"Em là người đầu tiên tôi chủ động quyến rũ."
Cảnh Nhuế còn chưa kịp nói hết câu, Trì Gia đã gạt tay nàng ra, cười khẩy."
Hờ..."
Trì Gia bật ra một tiếng cười khinh bỉ, rồi lặng lẽ nằm dịch sang phía bên kia giường, lim dim mắt lẩm bẩm: "Mệt rồi, ngủ thôi."
Cảnh Nhuế vẫn nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Trì Gia, còn chưa kịp nhìn kỹ, tách một tiếng, mọi thứ đã chìm vào bóng tối.Là Trì Gia đã thuận tay tắt đèn, cả căn phòng ngay lập tức bị sự yên tĩnh bao trùm.Cảnh Nhuế cũng im lặng xoay người.
Hai người, một trái một phải, đưa lưng về phía nhau mà ngủ, khoảng trống ở giữa đủ cho một người nữa nằm.Trì Gia không ngủ.
Cô vẫn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Cảnh Nhuế, người đầu tiên chủ động quyến rũ.
Có một khoảnh khắc, Trì Gia nảy sinh ảo giác, ảo giác rằng Cảnh Nhuế có chút thích mình.
Khi nàng đè trên người cô, dùng chất giọng gợi cảm, mê người gọi cô là "bảo bối", trái tim Trì Gia như muốn tan chảy.Nhưng nghĩ lại, lời nói trên giường là thứ không đáng tin nhất.
Quỷ mới biết ả hồ ly tinh đó đã dùng chiêu này để tán tỉnh bao nhiêu người phụ nữ rồi.Người ta thường nói, nếu lời đàn ông nói mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây.
Theo Trì Gia thấy, nếu lời của Cảnh Nhuế mà tin được, thì heo nái có khi còn leo được lên cả đỉnh Everest.Trì Gia không hiểu rõ về Cảnh Nhuế, nhưng cảm giác này có lẽ đến từ kinh nghiệm giường chiếu thật sự quá... phong phú của nàng.Người họ Cảnh này chính là hồ ly tinh nhập thể, cái loại mà nam nữ đều ăn tuốt.
Trì Gia kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng rối bời một cách vô cớ.
Mắc gì cô phải để tâm đến những lời Cảnh Nhuế đã nói chứ.Cả hai đều ngủ rất muộn, gần rạng sáng mới mơ màng thiếp đi.Bất kể trước khi ngủ Trì Gia và Cảnh Nhuế nằm có quy củ đến đâu, đến sáng sớm hôm sau, cả hai đều quấn lấy nhau mà ôm, ngủ say sưa.
Nói một cách khoa trương, hận không thể hòa tan đối phương vào trong cơ thể mình.*Rung... rung... rung...Điện thoại của Trì Gia rung lên trên giường.Nhưng cô Trì đây dường như đã bước vào trạng thái ngủ đông, hoàn toàn không có phản ứng.Trì Gia có một kỹ năng mà người bình thường không làm được, đó là đồng hồ sinh học gián đoạn.
Chỉ cần là ngày làm việc, mỗi sáng cô tuyệt đối có thể thức dậy đúng giờ.
Nếu là ngày nghỉ, cô có thể ngủ từ tối đến tối.Đi trễ sẽ bị trừ tiền, mà cứ hễ dính đến tiền, Trì Gia chưa bao giờ lơ là."
Heo à?
Ngủ say như chết vậy."
Cảnh Nhuế mở mắt, khẽ lẩm bẩm.
Điện thoại vẫn không ngừng rung, Trì Gia còn đang co mình trong lòng nàng, miệng hơi hé, chỉ thiếu nước chảy dãi, tư thế ngủ không phải tệ bình thường."
Điện thoại kìa..."
Cảnh Nhuế lay Trì Gia hai cái.
Trì Gia không những không tỉnh, còn dùng chân kẹp chặt lấy chân nàng, ngày càng làm càn.Bây giờ mới năm giờ sáng.
Tối qua hai người ngủ muộn, lại còn mệt, không dậy nổi cũng là chuyện bình thường.Cảnh Nhuế bị tiếng rung của điện thoại làm cho phiền không chịu nổi, đoán chừng người gọi đến là Giản Dịch, nếu không thì ai lại gọi sớm như vậy.
Nàng nhoài người qua, sờ lấy điện thoại của Trì Gia, vừa nhìn màn hình, quả nhiên là Giản Dịch.Trượt để trả lời, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Giản Dịch: "Tiểu Gia, cậu và chị Cảnh Nhuế dậy chưa?
Chúng ta nên xuất phát rồi."
"Là chị đây, Tiểu Dịch."
Giản Dịch nhất thời còn chưa nhận ra giọng Cảnh Nhuế, nhưng loại trừ Trì Gia ra, cũng đoán được là ai.
"Chị Cảnh Nhuế, giọng chị sao vậy ạ?"
"Chắc là... bị cảm lạnh một chút."
Giọng Cảnh Nhuế có hơi khàn, còn về nguyên nhân, cũng không cần giải thích nhiều."
Không sao chứ chị?"
"Không sao."
"Hai người chuẩn bị xong chưa ạ?
Chúng ta xuất phát bây giờ nhé, trễ hơn nữa sẽ không kịp ngắm mặt trời mọc đâu."
Giản Dịch nghe giọng điệu uể oải của Cảnh Nhuế, cảm thấy có gì đó không đúng, cứ như thể nàng vừa mới ngủ dậy.Cảnh Nhuế liếc nhìn Trì Gia, vẫn còn ngủ say như chết.
Bản thân nàng lúc này cũng không mở nổi mắt.
"Trì Gia còn đang ngủ, chúng tôi không đi đâu."
"A?
Còn đang ngủ ạ?"
Giản Dịch không hiểu, hôm qua đã hẹn năm giờ gặp nhau, hơn nữa, Trì Gia không đi tại sao Cảnh Nhuế cũng không đi?
Giản Dịch cảm thấy mình vẫn nên hỏi một chút.
"Chị Cảnh Nhuế, chị cũng không đi sao ạ?"
"Ừm, tối qua chúng tôi..."
Cảnh Nhuế dừng một chút, rồi cười nói vào điện thoại: "Tối qua chị và em ấy thảo luận phương án, thức khuya, hơi mệt nên không đi."
Thảo nào giọng lại mệt mỏi như vậy.
Giản Dịch liên tục xin lỗi: "Xin lỗi chị, làm phiền chị nghỉ ngơi rồi, vậy chị cứ ngủ tiếp đi ạ, xin lỗi chị."
"...Em và chị Vân Hân chơi vui vẻ nhé."
Giản Dịch cúp điện thoại, giải thích với Vân Hân: "Tiểu Gia và chị Cảnh Nhuế nói không đi."
"Sao đột nhiên lại không đi?"
"Nói là tối qua thức khuya, mệt quá, Tiểu Gia đến giờ vẫn chưa dậy, là chị Cảnh Nhuế nghe máy."
"Hai người họ tối qua..."
Nghe đến đây, sắc mặt Vân Hân trở nên có chút phức tạp.Giản Dịch nói với vẻ mặt ngây thơ: "À, là thảo luận phương án thiết kế, thảo luận cả đêm."
"Thảo luận phương án cả đêm?"
"Vâng."
Giản Dịch gật đầu.Vân Hân dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Cái lý do này của Cảnh Nhuế, chắc cũng chỉ lừa được mỗi Giản Dịch.
Vân Hân khoác tay Giản Dịch: "Chúng ta đi thôi, để hai người họ nghỉ ngơi cho khỏe."
Cảnh Nhuế vừa đặt điện thoại xuống nằm lại, Trì Gia đã như một con mèo con, dính sát vào người nàng.
Cánh tay cô vòng qua eo, ôm chặt lấy Cảnh Nhuế, mặt dày "ăn đậu hũ" một cách vô cùng tự nhiên.Đã như vậy rồi, mà còn nói không thích phụ nữ.Trì Gia ngủ thích ôm thứ gì đó, coi Cảnh Nhuế như gối ôm, nhưng Cảnh Nhuế còn thoải mái hơn cả gối ôm, vừa ấm vừa thơm.
Cô ngửi mùi hương trên người nàng đến sắp nghiện rồi."
Cái tư thế ngủ này..."
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm vào mặt Trì Gia một lúc lâu, đột nhiên cười cười.
Thật ra lúc cô Trì yên tĩnh, miễn cưỡng cũng có vài phần trầm tĩnh, xem như thuận mắt.Cảnh Nhuế nằm một lúc, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, sau đó lim dim mắt dịch người, đưa tay ôm chặt lấy Trì Gia, hai người thoải mái ôm nhau thành một khối, tiếp tục ngủ."
Ưm..."
Trì Gia cũng phối hợp, vùi đầu vào cổ Cảnh Nhuế, cọ cọ hít hà, thật giống một chú cún con.
Cảnh Nhuế lại cố tình thích cảm giác này, vừa ngứa vừa ấm, rất thoải mái.Giấc ngủ này của hai người kéo dài, kim phút đã xoay mười mấy vòng."
Cảnh Nhuế!!
Cô là đồ lưu manh!
Còn chiếm tiện nghi của tôi!"
Khi Trì Gia tự nhiên tỉnh giấc, phát hiện Cảnh Nhuế đang ôm mình, tay còn đặt trên mông mình, chắc là đã xoa cả đêm rồi.Cảnh Nhuế bị giọng nói chói tai của Trì Gia đánh thức.
Nàng nhắm mắt ôm Trì Gia, thấp giọng oán trách: "Tối qua đã kêu cả đêm rồi, sao em vẫn còn sức vậy..."
"Cô!"
Trì Gia vừa xấu hổ vừa tức giận.Cảnh Nhuế nhức cả đầu, nàng liếc Trì Gia, trong giọng nói pha lẫn sự ghét bỏ và bất đắc dĩ: "Sờ cả đêm rồi, tay em có thể dời khỏi chỗ đó của tôi được không?"
Lòng bàn tay mềm mại, Trì Gia chột dạ, cô vội vàng rút tay ra khỏi ngực Cảnh Nhuế.Đêm nay, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có tư cách nói ai chiếm tiện nghi của ai."
Còn không dậy nữa là không kịp ngắm mặt trời mọc đâu."
Trì Gia xoay người xuống giường, vẫn còn nhớ chuyện này.
Lặn lội đến đây một chuyến chính là vì cảnh mặt trời mọc buổi sáng.
Chủ yếu vẫn là muốn đổi chủ đề, không muốn ở lại trong căn phòng này với Cảnh Nhuế nữa.Chuyện tối qua, Trì Gia cũng không muốn nhắc lại.Trong phòng kéo rèm che sáng dày cộp, Trì Gia hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài, cứ ngỡ trời còn chưa sáng.Cảnh Nhuế cầm điện thoại xem giờ, day trán, dội cho Trì Gia một gáo nước lạnh: "Đã năm giờ chiều rồi, còn ngắm mặt trời mọc gì nữa, đợi ngắm hoàng hôn đi."
Trì Gia kéo rèm ra, mặt trời đã bắt đầu lặn về phía tây.Cảnh Nhuế nằm trên giường, liếc mắt nhìn thấy bóng lưng Trì Gia đứng ngược sáng trước cửa sổ sát đất.
Cô chỉ mặc một chiếc áo thun rộng, trông thân hình nhỏ gầy, vẫn là đôi chân trần, thon dài cân đối.Thật là một khung cảnh đẹp.
Cảnh Nhuế tựa vào đầu giường, lười biếng thưởng thức.
Ký ức về đêm qua, vẫn còn dư vị vô cùng."
Tiểu Dịch sao cũng không gọi mình..."
Trì Gia lẩm bẩm oán giận.
Khi quay người lại, phát hiện Cảnh Nhuế đang lười biếng nhìn mình chằm chằm, và trên người cô, những dấu hôn bắt mắt có thể thấy ở khắp nơi... màu sắc đó, hôn không dùng sức thì không thể nào có được.Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trên chiếc giường này đêm qua, mặt Trì Gia có chút nóng lên.
Cô đúng là có hơi khao khát, hơn nữa Cảnh Nhuế có thể nói là đã dùng hết sức lực để trêu chọc cô.Có mấy ai có thể chống lại được sự quyến rũ của một hồ ly tinh như vậy."
Tiểu Dịch có gọi cho em, tôi nghe máy, nói chúng ta không đi."
Cảnh Nhuế nói, rồi xuống giường, đi về phía phòng tắm.Trì Gia nhìn bóng lưng đẹp mắt của Cảnh Nhuế, mặc chiếc váy ngủ dây đầy phong tình, một người phụ nữ đã diễn giải sự gợi cảm đến tận cùng.Năm giờ, ngoài trời nắng vẫn còn gắt, Trì Gia nhìn mà thấy phiền lòng.Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
Thiết kế phòng tắm bán trong suốt, Trì Gia vừa hay có thể nhìn thấy hình dáng của Cảnh Nhuế khi tắm.
Chỉ liếc hai giây, cô đã quay đầu đi.Tựa vào cửa sổ, Trì Gia suy nghĩ, trong lòng lại rối bời.
Sau khi lăn giường xong, người bình tĩnh nhất vĩnh viễn là ả hồ ly tinh.
Khi họ lên giường rõ ràng động tình như vậy, xuống giường lại là một bộ dạng khác, hoàn toàn hai gương mặt.Nhưng cô đối với Cảnh Nhuế, chẳng phải cũng như vậy sao?Trên giường nhiệt tình, dưới giường lạnh nhạt.
Nói tóm lại, quan hệ của họ, chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi.Nhưng Trì Gia biết mình có chút để ý đến Cảnh Nhuế, nếu không tối qua sẽ không theo bản năng mà hỏi đối phương đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ.
Đối diện với nội tâm, Trì Gia thừa nhận mình đối với Cảnh Nhuế có một chút ý tứ, nếu không cũng sẽ không cùng ả hồ ly tinh lăn đến trên giường.Trì Gia có lẽ có thể chất "dễ yêu", quá dễ dàng rơi vào một mối quan hệ, cảm giác đến nhanh, đi cũng nhanh.Đại học thôi mà đã chia tay đến bảy lần.Cô không phân biệt được cảm động, hảo cảm và thích, càng đừng nói đến yêu.
Trì Gia không chỉ một lần hoài nghi chính mình, liệu cô đã từng yêu ai chưa?
Tại sao cô cảm thấy tình yêu cũng chỉ vậy thôi, không khắc cốt ghi tâm như lời người khác nói.
Tình yêu của cô và của người khác, có lẽ không phải cùng một loại.Ngày trước, chỉ cần cảm thấy đối phương cũng được, Trì Gia liền thẳng thắn chấp nhận, kết quả chưa từng mèo mù vớ phải cá rán, mối tình nào cũng kết thúc không kèn không trống.Trì Gia chê Cảnh Nhuế "tra", thật ra chính cô cũng chẳng khá hơn là bao.
Hồi còn ở trường, Trì Gia rất không được các bạn nữ khác ưa, bởi vì bốn năm bạn trai thay đổi liên tục, không ít nhân vật cấp nam thần trong trường đều trở thành bạn trai cũ của cô, cô có thể được người ta ưa sao?Mỗi một lần chia tay, đều là Trì Gia đề nghị, và hơn một nửa lý do, đều là không có cảm giác.
Trì Gia không nhớ tình cũ, không có cảm giác, chán ghét thì chia tay, không cảm thấy tiếc nuối.Hồi đó ở trường còn không ít người gọi cô là "tai họa", lại còn chuyên đi "hại" nam thần.Mà bây giờ Trì Gia đã nghĩ thông suốt, để không hại người khác, cũng không hại chính mình, biện pháp tốt nhất chính là không dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ nữa, cũng coi như là có trách nhiệm với cả hai bên.Nếu là ngày trước, cô nhất định sẽ đồng ý lời theo đuổi của Tần Đông, mà bây giờ thì không.Thật ra một mình cũng có thể sống rất tốt.Trải qua "lần phóng túng cuối cùng" đêm qua, hôm nay, hai người họ như thể thật sự chưa có chuyện gì xảy ra.
Nên thế nào vẫn là thế đó, bình tĩnh vô cùng.Mặc dù trong lòng có gì đó, Trì Gia cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Cô không biết Cảnh Nhuế nghĩ gì, dù sao ả hồ ly tinh đó vẫn ra vẻ không quan tâm, Trì Gia lại càng bướng bỉnh, muốn tỏ ra không quan tâm hơn cả Cảnh Nhuế.Năm rưỡi, Trì Gia lại nhận được điện thoại của Giản Dịch, rủ cô lên núi cùng ngắm hoàng hôn.Trì Gia đồng ý.
Bình minh không kịp, kịp hoàng hôn cũng được, lặn lội đến đây một chuyến, ít nhất cũng phải ngắm được mặt trời.Thay quần áo xong, Trì Gia chuẩn bị xuất phát.
Quay đầu lại nhìn, cô Cảnh cuối cùng cũng từ bỏ giày cao gót, thay một bộ đồ thoải mái thích hợp để leo núi.
Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp."
Này... chân cô đau thì đừng đi nữa."
Trì Gia thu dọn túi xách, tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Đến lúc đó tôi sẽ không cõng cô nữa đâu."
Cảnh Nhuế đổi sang đôi giày thể thao, trông nhẹ nhàng hơn hẳn.
Nàng đi đến trước mặt Trì Gia, cười cười: "Chân tôi trước nay vẫn không sao."
Vẫn không sao.
Trì Gia cảm giác mình lại bị Cảnh Nhuế chơi xỏ.
"Vậy tối qua cô còn bắt tôi cõng!"
"Tôi có nói cần đâu."
Vì là ra ngoài thư giãn, Cảnh Nhuế trang điểm rất nhạt, nhưng khí chất không hề giảm sút, chỉ là vì sự điên cuồng đêm qua, trên mặt có thêm vài phần mệt mỏi.
Nàng tựa vào tường nghiêng đầu nhìn Trì Gia: "Hơn nữa, tôi thấy em cũng rất muốn cõng tôi, nên mới để cho em cõng."
Trì Gia: "..."
Được rồi, nói không lại nàng.
Trì Gia cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi, làm gì phải lắm miệng đi quan tâm ả hồ ly tinh, đúng là ăn no rửng mỡ.*Sáu giờ, đi bộ lên núi lúc này là không thực tế, chắc leo lên đến nơi cũng chỉ có thể ngắm sao.
Trì Gia và Cảnh Nhuế đi đến trạm cáp treo dưới chân núi trước, sau đó lên núi hội họp với Vân Hân và Giản Dịch.Trì Gia mua một chai nước khoáng ở cửa hàng tiện lợi dưới chân núi.
Vốn định tiện miệng hỏi Cảnh Nhuế có muốn uống không, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi bị chơi xỏ, lười hỏi, tự mình mua một chai rồi đi.Cảnh Nhuế móc ví ra định mua hai vé cáp treo.Trì Gia giành trước, nói: "Tôi tự mua của tôi, sòng phẳng."
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ, ghé sát vào Trì Gia, thấp giọng nói: "Tiền thuê phòng với tôi, em có muốn sòng phẳng luôn không?"
Trì Gia nghĩ đến đêm đầu tiên của hai người họ, ở trong phòng tổng thống cao cấp, cô nhíu mày, nghiến răng: "Về tôi sẽ trả lại cô!"
Một đêm đó, chắc là cả tháng lương của cô."
Hai vé."
Cảnh Nhuế tiếp tục thanh toán, lấy vé.
Liếc nhìn Trì Gia đang bực bội bên cạnh: "Đi thôi, không lên nữa trời tối bây giờ."
Cáp treo bốn người một cabin.
Trì Gia vừa chui vào, liền ngồi ở phía đối diện Cảnh Nhuế, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất, cả chặng đường không nói một câu."
Chào, hai người đẹp ~~"Trì Gia vừa quay đầu lại, hai anh chàng đẹp trai đang nhiệt tình chào mình.
Bị làm quen kiểu này, Trì Gia sớm đã quen rồi.
Cô ném cho hai anh chàng kia một cái nhìn quyến rũ, cũng nhiệt tình chào lại: "Chào ~"Cô chính là muốn cho Cảnh Nhuế biết, cô, Trì Gia, vẫn có hứng thú với đàn ông hơn."
Cái đó... xin lỗi, xin hỏi chị có thể ngồi sang bên kia được không ạ?
Hai tụi em muốn ngồi cùng một hàng."
"..."
Trì Gia cạn lời, ngước mắt nhìn hai anh chàng kia, mùi gay nồng nặc.
Hai thằng đàn ông to xác ngồi cùng một hàng làm gì, không thấy trong cabin có hai mỹ nữ à?
Đàn ông bây giờ, thật không biết trân trọng cơ hội.Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trì Gia vẫn nhường chỗ, lòng không cam tình không nguyện mà ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nhuế.Cảnh Nhuế liếc nhìn hai anh chàng kia, rồi lại nhìn Trì Gia, cười."
Cười cái gì mà cười..."
Cảnh Nhuế liếc mắt: "Cười cũng không cho à?"
Cáp treo từ từ đi lên.
Trì Gia uống nước, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm."
Cho tôi uống ngụm nước."
Cảnh Nhuế dùng khuỷu tay huých huých Trì Gia."
Muốn uống nước sao vừa rồi không tự mua?"
Trì Gia ngoài miệng thì lẩm bẩm, nhưng vẫn đưa chai nước trong tay cho Cảnh Nhuế.Cảnh Nhuế nhận lấy chai nước, trực tiếp uống trên miệng bình, mà Trì Gia vừa mới uống qua."
Này!
Ai cho cô uống trên miệng bình vậy."
Giọng Trì Gia không lớn không nhỏ.Cảnh Nhuế vặn nắp lại, nhét chai nước lại cho Trì Gia, nói một cách đương nhiên: "Chúng ta đã miệng đối miệng qua rồi, em còn để ý cái này à?"
Một trận cười nhỏ truyền đến, là của hai anh chàng đẹp trai đối diện.Mặt Trì Gia đỏ bừng: "Cảnh Nhuế!
Cô câm miệng!"
"Không sao không sao," hai anh chàng đối diện vội ôm nhau, một bên thể hiện tình cảm, một bên cười giải thích: "Thật ra tụi em cũng là một đôi."
Trì Gia nhìn hai người đang tình chàng ý thiếp đối diện, trợn tròn mắt.
Cái gì gọi là "cũng là một đôi"?
Trì Gia vội vàng giải thích, tách mình ra khỏi Cảnh Nhuế: "Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó!"
Miệng thì luôn nói không phải loại quan hệ đó, nhưng trên thực tế, họ hôn cũng hôn rồi, giường cũng lên rồi."
Ha ha ha, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà.
Anh nhà mình cũng vậy đó, giận dỗi một chút tình cảm lại càng tốt.
Hai bạn hợp nhau lắm đó, vừa rồi tụi mình đã đoán hai bạn là một đôi rồi, chúc phúc hai bạn nhé."
Hai anh chàng nói năng vui vẻ, như thể gặp được tri âm.Trì Gia sắp ngồi không yên nữa, đây là đang nói đi đâu vậy?
Cô đi cáp treo thôi mà sao lại thành một đôi với Cảnh Nhuế, lại còn thương cho roi cho vọt."
Cảm ơn, hai bạn cũng rất hợp nhau."
Cảnh Nhuế, người trước nay vẫn cười không nói, mở miệng chính là những lời khiến người ta càng thêm hiểu lầm.Trì Gia trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế một cái, không nói nữa.
Cả một cabin toàn người đồng tính, cô nói không lại.Vừa xuống cáp treo.
"Đã nói, không được nhắc đến chuyện đêm đó."
Cảnh Nhuế hỏi lại: "Tôi có nhắc à?"
"Cô vừa mới..."
"Ngoài hai đêm đó ra, chẳng lẽ em chưa từng hôn tôi?"
"Nói không lại cô!"
Trì Gia một mình bước nhanh về phía trước.
Không phải nói không lại, mà là chột dạ.Chuyện đã xảy ra, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra được.*Trên núi nhiều nơi tín hiệu không tốt, sau khi lên núi, Trì Gia đã không tìm thấy Giản Dịch, lại không liên lạc được.Nhóm bốn người, vẫn là chia hai hai hành động.Cảnh Nhuế thì lại cảm thấy vừa hay, cũng để cho Vân Hân và Giản Dịch có thêm không gian riêng.Mặt trời lặn.Hoàng hôn trên núi, một màu vàng rực, trời đất vạn vật như được mạ một lớp vàng.
Gió thổi qua rừng cây, xào xạc, lòng có nóng nảy đến đâu, giờ phút này cũng trở nên yên lặng."
Cô xem, một quả trứng vịt muối thật to kìa..."
Dưới ánh hoàng hôn, Trì Gia cười híp mắt.
Cô quay đầu nói, mới nhớ ra bên cạnh mình là Cảnh Nhuế, dưới ánh hoàng hôn, một gương mặt tuyệt mỹ.Nhà thiết kế thường nhạy cảm hơn với những thứ đẹp đẽ.
Không nói gì khác, chỉ đơn thuần từ góc độ thưởng thức, cô Cảnh đứng ở đây, có một cảm giác quen thuộc như trên bìa tạp chí, khí chất tối đa.Cảnh Nhuế cũng cười theo Trì Gia.
Trì Gia rất ít khi mỉm cười, cô cười lên liền không biết hàm súc, luôn để lộ một hàng răng trắng tinh, một bộ dạng vô tư lự.Con gái hay cười khiến người ta nhìn vào thấy thoải mái, đúng là như vậy."
Chỉ biết ăn."
Cảnh Nhuế cười cô, lại nghĩ đến tướng ăn ngày thường của Trì Gia.
Nói ra, Trì Gia đã một thời gian dài không đến Cửu Hào, và nàng cũng đã một thời gian dài không vào bếp.Khi Trì Gia cầm điện thoại chụp cảnh hoàng hôn, Cảnh Nhuế thuận tay chụp lại góc nghiêng của Trì Gia dưới ánh chiều tà, thu vào ống kính của mình.Sau khi mặt trời lặn, Cảnh Nhuế mới liên lạc được với Vân Hân.
Vân Hân và Giản Dịch đều đã xuống núi rồi."
Đi mau thôi, chuyến cáp treo cuối cùng rồi!"
Nhìn đồng hồ, Trì Gia kéo Cảnh Nhuế chạy.
Cô từ hồi cấp hai đã là vận động viên điền kinh của lớp, có thể chạy, có thể nhảy, có thể bơi, toàn năng."
Trì Gia, em chậm một chút."
Cảnh Nhuế vẫn là lần đầu tiên bị người ta kéo, không có chút hình tượng nào mà chạy vội ở nơi công cộng.
Thể lực của Trì Gia quả thực rất tốt, đến mức nào, Cảnh Nhuế tối hôm qua...
đã được hưởng qua."
Cô có thể nhanh lên một chút không."
Trì Gia kéo Cảnh Nhuế, một mực thúc giục.Cảnh Nhuế nhíu mày dừng lại: "Mắt cá chân không thoải mái."
Trì Gia cũng dừng bước theo, giống như tối hôm qua, cong lưng xuống trước mặt Cảnh Nhuế: "Tôi cõng cô."
"Trì Gia, này..."
Cảnh Nhuế đã bị cô kéo lên lưng.
"Thả tôi xuống, tôi tự đi được."
"Cô đừng nói nhảm nữa."
Cảnh Nhuế nhìn gương mặt Trì Gia.
Một cô gái trông rất tiểu thư, tính cách lại thẳng thắn hơn người bình thường rất nhiều, trừ điểm khẩu thị tâm phi khiến người ta bất đắc dĩ.
Cảnh Nhuế có một khoảnh khắc nghĩ đến, nếu Trì Gia có thể chấp nhận phụ nữ, thì thật là vui mừng.Trì Gia cõng Cảnh Nhuế, lại cảm thấy giữa hai người họ có chút mờ ám.
Cô phát giác mình đối với Cảnh Nhuế, sự chán ghét dường như lại xen lẫn một chút thích.
Nhưng loại thích nhất thời này, chắc cũng sẽ giống như những mối tình trước đây của cô.Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Không cần để trong lòng.Đuổi kịp chuyến cáp treo cuối cùng.
Giờ này ít người, Trì Gia và Cảnh Nhuế hai người chiếm một cabin.Chỉ có hai người họ, ngược lại càng thêm xấu hổ.Trời sắp tối rồi, ánh trăng ẩn hiện sau lớp mây.Trì Gia và Cảnh Nhuế vẫn ngồi đối mặt, yên tĩnh vô cùng.
Trì Gia lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt linh tinh để giết thời gian, nhưng lại thất thần.Cảnh Nhuế cũng lấy điện thoại ra, lơ đãng lướt đến tấm ảnh chụp lén Trì Gia buổi chiều.
Một tấm ảnh chụp rất tùy ý, lại rất có cảm giác.
Cảnh Nhuế định xóa đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn nút xác nhận.Cáp treo vẫn đang đi xuống, gió thổi vù vù."
Trì Gia..."
Cảnh Nhuế đột nhiên đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, vai kề vai, dán vào nhau rất gần.Ngày hôm nay, chỉ cần ở cùng Cảnh Nhuế, tâm trạng Trì Gia chưa từng thực sự bình tĩnh lại.
Sự dây dưa đêm qua luôn hiện lên trước mắt.
Cho nên khi Cảnh Nhuế đột nhiên ngồi xuống bên cạnh, trong lòng Trì Gia thấp thỏm, cũng không biết nàng sẽ nói gì, hoặc là... làm gì.Chỉ là vài giây im lặng, cũng có vẻ dài lâu.Cảnh Nhuế quay đầu nhìn Trì Gia: "Chúng ta thử xem đi."
"Cái gì?"
Trì Gia cũng nghiêng đầu.
Hai người đối mặt trong không gian mờ ảo, yên tĩnh.
Đi cáp treo vào ban đêm, dường như còn có cảm giác hơn ban ngày."
Hẹn hò thử xem."
Hẹn hò.
Trì Gia không ngờ có thể nghe được hai chữ này từ miệng Cảnh Nhuế.
Cô có một khoảnh khắc bất ngờ cùng với tim đập gia tốc.Khi Cảnh Nhuế nói như vậy, giọng điệu rất nhẹ nhàng, ngậm ý cười, xinh đẹp, đồng thời cũng khiến người ta không nắm bắt được.
Nhưng Trì Gia dám chắc, ở chỗ cô Cảnh, "hẹn hò" không phải là một từ được nói ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.Trì Gia chẳng hề để ý mà cười cười, cô ngẩng đầu: "Cô đang theo đuổi tôi đấy à?"
Cảnh Nhuế nhìn vào mắt Trì Gia, cười đáp: "Đúng vậy."
"Sao tôi lại nhớ cô đã nói với tôi, không phải đối với người phụ nữ nào cũng có hứng thú."
Trì Gia lật lại nợ cũ.
Cảnh Nhuế lúc đó nói những lời này, chẳng phải ý là không có hứng thú với mình sao.Cảnh Nhuế không nhanh không chậm: "Nhưng bây giờ tôi đối với em có hứng thú."
Mặc dù Trì Gia đã nói cô sẽ không lựa chọn phụ nữ, lại còn nói không chỉ một lần, nhưng Cảnh Nhuế hôm nay, vẫn nói với cô những lời này.
Nàng này tính phá vỡ nguyên tắc của chính mình sao?
Cảnh Nhuế xưa nay không thích lãng phí tinh lực lặp đi lặp lại trên cùng một sự việc."
Tôi từ chối."
Trì Gia đưa ra câu trả lời đơn giản, thô bạo.Cảnh Nhuế cười cho qua.
Nàng chưa từng bị người ta dội nước lạnh như vậy.
Nếu đối phương vẫn không có hứng thú, cũng không hỏi thêm tại sao, đó là thừa thãi."
Thời đại nào rồi, lên giường rồi chẳng lẽ phải ở bên nhau?
Cô không phải là nghiêm túc đấy chứ?"
Trì Gia trên mặt vẫn treo nụ cười khinh thường.
Cô làm được, thái độ biểu hiện ra còn không quan tâm hơn cả Cảnh Nhuế.
Cứ như vậy còn chưa đủ, Trì Gia dùng giọng điệu đắc ý hỏi: "Cô sẽ không phải là đã thích tôi rồi đấy chứ?"
Như thể ai nghiêm túc trước, người đó sẽ thua vậy.Cảnh Nhuế im lặng nhìn Trì Gia một lúc: "Em nói đúng một nửa."
"A..."
Trì Gia nhỏ giọng kinh hô, vì đột nhiên bị Cảnh Nhuế dồn vào góc, không kịp phòng bị.Hai cơ thể đè lên nhau, chóp mũi cọ vào nhau, gần gũi quét qua mặt đối phương, hô hấp dồn dập, chỉ thiếu hai mảnh môi đỏ hôn vào nhau."
Cảnh Nhuế..."
Giọng Trì Gia có chút run rẩy, tim đập không kiểm soát."
Tôi đích xác đã thích 'lên' em," Cảnh Nhuế ghé sát vào môi Trì Gia, chỉ là không hôn lên, khẽ thở hổn hển, hạ giọng: "Giống như tối hôm qua vậy."
Nàng nói chữ "lên" với trọng âm, Trì Gia hiểu nàng đang biểu đạt cái gì.
Ngay lúc Trì Gia định dùng sức đẩy Cảnh Nhuế ra, nàng đã buông cô ra trước, lại ngồi lại ghế đối diện, trên mặt mang theo nụ cười bình tĩnh.Ngược lại là Trì Gia, vì vừa rồi mà đỏ mặt.
Cô sửa lại tóc, ngồi thẳng người trừng mắt nhìn Cảnh Nhuế, có chút tức giận: "Tôi đã nói không muốn cùng cô dây dưa không rõ!
Cứ coi như..."
"Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Cảnh Nhuế cắt ngang Trì Gia, tiếp lời cô.
"Tôi hiểu, em không cần phải lặp lại lần nữa."
"Vậy cô vừa mới còn..."
"Tôi tưởng rằng sau đêm qua, em sẽ có hứng thú."
Tối hôm qua hai người họ không uống rượu, đều rất tỉnh táo, cũng đều hưởng thụ.Trì Gia vùi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh đêm mông lung: "Tôi sẽ không suy xét phụ nữ."
"Xin lỗi," Cảnh Nhuế giữ nụ cười nhất quán, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sẽ không có lần sau."
Trì Gia đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nói những lời này.
Cô không muốn cùng phụ nữ dây dưa không rõ, nếu đến lúc đó thật sự thích phụ nữ, vậy thì phiền phức.
Come out khó đến mức nào, mẹ cô nếu biết, chắc sẽ bị dọa ra bệnh tim."
Hẹn hò với phụ nữ đáng sợ như vậy sao?"
Cảnh Nhuế nhướng mày.
"Em không định hẹn hò với phụ nữ, còn lên mạng hẹn phụ nữ?"
"Tôi... chỉ là tò mò thôi."
Lần trước trên phần mềm hẹn hò đồng tính ghép đôi với Cảnh Nhuế, Trì Gia hết đường chối cãi.
"Hơn nữa, không phải cô cũng ra ngoài chơi sao?"
Trì Gia lại một lần nữa nhấn mạnh mình không có cảm giác với phụ nữ, đến bây giờ chính cô cũng cảm thấy giả.Cảnh Nhuế không phản bác Trì Gia thêm gì nữa.
Thời buổi này thích phụ nữ, cuối cùng lại đi kết hôn với đàn ông nhiều không kể xiết, có đôi khi không đơn thuần là vấn đề xu hướng tính dục, mà là lựa chọn cá nhân."
Trì Gia, sau này nếu em còn muốn tìm phụ nữ, không bằng tìm tôi."
Trì Gia không tiếp lời, không muốn tiếp tục cùng Cảnh Nhuế bàn luận về chủ đề này.
Mặc dù trong lòng cô cũng tán đồng cách nói của Cảnh Nhuế.
Quán bar đồng tính nữ cô đã đi qua, không có cảm giác gì, người đến gần cô cũng không ít, không có ai so được với Cảnh Nhuế.Một phút sau, cáp treo đến chân núi."
Lần trước thuê phòng bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô..."
Trì Gia do dự có nên nói cái này hay không, nhưng vẫn là nói ra.Có thể khiến Cảnh Nhuế tức giận đến không nói nên lời, chắc chỉ có cô Trì.
Cảnh Nhuế lạnh lùng đáp lại một câu: "Không cần, dù sao cũng là tôi quyến rũ em, không phải sao?"
Trì Gia im lặng.
Cảnh Nhuế đã bỏ lại cô, đi xa.Trở lại khách sạn, trả phòng, rồi tự lái xe về thành phố L.Trì Gia và Cảnh Nhuế hai người một đường không nói chuyện.
Giản Dịch ngây thơ cho rằng hai người họ là tối qua thức khuya bàn thiết kế án mệt quá, nhưng Vân Hân lại nhìn ra điểm manh mối.Trước hết đưa Trì Gia về, rồi đưa Giản Dịch.
Cuối cùng trong xe chỉ còn lại Cảnh Nhuế và Vân Hân.Cảnh Nhuế từ ghế sau đổi lên ghế phụ, cười hỏi Vân Hân: "Cùng tình nhân nhỏ tiến triển thế nào, đã ghi bàn chưa?"
"Cậu đừng đùa giỡn nữa."
"Ngủ cùng một giường, hai người tối qua không có chuyện gì xảy ra à?"
Vân Hân không trả lời, mà là đổi một vấn đề khác ném cho Cảnh Nhuế: "Cậu và Tiểu Gia sao rồi?"
Nhắc đến Trì Gia, sắc mặt Cảnh Nhuế có chút mất mát: "Sao là sao?"
"Hai người hôm nay không dậy nổi, Tiểu Dịch nói cậu và Tiểu Gia thức khuya thảo luận phương án cả đêm.
Lời này Tiểu Dịch tin, cậu nghĩ tớ sẽ tin sao?"
"Trì Gia chính là cô gái tháng trước tớ đã nói với cậu ," Cảnh Nhuế đã đề cập với Vân Hân về chuyện đó, uống say cùng một cô gái lăn đến trên giường.
"Tối hôm qua, chúng tớ lại ngủ với nhau."
"Chính là Trì Gia?"
Điều này nằm ngoài dự liệu của Vân Hân.
"Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?"
"Tình ngay lý gian, có vấn đề gì sao?"
"Cảnh Nhuế, cậu nghiêm túc?
Tớ hy vọng cậu không làm tổn thương Tiểu Gia..."
Vân Hân khó tránh khỏi nghĩ nhiều, đúng là Cảnh Nhuế đổi bạn gái có hơi thường xuyên."
Vân Hân, cậu và Giản Dịch mới quen biết bao lâu, đã bắt đầu giúp bạn của cô bé nói chuyện?"
Cảnh Nhuế hôm nay trong lòng chính là bực bội.
Nàng day đầu: "Cậu nói tớ làm tổn thương Trì Gia, cô ấy làm tổn thương tớ thì có."
Cô chủ nhà họ Cảnh nói những lời ủy khuất như vậy, Vân Hân vẫn là lần đầu tiên nghe thấy: "Rốt cuộc làm sao vậy?"
"Lần tới lại nói, hôm nay tớ có chút mệt."
Trước khi xuống xe, Cảnh Nhuế lại bổ sung với Vân Hân một câu: "Tóm lại, tớ và Trì Gia không có gì, chỉ là ngoài ý muốn, cậu biết tớ không thích trêu chọc gái thẳng."
"Ừm, nghỉ ngơi sớm đi."
Vân Hân không nói gì thêm, chỉ cảm thấy Cảnh Nhuế lúc này có gì đó rất khác lạ.Về đến nhà, Trì Gia đi tắm.Đứng trước gương, cô cởi bỏ quần áo.
Khắp người cô, từ trên xuống dưới, chi chít những dấu vết Cảnh Nhuế để lại đêm qua.
Những dấu hôn đã thẫm màu, nổi bật trên làn da trắng nõn, trông vô cùng bắt mắt.Vì tự nhủ đây là "lần cuối cùng" nên cô mới buông thả bản thân đến vậy.
Trì Gia vẫn chưa hiểu được cảm giác bị hôn đến choáng váng là thế nào, cho đến khi cô và Cảnh Nhuế triền miên với nhau cả một đêm.Tắm xong, Trì Gia lấy mấy lon bia lạnh từ tủ lạnh, bật nắp rồi xếp thành một hàng trên bàn, chán nản uống từng lon một.Hẹn hò thử xem...Nghĩ đến lời Cảnh Nhuế nói trên cáp treo, Trì Gia bật cười.
Thật ra lúc đó, cô đã có chút rung động.
Trước kia dễ rung động với đàn ông đã đành, sao bây giờ đến phụ nữ cô cũng thế này?Dù sao cũng chỉ là chuyện nhất thời, thời gian qua đi rồi sẽ quên.
Cái gọi là "cảm giác" của Trì Gia trước nay vẫn luôn là cả thèm chóng chán, trong từ điển của cô chưa bao giờ tồn tại hai chữ "dài lâu".Liệu sau này có thật sự xuất hiện một người khiến cô sẵn sàng đánh đổi tất cả không?
Trì Gia hoài nghi về một lý tưởng như vậy.Uống cạn mấy lon bia, cô cầm bút, nguệch ngoạc viết cái tên "Cảnh Nhuế" lên từng vỏ lon rỗng, rồi lần lượt bóp bẹp chúng.
Hành động này tuy trẻ con, nhưng cũng giúp cô hả giận, tâm trạng cũng khá hơn đôi chút.Hai tháng nay, vận đào hoa của cô đúng là một mớ hỗn độn, ngay cả lần đầu tiên cũng đánh mất một cách mơ hồ.
Trì Gia ngửa người nằm trên giường, tua lại chuỗi ngày rối ren vừa qua.
Suýt chút nữa thì bị bạn trai cắm sừng, chia tay, rồi lại qua đêm với một người phụ nữ, mà đối tượng đó lại là nữ thần mà bạn trai cũ từng theo đuổi?Trì Gia nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng trong đầu chỉ còn lại hình bóng của Cảnh Nhuế.
Đêm đó, cô lại mất ngủ.*Tháng chín còn bận rộn hơn Trì Gia tưởng, công việc gần như dồn cô đến không thở nổi.Nhưng cô không bận tâm.
Làm nhiều hưởng nhiều, chỉ cần lương tháng tăng đều, cô có thể cày cả năm không nghỉ.
Mê tiền, chăm chỉ như ong thợ, đó chính là miêu tả chân thật nhất về Trì Gia lúc này.Nhờ đơn hàng của Cảnh Nhuế, tiền hoa hồng cô nhận được vô cùng hậu hĩnh, khiến người khác phải ghen tị.Một tin vui khác là "vận đào hoa nát" của cô cuối cùng cũng tan.
Tần Đông không còn mặt dày theo đuổi, còn Cảnh Nhuế...Từ sau chuyến đi núi Phong Sơn, hai người đã hơn một tuần không gặp mặt.
Giữa họ chỉ có một cuộc điện thoại, Cảnh Nhuế nói rằng rất bận, phương án thiết kế cứ dời đến tháng Mười rồi tính tiếp.Ngoài ra, không còn gì khác.Mối quan hệ của họ lúc này bình thường đến lạ, không ai làm phiền ai.
Nhưng Trì Gia lại chẳng vui vẻ như cô tưởng, cũng chẳng có tâm trạng ra ngoài ăn mừng.
Rõ ràng đã bớt đi một mối phiền lòng, nhưng cô lại không biết mình đang bực bội vì điều gì.Tần Đông không còn túc trực ở quán bar N, Trì Gia liền quay lại đó hát.
Uống rượu ở chỗ quen vẫn hơn, đổi sang nơi khác cô lại không quen.Đi làm, tăng ca, thỉnh thoảng đi hát, cuộc sống của Trì Gia dần trở lại quỹ đạo vốn có, chỉ có điều, tần suất những giấc mộng xuân vào ban đêm đã tăng lên đôi chút.Và đối tượng trong mộng, vĩnh viễn là Cảnh Nhuế.Trì Gia tự an ủi, đó là vì cô chỉ từng lên giường với một mình ả hồ ly tinh, nên nghĩ đến cũng là điều dễ hiểu.Trong quán bar ồn ã, Cảnh Nhuế lách qua đám đông, chọn một vị trí tốt nhất để nghe hát rồi ngồi xuống.Tiếng đàn ghi-ta quen thuộc vang lên, theo sau là một giọng hát trong trẻo, êm tai.
Cảnh Nhuế ngẩng đầu, nơi trung tâm ánh đèn sân khấu chính là Trì Gia.Khi hát, Trì Gia thường không chú ý đến khán giả bên dưới, chỉ lơ đãng lướt nhìn.
Nhưng khi ánh mắt cô vô tình quét qua chỗ Cảnh Nhuế, cả hai đã chạm mắt nhau.Hồ ly tinh...Chính khoảnh khắc đó, ngón tay Trì Gia bỗng lạc nhịp, đàn sai một nốt, giọng hát cũng chệch đi đôi chút.
Đã lâu lắm rồi cô không mắc một lỗi sơ đẳng như vậy.
Trì Gia khẽ nói vào micro: "Xin lỗi."
Giai điệu lại vang lên.
Cảnh Nhuế chỉ lặng lẽ uống rượu, lắng nghe cô hát.Hát xong ba bài, Trì Gia lại ngồi vào góc quen thuộc của mình, uống rượu một mình.
Cô quay đầu nhìn, Cảnh Nhuế cũng đang ngồi một mình cách đó không xa.Trì Gia nhìn hai giây, rồi quay đi, tiếp tục uống rượu.Khi Cảnh Nhuế nhìn về phía Trì Gia, cô cũng đang chán nản uống rượu.Không ai làm phiền ai, như hai người xa lạ.
Lúc này, cả hai đều làm rất tốt.*Thứ sáu, Trì Gia lại đến quán bar hát.
Và ả hồ ly tinh kia, vẫn ngồi ở vị trí đó, lặng lẽ nghe cô hát, y hệt như lần trước.Ban đầu Trì Gia nghĩ đó là trùng hợp, không để tâm.
Nhưng chuyện này cứ lặp đi lặp lại.
Chỉ cần cô biểu diễn, thì chắc chắn sẽ thấy bóng dáng Cảnh Nhuế.
Hơn nữa, lần nào nàng cũng trang điểm lộng lẫy, ngồi một mình giữa quán bar.Chỉ là Cảnh Nhuế không đến bắt chuyện, cũng không mời cô uống rượu như trước nữa.Khi khúc nhạc cuối cùng vừa dứt, Trì Gia bước xuống sân khấu trong lúc còn đang thất thần.
Gót giày cao gót bỗng chệch đi một nhịp, cô loạng choạng rồi ngã sõng soài.
Ngã trước mặt bao người, đúng là mất mặt chết đi được.Thấy vậy, Cảnh Nhuế liền vội vàng đứng dậy, rảo bước về phía Trì Gia rồi đỡ cô dậy: "Có sao không?"
"Không..."
Trì Gia ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt của Cảnh Nhuế.
Đau thì không đau, nhưng mất mặt thì có thừa.Sau hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên họ thật sự đối mặt nói chuyện với nhau.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương, cả hai đều có một cảm giác thiếu hụt khó tả, có lẽ vì cả hai đều đang có chút ngẩn ngơ.Dù không gặp mặt, nhưng suốt thời gian qua, cả hai đã không chỉ một lần tìm thấy nhau trong những giấc mơ."
Muốn cùng nhau uống rượu không?"
Cảnh Nhuế mở lời trước."
Cô có ý gì?"
"Thôi."
Trì Gia gọi Cảnh Nhuế lại, cười hỏi vặn: "Lần nào tôi đến cô cũng đến, cô Cảnh đây là có ý gì?"
Cảnh Nhuế tiến lại gần Trì Gia thêm một bước, khẽ nhếch môi, đáp lại một câu sắc bén, cho thấy bản lĩnh nắm bắt điểm yếu của đối phương quả là thượng thừa: "Làm sao em biết lần nào tôi cũng đến?"________________________Đôi lời của editor:Má ơi, chương này tận 7000 từ...