[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,708
- 0
- 0
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] - Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
Chương 59
Chương 59
Ô tô lao vun vút trên đường.Cảnh Nhuế giữ vô lăng, khóe mắt liếc sang Trì Gia ở ghế phụ, đôi môi mỏng khẽ mở: "Sợ đến trễ mà cũng không chịu dậy sớm một chút."
Trì Gia đang nhìn vào chiếc gương nhỏ, tranh thủ từng giây để trang điểm, tay chân luống cuống nhưng không quên đổ tội lên đầu Cảnh Nhuế, miệng càu nhàu: "Còn không phải tại chị."
"Em nói có lý không chứ?
Lớn từng này rồi mà ngủ nướng còn đổ tại chị à?"
Cảnh Nhuế bất bình.
Sáng nay nàng đã tỉnh sớm hơn Trì Gia, chu đáo nhắc cô đi làm, nhưng cô lại dán vào người nàng nũng nịu "không muốn dậy".
Cảnh Nhuế vừa nghe thấy giọng làm nũng mềm mại của Trì Gia thì còn không phải là cưng chiều theo ý cô hết sao.Kết quả, dậy muộn.
Trì Gia liền trở mặt, ngồi trên giường cứ một mực oán trách Cảnh Nhuế không gọi cô dậy.Biết mình đuối lý, Trì Gia không nói nữa, tiếp tục trang điểm.Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia bĩu môi, biết cơn cáu kỉnh buổi sáng của cô tiểu thư này vẫn chưa tan.
Hai người im lặng một lúc, cuối cùng vẫn là nàng phải xuống nước trước, thỏa hiệp cười nói: "Chị biết sai rồi, sau này nhất định sẽ đúng giờ đánh thức em."
Thấy Cảnh Nhuế dỗ mình, Trì Gia mới quay lại, cười đầy mãn nguyện.Đấu khẩu đôi khi cũng là một sự ngọt ngào.
Mặc dù cô và Cảnh Nhuế cãi vã không ngừng, nhưng sau đó, luôn có một bên sẽ hạ mình, chủ động dỗ dành đối phương.
Vừa đấm vừa xoa, từ lúc quen biết đến giờ, hai người họ vẫn luôn như vậy.Mười lăm phút sau.Bên cạnh tòa nhà văn phòng quen thuộc, Cảnh Nhuế vừa dừng xe, Trì Gia đã vội vàng tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe."
Đi ngay à?"
Cảnh Nhuế cũng tháo dây an toàn, thuận thế giữ chặt tay Trì Gia.
Chờ cô quay đầu lại, nàng nhoài người qua, dịu dàng cười nói: "Vất vả đưa em đi làm, em không có chút biểu hiện gì à?"
Khoảng cách này, ánh mắt này, giọng điệu này, ám chỉ đã quá rõ ràng."
Có gì mà phải biểu hiện..."
Trì Gia nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nhưng nói xong, nhìn vào mắt Cảnh Nhuế, cô vẫn ghé đầu qua, nhanh chóng hôn lên môi nàng một cái.
"Em đi làm đây."
"Ừm."
Cảnh Nhuế đáp lời, nhưng lại cụp mắt tiếp tục từ từ hôn lên môi Trì Gia.Trì Gia nửa muốn từ chối, nửa muốn mời gọi, lại hôn nhẹ Cảnh Nhuế hai cái làm lòng người ngứa ngáy.
Tay phải cô vịn lên vai Cảnh Nhuế, khẽ đẩy, nhưng đôi môi gần như vẫn dán chặt vào môi nàng.
Trì Gia thở dài: "Em muộn rồi."
Cảnh Nhuế nhìn đồng hồ, sau đó nâng mặt Trì Gia lên: "Tám giờ năm mươi lăm phút, cho chị thêm nửa phút nữa."
"Vâng..."
Môi lại bị chặn lại, Trì Gia khẽ hừ một tiếng rồi chủ động hôn sâu.Khi môi lưỡi quấn quýt, trong đầu Trì Gia không ngừng hiện lên những chi tiết của đêm qua, vẫn làm cô tim đập không thôi.
Nếu hôm nay không phải đi làm, cô và ả hồ ly tinh này chắc lại muốn ở trên giường "đại chiến ba trăm hiệp"...Cảnh Nhuế rất đúng giờ, nói nửa phút là đúng nửa phút.
Khi cô Trì còn đang say sưa, đột nhiên bị nàng đẩy ra.
Cảm giác đột ngột dừng lại này thật hụt hẫng."
Tối qua hôn cả đêm rồi, còn chưa đủ à?"
Cảnh Nhuế trêu chọc ngược lại Trì Gia.Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, lườm một cái: "Cũng không biết là ai vừa rồi khao khát như vậy, không cho em đi."
Cô chưa từng thấy ai mặt dày hơn Cảnh Nhuế, nói cái gì cũng có thể tự tin mười phần.
Bất kể thế nào, người họ Cảnh luôn có lý."
Em không lên nữa là muộn thật đấy."
Cảnh Nhuế chu đáo nhắc nhở.Trì Gia không đôi co nữa, đẩy cửa xuống xe rồi dốc hết toàn lực chạy đua với thời gian.Tích!
Quẹt thẻ.Vẫn là đến muộn, hơn nữa, vừa vặn muộn đúng nửa phút...*Trì Gia vừa bước vào phòng thiết kế, các đồng nghiệp đồng loạt ngẩng đầu.
Không có chuyện gì lớn, chỉ là "nữ vương không bao giờ đi trễ" của phòng họ, không ngờ lại đến muộn."
Chào buổi sáng ——" Trì Gia tiện tay vén tóc, chào hỏi mọi người, nụ cười trên mặt thật xinh đẹp, hoàn toàn không hợp với bầu không khí u ám cuối tháng của phòng thiết kế.
Rốt cuộc sắp phải quyết toán thành tích, ai mà không nặng trĩu tâm sự.Chỉ có cô Trì, ngồi trước máy tính làm việc, thỉnh thoảng lại cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, không kiểm soát được khóe miệng đang cong lên của mình.Người ta nói tình yêu có thể làm con người ta thay đổi.
Trì Gia cảm thấy ở bên cạnh Cảnh Nhuế, mức độ thay đổi có lẽ còn phải nhân đôi, bởi vì ở cùng ả hồ ly tinh, mọi chuyện luôn "dữ dội" như vậy.*Ngón tay thon dài, trắng nõn cầm cây bút máy, để lại trên tờ giấy trắng một chuỗi ký tên lưu loát, phóng khoáng.
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng ngòi bút lướt trên mặt giấy "xoèn xoẹt".
Cảnh Nhuế đối với môi trường làm việc yêu cầu rất cao, phải đủ yên tĩnh.Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, âm thanh không lớn nhưng lại có vẻ đột ngột.Tiếng bước chân dừng lại, ngoài cửa là hai người phụ nữ.
Một người lớn tuổi hơn, khóe mắt đã có nếp nhăn nhưng khí chất thanh lịch, thân hình cân đối, khó đoán ra tuổi tác; người còn lại trạc tuổi Cảnh Nhuế, mái tóc dài năng động, cười lên vừa xinh đẹp vừa cao ngạo.Cảnh Nhuế đứng dậy, kéo tay mẹ mình ngồi xuống sô pha: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Cũng không báo cho con một tiếng."
"Du Du đến đây nhậm chức, mẹ tiện thể đến xem con."
"Lâu rồi không gặp."
Bùi Du cười với Cảnh Nhuế, nụ cười lúc này mới bớt đi vài phần cao ngạo.Cảnh Nhuế cười nhạt: "Thì ra người ứng cử chức tổng giám đốc mà ba đề cử chính là chị."
"Không sai."
"Con có thái độ gì vậy, Du Du chịu đến thành phố L giúp con, con phải cảm ơn người ta đàng hoàng chứ."
Mẹ Cảnh bất mãn với phản ứng hờ hững của con gái, trách móc.
Bà và mẹ của Bùi Du là bạn thân, nên cũng coi Bùi Du như con gái mình."
Đương nhiên là phải cảm ơn, chỉ là có chút bất ngờ.
Sao đột nhiên chị lại nghĩ đến thành phố L?"
Bùi Du nửa đùa nửa thật: "Muốn đến học hỏi em thêm chút thôi."
Cảnh Nhuế cười mà không nói, chuyển chủ đề tiếp tục trò chuyện với mẹ: "Nếu đã đến rồi thì ở lại chơi thêm mấy ngày đi mẹ."
"Đó là đương nhiên.
Nhưng tối nay mẹ có hẹn với bạn cũ, không đi cùng các con được, con phải mời Du Du ăn một bữa thật thịnh soạn đấy."
Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn Bùi Du, cười nói: "Tối nay nhất định em mời."*Địa điểm bữa tối Cảnh Nhuế không chọn Cửu Hào, càng không tự mình xuống bếp, mà là một nhà hàng Michelin trên con đường sầm uất nhất thành phố L.
Khung cảnh và món ăn đều tuyệt đẹp, nhưng sắc mặt Bùi Du lại có vẻ mất mát."
Chị tưởng em sẽ đưa chị đến Cửu Hào.
Thật ra, chị càng muốn ăn đồ em nấu hơn."
Bùi Du xoay ly rượu vang trên bàn, buồn bã nói."
Xin lỗi, buổi tối tôi còn có hẹn, không thể ở bên chị lâu được."(Chú thích: Lúc có mẹ Cảnh ở chung, mình sẽ để Cảnh Nhuế xưng "em" với Bùi Du, nhưng lúc hai người ở riêng, Cảnh Nhuế xưng "tôi" nhé các bạn.
Làm vậy cho hợp ngữ cảnh, cũng hợp tính cách của Cảnh Nhuế nữa.
Có bồ rồi xưng em ngọt ngào với người khác mắc công bồ ghen haha) Bùi Du nâng ly cụng với Cảnh Nhuế: "Hiểu mà, người bận rộn."
Hai người lại trò chuyện vài chuyện công việc, một ly rượu vang qua đi, Bùi Du đột nhiên cười nhắc lại chuyện cũ: "Em có nhớ không?
Hai chúng ta lúc nhỏ còn được hứa hôn từ trong bụng mẹ, không ngờ lại đều là con gái."
Cảnh Nhuế nhấp một ngụm rượu: "Thật không?
Tôi không nhớ rõ lắm."
"Vậy năm mười bảy tuổi chị thất tình, em chắc chắn nhớ chứ.
Chị nói nếu chúng ta không tìm được người thích hợp thì hai đứa mình sẽ ở bên nhau, em còn gật đầu đồng ý..."
Chủ đề trò chuyện đã có chút lệch hướng.Cảnh Nhuế cười cho qua: "Lời nói đùa lúc nhỏ mà chị còn nhớ rõ như vậy."
"Chị..."
"Xin lỗi, tôi gọi điện thoại trước đã."
Cảnh Nhuế nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ.
Nàng cắt ngang lời Bùi Du, thật sự không muốn bàn về chủ đề này, vừa hay đến giờ gọi cho Trì Gia.
Bùi Du có ý với nàng, trong lòng nàng rất rõ.Nàng đã từng hẹn hò rất tùy ý, có chút mờ ám là có thể xác định quan hệ, rồi chẳng mấy ngày lại chia tay.
Nhưng nàng chưa bao giờ có ý định đó với Bùi Du, bởi vì quá thân, sợ sau này chia tay sẽ làm người lớn hai nhà khó xử.Cảnh Nhuế đào hoa, đã đổi qua vô số bạn gái.
Mấy năm nay, Bùi Du vẫn luôn chú ý, nên hiểu rất rõ, nhưng vẫn cứ thích.
Chớp mắt, cả hai đều sắp ba mươi, chuyện tình cảm vẫn chưa đâu vào đâu.
Bùi Du nghĩ, lần này Cảnh Nhuế cũng nên chơi đủ rồi, đến lúc nghiêm túc suy xét tương lai.
Lần này cô chủ động đến thành phố L, chính là muốn tranh thủ một cơ hội.Bùi Du đang chờ Cảnh Nhuế nói chuyện xong, kết quả Cảnh Nhuế vừa mở miệng đã gọi một tiếng "bảo bối".
Bùi Du cười khổ, cô Cảnh đại tiểu thư vẫn y như cũ, một chút cũng chưa thay đổi."
Bảo bối, tan làm chưa?"
Cảnh Nhuế cố tình không né tránh, cứ thế ở ngay trước mặt Bùi Du mà gọi điện cho Trì Gia, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.
Bởi vì dạ dày của Trì Gia không tốt, nên đến bữa tối, nếu có thời gian nàng nhất định sẽ gọi điện nhắc nhở."
Làm gì có tan làm sớm như vậy, hôm nay tăng ca."
Trì Gia đứng ở hành lang, cúi đầu nhìn mũi giày, nghe được giọng nói của Cảnh Nhuế, vẻ mặt bất giác mỉm cười ngọt ngào."
Ăn tối chưa?"
Cảnh Nhuế lại hỏi."
Chưa, còn chị?"
"Đang ăn đây.
Em ăn chút gì rồi hãy làm việc, còn nữa, không được ăn mì gói."
Cảnh Nhuế kiên nhẫn dặn dò, lại dịu dàng dỗ dành: "Đợi bận qua đợt này, chị làm đồ ăn ngon cho em."
"Biết rồi, chị lắm lời quá."
Trì Gia trong lòng luyến tiếc không muốn cúp máy.
Cả hai đều bận, đặc biệt là Cảnh Nhuế xã giao không đếm xuể, thời gian họ có thể ngọt ngào ở bên nhau thật sự không nhiều.
Hẹn hò hơn nửa tháng, cô còn chưa chính thức đi ra ngoài hẹn hò với Cảnh Nhuế lần nào, chút thời gian rảnh rỗi cũng đều dành hết cho nhau trên giường.Sắc mặt Bùi Du có chút khó coi.
Dù không muốn nghe, nhưng Cảnh Nhuế cứ ngồi ngay trước mặt mà tán tỉnh người phụ nữ khác qua điện thoại, làm sao cô có thể bình tĩnh cho được."
Em vẫn giỏi dỗ phụ nữ như vậy."
Bùi Du nỗ lực làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh, cười một cách phóng khoáng, nhưng càng cố lại càng gượng gạo.Cảnh Nhuế cũng không kiêng dè: "Bạn gái mà, đương nhiên phải dỗ dành cho tốt."
Vừa nghe những lời này, sắc mặt Bùi Du càng thêm khó coi, như có gì đó nghẹn ở cổ, nụ cười cứng đờ, hồi lâu không nói được lời nào, cuối cùng vẫn là quyết định nói thẳng: "Chị là vì em mà trở về."
"Bùi Du."
Ý của Cảnh Nhuế là bảo cô đừng nói nữa."
Chúng ta hẹn hò đi."
Bùi Du hít sâu một hơi rồi nói.
"Em thích sự mới mẻ như vậy, tại sao không cùng chị thử xem?
Chị tự nhận là không thua kém gì những người bạn gái đó của em."
"Chị đừng đùa nữa."
Cảnh Nhuế cho rằng cuộc điện thoại vừa rồi đã truyền đạt ý tứ đủ rõ ràng.
"Tôi có bạn gái rồi."
"Không đùa đâu, chị không ngại."
Nói rồi, Bùi Du ngược lại thản nhiên hơn.
"Bạn gái của em trước giờ có thiếu đâu?
Người này là người thứ bao nhiêu, chính em cũng không nhớ rõ đúng không?
Em cho chị một cơ hội sẽ biết, chị không giống loại phụ nữ mà em đang hẹn hò bây giờ..."
"Loại phụ nữ nào?!"
Cảnh Nhuế trong lòng dâng lên một tia tức giận, mày khẽ nhíu lại.
"Bùi Du, tôi không muốn nổi giận với chị."
"Chị đã nói với dì rồi, chị thích em.
Hơn nữa, dì cũng rất ủng hộ chúng ta ở bên nhau."