Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1190: Nhìn cái gì?



- John, đừng giết tôi. Tôi...tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng xung quanh, còn có cô gái nắm cổ mình bay hơn hai trăm thước và hai lão đầu ốm nhom ốm nhách, trong lòng Johnny run lên.

Rõ ràng, hai mươi mấy thuộc hạ c*̉a Tom là do cô gái tóc vàng và hai lão giả này giết chết. Đối mặt với lực lượng còn kinh khủng hơn so với Cô Lang năm đó, y một chút c*̃ng không muốn trêu chọc đối phương.

Giang Khương khẽ cười, nói:

- Johnny, đừng ngây thơ như vậy. Chẳng lẽ anh lăn lộn bên ngoài lâu như thế, ngay cả quy c*̉ này c*̃ng không hiểu sao?

- John.

Johnny có chút lắc đầu tuyệt vọng, nhìn Giang Khương, nói:

- Nếu như cậu không đồng ý bỏ qua cho tôi, cậu tuyệt đối không lấy được một phân tiền nào từ tôi.

- Yên tâm đi, anh sẽ sớm giao tiền cho tôi thôi. Nhưng tôi đề nghị anh nên chủ động một chút.

Nói đến đây, Giang Khương cau mày, nói:

- Như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt.

- John, cậu đừng ép tôi.

Nhìn gương mặt thản nhiên c*̉a Giang Khương, trong lòng Johnny chợt trầm xuống. Y biết rõ sự giễu cợt trong mắt đối phương là gì. Xem ra, yêu cầu c*̉a y chẳng có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn.

Giang Khương khẽ cười, không nói lời nào. Đối với Thiên Y Viện mà nói, một ly Hoặc Tâm Trà là có thể khiến người ta nói ra bí mật trong lòng. Ngay cả những người tâm trí kiên định nhất c*̃ng không thoát khỏi ảnh hưởng c*̉a thiên phú Mê hoặc.

Cho dù không cần Hoặc Tâm Trà, có Draco và Portugo ở đây, sử dụng một ít bí pháp c*̉a bộ lạc Vu sư, muốn khai thác một số điều cần biết c*̃ng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Johnny nhìn cô gái tóc vàng bên cạnh, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt đối phương rất kỳ lạ. Còn hai lão già kia nữa, ánh mắt màu xanh, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Trong lúc y còn đang muốn tranh thủ bảo toàn mạng sống, Giang Khương đã không còn kiên nhẫn, nhìn sang Diêu Nhất Minh, nói:

- Để tự anh ta nói ra đi.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh cung kính đáp.

Nhìn theo bóng lưng c*̉a Giang Khương, gương mặt Johnny hiện lên sự kinh ngạc. Y thật sự không hiểu tại sao John lại giao y cho người khác.

Nhưng rất nhanh y liền biết được nguyên nhân tại sao.

Trước mặt đám cao thủ, một người tay trói gà không chặt như y, cho dù muốn cắn lưỡi tự vận, ít nhất sẽ không để lại cho Giang Khương bất kỳ cơ hội nào, nhưng phát hiện mình còn chưa kịp thực hiện, cằm liền bị người ta bóp chặt, sau đó đổ vào một thứ chất lỏng nhàn nhạt.

- Thuốc nói thật?

Trong đầu Johnny lóe lên suy nghĩ này, bắt đầu ra sức giãy dụa. Y biết rất rõ thuốc nói thật sẽ tạo thành hậu quả gì đối với não c*̉a mình. Sau khi dùng xong, không chết thì c*̃ng ngu.

Nhưng cằm c*̉a y bị đối phương nắm chặt, chẳng khác nào gọng sắt, mặc cho y giãy dụa như thế nào c*̃ng không có tác dụng.

Ực! Sau khi đổ thứ chất lỏng trong ly vào miệng, ý thức c*̉a Johnny bắt đầu trở nên mơ hồ.

- Chó má...

Chỉ kịp mắng một câu không cam lòng xong, Johnny trực tiếp hôn mê.

Gió lạnh thổi qua mặt, cảm giác lành lạnh khiến cho Johnny cảm thấy run rẩy. Ánh mặt trời chói mắt không hề mang lại chút cảm giác ấm áp nào cho y cả. Y rụt cổ lại, sau đó dùng sức mở mắt ra, ánh mắt có chút mê mang, mơ hồ nhìn chung quanh.

Tại sao thế giới này lại đảo ngược?

Rất nhanh y liền nhớ lại chuyện hôm qua, nhớ lại sau khi mình bị cho uống một ly thuốc nói thật, có người đã hỏi mình nhiều vấn đề. Sau đó y một chút kháng cự c*̃ng không có mà nói hết.

Nhớ đến điều này, trong lòng Johnny liền cảm thấy ảo nảo nhưng rồi c*̃ng cảm thấy mừng. Y không có chết, thậm chí ý thức c*̃ng vẫn còn rõ ràng. Chẳng lẽ tên John đáng chết đó không cho y uống thuốc nói thật sao?

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến y rất nhanh tỉnh hồn lại.

- Bây giờ mình đang ở đâu vậy?

Cố gắng quay đầu nhìn chung quanh, lúc này Johnny mới phát hiện không phải là thế giới bị đảo ngược mà là y nằm vắt vẻo trên một nhánh cây.

- Tên John đáng chết kia?

Johnny cố gắng giãy dụa, nhưng phát hiện bản thân một chút khí lực c*̃ng không có.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Johnny thở hổn hển, phát hiện chóp mũi có mùi máu tanh truyền đến, theo bản năng quay sang nhìn theo hướng có mùi máu tanh, chỉ thấy dưới cây đại thụ có một đống máu tươi.

Johnny nhìn đống máu tươi, cảm thấy toàn thân mình lạnh như băng, còn có cổ tay ướt nhẹp, rốt cuộc c*̃ng ý thức được điều gì. Gương mặt đang tái nhợt lộ ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng, bắt đầu hô to.

- Cứu mạng, cứu mạng.

Giọng nói yếu ớt không truyền đi được bao xa, bị gió thổi tan. Bốn phía yên tĩnh, một chút phản ứng c*̃ng không có.

Johnny hoảng sợ nhìn đống máu càng lúc càng nhiều, không cam lòng hô to lần nữa.

- Cứu mạng, cứu mạng.

Phí sức hô to mấy lần, thanh âm c*̉a Johnny càng lúc càng yếu, sau đó thở hổn hển ngừng lại.

Nhìn bụi cỏ xung quanh, Johnny có chút tuyệt vọng. Nhưng y đột nhiên nghe được có tiếng xoàn xoạt trong bụi cỏ truyền đến.

Nghe được thanh âm này, tinh thần Johnny run lên, sau đó bắt đầu kêu lên.

Nhưng vừa mới kêu được hai tiếng, liền nhìn thấy vật từ trong bụi cỏ phóng ra.

Nhìn thấy vật này, sắc mặt Johnny biến đổi, hoàn toàn tuyệt vọng.

Giang Khương ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn Phan Hiểu Hiểu lái xe, như một làn khói phóng về phía trước, không khỏi thở dài. c*̃ng may đây đang là đồng cỏ. Nếu không, tuyệt không dám để cô lái xe.

Tích tích. Lúc này, điện thoại vệ tinh trong tay vang lên.

Giọng c*̉a Diêu Nhất Minh truyền đến:

- Ban Ngoại giao đã gọi điện xác nhận, tài khoản và mật mã đều chính xác. Bên trong tài khoản ở ngân hàng có sáu trăm vạn Euro, ngoài ra còn có khá nhiều cổ phiếu giá trị một ngàn một trăm vạn Euro.

- Một ngàn bảy trăm vạn Euro.

Giang Khương hài lòng gật đầu. Đúng là không ít hơn so với lúc trước.

- Bây giờ sáu trăm vạn Euro đã được người c*̉a ban Ngoại giao chuyển về tài khoản c*̉a chúng ta. Bọn họ hỏi còn cổ phiếu thì như thế nào?

Diêu Nhất Minh cẩn thận hỏi.

Giang Khương trầm ngâm một chút. Hắn không quá quen thuộc về thứ này, nhưng chỉ thoáng chần chừ một chút rồi nói:

- Cứ chuyển sang cho phòng tài vụ, nói bọn họ thay mặt quyết định.

- Vâng.

- Xử lý Johnny như thế nào rồi?

Bây giờ tiền đã lấy lại được, hơn nữa c*̃ng đã bắt được Johnny, Giang Khương tương đối hài lòng.

- Dựa theo quy c*̉ c*̉a lính đánh thuê, đã lấy máu. Nhưng tôi nhớ không lầm là khu vực bên cạnh là địa bàn c*̉a báo đốm. Từ trước đến giờ báo đốm hay có thói quen đặt con mồi trên cây.

Nghe Diêu Nhất Minh nói, Giang Khương ừm một tiếng rồi c*́p điện thoại.

Sau khi c*́p điện thoại, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại. Tâm nguyện lớn nhất mấy năm qua đã hoàn thành. Hắn đã lấy lại được tiền mồ hôi nước mắt c*̉a anh em, đồng thời xử lý cái tên bội tín. Bây giờ xem như đã yên tâm rồi.

Sáu trăm vạn Euro, có thể bù vào chỗ thiếu hụt c*̉a quỹ. Cộng thêm còn có hơn một trăm vạn cổ phiếu, tin rằng có phòng Tài vụ quản, hàng năm kiếm được một hai triệu tiền lãi là sẽ có.

Nhưng sau này hắn vẫn phải tiếp tục cố gắng, một là sẽ cung cấp nhiều tiền hơn cho quỹ, đảm bảo phúc lợi cho thân nhân các anh em, ngoài ra còn phải kiếm tiền nuôi gia đình.

- Ba, mau nhìn đi, sư tử, sư tử, nhiều sư tử lắm. Bọn chúng đang bắt linh dương kìa.

- Ba, nhìn mau, con voi, con voi, còn có hai con nhỏ nữa, đáng yêu quá.

- Ba, tại sao không có ngựa chiến? Có phải tụi nó đã đi rồi không?

- Đúng rồi, cọp nữa? Tại sao không có cọp? Không phải ba nói là có thể nhìn thấy cọp sao?

Bị giọng nói c*̉a Tiểu Bảo oanh tạc cả một buổi sáng, đoàn xe rốt cuộc c*̃ng đã đến được mục tiêu.

- Cọp đâu? Đã chuẩn bị xong chưa?

Giang Khương thấp giọng hỏi Diêu Nhất Minh.

- Đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi có thể bảo người thả bọn chúng ra ngoài. Ngoài ra, chúng ta còn chuẩn bị mấy con thỏ nữa.

Diêu Nhất Minh liếc nhìn Tiểu Bảo đang được Tuyên Tử Nguyệt dùng khăn lông lau mặt, đáp.

Giang Khương hài lòng gật đầu, nói:

- Được, thả cọp ra đi.

- Vâng, trưởng ban.

Nghe Giang Khương nói, Diêu Nhất Minh vội vàng cầm điện thoại vệ tinh bước sang một bên.

Thảo nguyên này từ lúc nào có loại này chứ? Hai người nhìn Giang Khương, không khỏi nói thầm:

- Sứ giả đại nhân rốt cuộc đang chơi gì vậy? Có muốn lừa con nít c*̃ng đừng nên lừa như vậy chứ?

Thấy hai Đại vu sư đang mở to mắt nhìn mình, Giang Khương không khỏi thẹn quá hóa giận:

- Nhìn cái gì? Mau chuẩn bị ngựa chiến đi. Tiếp theo đến phiên hai người rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1191: Đồng thời



Sinh nhật lần thứ tám mươi của ông cụ Quý đương nhiên là rất nhộn nhịp rồi, dù sao ông cụ Quý cũng là một trong những người nổi tiếng nhất ở thành phố Hương Sơn từ thế kỷ trước đến nay.

Nhiều nhân vật có máu mặt đã nhận được lời mời từ nhà họ Quý, nhưng thư mời này cũng được gửi đi theo trình tự.

Những người thân thiết giống như Tề Đẳng Nhàn là những người đầu tiên nhận được thư mời, người có quan hệ bình thường là người xếp thứ hai, và những người có thù oán là người cuối cùng nhận được thư mời, sự tinh tế ở trong đó, vẫn đáng để xem xét kỹ lưỡng.

Tề Đẳng Nhàn mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc Rolex rất phù hợp với bộ đồ này ở trên tay, trên cổ còn có một chiếc vòng Thánh giá.

Khi hắn và Dương Quan Quan đến nơi, phần lớn mọi người đã có mặt ở đó rồi.

Dù sao thì ông cụ Quý cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Hương Sơn này, có thâm niên cao, và việc có thể đến sớm cũng thể hiện sự tôn trọng của họ đối với ông cụ.

"Giám mục Tề, Dương tiểu thư, hoan nghênh, hoan nghênh, mời vào trong!" Sau khi nhìn thấy hai người họ, quản gia của nhà họ Quý vội vàng chào đón họ với một nụ cười ở trên khuôn mặt.

Sự nhiệt tình quá mức của ông ta khiến những người xung quanh nhìn Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan thêm hai lần.

Người quản gia này chỉ chiêu đãi mọi người với vẻ ngoài thờ ơ, nhưng ngay khi Tề Đẳng Nhàn đến, ông ta cư xử như chó l**m vậy.

Ngay khi họ bước vào cửa của nhà họ Quý, Quý Khải đã nhận được tin tức và chạy ra ngoài, sau khi thấy Tề Đẳng Nhàn, anh ta lập tức nở nụ cười và nói: "Giám mục Tề, xin chào!"

Tề Nhạc chần chờ nói: "Béo tốt... À, ha ha, Khải thiếu gia, xin chào, xin chào!”

Quý Khải không khỏi thầm mắng ở trong lòng: "Cái thứ chó này nhất định vừa định nói cừu béo tốt, thật sự coi nhà họ Quý bọn họ thành tỏi tây* rồi!"

"Vào đi, ông cụ đã đợi bên trong từ rất lâu rồi!" Quý Khải đang chửi mẹ nó ở trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải mỉm cười.

Anh ta cảm thấy trong mắt Tề Đẳng Nhàn dường như có chút ác ý.

Điều này khiến hoa cúc của anh ta không khỏi thít chặt, gần đây anh ta không xúc phạm gì đến tên lưu manh này phải không? Tại sao hắn lại nhìn mọi người như vậy? Ý của hắn là gì?

Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn nhìn người khác với ánh mắt như vậy là bởi vì Thương hội Hoa Minh muốn tìm nhà họ Quý để hợp tác, đến lúc đó sẽ là kẻ thù của nhau rồi, nếu đã là đối thủ, thì đương nhiên là có ý đồ xấu rồi!

Dương Quan Quan không nhịn được cười, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Nhìn những chuyện tốt đẹp mà anh đã làm đi, thiếu gia của nhà họ Quý đã bị tra tấn thành ra như thế này rồi, vừa nhìn thấy anh đã căng thẳng vô cùng rồ!"

Tề Đẳng Nhàn nói: "Cái này không trách anh được, ai bảo cậu ta lại đối chọi với anh trước chứ. Vả lại, thủ đoạn của anh rất nhẹ nhàng mà, chỉ cần tiền thôi, anh có giết ai đâu!’

Dương Quan Quan nói: "Nhà họ Tạ, nhà họ Thượng Quan và Rothschild hiện lên và nói câu này rất hay!"

Tề Đẳng Nhàn không muốn để ý đến những lời nói đang phá vỡ vũ đài của mình kia và tình cờ Hứa Trường Ca cũng có mặt, vì vậy hắn bước lên trên và chào hỏi ông.

"Ha ha, không ngờ cậu lại ở đây, tôi còn tưởng rằng nhà họ Quý sẽ không mời cậu nữa chứ." Sau khi Hứa Trường Ca nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ông không khỏi nở nụ cười.

"Chậc, dù sao tôi cũng là tổng giám mục của khu vực phía nam đó, nhà họ Quý vẫn phải nể chút thôi." Tề Đẳng Nhàn cười như không cười, nói.

Trước kia Hứa Trường Ca còn cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nhằm vào nhà họ Quý ghê như vậy, còn bắt cóc Quý Khải của nhà họ Quý rồi tống tiền tận hai tỷ USD, thù hận giữa hai bên có thể nói là không đội trời chung.

Đại thọ tám mươi của ông cụ Quý mà lại mời Tề Đẳng Nhàn đến, điều này hơi khó tin đối với ông.

Đồng thời, ông cũng không khỏi thầm ngưỡng mộ sức chịu đựng của nhà họ Quý.

Dương Quan Quan bây giờ cũng khá là cởi mở trong giới ở Hương Sơn, dù sao thì câu lạc bộ du thuyền mà cô và Hứa Trường Ca cùng nhau đầu tư cũng là tuyến đường cao cấp, bọn họ thường xuyên phải đối phó với những nhân vật nổi tiếng ở Hương Sơn.

Sau khi nhìn thấy một vài người quen, Dương Quan Quan đã đi xúc tiến quan hệ với bọn họ, cái thứ đồ chơi như du thuyền này vẫn khá là lãi, nhưng chi phí cũng lớn, nếu không có mối quan hệ tốt, thì sao mà người ta phải mua nó từ chỗ của mình được? Để nó vào chỗ của mình?

Hứa Trường Ca đánh giá, khá lắm, giám mục Tề lưu tình ở khắp nơi nhỉ, may mắn thay, ông đã có dự cảm và dặn dò con nhà mình tránh xa cái tên này.

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Em gái à, vết thương của em đã lành chưa? Bộ phim gần đây như thế nào rồi, và những người trên phim trường có làm khó cô không? Nếu có, chỉ cần nói với tôi thôi, với tư cách là bạn trai cũ, tôi sẽ giúp cô giải quyết mọi rắc rối!”
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1192: Xét cho cùng



Giang Khuynh Nguyệt không khỏi cau mày, thở dài: "Ơ, tôi là người xa lạ ở đất khách... Anh cũng không hề nói sẽ đến gặp tôi thường xuyên.”

Gần đây Tề Đẳng Nhàn bận rộn làm sát thủ thời gian rồi, Tôn Dĩnh Thục và Dương Quan Quan đã khiến hắn lo lắng rồi, giờ mà còn chọc tới Giang Khuynh Nguyệt nói nhiều này nữa, ngày tháng tới chẳng phải sẽ không thể chịu nổi sao?

"Cô là một trong số ít những người nổi tiếng có thể đến dự tiệc sinh nhật của ông cụ Quý, Giang tiểu thư! Tham gia bữa tiệc này ngày hôm nay, địa vị của cô trong làng giải trí có thể đi lên rồi.” Hứa Trường Ca mỉm cười nói.

"Ông Hứa, ngài khách sáo rồi, tôi có tài đức gì đâu, tất cả đều nhờ tên chó chết này cả!" Giang Khuynh Nguyệt mỉm cười, duỗi tay đặt lên vai của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn đánh giá một chút, Dương Quan Quan vẫn đang bận rộn trò chuyện với người khác nên cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Đây là do bản thân cô rất xuất sắc thôi, không liên quan gì đến tôi cả."

Hắn không nhịn được mà nhìn đôi chân trắng nõn thon thả của em gái này, trong lòng không khỏi nghĩ tới, cô ấy mà nằm trong cái Knight XV kia, giơ đôi chân dài lên, hẳn là có thể đạp lên nóc xe!

Lúc này Trần Ngư đã lặng lẽ đi tới, vẻ mặt đùa cợt, nói: "Giám mục Tề thật sự rất có phúc mà, một vị Tôn phu nhân vừa mới đi mà bây giờ đã có thêm một ngôi sao lớn khác ở bên cạnh rồi! Tôi e rằng Giáo hoàng sẽ khó chịu nếu phát hiện ra tác phong này của anh nhỉ?”

Sau khi Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy Trần Ngư, cô ấy đột nhiên cảm thấy mình như gặp một kẻ thù lớn, người phụ nữ này không cao, chỉ khoảng một mét bảy, nhưng ngoại hình và khí chất của cô ta có thể nói là người đỉnh nhât trong cuộc đời cô ấy, và không ngoa khi mô tả nó bằng hai chữ: hoàn hảo.

"Trần Ngư, cô đừng có đến chỗ tôi nữa, nếu không, tôi sẽ để cô kết hôn với Bùi Bất Khí đấy!" Tề Đẳng Nhàn không khỏi hung ác nói.

"Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh cưới của cô dâu cho anh." Trần Ngư thờ ơ nói.

Tề Đẳng Nhàn nghĩ đến cảnh cô ta rúc vào vòng tay của người đàn ông khác trong bộ váy cưới, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, khiến hắn không khỏi trợn mắt nhìn chằm chằm.

Giang Khuynh Nguyệt cười nói: "Trần tiểu thư lúc mặc váy cưới chắc chắn sẽ rất đẹp nhỉ!"

Tề Đẳng Nhàn dã ngửi thấy mùi thuốc súng đầy trong không khí.

Tuy nhiên, may mắn thay, đã có người đến giải vây, đó là Bùi Bất Khí, người vừa nhắc đã đến.

Hắn ta ở trong nhà họ Quý này, có thể nói là được chào đón rất nồng nhiệt, dù sao thì thân phận của hắn ta cũng là thiếu gia của thương hội Hoa Minh, danh tiếng của thương hội Hoa Minh cũng không nhỏ.

Cùng đi với hắn ta là Kamiyama Yui.

Hôm nay Kamiyama Yui mặc một chiếc váy đen, trông rất bí ẩn và lạnh lùng, rất có khí chất.

"Trần Ngư, đây là tiểu thư Kamiyama Yui, em vẫn chưa gặp cô ấy đúng không? Để anh sẽ giới thiệu cho em.” Bùi Bất Khí cười nói.

*Tỏi tây là giống lấy thân, lá, khi người ta thu hoạch xong, cứ để gốc ở lại và tiếp tục chăm sóc thì sẽ sinh thêm thân và lá trên phần gốc cũ. Ý nói là Tề Đẳng Nhàn coi Quý gia như nguồn tiền hết lại có vậy.

Hiển nhiên Bùi Bất Khí vẫn còn muốn thuyết phục Trần Ngư thay đổi ý định, hắn còn cố tình đưa Kamiyama Yui tới đây.

Sắc mặt của Trần Ngư trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, cô đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: "Rốt cuộc anh vẫn còn muốn khiến cho tập đoàn Hà thị phá sản sao? Người khác cũng đều đến diễu võ dương oai trước mặt anh rồi!".

Sau khi Kamiyama Yui nghe nói như thế, quả nhiên sắc mặt không vui, cười lạnh nói: "Hiện tại tập đoàn Hà thị theo chúng ta nâng Hội Huyền Dương, trước khi anh ở đây nói lời này, vẫn là nên nghĩ rõ ràng thật tốt trước."

Hiện tại Kamiyama Yui có thể có thái độ lớn lối như thế dĩ nhiên là bởi vì nàng làm việc trong cái tổ chức Quần Lang này.

Nàng có thể nhờ sự giúp đỡ cái tổ chức Quần Lang này. Sử dụng thủ đoạn không bình thường để giải quyết rất nhiều chuyện.

Hiện tại, giá ngọc thành phẩm tại các cửa hàng trang sức ở Hương Sơn đã trở lại bình thường do Quần Lang bị đe dọa.

Xét cho cùng, tổ chức Quần Lang là một tổ chức khét tiếng trên thế giới và có thể đe dọa, khiến rất nhiều thế lực phải khiếp sợ.

"Trần Ngư, cô đừng khiến tình thế căng thẳng như vậy! Cho dù cô không muốn hợp tác với Huyền Dương hội, không thể trở thành đối tác, vẫn có thể làm bằng hữu." Bùi Bất Khí cười nói, khí chất của hắn hiền như ngọc, như quân tử khiêm tốn.

Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu nhìn Bùi Bất Khí và chậm rãi nói: "Tôi sẽ cho anh một cơ hội để cút khỏi Hương Sơn trong vòng ba ngày!"

“Nhà ngươi xây dựng Hương Sơn sao?” Nghe vậy, Bùi Bất Khí vẻ mặt bình tĩnh, vẫn khiêm tốn.

"Bởi vì, tôi ghê tởm rác rưởi Thương hội Hoa Minh của anh." Tề Đẳng Nhàn vô cảm nhìn hắn và chậm rãi nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1193: Anh ta là một bậc thầy chân chính



Bùi Bất Khí chế nhạo nói: "Tề Giám mục có lẽ không biết hắn đang nói cái gì đúng không? Hôm nay tôi đã nói chuyện với ông cụ Quý, chúng ta đã cùng nhau xây dựng một tòa nhà ở Nam Dương. Anh đã nói chuyện với tôi như thế này ở nhà ông cụ Quý, phải không? Có phải có chút không thích hợp sao?”

Trần Ngư nghe xong lời này, sắc mặt không khỏi có chút ngưng trọng.

Nếu như Thương hội Hoa Minh cùng Kỷ gia liên thủ, tự nhiên là liên minh cường đại, hơn nữa, Kỷ gia bản thân cùng Tề Đẳng Nhàn bản thân có rất nhiều mâu thuẫn, nếu thật sự liên thủ đối phó hắn, nhất định sẽ không tiếc cố gắng.

Tình hình ở Nam Dương đối với Trần Ngư vốn đã đủ hỗn loạn rồi, nếu Kỷ gia nhúng tay vào, thực lực của Thương hội Hoa Minh sẽ càng tăng cường, đến lúc đó, thậm chí không ai dám tranh đoạt quyền lực với cô!

"Tề đại nhân, bình tĩnh, Bùi tiên sinh dù sao cũng là thiếu chủ của Thương hội Hoa Minh, hãycho hắn một chút thể diện!"

"Hahaha, Tề giám mục, hôm nay là sinh nhật Quý tiên sinh, nếu có mâu thuẫn gì thì có thể đợi chuyện này xong rồi mới bàn bạc?"

"Tề Giám mục, bình tĩnh, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu..."

Một số tên tai to mặt lớn cảm thấy hai bên sắp xảy ra cãi vã đã đứng ra phát biểu, từng người một khuyên mọi người nên bình tĩnh.

Tuy nói như vậy nhưng họ không tin Tề Đẳng Nhàn có năng lực hạ gục Thương hội Hoa Minh, dù sao thì Thương hội Hoa Minh hiện tại đã đạt được sự hợp tác với gia tộc Quý và đã liên thủ mạnh mẽ với hội Huyền Dương.

Bùi Bất Khí lạnh nhạt nói: "Tốt, tôi mở to mắt ra ngóng nhìn thủ đoạn của anh".

Một bên còn lại là Kamiyama Yui, cô nói: "Tề giáo chủ nếu như dùng thủ đoạn phi thường, vậy cũng vậy cũng Huyền Dương chúng ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn".

Tiếng tăm của Quần Lang rất lớn, không ai dám trêu chọc đến bọn chúng.

Cho dù là Trần Ngư cũng lo lắng, cô biết rõ Tề Đẳng Nhàn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cái tổ chức kia làm việc không từ một thủ đoạn nào, ngay cả đầu đạn hạt nhân cũng dám lấy trộm, còn có cái chuyện gì chúng nó không dám làm? Dùng thuốc nổ c4 để uy h**p thì lấy c4 bình thường mà dùng được là chuyện đương nhiên!

Tề Đẳng Nhàn cho dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ là thể xác phàm trần, máu xương thịt da, đứng trước một quả bom phát nổ thì không thoát khỏi cái chết.

"Người nước Kiệt Bành trước mặt tôi đang làm gì vậy?" Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, "Nếu dông dài nửa câu, bố mày trực tiếp giết mày, mày có tin không?!".

Bùi Bất Khí đột nhiên lóe lên trước mặt Kamiyama Yui, lạnh lùng nói: “Đánh phụ nữ không phải là việc quân tử làm! Tề Giám mục, lời nói và hành động của anh đại diện cho Thánh giáo. Thân là Tổng giám mục của Thánh giáo, anh có đạo đức không? Mong anh lý trí một chút!".

"Lý trí? Anh muốn tôi lý trí gì? Mẹ kiếp, đồ ngu dốt bẩn thỉu!" Tề Đẳng Nhàn túm lấy cổ áo của Bùi Bất Khí, vả mỗi bên mặt hắn một cái.

Cái tát này ngay lập tức khiến Bùi Bất Khí choáng váng, ngay cả những người có mặt cũng phải xôn xao!

"Tôi không thể chịu nổi những kẻ đạo đức giả như anh, anh muốn lợi dụng tôi lại còn bày vẽ nguỵ quân tử trước mặt tôi? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?". Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, thúc một gối vào người Bùi Bất Khí, khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Vừa mới nhìn thấy người khiêm tốn như Bùi Bất Khí, ngay sau đó lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh thành bộ dạng này, trong lòng mọi người khó chịu vô cùng.

Họ thích nhìn những người bình tĩnh và điềm tĩnh như vậy thể hiện hành vi xấu xí của mình.

Đúng lúc này, một bóng người từ trong đám người nhảy ra, giơ móng vuốt lên đánh vào đầu Tề Đẳng Nhàn!

"Quỳ xuống cho tôi!"

Tề Đẳng Nhàn chắp hai tay trái và phải nhéo vào bụng, sau đó năng lượng từ trong cơ thể tuôn ra, máu trong tim nổ tung, bộc phát ra một luồng năng lượng dương dương, cả hai kết hợp lại, năng lượng xuyên thấu toàn bộ cơ thể, và sau đó là một vụ nổ lực đáng sợ. !

Anh nghiêng đầu né tránh móng vuốt của con đại bàng mà mình đã tóm được, sau đó tách hai tay ra một cú đấm kinh hoàng, cơn gió mạnh ập đến thậm chí khiến nhiều người xung quanh mất thăng bằng.

Cao thủ đánh lén dùng móng ưng bị lòng bàn tay đè lên vai, vai hắn đánh một tiếng sụp xuống, thân thể không tự chủ mà quỳ trên mặt đất.

Ngay khi anh ta quỳ xuống, bàn tay của Tề Đẳng Nhàn đang đặt trên vai đối phương lại hạ xuống, một cú đấm khiến anh ta ngã xuống, một tiếng bang, đầu gối của người đàn ông chạm đất phát ra một âm thanh nghèn nghẹn, gạch lát sàn vỡ tan.

Sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra.

Tề Đẳng Nhàn buông tay ra, người kia muốn đứng dậy khỏi mặt đất với vẻ mặt hung dữ, nhưng anh cảm thấy như có một chiếc đinh cực lớn đâm vào cơ thể mình, đóng đinh anh xuống đất.

“Là ai cả gan dám tấn công tiệc sinh nhật của Quý tiên sinh?!” Lão giả mặc đồ Đường được Quý gia mời trước đó đã xuất hiện.

Anh ta là một bậc thầy chân chính, nhưng khi Qi Dangxian đến nhà Ji để bắt cóc Quý Khải, anh ta đã không ra tay.

Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy không khỏi cười khổ, tên này vẫn như thường lệ, không đồng tình thì túm lấy tát người... Khi cha cô, Giang Sơn Hải gặp hắn lần đầu tiên, cũng bị túm lấy và tát như thế này. .

Trần Ngư nói: "Ồ, mọi chuyện đang trở nên khó xử!".

Tề Đẳng Nhàn lúc này mới biết tên vị sư phụ được Quý gia mời đến, không khỏi cười hỏi: "Diệp thiếu gia, ngươi muốn thử chém ta ở giữa sao?"
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1194: Nội viện có chuyện gì à?



Đại gia đình Giang Khương đi du lịch có thể nói là vòng quanh thế giới, từ Machu Picchu ở Peru đến Rio de Janeiro ở Brazil, đến bờ biển Aegean. Hành trình được phòng làm việc c*̉a Thiên Y Viện các nơi an bài, lại có máy bay riêng, khiến cho đám người Tuyên Tử Nguyệt có chút vui đến quên cả trời đất.

Ngay cả Hầu tước Eve c*̃ng bị đám người Tuyên Tử Nguyệt làm hư. Nên biết rằng cô sống gần sáu mươi năm, trừ các quốc gia ở Châu Âu và Hoa Hạ ra thì không còn cơ hội ra nước ngoài du lịch.

Đối mặt với tình huống không cần lo lắng về sự an toàn hay áp lực nào mà đi du lịch, Hầu tước Eve dĩ nhiên là vui vẻ rồi.

- Nghị trưởng đại nhân, hiện tại tôi đang ở Hy Lạp.

- Liên quan đến quan hệ giữa chúng ta với Thiên Y Viện, tôi đề nghị nên thay đổi.

Nghị trưởng đại nhân tóc bạch kim vuốt ve thanh trượng trong tay, nhìn tân nghị viên Hội đồng trưởng lão, cau mày hỏi:

- Ý c*̉a cô là Thiên Y Viện? Hay là Giang Khương?

- Chủ yếu là Giang Khương. Những ngày ở Thiên Y Viện, tôi cảm thấy nên cần thiết thay đổi mối quan hệ với họ

Eve nghiêm nghị nói:

- Ít nhất nên cải thiện mối quan hệ đối lập giữa chúng ta và Thiên Y Viện.

Nghe Eve nói, Nghị trưởng đại nhân thoáng trầm mặc một chút, nói:

- Lý do là gì?

- Lần này tôi đi du lịch khắp thế giới với Giang Khương, phát hiện quan hệ giữa hắn và bộ lạc Vu sư rất thân thiết, thậm chí đến mức muốn tôn hắn làm chủ.

Nghe đến đây, đôi lông mày trắng như tuyết c*̉a Nghị trưởng đại nhân càng cau chặt.

- Đúng vậy, lần này Giang Khương c*̃ng thay mặt Viện trưởng đưa ra lời mời đến Tổ linh Đại tế tư. Tổ linh đại tế tư c*̃ng đã đồng ý, xác nhận sẽ đến Thiên Y Viện vào tháng sau.

Eve nói:

- Tổ linh đại tế tư c*̉a bộ lạc Vu sư chưa bao giờ bước chân ra khỏi Châu Phi đại lục trăm ngàn năm qua. Lần này đối mặt với lời mời c*̉a Thiên Y Viện, không chút do dự liền đáp ứng. Điều này đại diện cho việc bọn họ đã bắt đầu liên thủ với Thiên Y Viện.

- Ngoài ra, bộ lạc Vu sư c*̃ng bắt đầu bước ra khỏi Châu Phi. Trong này có rất nhiều chỗ mấu chốt, cần Hội đồng tiến hành điều tra. Tôi cảm thấy chuyện này rất quan trọng, mong Hội đồng trưởng lão Huyết tộc coi trọng.

Nói đến đây, Eve dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Còn nữa, tôi phát hiện quan hệ giữa Thiên Y Viện và kẻ địch c*̃ là Cổ môn c*̃ng không tồi tệ như người ngoài đã nghĩ. Thậm chí một cao tầng c*̉a Cổ môn có quan hệ không tệ với Giang Khương. Hơn nữa hai phe này c*̃ng không kềm chặt nhau quá nhiều.

- Cho nên, từ tình huống trước mắt xem ra, đại thế c*̉a Huyết tộc còn chưa đủ, cộng thêm quan hệ c*̉a Giang Khương, tôi nghĩ nên cải thiện quan hệ với Thiên Y Viện trước.

Biểu hiện c*̉a Nghị trưởng đại nhân c*̃ng dần trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Eve trên màn hình, chậm rãi gật đầu:

- Nếu thật có chuyện này, Giang Khương đáng để Huyết tộc chúng ta coi trọng thêm mấy phần. Việc cải thiện quan hệ với Thiên Y Viện đúng là cần thiết.

Nói đến đây, Nghị trưởng đại nhân thoáng dừng một chút, chân mày cau lại, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, nói:

- Đã như vậy, cô hãy tiếp tục giữ mối quan hệ với Giang Khương. Liên quan đến máu c*̉a hắn, bây giờ không gấp, từ từ nghĩ cách sau. Việc cải thiện quan hệ với Thiên Y Viện, Hội đồng trưởng lão sẽ nghiêm túc cân nhắc ý kiến c*̉a cô.

Thấy Nghị trưởng đại nhân đã đồng ý với ý kiến c*̉a mình, Eve mỉm cười hài lòng, thoáng do dự một chút rồi nói:

- Liên quan đến máu c*̉a Giang Khương, qua hai tháng nữa, nếu không ngoài dự liệu, có thể cân nhắc cung cấp 1000ml cho Fitt, để Fitt có cơ hội được tấn cấp Hầu tước trước thời hạn.

- Cho Fitt 1000ml máu?

Ánh mắt Nghị trưởng đại nhân sáng lên.

- Đúng. Giang Khương đã nói như vậy. Nhưng hắn chỉ yêu cầu cho Fitt mà không cung cấp cho Hội đồng.

Eve chần chừ một chút rồi xác nhận.

Nghe xong, ánh mắt Nghị trưởng đại nhân chợt lóe lên, nhìn Eve một cái thật sâu, sau đó nói:

- Nếu hắn nguyện ý cung cấp cho Fitt thì c*̃ng là chuyện tốt. Cô cứ tiếp tục theo dõi chuyện bên đó. Có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi.

Sau khi c*́p điện thoại, Nghị trưởng đại nhân lẳng lặng ngồi trước máy tính, sau đó nhẹ nhàng nhấn cái chuông nhỏ bên cạnh.

Nghe tiếng reng reng, cánh cửa liền được đẩy ra. Một người tóc bạc bước vào, khom người cung kính nói:

- Hầu tước đại nhân, ngài có gì phân phó?

- Truyền lệnh c*̉a ta, triệu tập tất cả nghị viên Hội đồng trưởng lão, chuẩn bị nghị sự.

- Vâng, đại nhân.

Eve chậm rãi bước ra khỏi phòng c*̉a mình đến ban công.

Lúc này, Giang Khương và mấy người Tuyên Tử Nguyệt đang ngồi trên ban công, vừa thưởng thức phong cảnh biển, vừa uống rượu chát và dùng ít điểm tâm nhẹ.

- Eve, mau đến đây, chúng tôi mới vừa khui chai rượu tám năm này, uống qua không tệ. Cô mau đến đây nếm thử chút đi.

Thấy Eve bước ra, Phan Hiểu Hiểu vội vàng vẫy tay.

Eve gật đầu, sau đó chậm rãi bước đến ngồi xuống, tiếp nhận ly rượu Giang Khương đưa đến, mỉm cười cảm ơn.

- Vịnh biển Aegean này lớn quá.

Giang Khương nhẹ nhàng nhấp ly rượu trong tay, cười nói:

- Khó trách tất cả bản đồ và tư liệu đều chỉ biểu hiện được một phần c*̉a bờ biển này. Chỉ có chân chính đến đây mới hiểu được, trừ bờ biển này ra, cảnh sắc chung quanh một chút c*̃ng không hề nhỏ.

Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói:

- Bây giờ, phần lớn cảnh đẹp đều là như vậy, nhưng bất kể thế nào, đo được một mảng lớn bờ biển màu trắng đó c*̃ng mất không ít công phu.

Mọi người nhìn nhau cười. Lúc này Diêu Nhất Minh bước nhanh từ trong nhà ra, cung kính đưa điện thoại đến, thấp giọng nói:

- Trưởng ban, điện thoại c*̉a Viện trưởng.

- Điện thoại Viện trưởng?

Giang Khương cau mày. Hắn đi c*̃ng mới có hai mươi ngày thôi mà, tại sao Từ Khải Liễu lại gọi điện thoại đến? Chẳng lẽ trong viện đã xảy ra chuyện?

Lập tức nghe điện thoại, cười nói:

- Viện trưởng?

Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng cười c*̉a Từ Khải Liễu:

- Giang Khương, như thế nào? Chơi hai mươi mấy ngày rồi, chắc c*̃ng vui vẻ chứ?

- Cảm ơn Viện trưởng, c*̃ng không tệ lắm.

Giang Khương cười nói:

- Nhưng nhận được điện thoại c*̉a người, con thấy không vui.

- Tiểu tử này, tại sao cậu không thể đứng đắn được một chút nào vậy?

Bên kia truyền đến tiếng hừ c*̉a Từ Khải Liễu.

- Con rất nghiêm chỉnh đấy.

Giang Khương cười hắc hắc:

- Nói sau, con c*̃ng không thể nói dối được.

- Được rồi, không ba hoa với con nữa.

Từ Khải Liễu khẽ hừ một tiếng:

- Ta gọi điện thoại đến, chẳng qua chỉ nói cho con biết, con phải tranh thủ về đi.

- Trong viện có chuyện gì sao?

Giang Khương cả kinh, hỏi.

- Không phải trong viện xảy ra chuyện, mà là Tuyệt Y Đường. Tuyệt Y Đường gọi điện thoại thông báo, nói y sư Lý Nguyên Bân muốn mấy ngày nữa trở về nội viện để thăm.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Khương khẽ cau mày, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng. Y sư Lý Nguyên Bân đột nhiên muốn trở về Thiên Y Viện, chẳng lẽ là vì sự kiện động Long Sơn Phong? Nếu không, vì sao lại trở về viện để thăm chứ?

- Đối với việc y sư Lý Nguyên Bân muốn trở về nội viện, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa kết bạn, nhưng dù sao Thiên Y Viện chúng ta vẫn cảm thấy hổ thẹn với ông ấy. Cho nên chuyện này phải thận trọng, hơn nữa còn long trọng mà khiêm tốn.

Từ Khải Liễu chậm rãi nói:

- Trong nội viện ta, chỉ có con là thân thiết nhất với Tuyệt Y Đường. Trước khi y sư Lý Nguyên Bân đến, con hãy chạy về tham gia công việc tiếp đón.

Sắc mặt Giang Khương ngưng trọng, gật đầu một cái, nói:

- Được, hai ngày nữa con sẽ về. Nhưng con chỉ chủ yếu tham gia tiếp đãi thôi. Những chuyện khác, có người, Trưởng ban Lưu và sư phụ c*̉a con phụ trách là được.

- Đó là tất nhiên, Dù sao con c*̃ng tranh thủ trở về đi.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu đột nhiên dừng lại một chút rồi nói:

- Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

- Dĩ nhiên là không đơn giản rồi.

Giang Khương thầm nhủ trong lòng nhưng c*̃ng không nói rõ. Liên quan đến động Long Sơn Phong, c*̃ng chỉ là Giang Văn Ba suy đoán, hắn c*̃ng không thể xác định. Nhưng Lý Nguyên Bân cố ý gặp mặt hắn, tỏ ra thân cận, rồi đột nhiên trở về Thiên Y Viện để thăm, tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ có liên quan đến Long Sơn Phong.

Sau khi c*́p điện thoại, thấy tất cả mọi người nhìn mình, Giang Khương nhún vai nói:

Giang Khương gật đầu, sau đó bưng ly rượu chát nhấp một ngụm, nhìn chiếc du thuyền màu trắng đang chậm rãi lướt trên mặt biển cách đó không xa, hít một hơi thật sâu, nhìn Diêu Nhất Minh nói:

- Nhất Minh, chuẩn bị một chiếc du thuyền, buổi chiều chúng ta ra biển.

- Vâng, Trưởng ban.

Nghe Giang Khương nói, mọi người liền bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng c*̣ng với nhau, sau đó ngửa đầu nhấp một ngụm. Bọn họ phải tranh thủ chơi cho đã trong hai ngày này. Về sau, cuộc sống sẽ không còn nhàn nhã như vậy nữa.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1195: Chuyện gì xảy ra vậy?



Chiếc du thuyền sang trọng chậm rãi lướt trên mặt biển. Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu mặc bikini đeo mắt kính nằm trên boong thuyền phơi nắng. Giang Khương cũng mặc một chiếc quần bơi, đeo mắt kính nằm trên ghế bên cạnh, tay bưng một ly nước trái cây.

Tiểu Bảo cũng đeo một chiếc mắt kính nhỏ, học theo bộ dạng ba của cậu, ghé miệng hút ly nước trái cây.

Chỉ có Eve là mặc chiếc đầm dài, còn mang cả mũ che nắng lẫn mắt kính. Dĩ nhiên, mặc dù cô không sợ ánh nắng mặt trời, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ thích. Tắm nắng chẳng khác nào hơ lửa mùa hè, cô tất nhiên là không thích rồi.

Giang Khương ngắm hai cô gái trắng nõn mê người trên boong thuyền, trong lòng dâng lên từng trận hỏa khí, liên tiếp uống hai ly nước trái cây cũng không hạ được lửa trong lòng.

Hút sạch ly nước, hắn lại móc tiếp lon bia trong thùng đá, mở nắp ực ực mấy hớp, nhưng vẫn cảm thấy cổ nóng ran, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy căm tức.

Lập tức đứng dậy, tiện tay gỡ mắt kính xuống, sau đó bước nhanh về phía boong thuyền.

Nhìn thân hình của Giang Khương, mặc dù không to con nhưng bắp thịt rắn chắc, ánh mắt Eve hiện lên tia sáng kỳ lạ, đột nhiên cười khẽ:

- Giang Khương, nơi này là hải phận quốc tế, có cá mập đấy.

- Cá mập?

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, cười khẽ:

- Tôi đang rất mong đây.

Bước đến boong thuyền, thân hình hắn bắn lên, sau đó lộn mèo trên không trung một cái rồi rơi thẳng xuống nước.

- Oa, ba thật là đẹp trai.

Tiểu Bảo vỗ tay, nhìn mặt biển bắn lên bọt sóng nhỏ, cười nói.

Eve nhún vai, bưng ly nước dưa hấu đỏ tươi nhấp một cái, hừ nói:

- Hy vọng anh gặp phải cá mập.

- Gặp thì tốt, hôm nay có cá tươi để ăn.

Phan Hiểu Hiểu lật người lại, lộ ra thân hình mê người, nói:

- Chỉ sợ không gặp được cá mập đấy chứ.

Giang Khương nhảy xuống nước, xuống thẳng bốn năm thước mới chậm rãi dừng lại.

Lơ lửng dưới mặt biển, Giang Khương mở mắt nhìn bốn phía, lúc này mới cảm thấy lửa nóng trong lòng tiêu tan mấy phần, nhưng vẫn còn một chút.

- Đáng chết. sớm muộn gì cũng ăn hai người.

Phát tiết một chút, Giang Khương xoay mình dưới nước, bắt đầu lặn sâu xuống biển. Khi còn ở trong đội Cô Lang, hắn rất thích lặn dưới biển. Bởi vì chỉ có trong nước sâu hắn mới cảm thấy yên tĩnh.

Đã lâu rồi hắn không có lặn biển, lúc này không khỏi hứng thú tiếp tục lặn sâu xuống. Sau khi hắn tấn cấp Thiên giai, còn chưa thử qua mình có thể lặn xuống được bao sâu. Lần này hắn muốn thử xem một chút.

Chỗ nước biển này cũng chưa tính là quá sâu, nhưng sau khi lặn xuống khoảng hơn ba chục thước, gần đến đáy biển, hắn dần dần cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu bơi lên. Nhưng bơi mới được mười thước, hắn đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ngầm tấn công đến.

Giang Khương có chút nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy có một thân hình màu trắng dài năm sáu thước lóe lên.

- Cá mập?

Giang Khương sửng sốt. Hắn thật không nghĩ đến hắn sẽ gặp cá mập. Nói sau, hắn trước giờ chưa đấu với cá mập lần nào, lập tức hiếu thắng nổi lên, hai chân đạp một cái, đuổi theo phía sau con cá mập.

Trong lúc Giang Khương toàn lực đuổi theo, khoảng mười mấy giâu sau, đã cách con cá mập không xa. Nếu người ngoài thấy tốc độ bơi của Giang Khương lúc này, chỉ sợ sẽ kinh hoảng.

Nhưng khi Giang Khương đuổi đến gần lại cảm thấy không ổn. Hắn phát hiện con cá mập dường như đang có mục tiêu. Nó không phải bơi đi tìm mồi mà là bơi về một hướng.

Mang theo chút tò mò, Giang Khương tăng tốc, đuổi theo phía sau con cá mập.

Lúc này, thị lực kinh người của Giang Khương đã phát huy tác dụng. Hắn thấy phía trước không xa có người đang mặc đồ dưỡng khí, dùng tư thế cổ quái chậm rãi bơi về phía trước. Mà mục tiêu của con cá mập này chính là người mặc đồ lặn đó.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Lập tức Giang Khương không dám chần chừ, dùng một chút lực lao đến con cá mập.

Lúc này, người đang ra sức bơi đi kia cũng cảm thấy dòng nước chảy dị thường. Khi đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy cái miệng đầy răng nanh to lớn đang vọt đến y.

Sau khi thấy được cái miệng khổng lồ, mắt người kia hiện lên sự tuyệt vọng lẫn không cam lòng. Nếu y không bị thương, còn có hy vọng đấu với cá mập một phen. Nhưng bây giờ địch đang đuổi theo đằng sau, lại đụng phải cá mập tập kích.

Trong lúc y chuẩn bị nhắm mắt buông tha, đột nhiên một quả đấm xuất hiện trước mặt y, hung hăng đập vào lỗ mũi của cá mập.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1196: Nếu như có thể



Một dòng máu trong nháy mắt lan ra trong nước, khiến cho tầm mắt của người lặn mờ đi.

Nhưng y đã không còn sự tuyệt vọng như vừa nãy mà là kinh nghi. Một quyền kia rốt cuộc là từ đâu ra? Còn nữa, con cá mập vừa nãy chảy rất nhiều máu mũi, rõ ràng là mạnh hơn con người rất nhiều.

Lúc này Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đuổi theo con cá mập có chút gấp, một quyền này chẳng qua chỉ đánh con cá mập choáng váng, cũng không đánh chết nó. Vốn hắn định bồi con cá mập thêm một quyền, nhưng ai nghĩ đến nó đã quay đầu bỏ chạy mất, không chút khí thế của bá chủ đại dương gì cả.

Điều này làm cho Giang Khương thất vọng vô cùng. Nếu không, lát nữa hắn đã có thể vác một con cá mập về, nở mày nở mặt với Tiểu Bảo một phen.

Nhưng lúc này, Giang Khương cũng không có ý định đuổi theo con cá mập. Bởi vì người kia đang bị thương không nhẹ, cần cứu mạng trước. Dù sao cái mạng này vẫn còn đáng tin hơn con cá mập trắng một chút.

Giang Khương gạt tay, nhanh chóng xua tan máu trong nước, lộ ra hình dáng của người trước mặt.

Lúc này người kia cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Giang Khương. Sau khi nhìn thấy, người kia sửng sốt một chút, ánh mắt liền hiện lên sự vui mừng.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong mắt đối phương, cũng không phải bất ngờ vì được cứu mà rõ ràng sau khi nhìn thấy hắn thì sững sờ. Hắn nhìn kỹ mắt của đối phương, phát giác mắt người kia giống như người phương đông.

Nhìn biểu hiện kinh ngạc của đối phương, chắc hẳn là có quen hắn. Nghĩ lại hai năm trước hắn khá nổi tiếng ở Hoa Hạ, việc đối phương nhận ra hắn cũng không ngoài ý muốn. Xem ra hắn đã cứu một người Hoa.

Nếu là người Hoa, Giang Khương cũng không dám chậm trễ, liền chỉ ngón tay lên trên, ý bảo đối phương bơi lên cùng với hắn.

Nhưng người kia đột nhiên giơ tay chào theo kiểu quân đội một cái, rõ ràng là tiêu chuẩn quân đội Hoa Hạ.

Nhìn động tác của đối phương, Giang Khương ngẩn người. Lúc này tự dưng lại chào hắn? Chẳng lẽ đối phương là quân nhân Hoa Hạ?

Thấy động tác này, Giang Khương cũng không dám thờ ơ, liền ưỡn ngực, lập tức giơ tay chào lại.

Nhìn Giang Khương chào lại, ánh mắt đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc và thả lỏng. Xem ra suy nghĩ của Giang Khương là đúng, đối phương muốn xác nhận hắn có phải là Giang Khương hay không.

Người kia nhanh chóng tháo sợi dây chuyền và chiếc usb từ trên cổ mình xuống, nhét vào tay Giang Khương, sau đó làm ra mấy động tác, chỉ vào chiếc usb trong tay Giang Khương.

- Nguy hiểm, rời đi. Quan trọng, mang đi.

Giang Khương ngẩn người, người kia lại cố gắng bơi theo một hướng khác, đồng thời vẫy tay ý bảo Giang Khương rời đi.

Thấy biểu hiện nóng lòng của đối phương, Giang Khương thở dài, sau đó đi theo kéo đối phương lại, tỏ ý đối phương đi cùng với hắn.

Thấy Giang Khương kéo mình lại, người kia có chút nóng nảy đẩy tay Giang Khương ra, ý bảo hắn mau chóng rời đi.

Trong lúc hai người đang giằng co, đột nhiên Giang Khương vung tay lên, móc từ sau lưng hai cây súng.

Nhìn thấy hai cây súng, sắc mặt người kia liền thay đổi, quay đầu nhìn thấy cách đó không xa đang có ba bốn người đang bơi về phía mình.

Nhìn thấy mấy người đó, người kia vội vàng đẩy Giang Khương đi, nhưng y vừa mới đẩy người kia hai cái liền sửng sốt, bởi vì y thấy Giang Khương vung tay lên.

Nhìn viên đạn vạch phá làn nước, lao nhanh về phía trước, người kia không khỏi ngẩn người, cho đến khi nhìn thấy hai viên đạn chuẩn xác bắn trúng hai người kia, phụt ra hai dòng máu, y mới xoay đầu lại nhìn Giang Khương. Giang Khương có phải là người hay không? Ở dưới nước không cần ngắm cũng có thể bắn chính xác đến như vậy.

Đám người kia, sau khi bị Giang Khương bắn gục hai người, hai người còn lại theo bản năng bóp cò súng trong tay, hai viên đạn một lần nữa bắn tới Giang Khương.

Kết quả không cần nói cũng biết, Giang Khương lại vung tay lên, tốc độ bắn còn nhanh hơn lúc trước.

Sau đó lại là hai dòng máu văng ra. Bốn người ngửa người trong nước.

Người bên cạnh Giang Khương mở to mắt, lẳng lặng nhìn bốn người, không, bốn thi thể mới đúng, phải một lát sau mới hồi phục lại tinh thần.

Nhờ có sự giúp sức của Giang Khương, vất vả lắm mới trồi lên được mặt nước, người nọ kéo mắt kính xuống, khạc ra hai cái, hít sâu hai cái, lúc này mới nhìn thấy rõ chiếc du thuyền sang trọng đang đậu cách đó không xa.

Giang Khương nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, chiếc du thuyền chậm rãi lái sang bên này. Bên trên nhảy xuống hai người, còn vứt thêm một cái thang dây, cẩn thận đưa Giang Khương và người kia lên thuyền.

Sau khi người kia được kéo lên boong thuyền, lập tức có người mang đến một thùng cấp cứu, cắt bỏ bộ đồ lặn của y, bắt đầu xử lý vết thương trên đùi.

Giang Khương cầm lấy chiếc khăn lông Eve đưa sang, nhẹ nhàng lau người, nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, trầm giọng nói:

- Tăng tốc quay về điểm xuất phát.

- Vâng.

Thấy sắc mặt ngưng trọng của Giang Khương, Diêu Nhất Minh lập tức cầm điện thoại vô tuyến, nói:

- Dùng tốc độ nhanh nhất trở về điểm xuất phát.

Mệnh lệnh đưa xuống, chiếc du thuyền khởi động động cơ, đổi hướng tăng tốc chạy về phía bờ biển.

Sau khi lau khô người, Giang Khương bước đến bên cạnh người kia, hỏi:

- Tình huống thế nào rồi?

- Thường ủy Giang, viên đạn đã được lấy ra, không chạm đến động mạch chủ, nhưng tổn thương hai động mạch nhỏ. Bây giờ đã tạm thời cầm máu, nhưng phải tiến hành giải phẫu.

Người phụ trách khám bệnh vội vàng đáp.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh người kia, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của y, mỉm cười một tiếng rồi đưa tay giao lại sợi dây chuyền và usb cho y, nói:

- Được rồi, anh hãy cầm lại cái này đi, sau đó tự mình nộp lên.

Nhìn gương mặt mỉm cười của Giang Khương, người kia liền gật đầu, nói:

- Cảm ơn cậu, nhưng xin hãy rời khỏi đây đi. Cách đây hai hải lý, đối phương có một cái tàu lặn. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.

- Yên tâm đi, nếu tôi đã cứu anh, nhất định sẽ không để anh xảy ra vấn đề.

Giang Khương khẽ cười nói:

- Đúng rồi, anh tên gì? Nếu không tiện thì danh hiệu cũng được, để tiện cho tôi xưng hô.

- Tôi tên Thiết Quân. Cậu có thể gọi tôi như vậy.

Gương mặt người kia lộ ra nụ cười khổ, cố gắng đưa lại cái usb cho Giang Khương, nói:

- Nếu như có thể, xin cậu hãy giúp giữ giùm tôi cái này. Sau đó giao lại cho cục 3. Bọn họ sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho tôi đâu.

- Tôi có trở về hay không cũng không quan trọng, nhưng xin cậu hãy giúp tôi mang nó về nước.

Nhìn bàn tay run rẩy và cái usb, Giang Khương cười một tiếng rồi nhận lấy, nói:

- Được rồi, để tôi tạm giữ giùm anh. Yên tâm đi, du thuyền của chúng ta rất nhanh có thể cập bờ. Bây giờ tôi sẽ bảo chuẩn bị trực thăng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mấy tiếng nữa chúng ta có thể rời khỏi nơi này.

Dứt lời, Giang Khương gật đầu với người bên cạnh. Nhìn Thiết Quân được đưa vào khoang thuyền, lúc này mới quay sang nói với Diêu Nhất Minh:

- Bảo trực thăng chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời tiến hành dịch dung. Thông báo cho ban Ngoại giao và Hậu cần, bảo bọn họ chuẩn bị giấy chứng nhận, đồng thời liên lạc với phòng làm việc chính phủ. An bài xong công việc, chúng ta tùy thời có thể dùng thân phận nhân viên ngoại giao của đại sứ quán, nhằm bảo đảm tính an toàn và tư mật, để anh ấy có thể bình an về nước.

Nghe Giang Khương nói, Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh vào khoang thuyền. Y phải đến phòng điều khiển, tiến hành liên lạc với một số nơi.

Đối mặt với tình huống trước mắt, ngay cả Giang Khương cũng coi trọng như vậy, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất, chứ đừng nói chi còn có đám người Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo, lại càng không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1197: Vậy còn các anh?



Cách du thuyền Giang Khương hai hải lý, bên dưới mặt nước biển khoảng hai ba chục thước, một con tàu lặn đang lơ lửng, giống như một con quái vật đang mai phục, không một tiếng động khiến người ta phải sợ hãi.

- Osla, Osla, nghe rõ đáp lời, nghe rõ đáp lời.

Ngồi trong buồng lái có hai người, đang hét vào micro, nhưng không hề nghe thấy bên kia đáp lại.

- Osla, Osla, nghe rõ đáp lời, nghe rõ đáp lời.

Sau mấy lần hò hét, bên kia vẫn lặng yên.

- Đáng chết, đã xảy ra chuyện rồi.

Một người thất thanh nói:

- Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ bốn người bọn họ không làm gì được tên kia?

Sắc mặt người còn lại âm trầm, sau đó nhanh chóng gõ lên bàn phím, trên màn hình có bốn điểm sáng lóe lên.

- Bọn họ đang ở vị trí này, chúng ta kiểm tra bên đó một chút.

Người nọ lạnh giọng nói.

- Vị trí này, nước sâu hơn bốn mươi thước, hơn nữa còn gần với khu vực hải vực, tàu lặn chúng ta vẫn có thể phát hiện được nguy hiểm.

Người kia chần chừ nói:

- Tôi đề nghị hay là phái ra một chiếc cano tốc độ cao chạy đến đó dò xét.

Nghe xong, sắc mặt người nọ vô cùng khó coi, sau đó đưa tay ấn nút gọi trên cái mũ, trầm giọng nói vào điện thoại:

- John, bảo người của anh chuẩn bị sẵn sàng tiến về phía trước, cano chuẩn bị ngoi lên.

Hai phút sau, trên mặt biển tĩnh lặng, một kính tiềm vọng nhẹ nhàng ngoi lên mặt biển, chuyển động một vòng bốn phía, thấy không xa có một đám bọt khí, sau đó một vật nhô lên mặt biển, trong nháy mắt to ra, biến thành một cái cano nhỏ.

Ba bốn người nhảy lên chiếc cano này, nhanh chóng khởi động động cơ, liền nghe một tiếng nổ nặng nề, chiếc cano giống như cung tên, lao nhanh về một hướng khác.

- Ở đây, chuẩn bị xuống nước, chuẩn bị canh gác.

Một người dẫn đầu nhìn máy xác định vị trí trong tay, gật đầu nói với ba người kia, sau đó đeo mặt nạ dưỡng khí vào, cầm cây súng bên hông, lặng lẽ nhảy xuống.

Ba người còn lại cũng làm theo. Khi gặp nhau dưới mặt nước, liền theo sau lưng người dẫn đầu, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Lúc này, ánh mắt của một người trong đó hoảng sợ, đưa tay chỉ về một phía.

Mọi người nhìn theo hướng tay của y, thấy cách đó không xa đang có bốn cái bóng trôi lơ lửng, đồng thời có ba bốn thân ảnh màu trắng lay động bên cạnh. Thỉnh thoảng lại có một dòng máu màu đỏ chảy ra.

Sắc mặt người dẫn đầu liền biến đổi, thoáng chần chừ một chút liền lấy hai cái chai màu đỏ trên đùi, gật đầu với ba người bên cạnh.

Ba người kia không chút chần chừ, cũng lấy ra hai cái chai, sau đó bốn người liền di chuyển sang bên kia.

Càng đến gần, người dẫn đầu nhanh chóng ấn hai cái chai trong tay.

Rất nhanh, một loại chất lỏng màu đỏ từ trong chai b*n r* ngoài, nhanh chóng nhuộm đỏ khu vực xung quanh.

Người dẫn đầu ném cái chai trong tay phải về phía đám cá mập, ba người kia cũng bắt chước làm theo.

Ném bốn cái chai ra ngoài, trong nháy mắt bao phủ đám cá mập đang chạy tán loạn. Bốn người từ xa nhìn lại, thấy vùng nước màu đỏ chập chờn lay động. Mấy con cá mập từ bên trong khu vực màu đỏ thoát ra, không cam lòng nhanh chóng rời đi.

Đợi cách ly mấy con cá mập xong, bốn người kia liền bơi đến.

Không bao lâu sau, bốn người trở lại cano. Người dẫn đầu tháo mặt nạ xuống, hít sâu một hơi, cầm điện thoại vô tuyến nói:

- Bốn người bọn họ đã chết, là bị bắn chết. Không thấy mục tiêu. Chúng tôi phát hiện gần đó có dầu nhớt trên mặt biển. Rất có thể đối phương đã được cứu.

Sắc mặt hai người ngồi trên tàu lặn vô cùng khó coi, sau khi nhìn nhau một cái, một người nhanh chóng gõ bàn phím. Hai ba phút sau, trên màn hình liền hiện ra hình ảnh vệ tinh.

Trên hình ảnh vệ tinh đang có một điểm sáng nhẹ nhàng di động.

Nhìn thấy điểm sáng màu đỏ này, người kia lại gõ lên bàn phím mấy lần, hình ảnh nhanh chóng được phóng đại, là một chiếc du thuyền sang trọng đang di chuyển với tốc độ cao.

- Đáng chết. Đối phương đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp, còn cách bốn hải lý.

Người nọ nhìn số liệu, tức giận vỗ lên bàn một cái.

Sắc mặt người kia cũng trở nên phiền muộn, hít sâu một hơi, nói:

- Mau chóng liên lạc với trụ sở chính, yêu cầu chính phủ Hy Lạp ngăn lại giúp, nhất định không được để vật kia bị mang đi.

- Trưởng ban, bây giờ chúng ta đã tiến vào khu vực biển Hy Lạp.

Diêu Nhất Minh cung kính hồi báo.

- Tiếp tục tăng hết tốc lực. Nếu như có thể, chúng ta phải nhanh chóng đưa Thiết Quân đến đại sứ quán tại Hy Lạp. Còn nếu không được, chúng ta yêu cầu tất cả lực lượng cổ võ bên ngoài, bảo vệ cho chúng ta tìm được chỗ ở an toàn.

Giang Khương cầm cái usb trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Minh, trầm giọng nói.

Là thành viên Cô Lang lúc trước, hắn biết đặc công của một quốc gia mạnh đến cỡ nào. Đặc biệt đối với một số quốc gia lớn mà nói, bọn họ thậm chí còn có thể nhờ lực lượng cổ võ trên thế giới trợ giúp. Theo tình huống trước mắt, đối phương vì đuổi giết Thiết Quân, thậm chí còn vận dụng cả tàu lặn. Bây giờ vật này nằm trong tay hắn, chỉ sợ đối phương sẽ nhắm vào hắn luôn.

Vì thứ này, đối phương sẽ thỉnh cầu Hy Lạp trợ giúp. Như vậy, hắn nhất định phải làm xong hết thảy ứng đối. Nhưng bây giờ hắn cần phải đảm bảo chính là du thuyền của hắn phải an toàn lên bờ. Mặc dù đã tiến vào bờ biển Hy Lạp, hơn nữa nước nơi này không đủ sâu, đối phương không thể trực tiếp truy kích, nhưng vẫn phải phòng bị đối phương vận dụng tiếp viện.

So với một số quốc gia, sức ảnh hưởng của Hoa Hạ ở Hy Lạp yếu hơn rất nhiều. Vì thế không thể không đề phòng.

Eve lên tiếng:

- Huyết tộc chúng tôi cũng có một lực lượng tồn tại ở đây. Nếu cần trợ giúp, chúng tôi có thể giúp một tay.

Giang Khương trầm ngâm một chút. Thiên Y Viện và Hoa Hạ không mạnh ở Hy Lạp, nhưng Huyết tộc đối với các nước Châu Âu mà nói thì lại rất mạnh. Hy Lạp tất nhiên là như vậy, lập tức cười nói:

- Tốt lắm. Eve, làm phiền mọi người rồi.

Nghe Giang Khương đồng ý, Eve vui vẻ bước sang một bên, cầm điện thoại bắt đầu an bài.

Từ lúc Thiết Quân xuất hiện, rất nhiều lực lượng đã bắt đầu vận chuyển. Lúc này, có một số ngành đã phát ra thỉnh cầu đối với Hy Lạp.

Thường vụ bộ Chính trị Hoa Hạ, bộ Ngoại giao đã bắt đầu liên lạc với đại sứ quán Hoa Hạ tại Hy Lạp. Đối mặt với thỉnh cầu của ngoại viện Thiên Y Viện, người phụ trách Thường vụ bộ Chính trị nhìn thấy văn kiện khẩn cấp, liền buông bỏ hết thảy, tự mình theo việc này.

Quân đội của Hoa Hạ nhận được thông báo của Thường vụ bộ Chính trị, cũng bắt đầu tiến hành tra xét xem Thiết Quân thuộc về đơn vị nào và vật trong tay là thứ gì.

Tất cả đều vận chuyển hết tốc lực, bao quanh chiếc du thuyền. Một thiết bị vệ tinh luôn nhìn chằm chằm hướng đi của chiếc du thuyền. Mà phía Hy Lạp cũng đã nhận được lời thỉnh cầu của một nước nào đó, cũng bắt đầu hành động.

- Còn bao lâu nữa mới đến bến tàu?

Giang Khương nhìn đồng hồ, khẽ cau mày hỏi.

- Trưởng ban, chúng ta còn khoảng nửa tiếng nữa.

Diêu Nhất Minh cung kính trả lời.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó thở ra một hơi.

Hắn biết rất rõ, theo tình huống trước mắt, rất có thể hắn đã bị đối phương theo dõi. Nếu không có đám người Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng không cần lo lắng như vậy. Nhưng bây giờ có bọn họ ở đây, đến lúc làm việc sẽ có chút bó tay bó chân, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Nhưng hắn cũng không thể bỏ Thiết Quân được. Là thành viên của Cô Lang lúc trước, hắn biết rõ sự cống hiến và trả giá của những đặc công vì quốc gia. Hắn không thể bỏ Thiết Quân, cũng như không thể buông bỏ các thành viên Cô Lang năm đó.

Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Giang Khương trở nên kiên nghị, quay sang nhìn Eve:

- Tình huống bên cô thế nào rồi?

- Đã an bài xong. Người của chúng tôi đã bắt đầu chạy sang bến tàu.

Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Giang Khương, Eve đáp.

- Với năng lực của chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ hộ tống mọi người an toàn rút lui.

Giang Khương cười một tiếng, nói:

- Không được, lần này không đơn giản đâu. Bây giờ tôi chỉ hy vọng mọi người phối hợp với nhân viên của tôi, bảo vệ Tiểu Bảo. Dĩ nhiên, nếu như có thể, chúng ta cùng nhau rút lui, như vậy sẽ tốt hơn.

Nhìn nụ cười ngưng trọng của Giang Khương, Eve gật đầu một cái. Cho đến bây giờ cô chưa từng thấy biểu hiện ngưng trọng của người thanh niên này. Lần này xem ra chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1198: Biết rồi



- Trưởng ban, chúng ta còn mười phút nữa là có thể lên bờ.

Diêu Nhất Minh thấp giọng báo cáo với Giang Khương:

- Bây giờ nhân viên của chúng ta đang chạy đến bến tàu, nhưng người của sứ quán thì nửa tiếng nửa mới đến được.

Giang Khương gật đầu. Hắn hiểu động tác của đại sứ quán. Dù sao không phải ai cũng có được hiệu suất như Thiên Y Viện. Hơn nữa, có nhân viên của Thiên Y Viện ở đây, sau khi hắn đến Hy Lạp đã an bài bên cạnh hắn, tùy thời phản ứng nên mới nhanh như vậy, lập tức nói:

- Được rồi, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, hộ tống Tiểu Bảo rời đi. Ngoài ra, điều một nhóm người đưa chúng tôi đến đại sứ quán trước.

- Vang, Trưởng ban.

Lúc này, điện thoại trong tay Eve vang lên. Eve nói vài câu với bên kia, sắc mặt thay đổi, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Giang Khương, người của tôi cũng sắp đến, nhưng bọn họ phát hiện có một nhóm người đang chạy đến bến tàu, lại còn mang theo vũ khí, nhưng không phải người của các anh, cũng không giống người của chính phủ Hy Lạp.

Nghe xong, sắc mặt Giang Khương khẽ biến, thoáng trầm xuống, sau đó nhìn Diêu Nhất Minh, nói:

- Bảo người của chúng ta chuẩn bị đánh lén. Một khi đối phương làm khó dễ thì toàn lực đánh ra.

Mặc dù còn chưa xác định thân phận của đối phương, nhưng lúc này, trừ người của mình ra thì chỉ là địch. Giang Khương không cần suy nghĩ nhiều liền có thể đoán ra được lai lịch của đối phương. Ngoại trừ người Mỹ đang đuổi giết Thiết Quân thì không còn người nào có được phản ứng nhanh như vậy nữa.

Là một nước quyền lực nhất thế giới, có lực lượng ẩn núp tại Hy Lạp cũng chẳng phải chuyện kỳ quái. Chẳng qua Giang Khương âm thầm kinh hãi chính là, tình huống mà hắn lo lắng nhất đã xuất hiện.

Xem ra thứ đồ mà Thiết Quân lấy được không phải chuyện đùa. Nếu không, không đến nỗi để Mỹ phải đích thân vận dụng lực lượng của mình động thủ trên địa bàn của Hy Lạp.

Diêu Nhất Minh mặt đầy ngưng trọng cầm điện thoại vệ tinh bước sang một bên hạ mệnh lệnh. Là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Giang Khương không được phép xảy ra vấn đề. Nếu thật vì chuyện của thế tục mà bị thương tổn hoặc nghiêm trọng hơn, người có liên quan phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Đến lúc đó, nếu thật xảy ra vấn đề, cho dù là chính phủ Mỹ, cũng vì vậy mà phải trả một cái giá thật đắt. Hậu quả sẽ không ai có thể chịu đựng được. Bất luận thế lực này có mạnh bao nhiêu đi chăng nữa.

Hơn nữa, tất cả thành viên Thiên Y Viện tham gia chuyện này cũng sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.

Sắc mặt của vị cao thủ Thiên giai cũng ngưng trọng, dẫn hai cao thủ Địa giai cầm vũ khí đứng trước mặt Giang Khương.

- Nhiệm vụ của các người là bảo vệ Tiểu Bảo, Tuyên tiểu thư và Phan tiểu thư. Một khi chúng tôi lên bờ thành công, nếu có dị động, nhân viên của chúng ta và lực lượng Huyết tộc phải hộ tống bọn họ đến địa phương an toàn.

Giang Khương nhìn ba người, nói.

Ba người nhìn nhau, sau đó vị cao thủ Thiên giai không dám chậm trễ, gật đầu nói:

- Vâng, Thường ủy Giang.

Thật ra cũng không có mấy ai quan tâm đến đám người Mỹ. Người của đối phương không thể quá nhiều. Có cao thủ của Thiên Y Viện và Huyết tộc tiếp ứng, cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nhưng điều làm cho mọi người khó xử chính là, nếu cảnh sát và quân đội Hy Lạp ra mặt, đó lại là một vấn đề lớn. Không ai muốn phát sinh mâu thuẫn với quân đội và chính quyền địa phương. Dù sao sức mạnh cá nhân có mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với cơ quan vũ lực. Một khi chân chính phát sinh mâu thuẫn, Giang Khương cũng không phải vì mình có nhiều người mà có thể rời khỏi Hy Lạp an toàn.

Biện pháp duy nhất chính là không dính vào quân đội, nhanh chóng chạy đến đại sứ quán. Nếu bị chặn lại, vạn nhất bị tẩu hỏa, cũng chỉ có thể cưỡng ép xông lên.

Đến lúc đó, máy bay cũng không thể sử dụng, chỉ có thể lén lút rời đi. Giang Khương cũng không muốn gia đình chạy chật vật như vậy. Nói sau, hắn cũng là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, nếu giống như dân tỵ nạn cụp đuôi chạy trốn, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng sao?

Mấy phút sau, bến tàu đã thấy thấp thoáng đằng xa. Mặc dù bến tàu đang rất yên tĩnh nhưng mọi người đều biết, chỉ cần du thuyền cập bờ, mọi chuyện sẽ xảy ra.

- Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Hộ vệ Thiên giai đã sớm tiếp nhận quyền chỉ huy. Chuyện phân công như vậy, tất nhiên không thể để cho Ủy viên thường vụ Giang tự mình làm được.

Hai nhân viên làm việc trên tàu và hai người hầu nữ đã cầm vũ khí đứng một bên, đặc biệt là hai nhân viên làm việc trên tàu. Lúc này, trên vai của họ là hai viên đạn hỏa tiễn. Có nó, chỉ sợ Mỹ có lái đến hai chiếc xe bọc thép cũng chẳng ngăn được Giang Khương.

Chiếc du thuyền chậm rãi cập bến. Lúc này, thành viên Thiên Y Viện đã nhanh chóng đuổi đi những người không có phận sự ra khỏi bến tàu.

Tất cả mọi người đều đã bày sẵn trận, bảo vệ nhóm người Giang Khương lên bờ.

Khi Thiết Quân xuất hiện, tiếng súng chợt vang lên.

Nhìn đám đặc công không cam lòng của Mỹ, ánh mắt Giang Khương nhướng lên, trầm giọng quát:

- Mau g**t ch*t bọn chúng.

- Vâng.

Giang Khương ra lệnh, tiếng súng hai bên nổ lên. Thành viên Thiên Y Viện, thành viên Huyết tộc đã bắt đầu khai hỏa với đặc công Mỹ.

Ngoại trừ nhân lực của Thiên Y Viện nhiều, hỏa lực của hai bên cũng không chênh nhau quá lớn. Thành viên Huyết tộc đều là tay súng bình thường. Huyết tộc hầu như không tham gia mấy cuộc chiến đấu vào ban ngày, ngay cả Hầu tước Eve đang cầm súng đứng cân nhắc xem có nên nổ súng hay không.

Thành viên Thiên Y Viện tham chiến lần này cũng chỉ là những tay súng bình thường.

Mặc dù người của Thiên Y Viện chiếm ưu thế, nhưng đặc công của Mỹ cũng không phải thứ ăn chay. Hơn nữa, ngoài hỏa lực rất mạnh của bọn họ ra, bọn họ còn thay đổi chiến thuật, bắt đầu du kích chiến, kéo dài thời gian. Điều này khiến cho Thiên Y Viện không thể mở ra được cục diện.

Sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Đối phương đã hoàn toàn giữ chân được hắn, nhất định phải mở một con đường máu mới ra được. Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn bây giờ đã khác, cũng không thể mạo hiểm được. Nếu không, những người đi theo hắn cũng sẽ xông tới luôn.

Thoáng chần chừ một chút, liền cầm lấy một viên đạn hỏa tiễn của hộ vệ bên cạnh, không chút do dự bắn về phía bên kia.

Đùng. Hỏa lực bên phía Mỹ liền yếu đi một chút.

Thật ra thì bên phía Mỹ vẫn chưa dùng hỏa tiễn. Dù sao đây cũng là Hy Lạp, ai cũng không muốn gây lớn chuyện, tận lực không dùng vũ khí mạnh. Nhưng không nghĩ đến Giang Khương lại dùng.

- Đồ điên! Đã xác nhận bọn chúng là người của quân đội Hoa Hạ, không phải phần tử kh*ng b*? Chẳng lẽ bọn họ muốn khơi mào chiến tranh? Nơi này là Hy Lạp, không phải Châu Phi.

Một người đàn ông tóc vàng, mặt mũi dơ bẩn đang trốn trong góc tường, nhìn thuộc hạ bị nổ máu thịt văng tung tóe, tức giận quát mắng.

Người đàn ông trung niên mặc áo chống đạn bên cạnh, cười khổ phủi bụi trên đầu, nói:

- Tôi cũng không rõ nữa, nhưng cấp trên đã nói rất rõ ràng, đối phương cứu một gián điệp của Hoa Hạ, trong tay cầm một vật rất quan trọng. Trừ trước đó nhận được tin tức là quân đội Hoa Hạ thì tôi không nghĩ ra được người nào khác.

- Nhưng tại sao tên người Hoa kia lại điên như vậy? Dám điên ngay trên địa bàn của Hy Lạp. Trừ phi bọn họ đảm bảo bọn họ nhất định thuận lợi rời đi, hơn nữa còn không lưu lại chứng cứ. Nếu không, tuyệt đối không ai có thể gánh nổi trách nhiệm tranh chấp ngoại giao đâu. Đặc biệt là chính phủ Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không dám thừa nhận. Cho dù bọn họ đang cầm vật của chúng ta trong tay, là tài liệu về bon nguyên tử, nhưng quân đội của Hoa Hạ cũng sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Quan chỉ huy Hoa Hạ điên rồ này chết chắc rồi.

Gã đàn ông tóc vàng tức giận la mắng.

- Bất kể thế nào, chúng ta trước kéo dài thời gian, nhất định không được để bọn họ chạy thoát. Người của Hy Lạp cũng đã hành động. Chờ bọn họ đến, hết thảy đều kết thúc. Người Hoa hãy chờ khóc đi.

Người đàn ông trung niên cười lạnh, sau đó cầm súng đứng dậy b*n r* ngoài.

Thấy Giang Khương bắn đến một viên đạn hỏa tiễn, người của Thiên Y Viện cũng không thèm đếm xỉa, khí thế tăng mạnh, trong nháy mắt liền ép hỏa lực đối phương xuống.

Thấy đối phương đã bị chế trụ, Giang Khương lạnh giọng nói:

- Mau bảo vệ bọn họ rút lui, chúng ta trước kéo dài thời gian.

- Vâng.

Vị cao thủ Thiên giai không dám thờ ơ, lập tức dẫn mấy người che chở cho Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo cùng với Phan Hiểu Hiểu rút lui ra ngoài. Chỉ cần bọn họ thoát thân, Giang Khương không còn ai vướng chân nữa. Với năng lực của Thường ủy Giang, chỉ cần không bị vướng tay, việc thoát thân chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nhìn hộ vệ che chở mọi người rời khỏi, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dẫn người khác cường công đối phương.

Ai ngờ cách đó không xa vang lên tiếng súng, bức đám người Tuyên Tử Nguyệt trở lại.

Thấy hộ vệ chật vật che chở cho đám người Tuyên Tử Nguyệt quay lại, sắc mặt Giang Khương trong nháy mắt tái xanh:

- Đáng chết, chậm một bước rồi. Tại sao chính phủ Hy Lạp lại đến nhanh như vậy?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1199: Chỉa vào



Giang Khương vung tay lên, thành viên Thiên Y Viện liền thối lui.

Thành viên Huyết tộc bên kia c*̃ng nhanh chóng rút lui.

Không ai ngu xuẩn đến mức chính diện đối kháng với quân chính phủ cả. Trước khi quân đội chính phủ Hy Lạp xuất hiện, tất cả mọi người đều không sợ, bắn nhau kinh khủng. Nhưng một khi quân chính phủ xuất hiện, mọi người liền ăn ý rút lui, một chút cơ hội c*̃ng không để lại cho quân chính phủ.

Ngay cả đám đặc công nước Mỹ c*̃ng lặng yên không một tiếng động mà biến mất, chỉ để lại đám người Giang Khương do quân đội chính phủ Hy Lạp ngăn lại.

Đám cao thủ Thiên Y Viện nhanh chóng che chở đám người Giang Khương trở lại du thuyền.

Nếu là quân chính phủ, có tác chiến c*̃ng không có ý nghĩa. Rõ ràng, người đầu tiên xuất hiện không phải là cảnh sát mà là quân đội. Điều này c*̃ng đã nói rõ một số tình huống. Bây giờ so đấu đã không phải là hỏa lực. Khi đối mặt với quân chính phủ, chỉ có thể xét đến khía cạnh ngoại giao mà thôi.

Giang Khương ngồi trong buồng lái du thuyền, nhìn gần một trăm quân chính phủ được trang bị vũ trang đầy đủ, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói:

- Người c*̉a Đại sứ quán khi nào đến?

Diêu Nhất Minh cung kính trả lời:

- Đã liên lạc lại, người c*̉a bọn họ lập tức đến ngay.

- Bảo bọn họ nhanh chóng lên. Vừa rồi hẳn Tiểu Bảo đã bị kinh sợ.

Sắc mặt Giang Khương thoáng ngưng trọng thêm hai phần.

Lúc này, trên boong thuyền, vị cao thủ Thiên giai dẫn theo bảy tám hộ vệ cầm các loại vũ khí trong tay, gắt gao chặn lại đám quân chính phủ.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

- Người trên thuyền nghe rõ đây, tôi là Trung tá Hubert c*̉a chính phủ Hy Lạp. Bây giờ tôi ra lệnh cho các người lập tức nộp khí giới đầu hàng.

Một sĩ quan quân chính phủ Hy Lạp cầm loa phát thanh, âm trầm dùng tiếng Anh lớn tiếng ra lệnh.

Vị cao thủ Thiên giai ngoại viện nhìn quân chính phủ Hy Lạp bên kia, liền kêu lên:

- Chúng tôi thuộc c*̣c Cảnh vệ chính phủ Hoa Hạ. Bây giờ đang bảo vệ người c*̉a nước tôi, xin các vị chờ cho một lát. Người c*̉a đại sứ quán chúng tôi đang đến.

Nghe xong, sắc mặt vị Trung tá Hubert có chút biến đổi, nhưng vẫn quát lớn:

- Bất kể các người là ai, nhưng các người động súng trên biên giới nước tôi, nhất định phải tiếp nhận điều tra. Bây giờ các người phải giao nộp khí giới, tôi đảm bảo các người sẽ an toàn, cho đến khi điều tra rõ mới thôi.

- Không được, chúng tôi có trách nhiệm trong người. Đội ngũ c*̉a chúng tôi gặp phải tập kích trên biên giới quý quốc. Quý quốc vốn nên chịu trách nhiệm về việc này. Nhưng bây giờ, chúng tôi phải ở trên thuyền chờ người c*̉a đại sứ quán đến, chính thức bàn giao với quý quốc.

Vị cao thủ Thiên giai c*̃ng không chịu yếu thế, trầm giọng đáp lại:

- Xin quý quốc kiên nhẫn chờ. Nhân viên c*̉a đại sứ quán chúng tôi sẽ đến. Đến lúc đó sẽ nói chuyện với các người.

Nghe bên kia vẫn cứng đầu và nghiêm túc phòng bị, vị Trung tá Hubert có chút do dự. Đối phương có người c*̉a đại sứ quán đến, hẳn không phải là không đáng tin. Mặc dù cấp trên bảo mình phối hợp với Mỹ, nhưng nếu chọc ra chuyện lớn, cấp trên sẽ không gánh cái thúng này giùm mình đâu.

Chỉ thoáng chần chừ một chút, liền buông loa phóng thanh xuống, sau đó nói với người đàn ông tóc vàng mắt xanh bên cạnh:

- Thiếu tá Trent, anh xác nhận trên thuyền đối phương có gián điệp sao? Nếu người c*̉a đại sứ quán đến thật, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phiền phức.

Vị Thiếu tá Trent liền cau mày. Y tất nhiên nghe được bên kia nói gì, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên sự khinh thường. Y rất rõ ràng tình huống trước mắt c*̉a đối phương.

Đặc công c*̉a đối phương đang nắm giữ một thứ cực kỳ bí mật, tuyệt đối không cách nào để cao tầng Hoa Hạ nhúng tay vào. Cho dù đối phương không cam lòng, nhưng tuyệt không để cho người ta nắm được cái đuôi trong chuyện này.

Chiếc du thuyền c*̉a đối phương đúng là có chút kỳ quái. Hoa Hạ vận dụng du thuyền đến cứu, không biết là đang có suy nghĩ gì. Hơn nữa, y không nhận được bất cứ tin tức có cao tầng Hoa Hạ đến Hy Lạp du lịch. Cho dù có gia đình c*̉a cao tầng Hoa Hạ c*̃ng không có. Bây giờ đối phương lại dùng một lý do thiếu thuyết phục như vậy, y tất nhiên là khinh thường rồi.

Người c*̉a đại sứ quán đến, c*̀ng lắm c*̃ng chỉ là một thư ký mà thôi, c*̃ng chỉ kéo dài chuyện này, tuyệt đối chẳng có cao tầng liên quan đến.

- Trung tá Hubert, cái lý do hoang đường như vậy mà anh c*̃ng tin sao?

Trent chế nhạo:

- Anh cảm thấy, nếu có cao tầng Hoa Hạ ở đây, bọn họ sẽ không thông báo trước sao? Hơn nữa, tình báo c*̉a chúng tôi, còn có tình báo c*̉a nước anh, c*̃ng không nhận được bất cứ tin tức nào. Với lại, đối phương đã động súng ngay trên biên giới nước các anh, anh có đủ lý do để bắt.

Nhìn vẻ mặt trào phúng trên gương mặt c*̉a Trent, sắc mặt Trung tá Hubert c*̃ng lộ ra vẻ khó chịu, chỉ thoáng do dự một chút rồi cắn răng nói:

- Quý phương có thể đảm bảo đối phương đang nói dối?

Dứt lời, Trung tá Hubert âm trầm nhìn Thiếu tá Trent, nói:

- Nếu để xảy ra rắc rối, anh c*̃ng đừng hòng tránh được trách nhiệm. Tôi sẽ báo cáo c*̣ thể lên cấp trên chuyện này. Tôi muốn, nếu tôi xảy ra chuyện không may, các người c*̃ng phải trả một cái giá cho nó.

- Yên tâm đi, tôi tất nhiên không dám mạo hiểm trong chuyện này. Hơn nữa, đối phương đã động thủ trên biên giới c*̉a các người, chẳng lẽ các người còn không đủ lý do để ra tay sao?

Nhìn ánh mắt âm lãnh c*̉a đối phương, Hubert cười lạnh trong lòng. Y làm sao mà không biết những người này làm việc trước giờ luôn trông trước trông sau, vừa muốn lấy lòng bên y, nhưng lại sợ đắc tội với Hoa Hạ. Nhưng lúc này y sẽ không cho đối phương cơ hội lùi bước. Bên phía c*̉a y đã tổn thất mấy trợ thủ, làm sao có thể để đối phương mang vật kia trở về Hoa Hạ.

- Được.

Trung tá Hubert cắn răng, sau đó cầm loa lên, một lần nữa hướng về phía du thuyền, quát lên:

- Bất kể các người có thân phận gì, nhưng nếu các người dám nổ súng trên biên giới nước chúng tôi, các người phải tiếp nhận điều tra. Bây giờ tôi ra lệnh cho các người bỏ vũ khí xuống. Nếu không, đừng trách chúng tôi cường công.

Bên kia, vị cao thủ Thiên giai im lặng. Y dĩ nhiên là không muốn động võ với đối phương. Dù sao đối phương c*̃ng là quân chính phủ, hơn nữa còn chiếm lý. Chỉ cần Thường ủy Giang và đám người Tiểu Bảo xảy ra vấn đề, y gánh không nổi trách nhiệm này. Chẳng lẽ chỉ vì một đặc công c*̉a chính phủ thế tục mà khiến gia đình Thường ủy Giang phải mạo hiểm sao?

- Chỉa vào.

Trong lúc y đang chần chừ, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

- Vâng.

- Dừng tay.

Trung tá Hubert quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phương Đông mang mắt kính, dẫn theo hai sĩ quan cảnh sát chạy đến.

Nhìn thấy quốc huy trên ngực đối phương, sắc mặt Trung tá Hubert biến đổi, ánh mắt lóe lên sự tức giận lẫn vui mừng.

- Xin chào, tôi là Lâm Quốc Huy, Tham tán đại sứ quán tại Hy Lạp.
 
Back
Top Bottom