Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1200: Một người cười khổ nói



Sắc mặt Trung tá Hubert có chút khó coi, nhìn đối phương đưa ra giấy chứng nhận, nghe giọng nói c*̉a đối phương, y thật sự không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra.

Đối phương có người c*̉a đại sứ quán đến. Hơn nữa còn là Tham tán, chỉ đứng sau Đại sứ mà thôi. Nhưng đối phương lại vì chiếc du thuyền và người trên chiếc du thuyền này mà chạy đến. Nên biết rằng, cấp bậc ngoại giao này là đại diện cho một nước. Lúc này đối phương chạy đến, chính là đại diện cho chính phủ Hoa Hạ.

Trung tá Hubert đã bắt đầu xua tan suy nghĩ đầu tiên c*̉a mình. Không có một nhân viên ngoại giao cấp bậc cao nào lại vì một đặc công mà ra mặt can thiệp cả.

Trên chiếc du thuyền kia chẳng lẽ có cao tầng quốc gia Hoa Hạ đang ở sao? Hơn nữa, đối phương còn gặp tập kích ngay trên nước Hy Lạp? Nếu thật sự như thế, gạo này nên nấu như thế nào đây? Chẳng lẽ lại muốn khơi mào chiến tranh giữa Hy Lạp với Hoa Hạ?

Vị thiếu tá Trent nãy giờ không lộ diện, sắc mặt tái xanh, bắt đầu móc điện thoại vệ tinh ra báo cáo cho cấp trên c*̉a mình.

Thượng cấp bày ra cảnh tượng lớn đến như vậy, chính là yêu cầu không được để mất vật kia, hơn nữa còn phải khống chế tên đặc công đó.

Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống như vậy, không phải Trent có thể quyết định được. Mặc dù không nhìn thấy sắc mặt c*̉a Trung tá Hubert, nhưng Trent có thể tưởng tượng vừa nãy y còn bảo đảm như thế nào, đột nhiên tình thế nghịch chuyển, Trung tá Hubert sẽ có phản ứng ra sao.

Trent vội vàng gọi điện thoại cho cấp trên. Hoa Hạ có người c*̉a đại sứ quán đến, hoàn toàn làm rối kế hoạch. Không ai nghĩ đến đại sứ quán thật sự phái một nhân viên ngoại giao cấp cao ra mặt xử lý chuyện này. Đây hoàn toàn không hợp với quy tắc hành động c*̉a ngành tình báo, c*̃ng không hợp với thông lệ.

Trung tá Hubert nhìn kỹ giấy chứng nhận c*̉a đối phương, sau đó ngẩng đầu lên nói chuyện với vị Tham tán Lâm. Có thể ngồi vào vị trí Trung tá, dĩ nhiên Hubert không phải là người ngu. Mặc dù rất tức giận Thiếu tá Trent suýt chút nữa đẩy y vào hố, nhưng Trung tá Hubert rất rõ ràng, lúc này tuyệt đối không thể rối loạn được. Bất kể thế nào, theo tình huống trước mắt xem ra, bên phía c*̉a y vẫn chiếm lý.

Đối phương trắng trợn động súng ngay trên lãnh thổ c*̉a quốc gia Hy Lạp, hơn nữa còn vận dụng vũ khí nặng. Mặc dù ai c*̃ng biết lý do trong đó, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, không xé rách da mặt, quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ.

Cho nên, vị Trung tá Hubert rất nghiêm túc tiến hành thảo luận và nghiên cứu với vị Tham tán Lâm, sau đó len lén ra hiệu cho sĩ quan phụ tá bên cạnh báo cáo lên cấp trên chuyện này.

Đầu tiên là đối phương kéo dài thời gian. Bây giờ là đến phiên bọn họ kéo dài thời gian. Mặc dù rất tức giận với Trent, nhưng tình thế trước mắt, y phải cho Trent thời gian để câu thông với cấp trên, để cấp trên quyết định chuyện này rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Dù sao, chuyện này chỉ cần lơ là một chút là sẽ dẫn đến tranh chấp to lớn về vấn đề ngoại giao giữa hai nước.

Tất cả mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra, hiểu biết lẫn nhau, cho nên đều nghiêm túc tiến hành trao đổi chuyện này. Sau đó chờ cấp trên c*̉a đối phương với c*̉a mình chính thức liên lạc và đưa ra kết quả cuối c*̀ng.

Tham tán Lâm Quốc Huy c*̃ng cảm thấy mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Đột nhiên cấp trên yêu cầu phải làm một tờ giấy thông hành ngoại giao cho một người. Tình huống như vậy, thật ra thì y c*̃ng biết, hơn phân nữa là nhân viên đặc biệt c*̉a quốc gia gặp phiền toái, cần phải thông qua biện pháp như vậy để thoát thân, c*̃ng không tính là chuyện hiếm thấy.

Nhưng ngay sau đó, cấp trên lại ra lệnh cho y phải nhanh chóng chạy đến đây, xử lý mâu thuẫn đang diễn ra. Nhất định phải đảm bảo đối phương không được động võ với người trên du thuyền, toàn lực đảm bảo an toàn cho họ. Y thật sự không biết người trên thuyền rốt cuộc là ai, tại sao lại trực tiếp tranh chấp với quốc gia khác như vậy.

Thế là, mọi người anh một câu tôi một câu, không ai nhượng bộ nhưng c*̃ng không ai làm cho sự việc trở nên căng thẳng hơn.

Tham tán Lâm ngoài mặt thì nghiêm túc, lời nói nghiêm khắc nhưng trong lòng lại than thở. Vốn trong thời điểm như vậy, mọi người nên ngồi xuống uống ly cafe hoặc ly bia, ngắm sóng biển mặt trời, nhàn nhã chờ lệnh c*̉a cấp trên mới đúng.

Nhưng bây giờ ai nấy c*̃ng xụ mặt, phí hết tâm tư nói ra mấy câu khách sáo, đúng là khó chịu.

Thấy người c*̉a đại sứ quán c*̃ng đã đến, mọi người trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đều biết, cho dù đối phương cố kỵ không dùng vũ khí hạng nặng, nhưng muốn công phá du thuyền chỉ có mấy người này thì c*̃ng không phải chuyện khó khăn.

Bên mình khi ứng đối c*̃ng sẽ phải cố kỵ. Một khi bùng nổ mâu thuẫn với quân chính phủ, sự tình sẽ khó mà khống chế.

Bây giờ đã có người c*̉a đại sứ quán chạy đến, ngăn cản đối phương cường công, chuyện này tạm thời hòa hoãn, chuyện tiếp theo là xem chính phủ Hoa Hạ và Hy Lạp trao đổi với nhau.

Giang Khương cau mày, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bảo người c*̉a đại sứ quán lên thuyền mang đồ vật đi.

- Vâng, Trưởng ban.

Diêu Nhất Minh đáp một tiếng, sau đó bước ra ngoài gọi điện thoại.

Lâm Quốc Huy nhận được điện thoại, trong lòng phát khổ. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Y chạy đến đây là vì vật kia hay là vì người trên thuyền?

Rốt cuộc đó là vật gì? Nó quan trọng hay là người trên thuyền quan trọng?

Nhưng lúc này y không còn lựa chọn nào khác. Thân là Tham tán đại sứ quán, khi nào cần làm chuyện mạo hiểm như vậy? Mấy chuyện này vốn nên để các võ quan làm mới đúng?

Trung tá Hubert nghe đối phương nói chuyện điện thoại, chỉ trả lời đôi câu rồi c*́p máy, liền biết đối phương chỉ sợ đã nhận được mệnh lệnh gì, lập tức nghiêm trọng đứng đợi, trong lòng suy nghĩ, y còn chưa nhận được mệnh lệnh c*̉a cấp trên, xem như chỉ có thể kéo dài miệng lưỡi với đối phương mà thôi.

Nghĩ đến điều này, Trung tá Hubert lại càng căm tức. Y ghét nhất là giao thiệp với quan viên chính phủ, chứ đừng nói cho là nhân viên ngoại giao am hiểu miệng lưỡi nhất. Nhưng lúc này y không thể không ứng phó.

Trent đang len lén bước đến sau lưng hai người không xa, nghe Tham tán Hoa Hạ nói muốn lên thuyền xác nhận tình huống thương vong, trong lòng bỗng nhiên căng lên.

Nếu để cho Tham tán Hoa Hạ lên thuyền, vật kia làm sao mà lấy lại được nữa? Một khi rơi vào trong tay Tham tán Hoa Hạ, y sẽ không thể làm gì được nữa. Bây giờ, không có bất kỳ người nào dám động thủ với nhân viên ngoại giao cao cấp c*̉a Hoa hạ. Nếu để y lên thuyền, chiến tranh sẽ được mở ra.

Nhưng bây giờ, bên phía y đã gây ra cảnh tượng lớn như vậy, không có vật kia, hành động xem như hoàn toàn thất bại. Nghĩ đến đây, Trent lại càng khẩn trương hơn, nhìn chằm chằm Trung tá Hobert, sợ y nhất thời hồ đồ mà đồng ý.

- Không được, tuyệt đối không được. Trước khi người c*̉a chúng tôi xác nhận được thân phận c*̉a đối phương, các người tuyệt đối không được phép tiếp xúc với họ.

Trung tá Hobert c*̃ng không phải là loại người hồ đồ. Sau khi nhìn thấy ánh mắt khẩn trương c*̉a Trent, mặc dù trong lòng hận không thể đáp ứng yêu cầu c*̉a đối phương ngay lập tức, để tên Trent kia phải tức ói máu, nhưng vẫn trực tiếp lên tiếng từ chối yêu cầu c*̉a Tham tán Lâm.

- Chuyện này liên quan đến Hoa Hạ chúng tôi, thân là Tham tán c*̉a Đại sứ quán tại quý quốc, chúng tôi có quyền...

Trong lúc Tham tán Lâm đang gân cổ thỏa hiệp với đối phương, tại Bắc Kinh, mấy vị lão đồng chí đang ngưng trọng ngồi thương lượng chuyện mà Giang Khương đã gây ra ở Hy Lạp.

- Người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Tại sao lại khi không nhúng tay vào chuyện c*̉a bên tình báo chứ? Lại còn dám dùng hỏa tiễn trên lãnh thổ c*̉a người ta.

Ngô lão c*̃ng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Lần trước Giang Khương nể mặt, trả cháu trai lại cho ông. Mặc dù bị đánh mười roi, nhưng tóm lại c*̃ng còn nợ đối phương một ân tình. Hơn nữa, ông c*̃ng muốn cải thiện quan hệ với vị Thường ủy này một chút.

Thoáng suy nghĩ rồi quay sang nhìn Dương lão, nói:

- Chuyện đã đến nước này, hơn nữa bên quân đội c*̃ng đã truyền đến tin tức, nói vật trong tay Thiết Quân rất quan trọng. Nếu không, Mỹ sẽ không gióng trống khua chiêng như thế. Xem ra chúng ta chỉ sợ phải đánh bạc lần này, vì cậu ta mà lau sạch cái mông.

Ngô lão nói ra, mọi người nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Bất luận là vì bản thân Giang Khương hay là vì quan hệ với Thiên Y Viện, mọi người c*̃ng chỉ có thể làm vậy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1201: Hoa Hạ đang muốn làm gì đây?



Mọi người đều biết, dựa theo thông lệ, trước phải làm áp lực với chính phủ Hy Lạp. Nếu đối phương vẫn quyết định lấy lòng người Mỹ, theo tình huống bây giờ, bên phía mọi người sẽ không ngại động thủ. Dù sao mấy năm gần đây, Hoa Hạ cũng đã dưỡng sức nhiều rồi, cũng đã đến lúc phải bay lên, nhe răng hù dọa một hai người chứ.

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, bày tỏ đồng ý, vị lão nhân ngồi ở vị trí chú vị cũng gật đầu, nhìn sang lão đồng chỉ bên cạnh, nói:

- Lão Vu, phương diện thực hiện cụ thể, anh hãy sắp xếp. Tôi sẽ nói với bên hải quân một tiếng. Vạn nhất tình huống không cách nào cải thiện, cứ như vậy đi. Nhất định phải đảm bảo an toàn cho người kia.

- Vâng.

Vu lão gia tử chậm rãi gật đầu.

Hội nghị kết thúc, các lão đồng chí cũng trở về phòng làm việc của mình. Chậm rãi bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt Dương lão hiện lên bóng dáng của chàng thanh niên kia, chỉ có thể thở dài cảm thán.

Chỉ có cậu ta mới có thể làm cho chính phủ đưa ra quyết định này. Mặc dù mọi người không nói, nhưng thủ trưởng cao nhất, Bí thư, Chủ tịch Quốc vụ viện, hai vị lãnh đạo tối cao của Hoa Hạ cũng đã ra mặt nhúng tay vào việc này.

Ai cũng không nghĩ ra, một chàng thanh niên rất bình thường, nhưng chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã bước đến trình độ đnày. Hắn đã làm cho hai giới chính trị và quân sự phải vì một mình hắn mà đưa ra quyết định. Thậm chí không tiếc xung đột với nước khác.

- Không được, tuyệt đối không được phép tùy ý vận dụng vũ lực ở biên giới nước tôi. Trước phải tiếp nhận tạm giam và điều

tra.

Trung tá Hubert không nhường nửa bước. Trước khi chưa nhận được mệnh lệnh của cấp trên, y tuyệt đối không lui bước.

Lúc này, Tham tán Lâm cũng biết, cứ kéo dài như vậy chẳng khác nào gây áp lực cho Trung tá Hubert. Y biết chỉ sợ vị Trung tá này cũng không làm chủ được, nhưng y hy vọng có thể thông qua việc tạo áp lực, để vị Trung tá này báo cáo lên cấp trên của y.

Lúc này, đại sứ quán cũng đang tiến hành kháng nghị với Hy Lạp. Điều y cần làm là duy trì cục diện trước mắt, cung cấp thêm trợ giúp cho đại sứ quán của mình.

Đột nhiên, điện thoại vệ tinh vang lên. Thiếu tá Trent đứng sau lưng cách Trung tá Hubert không xa liền giơ tay nhấc điện thoại, nói với bên kia vài câu, ánh mắt liền hiện lên sự hưng phấn, ngẩng đầu nhìn Tham tán Lâm, vẻ mặt trào phúng lẫn đắc ý.

Lâm Quốc Huy thật ra đã chú ý đến Trent đứng sau lưng Hubert không xa. Nhìn biểu hiện của đối phương, trong lòng đã sớm có nhận định. Chẳng qua mọi người không muốn vạch trần nhau mà thôi. Lúc này thấy đối phương sau khi nghe điện thoại, liền lộ ra vẻ đắc ý đối với mình, trong lòng cả kinh, thầm nói:

- Chẳng lẽ đại sứ quán kháng nghị không thành công?

Trong lúc Lâm Quốc Huy đang kinh nghi, một cuộc điện thoại khác cũng reo lên. Sĩ quan phụ tá của Trung tá Hubert cầm điện thoại đến, đưa cho y.

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Lâm Quốc Huy lạnh lại. Lúc này y rốt cuộc có thể khẳng định, Mỹ đang chiếm thượng phong.

Quả nhiên, Trung tá Hubert sau khi nói mấy câu ngắn ngủi, liền cúp điện thoại, vẻ mặt còn đang chịu đựng vừa nãy đã thay đổi, quay sang Lâm Quốc Huy, trầm giọng nói:

- Tham tán Lâm, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, người trên du thuyền đã vi phạm luật pháp của nước tôi, bây giờ phải tiếp nhận xử lý và điều tra.

- Trung tá Hubert, đại sứ nước tôi đã hướng Tổng thống của quý quốc kháng nghị việc này. Nếu các người cứ tiếp tục kiên trì như vậy, tôi ở đây, đại diện cho đất nước của chúng tôi, bày tỏ lời cảnh cáo nghiêm túc đến các người.

Nghe giọng điệu cường ngạnh của đối phương, Lâm Quốc Huy cũng nóng lên., Nếu đối phương cưỡng ép tấn công du thuyền, nhiệm vụ của y xem như thất bại hoàn toàn.

Nhưng Lâm Quốc Huy cũng biết, bây giờ mình có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Rõ ràng cao tầng của đối phương không hề quan tâm đến lời kháng nghị của đại sứ quán. Y căn bản cũng không làm gì được nữa. Nghe giọng nói không kiên nhẫn của đối phương cùng với gương mặt giễu cợt của gã người Mỹ sau lưng là có thể nhìn ra.

- Tham tán Lâm, đây là chuyện của cấp trên, không liên quan gì đến tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn khuyên cậu, tôi hy vọng cậu có thể khuyên những người trên du thuyền đầu hàng đi. Nếu không, một khi chúng tôi cường công, xảy ra bất kỳ hậu quả gì, chúng tôi đều không thể bảo đảm.

Trung tá Hubert cười lạnh, nói.

- Không được, tôi phải thông báo và xin phép đại sứ chúng

tôi.

Lâm Quốc Huy nhìn Trent, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Hubert. Đến lúc này y chỉ có thể kéo dài thời gian, xem có còn nghĩ ra biện pháp gì nữa hay không.

Hubert nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lâm Quốc Huy, trầm giọng nói:

- Được, tôi cho anh mười lăm phút. Sau mười lăm phút, anh phải đưa ra quyết định. Thời gian đã hết, nếu đối phương không đầu hàng, chúng tôi chỉ có thể tấn công.

Mặc dù tình thế thay đổi nhưng Giang Khương vẫn rất bình tĩnh. Hắn tin rằng, không cần hắn yêu cầu, Hoa Hạ cũng sẽ xử lý tốt chuyện này. Đối với tình huống như vậy, hắn cũng không úy kỵ. Chỉ vì có Tiểu Bảo ở đây, cho nên vẫn phải lo lắng. Nhưng bảo hắn buông tha cho Thiết Quân và cái usb đó, hắn không làm được.

Sau khi được sơ cứu và truyền nước biển, sắc mặt Thiết Quân cũng đã tốt hơn, tinh thần phấn chấn hơn không ít. Thấy sắc mặt những người xung quanh âm trầm và tiếng súng bắn nhau vừa nãy, Thiết Quân quay sang nhìn Giang Khương. Đến bây giờ y cũng không rõ thân phận của vị anh hùng quốc dân này trong nước đã là gì.

Nhưng nhìn tình huống, thân phận kia tuyệt không thấp. Nhưng y không muốn bởi vì mình mà người kia phải mạo hiểm. Nếu có việc gì, y chết ngàn vạn lần cũng không bù được.

Liền cố gắng nói với Giang Khương:

- Thượng tá Giang, chỉ cần cậu giao tôi ra, và mang vật kia về nước là được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ nhiệm vụ của tôi thất bại mà còn liên lụy đến các người.

Nghe Thiết Quân nói, Giang Khương mỉm cười trấn an:

- Anh không cần lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh và vật của anh, tuyệt đối không để rơi vào tay đám người kia.

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Khương, trong lòng Thiết Quân lại càng nghi hoặc hơn. Tại sao vị Thượng tá này lại trấn định và tự tin như vậy? Thậm chí còn dám to gan nổ súng trên lãnh thổ nước khác.

Thấy vẻ mặt không dám tin của Thiết Quân, Giang Khương cười nói:

- Yên tâm đi, con trai tôi cũng ở đây. Anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc mà mạo hiểm sao? Không sao đâu. Anh cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Không bao lâu nữa là chúng ta có thể trở về.

Nghe Giang Khương nói như thế, mặc dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng Thiết Quân cũng cảm thấy yên tâm hơn. Y biết nếu y rơi vào tay đối phương, hậu quả sẽ là gì. Ai cũng không muốn chết, huống chi là chết đau đớn.

Bây giờ y có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn an toàn trở về nước, tất nhiên là quá tốt rồi.

Bắc Kinh, trong phòng làm việc của Thủ tướng Vu, một nhóm nhân viên ngồi xung quanh, từng người báo cáo.

- Cái gì? Hy Lạp coi thường lời cảnh cáo của chúng ta?

Thủ tướng Vu cau mày, nhẹ giọng nói:

- Xem ra bọn họ đã quyết định ôm chân Mỹ, thậm chí không tiếc đắc tội với chúng ta.

- Thủ tướng Vu, vừa nãy chúng tôi đã nhận được báo cáo. Bên kia đã đưa ra thông điệp cuối cùng, trong vòng mười lăm phút nữa sẽ tấn công chúng ta. Vậy chúng ta...

Một người bên cạnh lên tiếng hỏi.

Thủ tướng Vu cau mày, ánh mắt sắc bén thoáng qua vẻ lạnh lẽo, nhìn những gương mặt nghiêm túc xung quanh, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ khao khát và chờ mong:

- Đã như vậy, thông báo cho quân đội, thi hành phương án

đã định.

- Vâng.

Các vị phụ tá bên cạnh đồng loạt đứng dậy, hưng phấn nói.

Lúc này, trong phòng Tổng thống Hy Lạp. Tổng thống Hy Lạp đang cười lạnh, nhìn đám phụ tá bên cạnh, nói:

- Du thuyền này đăng ký ở nước chúng ta, hơn nữa lại dám vận dụng vũ lực trên lãnh thổ nước ta, cho dù bọn họ bị tập kích trước, nhưng như thế thì sao? Vẫn phải tiếp nhận điều tra của chúng ta.

- Vâng, Tổng thống nói rất phải.

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đeo mắt kính cười nói:

- Lần này nước Mỹ đã đồng ý bán mười lăm chiếc máy b** ch**n đ** đời thứ năm cho chúng ta, lại còn cung cấp luôn dịch vụ sửa chữa. Sau này còn cân nhắc cung cấp nhiều trang bị khác. Lần này chúng ta làm là hoàn toàn đáng giá.

- Vâng, Hoa Hạ nhiều nhất cũng chỉ kháng nghị một chút thôi. Ngoại trừ kháng nghị, bọn họ còn có thể làm gì?

Một phụ tá khác cũng lên tiếng:

- Chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng.

- Haha, đúng vậy, bọn họ ngoại trừ kháng nghị thì còn biết làm gì?

Nghe xong, Tổng thống Hy Lạp phá lên cười.

- Bọn họ vốn nổi tiếng chỉ biết kháng nghị thôi mà. Haha...

Những vị phụ tá khác cũng hùa theo.

Trong lúc đám người này cười to, một vị quan chỉ huy quân đội Hoa Hạ đang ngồi trong phòng chỉ huy tác chiến, nhìn màn hình đằng trước, trầm giọng quát:

- Tàu lặn số 106, 208 nổi lên mặt nước, dùng hết tốc lực tiến về Hy Lạp.

- Hạm đội thứ sáu chuyển hướng sang Hy Lạp.

- Hàng không mẫu hạm Liêu Ninh bắt đầu rời khỏi Hong Kong.

Theo từng tiếng ra lệnh của vị quan chỉ huy, nhân viên bên dưới không ngừng nhấn bàn phím và ra lệnh. Hơn nữa còn hạ chỉ thị:

- Tàu lặn số 106 tiến về mục tiêu phía trước, phương vị 369.137.

- Tàu lặn số 208....

Từng mệnh lệnh được truyền ra. Vô số hạm đội phát lên còi báo động, đèn lóe sáng.

Khi còi báo động vang lên, rất nhiều chiến sĩ nhanh chóng trở về cương vị, thi hành chỉ thị chiến đấu.

Cùng một thời gian, trong phòng không quân Bắc Mỹ, một nhân viên quan sát nhìn chằm chằm hình ảnh vệ tinh trước mặt, ánh mắt mở to, ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó gõ bàn phím, nhìn số liệu hiển thị bên trên liền kinh hô:

- Báo động, gần bờ biển Marathi phát hiện có hai tàu ngầm, mục tiêu đang hướng về eo biển Aegean.

Vị quan chủ quản bước nhanh đến, nhìn số liệu trước mặt, kinh hãi nói:

- Theo số liệu phân tích, rất có thể là tàu ngầm nguyên tử của Hoa Hạ.

- Cái gì?

Vị chủ quản tình báo kinh nghi, vội vàng bước đến.

Nhưng ông ta còn chưa đến trước máy vi tính, cách đó không xa, một nhân viên khác bắt đầu quát to:

- Tàu khu trục của Hoa Hạ ở khu vực Thái Bình Dương cũng bắt đầu chuyển hướng. Mục tiêu chính là eo biển Aegean.

- Cái gì?

Quan chủ quản tình báo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía bên kia.

Khi ông còn chưa kịp phản ứng, một bên khác lại có người kêu lên:

- Có thêm hai tàu ngầm tại vị trí Thái Bình Dương đang trực chỉ eo biển Aegean.

- Theo số liệu phân tích, rất có thể là tàu lặn nguyên tử đạn đạo của Hoa Hạ.

Nghe từng nhân viên báo cáo, vị quan chủ quản tình báo trong nháy mắt choáng váng, lẩm bẩm:

- Hoa Hạ đang muốn làm gì đây?

- Hàng không mẫu hạm của Hoa Hạ đã rời khỏi cảng?

Sau khi có được câu trả lời xác nhận từ cấp dưới, vị quan chủ quản ngẩn ra, sau đó kêu gào:

- Báo động, báo động, kéo còi báo động. Đại quốc phương Đông đang nổi điên, không, đã nổi điên.

Lúc này, Nhật, Anh, Ấn Độ cùng với rất nhiều quốc gia khác cũng bắt đầu hỗn loạn. Tất cả mọi người đều không rõ Hoa Hạ đang muốn làm gì? Chẳng lẽ nổi điên thật sao?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1202: Tôi dĩ nhiên là biết



Đối mặt với hành động khác thường chưa từng xuất hiện mấy chục năm qua của Hoa Hạ, trong vòng năm phút, Tổng thống Mỹ đã bị đánh thức trong giấc ngủ.

Sau khi Thủ tướng Nhật nghe được tin tức, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng, nhìn chằm chằm phụ tá, ngạc nhiên hỏi:

- Hoa Hạ nổi điên gì thế?

Khụ! Ho khan một tiếng, sảng khoái nâng tách trà lên uống để thấm giọng, Tổng thống Hy Lạp lắng nghe một nhân viên vừa mới xông vào phòng làm việc báo cáo lại, sợ đến mức đánh rơi cái ly trong tay, gương mặt tràn đầy kinh hãi, bị hớp nước trà nóng làm sặc, cả nửa ngày cũng không khôi phục lại tinh thần.

Vất vả lắm mới hồi phục lại, Tổng thống Hy Lạp hoảng sợ nhìn nhân viên trước mặt, run giọng hỏi:

- Cái gì? Cậu nói cái gì?

- Tổng thống, căn cứ theo biểu hiện của tình báo, trước mắt đang có bốn tàu ngầm nguyên tử, một đội tàu khu trục đang tiến về phía nước ta. Ngoài ra, còn có một hàng không mẫu hạm của Hoa Hạ cũng vừa rời khỏi cảng.

Nghe nhân viên báo lại, Tổng thống Hy Lạp kêu lên:

- Sao có thể? Sao Hoa Hạ có thể làm như vậy? Tại sao?

Người nhân viên phát hoảng lên, nói:

- Tổng thống, tình báo đã nhận được chứng thật từ phòng không Bắc Mỹ, bọn họ nhắc nhở chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.

Nghe nhân viên nói xong, sắc mặt Tổng thống Hy Lạp trắng bệch, hoảng sợ nhìn đám phụ tá vừa nãy còn cười đùa không dứt, bây giờ mặt tái ngắt, run giọng nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Đám phụ tá nhìn Tổng thống đang thở hổn hển, trố mắt nhìn nhau, cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

- Còn ba phút. Tham tán Lâm, tôi đề nghị anh nên thông báo cho bọn họ xuống thuyền ngay. Nếu không, ba phút sau, tôi sẽ hạ lệnh tấn công.

Trên bến tàu, Trung tá Hubert nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, sau đó nhìn vẻ mặt lo âu của Tham tán Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng âm thầm vui mừng, rốt cuộc không cần miệng lưỡi với người này nữa.

Vẻ lo âu trên gương mặt Tham tán Lâm không hề che giấu. Nghe Trung tá Hubert nói xong, mặc dù biết thời gian không còn nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn đồng hồ đeo tay. Y vừa rồi tranh thủ để được lên thuyền, nhưng không ngoài dự liệu là đối phương không đồng ý.

Bên phía đại sứ cũng không có tin tức, càng khiến cho y cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ y còn chưa biết được trên du thuyền rốt cuộc là ai nữa. Y chỉ có thể khẳng định đặc công đó nhất định là ở trên thuyền, hơn nữa vật kia cũng ở trên thuyền luôn.

Nhưng quan trọng hơn, y biết trên thuyền còn có một người có phân lượng rất nặng. Hơn nữa là do đối phương muốn giữ vị đặc công và cái vật đó. Nếu không cũng không gây ra tình huống như lúc này.

Là một nhân viên ngoại giao cao cấp, Lâm Quốc Huy có chút không rõ đầu mối. Y biết rất rõ sự kiện lần này là tuyệt đối bất ngờ. Nếu không, tại sao đại sứ ngay cả một chút tin tức cũng không biết. Ở Hoa Hạ, rốt cuộc là ai có thể tự do phóng khoáng như thế? Ai dám tự do phóng khoáng như thế? Ai có thể có tư cách tự do phóng khoáng như thế?

Thấy Lâm Quốc Huy mặt đầy khổ sở đứng ở nơi đó, vẻ mặt đắc ý của Trent đứng đằng sau Hubert càng lúc càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được giễu cợt, nói:

- Tham tán Lâm, anh còn định không khuyên bọn họ đầu hàng sao?

Nhìn gã tóc vàng giễu cợt mình, Lâm Quốc Huy hít sâu một hơi, nhìn đối phương, dửng dưng nói:

- Anh là ai? Có tư cách gì mà chen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Thượng tá Hubert?

- Cậu…

Thấy đối phương ra vẻ khinh thường mình, sắc mặt Trent tái xanh. Mặc dù y biết mình vốn không nên chen vào, bởi vì y không có thân phận. Bị đối phương làm nhục cũng không thể phản kích.

Trent hít một hơi thật sâu, gương mặt thoáng tốt hơn mấy phần, sau đó nhìn Lâm Quốc Huy, nói:

- Không cần quan tâm tôi là ai. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, trước mặt tôi cậu chẳng là gì cả. Bây giờ cậu hãy nhìn đi, đối mặt với tình huống như vậy, cậu có thể làm gì?

- Còn tôi, tôi có thể quyết định rất nhiều thứ. Cậu chỉ có thể đứng đây mà chẳng ra sức được gì.

Nghe Trent giễu cợt như vậy, cùng với ánh mắt đáng ghét của y, Lâm Quốc Huy không nhịn được nheo mắt một cái, trong lòng có chút không cam. Một ngọn lửa giận xông thẳng lên não, nhưng cũng chỉ có thể nén lại. Y biết rõ thân phận của đối phương, nhưng cũng biết mọi người không thể xé rách da mặt với nhau được.

Cho nên, lúc này chỉ có thể im lặng. Cũng không còn cách nào, trong thời điểm mà sự thật thắng hùng biện, có da mặt dày chống đỡ thì cũng chỉ bị giễu cợt nhiều hơn thôi. Phải chi quốc gia mình mạnh hơn một chút, cường thế hơn một chút, y cũng không đứng đây để người ta giễu cợt mà không có sức mạnh để phản kích. Thân là quan viên cao cấp, nhưng lại không che chở được cho đồng bào của mình ở đằng sau.

Trong lúc Lâm Quốc Huy mím chặt môi, cầm điện thoại định gọi cho người trên du thuyền tạm thời có nên cân nhắc tiếp nhận điều kiện của đối phương hay không, để tránh tạo thành tổn thất lớn hơn, điện thoại trong tay y bỗng vang lên.

- Là điện thoại của đại sứ.

Nhìn số điện thoại, tinh thần Lâm Quốc Huy run lên. Y hy vọng đại sứ sẽ mang đến tin tức tốt cho mình.

Lắng nghe bên kia nói xong, sắc mặt vốn tái nhợt của Lâm Quốc Huy đã dần hồng nhuận hơn, kích động xác nhận lại lần nữa. Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn hai người Trent và Hubert đã có chút ánh sáng.

- Như thế nào? Tham tán Lâm, anh còn một phút. Sau một phút, chúng tôi sẽ bắt đầu tấn công.

Trung tá Hubert lạnh lùng nhìn Lâm Quốc Huy, nói.

Nhìn Lâm Quốc Huy, vẻ mặt trào phúng trên gương mặt Trent lại càng nồng đậm:

- A, Tham tán Lâm, lần này cậu đã tuyệt vọng chưa? Mau tranh thủ kêu bọn họ đầu hàng đi. Có lẽ tôi sẽ suy tính lại, chiếu cố cho bọn họ một chút.

- Đầu hàng?

Lâm Quốc Huy cau mày, đột nhiên mỉm cười nhìn chiếc du thuyền đằng sau lưng mình, cùng với mấy nòng súng vẫn đang chỉa về phía bên tàu, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn hai người, nói:

- Thời gian đã đến. Người của chúng tôi kiên trì rất lâu, và tôi cũng kiên trì rất lâu.

- Tôi cố gắng là vì bảo vệ quốc gia và nhân dân chúng tôi.

- Quốc gia và nhân dân chúng tôi, vào lúc này tất nhiên sẽ không bỏ rơi chúng tôi.

- Cho đến bây giờ chúng tôi cũng không đầu hàng.

- Lần này tất nhiên cũng sẽ như vậy.

Nhìn sắc mặt thay đổi của Hubert và Trent, nụ cười trên gương mặt Lâm Quốc Huy chợt tắt, ngẩng đầu lên nhìn Hubert, trầm giọng nói:

- Trung tá Hubert, bây giờ tôi đại diện cho đất nước chúng tôi đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc với quý quốc. Nếu quý quốc dám cả gan công kích thành viên nước chúng tôi, đất nước chúng tôi sẽ chính thức tuyên chiến với quý quốc.

Nói đến đây, Lâm Quốc Huy dừng lại một chút, nhìn hai người kia đang kinh hãi lắng nghe y nói, liền tiếp tục:

- Đồng thời, vừa rồi đại sứ quán Hoa Hạ đã chính thức đưa ra chính sách kháng nghị với quý quốc lần nữa. Thành viên lãnh đạo cao cấp nước chúng tôi bị tập kích vũ trang, chúng tôi hoài nghi quý quốc cố ý bao che cho mấy tổ chức vũ trang, đồng thời yêu cầu hộ tống thành viên của nước chúng tôi rời khỏi đây, sau đó đưa ra báo cáo điều tra tương ứng, và chính thức xin lỗi chính phủ nước chúng tôi.

Nghe Lâm Quốc Huy nói xong, Trung tá Hubert còn chưa lên tiếng, Trent bên cạnh đã thất thanh kêu lên:

- Tham tán Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu có biết mình đang nói gì không?

- Tôi dĩ nhiên là biết.

Lâm Quốc Huy nhìn sắc mặt tái xanh của Trent và sắc mặt kinh nghi của Trung tá Hubert, khóe miệng nhếch lên, nói:

- Nếu các người còn không biết, như vậy để tôi tiết lộ chút tin tức cho các người biết.

- Nước tôi đã xuất ra bốn tàu ngầm nguyên tử, một đội tàu khu trục, một hàng không mẫu hạm tiến về nơi này. Trên hàng không mẫu hạm chở đầy máy b** ch**n đ**, đang thuận lợi tiến về Thái Bình Dương. Bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, cho đến khi thành viên nước chúng tôi về đến quốc gia an toàn thì mới ngưng.

Nghe Lâm Quốc Huy nói, hai người kia trợn tròn, mặt đầy kinh hãi. Trent há to miệng, muốn nói điều gì nhưng cái gì cũng không nói được.

Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trent cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, sắc mặt biến đổi, bước sang một bên nhận điện thoại.

Hai phút sau, ai nấy đều nhợt nhạt cúp điện thoại. Trent ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Huy đang đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mím môi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng lẫn khó tin, sau đó quay đầu rời đi.

Gương mặt Hubert tái xanh, cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn Lâm Quốc Huy, nói:

- Tham tán Lâm, xin mời thành viên của quý quốc xuống thuyền. Tôi sẽ hộ tống các người đến nơi các người muốn đến. Nước chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên quý quốc trở về đất nước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1203: Thủ trưởng



Lâm Quốc Huy cung kính đứng trước bến tàu, cẩn thận nghênh đón đại nhân vật từ trên du thuyền xuống.

Lúc này, trong lòng y có chút khẩn trương. Y không biết, trên du thuyền ngoại trừ vị đặc công ra thì còn có đại nhân vật nào. Rõ ràng, lần này không phải là hành động đã được sắp xếp trước. Nếu là sắp xếp trước, là đại sứ quán thường trú tại Hy Lạp, y nhất định sẽ phải biết.

Hơn nữa, hành động như vậy, nếu quả thật muốn thị uy, Hy Lạp cũng không phải là nơi tốt để lựa chọn. Thậm chí còn có thể nói là không thích hợp. Ít nhất vẫn còn có bốn quốc gia thích hợp hơn Hy Lạp.

Cho nên, Lâm Quốc Huy khẳng định đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn. Vị đại nhân vật kia chẳng qua chỉ là trùng hợp ở Hy Lạp mà thôi. Theo lý, nếu như có đại nhân vật từ trong nước đến, cho dù là âm thầm đến, y nhất định phải biết.

Điều này làm cho y tràn đầy mong đợi, muốn biết xem trên du thuyền sẽ có ai bước xuống. Thậm chí y còn liệt kê ra một số đại nhân vật, nhưng rồi đều bị loại bỏ. Bởi vì mấy vị kia không thể bí mật xuất ngoại được.

Nhưng người có thể ảnh hưởng đến cao tầng phải vận dụng lực lượng như vậy, phân lượng chắc chắn không nhỏ.

Điều này làm cho y có chút mong đợi người bước xuống.

Người trên du thuyền cũng lục đục bước xuống. Đầu tiên là Thiết Quân được khiêng trên cáng. Mặc dù còn chưa xử lý xong hoàn toàn vết thương trên đùi, nhưng tinh thần xem như không tệ. Đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Quốc Huy và hai cảnh sát người Hy Lạp sau lưng y, hoàn toàn không có địch ý, ngược lại còn biểu hiện bảo vệ, ánh mắt không khỏi lóe lên sự kích động.

Nhìn người bị thương nằm trên băng ca, lúc này Lâm Quốc Huy cũng cảm thấy kính nể, bước nhanh về phía trước, thấp giọng giới thiệu thân phận, đồng thời bày tỏ lời cảm ơn. Lúc này, một cảnh sát bên cạnh hộ tống Thiết Quân lên xe cứu thương đã được gọi đến từ trước.

Đưa mắt nhìn Thiết Quân được đưa lên xe cứu thương, Lâm Quốc Huy vội vàng xoay đầu lại nhìn về phía mấy người đang từ du thuyền bước xuống, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc. Rõ ràng, đây là những người cuối cùng xuống du thuyền, nhưng những người trước mắt khiến cho y có chút nghi ngờ.

Đi đằng trước là hai cận vệ, theo sát đằng sau là một người thanh niên còn trẻ ôm theo một đứa bé. Đi hai bên là hai cô gái vô cùng xinh đẹp. Phía sau còn có một thanh niên bộ dạng giống thư ký và một số cận vệ gương mặt tràn đầy phòng bị nhìn hai bên.

Ở đằng xa, y không thể nhìn rõ hình dáng của người thanh niên kia, nhưng rõ ràng trên du thuyền đã không còn ai khác. Mà chàng thanh niên này lại được bảo vệ ở chính giữa, rõ ràng hắn chính là nhân vật quan trọng lần này.

Gia đình chàng thanh niên này đang nghỉ phép đi du lịch ở Hy Lạp. Điều này nghe qua có vẻ rất hợp lý. Nhưng Lâm Quốc Huy vẫn cảm thấy cổ quái, bởi vì người thanh niên kia hoàn toàn không giống với bất kỳ một đại nhân vật nào ở Hoa Hạ mà y nghĩ đến. Mà ở trong nước cũng không có đại nhân vật nào còn trẻ như vậy.

- Chẳng lẽ là con em của mấy vị đại lão?

Lâm Quốc Huy ngẩn ra, nhưng lập tức loại bỏ hoài nghi này. Bởi vì điều này không có khả năng. Cho dù là cháu trai ruột của mấy vị kia, mấy vị kia cũng không thể nào vì con em của mình mà động can qua được.

Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, những người kia đã chậm rãi bước lên bến tàu. Lâm Quốc Huy không dám thờ ơ, vội đè ép sự nghi ngờ trong lòng, mỉm cười bước đến nghênh đón.

Hai cận vệ đi đầu cẩn thận quan sát Lâm Quốc Huy một chút, sau đó mới chậm rãi tránh sang một bên.

- Xin chào, tôi là Tham tán Lâm Quốc Huy của đại sứ quán thường trú tại Hy Lạp.

Lâm Quốc Huy cung kính nhìn đối phương, đồng thời dè dặt đánh giá. Sau khi nhìn qua hai lần liền ngẩn người. Bởi vì y cảm thấy gương mặt đối phương có chút quen thuộc.

- Chào anh, Tham tán Lâm, vất vả cho anh rồi.

Giang Khương mỉm cười gật đầu, nhìn ra được sự kinh nghi trong mắt đối phương. Nhưng hắn cũng không nói nhiều. Hôm nay gặp quá nhiều chuyện, Tiểu Bảo và mấy người Phan Hiểu Hiểu cũng đã mệt. Chỉ tùy ý nói với Lâm Quốc Huy vài câu rồi bước đến hai chiếc xe Mercedes chống đạn đang đậu sẵn.

Trung tá Hubert đứng bên cạnh thì không kiêng kỵ nhiều như Lâm Quốc Huy, chỉ nghi ngờ nhìn gia đình trước mắt. Thật sự không hiểu, chàng thanh niên này có địa vị như thế nào ở Hoa Hạ, mà lại có thể khiến cho một đất nước vốn khiêm tốn từ trước đến giờ phải làm ra động tĩnh lớn như thế.

Nhưng Trung tá Hubert chỉ thoáng kinh nghi một chút, hít một hơi thật sâu rồi bước lên phía trước, chào Giang Khương, nói:

- Xin chào tiên sinh. Tôi nhận lệnh hộ tống cậu rời khỏi đây. Xin hỏi cậu định đi đâu? Đại sứ quán quý quốc hay là….

- Sân bay.

Đối với Trung tá Hubert, Giang Khương cũng không khách sáo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó cùng với gia đình mình bước đến xe của Thiên Y Viện. Hắn không có tâm trạng ở lại đây lâu hơn.

Đối với thái độ lãnh đạm của Giang Khương, Trung tá Hubert tất nhiên không dám có chút không vui, cung kính chào một cái, sau đó vẫy tay với những binh lính chung quanh lên xe, một đường hộ tống hai chiếc xe của Giang Khương đến sân bay.

Chiếc xe cứu thương cũng theo sát hai chiếc xe của Thiên Y Viện. Trên xe có hai thành viên của Thiên Y Viện, lúc này đang bắt đầu tiến hành giải phẫu cho Thiết Quân. Giang Khương cũng không định để Thiết Quân ở lại đây. Mặc dù Hy Lạp đã không dám có bất kỳ dị động nào nữa, nhưng Giang Khương cũng không đảm bảo nước Mỹ sẽ không có hành động khác.

Là một đế quốc bá chủ, nước Mỹ từ trước đến giờ làm việc rất bá đạo. Chuyện gì cũng có thể nhúng tay. Đã không trông chờ gì vào Hy Lạp nữa, việc phái đặc công nửa đường chặn giết Thiết Quân cũng không phải là không thể.

Cho nên, Giang Khương vẫn quyết định mang Thiết Quân về nước.

Có xe của quân chính phủ mở đường, đoàn xe chỉ mất chưa đến nửa tiếng đã đến sân bay. Lúc này, Thiết Quân cũng đã được giải phẫu xong. Hai thành viên Thiên Y Viện có mang theo thuốc và máu, cùng nhau đem Thiết Quân lên máy bay của Giang Khương.

Cũng may chiếc G650 khá lớn, có thêm Thiết Quân nằm trên cáng cũng không tính là chật chội. Sau khi được giải phẫu và truyền máu, tinh thần của Thiết Quân cũng đã khá hơn. Sau khi nhìn chiếc máy bay sang trọng, rõ ràng chấn động rất nhiều.

Là đặc công thường xuyên chạy bên ngoài, y không phải là chưa từng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy, nhưng máy bay thương vụ sang trọng như thế này thì là lần đầu tiên.

Nghĩ đến đây, Thiết Quân không nhịn được nhìn Giang Khương một cái, thật sự không hiểu được rốt cuộc người này có thân phận như thế nào ở trong nước. Cho dù người này là con của cấp trên, nhưng cũng không thể xa hoa như vậy, lại càng không có lực ảnh hưởng lớn đến như thế.

Đối với sự nghi ngờ của Thiết Quân, Giang Khương dĩ nhiên sẽ không tận lực giải thích. Sau khi máy bay cất cánh, chỉ hỏi thăm tình huống một chút. Xác nhận hết thảy đã ổn định, liền trở về vị trí của mình mà nghỉ ngơi, để lại một mình Thiết Quân nằm trên cáng với một bụng nghi ngờ.

- Ba, mau nhìn kìa, ở bên ngoài có mấy chiếc trực thăng.

Ngồi trên máy bay, Tiểu Bảo đã tỉnh hồn lại, ngạc nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ.

- Sao?

Giang Khương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy quả nhiên có hai chiếc trực thăng chiến đấu đang hộ tống hai bên.

Nhìn ký hiệu màu xanh trên thân trực thăng, Giang Khương cười khẽ. Xem ra lần này Hy Lạp đúng là bị dọa không nhẹ, để tỏ lòng thành ý, thậm chí ngay cả trực thăng chiến đấu cũng phái đến.

Cho đến khi máy bay của Giang Khương tiến vào địa phận Thái Bình Dương, hai chiếc trực thăng chiến đấu mới trở về điểm xuất phát.

Lúc này, tại bộ chỉ huy quân đội Hoa Hạ, vị tướng quân luôn chú ý đến động tĩnh bên này cầm điện thoại cung kính báo cáo:

- Thủ trưởng, máy b** ch**n đ** của Hy Lạp đã rời khỏi phạm vi tác chiến. Máy bay của chúng ta sẽ đến địa phận đất nước trong vòng năm tiếng nữa. Chúng ta có tiếp tục hành động không?

Vị lão nhân ở đầu dây bên kia cười một tiếng, nói:

- Nếu chúng ta đã bày ra tình cảnh này, tất nhiên không thể thu tay. Cứ ra lệnh cho hạm đội tiếp tục tiến về phía trước, sau đó đi vòng eo biển Malacca, tập trung với tàu ngầm, tạo thành một đoàn tác chiến, sau đó trở về nước.

- Vâng, thủ trưởng.

Vị thiếu tướng của bộ Phòng không Bắc Mỹ ngồi trước bàn chỉ huy, nhìn điểm màu đỏ chậm rãi di chuyển trên màn hình, ấm ức nói.

Một vị Thiếu tướng khác khẽ cười, bưng ly café trên bàn uống một hớp, nhún vai một cái, cười nói:

- Theo tình huống này, Hoa Hạ đã lộ ra bắp thịt của mình. Nếu anh muốn đánh vào mặt họ, không sợ khơi mào chiến tranh sao?

- Hắc hắc, tôi không ngại anh làm như vậy đâu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1204: Ý kiến của mọi người như thế nào?



Mỹ, Nhà Trắng, Tổng thống Mỹ Omar đang ngồi trong phòng bầu dục, hai tay chống lên bàn làm việc rộng lớn, sắc mặt âm trầm nhìn bản báo cáo trước mặt, cau mày im lặng.

Tất cả đám phụ tá đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng. Đã biết được tâm trạng c*̉a Tổng thống không tốt, không ai muốn ra mặt để rồi phải hứng cơn thịnh nộ c*̉a Tổng thống.

Phụ tá trưởng nhìn chung quanh, thấy không ai lên tiếng, ánh mắt hiện lên sự khinh thường, chần chừ một chút rồi nói:

- Tổng thống.

- Chuyện gì, Pearce?

Nghe tiếng gọi, Tổng thống Mỹ Omar ngẩng đầu nhìn phụ tá trưởng c*̉a mình, cau mày hỏi.

- Tổng thống, tôi cho rằng chuyện này không cần phải lo lắng quá mức.

Phụ tá trưởng chậm rãi nói:

- Tôi nghĩ đây chẳng qua chỉ là mưu kế do Hoa Hạ cố ý bày ra. Bởi vì nhân vật c*̉a sự kiện lần này không phải là cao tầng Hoa Hạ, chỉ là thân phận đặc biệt. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có đàn bà và con nít. Với thân phận c*̉a hắn, để bảo vệ an toàn cho hắn, làm như thế c*̃ng không phải là kỳ quái. Cho nên, căn cứ vào phân tích c*̉a nhân viên tình báo chúng tôi, đây chỉ là làm màu mà thôi.

Nghe Phụ tá trưởng nói, ánh mắt Omar chớp động, trầm giọng nói:

- Ý c*̉a anh là, lần này không phải Hoa Hạ chủ động khiêu khích?

- Đúng, tôi cho là như vậy. Dù sao, điều này đối với Hoa Hạ c*̃ng chẳng có gì tốt, lại còn có nguy hiểm nhất định.

Phụ tá trưởng chậm rãi nói:

- Ít nhất tôi không nghĩ ra Hoa Hạ có lý do gì để động can qua vào lúc này.

Tổng thống Omar như có điều suy nghĩ, sau đó gật đầu rồi nhìn các phụ tá còn lại, nói:

- Ý kiến c*̉a mọi người như thế nào?

Nghe Tổng thống hỏi, đám phụ tá nhìn nhau, sau đó gật đầu. Phụ trách an ninh quốc gia, Rice lên tiếng:

- Tổng thống, tôi đồng ý với ý kiến c*̉a Pearce. Chuyện xảy ra tạm thời không có ảnh hưởng đối với nước chúng ta. Duy nhất cần để ý chính là thứ đã bị đặc công mang đi.

Thấy người phụ trách an ninh c*̃ng khẳng định như vậy, sắc mặt Omar mới thư giãn được vài phần, thở ra một hơi, sau đó nói:

- Yêu cầu bên tình báo tiếp tục theo dõi việc này. Nếu có bất kỳ tình huống nào bất thường, lập tức báo cáo lại cho tôi. Vật đã bị lấy đi, lấy được thì lấy, không lấy được thì thôi, c*̃ng không cần vì việc này mà chọc giận đối phương.

- Vâng.

Lúc này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Không ai hy vọng có dị động xảy ra. Chỉ cần không phải đối phương tận lực giơ quả đấm c*̉a mình, chuyện này còn dễ nói. Nếu quả thật đối phương cố ý an bài, nói như vậy không chừng đối phương còn có động tác gì lớn phía sau.

Đây mới là điều mà mọi người lo lắng nhất. Nếu không có, liên quan đến cái gọi là bí mật kỹ thuật, đám chính khách c*̃ng không quá mức lo lắng. Bí mật kỹ thuật c*̉a Mỹ có lộ ra ngoài một ít thì bọn họ c*̃ng chẳng quan tâm.

Dưới sự chú ý c*̉a vô số vệ tinh, chiếc máy bay thương vụ G650 c*̉a Giang Khương c*̃ng đã chậm rãi đáp xuống sân bay. Người c*̉a ban Ngoại giao c*̃ng đã sớm an bài người đến đón.

Thiết Quân được đưa xuống máy bay, nhìn những gương mặt quen thuộc xung quanh, không khỏi cảm khái trong lòng. Vốn tưởng rằng lần này y không về được, nhưng bây giờ không chỉ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn an toàn trở lại quốc gia, khiến cho y kích động không thôi.

Giang Khương giao cái usb vẫn giữ rất kỹ cho Thiết Quân, cười nói:

- Được rồi, anh hãy tự cầm lấy vật này đi. Tôi sẽ đưa anh đến quân khu Kim Lăng, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Qua một tuần nữa, anh có thể khôi phục lại hoàn toàn.

- Thượng tá Giang, cảm ơn anh.

Cho đến bây giờ vẫn chưa biết được thân phận c*̉a Giang Khương, Thiết Quân c*̃ng chỉ đành xưng hô như vậy.

Giang Khương cười phất tay:

- Không cần cảm ơn, cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.

Nhìn gia đình Giang Khương chậm rãi rời khỏi, vẻ cảm khái trong mắt Thiết Quân lại càng nhiều. Y ở trên máy bay c*̃ng mấy tiếng, trên căn bản đã hiểu rõ được tình huống. Để đảm bảo y không rơi vào tay giặc, quốc gia vận dụng hai tàu ngầm hạt nhân, một hạm đội khu trục và một hàng không mẫu hạm trực tiếp uy hiếp Hy Lạp.

Thiết Quân biết rất rõ, nếu như không nhờ có chàng thanh niên trước mắt, muốn bảo vệ được y, cấp trên tuyệt đối sẽ không phí sức lực lớn như vậy, thậm chí còn mạo hiểm trực tiếp khơi mào chiến tranh để vận dụng lực lượng lớn như vậy để cứu y.

Y không biết nhiều về Giang Khương, nhưng y biết, với kinh nghiệm và phân tích c*̉a y, hoàn toàn đoán không ra thân phận chân chính c*̉a người thanh niên này.

Nhưng là một lính đặc công tinh nhuệ, y c*̃ng biết việc này mình không nên hỏi, tuyệt đối không nên hỏi.

Cho nên, y sẽ đem những thứ này giấu sâu trong lòng, vĩnh viễn nhớ chàng thanh niên này và những ngày vừa qua.

Từ Khải Liễu khẽ cau mày, vẻ mặt tức giận nhìn Giang Khương trước mặt, nói:

- Cậu đấy, có thể khiêm tốn được một chút không? Tại sao đến đó mà còn có thể gây ra chuyện? Hơn nữa lại còn là chuyện lớn?

Giang Khương nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội, nói:

- Viện trưởng, tình huống này chắc người c*̃ng đã biết. Trong tình huống như vậy, con còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Trước kia con c*̃ng làm ngành này, biết sự khổ cực c*̉a họ. Nếu con không cứu anh ấy, sau này con sẽ không yên giấc mà ngủ.

Nhìn vẻ mặt đầy vô tội c*̉a Giang Khương, Từ Khải Liễu c*̃ng chỉ có thể hung hăng trợn mắt một cái, sau đó thở dài:

- Được rồi, ta biết có nói với con mấy thứ này c*̃ng vô dụng thôi.

- Lần này bảo con trở về, con hẳn biết là chuyện gì chứ?

Giang Khương gật đầu, hai mắt nheo lại, nói:

Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng một chút, nhìn Giang Khương, nghiêm túc nói:

- Thật ra thì những người trong viện c*̃ng đã lạnh nhạt với ông ấy. Nếu không lạnh nhạt thì c*̃ng là ngăn cách. Có những thứ nhất định phải là cậu câu thông, cậu biết chưa?

- Con biết rồi.

Giang Khương nhún vai, mặt đầy buồn bực không biết làm sao. Thật ra, hắn một chút c*̃ng không thích giao thiệp với lão già đó.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1205: Cái này em không thể xác định được



Đến ngày đã hẹn, Lý Nguyên Bân đến vô c*̀ng đúng giờ. Bên cạnh không có Giang Văn Ba, chỉ có Giang Nguyệt Minh đi c*̀ng, hoàn toàn là tư thái về thăm bạn.

Mặc dù chưa thể nói Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường là bạn hay là thù, nhưng cách thức nghênh đón c*̃ng không phải là không cao. Tất cả thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện đều ra đón. Bốn vị Ủy viên thường vụ đứng đầu, chín Ủy viên đứng hàng thứ hai. Ai nấy đều nở nụ cười thân thiết, chờ trước cửa Thiên Y Viện.

Chu Hạo Bình đứng hàng thứ hai, nhìn bóng lưng cao ngất bên phải hàng thứ nhất, ánh mắt lóe lên sự hâm mộ. Vốn vị trí đó là c*̉a ông, nhưng bây giờ...

Nhưng Chu Hạo Bình c*̃ng chỉ có thể thở dài. Chàng thanh niên đứng đằng trước đã tạo ra vô số kỳ tích mà Thiên Y Viện chưa từng có. Là Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã quyết định vị trí này nên là c*̉a hắn. Chẳng qua tuổi tác c*̉a hắn còn quá nhỏ, khiến người ta không cam lòng mà thôi.

Trong lịch sử Thiên Y Viện cho đến bây giờ không hề có người trẻ tuổi đứng ở vị trí đó, nhưng bây giờ thì đã có.

So với ánh mắt hâm mộ c*̉a Chu Hạo Bình, La Thiên Minh bên cạnh nhìn bóng c*̉a người thanh niên đằng trước, ánh mắt hiện lên sự yên tâm. Có thể nhìn thấy đệ tử c*̉a mình từng bước đi lên như thế, thậm chí còn đứng trước cả sư phụ c*̉a mình, La Thiên Minh lúc này chỉ có hân hoan và tự đắc.

Thậm chí La Thiên Minh còn nghĩ đến lát nữa gặp người bạn thân năm đó Lý Nguyên Bân, có thể lấy le một chút. Mặc dù ông không có tư chất c*̉a một Thiên y sư, không có năng lực ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, nhưng đệ tử c*̉a ông, ở cái tuổi này đã bước lên vị trí đó, đủ để cho ông kiêu ngạo cả đời.

Nhìn Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh bước xuống xe, nụ cười trên gương mặt Từ Khải Liễu còn đậm hơn. Mặc dù lần này Lý Nguyên Bân đến đây trên danh nghĩa thăm bạn c*̃. Nhưng Thiên Y Viện bày ra tình huống long trọng như vậy, ý nghĩa dĩ nhiên là sâu sắc rồi.

Lý Nguyên Bân bước vào, nhìn tình huống trước mắt, ánh mắt bình tĩnh liền lộ ra vẻ chấn động.

Dĩ nhiên, ông biết Thiên Y Viện bày ra tràng diện lớn như vậy là để làm gì, chẳng qua chỉ muốn bày tỏ sự áy náy với sai lầm năm đó. Nhưng bất kể thế nào, tất cả cao tầng c*̉a Thiên Y Viện đều ra đón ông, vẫn khiến ông có chút chấn động.

Nhưng sự chấn động này chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó khôi phục lại như ban đầu.

- Hoan nghênh y sư Nguyên Bân đã trở về.

Từ Khải Liễu đứng chính giữa bước lên hai bước, nhìn người bạn tốt hơn hai mươi năm không gặp, gương mặt không khỏi kích động.

- Viện trưởng Từ.

Nhẹ nhàng bắt tay đối phương, khi gọi Từ Khải Liễu thì có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc c*̃ng phải gọi một tiếng Viện trưởng. Gương mặt Lý Nguyên Bân c*̃ng hiện lên sự xúc động không dễ phát hiện:

- Đã lâu không gặp.

Lưu Mộc Dương, Liêu Long Căn c*̃ng tiến lên bắt tay người không biết nên gọi là bạn hay là thù nữa. Chỉ có Giang Khương đứng một bên, c*̃ng không tiến lên. Lúc này là thời gian dành cho các lão đồng chí. Mặc dù tác dụng c*̉a hắn rất lớn nhưng không phải trong lúc này.

La Thiên Minh đứng đằng sau, thấy đám người Liêu Long Căn đã chào hỏi Lý Nguyên Bân xong, lúc này mới chậm rãi bước lên đứng chung với Lý Nguyên Bân.

Thật ra trong số những người ở đây, y sư La Thiên Minh được xem là người có quan hệ tốt nhất với y sư Lý Nguyên Bân. Hai người trước đây đã là bạn tốt. Bởi vì thiên phú nội khí c*̉a La Thiên Minh có hạn, cho nên vẫn luôn ở đằng sau Lý Nguyên Bân. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn tốt hơn những người khác.

Lúc này, hai người đứng ngang hàng nhau, ánh mắt đều hiện lên ý cười, nắm tay nhau thật chặt.

- Mấy năm nay khỏe không?

- Khỏe.

Lý Nguyên Bân dùng sức nắm tay La Thiên Minh, gật đầu nói.

Y sư La Thiên Minh mím chặt môi, vui mừng gật đầu, nhìn mái tóc đã bạc c*̉a Lý Nguyên Bân, ánh mắt lóe lên sự thương cảm:

- Thoáng đó mà đã hơn hai mươi năm. Tuổi tác c*̉a anh khi đó vẫn còn trẻ, mà bây giờ...

- Đừng nói, đừng nói nữa. Không phải anh c*̃ng như vậy sao?

Nhìn hai người tình cảm sâu sắc, những người bên cạnh c*̃ng âm thầm gật đầu. Bất kể thế nào, Lý Nguyên Bân c*̃ng xuất thân từ Thiên Y Viện, cộng thêm có tiểu tử Giang Khương, nói không chừng còn có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.

Nghi thức nghênh đón lần này khiêm tốn nhưng long trọng. Tuyệt đại đa số thành viên cấp thấp c*̉a Thiên Y Viện đều không biết chuyện Lý Nguyên Bân trở về. Sau khi đón xong, Lý Nguyên Bân c*̀ng mọi người bước vào Thiên Y Viện. Lúc này, bên cạnh c*̃ng chỉ có Từ Khải Liễu, Giang Khương, La Thiên Minh đi c*̀ng mà thôi. Những người còn lại thì tản đi lo công việc c*̉a mình.

Dù sao, chuyện về thăm hơn phân nửa sẽ giải quyết trên bàn cơm. Đến lúc đó mọi người ra bồi một ly là được rồi.

- Hơn hai mươi năm qua, mọi thứ c*̃ng vẫn không thay đổi.

Lý Nguyên Bân đi chính giữa, vừa nhìn cảnh vật xung quanh, gương mặt tràn đầy vẻ xúc động:

- Lão La, anh nhìn cái đình này đi. Lúc đó chúng ta vẫn ở đây uống rượu, bây giờ dường như nó đã được tân trang lại.

- Đúng vậy, năm sáu năm trước nó đã được tân trang lại.

La Thiên Minh vừa gật đầu vừa chỉ mấy cái đình đằng trước, nói:

- Cái này, còn cái này nữa c*̃ng đã được tu sửa.

Từ Khải Liễu c*̃ng cười nói:

- Năm đó trời đổ một trận mưa rất to, còn có gió lớn, không ít đình bị hư tổn. Lão Liêu nói dứt khoát sửa lại hết, tránh xảy ra sơ suất.

Ba vị lão đồng chí tùy ý ở một bên tán gẫu. Giang Khương và Giang Nguyệt Minh đi theo phía sau, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu. Lúc này mọi người đang ôn chuyện c*̃, c*̃ng không hạn chế thân phận. La Thiên Minh và Từ Khải Liễu c*̃ng được xem là bạn tốt c*̉a Lý Nguyên Bân, đi đằng trước tán gẫu với ông. Còn Giang Khương thì thích hợp ở đằng sau trò chuyện với em mình.

Cái gọi là tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng nội dung trong đó thì không tùy ý chút nào.

- Lần này tổ sư gia đến là để làm gì? Chỉ trao đổi chút tình cảm với viện hay là còn có suy nghĩ khác?

Giang Khương cau mày nhìn ba người đằng trước, hỏi Giang Nguyệt Minh.

Giang Nguyệt Minh c*̃ng nhìn những người phía trước, đột nhiên bước chân chậm lại, mắt hiện lên sự lo lắng, thấp giọng nói:

- c*̃ng khó mà nói được, nhưng em cảm thấy tổ sư gia dường như không chờ đợi được.

- Không thể chờ đợi được?

Giang Khương không khỏi cau chặt mày hơn, nhìn ba người đằng trước đi đã có chút xa, nói:

- Chẳng lẽ ông ấy có chủ ý với động Long Sơn Phong?

- Chỉ sợ là như vậy.

Giang Nguyệt Minh chần chừ một chút, nhìn ba vị kia trò chuyện vui vẻ, biểu hiện thân mật, đột nhiên thở dài, giảm dần giọng nói xuống:

- Nếu không, với tính cách c*̉a tổ sư gia, ông ấy làm sao đột nhiên trở lại thăm chứ?

Nghe câu nói mờ mịt c*̉a Giang Nguyệt Minh, ánh mắt Giang Khương nheo lại, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, nói:

- Ý c*̉a em là, vị tổ sư gia này thật ra không có quá nhiều ý tốt với nội viện?

- Cái này em không thể xác định được.

Khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị, nhìn Giang Khương, lắc đầu nói:

- Nhưng anh có thể suy nghĩ một chút, nếu ban đầu tổ sư gia không bị hãm hại, vị trí này làm sao đến phiên Từ Khải Liễu được. Mấy năm qua, tổ sư gia dốc hết toàn lực thành lập Tuyệt Y Đường, chính là muốn tranh hơn thua với Thiên Y Viện. Anh cảm thấy ông có thể buông tha dễ dàng không?

- Thời gian hai mươi năm, mặc dù nội tình c*̉a Tuyệt Y Đường kém hơn Thiên Y Viện một chút, nhưng những phương diện khác thì không chênh lệch bao nhiêu. Cho dù là giải hòa, tuyệt đối c*̃ng vì duyên cớ khác. Nếu quả thật chỉ dựa vào việc muốn nối lại tình xưa thì đừng nói em không tin, chỉ sợ anh c*̃ng không tin.

Giang Khương cười khổ. Giang Nguyệt Minh nói rõ ràng như vậy, hắn có hỏi lại c*̃ng không có tác dụng. Chẳng qua, tiếp theo nên đi như thế nào thì c*̃ng chỉ có thể nhìn tình huống mà xem thôi.

Nhưng động Long Sơn Phong là cấm địa, khép kín ngàn năm, cấm bất kỳ người nào tiến vào. Nội viện trăm ngàn năm đã truyền xuống tổ huấn, nếu Lý Nguyên Bân muốn đánh chủ ý vào nơi này, chỉ sợ sẽ rất khó.

Suy nghĩ một chút, chân mày Giang Khương càng cau chặt hơn. Vị y sư Nguyên Bân này không giống như loại người tùy tiện làm việc. Rốt cuộc ông ta có chủ ý gì? Giang Khương thật sự không nắm chắc được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1206: Bất kể thế nào



- Chào Viện trưởng, chào La y sư.

Trên đường đi, mọi người gặp phải rất nhiều y sĩ cấp thấp c*̉a Thiên Y Viện, đều có chút ngạc nhiên nhìn Viện trưởng và La y sư đi c*̀ng với y sư Lý Nguyên Bân. Nhưng bọn họ dĩ nhiên là không nhận ra Lý Nguyên Bân là ai, chỉ cung kính hỏi thăm hai vị thành viên Hội Đồng Viện mà thôi.

Nhìn những nhóm y sĩ đi ngang, cung kính chào hỏi hai người bên cạnh mình, ánh mắt y sư Lý Nguyên Bân hiện lên ánh sáng lạnh. Từ Khải Liễu và La Thiên Minh tất nhiên là không chú ý đến ánh mắt này, chỉ mơ hồ cảm nhận được trên người Lý Nguyên Bân dường như có khí tức chập chờn.

- Haha, dưới sự quản lý c*̉a Viện trưởng Từ, Thiên Y Viện vẫn phát triển như năm đó.

Lý Nguyên Bân cười nói.

Từ Khải Liễu mỉm cười:

- Lời này c*̉a Nguyên Bân đã quá khen rồi. Anh c*̃ng biết trong viện có hệ thống bồi dưỡng hơn trăm ngàn năm qua. Hậu bối như chúng ta c*̃ng chỉ sửa đổi lại một chút mà thôi. Tôi làm Viện trưởng, bất quá chỉ là thuận theo tự nhiên, nào có công lao gì chứ.

- Viện trưởng Từ quá khiêm tốn rồi. Tuy nói Thiên Y Viện có hệ thống giáo dục truyền lại từ ngàn năm, nhưng bà thân là Viện trưởng, tất nhiên không thể phủ nhận công lao rồi.

Lý Nguyên Bân cười nói:

- Nếu đổi lại là tôi, c*̃ng chưa nhất định sẽ có được cảnh tượng như ngày hôm nay.

Nghe Lý Nguyên Bân nói, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh c*̃ng lơ đãng nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên sự lo lắng.

Các thành viên cấp thấp đi ngang qua, dĩ nhiên là không phát hiện được khí tức khó diễn tả bằng lời này c*̉a các vị đại lão, nhưng khi đi ngang qua hai người thanh niên đằng sau, liền sửng sốt một chút, vội vàng chào hỏi:

- Chào Thường ủy Giang.

- Chào hai người...

Nhìn hai nữ y sĩ thực tập mặt đỏ bừng chào hỏi Giang Khương, sau đó giật mình giống như nai con, nở nụ cười trong như chuông bạc rồi bỏ chạy thật nhanh.

Giang Nguyệt Minh mỉm cười cổ quái, nhìn anh trai c*̉a mình, hớn hở nói:

- Chậc chậc, Thường ủy Giang. Ai chà, đúng là giỏi, thật khiến cho người ta phải hâm mộ.

- Được rồi, được rồi.

Nhìn lão đệ đang chế nhạo, Giang Khương có chút nhức đầu, sau đó thở dài nói:

- Hâm mộ cái đầu em đấy. Chẳng lẽ tiểu cô nương ở Tuyệt Y Đường còn ít sao?

- Nhiều thì có nhiều, nhưng không có mấy ai dám ném ánh mắt quyến rũ với em đâu.

Giang Nguyệt Minh đắc ý nói.

- Sao?

Giang Khương quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, quan sát trên dưới, sau đó nói:

- Không thể nào? Chẳng lẽ em...

Nhìn ánh mắt có ý vị đặc biệt c*̉a anh trai, sắc mặt Giang Nguyệt Minh tối sầm, hừ một tiếng, nói:

- Đừng có mà nghĩ bậy. Là do hình tượng c*̉a em ở Tuyệt Y Đường tương đối lãnh khốc thôi.

- Lãnh khốc?

Nghe xong, Giang Khương bật cười:

- Đẹp trai lại lạnh lùng, không phải càng khiến cho người ta phải thích sao?

- Anh...

Nghe anh trai nhạo báng, Giang Nguyệt Minh thật sự hết ý kiến, rốt cuộc không dây dưa chủ đề này nữa, vội vàng nói:

- Cái đó, tổ sư gia muốn quay về động Long Sơn Phong, cho đến bây giờ cha c*̃ng không rõ lý do tại sao.

- Không rõ lý do?

Giang Khương cau mày, ánh mắt lóe lên sự ngưng trọng, nói:

- Một chút ý tưởng ông c*̃ng không có?

- Không, dựa theo cách nói c*̉a cha, mặc dù có rất nhiều vật lạ bên trong động Long Sơn phong, nhưng không đến mức phải khiến cho tổ sư gia mạo hiểm.

Giang Nguyệt Minh c*̃ng cảm thấy nghi ngờ.

Giang Khương chậm rãi gật đầu, đưa mắt nhìn theo mấy cái bóng người, cau mày nói:

- Vậy trước hãy chờ xem.

Bữa tiệc buổi trưa vẫn rất náo nhiệt. Ở nhà ăn mở một bữa tiệc lớn. Các vị ủy viên Hội Đồng Viện đều đến đông đủ, cộng thêm hai vị khách, một bàn dài mười lăm người.

Thiên Y Viện cố ý đặt những món đặc sản c*̉a viện, khiến cho Lý Nguyên Bân có thể hoài niệm, c*̃ng như cởi mở hơn, làm cho các thành viên c*̉a Thiên Y Viện c*̃ng yên tâm không ít. Nhưng đối với việc uống rượu, Lý Nguyên Bân lại rất hạn chế, chỉ uống một ly nhỏ, sau đó kiên trì khước từ, khiến cho mọi người có chút tiếc nuối.

Đặc biệt là La Thiên Minh. Ông quả thật rất tiếc. Năm đó tửu lượng c*̉a Lý Nguyên Bân rất cao, có thể nói ba lít không ngã, không nghĩ đến hai mươi mấy năm không gặp, bạn tốt lại tiết chế nhiều như thế.

Nhưng đối với việc y sư Lý Nguyên Bân hạn chế uống rượu, mọi người c*̃ng thông cảm, sau đó thì tùy ý.

Trong cuộc họp thương lượng kế tiếp, số người tham dự không nhiều, quả là hợp ý với Lý Nguyên Bân.

Từ Khải Liễu, La Thiên Minh, Giang Khương và Chu Hạo Bình, còn lại thì chỉ có Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh c*̉a Tuyệt Y Đường.

Mặc dù là âm thầm nhưng vẫn tương đối chính thức. Hai bên ngồi vòng quanh bàn họp, tình huống vô c*̀ng nghiêm túc.

- Viện trưởng Từ, tôi rời khỏi Thiên Y Viện c*̃ng đã hơn hai mươi năm. Lần này quay lại, cảm giác vừa xa lạ lẫn quen thuộc.

Lúc này, Lý Nguyên Bân c*̃ng không có gì là nghiêm túc quá mức, chỉ thở dài nói.

Nhìn biểu hiện c*̉a Lý Nguyên Bân, Từ Khải Liễu vô c*̀ng hoan nghênh. Trong tình huống này, thân mật một chút vẫn tốt hơn.

- Tất nhiên rồi. Dẫu sao c*̃ng đã hai mươi năm.

Từ Khải Liễu khẽ thở dài, nhìn Lý Nguyên Bân, chậm rãi nói:

- Bất kể thế nào, Thiên Y Viện vẫn là Thiên Y Viện. Hơn nữa bây giờ Chu Thế Dương c*̃ng đã bị giam cầm, sau này, nội viện vẫn luôn hoan nghênh anh trở lại.

Nghe Từ Khải Liễu nói, Lý Nguyên Bân cười một tiếng, hài lòng gật đầu:

- Haha, anh Nguyên Bân nói lời này hơi quá rồi. Nội viện dĩ nhiên là phải hoan nghênh anh rồi. Nói sau anh c*̃ng từng là người c*̉a Thiên Y Viện.

Nói đến đây, Từ Khải Liễu lại xúc động:

- Mấy năm qua, thật sự thì mọi người rất nhớ anh. Có thể biết anh vẫn bình an vô sự, mọi người rất vui. Bất kể sau này như thế nào, anh vẫn là người c*̉a Thiên Y Viện. Muốn quay về lúc nào c*̃ng được, mọi người c*̃ng sẽ giống như trước kia.

Nghe hai bên nói chuyện, Giang Khương ở một bên cười khổ. Viện trưởng và sư phụ chính là thành thật, nhưng vị y sư Lý Nguyên Bân này thì thật sự khó nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1207: Chuyện này cũng có thể



Hội đàm diễn ra rất thành công, c*̃ng rất hòa hợp. Ai c*̃ng hài lòng với kết quả. Ít nhất là Từ Khải Liễu và La Thiên Minh đều cho là như vậy. Ngay cả Giang Khương dường như c*̃ng không cần phải làm cái gì. Điều này làm cho nhóm người Từ Khải Liễu có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ.

Vốn tất cả mọi người đều cho rằng Giang Khương sẽ phải lên tiếng giải hòa giữa hai bên, nhưng lại không nghĩ đến lại thuận lợi như vậy. Dường như, cho dù Lý Nguyên Bân không muốn quay về Thiên Y Viện nữa, nhưng vẫn nguyện ý giữ mối quan hệ tốt với Thiên Y Viện.

- Y sư Nguyên Bân, nếu có thời gian, nhất định phải trở lại nhiều hơn.

Tiễn Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh ra cửa, Từ Khải Liễu thân mật nói.

- Đương nhiên rồi.

Cầm một cân Thanh Tâm Trà mà Giang Khương đưa, Lý Nguyên Bân cười gật đầu.

Dứt lời, nhìn về phía Giang Khương, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai, mỉm cười từ ái, nói:

- Tiểu Nguyên, sau này không bận gì thì đến đảo Nam thăm ta nhé.

Nói đến đây, Lý Nguyên Bân còn quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, cười nói:

- Đứa em trai này không so được với con. Con làm anh, nhất định phải thường xuyên dạy bảo nó.

- Vâng, tôi nhất định sẽ đến thường xuyên.

Nụ cười trên mặt Giang Khương c*̃ng rất thân thiết, gật đầu nói:

- Nhắc đến thì Nguyệt Minh vẫn đáng tin cậy hơn tôi. Tôi làm anh không cần làm hư cậu ấy mới đúng.

Nghe Giang Khương nói, tất cả mọi người đều cười to. Giang Khương c*̃ng cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngưng trọng.

Nhìn hai người Lý Nguyên Bân lên xe, nhìn biểu hiện vui vẻ c*̉a Từ Khải Liễu và sư phụ, Giang Khương do dự hồi lâu, rốt cuộc c*̃ng không tạt gáo nước lạnh vào mọi người. Dù sao, tạm thời thì Lý Nguyên Bân vẫn chưa có hành động nào khác, trước cứ quan sát. Dù sao, nếu Lý Nguyên Bân có hành động gì, tuyệt đối không qua được mắt hắn.

- Giang Khương, cậu đang suy nghĩ gì vậy?

Trong lúc mọi người chậm rãi quay về, đột nhiên Từ Khải Liễu dừng bước, ngẩng đầu nhìn Giang Khương, hỏi.

- Sao?

Giang Khương ngẩn người, nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, chỉ thấy nét mặt vui vẻ c*̉a bà đã biến mất, thay vào đó là nghiêm túc nhìn hắn. Còn La Thiên Minh thì c*̃ng giống như vậy.

Thấy phản ứng c*̉a hai người, lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng thầm than. Xem ra là hắn đã quá khinh thường đám người Từ Khải Liễu. Có thể làm Viện trưởng, quả nhiên không giống bình thường.

Lập tức c*̃ng không giấu diếm, cười khổ nói:

- Nhìn thái độ c*̉a y sư Nguyên Bân, hẳn là có mưu đồ.

Từ Khải Liễu và La Thiên Minh nhìn nhau, sau đó nhìn Giang Khương, ngưng trọng nói:

- Giang Nguyệt Minh có nói gì với cậu không?

- Y sư Nguyên Bân có thể đang có chủ ý với động Long Sơn Phong.

Giang Khương khẽ cau mày, chậm rãi nói.

- Động Long Sơn Phong?

Nghe Giang Khương nói, Từ Khải Liễu và La Thiên Minh đều biến sắc.

Về đến phòng, Giang Khương c*̃ng không suy nghĩ thái độ tiếp theo c*̉a nhóm người Từ Khải Liễu có thay đổi với Lý Nguyên Bân hay không, chỉ ngưng trọng trở lại phòng c*̉a mình, ngồi xếp bằng, giống như đang nhập định.

Nửa tỉnh nửa mê, Cửu Vĩ với chín cái đuôi to lớn một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.

- Cảm giác thế nào?

Giang Khương nhìn Cửu Vĩ đối diện, hỏi:

- Khí tức trên người Lý Nguyên Bân rất giống ngươi, ngươi có phán đoán gì không?

Cửu Vĩ nhẹ nhàng lay động cái đuôi, hai mắt màu đỏ nhìn Giang Khương, sau đó gật đầu:

- Khí tức rất giống, nhưng tôi có thể khẳng định, chắc chắn là khí tức c*̉a hậu duệ bọn ta.

- Hậu duệ bọn ngươi?

Giang Khương cau mày, nói:

- Hậu duệ này có quan hệ gì với ngươi không?

- Dĩ nhiên là không. Ta không để lại bất kỳ hậu duệ nào.

Cửu Vĩ nghiêng đầu, sau đó c*́i xuống nhìn Giang Khương, nói:

- Ngươi cảm thấy, nếu quả thật ta còn hậu duệ, chẳng lẽ đến bây giờ ta còn không phân biệt được sao?

- Phì!

Nghe giọng nói đùa cợt c*̉a Cửu Vĩ, Giang Khương không khỏi bĩu môi, sau đó nói:

- Bên trong động Long Sơn Phong có hậu duệ đồng bọn c*̉a ngươi. Như vậy, lần này ngươi trở về là có liên quan đến nó?

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt màu đỏ c*̉a Cửu Vĩ chớp chớp mấy lần, sau đó mới chậm rãi nói:

- Chuyện này c*̃ng có thể. Nhưng nếu cần rõ ràng, phải hoàn toàn giải phong mới được.

Giang Khương thở dài. Lời này c*̃ng chẳng khác gì chưa nói vậy.

Giang Khương nằm trên mặt đất suy nghĩ một hồi, cảm thấy đầu c*̉a mình càng lúc càng đau, nhưng rồi đột nhiên bừng tỉnh, phát giác chuyện này vốn không cần nghĩ ngay bây giờ.

Nếu còn chưa giải phong được cho Cửu Vĩ, căn bản sẽ không có câu trả lời. Biện pháp duy nhất chính là mau sớm giải phóng Cửu Vĩ.

Nghĩ đến đây, Giang Khương ngồi bật dậy, sau đó mở ngăn kéo móc chai đan dược ra, ném một viên vào miệng. Sau khi cảm nhận được viên đan dược hòa tan thành một dòng nước ấm chảy vào bụng, hắn liền hít sâu một hơi, bắt đầu luyện Ngũ Cầm Hí.

Từ lâu rồi Giang Khương không hề có cảm giác áp bách đến như vậy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1208: Cảm ơn Vũ tiểu thư



Lúc này, tại tổng đàn Cổ môn cách Thiên Y Viện mấy trăm dặm, Tôn Diệu Nguyệt đang chậm rãi bước vào bên trong tổng đàn. Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đi đằng sau, vừa cười vừa nói cái gì đấy.

- Chào Sơn Trường Đại Nhân, chào Thanh Linh tiểu thư, Tiểu Vũ tiểu thư.

Dọc đường đi, đụng phải các thành viên Cổ môn, nhìn thấy vị Sơn Trường Đại Nhân, tất nhiên là phải cung kính chào hỏi.

Nhưng điều khác biệt duy nhất là, đối mặt với vị Sơn Trường Đại Nhân, mọi người đều cung kính, nhưng nhìn hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đằng sau, phần lớn đều lộ ra bộ mặt lấy lòng. Đặc biệt một số thành viên còn trẻ c*̉a Cổ môn, lại càng nghĩ biện pháp tiếp cận hai ái đồ c*̉a Sơn Trường Đại Nhân.

Ai c*̃ng biết hai đồ đệ c*̉a Sơn Trường Đại Nhân đều là mỹ nữ tuyệt thế. Khi hai người bước vào Cổ môn, không một ai là không động tâm. Cộng thêm hai cô là đệ tử thân truyền c*̉a Sơn Trường Đại Nhân, ai c*̃ng muốn tạo quan hệ. Nếu sau này gặp vận may lớn, chiếm được trái tim c*̉a một trong hai cô gái, vậy thì phát tài rồi.

Nhưng bây giờ dường như chưa ai đắc thủ. Mặc dù hai vị tiểu thư sống rất chan hòa, gặp người nào c*̉a Cổ môn c*̃ng mỉm cười đáp lại. Nhưng chỉ một nụ cười c*̃ng đủ làm cho người c*̉a Cổ môn ngứa ngáy trong lòng rồi.

Ba người chậm rãi bước vào một căn lầu. Tôn Diệu Nguyệt vừa đi vừa khẽ cười, quay đầu nhìn hai đệ tử c*̉a mình, nói:

- Thế nào? Trong môn chúng ta có nhiều thanh niên tuấn kiệt như vậy, hai con không chọn được người nào sao?

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cười khổ nhìn nhau, sau đó lựa chọn im lặng không nói.

Nhìn hai người không thèm đáp lại mình, Tôn Diệu Nguyệt cảm thấy chẳng thú vị gì cả, liền nhún vai, nói:

- Ta nói hai con đấy, đừng có để đến chết c*̃ng bị vướng cái đầu. Giang Khương không đáng tin đâu. Các con c*̃ng nhìn thấy đấy. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái nữa.

Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt dừng lại một chút, thấy hai đệ tử c*̉a mình một chút suy nghĩ đáp lại c*̃ng không có, rốt cuộc tứng giận, nói:

- Chẳng lẽ hai đứa định treo chết trên một thân cây sao?

- Hai đứa đều là đệ tử c*̉a Tôn Diệu Nguyệt ta. Hơn nữa, Cổ môn và Thiên Y Viện chẳng có quan hệ tốt. Chẳng lẽ hai con định phản bội Cổ môn đi làm bé cho tên tiểu tử Giang Khương kia sao?

- Ta nói cho hai con biết, Cổ môn chúng ta không gánh nổi cái này đâu. Sơn Trường Đại Nhân ta c*̃ng không gánh nổi đâu. Bất kể thế nào, ta...không...đồng...ý.

Hai cô gái nhìn sư phụ c*̉a mình tay chống nạnh, bộ dạng đanh đá trước mặt mình, thở dài bất đắc dĩ, nhìn nhau một cái, sau đó bước qua bên cạnh Tôn Diệu Nguyệt.

Thấy hai đệ tử c*̉a mình chẳng chút do dự ném mình sang một bên, Sơn Trường Đại Nhân há to miệng, lẳng lặng nhìn hai đệ tử đang tiến về phía trước, sửng sốt một hồi mới tức giận kêu lên:

- Này, hai nghịch đồ kia, cứ như vậy mà bỏ ta đi sao? Sư phụ đang nói chuyện với hai đứa đấy, hai đứa không nghe sao?

Có mấy người ở trong căn nhà đang định xuống lầu, chợt nghe bên dưới truyền đến tiếng gầm tức giận, ai nấy đều vội vàng bước vào phòng làm việc. Ai đi cầu thì đi cầu, ai đi tắm thì đi tắm. Thoáng chốc, trong thang lầu không còn một ai.

- Sơn Trường Đại Nhân, mời cô ngồi. Môn chủ đang bận tiếp khách.

Trong phòng làm việc c*̉a Môn chủ Cổ môn, vị thư ký mỉm cười nhìn Sơn Trường Đại Nhân đang khó chịu, vội vàng cười xòa:

- Bây giờ tôi vào thông báo cho cô ngay.

- Thông báo cái gì? Để ta tự đi.

Tâm trạng Sơn Trường Đại Nhân đại nhân không vui, đẩy tên tiểu tử chướng mắt này sang một bên, sau đó sải bước bước vào phòng làm việc c*̉a Lưu Phong, để lại vị thư ký đứng ở đó không biết làm sao, ngăn thì không được, mà không ngăn thì không được.

c*̃ng may hai đệ tử c*̉a Sơn Trường Đại Nhân lại rất biết điều.

- Được rồi, Ngô ca, anh cứ ở bên ngoài nghỉ ngơi đi. Môn chủ hiểu tính cách c*̉a sư phụ, sẽ không trách anh đâu.

Nghe giọng nói nhu mỳ c*̉a Lý Tiểu Vũ c*̀ng với nụ cười an ủi lẫn đồng tình, vị thư ký mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, vội vàng gật đầu, cười nói:

- Cảm ơn Vũ tiểu thư, bên trong c*̃ng không phải khách quá quan trọng. Cô và Thanh Linh tiểu thư c*̃ng có thể vào.

- Vâng, cảm ơn.

Nghe thư ký nói, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ c*̃ng không do dự, nhìn Tôn Diệu Nguyệt đẩy cửa phòng làm việc c*̉a Môn chủ ra, liền vội đi theo.

Hai người đã sớm quen với tính cách c*̉a môn chủ. Hơn nữa, môn chủ và hai người c*̃ng khá thân. Cho nên hai người c*̃ng không kiêng kỵ gì. Dù sao sư phụ c*̃ng đã vào rồi, thêm hai cô nữa c*̃ng chẳng thành vấn đề.

- A, Lưu Phong, ông đúng thật là có khách.

Nhìn thân ảnh quen thuộc đẩy cửa bước vào, vẻ mặt Lưu Phong không khỏi cười khổ, không biết phải làm sao. Dám trong lúc ông tiếp khách, không thèm gõ cửa mà xông vào c*̃ng chỉ có Sơn Trường Đại Nhân, căn bản chẳng còn người nào khác.

- Tề gia chủ, vị này là Sơn Trường Đại Nhân Tôn Diệu Nguyệt c*̉a Cổ môn chúng tôi.

- Thì ra là Sơn Trường Đại Nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.

Tề Lãng mỉm cười thật tươi, khom người cung kính chào hỏi Tôn Diệu Nguyệt.

- Ai ôi, thì ra ông là người gần đây lẩn tránh Thiên Y Viện, Tề Lãng đúng không?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1209: Không tệ



Tôn Diệu Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy cung kính trước mặt thì lại lộ ra chút hứng thú, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn Tề Lãng, sau đó lại nhìn người thanh niên sắc mặt cung kính, cúi đầu cẩn thận không dám ngước đầu lên sau lưng Tề Lãng, đột nhiên cười nói:

- Đây là Tề Nhạc Minh con trai ông?

Tuy Tề Lãng nghe Sơn trường đại nhân này nói vậy thì sắc mặt khá lúng túng nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ. Đối mặt với vị Sơn Trường đại nhân của Cổ Môn hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, lão càng không dám có chút không vui, vội vàng cung kính nói:

- Sơn Trường đại nhân, đây chính là khuyển tử Nhạc Minh!

Sau khi dứt lời, lão vội vàng trợn mắt nhìn Tề Nhạc Minh bên cạnh một cái, nói:

- Nhạc Minh, còn không mau bái kiến Sơn Trường đại nhân!

- Vâng...

Tề Nhạc Minh luôn khẽ cúi đầu không dám tùy tiện ngẩng đầu lên vội vàng tiến lên một bước, chắp tay kính cẩn nhỏ giọng chào hỏi:

- Nam Cương Tề Nhạc Minh bái kiến Sơn Trường đại nhân!

- Ừm ừm... . Không tệ, không tệ!

Tôn Diệu Nguyệt khá hứng thú nhìn Tề Nhạc Minh trước mặt, ánh mắt lòng vòng quanh Tề Nhạc Minh hai vòng, chậm rãi gật đầu, nói:

- Tuấn tú lịch sự... Dáng dấp không kém gì so với Giang Khương kia!

- Á...

Nghe vị Sơn Trường đại nhân này đột nhiên nói vậy, sắc mặt Tề Nhạc Minh lập tức đỏ lên. Thế nào là dáng dấp cũng không kém gì Giang Khương kia? Vị Sơn Trường đại nhân này có ý gì? Thế này là đang muốn xát muối lên vết thương của người ta sao?

Tề Lãng đứng bên thấy mặt con trai mình đỏ lên, hai vai run rẩy thì sợ thằng nhóc này không kìm được đắc tội với Sơn Trường đại nhân. Lão vội vàng tiến lên một bước, cung kính chắp tay cười khan nói:

- Đa tạ Sơn Trường đại nhân khen, có điều khuyển tử sao có thể so với Giang... Ủy viên thường vụ Giang kia, kém xa lắm, kém xa lắm...

- Chậc chậc... Tề gia chủ đừng khiêm tốn... Tôi thấy con trai ông dáng dấp không tệ, da dẻ mịn màng, bộ dạng cũng đàng hoàng...

Nói xong, Tôn Diệu Nguyệt còn đưa tay sờ cằm vừa nhìn Tề Nhạc Minh. Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới hai lượt, đột nhiên nói:

- Nào, Ngẩng đầu lên, cho bổn Sơn Trường nhìn thử nào!

Tề Nhạc Minh nghe thấy vị Sơn Trường đại nhân cổ quái này nói vậy thì mặc dù không biết rốt cuộc vị Sơn Trường đại nhân này muốn gì, y cũng không dám có chút bất kính, vội vàng đỏ mặt ngẩng đầu lên, để vị Sơn Trường đại nhân này... phẩm định...

Có điều y cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Sơn Trường đại nhân. Trước đây y đã từng nghe rất nhiều tin đồn về vị Sơn Trường đại nhân này nên gã không dám chọc giận đối phương. Nếu chọc giận đối phương, chỉ e ngay cả cha mình cngx không cứu được mình.

Có điều tim y đập mạnh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ vị Sơn Trường đại nhân này coi trọng mình rồi sao?”

Mặc dù y không dám nhìn thẳng đối phương, nhưng cũng liếc mắt nhìn sơ. Vị Sơn Trường đại nhân đối diện dáng người s*x*, hơn nữa khuôn mặt hình như xinh đẹp đúng như lời đồn.

Nghĩ tới đây, tim y càng đập mạnh hơn, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu vị Sơn Trường đại nhân này thật sự coi trọng mình. Đây chính là chuyện tốt... Đúng là leo được cành cao. Có vị này ở sau làm chỗ dựa, sau này còn cần phải cẩn thận, gặp ai ở Cổ Môn cũng phải cẩn thận chào hỏi nữa sao? Sau này dù đụng phải Giang Khương e là cũng không cần phải sợ...”

Tề Nhạc Minh nghĩ vậy. Tề Lãng đứng cạnh nhìn thấy hành động của vị Sơn Trường đại nhân trong truyền thuyết trong lòng cũng đầy nghi ngờ. Có điều lão không nghĩ như Tề Nhạc Minh. Với kinh nghiệm của lão dĩ nhiên có thể nhìn thấy, mặc dù trong đôi mắt đẹp của vị Sơn Trường đại nhân này đầy ý cười nhưng không hề có tia đặc biệt nào khác, ánh mắt rất trong sáng... Chỉ giống như đang thật sự ngắm đứa con trai kia của mình vậy.

Có điều, đừng nói là lão không hiểu rốt cuộc vị Sơn Trường đại nhân này muốn gì, mà ngay cả Lưu Phong cùng với Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đứng sau lưng Tôn Diệu Nguyệt cũng không hiểu nỗi rốt cuộc Tôn Diệu Nguyệt muốn làm gì.

Lưu Phong còn đỡ, sớm đã quen với hành động cử chỉ của Sơn Trường đại nhân này. Nhưng Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thân là đệ tử của người ta lúc này nhìn thấy động tác của sư phụ mình sắc mặt cũng ửng đỏ...

“Sư phụ mình sao cứ bất lịch sự vậy? sao có thể nhìn chằm chằm một người đàn ông khác như vậy chứ?”

Trong lòng hai người thầm oán như vậy. Lúc này Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên hài lòng gật đầu cười, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hai đệ tử sau lưng, vui vẻ kêu lên:

- Tới đây tới đây... Thanh Linh, Tiểu Vũ, hai con tới nhìn đi... Tề Nhạc Minh này dáng dấp không tệ, sư phụ cảm thấy so với Giang Khương còn đẹp trai hơn nhiều ấy...

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thấy sư phụ một mình mất mặc chưa đủ, còn kéo thêm hai người mất mặt thì sắc mặc đều đen thui.

Tôn Diệu Nguyệt thấy hai đệ tử nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ thì cuối cùng hơi tức giận, khẽ hừ một tiếng, nói:

- Vẻ mặt các con là có ý gì đấy?

- Sư phụ đang chọn cho hai con đấy... Nào nào, thằng nhóc này có chỗ nào là không đẹp bằng Giang Khương kia chứ? Mặc dù... mặc dù cái đó, thực thực yếu hơn Giang Khương một chút, nhưng chỉ cần được bồi dưỡng tốt... Sau này sẽ không thua thằng nhãi kia đâu...

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lại càng đen hơn.

Còn cha con Tề gia bên cạnh nghe thấy vậy, lúc này đừng nói Tề Nhạc Minh, ngay cả tim cả Tề Lãng cũng không kìm được đập thình thịch. Chẳng lẽ Sơn Trường đại nhân nhìn trúng con trai mình, muốn gả đệ tử của cô ta cho con trai mình sao? Hơn nữa còn nói sẽ bồi dưỡng thật tốt...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tề Lãng vui mừng đến mức đỏ ửng. Nếu thật sự có thể kết quan hệ sui gia với Sơn Trường đại nhân, sau này chẳng phải Tề gia một bước lên trời sao? Sau này cho dù trước mặt Tuyên Năng, thân phận của mình cũng không thấp hơn chút nào... Ông có con rể là Ủy viên thường vụ Thiên Y viện, sui gia của chúng tôi cũng là Sơn Trường của Cổ Môn...

Lúc này tim Tề Nhạc Minh càng đập mạnh, cuối cùng không kìm được ngẩng đầu nhìn hai bóng dáng xinh đẹp đứng cách đó không xa một cái.

Sau khi len lén liếc nhìn, đôi mắt y liền sáng lên. Đệ tử của Sơn Trường đại nhân Cổ Môn bên đó cho dù là ai cũng xinh đẹp vô cùng. Cô bên trái xinh đẹp kinh người, cô bên phải thanh tú đáng yêu... Cho dù là ai thì cũng không hề kém Tuyên Tử Nguyệt... Nếu tùy tiện gả cho mình một người, vậy thì lần này đúng là phát tài to rồi...

Nghĩ tới đây trong lòng Tề Nhạc Minh càng thêm vui mình, tái ông mất ngựa biết vui hay buồn mà...

Mặc dù có thể Tề Nhạc Minh không biết thân phận thật sự của hai người họ, nhưng hai người họ lại biết Tề Nhạc Minh là ai. Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cho nên dĩ nhiên là họ không thể nào có thiện cảm với Tề Nhạc Minh. Tuy họ mơ hồ đoán ra Tề gia hình như đã phản bội Thiên Y viện, chạy đến Cổ Môn, nhưng không ngờ lần này lại đụng phải chuyện này.

Hơn nữa còn vì vị sư phụ không đáng tin cậy của mình mà bị hai cha con xấu xa này để mắt tới.

Lúc này Môn chủ Cổ Môn Lưu Phong ở bên cũng có chút dở khóc dở cười. Tuy ông biết trước nay vị Sơn Trường đại nhân này hành xử hơi quái đản nhưng không ngờ, lần này không biết sao vị Sơn Trường đại nhân này lại bị hai đệ tử của cô chọc giận.

Nhưng lúc này, ông cũng thầm đồng tình cho hai cha con Tề gia. Họ chọc vào vị Sơn Trường đại nhân này và hai đệ tử của cô không biết là chyện tốt hay chuyện xấu... Có điều trông có vẻ khả năng là chuyện xấu tương đối lớn!
 
Back
Top Bottom