Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1170: Gặp mặt cá nhân?



~ Tôi là người rất sợ phiền toái. Hơn nữa kinh nghiệm cũng không phải là nhiều. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là tôi thật sự rất bận.

Giang Khương mỉm cười, nhìn vẻ mặt không vui của La Thiên Minh, tiếp tục nói:

- Cho nên, công việc tiếp theo của những ban này, vẫn cần phải làm phiền sư phụ và hai vị Ủy viên coi ngó nhiều một chút. Có vấn đề gì cứ báo cáo lại với tôi, †ôi sẽ dành thời gian tiến hành kiểm tra. Dĩ nhiên, công việc cụ thể vẫn phải cần đến mọi người. Tôi hy vọng mọi người có thể giữ thái độ nghiêm cẩn và phụ trách.

Nghe Giang Khương nói, Tịch Ngọc Long và Vu Thiên Cốc cảm thấy vui mừng. Tất nhiên là không ai thích người nào quơ tay múa chân trên đầu mình. Bây giờ Giang Khương đã tỏ thái độ rõ ràng, hai người đương nhiên là không có ý kiến.

Nhưng y sư La Thiên Minh thì bất mãn. Thái độ như vậy của Giang Khương là sao đây? Tại sao một Ủy viên thường vụ lại có thể đem quyền hành của mình thả ra ngoài? Nếu truyền đi, thanh danh sẽ không được tốt lắm. Nhưng trước. mắt, ông quả thật không tiện phản bác Giang Khương. Dù sao bây giờ hắn cũng là Ủy viên thường vụ, là cấp trên trực tiếp quản lý ông.

Bất luận là từ phương diện nào, để bảo vệ uy tín của đệ tử, ông cũng không tiện lên tiếng.

- Trên căn bản, các vấn đề đều do người phụ trách làm chủ. Nhưng công việc quan trọng vẫn phải cần thông báo và xin phép tôi. Tôi sẽ bất chợt kiểm tra bất cứ lúc nào, mọi người nhất định phải ra sức không được để xảy ra vấn đề.

Nói đến đây, mặt Giang Khương nghiêm lại, nhìn Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, nói:

- Đặc biệt là hai vị Ủy viên Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, hai vị đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện, lại quản lý ban Ngoại giao và ban Hậu cần, xin hai vị chú ý công việc nhiều hơn, vạn lần đừng để xảy ra vấn đề.

Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc và giọng nói uy nghiêm của Giang Khương, Tịch Ngọc Long và Vu Thiên Gốc đều rét lạnh trong lòng. Đối với vị tân ủy viên thường vụ này, hai người một chút cũng không dám khinh thường, vội vàng lên tiếng:

- Xin Thường ủy Giang cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối bảo đảm sẽ không có vấn đề xảy ra. Có công việc quan trọng nhất định sẽ báo. cáo và xin phép.

Kết thúc cuộc họp, Giang Khương và La Thiên Minh cùng nhau ăn bữa trưa. Không có người ngoài, lúc này La Thiên Minh mới cẩn thận dặn dò Giang Khương.

- Giang Khương, ta biết tính cách của con, không thích quản mấy chuyện vặt. Tuy nói giao quyền cho cấp dưới là một phương pháp tương đối khá, vừa có thể kéo gần quan hệ với cấp dưới, vừa có thể giảm bớt gánh nặng, nhưng con nhất định phải cẩn thận. Dù sao con cũng là Ủy viên thường vụ, dưới con mắt của vạn chúng, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề.

- Ban Giáo dục và Đào tạo thì con không cần lo lắng. Ta sẽ giúp con xử lý ổn thỏa. Nhưng ban Ngoại giao và Hậu cần, tuy nói không phải là ban quan trọng, nhưng công việc tương đối phức tạp và nhiều. Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện, mặc dù có kinh nghiệm nhưng vẫn là tân ủy viên, con nhất định phải chú ý nhiều hơn.

Đối với lời cảnh cáo của La Thiên Minh, Giang Khương dĩ nhiên là cảm kích. Thấy vậy, La Thiên Minh mới thoáng yên tâm được một chút.

Ăn cơm xong, quan mới nhậm chức Giang Khương không dám buông lỏng. Nếu hắn đã được phân công quản lý, như vậy văn kiện và tài liệu có liên quan sẽ được Liêu Long Căn và Lưu Mộc Dương giao lại. Hắn cần phải tiếp nhận và tiến hành xử lý.

Trong phòng làm việc, Diêu Nhất Minh đã sớm đến trước, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu.

Khi Giang Khương bước vào phòng làm việc, Diêu Nhất Minh cười khổ đem

một chồng văn kiện đặt lên bàn cho Giang Khương, nói:

- Trưởng ban, đây là văn kiện mà Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu vừa gửi đến, tất cả đều phải có chữ ký của anh.

- A, nhiều như vậy sao?

Nhìn một chồng văn kiện dày cộm, Giang Khương không nhịn được sợ hết hồn:

- Những thứ này đều cần tôi ký tên? - Vâng, tôi đã chỉnh sửa qua một lần. Tất cả đều cần có chữ ký của anh.

Nhìn biểu hiện không ngoài dự liệu của ông chủ, Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:

- Nhưng cũng may là hai phần năm trong đó là báo cáo của ban Giáo dục và Đào tạo, La lão đã kiểm tra và ký nháy trước đó. Anh chỉ cần xem qua một lần là được, cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng văn kiện của ban Hậu cần và Ngoại giao, đại đa số phải cần anh đưa ra quyết định.

Giang Khương nhún vai, thở dài, sau đó vẻ mặt đau khổ ngồi vào bàn làm

. Nhưng khi nhìn thấy một chồng văn kiện, trong đó có hai phần năm không cần hao tâm tổn sức, trong lòng mới thoáng an ủi được mấy phần. Cũng may mà hắn có một sư phụ tốt.

Thời gian kế tiếp, Giang Khương đắm chìm trong việc ký tên.

Khi mở văn kiện, hẳn lật đến trang cuối cùng, thấy La Thiên Minh đã ký tên, liền trực tiếp viết lên chữ đồng ý hoặc phê chuẩn, sau đó ném sang một bên.

Nhưng nếu là tên của người khác, đành phải đau khổ bắt đầu lại từ đầu.

Mặc dù đã có La lão sư đỡ cho một phần, nhưng khi Giang Khương hoàn thành văn kiện cuối cùng cũng đã hơn 5h chiều.

Eo mỏi lưng đau, Giang Khương vặn vẹo hông của mình hai cái, bưng tách trà nóng Diêu Nhất Minh đưa đến, uống liền hai hớp, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

- Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Sau khi giao cho Diêu Nhất Minh phần văn kiện cuối cùng, Giang Khương quyết định trở về nghỉ ngơi.

Trên đường đi về, thỉnh thoảng chào hỏi người hai bên đường, mắt thấy gần đến cửa nhà, điện thoại di động liền reo lên.

Là Giang Văn Ba gọi đến.

Nếu không có chuyện gì thì Giang Văn Ba sẽ không gọi đến, mà gọi đến tất có chuyện. Giang Khương cau mày, sau đó nhấn nút nghe.

- Gặp mặt cá nhân?

Nghĩ đến vị y sư cổ quái, sau này trở thành tín đồ Cơ đốc giáo thành kính, người sáng lập Tuyệt Y Đường, Giang Khương trầm ngâm một chút rồi gật đầu:

- Vâng.

Hắn đúng là muốn gặp người này, xem ông là người như thế nào.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1171: Dĩ nhiên



Trừ phi là chuyện đặc biệt, nếu không khi Giang Khương ra ngoài sẽ đi cùng với gia đình của hắn.

Quang đấng được hai ba ngày, Kim Lăng lại mưa liên tiếp. Nhưng nếu đến đảo Nam thì ánh mặt trời sẽ rực rỡ. Hơn nữa, khi Giang Khương ra ngoài sẽ có tư: cách sử dụng máy bay đặc biệt, cộng thêm lần này cũng không có sóng gió gì nguy hiểm, vì thế đại gia đình lại chuẩn bị xuất hành.

Dĩ nhiên, nếu cả nhà xuất hành, Eve cũng không thể ở một mình trong viện.

Hai vị đại vu sư Draco và Portugo cũng không thể chạy loạn khắp nơi. Nghe sứ giả đại nhân phải ra ngoài, nhất định cũng đòi đi theo.

- Mặt trời ở đảo Nam không ảnh hưởng đến cô chứ?

Giang Khương xác nhận lại lần nữa. Sau đó một nhà bốn người, cộng thêm Diêu Nhất Minh, Hầu tước Eve, hai đại vu sư của bộ lạc Vu sư, tất cả tám người chuẩn bị lên đường.

Nhưng Giang Khương nghĩ cũng quá đơn giản rồi. Ủy viên thường vụ ra ngoài cũng không dễ dàng. Hơn nữa lại là đến đảo Nam gặp y sư Nguyên Bân. Bất cứ là lý do nào, Giang Khương cũng đều phải điện thoại cho Từ Khải Liễu.

Kết quả sau cùng, ngoại trừ tám người này, Từ Khải Liễu còn an bài thêm một phiên dịch của hai Đại vu sư, thuận tiện an bài thêm ba hộ vệ cho Giang Khương nữa.

- Viện trưởng, không cần khoa trương như vậy chứ? Nghe Từ Khải Liễu sắp xếp, Giang Khương không khỏi choáng váng.

- Dựa theo quy định, khi Ủy viên thường vụ ra ngoài, nhất định phải có hộ vệ đi theo. Trong đó phải có một vị Thiên giai.

Từ Khải Liễu mỉm cười nói:

- Đặc biệt sau sự kiện phản loạn, quy định này đã thành quy luật thép. Cho. dù con là Ủy viên thường vụ mới tấn thăng cũng không ngoại lệ.

Giang Khương hiểu quy định này, nhưng nghĩ đến dẫn theo nhiều người như vậy, hắn làm sao còn thời gian tự do chứ, không khỏi lắc đầu:

- Cao thủ bên cạnh con nhiều quá rồi. Bản thân con cũng là Thiên giai nhị phẩm mà. Còn có thêm hai vị đại vu sư Thiên giai và một Hầu tước Huyết tộc, người cảm thấy còn cần phải như vậy sao?

- Không phải là cần thiết hay không mà là viện quy. Từ Khải Liễu bình tĩnh nói:

- Ta đã giảm xuống không ít cho con rồi đấy. Trừ một cao thủ Thiên giai ra thì chỉ có hai Địa giai. Bọn họ không làm gì khác ngoài việc vác hành lý, xách túi cho gia đình con. Chẳng lế con tính để cho một mình thư ký của con xách à?

Thấy Từ Khải Liễu không chút nhượng bộ, Giang Khương thở dài, giãy dụa lần cuối:

- Nhưng máy bay của con không ngồi được nhiều người như vậy?

- Sao lại không được. Không phải bên ban Hậu cần còn có chiếc Gulfstream 650 à? Chẳng lẽ bây giờ có người đang dùng? Hiện tại con đang quản lý ban Hậu cần, cũng đừng ngay cả việc chúng ta có gì cũng không biết.

'Từ phòng làm việc của Viện trưởng bước ra, Giang Khương nhìn bầu trời rồi thở dài. Tiền nhiều quá cũng không tốt. Hắn chẳng qua chỉ muốn đến đảo Nam một chuyến mà thôi, khoảng cách cũng chưa đầy hai ngàn cây số, thế mà trang bị luôn cho hắn chiếc G650. Sao không cho hắn luôn chiếc Boeing 7772

Bất luận thế nào, đại gia đình cũng phải lên trực thăng. Một chiếc khác theo sau chở hộ vệ, phiên dịch và hành lý, cất cánh khỏi Thiên Y Viện thẳng đến sân bay.

- Giang Khương, phái đoàn này của anh đúng là rất đầy đủ. Ngồi trên trực thăng, Eve nhìn Giang Khương, nhạo báng vài câu.

- Nếu đi thêm hai chiếc trực thăng được trang bị vũ trang, có thể so sánh với tổng thống Mỹ xuất hành.

Giang Khương nhún vai, nói: - Làm sao? Có muốn không? Tôi điều mười chiếc đến ngay bây giờ?

Nhìn vẻ mặt như giẫm phải cứt chó của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được cười nói:

- Được rồi, Eve, cô đừng chọc Giang Khương nữa. Từ lúc anh ấy bước ra khỏi phòng Viện trưởng, sắc mặt đã thối đến giờ. Xem ra là đụng phải vách tường trong đó.

- Hừ, cái gì mà đụng phải vách tường. Anh nói với bà ấy cả nhà chúng ta muốn đi một vòng thế giới.

Không bao lâu sau, trực thăng chậm rãi đáp xuống phi trường, sau đó một nhà nhàn nhã bước xuống.

Nhắc đến, đoàn người của Giang Khương vẫn khiến cho người ta chú ý. Không nói đến trang phục của hai đại Vu sư, quả thật rất chói mắt. Nhưng cũng may tất cả đều lên máy bay khác, nếu không chỉ sợ sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt khác nữa.

Những nhân viên mặt đất đứng ở nơi xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi thán phục. Là nhân viên mặt đất sân bay quốc tế Kim Lăng, khách nào cũng đã gặp qua, nhưng đám người trước mắt hầu hết đều là người trong nước, nhưng bên trong lẫn vào một cô gái nước ngoài và hai thổ dân Châu Phi đầu đội lông chim. Đội ngũ như vậy quả thật quá cổ quái.

Nhìn hai chiếc trực thăng chở mọi người đến rồi rời đi, bên kia đang có một chiếc G650 đang chờ, mấy vị nhân viên mặt đất chỉ có thể âm thầm xúc động. Người có tiền đúng là phóng khoáng.

Nhìn chiếc G650 trước mặt, Eve nhún vai một cái nói:

- G650 mới nhất. xem ra anh đúng là định đi một vòng thế giới rồi.

Tuy Giang Khương đã từng ngồi những loại máy bay hạng sang, nhưng chưa từng ngồi chiếc G650 của viện. Sau khi lên máy bay, hắn mới biết cảm giác không thiếu tiền là như thế nào.

Được xem là loại máy bay công vụ sang trọng nhất, mạnh nhất, trang thiết bị của nó đúng là đều là hạng nhất. Ít nhất khi mọi người lên máy bay, ít nhất 90% đều rúng động.

- Ồ, không hổ danh là máy bay công vụ tốt nhất của nội viện ta.

Diêu Nhất Minh lên máy bay, nhìn khoang máy bay sang trọng, rốt cuộc không nhịn được liền khen ngợi một tiếng.

- Diêu ca, máy bay trong viện rất nhiều sao?

Nghe giọng nói xúc động của Diêu Nhất Minh, Phan Hiểu Hiểu đang hưng phấn tò mò hỏi.

- Dĩ nhiên rồi.

Diêu Nhất Minh đặt túi xách của mình xuống, cười nói:

- Gần đây tôi mới tiếp xúc với ban Hậu cần nên mới biết. Trừ trực thăng thì không tính, viện chúng ta tổng cộng có năm chiếc máy bay công vụ. Chiếc này là chiếc tốt nhất. Tiếp theo là chiếc Peachbreaker 250, ngoại hình giống với chiếc Gulf Stream 650 nhưng không gian lớn hơn, chỗ ngồi nhiều hơn. Tuy nhiên trang thiết bị thì lại không bằng. Hành trình bay cũng tương đối ngắn, bay được khoảng năm ngàn cây số, so với chiếc bay được một vạn bốn ngàn cây số này thì thua xa. Ngoài ra còn có ba chiếc Gulfstream 150, thuộc loại máy bay công vụ cỡ trung. Chỉ có thể ngồi được sáu bảy người.

- Ồ, thật là lợi hại.

Đối với tầng lớp thổ hào như Thiên Y Viện, Phan Hiểu Hiểu cũng chỉ có thể than thở.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, gương mặt Diêu Nhất Minh không nhịn được mà mất tự nhiên. Nói đến có tiên, đúng thật không có mấy ai có thể đọ lại Thiên Y. Viện. Chẳng qua là Thiên Y Viện khiêm tốn mà thôi. Cho dù mua thêm mười chiếc máy bay nữa cũng được, chỉ là không cần thiết.

Có thể vận dụng loại máy bay công vụ đặc biệt cũng chỉ có mười mấy người Hội Đồng Viện mà thôi. Trong một số tình huống đặc biệt, một số y sư cao cấp cũng có thể xin sử dụng.

Mấy năm qua, số lần sử dụng máy bay công vụ tương đối thấp. Dù sao tuyệt đại đa số Ủy viên Hội Đồng Viện đều ở trong Thiên Y Viện, ít khi chạy loạn khắp. nơi như Giang Khương, chứ đừng nói chi vừa ra khỏi cửa là mang theo cả gia đình.

Ngồi trên máy bay này đúng là thoải mái. Ngoại trừ hai phi công thì còn có thêm hai tiếp viên hàng không phục vụ thức uống. Chỉ trong một giờ là đã bay đến đảo Nam, thuận lợi đáp xuống sân bay Phượng Hoàng.

Khi mọi người xuống máy bay, trong lòng mọi người thoáng có chút tiếc nuối. Ngồi còn chưa đã đã phải xuống rồi, nhưng nghĩ lại lúc trở về có thể ngồi tiếp, lúc này mới thoáng yên lòng một chút.

Việc Giang Khương đến đã được sớm thông báo cho Tuyệt Y Đường. Giang Văn Ba cũng đã sắp xếp hai chiếc trực thăng đến đón hắn, bay thẳng đến đảo Thiên Minh.

Đảo Thiên Minh là một hòn đảo khá lớn, phong cảnh lại rất đẹp, sau này đã được khai thác làm nơi du lịch. Chiếc trực thăng bay hơn hai mươi phút vượt biển mới hạ xuống sườn núi có một căn biệt thự nhỏ.

Sau khi xuống trực thăng, Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh đã chờ sẵn.

- Chào bác Giang.

- Chào bác Giang.

- Chào ông nội.

Thấy Giang Văn Ba đang chờ, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu vội vàng bước lên thăm hỏi sức khỏe. Tiểu Bảo được Tuyên Tử Nguyệt ôm trong lòng cũng khéo miệng gọi một tiếng, khiến cho Giang Văn Ba hài lòng vô cùng.

Nghỉ ngơi một chút, dùng ít trà bánh. Giang phu nhân lúc này cũng đã bước ra, đại gia đình ngồi chung một chỗ, bầu không khí tương đối hòa hợp.

Dùng cơm trưa xong, Giang phu nhân ôm lấy Tiểu Bảo, Giang Nguyệt Minh, Phan Hiểu Hiểu, Tuyên Tử Nguyệt, Eve, hai đại vu sư cùng nhau đi tham quan đảo.

Giang Khương cùng với Giang Văn Ba đi dọc theo một con đường mòn l*n đ*nh một ngọn núi nhỏ.

Vừa đi vừa có thể nhìn thấy trên vách đá cao nhất của đỉnh núi có một căn biệt thự nhỏ khác. Xem ra đó là nơi ở của vị y sư Nguyên Bân.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1172: Đi bộ chừng mười phút



Vào tháng Ba, tháng Tư, thời tiết ở đảo Nam rất tốt. Ánh mặt trời vào lúc hai ba giờ chiều hơi gắt, nhưng có gió biển thổi vào, không khí vẫn mát mẻ, khiến cho Giang Khương cảm thấy rất thoải mái.

Đi bộ chừng mười phút, Giang Khương đã đứng trên đỉnh ngọn núi, là đỉnh cao nhất của hòn đảo. Quay đầu nhìn biển rộng bao la bên dưới, Giang Khương không nhịn được hít một hơi thật sâu. Phong cảnh nơi này đúng là tuyệt đẹp, khó trách y sư Nguyên Bân lại thích ở đây.

Nhìn căn biệt thự rất khác biệt cách đó không xa, Giang Khương hít một hơi, nói:

- Tại sao y sư Nguyên Bân lại muốn gặp con? Giang Văn Ba thở dài nhìn căn biệt thự, im lặng một chút rồi nói:

- Không có gì khác thường đâu, cũng chỉ làm quen một chút thôi. Dù sao con cũng là con trai của ba, còn là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện.

Giang Khương cau mày, nhưng không nói gì. Hắn tin rằng có lẽ là vì nguyên nhân này. Nếu không, Giang Văn Ba cũng không cần lừa hắn để làm gì.

Trước căn biệt thự là một vườn hoa nho nhỏ, một ông cụ tóc bạc, mặc bộ đồ lụa màu trắng đang cầm bình nước tưới hoa.

Nghe tiếng bước chân, ông cụ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hai người. - Sư phụ. Giang Văn Ba cung kính chào ông cụ.

Nhìn ông cụ mỉm cười đứng ở nơi đó, cảm nhận được khí tức cổ quái truyền ra từ người ông, Giang Khương hơi sửng sốt trong lòng, sau đó cúi đầu chào:

~ Y sư Nguyên Bân, chào người. - Con chính là Giang Khương? Không tệ, không tệ.

Gương mặt Nguyên Bân hiền hòa nhìn Giang Khương, tiện tay đặt bình tưới xuống, cầm một cái khăn lông nhẹ nhàng lau tay, sau đó vẫy tay nói:

- Nào, vào bên trong ngồi đi.

Phía sau căn biệt thự cũng có một sân thượng nhỏ, nhưng phong cảnh thì hoàn toàn đẹp hơn so với căn biệt thự bên dưới.

Ngồi xuống chiếc bàn dựa vào lan can, y sư Nguyên Bân lôi ra một bộ dụng cụ pha trà bằng đất sét, bắt đầu pha trà.

- Giang Khương, từ xa đến đây uống cùng lão đầu tử này tách trà, sẽ không có ý kiến gì chứ?

Y sư Nguyên Bân vừa rửa bộ pha trà, vừa mỉm cười hỏi Giang Khương. Giang Khương khiêm tốn gật đầu:

- Y sư Nguyên Bân khách sáo quá rồi. Người là tiền bối của Thiên Y Viện, vấn bối phải nên đến thăm người trước.

- Haha.

Lý Nguyên Bân nhẹ nhàng bốc một nhúm trà bỏ vào trong cái bình bằng đất sét nhỏ, nhấc bình nước sôi đổi vào trong cái bình đất sét này, sau đó quay sang nói với Giang Văn Ba:

- Văn Ba, con trai của con đúng là ngoan.

Giang Văn Ba khẽ mỉm cười nói:

- Sư phụ, con làm cha nhưng cũng thấy thẹn trong lòng.

- Đừng nói như vậy. Nếu Giang Khương cũng giống như Giang Nguyệt Minh, được hai con che chở, làm sao có được như ngày hôm nay?

Lý Nguyên Bân đậy nắp bình trà lại, nhẹ nhàng lắc một cái, sau đó đổ nước. tráng trà vào cái mâm bên cạnh, tiếp theo lại rót nước sôi vào, lúc này mới chậm rãi rót ra ly cho Giang Văn Ba và Giang Khương.

Giang Khương ngồi một bên, mỉm cười nhìn động tác của y sư Nguyên Bân.

Giống như nhìn cái gì đó rất đẹp mắt, cực kỳ nhập thần.

- Nào uống trà đi. Già rồi, tay nghề pha trà cũng không còn được như trước.

Dường như chú ý đến ánh mắt của Giang Khương, Lý Nguyên Bân mỉm cười đẩy một ly trà đến trước mặt Giang Khương, sau đó đưa một ly khác cho Giang Văn Ba.

- Nào có, tay nghề của y sư Nguyên Bân rất vững.

Giang Khương gật đầu cảm ơn, sau đó đưa ly trà lên mũi ngửi, lộ ra vẻ say mê, lúc này mới đưa lên miệng hớp một ngụm, than thở:

~ Trà ngon. - Trà này không thể so với Thanh Tâm Trà trong nội viện được.

'Thấy Giang Khương khen ngợi, Lý Nguyên Bân hài lòng gật đầu, sau đó ngửa đầu uống ly trà của mình.

Giang Khương đặt ly trà xuống, nói:

- Nếu y sư Nguyên Bân hoài niệm mùi vị của Thanh Tâm Trà, lúc nào cũng hoan nghênh người trở về nội viện cảm nhận một phen.

Nghe Giang Khương nói, gương mặt y sư Nguyên Bân lộ ra hoài cảm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó đặt ly trà trong tay xuống, lắc đầu nói:

- Mấy chục năm rồi, rất nhiều thứ cũng là cảnh còn người mất. Chỉ sợ vị trà cũng không còn là vị của ngày xưa nữa.

Ánh mắt Giang Khương lóe lên, đột nhiên cười nói: - Tuy có lẽ y sư Nguyên Bân cảm thấy có chút xa lạ, nhưng Thanh Tâm Trà vẫn là Thanh Tâm Trà trước kia. Nói không chừng uống hai lần, liền có thể tìm

được cảm giác.

Nhìn nụ cười trong ánh mắt của Giang Khương, Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc một chút rồi cười:

~ Nói rất có lý. Nào uống trà đi. Trên đỉnh núi uống hai bình trà, trò chuyện một chút, sau đó Giang Khương đại diện cho Thiên Y Viện, mời y sư Nguyên Bân trở lại nội viện một lần, lúc này

mới cùng Giang Văn Ba xuống núi.

'Trên đường xuống núi, nụ cười trên gương mặt Giang Khương đã không còn, ngược lại như có điều suy nghĩ.

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, vốn đang cảm thấy cao hứng vì thái độ của sư phụ, Giang Văn Ba cau mày hỏi:

- Chuyện gì vậy? Nghe Giang Văn Ba hỏi, Giang Khương dừng bước, ngẩng đầu nhìn phong cảnh hai bên, sau đó đưa tay sờ mũi, ánh mắt lóe lên sự cổ quái, quay sang hỏi

Giang Văn Ba:

Giang Khương gật đầu, sau đó hỏi:

- Vậy năm đó, mọi người làm sao rời khỏi động Long Sơn Phong?

Nói đến đây, Giang Khương dừng lại một chút, rồi hít một hơi thật sâu, nói:

- Rốt cuộc mọi người đã trải qua những chuyện gì?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1173: Mà anh biết đấy



Đối diện với câu hỏi của Giang Khương, Giang Văn Ba ngẩng đầu nhìn trời một cái, lại nhìn biển ở phía xa, nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi bước đi.

Giang Khương im lặng đi bên cạnh, không thúc giục, chỉ im lặng bước đi chứ không nói nhiều.

Hai người cứ chậm rãi bước đi như vậy một lúc, sau khi nhìn thấy đã đến vị trí biệt thự sườn núi, lúc này Giang Văn Ba mới chậm rãi nói:

- Năm đó sau khi vào phong động Long Sơn... Phát hiện đường phía sau đã bị chặt đứt, còn đường phía trước thì không rõ có tình hình gì dị thường hay không, bọn ba mới biết có lẽ mình đã trúng kế...

- Lúc ấy, trong lúc tuyệt vọng, bọn ba không thể làm được gì, chỉ có thể tiếp tục mạo hiểm đi vào trong phong động...

Nói đến đây, trong mắt Giang Văn Ba đột nhiên lóe lên một tia kỳ dị, hít một hơi thật sâu, nói:

- Dọc đường đi, vận may của bọn ba khá tốt, tránh được rất nhiều nguy hiểm, sau đó đến được một nơi thần kỳ.

- Nơi đó rất thần kỳ, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm. Bọn ba đã nhìn thấy rất nhiều linh dược đã tuyệt tích trên cõi đời này, nhưng cũng nhìn thấy rất nhiều những loài độc vật còn cả mãnh thú đã biến mất trên cõi đời hoặc chưa từng nghe nói tới ở trong đó... Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều lực trường cổ quái...

- Có điều, vẫn may là bọn ba vẫn có thể nhận ra phần lớn các loài vật, bao gồ cả những độc vật, dược vật cùng với mãnh thú... Cho dù không thể nhận ra, nhưng vẫn có thể đoán được đặc tính của những sinh vật đó... Dựa vào năng lực này, bọn ba mới mạo hiểm ở lại nơi đó, tìm một sơn động bỏ hoang, sau đó tạm thời ở lại...

- Ở một nơi xa lạ thần kỳ nhưng lại nguy hiểm đó, bọn ba luôn trốn trong sơn động. Sau đó lấy sơn động này làm cứ điểm, bắt đầu cẩn thận thăm dò xung quanh. Hy vọng có thể tìm được phương hướng trở về...

- Cho dù không thể tìm được đường về, ít nhất, bọn ba hy vọng có thể làm rõ nhiều thứ hơn, có thể giúp bọn ba sống được lâu trong đó...

- Bọn ba ở trong đó một thời gian rất lâu, cũng thăm dò rõ được một vùng nho nhỏ, thậm chí còn tích lũy được không ít linh dược; nhưng rất nhanh, vào. một buổi tối, xung quanh sơn động mà bọn ba ẩn nấp đã xảy ra biến động dị thường. Vô số mãnh thú và động vật bắt đầu phát điên, thậm chí ngay cả sơn động mà bọn ba ẩn thân cũng trở nên không an toàn nữa.

Nói tới đây, trong giọng nói của Giang Văn Ba mơ hồ lộ chút sợ hãi, khiến Giang Khương có thể cảm nhận sau s*c t*nh huống căng thẳng lúc đó.

- Lúc đó bọn ba không thể làm gì khác hơn là mang một vài linh dược thường ngày tích lũy được nhanh chóng chạy khỏi nơi đó...

- Nhưng... Cuối cùng vẫn không thể thuận lợi chạy đi. Khi bị mãnh thú truy đuổi, bọn ba đã rơi xuống một dòng sông ngầm...

- Vốn bọn ba nghĩ đã chết chắc... Nhưng vận may không tệ, khi bọn ba tỉnh lại đã phát hiện mình trôi theo dòng sông ngầm ra khỏi nơi đó, một lần nữa trở về

thế gian này...

Giang Khương nghe Giang Văn Ba nói vậy thì sắc mặt cũng nghiêm túc, thoáng trầm mặc một chút rồi chậm rãi nói:

- Sau đó, bọn ba đã tự lập ra Tuyệt Y Đường này... - Đúng... Sau khi bọn ba xác định tình hình qua một số đường thì đã dẹp bỏ suy nghĩ quay trở về Thiên Y viện, từ đó mai danh ẩn tích, đồng thời bí mật thành

lập Tuyệt Y Đường...

Giang Văn Ba nhẹ nhàng gật đầu nói.

Lúc này họ đã đến biệt thự. Giang Khương cũng không hỏi thêm gì mà cùng Giang Văn Ba ngồi trên xe điện do nhân viên của đảo lái, đi tụ họp với nhóm Tuyên Tử Nguyệt.

Buổi tối, mọi người chơi ở đảo Thiên Minh khá vui vẻ, có điều chơi thì vui nhưng đồng thời cũng tương đối mệt.

Sau khi dùng bữa tối, hoạt động một chút thì mọi người chia nhau về phòng ngủ sớm. Lúc này Giang Khương cũng trở về phòng.

Có điều hắn chẳng buồn ngủ chút nào.

Ban ngày hắn đã cảm nhận được một khí tức hơi quen quen trên người Lý Nguyên Bân, cảm thấy khí tức này hơi tương tự với khí tức của Cửu Vĩ. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bân có †ồn tại một sức mạnh cổ quái, có lẽ người khác không cảm nhận được, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ sự mạnh mẽ của sức mạnh ấy...

~ Đó rốt cuộc là thứ gì?

Giang Khương khẽ cau mày, suy xét hồi, cuối cùng hít một hơi thật sâu, sau đó mò từ trong túi một viên đan dược bỏ vào miệng, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Trong trạng thái này, Giang Khương nhanh chóng tiến vào trong không gian giả tưởng kia, sau đó nhìn thấy Cửu Vĩ với cặp mắt đỏ và chín cái đuôi xù to lớn...

- Hôm nay mày cảm nhận được khí tức và sức mạnh đó chứ?

Giang Khương trực tiếp hỏi Cửu Vĩ.

Cặp mắt đỏ của Cửu Vĩ khế chớp, sau đó chậm rãi gật đầu một cái, nói: - Cảm nhận được!

- Đó rốt cuộc là gì?

Nghe Cửu Vĩ đuôi xác nhận, Giang Khương trầm giọng hỏi.

Cửu Vĩ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau khi trầm mặc một chút, liền lắc đầu nói:

- Tôi không biết rốt cuộc là thứ gì... Nhưng chỉ có thể cảm thấy khí tức đó rất quen thuộc... có thể...

- Có thể cái gì?

Chân mày Giang Khương cau lại, hừ giọng nói:

- Mày nói chuyện không thể nói thẳng luôn được à?

- Chỉ là có thể thôi...

Cửu Vĩ ngẩng đầu nhìn chòng chọc Giang Khương một cái, nghiêm túc nói: - Có thể là khí tức đồng bọn của tôi trước kia...

- Đồng bọn?

Giang Khương nghe thấy từ này thì sắc mặt lập tức ngưng trọng, nhìn Cửu Vĩ nói:

- Trên địa cầu này, mày còn có đồng bọn à? Không phải mày nói bọn mày đều rời đi lâu rồi sao?

- Đúng... Đáng lẽ đều đã rời đi rồi...

Cửu Vĩ trầm giọng nói:

- Mà anh biết đấy, tôi giờ còn chưa hoàn toàn giải trừ phong ấn, cho nên rất nhiều thứ tôi chỉ có chút ấn tượng chứ không thể khẳng định chắc chắn... Cho nên, tôi dùng từ có thể cơ mà...

- Dĩ nhiên, loại khí tức này chẳng qua có lẽ chỉ hơi tương tự với mấy khí tức đồng bọn của tôi... Có thể là hậu duệ huyết mạch của họ... Có rất nhiều khả năng... Nhưng tôi không thể chắc chắn...

Nghe Cửu Vĩ nói vậy, Giang Khương hít một hơi thật sâu, nói:

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn Cửu Vĩ nói:

- Cái này mày không cần lo lắng... Tao sẽ cố gắng đảm bảo điều đó... Chuyện bây giờ hình như càng lúc càng phức tạp, mày phải mau tỉnh lại, làm rõ vài chuyện... Nếu không, tao lo sẽ xuất hiện nhiều phiền toái hơn đấy...

Nói tới đây, Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, nói:

- Tao cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bân vài khí tức không hay lắm, cảm giác không được tốt...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1174: Thật không?



- Không khí ở đây tốt thật đấy... Em không muốn đi nữa... Nếu chúng ta có một biệt thự ở đây, có thể đến bất cứ lúc nào thì tốt biết mấy.

Phan Hiểu Hiểu đứng ngoài ban công chống tay trên lan can, cảm nhận gió biển thổi vào mặt, nhìn mặt biển xanh thẳm phía xa, mấy chiếc cano lao đi mang theo đuôi sóng trắng, mặt cảm thán nói.

- Mua, mua, mua...

Giang Khương nằm tắm nắng trên ghế bên cạnh, mắt cũng lười mở ra, hừ giọng nói.

- Thật không?

Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Khương nói vậy thì vội vàng nhào tới, ôm cánh tay Giang Khương nói.

- Thật, thật... Nhất Minh, lát nữa anh đi hỏi thăm thử, nếu còn, chúng ta cũng chọn mua một căn!

Cánh tay Giang Khương bị ôm giữa vòng ngực căng tròn mềm mại không ngừng lay đọng khiến hắn cảm thấy rạo rực trong lòng, vội vàng dặn dò Diêu Nhất Minh.

- Vâng, Trưởng ban.

Nghe Giang Khương nói vậy, Diêu Nhất Minh liền mỉm cười nhanh chóng đi hỏi.

Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Khương cho Diêu Nhất Minh đi hỏi thì đôi mắt to xinh đẹp lập tức sáng lên, chu miệng hôn lên mặt Giang Khương một cái, hưng phấn nói:

- Giang Khương, anh tốt quá!

Tuyên Tử Nguyệt ở bên nhìn bộ dạng của Phan Hiểu Hiểu không kìm được lắc đầu cười khổ.

Eve lúc này đang ôm Tiểu Bảo ngồi chơi nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thấy giữa hai người không hề có vẻ gì khúc mắc thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Ngay cả mình nhìn thấy mà trong lòng cũng thấy chua chua, sao.

cô nàng này không có chút vẻ gì không vui vậy?

Động tác của Diêu Nhất Minh tương đối nhanh, nhanh chóng quay lại, nói với Giang Khương:

- Trưởng ban... Ở đây còn ba biệt thự bỏ trống... Chúng ta có thể lựa chọn một căn!

- A... Chúng ta đi xem đi, đi xem đi... Em phải chọn một căn...

Phan hiểu hiểu lập tức hưng phấn nhảy cỡn lên, nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, vui vẻ nói:

~ Tử Nguyệt, đi... Chúng ta cùng chọn đi!

- Không cần, chị tin vào con mắt của em. Em đã chọn chắc chắn bọn chị cũng thích. Em đi với anh Diêu đi...

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.

--Ừm... Vậy em đi nhé. Em nhất định sẽ chọn một view đẹp nhất.

Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu vui vẻ ra ngoài cùng Diêu Nhất Minh thì lúc này mới thoải mái thở ra một hơi, đưa tay nhẹ nhàng gối đầu mình, nhìn biển

khơi phía xa, đột nhiên nói:

- Tử Nguyệt... Em đi sắp xếp hành trình tiếp theo của chúng ta đi!

- Hành trình kế tiếp?

Tuyên Tử Nguyệt hơi sững sốt một chút.

- Đúng... Đi một vòng thế giới!

Giang Khương mỉm cười quay đầu nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt nói:

- Em muốn đi nơi nào thì liệt kê ra, sau đó giao cho Nhất Minh, ngày mai chúng ta xuất phát...

- Không sao, những việc anh được phân quản đều đã có người quản. Có chuyện họ chỉ cần gọi điện cho anh...

Khóe miệng Giang Khương khẽ nhếch lên, nhìn bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng đang trôi phía xa, trong mắt lóe lên tia mệt mỏi nói:

- Viện trưởng đã chuẩn bị máy bay cho anh rồi...

Nếu không ra ngoài một chuyến, hình như khá có lỗi với bản thân.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1175: Có gì khác?



Lần này... Cứ coi như tùy hứng một lần đi!

Giang Khương nhìn bầu trời xanh thảm, lặng lẽ nói.

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Khương xác định xong liền vội vàng ra ngoài chuẩn bị. Nếu đã quyết định ra ngoài lâu như vậy thì không chỉ hoạch định hành trình đơn giản như vậy. Cả một đại gia đình thế này, cô phải chuẩn bị đủ các mặt mới được.

Có điều sau khi ra ngoài, Tuyên Tử Nguyệt vẫn cười nói một câu:

- Tiền chúng ta mua biệt thự ở đây có lẽ không đủ đâu. Anh phải chuẩn bị một chút đi.

-A?

Giang Khương nghe vậy thì mắt khẽ nhướn lên, nói:

- Vậy chúng ta còn bao nhiêu tiền?

- Sáu triệu?

Tuyên Tử Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó xoay người rời đi.

Giang Khương hơi ngượng ngùng đưa tay lên sờ mĩ một cái, lúc này mới nhớ ra, hầu như tiền của mình đều ném vào cái Quỹ cứu trợ kia, trong túi của mình

vẫn còn sáu triệu là cũng tương đối khá rồi.

Eve ngồi một bên đùa với Tiểu Bảo, thấy bộ dạng ngượng ngùng của Giang Khương, chần chờ một chút, đột nhiên lên tiếng nói:

- Nếu anh không có đủ tiền, em... có thể cho anh mượn! - Hahaha... Không dám mượn...

Giang Khương nhẹ nhàng phất phất tay, cười haha nói:

- Nếu mượn tiền của em, chắc phải trả bằng máu, trả không nổi đâu.

Eve nghe Giang Khương nói vậy thì cũng không nhịn được cười, ôm Tiểu Bảo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp mang theo chút mệt mỏi, mím môi một cái, mỉm cười, nghiêm túc nói:

- Không sao, anh không cần phải trả...

Giang Khương chậm rãi quay đầu, nhìn đôi mắt xanh nghiêm túc trên gương mặt xinh đẹp kia, cười nói:

- Nhân tình là thứ còn quý hơn tiền nhiều...

Nghe thấy vậy, Eve hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng hồi thần, cười theo, nhìn Giang Khương gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, với tính cách của anh, nhân tình đúng là quý hơn tiền. - Có điều, anh thật sự không cần à?

Cô vừa đưa tay chỉnh lại tư thế thoải mái hơn một chút cho Tiểu Bảo đang ngủ trong lòng, vừa tùy tiện nói:

- Vậy anh định ăn nói sao với cô bạn gái nhỏ của anh? Tuy chỉ cần anh mở miệng, rất nhiều người vui lòng tặng căn biệt thự này cho anh, chẳng qua anh không phải là người như vậy!

- Bạn gái nhỏ?

Giang Khương nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười nói:

- An tâm đi... Anh có tiền, chẳng qua không ở trong tay anh thôi...

Vậy thì tốt

Eve ôm Tiểu Bảo trong lòng nằm xuống cái ghế trên bãi cát bên cạnh, đưa tay đẩy gọng kính đen của mình xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Khương nghiêng đầu nhìn Eve da thịt trắng nõn, có chút nghi ngờ nói: - Em... Thật sự không sợ ánh mặt trời?

- Có thể là vì em rất ít khi uống máu...

Eve cười nghịch ngợm nói:

- Trên căn bản mỗi tháng em chỉ uống hai lần... Cho nên, tới giờ em cũng không sợ ta tử ngoại lắm, đặc biệt là sau khi uống máu anh tới giờ, em càng không sợ. Nói tới đây, Eve còn nhẹ nhàng vươn người một cái, lười nhác nói: - Kể ra, giờ em khá hưởng thụ cảm giác ấm áp này!

Đối mặt với quái thai như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể trầm mặc
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1176: Vốn lệnh của Nghị viện trưởng



- Đúng rồi... Nghị viện trưởng lão bọn em rốt cuộc hạ lệnh gì cho em? Vẫn muốn một nửa máu của anh à? Hay là?

Giang Khương nhàn rồi nên hơi nhàm chán, đột nhiên hỏi Eve.

- Không...

Eve khẽ cười cười, lắc đầu nói:

- Vốn lệnh của Nghị viện trưởng lão đưa ra cho em thực sự cũng hơi có ý này. Có điều sau khi em lên cấp Hầu tước thì Nghị viện trưởng lão đã không thể

nào ép buộc được em nữa.

Đó là chưa nói sau khi anh lên chức Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện, Nghị viện trưởng lão càng không có suy nghĩ như vậy nữa!

Giang Khương nhíu mày, cười haha nói:

- Vậy em mạo hiểm chạy đến Trung Quốc làm gì? Không phải là thích anh rồi đấy chứ?

Eve nhẹ nhàng quay đầu nhìn Giang Khương một cái, khóe miệng xinh đẹp lại một lần nữa nhếch lên, nói:

- Chỉ là có cảm tình... Có biết không hả? Có cảm tình thôi... Nói tới đây, Eve dừng lại một chút, sau đó lại cười nói:

- Dĩ nhiên, mùi vị trên người anh rất hấp dẫn... Em hơi hoài niệm, cho nên mới đến nữa.

- Mùi vị rất hấp dẫn? Giang Khương nháy mắt một cái, đột nhiên cười, nói: - Chả trách anh cứ cảm thấy em đang muốn ăn anh vậy!

- Đúng... Chỉ cần dựa sát anh quá, em sẽ bị mùi vị trên người anh làm cho. không thể khống chế được...

Khóe miệng Eve hơi nhếch lên, cười.

Giang Khương không biết phải nói gì trước sự thẳng thắn của Eve.

Hai người im lặng một lúc, Giang Khương lại đột nhiên lên tiếng:

- Có điều, chắc đây không phải nguyên nhân duy nhất mà em đến đây chứ? - Không phải...

Eve khẽ gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt Tiểu Bảo đang nằm trong lòng cô, để Tiểu Bảo ngủ thoải mái hơn, lúc này mới tiếp tục nói:

- Anh biết, em còn có một em trai mài!

Giang Khương nghỉ ngờ gật đầu một cái. Nói:

- Anh ta tên... Fitt?

- Đúng... Fittl

Eve mím chặt môi, ánh mắt nhìn về xa xăm nói:

- Gia tộc Fitt chúng em trăm năm trước, sau khi ông nội chết trận tại Trung Quốc bọn anh địa vị đã rơi thẳng xuống trong Nghị viện... Mấy chục năm đó, nếu

không phải có Chủ tịch nghị viện đại nhân chiếu cố, gia tộc bọn em đã bị gia tộc khác thâu tóm từ lâu rồi...

Nhưng tuy có Chủ tịch nghị viện đại nhân chiếu cố, nhưng gia tộc bọn em vẫn hết sức khó khăn. Cha mẹ và gia tộc em luôn bị cả Nghị viện Huyết tộc giễu cợt và khi dễ cho đến khi em và Fitt trưởng thành, thuận lợi bước lên cấp Bá tước, sau đó mới coi như có lại chỗ đứng trong Nghị viện. Nhưng vinh quang của gia tộc bọn em vẫn kém xa so với trước kia.

Cho dù là bây giờ em đã lên cấp Hầu tước rồi, thậm chí được tấn thăng Nghị viên trưởng lão của Nghị viện, nhưng gia tộc vẫn chưa có được sự phồn thịnh như năm đó.

Nói tới đây, sau khi Eve trầm mặc một chút liền hít một hơi thật sâu, nói:

- Bởi vì em, chứ không phải em trai em thăng lên Hầu tước.

- Chuyện này không phải đều giống nhau sao?

Giang Khương hơi nghỉ ngờ. Với Huyết tộc mà nói, chỉ cần là thành viên gia tộc, cho dù ai đảm nhiệm chức gia trưởng cũng không khác biệt gì mới phải chứ.

- Không giống nhau... Bởi vì em khác với họ, em không phải Huyết tộc bình thường...

Eve cười nhạt một tiếng, sau đó nói:

- Em cũng không thích hút máu. Hơn nữa em không muốn chịu sự ràng buộc của gia tộc lắm.

Giống như em không ghét ánh mặt trời như Huyết tộc, em khác với họ.

Thậm chí em không thích cuộc sống của Huyết tộc... Em thích không khí ấm áp và sáng sủa như thế này...

Nghe Eve nói vậy, Giang Khương liền thở dài.

Hắn hiểu rõ đây là những lời nói từ tận đáy lòng của Eve. Là một kẻ có cảm giác và tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, hắn có thể cảm nhận rõ tính chân thực trong lời nói của Eve.

- Nếu như anh có thể cho em thêm một ít máu, em sẽ tương đối cảm kích!

Trước sự thẳng thừng của Eve, Giang Khương chỉ nhún vai một cái, trầm ngâm một chút, cả cười, nói:

- Được... Đợi vài tháng nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh có thể cho em trai em một ít máu.

- Thật chứ?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1177: Dĩ nhiên là không



Eve chấn động, quay đầu nhìn về phía Giang Khương. Không thể tin nói. - Dĩ nhiên... Có điều, không thể quá nhiều...

Nhìn vẻ hưng phấn của Eve, Giang Khương cười haha nói:

- Lần trước suýt chút nữa em hút khô anh luôn rồi...

-Á..

Eve nghe Giang Khương nhắc tới chuyện này thì trên mặt lộ vẻ lúng túng, trên gò má trắng nốn thậm chí còn hơi ửng đỏ, sau đó gấp gáp nói:

- Không cần nhiều quá, ừm... 2-300ml là đủ rồi, chắc không ảnh hưởng gì đến anh chứ?

- Được... Chỉ cần đợi vài tháng nữa thì sao không, anh sẽ cho anh ta 1000ml... Chuyện này với anh mà nói, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn...

Giang Khương mỉm cười nói.

~ 1000ml... A, tốt quá...

Eve nghe Giang Khương nói bằng lòng cho 1000ml thì trong mắt bắt đầu lóe sáng. Vốn cô còn định xin Giang Khương 2-300ml. Có 2-300ml máu này, mặc dù không đủ để Fitt có thể nhanh chóng thăng lên Hầu tước như mình nhưng ít nhất có thể đảm bảo và có một cơ hội để thăng tiến. Chỉ cần bản thân Fitt nổ lực, 2-3

năm nữa, chắc chắn vẫn có cơ hội thăng lên Hầu tước.

Nhưng giờ Giang Khương lại bằng lòng cho 1000ml. Có iầu máu như vậy, Fitt hoàn toàn có thể thăng lên Hầu tước trong 5-10 năm.

Nghĩ tới đây, cảm kích trong lòng Eve càng nhiều hơn. Cô nhìn Giang Khương, chậm rãi nói:

- Giang Khương... Cám ơn anh... -Ài... Không cần khách sáo! Giang Khương nhẹ nhàng nhún vai một cái, cười nói.

Không lâu sau, Phan Hiểu Hiểu cùng Diêu Nhất Minh chạy ra ngoài xem nhà đã trở lại. Phan Hiểu Hiểu tung tăng chạy đến bên Giang Khương, vui vẻ nói:

- Giang Khương, em thích một căn ở sườn núi bên kia.

Mặc dù căn đó tương đối nhỏ nhưng cũng có sáu phòng, phòng khách gì đó cũng lớn. Còn có một cái sân nhỏ để đậu máy bay. Hơn nữa còn có một hồ nước rất lớn... Chủ yếu là view đẹp vô cùng, không kém gì so với bên này... Nếu như chúng ta mua, vậy thì sau này mùa đông ông nội có thể đến đây nghỉ đông rồi!

Giang Khương nghe thấy Phan Hiểu Hiểu vui vẻ lầm bầm liền mỉm cười, nói:

- Được... Được, vậy thì căn này, chúng ta sẽ mua căn này...

Sau khi dứt lời, hắn nhìn về phía Diêu Nhất Minh nói:

- Bao nhiêu tiền?

- Vâng... Nguyệt Minh thiếu gia nghe nói chúng ta muốn mua biệt thự, liền đánh tiếng với bên quản lý. Bên quản lý đã giảm giá cho chúng ta... Tổng cộng hai mươi tám triệu...

Diêu Nhất Minh cười nhìn Giang Khương, nói.

- Hai mươi tám triệu?

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, rẻ hơn nhiều so với hắn suy đoán. Xem ra họ đã giảm giá không ít. Dĩ nhiên, chủ yếu là, tiền của bên quỹ có lẽ vẫn

còn đủ. Nếu không phải thật sự mở miệng mượn người khác thì mất mặt quá.

Ngược lại Phan Hiểu Hiểu ở bên vốn đang hưng phấn lại nhìn hắn, hơi lo lắng, nhỏ giọng nói:

- Giang Khương... Có phải nó hơi mắc quá không?

- Không mắc, biệt thự đẹp như vậy mà chưa tới ba mươi triệu, không đắt chút nào. Mual

Giang Khương đưa tay nhéo cái má phúng phính của Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nhìn về phía Diêu Nhất Minh nói:

- Anh gọi điện cho Mã Tiểu Duệ, bảo cô ấy chuyển tiền di... Cố gắng làm xong thủ tục trong ngày mai, chúng ta phải rời đi

- Vâng, trưởng ban.

- Ngày mai chúng ta phải rời đi sao? Không ở thêm hai ngày nữa à? Về viện à?

Nghe Giang Khương nói mai phải rời đi, Phan Hiểu Hiểu vốn đang hưng phấn vì nghe thấy Giang Khương chắc chắn sẽ mua căn biệt thự kia giờ sắc mặt lập

†ức ảm đạm, dùng ánh mắt không nỡ nhìn Giang Khương, cẩn thận nói.

Giang Khương nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô thì cuối cùng cũng không nhịn được cười, lại nhéo gương mặt đáng yêu kia của cô, cười haha, nói:

- Dĩ nhiên không phải trở về viện. Ai nói phải về viện? - Không phải trở về viện? Vậy chúng ta đi đâu? Phan Hiểu Hiểu nghe thấy không phải trở về viện liền hưng phấn nói.

- Không phải hôm qua lúc tới anh đã nói rồi sao... Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới mà?

Giang Khương cười híp mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu, trêu ghẹo nói: - Đương nhiên là đi vòng quanh thế giới. Chúng ta sẽ cùng đi! - Anh nói thật à?

Phan Hiểu Hiểu nhìn khuôn mắt đang cười híp mắt của Giang Khương, không tin. Cô nhìn chằm chằm Giang Khương với vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Thật! Giang Khương nhún vai một cái. - Không lừa em chứ?

Sắc mặt Phan Hiểu Hiểu càng thêm nghiêm túc, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói.

- Dĩ nhiên là không...

Giang Khương nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phan Hiểu Hiểu thì cuối cùng cũng không nhịn được, cười to nói:

- Được rồi được rồi... Đi chuẩn bị một chút, sau đó thương lượng với Tử Nguyệt xem muốn đi đâu... Đưa những nơi muốn đi nhất sắp lên trước, lần này. chưa biết chắc chúng ta sẽ đi bao lâu, nên nhanh chóng xếp những nơi muốn đi nhất lên trước rồi tính sau!

- Thật ạ! Cuối cùng Phan Hiểu Hiểu phát hiện Giang Khương không nói đùa thì nhảy. cỡn lên, mặt đầy hưng phấn và ngạc nhiên, vui vẻ chạy vào trong nhà. Có điều

vừa chạy đi thì cô lại quay vòng trở lại, hét lớn với Diêu Nhất Minh:

- Anh Diêu... Mau đi gọi điện cho Tiểu Duệ, bảo chị ấy mau gửi tiền qua, đừng trì hoãn thời gian của chúng ta.

- Biết rồi, biết .. Lát nữa tôi gọi ngay, không trì hoãn được đâu mà...

Giang Khương cười lắc đầu, nhìn Tiểu Bảo trong lòng Eve, lãnh đạm nói:

- Dù sao cũng có máy bay, có chuyện gì chúng ta cũng về kịp mà. Cứ đi trước hằng tính...

Lần này cho dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng mọi người đều vui Vẻ...

Giang Khương cười nhìn Diêu Nhất Minh nói. - Vâng... Diêu Nhất Minh nhìn ông chủ tùy hứng của mình, lúc này chỉ có thể liên tục gật đầu. Trong mắt anh thoáng lóe lên tia lo lắng nhưng lại nhanh chóng thay bằng tia hâm mộ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1178: Nhưng cảm giác như vậy



Chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh cuốn theo con sóng cực lớn, thổi cho nhánh cây cách đó không xa nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó bay lên độ cao dự định trong cái vẫy tay đưa tiễn của đám Giang Văn Ba. Chiếc trực thăng bắt đầu dần dần quay đầu đi về phía trước, rời xa hòn đảo xinh đẹp đã ở mấy ngày nay.

Giang Khương nhìn xuyên qua cửa sổ trực thăng, nhìn căn biệt thự ở nơi cao nhất của đảo, trong mắt lóe lên tia khác thường, sau đó chậm rãi quay đầu trở lại, cười híp mắt nói với Tiểu Bảo trong lòng:

- Đi thôi, chúng ta lại đi máy bay rồi...

Cứ vậy, một chuyến xuất hành giống như kỳ nghỉ phép tạm thời chấm dứt. Chuyến xuất hành hai ngày này giống như một chuyến đi bình thản cùng gia đình, cùng ăn hai bữa cơm, uống một bữa trà, sau đó cứ vậy rời đi.

Có điều Giang Khương không hề cảm thấy thoải mái. Hắn hiểu rõ, Y sư Lý Nguyên Bân kia không phải đơn giản là muốn gặp mình một lần. Thậm chí lúc mình muốn rời đi còn đặc biệt mời mình uống một bữa trà chiều, thái độ thân thiết tự nhiên, rõ ràng đang muốn lôi kéo quan hệ với mình. Chắc chắn là lão có dụng ý gì khác, nếu không sẽ cố ý gửi lời mời để mình chạy đến một chuyến. Hơn nữa, loại sức mạnh hắn cảm nhận được từ trên người Y sư Lý Nguyên Bân càng khiến trong lòng hắn có một bóng đen mờ mờ.

Nhưng cảm giác như vậy chỉ thoáng qua một chút rồi Giang Khương nhanh chóng quên mất đi điều này. Giờ hắn không để tâm nhiều chuyện như vậy. Quan trọng là vứt bỏ những chuyện phức tạp kia đi để yên ổn tu luyện. Những ngày này phải thả lỏng một chút, cố gắng mau chóng tháo phong ấn của Cửu Vĩ, hoàn toàn hồi phục...

Trong mọi người, bây giờ chỉ có Phan Hiểu Hiểu là tiếc nuối nằm bò trên cửa sổ, nhìn chằm chằm căn biệt thự trên sườn núi, trong mắt tràn đầy nuối tiếc. Giấy tờ của căn biệt thự đó sáng nay đã thuận lợi lấy được, hơn nữa bây giờ bên đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị dựa theo ý của Phan Hiểu Hiểu tiến hành cải tạo. Điều này càng khiến Phan Hiểu Hiểu tương đối không nỡ.

- Được rồi, lần sau chúng ta quay lại chắc nhà đã sửa sang xong hết rồi, đến lúc đó chúng ta có thể vào ở luôn, em đừng có tiếc nuối nữa mà!

Tuyên Tử Nguyệt nhìn bộ dạng của Phan Hiểu Hiểu thì cười nói. - Vâng, vâng... Em biết, em chỉ muốn nhìn thêm chút nữa thôi mà...

Một giờ sau, đám Giang Khương đã ngồi trên chiếc Gulfstream G65 bay thẳng lên bầu trời xanh, đi về phía Châu Âu.

Là phụ nữ, trạm đến đầu tiên của Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dĩ nhiên là Paris thủ đô thời trang thế giới. Với phụ nữ mà nói, shopping mãi mãi là chuyện lớn nhất trong chuyến du lịch. Thời gian của hành trình lần này chưa xác định, cho nên mục tiêu của họ là shopping trước, shopping xong mới tiếp tục du lịch sau. Còn sau đó khi nào quay về thì không quan trọng nữa.

Dù sao cũng có máy bay, cũng có tùy tùng, tiện vô cùng...

Không thể không nói, Gulfstream G65 là lựa chọn tốt nhất cho chuyến du lịch quanh thế giới. Đến bất cứ thành phố nào trên thế giới, trừ một vài nơi quá nhỏ thì hầu như nó không cần phải đổ xăng giữa đường. Cộng thêm các thiết bị chuyên nghiệp và hết sức đầy đủ khiến cho chuyến du lịch vòng quanh thế giới lần này thực sự vô cùng thoải mái.

Bọn Giang Khương thoải mái đi Châu Âu. Lúc này Thiên Y viện vì chuyến du lịch vòng quanh thế giới đột ngột của Giang Khương mà hơi hỗn loạn.

- Cái thằng này... Có cần phải ra lệnh cho máy bay quay lại không?

Chân mày Lưu Mộc Dương khẽ nhíu lại. Kể ra thằng nhóc Giang Khương này đúng là vô tổ chức vô kỷ luật.

- Rõ ràng chỉ đi Nam Đảo một chuyến, kết quả lại thành du lịch vòng quanh thế giới. Hắn thật sự cho rằng đây là tuần trang mật sao? Cứ vậy là đem cả gia đình nói đi là đi, không thèm thông báo trước với viện gì hết.

- Được rồi, được rồi... haizz... Từ Khải Liễu hơi nhức đầu xoa xoa mi tâm. Lắc đầu cười khổ nói:

- Cái này cũng do tôi. Chẳng trách lúc ấy tôi bảo cậu ấy dùng chiếc Gulfstream G65, vẻ mặt cậu ấy kỳ quái như vậy. Hơn nữa trước khi lên đường, cậu ấy còn cố ý tìm lão La bọn họ mở một cuộc họp. Tôi còn cho rằng cậu ấy tương đối để tâm đến công việc, ai ngờ lại như vậy... Thôi, cứ coi như cho cậu ấy. nghỉ phép đi. Thời gian này cậu ấy cũng khá cực khổ rồi, chỉ cần đừng gây ra chuyện gì lớn, để cậu ấy thả lỏng một chút cũng tốt!

- Nhưng... Cậu ta mới chính thức nhận quản lý mấy phòng ban, một mình chạy đi như vậy, vô trách nhiệm quá...

Lưu Mộc Dương dở khóc dở cười nói.

- Cứ để cậu ấy đi đi... Dù sao cậu ấy cũng có máy bay bên cạnh, muốn quay về cũng nhanh mà. Hơn nữa ở đây còn có lão La bọn họ!

Từ Khải Liễu cũng không ngẩng đầu lên nhanh chóng ký tên lên một phần văn kiện, sau đó nói:

- Mộc Dương, đợi lát nữa anh đi đánh tiếng với Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long, đốc thúc một chút nhé!

- Được... Cũng chỉ có thể như vậy!

- Giang Khương sau khi gặp mặt nhóm Giang Văn Ba thì trực tiếp bay đi Paris?

Lưu Phong nhìn báo cáo trong tay, chân mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn thuộc hạ trước mặt nói:

- Hắn vừa mới thăng chức lên Ủy viên thường vụ Hội đồng viện không lâu, hơn nữa còn mới nhận phân quản vài lãnh vực, chuyện gì mà có thẻ khiến hắn

bỏ lại những chuyện này, bay thẳng đi Paris?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1179: Đây là Hồng Vân Đan?



Thuộc hạ đứng trước bàn làm việc của lão lúc này trên trán đã đổ mồ hôi, cung kính kêu lên:

- Nguyên nhân tạm thời vẫn chưa tra ra được ạ!

Lưu Phong nghe vậy ánh mắt hơi lạnh lẽo, trâm giọng nói:

- Phế vật. Có thể khiến Giang Khương vứt bỏ tất cả chạy đi Paris, không thèm quay về viện thì chắc chắn là chuyện lớn. Vậy mà các người cũng không điều tra ra được!

- Thuộc hạ nhất định sẽ cho cho người tiếp tục nhanh chóng điều tra!

Sau khi bị Lưu Phong quát vài câu, tên thuộc hạ này không dám bao biện nhiều, chỉ vội vàng trầm giọng kêu.

-Ừm.

Lưu Phong gật đầu một cái, sau đó mới nói tiếp:

~ Tình hình Tề gia như thế nào rồi? Thiên Y viện có nói gì chưa?

- Tê Lãng nhận được mấy đan dược của Môn chủ ban thưởng, trông có vẻ tương đối hài lòng. Còn Thiên Y viện hôm qua cũng cử người đến Tề gia răn dạy, mặc dù trong tối Tề gia có chút khó hểu, có điều tôi nghĩ có lẽ Tê Lãng sẽ không vấn đề gì!

Thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức đáp lại.

~ Ừm... Hiểu rồi, lui xuống đi. Mau điều tra rõ nguyên nhân Giang Khương đột nhiên xuất hành, biết chưa?

- Vâng... Môn chủ. Lúc này hình ảnh chuyển tới Tê gia Nam Cương. Gương mặt Tê Lãng lúc này đang lạnh lẽo đứng trước chủ vị của nghị sự đường, lạnh lùng nhìn những người

trước mắt, xùy giọng cười nói:

- Sao? Các người thật sự cho rằng các người là tay sai của Thiên Y viện à? Thiên Y viện tùy tiện cử một người tới, các người đã bị dọa đến thế này sao?

- Tê Lãng anh dám dựa dẫm Cổ Môn, anh muốn Tề gia chúng ta đi vào chỗ chết sao?

Nhị gia của Tề gia mặt đầy căm phẫn nhìn Tề Lãng, tức giận quát:

- Bây giờ cha con các người lập tức tới Thiên Y viện chịu đòn nhận tội, tránh Tê gia chúng ta rơi vào cảnh không cách nào quay đầu lại đi!

- A, Tê Minh Nghĩa, anh là gia chủ hay tôi là gia chủ? Anh có tư cách gì nói chuyện với gia chủ tôi đây như vậy chứ?

Tề Lãng cười lạnh một tiếng nói.

- Tôi có tư cách gì ư?! Hừi Tôi thân là một thành viên của Tề gia, còn gia chủ anh đây giờ đã hoàn toàn không đủ tư cách nữa. Anh đang kéo Tề gia chúng ta xuống vực sâu, sao tôi không thể chỉ trích anh cứ?

'Tề Minh Nghĩa lạnh giọng cười lạnh nói:

- Bây giờ, tôi dùng thân phận thành viên Hội nghị sự của Tề gia ta chính thức vạch tội anh. Tôi yêu cầu các vị Trưởng lão Hội nghị sự bãi miễn thân phận gia

chủ của Tề Lãng anh, và dẫn cha con anh đến Thiên Y viện chuộc tội!

Nghe Tê Minh Nghĩa nói vậy, chư vị trưởng lão Tề gia ngồi đây lúc này cũng đều dồn ánh mắt nhìn về phía Tề Lãng ở vị trí chủ vị, ánh mắt có chút bất thiện.

'Tề Lãng thấy ánh mắt mọi người không còn cung thuận như xưa liền liền cười khẽ một tiếng. Mấy lão già kia đã bị Tê Minh Nghĩa giật dây nên cho rằng họ có gan to ngất trời thật sao?

- Tê Lãng... Anh còn gì để nói không?

Cuối cùng, lúc này một lão giả trong tộc đã nhảy ra trong sự ra hiệu của Tề Minh Nghĩa, gây khó dễ Tề Lãng.

- Haha.

Nhìn thấy viên đạn đầu tiên b*n r* này, Tê Lãng khẽ cười một tiếng, sau đó lấy từ trong túi ra hai bình ngọc nhỏ.

Nhìn hai bình ngọc nhỏ trong tay, tất cả mọi người đều khế sửng sốt. Tề Lãng mở nắp hai bình ngọc nhỏ ra, sau đó đổ vào lòng bàn tay, một mùi thơm nồng đậm trong nháy mắt tràn ra từ hơn hai mươi viên thuốc màu đỏ trong lòng bàn tay Tề Lãng. Rất nhiều lão giả trong tộc đều kinh ngạc kêu lên.

- Đây là cái... cái gì?

- Không sai, đây là Hồng Vân Đan.

Tê Lãng run run đưa tay phô bày trước mặt các lão giả, cười lạnh nói: - Hai mươi viên...

- Hai mươi viên... Hai mươi viên Hồng Vân Đan...

Các lão giả trong tộc vui mừng và kinh ngạc kêu lên.
 
Back
Top Bottom