tình khó phai..."

Đồng tử James thoáng co lại, mà lần này Ái Linh cũng không nhịn nổi nữa liền mắng anh:"Rốt cuộc con bị làm sao vậy?

Ăn nói không có tí lịch sự gì.

Đây là chuyện riêng tư của người ta đấy."

"Con xin lỗi, đột nhiên chỉ tò mò chút thôi.

Nếu có làm chú không vui vẫn mong chú tha lỗi."

"Mấy chuyện này có gì đâu mà giận dỗi, cậu cũng chỉ tò mò chút thôi mà."

James cười cười đáp, bàn tay cầm ống nghe siết chặt hơn, khẽ run rẩy.Đợi khi khám xong hoàn toàn, không khí trong phòng đã yên ắng đến cực điểm, tựa như có quả bom nổ chậm đang đếm ngược từng giây một."

Được rồi, không có gì cả, mọi thứ vẫn đang tiến triển rất tốt.

Có thể ca phẫu thuật sẽ được tiến hành sớm hơn thời gian dự kiến nữa."

- James tiễn người ra tận cửa."

Cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ có anh giúp đỡ thằng bé bấy lâu nay."

- Ái Linh thở phào nói."

Không có gì đâu, đều là người quen, đừng nặng chuyện ơn nghĩa làm gì."

- James khách sáo đáp.Quý Đông Nhiên cũng nói tiếng cám ơn, nhưng giọng nói lại chẳng nghe ra được chút cảm kích nào:"Cháu cũng cảm ơn chú đã giúp đỡ.

Cháu là người rất đơn giản, có ơn tất trả có thù tất báo.

Người đối tốt với cháu nhất định dù có tán gia bại sản cháu giúp được vẫn sẽ giúp, còn kẻ rắp tăm muốn hại cháu, người cháu yêu quý, dù có mất mạng cháu vẫn bắt kẻ đó phải chôn cùng."

James dường như biến thành pho tượng cứng đơ, về sau Ái Linh hay Quý Đông Nhiên có nói thêm gì cũng không nghe thấy.

Mãi đến khi hai người đi xa rồi, cơn giận dữ kiềm chế từ nãy xông thẳng lên đỉnh đầu, nghiến răng chửi thầm một tiếng:"Thằng ranh con, dám hù dọa tao!"
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 98


Quý Đông Nhiên vẫn không đồng ý cho Ái Linh ngủ lại bệnh viện mà dùng đủ mọi cách dụ dỗ bà trở về, đợi khi người cuối cùng cũng chịu lầm bầm rời khỏi liền lập tức gọi điện thoại:"Alo..."

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh khàn khàn mệt mỏi, Quý Đông Nhiên nghe mà nhíu mày:"Chú khóc đấy à?"

Bên kia thoáng im lặng, có vẻ đang kiểm tra xem là ai gọi đến, sau đó mới hắng giọng, cố che đi giọng mũi nghèn nghẹn:"Khóc cái chó gì, mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo thôi."

"Thằng nhóc kia lại làm phiền chú?"

- Quý Đông Nhiên không thèm để ý lời nói dối sức sẹo của Lâm Kỳ mà hỏi tiếp.Lâm Kỳ bực mình nghiến răng chửi:"Sao chú bất lịch sự thế, người ta đã muốn trèo xuống mà chú còn cố tình cất thang đi..."

- Nói đoạn, hắn khẽ thở dài rồi hỏi - "Nói chuyện của chú đi, đột nhiên gọi đến có chuyện gì không?"

Quý Đông Nhiên thẳng thắn nói"Có vẻ chúng ta đã quá lơ là bác sĩ phụ trách của tôi."

Lâm Kỳ nghe mà giật mình, hắn gấp rút hỏi:"Bác sĩ phụ trách của chú?

James?

Lúc đầu chúng ta cũng có điều tra qua mà, mọi thứ đều không có vấn đề gì..."

"Bây giờ thì có vấn đề rồi."

Quý Đông Nhiên trầm giọng nói, đầu óc cũng bắt đầu đau.

Trước khi nhận sự điều trị của bất kỳ ai, Quý Đông Nhiên đều sẽ cho người điều tra kỹ càng họ một vòng trước, ngay cả James cũng không ngoại lệ.

Nhưng người đàn ông này là do mẹ anh giới thiệu, hồ sơ lý lịch ngoại trừ từng có mối quan hệ sâu đậm với bà ra còn lại đều không có dính dáng gì sẽ hại anh cả.

Nghĩ đến đây Quý Đông Nhiên cảm thấy mình có đúng là có quá lơ là, bởi từ đầu anh luôn tin tưởng nhất định kẻ hại anh hoặc đã có thù hằn với tập đoàn K hoặc là những kẻ đang đố kỵ với anh như Quý Hạo Hiên.Lâm Kỳ ở bên kia nghe Quý Đông Nhiên phân tích mọi chuyện, càng nghe càng trợn trắng mắt không khỏi nhảy dựng lên:"Em dâu mất tích!

Em dâu mất tích mà chú tỉnh vậy.

Còn không mau cho người gấp rút tìm kiếm đi!"

"Đã làm, nhưng lần này An Vũ làm lộ đuôi của ông ta như vậy, càng mất bình tĩnh càng bất lợi."

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Chờ đợi đối phương ra tín hiệu."

- Quý Đông Nhiên đáp.Chân mày Lâm Kỳ không khỏi giật nảy lên, hắn khó hiểu hỏi:"Chờ đợi?

Chú muốn chờ cái khỉ gì?"

"Mục tiêu của tên đó từ đầu vẫn là tôi, chắc chắn hiện tại An Vũ vẫn an toàn.

Em ấy làm bên đó bại lộ như vậy, bây giờ ông ta chỉ còn một cách phải chịu hạ mặt nạ nói chuyện với tôi thôi."

Lâm Kỳ ngẫm cũng thấy có lý, hắn nhíu mày hỏi:"Vậy chú cần tôi giúp gì không?

Lát nữa tôi đặt vé máy bay bay qua với chú luôn."

"Đừng gấp, chẳng phải lần trước chú nói có quen biết một chuyên gia về xương khớp sao?

Có thể hẹn lại không?"

"Đã hẹn xong luôn rồi."

- Lâm Kỳ nói ngay - "Cũng là em dâu nghĩ xa, chiều hôm qua đã gọi nhờ tôi nói lại, may mà người ta vẫn chưa chốt lịch trình với chỗ khác, không thì phiền phức rồi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhíu mày, vậy đúng là từ hôm qua Hạ An Vũ đã có vấn đề với James rồi.

Nhưng tại sao đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc trước đó đi lấy thuốc cậu đã gặp chuyện gì?

Càng nghĩ anh càng giận bản thân, Hạ An Vũ không giỏi nói dối, đáng lẽ ra hôm qua anh phải gặng hỏi cậu tới cùng mới phải."

Cảm ơn chú.

Bây giờ mẹ của tôi vẫn chưa biết chuyện.

Nếu chú có qua đây cũng cẩn thận đừng nói gì sơ ý với bà."

"Biết rồi, biết rồi, để bay qua liền giải cứu cặp chồng chồng son hai người.

Nếu không vì chút đồng dưỡng già ông đây thật chẳng thèm quan tâm đâu."

Cả hai nói với nhau qua lại vài câu rồi cúp máy.

Quý Đông Nhiên khẽ xoa xoa mi tâm, lôi laptop ra mở lên.Anh xem lại mớ tư liệu hâm dọa mà trước đó Hạ An Vũ nhận được, ngày trước xem đã cảm thấy ngờ ngợ, giờ phút này mới dần hiểu ra hết.Các giấy tờ về việc cam đoan sẽ giới thiệu vị giáo sư kia cho Hạ An Vũ đều xuất phát từ trường đại học mà James từng theo học, các góc quay trong video lúc đầu Quý Đông Nhiên đoán có người lén trà trộn vào đặt, nhưng có vài góc chính diện, nếu cẩn thận suy xét lại thì mắt camera chỉ có thể đang nằm ở tầm trước ngực của người quay.

Quý Đông Nhiên mệt mỏi vò đầu mình, anh lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ những kẻ xung quanh, không biết có phải do nằm viện đến hỏng đầu hay không mà cuối cùng lại mất đi cảnh giác như vậy.Anh ngửa đầu ra sau, giường bệnh chật chội vừa đủ một người nằm giờ phút này lại trống trải đến lạ.

Ở đây có giường riêng cho người nhà bệnh nhân, nhưng tối nào anh và thư ký nhỏ cũng cố chấp chen chúc nhau trên này.

Mỗi lần như vậy, cậu đều cười khúc khích, nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất cho anh.

Ánh mắt lấp lánh tràn đầy hy vọng vẽ về những nơi họ sẽ đến trong tương lai, thi thoảng lại mặt đỏ tai hồng lén lút làm vài chuyện người lớn.Quý Đông Nhiên thở dài một hơi, anh thừa nhận từ lúc nhập viện đến giờ, anh dường như đã thả lỏng bản thân hoàn toàn, tựa như chấp nhận rằng mình không thể qua khỏi vậy, chỉ muốn yên tâm hưởng những ngày tháng hạnh phúc cùng người mình yêu.

Nhưng anh chẳng ngờ rằng trong phút lơ là mà khoảng thời gian này đã bị phá nát tất cả.Reng!

Reng!

Reng!Chuông điện thoại đánh tỉnh Quý Đông Nhiên, anh mở trừng mắt nhìn dãy số lạ lẫm hiển thị trên màn hình, bàn tay lạnh lẽo siết chặt lại bắt máy:"Alo."

"Alo.

Anh trai yêu dấu có còn nhớ đứa em này không?

Ha ha."

Đầu dây bên kia cất lên giọng nói khiếm nhã quen thuộc, đồng tử Quý Đông Nhiên co rút, anh gằn giọng nói:"Mày muốn gì?

Còn không mau trở về đầu thú để được giảm nhẹ tội."

"Giảm nhẹ tội?"

- Quý Hạo Hiên cười khẩy - "Anh đang dụ đứa con nít ba tuổi ấy hả?

Tôi bị anh lừa vào tròng nhiêu đó còn chưa đủ sao?

Đúng rồi, tôi không định về, hy vọng anh giúp thằng em này một chút có được không...

Nếu không..."

Quý Đông Nhiên có linh cảm chẳng lành, anh trầm giọng hỏi:"Tại sao tao phải giúp mày?"

"À...

ừm... không giúp tôi thì cũng coi như giúp anh dâu một đường sống chứ.

Hay anh cũng muốn anh dâu cùng anh đồng quy vu tận sao?

Ha ha."

Tim Quý Đông Nhiên rơi lộp bộp, quả nhiên điều anh sợ nhất đã đến, chuyện Hạ An Vũ mất tích tới hiện tại vẫn được bảo mật, chắc chắn Quý Hạo Hiên có liên quan nên mới dám hù dọa anh như vậy."

Mày muốn sao?"

"Trong vòng ba ngày, chuẩn bị ít nhất ba triệu đô cùng vé máy bay đi sang Thụy Sỹ cho tôi."

"Hiện tại mày đã bị cấm xuất cảnh."

"Mấy cái giấy tờ giả cần chút tiền là được, làm sao làm khó tổng giám đốc, à, nếu may mắn còn sống thì là chủ tịch tập đoàn K nhỉ?

Hy vọng ba ngày sau anh trai có thể anh dâu gặp lại...

ừm... sống hạnh phúc đến lúc anh lên bàn mổ.

Tạm biệt."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back