Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 36


Lam Lăng không rõ liệu hoàng thượng có lừa mình hay không nhưng y lại chẳng thấy say bởi rượu mà chính ánh mắt nụ cười của người ấy mới là thứ thúc tình ghê gớm nhất.Đã lâu rồi hai người mới lại viên phòng, thiên tai cứ như kề lên cổ một thanh đao sắt bất cứ lúc nào cũng có thể cứa đau vì vậy ngay cả ăn cũng chẳng có vị gì huống hồ chi là việc vui sướng khác.Tuy nhiên đêm nay Lam Lăng lại tạm gạt đi âu lo đó mà tận hưởng chút thân mật đêm xuân trước bão tố sắp đến.Thái Phượng Tiêu cũng vừa hay có ý đó nên có thể thấy rõ bờ vai luôn cứng thẳng của hắn đã mềm xuống đôi chút.Hắn chống tay lên hai bên đầu của Lam Lăng, sâu trong đôi mắt sáng của đế vương là muôn vàn ý nghĩ xa xăm, có thể là ngọn cỏ ngoài biên cương, dòng suối nơi thôn làng, lều trại tại ngoại thành hoặc cũng chỉ đơn giản là người trước mắt.Người này luôn đến bên hắn bẻ ngoặc mọi kế hoạch của hắn, như ngọn gió chợt đến chợt đi chẳng thể khảm rõ vào sách viết tranh vẽ, nhưng sau tất cả hắn lại yêu y đến chằng rõ vì sao.Thái Phượng Tiêu khẽ khàng đặt một nụ hôn lên ngực trái của Lam Lăng, xúc cảm lành lạnh khiến nam hậu chợt rùng mình.

Y vốn nghĩ đây sẽ là một đêm xuân mãnh liệt thô bạo giống như những đêm mà họ từng trải qua, nhưng sao y lại cảm thấy bệ hạ nhà mình lại dùng cách này thay cho lời tạm biệt.Lam Lăng không rõ vì sao chuyện lại trở nên như thế, y chỉ biết là bây giờ mình bối rối đến mức tay chân để đâu cũng không được.Thái Phượng Tiêu nhìn ra được Lam Lăng dần lui sóng tình, hắn cũng nhận thấy bản thân đang không thể "yêu" y theo cách thường thế nhưng nghĩ đến diễn biến tiếp theo, hắn lại chẳng thể điên cuồng khuấy loạn trong dục vọng vô tri mà chỉ muốn kề sát vào y để hưởng chút hơi ấm quen thuộc.Lam Lăng ngập ngừng nói: "Bệ hạ có tâm sự ư?"

Thái Phượng Tiêu chậm rãi trả lời: "Nghĩ đến phải xa ngươi lòng ta chợt thấy khó chịu.Thế kẻ thản nhiên nói sẽ để nam hậu thay trẫm đi là ai vậy nhỉ.Lam Lăng cũng không nghĩ nhiều mà cười khoái trí cả gan nhấn đầu rồng xuống ngực mình, chủ động uốn éo khiến núm vú đón gió hơi cương cứng cọ loạn xạ lên môi mỏng lạnh kia, nhằm nhen lại lửa tình.Thái Phượng Tiêu thương xót đủ cũng biết dừng, thấy nam hậu chủ động như vậy hắn lại vô ý phá nữa thì thật không hay.Vì thế nương theo lực đẩy mà ngậm lấy núm vú của Lam Lăng mút mạnh.Tiếng mút hòa lẫn tiếng nhóp nhép dần kéo mọi chuyện về đúng hướng đi nên có.Lam Lăng mừng rỡ càng nâng người lên một cách nhiệt tình, thỉnh thoảng sẽ rên vài tiếng "ừm, a" vỡ vụn.Thân thể y đã lâu chưa được đụng chạm nên có hơi nhạy cảm, đầu vú bị cắn nhéo một hồi vừa sưng vừa đỏ nhưng Lam Lăng lại không nỡ nói hắn dừng lại.

Tận khi Thái Phượng Tiêu thấy đủ mới dời miệng sang bên kia lặp lại vòng tuần hoàn vừa đau vừa tê sướng này.Sau đó hắn quét một vòng bên đầu vú như tạm biệt, lưỡi hắn rê dài xuống bụng rồi dừng tại búp măng đang run rẩy.Như cảm nhận được sự yêu thương cận kề, cây thịt hồng nho nhỏ của nam hậu rất khôn ngoan rỉ ra chút nước nhờn kịp thời bổ sung khoan miệng hơi khô do chiếc lưỡi hư hỏng mãi ở ngoài gió.Mằn mặn mà cũng ngòn ngọt, đầu nấm nhớp nháp rỉ nước dính dớp được khoang miệng ấm bao lấy hòa chung nước bọt cùng nhau tạo nên hỗn hợp dịch nhầy thượng hạng chuẩn bị khai mở thịt động đã lâu chưa sử dụng lại.Nếu có thêm chút tinh trùng sẽ càng tốt, nghĩ là làm, Thái Phượng Tiêu hóp miệng rồi lại liếm mút, ra rồi lại vào vừa siết chặt và thả lỏng khiến cơn sướng của Lam Lăng như được câu kéo, chẳng mấy chốc đã bắn đầy miệng rồng quý của bệ hạ.Thái Phượng Tiêu rất kiên nhẫn bất động hứng trọn mưa tinh, đến khi cây thịt hồng ngưng co giật mới buông ra, nhả tinh dịch vào lòng bàn tay, thậm chí hắn còn cử động mấy ngón tay đánh giá sự đặc quánh này.Cảm thấy cũng vừa đủ nên Thái Phượng Tiêu nhướng mày ra hiệu, mới đầu Lam Lăng đang trong cơn mê vẫn chưa hiểu ý của bệ hạ nhà mình cho lắm đến khi hắn dùng tay còn lại vỗ hai cái lên đùi mình lúc này y mới vỡ lẽ là người ta muốn y đổi tư thế.Lam Lăng ngẫm nghĩ xem tư thế nào để dễ bôi trơn một chút rồi quả quyết xoay lưng lại hếch cao mông vùi mặt vào gối đưa ra cánh mật đào cho người cần người cứ lấy.Thái Phượng Tiêu thấy thế thì cười khẽ xoa vài cái với ý khen ngợi rồi hai tay cùng làm việc, tay banh tay xoa phối hợp nhịp nhàng.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 37


Hai cánh mông mượt mà như lụa quý, tách chúng ra sẽ là rãnh sông nước non sung túc, có cửa động e ấp nấp mình.Đó là lối dẫn vào thiên đường.Thái Phượng Tiêu đã hưởng dụng nơi này không biết bao nhiêu lần, hắn từng khai mở nó, huấn luyện nó, từ một đóa hoa non mềm đến chín rục.Hắn đưa tay lên, vỗ khe khẽ vào cái lỗ nhỏ đó khiến hai cánh mông run rẩy vì phấn khích.Tiếng rên ẩn nhẫn sung sướng cứ như có như không mà vang vọng.

Thái Phượng Tiêu cười nói: "Nam hậu rên hay như hát."

Lam Lăng trừng đôi mắt đỏ ửng, nửa mê nửa tỉnh rầm rì nói hắn là đồ đáng ghét.Nếp uốn vặn xoắn nhưng lại khá mềm mại, chỉ cần tách hai bên ra là sẽ thấy được cái động màu hồng nhạt nhớp nháp.Thái Phượng Tiêu hít thở thật sâu để kiềm giữ phần "con" trong cơ thể mình, hắn nghĩ nếu như hắn buông thả thì cảnh tượng hắn sẽ thấy sau khi lấy lại sự bình tĩnh đó chính là nam hậu cao quý của mình như một tiên nhân ngã xuống phàm tục, thân xác bị làm nhục đến thảm thương.Lam Lăng mặc hắn chi phối, dẫn dắt y bày ra tư thế má áp xuống giường, đầu chôn thật sâu trên lớp đệm mềm, thân trên trần trụi thẳng tắp chúi xuống, thân dưới lại nâng cao dễ dàng phô bày cơ thể.Lỗ nhỏ ấy co rút theo từng nhịp thở của người kia, nhưng có chút khó khăn vì bị ngón tay hắn chặn ngang ép chúng phải hé mở.Chợt y cảm giác có gì đó không ổn bèn quay đầu lại nhìn, dưới nến mờ trăng tỏ là ánh mắt có vài phần lạnh nhạt lại có vài phần tình say.

Hắn nhướn mày nhìn y rồi rút một tay của mình ra thẳng thắng liếm một đường vào lòng bàn tay.Không phải chứ...!Lam Lăng hoảng hốt, chưa đợi y giãy giụa thì đã bị ba ngón tay đâm vào, nếp uốn thít chặt xoa bóp chúng trông rất hoan nghênh.Hắn điên cuồng đâm chọc, tiếng nước lép nhép khiến máu nóng trong người cả hai đều sôi trào.Lam Lăng lắc nhẹ hông, đón hùa theo từng lần đâm chọc vừa mạnh bạo lại thoảng chút nhẹ nhàng ấy.Tay còn lại vẫn cố sức banh lỗ hậu càng rộng để chuẩn bị cho ngón tay thứ tư."

Ha...

A, ưm, hoàng thượng."

"Không...

Không thêm vào được nữa đâu mà."

Thái Phượng Tiêu chơi đến nghiện, hắn xoay tròn rồi lại đút vào rút ra, cảm nhận rõ nếp uốn kia đang xoa bóp cho mình, rồi cảm giác mềm mại khi đưa vào sâu, cửa vòng lại xoắn thành một đường cong đàn hồi như cánh cửa.Lam Lăng uốn éo muốn trốn thoát nhưng lại bị cơ thể mạnh mẽ phía trên kìm cặp chỉ đành đẩy đưa bản thân mình như con thuyền nhỏ chênh vênh.Qua một lúc sau, cơn sung sướng ấy kéo dài đến mức mà y cảm nhận rõ được mình có chút hụt hơi.Y biết mình chưa thỏa mãn, cái y muốn là thứ giấu trong lớp vải mỏng kia.Lam Lăng bất chấp với tay ra sau chạm lên đùi của hoàng thượng, giọng nói vì rên rỉ mà trầm khàn ngắt ngứ."

Ta muốn, cho ta đi, đừng trêu ghẹo ta nữa mà."

Y thấy người kia dừng lại một chốc rồi nghiến răng dứt khoát ôm lấy y một cách nhẹ bẫng, đến khi một thứ gì đó mạnh mẽ xuyên vào cơ thể, lỗ thịt bị công phá mà mở rộng, những thớ thịt mềm mang nhiều khoái cảm ấy điên cuồng chà xát lên thứ đột nhiên xâm phạm.Lam Lăng ngửa cổ rên to một tiếng, y bị chịch vào một cách quá bất ngờ, lỗ nhỏ dù bị chơi đã quen cũng không đỡ nổi kích cỡ khủng bố và tần xuất thọc vào rút ra điên cuồng như đòi mạng này.Dương căn khủng hơn người thường rất nhiều kia đang mặc sức tàn phá vị nam hậu thường ngày thanh lãnh đến dâm đãng cùng cực, cam chịu quỳ xuống hôn lên đầm lầy dục vọng.Y được bế ngồi, tay choàng lên cổ hoàng thượng, tóc rũ xuống như thác che đi phần lưng trắng nõn, đến eo hông rồi quả đào căng mượt đang bị dập cho hơi biến dạng.Chúng lúc lắc như những viên thạch xa hoa, nơi trung tâm là đóa cúc bị tàn nhẫn dập phá, xung quanh miệng lỗ nổi lên một vòng bọt trắng xóa không rõ là nước gì hay của ai.Thái Phượng Tiêu vừa chịch vừa lấy tay quét lớp bọt kia xoa lên cặp mông mượt mà như dùng tay thoa bùn dơ lên tượng ngọc quý, hình ảnh sa ngã này kích thích đến ngọn lửa dục trong hắn, khiến hắn không còn biết đêm nay là đêm nào, ngày mai sẽ ra sao.Khác với vô số lần ân ái trước, không rõ là vì biết sắp phải xa nhau nên tâm trạng bệ hạ không tốt hay vì nguyên nhân gì khác mà khiến Lam Lăng cảm giác rất sợ hãi, sự điên cuồng của hắn có lẫn vào đó chút lạnh nhạt và một chút gì đó như muốn phá hủy.Đột nhiên một câu hỏi hoang đường hiện lên trong đầu Lam Lăng lúc này: Đây là ai?Là hoàng đế bệ hạ bễ nghễ tôn quý hôn lên đóa hồng nhỏ trộm hái sau vườn tặng cho nam hậu của mình ư?Đột nhiên y hoảng sợ vội áp tay má hắn khiến hắn ngẩng đầu lên nhìn y, Lam Lăng bắt gặp được một chút ánh nhìn lạnh nhạt.Y chợt vùng vẫy, người này là ai đây?

Người đang hoan ca với y có thật sự là hoàng đến bệ hạ mà y biết không?
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 38: Xa nhau


Đoàn người hộ tống nam hậu Thái Triều rầm rộ kéo dài gần nửa đường thành kinh.

Một phần là bày ra khí thế, còn lại hẳn ai cũng biết, đây là người trên đầu tim hoàng đế, nếu chuyến đi này có việc gì bất trắc xảy ra e rằng sẽ có một trận gió tanh mưa máu.Đến cổng thành, trong lúc đợi làm lễ, Lam Lăng vén rèm xe ngựa, ngoái đầu nhìn về muôn dặm xa xăm.Tối hôm đó vì quá hoảng sợ y đã vùng vẫy khá kịch liệt khiến cả hai rơi vào hòan cảnh lúng túng.

Lam Lăng lui về sát mép tường, Thái Phương Tiêu lại không rõ đã xảy ra chuyện gì.Hắn hỏi: "Sao vậy?"

Lam Lăng nhìn hắn, cẩn thận mở miệng: "Hoàng đế bệ hạ?"

"Sao lại gọi xa lạ như thế?"

Lam Lăng hơi choáng váng, y đập đập trán: "Ta...

Ta có một cảm xúc rất lạ, lúc nãy ta chợt nghĩ ngươi là người khác."

Kì lạ là Thái Phượng Tiêu không đáp ngay mà im lặng đôi chút mới nói: "Ngươi nhìn đi, ta đây, phu quân của ngươi mà."

Tiếc rằng lời ngon tiếng ngọt lúc này không mấy tác dụng.Cả hai lại nhìn nhau, sau đó kết thúc bằng việc tắm rửa lên giường ngủ.Lam Lăng không tài nào chợp mắt được, y bị ánh nhìn lạnh nhạt thoảng qua khi nãy làm cho sợ hãi.

Thử nghĩ xem một người luôn kề cận mình, thân thể đã sớm giao hòa vào nhau, tâm trí cũng dần dung chứa người nọ, đặt hắn tại vị trí không ai có thể với tới, ngỡ như là sự tồn tại thân mật nhất.Nhưng ngay khoảng khắc nào đó y bàng hoàng nhìn lại, ánh mắt đó sao xa lạ đến thế, hơi thở cũng trở nên xa cách, nếu là người khác e rằng sẽ phát điên.Rời khỏi thành đô, lại đến những bến tàu, đi qua các lều trại đã có nhiều sự thay đổi, nhìn những hối hả của mỗi một người dân và cả bất an trong họ, Lam Lăng siết chặt tay tạm thời xua đi suy nghĩ riêng mà tính toán về việc gặp mặt Lạc Hòa quốc sắp đến.Chuyến đi này mất khoảng một tuần, may là dùng đường thủy, chứ nếu mà đi đường bộ thì e rằng phí mất nửa tháng ấy chứ.Có lẽ vì chung một nguồn gốc lịch sử mà thoạt trông Lạc Hòa cũng có điểm tựa tựa Thái Triều.

Kinh thành lấy tông đỏ làm chủ đạo với những mái ngói lợp màu son càng rực rỡ dưới ánh mặt trời, như im lặng nghênh đón vị khách quý láng giềng.Tiếp đón đoàn người Lam Lăng chính là tên nhóc thái tử Nhạc Nhĩ Như từng qua làm phiền Thái Triều ngày đó.

Lúc này gã ăn mặc trang hoàng trông như béo hơn rất nhiều, nhưng được cái là chững chạc đôi chút, có lẽ là bị bắt ép hoặc đang cố bày ra bộ dạng chủ nhà đúng mực rất hiểu lễ nghĩa đi đến tiếp đón.Lam Lăng bước xuống xe ngựa, y thoáng cười nhẹ chào hỏi, sau đó là những lời xã giao qua lại như đọc kịch, vừa đi vừa nói trên trời dưới đất.Nam hậu Thái Triều thầm nghĩ lễ nghĩa học được từ nhỏ đúng là không uổng phí.

Cả hai thoáng chốc đã đến trước cung chính rộng lớn, nơi gặp gỡ hoàng đế đương triều Nhạc Nhĩ Nha.Khác với Thái Triều lấy vàng làm chủ thì Lạc Hòa lại tôn đỏ làm vua, hoàng bào đỏ rực cùng với đôi mắt cười nhẹ nhàng khiến Lam Lăng vừa nhìn đã ngẩn người, vì sao y lại thấy người này hơi quen mắt.Chưa đợi y nghĩ thêm thì Nhạc Nhĩ Nha đã lên tiếng: "Khách quý đường xa đến thăm, thật sự khiến trẫm cảm động thổn thức."

Sau đó là tràng dài những lời lẽ khách sáo để Lam Lăng ứng phó, đây là cuộc chiến đọ khí chất, người nào tỏ ra chùn bước thì chính là tự đập vào mặt quốc gia của mình.Lời nói hoa giả qua lại, sau đó là nhập tiệc, tiệc lớn xa hoa trăm món nhưng lại quá nửa là hải sản, ẩn ý trong đây khiến ánh mắt Lam Lăng tối sầm.Tên này hiển nhiên đã biết được tin tức gì đó nên mới bày ra bộ dạng ngạo mạn nhường này, y đã nghĩ ra vô số tình huống và đây là một trong những việc mà y đã lường trước.Đúng là có kẻ vì tiền tài mà bán nước, vốn chỉ là một cái xuất thân và mảnh đất nhỏ xem như vị trí địa lý thì quốc gia quê hương với chúng chả là thá gì, quan trọng là bên nào có cơ hội kiếm tiền nhiều mà thôi.Tiệc quá nửa nhưng ai nấy vẫn đều tỉnh táo, ánh mắt sáng quắt nhìn nhau đầy vẻ thăm dò.Chợt Nhạc Nhĩ Nha nói: "Nếu xét kĩ càng về lịch sử xa xưa, thì Lạc Hòa và Thái Triều có quan hệ thân thiết lắm đấy."

Lam Lăng nghe vậy thì đặt nhẹ chung rượu xuống, thầm nghĩ cuối cùng cũng đến rồi, nói chuyện chính rồi.Gã nói tiếp: "Phượng Tiên, chà, một vị tiên nhân cao quý xa không thể với.

Ngài là thần đỡ đầu cho mảnh đất rộng lớn này, tiếc rằng việc gì dính đến con người thì đều sẽ bị thói ích kỉ và hư vinh chà đạp.

Phân chia rồi lại xa cách khó bề hòa hợp, không ai chịu cúi nhường ai, ngài nghĩ xem nếu vẫn như xưa vậy chủ của cả vùng đất ngày ấy mang họ gì nhỉ?"

Lam Lăng thong thả lau miệng, đáp: "Vốn dĩ là của Phượng Tiên, chỉ là nơi ngài chợp mắt khi mỏi mệt, không có chủ, cũng không có phân chia, chỉ có kẻ ác ý lợi dụng sự dung túng của ngài mà làm xằng lại bậy."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back