Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1160: Nhưng lúc này



Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương biết quả nhiên bà không bỏ qua cho hắn.

Nhưng lúc này, Giang Khương cũng không có tâm tư từ chối, nhìn hai người cười nói:

- Viện trưởng, Trưởng ban, không cần phải gấp như vậy chứ? Tôi gia nhập Hội Đồng Viện chưa được bao lâu mà, đừng nói chỉ là mới tấn thăng Ủy viên thường vụ được mấy ngày, nào có kinh nghiệm đảm nhiệm mấy trọng trách nặng nề chứ.

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút rồi nói tiếp:

- Nếu không, hoãn lại một thời gian nữa được không?

- Chậc chậc, Mộc Dương, ông đừng nhìn tôi. Tôi cũng biết tên tiểu tử này rất xảo quyệt. Người khác chỉ mong quản chuyện, cậu ta muốn chút cũng không muốn. Hơn nữa còn nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian để có thể chạy trốn.

Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu liền nói với Lưu Mộc Dương bên cạnh.

Lúc này Lưu Mộc Dương nhìn Giang Khương, mặt tràn đầy cảm thán, gật đầu nói:

- Vẫn là Viện trưởng nói chính xác.

- Giang Khương, cậu nói vậy là không đúng. Cái gì là không đảm nhiệm nổi trách nhiệm nặng nề?

Gương mặt Lưu Mộc Dương tràn đầy giễu cợt, nhìn Giang Khương nói:

- Ngay cả chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ mà cậu còn có thể làm, hơn nữa còn làm rất khá, ngay cả công việc của một Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện mà cậu làm không được, thế cậu nói dối như vậy không cảm thấy đỏ mặt à?

- Đỏ mặt, đỏ mặt, dĩ nhiên là đỏ mặt rồi.

Bị Lưu Mộc Dương nói như vậy, Giang Khương liền cười khan.

- Được rồi, vậy chúng ta vào đề chính đi.

Thấy Giang Khương không còn giả bộ nữa, Từ Khải Liễu nói:

~ Trước mắt công việc của lão Ninh và Chu Thế Dương đều do tôi, Mộc Dương và lão Liêu chia nhau gánh. Tôi thì không sao, dù sao gánh cũng không nhiều, bởi vì chủ yếu là nằm trên người Mộc Dương và lão Liêu.

- Mặc dù trong viện đều ổn định, Mộc Dương và lão Liêu phân công quản lý đều xử lý rất tốt, tương đối thỏa đáng, nhưng dù sao chuyện cũng hơi nhiều một chút. Cho nên, Giang Khương cậu hãy gánh bớt một ít đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, nói:

- Mặc dù cậu còn trẻ, hơn nữa thời gian đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ không dài, nhưng thời gian cậu làm Ủy viên, rất nhiều công việc vẫn làm rất tốt.

Chẳng qua cậu không để ý mà thôi.

- Chuyện lần trước, cậu xử lý không tồi. Dựa theo lời lão Liêu nói chính là có năng lực, có quyết đoán, lãnh đạo lại chu toàn.

Nhắc đến đây, Từ Khải Liễu quay sang nhìn Lưu Mộc Dương, nói:

- Mộc Dương, lão Liêu rất hiếm khen người khác. Nhiều năm như vậy, tôi chỉ nghe ông ấy khen có một mình Giang Khương.

- Đúng, lão Liêu tương đối coi trọng Giang Khương. Dĩ nhiên, tôi cũng tán đồng cách nhìn nhận của ông ấy.

Lưu Mộc Dương cười nói.

- Được, nếu chúng ta đã đồng ý năng lực của cậu, Giang Khương, việc cậu nên quản vẫn phải quản.

- A, Trưởng ban, lời này không thể nói như vậy. Tôi không có kinh nghiệm gì cả, ngài đem mấy công việc này đè lên đầu tôi, tôi không thể quản nhiều như vậy. được.

Nghe hai người nói chuyện, Giang Khương quýnh lên, nói:

- Hơn nữa, tuổi tác của tôi quá nhỏ, chủ quản công việc dạy học và học viện thật sự không tốt lắm. Những lão đồng chí nhìn thấy tôi, nhất định sẽ không nể mặt. Cộng thêm học viện chính là căn cơ của viện ta, tôi cảm thấy năng lực của mình thật sự chưa đủ.

Nói đến đây, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cau mày, Giang Khương vội vàng cười nói:
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1161: Ý cậu bảo tôi lên tiếng đuổi cô ấy đi?



- Nếu không thì để tôi quản Ban Hậu cần và ban Ngoại giao đi. Việc dạy học và học viện vẫn để cho Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu quản?

Từ Khải Liễu mặt đầy giễu cợt nhìn Giang Khương, nói:

- Tiểu tử cậu đúng là biết giả bộ. Cậu sợ không thể phục chúng?

- Ban đầu tôi nghe nói, khi cậu làm Chủ nhiệm Ủy ban điều tra sự kiện Long Sơn, một số y sư nhị phẩm cũng bị cậu trấn ép xuống. Khi cậu làm Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, một mình cậu quản hết toàn viện, không ai dám không phục. Đây có được xem là không phục chúng không?

- Tiểu tử cậu bây giờ bao nhiêu tuổi? Hai mươi tám đúng không? Một tuần thông qua ba kỳ lên lên cấp y sư nhất phẩm, cậu còn không quản được học viện sao? Tôi đoán, nếu bây giờ yêu cầu người của học viện đến bỏ phiếu, đánh giá chín phần cậu chạy không thoát rồi.

Nhìn vẻ mặt trào phúng của Từ Khải Liễu, Giang Khương rốt cuộc không chống đỡ nổi, vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, Viện trưởng đừng bóc trần con nữa. Con làm là được rồi chứ?

Nói đến đây, nhìn thần sắc Từ Khải Liễu rốt cuộc đã tốt hơn, trong lòng Giang Khương cảm thấy rầu rĩ, nhưng rồi không cam lòng, nói:

- Viện trưởng, bây giờ Trưởng ban Liêu không có ở đây, chúng ta điều chỉnh công việc như vậy thì không tốt lắm. Nếu không, chúng ta chờ xem ý kiến của Trưởng ban Liêu như thế nào?

- Không sao, tôi và lão Liêu cũng đã nói chuyện qua. Ngoại trừ ban Hậu cần và Ngoại giao ra, ông ấy còn định đem ban Nghiên cứu giao cho cậu luôn. Nhưng tôi cảm thấy như vậy thì nặng quá, cho nên mới lấy lại ban Nghiên cứu.

Từ Khải Liễu nheo mắt nhìn Giang Khương, nói:

- Nếu không, cậu nhận luôn cả ban Nghiên cứu nữa nhé?

Lưu Mộc Dương nhìn thấy vậy liền mỉm cười, gật đầu liên tục nói:

- Đúng vậy, ngành này mỡ nhiều lắm. Bọn họ xài tiền như nước, các loại dược vật cao cấp cần lúc nào có lúc đó. Ban Giám sát của tôi trên cơ bản cũng không quản được họ. Nếu không, cậu nhận luôn ban Nghiên cứu?

- A, không nên, không nên. Bây giờ tôi đã có ban Hậu cần và ban Ngoại giao. rồi, mỡ cũng không ít. Ai mà không biết ban Hậu cần nhiều tiền. Hậu cần quản cung ứng thuốc. Ban Ngoại giao đánh giá thu được bên ngoài cũng rất nhiều. Tôi quản hai cái là đủ kiếm bát chậu tràn đầy rồi.

Giang Khương không ngừng bận rộn, lắc đầu liên tục, sợ bị hai người chụp đầu vào lồng.

Thấy Giang Khương không dám khước từ chuyện quản lý ban Giáo dục và Đào tạo nữa, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương cũng cảm thấy yên tâm. Hai người đều biết gốc biết rễ Giang Khương, không ai buộc được hẳn. Hăn là loại người chạy được thì sẽ chạy. Không ấp thúng vào đầu hắn là không được.

- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho lão Liêu, ngày mai chúng ta sẽ mở một hội nghị mở rộng, thông báo một chút, sau đó Giang Khương cậu chính thức tiếp quản.

Từ Khải Liễu nói:

- Được rồi, tôi biết cậu không thích ở chỗ của tôi quá lâu. Có chuyện thì cậu về trước đi, ngày mai cậu chính thức tiếp nhận công việc được phân công.

- Vâng, vâng.

Giang Khương bất đắc dĩ gật đầu, sau đó do dự một chút rồi nhìn Từ Khải Liễu, cười nói:

- Viện trưởng, tôi còn một chuyện nữa.

- Còn có việc gì, nói đi? Vừa lúc có Mộc Dương ở đây. Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, cảm thấy có chút là lạ. - Việc này...

Giang Khương đưa tay sờ mũi, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, cười nói:

- Là chuyện Eve. Chẳng lẽ cứ để cô ấy ở mãi trong viện chúng ta sao?

- Gô ấy ở trong viện chúng ta cũng khá nhiều ngày rồi, hơn nữa cũng đã dạo chơi gần hết thắng cảnh ở Kim Lăng. Con nghĩ cũng đã đến lúc để cô ấy rời khỏi. Nếu không, trong Thiên Y Viện chúng ta có một Huyết tộc cũng không phải chuyện hay.

Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu ngẩn người nhìn Giang Khương, sắc mặt có chút cổ quái nhìn Lưu Mộc Dương, rồi lại quay về nhìn Giang Khương, rốt cuộc không nhịn được cười lên:

- Tôi nghĩ chuyện này cậu muốn thế nào thì cứ như thế đấy. Tôi và lão Dương, lão Liêu không có ý kiến. Chẳng lẽ trong viện có người nói lời ong tiếng Ve Sao?

- Cái này...

Nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương đều mỉm cười cổ quái nhìn mình, Giang Khương nhịn không được sắc mặt đỏ lên:

- Viện trưởng, không có ai nói gì cả, chỉ là con cảm thấy trong nội viện chúng †a lại có Huyết tộc ở, quả thật không hay. Dù sao

chúng ta và Huyết tộc là địch thủ trăm năm. Tổng cũng không thể để cô ấy ở mãi ở đây được. Con cảm thấy vẫn nên để cô ấy trở về.

- Ừm, vậy thì cậu để cô ấy trở về đi.

Từ Khải Liễu cố nén cười, nghiêm túc gật đầu. Lưu Mộc Dương cũng gật đầu, tham gia náo nhiệt:

- Đúng vậy, nếu cậu muốn cô ấy trở về, cậu cứ bảo, chẳng lẽ còn ai dám ngăn sao?

- Gậu là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, một câu nói của cậu, đừng nói là Thiên Y Viện chúng ta, cho dù toàn bộ Hoa Hạ cũng không ai phản đối cậu.

- Vâng.

Giang Khương đưa tay sờ mũi, thấy hai trưởng bối cứ thích làm khó hắn, liền cắn răng nói:

- Viện trưởng, con không tiện nói. Ý của con là, người có thể ra mặt nói chuyện với Hầu tước Eve hay không. Dù sao cô ấy cũng là nghị viên Hội đồng trưởng lão Huyết tộc, người ra mặt thì thích hợp hơn.

- Giang Khương, chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Muốn nói thì chính cậu đi nói đi. Bảo tôi đi nói, không có cửa đâu.

- Được rồi, không còn chuyện gì thì đi nhanh đi. Đừng có ở đây mà gây thêm phiền phức cho tôi.

Từ Khải Liễu phất tay, đuổi Giang Khương như đuổi vịt, chỉ để lại Lưu Mộc Dương ngồi to cười ha hả.

- Tức cười quá, cuối cùng thì tiểu tử này cũng phải ăn thiệt một lần cho biết.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1162: Có vấn đề gì?



Nhìn Giang Khương ảo não chạy ra ngoài, Lưu Mộc Dương cười to, bưng tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Từ Khải Liễu, nói:

- Nhưng, cứ để cho Hầu tước Eve ở lại trong nội viện, chắc không có vấn đề gì chứ?

- Có vấn đề gì?

Từ Khải Liễu cười nói:

- Nếu ngay cả hai Đại vu sư của bộ lạc Vu sư còn ở đây, thêm một Huyết tộc nữa thì có thể làm được gì? Ngay cả đại loạn lớn như vậy mà còn qua được, nội viện chúng ta còn sợ chút chuyện này sao?

Lưu Mộc Dương nhe răng cười, gật đầu nói:

- Là tôi suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tôi thấy vị nữ Hầu tước Eve này đúng là có chút tình ý với Giang Khương. Dĩ nhiên cũng không chỉ đơn thuần vì máu của cậu ấy.

- Cho nên tôi mới đồng ý cho Eve ở lại trong viện.

Từ Khải Liễu mỉm cười nói:

- Bất kể thế nào, Eve là Hầu tước trẻ tuổi nhất của Huyết tộc. Ông cảm thấy, nếu một người không có tính tổn hại đối với viện, chúng ta có cần phải khước từ không?

- Đương nhiên là không cần thiết.

Lưu Mộc Dương cười nói:

- Giang Khương không phải người ngu. Tôi nghĩ, chuyện này chúng ta cứ ngồi im mà xem.

- Dĩ nhiên rồi. Từ Khải Liễu nói:

- Ít nhất, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ có thêm Huyết Linh Thảo một cách dễ dàng hơn.

- Tôi cũng cảm thấy vậy. Nghĩ đến sau này sẽ có một vị Hầu tước, thậm chí là Công tước thỉnh thoảng trợ giúp chúng ta nghiên cứu, đúng là đáng để chờ mong.

Lưu Mộc Dương gật đầu, đột nhiên nghiêm túc lại:

- Gòn tình huống liên quan đến Tề gia, chúng ta nên xử lý như thế nào?

- Cứ dựa theo ý kiến của ông, mật thiết quản chế hết thảy chiều hướng của Tê gia. Sau đó đưa ra cảnh cáo với Tê Lãng, cho thấy thái độ của Thiên Y Viện ta. Đây là lựa chọn của Tề gia y, Thiên Y Viện ta cũng không vì vậy mà làm khó y. Nhưng nếu Tề gia dám có những hành động vượt quá giới hạn, Thiên Y Viện tất sẽ không để cho Tề gia y dễ dàng vượt qua như vậy.

Nói đến đây, sắc mặt Từ Khải Liễu lạnh lại:

- Nếu Tề gia dám làm ra lựa chọn như thế, Tề gia nên gánh lấy trách nhiệm nặng nề, đừng tưởng rằng Thiên Y Viện chỉ vì Cổ môn mà có bất kỳ kiêng ky nào. Trong thần điện tại bộ lạc Vu sư cách xa vạn dặm, Tổ linh tế tư ngồi xếp bằng trước đống lửa màu xanh, nhắm mắt cảm nhận. Ngọn lửa trước mặt giống

như có sinh mệnh, không ngừng lơ lửng.

Không biết qua bao lâu, Tổ linh tế tư chậm rãi mở mắt, nhìn hai Đại vu sư đang ngồi bên cạnh, nói:

- Thần thú đại nhân lựa chọn quả nhiên không sai.

Một vu sư gầy nhom chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:

- Lần này đám người Draco đến Hoa Hạ, đã xác nhận qua, chỉ cần là khu vực có Thần Thú Bát, sức mạnh vu sư chúng ta vẫn tồn tại. Lần này đến phương đông, thu hoạch đúng là rất lớn.

Một vị phù thủy khác cũng chậm rãi gật đầu, nói:

- Sứ giả đại nhân đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, cũng khiến cho tình huống rối rắm của bộ lạc vu sư chúng ta được hóa giải. Hơn nữa, căn cứ theo hồi báo của Draco và Portugo, một vị Hầu tước của Huyết tộc cũng đã đến tham gia nghi thức tấn thăng lần này của sứ giả đại nhân.

- Nghe nói vị nữ Hầu tước Huyết tộc này, mặc dù phụng mệnh làm việc, nhưng quan hệ với sứ giả đại nhân rất tốt. Cho nên mới được tham gia dự lễ, cũng không bị phía Thiên Y Viện căm thù. Thậm chí còn ở lại lâu ngày trong nội viện, được sứ giả đại nhân chiêu đãi.

Gương mặt gầy nhom của Đại vu sư cũng lộ ra một chút yên tâm:

Hai đại Vụ sư nhìn nhau, sau đó cúi đầu thật sâu:

- Vâng.

Từ lúc hai người cúi đầu xuống, ngọn lửa màu xanh trước mặt ba người tăng vọt, sau đó vỡ ra.

Ngọn lửa nổ tung, bắn đầy hoa lửa bên trong thạch thất, sau đó hai vị Đại vu sư biến mất không thấy, chỉ còn lại Tổ linh tế tư với một ngọn lửa nhỏ trước người. Nhưng ngọn lửa đã thu xuống chưa đầy một thước, chiếu sáng gương mặt u ám của Tổ linh tế tư.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1163: Nghĩ như vậy



Từ Khải Liễu không muốn ra mặt, Giang Khương cũng không thể nào thúc giục Hầu tước Eve rời đi. Dù sao cũng đã nói chuyện với Từ Khải Liễu, Giang Khương cũng không cần để ý nhiều nữa, cứ để Eve ở lại.

Nghĩ như vậy, Giang Khương đành buông xuôi. Nếu Eve muốn ở lại nội viện, cứ tránh không gặp mặt thì cũng không quá thực tế.

Hơn nữa, đã mấy ngày không gặp Eve, suy nghĩ một chút liền nói với Diêu Nhất Minh bên cạnh:

- Trưa nay đặt một bàn cơm ở nhà ăn nhé. Anh cũng đi cùng luôn. - Vâng.

Giang Khương đặt cơm cũng chỉ là bữa tiệc gia đình, không mời những người khác, chỉ mời La Thiên Minh mà thôi.

Eve đang cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo đi dạo trong thành Kim Lăng. Mặc dù ánh mặt trời mùa xuân có chút nhức mắt, nhưng đối với Hầu tước Huyết tộc mà nói, chỉ cần đeo cặp mắt kính thì có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời.

Phan Hiểu Hiểu ngược lại gần gũi với Eve hơn Tuyên Tử Nguyệt. Tuy thời điểm ban đầu, nghe nói Eve là Huyết tộc thì lấy làm kinh hãi. Cô gái tóc vàng xinh đẹp trước mắt là một quỷ hút máu thì thật quá khó tin.

Khi lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ với Eve, trong lòng Phan Hiểu Hiểu có chút sợ hãi. Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, một chút cũng không còn lo lắng, ngược lại còn tỏ ra thân thiết với cô gái có tính cách tương tự mình.

- Eve, cô thật sự là Quỷ...Huyết tộc sao?

Tuy nói danh từ “Quỷ hút máu” phù hợp với định nghĩa Huyết tộc trong lòng cô, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn quyết định dùng từ Huyết tộc. Dù sao cô gái trước mắt thật sự nhìn không giống quỷ hút máu chút nào.

- Dĩ nhiên, thế nào?

Nhìn cô gái phương đông khả ái trước mặt, Eve gật đầu nói.

- Không phải quỷ hút máu sợ nhất là ánh mặt trời sao? Tại sao cô một chút cũng không sợ?

Phan Hiểu Hiểu tò mò hỏi. Nghe xong, Eve không khỏi mỉm cười, đáp:

- Huyết tộc chúng tôi không giống như trong phim ảnh đâu. Ít nhất chúng tôi không biến thành dơi, cũng không sợ ánh mặt trời.

- Mặc dù chúng tôi có tính mẫn cảm tương đối cao với ánh mặt trời, nhưng đối với Huyết tộc cao cấp, tính đối kháng với ánh mặt trời khá mạnh. Cho dù ánh mặt trời như thế này, chỉ cần chúng tôi sử dụng sương cách ly đặc biệt, hơn nữa

đeo thêm kính đặc chế thì sẽ không còn vấn đề gì.

- Ồ, khó trách lại lợi hại như vậy. Xem ra, các người và quỷ hút máu trong ấn tượng của chúng tôi rất khác nhau.

Phan Hiểu Hiểu nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Eve, nói: - Vậy các người hút máu thật chứ?

- Đúng, nhưng tôi rất ít khi hút máu, chẳng qua chỉ là để bổ sung thể năng nhất định thôi.

Eve cười nói:

- Đối với tôi bây giờ mà nói, cho dù hai ba chục ngày không uống máu cũng không thành vấn đề.

Phan Hiểu Hiểu gật đầu, đang định hỏi tiếp, chợt nghe điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt vang lên.

- Sao ạ? Vâng, vâng. Tuyên Tử Nguyệt nói mấy câu bên kia, sau đó quay sang nói với Eve:

- Eve tiểu thư, Giang Khương nói trưa nay chúng ta về viện ăn cơm. Anh ấy đã đặt cơm rồi.

- Có thật không? Giang Khương không bận à? Nghe xong, ánh mắt Eve lộ ra vẻ hưng phấn. - Đúng vậy, cho nên hôm nay anh ấy cố ý dùng cơm với mọi người.

ông đặt bàn ăn như trước mặt, ông cũng không đặt nổi.

Bàn ăn trước mặt, không nói tiền, chỉ cần nói đến điểm, các y sĩ cấp thấp rất nhiều năm cũng không kiếm đủ.

- Giang Khương, lần sau đừng xa xỉ như vậy. Đúng là quá lãng phí.

Bị Giang Khương đẩy ngồi ở vị trí chủ vị, La Thiên Minh không nhịn được mà than thở.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1164: Sợi khoai tây?



- La lão sư, thức ăn này rất đắt sao?

Từ trước đến giờ luôn thẳng tính, Phan Hiểu Hiểu nhìn bàn ăn với các món ăn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.

Đối với cô gái khả ái này, La Thiên Minh lắc đầu liên tục: - Đâu chỉ là đắt, mà là rất đắt. - Đắt bao nhiêu vậy?

Nghe La Thiên Minh nói, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được liền hỏi

Giang Khương bên cạnh liền chen vào:

- Gon tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng mấy ngày rồi, nhưng vì quá bận rộn, không thể nào mở tiệc chúc mừng. Hôm nay coi như chúng ta âm thầm ăn mừng, vì thế mới đặt bữa cơm phong phú một chút. Sư phụ, người cứ yên tâm mà ăn đi. Với điểm của con bây giờ, ăn vài bữa cơm như vầy cũng không làm con nghèo đi đâu.

- Được rồi, vậy thì hôm nay ta cứ yên tâm mà ăn thôi. Nhìn biểu hiện của đệ tử, La Thiên Minh cũng biết rõ bàn ăn hôm nay đã

được xếp vào hạng thổ hào của Thiên Y Viện, liền gật đầu, nhưng vẫn nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, nói:

- Nhất Minh, cậu giới thiệu cho mọi người biết một chút những món ăn này đi, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được những món ăn này là gì. Dù sao cũng rất hiếm khi được ăn.

Nghe La Thiên Minh nói, Diêu Nhất Minh vội vàng gật đầu.

Sau đó chỉ vào tô canh trước mặt, nói:

- Canh này là bong bóng cá Hoàng Qua.

- Bong bóng cá Hoàng Qua?

Những người bên cạnh còn chưa có phản ứng gì, Phan Hiểu Hiểu đã cau mày nói:

- Cái này cũng bình thường mà.

- Bong bóng cá Hoàng Qua gặp rất nhiều, nhưng tô canh này chỉ dùng một cái bong bóng cá của một con cá hơn ba trăm ký.

Diêu Nhất Minh mỉm cười lắc đầu:

- Cá Hoàng Qua lớn như vậy, sản lượng đánh bắt được hàng năm trên toàn thế giới không vượt qua hai đến ba con. Dĩ nhiên, nếu vận khí không may mắn, một con cũng không có.

Nghe Diêu Nhất Minh nói, Phan Hiểu Hiểu kinh hãi kêu lên:

- Ba trăm cân? Một con Hoàng Qua bình thường chỉ có mấy cân thôi, điều này sao có thể?

- Đúng, vì vậy nó cực kỳ ít. Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:

- Loại bong bóng cá Hoàng Qua này có tác dụng dưỡng nhan, ích khí, lưu thông máu huyết. Lát nữa mọi người hãy ăn nhiều một chút.

- Ồ, vậy tôi nhất định phải ăn nhiều một chút rồi.

Bị nguyên liệu món ăn làm cho kinh hãi, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được kêu lên, ngay cả những người khác cũng phải than thầm, thậm chí hai mắt Eve cũng hiện lên ánh sáng.

- Nấm thủy tinh và cá Phiêu hương thì tôi không cần giới thiệu nữa. Đây là đặc sản của nội viện, mùi vị rất ngon. Mặc dù bên ngoài không có, nhưng đối với nội viện ta cũng không tính là quá hiếm.

- Còn đây là rau xanh xào sợi khoai tây.

- Sợi khoai tây?

Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng nhìn dĩa sợi khoai tây rất bình thường, không nhịn được liền hỏi:

- Sợi khoai tây này tổng cũng không đến nổi đắt chứ?

không ít những món ăn đặc biệt, nhưng dĩa khoai tây trước mặt lại có giá hơn †ám ngàn, có phải hơi quá rồi không?

- Đúng, loại khoai tây này không phải do bổn viện trồng. Mặc dù mùi vị rất ngon, sản lượng hàng năm không nhiều, nhưng tổng vẫn có một ít. Cho nên không cần đổi điểm. Nó được trồng trên một hòn đảo nhỏ ở Pháp. Đất ở hòn đảo này khá đặc biệt, vì thế mới có thể trồng được loại khoai tây rất mềm này. Hơn nữa còn phải được thu hoạch một cách thủ công, được gọi là khoai tây La Porte.

- Trên hòn đảo đó có một nông trại chuyên trồng loại khoai tây La Porte này, chất lượng tốt hơn so với những nông trại khác. Sản lượng hàng năm chỉ được khoảng chừng một trăm ký lô. Nhưng trăm ký lô này cũng không bán phổ biến trên thị trường, chỉ cung cấp cho một số khách hàng đặc biệt. Ban Hậu cần của viện chúng ta cũng mua được, nhưng mua được bao nhiêu, giá cả thế nào thì tôi không biết. Nhưng theo giá của những nơi khác bán loại khoai tây La Porte này thì khoảng 500 euro một ký. Cho nên, phần khoai tây này bán với giá tám ngàn cũng là chuyện bình thường.

Nghe Diêu Nhất Minh giới thiệu xong phần khoai tây, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều tặc lưỡi hít hà. Vật này sợ rằng ngay cả đại lão ở Bắc Kinh cũng chưa chắc ăn được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1165: Chuyện này?



Bởi vì không có người lạ, bữa cơm ăn rất vui vẻ, rất náo nhiệt. Thông qua bữa cơm này, cảm giác hời hợt giữa Giang Khương và Eve cũng theo đó mà tiêu tán. Điều này làm cho Giang Khương rất hài lòng.

Trước khi bữa cơm kết thúc, La Thiên Minh nhìn Giang Khương:

- Giang Khương, ta còn một chuyện muốn nói với con.

- Sư phụ, có chuyện gì vậy?

Giang Khương hiếu kỳ hỏi.

- Lần trước, trong nghi thức tấn thăng của con, Phó thủ tướng Ngô có đến, nhưng cũng không nói chuyện được với con mấy câu, nên có nói chuyện với sư phụ.

Nói đến đây, La y sư cười khổ:

- Rốt cuộc con định nhốt tiểu tử nhà ông ấy bao lâu đây?

- Chuyện này?

Giang Khương cau mày nói:

- Lần trước không phải đã bảo Ban giám sát ra thông báo sao? Dựa theo xử phạt của ban Giám sát, nhốt một năm.

- Ta biết, nhưng dù sao lão Ngô cũng là đích thân đến, hơn nữa còn tặng cho. con một phần quà không nhỏ. Nói sau lão Dương cũng có đánh tiếng.

La lão nói:

- Ít nhiều cũng nên nể mặt họ một chút. Người ta là một trong những lãnh đạo tối cao của thế tục. Bây giờ cũng đã nhốt một tháng rồi.

Giang Khương thở ra một hơi, cau mày rồi gật đầu nói:

- Vậy thì bảo ban Giám sát thi hành đánh mười roi, sau đó thả đi. - Được.

La Thiên Minh do dự một chút rồi lắc đầu:

- Tiểu tử con đúng là cố chấp.

- Thiên Y Viện không thể xâm phạm. Tất cả thành viên Thiên Y Viện đều có quyền được bảo vệ. Bất kỳ ai xâm phạm quyền lợi đều phải tiếp nhận hình phạt tương ứng.

Giang Khương nhún vai, cười khổ nói:

- Cũng không còn cách nào. Nếu phá hư quy củ, lòng người sẽ lạnh.

Nghe Giang Khương nói, La Thiên Minh chậm rãi gật đầu:

- Oon nói đúng. Ta sẽ giải thích với lão Ngô một chút. Ta nghĩ chắc ông ấy cũng hiểu.

Bên trong một phòng giam, một người thanh niên tóc dài, ánh mắt mê mang, râu ria xồm xoàm đang ngồi một góc, lẳng lặng nhìn màn hình tivi gắn trên vách tường.

'Trên màn hình đang phát tin tức. Chàng thanh niên nhìn chằm chằm hình ảnh của một ông cụ trên màn hình, ánh mắt đờ đẫn rốt cuộc đã hiện lên chút

ánh sáng.

- Ông nội, sao còn chưa cứu con ra ngoài?

- Ông nội...

Vị Ngô thiếu gia thiên chỉ kiêu tử, từ nhò hoành hành ở Bắc Kinh, không người nào dám bất kính, bị nhốt một tháng, đúng là làm cho người ta mất hết nhuệ khí, chỉ thiếu chút nữa là không bị chứng trầm cảm mà thôi.

Trong lúc Ngô thiếu chuẩn bị rơi lệ, ngoài cửa truyền đến tiếng tíc tíc.

Ngô đại thiếu cuống quýt đưa tay dụi mắt, nhìn thời gian trên tivi, giờ này mới 2h chiều, cũng không phải giờ cơm, tại sao lại có người đến? Bình thường chỉ có giờ ba bữa cơm mới có người đến, còn không thì không có ai xuất hiện.

Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý niệm.

Trong lòng mừng rỡ, Ngô đại thiếu nhảy từ trên giường xuống, ánh mắt đờ đẫn toát ra vẻ hưng phấn.

- Ngô thiếu.

Đệ nhất thiếu gia Kim Lăng Lương thiếu nhìn Ngô đại thiếu, kinh hãi kêu lên.

Sắc mặt Ngô đại thiếu có chút khó coi, nhưng bất kể thế nào, một tháng qua, trừ người đưa cơm trước mắt, y chưa từng nhìn thấy người khác. Bây giờ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, trong lòng vẫn rất cao hứng.

- Đi thôi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1166: Ông nội cũng đến Kim Lăng?



Người kia cũng không có tâm tư để mọi người cùng ôn chuyện cũ, trầm giọng nói một câu, sau đó sải bước về phía trước.

Đám đại thiếu cũng không có tâm trạng hàn huyên, vội vàng đi theo. Bị nhốt một tháng ở đây, mọi người sợ không thể ra được.

Mọi người đi theo người đẳng trước, vòng vo mấy khúc cua, cuối cùng bước vào một căn phòng tương đối lớn. Khi vừa mới bước vào căn phòng này, sắc mặt

ai nấy đều thay đổi.

- Làm gì vậy? Không phải nói sẽ thả chúng tôi ra ngoài sao? Các người muốn làm gì?

Hoảng sợ kêu to, chư vị đại thiếu bị lột quần áo, cột vào trên mấy cột sắt.

- Tôi phụng lệnh của ban Giám sát, các vị còn thừa mười một tháng thi hành án, đổi lại thành mười roi.

Nhìn gương mặt của người trước mắt tràn đầy nghiêm túc, mọi người liền hiểu được mấy cái thứ đen đen dài dài treo trên tường là gì, chính là roi.

- Chịu mười roi xong thì có thể đi về. Ngô thiếu, chúng ta nhịn một chút đi, tổng vẫn còn tốt hơn là bị nhốt mười một tháng.

Lương thiếu cười khan an ủi Ngô đại thiếu sắc mặt đang trắng bệch bên cạnh:

- Khi tôi còn bé bị ông nội đánh nhiều rồi, không cần sợ hãi, sẽ không đau đâu.

- Đây cũng không phải là roi của ông nội anh mà. Anh có bao giờ nhìn thấy roi hình của Singapore chưa?

Giọng nói của Ngô Quân Quân có chút run lên.

Rõ ràng kiến thức của Ngô đại thiếu nhiều hơn một chút. Nhìn những người đàn ông cầm roi bước đến, sắc mặt một lần nữa trắng bệch, nhưng trong lòng vẫn còn ôm hy vọng. Bọn họ được thả ra trước thời hạn, bị đánh có lẽ...có lẽ chỉ là làm dáng thôi.

Bốp. AI

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng roi và tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt cắt đứt hy vọng của Ngô thiếu và chút nghi ngờ của Lương thiếu.

- Cứu mạng. Bất kể Ngô lão nghĩ như thế nào, ít nhất vị Ngô công tử tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh mất tích hơn một tháng đã trở lại thủ đô. Đám người Lương thiếu, nhờ

phúc của Ngô công tử, sau khi chịu mười roi thì đều được khiêng về nhà.

Nhìn trên mông cháu trai bảo bối hẵn mười vết roi màu đỏ bầm, Ngô nãi nãi kêu lên một tiếng rồi bất tỉnh.

- Lão đầu tử, chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ? Tại sao bảo bối nhà chúng ta lại bị đánh như vậy? Người nào mà ác vậy chứ? Ai ui, tôi không muốn sống nữa.

- Lão già vô dụng ông, ngay cả cháu của mình cũng không bảo vệ được, ông làm lãnh đạo cái gì chứ? A...

Ngô đại thiếu nằm trên giường rên hừ hừ, nghe tiếng khóc của bà nội, cảm giác đau rát trên mông không chịu được, liền kêu gào thêm.

- Ông nội, đau quá. Đám người kia đúng là đáng chết, ra tay thật ác độc. Ông nội, ông phải báo thù cho cháu.

Bị vợ vừa khóc vừa mắng, Ngô lão gia tử rốt cuộc chịu hết nổi, tức giận quát lên:

- Im miệng, tất cả im miệng hết cho tôi. Bị Ngô lão gầm lên một tiếng như vậy, Ngô đại thiếu trong nháy mắt liền ngậm miệng lại, ngay cả Ngô nãi nãi cũng sợ ngẩn người, một lát sau mới hoàn

hồn lại, vừa lau nước mắt vừa gào khóc:

- Lão già vô dụng kia, cháu trai bảo bối bị đánh thành như vậy, ông còn nổi giận với tôi? Tôi không sống nổi nữa.

- Hừ, bà còn nói nữa? Còn không phải do bà quá cưng chìu nó sao? Kết quả tiểu súc sinh này người nào cũng dám chọc.

Nhìn biểu hiện của vợ, Ngô lão tức giận hét lớn:

- Mấy người đó tôi còn không dám chọc nữa là. Có thể đem được nó ra, ngay cả mặt mũi tôi cũng vứt, đi khắp nơi cầu người, các người còn ở đó mà náo lên.

- Tất cả im miệng hết cho tôi đi.

Hung hăng bỏ lại một câu, Ngô lão phất tay bỏ đi, chỉ để lại hai bà cháu mặt đầy kinh ngạc.

- Bà nội, Giang Khương rốt cuộc có lai lịch gì vậy?

Lần đầu tiên thấy ông nội có biểu hiện như thế, Ngô đại thiếu quên mất đau đớn, tò mò hỏi.

Ngô nãi nãi nhìn thấy Ngô lão phất tay bỏ đi, đưa tay lau nước mắt, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay sang nhìn cái mông đã được thoa cao thật dày của cháu trai, thở dài nói:

Nhưng bị đánh thành cái dạng này, nếu còn không lấy lại mặt mũi, sau này làm sao mà ngẩng đầu ở Hoa Hạ đây. Vốn y cho rằng Giang Khương là người của đối thủ cạnh tranh với lão gia tử, cho nên mới không nể mặt. Nhưng lại không nghĩ đến sự việc lại khác.

Bây giờ nghe qua, sắc mặt Ngô Quân Quân xám như tro tràn, cắn răng không nghĩ đến chuyện báo thù nữa.

Ngay cả mấy vị đại thiếu của Kim Lăng cùng với vị đại thiếu trong quân đội, sau khi trở về cũng không dám lên tiếng đòi báo thù. Ngô đại thiếu nghe được tin tức, sau khi mấy người kia trở về, liền bị đưa ra nước ngoài, căn bản không dám để ở trong thành Kim Lăng nữa.

Không bao lâu sau, các vị phụ huynh của những người đó đều bị điều đi nơi khác, còn không thì bị giáng chức. Ngay cả vị đại thiếu ở quân khu cũng làm liên lụy đến cha y. Vị chủ quản quân khu bị điều đến ban Hậu cần đảm nhiệm một cái chức ngồi chơi xơi nước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1167: Trưởng ban



Sau khi uống một viên Hồng Vân Đan, Giang Khương luyện thêm một lần Ngũ Cầm Hí mới chậm rãi đứng dậy, đưa tay cầm chiếc khăn lông lau mồ hôi trên người, lúc này mới bước nhanh vào phòng tắm.

Mười phút sau, cả người khô ráo, Giang Khương bước ra khỏi phòng luyện công, đến phòng làm việc của mình.

- Trưởng ban, vừa rồi phòng làm việc của Hội Đồng Viện điện thoại đến, nói mười lăm phút sau mời anh đến tham gia hội nghị Hội Đồng Viện mở rộng.

Diêu Nhất Minh cung kính nói. -Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó bưng tách trà trên bàn uống một hơi, lúc này. mới đứng dậy bước ra ngoài.

Diêu Nhất Minh cầm lấy một phần văn kiện trên bàn, sau đó bước nhanh theo Giang Khương ra ngoài.

~ Trưởng ban, tôi nghe nói lần này Hội Đồng Viện sẽ phân công công việc. cho anh?

Đi phía sau Giang Khương nửa bước, Diêu Nhất Minh hưng phấn hỏi.

- Đúng, ngoài ban Ngoại giao, ban Giáo dục và Đào tạo thì còn có ban Hậu cần.

Nghe giọng nói hưng phấn của Diêu Nhất Minh, Giang Khương hờ hững đáp.

Nghe giọng nói của Giang Khương, Diêu Nhất Minh ngẩn người, vẻ hưng phấn trên gương mặt lại càng nồng đậm hơn:

- Sao, ban Ngoại giao, ban Giáo dục và Đào tạo, ban Hậu cần đều do anh chủ quản?

- Mấy ban này đều là quyền thế mạnh nhất trong viện. Trưởng ban, xem ra Viện trưởng nhiệm kỳ đến không thoát khỏi tay anh rồi.

Diêu Nhất Minh nhìn chung quanh rồi thấp giọng nói. - Đừng có mà nói bậy bạ.

Nhìn Diêu Nhất Minh hưng phấn như vậy, Giang Khương chỉ có thể thở dài, nói:

- Anh có biết ông chủ của anh đang rất phiền không? Nhiều chuyện như vậy, †ôi còn có tâm tư để quản chứ?

Diêu Nhất Minh le lưỡi, vội vàng đuổi kịp một bước, cười nói:

- Trưởng ban, tôi biết anh không muốn bị ràng buộc, nhưng bất kể thế nào, việc này cũng đã định rồi, sợ rằng không sửa lại được. Anh chịu khó quản đi.

~ Nói sau không phải còn có La y sư sao? Có La y sư, cho dù anh có cực đến cỡ nào cũng có người đỡ cho anh.

Giang Khương nhún vai, thấy phòng họp đăng trước, thoáng phấn chấn lại tinh thần. Lát nữa sẽ gặp những người mà hắn sế quản lý. Tuy đều là người quen cũ, nhưng cũng vẫn phải làm dáng một chút.

- Ủy viên thường vụ Giang.

Giang Khương mỉm cười gật đầu đáp lễ từng người, sau đó ngồi xuống vị trí còn trống bên tay trái dãy bốn ghế.

Đợi sau khi Giang Khương ngồi xuống, các Ủy viên Hội Đồng Viện, y sư nhất phẩm xung quanh mới mỉm cười gật đầu với Giang Khương, bày tỏ sự khiêm nhường của bọn họ một chút.

- Ủy viên thường vụ Giang, đây là nội dung của hội nghị. Mời anh xem qua một chút.

- Hội nghị cũng sắp bắt đầu rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1168: Căn cứ theo thảo luận



Một nhân viên phụ trách phòng làm việc Hội Đồng Viện cung kính đặt một phần văn kiện trước mặt Giang Khương.

Giang Khương gật đầu, đưa tay nhận lấy, sau đó tùy ý lật xem.

Lúc này, Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương, Liêu Long Căn mới bước vào phòng họp.

Sau khi Từ Khải Liễu ngồi xuống, lật văn kiện nội dung cuộc họp xem qua một chút, sau đó nhìn Chủ nhiệm phòng làm việc bên cạnh, hỏi:

- Người đã đến đông đủ chưa?

- Đều đã đến đông đủ.

Chủ nhiệm phòng làm việc đáp lời.

- Được rồi, vậy bắt đầu cuộc họp đi.

Từ Khải Liễu gật đầu với Liêu Long Căn.

- Vâng, bây giờ hội nghị Hội Đồng Viện mở rộng Thiên Y Viện chính thức bắt đầu.

Liêu Long Căn giơ tay ổn định hiện trường, sau đó trầm giọng nói: - Hôm nay tổng cộng có ba nội dung cần tuyên bố.

- Nội dung thứ nhất. Liên quan đến phạm vi quản lý của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Giang Khương.

Nghe Liêu Long Căn nói, đại đa số y sư nhất phẩm tin tức không được linh thông và chủ quản các ban đều vểnh lỗ tai lên nghe. Còn những người đã mơ hồ biết được thì lại muốn xác nhận xem tin tức mà mình nhận được có đúng hay không.

Tuy nói Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện đã là quyền cao chức trọng, nhưng liên quan đến phạm vi quản lý, lại đại diện cho một tầng quyền thế khác.

Ngành được phân công lại càng quan trọng, đại diện cho quyền lực của vị Ủy viên thường vụ đó. Trừ phi là những chuyện hết sức trọng đại, còn không thì một lời của vị Ủy viên thường vụ đó cũng có thể quyết.

Bây giờ chính là lúc xác định phân lượng của vị tân Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.

Những ban này cộng lại, cái nào cũng đều là thực quyền. Ý nghĩa đại diện cho nó thì không cần phải nói.

Việc dạy dỗ và đào tạo các thế hệ y sĩ, y sư trong tương lai của Thiên Y Viện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, cộng thêm thân phận phát ngôn viên, còn có hậu cần ma luyện, các vị chủ quản các ban đó đều trố mắt nhìn nhau. Nhìn tình thế, nhất định là người nối nghiệp trong tương lai. Vị Ủy viên thường vụ mới tấn thăng này được quyết định vị trí như vậy, còn không phải bốn năm chục năm sau mới có thể quyết định sao?

Nhanh như vậy à?

Ban Đan dược ngược lại không quá để ý. Thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ban này chẳng qua chỉ thêm vào làm dáng mà thôi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1169: Trong lòng mọi người



Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về phía chàng thanh niên đang lắng lặng ngồi ở bên tay trái, gương mặt không hề có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, chẳng qua chỉ mỉm cười, giống như mọi thứ chẳng có liên quan đến hắn.

Mặc dù mọi người tin rằng vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi đã sớm biết được phạm vi quản lý của mình, nhưng khi chân chính tuyên bố và xác nhận, vẫn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật không phải bình thường.

Trong lòng mọi người tràn đầy cảm thán, ngược lại không biết trong lòng Giang Khương đang chửi cha mắng mẹ. Hôm qua, khi trưng cầu ý kiến của hắn, rõ ràng không nhắc đến ban Đan dược. Tại sao hôm nay lại xuất hiện ban này?

Nhưng lúc này, hắn cũng không còn cách nào, tổng không thể trực tiếp cãi lời Viện trưởng.

Lúc này, Giang Khương cũng chỉ có thể âm thầm xúc động. Viện trưởng và Lưu Mộc Dương quả nhiên đều là lão yêu lâu năm, căn bản không cho hắn cơ hội thoái thác. Nếu không, đã trực tiếp nói ra trong ngày hôm qua luôn rồi. Nếu nói ra, hắn sẽ mượn lấy cái ban này để đẩy ban Giáo dục và Đào tạo đi. Nếu không thì có thể loại được ban Ngoại giao hoặc ban Hậu cần.

Bây giờ, điều duy nhất mà hắn có thể làm là mỉm cười, sau đó mắng thầm trong lòng.

- Đối với đề tài thảo luận này, không biết các vị Ủy viên đang ngồi đây có ý kiến và đề nghị gì hay không?

Liêu Long Căn mỉm cười nhìn các vị Ủy viên Hội Đồng Viện đang có mặt.

Mấy vị Ủy viên đang ngồi, cho dù có ý kiến, cũng sẽ không nói ra. Nếu đã đem ra hội nghị mở rộng, trên căn bản đã được các vị Ủy viên thường vụ thảo luận xong xuôi hết. Những vị ủy viên thông thường nào có tư cách phản đối. Đừng nói là phân công cho Ủy viên thường vụ. Nếu là Ủy viên bình thường, mọi người cùng cấp bậc, vẫn có thể thảo luận lại một chút.

Dĩ nhiên, những đề nghị vô hại thì vẫn có thể nói ra.

Ví dụ như La Thiên Minh, cho dù là sư phụ của Giang Khương, nhưng vẫn có tư cách nêu ra ý kiến, làm nổi bật chế độ dân chủ của Hội Đồng Viện một chút.

- Trưởng ban Liêu, tôi có một số ý kiến. Thấy là La Thiên Minh, Liêu Long Căn gật đầu nói: - Được, mời La y sư nói.

- Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu, Trưởng ban Liêu, liên quan đến việc phân công cho Ủy viên thường vụ, vốn tôi không có tư cách có ý kiến. Nhưng dù sao Giang Khương cũng là đệ tử của tôi, cho nên tôi muốn nói đôi câu.

Nghe La lão nói, tất cả mọi người ngồi ở đây đều mỉm cười. Lời này cũng chỉ có lão La lên tiếng mà thôi, những người khác đúng là không có tư cách.

- Mặc dù năng lực Giang Khương ở các lĩnh vực đều không tệ. Từ Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh cho đến Ủy viên Hội Đồng Viện, Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, trên căn bản không đều để xảy ra vấn đề gì lớn. Nhưng tuổi tác của nó vẫn còn quá nhỏ.

Nói đến đây, La y sư nhìn Liêu Long Căn, nói:

- Vừa rồi nghe Trưởng ban Liêu thông báo phạm vi phân công quản lý của Giang Khương, tôi cảm thấy có phải là đã quá nặng rồi hay không? Dù sao Giang Khương vẫn còn trẻ, kinh nghiệm còn chưa đủ. Có thể chờ nó ma luyện thêm vài năm, đến lúc đó mới áp cái thúng này. Nếu không, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề.

Giang Khương ngồi im nghe lời sư phụ nói, trong lòng cười khổ. Sư phụ của hắn đúng là đã dốc hết tâm lực, rào trước đón sau. Nếu thật sự hắn để xảy ra vấn đề ở một điểm nào đó, có thể dùng lý do tuổi tác còn nhỏ mà giảm bớt trách nhiệm.

Các ủy viên Hội Đồng Viện đều là những người dày dạn kinh nghiệm, mỉm cười nhìn La lão. Nếu người khác nói những lời này, đồng nghĩa với việc trở mặt với Giang Khương, nghỉ ngờ năng lực của hắn. Nhưng qua La Thiên Minh nói, rõ ràng là tán dương Giang Khương trước, sau đó tìm đường lui cho hắn. Vị sư phụ này đúng là tận hết trách nhiệm, không hề chừa lực trong việc nâng đỡ đệ tử mình.

Liêu Long Căn mỉm cười. Các vị Ủy viên thường vụ đã xác định qua, nào có chuyện sẽ thay đổi, lập tức nói:

- Ý kiến của La lão rất tốt, nhưng ông là thầy của Giang Khương, nhất định phải tin tưởng năng lực của cậu ấy. Thời gian này, biểu hiện của Giang Khương mọi người đều biết rõ. Hội Đồng Viện áp cho cậu ấy cái thúng này cũng đã suy tính đầy đủ. Cho nên, La y sư ông không cần lo lắng.

- Được rồi. Nếu các vị lãnh đạo đã suy tính đầy đủ, tôi không cần nói nhiều. Tôi đồng ý với ý kiến này.

La Thiên Minh biểu đạt sự đồng ý của mình. - Tất cả các vị đang ngồi ở đây có ý kiến và đề nghị gì nữa không?

Liêu Long Căn nhìn mọi người một vòng, thấy tất cả đều không có ý kiến, liền nhìn về phía các thành viên tham dự vòng ngoài:

- Trưởng ban Trương Minh, Trưởng ban Từ Mặc Phỉ, Chủ nhiệm Đào Khánh Mai, Chủ nhiệm Lý Phi Dương, các người đều là những người phụ trách cụ thể các phương diện này, đối với các hạng mục đã phân công cho Ủy viên Giang Khương, các người có ý kiến gì không?

- Không có. Chúng tôi hết sức hoan nghênh Ủy viên thường vụ Giang Khương. Sau này xin Ủy viên Giang nghiêm khắc giám sát và hướng dẫn.

Sau khi mọi người nói lời khách sáo xong, hội nghị thuận lợi tiến sang nội dung thảo luận thứ hai.

Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Giang Khương cũng không được buông lỏng. Nếu đã được phân công quản lý, coi như người phụ trách mới nhậm chức, tất phải đi làm quen với các ban trong Thiên Y Viện.

Ngoại trừ người phụ trách chính các ban ra, Hội Đồng Viện còn có thành viên chủ quản lãnh vực tương ứng. Sau đó sẽ tổng hợp về cho Ủy viên thường vụ được phân công quản lý chính. Các ban mà Giang Khương được phân công, tổng cộng có ba vị Ủy viên Hội Đồng Viện chủ quản. Và Giang Khương sẽ trực tiếp quản lý ba vị thành viên Hội Đồng Viện này.

Ba vị thành viên Hội Đồng Viện, trong đó có y sư La Thiên Minh, mấy năm qua vẫn phụ trách ban Giáo dục và Đào tạo. Ban Ngoại giao và ban Hậu cần trước giờ đều do Chu Thế Dương quản lý. Hai vị Ủy viên thuộc quyền quản lý của Chu Thế Dương cũng đều vì việc Chu Thế Dương phản bội mà rơi ngựa. Cho nên, hai chủ quản của hai ban này đều là tân Ủy viên Hội Đồng Viện.

Chủ quản ban Ngoại giao là Ủy viên Vu Thiên Cốc, chủ quản ban Hậu cần là Ủy viên Tịch Ngọc Long, hai người đều là y sư nhị phẩm.

Nếu Ủy viên thường vụ muốn đi thị sát, dĩ nhiên ba vị Ủy viên thành viên này. phải đi cùng.

Phụ trách công việc dạy học cho các y sĩ Thiên Y Viện là Chủ nhiệm Đào. Khánh Mai. Bởi vì thành viên y sĩ của Thiên Y Viện tuyệt đại đa số thời gian đều là tự học hoặc có sư phụ chuyên môn riêng. Cho nên người của ban Giáo dục không nhiều. Cộng thêm y sư nhị phẩm Đào Khánh Mai, tổng cộng cũng chỉ bảy. tám người mà thôi.

Nhưng cấp bậc người đứng giảng dạy đều rất cao. Trong đó có một nửa là y sư nhị phẩm, còn lại là y sư tam phẩm.

Khi Giang Khương bước vào, chờ Đào Khánh Mai triệu tập tất cả các thành viên xong, tất cả thành viên của ban Giáo dục và Đào tạo đã chính thức gặp mặt.

- Các vị đồng nghiệp, căn cứ theo thông báo của Hội Đồng Viện, từ hôm nay trở đi, Ủy viên thường vụ Giang Khương sẽ chịu trách nhiệm quản lý chính ban chúng ta. Lão sư La Thiên Minh vẫn tiếp tục trợ giúp quản lý. Bây giờ mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh Ủy viên thường vụ Giang Khương phát biểu với chúng ta đôi lời.

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Giang Khương khẽ mỉm cười nói:

- Thật vui khi có thể làm việc với tất cả mọi người sau này.

Ở ban Giáo dục và Đào tạo nửa tiếng, Giang Khương cùng với La Thiên Minh đến học viện đào tạo. Học viện đào tạo phức tạp hơn rất nhiều, chủ yếu phụ trách tất cả các vấn đề dạy dỗ và giáo dục các thành viên cấp y sĩ thực tập. Bởi vì số lượng y sĩ thực tập quá nhiều, trên căn bản sẽ có những giờ học tập trung. Ngoài ra còn phải sắp xếp những đợt thực tập, khảo hạch trên khắp mọi mặt cho các y sĩ. Vì thế, số lượng người giảng dạy ở học viện Đào tạo nhiều gấp mười lần, tổng cộng có bảy tám chục người.

Nhưng y sư cao cấp lại không nhiều. Trừ Chủ nhiệm Lý Phi Dương ra thì chỉ có Phó chủ nhiệm là y sư nhị phẩm, sau đó là mười y sư tam phẩm, trên căn bản chỉ là y sĩ nhất phẩm và nhị phẩm.

Bởi vì người của học viện đào tạo nhiều hơn, Giang Khương ở đây cũng gần một tiếng.

Sau đó đến ban Hậu cần.

Giang Khương mỉm cười nhìn La Thiên Minh, Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc.

Long, nói:

- Ủy viên Vu và Ủy viên Tịch hẳn còn chưa quá quen với tôi, nhưng sư phụ hẳn là đã khá hiểu con rồi.

Nghe Giang Khương nói, Vu Thiên Cốc và Tịch Ngọc Long đều tỏ ra khiêm nhường lắng nghe. Chỉ có La Thiên Minh là cau mày, giống như từ lời của Giang Khương, ông đã đoán được tiếp theo Giang Khương muốn làm gì.
 
Back
Top Bottom