Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 69: Thế giới song song


Buổi lễ tổng kết kết thúc suôn sẻ, và ngay lập tức chiếm lĩnh top tìm kiếm trên weibo.Thương Từ cùng Cố Dư và các diễn viên chính khác lần lượt được phỏng vấn trước truyền thông.Cô còn cùng vài blogger quay video vẫy tay và làm động tác nhảy tay (hand dance), nhận được rất nhiều lời khen từ cư dân mạng vì tính cách thân thiện, dễ gần.Cố Dư và Thì Mộc cũng làm các hoạt động tương tự.

Sau khi hoàn tất công việc, cả nhóm quay về hậu trường.Tư Vũ Thần đưa cho Thương Từ một chai nước:"Bạn gái em đang đợi ở ngoài."

"Vâng."

Thì Mộc liếc nhìn Cố Dư, rồi nói:"Thương Từ, mai tụi mình tính đi biển chơi, em với Ôn tổng có muốn đi chung không?

Thư giãn một chút cũng tốt."

"Được, để em về hỏi A Ngôn."

"Okie, mai gặp lại nha."

Thương Từ đeo khẩu trang, rời khỏi hội trường.

Vừa lên xe, cô thấy Ôn Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô nghiêng đầu tựa lên vai đối phương, Ôn Ngôn mở mắt:"Em ra rồi à?"

"Dạo này chị vất vả lắm phải không?"

"Không sao đâu."

Quả thực, Ôn Ngôn phải chạy qua lại giữa Tập đoàn Ôn thị và W.S Entertainment nên trông có phần mệt mỏi.Thương Từ do dự:"Thì Mộc rủ tụi mình đi biển chơi.

Nhưng nếu chị mệt thì thôi, không cần đi đâu."

Nghe vậy, Ôn Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn sang Thương Từ:"Đi chứ.

Chị đã hứa với em sẽ cùng đi biển rồi.

Với lại đi chơi cũng là một cách nghỉ ngơi."

Thấy cô vẫn định từ chối, Ôn Ngôn ngắt lời:"Đi thôi."

"Vậy mình về nhà trước nha, em đói rồi."

Thương Từ tiếp tục tựa vào vai cô, Ôn Ngôn khẽ gật đầu, dặn tài xế lái xe.Về đến nhà, Thương Từ thay đồ, tẩy trang.

Ôn Ngôn cũng mặc đồ ở nhà rồi đi vào bếp.Thương Từ đi theo vào, Ôn Ngôn cười nói:"Để chị làm cho."

"Hôm nay để em, chị ngồi nghỉ đi."

Nói xong, Thương Từ "đẩy nhẹ" cô ra khỏi bếp.

Ôn Ngôn đành bất lực ngồi xuống ghế sofa.Khoảng một tiếng sau, Thương Từ bưng ra vài món: trứng xào cà chua, khoai tây sợi, nấm xào và canh rau tất cả đều đậm chất gia đình, màu sắc hấp dẫn.Ôn Ngôn cười nhẹ:"Trông ngon ghê."

Thương Từ ngồi xuống, đưa cho cô đôi đũa:"Chị nếm thử xem.

Hồi trước em đi làm thường xuyên tự nấu ăn đó, từ khi đến đây chưa nấu lại, không biết còn giữ phong độ không..."

Nhưng nói xong cô mới sực tỉnh, liền vội vàng chữa lời:"Ý em là trước khi gặp chị thôi."

Ôn Ngôn ngẩng đầu nhìn vào mắt Thương Từ, trong lòng cô lúc này đã có một số suy nghĩ rất rõ ràng.Người trước mặt cô, không phải là Thương Từ trước đây, hoặc có thể nói là... họ là hai người hoàn toàn khác nhau.Ôn Ngôn chậm rãi hỏi:"Tiểu Từ, em tin là trên đời có tồn tại... thế giới song song không?"

Ánh mắt Thương Từ khẽ rung:"Chắc là có.

Vũ trụ rộng lớn mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

"Vậy em nghĩ... trong thế giới song song đó, em sẽ là người như thế nào?"

Thương Từ cúi đầu, trong lòng chợt nhớ đến "mình" ngoài đời thực, người đang nằm hôn mê trong bệnh viện.Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Ôn Ngôn:"Em nghĩ... trong thế giới đó, em sẽ sống một cuộc đời hoàn toàn ngược lại.

Có thể em là một bác sĩ."

Nói rồi cô tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Ôn Ngôn dường như đã hiểu.Có lẽ...

ở một nơi nào đó, Thương Từ là một bác sĩ thực sự.Sau khi ăn xong, hai người cùng rửa chén.

Thấy Ôn Ngôn chăm chú rửa bát, Thương Từ liền lấy điện thoại ra chụp trộm.Ôn Ngôn phát hiện liền cười nhẹ:"Chị thế này trông không đẹp đâu."

"Làm gì có~ Chị của em là đẹp nhất."

Thương Từ vừa nói vừa tiếp tục chụp, sau đó bật quay video.

Trong video, Ôn Ngôn thi thoảng liếc nhìn ống kính, khẽ mỉm cười dịu dàng.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 70: Bên bờ biển


Mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt biển xanh biếc.Ôn Ngôn và Thương Từ nắm tay nhau chạy về phía bờ cát.Cố Dư và Thì Mộc nhìn nhau cười, rồi cũng chạy theo sau họ.Thương Từ cầm điện thoại quay video mặt biển.Trước đây, cô luôn nghĩ:"Nếu có một ngày gặp được người mình thích, nhất định sẽ cùng người ấy nắm tay đi ngắm biển."

Hôm nay, cuối cùng điều ước ấy đã thành sự thật.Ôn Ngôn nắm lấy tay Thương Từ:"Vui đến vậy sao?"

"Cực kỳ luôn!

Chiều mình cùng nhau ngắm hoàng hôn nhé?"

"Ừ."

Cả hai mỉm cười nhìn nhau.

Ở phía bên kia, Cố Dư và Thì Mộc cũng tay trong tay.Bốn người cùng ăn trưa vui vẻ.Chiều đến, Thì Mộc và Cố Dư đi nghỉ trưa, còn Ôn Ngôn và Thương Từ thì ra bãi biển ngồi uống rượu, sóng biển vỗ rì rào bên tai.Thương Từ dựa đầu vào vai Ôn Ngôn:"Em hy vọng... khi về già, tụi mình sẽ sống ở cạnh biển."

Ôn Ngôn mỉm cười dịu dàng:"Được chứ.

Đến lúc đó, mình mua nhà bên biển nhé."

Thương Từ nhìn nghiêng gương mặt Ôn Ngôn.Thấy cô chăm chú nhìn mình, Ôn Ngôn quay sang, bốn mắt giao nhau.Mắt Thương Từ bất chợt đỏ hoe.Ôn Ngôn cau mày:"Sao vậy?"

"Em... em sợ sau này sẽ không được nhìn thấy chị nữa..."

Nói rồi, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.Ôn Ngôn dịu dàng lau nước mắt giúp cô:"Ngốc quá, sao lại nói mấy lời như vậy?"

Gần đây, nỗi sợ trong lòng Thương Từ ngày một lớn.Cô sợ một ngày nào đó, sẽ phải quay về thế giới thực, và mãi mãi không được gặp lại Ôn Ngôn.Ôn Ngôn vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:"Chị sẽ không để em không nhìn thấy chị.

Dù xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ tìm đến em."

Thương Từ lặng người.Câu nói ấy... như thể Ôn Ngôn biết rõ thân phận thật của cô vậy.Ôn Ngôn thấy cô không nói gì, liền nhẹ nhàng cúi người, hai đầu mũi chạm nhau, biển vẫn rì rào vang vọng.Hai người nhìn nhau không nói, ánh mắt Ôn Ngôn dịu dàng đến lạ.Cô khẽ lau đi nước mắt trên mặt Thương Từ:"Không cần em nói, chị biết hết.

Đừng sợ, cho dù thế nào, chị cũng sẽ vượt qua tất cả để tìm được em.

Tin chị."

Thương Từ thì thào, giọng nghẹn ngào:"Chị biết em là..."

Cô chưa kịp nói hết, Ôn Ngôn đã cúi đầu hôn cô.Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam nhạt nhuộm lên cả hai.Gió biển thổi qua, tóc Thương Từ rối loạn.Ôn Ngôn nhẹ nhàng vén tóc giúp cô:"Chị biết, chị biết hết rồi...Phó Tri Kỳ."

Ánh mắt Thương Từ lập tức run lên.Ôn Ngôn ôm chầm lấy cô:"Mẹ chị từng nói, không gì có thể chia cắt những người vốn thuộc về nhau.

Điều quan trọng nhất là sống tốt giây phút hiện tại, đừng nghĩ xa xôi."

Thương Từ cũng vòng tay ôm chặt lại.Cái ôm này giống như tiếp thêm sức mạnh, làm dịu đi mọi nỗi bất an trong lòng cô.Ôn Ngôn nói đúng, trân trọng hiện tại mới là điều quan trọng nhất.Cô tin: chỉ cần có lòng, họ nhất định sẽ vượt qua tất cả."

A Ngôn, em có một câu muốn nói với chị."

"Ừ?"

"Em yêu chị."

Gần nửa năm bên nhau, đây là lần đầu tiên Thương Từ nói ra ba chữ đó.Ôn Ngôn càng siết chặt vòng tay:"Chị cũng yêu em."

Thì Mộc và Cố Dư tay trong tay đi tới, thấy hai người đang ôm nhau.Cố Dư trêu chọc:"Lãng mạn quá nha hai người~"Ôn Ngôn và Thương Từ nở nụ cười, nhẹ nhàng buông nhau ra.Biển vẫn vỗ sóng, tiếng cười vang lên khắp bãi cát.Thương Từ nhìn xung quanh, khẽ mỉm cười.Thì Mộc rút điện thoại ra:"Chụp tấm ảnh chung đi!

Về già còn có cái mà nhớ lại!"

"Ok, được đó!"

Thì Mộc giơ máy lên.

Thương Từ tạo dáng chữ V, Ôn Ngôn cũng nhìn vào ống kính.Cố Dư nghiêng đầu tựa vào Thì Mộc, cả bốn người cùng lưu giữ khoảnh khắc của một buổi chiều thanh bình bên bờ biển.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 71: Người quen cũ


Gió đêm thổi qua, sóng biển dạt dào vang vọng.Sau khi chụp ảnh xong, Thương Từ, Ôn Ngôn cùng Cố Dư và Thì Mộc chuẩn bị quay về homestay.Dưới ánh trăng dịu dàng, bên sạp nhỏ trước cửa homestay, một chiếc vòng tay bằng vỏ sò thu hút ánh nhìn của Thương Từ.Cô buông tay Ôn Ngôn ra bước tới, Ôn Ngôn cũng lập tức theo sau.Cố Dư và Thì Mộc liếc nhau rồi cũng đi đến.Thương Từ cầm lên chiếc vòng tay.Cô gái bán hàng mặc váy trắng, tóc dài nâu rũ xuống tận thắt lưng, đôi mắt nâu sáng như mang theo ánh nắng dịu dàng.Cô ấy mỉm cười:"Chiếc vòng này là tôi tự tay làm đó.

Nếu thích thì chị xem thử nhé."

Thương Từ ngẩng đầu nhìn cô gái, ánh mắt khẽ run lên:"Vân Hy..."

Hàn Vân Hy hơi sững người, mỉm cười:"Chị... quen tôi sao?"

Ôn Ngôn bên cạnh cũng nghi hoặc nhìn Thương Từ.Hàn Vân Hy lại hỏi:"Xin hỏi chị là..."

Thương Từ hoàn hồn.Người trước mặt... giống hệt người bạn thân trong thế giới thật của cô.Cô chợt nhớ đây là thế giới trong truyện.

Cô khẽ cười:"Xin lỗi, em trông rất giống một người quen của tôi."

"À ra vậy."

"Chiếc vòng này, tôi lấy nó."

Thương Từ đặt lại vòng, Hàn Vân Hy nhẹ nhàng gói vào túi đưa cho cô.Do Thương Từ vẫn đeo khẩu trang nên Hàn Vân Hy không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy đường nét đôi mắt khá quen.Cô nhận túi, thanh toán xong.

Ôn Ngôn liếc nhìn Hàn Vân Hy, rồi nắm tay Thương Từ:"Đi thôi."

Cả bốn quay về homestay.Cố Dư và Thì Mộc về phòng mình, Thương Từ cũng vào phòng, đặt túi xuống.Ôn Ngôn ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt không vui:"Em quen cô gái vừa rồi?"

Thương Từ thấy vẻ mặt ấy liền ngồi xuống bên cạnh:"A Ngôn đang ghen à?"

Ôn Ngôn không đáp.Ở bên nhau mấy tháng, Thương Từ đã quá quen tính cô, chiếm hữu mạnh, ít nói nhiều hành động.Cô nâng mặt Ôn Ngôn lên:"Lọ dấm chua nhỏ~""Không phải.

Chỉ là em nhìn cô ta rất lạ, giống như... có gì đó không ổn."

Thương Từ bật cười:"Cô ấy trông rất giống một người quen cũ của em thôi."

Ánh mắt Ôn Ngôn hơi tối lại:"Mối tình đầu?

Người cũ à?"

Thương Từ sững sờ:"Chị nghĩ ra được cái đó hay thật đấy!"

Cô ngả người tựa vào sô pha, Ôn Ngôn thì vẫn nhìn chằm chằm."

Vậy... giống ai?"

"Chị là mối tình đầu của em đấy!

Em chưa từng có bạn gái trước kia."

Thương Từ nắm lấy tay Ôn Ngôn:"Em từ nhỏ đã không có nhiều bạn, lại nhút nhát, hay bị bắt nạt ở tiểu học.

Hồi đó, chính cô ấy – lớp phó học tập – đã đứng ra bảo vệ em."

Ánh mắt cô trở nên hoài niệm.

Ôn Ngôn lắng nghe không ngắt lời."

Từ đó, ngày nào cô ấy cũng giúp em học, rồi tụi em thành bạn thân.

Học cùng lớp suốt cấp hai, lên cấp ba thì luôn kè kè bên nhau.

Tính em dần dần cũng hoạt bát hơn...Lên đại học, cô ấy học sư phạm, còn em thì học y..."

Thương Từ khựng lại.

Cô không thể nói thật trong thế giới này.Ôn Ngôn gật đầu:"Sau đó thì sao?"

"Tốt nghiệp xong, cô ấy về dạy văn tại trường cũ.

Tụi em thường xuyên gặp nhau vào cuối tuần.

Em từng không rõ mình là thẳng hay cong, vì có bạn nam theo đuổi mà không thấy rung động gì cả.

Về sau, em nhận ra mình chỉ rung động với con gái.

Em rất sợ nếu nói ra cô ấy sẽ xa lánh... nhưng cô ấy lại nhận ra trước cả em."

"Cô ấy nói: Tình yêu không phân biệt giới tính.

Hãy dũng cảm sống thật với trái tim mình."

Thương Từ cúi đầu, mắt khẽ run.Cô đoán, giờ phút này ở thế giới thực, Vân Hy hẳn là đang phát điên đi tìm cô.Ôn Ngôn cảm thấy không thoải mái trong lòng, cô nghiêng người lại gần:"Vậy... em chưa từng rung động với cô ấy sao?"

"Tuyệt đối không.

Trong lòng em, cô ấy là gia đình, là người thân, là bạn tri kỷ.

Không có tình cảm yêu đương."

Thương Từ quàng tay qua cổ cô:"Em còn nhớ lần cuối nghe thấy giọng cô ấy là hôm đó.

Cô ấy gọi điện cho em chỉ để mắng vì truyện mình đang đọc có kết thúc BE..."

Ôn Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cô:"Vậy thì chị không ghen nữa."

"Ngốc."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 72: Công khai khi đoạt Ảnh hậu


Ánh nắng ban mai trải dài trên mặt biển xanh, Thương Từ mở mắt tỉnh dậy, phát hiện Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ say bên cạnh.Cô nhẹ nhàng xuống giường, rửa mặt thay đồ rồi lặng lẽ đóng cửa rời khỏi phòng để mua bữa sáng.Vừa bước xuống sảnh, Thương Từ đã thấy một bóng dáng quen thuộc.Cô bước tới vỗ vai Thì Mộc.Thì Mộc đang đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, quay đầu lại mỉm cười:"Cậu dậy rồi à?"

"Ừm.

Tớ định ra ngoài mua chút gì đó ăn sáng.

Còn cậu làm gì ngoài này vậy?"

Thương Từ nghiêng đầu khó hiểu.Thì Mộc gật gù:"Tớ cũng định đi mua bữa sáng."

"Vậy đi cùng luôn nhé."

Hai người cùng đến một quán ăn nổi tiếng trên đảo Y.Sau khi mua đồ ăn xong, Thì Mộc ngáp dài:"À mà này, hôm trước tớ gửi cho cậu cái tutorial đó, thử chưa?"

Thương Từ vừa nghe đã thấy đau đầu:"Thử rồi, nhưng thất bại toàn tập.

Ôn Ngôn mạnh hơn tớ nhiều, mặc dù tớ đã luyện rồi mà vẫn bị chị ấy lật ngược thế cờ.

Hôm đó tớ suýt bị chị ấy hành tới mất mạng luôn."

"Còn cậu thì sao?

Cậu thử chưa, có thành công không?"

Thì Mộc lắc đầu thở dài:"Chưa từng thành công.

Mới đè được lên thì đã bị Cố Dư đè lại rồi.

Xem ra số tớ sinh ra để làm công chúa nằm gối."

Hai người thở dài đồng cảm.Thương Từ trước khi yêu từng nghĩ mình là "1",Kết quả lên giường rồi mới biết:Cô hoàn toàn không thắng nổi Ôn Ngôn.Về đến homestay, cả hai chia nhau về phòng.Thương Từ mở cửa bước vào, liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.Cô bày bữa sáng ra bàn.Lát sau, Ôn Ngôn mặc áo choàng tắm bước ra, vừa buộc tóc vừa hỏi:"Em đi đâu thế?"

Thương Từ bước tới ôm lấy cô từ phía sau:"Em ra mua bữa sáng.

Em nghe nói đảo Y còn có phố cổ, chiều mình đi dạo nhé?"

"Được."

Hai người cùng ngồi xuống ăn sáng.Ôn Ngôn nhấc ly cam lên uống.Ánh mắt Thương Từ lại dừng ở bàn tay cô, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, móng tay gọn gàng.Trên ngón áp út còn đeo chiếc nhẫn đôi giống hệt cô.Ôn Ngôn thấy Thương Từ cứ nhìn chằm chằm:"Em đang nghĩ gì đấy?"

Thương Từ giật mình, cúi đầu ăn cơm.Ôn Ngôn liếc nhìn bàn tay mình rồi khẽ cười:"Nhìn chị cắt móng tay à?"

Thương Từ chỉ cười không nói.Ăn xong, Ôn Ngôn vừa định thay đồ, Thương Từ đã giữ tay cô lại:"Để em giúp chị."

Cô nhẹ nhàng cởi đai áo choàng, tiện thể ôm lấy Ôn Ngôn.Ôn Ngôn vòng tay ôm eo cô, nhếch mép cười:"Biết ngay em có ý đồ mà."

Thương Từ không trả lời, ngón tay mơn trớn lưng cô.Ôn Ngôn cúi đầu hôn cô, môi lưỡi quyện chặt.Nhưng chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên.Hai người vội dừng lại, Ôn Ngôn chỉnh lại áo choàng rồi ra mở cửa.Thì Mộc và Cố Dư đứng ngoài, nhìn hai người:"Hai người chưa xong à?"

"Năm phút nữa!"

"Tụi tớ chờ dưới nhà nha."

Thương Từ đóng cửa lại, quay sang thấy Ôn Ngôn cười khẽ:"Mặc đồ thôi."

Thương Từ hôn nhẹ lên má cô:"Tối nay về mình... dán lại nhé."

Hai người thay đồ xong, đeo khẩu trang rồi cùng xuống dưới,Bốn người lên xe đi đến phố cổ đảo Y.Trong xe, Cố Dư cầm lái, Thì Mộc ngồi ghế phụ đang chụp ảnh.Thương Từ tựa đầu vào vai Ôn Ngôn.Thì Mộc quay đầu lại hỏi:"Bọn mình đi thế này có sợ bị chụp ảnh không?"

Cố Dư thản nhiên:"Bị thì bị, công khai cũng chẳng sao."

Thì Mộc cười cười hỏi:"Tổng giám đốc Ôn ơi, nếu tụi em công khai thì có sao không?"

Ôn Ngôn mặt không biểu cảm, nói:"Không sao."

"Tất nhiên không sao rồi, vì tổng giám đốc nhà ta cũng đang hẹn hò với nghệ sĩ công ty mà~"Thương Từ bật cười, ngồi thẳng dậy, nhìn Ôn Ngôn.Ôn Ngôn nhìn cô đầy dịu dàng:"Ừ."

Thì Mộc và Cố Dư nhìn nhau mỉm cười.Ôn Ngôn ghé sát Thương Từ hỏi nhỏ:"Bọn họ đều công khai rồi.

Vậy mình thì khi nào?"

Thương Từ lại tựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng:"Chờ đến ngày em đoạt Ảnh hậu.

Lúc đó, mình công khai."

Ôn Ngôn gật đầu.Cô hiểu rõ với thân phận đặc biệt của mình,Nếu công khai lúc này, dư luận sẽ dồn hết về phía Thương Từ, nói cô "dựa hơi" hay "được bao nuôi".Nhưng nếu Thương Từ đoạt Ảnh hậu,Có vị trí và thực lực trong giới giải trí,Thì khi ấy không ai còn có thể phủ nhận tình yêu giữa họ.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 73: Người say xuất hiện


Mây đen kéo về bao trùm cổ trấn, mưa bụi nhỏ giọt từ mái ngói xuống, từng hạt nước bắn lên mặt đường lát đá cổ kính.

Ôn Ngôn che ô đen, cùng Thương Từ tay trong tay bước đi.

Những mái ngói xanh và tường gạch đỏ như kể lại dấu vết thời gian.Thương Từ bất chợt bị thu hút bởi một sạp hoa bên đường.Một cụ già đang tỉ mẩn bó những bó hoa trắng muốt.Ôn Ngôn thấy ánh mắt cô dừng lại liền nắm tay dắt sang.Cô cầm lên một bó hoa dành dành, cụ bà nở nụ cười hiền hậu:"Hoa này mới nở, thơm lắm đấy."

Thương Từ cúi xuống ngửi, rồi gật đầu:"Thơm thật."

Ôn Ngôn trả tiền, hai người tiếp tục đi dạo.Thương Từ ôm bó hoa trong tay, khẽ nói:"A Ngôn, chị có biết ý nghĩa của hoa dành dành không?"

"Tình yêu vĩnh cửu, lời hứa và sự chờ đợi."

Ôn Ngôn đáp ngay, khiến Thương Từ ngẩng lên nhìn cô đầy xúc động:"Mỗi lần ngửi mùi hương này, em lại nhớ đến chị.

Vì trên người chị luôn có hương thơm dịu nhẹ của hoa dành dành."

Ôn Ngôn dừng bước.Hai người đứng dưới ô, giữa phố xá nhộn nhịp nhưng lại tựa như thế giới chỉ còn họ.Mọi thứ xung quanh chậm lại, như một thước phim quay chậm, hai ánh mắt chạm nhau."

Chị cũng vậy.

Mỗi lần nhìn thấy hoa dành dành, chị lại nhớ đến em."

Thương Từ cười tươi như nắng sau mưa:"Vậy đây chính là loài hoa định tình của chúng ta rồi."

Thì Mộc từ xa giơ điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc lãng mạn ấy.Cô bước tới trêu:"Hai người đang đóng phim thần tượng đấy à?"

Ôn Ngôn và Thương Từ cùng nhìn sang.Thì Mộc giơ ảnh ra khoe:"Ảnh này đẹp thật đấy, Cố Dư, chị nhìn xem, đúng kiểu poster phim luôn!"

Cố Dư liếc nhìn rồi gật đầu.Thương Từ lập tức nói:"Gửi em tấm đó nha.

Nếu đẹp thật, lúc em với A Ngôn công khai sẽ dùng tấm ảnh này."

"Được thôi.

Nhưng hai người cũng phải chụp ảnh cho bọn tôi nữa nhé."

Thì Mộc đưa điện thoại cho Thương Từ.Cô vui vẻ cầm lấy rồi chụp vài kiểu cho Thì Mộc và Cố Dư.Bốn người cùng đến một trà quán hai tầng mang phong cách cổ trang.Hương trà thơm phức, không gian ấm cúng.Thương Từ ngồi gần cửa sổ, nhấp một ngụm trà.Thì Mộc và Cố Dư thì cùng nhau chọn ảnh trong điện thoại.Ôn Ngôn bỗng nói:"Đợt này về, chị phải sang Y quốc một chuyến.

Bà ngoại chị không khỏe, chị muốn sang thăm."

Thương Từ gật đầu:"Vậy cũng tốt.

Còn em thì chuẩn bị đọc kỹ mấy kịch bản mà anh Tư Trần gửi, thử xem có phim nào phù hợp để casting."

Ôn Ngôn đưa tay xoa đầu cô:"Ừ, cố lên nhé."

Thương Từ nhìn sang Thì Mộc và Cố Dư:"Còn hai người thì sao?

Có dự án gì sắp tới chưa?"

Cố Dư đáp:"Thì Mộc sắp quay một bộ phim truyền hình, còn tôi thì phải đi quay một show thực tế."

Ngay lúc đó, nhân viên phục vụ mang điểm tâm ra.Thương Từ cầm lấy một chiếc bánh, vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.Đang mơ màng, cô chợt bắt gặp một bóng người quen thuộc đang đứng dưới phố.Người ấy nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa như thấu hiểu, khiến đồng tử Thương Từ chấn động cô vội đứng dậy chạy xuống dưới lầu.Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn theo, Thì Mộc và Cố Dư cũng hoảng hốt.Thương Từ chạy ra phố, nhìn quanh.Cô thấy bóng dáng kia giữa đám đông, vội vàng đuổi theo và kéo lại.Một người đàn ông râu ria, áo quần tả tơi, tay cầm chai rượu màu xanh.Chính là người đàn ông cô từng gặp trong cửa hàng tiện lợi ở thế giới thực.Hắn cười hở cả răng:"Sao thế, con gái?"

Thương Từ chưa kịp mở lời, hắn đã vỗ vai cô:"Hãy trân trọng hiện tại, đừng nghĩ nhiều quá."

Nói xong, hắn quay người rời đi, để lại Thương Từ đứng sững trong mưa bụi.Ôn Ngôn đuổi theo nắm lấy tay cô:"Em sao vậy?"

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám tro quen thuộc ấy, miễn cưỡng nở nụ cười:"Không sao đâu, em nhận nhầm người rồi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 74: Tin nhắn lúc nửa đêm


Buổi chiều hôm đó, bốn người dạo chơi phố cổ xong thì trở về lại homestay.Thế nhưng trên đường về, trong lòng Thương Từ cứ thấp thỏm không yên.Ôn Ngôn thấy vậy nhưng cũng không hỏi gì thêm.Về đến phòng, Thương Từ vào phòng tắm trước.Cô ngâm mình trong bồn nước ấm, đầu óc vẫn quay cuồng với suy nghĩ:"Người đàn ông đó... cũng tồn tại trong thế giới này.

Vậy rốt cuộc... hắn là ai?

Hay tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi?"

Đúng lúc đó, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra.Ôn Ngôn bước vào.Nhìn thấy cô, Thương Từ bỗng nở một nụ cười mềm mại:"Em chưa tắm xong đâu."

Ôn Ngôn rót một ly rượu vang đỏ từ chai để sẵn bên bồn tắm, nhấp một ngụm rồi khẽ nói:"Vậy để chị giúp em."

Thương Từ chớp mắt ngạc nhiên:"Hả?"

Ôn Ngôn không đáp mà chậm rãi tháo từng chiếc cúc áo sơ mi, cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng bước vào bồn tắm cùng cô.

Hơi nước mờ ảo bao quanh lấy hai người, đôi mắt xám bạc của Ôn Ngôn trong làn sương càng thêm mê hoặc.Cô ghé sát vào Thương Từ, bàn tay vuốt ve chỗ mềm mại trước ngực, rồi hôn lên đôi môi đang khẽ hé mở.Thương Từ nhắm mắt lại, hai người quấn lấy nhau, trong bồn tắm vang lên những âm thanh mờ ám, triền miên.Một lúc sau, Thương Từ kiệt sức dựa đầu vào xương quai xanh của Ôn Ngôn:"Không chịu nổi nữa..."

Ôn Ngôn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi nước, ôm lấy cô, hôn lên trán như dỗ dành.Sau khi tắm xong, Ôn Ngôn bế Thương Từ ra ngoài, đặt cô lên giường rồi vào tủ lấy đồ mặc cho cô.Mặc xong, Thương Từ nắm lấy tay cô:"Nằm với em một lát nha."

"Ừ."

Hai người chui vào chăn, Ôn Ngôn vòng tay ôm lấy Thương Từ.Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách như ru giấc ngủ.Thương Từ khẽ hỏi:"Chị sẽ ở Y quốc bao lâu?"

"Không lâu đâu, chị sẽ sớm quay lại bên em."

Nghe xong câu ấy, khóe môi Thương Từ cong lên.Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà lại khiến cô thấy vô cùng yên lòng.Cô siết tay Ôn Ngôn:"Đến đó nhớ gọi video cho em, nhắn tin nữa."

"Được."

Hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.Cùng lúc đó, tại nhà họ Ôn, Ôn Vân Hi đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.Ôn Mục từ trên lầu đi xuống, cầm lấy tách trà:"Chị con dạo này ở công ty bận gì mà toàn không thấy mặt?"

Vân Hi tắt điện thoại, cười ngọt ngào:"Chắc là bận công việc ạ."

"Công việc?

Chứ không phải còn đang qua lại với cái cô Thương Từ kia sao?"

Ôn Mục nhíu mày, giọng nghiêm khắc.Vân Hi ôm bụng kêu:"Bố ơi, con hơi đau bụng, con lên phòng trước nhé!"

Nói xong vội vàng bước nhanh lên lầu.Ôn Mục đặt mạnh tách trà xuống, nước văng tung tóe, ông tức giận:"Đám trẻ bây giờ rốt cuộc nghĩ gì không biết!"

Ôn Vân Hi quay đầu trừng mắt với bóng lưng ông, rồi đi thẳng lên lầu.Về đến phòng, cô ngồi vào bàn, mở một cuốn sổ tay.Cầm điện thoại gọi cho quản lý – chị Hà Tân."

Alo, Vân Hi?

Có chuyện gì sao?"

"Chị Hà, chị biết bước tiếp theo của Thương Từ là gì không?"

"...Gì cơ?

Có chuyện gì à?"

Vân Hi lặng lẽ nhìn trang sổ ghi chép, giọng bình thản:"Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi."

Hà Tân đáp:"Nghe nói cô ấy đang xem xét một kịch bản điện ảnh."

"Vậy chị giúp em tranh vai phụ cũng được.

Bất kỳ vai nào cũng được."

Cúp máy, Ôn Vân Hi đặt sổ xuống, đi đến bên cửa sổ.Ngoài trời vẫn là một màn mưa phùn giăng mờ mịt.Cô bất chợt nhớ lại những chuyện thuở nhỏ, khi ấy Ôn Ngôn luôn là đứa trẻ cô độc, lặng lẽ.Còn bây giờ, có vẻ như chị gái cô... không còn giống như trước nữa.Nửa đêm, tin nhắn đến làm Thương Từ thức giấc.Cô mở điện thoại ra, là một số lạ gửi đến:【Ngày mai 12 giờ trưa, gặp nhau tại phòng riêng nhà hàng Tường Vi.

Có thứ cần đưa cho cô. – Jasmine】Thương Từ tắt màn hình Ôn Vân Hi tìm cô làm gì?
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 75: Tuổi thơ của Ôn Ngôn


Sáng sớm hôm sau, bốn người rời đảo Y sớm, lái xe trở về S thị.

Trên đường, Thương Từ lấy lý do gặp bạn để xuống xe trước.

Sau đó, cô gọi xe riêng đến nhà hàng Tường Vi.Vào trong nhà hàng, cô đi thẳng lên phòng bao tầng hai.Vừa mở cửa, cô đã thấy Ôn Vân Hi đang ngồi lười nhác trên ghế, hai chân vắt chéo, tay vẫn đang lướt điện thoại.Nghe thấy tiếng động, Vân Hi ngẩng đầu lên.Hai người đối mặt trong im lặng.Ôn Vân Hi cất điện thoại, đứng dậy:"Cậu đến rồi."

Thương Từ đóng cửa, Vân Hi rót trà rồi đẩy chén sang trước mặt cô, ngồi trở lại ghế, chống cằm ngắm cô:"Thương Từ, tôi phát hiện cậu thật sự rất xinh đẹp."

Thương Từ nhíu mày:"Tôi không đến đây để nghe cô khen.

Cô gọi tôi ra rốt cuộc có chuyện gì?"

Hai người lại lặng im.Thấy vậy, Thương Từ đứng dậy:"Nếu cô không nói thì tôi đi."

"Chờ đã, đây chẳng phải là nhật ký của cậu sao?"

Ôn Vân Hi lấy từ trong túi ra một quyển sổ tay màu đen, đặt lên bàn.Thương Từ nhìn quyển sổ, không có chút ấn tượng gì, nhưng khi Ôn Vân Hi mở trang đầu ra, hai chữ "Thương Từ" hiện rõ.Cô lập tức nghĩ tới "nguyên chủ".Thương Từ cầm sổ lên lật qua vài trang, thấy bên trong là mấy tấm ảnh của Cố Dư, cùng vài đoạn nhật ký.Cô khép sổ lại:"Sao cô lại có cuốn này?"

"Vậy nghĩa là cậu thừa nhận đây là của mình rồi?"

Ôn Vân Hi hỏi ngược lại.Thương Từ đành ngồi xuống:"Ừ thì là của tôi, thì sao?

Mấy chuyện cũ mèm rồi, ai mà chẳng biết tôi từng theo đuổi Cố Dư chứ?"

Cô biết mình không thể để lộ sơ hở, bởi đây là nhật ký của nguyên chủ có thể còn có giá trị sau này.Ôn Vân Hi thấy cô nhận thẳng như vậy cũng có chút bất ngờ.Cô xoay xoay tách trà trong tay:"Thương Từ, cậu thật lòng yêu chị tôi sao?"

Câu hỏi này khiến Thương Từ hơi khó hiểu.Cô không trả lời ngay mà hỏi lại:"Cuốn nhật ký này sao lại ở chỗ cô?"

Vân Hi nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống rồi cười khẽ:"Có người cố tình gửi nó đến nhà tôi.

Tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi rồi đấy."

Thương Từ sững người.Ai lại cố tình gửi nhật ký, một thứ riêng tư như vậy đến nhà họ Ôn?Vân Hi tiếp lời:"Ai cũng biết chị tôi tính cách quái gở, lại cực kỳ chiếm hữu.

Nếu cô ấy thấy cuốn nhật ký này thì sẽ thế nào?"

Thương Từ mỉm cười:"Ôn Ngôn biết rõ tôi từng thích Cố Dư trước khi đến với cô ấy.

Cô nghĩ tôi sợ cái này à?"

Ôn Vân Hi không đáp, chỉ mỉm cười nhấp trà.Thương Từ vẫn nhìn cô chằm chằm.Cô thật sự không hiểu rốt cuộc Ôn Vân Hi muốn gì."

Thương Từ, cậu yêu chị tôi từ khi nào?"

Thương Từ cũng từng tự hỏi câu đó.Cô nhớ mang máng lần đầu gặp Ôn Ngôn, một người xinh đẹp nhưng khó ưa.Ấy vậy mà sau này lại động lòng.Ôn Vân Hi có vẻ rất mong chờ câu trả lời."

Sao cô hỏi vậy?"

"Cậu cứ trả lời tôi trước, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao."

Vân Hi khoanh tay tựa vào ghế.Thương Từ cầm tách trà, lặng lẽ nói:"Trong thang máy."

"Hả?"

"Có lần chúng tôi bị kẹt thang máy.

Cô ấy lúc đó rất khó chịu, tôi sợ cô ấy hoảng nên ôm lấy.

Khoảnh khắc chạm vào cơ thể ấy, tôi bỗng thấy tim mình rung động."

Nghe xong, Ôn Vân Hi chống cằm cười ngọt:"Nhìn ánh mắt cậu chẳng giống đang nói dối.

Nhưng tôi thật sự thấy kỳ lạ, cậu từng yêu Cố Dư say đắm như thế, sao bỗng dưng lại yêu chị tôi?"

Thương Từ không trả lời.Dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, nên chẳng biết phải giải thích sao.Ôn Vân Hi cất nụ cười, ánh mắt nghiêm túc hơn:"Vậy giờ cậu yêu chị tôi thật lòng?"

"Yêu."

Thương Từ trả lời không chút do dự.Ôn Vân Hi gắp một lá rau:"Cậu ở cạnh chị tôi một thời gian, chắc cũng biết cô ấy không thích ăn thịt?"

"Ừ."

"Vậy cậu biết vì sao không?"

Thương Từ chưa từng hỏi, cô tin rằng nếu Ôn Ngôn muốn kể thì sẽ tự nói.Ôn Vân Hi đặt đũa xuống, giọng trầm:"Mẹ chị ấy là một họa sĩ nổi tiếng, xuất thân danh giá.

Nhưng bà ấy bị ép kết hôn với ba tôi, Ôn Mục.

Thực ra, ông ấy lúc đó đang yêu mẹ tôi."

"Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, hai người không hòa hợp.

Họ chẳng yêu nhau như trong phim đâu, chỉ là miễn cưỡng sống cùng.

Cuối cùng, chị tôi được sinh ra, còn tôi là con riêng giữa ba tôi và mẹ tôi."

Khi kể đến đây, mắt Ôn Vân Hi đã ươn ướt."

Mẹ chị tôi, bà Vân rất thích vẽ, thường ngồi trong sân biệt thự vẽ tranh.

Chị tôi hay ngồi cạnh.

Nhưng ba tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô ấy."

"

Sau này, bà Vân qua đời.

Lúc ấy mọi người mới biết bà bị ung thư vú giai đoạn cuối, đã di căn.Chị tôi mới 9 tuổi, phải chứng kiến mẹ mình chết trước mắt, còn người cha thì luôn lạnh nhạt."

"Tôi và mẹ dọn vào nhà họ Ôn.

Lúc đó chị tôi rất gầy, tôi chủ động làm quen thì bị lờ đi.

Cô ấy luôn co mình trong góc, nhưng nếu tôi bị bắt nạt, cô ấy vẫn bảo vệ tôi."

"Chị tôi thích vẽ, nhưng ba tôi nói: người kế thừa tập đoàn thì không được phép vẽ.

Mỗi lần cô ấy cầm bút, ông ấy lại nhốt cô ấy vào căn phòng không đèn."

"Chỉ cần chị tôi thích thứ gì, ông ấy đều phá nát hoặc vứt bỏ.

Lần trước cậu đến nhà chúng tôi cũng thấy rồi đấy ông ấy rất nóng tính, hay đánh chị ấy."

Thương Từ nghe đến đó mà chấn động đến sững người.Cô nắm chặt tách trà.

Trong đầu chỉ hiện lên cái tên: Ôn Ngôn."

Vậy mà cô ấy...

đã chịu đựng tất cả như thế sao?"

Cô thầm nghĩ, tác giả tạo ra nhân vật này cũng thật quá nhẫn tâm.

Không khó hiểu vì sao trong nguyên tác, Ôn Ngôn lại là người lạnh lùng và dần trở thành phản diện.Ôn Vân Hi thấy Thương Từ ngẩn người thì mỉm cười dịu dàng:"Nghe xong chuyện này, cậu... vẫn còn yêu cô ấy chứ?"

Thương Từ cúi đầu, giọng khẽ run:"Yêu.

Tôi yêu chính con người Ôn Ngôn, yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy.Tôi không dám tưởng tượng cô ấy đã phải trải qua bao đau khổ..."

Ôn Vân Hi gật đầu nhẹ, khẽ mỉm cười như có như không.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 76: Bảo vệ chị gái


Sau một khoảng im lặng, Ôn Vân Hi khẽ nhìn Thương Từ rồi mỉm cười:"Quay lại chuyện chính nhé, tại sao tôi lại kể cậu nghe những chuyện đó...

Là vì trong lòng tôi, tôi luôn cảm thấy... tôi có lỗi với chị tôi."

Thương Từ ngẩng đầu nhìn cô.Vân Hi lại nhấp một ngụm trà, tiếp tục:"Tôi may mắn hơn chị, nên tôi được làm những điều mình thích.

Nhưng trong lòng tôi, chị ấy vẫn luôn là một người chị tốt.

Dù chị ấy không ưa tôi, tôi vẫn muốn bảo vệ chị."

"Tôi từng thấy rất nhiều người vì tiền, danh vọng hay địa vị mà tiếp cận chị tôi.

Nên tôi sợ, sợ cậu cũng là một người như thế."

"Vì vậy, lúc trở về nước, tôi mới chủ động... tạo scandal couple với cậu, cố tình tiếp cận, xem thử cậu có thật lòng với chị tôi không.

Không ngờ, cậu thực sự đã vượt qua hết những 'bài kiểm tra' đó."

Thương Từ lúc này mới hiểu thời gian đó chẳng trách Ôn Vân Hi lại chủ động gần gũi, còn hay tạo cơ hội động chạm thân mật.Ôn Vân Hi thấy Thương Từ không đáp thì cười khẽ:"Thật ra sau đó tôi cũng nhận ra, cách làm như vậy là sai.

Vì thế, chuyện này... tôi xin lỗi."

Thương Từ lắc đầu:"Tôi không để tâm.

Chỉ là... nếu cô thật sự muốn tốt cho Ôn Ngôn, thì nên dùng cách đúng đắn hơn."

Vân Hi mím môi:"Tôi biết.

Chị từng là người luôn bảo vệ tôi lúc nhỏ...

Bây giờ tôi cũng muốn bảo vệ chị ấy, dù tôi biết... mình chẳng đủ mạnh."

"Chị ấy mạnh mẽ như vậy, chắc chẳng cần tôi bảo vệ đâu.

Hơn nữa, bây giờ bên cạnh chị đã có cậu rồi."

Thương Từ nghĩ đến Ôn Mục, ba của Ôn Ngôn.Làm gì có cha mẹ nào không thương con?Tại sao ông ta lại đối xử như vậy?Không đúng, ông ta chỉ là nhân vật giấy.Mà nhân vật giấy thì do tác giả điều khiển.Xem ra tác giả đã cố tình viết tuổi thơ thảm khốc cho Ôn Ngôn để hợp lý hóa cho việc sau này cô ấy trở thành "phản diện".

Nghĩ vậy, Thương Từ cảm thấy cả quyển tiểu thuyết này thật sự... quá "drama".Nhưng có lẽ tác giả không ngờ rằng, Thương Từ sẽ xuyên vào truyện.Cốt truyện gốc định sẵn B.E... giờ đã chuẩn bị rẽ sang H.E rồi.Thương Từ thoáng trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.Ôn Vân Hi nâng tách trà, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh:"Tóm lại, mong cậu hãy đối xử thật tốt với chị tôi.

Nếu không, người nhà họ Ôn sẽ không để yên đâu.

Tôi sẽ không tha cho cậu nếu chị ấy tổn thương."

Thương Từ cũng nâng tách trà, mỉm cười:"Cô... ghét ba cô lắm nhỉ?

Tôi để ý, cô luôn gọi ông ấy là 'Ôn Mục', không phải 'ba'."

"Đúng.

Tôi rất ghét ông ta."

Vân Hi không hề do dự."

Ghét ông ấy phản bội hai người phụ nữ, mẹ tôi và dì Vân.

Ghét ông ấy khiến tôi trở thành đứa con ngoài giá thú.

Ghét ông ấy đối xử tệ bạc với chị tôi."

Cô nói xong, cúi đầu xuống:"Nhưng tôi cũng hiểu... ai cũng có mặt tốt xấu.

Có lẽ...

đây là số mệnh."

Nói rồi, cô nâng ly trà uống cạn."

Tôi sắp đi công tác ở H quốc, có lẽ một thời gian sẽ không về.

Cậu nhớ phải đối xử tốt với chị tôi nhé.

Hy vọng lần sau gặp lại, là ở lễ cưới của hai người."

Khoảnh khắc ấy, Thương Từ thật lòng cảm thấy biết ơn.Ít ra, trong cái gia đình ngột ngạt ấy, Ôn Ngôn vẫn còn một cô em gái luôn thật tâm vì cô.Cô cũng nâng ly trà uống hết:"Được, chắc chắn rồi.

Khi đó cô làm phù dâu nhé?"

Ôn Vân Hi gật đầu:"Ừ.

Trước kia tôi không hiểu nổi tình cảm giữa hai cô gái...

Nhưng lần đó thấy chị tôi ôm cậu ở phim trường, tôi dường như đã hiểu rồi.

Có lẽ sau này tôi nên gọi cậu là chị dâu nhỉ?"

Thương Từ lập tức bật lại:"Sao không gọi là anh rể?"

"Chuyện đó quan trọng à?

Mà thôi, gọi là 'chị Thương Từ' đi, nghe vẫn hay hơn."

Cô mỉm cười dịu dàng:"Chị Thương Từ, hãy đối xử với chị em thật tốt nhé."

"Ừ, cô em gái nhỏ của tôi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 77: Lưu luyến không rời


Khi Thương Từ rời khỏi nhà hàng Tường Vi, trời lại lất phất mưa.

Cô ghé vào tiệm bánh gần đó mua một chiếc bánh ngọt, rồi gọi xe rời đi.Xe dừng trước trụ sở công ty giải trí W.S, Thương Từ bước xuống, đi vào tòa nhà.

Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, cô có chút do dự.Lúc này, thư ký bước tới:"Cô Thương?"

"Thư ký Lý, Ôn Ngôn có ở trong không?"

"Có ạ."

Thương Từ gõ cửa.

Từ bên trong vọng ra một giọng trầm:"Vào đi."

Cô đẩy cửa bước vào.

Ôn Ngôn đang đứng trước cửa sổ toàn cảnh, đeo tai nghe Bluetooth và gọi điện.

Thương Từ bước nhẹ, lặng lẽ nhìn cô.

Người phụ nữ ấy khoác bộ vest trắng, mái tóc đen xõa trước ngực – toát lên khí chất tổng tài lạnh lùng.

Thương Từ bỗng nhớ đến những tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà trước kia từng đọc.

Khi ấy cô chẳng hiểu vì sao nữ chính và nữ phụ cứ đâm đầu vào nam chính.

Giờ thì cô hiểu rồi, đứng trước một người vừa đẹp vừa khí chất, ai mà chẳng rung động?Ôn Ngôn quay lại, ánh mắt thoáng kinh ngạc khi thấy cô.Cô bước đến gần:"Không phải em nói đi gặp bạn sao?"

Thương Từ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô:"Vì nhớ chị, nên em tới tìm."

Ôn Ngôn tháo tai nghe, đôi mắt xám bạc sau gọng kính ánh lên ánh sáng dịu dàng.Thương Từ ôm lấy cô:"Chị có nhớ em không?"

"Ừ, nhớ."

Ôn Ngôn đáp rồi vòng tay ôm cô lại."

Em mang bánh đến rồi, cùng ăn nhé."

Ánh mắt Ôn Ngôn dừng lại trên chiếc bánh Red Velvet đặt trên bànmón bánh yêu thích của cô .Cô ngồi xuống sofa, Thương Từ ngồi đối diện, cứ nhìn cô chằm chằm.Ôn Ngôn ngẩng lên:"Em nhìn chị mãi thế?"

"Sao?

Nhìn chị phải tính phí à?"

Thương Từ nhướn mày hỏi.Ôn Ngôn dịu dàng:"Em dạo này gọi 'chị' trôi chảy ghê ha, nhớ lúc trước sống chết không chịu gọi mà."

Thương Từ bỗng đứng dậy, ngồi lên đùi Ôn Ngôn, ôm cổ cô, ghé tai thì thầm:"Chị ơi~"Tim Ôn Ngôn bắt đầu đập loạn."

Nữ thần lạnh lùng ngồi trên đùi gọi chị... thật là hấp dẫn."

Thương Từ cũng cảm thấy kỳ lạ, trước kia cô luôn mạnh mẽ, lạnh lùng, sao cứ đến trước mặt Ôn Ngôn lại muốn làm nũng?Cô định đứng dậy, nhưng Ôn Ngôn siết chặt eo cô:"Muốn đi đâu?"

Thương Từ khẽ nâng cằm cô:"Chị đoán xem?"

Hai người lại hôn nhau say đắm, quấn quýt.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.Thương Từ vội đứng dậy, Ôn Ngôn bình thản lên tiếng:"Vào đi."

Thư ký bước vào, tay cầm một xấp tài liệu.Thấy sắc mặt Ôn Ngôn lạnh lẽo, anh ta rùng mình:"Tổng giám đốc, đây là tài liệu cần chị ký."

"Mang lại đây."

Thư ký đưa bút và tài liệu.

Ôn Ngôn chăm chú xem, ký tên.Thương Từ ngồi trên sofa đối diện, lặng lẽ ngắm nhìn.Cô phát hiện: mỗi khi nhìn Ôn Ngôn làm việc, cô lại muốn dính lấy cô ấy 24/7.Ngay cả lúc ký tên cũng đẹp đến ngây người, đúng là sức hút của nữ tổng tài bá đạo.Thư ký rời đi.

Ôn Ngôn quay sang thấy Thương Từ đang nhìn mình đăm đăm:"Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy chị đẹp quá."

Nói rồi cô lại ngồi lên đùi Ôn Ngôn, dựa đầu vào vai cô:"Chị đi Y quốc, em biết phải làm sao với nỗi nhớ đây?"

Ôn Ngôn ôm chặt cô:"Chị sẽ làm nhanh mọi việc, rồi về với em sớm."

Thương Từ áp tai lên ngực cô, nghe nhịp tim đập đều đặn.Nếu xuyên sách là một giấc mơ thì giấc mơ này, cô không bao giờ muốn tỉnh dậy.Ôn Ngôn cảm thấy Thương Từ im lặng, càng siết chặt vòng tay:"Chị nhất định sẽ quay về bên em."

"A Ngôn... em yêu chị."

Giọng cô nghèn nghẹn, Ôn Ngôn lập tức cúi xuống hỏi:"Sao vậy?

Em khóc à?"

Hai người đối mặt.

Thương Từ vòng tay ôm lấy cổ cô:"Em... chỉ là không nỡ rời chị."

Ôn Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve má cô:"Chờ chị về."

"Ừ..."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 78: Nhật ký của nguyên chủ


Buổi chiều hôm đó, Ôn Ngôn còn một cuộc họp nên Thương Từ về nhà trước.Khi cô về đến nơi, ngoài trời đã mưa như trút nước.Đây là cơn mưa lớn nhất kể từ khi cô xuyên vào thế giới này.Thay quần áo xong, Thương Từ ngồi vào bàn làm việc, lấy ra quyển nhật ký của nguyên chủ.Có lẽ bên trong sẽ tiết lộ điều gì đó về quá khứ, giúp cô hiểu rõ nguyên chủ đã trải qua những gì.Cô mở trang đầu tiên: là một tấm ảnh của Cố Dư.Trong ảnh, Cố Dư mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tóc đen được buộc gọn ra sau.Cô đang đứng cạnh cửa sổ đọc sách, ánh nắng chiếu lên gương mặt thanh tú.Ngay dưới ảnh là dòng chữ nguệch ngoạc:"Người mình thích nhất nhất nhất~"Thương Từ thở dài bất lực.Cô mở sang trang thứ hai ghi chi tiết sở thích, khẩu vị, và thói quen của Cố Dư."

Cô thích người ta đến vậy sao..."

Thương Từ lẩm bẩm.Sang trang ba, là một đoạn nhật ký ngắn:"Hôm nay Cố Dư lại nói ghét mình...

Mình đáng ghét vậy sao?

Tại sao cô ấy không bao giờ nhìn thấy mình?

Còn sắp thi đại học rồi...

Mình quyết định, sẽ tỏ tình vào ngày lễ tốt nghiệp."

Trang thứ tư: một bức ảnh nhóm đã được cắt thành ảnh hai người.Trong ảnh, Cố Dư đứng bên trái, nguyên chủ đứng bên phải.Bên dưới ghi chú:"Tấm ảnh đầu tiên của hai chúng mình.

Cô ấy bên trái, mình bên phải.

Tin rằng sau này sẽ có thật nhiều ảnh chung nữa."

Thương Từ lật tiếp – từ trang 5 đến 10, toàn bộ đều liên quan đến Cố Dư.Cô xoa xoa mắt, mở sang trang 11.Đây là đoạn nhật ký dài nhất."

Có lẽ mình không xứng được cô ấy thích.

Tại sao ai cũng có người yêu thương, chỉ mình thì không Mình cảm thấy thế giới này thật hư ảo.

Mỗi khi thấy Cố Dư, mình lại nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ...

Dù ở bên cạnh cô ấy, mình luôn như vai phụ.

Nhưng rõ ràng mình mới là nhân vật chính trong cuộc đời mình mà.

Tại sao không ai yêu mình?"

Thương Từ khẽ thì thầm: "Có chứ... chỉ là cô không nhìn thấy thôi.

Vì lúc đó, trong mắt cô chỉ có Cố Dư... nên đâu biết có Vu Cận vẫn luôn dõi theo phía sau."

Đúng lúc đó, cửa mở.Thương Từ quay đầu, Ôn Ngôn bước vào.Cô nhìn thấy quyển nhật ký trên bàn, khẽ nhíu mày:"Đây là gì vậy?"

"Nhật ký của nguyên chủ."

Thương Từ buột miệng, rồi vội sửa lại "À...

ý em là cuốn nhật ký cũ.

Em định vứt nó đi."

Cô vội đóng nhật ký lại, nhưng Ôn Ngôn đã bước tới, cầm lấy quyển sổ.Thương Từ hơi chột dạ.Tuy cô không phải người viết, nhưng nếu Ôn Ngôn thấy được, chắc chắn sẽ... ghen.Chưa kể, người này vào nhà mà chẳng phát ra tiếng gì, cô hoàn toàn không nhận ra.Thương Từ cắn môi, định mở lời thì...Ôn Ngôn lật vài trang rồi bình thản nói:"Cố Dư thời cấp ba, rồi mấy đoạn càu nhàu thời đại học...

đọc cũng thú vị đấy."

Cô đặt quyển sổ xuống.

Thương Từ vội đứng lên:"Chị đừng hiểu nhầm, em..."

"Không sao, chị hiểu mà.

Em không cần giải thích.

Vậy... em đọc được gì từ cuốn sổ này?"

Ôn Ngôn ngồi xuống ghế.Thương Từ thở dài, cô còn có thể thấy gì nữa chứ?

Chỉ thấy nguyên chủ thật đáng thương.Ngày ngày chạy theo Cố Dư, chẳng hề quay đầu nhìn lại.Nếu Vu Cận dũng cảm hơn một chút, còn nguyên chủ chịu quay đầu nhìn lại một lần, thì hai người ấy... có lẽ cũng là một cặp rất đẹp.Thương Từ đang xuất thần, Ôn Ngôn khẽ hỏi: "Sao thế?

Đang hoài niệm thời cấp ba à?"

Cô giật mình quay lại.

Cô ngồi lên đùi Ôn Ngôn, người này thật lạ rõ biết cô không phải nguyên chủ, mà cứ hỏi mấy câu... lạ đời.Ôn Ngôn đưa tay nâng khuôn mặt cô: "Quá khứ là quá khứ rồi, chị hiểu hết."

Thương Từ dụi mặt vào lòng cô: "Miễn là chị không ghen là được rồi..."

Ôn Ngôn khẽ mỉm cười.

Cô ghen gì chứ, người từng thích Cố Dư là Thương Từ trước kia, chứ không phải Phó Tri Kỳ hiện tại.
 
Back
Top Bottom