[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 88,379
- 0
- 0
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] - Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại
Chương 39
Chương 39
Tiếng nước xả ngừng hẳn, tiếng bước chân cũng xa dần, nhà vệ sinh lại chìm vào yên tĩnh."
Ưm..."
Nụ hôn sâu quyện lấy từng nhịp thở.Cả hai ôm ghì lấy nhau, nhắm mắt quyện môi, cùng lúc chủ động tìm kiếm sự đáp lại từ đối phương.
Khi bầu không khí đã nóng rực đến mức không thể vãn hồi, chẳng ai nỡ, cũng chẳng ai muốn dừng lại."
Tiểu Gia?"
Ngoài cửa có người gọi.Hôn đến quá khao khát, khi Trì Gia dời khỏi môi Cảnh Nhuế, cô không khỏi thở hổn hển.Trong buồng vệ sinh, hai người yên lặng nhìn đối phương.Cảnh Nhuế nhẹ nhàng xoa gương mặt ửng hồng của Trì Gia, cười một cách mờ ám với cô."
Tiểu Gia?
Em ở đâu?"
Ngoài cửa lại hỏi một câu.Trì Gia vẫn không hé răng.Cảnh Nhuế lại mỉm cười ghé qua, híp mắt khẽ khàng, dịu dàng hôn lên má và khóe miệng Trì Gia.
Lòng Trì Gia rối như tơ vò, cô hơi né đầu, nhưng vẫn để Cảnh Nhuế hôn lên khóe môi mình."
Kỳ lạ... người đi đâu mất rồi..."
Người ngoài cửa lẩm bẩm rồi bỏ đi.Khi Cảnh Nhuế lại muốn hôn lên môi cô, Trì Gia khẽ cắn môi quay đầu đi.
Động tác nhỏ này, ý nghĩa cự tuyệt đã quá rõ ràng.Tay Trì Gia sớm đã buông khỏi người Cảnh Nhuế.
Đầu ngón tay cô khẽ cào lên cánh cửa, im lặng vài giây, mới quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Nhuế: "Lần cuối cùng, sau này, chúng ta đừng như vậy nữa."
Giữa hai người họ đã có rất nhiều "lần cuối cùng", nhưng lần này, có chút không giống với trước đây.
Trước kia đó chỉ là những lời nói dỗi hờn.Ngay khoảnh khắc Trì Gia né tránh, Cảnh Nhuế gần như đã đoán được câu trả lời.
Nhưng nàng vẫn cẩn thận nhìn vào mắt cô, cuối cùng thừa nhận: "Tôi nghiêm túc."
Trì Gia có thể cảm nhận được tình cảm của Cảnh Nhuế đối với mình.
Dù sao hai người họ còn chung đụng như vậy, cảm giác đã hoàn toàn khác với lúc ban đầu.Vì thích cơ thể một người mà thích cả người đó sao?
Có lẽ là vậy.
Khởi đầu của họ rất xằng bậy, nhưng đến bây giờ, không ai còn phủ nhận cảm giác của mình đối với đối phương."
Tôi thừa nhận tôi đã thích cô, nhưng... cũng không phải là không có cô thì không được."
Trì Gia cũng dùng giọng điệu dịu dàng tương tự mà nói.
Một giây trước còn đang mờ ám dây dưa, giây tiếp theo lại nói những lời như vậy.
Tuy rất phũ phàng nhưng cũng rất thực tế, làm gì có ai rời bỏ ai mà không sống nổi đâu.Trì Gia không phải là người tôn sùng tình yêu.
Trong khoảng thời gian này cô cũng đã rối rắm rất lâu, bây giờ cô rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật của mình với Cảnh Nhuế.
"Tôi vẫn muốn sống cuộc sống trước đây, cho nên, sau này chúng ta không làm phiền nhau nữa nhé."
Không phải không có người đó thì không được.
Cảnh Nhuế từng trải hơn Trì Gia rất nhiều, dĩ nhiên hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Dù cho nàng có nói với Trì Gia là nghiêm túc, cũng không có cách nào nói ra câu "tôi không có em thì không được".
Đều là người trưởng thành rồi, không còn giống như thời niên thiếu, một câu thích là có thể lớn hơn tất cả.Nhìn Trì Gia một lúc lâu, Cảnh Nhuế cúi đầu, khi ngẩng lên, trên mặt là một nụ cười có vẻ thoải mái: "Tôi hiểu."
Một câu "tôi hiểu", đã để lại trong thế giới tình cảm của Cảnh Nhuế nuối tiếc đầu tiên.Cuộc đối thoại ngắn gọn mà bình thản, dường như đã đặt dấu chấm hết cho mọi dây dưa mờ ám giữa hai người họ.
Giờ phút này, Trì Gia cảm thấy mình đã đưa ra một lựa chọn chính xác, nhưng không có nghĩa là trong lòng sẽ không tắc nghẽn.Nói xong những lời đó, cả hai đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút áp lực, hoàn toàn khác với những lúc hai người chung đụng trước đây.Trì Gia và Cảnh Nhuế mặt đối mặt đứng một lúc lâu, định đẩy cửa đi ra ngoài."
Trì Gia," Cảnh Nhuế kéo cổ tay cô lại, im lặng một lúc rồi nói: "Bắt đầu như thế nào, thì hãy kết thúc như thế đó."
Trì Gia quay đầu lại, ngây người một lúc, sau đó cười cười: "Được thôi."
Cả quán bar đều không tìm thấy bóng dáng của Trì Gia, điện thoại không ai nghe máy.
Mà Ninh Thiển cũng không liên lạc được với Cảnh Nhuế, bởi vì Trì Gia sớm đã dắt Cảnh Nhuế từ cửa sau của quán bar lén lút chuồn đi.Đêm Bình An, tuyết rơi rất lớn, như lông ngỗng bay đầy trời.
Trì Gia nắm tay Cảnh Nhuế.
Nói ra, hai người họ còn chưa từng thân mật nắm tay đi trên phố như vậy.Rốt cuộc, lại chẳng phải tình nhân."
Lạnh quá ~"Hà ra một hơi lạnh, Trì Gia kéo Cảnh Nhuế chui vào ghế sau taxi, lạnh cóng.
Ngọn tóc hai người dính đầy những bông tuyết.
Cả hai đều chu đáo phủi tuyết cho đối phương, để rồi ánh mắt bất giác tìm đến nhau, lặng lẽ ngắm nhìn.Thật ra, khởi điểm cho mọi sự dây dưa giữa họ cũng chỉ vì nhan sắc của đối phương quá đỗi vừa mắt.Đối mặt nhau, động tác trên tay của Trì Gia và Cảnh Nhuế đồng thời dừng lại.
Giây tiếp theo, hai người ăn ý ôm lấy cơ thể đối phương, nhắm mắt lại, dán chặt môi hôn nhau.Đắm chìm trong môi lưỡi của đối phương, không coi ai ra gì.Đôi môi lạnh lẽo sau những lần mút lấy lặp lại, trở nên nóng bỏng.
Hôn ả hồ ly tinh này, Trì Gia vẫn không thấy ngán.
Cô một bên hôn sâu Cảnh Nhuế, một bên thậm chí còn hy vọng, xe có thể đến khách sạn muộn một chút.Trì Gia nhớ lại đêm đầu tiên của hai người họ, đêm đó cũng uống rất nhiều rượu, cũng ngồi trên ghế sau taxi thế này, trên đường đến khách sạn đã vội vàng không thể chờ đợi mà hôn nhau, khiến cho tài xế một phen xấu hổ.Tối nay, tiết mục tương tự lại đang trình diễn.Bắt đầu như thế nào thì kết thúc như thế đó, thật hợp với hoàn cảnh.Nụ hôn nồng nhiệt trong xe vẫn đang tiếp tục.
Từ quán bar đến khách sạn mất bao lâu, hai người họ liền hôn bấy lâu."
Cô lại quyến rũ tôi."
Trì Gia phát hiện mình rất thích nói những lời này với Cảnh Nhuế, chẳng qua bây giờ, những lời này lại cất giấu tình cảm của cô.Cảnh Nhuế cười hôn lên vành tai Trì Gia: "Chẳng lẽ em không thích sao?"
Hai người họ nói chuyện rất nhẹ, chỉ để cho đối phương nghe."
Chỉ thích cô..."
Cơ thể Trì Gia mềm nhũn, cô ôm chặt lấy Cảnh Nhuế, dán vào vành tai nàng thì thầm: "Lẳng lơ."
Cảnh Nhuế cũng ôm lấy Trì Gia, ghé vào tai cô, nhắm mắt hưởng thụ cái ôm này, sau đó mới dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Nếu không sao gọi là hồ ly tinh?"
Trì Gia thất thần một lúc, cũng nhắm mắt ôm Cảnh Nhuế càng chặt hơn.
Vài giây sau, cô nâng mặt Cảnh Nhuế, lại hướng về phía đôi môi đỏ mê người của đối phương mà hôn sâu xuống, quấn quýt khó rời, cũng không còn để tâm đến ánh mắt khác thường của người khác, chỉ nghĩ đến người trước mắt.Đều đã quyết định không dây dưa, mặc dù Trì Gia không biết đêm nay của cô và Cảnh Nhuế còn có ý nghĩa gì, nhưng khởi đầu của hai người họ chẳng phải cũng không có ý nghĩa gì sao?Một cuộc chơi đến hồi kết, có lẽ đây chính là cái gọi là vui vẻ bên nhau, vui vẻ rời đi.Mối quan hệ trên giường của cô và Cảnh Nhuế, miễn cưỡng cũng coi như là... có đầu có cuối.*Ở quán bar, Tần Đông tìm Trì Gia khắp nơi.Điện thoại của cả Cảnh Nhuế và Trì Gia đều không gọi được.
Ninh Thiển liền biết anh chàng đẹp trai họ Tần này bi kịch rồi.
Cô còn an ủi đối phương, nói Trì Gia là đi ra ngoài với bạn, chắc là có việc đột xuất, bảo anh đừng lo lắng.Như Ninh Thiển đã nghĩ, tối nay Trì Gia chắc chắn thuộc về Cảnh Nhuế.
Nhưng qua đêm nay, họ sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa.Sô pha, sàn nhà, phòng tắm rồi lại đến trên giường, Trì Gia và Cảnh Nhuế cùng nhau dây dưa mấy tiếng đồng hồ, kẻ tung người hứng, cho đến khi cơ thể mềm nhũn.Gần rạng sáng, hai người mới quy về bình tĩnh, yên lặng nằm trên giường, sau đó lẳng lặng ngủ.
Nếu không nói đến những chuyện khác, đêm nay hai người họ làm so với bất kỳ lần nào cũng đều tận hứng hơn.Cảnh Nhuế vẫn còn thức, bỗng cảm nhận được Trì Gia ở bên cạnh lười biếng lật người rồi ôm lấy nàng.Trì Gia híp mắt đang ngủ ngon lành.Cảnh Nhuế nghiêng người ôm Trì Gia vào lòng.
Thích ôm cô ngủ, thích sự mềm mại vô thức của cô khi làm nũng với mình.
Ngay cả cơn cáu kỉnh buổi sáng của cô Trì, Cảnh Nhuế đều cảm thấy đáng yêu.Càng ngắm gương mặt này, Cảnh Nhuế càng có cảm giác buồn bã, mất mát.Nếu không phải bắt đầu bằng một mối quan hệ thể xác dây dưa như vậy, hai người hẳn là có thể bình tĩnh hơn mà xem xét tình cảm của đối phương.Khi Cảnh Nhuế chuẩn bị đưa tay tắt đèn đầu giường, Trì Gia vùi đầu vào cổ nàng, quyến luyến hít hà hương thơm.
Cảnh Nhuế nhất thời quên mất việc tắt đèn.
Nàng xoa đầu Trì Gia, khẽ cười: "Đúng là đồ cún con."
Đèn tắt, thật yên tĩnh.Trong bóng tối, Trì Gia cảm nhận được một nụ hôn khẽ khàng rơi xuống miệng mình.Ngày hôm sau, Trì Gia tỉnh rất sớm, nhưng khi cô mở mắt, bên cạnh vẫn trống không, chỉ còn lại một mình cô nằm trên chiếc giường lớn lộn xộn, trong lòng ôm một khoảng không.Cảnh Nhuế chắc là vừa mới đi không lâu, bởi vì phía bên kia giường còn vương lại hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt.Trì Gia thân thể trần trụi ngửa người nằm trên giường, trên người khắp nơi đều là dấu vết phóng túng của đêm qua.
Cô và Cảnh Nhuế giống nhau, đều thích để lại dấu hôn trên người đối phương.Ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, Trì Gia nghỉ ngơi một lát mới nắm tóc, chân trần đi đến phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng để mình hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng khi nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm, Trì Gia lại có chút thất thần...Tối hôm qua, đã điên cuồng đến mức nào.Trước khi gặp Cảnh Nhuế, Trì Gia chưa bao giờ cảm thấy mình khao khát đến vậy.
Nhưng sau khi gặp Cảnh Nhuế, Trì Gia phát giác mình đã bị người họ Cảnh ảnh hưởng, cũng biến thành một kẻ nghiện tình dục.Phải rất lâu sau này, Trì Gia mới hiểu, không phải cô thay đổi, mà là chỉ đơn giản vì đối phương là Cảnh Nhuế.Cũng phải rất lâu sau này, Trì Gia mới hiểu, mặc dù trong tình cảm không phải là không có người này thì không được, cuộc sống vẫn còn rất nhiều lựa chọn, nhưng khi ai đó đã bước vào tim bạn, thật khó để tìm được lựa chọn nào khác khiến mình hài lòng hơn.Lựa chọn không có đúng sai, chỉ có được mất.
Có nỡ hay không, có hối tiếc hay không, bất kể thế nào cũng đều phải tự mình gánh vác hậu quả.Người ta nói tình cảm phải nói đến duyên phận, có được là may mắn, mất đi là số mệnh.
Trì Gia cho rằng lần này qua đi, "nghiệt duyên" của cô và Cảnh Nhuế có thể hoàn toàn kết thúc.
Nhưng, không thể phủ nhận, kết thúc cũng có nghĩa là một khởi đầu mới...*Sau đêm Bình An, Ninh Thiển xuất phát từ sự quan tâm, hỏi Cảnh Nhuế và Trì Gia là tình hình thế nào.
Cảnh Nhuế chỉ dùng giọng điệu bình thản đến kỳ lạ nói với cô: "Không làm phiền nhau nữa, ai nấy đều sống tốt."
Nếu đối phương không muốn nói quá nhiều, Ninh Thiển cũng không hỏi thêm nữa.
Uất ức trong lòng cô còn chưa có ai khai thông, làm gì có nhiều tinh lực đi quản chuyện của người khác."
Ninh tổng, tối nay có một bữa tiệc, Ôn tổng bảo chị đừng quên."
Thư ký của Ôn Cẩn đi ngang qua văn phòng Ninh Thiển, thuận tiện nhắc một tiếng."
Ừm, được rồi."
Trước mắt còn một đống việc chưa xử lý xong, hơn nữa cấp cao lại không dễ tuyển dụng.
Ninh Thiển muốn chính thức từ chức khỏi AS, chắc cũng phải đến năm sau.
Trong khoảng thời gian này cứ an tâm mà đắm chìm trong công việc đi.Khách hàng cần gặp trong bữa tiệc tối nay là do Ninh Thiển tranh thủ được, cho nên xã giao tự nhiên không thể thiếu cô.Ôn Cẩn rất cảm kích Ninh Thiển có thể ở lại AS giúp mình.
Năng lực nghiệp vụ của cô mạnh, quan hệ lại rộng, mới nhậm chức không bao lâu đã khiến cho doanh thu của công ty tăng lên một bậc.Lúc trước Ninh Thiển chịu ở lại, Ôn Cẩn cũng bất ngờ.
Cô ấy cho rằng Ninh Thiển là xem ở tình bạn cũ, nhưng bây giờ, Ôn Cẩn cuối cùng cũng hiểu, cũng là vì một vài lý do khác."
Cậu đừng uống, để mình."
Trên bàn tiệc, Ninh Thiển vì Ôn Cẩn mà cản hết ly này đến ly khác, bởi vì khoảng thời gian trước Ôn Cẩn uống rượu quá nhiều, cô vẫn còn xót trong lòng.Có thể thấy thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.
Đến bây giờ, Ninh Thiển vẫn theo bản năng coi việc quan tâm Ôn Cẩn là chuyện đương nhiên của mình.
Ninh Thiển hận mình không đủ tuyệt tình.
Chờ sau khi từ chức, cô nhất định sẽ cùng Ôn Cẩn cả đời không qua lại với nhau.Trong khoảng thời gian này Ninh Thiển không uống ít hơn Ôn Cẩn.
Cố nén đến khi buổi xã giao kết thúc, cô mới che lại cái dạ dày đang nóng rát, vẻ mặt khó chịu.
Ôn Cẩn ôm lấy Ninh Thiển đỡ cô đứng vững, nhíu mày căng thẳng tự trách: "Là mình không tốt, để cậu cản cho mình nhiều rượu như vậy, có phải đau lắm không?"
Khi Ninh Thiển quay đầu lại, cảm thấy mình và Ôn Cẩn dán vào nhau quá mức thân mật, khó tránh khỏi lại nghĩ đến đêm đó của hai người.
Ninh Thiển dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Ôn Cẩn, giữ khoảng cách: "Không sao."
Ôn Cẩn vẫn không buông cô ra: "Không được, mình đưa cậu đi bệnh viện."
"Mình nói không sao!"
Ninh Thiển tiếp tục gắt gỏng với Ôn Cẩn.
Cô phỏng chừng mình là uống rượu đến loét dạ dày, xã giao trường kỳ, cô cũng không phải lần đầu tiên vì uống rượu mà vào bệnh viện.Chẳng qua, Ninh Thiển đau đến mức cứng miệng không quá ba giây.Ôn Cẩn đỡ Ninh Thiển vừa mới ra khỏi khách sạn, cố tình lúc này lại gặp phải chuyện phiền toái.
Ninh Thiển nhìn thấy một người đàn ông đi về phía hai người, đúng là người đã gây rối ở văn phòng ngày đó, chồng của Ôn Cẩn."
Cẩn Cẩn, em cho anh thêm một cơ hội nữa, anh xin em."
Ôn Cẩn lạnh mắt nhìn đối phương: "Trước ngày mai anh lại không ký tên, em sẽ khởi tố ra tòa."
"Không được, chúng ta không thể ly hôn, không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao?
Ngày đó anh và cậu ta chỉ là uống nhiều quá, chỉ đùa một chút thôi..."
Ôn Cẩn không muốn hồi tưởng lại cảnh tượng mà mình đã gặp phải.
Cô ấy không thể nhịn được nữa, giơ tay cho đối phương một cái tát vang dội: "Bây giờ không ly hôn, để tiện cho anh lừa dối trong nhà tiếp tục cùng đàn ông ngoại tình, là tính toán như vậy sao, anh Chu?"