Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1180: Anh không trả lời được sao?



Tê Lãng đắc ý nhìn Tê Minh Nghĩa và lão giả mặt mày xanh đen đứng chính giữa Nghị sự đường, lạnh giọng cười nói:

- Thế nào? - Tê Minh Nghĩa, Thiên Y viện sẽ cho anh 20 viên Hồng Vân Đan sao? Tề gia chúng ta mười năm qua đã có được bao nhiêu Hồng Vân Đan từ Thiên Y viện

chứ?

Sắc mặt Tề Minh Nghĩa từ đen chuyển sang trắng, Tê Lãng lạnh giọng cười nói:

- Anh không trả lời được sao? Vậy tôi nói cho anh biết... 10 năm nay, chúng †a tổng cộng có được 26 viên Hồng Vân Đan từ Thiên Y viện...

- Nhưng lần này chúng ta lấy được từ Cổ Môn bao nhiêu? 20 viên... Một lần đã có được hơn 20 viên, hơn nữa chúng ta không cần phải bỏ ra gì cả... Mọi người thử tưởng tượng đi, có 20 viên Hồng Vân Đan này, Tề gia chúng ta có thể làm những chuyện gì? Môn chủ Cổ Môn đại nhân còn đồng ý với ta, sau này hằng năm chúng ta có thể dùng cái giá rẻ hơn Thiên Y viện một nửa để đổi lấy 5 viên Hồng Vân Đan...

Nghe Tề Lãng nói vậy, các lão giả đang ngồi đây trong mắt bắt đầu sáng lên, thậm chí trên mặt còn bắt đầu lộ vẻ hưng phấn. Tất cả mọi người trong lòng đều đang âm thầm tính toán, 20 viên Hồng Vân Đan này có thể dùng để làm những gì, 5 viên Hồng Vân Đan hằng năm sau này có thể làm được những gì...

'Tề Lãng đắc ý nhìn những ánh mắt đang nhìn chằm chăm Hồng Vân Đan trong tay mình, thậm chí hơi thở của mấy lão giả kia cũng bắt đầu nặng nề hơn. Lão lãnh đạm nói:

- Hơn nữa Môn chủ Cổ Môn đại nhân còn đồng ý, nếu Thiên Y viện dám có hành động gì với chúng ta, sẽ ủng hộ chúng ta đầy đủ...

- Cho nên mọi người còn cảm thấy Tê Lãng tôi làm sai nữa không?

Nhìn mấy lão giả bên cạnh lúc này đều im lặng, Tê Lãng nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

-Ừm? Còn ai nữa?

Lúc này các lão giả đều im lặng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn lão giả kia và Tê Minh Nghĩa đứng chính giữa, trong mắt đều lộ vẻ thương hại. mọi người đều biết lần này Tề nhị gia và lão giả này xong đời rồi... Đã không thể đứng vững nữa, không... Vị trí của gia chủ đã vững hơn trước kia rồi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ...

'Tề Nhạc Minh ngồi ở vị trí cuối cùng của Nghị sự đường lúc này khóe môi nở nụ cười nhạt lạnh băng, nhìn màn trước mắt, trong lòng đắc ý. Giờ cuối cùng y cũng đã thoát được bóng đen của Giang Khương. Giờ cả Tề gia đều không cần phải nhìn sắc mặt Thiên Y viện nữa. Cho dù Giang Khương mày bây giờ có là một trong bốn người đứng đầu Thiên Y viện thì đã sao? Bây giờ ông đây căn bản đã không cần bám vào mày nữa...

'Tề Nhạc Minh đắc ý nhìn 20 viên Hồng Vân Đan trong tay cha mình, trong lòng hưng phấn. Địa vị gia chủ của cha mình giờ đã vững như Thái Sơn. 20 viên Hồng Vân Đan này, là thiếu chủ Tề gia, ít nhất mình sẽ có 6, 7 viên... Có 6, 7 viên này đã đủ giúp mình thăng lên Thiên vị rồi.

Nghĩ tới tương lai không ngừng có được loại đan dược này, sắc mặt Tê Nhạc Minh càng thêm hưng phấn, trong lòng thầm lầm bầm: “Giang Khương... Mày. không phải dựa vào đan dược sao? Cho dù mày thăng lên Thiên vị thì đã sao? Giờ ông đây cũng cũng có đan dược, chờ ông đây cũng lên tới cấp thiên vị, hừ hừ... Đến lúc đó ai sợ ai?”

Nét mặt Tê Nhạc Minh bây giờ giống như một con mèo tam thể đang đứng meo meo trước gương, giống như đã nhìn thấy được mình có sức mạnh to lớn có thể khiêu chiến được mãnh hổ vậy...

Giang Khương vừa bưng ly rượu vang lên thì liên tục hắt xì hai cái. Sau đó hắn khó hiểu xoa mũi, thật sự không hiểu mình tại sao lại đột nhiên nhảy mũi? Chẳng lẽ mình mà còn có thể bị cảm cúm sao?

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Giang Khương gật đầu một cái, sau đó đặt ly rượu trong tay xuống, cười nói: - Được... Cứ như vậy đi...

Cho dù máy bay vô cùng thoải mái, nhưng bay bảy tám tiếng đồng hồ vẫn khiến người ta cảm thấy hơi mệt mỏi. Cũng may là năng lực của Ban liên lạc bên ngoài Thiên Y viện khá tốt, vừa xuống máy bay đã đổi sang một chiếc trực thăng, bay thẳng đến khách sạn Four Seasons. Điều này rõ ràng khiến các người đẹp rất hài lòng...

Lúc này Paris đang là sáng sớm, có điều do chênh lệch thời gian nên mọi người khá mệt mỏi. Họ đến khách sạn liền quay về phòng mình ngủ hơn nửa ngày, mãi cho đến buổi chiều mới tỉnh dậy, khôi phục tinh thần.

Hai vị Đại vu sư các hạ, cùng với Hầu tước Eve các hạ dường như hoàn toàn không khốn khổ vì sự chênh lệch thời gian. Khi Giang Khương cùng Tuyên Tử Nguyệt bọn họ xuất hiện, ba người họ đã nhàn nhã ngồi trong phòng ăn uống trà chiều...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1181: Chẳng lẽ hắn thật sự không chết?



Hai vị Đại vụ sư các hạ đi vào thủ đô thời trang dường như cũng bị môi trường thời trang ở đây tác động, vòng hoa lông chim trên đầu không biết đã biến mất từ lúc nào. Hai người đội mũ tròn nhỏ, trên người đã thay bằng bộ đồ âu tương đối bình thường khiến cho Giang Khương vừa bước vào mắt không khỏi sáng lên...

- Sứ giả đại nhân...

Thấy Giang Khương đi vào, hai vị Đại vu sư các hạ vội vàng theo thói quen cung kính đứng dậy chào hỏi Giang Khương.

~ Ngồi đi ngồi đi...

Giang Khương đã quen với hành động này của hai người nên vội vàng gật đầu ra hiệu, sau đó dẫn đám Tuyên Tử Nguyệt ngồi xuống bàn bên cạnh. Đây là nước Pháp, mặc dù hai vị Đại vu sư đã thay bộ trang phục kỳ quái trên người nhưng hành động quá bất thường của hai người ban nãy vẫn hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Giang Khương tới đây là để nghỉ ngơi nên không muốn trở thành tiêu điểm...

Còn Phan Hiểu Hiểu lúc này chẳng kiêng ky gì, chạy đến ngồi xuống bàn Eve, mặt đầy tò mò nhìn từ trên xuống dưới bộ trang phục mới của hai vị Đại vu sư.

Cũng may hai vị Đại vu sư này ở bên cạnh Giang Khương đã lâu, cũng quen với tính cách của cô nàng này, lại biết người này có quan hệ kỳ lại với sứ giả đại nhân nên thậm chí hai người còn đắc ý đứng dậy, giang hai tay xoay vòng tại chỗ hai vòng để Phan Hiểu Hiểu nhìn rõ...

- Wao... Đúng là không tệ, thay quần áo một cái là mất ngay cái vẻ da đen nhà quê luôn...

Phan Hiểu Hiểu mặt đầy khen ngợi. Hai vị Đại vu sư không hiểu Phan Hiểu Hiểu đang nói mình là da đen nhà quê. Chỉ thấy vẻ mặt khen ngợi của Phan Hiểu Hiểu nên trên mặt họ càng thêm

đắc ý.

Đối với sự hiểu lầm thường xuyên của hai vị Đại vu sư này, Phan Hiểu Hiểu đã quen rồi. cô lập tức cảm thán nhìn Eve mặt mỉm cười bên cạnh:

- Eve, chị chọn quần áo cho họ à? - Đúng... Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không!

Eve sớm đã thấy sự khen ngợi trên mặt Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười gật đầu nói.

- Rất trâu... Chị trâu thật ấy... Hai bộ quần áo này đã hoàn toàn thay đổi hình tượng chân đất của hai ông này...

Phan Hiểu Hiểu mặt đầy khen ngợi, nhìn Eve nói:

- Lát nữa chị nhất định phải cùng em đi dạo phố... Cũng giúp em chọn một chút nhét

Mặc dù tiếng Hoa của Eve cũng đủ để giao tiếp nhưng cô thật sự không hiểu nổi mình có quan hệ gì với thứ động vật bốn chân sừng dài này. Nhưng cô vẫn hiểu sự tán dương và yêu của của Phan Hiểu Hiểu. Eve vốn luôn muốn tạo mối quan hệ tốt với Phan Hiểu Hiểu dĩ nhiên là nhiệt tình đồng ý với yêu cầu của Phan Hiểu Hiểu.

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cho dù thuộc chủng tộc nào thì số phụ nữ không thích dạo phố, đặc biệt là dạo phố ở Paris thật sự không nhiều...

Giang Khương bên cạnh dĩ nhiên không thèm để ý đến Phan Hiểu Hiểu và Eve đang thì thầm to nhỏ, chỉ mỉm cười nhận thực đơn nhân viên phục vụ đưa sang, sau khi hỏi ý kiến của Tuyên Tử Nguyệt thì dùng tiếng Pháp lưu loát chọn vài thứ bánh ngọt và các loại bánh mứt, ngoài ra còn chọn một bình hồng trà...

Về trà, Giang Khương không định bình phẩm, nhưng không thể không nói bánh ngọt ở đây tương đối ngon. Chí ít Tiểu Bảo đã ăn rất vui vẻ. Hơn nữa ở đây ánh mặt trời ấm áp, ăn bánh ngọt mềm xốp, tỉnh thoảng nhàn nhã hớp một ngụm hồng trà, điều này khiến Giang Khương rất là hài lòng.

Đàn bà là loài sinh vật tương đối cố chấp với việc shopping, đặc biệt là Phan Hiểu Hiểu. Mọi người chưa ngồi được một tiếng đã bị Phan Hiểu Hiểu hối ra ngoài shopping.

Đứng trên con phố Avenue des Champs-Élysées nhìn bảng hiệu tầng tâng lớp lớp cùng với dòng người nối đuôi nhau không dứt, Giang Khương hít một hơi thật sâu...

- Đúng là lâu lắm không tới rồi...

Phan Hiểu Hiểu sớm đã kéo Eve xông vào các cửa hàng quần áo, chỉ còn Tuyên Tử Nguyệt dắt Tiểu Bảo đứng bên cạnh hắn, nhìn mấy bảng hiệu trước mặt, sau đó cười cười chỉ vào cửa hiệu Phan Hiểu Hiểu đang xông vào, cười nói:

- Chúng ta cũng đi xem một chút chứ? - Được rồi... Đi!

Giang Khương mỉm cười cười, sau đó đưa tay nắm bàn tay kia của Tiểu Bảo, hai người lớn một trẻ nhỏ chậm rãi bước sang bên kia. Diêu Nhất Minh xách túi, đi đằng sau hai bước, trên mặt là nụ cười khiêm tốn và cung thuận.

Lúc Giang Khương bước vào trong cửa hàng, trong cửa hàng đối diện, một người đàn ông trung niên anh tuấn tóc vàng chậm rãi bước ra, gã khẽ cau mày. nhìn một cái rồi biến mất trong cửa hàng đối diện. Ánh mắt sắc bén lóe lên tia kinh ngạc, lầm bầm nói:

- Chúng ta cũng đi xem một chút chứ? - Được rồi... Đi!

Giang Khương mỉm cười cười, sau đó đưa tay nắm bàn tay kia của Tiểu Bảo, hai người lớn một trẻ nhỏ chậm rãi bước sang bên kia. Diêu Nhất Minh xách túi, đi đằng sau hai bước, trên mặt là nụ cười khiêm tốn và cung thuận.

Lúc Giang Khương bước vào trong cửa hàng, trong cửa hàng đối diện, một người đàn ông trung niên anh tuấn tóc vàng chậm rãi bước ra, gã khế cau mày. nhìn một cái rồi biến mất trong cửa hàng đối diện. Ánh mắt sắc bén lóe lên tia kinh ngạc, lầm bầm nói:

- Dĩ nhiên là không... Lisa của anh... Cả đời này anh chỉ yêu mình em... Nghe thấy giọng bất mãn và hờn dỗi của bạn gái, tia kinh ngạc trong mắt người chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt liền thay bằng nụ cười dịu dàng, nhẹ

nhàng hôn lên trán cô gái tóc đỏ, ngọt ngào nói:

- Đi... Chúng ta qua bên kia xem thử, xem có thể nhìn thấy cái túi nào hợp với em không nhé!

- Ôi... Tốt quá, honey, anh đúng là tốt với em quá...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1182: Anh thấy cái túi này thế nào?



- Honey... Anh thấy cái túi này thế nào?

Lisa khoác một cái túi lên vai trái, đứng trước gương, đưa tay tạo dáng đánh giá một lúc, sau đó liền xoay người nhìn người đàn ông tóc vàng sau lưng, tạo dáng đứng mê người, cười ngọt nói.

Người đàn ông tóc vàng cũng mỉm cười nhìn nhìn, sau đó nói:

- Ừ... Cũng không tệ lắm... Nhưng honey, anh đề nghị chúng ta có thể chọn thêm, sau đó em lại thử thêm vài cái...

Nghe người đàn ông tóc vàng nói vậy, mắt Lisa sáng lên, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, nhảy đến hôn mạnh lên mặt người đàn ông tóc vàng một cái:

- Honey, yêu anh chết đi được..

- Đi đi đi đi...

Dứt lời, người đàn ông gật đầu nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: - Lấy thêm mấy cái túi đến đây để Lisa xinh đẹp nhất của tôi chọn!

- Vâng, thưa ngài...

Hiếm khi gặp một đại gia hào phóng như vậy, dĩ nhiên nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu.

- Được rồi... Lisa, em cứ ở đây từ từ chọn, anh ra ngoài gọi điện đã... Anh sẽ quay lại ngay, em chọn túi đi, chắc chắn anh sẽ ngắm lại, xem nó có xứng với Lisa xinh đẹp nhất của anh không...

Cặp mắt của người đàn ông tóc vàng dịu dàng và tà mị, nụ cười và giọng nói đầy từ tính khiến Lisa mê mẩn.

- Được... Honey, em ở đây chờ anh.

Người đàn ông tóc vàng thấy Lisa đồn toàn bộ sự chú ý vào mấy cái túi nhân viên bán hàng đưa đến thì liền không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, người đàn ông tóc vàng nhanh chóng lấy một chiếc kính đen đeo lên mặt, sau đó khế rụt cổ một cái, khi chất toàn thân lập tức thay đổi rất nhiều. Sau đó y chậm rãi bước nhanh sang cửa hàng có bóng dáng khiến y chú ý vừa bước vào ban nãy.

Cửa hàng này là một cửa hàng quần áo tương đối nổi tiếng, người bên trong rất nhiều, đang chen nhau mua đồ.

Bên trong đầy những người phương Đông da vàng tóc đen đi du lịch theo đoàn đang mua đồ khiến y hơi khó tìm được mục tiêu. Người đàn ông tóc vàng không kìm được thấp giọng mắng một tiếng:

- Cái đám Trung Quốc chết tiệt này, chẳng lế ở nước các người không có quần áo để mua à?

Mặc dù chân mày người đàn ông tóc vàng hơi nhíu lại nhưng vẫn khiêm tốn đi giữa đám đông, cẩn thận nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng khá quen thuộc kia.

Y tin, đối phương không thể rời đi nhanh như vậ phải chỉ có một mình, bên cạnh có một người phụ n trẻ. Chỉ cần phụ nữ phương Đông bước vào đây thì không thể nào rời đi trong nửa tiếng đồng hồ.

Đối phương cũng không hơn nữa còn có một đứa

Đúng như những gì y nghĩ, hai phút sau, trước một giá đồ, y đã thấy bóng dáng người phụ nữ kia, còn trên ghế sa lon bên cạnh, bóng lưng quen thuộc kia lúc này đang ngồi trêu chọc đứa trẻ ban nãy.

Y im lặng tiến đến gần bóng dáng kia, cách khoảng hai ba mét, trông có vẻ đang ngắm quần áo nhưng lỗ tai thì vô tình run lên.

- Tiểu Bảo ngoan... Đừng làm phiền dì Hiểu Hiểu, đợi lát nữa ba đưa con đi mua đồ chơi... Mua những món thật đẹp nhé...

Nghe giọng nói từ cách đó không xa truyền đến, cơ thể người đàn ông tóc vàng hơi run lên.

- Là hắn... Hắn vẫn chưa chết!

Trong mắt người đàn ông tóc vàng lóe lên tia tàn khốc, nhưng không hề có hành động gì. Y chỉ đứng đó, giống như đang lơ đãng đánh giá những bộ y phục xung quanh.

-A... được. Nhưng bộ này cũng rất đẹp... Toàn chị Eve lựa giúp em đấy... Em cũng rất thích...

- Mua, mua, mual

- A... Tốt quá rồi... Chị Tử Nguyệt, bộ chị đang mặc cũng được, rất hợp với chị... Mua đi...

- Ừm... Chị cũng thấy hình như cũng được...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1183: Johmny tiên sinh



- Mua, mua hết... Gói lại hết đi... Xem thử còn thích gì nữa... Eve, em có thích gì không?

Nghe mấy nam nữ kia trò chuyện với nhau, tia cổ quái trong mắt người đàn ông tóc vàng càng đậm hơn, sau đó như vô tình quay người lại, sau khi nhìn xung quanh hai cái liền chậm rãi đi ra ngoài.

Hai cô gái Trung Quốc, một cô gái phương Tây, y phục và trang điểm đều tương đối bất phàm... Chuẩn bị mua những bộ quần áo ít nhất cũng hơn 30.000 Euro, hơn nữa còn chuẩn bị mua nhiều hơn nữa... Những cô gái xinh đẹp kinh người này hình như đều có quan hệ tương đối thân mật với hắn. Hơn nữa bên cạnh hắn còn mang theo một vệ sĩ hoặc thư ký.

Người đàn ông tóc vàng đi ra ngoài cửa, mắt híp lại, lẩm bẩm:

- Tên này chẳng những thật sự không chết mà còn có tiền như vậy... Hắn kiếm đâu ra nhiều tiền thế? Tất cả tiền đều ở chỗ mình mới đúng... Sao hắn có thể có nhiều tiền như vậy?

- Chẳng lẽ... đồ thật bị hắn lấy rồi? Tất cả mọi người đều chết, cho nên một mình hắn phát tài? Đáng chết

Trong mắt tên đàn ông tóc vàng lóe lên tia lạnh lẽo, đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm mình, sau đó cười khẽ một tiếng:

- Cục cưng à, mặc dù tao rất không muốn gặp lại mày, nhưng giờ gặp lại mày, tao thật sự rất vui.

Sau khi đi dạo ở Avenue des Champs-Élysées dạo suốt một buổi chiều, cuối cùng các người đẹp cũng hài lòng quay về khách sạn. Sau lưng các cô, hai vệ sĩ Địa giai ngoại viện lúc này trong tay mỗi người xách bảy tám cái tuối đang đi theo sau.

Nhìn vẻ vui vẻ của các cô, trong lòng Giang Khương vừa vui lại vừa xót... Loài sinh vật phụ nữ này, đúng là thích shopping, cứ đụng đến nó là không biết tiết chế... Một buổi chiều mình đã xài mất cả triệu, đây là Tuyên Tử Nguyệt còn rất tiết kiệm giúp mình rồi đấy.

Ngẫm lại mình chỉ còn hơn năm triệu rưỡi, trong lòng thầm thở dài. Cũng may chuyện shopping đã tạm thời chấm dứt, sau này cho dù có mua đồ nữa chắc chỉ mua vài thứ linh tinh lặt vặt, không giống như hôm nay, một buổi chiều xài mất cả triệu bạc.

Cũng may là ngoại trừ mua sắm cá nhân ra, những chỉ phí khác đều có Thiên Y viện thanh toán, nếu không chuyến hành trình thế này, e là năm triệu của mình không chống đỡ được mấy ngày.

Ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng Giang Khương hơi bình tĩnh lại, chẳng qua trong lòng chỉ thầm buồn bã một chút. Ngày hôm qua mới mua một căn biệt thự, xài gần ba chục triệu. Quỹ cứu trợ ngay lập tức bị móc sạch tài khoản, nếu không mau chóng kiếm chút tiền bổ sung vào, e là mỗi ngày Mã Tiểu Duệ đều sẽ gọi điện đến làm phiền mình.

- Phù... Làm sao đây, làm sao đây?

Giang Khương tính toán, nếu còn không được thì chỉ có thể rút ở Thiên Y viện thôi. Mình là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, lương hằng năm cũng tương đối cao. Ứng trước rồi từ từ trả. Hơn nữa điểm của mình cũng còn khá nhiều, đem ít điểm đổi thành tiền chắc cũng ứng phó được một thời gian.

làm như vậy hình như cũng hơi mất mặt... haizz...

Giang Khương đáng thương đang tính toán, nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra vẻ buồn bã, chỉ cười híp mắt ôm Tiểu Bảo, trêu chọc nói:

- Haizz... Được được được, con muốn xem sư tử, ngựa vẫn... Đều được... - Cái gì? Con muốn xem động vật di cư? Sao con biết cái thứ này chứ?

- Xem tivi? Trong tạp chí thế giới động vật? Rất đẹp? Mấy chục ngàn con linh dương đầu bò chạy lung tung khắp nơi? Còn có cả cá sấu?

Nghe Tiểu Bảo nói vậy, Giang Khương không kìm được choáng váng. Sau đó nháy con mắt, nói:

- Cái đó, Tiểu Bảo à... Động vật di cư giờ chưa tới lúc, giờ mới tháng ba, động vật di cư đó phải đợi đến tháng 7 tháng 8...

- Không chịu, không chịu... Giờ con muốn xem, giờ con muốn xem... Ba nói dối, nói dối... Còn nói muốn xem cái gì cũng được...

Nghe Giang Khương nói vậy Tiểu Bảo liền không chịu, liên tục lắc đầu, bực bội hét lên:

- Ba nói dối, nói dối...

- Hey Hey... Ôi Chúa ơi, lúc này ở đâu có động vật di cư chứ? Cái này cho dù có tiền cũng không làm được... Chẳng lẽ bảo người ta đi đuổi một đám linh dương đầu bò chạy lung tung sao?

Giang Khương đau khổ đưa tay ôm mặt, vội vàng khuyên nhủ:

- Tiểu Bảo ngoan... Vậy, chúng ta không xem động vật di cư. Ba đưa con đi coi cá mập có được không?

- Không thèm, không thèm... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Con chỉ muốn xem động vật di cư... Dì Tử Nguyệt, dì Hiểu Hiểu... Ba con là kẻ nói dối...

Tiểu Bảo đã bị tạp chí thế giới động vật tẩy não, lúc này không chịu nghe theo, bắt đầu kêu cứu binh.

Nhìn hai cô gái đang trợn mắt khinh bỉ mình, Giang Khương đau khổ đầu liên tục nói:

- Được, được được... Ngày mai chúng ta đi xem động vật di cư, ngày mai đi xem...

- Johmny tiên sinh... Chúng tôi đã điều tra, người Trung Quốc tên Giang Khương kia tổng cộng đã mua 13 món đồ từ 3 cửa hàng, bao gồm quần áo, túi xách, và cả giày... Tổng cộng tốn khoảng 120 ngàn Euro... Hơn nữa hắn còn có ba vệ sĩ và một tùy tùng, trong

'Tên đàn ông tóc vàng giờ đã có thể được gọi là “Johnny” mỉm cười lẩm bẩm, sau đó hài lòng gật đầu một cái, nói:

- Tốt lắm, đi xuống đi... Đi tra rõ hành trình của bọn họ... Tôi muốn biết rõ rất cả! Nhưng nhất định phải chú ý, mục tiêu là một cao thủ có kinh nghiệm, không được để cho hắn phát giác!

- Johmny tiên sinh, xin ngài yên tâm... Chúng tôi sẽ không tiếp xúc đối phương ở khoảng cách gần, sẽ dùng những cách khác để điều tra, không để đối phương phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi...

Lúc nói những lời này, trong mắt người da đen lóe lên tia tự tin.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1184: Linh dương đầu bò di cư?



Giang Khương ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lúc này đang văng nước miếng thảo luận một cái vấn đề nghiêm trọng với hai vị Đại vu sư các hạ.

~ Di cư? Linh dương đầu bò di cư?

Đại vu sư Poragu trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng nhìn Giang Khương, lặp lại lần nữa.

- Đúng vậy... Di cư, linh dương đầu bò di cư... Giang Khương liên tục gật đầu, nói: - Gon trai tôi muốn xem linh dương đầu bò di cư...

Thấy Giang Khương xác nhận, Poragu nháy mắt một cái, sắc mặt cổ quái nói:

- Sứ giả đại nhân tôn kính... Năm nay linh dương đầu bò di cư chắc khoảng †ầm vào thượng tuần tháng tám... Giờ không thể xuất hiện di cư theo mùa như vậy được...

- Đúng vậy ... Sứ giả đại nhân tôn kính... Ngài phải giải thích với Tiểu Bảo... Giờ ở đó nước mưa dồi dào, thức ăn đầy đủ, linh dương đầu bò không thể nào di Cư...

Đại vụ sư Draco ở bên lúc này cũng liên tục lắc đầu nói. - Giải thích? Ông bảo tôi giải thích với con trai tôi?

Giang Khương trợn tròn mắt, chỉ thiếu điều đỏ mặt gân cổ lên với hai vị Đại Vu Sư, nói:

- Tôi phải giải thích với con trai tôi như thế nào đây? Hoặc là các ông đi, hoặc là các ông làm một cuộc linh dương đầu bò di cư cho tôi!

Nhìn hai vị Đại vu sư mặt đầy vô tội nhưng trong lòng vô cùng run sợ trước cơn giận dữ lôi đình của sứ giả đại nhân, Giang Khương thở dài, chỉ đành nhẹ giọng giải thích:

- Các ông nên biết, trẻ con là loài sinh vật còn khó dây dưa hơn cả linh dương đầu bò di cư... Các ông là người bản địa, cả Châu Phi đều do các ông quản, các ông hãy nghĩ cách giúp tôi đi.

Nói tới đây, sứ giả đại nhân uy nghiêm này ra lệnh như đinh chém sắt:

- Bất kể các ông làm như thế nào, cũng phải làm ra cái cảnh linh dương đầu bò chạy lung tung trên thảo nguyên cho tôi... Ai thèm lo rốt cuộc bọn chúng có di cư hay không chứ.

Nhìn sứ giả đại nhân tức giận bỏ lại mệnh lệnh này rồi khí thế bừng bừng bỏ ra khỏi phòng, hai vị Đại vu sư đáng thương ngồi đó, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi...

mặt như đưa đám, trố mắt nhìn nhau.

- Anh đã nói với hai Đại vu sư, bất kể như thế nào cũng phải làm ra một cuộc di cư cho anh!

Tuyên Tử Nguyệt nhìn bộ dạng bực bội của Giang Khương thì nguyệt không nhịn được cười, đưa tay cầm bình trà rót thêm cho Giang Khương một ly trà, nói:

- Giờ này anh bảo họ làm sao làm được vụ di cư chứ? Thôi thôi... Chúng ta cứ từ từ đi, Tiểu Bảo cũng chỉ nổi hứng vậy thôi, đợi hai ngày nữa là nó quên mất ấy mà...

- Không được... Còn phải đợi hai ngày nữa, đợi hai ngày nữa chắc anh bị nó làm cho phát điên
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1185: Trong tiếng rên hư hử



Giang Khương thở dài, nói: - Anh không muốn để lại cho nó ấn tượng anh là kẻ nói dối... Cứ vậy đi, ngày mai chúng ta cứ đi rồi tính... Tạm thời dùng sư tử, hổ gì đó ứng nó, nói không

chừng nhìn thấy sư tử với hổ, nó cũng không so đo chuyện này nữa.

- Được rồi được rồi... Vậy thì đi... Có điều, em nói anh biết... Châu Phi chỉ có sư tử, chưa từng nghe nói có hổ đâu nhé...

Tuyên Tử Nguyệt hoạt bát nhún vai một cái nói. - A? Phải không?

Giang Khương ngẩn ra một chút. Mới nhớ ra, năm đó lúc mình ở Châu Phi đúng là chưa từng nghe nói có hổ.

- Vậy làm sao đây? Anh đã đồng ý đưa nó qua đó xem sư tử, xem hổ rồi cả linh dương đầu bò di cư nữa...

Giang Khương nháy mắt một cái. Đột nhiên đưa tay bụm mặt, thống khổ thở ra một hơi nói:

Lỡ như nó đòi xem...

- Xong rồi xong rš

- Vậy thì bảo Ban liên lạc bên ngoài tìm một đoàn xiếc hoặc một vườn thú, dù sao cũng phải kiếm cho ra hai con hổ nhét lên thảo

Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất giờ lại nhức đầu như vậy thì cảm thấy hả hê. Cũng chỉ có Tiểu Bảo mới áp chế được hắn.

- Đi thôi... Đi xem linh dương đầu bò di cư thôi...

Trong tiếng hoan hô của Tiểu Bảo, chiếc trực thăng chậm rãi rời khỏi bãi đáp máy bay trên nóc khách sạn Four Seasons, chỉ để lại một người da đen đứng trong đại sảnh khách sạn Four Seasons. Sau khi gã nghe điện thoại thì điên cuồng lao ra khỏi đại sảnh khách sạn, ngẩng đầu nhìn hai chiếc trực thăng chậm rãi rời đi, mắt lập tức trợn tròn.

Một lúc sau gã mới nhanh chóng bấm một dãy số khác.

- Cái gì? Bọn họ trực tiếp ngồi trực thăng từ khách sạn đến sân bay sao?

dJohnny nhận nghe điện thoại, sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói:

- Phái người theo sau điều tra... Xem xem rốt cuộc họ ngồi hãng hàng không nào, đi đâu... Lập tức báo lại!

- Vâng... .Johnny tiên sinh, an tâm giao cho chúng tôi, nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng!

Sau khi cúp máy, .Johnny bắt đầu đi lòng vòng trong phòng, vừa đi vừa đưa †ay nắm tóc, lầm bầm:

- Đáng chết, đừng nói với mình, hôm qua mới đến Paris, hôm nay đã về Trung Quốc nhé!

Cái nơi Trung Quốc chết tiệt kia mình không thể làm được gì... Nếu thật sự quay về coi như mày may mắn... Nhưng mày chỉ có thể chạy thoát được lần này, không trốn thoát lần sau đâu.

Nếu mày không chết, không lấy được thứ trong tay mày, sao tao có thể yên tâm được.

dJohmny sãi bước đi tới, mắt đỏ kè c** đ* ngủ của mình, sau đó kéo mái tóc đỏ rực của Lisa về phía g*** h** ch*n mình, sau đó đưa cái thứ vừa ngóc dậy kia

thọc thẳng vào trong cái miệng đỏ rực của cô ta.

Trong tiếng rên hư hử, y ra sức đẩy mạnh, vừa hoạt động, ngọn lửa giận trong mắt cũng dần biến thành hưng phấn.

- Đáng chết... Ngoan ngoãn giai tất cả mọi thứ ra cho tao... Nếu không, mày đừng mong chạy thoát... Haha, có điều mạng của mày, cũng phải để lại cho. tao...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1186: Cho tôi một ly rượu vang



- Máy bay đã vào trạng thái bay ổn định, giờ mọi người đã có thể tháo dây an toàn,tự do hoạt động rồi.

Trong loa truyền tới giọng nói đầy từ tính của cơ trưởng, khiến mọi người lập tức vui vẻ.

Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, chậm rãi đi đến bên cạnh Diêu Nhất Minh, hơi khom người, trong cặp mắt đẹp tràn đầy nhu tình, ngọt ngào nói:

- Diêu tiên sinh, xin hỏi ngài muốn uống chút gì không?

Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo. Anh rất dễ dàng cảm nhận được ý định thân cận đặc biệt nào đó trong mắt đối phương. Trong lòng anh lóe lên chút vui vẻ, sau đó tùy tiện nhìn về phía chiếc xe đẩy, nhưng trong lúc lơ đãng lại nhìn xuyên qua khe hở chỗ nút áo sơ mi của đối phương nhìn thấy vòng ngực nõn nà của đối phương.

-Ừừ...

Trong lòng Diêu Nhất Minh khẽ run lên, lại giương mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo kia một cái rồi mỉm cười nói:

- Cho tôi một ly rượu vang.

Giống như cảm nhận được chút khác biệt trong nụ cười của đối phương, trên mặt nữ tiếp viên hàng không thoáng ửng hồng, giọng nói càng ngọt ngào hơn:

- Được, Diêu tiên sinh, xin đợi một lát.

Diêu Nhất Minh nhìn thấy cổ tay tinh tế như ngọc của đôi phương nhấc chai rượu vang lên thì cảm thấy miệng mình khô khốc, có điều vừa nhìn thấy đối phương cầm ly lên chuẩn bị rót rượu thì đột nhiên giật mình, vội vàng lên tiếng, nói:

- Chờ một chút hay là cho tôi đổi thành một ly cà phê đi!

-Ồ?

Nghe vậy, tiếp viên hàng không sững sốt một chút, sau đó liền cười ngọt nói: - Vâng!

Diêu Nhất Minh ngồi trên chiếc ghế da thật thoải mái, đưa tay nhẹ nhàng ấn nút, hơi điều chỉnh độ cao của lưng tựa, nhìn cặp chân dài mê người đang được bó trong chiếc váy ngắn của nữ tiếp viên hàng không đang bước đến. Anh ta khẽ cười một tiếng, sau đó cầm ly cafe chậm rãi đưa lên miệng, cảm thụ mùi vị cafe đậm đà lan tràn trong miệng, hài lòng gật đầu một cái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh hiểu rất rõ suy nghĩ nào đó trong mắt đối phương. Tuy những thành viên tổ bay này chỉ là thành viên vòng ngoài nào đó trực thuộc ngoại viện, thậm chí cũng không rõ các cô có thực sự nằm trong cơ cấu nào hay không, nhưng là tiếp. viên hàng không trên chiếc phi cơ riêng phục vụ tầng cao của Thiên Y viện thế này thì đều biết rõ độ cao và đẳng cấp của nhóm người mình như thế nào.

Mặc dù mình chỉ là một tùy tùng phục vụ bên cạnh ông chủ nhưng cũng đã đủ để tim đối phương đập thình thịch, có suy nghĩ đặc biệt rồi.

Và rõ ràng, đối phương cũng có tư cách làm mình rung động, thậm chí là ban nấy suýt chút nữa đã khiến mình quên mất chức trách. Uống một ly rượu vang sẽ không gây ra trở ngại gì quá lớn.

Nhưng mình đi bên cạnh ông chủ là để phục vụ ông chủ, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào, càng không thể để ông chủ có chút gì không vui. Vẫn may là mình đã phản ứng lại kịp. Uống rượu là chuyện mình làm trước khi đi ngủ, còn bây giờ trong tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể cần mình phục vụ thì tuyệt đối không được.

Những đám mây trắng ngoài cửa giống như cây kẹo bông lớn, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung cách đó không xa. Dưới ánh mặt trời soi chiếu giống như được độ lên một tầng kim quang nhàn nhạt.

- Ba, lát nữa con muốn xem sư tử, con cọp, còn cả ngựa vẫn, rồi cả thật nhiều thật nhiều linh dương và linh dương đầu bò nữa...

- Được được, xem hết, xem hết...

Diêu Nhất Minh nghe thấy bên tài truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ thì trong mắt lộ ra ý cười hâm mộ. Sau khi anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, theo bản năng đưa tay sờ bình ngọc nhỏ trong túi mình, trong mắt dần dần toát ra một tia kiên nghị.

Ông chủ có ngày hôm nay cũng dựa vào sự phấn đấu và liều mạng của bản thân hắn, chỉ cần cố gắng, sau này nhất định cũng có cơ hội. Ông chủ là một người rất trọng tình cảm, chỉ cần mình có thể luôn lấy được sự tín nhiệm của hắn, vậy thì ông chủ chắc chắn sẽ không để thình chịu thiệt. Sau này đan dược tu luyện và tài nguyên trong viện mình cũng sẽ không thiếu.

Cộng thêm sau này ít nhất ông chủ sẽ chấp chưởng vị trí quyền lực cao nhất trong viện ba bốn chục năm. Nếu có cơ hội như vậy mà mình còn không thể nổ lực leo lên được thì hơi vô dụng quá rồi.

Say gối đầu trên gối mỹ nhân, tỉnh năm quyền thiên hạ.

Có lẽ chỉ cần hai, ba mươi năm nữa mình cũng có thể như vậy. Nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp toát ra xuân quang mê người ban nãy, Diêu Nhất Minh khế cười một tiếng, những thứ này sau này mình cũng sẽ có.

- Nhất Minh, liên lạc với Ban liên lạc bên ngoài bảo họ tìm cho tôi hai con hổ, đúng rồi, còn phải có cả mấy con hổ con nữa, phải chuẩn bị xong cho Tiểu Bảo trước khi chúng ta đến.

Nghe giọng nói bất đắc dĩ của ông chủ truyền đến, Diêu Nhất Minh vội vàng đáp một tiếng, sau đó liền lấy ra điện thoại vệ tinh, bắt đầu liên lạc với Ban liên lạc

bên ngoài.

Lúc này trong khoang phục vụ của máy bay, hai nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ghế, chụm đầu với nhau, khẽ cười bàn luận.

- Thế nào? Diêu tiên sinh đó thật sự không tệ đúng không? Một nữ tiếp viên hàng không cười hì hì nhìn đồng nghiệp nói: - Nếu cậu không lên, tớ lên đấy!

- Hừ, ai tranh với cậu chứ. Muốn đi thì cậu đi đi. Anh ta chỉ là một thư ký quèn thôi mà.

Nữ tiếp viên hàng không khác thấp giọng hừ một tiếng nói:

Nghe vậy, đôi mắt của nữ tiếp viên hàng không đầu tiên bắt đầu lóng lánh, mặt nhìn xuống đất nói:

- Nếu Trưởng ban Giang vẫn chưa có vợ thì tốt biết mấy. Anh ấy vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại yêu vợ nữa. Hơn nữa đây là lần đầu tiên tớ thấy một người uy phong như anh ấy. mấy vị khách trước giờ chúng ta phục vụ toàn mấy ông bà già, chưa từng thấy ai đẹp trai như anh ấy, tùy hứng như anh ấy.

- Chậc chậc, cậu đừng mơ nữa. Cậu nhìn Tuyên tiểu thư, Phan tiểu thư, còn cả Eve tiể thư ngoài kia đi. Cậu có thể so với người ta à? Các cô ấy đều chỉ là bạn gái thôi đấy. Cậu thành thật đi quyến rũ thư ký Diêu kia đi. Tớ thấy Thư ký Diêu kia cũng có tương lai lắm đấy. Chỉ cần cậu có bản lĩnh, sau này cứ chờ mà thê tùy phu quý đi!

- Được rồi được rồi, biết rồi. Nhưng tớ vẫn thích Trưởng ban Giang cơ, cho dù làm vợ nhỏ cũng được, như vậy thì đời này cũng thỏa mãn rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1187: Bọn họ đi máy bay à?



-Johnny tiên sinh chúng tôi đã xác nhận được mục đích của đối phương rồi.

Nghe giọng nói này trong điện thoại, .Johnny vừa mới phát tiết xong hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống trên ghế sa lon trầm giọng nói:

- Bọn họ đi đâu? Tình hình chỉ tiết?

- Johmny tiên sinh, điểm đến trong chuyến hành trình lần này của họ là Kenya Châu Phi.

- Bọn họ đi máy bay à?

dohnny nhíu mày một cái, nghĩ thấy nhóm Giang Khương đi trực thăng thẳng đến sân bay thì lập tức cau mày trầm giọng nói.

- Không phải bao máy bay, họ đi bằng chiếc Gulfstream G65 riêng. Căn cứ theo điều tra, chiếc máy bay này thuộc một công ty ngoại mậu Trung Quốc, nhưng trông có vẻ không phải là một công ty hàng không.

- Hơn nữa căn cứ theo điều tra của chúng tôi, hai ngày trước đối phương từ một nơi nghỉ mát Nam Đảo Trung Quốc bay thẳng đến Paris. Hơn nữa đối phương vốn đặt trước phòng 3 ngày ở khách sạn Four Seasons, nhưng mới ở hai ngày đã rời đi, hẳn là tạm thời thay đổi hành trình, hơn nữa có thể nhanh chóng có được đường bay như vậy, từ đó có thể thấy, đối phương có lẽ tương đối có thực lực.

Nghe đối phương hồi báo, .Johnny chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, nói:

- Được, liên lạc với bên Kenya, bảo theo dõi chặt, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng đi, rõ chưa?

- Vâng, Johmny tiên sinh! Sau khi .Johnny cúp điện thoại thì đắc ý cười nói:

- Không ngờ mày đem đến cho tao ngạc nhiên lớn như vậy. Hy vọng mày đừng để tao thất vọng.

Lúc máy bay đáp xuống sân bay Nairobi, trời đã dần tối. Ở Nairobi lần này họ không ngồi trực thăng mà ngồi trên hai chiếc xe thương vụ lớn tiến vào một khách sạn địa phương ở Kenya.

Trong một chiếc xe van đối diện khách sạn, một người đàn ông da đen lúc này đang báo cáo qua điện thoại vô tiến:

- Mục tiêu đã vào khách sạn.

Nhiệt độ Nairobi đã gần 30 độ, đối với bọn họ mới từ Châu Âu đến mà nói thì có hơi không quen. Có điều cũng may là nhiệt độ chỉ hơi thấp hơn Nam Đảo một chút, cho nên những quần áo được đem từ Nam Đảo tới lập tức được trưng dụng.

Giang Khương ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe Diêu Nhất Minh nghiêm túc báo cáo:

- Bên Văn phòng thường trú tại Kenya đã chuẩn bị xong hai con hổ và bốn con hổ con. Ngoài ra bên Văn phòng thường trú còn chuẩn bị cho ngài đội vệ sĩ vũ trang mười người.

- Vệ sĩ vũ trang? Giang Khương nhíu mày một cái, lắc đầu nói:

- Không phải tôi đã nói rồi sao, Văn phòng thường trú không cần phải đối đãi đặc biệt với chúng tôi trong hành trình lần này, cũng không cần nghênh đón hay sắp xếp phá lệ gì cả. Cho nên khỏi cần đội vệ sĩ vũ trang này đi. Đây là Kenya, đâu phải Somalia. Hơn nữa hành trình lần này, ngoại trừ sắp xếp mấy con hổ ra, Văn phòng thường trú không cần phải sắp xếp đặc biệt gì khác. Ngoài ra điểm đến của chúng ta lần này là Bộ lạc Vu sư. Sau khi tiến vào thảo nguyên, tất cả đều có Bộ lạc Vu sư lo liệu, Văn phòng thường trú cứ chờ lệnh là được.

- Vâng.

Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu một cái, để cây bút trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi:

- Tôi sẽ thông báo với Văn phòng thường trú những chuyện khác. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sao? Hay là chúng ta đi tham quan công viên quốc gia gần đây trước? Còn cả hồ Naivasha nữa? Công viên quốc gia ở rất gần, ngay trong thành phố Nairobi, diện tích cũng hơn trăm km2, có lẽ Tiểu Bảo sẽ thích. Ngoài ra hồ Naivasha cũng rất đẹp. Còn là nơi trú ẩn của chim cốc, có lế giờ có rất nhiều chim cốc. trong hồ còn có cá sạo thiên nhiên gì đó, cũng đáng thưởng thức lắm.

Là một thư ký, quả thực Diêu Nhất Minh vẫn tương đối ok, anh ta đã chỉnh lý một lượt tất cả tư liệu của chuyến hành trình, sau đó đưa ra vài lựa chọn.

Giang Khương suy nghĩ một chút. Sau đó cười nói:

- Khỏi cần đi công viên quốc gia đi. Đợi khi thật sự vào thảo nguyên cũng đã đủ cho Tiểu Bảo xem rồi. Còn hồ Naivasha có thể cân nhắc thử. Thế này đi, sáng mai xuất phát đi hồ Naivasha chơi một ngày, sau đó trực tiếp đến Thung lũng tách giãn Lớn, rồi xuất phát đến Bộ lạc Vu sư.

- Vâng. Diêu Nhất Minh cung kính đáp.

Mặc dù đã dặn dò Văn phòng thường trú ở Kenya không cần sắp xếp gì, nhưng lúc bọn Giang Khương xuất phát, trong đội xe đã có thêm sáu chiếc xe.

Nhìn thấy ba chiếc SUV sang trọng lao đến, cộng thêm ba chiếc xe bán tải chở đầy vật dụng, lúc này Giang Khương cũng không khỏi cảm thán. Năng lực của ban Hậu cần Thiên Y viện này cùng với quyết tâm nịnh hót của Văn phòng thường trú thật ghê gớm. Giang Khương từ chối thêm người vào hành trình, nhưng dù như vậy, Văn phòng thường trú Kenya ít nhất vẫn tăng thêm 6 người, trong đó có 2 người đến từ Trung Quốc và 4 người da đen bản địa.

Rõ ràng, ba chiếc xe bán tải chở đầy vật dụng đã đủ để mọi người đảm bảo sinh hoạt một tuần lễ mà không cần trở lại thành phố nữa. Hơn nữa sáu tài xế trên ba chiếc bán tải trên người đều mang theo vũ khí, gần như có thể liệt vào hàng ngũ vệ sĩ. Điều này không hề vi phạm yêu cầu của Giang Khương, nhưng lại có thể im lặng làm được nhiều như vậy, không những Giang Khương cũng không thể bới ra bất kỳ vấn đề gì mà thậm chí một chút không vui cũng không tìm ra được.

Hồ Navasha quả nhiên tương đối đẹp. Mặc dù Giang Khương chưa đến bao giờ, nhưng cũng được coi là nghe tiếng hồ Navasah đã lâu. Năm đó không ít lính đánh thuê chấp hành nhiệm vụ ở Châu Phi cũng thường chạy đến hồ Navasah nghỉ phép.

Lúc Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo lạch bạch ra khỏi khách sạn thì cuối cùng đoàn xe cũng xuất phát. Một chiếc bán tải đi trước dẫn đường, Giang Khương lái xe chở nhóm Tuyên Tử Nguyệt đi sát theo sau, nhanh chóng tiến về phía hồ Navasah.

Hồ Navasha cách Nairobi không xa, từ phía tây bắc Nairobi đi khoảng 90 cây số, tọa lạc ở trong Thung lũng tách giãn Lớn. Hồ này hình thành do sự nứt vỡ địa tầng, Nam Bắc dài 20km, Đông Tây rộng 13km, chỗ sâu nhất 20m, mặt hồ cao so với mặt nước biển 1900m, là hồ cao nhất trong Thung lũng tách giãn Lớn.

Hồ Navasha là một trong những hồ nước ngọt đẹp nhất Châu Phi, cũng là hồ nước ngọt duy nhất của Kenya. Bên hồ là một bãi cỏ lớn, ven hồ còn có một “Câu lạc bộ Hương thôn”. Nước hồ hơi mặn nhưng có thể uống. Trong hồ có cá sạo và cá diếc Châu Phi, có hà mã và các loại thủy cầm.

Lúc nhóm Giang Khương đến hồ Navasha mới chỉ 11 giờ trưa thôi.

Sáu vệ sĩ phía sau dĩ nhiên có người đi liên hệ với Câu lạc bộ Hương thôn gần đó, còn nhóm Giang Khương thì ở ven hồ thưởng thức cảnh hồ.

Nhìn từng nhóm chim cốc trong hồ cùng với những chú hà mã thỉnh thoảng xuất hiện chỗ nước cạn ven hồ nước. Tiểu Bảo tương đối vui vẻ; nhưng vẫn thỉnh thoảng hỏi một câu khiến Giang Khương bị đả kích:

- Ba ơi, sao ở đây không có sư tử với hổ? -À, cái đó... Tiểu Bảo đừng vội, ngày mai chúng ta có thể thấy rồi.

Mọi người ở đây nếm đặc sản cá sạo địa phương, sau đó đi thuyền dạo trên hồ, thậm chí còn nhờ một ngư dân đưa họ đi tham quan chim cốc bắt cá rồi mới rời khỏi hồ Navasha, đi vào đất liền.

- Báo cáo, đoàn xe của đối phương đã rời khỏi hồ Navasha, đi dọc theo Thung lũng tách giãn Lớn tiến về phía trước.

- Cẩn thận theo dõi, luôn chú ý đến phương hướng của đối phương.

'Thung lũng tách giãn Lớn là dải đứt gãy lớn nhất thế giới, nhìn trên ảnh vệ tinh giống như một vết sẹo cực lớn.

Khi họ ngồi trên máy bay vượt qua Ấn Độ Dương tiến vào bầu trời xích đạo. của Thung lũng tách giãn Lớn, nhìn từ cửa sổ máy bay xuống, trên mặt đất có một “vết dao” cực lớn. Giờ nó được phơi bày trước mặt, nhất thời khiến người ta nảy sinh một cảm giác kinh ngạc và thần kỳ. Đây chính là “Thung lũng tách giãn Lớn” hay “Thung lũng Đông Phi”, chiều dài của thung lủng này tương đương 1/6 chiều dài địa cầu, khí thế hùng vĩ, cảnh sắc nguy nga, là dải đứt gấy lớn nhất trên thế giới. Có người hình tượng nó thành “vết thương nặng nề trên bề mặt vỏ địa đầu”, từ cổ chí kim không biết bao nhiêu người mê mẩn.

Và nhóm Giang Khương lúc này đang đi men theo Thung lũng tách giãn Lớn này, cho nên cho dù thưởng thức cũng chỉ có thể tìm một nơi tương đối rộng, thưởng thức cảnh sắc tráng lệ một chút. Tuy chỉ đứng từ xa nhìn một lát nhưng cũng đủ khiến người ta vô cùng rung động.

Sau hai ba tiếng đồng hồ cứ đi như vậy, trời bắt đầu tối dàn, cả đoàn xe cũng chính thức tiến vào khu vực thảo nguyên rộng lớn.

Tiến vào vùng đất thảo nguyên, nhìn thảo nguyên bao la rộng rãi, Phan Hiểu Hiểu cướp lấy tay lái của Giang Khương, bắt đầu phóng khắp thảo nguyên.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cũng đành tùy theo ý cô. Dù sao tính năng của chiếc xe này cũng rất tốt, địa hình xung quanh đây cũng không quá nguy hiểm, cùng lắm chỉ tung vào một hai cái cây nhỏ thôi.

Lúc này chiếc xe bán tải dẫn đội phía trước sớm đã dừng lại ở một nơi bằng phẳng tránh gió, sáu vệ sĩ bắt đầu dựng lều vải, chuẩn bị cho mọi người qua đêm.

Đã quyết định dựng trại ở đây rồi thì dĩ nhiên Giang Khương cũng không vội, để cho Phan Hiểu Hiểu đi dạo xung quanh vài vòng, tiện thể để Tiểu Bảo ngồi xe cả ngày trời được vui vẻ.

Giờ đã vào vùng đất thảo nguyên, xung quanh bắt đầu xuất hiện không ít động vật. Thỉnh thoảng có thể thấy vài con hươu cao cổ đi ngang qua, hoặc mấy. con ngựa văn khiến Tiểu Bảo bắt đầu kinh ngạc vui mừng kêu lên.

Sáu vệ sĩ đã dựng xong vài lều trại, hơn nữa còn đốt ltheem đống lửa, thậm chí còn săn về mấy con thỏ hoang để cho mấy vị khách tôn quý đến từ Trung Quốc.

Phan Hiểu Hiểu thích nhất là môi trường thế này. Tiểu Bảo mặc dù chơi cả nửa ngày trời, cảm thấy hơi mệt nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng trong nháy mắt lấy lại tinh thần.

Giang Khương cũng đã lau không được cắm trại dã ngoại thế này, trong lòng cũng xúc động. Cảnh này làm hắn nhớ đến những người bạn năm đó, cũng thế này, Cơ Đầu, Đại Hùng, Tích Nghiêm, đội trưởng, mọi người ngồi quanh đống lửa, uống bia, ăn thịt nướng.

- Mục tiêu đã dựng trại xong. Tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1188: Sao vẫn chưa ngủ?



Lần này sáu vệ sĩ đi cùng nhóm Giang Khương là những người rất có kinh nghiệm. Trước khi mọi người chuẩn bị đi ngủ họ đã chuẩn bị xong thuốc xịt muỗi và thuốc chống côn trùng, diệt hết các côn trung xung quanh lều trại một lượt.

Giang Khương lúc này chưa muốn ngủ, đang ôm Tiểu Bảo nằm trên nóc xe jeep, hai cha con vui vẻ ngắm những ngôi sao lấp lánh trên đầu.

- Khi đó, ba và các chú các bác kia cũng vậy, trên thảo nguyên đuổi linh dương, săn thỏ... Sau đó cũng nướng ăn như vậy. Khi đó, ba của con... Bác Bảo Cường của con, uống rượu lợi hại nhất...

- Wao, còn lợi hại hơn ba sao?

Tiểu Bảo tò mò nói.

- Đúng vậy... Còn lợi hại hơn cả ba.

Giọng Giang Khương khàn khàn một chút, gật đầu tiếp tục nói:

- Bác Bảo Cường của con khi đó còn cứu mạng ba...

- Một mình bác ấy đánh ba bốn người, đánh cho đối phương không ngóc đầu lên được.

Nói đến đây, Giang Khương đột nhiên cảm thấy dường như khóe mắt của mình dường như có thêm thứ chất lỏng âm ấm, lúc này đang chậm rãi chảy xuống gò má mình. Hóa ra... bất giác mình đã lệ nóng lưng tròng.

Sau khi nằm im một lúc lâu Giang Khương mới đứng dậy nhẹ nhàng bế Tiểu Bảo đã ngủ say lên, sau đó đi đến lều vải, đặt Tiểu Bảo vào trong túi ngủ rồi mới chậm rãi đi ra khỏi túi ngủ.

Giờ đêm đã tương đối khuya, bên cạnh đống lửa chỉ có Eve, hai vị Đại vu sư. Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đã quay về lều vải nghỉ ngơi. Ở một đống lửa cách đó không xa có một cao thủ ngoại viện đi theo cùng cùng với hai vệ sĩ kiêm tài xế đang ngồi tán gẫu, vừa gác đêm.

- Sao vẫn chưa ngủ?

Giang Khương ngồi xuống bên đống lửa, tùy ý nói.

- Huyết tộc là sinh vật thích sống về đêm... Chẳng lẽ anh không biết sao?

Eve lãnh đạm trả lời.

Giang Khương khẽ cười một tiếng, nói:

- Thích sống về đêm, lẽ nào không cần phải ngủ sao? Anh thấy là do chênh lệch thời gian nên em chưa thích ứng được đấy?

-... Anh biết rồi còn nói? Eve khinh thường liếc mắt nhìn Giang Khương một cái.

Giang Khương nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói gì, chỉ nhìn về phía hai vị Đại vu sư đang nhắm mắt dưỡng thần, dùng thổ ngữ nói:

- Sao? Hai vị cũng chưa đi nghỉ à? Chẳng lẽ vừa mới quay về cố hương nên bất an mất ngủ sao?

Nghe giọng của Giang Khương, Đại vu sư Poragu và Draco đều chậm rãi mở mắt ra. Hai tháng ở cùng nên hai người đã hiểu tính cách của vị sứ giả đại nhân này. Họ cũng không cần như trước kia, lúc nào cũng lễ độ cung kính.

Sau khi hai người nhìn nhau một cái, trên mặt Poragu nở nụ cười cổ quái nói:

- Thảo nguyên tối nay không được yên bình!

- Không yên bình?

Chân mày Giang Khương khẽ nhướn lên, ngạc nhiên nói:

- Là sao?

Draco ở bên lắc đầu, giải thích:

- Chúng tôi cảm thấy trong thảo nguyên đêm nay dường như rất không yên bình. Phía xa có tiếng quạ kêu loạn, có một vài côn trùng đang phát ra những âm thanh cảnh báo...

- Trong thảo nguyên có vài kẻ ngoại lai không được hoanh nghênh...

Poragu chậm rãi bổ sung nói.

- Kẻ ngoại lai không được hoan nghênh?

Giang Khương ngẩn người, sau đó cả cười, nói:

- Là đang nói chúng ta sao?

- Không, không phải chúng ta... Là có những người khác...

Poragu lắc đầu, trong mắt lóe lên tia khác thường, nói:

- Bọn chúng ở cách đây không xa.

Nhưng, cũng vừa khéo nằm ngoài cảm giác của chúng ta mà thôi.

Nghe hai người nói, ánh mắt Giang Khương hơi lạnh lẽo. Eve ở bên mắt hơi híp lại, đột nhiên mỉm cười, nói:

- Bóng đêm chính là địa bàn của Huyết tộc bọn em....

- Không...

Hai vị đại vu sư lúc này nhìn nhau một cái, cũng nhẹ nhàng lắc ngón trỏ:

- Ở đây, cho dù ban ngày hay ban đêm đều là nơi của chúng tôi...

Đêm càng lúc càng khuya, khi một đống lửa trong số đó dần tắt thì gần như tất cả mọi người đều trong lều vải nghỉ ngơi, chỉ còn hai lão già trông có vẻ nhà

quê đang ngồi gác đêm trước đống lửa cuối cùng.

Có điều, rõ ràng hai ông già nhà quê này đang lười biếng, đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, nhìn giống như là ngủ.

- Không phải chứ? Đám này vô ý đến thế sao?

Ở phía xa, hai người lẳng lặng nằm trên một sườn núi nhỏ, cầm ống dòm quan sát doanh trại.

- Không sai.

Một người mũ đội đầu đen có hồng ngoại nhìn ban đêm nhìn mấy bóng dáng màu đỏ nhạt trong ống kính, hừ giọng nói:

- Tất cả mọi người ở trong lều ngủ, bên ngoài chỉ còn lại hai lão già, không còn ai khác...

- Haha... Xem ra lần này chúng ta thật sự đã làm quá rồi, sớm biết như vậy thì cho một đội tới là đủ rồi...

Hai người khế cười, sau đó tiếp tục đợi những người khác tới. Cuối cùng, một tiếng sau, trong tai nghe của họ truyền đến tin tức.

-Johnny tiên sinh đối phương trên căn bản không có phòng bị gì, trừ hai người da đen dẫn đường ra, những người còn lại có lẽ giờ đều đã ngủ...

Nhìn người đàn ông tóc vàng mặt mày nghiêm trọng trước mặt, hai người cung kính thấp giọng hồi báo.

- ? Bọn họ không có vệ sĩ gác đêm à? Nghe hai người hồi báo, .Johnny hơi chau mày một cái, nói.

- Đúng... Chúng tôi vừa mới quan sát, trừ hai lão già da đen ra, những người khác đều đã vào trong lều.

Hai lính đánh thuê trầm giọng đáp.

Thấy hai người xác nhận, chân mày .Johnny càng nhíu chặt. Là thành viên của Cô Lang trước kia, mặc dù không phải thành viên tác chiến nhưng gã vẫn hiểu rõ thực lực từng thành viên Cô Lang. Trong tình huống thế này, Giang Khương là thành viên tác chiến của Cô Lang sao có thể sơ suất đến như vậy? Thậm chí còn

không có cả vệ sĩ?

Johnny không an lòng, lấy ống nhòm hồng ngoại nhìn đêm nhìn về phía doanh trại phía xa xa...

Sau khi nhìn vài lần, cuối cùng gã cũng xác nhận, ngoài hai bóng người ngồi cạnh đống lửa thì trong mỗi lều vải đều có phản ứng nhiệt năng.

- Các người xác định trong doanh trại không có gì khác thường chứ?

Mặc dù trong lòng đại khái đã an tâm, nhưng .Johnny vẫn xác nhận thêm lần nữa.

- Đúng vậy. .Johnny tiên sinh, chúng tôi có thể khẳng định, xin ngài hãy tin vào thực lực của chúng tôi.

JJohnny chậm rãi gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía người đàn ông cao lớn, trầm giọng nói:

- Chú ý, cố gắng khống chế tình hình, giảm thiểu số người bị thương. Chúng ta cần cố gắng bắt được nhiều tên còn sống.

- Dĩ nhiên! 'Tên đàn ông cao to tóc nâu cười gẵn nói:

- Yên tâm, bọn chúng sẽ không thoát được một ai đâu!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1189: Có thật không?



Ban đêm, trên đồng cỏ có rất nhiều người ẩn núp và săn mồi. Từng thân ảnh màu đen xẹt qua trong bóng tối, nguy hiểm và kinh khủng.

- Đang đến gần, dự trù trong vòng năm giây nữa sẽ hoàn thành bao vây.

Trong tai nghe truyền đến thanh âm. Gương mặt Johnny hiện lên nụ cười hưng phấn. Tuy nói lần này đổ ra công sức không nhỏ, nhưng bất kể thế nào nó c*̃ng sắp kết thúc, hơn nữa còn lấy được cái vật mà rất nhiều người năm đó xúm vào cướp đoạt.

Nghĩ đến thứ này, Johnny không nhịn được mà cảm thấy hưng phấn. Người đàn ông tóc ngắn bên cạnh c*̃ng lộ ra vẻ đắc ý. Xem ra nhiệm vụ lần này tương đối thoải mái.

Nhưng trong tai nghe c*̉a hai người lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- A...

- A...

Hai người thậm chí còn nghe được tiếng kêu thảm thiết và tiếng kinh hô từ xa truyền đến.

Trong lúc hai người còn chưa kịp phản ứng, cho dù không cần thông qua tai nghe, bọn họ c*̃ng có thể nghe được tiếng súng đoàng đoàng từ xa truyền đến. Nhưng tiếng súng này c*̃ng không kéo dài quá lâu. Chỉ khoảng ba bốn giây sau, trong tai nghe truyền đến tiếng kêu thảm cuối c*̀ng.

Tiếng kêu này rất quen tai, là thanh âm c*̉a vị quan chỉ huy tấn công lần này.

Sau một tiếng kêu thảm, hết thảy hơi thở đều biến mất, giống như không có gì phát sinh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua, khiến các ngọn cỏ phát ra tiếng xào xạc.

Hai người nhìn về doanh trại yên tĩnh đến đáng sợ, sau đó quay sang nhìn nhau, nhưng sống lưng đã bắt đầu tê dại.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hai mươi mấy người một chút c*̃ng không phản ứng? Là địch nhân sao?

Sắc mặt người đàn ông tóc ngắn bên cạnh tái xanh. Cây súng vốn đang cắm bên hông trái từ lúc nào đã rút xuống bàn tay, gương mặt tràn đầy kinh nghi nhìn doanh trại cách đó hai trăm thước.

- Peter...Peter...

Y hét vào trong tai nghe, nhưng bên kia không hề có tiếng đáp lại.

- Chuyện gì xảy ra vậy, Tom?

Gương mặt Johnny trắng bệch, nhìn chằm chằm vào doanh trại mấy lần, nhưng phát hiện chẳng biết từ khi nào, hai bóng người bên đống lửa đã không còn.

- Mau, chuẩn bị rút lui.

Sau khi xác nhận hai mươi mấy cấp dưới đã trong mười mấy giây ngắn ngủi bị giết chết, lúc này không kịp phản ứng nhiều hơn, Tom liền nhỏ giọng nói, sau đó khom người, bắt đầu chậm rãi thối lui.

Nhưng trong ánh mắt c*̉a y đã bắt đầu toát ra vẻ sợ hãi. Y biết rất rõ thực lực c*̉a thuộc hạ mình và đó c*̃ng là nguyên nhân y tự tin như vậy.

Nhưng bây giờ, y đang âm thầm hối hận vì sao lại tiếp nhận nhiệm vụ này. Lần này thật là bị Johnny hại chết mà, còn nói đối phương chỉ là thành viên một tổ chức đánh thuê. Hơn nữa còn mang theo gia quyến và một số hộ vệ mà thôi.

Nhưng họ có đến hai mươi bốn người, người nào c*̃ng bước ra từ núi đao biển lửa, lại còn tiến hành đánh lén, nhưng chỉ trong mười mấy giây đã chết hết toàn quân. Bây giờ, y đối với việc mình có bình yên rút lui hay không thì c*̃ng còn chưa nắm chắc.

Lúc này Johnny c*̃ng không lên tiếng, cuống quýt rút khẩu súng từ bên hông c*̉a mình, sau đó học theo Tom, bắt đầu khẩn trương nhìn chung quanh, sau đó chậm rãi lui về phía sau. Mặc dù y c*̃ng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ y chỉ muốn rời đi mà thôi. Y hy vọng trong vòng hai trăm thước này đối phương sẽ không phát hiện được y, sau đó thuận lợi chạy trốn.

Trong lúc hai người mặt đầy khẩn trương từng bước lui về phía sau, liền phát hiện phía trước không có địch nhân đuổi đến, liền vội xoay người bỏ trốn, đột nhiên nghe được một giọng nói vang lên sau lưng:

- Làm gì vậy? Đánh lén xong rồi bỏ đi như vậy sao?

Mặc dù giọng nói này rất dễ nghe, thậm chí còn ẩn chứa sự vui thích, nhưng qua tai c*̉a hai người, lại giống như tiếng sấm vang lên.

Sắc mặt hai người tái nhợt. Khi xoay người lại, liền nhìn thấy một cô gái tóc vàng đang lặng lẽ đứng cách bọn họ không xa.

Mặc dù không nhìn rõ mặt c*̉a đối phương, nhưng hai người vẫn có thể cảm giác được đối phương đang cười, khiến da đầu cả hai như tê dại.

- A.

Đối mặt với áp lực khủng khiếp như vậy, Tom không nhịn được liền kêu lên một tiếng, giương súng bắn vào cô gái trước mắt.

Nhưng ngón tay c*̉a y vừa mới dùng sức, chỉ cảm thấy hoa mắt, một luồng sức mạnh thật lớn đập vào ngực, sau đó cả người tối sầm, ngã bay ra ngoài.

Đột nhiên nhìn thấy cô gái tóc vàng thế vào vị trí c*̉a Tom, tay Johnny không nhịn được phát run. Y có thể nghe được thanh âm Tom rơi xuống đất sau lưng, dường như hơi xa.

Cô gái tóc vàng trước mắt có lai lịch như thế nào? Tại sao có thể đánh bay một người nặng 180 pounds một cách nhẹ nhàng như vậy?

Cô gái này là người sao?

Thấy đối phương đột nhiên quay đầu nhìn mình, Johnny rốt cuộc c*̃ng nhìn rõ hình dạng c*̉a đối phương, chỉ cảm thấy da đầu căng ra, khẩu súng rơi xuống đất.

- Làm sao có thể?

Trong đầu c*̉a y chỉ còn lại suy nghĩ này. Cô gái tóc vàng này rõ ràng là cô gái đi c*̀ng với John hôm đó, nhìn qua rất yếu đuối, thậm chí làn da còn hơi nhợt nhạt giống như không khỏe, nhưng sao có thể...

Lúc này, Johnny chỉ cảm thấy bên người có tiếng gió vang lên. Sau đó lại xuất hiện thêm hai bóng người khiến người ta hít thở không thông.

Đây là hai bóng người cường tráng, hơn nữa còn tràn ngập mùi máu tanh. Từ tiếng thở c*̉a bọn họ có thể cảm giác được sát khí nặng nề c*̉a đối phương.

Trong lúc y đang bị sát khí kinh khủng này bao phủ, cả người nhũn ra như muốn ngã xuống đất, đột nhiên hai bóng người cao lớn chậm rãi rút xuống, chỉ còn hai lão già lùn thấp.

Khi đầu óc c*̉a y hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên cảm thấy cổ mình căng ra, giống như bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt, cả người bay lên trời.

Mặc dù y không thể thở được, thậm chí còn có khả năng bị đối phương bóp gãy xương cổ, nhưng y vẫn cảm nhận được bên tai truyền đến tiếng gió.

Lúc này, trong đầu y lại xuất hiện một ý niệm khác. Tại sao lại chạy nhanh được như vậy?

Khi suy nghĩ này còn chưa kịp mất đi, y liền cảm giác cổ mình như được thả lỏng, sau đó té mạnh xuống đất. Trước mặt y đang có một đôi chân. Vất vả ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ chủ nhân c*̉a đôi chân này, ánh sáng bỗng nhiên sáng lên, sau đó chiếu vào mặt y.

Sau đó nghe được đối phương kêu lên một tiếng “A”.

- Johnny.

Giọng nói này chỉ thoáng dừng lại một chút, sau đó gọi thẳng ra tên c*̉a y. Hơn nữa còn rất quen thuộc, mang theo chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ.

- John?

Johnny hít sâu hai hơi, cố gắng bò dậy, sau đó nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.

Giang Khương mỉm cười nhìn người đàn ông đang kinh hoảng trước mặt mình, thậm chí còn đưa tay chỉnh sửa lại cổ áo c*̉a đối phương, cười nói:

- Johnny, anh có biết là tôi rất nhớ anh hay không?

Nghe giọng nói này, cảm nhận được sự vui mừng trong đó, nhưng Johnny một chút c*̃ng không cảm thấy vui, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:

- John, mấy năm qua cậu đi đâu vậy? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chết?

- Chết? Đúng vậy, vốn đã chết hết.

Giang Khương cảm thán lắc đầu, cười nói:

- Nhưng cuối c*̀ng c*̃ng vẫn không chết được. Xem ra đã để anh thất vọng rồi.

- Không, John, tôi vẫn luôn chờ cậu, chờ mọi người trở lại.

Nghe Giang Khương nói, gương mặt đang gượng cười c*̉a Johnny lộ ra thần sắc kinh hãi:

- John, đừng trách tôi. Tất cả mọi người đều nói các người đã chết hết. Tôi...tôi c*̃ng chỉ có thể rời đi. Nếu tôi biết cậu còn sống, nhất định sẽ chờ cậu.

- Có thật không?

Nhìn Johnny mà mình ngày nhớ đêm mong, ý cười trong mắt Giang Khương càng lúc càng nhiều, lắc đầu nói:

- Nhưng, Johnny, thật ra anh có đợi tôi hay không c*̃ng chẳng sao. Tôi c*̃ng không trách anh.

- Anh xem như người chủ quản tiền bạc c*̉a chúng tôi. Anh nên biết, mỗi một tháng sẽ chuyển một khoản tiền cho người thân c*̉a anh em trong đội.

Nghe Giang Khương nói, thân hình Johnny bắt đầu run lên.

Y hoảng sợ nhìn chàng thanh niên trước mặt. Lần này y mang người đến muốn tiêu diệt đối phương, ngoại trừ lấy được vật kia, điều còn lại chính là giải quyết hậu hoạn. Y biết rất rõ tác phong c*̉a Cô Lang, biết được chàng thanh niên trước mặt không chết, cả đời này c*̉a y chỉ sợ sẽ ngủ không yên.

Nhưng không ai ngờ.
 
Back
Top Bottom