Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 9: Vào Đoàn


Trời nắng đẹp, Thương Từ đang chạy bộ trong khu dân cư.

Tính ra, cô đã xuyên vào truyện được nửa tháng rồi.

Kể từ lần nói chuyện với Ôn Ngôn hôm trước, đã 10 ngày hai người chưa gặp lại.Trong 10 ngày đó, mỗi sáng Thương Từ đều tập thể dục, sau đó đi học lớp diễn xuất, buổi chiều học nhảy, buổi tối thì xem phim ở nhà một mình.Ở thế giới thực, cô chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, nên khi đã xuyên vào truyện thì phải rèn luyện thật nghiêm túc.Đang suy nghĩ thì một người phụ nữ chạy tới từ phía đối diện, mặc đồ thể thao đen, tóc buộc gọn gàng phía sau — chính là Ôn Ngôn.

Cô cũng chú ý thấy Thương Từ.Thương Từ mặc đồ thể thao trắng, tóc xám xõa trên vai, ánh nắng chiếu lên khiến cả người cô như phát sáng.Hai người lướt qua nhau, ánh mắt chạm nhau trong chớp nhoáng, và đúng giây phút đó, Ôn Ngôn cảm thấy trong lòng có chút kỳ lạ.Cô còn đang suy nghĩ thì Thương Từ bất ngờ chạy vòng lại:"Nghĩ gì thế?"

Ôn Ngôn bị giật mình, dừng bước.

Thương Từ khoanh tay:"Chị cũng ở khu này à?"

"Tôi sống ở đây, giờ cô mới biết sao?"

Ôn Ngôn phản vấn lại, Thương Từ nhất thời nghẹn lời.

Cô đảo mắt một vòng:"Tôi nói rồi mà, dạo này trí nhớ tôi không tốt lắm."

Ánh mắt Ôn Ngôn rơi xuống mái tóc xám bạc của cô:"Quản lý sẽ báo cho cô ngày vào đoàn.

Chắc là ngày mai đấy.

Nhưng kiểu tóc này thì không hợp quay cổ trang đâu."

Nghe vậy, Thương Từ bật cười:"Không không không, tôi đã đọc nguyên tác rồi.

Nữ phụ ba là một con hồ ly trắng, tóc của cô ấy cũng màu bạc xám như vầy.

Tôi chỉ cần nối thêm chút là ổn."

Ôn Ngôn rút khăn tay lau mồ hôi trên trán:"Cũng chăm chỉ đấy."

Thương Từ nhún vai:"Tất nhiên rồi."

Ôn Ngôn tiếp tục chạy, Thương Từ cũng chạy theo sát bên:"Ôn Ngôn, bình thường chị lúc nào cũng mặt đơ vậy à?"

"Liên quan gì đến cô."

"Chậc."

Hai người chạy song song dưới nắng sớm, ánh mắt Ôn Ngôn thỉnh thoảng liếc qua Thương Từ.Trước đây cô chưa từng chú ý đến Thương Từ.

Nhưng mấy ngày nay, hình ảnh Thương Từ trong văn phòng hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.Nửa tiếng trôi qua, Thương Từ ghé cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước, ném một chai cho Ôn Ngôn.Ôn Ngôn đỡ lấy:"Tôi không cần."

"Cầm rồi thì uống đi, không uống cũng phải uống."

Thương Từ nói xong quay lưng rời đi.

Ôn Ngôn đứng lại, nhìn chai nước trong tay, khẽ lắc đầu.Về đến nhà, vừa tắm xong thì Thương Từ nhận được cuộc gọi từ quản lý Hà Tâm:"Thương Từ, chiều mai em vào đoàn nhé.

Chị đã sắp xếp một trợ lý cho em, mai cô ấy sẽ đợi ở phim trường."

"Được."

Biết mình sắp vào đoàn, Thương Từ lập tức ngồi đọc lại kịch bản.

Nội dung là chuyện tình yêu giữa người và yêu quái.Ở thế giới thực, thành phố S không cho phép quay phim nữ nữ (song nữ chủ), nhưng không ngờ trong thế giới sách lại cho phép không chỉ nữ nữ, mà còn cả nam nam.Vai diễn của Thương Từ là hộ vệ bên cạnh nữ chính — một hồ ly sáu đuôi.Thì Mộc đóng vai một cửu vĩ hồ ngàn năm, còn Cố Dư là một người trừ yêu.Một ngày trôi qua trong việc nghiền ngẫm kịch bản.

Đêm đến, lúc chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo một tiếng.Cô mở ra thấy có lời mời kết bạn trên WeChat.

Ảnh đại diện màu đen, tên hiển thị là: "Ngôn".Cô vừa đồng ý thì nhận được tin nhắn:【Thương Từ: Là Ôn Ngôn à?】【Ôn Ngôn: Ừ.】Thương Từ cất điện thoại.

Trước đây nguyên chủ còn không có cả WeChat của sếp?Mang theo thắc mắc, cô dần thiếp vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Ôn Ngôn nằm trên giường, mở trang cá nhân của Thương Từ thì thấy... trống trơn.Sáng hôm sau, Thương Từ thu dọn hành lý từ sớm và xuống lầu.

Bạch Tề và Thương Vân Nam đứng dậy:"Con vào đoàn rồi à?"

Thương Từ gật đầu:"Vâng, vì là phim cổ trang nên con sẽ ở lại bên đó một thời gian."

Bạch Tề vội vàng dặn dò:"Vậy nhớ ăn uống đầy đủ nhé, con gầy quá rồi."

"Yên tâm đi mẹ."

Thương Từ đang định ra cửa thì Thương Vân Nam đưa cho cô chìa khóa:"Trong gara có chiếc xe địa hình.

Ba biết con không thích phô trương, công ty cũng chưa cấp xe riêng, nên cứ lái tạm cái này nhé."

Bạch Tề đưa luôn cả bằng lái:"Bằng lái của con này."

Thương Từ nhận lấy và gật đầu.

Có xe thật sự tiện hơn rất nhiều.

Cô đeo khẩu trang rồi xuống gara.Cô dừng lại trước một chiếc SUV, bỏ hành lý vào cốp sau rồi ngồi vào ghế lái:"May quá, ở thế giới thực mình cũng biết lái xe."

Phim trường cách trung tâm thành phố khoảng hơn 40km, nằm gần khu vực đồi núi.Thương Từ lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi thì tới khách sạn gần đoàn phim."

Chị Thương Từ!"

Cô nhìn sang — một cô gái buộc tóc hai bên, mặc áo hoodie hồng chạy lại, nở nụ cười tươi rói:"Em là trợ lý của chị — Lục Điềm."

Thương Từ gật nhẹ.

Lục Điềm nhìn cô chằm chằm — chị ấy đẹp quá, đừng nói là phẫu thuật thẩm mỹ gì đó, đúng là trên mạng toàn tin vịt!Sau khi sắp xếp xong hành lý, Thương Từ thay đồ rồi cùng Lục Điềm ra phim trường dự lễ khai máy.Vừa đến nơi, cô đã thấy Thì Mộc và Cố Dư, cả hai đều đã mặc trang phục cổ trang.Cô bước tới, cúi đầu chào đạo diễn — nhưng đối phương mặt lạnh tanh.Vị đạo diễn này vốn định tổ chức thử vai, ai ngờ Ôn Ngôn tự tiện nhét người vào, khiến ông rất khó chịu.

Ông ghét nhất kiểu dựa hơi quan hệ.Thương Từ đã tra trước, biết vị đạo diễn này nổi tiếng nóng tính và không ưa người "có chống lưng".Thì Mộc thì lại nhiệt tình bắt chuyện:"Thương Từ, chị vào vai hộ vệ của em đó.

Sau này mình phải phối hợp nhiều nha!"

"Được rồi."

Cố Dư nghe thấy hai người kia nói chuyện thì cau mày lại, còn đạo diễn thì đã bước lên bắt đầu nghi thức thắp hương khai máy.Nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp hình và đăng lên Weibo:#《Dần Thời Hồ Yêu》 chính thức khai máy hôm nay##Cố Dư Thì Mộc##Thương Từ##Thương Từ trong lễ khai máy#Trong ảnh, Thương Từ mặc áo sơ mi đen, nét mặt lạnh lùng.

Phần bình luận lập tức nổ ra tranh luận sôi nổi:【Ba người này thật sự sẽ đóng phim chung sao?】【Thương Từ vào vai hộ vệ hồ yêu Ngân Nguyệt — ai hiểu cảm giác này chứ?

Đó là nhân vật tôi thích nhất, sao lại để cô ta đóng cơ chứ!】【Nói gì thì nói, dạo này Thương Từ nhìn cũng ngầu đấy, khí chất khá giống Ngân Nguyệt mặt lạnh.】【Tôi đang viết fanfic về Thương Từ và Thì Mộc, giờ có thêm Cố Dư, có thể viết luôn tam giác tình yêu.】【Viết lẹ đi, tôi muốn đọc cảnh tranh giành tình cảm, hai công theo đuổi một thụ.】【Sao mọi người toàn ship Thương Từ với Thì Mộc vậy trời?】【Thôi đừng ship nữa, diễn xuất của Thương Từ nhìn không nổi luôn ấy!】【Có một tấm hình Thì Mộc đang nhìn Thương Từ kìa, xong luôn, lại thấy thật rồi hahahaha】Sau lễ khai máy, Thì Mộc và Cố Dư bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Thương Từ thì đứng bên quan sát rất chăm chú.Đạo diễn để ý thấy cô vẫn đứng đó liền hỏi:"Hôm nay đâu có cảnh của cô."

"Tôi học hỏi một chút."

Thương Từ đáp rồi tiếp tục quan sát.

Đạo diễn bèn rút điện thoại ra, mở Baidu tra cứu:Họ tên: Thương TừSinh ngày: 12/12/1998Chiều cao: 1m75Cung hoàng đạo: Nhân MãNghệ sĩ nữ đại lục, tốt nghiệp Học viện Kịch nghệ thành phố S.Ngoài ra còn là vài đoạn giới thiệu tác phẩm đã tham gia.

Đạo diễn lướt thử một vài video ngắn, đúng là chướng mắt thật sự.Ông thở dài: "Ôn Ngôn rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 10: Logic của phản diện


Một ngày trôi qua, Thương Từ trở về phòng, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo lên.【Ôn Ngôn: Qua phòng kế bên.】Thương Từ nhìn tin nhắn, Ơ?

Ôn Ngôn cũng đến đây rồi?Cô đến đây làm gì chứ?Chắc chắn là có âm mưu!Cô vội bật dậy khỏi giường, lao ra ngoài, gõ cửa căn phòng bên cạnh:"Ôn Ngôn?"

Cánh cửa mở ra, Ôn Ngôn mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.Thương Từ ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng hương hoa dành dành.Cô bước vào phòng:"Tổng giám đốc Ôn đến tận đây, có chuyện gì vậy?"

Ôn Ngôn dùng khăn lau tóc, tay còn cầm ly rượu vang, nhấp một ngụm:"Giám sát."

Khóe môi Thương Từ cong lên:"Xem ra chị vẫn chưa tin tôi."

Ôn Ngôn không trả lời.

Thương Từ nhìn thấy áo choàng tắm của cô, bỗng nhớ lại cuộc gọi đêm đó...Chẳng lẽ giữa Ôn Ngôn và nguyên chủ có gì mờ ám?Cô lùi lại hai bước, cảnh giác:"Ôn Ngôn, chị đừng có ý đồ gì kỳ cục đấy nhé!"

Ôn Ngôn quay đầu lại, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ khó đoán, khẽ cười giễu:"Thương Từ, cô tưởng tôi thèm cô à?

Ngực phẳng như sân bay!"

Sân bay!SÂN BAY!!Thương Từ nổi đóa, lập tức nhào tới sát mặt cô:"Chị đang nói ai đấy hả?!"

Ôn Ngôn khinh khỉnh:"Nói thẳng nhé, cho dù cô có cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi cũng chẳng có hứng thú đâu."

Thương Từ nghiến răng:"Rất tốt."

Ôn Ngôn ngồi xuống sofa, dựa lưng lười biếng, lâu lâu nhấp một ngụm rượu:"Tôi đã nhìn ra Thì Mộc có tình cảm với Cố Dư rồi.

Có khi hai người họ sắp thành đôi luôn."

Thương Từ nghĩ thầm: Vậy thì quá tốt, đỡ tốn công tác hợp.Ôn Ngôn thấy cô không đáp:"Hay là cô bỏ thuốc Thì Mộc rồi đưa cô ấy tới chỗ tôi đi, tôi không muốn tốn công vô ích nữa."

Thương Từ nghe xong sững người.

Ôn Ngôn quả nhiên là phản diện, chuyện đê tiện như bỏ thuốc cũng nghĩ ra được.Ôn Ngôn đứng dậy:"Cô thấy sao?"

Thương Từ đối diện ánh mắt đầy sát khí của Ôn Ngôn.Cô không hiểu sao Ôn Ngôn lại cố chấp với Thì Mộc như vậy, tác giả của cuốn tiểu thuyết này đúng là viết để ngược nhân vật mà.Thương Từ lấy lại bình tĩnh:"Không được.

Dù cho chị có biến sự việc thành 'gạo nấu thành cơm', Thì Mộc cũng không yêu chị đâu."

Ôn Ngôn ngắm ly rượu trong tay, bình thản:"Vậy thì sao?

Cùng lắm tôi nhốt cô ấy lại, để chỉ mình tôi được nhìn thấy cô ấy."

"Chị bị điên à?

Có được thân xác thì sao?

Không có được trái tim thì cũng vô nghĩa.

Ép buộc không mang lại hạnh phúc đâu!"

Giọng điệu của Thương Từ đầy phẫn nộ.

Ôn Ngôn nghe xong, mặt sa sầm, đặt mạnh ly rượu lên bàn:"Gượng ép có ngọt hay không, phải nếm thử mới biết.

Chưa có ai từng từ chối lên giường với tôi, đàn ông hay phụ nữ đều vậy.

Tôi tin Thì Mộc cũng sẽ đồng ý thôi."

Chưa có ai từ chối??

Vậy còn tôi là cái gì?!Thương Từ cau mày, đánh giá Ôn Ngôn từ đầu đến chân:"Xin lỗi nhé, tôi là người, là phụ nữ, và tôi chẳng hề muốn leo lên giường chị.

Tự tin là tốt, nhưng chị đang tự luyến quá mức rồi đấy."

Ôn Ngôn bị chặn họng, đang định phản bác thì Thương Từ vỗ nhẹ vai cô:"Tự tin có giới hạn thôi nha.

Và đừng nghĩ đến mấy trò biến thái nữa, tôi sẽ ra tay nhanh hơn chị tưởng đấy."

Cô nói xong liền đi ra cửa, không quên cảnh báo.Cửa đóng lại, Ôn Ngôn đứng yên tại chỗ — sao thế nhỉ?Khi nãy Thương Từ chạm vào cô, cô cảm thấy một nơi nào đó trong tim hơi run lên.Cô nhìn vào ly rượu:"Bỏ thuốc à...?

Sao mình lại nói ra mấy lời như thế..."

Chưa kịp dứt câu, biểu cảm cô lại thay đổi, như thể nhận được tín hiệu gì đó, ánh mắt trở nên tàn độc:"Thì Mộc, em sẽ là của tôi."

Thương Từ trở về phòng, ngồi trên giường:"Phản diện đã bắt đầu biến thái rồi.

Bỏ thuốc?

Tôi tin là cô ta có thể làm thật luôn ấy.

Phải để mắt đến Thì Mộc mới được."

---Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^^Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 11: Trở thành bạn bè


Chuông báo thức vang lên, Thương Từ mở mắt.

Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, 4:00 sáng.Cô rời giường đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt thay đồ rồi đến phim trường.Từ khách sạn đến trường quay chỉ mất khoảng 10 phút.

Lục Điềm cầm một ly cà phê đưa cho Thương Từ:"Chị Thương Từ, cà phê này ạ."

Ánh mắt Thương Từ rơi vào ly cà phê:"Lục Điềm, chị không uống cà phê."

Lục Điềm lập tức rụt tay lại:"Em xin lỗi!

Em không biết!"

"Không sao.

Đưa cho chị một chai nước khoáng là được."

Lục Điềm lấy một chai nước khoáng đưa cho cô.

Thương Từ uống xong thì đi vào phòng hóa trang.Chuyên viên trang điểm nhìn làn da mịn màng của cô cười nói:"Da chị thật sự quá đẹp đấy."

Thương Từ chỉ mỉm cười không đáp.

Chuyên viên bắt đầu chuẩn bị thuốc nhuộm:"Tôi sẽ xử lý phần chân tóc cho đều màu, rồi nối tóc vào luôn nhé."

"Được."

Chuyên viên trang điểm và trợ lý cùng nối tóc cho cô, stylist cũng tiến tới hỗ trợ tạo hình.Lúc này, Thì Mộc bước vào phòng hóa trang ngồi xuống.

Một chuyên viên khác bắt đầu trang điểm cho cô.Đến 6:30, tạo hình hoàn tất.

Tóc dài màu xám bạc của Thương Từ được buộc thành đuôi ngựa cao, mặc trang phục võ phục bó eo màu đen, đeo kính áp tròng xám — cả người mang khí chất yêu hồ đầy lạnh lùng.Thì Mộc vừa nhìn thấy liền khen:"Wow, đẹp quá!

Trông chị giống hồ ly thật đấy!"

Thương Từ bật cười:"Chị thấy vẫn chưa giống lắm.

Chị từng thấy một người... chị thấy người đó mới thực sự giống hồ ly."

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh đôi mắt hồ ly của Ôn Ngôn.Lúc này, Cố Dư bước vào.

Cô mặc võ phục trắng bó eo, tóc đen buộc gọn sau đầu.Ánh mắt Cố Dư vừa nhìn thấy Thương Từ liền lóe lên vẻ kinh ngạc, không ngờ cô lại hợp với hình tượng Ngân Nguyệt như vậy.Thì Mộc nhìn điện thoại, hơi cau mày.

Cố Dư để ý liền hỏi:"Sao vậy?"

Thì Mộc nhanh chóng giấu cảm xúc, cười nhẹ:"Không có gì, chỉ là Tổng giám đốc Ôn rủ tối nay đi ăn thôi."

Thương Từ nghe vậy nhớ lại vẻ mặt của Ôn Ngôn tối hôm qua.

Cố Dư nắm lấy tay Thì Mộc:"Em đi một mình được chứ?"

Thì Mộc gật đầu.

Thương Từ vừa thoa son xong hỏi:"Ăn ở đâu vậy?"

"Ở đây này, chị xem đi."

Thì Mộc đưa địa chỉ cho Thương Từ xem.

Sắc mặt Cố Dư tối sầm lại, cô không hiểu sao Ôn Ngôn thỉnh thoảng cứ phải tìm gặp Thì Mộc.Thương Từ nhìn địa chỉ, khoác vai Cố Dư:"Cố Dư, em có chuyện muốn nói riêng với chị.

Ra ngoài chút nhé."

Cố Dư đang định nói thì bị ánh mắt của Thương Từ ra hiệu: đừng nói gì vội.Hai người rời khỏi phòng hóa trang.

Bên ngoài, Thương Từ nhìn xung quanh rồi nói:"Chị thích Thì Mộc."

Cố Dư nghe xong lập tức sững người, kinh ngạc nhìn cô, cô chưa từng nói với ai điều này.Thương Từ tiếp tục cười:"Bây giờ Ôn Ngôn lại hẹn Thì Mộc, nên chị đang ghen đúng không?"

Cố Dư không nói gì, Thương Từ chống nạnh:"Nghe này, Ôn Ngôn không dễ đối phó đâu.

Chị có muốn hợp tác không?"

Cố Dư nhướng mày:"Hợp tác?

Em vừa mới tỏ tình với chị cách đây mấy hôm, giờ lại đòi hợp tác?"

Thương Từ thầm nghĩ: chị đúng là nhắc đúng chuyện người ta muốn quên.Cô nghiêm túc lại:"Cố Dư, chị xin lỗi chuyện trước kia.

Thực ra em chỉ thấy chị diễn giỏi thôi, tưởng là thích chị, nhưng không phải.

Chính em cũng nhầm lẫn, đã gây phiền phức cho chị."

Cố Dư vẫn còn mơ hồ, Thương Từ nói tiếp:"Chúng ta làm bạn nhé.

Em nhìn ra được là chị thích Thì Mộc, mà cô ấy cũng thích chị.

Em là bạn của cả hai, nên muốn giúp hai người thành đôi."

Cố Dư vẫn chưa đáp lời, Thương Từ vỗ vai cô:"Nói thật, chị và em trùng hệ rồi, nên chị bỏ cuộc."

Ánh mắt Cố Dư chấn động:"Chị là T sao?"

"Tất nhiên, chị thế này giống P lắm à?"

Thương Từ hất cằm tự tin.

Ở thế giới thực, cô vốn là một T tóc dài, dù chưa từng yêu ai nhưng rất rõ xu hướng của mình.Cô cực kỳ chắc chắn: mình là công, không bao giờ là thụ.

Nên chuyện thích Cố Dư là hoàn toàn không thể.Cố Dư đánh giá cô một lượt, quả thật sau cú ngã cầu thang, Thương Từ đã khác hẳn.

Cảm giác cô ấy đang nói thật."

Hợp tác kiểu gì?"

"Tối nay hai ta lén bám theo, tùy cơ ứng biến."

Cố Dư gật đầu, Thương Từ chìa tay ra:"Nói xong rồi, từ nay ta là bạn!"

Cố Dư nắm tay cô:"Không vấn đề.

Nhưng em trả lời chị một câu — có khi nào em có tình cảm với Thì Mộc không?"

Thương Từ lắc đầu:"Không thể nào.

Thì Mộc là kiểu chị đại, mà chị thích kiểu bánh bèo ngọt ngào cơ."

Cố Dư gật đầu.

Thương Từ lập tức cười rạng rỡ:"Có ai dễ thương nhớ giới thiệu cho chị nha, chị mê gái ngọt lắm đó!"

Cố Dư khoác vai cô:"Chuyện nhỏ!"

Cả hai quay lại phim trường.

Đạo diễn ngồi trên ghế:"Action!"

Cảnh quay hôm nay là hộ vệ hồ yêu do Thương Từ đóng, cùng nữ chính đối đầu với người bắt yêu.Sau hiệu lệnh, Thương Từ lập tức nhập vai.[Trong cảnh phim]Thương Từ ánh mắt lạnh lùng, đứng chắn trước mặt pháp sư trừ yêu Du Phong:"Cút."

Du Phong rút kiếm chỉ vào Ngân Nguyệt:"Lũ yêu quái các ngươi!"

"Cut!"

Cả ba người nhìn về phía đạo diễn.

Ông đứng dậy, bước lại gần:"Thương Từ, đoạn đầu thì được, nhưng lúc nói thoại thì không có khí lực.

Với lại đừng quá đơ.

Lạnh lùng không có nghĩa là mặt đơ, hiểu chưa?"

"Dạ vâng."

Thương Từ cúi đầu xin lỗi.

Đạo diễn lại quay sang Thì Mộc:"Thì Mộc, ánh mắt em phải mang chút dò xét."

"Em hiểu rồi ạ."

Thương Từ hít một hơi sâu, lạnh lùng không có nghĩa là đơ mặt.

Nét mặt có thể không biểu cảm, nhưng ánh mắt nhất định phải có cảm xúc, nếu không sẽ giống... người máy.Cô thầm niệm trong lòng rồi nhắm mắt lại.

Ba người tiếp tục quay lại cảnh vừa rồi để quay lại lần nữa.Quay đến lần thứ hai, đạo diễn cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng:"Rất tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo."

Thương Từ xoay cổ, thở dài:"Diễn xuất đúng là không thể tiến bộ trong một ngày được..."

Cố Dư và Thì Mộc liếc nhìn nhau.

Thì Mộc an ủi:"Thật ra hôm nay chị diễn tốt mà, tiến bộ hơn trước rồi."

Cố Dư thì thẳng thắn hơn:"Không chỉ là tốt, là rất tốt luôn.

Diễn xuất trước đây của em thật sự là...

đau mắt đấy."

Thương Từ cười ngượng.

Sau đó cả ba tiếp tục quay thêm ba cảnh nữa, và Thương Từ đều qua được.Tối đến, Thì Mộc thay đồ chuẩn bị đến nhà hàng.

Cố Dư đứng ngoài phòng thay đồ xem điện thoại:"Thương Từ, cô thay xong chưa?

Thì Mộc đi rồi đấy."

Thương Từ vừa thay đồ xong bước ra:"Đừng hối, bây giờ chị mà đi theo dễ bị lộ lắm.

Với lại em biết địa chỉ rồi, gấp cái gì."

Cố Dư nhìn mái tóc xám của cô buông xõa trước ngực:"Tóc em thế này nổi bật quá đấy."

Thương Từ liếc nhìn tóc, buộc lại thành đuôi ngựa thấp, rồi đội mũ lưỡi trai đen.

Sau đó, cô còn kéo mũ trùm của áo hoodie chùm lên trên.

Cố Dư thấy vậy thì gật đầu:"Đỉnh đấy."

Thương Từ đeo khẩu trang:"Đi nào."

Cả hai lái xe tới nhà hàng Tây.

Từ ngoài cửa sổ, có thể thấy Ôn Ngôn đang ngồi bên trong, chậm rãi nhấp rượu vang đỏ.Thì Mộc bước vào ngồi xuống, Ôn Ngôn thấy vậy liền ngồi thẳng dậy:"Em đến rồi."

"Tổng giám đốc Ôn tìm tôi có việc gì sao?"

Thì Mộc hỏi với vẻ nghi hoặc.Ôn Ngôn mặt không biểu cảm:"Không có gì, chỉ muốn ăn tối cùng em thôi."

Từ xa, Cố Dư ngồi nhìn:"Em nói xem họ đang nói gì vậy?"

Thương Từ không trả lời.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm ly rượu vang trống không trước mặt Thì Mộc, trong lòng thầm nghĩ: Ôn Ngôn sẽ hạ thuốc kiểu gì?Đúng lúc này, thư ký của Ôn Ngôn mang một chai rượu vang tới.

Thương Từ lập tức nói nhỏ:"Cố Dư, lát nữa chị sẽ dụ Ôn Ngôn ra ngoài.

Khi đó em lập tức vào đổi ly rượu của Thì Mộc và Ôn Ngôn.

Đừng hỏi nhiều, hiểu chưa?"

Cố Dư gật đầu.

Thư ký để rượu xuống rồi rời đi.

Ôn Ngôn mở rượu, rót vào ly của Thì Mộc.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 12: Hai Vợ Chồng Đánh Nhau


Ôn Ngôn vừa rót xong ly rượu định nói gì đó thì điện thoại vang lên.Ban đầu cô không định bắt máy, nhưng thấy tên người gọi là Thương Từ, cô do dự một chút rồi nhấc máy:"Gì vậy?"

"Ôn Ngôn, mau ra ngoài!

Tôi có chuyện quan trọng liên quan đến Thì Mộc muốn nói với chị!"

Giọng Thương Từ đầy lo lắng.

Ôn Ngôn đứng dậy:"Đợi tôi chút, tôi phải xử lý việc này."

Ra ngoài nhà hàng, Ôn Ngôn cau mày:"Sao cô lại ở đây?"

Thương Từ bước lên gần:"Tôi nói cho chị nghe này, thật ra Thì Mộc cô ấy..."

Trong nhà hàng, Cố Dư lập tức lao tới đổi ly rượu của Thì Mộc.

Thì Mộc ngạc nhiên:"Cố Dư?

Em làm gì vậy?"

"Đừng hỏi.

Lát nữa chị chỉ cần để Ôn Ngôn uống rượu là được.

Thương Từ dặn em."

Nói xong, cô vội rời đi.

Thì Mộc nhìn ly rượu, hình như hiểu ra điều gì.Bên ngoài, Ôn Ngôn nhét tay vào túi:"Rốt cuộc cô muốn nói gì?

Nói nửa ngày vẫn chưa rõ."

Thương Từ vỗ vai cô:"Tôi chỉ muốn nói là... chị với Thì Mộc thật sự rất xứng đôi đó nha~"Sắc mặt Ôn Ngôn sa sầm:"Thương Từ, cô rảnh lắm đúng không?"

"Đúng rồi.

Tôi đang đi dạo, thấy chị ăn tối ở đây nên ghé chào chút.

Chị ăn tiếp đi."

Nói xong, cô quay người rời đi.

Ôn Ngôn đứng tại chỗ:"Thần kinh."

Ôn Ngôn quay lại bàn, ngồi xuống.

Thì Mộc nâng ly:"Tổng giám đốc Ôn, cảm ơn chị luôn quan tâm tôi.

Tôi kính chị một ly."

Ôn Ngôn thầm nghĩ: Nhanh vậy à?Thì Mộc uống cạn, Ôn Ngôn cũng cầm ly lên uống theo.Thì Mộc lại rót đầy lần nữa.

Ôn Ngôn nhìn ly rượu, nở một nụ cười đầy hàm ý."

Tổng giám đốc Ôn, nghe nói tửu lượng chị rất tốt."

"Phải."

Ôn Ngôn nâng ly uống tiếp.Thì Mộc cắt bít tết, Ôn Ngôn chợt hỏi:"Thì Mộc, sao em không uống nữa?"

Thì Mộc khựng lại, định trả lời thì Ôn Ngôn chợt ôm đầu:"Sao đau đầu thế này..."

Thì Mộc mỉm cười:"Chị uống hơi nhiều rồi đấy."

Ôn Ngôn cởi nút áo sơ mi đầu tiên:"Nóng quá..."

Thì Mộc định lên tiếng thì Thương Từ và Cố Dư bước vào.Thương Từ đỡ lấy Ôn Ngôn:"Thì Mộc, chị đừng hiểu nhầm, là tôi.

Tôi thích Ôn Ngôn nên mới bỏ thuốc vào rượu, định biến chuyện thành sự đã rồi!"

Cố Dư nhìn sang Thì Mộc, cả hai cùng thở phào:"Tôi cứ tưởng là Tổng giám đốc Ôn bỏ thuốc tôi cơ."

"Sao có thể chứ!

Tổng giám đốc tốt như vậy sao mà làm thế được!"

Thương Từ dìu Ôn Ngôn:"Tôi đưa cô ấy về trước nhé."

Thì Mộc ngăn lại:"Thương Từ, làm vậy không ổn đâu."

Thương Từ mỉm cười nhẹ nhàng:"Không sao, cô ấy thích chơi kiểu này với tôi mà.

Chị yên tâm, không phải đơn phương đâu."

Nói xong, cô kéo Ôn Ngôn rời khỏi nhà hàng.Thì Mộc ở lại, lẩm bẩm:"Thì ra họ là một đôi..."

Cố Dư cau mày, cô nhớ rõ lúc nãy Thương Từ nói thích kiểu ngọt ngào mà Ôn Ngôn nhìn thế nào cũng không phải dạng "bánh bèo ngọt ngào".

Hơn nữa, rõ ràng hai người cùng hệ, chắc chắn "đụng nhau".Thì Mộc nhìn thấy vẻ thất thần của Cố Dư:"Em sao thế?"

"Không có gì, về thôi."

Thương Từ dìu Ôn Ngôn về khách sạn, ném cô lên giường:"Nặng chết được."

Ôn Ngôn cởi thêm nút áo:"Nóng quá..."

"Đáng đời!

Ai bảo chị định bỏ thuốc người ta!

Tôi còn phải đỡ giùm chị để giữ thể diện đấy!"

Thương Từ giận đến bốc khói.

Rõ ràng cô hoàn toàn có thể để Thì Mộc biết bộ mặt thật của Ôn Ngôn, nhưng nghĩ đến việc cả hai cùng công ty, cô vẫn không nỡ vạch trần.Sếp mà đi bỏ thuốc nhân viên à?

Thì Mộc sau này còn làm việc được nữa không?Chưa kể, hoàn cảnh gia đình của Thì Mộc không tốt, cô ấy còn cần ở lại W.S Entertainment để kiếm sống.Thương Từ vừa nghĩ vừa ngồi xuống giường.

Ôn Ngôn cởi áo sơ mi, từ phía sau ôm lấy cô:"Nóng quá..."

Thương Từ khựng lại, lập tức bật dậy:"Ôn Ngôn, chị đừng có đụng vào tôi, không là tôi đập chị thật đấy!"

Ôn Ngôn bật cười ha hả, Thương Từ đứng đơ ra, chưa kịp phản ứng thì Ôn Ngôn đã bước xuống giường lại gần cô:"Cô nghĩ tôi không biết trò mèo của cô à?"

Thương Từ lùi lại theo phản xạ.

Ôn Ngôn bất ngờ túm lấy cổ cô:"Tôi căn bản không hề bỏ thuốc vào chai rượu đó."

Thương Từ cảm thấy mình sắp ngạt thở, lập tức siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào bụng Ôn Ngôn.Ôn Ngôn ôm bụng lùi lại, Thương Từ xoay cổ tay:"Hóa ra là diễn kịch à?

Mặt dày thật đấy!"

Ôn Ngôn ôm bụng kêu đau:"Cô không thể nhẹ tay hơn một chút à?"

Nói xong lại nhào tới, Thương Từ hoảng hốt né tránh:"Điên rồi!"

Ôn Ngôn giơ tay định đấm vào mặt Thương Từ, nhưng bị cô chộp lấy cổ tay:"Lực thế này mà cũng đấm ai?"

Ôn Ngôn tức đến muốn hộc máu, dùng tay còn lại nhắm vào bụng Thương Từ đánh tiếp.Thương Từ đau đến kêu lên:"Chị...!"

Ôn Ngôn còn định đánh nữa, nhưng Thương Từ đã khóa hai cổ tay cô, ép cô vào tường:"Chị định đánh tới sáng à?

Đúng là điên thật!"

Ôn Ngôn gào lên:"Cô ra tay trước đấy!"

"Là chị bóp cổ tôi trước mà!"

Ôn Ngôn hít sâu:"Tôi có bóp mạnh đâu!"

Thương Từ nghiến răng:"Chị gọi đấy là không mạnh à?

Tôi suýt nữa chết ngạt đấy biết không!"

Hai người lặng im.

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám tro của Ôn Ngôn:"Tôi sẽ thả tay ra, chị không được đánh tôi nữa."

Cô buông tay, rồi ôm bụng ngồi xuống ghế sofa.

Ôn Ngôn cũng nhăn mặt, đau chẳng kém.Không khí yên lặng một lúc.

Ôn Ngôn chau mày:"Cô thật ngốc.

Tôi vốn không hề bỏ thuốc."

"Thì tôi đâu biết!

Tôi tưởng chị làm thật!

Mà chị làm vậy là sai rồi, không thể cưỡng ép được.

Sao không theo đuổi người ta từ từ?"

Thương Từ xoa bụng nói, Ôn Ngôn cúi đầu:"Tôi chưa từng theo đuổi con gái bao giờ."

Thương Từ há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.Ôn Ngôn cũng im lặng.

Một lúc sau, Thương Từ đứng dậy:"Chị thích Thì Mộc vì lý do gì?"

"Tôi cũng không biết.

Ngay lần đầu gặp mặt đã muốn theo đuổi rồi, không lý do."

Thương Từ định nói, nhưng chợt nhớ ra Ôn Ngôn là một "nhân vật giấy", mọi thứ cô làm đều do tác giả kiểm soát.Cô lại ngồi xuống ghế sofa:"Hôm nay tôi nói vậy rồi, giờ không còn cách khác."

Ôn Ngôn cau mày:"Đồ ngốc.

Sự tự cho là đúng của cô đã phá hỏng mọi thứ."

Thương Từ dựa lưng vào sofa.

Đến nước này, cô chỉ còn cách khác để đối phó với tên phản diện này.Một ý tưởng lóe lên trong đầu."

Chúng ta hẹn hò đi."

Ôn Ngôn nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét:"Cô lại lên cơn gì thế?"

"Chứ chị muốn sao?

Tôi lỡ nói rồi, chi bằng ta giả làm người yêu, để Thì Mộc và người khác mất cảnh giác."

Thương Từ nghiêm túc nói.

Ôn Ngôn bước đến bên cửa sổ, suy nghĩ.Còn Thương Từ cũng đang phân tích – giả làm người yêu chỉ là cái cớ, thật ra là để giám sát tên điên này.Ôn Ngôn quay lại nhìn cô:"Được.

Tôi đồng ý."

Thương Từ không ngờ Ôn Ngôn lại gật đầu nhanh vậy.

Tên phản diện này lúc thì khôn, lúc lại ngu một cách đáng sợ.Cô bước đến giường, nằm xuống:"Diễn cho tròn vai đi.

Ngày mai tôi ra ngoài."

Ôn Ngôn nhìn cô nằm xuống:"Thế tôi ngủ ở đâu?"

"Trên giường hay sofa, tùy chị."

Thương Từ nói rồi quay người, còn dặn thêm:"Làm ơn tắt đèn giùm với, cảm ơn."

"Không."

Ôn Ngôn nằm luôn xuống sofa, không chịu tắt đèn.

Thương Từ nghĩ cô đang giận dỗi, liền bật dậy định đi tắt thì Ôn Ngôn nói nhỏ:"Đừng tắt.

Tôi... tôi sợ tối."

Câu nói thốt ra theo bản năng.

Thương Từ dừng lại, rồi quay lại giường, nằm xuống.Nghĩ đến chuyện mình vừa đánh cô ta, Thương Từ lại bật dậy.Cô bước đến sofa, bế bổng Ôn Ngôn lên, khiến mắt cô trợn tròn:"Thương Từ!

Cô làm gì vậy!

Mau thả tôi xuống!"

Thương Từ đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lại:"Phòng chị, chị ngủ giường.

Tôi ngủ sofa."

Rồi cô quay đi nằm xuống sofa, đội mũ lưỡi trai che mặt.

Ôn Ngôn nhìn cô, không biết nên nói gì.Thương Từ nghiến răng, trong lòng rủa thầm: Người này đúng là hết thuốc chữa!
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 13: Tranh cãi


Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng.

Thương Từ mở mắt, tháo mũ lưỡi trai trên mặt xuống, nhìn về phía giường.Ôn Ngôn vẫn còn đang ngủ say, Thương Từ nhẹ nhàng bước đến bên giường rồi ngồi xổm xuống.

Đúng lúc đó, Ôn Ngôn mở mắt.Hai người nhìn nhau...Một giây.Hai giây.Ba giây.Thương Từ hoàn hồn, lập tức đứng dậy, ho nhẹ:"Ờ... tôi chỉ xem thử cô tỉnh chưa thôi."

Ôn Ngôn kéo chăn ra."

Cô đang lén nhìn tôi."

Thương Từ ra vẻ kiêu ngạo: "Đừng tự luyến, ai rảnh nhìn cô."

Ôn Ngôn bước xuống giường, nhẹ nhàng đẩy Thương Từ ra:"Tôi nói cho cô biết, giả làm người yêu thì được, nhưng cô đừng có động lòng.

Tôi sẽ không bao giờ thích cô đâu."

Thương Từ trợn dấu hỏi đầy đầu.

Người này bị gì vậy?Cô mà đi thích Ôn Ngôn á?Thương Từ tiến lại gần:"Cô yên tâm, dù phụ nữ trên Trái Đất tuyệt chủng hết tôi cũng không thích cô."

Ôn Ngôn nổi giận ngay lập tức:"Tốt lắm!

Tôi cũng nói cho cô biết, dù cả hành tinh này không còn ai tôi cũng không thèm để ý đến một phụ nữ nào chua ngoa như cô!"

Thương Từ nghiến răng, cái người này định gây sự mãi à?Cô khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường:"Cô cứ yên tâm, kể cả sinh vật toàn cầu tuyệt chủng tôi cũng không thích một kẻ điên cuồng như cô."

Câu nói này, cô cố tình ngắt nhịp, nhấn mạnh từ ngữ.Thương Từ xoay người đi về phía cửa phòng, định rời đi.

Ôn Ngôn đứng tại chỗ, cảm thấy người phụ nữ này điên thật sự, dám nói với cô kiểu đó.Thương Từ vừa mở cửa, Ôn Ngôn liền túm lấy cổ tay cô."

Cô có bản lĩnh thì..."

Câu chưa dứt thì Cố Dư và Thì Mộc tình cờ đi ngang qua, cả hai đều có vẻ mặt hóng chuyện.Thương Từ đứng sững, Ôn Ngôn cũng nhất thời đơ ra.

Thì Mộc nghi ngờ hỏi:"Hai người đang cãi nhau à?"

Ôn Ngôn định mở miệng, nhưng Thương Từ đã nắm lấy tay cô:"Làm gì có, cô ấy đang dỗi tôi chút thôi."

Thương Từ dịu dàng nhìn Ôn Ngôn, nâng mặt cô lên:"Bảo bối, là lỗi của chị, đừng giận chị nữa mà~"Giọng dỗ dành kiểu người yêu chính hiệu, Thì Mộc và Cố Dư cười cười rời đi.Ôn Ngôn hất tay Thương Từ ra, ánh mắt sắc bén:"Cô đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó.

Tôi là T!

Đừng có xem tôi như thụ!"

Thương Từ tựa vào khung cửa:"Tại sao?

Tôi mới là công, được chưa?"

Ôn Ngôn lập tức kéo cô ra rồi đóng cửa lại, ép cô vào tường:"Tôi mới là công, nói lần cuối."

Lòng hiếu thắng trong Thương Từ trỗi dậy, không cam lòng:"Tôi không đời nào làm thụ!"

Ôn Ngôn nắm chặt tay:"Tôi cũng vậy!"

Thương Từ cảm thấy người trước mặt thật vô lý, liền đẩy Ôn Ngôn ra, mở cửa bỏ đi.Ra khỏi phòng, Thương Từ trở về phòng mình, chợt nhớ ra:"Khoan đã, tôi với cô ta chỉ giả làm người yêu thôi mà, quan tâm gì công hay thụ, có làm gì thật đâu."

Ôn Ngôn đang tắm, gương mặt Thương Từ lại hiện lên trong đầu.

Cô nhắm mắt, người phụ nữ này thật sự quá phiền.Thương Từ tắm rửa xong, thay đồ rồi ra phim trường.

Lục Điềm đưa cho cô chai nước."

Chị Thương Từ, chị bình thường không ăn sáng à?"

"Tôi ăn bánh quy trong phòng rồi."

Thương Từ thay trang phục quay phim.

Lục Điềm xem bảng công việc trên máy tính bảng:"Chị Thương Từ, chị Hà Tâm nói tối nay là tiệc kỷ niệm thành lập công ty."

"Đột ngột vậy?"

"Không đột ngột đâu, chị ấy nói tháng trước đã nhắc chị rồi."

Lục Điềm trông đầy khó hiểu.

Thương Từ nghẹn lời — một tháng trước cô đâu có mặt, làm sao mà biết?Lúc này Thì Mộc bước vào phòng hóa trang, dịu dàng cười:"Chị dỗ được bạn gái chưa?"

Lục Điềm nghe vậy trưng ra bộ mặt hóng hớt: Thương Từ là cong á?Bạn gái của chị ấy là ai vậy?

Làm trợ lý mà mình còn không biết?Thương Từ cố gắng giữ bình tĩnh:"Dỗ rồi.

À, Thì Mộc, tối nay thật sự là tiệc công ty à?"

Thời Mộc gật đầu:"Đúng thế, chẳng phải chị đã biết từ trước rồi sao?"

Quản lý của Thì Mộc bước vào dặn dò công việc.

Thương Từ ngả người ra ghế, trong lòng thầm lo: Lỡ lộ thì toi.Cô đang suy nghĩ thì Thì Mộc hỏi:"Tối nay chị mặc gì?"

Thương Từ không trả lời, vì cô chưa nghĩ ra mặc gì cả.Cửa phòng hóa trang mở ra, mọi người nhìn sang thì thấy thư ký của Ôn Ngôn, anh ta xách một hộp quà đưa cho Thương Từ."

Ôn tổng nói tối nay cô Thương mặc bộ này để xuất hiện."

Thời Mộc lập tức bày ra vẻ mặt "CP này tôi thích nè".

Quản lý của cô thì hoang mang: Sao Ôn tổng lại tặng đồ cho Thương Từ?Thương Từ nhận lấy, mở hộp ra, ánh mắt lập tức chấn động khi thấy chiếc váy đen bên trong.Cô cầm váy lên, thư ký rời đi.

Thì Mộc bước đến nhìn:"Wow, váy cúp ngực luôn kìa."

Đó là một chiếc váy dạ hội nhung đen cúp ngực.

Thương Từ cúi xuống nhìn bộ ngực của mình, nhớ lại câu Ôn Ngôn từng mỉa mai: "Sân bay"."

Hừ~"Thời Mộc nhìn biểu cảm bất lực của cô:"Không thích à?"

"Thích chứ, cực kỳ thích."

Thương Từ nhận lại chiếc váy, ánh mắt tràn đầy sát khí.Ôn Ngôn, cô cứ đợi đó cho tôi.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 14: Hồ ly tinh


Buổi tối, trong đại sảnh tiệc sang trọng, mọi người nâng ly rượu trò chuyện rôm rả.

Ôn Ngôn mặc một bộ vest trắng ngà, tay cầm ly champagne đi khắp nơi tìm bóng dáng Thương Từ.Thì Mộc và Cố Dư đứng cùng nhau nói chuyện.

Đúng lúc đó, mọi người đồng loạt quay đầu về một hướng.

Thương Từ xuất hiện trong chiếc váy nhung đen ôm sát, mái tóc dài màu xám tro buông trước ngực.Cô chậm rãi bước về phía Ôn Ngôn, ánh mắt Ôn Ngôn không thể rời khỏi cô.Thương Từ... dáng người đẹp đến vậy sao?Ôn Ngôn không khỏi quan sát cô kỹ hơn: làn da trắng như tuyết, vóc dáng đầy đặn, từng đường cong đều hút mắt.Thương Từ bước đến trước mặt, môi khẽ cong lên:"Ánh mắt của Tổng giám đốc Ôn thật không tệ."

Ôn Ngôn ánh mắt lướt theo cổ áo của cô xuống phần đường cong mềm mại, Thương Từ thấy vậy cố tình ghé sát vào:"Không ngờ đúng không?

Tôi không phải sân bay đâu."

Ôn Ngôn vốn định trông thấy Thương Từ lúng túng, ai ngờ vóc dáng cô ấy lại đẹp như vậy.

Thế thì ngày thường sao lại trông giống "sân bay"?Thương Từ cố ý lấy ly champagne từ tay Ôn Ngôn, mỉm cười nhẹ nhàng.Cô sửa lại tóc cho Ôn Ngôn:"Ngốc ạ, cô đang thắc mắc vì sao bình thường tôi lại như thế đúng không?

Tôi mặc áo nịt ngực đấy."

Ôn Ngôn nghe hai chữ "ngốc ạ" liền nghiến răng ken két.

Xung quanh bắt đầu có người xì xào:"Chuyện gì thế?

Sao Thương Từ lại nói chuyện thân mật với Tổng giám đốc Ôn vậy?"

"Hai người họ thân thiết đến thế à?"

Thì Mộc nhìn cả hai:"Tôi thấy Thương Từ và Tổng giám đốc Ôn thật sự rất hợp."

Cố Dư cũng đồng tình gật đầu.

Ôn Ngôn cầm lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với Thương Từ:"Ừ, cũng được."

Cô nhấp một ngụm rượu, khóe môi Thương Từ cong lên, Ôn Ngôn thật dễ dỗ."

Tổng giám đốc Ôn, em kính chị một ly."

Một mỹ nữ vóc dáng nóng bỏng bước tới, giọng ngọt như mật.Ôn Ngôn lạnh lùng: "Không cần."

Cô tránh người phụ nữ đó, đi về hướng khác.Thì Mộc bước đến bên Thương Từ: "Hôm nay chị thật sự rất xinh đẹp."

"Cảm ơn."

Thương Từ nhìn về phía Ôn Ngôn, cô phát hiện bất kể nam hay nữ, ánh mắt họ nhìn Ôn Ngôn đều có chút kỳ lạ, giống như ai cũng muốn dụ dỗ cô ấy.Cô nhíu mày đầy nghi hoặc.

Cố Dư thấy cô như vậy, liền hỏi:"Cậu sao vậy?"

"Tôi thấy tò mò, sao ai nhìn Ôn Ngôn cũng lạ lạ thế?"

Cố Dư cũng nhìn theo, còn Thì Mộc thì nhấp một ngụm rượu vang rồi nói:"Cô ấy là người kế thừa Tập đoàn Ôn thị, tổng giám đốc của W.S Entertainment, nghe nói còn mang dòng máu quý tộc Y Quốc.

Dù là nam hay nữ, ai mà cưa đổ được cô ấy, thì sau này đường đời sẽ trải thảm."

Thương Từ nghe xong bật cười:"Sao giống mấy tiểu thuyết tổng tài bá đạo mình từng đọc quá vậy...

Xem ra tác giả cũng thiên vị Ôn Ngôn thật, cho cô ấy cái bối cảnh gia đình quá đỉnh."

"Tác giả?" — Thì Mộc ngơ ngác hỏi.Thương Từ cười gượng, chuyển đề tài:"Không có gì."

Thì Mộc nhìn về phía bàn tráng miệng:"Cố Dư, chỗ đó có bánh ngọt, mình đi ăn chút đi."

Cố Dư gật đầu, rồi hỏi:"Cùng đi không, Thương Từ?"

"Không cần đâu."

Thương Từ ngắm ly rượu trên tay, cảm thấy buổi tiệc này thật vô vị.

Cô chẳng hiểu mấy sự kiện như này có ý nghĩa gì.Cô bắt đầu thấy nhớ cuộc sống thực tại – mỗi sáng dậy sớm vận động, ăn sáng, đi làm, kiểm tra phòng, kết thúc công việc, rồi vui chơi.Nghĩ đến đây, cô khẽ bật cười.Con người thật sự chẳng bao giờ hài lòng.

Trước khi xuyên vào truyện, cô còn mong được trải nghiệm một cuộc đời khác, giờ lại nhớ nhung hiện thực.Bên kia phòng tiệc, Ôn Ngôn thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Thương Từ."

Ồ kìa, ai đó đang nhìn ai thế?"

Người bạn thân Vu Cận xuất hiện, mặc váy đỏ rực, quyến rũ nổi bật.Vu Cận nhấp một ngụm rượu:"Thương Từ dạo này trông cũng thú vị đấy chứ~"Ôn Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt lạnh lùng.Vu Cận cười đỏm dáng:"Hay chị giới thiệu cô ấy cho em đi?"

Vu Cận vẫn nhìn về phía Thương Từ, còn Ôn Ngôn thì đặt ly rượu xuống:"Không được.

Người đó kỳ cục lắm, tốt nhất đừng đến gần."

"Kỳ chỗ nào?

Em thấy ổn mà?"

Vu Cận nghĩ thầm: Nếu chị không giới thiệu, thì em chủ động tiếp cận cũng được.Cô vừa định bước về phía Thương Từ thì Ôn Ngôn nắm lấy tay cô:"Cô ấy khó nuốt lắm, em tiêu hóa không nổi đâu."

Vu Cận cười đầy ẩn ý:"Em nói này...

Sao chị cứ cản em hoài thế?

Phải chăng chị động lòng rồi?"

"Không thể nào!

Tôi sẽ không bao giờ thích cô ấy!" — Ôn Ngôn phản ứng kịch liệt rồi lập tức bỏ đi.Vu Cận đứng tại chỗ, cười thầm: Phản ứng vậy mà bảo không động lòng?

Tôi chờ xem chị bị vả mặt.Ôn Ngôn nhìn thấy Thì Mộc và Cố Dư đang đứng cùng nhau, trực giác mách bảo, cô liền đi tới.Thương Từ thấy vậy thì vội bước tới chắn trước mặt cô:"Chị định đi đâu?"

Ôn Ngôn dừng lại, hơi cau mày:"Liên quan gì cô?"

"Tất nhiên là liên quan rồi, đừng quên, chúng ta là người yêu đó nha~""Giả thôi mà."

"Nhưng chị đã đồng ý sẽ không nóng vội, yên tâm, tôi sẽ khiến Thì Mộc trở thành của chị."

Nói xong, Thương Từ kéo tay Ôn Ngôn rẽ về hướng khác, cô không giãy ra, cứ để mặc bị kéo đi.Thương Từ liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Ôn Ngôn, trong lòng than thở: Phiền chết mất!

Cứ bám lấy Thì Mộc mãi.Hai người bước ra ngoài sảnh tiệc, gió lạnh thổi qua khiến Thương Từ khẽ rùng mình, nhưng Ôn Ngôn không phát hiện ra.Cô lấy từ túi ra một điếu thuốc và châm lửa.Làn khói lam nhạt bao quanh gương mặt Ôn Ngôn.

Cô búi nửa đầu, mặc bộ vest màu be, đôi mắt hồ ly lấp ló sau làn khói càng thêm phần quyến rũ mê người.Hồ ly tinh.Thương Từ lần thứ hai nghĩ đến cụm từ đó, cô khoanh tay, bắt đầu dậm chân cho đỡ lạnh."

Mới tháng Chín mà lạnh đến vậy sao?"

"Tôi trời sinh sợ lạnh."

Ôn Ngôn hơi chần chừ, nhưng vẫn cởi áo khoác ném qua cho Thương Từ:"Không cần trả lại, tôi có bệnh sạch sẽ."

Thương Từ cũng chẳng khách sáo, mặc áo vào ngay.

Trong lòng nghĩ: Lúc không mở miệng thì nhìn cũng được đấy, nhưng hễ nói câu nào là phá sạch hình tượng.Cô tiến lại gần Ôn Ngôn:"Chị nên học cách kiểm soát cái miệng của mình đi.

Không thì sau này ế tới già."

Ôn Ngôn nghẹn lời, không biết đáp lại thế nào.Đúng lúc đó, một chiếc xe Mercedes dừng lại.

Thư ký bước xuống hỏi:"Tổng giám đốc Ôn, về khách sạn hay về biệt thự ạ?"

Ôn Ngôn định trả lời thì Thương Từ khoác tay cô:"Chúng tôi về khách sạn."

Cô kéo Ôn Ngôn lên xe.

Thư ký ngớ ra: Có người dám khoác tay Tổng giám đốc Ôn?Ôn Ngôn bị kéo vào trong, vừa ngồi xuống thì định nói gì đó, nhưng Thương Từ đã tựa người lên ghế:"Đừng quên, chúng ta đang yêu nhau.

Nên hãy nghe lời tôi."

Tài xế và thư ký nhìn nhau: Tổng giám đốc Ôn...

đang yêu?Không thể nào.

Với cái tính tình quái gở, mặt lúc nào cũng như đang chán đời thế kia, ai dám hẹn hò chứ?Thương Từ đúng là bản lĩnh.Ôn Ngôn sắp phản bác thì Thương Từ đã lười biếng nói:"Nóng vội chẳng ăn được đậu hũ nóng đâu."

Ôn Ngôn không nói gì.

Tài xế chờ mãi không thấy chỉ thị, không dám lái xe.Thương Từ khoanh tay:"Anh tài xế?

Hết xăng à?"

"A... không..."

Ôn Ngôn nhíu mày:"Lái xe đi."

Xe bắt đầu lăn bánh.Tại sảnh tiệc, Thì Mộc và Cố Dư vừa bước ra, nhìn theo chiếc xe khuất dần..."

Họ thật sự ở bên nhau rồi?"

"Chắc là vậy."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 15: Bị kẹt


Về tới khách sạn, Thương Từ và Ôn Ngôn vào thang máy.

Suốt đường đi, Ôn Ngôn không nói một lời.Thương Từ dựa vào vách thang, buồn chán nghịch tóc.

Đột nhiên, đèn vụt tắt.Ôn Ngôn lập tức dựa sát vào tường.Thang máy dừng lại giữa không trung.Thương Từ nhấn nút liên tục:"Cái quái gì đây?

Thang máy sao không nhúc nhích nữa vậy?"

Cô ấn hết tất cả các tầng và bắt đầu nhấn chuông gọi khẩn cấp, nhưng không ai đáp lại.Thương Từ lấy điện thoại ra mở lên xem:"Không có tín hiệu."

Ôn Ngôn bắt đầu run rẩy dữ dội, cô lập tức ngồi bệt xuống sàn thang máy, co người lại như một đứa trẻ gặp ác mộng.Thương Từ nhận thấy không ổn, cô vội ngồi xuống:"Ôn Ngôn, chị sao vậy?"

Ôn Ngôn không trả lời, toàn thân run rẩy, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.Thương Từ chợt nhớ lại lời của cô ấy đêm qua "sợ bóng tối".Cô lập tức đứng dậy tiếp tục nhấn chuông, bên trong vang lên giọng trả lời:"Xin chào quý khách, xin chờ một chút, chúng tôi đã gọi người xử lý rồi, xin hãy giữ bình tĩnh."

Giọng Thương Từ mất kiên nhẫn:"Làm ơn nhanh lên, có người ở đây không ổn lắm."

Ôn Ngôn run lên dữ dội, nhắm mắt lại thì toàn là ký ức xấu ùa về.Đôi mắt đỏ ngầu, cô cắn chặt cánh tay mình như để xua tan nỗi sợ.Thương Từ lại ngồi xuống bên cạnh:"Ôn Ngôn, ngồi thế này nguy hiểm, đứng lên đi."

Cô nhẹ nhàng, dịu dàng, ánh mắt ấm áp.

Ôn Ngôn nhìn cô, vẫn không nói gì.Thương Từ không ngờ Ôn Ngôn lại sợ bóng tối đến vậy.

Cô đoán chắc cô ấy bị hội chứng sợ không gian kín.Cô bật đèn pin trên điện thoại, rồi đỡ Ôn Ngôn đứng dậy, tựa vào vách thang máy.Thương Từ đứng cạnh, nắm lấy tay cô:"Đừng sợ."

Ôn Ngôn cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhìn thấy cô ấy khổ sở như thế, Thương Từ cũng quên mất mình đang đối diện với một nhân vật phản diện, trong lòng không khỏi mềm đi.Gương mặt Ôn Ngôn càng lúc càng tái nhợt, sắp ngồi xuống thì Thương Từ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành một đứa trẻ."

Đừng nghĩ tới những chuyện không hay.

Thư giãn đi, không sao đâu.

Tin tôi."

Hai tay Ôn Ngôn lơ lửng giữa không trung... rồi ôm lại Thương Từ, nhắm mắt lại.Thương Từ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đột nhiên nhận ra: mặc dù Ôn Ngôn hút thuốc, nhưng trên người lại có một mùi hương rất dễ chịu.Hương hoa chi tử.Cô biết rất rõ mùi này vì hồi nhỏ, vườn nhà bà ngoại cô trồng đầy hoa chi tử.Ôn Ngôn ôm chặt lấy Thương Từ, suốt 28 năm qua, cô chưa từng có ai ôm như vậy.

Cô cũng chưa từng biết, được ai đó ôm lại có thể ấm áp đến vậy.Đèn thang máy bật sáng, cửa mở ra."

Ôn Ngôn, hết tối rồi."

Ôn Ngôn mở mắt ra, buông tay, nhưng cả người vẫn còn run rẩy.Thương Từ nắm lấy tay cô dắt ra khỏi thang máy, vài nhân viên kỹ thuật vội vàng cúi đầu xin lỗi:"Xin lỗi Tổng giám đốc Ôn, đã làm phiền đến cô."

Ôn Ngôn chẳng muốn nghe mấy lời này, giờ cô chỉ muốn về uống thuốc và ngủ.Thương Từ thấy cô không muốn đáp, liền nắm tay cô đưa về phòng.

Về đến nơi, Ôn Ngôn vào tắm, Thương Từ ngồi trên sofa suy nghĩ.Sợ bóng tối như vậy, chắc chắn từng bị tổn thương nặng.

Liệu cái tính cách kỳ cục của cô ấy, có phải cũng vì chấn thương tâm lý?Trong phòng tắm, nước xối xuống.

Ôn Ngôn nhắm mắt lại, trước mắt lại là căn phòng tối đen năm xưa.

Cô mở mắt ra...

ánh mắt dịu dàng của Thương Từ lại hiện lên trong tâm trí.Thương Từ đứng dậy đi lại trong phòng, vừa rồi... cô đã thấy thương cảm cho một phản diện sao?Cô lắc đầu thở dài.

Đúng lúc đó, Ôn Ngôn bước ra từ phòng tắm:"Cô còn chưa đi à?"

Thương Từ nhún vai:"Giờ đi đây."

Vừa quay người, Ôn Ngôn lên tiếng sau lưng:"Chuyện hôm nay... nếu cô dám nói ra, tôi sẽ..."

"Chuyện gì hôm nay?

Tôi đâu nhớ gì đâu."

Thương Từ để lại một câu, đóng cửa rời đi.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 16: Chia phòng


Thương Từ vẫn đang ngủ thì điện thoại vang lên, cô nghe máy.

Đầu dây bên kia, Lục Điềm vui vẻ nói:"Chị Thương Từ ơi, đạo diễn nói kịch bản phải sửa lại nhiều chỗ, nên đoàn phim nghỉ 2 ngày!"

"Ừ."

Thương Từ cúp máy, lăn qua ngủ tiếp.

Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ.

Cô mở mắt, đứng dậy ra mở cửa.Thì Mộc và Cố Dư đang đứng ngoài, nhìn nhau một cái rồi Thì Mộc tươi cười:"Thương Từ, đi chơi núi chung không?"

Thương Từ định từ chối, nhưng Cố Dư cứ nháy mắt liên tục với cô.

Cô xoa mắt nói:"Được, để tôi rửa mặt thay đồ."

"Nhớ rủ Tổng giám đốc Ôn theo nha~"Thì Mộc cười cười nhắc rồi cùng Cố Dư rời đi.Thương Từ đóng cửa, đi vào phòng tắm rửa mặt.Rửa xong cô thay đồ, bất chợt nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh, cau mày.Ngoài đời thật cô cũng có một nốt ruồi ở đúng chỗ này, sao nhân vật trong truyện cũng giống y vậy?Cô lại sờ vào nốt ruồi nhỏ trên mũi:"Tên giống, sinh nhật giống, giờ đến nốt ruồi cũng giống...

Không lẽ người viết truyện là người quen mình?"

Thương Từ nghi hoặc:"Nếu là người quen viết thì sao lại biến mình thành nữ phụ trà xanh chứ, thật là..."

Cô còn chưa than xong thì lại có tiếng gõ cửa.

Cô đoán là Thì Mộc, nên ra mở, nhưng ngoài hành lang chẳng có ai.Chỉ có một lá thư nằm dưới đất.

Cô nhặt lên, bên trong viết:[Con gái, lần trước quên nhắc con: cơ thể của nguyên chủ đã không còn.

Giờ cơ thể này chính là của con.

Để không bị lộ, lúc mới xuyên qua mới trông hơi khác.

Nhớ kỹ, đây là thân thể thật sự của con.

Đừng làm điều dại dột như tự sát để quay về hiện thực.

Làm thế chỉ khiến thần hồn tiêu tán.]Thương Từ vừa đọc xong, lá thư biến mất ngay lập tức.

Cô nhìn quanh:"Có phải đang bị theo dõi không đấy?"

Cô đóng cửa lại."

Thần hồn tiêu tán""Cơ thể này là thật"Xem ra phải quý trọng mạng sống, chứ chết trong truyện là đi luôn thật rồi.Cô cầm điện thoại rời khỏi phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.

Nhưng không ai đáp lại.Thì Mộc và Cố Dư đi tới:"Thương Từ, chuẩn bị xong chưa?"

Thương Từ đeo khẩu trang..."

Ba người bọn mình đi thôi."

Vừa dứt lời, Ôn Ngôn mở cửa phòng bước ra."

Tôi chuẩn bị xong rồi."

Thương Từ quay lại nhìn, Ôn Ngôn mặc áo khoác gió đen và quần công sở, tóc buộc nửa, khuôn mặt vẫn vô cảm như thường lệ.Cố Dư bước đến gần Thương Từ:"Bọn tôi vừa mới rủ Tổng giám đốc Ôn rồi."

Thương Từ bất lực nhìn trời.

Cả nhóm bốn người rời khỏi khách sạn, lên xe — Cố Dư lái chính, Thì Mộc ngồi ghế phụ.Thương Từ ngồi ghế sau, đeo tai nghe chơi game, còn Ôn Ngôn ngồi yên không nói một lời.Thì Mộc cực kỳ phấn khích, suốt dọc đường cứ líu lo cười nói với Cố Dư.

Ôn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại, phát hiện một cái đầu đang tựa vào vai mình.Cô cúi đầu, thấy Thương Từ đang nhắm mắt ngủ ngon lành."

Thương Từ, dậy đi."..."

Dậy."

Thương Từ vẫn không nhúc nhích.

Thì Mộc quay đầu lại nhìn:"Chắc tối qua cô ấy không ngủ ngon."

Ôn Ngôn không nói gì thêm.

Cố Dư lái xe vào vùng núi, trời lất phất mưa.

Thì Mộc vội vàng kéo kính xe lên:"Lạnh thật đấy."

"Ừ, đúng vậy."

Xe dừng lại, Ôn Ngôn cau mày:"Thương Từ, đến nơi rồi, mau dậy đi."

Thương Từ đưa tay xoa trán, mở mắt:"Xin lỗi nha, tôi ngủ quên mất."

Cô vẫn đang xoa huyệt thái dương.

Thì Mộc nhận ra có gì đó không ổn:"Cô không khỏe à?"

"Không sao, bệnh cũ ấy mà."

Xuống xe, Thương Từ lập tức bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc.Cây cối xanh mướt, một màu ngọc bích trải dài trước mắt, mưa phùn tạo thành màn sương vây quanh sườn núi.Cô vươn vai:"Sao lại chọn đi núi thế này?"

Thì Mộc cười:"Đoàn nghỉ, tranh thủ đi thư giãn tí."

Khung cảnh trong lành khiến đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn.

Nhưng khi quay sang nhìn mặt lạnh như tiền của Ôn Ngôn, cô không nhịn được thở dài:"Chị có thể đừng suốt ngày làm mặt đó được không?"

Ôn Ngôn không đáp.

Cố Dư gọi:"Thương Từ, lại đây giúp tôi lấy đồ ở cốp xe với."

Cô đi tới, cùng Cố Dư lấy đồ.

Cố Dư nhíu mày hỏi:"Này, cô và Tổng giám đốc Ôn là sao thế?

Dạo này không hỏi được cô.

Cô chẳng nói là thích kiểu 'kẹo ngọt' à?"

"Ừ, đúng rồi."

"Trời ơi, mà chị ấy nhìn có giống ngọt đâu chứ."

Thương Từ đứng khựng lại, nhìn về phía Ôn Ngôn.

Ừm, quả thật không phải gu của cô.Nhưng không còn cách nào khác, để ngăn nhân vật phản diện làm loạn kịch bản, cô đành hy sinh bản thân.Cố Dư thấy cô cứ nhìn về một hướng:"Hiểu rồi, tình yêu đến thì gu cũ không còn quan trọng nữa."

"Cậu đang nói cái gì vậy trời?"

Bên kia, Thì Mộc đứng cạnh Ôn Ngôn, hai người đều im lặng.

Bình thường Thì Mộc nói nhiều, nhưng đứng cạnh cái mặt lạnh này thì không biết nên mở lời từ đâu.Cố Dư và Thương Từ mang đồ lên, Thương Từ thắc mắc:"Cậu mang gì trong túi vậy?"

"Toàn là đồ Thì Mộc thích."

Thương Từ lắc đầu:"Bao giờ cậu định tỏ tình đây?

Làm ơn nhanh nhanh hộ cái."

Cố Dư mím môi:"Không được, giờ còn sớm."

Thương Từ cạn lời, rõ ràng là thích nhau, vậy còn chờ gì nữa?Cả bốn cùng đi vào khu nghỉ dưỡng, đến quầy lễ tân, Cố Dư xuất trình chứng minh thư:"Bốn phòng."

"Xin lỗi, hiện tại chỉ còn hai phòng."

Cô lễ tân cười lịch sự.

Thương Từ xách túi lên, thầm nghĩ: Đúng là truyện ngôn tình, kiểu gì cũng phải có mấy tình tiết "chó má" thế này.Cố Dư lúng túng nhìn ba người còn lại.

Thì Mộc cũng ngập ngừng, còn Ôn Ngôn thì chẳng buồn lên tiếng.Thì Mộc thấy khó xử, cô thích Cố Dư, nếu ở cùng phòng thì sợ khó kiềm chế bản thân.Còn ở chung với Ôn Ngôn thì... thôi khỏi bàn, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngộp thở.Thương Từ là lựa chọn tốt nhất, cô mỉm cười:"Tôi ở cùng Thương Từ nhé."

Vừa dứt lời, Cố Dư lập tức:"Không được!"

Thương Từ nhìn Ôn Ngôn đang đứng một bên, tay đút túi quần.

Cô nghĩ thầm, phải canh chừng nhân vật phản diện, với lại để Cố Dư và Thì Mộc cùng phòng mới dễ phát triển tình cảm.Thế là cô cười, khoác lấy tay Ôn Ngôn:"Tôi với bạn gái tôi ở chung một phòng."

Ôn Ngôn trợn mắt kinh ngạc, Thì Mộc lúc này mới nhớ ra...

À phải rồi, hai người này "đang yêu".

Cô đành thở dài:"Cố Dư, vậy mình ở cùng đi."

Cả nhóm chia nhau về phòng.

Vừa vào, Ôn Ngôn lập tức hỏi lạnh lùng:"Sao cô nhất định phải ở chung với tôi?"

"Không thể để lộ."

Chỉ bốn chữ, Thương Từ nói xong liền ngồi lên ghế sofa.Ôn Ngôn vẻ mặt thờ ơ:"Vậy tối nay cô ngủ giường, tôi ngủ ghế."

"Tùy."

Thương Từ đầu vẫn còn nhức, cô tựa vào sofa, xoa thái dương.Ở phòng bên, Cố Dư xếp đồ xong liền lén xuống lễ tân:"Cảm ơn."

Cô lễ tân cười tươi như dì ruột:"Không cần cảm ơn đâu."

Cố Dư ký tên, đưa cho cô ấy một tấm ảnh.

Cô lễ tân vui sướng nhận lấy:"Chúc hai người hạnh phúc nhé!"

Cố Dư mỉm cười rời đi.

Lễ tân đứng tại chỗ cực kỳ kích động... không thể tin được, couple mà mình ship, hóa ra là thật!
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 17: Trò Đùa Ác Ý


Thương Từ nằm ngủ gục trên sofa, còn Ôn Ngôn thì ngồi ghế đơn một bên xử lý công việc.Cô đeo tai nghe Bluetooth, làm việc trên laptop.

Không biết đã bao lâu, cô đóng máy lại và đứng dậy.

Cô nhìn sang, Thương Từ vẫn ngủ say trên ghế sofa.Thấy cô ấy nhíu mày như mơ thấy ác mộng, Ôn Ngôn ngồi xổm xuống, bất giác phát hiện: trên chóp mũi Thương Từ có một nốt ruồi nhỏ đen nhánh.Không hiểu vì sao, Ôn Ngôn đưa tay khẽ chạm vào nốt ruồi đó.Thương Từ chỉ cảm thấy nhột, xoay đầu đi, tiếp tục ngủ...Khóe miệng Ôn Ngôn khẽ nhếch lên, người này lúc ngủ thì trông cũng dễ thương, không giống ban ngày cứ gào lên như hung thần.Đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Ngôn đứng dậy mở cửa.

Thì Mộc vừa định mở miệng thì cô đã ra hiệu "suỵt".Thì Mộc hạ giọng:"Đi ăn tối chung nhé."

Ôn Ngôn gật đầu, Thì Mộc rời đi.Cô đóng cửa lại, quay trở lại chỗ Thương Từ đang ngủ.Nhìn gương mặt đang say giấc kia, Ôn Ngôn bỗng nổi hứng, cô lục túi lấy ra một cây kẻ mắt nước, rồi lại ngồi xổm xuống... vẽ lên mặt Thương Từ.Thương Từ cảm thấy mặt ngứa ngứa tê tê, mơ màng mở mắt.

Ôn Ngôn vội nhét bút vào túi.Cô ho nhẹ, bước ra giường, làm ra vẻ bình thản:"Thương Từ, dậy đi, người ta gọi chúng ta ăn tối rồi."

Thương Từ ngáp một cái, đứng dậy định vào nhà vệ sinh.

Ôn Ngôn chặn trước mặt:"Cô đi đâu đấy?"

"Rửa mặt chứ đi đâu."

"Rửa gì mà rửa, nhanh lên, người ta đợi rồi."

Ôn Ngôn nói xong liền kéo tay cô bước ra khỏi phòng.

Cả hai đến một sân nhỏ bên cạnh nhà trọ.Cố Dư đang đứng một bên nói chuyện với anh chàng nướng thịt.

Thì Mộc đang nghịch điện thoại, thấy hai người bước tới thì vẫy tay chào.Hai người ngồi xuống.

Thì Mộc vừa liếc mặt Thương Từ đã phá lên cười.Cố Dư cũng bước tới, vừa nhìn mặt Thương Từ liền ôm bụng cười nghiêng ngả.Ngay cả Ôn Ngôn, người mặt lạnh quanh năm lúc này khóe môi cũng nhếch lên.

Thương Từ thấy vậy:"Cười cái gì thế?"

Thì Mộc không nhịn được:"Cứu với, Thương Từ, cái mặt cô là kiểu gì vậy trời?"

Cố Dư cũng cười không ngừng, còn Ôn Ngôn thì bình thản bước đến chỗ anh nướng thịt trò chuyện tiếp.Thương Từ ngồi đó, đầy thắc mắc:"Có chuyện gì à?

Tôi chỉ ngủ một giấc thôi mà."

Thì Mộc vừa cười vừa đưa điện thoại lên selfie rồi đưa cho cô:"Tự nhìn đi."

Thương Từ cầm lấy.

Vừa nhìn thấy bản thân trong gương...Sốc nặng.Lông mày bị tô đen đậm như vẽ than.

Kẻ mắt kéo dài tới tận thái dương.

Trên mũi còn vẽ... một cái mũi heo.

Dưới cằm có một nốt ruồi như "Như Hoa".Kinh hoàng nhất là trán cô bị viết mấy chữ to đùng: Tôi là thụ.Thì Mộc và Cố Dư cười đến gập cả người, Thương Từ đứng bật dậy chạy thẳng đến chỗ Ôn Ngôn:"Ôn Ngônnn!

Cô muốn ăn đấm hả?!"

Ôn Ngôn thấy thế vội vàng bỏ chạy, Thương Từ đuổi theo sau.

Thì Mộc và Cố Dư thì vừa quay video vừa cười như điên.Ôn Ngôn chạy quanh sân vài vòng, làm cả đám vịt và gà trong sân cũng chạy tán loạn.Thương Từ vừa đuổi vừa gào:"Ôn Ngôn!

Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm mấy trò trẻ trâu vậy hả?!

Tôi mà bắt được thì cô xác định đời đen tối luôn đi!"

Ôn Ngôn tiếp tục chạy, Thương Từ thở dốc:"Không được, tôi mệt rồi, không chạy nữa."

Thì Mộc nâng cốc bia:"Thương Từ!

Cô không được dừng, không thì tức là tự nhận mình là thụ đó nha~"Cố Dư hùa theo:"Đúng rồi đấy!"

Ôn Ngôn quay đầu lại, chậm rãi bước về phía Thương Từ, xoa đầu cô:"Không sao, cô không nhận cũng được, dù sao thì cũng là thụ rồi."

Thương Từ nghiến răng:"Cô đợi đấy!"

Ôn Ngôn móc túi lấy khăn giấy đưa cho cô:"Thôi nào, kích động gì ghê vậy."

Gương mặt Thương Từ đỏ bừng vì chạy, giống hệt một con mèo nhỏ đang xù lông.Cô lau mặt bằng khăn giấy.

Ôn Ngôn cầm lấy khăn, giúp cô:"Lông mày vẫn chưa sạch."

"Cô đúng là trẻ con hết sức."

Thương Từ vừa càu nhàu.

Ôn Ngôn mặt không biến sắc:"Cũng tạm thôi."

Thương Từ cạn lời.

Phản diện gì mà lại có thể ấu trĩ đến mức này cơ chứ?!Thì Mộc quay lại toàn bộ khoảnh khắc ấy, Cố Dư cười:"

Sau này nếu hai người họ cưới nhau, phải phát video này trong đám cưới nha."

"Chuẩn bài!"

Ôn Ngôn ghé sát lại lau cẩn thận hơn, hương hoa dành dành lại thoang thoảng bay đến mũi Thương Từ.Cô cảm nhận tim mình đập nhanh hơn, vội vàng lùi lại một bước:"Chủ quán ơi, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ?

Tôi đi rửa mặt cái."

"Ở trong kia."

Thương Từ vội vã chạy đi, Ôn Ngôn đứng nguyên một chỗ, như chợt nhận ra điều gì.Cô nhìn xuống khăn giấy trong tay mình...Vì sao hôm nay... lại cảm thấy như chính là con người thật của mình?
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 18: Chúc ngủ ngon


Đêm buông xuống, bầu trời trên núi ngập tràn sao lấp lánh.

Bên đống lửa trại, bốn người họ ngồi cùng nhau ăn uống.Thì Mộc tửu lượng kém, mới uống vài chai bia mà mặt đã ửng đỏ.Ôn Ngôn vốn không hay nói, chỉ ngồi im nhìn ba người trò chuyện rôm rả.Thương Từ đã uống khoảng bảy, tám chai bia, Thì Mộc ngạc nhiên hỏi:"Thương Từ, tửu lượng cô tốt thật đấy."

Thương Từ chỉ cười không nói.

Thì Mộc chống cằm thở dài:"Ước gì thời gian dừng lại ở đây luôn, cảnh đẹp quá mà."

Cố Dư gật đầu đồng tình.

Nhưng trong lòng Thương Từ nghĩ: Dừng cái gì mà dừng, tôi còn đang lo quay về hiện thực đây nè!Cô rót thêm một ly, quay sang hỏi Ôn Ngôn:"Sao cô lúc nào cũng cái mặt đó thế?"

Ôn Ngôn vẫn im lặng.

Cố Dư chen vào:"Tôi thấy Tổng giám đốc Ôn không giống như tôi từng tưởng tượng.

Không ngờ có ngày được đi chơi chung luôn."

Thì Mộc cũng gật gù:"Trước kia tôi sợ chị ấy lắm luôn, giờ thì... thấy không sợ nữa rồi."

Ôn Ngôn nghe vậy, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.

Trước kia... cô đáng sợ lắm sao?Thì Mộc đứng dậy:"Tôi đi vệ sinh cái."

"Tôi đi với."

Cố Dư và Thì Mộc cùng rời khỏi bàn.

Thương Từ tiếp tục uống, Ôn Ngôn cũng cầm ly lên.Thương Từ định nói gì đó thì Ôn Ngôn khẽ lên tiếng, ánh mắt mang chút dò xét:"Thì Mộc không còn sợ tôi nữa... xem ra tôi sắp thành công rồi."

Thương Từ cạn lời.

Trong đầu phản diện này, chẳng có ngày nào là không nghĩ đến Thì Mộc.Cô bực bội đặt ly rượu xuống.

Khóe môi Ôn Ngôn khẽ cong:"Nhưng tôi vẫn thấy có gì đó sai sai.

Bao giờ thì chúng ta chia tay đây?"

Thương Từ nắm lấy vai cô:"Yên tâm đi, của cô thì mãi là của cô."

Ánh mắt cô nghiêm túc, Ôn Ngôn khẽ gật đầu không nói gì.Nhưng trong lòng Thương Từ thì thầm câu còn lại là: không phải của cô, thì cố đến đâu cũng vô ích.Cô lại cầm ly rượu lên uống tiếp.

Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc:"Không đúng.

Chúng ta giả làm người yêu, Thì Mộc hẳn sẽ càng tránh xa tôi chứ."

Thương Từ gắng kiềm chế cơn tức:"Ôn Ngôn, cô chưa xong à?!"

Ôn Ngôn khoanh tay trước ngực:"Không lẽ... từ đầu đến cuối cô đều đang lừa tôi?"

Thương Từ chẳng buồn trả lời, chỉ tiếp tục uống rượu.

Lúc này, Thì Mộc và Cố Dư quay lại:"Đi chưa?"

"Đi thôi."

Bốn người đứng dậy quay về homestay.

Vào phòng, Thương Từ là người đầu tiên vào phòng tắm tắm rửa.Lúc này điện thoại của Ôn Ngôn đổ chuông, cô bắt máy:"Tổng giám đốc Ôn, Nhị tiểu thư ngày mai sẽ về nước."

Ôn Ngôn nghe xong, siết chặt điện thoại.

Đầu dây bên kia, thư ký tiếp tục:"Chủ tịch nói, tối mai cô hãy về biệt thự."

Ôn Ngôn cúp máy, mở Weibo.【#Jasmine về nước#】【#Jasmine fancam vũ đạo#】【#Jasmine tiết lộ sẽ phát triển sự nghiệp tại Trung Quốc#】Cô nhấn vào dòng đầu tiên.

Trong ảnh là một cô gái tóc nâu xoăn buông xõa trước ngực, nở nụ cười dịu dàng với ống kính.【Mọi người ơi, "hoa nhài" của chúng ta về nước rồi~】【Ôn Vân Hi thật sự rất đẹp, đúng kiểu "bạch nguyệt quang" trong tiểu thuyết.】【Ai hiểu được cảm giác vui mừng này không, cô ấy sẽ đóng phim đó!】【Không phải idol sao?

Giờ lại đi đóng phim à?】【Ai nói idol không được đóng phim hả?】Ôn Ngôn tắt điện thoại, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Thương Từ bước ra khỏi phòng tắm thì thấy vẻ mặt của Ôn Ngôn có gì đó không đúng.Cô lặng lẽ qua một bên mở điện thoại lên xem.

Ôn Ngôn thì cầm quần áo bước vào phòng tắm.Thương Từ vừa lướt điện thoại, thì thấy tin nhắn của Thì Mộc:【Thì Mộc: Wow, Jasmine sắp về nước rồi đó.

Tôi nghe nói cô ấy sẽ vào đoàn phim của chúng ta.】Thương Từ không biết Ôn Vân Hi là ai, định gửi một dấu hỏi, nhưng lại vào Baidu tra thử.Tên: Ôn Vân HiTên tiếng Anh: JasmineSinh năm 1999 tại thành phố S, năm 2012 trở thành thực tập sinh của công ty giải trí Hàn Quốc, debut năm 2015 với tư cách thành viên nhóm nhạc nữ.Thương Từ đọc lướt một chút, nhấn vào ảnh, thấy một cô gái rất xinh đẹp, đúng kiểu nữ chính phim Hàn.Cô quay lại Wechat:【Thương Từ: Trông ổn mà.

Làm việc với mỹ nữ cũng không tệ.】【Thì Mộc: Cẩn thận nha, đừng để Tổng Ôn thấy tin nhắn này, không là cô ấy xử cô đó~】Thương Từ gửi một sticker kiểu "chậc", sau đó gõ tiếp:【Thương Từ: Ngủ sớm đi nhé.

Chúc ngủ ngon.】【Thì Mộc: Ngủ ngon.】Sau khi đắp mặt nạ xong, Thương Từ nằm lại lên giường.

Ôn Ngôn tắm xong đi ra, nằm trên ghế sofa xem điện thoại.Phòng chỉ có một chiếc giường đôi, Thương Từ thấy hơi khó xử.

Cô đứng dậy:"Ôn Ngôn, cô ngủ giường đi, tôi ngủ sofa."

Ôn Ngôn tắt điện thoại:"Không cần.

Lần trước cô đã ngủ sofa rồi, lần này đến lượt tôi."

Thương Từ quay lại giường:"Hay cô nằm cạnh tôi đi, tôi kẻ một đường chia ra."

Ôn Ngôn không đáp.

Thương Từ bực mình quay người lại: Muốn nằm thì nằm, không nằm thì thôi!Cô nhắm mắt ngủ.

Ôn Ngôn thì nằm trên sofa mãi không ngủ được.Đến hai giờ sáng, Ôn Ngôn cảm thấy sofa nằm không nổi, cô lặng lẽ đứng dậy bước đến bên giường, bắt đầu do dự.Cuối cùng, cô nhẹ nhàng nằm xuống.

Thương Từ ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu.Cô mở mắt, quay người lại thì thấy Ôn Ngôn đang nhắm mắt ngủ.Thương Từ khẽ bật cười:"Biết vậy thì lên sớm đi cho rồi."

"Im đi, ngủ đi."

Ôn Ngôn khẽ đáp.

Thương Từ nghi hoặc:"Cô chưa ngủ à?"

Ôn Ngôn thở dài:"Giờ mới ngủ."

"Thôi được, ngủ ngon."
 
Back
Top Bottom