Phiên ngoại: Ninh Thiển x Ôn Cẩn (7) "Cô ấy nói cô ấy thích cậu."
Câu nói ấy cứ vang vọng mãi trong đầu Ninh Thiển.Thì ra đây chính là cảm giác được người mình yêu trân trọng, yêu thương.
Cảm giác này đối với Ninh Thiển mà nói, có chút gì đó không thật.Cô quay đầu, lặng lẽ nhìn bóng lưng Ôn Cẩn đang đi về phía phòng ngủ.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã say đắm người con gái ấy, để rồi ôm một mối tương tư suốt bao năm.
Nếu có thể được cô ấy thật lòng yêu thương, sao mình nỡ rời đi?Vậy là, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này rồi sao?
Chờ đến khi Ôn Cẩn cũng thích mình.
Nếu không phải là thích, một năm qua, tại sao Ôn Cẩn lại cố chấp với cô đến vậy?
Sự cố chấp này, Ninh Thiển cảm nhận được, không đơn thuần chỉ xuất phát từ áy náy hay cảm động.Miên man trong dòng suy nghĩ, Ninh Thiển đứng dậy, đi theo Ôn Cẩn vào phòng ngủ.Ôn Cẩn đang khom lưng sửa sang lại chăn nệm, Ninh Thiển liền tựa vào cửa, ngắm cô ấy không chớp mắt.
Giờ đây, có thể đường đường chính chính nhìn cô ấy như vậy, không cần phải che giấu tình cảm trong lòng nữa, đúng không?Rõ ràng tình yêu dành cho một người sẽ luôn hiện hữu trong ánh mắt, nhưng trước mặt Ôn Cẩn, cô lại lúc nào cũng phải vờ như không có gì.
Cảm giác đó thật sự rất mệt mỏi.Và bây giờ, Ninh Thiển cảm thấy gánh nặng ấy dường như đã tan biến."
Ga giường và chăn đều sạch sẽ cả rồi, cậu có muốn đi tắm bây giờ không?"
Ôn Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía bóng người ở cửa, nhẹ giọng thăm dò, sợ rằng sẽ lại nhận về một lời từ chối lạnh lùng.Trái với suy nghĩ của cô, Ninh Thiển không từ chối mà khẽ gật đầu.Ôn Cẩn mừng rỡ: "Cậu không mang quần áo theo.
Để mình đi lấy cho cậu nhé..."
Ninh Thiển xuống xe vội vàng, chẳng kịp nghĩ đến chuyện khác, chỉ xách theo túi xách.
Vali hành lý của cô lúc này đã sớm được trợ lý mang về thành phố S rồi.Ôn Cẩn lục tìm váy ngủ trong tủ quần áo, Ninh Thiển chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn.
Đêm nay, cô rất dễ nhìn Ôn Cẩn đến ngẩn người, bởi niềm hạnh phúc này ập đến bất ngờ quá, khiến cô nhất thời chưa thể "tiêu hóa" nổi."
Mặc cái này được không?"
"Được."
Ôn Cẩn hỏi gì, Ninh Thiển đều nói được.
Chỉ cần sự dịu dàng của Ôn Cẩn là cô đã hoàn toàn gục ngã.
Sao cô ấy có thể xinh đẹp như vậy, hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.Sau khi đưa chiếc váy ngủ cho Ninh Thiển, tay Ôn Cẩn chần chừ không rút về.
Cô nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển, rồi tiến lại gần một bước.
Ngay sau đó, cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy eo Ninh Thiển.
Ôn Cẩn không dám dùng sức, chỉ ôm rất nhẹ, sợ cô sẽ kháng cự.Ninh Thiển không né tránh, mặc cho Ôn Cẩn ôm mình, sưởi ấm mình, gần như quên cả cách thở.
Giờ khắc này, cô thật sự đã đợi quá lâu rồi.Thấy cô không cự tuyệt, Ôn Cẩn thuận thế áp sát vào người Ninh Thiển, nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập loạn của mình.
Dũng cảm ôm người trong lòng, có rất nhiều lời cô không biết phải nói sao, nhưng cái ôm này đã gói trọn tình cảm chân thật nhất của cô.Ôn Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ninh Thiển, cái ôm càng lúc càng chặt.
Nghĩ đến tình yêu ngây ngô và sự bầu bạn, sự tha thứ và chờ đợi của Ninh Thiển, Ôn Cẩn lại thấy đau lòng.
Những ấm ức mà cô đã phải chịu, cô ấy muốn từ bây giờ dùng cả quãng đời còn lại để chậm rãi bù đắp.
Chỉ là không biết, Ninh Thiển có còn nguyện ý cho cô ấy cơ hội này không?Tận hưởng cái ôm ấm áp mang theo hơi thở quyến luyến, Ninh Thiển tựa đầu vào vai Ôn Cẩn, cuối cùng cũng nhắm mắt ôm lấy đối phương, khóe môi cong lên đầy mãn nguyện.Mọi tình cảm đều tan trong im lặng, tư vị trong đó ra sao, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.Đúng là Ôn Cẩn phần lớn thời gian đều rất tẻ nhạt, ví như lúc này đây, chỉ ôm mà không nói một lời.
Ninh Thiển rất muốn nghe cô ấy nói những lời ngọt ngào hơn.
Dù trong lòng đã hiểu rõ tâm ý của Ôn Cẩn, nhưng có những lời, cô vẫn muốn nghe chính miệng Ôn Cẩn nói ra.Vậy mà Ôn Cẩn mở miệng chỉ là: "Mau đi tắm đi, kẻo bị cảm."
"Biết rồi."
Ninh Thiển vừa bất đắc dĩ, lại vừa thấy ngọt ngào.Đêm nay, hai gian phòng, hai chiếc giường.
Cả hai đều định sẵn sẽ mất ngủ, bởi trong lòng đều đang nghĩ đến đối phương, trằn trọc mãi không sao ngủ được.Ôn Cẩn nghiêng người, nhìn chiếc gối trống trải bên cạnh.
Trong ký ức của cô ấy, Ninh Thiển cười tươi nhất là vào buổi sáng ngày đó.
Cũng chính buổi sáng hôm ấy, cô ấy đã khiến trái tim Ninh Thiển rơi thẳng xuống vực sâu.
Cô ấy làm tổn thương Ninh Thiển nhiều như vậy, nhưng Ninh Thiển vẫn chịu đựng nỗi đau mà ở lại chờ đợi.
Ôn Cẩn biết, tình yêu của mình dành cho Ninh Thiển vĩnh viễn không bằng một phần vạn tình yêu của Ninh Thiển dành cho mình, nhưng cô ấy sẽ nỗ lực dùng một phần vạn ấy để làm cho Ninh Thiển hạnh phúc.Trái tim Ninh Thiển đúng là đã rơi xuống vực sâu, nhưng dù rơi xuống đó, cũng không sao thoát khỏi hình bóng Ôn Cẩn.Mãi cho đến rạng sáng, Ninh Thiển mới dần bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Ngủ ở đây còn ngon hơn ở khách sạn, trên chăn có mùi hương thanh nhã, giống như mùi hương trên người Ôn Cẩn.
Ninh Thiển có một giấc mơ đẹp, mơ thấy Ôn Cẩn ôm cô, hai người cứ thế rúc vào nhau ngủ cả đêm.Giấc mơ như vậy đối với Ninh Thiển mà nói, trước kia là xa vời không thể với tới, hiện tại lại gần ngay trước mắt."
Ninh tổng, chị đến thành phố S chưa ạ?"
"Ninh tổng, khi nào thì chị về?"
"Ninh tổng, chúng em đều đang đợi chị họp ạ."
"Ninh tổng..."
"Biết rồi biết rồi, tôi sẽ về công ty sớm nhất có thể, cô đặt giúp tôi một vé máy bay buổi sáng nhé.
Cứ vậy đi..."
Ninh Thiển mơ màng dặn dò.
Nếu không phải sáng sớm bị một loạt điện thoại réo gọi, có lẽ cô đã có thể ngủ một giấc thật ngon đến khi tự nhiên tỉnh.Khi Ninh Thiển từ phòng ngủ đi ra, Ôn Cẩn đã dậy từ sớm, đang ở trong bếp làm bữa sáng.Hôm nay nắng rất đẹp.Ninh Thiển nhẹ nhàng bước vào bếp mà Ôn Cẩn không hề hay biết.
Tóc cô ấy lười biếng búi lên, bên ngoài chiếc váy ngủ đơn giản khoác một chiếc áo dệt kim, trông vô cùng thoải mái.
Nhìn từ phía sau, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra thật hút mắt.Nhất thời, Ninh Thiển có một xúc động muốn từ phía sau ôm lấy Ôn Cẩn, một cái ôm ngọt ngào và lãng mạn.
Thực ra cô hoàn toàn có thể làm vậy, Ôn Cẩn chắc chắn sẽ không từ chối.Nhưng Ninh Thiển trước nay đã quen đối với Ôn Cẩn phải dè dặt, đến nỗi bây giờ muốn có một chút tiếp xúc thân mật, cô cũng cần phải gom đủ dũng khí..."
Chào buổi sáng."
Ôn Cẩn vừa chiên xong trứng, quay lại cười chào Ninh Thiển.
"Mình còn định làm xong bữa sáng rồi mới gọi cậu dậy."
Ôn Cẩn vừa quay người lại, Ninh Thiển liền nhát gan, lập tức dẹp đi ý nghĩ vừa rồi, chỉ sờ sờ cánh tay: "Chào buổi sáng."
"Cậu đi rửa mặt trước đi, sắp ăn được rồi.
Quần áo của cậu mình giặt sạch phơi khô cả rồi, ở trên giá áo kia kìa."
"Cảm ơn."
"Cậu phải quen đi, không cần lúc nào cũng nói cảm ơn với mình."
Ninh Thiển cười gật đầu: "Ừm, mình sẽ sửa."
Buổi sáng, chỉ vài câu đối thoại đơn giản đã khiến lòng Ninh Thiển ngọt như mật.
Lúc đứng trước gương đánh răng, cô đã cười tủm tỉm một mình."
Hôm nay thời tiết đẹp quá, cậu muốn đi đâu chơi không?"
"Sáng nay mình phải về thành phố S rồi."
"Đi ngay sáng nay à?"
Ôn Cẩn có chút hụt hẫng.
"Mình còn tưởng cậu sẽ ở lại chơi mấy ngày."
Ninh Thiển cười giải thích: "Vốn dĩ hẹn là tối qua về, nên công ty bên kia hôm nay cứ thúc giục mãi..."
"Xin lỗi," Ôn Cẩn lúc này mới nhận ra, "Mình đã không hỏi xem tối qua cậu có bận gì không."
"Cậu cũng phải quen đi, không cần lúc nào cũng nói xin lỗi mình."
Ninh Thiển dùng lại lời của Ôn Cẩn.
Cô muốn nói, so với cậu, lỡ dở công việc cũng chẳng là gì."
Mấy giờ bay?"
Đúng lúc đó, trợ lý gửi cho Ninh Thiển thông tin chuyến bay.
Ninh Thiển nhìn điện thoại: "Mười giờ."
"Ăn sáng xong, mình đưa cậu ra sân bay."
"Không cần phiền phức vậy đâu..."
Ôn Cẩn chỉ liếc mắt một cái.Ninh Thiển hiểu ý ngay: "Được."
Mới ở bên nhau chưa được một ngày đã lại phải chia xa.
Ôn Cẩn lưu luyến, Ninh Thiển tự nhiên càng lưu luyến hơn.
Nhưng cả hai đều giữ trong lòng, bề ngoài vẫn nói cười vui vẻ, tỏ ra ổn thỏa.Đến sân bay."
Mình xuống xe đây..."
Ninh Thiển cởi dây an toàn, quay đầu nhìn Ôn Cẩn, nghĩ thầm có nên nói thêm gì không, nhưng nhất thời lại chẳng biết nói gì."
Ừm."
Ôn Cẩn đáp lời, nhưng khi Ninh Thiển định mở cửa xe, cô đã giữ tay trái cô ấy lại, rồi siết chặt trong lòng bàn tay mình.Ninh Thiển ngừng lại, quay đầu tiếp tục nhìn Ôn Cẩn."
Nếu cậu mệt mỏi, sau này cứ để mình chủ động..."
Ôn Cẩn nắm chặt tay Ninh Thiển, nghiêm túc nói.Ninh Thiển lại một lần nữa cảm động.Trước khi cô rời đi lần này, Ôn Cẩn đã hạ quyết tâm, phải nói rõ lòng mình, không muốn bỏ lỡ thêm nữa.Cô nhoài người qua, tay trái nhẹ nhàng nâng mặt Ninh Thiển, rũ mắt xuống, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn dịu dàng.Cô ấy chủ động hôn mình.
Ninh Thiển còn chưa kịp nhắm mắt, đầu óc đã trống rỗng.Đôi môi mềm mại của Ôn Cẩn dừng lại vài giây, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng."
Đến lượt mình yêu cậu..."
Ôn Cẩn ghé sát, nhìn chăm chú vào mắt Ninh Thiển, khẽ vuốt má cô, giọng nói cực kỳ nhỏ.Nghe được những lời này từ chính miệng Ôn Cẩn, nước mắt Ninh Thiển lập tức vỡ òa, từng giọt, từng giọt, không sao kìm lại được.Ôn Cẩn đưa cả hai tay lên ôm lấy mặt Ninh Thiển, giúp cô lau nước mắt.
Nhìn cô khóc như vậy, hốc mắt cô ấy cũng ươn ướt theo.
Cô ấy dịu dàng dỗ dành: "...Đừng khóc."
Ninh Thiển nắm lấy bàn tay đang vỗ về trên má mình, quay đầu hướng về đôi môi đỏ của Ôn Cẩn mà hôn xuống.
Thật mềm, đã từng có lúc mình khao khát đến mức không dám khao khát.Ôn Cẩn đáp lại nụ hôn của Ninh Thiển, đồng thời vòng tay ôm lấy cô, hai người dán chặt vào nhau.Khi Ninh Thiển nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hòa vào nụ hôn của hai người, mang theo vị mặn chát của bao năm chờ đợi.Đến khi nước mắt được hôn khô, giữa môi răng chỉ còn lại vị ngọt của đối phương.Sau nụ hôn, Ninh Thiển chậm rãi cọ trán Ôn Cẩn, vẫn còn chìm đắm trong sự ngọt ngào vừa rồi.
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, đôi môi ướt nóng của Ôn Cẩn lại tìm đến, dịu dàng mút lấy, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Đến nơi rồi thì gọi cho mình."
Thành phố S và thành phố L cách nhau gần ngàn cây số.
Từ khoảnh khắc Ôn Cẩn biến mất khỏi tầm mắt, Ninh Thiển đã bắt đầu nhớ nhung.
Bây giờ, cô có thể không chút kiêng dè mà nghĩ về cô ấy.Từ lúc lên máy bay đến khi hạ cánh, Ninh Thiển vẫn còn ngây ngất trong khoảnh khắc đó, không ngừng cười ngô nghê một mình.
Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên cô làm cũng là gọi điện với Ôn Cẩn.Chỉ là quan hệ của hai người vừa mới có chuyển biến tốt đẹp đã phải xa nhau, thật có chút khó chịu.Ôn Cẩn như có thuật đọc tâm, luôn có thể gọi đến đúng lúc Ninh Thiển đang nhớ cô nhất.
Giống như Ôn Cẩn đã nói, sau này chuyện chủ động, cứ để cô ấy lo.Yêu Ôn Cẩn, đối với Ninh Thiển mà nói, không còn là một gánh nặng, mà đã trở nên ngọt ngào và đầy mong đợi.
Bởi vì ở bên Ôn Cẩn, cuối cùng cô đã tìm được cảm giác được yêu.
Chỉ cần một chút ngọt ngào thôi cô đã có thể thỏa mãn, huống hồ là bây giờ.Ngay cả nhân viên trong công ty cũng đang xì xào, rằng Ninh tổng đi công tác về như biến thành người khác, nét mặt rạng rỡ, đi đường cũng phơi phới như có gió.Thứ sáu, Ôn Cẩn vừa sắp xếp được thời gian liền không ngừng nghỉ bay đến thành phố S.
Chưa bao giờ cô ấy lại gấp gáp muốn gặp một người như vậy, dù cho lần cuối họ gặp mặt mới chỉ năm ngày trước.Ôn Cẩn không báo trước cho Ninh Thiển, sợ làm phiền công việc của cô, hơn nữa, cũng muốn thỉnh thoảng cho cô một chút bất ngờ.
Không biết từ khi nào, cứ nhớ tới dáng vẻ Ninh Thiển cười, Ôn Cẩn cũng sẽ bất giác mỉm cười theo.Tháng tư, gió thật ấm áp.
Mọi thứ vẫn như thường lệ.Năm rưỡi chiều, giờ tan làm.
Ninh Thiển vẫn ngồi ở văn phòng, cô hiếm khi tan làm đúng giờ, một năm qua lại càng lao đầu vào sự nghiệp.Một hồi chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Ninh Thiển.
Cô cúi xuống cầm điện thoại, vừa thấy tên người gọi đến, sắc mặt lập tức thay đổi, từ cau mày chuyển sang tươi cười rạng rỡ."
Còn chưa tan làm à?"
Đầu dây bên kia là giọng của Ôn Cẩn.Ôn Cẩn thật sự là liều thuốc tốt nhất của Ninh Thiển.
Chỉ cần nghe giọng cô ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời chiều, "Ở lại công ty thêm một lát, cậu xong việc rồi à?"
"Xong rồi."
Ôn Cẩn ngồi ở quán cà phê, cũng ngắm nhìn ánh nắng chiều, mỉm cười, cố ý hỏi: "Hôm nay cậu có thể tan làm sớm một chút không?"
"Hửm?"
Ninh Thiển còn chưa hiểu chuyện gì.Ôn Cẩn lại nhẹ giọng nói: "Tối nay muốn ăn cơm cùng cậu."
Ninh Thiển khựng lại một chút: "Cậu đến thành phố S rồi à?!"
"Ừm."
Ôn Cẩn không nói một tiếng đã đến tạo bất ngờ, làm Ninh Thiển không kịp phòng bị: "Sao cậu lại đột nhiên..."
"Mình tiện đường đến thành phố S thôi."
Ôn Cẩn cúi đầu, nhẹ nhàng khuấy ly cà phê."
Cậu đang ở đâu?"
Chỉ cần nghe giọng là có thể thấy được sự vội vã của Ninh Thiển.
Ôn Cẩn cười: "Ở dưới lầu công ty cậu."
Ngay dưới lầu.
Rõ ràng là muốn cho mình bất ngờ.Cảm giác hạnh phúc từ trên trời rơi xuống khiến khóe miệng Ninh tổng muốn kéo đến tận mang tai.
Cô vừa cười vừa trách yêu: "Sao không nói sớm với mình một tiếng, mình xuống ngay đây!"
Dường như chỉ cần Ôn Cẩn xuất hiện, Ninh Thiển liền trở nên luống cuống.
Hơn mười năm trước là vậy, hơn mười năm sau vẫn vậy.
Trong khoảnh khắc bối rối, cô còn không quên cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.Trong thang máy, Ninh Thiển tình cờ gặp vị phó tổng nổi tiếng là "yêu tinh" của công ty.
"Chà, hiếm thấy nha, hôm nay Ninh tổng tan làm sớm vậy?"
"Cao tổng không phải cũng thế sao."
Mí mắt Ninh Thiển bất giác giật giật, cười cho có lệ một câu, tâm trí sớm đã bay đi đâu mất.Ôn Cẩn nghe Ninh Thiển nói đã xuống dưới, liền đi ra khỏi quán cà phê, đứng đợi ở dưới lầu.
Vài phút sau, cô thấy Ninh Thiển.
Chỉ là bên cạnh cô ấy còn có một người phụ nữ khác, vai kề vai đi tới, trông có vẻ thân mật.Rất khó để Ninh Thiển không nhìn thấy Ôn Cẩn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy là một mỹ nhân trời sinh, chỉ cần một bộ trang phục đơn giản, đứng ở đó thôi cũng đã đủ thu hút.Bên này còn chưa kịp nói chuyện với Ôn Cẩn, cánh tay Ninh Thiển đã bị kéo lại, bên tai vang lên một giọng nói õng ẹo: "Bảo bối, hôm nay chị không lái xe, cho đi nhờ một đoạn nhé."
Bước chân đang tiến lại gần của Ôn Cẩn khựng lại, rồi lại trở về im lặng.Ninh Thiển cảm thấy mình sắp bị bà Cao này hại chết, đặc biệt là tiếng "bảo bối" gọi đến nũng nịu.
Ninh Thiển từ chối người khác luôn uyển chuyển, nhưng lần này lại dứt khoát lạ thường.
Cô quyết đoán gạt tay đối phương ra: "Cao tổng, hôm nay tôi không tiện."
Nói thêm vài câu, cuối cùng Ninh Thiển cũng đuổi được "kỳ đà cản mũi" bên cạnh đi."
Chị ấy là đồng nghiệp của mình, phụ trách mảng thị trường."
Người vừa đi, Ninh Thiển liền vội vã giải thích với Ôn Cẩn, sợ cô hiểu lầm."
Ừm."
Ôn Cẩn đáp một tiếng nhàn nhạt.Ninh Thiển thở phào, cảm thấy mình đã quá căng thẳng.
Ôn Cẩn sao có thể không nhìn ra đó chỉ là một câu nói đùa.
"Cậu nên nói trước với mình, để mình ra sân bay đón."
Ôn Cẩn chỉ cười mà không nói.Hai người đi tìm một nhà hàng ăn tối.Giờ cao điểm tan tầm, trên đường kẹt xe cứng ngắc."
Người đông, xe kẹt, nhịp sống nhanh, mình vẫn thích thành phố L hơn."
Ninh Thiển nắm tay lái, lẩm bẩm với Ôn Cẩn.
Cô nói vậy, phần nhiều là vì yêu một người mà yêu cả một thành phố.Ôn Cẩn đang suy nghĩ gì đó, nhất thời không đáp lời."
Cậu mệt à?"
Ninh Thiển quan tâm hỏi.Ôn Cẩn lắc đầu, nhưng vừa mở miệng, vẫn không nhịn được hỏi: "Cậu và đồng nghiệp có vẻ thân thiết nhỉ."
Chủ đề đột nhiên lại bị quay trở lại.Ninh Thiển sững người.
Thì ra Ôn Cẩn vẫn để ý chuyện vừa rồi.
"Mình và chị ấy không thân."
"Không thân mà lại gọi cậu như vậy à?"
Giọng Ôn Cẩn vẫn bình thường."
Chị ấy với ai cũng thế."
Nhìn vẻ mặt bình thản của Ôn Cẩn, Ninh Thiển đắn đo một hồi, cảm thấy Ôn Cẩn có lẽ...
đang ghen vì câu nói kia của Cao tổng?Kiểu ghen của Ôn Cẩn, không bao giờ lộ ra ngoài."
Thật mà."
Lòng cầu sinh của Ninh Thiển dâng trào.
"Tính chị ấy vốn xởi lởi, thích đùa giỡn thôi."
Nhìn dáng vẻ cuống quýt của Ninh Thiển, Ôn Cẩn cong môi cười.
Thấy tóc cô hơi rối, cô liền đưa tay giúp cô vén lại, dịu dàng mà nghiêm túc, đầu ngón tay thỉnh thoảng khẽ chạm vào má cô.Chỉ một khoảnh khắc mờ ám ngắn ngủi cũng đủ làm Ninh Thiển đắm chìm.
Hai người nhìn nhau cười.
Khi chỉ có hai người, chỉ hận không thể khiến thời gian ngừng lại.Sau bữa tối, Ninh Thiển lái xe đến khách sạn giúp Ôn Cẩn lấy hành lý, rồi về nhà mình.
Cô thuê một căn chung cư ở nội thành, chủ yếu là để tiện đi làm.
Cô thích tầm nhìn thoáng đãng, nên chọn tầng cao, đứng bên cửa sổ gần như có thể bao quát toàn bộ cảnh đêm của thành phố.Ninh Thiển thích uống rượu vang đỏ, ngày thường cũng cất giữ không ít, đa phần là uống một mình.
Cùng người mình thích uống, lại là một loại tình thú khác.
Cô đi đến bên cạnh Ôn Cẩn, đưa qua một ly rượu.Vừa thưởng thức rượu, vừa trò chuyện."
Đến mà cũng không tìm mình, lại còn ở khách sạn."
Ôn Cẩn cùng Ninh Thiển chạm cốc, nhẹ nhấp một ngụm.
Rượu thơm nồng, dư vị kéo dài.
Cô nhìn Ninh Thiển, dịu dàng nói: "Nửa năm trước mình đến thành phố S, đã nghĩ tới tìm cậu, nhưng lại sợ làm phiền, sợ cậu không muốn gặp mình."
"Những lời đó là mình nói lúc tức giận thôi..."
"Mình biết, cho nên sau này sẽ không để cậu chạy nữa."
Sao có thể nỡ chạy nữa chứ?
Ninh Thiển chỉ cần Ôn Cẩn dành cho cô một phần tình yêu là đủ, chín mươi chín phần còn lại đều có thể do cô bù đắp.
Nhìn gương mặt Ôn Cẩn, Ninh Thiển ngắm mãi không chán.
Cô đặt ly rượu rỗng xuống, đến gần Ôn Cẩn hơn một chút, ánh mắt lướt từ đôi mày tinh xảo, đến sống mũi, rồi lại dừng trên đôi môi đỏ mọng.Hiện tại chỉ có hai người họ, không ai quấy rầy.Ở trước mặt Ôn Cẩn, Ninh Thiển vẫn luôn tự kiềm chế.
Ví như hôm nay mới gặp mặt đã đặc biệt muốn hôn cô ấy.
Ôn Cẩn thanh lãnh như vậy, Ninh Thiển sợ mình quá nhiệt tình sẽ khiến cô không thích.
Mỗi một lần thân mật, Ninh Thiển đều cẩn thận tính toán, hay phải nói, đây đã là thói quen nhiều năm qua của cô.Yên tĩnh đối diện nhau quá lâu, sẽ khiến không khí lên men.Mặt Ninh Thiển đã càng ngày càng gần mặt Ôn Cẩn...Thực tế, Ôn Cẩn cũng không ghét hôn Ninh Thiển, ngược lại còn cảm thấy đó là một sự hưởng thụ.
Khi Ninh Thiển tới gần, cô đã chủ động rũ mắt xuống.Tiếng chuông điện thoại vang lên thật không đúng lúc.
Ngay khi chóp mũi Ninh Thiển đã chạm vào gương mặt Ôn Cẩn, môi sắp dán lên môi cô ấy...Không khí ái muội nháy mắt trộn lẫn vài tia xấu hổ."
Nghe điện thoại đi."
Ôn Cẩn theo bản năng mím môi."
Ừm."
Còn chưa hôn được mà tim Ninh Thiển đã đập loạn xạ.
Cô cầm điện thoại bên cạnh, dán lên tai nghe.
Chỉ là một vài việc vặt trên công ty, cũng không gấp.Ninh Thiển nói chuyện điện thoại, Ôn Cẩn liền đứng một bên tiếp tục uống rượu, vừa uống vừa cười.Nửa phút sau, Ninh Thiển cúp máy."
Có việc à?"
"Không có gì, cậu có muốn đi tắm nghỉ ngơi sớm một chút không?"
Ôn Cẩn lại nói: "Đợi một chút..."
"Vậy cũng..."
Lời Ninh Thiển còn chưa dứt, đã không thể nói tiếp, bởi vì Ôn Cẩn đột nhiên lấp kín môi cô, tiếp tục việc cô muốn làm lúc nãy mà chưa làm được.Sự chủ động dịu dàng như nước của Ôn Cẩn làm Ninh Thiển rất nhanh liền không chống đỡ nổi.
Cô dần dần nhắm mắt lại, tinh tế hưởng thụ sự mềm mại ngọt ngào từ đối phương.
Nếu bàn về cảm giác, Ninh Thiển thấy còn ngọt ngào hơn lần trước trong xe, bởi vì họ có đủ thời gian để từ từ thưởng thức.Ninh Thiển hé mắt, liếc thấy dáng vẻ chuyên chú đắm chìm của Ôn Cẩn khi hôn mình, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Cô có thể cảm nhận được, cô ấy cũng đang tận hưởng giống như mình.
Ninh Thiển không khỏi ôm chặt lấy Ôn Cẩn, hôn sâu hơn, cảm xúc kìm nén bấy lâu nay đã tìm được cách giải tỏa ngọt ngào nhất.Ôn Cẩn vòng tay ôm chặt Ninh Thiển, hơi thở có chút gấp gáp.
Cô chăm chú nhìn đôi mày của Ninh Thiển: "Mình thích như vậy."
"Ừm."
Ninh Thiển ghì chặt lấy Ôn Cẩn, không kìm được mà cười.Trải qua đủ mọi thăng trầm, gần như tuyệt vọng rồi lại thấy hy vọng, Ninh Thiển từng nghĩ rằng tình yêu sẽ chẳng bao giờ đến với mình.
Gặp gỡ Ôn Cẩn, đối với Ninh Thiển mà nói vừa là bất hạnh cũng vừa là may mắn.
Bất hạnh là phải một mình đau khổ chờ đợi, nhưng so với rất nhiều người, cô lại may mắn, bởi vì phần lớn những người đau khổ chờ đợi như vậy, đều chỉ nhận lại một kết quả vô vọng.Buổi tối, sau khi tắm rửa xong."
Cậu muốn ngủ phòng nào?"
"Phòng nào cũng được."
"Vậy cậu ngủ phòng này nhé.
Nghỉ ngơi sớm đi, có việc gì thì gọi mình."
Ninh Thiển vuốt vuốt tóc, nói: "Ngày mai mình lại đưa cậu đi dạo."
Ôn Cẩn nhìn chằm chằm Ninh Thiển một lúc: "Ừm, cậu cũng nghỉ sớm đi."
Ninh Thiển trở lại phòng mình, vừa nằm xuống chiếc giường đôi trống rỗng liền hối hận, trằn trọc không ngủ được.
Rụt rè cái gì chứ, hai người ở hai nơi khác nhau, khó khăn lắm mới gặp được nhau, nói thật, cô chỉ hận không thể dính lấy Ôn Cẩn từng phút từng giây.Một gian phòng khác, Ôn Cẩn cũng còn chưa ngủ...Mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên."
Cửa không khóa."
Ôn Cẩn đáp.
Thấy Ninh Thiển lại qua đây, cô chỉ im lặng nhìn, chờ cô ấy nói.Ninh Thiển sờ sờ tóc, mỗi lần muốn nói chuyện gì đó vòng vo, cô đều có thói quen này, giống hệt như thời đại học, khi cô bày đủ trò để tiếp cận Ôn Cẩn.
"Dạo này trời hơi lạnh, chăn có mỏng quá không?"
Cái cớ này làm Ôn Cẩn nhớ lại thời đại học, khi Ninh Thiển dùng đủ mọi lý do để đến gần cô.
Ban đầu, cô thấy cô gái này có chút ngốc nghếch, về sau lại thấy cái ngốc ấy có phần đáng yêu, đặc biệt là lúc cười.Ôn Cẩn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Ninh Thiển.
Cô không nói gì, chỉ lật tấm chăn bên cạnh lên, cười nhìn cô ấy.Mọi thứ đều không cần nói ra.Ninh Thiển mím môi cười, trực tiếp đóng cửa lại, hai ba bước đã leo lên giường.Ôn Cẩn không nhịn được cười, ngày thường cũng chỉ khi ở bên Ninh Thiển, cô mới có dáng vẻ này.Ninh Thiển kéo chăn lên, lẩm bẩm: "Có gì đáng cười chứ?"
"Thấy cậu buồn cười."
Ôn Cẩn dịch người lại gần Ninh Thiển.
"Nhiều năm như vậy, cách theo đuổi người khác vẫn y như cũ."
"Mình không có kinh nghiệm, chỉ theo đuổi mỗi cậu thôi."
"Chưa từng nói thích mình, có thể gọi là theo đuổi sao?"
"Mình sợ nói thích cậu sẽ dọa cậu chạy mất."
Ninh Thiển nhớ lại đã từng có một cô gái tỏ tình với Ôn Cẩn và bị từ chối phũ phàng, ký ức ấy vẫn còn như mới.Nếu là cậu, có lẽ tình huống đã khác rồi.
Lời trong lòng Ôn Cẩn cuối cùng cũng không nói ra.
Chuyện đã qua, cứ để nó theo gió bay đi.Ôn Cẩn nghiêng người, ôm lấy Ninh Thiển."
Lần này cậu đến có việc gì không?"
Ninh Thiển cũng thoải mái ôm lấy Ôn Cẩn, trước đó cô ấy chỉ nói là đến thành phố S có việc."
Không có việc gì cả."
"Vậy cậu đến đây..."
Ninh Thiển nói được một nửa thì hiểu ra.Ôn Cẩn thành thật nói: "Muốn gặp cậu."
Ninh Thiển chăm chú nhìn Ôn Cẩn thật lâu, tâm huyết dâng trào, giống như một đứa trẻ so đo: "Bỏ chữ 'gặp' đi, nói lại lần nữa."
"Ừm...
Nhớ cậu."
Ôn Cẩn tựa vào Ninh Thiển.
Chỉ cần nhìn cô ấy cười, chính mình cũng vui vẻ.
Thật ra cũng không phải đang dỗ dành cô ấy, muốn gặp cũng chính là nhớ nhung.Ninh Thiển quả nhiên cười, vẻ mặt đầy thỏa mãn.Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy thôi.Lòng bàn tay Ninh Thiển chậm rãi vòng lên cổ Ôn Cẩn, dán lên môi cô ấy từng chút, từng chút hôn, từ nông đến sâu, sau đó không thể dừng lại.
Ôn Cẩn vỗ về gương mặt ửng đỏ của Ninh Thiển, đáp lại sự đòi hỏi của cô, quyến luyến không rời.Những năm tháng tốt đẹp đã bỏ lỡ, từ hôm nay trở đi, sẽ từng chút một tìm về."
Ôn Cẩn."
Ninh Thiển tựa vào lòng Ôn Cẩn, ôm cô ấy và gọi tên cô ấy.
Hai chữ này chính là cả thế giới tình cảm của cô.
Rõ ràng đang cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, Ninh Thiển lại ngây ngốc nói: "Mình không thể tin đây là sự thật."
"Đồ ngốc."
Lòng Ôn Cẩn chua xót.
Cô vỗ về lưng Ninh Thiển, dùng hết sức lực của mình để sưởi ấm cho cô. (Toàn văn hoàn)______________________Đôi lời của editor: Vậy là truyện đã chính thức khép lại rồi.
Cảm ơn các bạn đã đồng hành.
Trong quá trình đọc mà thấy có lỗi sai gì các bạn cứ cmt cho mình biết nhé, mình sẽ chỉnh sửa lại ạ.
Hẹn gặp lại các bạn trong những dự án tiếp theo.
Bye bye ~