Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 141 PN 11 Mộ Tịch Nhiên


Đối với Triệu Thái An mọi thứ diễn ra vô cùng tốt đẹp, sau cuộc họp thường niên, tổng giám đốc công ty bị thuyên chuyển một cách khó hiểu, thân phận của anh ta thay đổi ngay lập tức, tôi thật sự không thể nào nghĩ ra được người đứng phía sau anh ta có thế lực như thế nào.

Từ trên xuống dưới ở khắp công ty, ở đâu cũng tám chuyện Triệu Thái An thăng chức vô cùng nhanh, còn có bôi nhọ Phi Phàm.

Ngồi trong nhà hàng Tây xa hoa, tôi không muốn nhìn lại người đàn ông trước mặt mình.

Lúc này, anh ta đang ngồi ở trước mặt tôi, nhưng là không có kiêu ngạo như trước.

"Uy hiếp công việc của tôi, bây giờ muốn uy hiếp gia đình tôi.

Triệu Thái An, anh không cảm thấy anh quá tham lam sao?"

Phản ứng của anh ta rất bình tĩnh, chỉ lắc nhẹ ly rượu trong tay ...

"Tại sao không hỏi tôi về chuyện Vương Phi Phàm?"

"...."

"Sao?

Nói không nên lời à?

Chọc trúng chỗ đau của em sao?"

Triệu Thái An nâng ly rượu đỏ lên, uống cạn một cách phản cảm, tôi biết mặt tôi chật vật đến mức nào, tôi lấy trong túi ra một lá đơn từ chức, đặt trước mặt anh ta.

Anh ta đặt ly rượu xuống, trên gương mặt mang theo chút do dự:

"Tôi sẽ nói cho em biết, tại sao tôi lại ghét Vương Phi Phàm đến vậy."

Anh ta từ từ xé lá đơn từ chức của tôi, khóe miệng nhếch lên, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi một cách hung hăn.

"Vương Phi Phàm và tôi vào công ty cùng lúc, được ban lãnh đạo chọn làm mục tiêu đào tạo, chuyện gì cũng phải chiếm lấy một nửa.

Nhưng may mắn luôn ủng hộ cô ta trong mọi chuyện, tất cả nổi bật đều bị cô ta chiếm hết, mà tôi thì sao, năng lực của tôi đâu thua kém gì cô ta, thế mà trước nay chỉ làm nề.

Cho nên, tôi chịu đủ rồi."

"Khi Phi Phàm đang cẩn thận đối chiếu số liệu cho báo cáo cuối năm, còn anh thì ở đó tính toán chi li được và mất, rõ ràng vận may không có lý do gì để không đứng về phía em ấy.

Tôi không muốn nhắc đến Phi Phàm, anh đến tìm tôi có chuyện gì?"

"Em biết rồi mà còn hỏi tôi?"

"Vậy thì mong anh tránh xa gia đình của tôi ra."

"Ba mẹ em rất thích tôi."

Nhìn Triệu Thái An tự mãn nới lỏng cà vạt, tôi đã chán ghét đến cực điểm rồi.

Nhưng sau đó, mỗi câu anh ta nói đã đẩy tôi xa Phi Phàm hơn.

"Lép vế so với Vưu Phi Phàm, cũng không đến mức để tôi giở thủ đoạn, ngòi nổ chính là em đó - Mộ Tịch Nhiên.

Khi tôi là tên nhân viên quèn chẳng ai biết đến, em mang lại cho tôi nhiều ảo tưởng, tôi có thể nói thẳng cho em biết, sự tồn tại của em đối với tôi không đơn giản như vậy, tôi muốn chiếm hữu em.

Có rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn tôi đều yêu em, mà em trước sau chẳng mấy quan tâm, cho nên tôi rất hiếu kỳ, khi tôi cho thám tử theo dõi em, nhận được xấp ảnh, thì sự ảo tưởng tốt đẹp về em đã vỡ tan tành.

Cho nên, để có được em, tôi đã tốn rất nhiều tâm huyết, cũng chẳng thèm quan tâm tới cái gọi là may mắn."

"Hoang đường!

Tôi không muốn nghe những điều vô nghĩa của anh!"

Tôi đứng dậy và rời đi, nhưng bị Triệu Thái An nắm chặt lấy cổ tay tôi.

"Đừng vội đi chứ...."

Anh ta ghé sát vào tôi còn nhẹ nhàng thở ra....

"Bây giờ, ba mẹ em rất quan tâm đến chuyện kết hôn của em, còn nói tôi ngày mai đến nhà em ăn bữa cơm."

"Anh!"

"Tôi đưa em về nhà."

Nói xong, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cầm lấy áo khoác của tôi rồi kéo tôi đứng dậy một cách tự nhiên.

Tôi hất tay anh ta ra, nắm lấy chiếc áo khoác rồi vội vã bỏ đi.

Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng Triệu Thái An không nhắc tới Vương Phi Phàm, khí chất của anh ấy sẽ không đen tối như vậy đâu.

Anh ta mở cửa cho tôi vào, còn lịch lãm lấy tay che đầu tôi, tôi bất đắc dĩ phải ngồi vào trong xe.

Triệu Thái An ngồi ở trong xe còn không có khởi động xe liền quay đầu nhìn chằm chằm tôi, tôi có chút sợ hãi mà co rụt lại.

"Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua tôi có cảm giác không chân thật lắm, em thế mà lại ở cạnh tôi."

"Đưa tôi đến chỗ Vưu Phi Phàm."

"Em đây là bị người ta ngó lơ nhưng mà vẫn còn muốn vương vấn sao?"

"Đưa tôi đến đó!"
...

Tôi không biết cảm giác thế nào, nhưng khi chiếc chìa khóa vẫn có thể mở được cánh cửa trước mặt tôi, tôi vừa mừng vừa sợ, nhưng khoảnh khắc mở cửa, tôi hiểu rằng chúng tôi không thể quay trở lại như trước đây.

Vư Phi Phàm nằm trên sô pha trầm mặc, tôi tiến lại gần em ấy, nhưng em ấy không hề động đậy, cứ nhìn chằm chằm trần nhà như vậy, tôi vươn tay nắm lấy tay em ấy, em ấy vẫn dửng dưng như không.

Tư thế này được duy trì trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng em ấy vẫn không đáp lại tôi.

Trở lại phòng ngủ, tôi đang từ từ sắp xếp đồ đạc của mình, trong đầu tôi chỉ có những ký ức về em ấy, những ngày tháng có em ấy ở bên.

Cho đến khi chiếc vali được tôi lấp đầy.

"Tại sao lại làm như vậy?"

Khi tôi quay lại và nhìn thấy Phi Phàm lặng lẽ đứng ở cửa, tôi lắc đầu không nói lời nào, không thể mở miệng nói cho em ấy biết sự thật.

Dù có giải thích thế nào thì sự thật là tôi đã phản bội em ấy.

Tôi hít một hơi thật sâu, giả vờ không quan tâm:

"Cuộc sống mà chị muốn, em không cho chị được...."

Một lúc sau, em ấy mới đưa tay ra nắm lấy tay tôi, tôi đã xua tay đẩy em ấy rồi hốt hoảng bỏ chạy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 142 PN 12 Mộ Tịch Nhiên


Triệu Thái An ngồi trong xe cả buổi không chịu rời đi, tôi tuyệt vọng nhìn anh ta, anh ta nhướng mày nhìn tôi đầy đắc ý qua ô cửa kính xe.

Đột nhiên anh ta bật đèn pha, xung quanh tôi là ánh sáng, lúc này anh ta mở cửa xe bước đến bên cạnh tôi.

"Nhìn cái dáng vẻ này của em, tôi không thích chút nào."

Tôi không để ý đến anh ta, anh ta rút khăn giấy đưa cho tôi.

"Muốn khóc thì đêm nay khóc cho đủ đi, em ở bên ai thì cũng không sống được cả đời, huống chi là hai người phụ nữ yêu đương, có bao nhiêu tin tưởng được chưa?

Nếu không muốn tôi động vào Vương Phi Phàm, vậy thì em ngoan ngoãn kết hôn với tôi...."

Sau một hồi im lặng, Triệu Thái An lấy chiếc nhẫn từ trong người ra:
"Anh sẽ là một người chồng tốt ... gả cho anh đi."

...

Tôi đã trở thành tù nhân, chỉ khi ở một mình tôi mới thầm nhớ lại hồi ức vui vẻ không thể quay lại.

Dã tâm của Triệu Thái An quá lớn, thứ anh ta muốn đều chiếm được hết cả, tôi thừa nhận, anh ta là một người chồng đủ tiêu chuẩn, anh ta hiểu hết những cảnh lãng mạn, và anh ta cũng làm hài lòng những người xung quanh tôi, thậm chí bỏ qua những cám dỗ xung quanh.

Anh ta vẫn luôn cố gắng nỗ lực để thay đổi tình trạng giữa chúng tôi.

Tôi không còn cách nào khác chỉ phản ứng cho có, cho đến khi tôi hiểu được tính cách của anh ta, mặc cho tôi có lạnh lùng thờ ơ đến cỡ nào thì anh ta vẫn luôn nhấn mạnh sẽ đối tốt với tôi, chỉ có Phi Phàm, là cái gai trong lòng anh ta, chỉ có nhắc đến Phi Phàm anh ta mới trở nên vô lý.

Trong mắt mọi người, tôi là người may mắn, chỉ chúng tôi mới biết không ai trong chúng tôi hạnh phúc.

...

Trong mối quan hệ tình cảm vô vị này, không phải chỉ có Triệu Thái An là người thất bại, rốt cuộc anh ta cũng chán nản, giống như tất cả những người đàn ông khác, cuối cùng anh ta không thể cưỡng lại được sự cám dỗ.

Nói chính xác là anh ta đã từ bỏ tôi.

Tôi không buồn, tôi thậm chí còn vui vì cuối cùng anh ta có thể ngừng làm phiền tôi, khiến danh phận của chúng tôi thành vô nghĩa.

Tuy nhiên tôi cũng thất bại, tôi mang thai con của anh ta.

Trở thành một người mẹ là một việc hạnh phúc đến cỡ nào, cho dù tôi không thích ba của đứa bé, nhưng mà tôi vẫn muốn đứa bé được sinh ra trên thế giới này, cứu vớt của sống của tôi.

Tôi cho rằng Triệu Thái An sẽ trở lại như lúc ban đầu, nghiêm túc hứa hẹn, tận sâu đáy lòng tôi vẫn xem nhẹ anh ta.

Anh ta nhìn vào bản báo cáo của bệnh viện với ánh mắt vui mừng, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành con số không.

Phi Phàm đã trở thành lời nguyền của Triệu Thái An, cái kết luận này xuất phát từ việc Lam Phi Ỷ kiêu ngạo xuất hiện trước mặt chúng tôi và tôi cũng đã hiểu được cái kết cho việc nay.

Triệu Thái An sẽ không bao giờ trèo lên đầu Phi Phàm được nữa.

Anh ta điên cuồng muốn Phi Phàm trắng tay, nhưng mà cuối cùng anh ta lại đánh mất con của chúng tôi....

...

Đó là một buổi nắng chiều đẹp, nhưng mà người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi còn đẹp hơn nó.

Chính người phụ nữ này đã phá huỷ tôi, nhưng lại làm tôi không có cách nào hận cô ấy được, thậm chí còn cảm kích cô ấy đã cứu Phi Phàm ra khỏi vũng lầy.

Có điều tôi không hiểu là mục đích cuộc hẹn của cô ấy là gì.

"Cô hẹn tôi ra đây, có chuyện gì?"

"Chỉ muốn tâm sự."

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Lấy danh nghĩa của cô mua lại nhà của Phi Phàm đi, sau đó tặng lại cho em ấy, tiền tôi trả."

Cô ấy đưa cho tôi một bản hợp đồng khiến tôi hơi bối rối nên tôi đã chế nhạo.

"Tôi không cần tiền của cô, tôi cũng có thể đưa cho em ấy."

Lần đầu tiên, tôi thực sự không muốn thua người phụ nữ này, cô ấy luôn tự cho mình là đúng, cô ấy không hiểu cảm xúc của người khác.

Tôi không thể chịu được khi xé bỏ hợp đồng.

"Nếu không phải vì cô, thì cuộc sống của tôi hôm nay không thế này, cuộc đã huỷ hoại cuộc sống của tôi làm cho tôi chẳng còn gì hết.

Cô không nghĩ rằng thật buồn cười khi bây giờ cô đang giả làm một vị thánh sao?"

"Mộ Tịch Nhiên, chúng ta đều sai, tôi chẳng qua chỉ cho cô cơ hội để cô làm sai.

Nếu cô không chọn cơ hội này, có lẽ cô sẽ không mất đi người quan trọng nhất với cô."

"Tất cả không thể quay lại nữa.

Cô nói vậy còn có nghĩa gì nữa?"

"Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cô.

Chỉ có một cách để bù đắp cho cô.

Tôi có thể làm cô thoát khỏi Triệu Thái An, chỉ cần cô rời đi là được."

"Đây là cô muốn tôi hoàn toàn cách xa Phi Phàm sao?"

"Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tôi không cần tốn công bận tâm đến cô, Phi Phàm chỉ có thể thuộc về tôi.

Cô đã là người cũ.

Tôi chỉ đơn thuần muốn giúp cô.

Cơ hội là ở tại ngay đây, chờ cô nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, tôi sẽ sắp xếp cuộc sống của cô thoả đáng."

"Tôi không cần cô bận tâm đến cuộc sống của cô!"

"Không cần trả lời tôi nhanh nhứ thế.

Cô sẽ đồng ý làm theo tôi."

Ngày hôm đó, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, như thể là lần cuối gặp mặt nhau, tôi giao Phi Phàm cho cô ấy.

....

Đúng vậy, như Lam Phi Ỷ nói, tôi đã đồng ý lời đề nghị của cô ấy.

Tôi thực sự không thể nào đoán được khả năng quyền lực của cô ấy đến đâu, khi cô ấy đưa cho tôi hộ chiếu và mọi thủ tục, cô ấy đã đưa tay ra và ôm tôi.

"Hãy đến một nơi xa lạ để làm lại từ đầu và bỏ lại tất cả những bất công ở đây.

Cảm ơn cô đã từng cho Phi Phàm những thứ tốt đẹp nhất, tôi sẽ nghiêm túc chăm sóc cho em ấy, còn dùng thêm cả phần của cô."

Một Lam Phi Ỷ như vậy khiến tôi kinh ngạc, nhưng cuối cùng tất cả đều biến thành một nụ cười, chúng tôi nhìn nhau cười, có lẽ sau nhiều năm chúng tôi đã trở thành bạn cũ, có thể nói chuyện cười đùa không thèm quan tâm đến chuyện trong quá khứ.

...

Nhưng khi Triệu Thái An dốc sức lái xe đuổi theo tôi và Vương Phi Phàm, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này được, cũng nghĩ sẽ không bao giờ chọn sai con đường.

Tôi mệt.

Có lẽ khi tôi và Triệu Thái An tranh cãi với nhau, sau đó ngã vào trong vũng máu, nhìn bụng tôi, sinh mệnh bên trong đã không còn cơ hội được thở, khi bác sĩ nói cho tôi biết tôi không có khả năng có con, khi trong mắt Vương Phi Phàm chỉ có Lam Phi Ỷ, khi tất cả những bất công đều đổ lên đầu tôi.

Thì ra thứ lưu lại không chỉ là những kỷ niệm trong quá khứ, mà tôi sẽ cũng trở thành dĩ vãng.

Phi Phàm thực sự rất tốt bụng, em ấy muốn bảo vệ mọi thứ xung quanh mình, nhưng tôi không thể để em ấy mắc kẹt trong sự vướng mắc giữa tôi và Triệu Thái An, đêm nay cảm thấy rất tuyệt vọng, không chỉ một mình tôi, khi ánh đèn pha của Triệu Thái An hướng thẳng vào người tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy anh ta phẫn nộ, cùng với chút bi thương.

Thế nhưng anh ta không chút do dự, có lẽ so với tôi anh ta càng tuyệt vọng hơn.

Tôi quay đầu nhìn Phi Phàm, em ấy hoảng sợ vì em ấy không biết làm thế nào để bảo vệ tôi, tôi chỉ nhìn em ấy rồi cười, lành ít dữ thì nhiều, có thể để lại thứ đơn giản lại đẹp nhất cho em ấy, để lại nụ cười cuối cùng của tôi.

"....

Tiểu Phàm, chị mệt...."

Cú va chạm, cơn đau xuyên thấu, và cơ thể dần băng giá, tôi không thể để Phi Phàm chết được.

Tôi nghe thấy tiếng gào thét của Phi Phàm, em ấy gào lên muốn mang tôi đi, nhưng tôi thật sự không đi được....

Lam Phi Ỷ nói đúng, hãy để mọi sự bất công ở đây ...
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 143 PN 13


Giữa đêm hè, tiếng côn trùng kêu trong vườn thật dễ chịu, tôi ngồi trước ô cửa kính mà phát ngốc, bàng hoàng vì cuộc sống của mình quá bình yên đến nỗi tôi gần như quên đi những khúc mắc nhiều năm trước đây.

Đột nhiên, khúc dạo đầu của cây đàn piano thanh tao làm lu mờ lũ tiếng côn trùng đánh tan cảm xúc thất vọng trong lòng tôi, tôi theo tiếng đàn và bước lên lầu ... dựa vào cánh cửa gỗ, tôi lặng lẽ đứng tại chỗ.

Máy lạnh trong căn phòng để mức khá thấp, Phoebe mặc một chiếc váy dài lụa dài đến mắt cá chân, màu sắc của chiếc váy từ đỏ sẫm đến đỏ tươi, họa tiết hoa xếp tầng mang tạo thành chút quyến rũ.

Ngồi thẳng lưng trước cây đàn piano, mái tóc dài che khuất mặt cô ấy, tăng thêm vẻ bí ẩn.

Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, âm thanh du dương của cây đàn piano vang lên không ngừng trong không gian này.

Tôi thở dài, tôi thực sự rất thích giây phút này.

Tôi không muốn sống trong quá khứ vì người phụ nữ tuyệt vời này trong quá khứ không thuộc về tôi.

Hiện giờ, cả hai chúng tôi đều rất cần nhau.

Tiếng đàn đột ngột dừng lại, căn phòng trở nên im ắng, còn tâm trí tôi thì đang phiêu dạc nơi nào đó, nhưng Phoebe đã nhấc chân lên và đi đến trước mặt tôi.

Cô ấy vươn tay vuốt ve khóe miệng của tôi, lộ ra vẻ si mê, tôi cười khổ, tôi có tài đức gì mà được một người phụ nữ ưu tú yêu như vậy.

"Bởi vì sợ mất đi cho nên đành phải nói dối, lời nói dối như vậy có được xem là thiện ý không?"

Lúc nói chuyện, tôi cảm nhận tay Phoebe run lên, tôi quay mặt đi không nhìn cô ấy, nâng tay lên nắm tay cô ấy để trấn an.

"Vậy chị sợ mất cái gì?

Gia nghiệp to lớn?

Khuynh Phàm?

Hay em?

Hay quyền lực trong tay?"

Cô ấy rút tay ra khỏi tay tôi, tay lại dời xuống nắm lấy áo tôi, nhưng khuôn mặt cô ấy lại trở lại vẻ thờ ơ như trước.

"Cái nào cũng không thể mất."

"Cho nên, chị đày ải Mộ Tịch Nhiên, lừa mọi người bao gồm cả em.

Bây giờ có ở đây nói rằng đó là thiện chí?"

"Nếu em nghĩ vậy... vậy thì thôi."

Và thế cuộc chiến tranh lạnh của chúng tôi kéo dài một đoạn thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy bất lực.

...

Một tháng trước...

"Đừng quên ngày mai đi họp phụ huynh học sinh của Khuynh Phàm."

Phoebe vừa trang điểm vừa nhắc nhở tôi, sáng sớm tôi đã bị cái lớp trang điểm của cô ấy mê hoặc, thật sự rất cần huỷ đi son môi của cô ấy mới có thể khống chế được dục vọng trong người tôi.

Vậy mà cô ấy rất thản nhiên chấp nhận để tôi làm càn, chỉ là những cuộc điện thoại liên tiếp của cô thư ký đã hoàn toàn khiến cô ấy tỉnh táo trở lại, còn tôi cảm thấy như mình đã thất bại trong hành động của mình.

"Ừm, chị yên tâm đi, con nhất định sẽ muốn giết em!"

Tôi vừa nói chuyện vừa giơ tay lên ôm cô ấy, còn cô ấy né tránh thoát khỏi cái ôm của tôi.

"Chị muốn đi Đức để bàn chuyện đầu tư, em ở nhà an phận đợi chị!

Khoảng nữa tháng thôi!"

"Ôi không!!!"

Tôi than khóc, giãy nãy ở trên giường, giả vờ đau khổ, vò đầu bức tai rên rỉ.

"Không có chị em biết sống sao...."

"Em bớt ba hoa đi, chị sắp không kịp giờ rồi."

Cô ấy cúi xuống để lại nụ hôn trên trán tôi rồi vội vàng bước đi.

"Đến nơi, nhớ báo an toàn, chú ý an toàn..."

...

Những tháng ngày không được gặp nhau, cuộc điện thoại ở nước ngoài không thể vơi đi nỗi nhớ nhung của chúng tôi, thật lạ lùng, sau ngần ấy năm tình cảm vẫn không phai nhạt mà Phoebe ngày càng hướng về gia đình, còn anh hai thì cũng đã chống đỡ một nửa công ty.

"Khuynh Phàm thế nào rồi."

Tôi có thể nghe ra được giọng nói đầy mệt mỏi của Phoebe, tôi khẽ đáp:

"Rất ngoan, em mang con về nhà rồi, còn la hét nói nhớ chị...."

Tôi ôm Khuynh Phàm ngồi trên sô pha, đứa nhóc này vừa nghe thấy giọng của Phoebe là đã giật lấy điện thoại trong tay tôi.

"Mẹ ơi!

Con nhớ mẹ lắm!"

"Con có nghe lời Đại Phàm không đó?"

"Con rất ngoan!"

"Không được ăn quá nhiều đồ ngọt!"

Trời ạ, Khuynh Phàm gãi đầu cười híp mắt với tôi, đứa con lai này ngày càng giống mẹ nó rồi.

"Đại Phàm nói với con là chỉ cần chăm chỉ đánh trăng thì không sao hết!"

Chiết tiệt, dám phản bội tôi!

Quá đáng!

Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt Phoebe bây giờ tối đen như mực!

"Vương Phi Phàm!

Không thể chiều con như thế được!"

"Ai da!

Con bé khó lắm mới được về nhà nghỉ ngơi mà...."

Sau khi cúp điện thoại, nhóc con ủ rũ nhìn tôi, tôi nhướng mày"

"Tiểu phản đồ!

Sao nào?"

Con bé bĩu môi, một lúc sau nước mắt mơi chực trào ra.

"Này này, bà nội nhỏ của tôi ơi, con muốn sao đây!"

"Con nhớ mẹ."

Con bé nằm co rúm trong vòng tay tôi, cái vẻ mặt đáng thương hợp cùng với âm thanh rầu rĩ... trái tim tôi tan chảy hơn một nửa...Vào lúc này, Tố Duy và Lam Phi Tuấn đến nhà chúng tôi."

Cậu ơi!"

"Tiểu mỹ nữ, hôn cậu một cái nào!"

"Moa!"

Tố Duy ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười, cầm con búp bê đưa cho Khuynh Phàm sẵn tiện nhét vào lòng ngực tôi.

"Phoebe không có ở nhà, một mình em mang con được không đó?"

Tôi vừa chơi đùa với con búp bê vừa cười lớn.

"Được chứ!

Em là ai chứ!

Chỉ là một kẻ hèn nho nhỏ Phàm, đương nhiên là em trị được!"

"Đại Phàm thật hống hách!"

Khuynh Phàm cướp đi con búp bê chạy qua kia chơi một mình, Phi Tuấn ngồi xuống sô pha.

"Ai da, hôm nay qua đây tính ăn ké một bữa, rồi mang Khuynh Phàm đi chơi mấy ngày."

Thật hổ thẹn....

"Anh hai.

Anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút được không, con nghe xong sẽ học cái xấu đó!'

"Mà này, Phi Ỷ có nói với em khi nào con bé về không?

Anh ở bên này bận tối mày tối mặt, hợp đồng quan trọng còn đang chờ con bé phê duyệt."

"Cho dù phải đợi thì cũng phải chờ nửa tháng nữa cô ấy mới về."

"Không đúng.

Cuộc đàm phán ở nước Đức sẽ tổ chức trong tuần này, không cần nửa tháng, nhiều lắm chỉ một tuần thôi."

Phi Tuấn nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, tôi cảm thấy Phoebe đang giấu tôi điều gì đó, thật lạ là mỗi lần đi công tác nước ngoài chỉ mất một hai ngày.

Đây là lần đầu tiên mất nhiều thời gian như vậy, tôi cười ngượng nghịu.

"Cô ấy không phải vô duyên vô cớ ở bên ngoài không chịu về nhà, có lẽ còn có việc quan trọng khác phải làm."

Tô Duy đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền vỗ tay.

"Dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm, em có thể qua chỗ cô ấy, con gửi cho anh chị dẫn đi chơi mấy ngày đi."

"Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà visa cần phải làm....

Không đúng nha, sao hai người lại muốn em đi ra ngoài?"

Phi Tuấn bật cười.

"Bằng cách này, bọn anh có thể vun đắp rất nhiều tình cảm với Khuynh Phàm hơn, hahahaha.

Vậy đi, visa là chuyện nhỏ, ngày mai có thể có rồi."

Nói xong, Phi Tuấn cầm điện thoại đi ra ngoài.

Tôi bất đắc dĩ nhìn Tố Duy, mà cô ấy thì trông chẳng có gì bất thường.

"Coi như tạo bất ngờ cho Phoebe đi.

Nhớ tiết chế nha!"

"Xong rồi.

Sáng mai, anh sẽ cử người mang visa và vé máy bay sang cho em, đêm nay em sắp xếp đồ đi, vậy thì bọn anh đón con đi nha."

"Này, sao anh có thể tự quyết định vậy chứ?"

Nói xong, tôi ngậm ngùi nhìn đôi vợ chồng này bế Khuynh Phàm rời đi.

"Này!

Không phải muốn ăn ké sao!

Âm mưu, tất cả đều là âm mưu!"

"Khuynh Phàm nói tạm biệt với Đại Phàm đi!"

Khuynh Phàm hoàn toàn chẳng để ý tình hình thế nào, ôm cổ Tố Duy vẫy tay chào tạm biệt tôi.

"Bái bai, Đại Phàm!"

Chuyện xảy ra trong vòng chưa được nửa tiếng, chỉ còn mình tôi đứng ở trong nhà hoá thạch, dám chơi tôi sao!
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 144 PN 14


Trong lòng mang chút bất an, tôi ngồi trên sô pha chờ đợi, chiếc vali nhỏ của tôi đã sớm dọn xong.

Nhìn đồng hồ mới hơn 7 giờ, đúng lúc này chuông cửa vang lên, tôi lao ra cửa với tốc độ không thể tưởng tượng được.

Mở cửa nhìn thấy một người đàn ông mặc vest.

Tôi có chút ấn tượng, đây là trợ lý của Phi Tuấn.

"Chào buổi sáng, chuyện Lam tổng giao đã xử lý xong, đây là visa, mong cô cất kỹ, và đây là vé máy bay lúc 13 giờ, xin hỏi cô có cần gì ở tôi không?"

"Cảm ơn.

Mời vào uống trà."

"Không có gì, cảm ơn."

"Anh làm việc của hiệu quả quá đi, ha ha, đúng rồi, tôi đi sang bên kia... không biết phải đi đâu...."

"Đôi khi cũng phải nhanh nhạy xử lý hiệu quả vậy mới làm hài lòng cấp trên, cô hài lòng là được rồi.

Với lại xin cô yên tâm, người ở bên Đức tôi đã thông báo, cô đến nơi sẽ có người đón."

"Vậy Lam đổng của anh biết tôi đi qua đó sao?"

"Lam tổng đã ra lệnh, không cho chủ tịch biết chuyện này."

"Vậy được rồi, cảm ơn."

"Lát nữa có cần tôi đưa cô ra sân bay không?"

"Không cần, tôi tự lái xe ra đó là được."

"Vậy tôi xin phép đi trước."

"Được, tạm biệt."

"Chúc cô có chuyến đi vui vẻ."

...

Bay cả một chặng dài 10 tiếng, trong đầu tôi lên kế hoạch xuất hiện như thế nào để tạo bất ngờ cho Phoebe.

Đương nhiên, tiếp viên hàng không trên chuyến bay quốc tế đẹp hơn tiếp viên ở quốc nội nhiều, tôi còn lén nhìn vài cái, coi như là tống cổ bớt thời gian, thôi thì ngắm thêm vài cái cũng chẳng sao.

Haizz, vẫn là nhà tôi đẹp nhất, không có gì sánh được...

Bay một khoảng thời gian, cùng với chênh lệch múi giờ bảy tiếng, tôi có cảm giác như từ tương lai trở về ngày hôm qua, loại không gian địa lý khác biệt này cho tôi can đảm khác, giống như là cưỡi mây đến gặp người tôi yêu nhất, mà cô ấy không hề hay biết gì, tôi tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ấy, có biết bao nhiêu vui vẻ chứ.

Nhưng mà...

điều tôi tưởng tượng thật quá đẹp, tôi còn chưa cho cô ấy bất ngờ, thì cô ấy đã cho tôi một cú sốc.

Đến cổng ra sân bay, tôi nhìn thấy một cô gái trẻ giơ tấm bảng lớn, với ba chữ Vương Phi Phàm thật lớn, khó mà không thấy được.

Tôi cười vẫy tay với cô gái trẻ.

"Chào."

"Xin chào, cô Vưu."

"Gọi tên tôi là được, không cần khách sáo.

Bây giờ, Lam đổng đang làm gì?"

"Bây giờ đang là giờ ăn tối.

Đến thẳng khách sạn là có thể gặp cô ấy."

"Ok."

Trên đường đi, tôi trò chuyện và cười đùa với cô gái, từ cuộc trò chuyện tôi biết được, chuyện công việc của Phoebe không cần tốn nhiều thời gian, vào ngày hôm qua đã giải quyết xong xuôi rồi.

Tôi cũng không nghĩ nhiều lắm, cô ấy đã cho tôi đủ tin tưởng, cho nên tôi cũng không muốn nghĩ nhiều.

Hành trình xe 40 phút, nhìn con đường bằng phẳng của thành phố Berlin không hề bị ùng tắc, thực sự thật khác xa so với trong nước.

Khách sạn năm sao sang trọng nằm ở trước mắt tôi, lòng hận thù nhà giàu vẫn còn nặng nề như vậy, Lam đổng, chúng ta có thể đơn giản hơn một chút được không?

Cô gái đưa tôi đến nhà hàng của khách sạn, cái dáng vẻ bụi bặm mệt mỏi của tôi chẳng hợp với tiếng nhạc du dương ở nơi này cũng như những vị khách sang trọng ở nơi đây.

"Lam đổng ở trong phòng này gặp khách, có trực tiếp đi vào không?"

"Cô đi làm việc của cô đi, tôi ở đây chờ là được."

"Được, tôi đã đặt phòng cho cô, để tôi mang hành lý lên giúp cô nhé."

"Vậy làm phiền cô rồi."

"Không có gì.

Việc nên làm."

Cô gái nhanh chóng xách vali của tôi rời khỏi nhà hàng, tôi cứ vậy đứng ở trong một nơi xa lạ, ngôn ngữ bất đồng, đến màu da chủng tộc cũng khác nhau.

Nếu không có Phoebe, có lẽ tôi cũng chẳng cực thân đến nơi này.

Chỉ cách một cánh cửa, lại cảm giác như ngăn cách thời gian, đúng lúc này.

"Cô Vưu?"

Tôi quay đầu lại, thư ký của Phoebe ngạc nhiên nhìn tôi.

"Xin chào."

"Cô sao lại...

ở đây?"

"Cô nói cho tôi nghe thử, lát nữa Lam Phi Ỷ nhìn tôi liệu có phản ứng giống cô không?

Có tiện để tôi đi vào trong không?"

Tôi cười và vỗ vai cô ấy, nhưng mặt cô ấy tái đi.

Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà bình tĩnh đi ngang qua tôi, gõ cửa và mở nó ra.

Tôi đứng sau cô thư ký, chỉ thấy hai bóng người trong căn phòng riêng sang trọng.

Phoebe thản nhiên nhìn lên chúng tôi, và ngay sau đó bầu không khí trong phòng thay đổi.

Tôi cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ, còn Phoebe máy móc đứng lên.

"Phi Phàm?"

Trong giọng nói ấy không mang theo ngạc nhiên mà lại mang theo sợ hãi.

Ánh mắt tôi dừng lại ở trên người khác.

Mà người kia cũng chăm chú nhìn tôi, nụ cười của cô ấy trở nên ngượng ngùng.

Tịch Nhiên cứ nguyên vẹn ngồi trước mặt tôi, một người tôi từng yêu sâu sắc và một người tôi hết mực yêu thương, lại đang ngồi ăn uống linh đình, đang thêu dệt nên một lời nói dối lừa dối tôi, tôi lại đứng ngây ngốc trong thế giới vô định này, nhìn hai người họ mà không biết nên làm gì đây.

Cứ như vậy, cả ba người chúng tôi bế tắc trong căn phòng này, không ai nói lời nào.

Người phá vỡ sự im lặng là cô thư ký, cô ấy nhìn Phoebe.

"Tôi nhìn thấy cô Vưu ở cửa.

Cô ấy đứng ở bên ngoài được một lúc."

"Cô đi ra ngoài trước đi."

Phoebe bình tĩnh trở lại và bảo thư ký rời đi.

Khi lấy lại bình tĩnh, tôi đi thẳng đến chỗ Phoebe và ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay lạnh giá của Phoebe.

"Em và con rất nhớ chị.

Nhớ nhiều quá cho nên mới đến đây."

Tay của Phoebe run lên, cô ấy siết chặt tay tôi.

"Phi Phàm... chị...."

"Có chuyện gì thì nói sau, được không?

Hôm nay em gặp một người bạn cũ, em có thể nói chuyện với cô ấy được không?"

Có lẽ thái độ bình tĩnh của tôi khiến Phoebe cau mày không nói nên lời, tôi như thấy được sự giằng xé nội tâm của cô ấy, sau một hồi im lặng, cô ấy cầm lấy chiếc túi xách.

"Chị về phòng chờ em."

Nói xong, cô ấy chạy trốn khỏi không gian với vẻ buồn bã.

Tôi ngồi xuống chỗ của Phoebe, cầm ly rượu vang đỏ mà Phoebe chưa uống hết, rót vào miệng.

"Một cái âm mưu thật hay."

Tôi chế nhạo và rót thêm một ly rượu vang đỏ, Mộ Tịch Nhiên vẫn bình thản nhìn tôi như mọi khi.

"Đối với em là âm mưu, nhưng đối với chị thì đây là cái kết tốt nhất."

"Cứ vậy mà không cần giải thích sao?"

"Đôi ba câu giải thích của chị có thể hoá giải hiểu lầm của em với cô Lam à?"

"Đây được coi là hiểu lầm à?"

"Tính mạng của chị bị nguy hiểm mấy lần, chị cũng đã đứng ở cửa địa ngục.

Là cô Lam đã cứu chị, đưa chị vào bệnh viện tốt nhất.

Phải mất rất nhiều sức lực và tiền bạc để cứu cái mạng này, suốt một năm trời tịnh dưỡng.

Đến lúc hồi phục ổn, cô ấy đưa cho chị một phần hợp đồng.

Hoặc là xuất hiện trước mặt mọi người, hoặc là rời đi.

Chị đã lựa chọn rời đi."

"Phi Ỷ cho chị lợi ích gì, khiến chị dứt khoát rời đi như vậy?"

"Cô ấy chẳng cho chị lợi ích gì, là chị tự chọn ra đi.

Những cơn ác mộng, bối rối và vướng mắc trong những năm này, con người và mọi thứ trong thành phố đó là đủ để chị lựa chọn ra đi."

Sự nhẹ nhõm trong đôi mắt của Mộ Tịch Nhiên nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, như thể những chuyện chúng ta đã trải qua trong quá khứ đều xảy ra ở thế kỷ trước.

Tôi uống cạn ly rượu vang đỏ, mỉm cười và lắc đầu.

"Chị lựa chọn, chị hài lòng là được."

Giờ phút này có nói bao nhiêu cũng nhạt nhoà, dường như cảm giác gặp lại người xưa cũng không mãnh liệt mấy ngược lại còn có cảm giác xa lạ, cô ấy đã tái sinh, cho nên trong đầu cô ấy từ sớm đã không còn tôi cùng với tình yêu đã qua.

Cô ấy bình thản nhìn tôi, vẫn quyến rũ như thế, có lẽ một cuộc hôn nhân tan vỡ quá đau đớn, cho nên giờ phút này nụ cười của cô ấy còn mang theo kiên cường.

"Đừng nói cho ai biết, chị vẫn còn sống, chị đang ẩn danh.

Quên gọi người phụ nữ tên là Mộ Tịch Nhiên đi, cô ấy đã chết một năm trước."

Nói xong, Mộ Tịch Nhiên đứng dậy rời đi, tôi đứng dậy đi theo sau cô ấy.

"Chị không định về nước à?"

"Không, ở chỗ này chị khá tốt.

Lần này cô Lam tìm chị, đơn giản là công việc của cô ấy cần chị tham gia, chị nợ cô ấy một ân huệ.

Nếu không thì hôm nay em cũng sẽ không gặp được chị.

Đương nhiên, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau.

Cô ấy là người phụ nữ tốt, em cũng đã thấy rõ rồi.

Đây là số phòng của cô ấy."

Cô ấy nói xong đưa số phòng cho tôi, tôi nhìn tờ giấy trên tay.

Một giây tiếp theo, Mộ Tịch Nhiên đưa tay ra và ôm tôi nhẹ nhàng.

"Phi Phàm, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, còn có mái ấm của em nữa.

Chúc em hạnh phúc."

Có lẽ, điều đọng lại duy nhất trong tôi là hình bóng người đã ra đi không chút do dự vào giây phút cuối cùng, tôi đứng đó và cười điên cuồng, vừa cười vừa khóc.

Tôi đã khóc không thể giải thích được, trái tim tôi đau đớn, tôi đau đớn không thể hiểu được ...

Bước đến phòng của Phoebe, định gõ cửa, nhưng thư ký đã đi ra từ phòng khác.

Trực tiếp quẹt thẻ phòng.

"Cảm ơn."

"Mấy ngày nay bận rộn, Lam đổng cũng rất mệt."

"Tôi biết phải làm gì, cảm ơn cô."

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Phoebe nằm nghiêng, quay lưng về phía tôi.

Tôi nhẹ nhàng bước đến bên giường, cảm thấy kiệt sức, vươn tay ôm chặt lấy cô.

Tôi mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết của những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô ấy.

Mái tóc dài rối tung trên gối, thở dài rồi từ từ duỗi thẳng ra.

Đôi vai cô vẫn hơi run.

Tôi vùi đầu vào gáy cô ấy, ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

"Về nhà đi, em nhớ nhà."

Để lại một lời, cơn buồn ngủ kéo tôi vào một giấc mơ ...

Khi tôi mở mắt ra, tôi hoảng sợ nắm chặt hai tay mình, Phoebe vẫn đang ngủ trong vòng tay tôi, trong khoảng khắc tôi cảm thất an tâm.

Một lúc sau, Phoebe tỉnh dậy, tay cô ấy đang kéo gấu áo của tôi.

"Phi Phàm, chúng ta về nhà đi."

Tôi cười cười.

"Ừm, về nhà thôi."

Tôi biết, trong lòng chúng tôi có một vách ngăn mỏng không đâm thủng ra, chỉ là cả hai chúng tôi không ai muốn đánh mất bình yên và cuộc sống tươi đẹp mà chúng tôi đang có....

............

Về đến nhà, ban đầu, chúng ta trở nên lầm lì ít nói, sau đó thì ai làm việc của người nấy.

Bạn bè nghĩ rằng chúng tôi chỉ đang giận dỗi nhau, nhưng mà cuối cùng tình trạng giữa hai chúng tôi đến mức chia phòng ngủ.

Phoebe dành hết tâm sức cho công việc của mình, nực cười đến mức chúng tôi ở dưới cùng một mái nhà và ngăn cách bởi vài bức tường, nhưng chúng tôi không bao giờ có thể gặp nhau trong một ngày.

Chuyện này cứ kéo dài.

Cho đến một buổi sáng, tôi ngẩn ngơ đứng trong vườn, đã lâu không ngủ ngon, dù chiến tranh lạnh nhưng chúng tôi sẽ không nghĩ đến chuyện chia ly, vì cuộc sống sẽ khó khăn nếu không có nhau.

Có ai nguyện ý thay đổi thói quen của bản thân đâu chứ?

Mất đi cô ấy, sao có thể được, bạn có thể không?

Nói bạn đào tim bạn ra bạn đồng ý sao?

Đương nhiên là bạn không đồng ý rồi.

Bởi vì người quan trọng nhất sống ở trong tim của bạn, nói cắt một miếng thịt còn không cắt nữa, làm sao lại đào tim ra làm đau lẫn nhau?

Trong mỗi con người ai cũng có cái sợ, không dám quyết liệt là bởi vì sợ mất đi, mất đi rất nhiều thứ ví dụ như thể diện, tiền tài, ví dụ như cuộc sống bây giờ.

Thế này, tôi quyết định chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh này.

Phoebe đứng ở trên ban công tầng 1 uống cà phê, tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi lấy điện thoại ra vẫy tay với cô ấy.

Cô ấy quay người đi vào trong phòng.

Tôi cười và bắt đầu soạn một tin nhắn dài:

"Trải qua một lần sinh tử, chứng kiến một lần sinh tử khác.

Chỉ sau khi ăn cơm tù, em mới nhận ra thế giới bên ngoài tươi đẹp thế nào và tự do vô giá ra sao.

Em đã phá hủy một khuôn mặt do cha mẹ ban cho và có được một khuôn mặt mà chị mang đến, em có một mái ấm của riêng mình còn có một đứa con ngoan ngoãn.

Dường như nửa đời đầu của em khá lận đận.

Chính chị là người đã vứt lên đầu em tất nỗi đau này, để cho em hết lần này đến lần khác quỳ gối mà sống, có đứng cũng không đứng dậy được.

Nhưng mà tại sao em lại không thể hận chị, mà ngày càng lại yêu chị hơn?

Đáp án rất đơn giản: cũng may còn có chị.

'Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi'.

Chị hiểu ý em chứ."

....

Chúng tôi lại đến nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau, vẫn là cái bàn đó, vẫn là hai ly cà phê, đến nỗi nhân viên phục vụ từng phục vụ chúng tôi cũng không có thay đổi.

Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng phủ lấy ngón tay đeo nhẫn cưới của cô ấy.

Nếu như đây là một cơn mơ, thì tôi nguyện ý không cần tỉnh dậy.

Có được cô ấy có lẽ là điều thành công nhất trong cuộc đời của tôi, tôi đã từng bước đến cánh cửa địa ngục, cũng từng lang thang trên cây cầu Nại Hà.

Nhưng mà tôi lại không đành, tôi sợ tôi đi rồi, sẽ không có ai đến mở cửa trái tim của cô ấy.

Cô ấy vẫn tàn nhẫn như xưa, nhưng mà tôi vẫn chung tình như xưa.

Thật tốt, chỉ cần thế là đủ rồi.

Tất cả đều bắt đầu từ phi lý cho đến bình thản, người đáng hận đáng thương cũng đã tan theo quá khứ.

Chỉ có điều duy nhất, là chúng tôi đều không có ai rời đi.

Đây chính là nhân gian hài kịch của chúng tôi.Hoàn Phần 1———————
Truyện đến đây là hết, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện.

Phần đánh giá truyện để lại cho mọi người, truyện này vẫn còn phần 2 và phần 3, các bạn thể đọc QT để xem tiếp nha.30/09/2022
 
Back
Top Bottom